[ Sở Quách Fanfiction] ( Trấn Hồn Đồng Nhân)

Long Thành Án (4)



QUỶ ÁN

Trở về hiệu sách cũng đã 4h chiều, Quách Trường Thành tiếp tục công việc hằng ngày như phân chia các loại sách, sắp xếp lại sách mà người khác đem trả, quét dọn bụi bậm trên giá sách, Kể ra thì rất nhiều việc, nhưng thực tế số việc đó đều rất nhàn rỗi.

Vì hiệu sách đã cũ cho nên người lại mua hoặc mướn sách chỉ đếm trên đầu ngón tay, đặc biệt những khách hàng đó đều là những người đã có tuổi. Cho nên chỉ cần 10 phút cậu đều đã làm xong công việc. Trở lại bàn thủ thư, Quách Trường Thành liền lấy ra cuốn sổ ghi ghi chép chép những sự việc đã trải qua mấy ngày này.

Sở Thứ Chi đánh một vòng hiệu sách đã quay lại từ lâu, thấy bộ dạng chăm chú đó hắn liền đứng nhìn một chút, thằng nhóc trước mắt quả thật nhan sắc quá mức bình thường, thế nhưng chẳng hiểu vì sao càng nhìn lại càng cảm thấy thằng nhóc này rất khả ái, từng góc cạnh của gương mặt tuy không tinh tế nhưng lại đặc biệt dễ nhìn dễ nhớ, ngũ quan rất đều đặn tạo nên một chút thu hút, làn da đặc biệt trắng hồng rất đẹp. Kể ra thằng nhóc này càng nhìn càng thấy đáng yêu.

Hắn bất chợt giật mình, sao hắn lại có thể khen cái tên thỏ đế vô dụng đó chứ? Có phải hắn bệnh rồi không? ( ờ anh bị bệnh não bổ đó anh)

Quách Trường Thành nhìn hắn có chút ngại, tại sao Sở ca lại nhìn mình lâu như thế ? Cậu cũng chẳng còn tâm tư viết tiếp nhật ký nên nhanh chóng cất nó vào túi, sau đó cậu lấy ra quyển bí thư của hắn, cậu nhẹ bước đến khiến hắn có chút chột dạ, Sở Thứ Chi bị phát hiện đang nhìn lén... Không là nhìn công khai mới phải. Cậu hai tay đưa trước mặt hắn :

- Sở ca... Anh có cần xem....

Sở Thứ Chi giật lấy quyển sách rồi hung hăn mắng cậu :

- Đồ ngốc nhà cậu, có phải cậu không muốn giữ dùm tôi quyển sách?

- A... Không phải đâu...

Quách Trường Thành tận lực lắc đầu, cậu chỉ muốn đưa lại quyển sách cho hắn xem vì cậu nghĩ thứ mà Sở bà bà cất kỹ ắt hẳn rất quan trọng, Sở Thứ Chi tất nhiên biết ý của cậu chẳng qua hắn che đậy cái suy nghĩ của mình nên cố tình làm vậy.

Sở Thứ Chi vờ không để ý đến cậu đi đến ngồi vào bàn, hắn chăm chú lật từng trang giấy, Quách Trường Thành nhẹ đi đến đặt xuống cốc nước, cậu tò mò liếc nhìn qua trang giấy, trên đó là một loạt những dòng chữ ngoằn nghèo mà cậu không hiểu, giống con lăn quăn quá.

Sở Thứ Chi gập sách lại rồi lườm cậu :

- Cậu nhìn cái gì ?

Quách Trường Thành ấp úng :

- Không có gì...

Sở Thứ Chi gác tay lên bàn nhìn chăm chú dáng vẻ rụt rè cỉa cậu, sau đó hắn thả một nụ cười nhạt:

- Cũng chẳng có gì quan trọng, đây là quyên bí tịch luyện thi của ta. Đọc cũng đã đọc xong rồi, có lẽ nên tiêu huỷ nó đi.

Nói xong hắn cầm quyển bí thư rồi dùng một loại khí đen làm tan rã nó. Quách Trường Thành trố mắt nhìn hắn, Sở ca thật lợi hại.

Sở Thứ Chi nhìn vẻ mặt ngưỡng mộ của cậu, đúng là đồ ngốc. Hắn đứng dậy nhìn lên đồng hồ treo tường, cũng gần tối rồi có lẽ sắp tới giờ. Nghĩ xong hắn kéo Quách Trường Thành đi khỏi :

- Tan làm thôi.

- Còn sớm...

- Mặt trời gần lặng rồi, tôi còn có việc phải làm.

- Vậy anh có thể đi một mình mà...

Nói đến đây, hắn thô bạo xách cậu kẹp nách rồi bốc khói biến mất, hắn căn bản không thèm để ý đến sự phản khán ít ỏi của cậu.

Bị kẹp dưới nách của Thi Vương, ngoài cảm giác lạnh người ra thì Quách Trường Thành còn thấy được cơ bắp chắc nịt của Sở ca.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đến một con hẻm gần nơi xảy ra án mạng, sự ẩm ướt cùng mùi hôi thối khiến người khác tránh xa, Sở Thứ Chi quét mắt một vòng, hắn liền quơ tay một luồng âm khí từ trong góc bay ra, Quách Trường Thành trông vẻ sợ sệt núp sau tấm lưng rộng của hắn.

Sở Thứ Chi liền thu âm khí trong tay, sau đó hắn đọc một loại chú ngữ gì đó rất lạ tai, luồng âm khí bỗng chốc chuyển màu sau đó hòa tan vào trong lòng bàn tay của hắn, Quách Trường Thành khó hiểu nhìn hắn :

- Sở ca... Sao lại thế này?

- Đây là âm khí còn sót lại của nạn nhân, đi thôi tôi biết chỗ chúng ta cần đến.

Quách Trường Thành nắm chặt vạt áo của hắn, thì ra là vậy, nhưng mà cậu không hiểu, tại sao nạn nhân là con người lại có âm khí? Nhận biết được bạn học Tiểu Quách vẫn còn chưa hiểu thì Sở Thứ Chi lại lên tiếng :

- Linh hồn con người thường chứa phần âm và phần dương, khi chết đi linh hồn mang phần âm nhiều sẽ trở nên mạnh mẽ lấn át linh hồn có phần dương nhiều, nhưng trên đời này có một loại quỷ chuyên đi ăn linh hồn có phần âm nhiều hơn. Đó là Thực Linh.

Quách Trường Thành chớp chớp mắt nhìn hắn :

- Thực Linh?

- Đúng, loại quỷ này chuyên cắn nuốt linh hồn cho nên nhân gian gọi nó là Thực Linh, chẳng qua cũng chỉ là một cách gọi chung chung, thật sự thì linh hồn nào mạnh đều có thể nuốt trửng linh hồn khác, cá lớn nuốt cá bé, đạo luật sinh tồn từ cổ chí kim.

Nghe đến đây Tiểu Quách dường như ngộ ra cái gì đó, cho dù là người hay yêu ma quỷ quái đều là kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu, cốt là để sinh tồn. Vậy nếu so ra thì cậu thuộc loại cá bé, sớm muộn cũng bị cá lớn ăn.

Sở Thứ Chi lên tiếng :

- Này, cậu nghĩ gì thế?

- A... Chỉ là tôi cảm thấy... Tôi là cá bé...

Sở Thứ Chi phì cười :

- Cậu là Thỏ Đế biết không? Nhát gan, vô dụng, ngu ngốc.

Bị người khác nói mình như thế, thử hỏi có ai không giận? Ngay cả cậu nhỏ Tiểu Quách hiền lành cũng biết nổi giận, cậu phùng má :

- Anh mới là ngu ngốc, tôi chưa gây phiền phúc cho anh....

Càng nói giọng cậu càng lí nhí như tiếng muỗi bay, Sở Thứ Chi khinh bỉ nói với cậu :

- Còn cần đợi cậu gây phiền phức cho tôi??

- Không.....

Sở Thứ Chi hừ hừ bỏ đi, Tiểu Quách đồng học lẽo đẽo bám theo sao.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ở bên cục điều tra đặc biệt, Thẩm Nguy cùng Triệu Vân Lan chuẩn bị một sấp hồ sơ cá nhân của một thiếu niên trẻ tuổi, tên cậu là Quách Trường Thành, bên cạnh đó là một tờ giấy màu vàng sẫm có vẻ như đã cũ kỹ, trên đó là những nét viết bằng bút lông vô cùng đẹp, có một cái tên rất quen thuộc được in màu đỏ trên đó - Sở Thứ Chi.

Triệu Vân Lan cười thật tươi nhìn Thẩm Nguy :

- Nguy Nguy à, anh thật là tốt quá nha, có thể tìm tư liệu của Thi Vương một cách nhanh chóng, vậy... Việc chiêu mộ nhân tài... Nhờ anh nha.

Thẩm Nguy đẩy gọng kính mặt nghiêm túc lãnh băng băng :

- Anh quá lười biếng.

Triệu Vân Lan một tay ôm lấy cánh tay thon dài của hắn, một tay kéo kéo cà vạt của hắn, bỡn cợt nói :

- Đáng ghét ah~~~ người ta là muốn cho anh đi giao tiếp xã hội đó bà xã.

Thẩm Nguy đẩy đẩy y ra mặt có chút nóng :

- Đừng quậy nữa.

- Sao hả?? Anh đồng ý? Vậy vụ án này giao cho anh bắt hung thủ nha.

- Anh...

- Đừng có anh anh tôi tôi nữa, trực tiếp gọi ông xã đi.

Thẩm Nguy tức giận quay mặt đi, thật không thể hiểu được tại sao hắn đường đường là Trảm Hồn Sứ lại có thể yêu sâu đậm cái con người cà lơ phất phơ, lại còn có chút lưu manh này,nhưng kể ra y chẳng có ật xấu gì nhiều, ngoại hình thật anh tuất dật dật, lại có má lúm đồng tiền khiến càng nhìn càng thấy đẹp trai, y lại có lòng trắc ẩn mà hiếm ai có được, bình thường với bộ dạng này cho nên rất ít người hiểu được con người thật của Triệu Vân Lan.

Chỉ duy có một người luôn dõi theo y, luôn thấu hiểu y dù y có rơi vào vòng luân hồi chuyển kiếp, Nghìm năm vạn năm vẫn như một không hề thay đổi. Thẩm Nguy hồi tưởng lại quá khứ, tìm kiếm y 1 vạn năm cũng đã mệt rồi, lần này tuyệt đối không để mất y một lần nào nữa. Khảm y vào sâu trong trái tim, không để một ai đánh cắp.

Triệu Vân lan nhìn Thẩm Nguy đang suy nghĩ trầm tư liền nhịn không được lên tiếng :

- Hung thủ có lẽ sẽ sớm lộ diện, hay là chúng ta đi giăng bẫy....

Thẩm Nguy nghe giọng nói của y liền hồi tỉnh, nghiêm túc nói :

- Lần này là Thực Linh làm loạn, con này chắc cũng tồn tại trên trăm năm, có lẽ là được người nuôi dưỡng, cho ăn đủ loại ma quái... Còn có cả yêu nữa, vì thế mới có yêu khí xung quanh, lần này nó ra ngoài làm loạn có lẽ là chủ nhân nó sai khiến. Chắc chắn sẽ thêm một nạn nhân nữa tử nạn.

Triệu Vân Lan ngẫm nghĩ :

- Liệu có liên quan đến...vDạ Tôn ???

- Có lẽ vậy... Quỷ Diện... Em trai tôi chỉ vừa được thoát khỏi trụ xích hồn vài năm trước... Có lẽ là muốn trả thù.

Trong phòng cục trưởng dần trở nên im lặng, cả hai nhìn nhau mà không nói lời nào, Triệu Vân Lan thở hắt ra rồi cười một cái :

- Được rồi, trước mắt chúng ta nên truy tên hung thủ này đã, có lẽ Lâm Tĩnh đã tìm ra được địa điểm gây án tiếp theo, cậu ta nói là có lẽ nạn nhân sẽ xuất hiện tại gay bar của nạn nhân đầu tiên... Ai da khẩu vị của con Thực Linh lần này thật khác lạ.

- Vậy chúng ta xuất phát liền đi.

Triệu Vân Lan nhướn mi :

- Đi gay bar?

- Anh...

Thẩm Nguy có chút xấu hổ, cái tên này không có tiết tháo.

Ở ngoài phòng, trên chiếc ghế sô pha một con mèo mập mạp đang gặm cá khô, một nam nhân trung niên ngồi bên cạnh vuốt lấy vuốt để lông mèo, mắt hiện lên ý cười nhìn mèo mập.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Quách Trường Thành cứng ngắc đứng nhìn Sở Thứ Chi đi vào gay bar, hắn ta mặc một bộ đen thui từ trên xuống dưới, cái áo ba lỗ bó sát người, quần bò kaki cũng san sát vào da thịt, chiếc áo khoác len mỏng bên ngoài chỉ khác hờ, cơ thể của Thi Vương rất vừa người, vừa cao lại vừa khỏe khoắn lại có chút cơ bắp nên rất nam tính, thế nhưng chính những điều này khiến hắn thu hút vô số sự chú ý của những người khác, đặc biệt là mấy ông chú mập mạp.

Sở Thứ Chi đi mất rồi, bạn nhỏ Tiểu Quách vẫn còn lúng túng có nên đi theo hay không? Vẫn còn đang khó khăn suy nghĩ thì một bàn tay thô ráp vỗ vai cậu, cậu giật mình quay lại, một người đàn ông có chút vạm vỡ, mặt mày vừa xấu vừa ác nhìn chằm chằm cậu, hắn mỉm cười dâm đãng:

- Em trai à? đứng đây làm gì thế? Hay là đi với anh?

Cậu có chút sợt lùi lại, luốn cuốn nói :

- Không... Không cần đâu...

Tên đó tiếp tục tiếng đến ép sát cậu vào tường :

- Mặc dù nhìn em cũng không phải tuyệt sắc mỹ nhân nhưng thân hình cũng được lắm... Nhất là cái mông...

Nói đến đây hắn lấy tay với ra sau trưc tiếp bắt lây bộ mông tròn mềm của cậu. Quách Trường Thành hoảng hốt tránh đi cái tay thối kia, cậu đẩy tên đó ra nhưng không đủ lựng, tên đó bắt lấy cổ tay cậu siết chặt :

- Còn ngại gì nữa?

- Anh buông ra...

Mặt cậu nhăn nhúm vì sợ hãi, cậu không biết bộ dạng đáng thương lúc này của cậu chính là mỹ vị trong mắt những tên đàn ông hèn hạ như gã, cậu càng giãy giụa càng phản kháng gã càng thích thú. Gã tiếp tục đùa bỡn cậu, vuốt mặt rồi sờ mông, những triêu trò hen hạ đều giở ra.

Bỗng một cú đạp trời giáng đá tung gã ra, gã tức điên lên mắng chửi, Sở Thứ Chi lại ột đạp làm gã gãy chân, gã nằm quằn quại đau đớn mặc cho mọi người xung quanh bu nhìn. Sở Thứ Chi lườm cậu, thấy cậu mặt đã trắng bệch cùng ánh mắt có chút ướt át như sáp khóc, hắn nhẹ giọng hỏi :

- Có sao không?

Cậu lắc vừa lắc đầu vừa lau đi vệt nước trên khóe mắt, Sở Thứ Chi có chút tức giận mắng cậu :

- Đồ ngốc này, sao cậu không theo sau tôi?

- Tôi....

Chưa để cậu giải thích hắn liền túm tay cậu kéo cậu vào trong. Bạn nhỏ Tiểu Quách lúc này có chút an tâm rồi. Tiếng nhạc xập xình cùng những ánh đèn đủ màu chớp nháy, đâu đâu cũng là nam nhân, cứ đi vài bước lại thấy một cặp ôm nhau hun hít,mà điều khiến cậu cảm thấy khó chịu là có rất nhiều ánh mắt thèm muốn nhìn đến hai người họ.

Sở Thứ Chi đi đến quầy bar, không kêu nước uống như người khác mà chỉ ngồi đó quan sát, Quách Trường Thành đứng kế bên ghé tai vào hỏi :

- Sở ca sao chúng ta lại đến đây?

- Hung thủ đang ở đây tìm con mồi tiếp theo.

- Sao anh biết?

- Âm khí của nạn nhân nói cho tôi biết.

- Ah... Ra là...

Cậu gật gù sau đó lấy sổ ra ghi ghi chép chép, Sở Thứ Chi liếc nhìn sang liền thấy nét chữ nguệch ngoạc như con nít, ghi cái gì mà sở ca...giao tiếp âm khí...lợi hại.... Sở Thứ Chi hừ mũi khinh bỉ, đúng là tên ngu ngốc.

Vài phút sau bọn họ thấy Triệu Vân Lan cùng thẩm Nguy đi đến, Triệu Vân Lan mỉm cười với cậu :

- Thật trùng hợp.

- Vâng..

Tiểu Quách cũng nhẹ gật đầu cười, Sở Thứ Chi lãnh băng băng nói chuyện với Thẩm Nguy :

- Sao các người lại đến đây.

- Cùng mục đích với anh. Anh có vẻ không tin tưởng chúng tôi.

- Chẳng qua là tôi tin vào khả năng của mình hơn.

- Vậy anh có thể nào gia nhập cục điều tra đặc biệt? Như vậy cũng tiện cho cả hai

Triệu Vân Lan trong lòng thầm tán thưởng, đúng là bà xã rất nghe lời nha. Sở Thứ Chi có vẻ suy nghĩ gì đó, Thẩm Nguy đoán chăc được ý nghĩ của hắn liền bồi thêm một câu :

- Chuyện Thi Vương giao kết với người của ngũ đại gia tộc ở âm phủ đều biết cả, cho nên anh hãy gia nhập cục điều tra, cùng tôi và trấn hồn lệnh chủ hợp tác, những thứ thoát ra đều giao hết lại cho anh,chúng tôi sẽ hỗ trợ.

Sở Thứ Chi có chút suy tính, nếu chỉ có một mình hắn lại còn dắt theo tên nhóc vô dụng này quả thật rất khó, cho nên hắn đồng ý một cái rụp. Sau đó hắn nhìn sang Triệu Vân Lan :

- Vậy mướn thêm thằng nhóc này nữa.

Triệu Vân Lan nhìn sang Thẩm Nguy, rồi quét mắt đánh giá cậu nhóc, nhìn sơ qua thôi là biết cậu nhóc này yếu ớt mà còn nhát gan, xem đi chỉ mới bị y nhìn một chút mà cậu đã run rồi. Nhưng vì một cái gật đầu của bà xã y liền đồng ý,coi như trong sở sẽ có thêm một người làm việc vặt vậy.

Tiểu Quách có chút ủ dột nhìn bọn họ, cậu đâu thể ngu ngốc đến độ không hiểu ánh mắt của bọn họ nhìn cậu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ở trong một góc khuất của gay bar, một ánh mắt tràn đầy hung ý nhìn quét xung quanh, sau lại dừng ngay tại Quách Trường Thành, rồi một nụ cười gian xảo hiện lên.

Quách Trường Thành vì cảm thấy không được thoải mái cho nên cùng Triệu Vân Lan vào nhà vệ sinh, phía sau cậu cũng có một người theo sau, Thẩm Nguy và Sở Thứ Chi thấy được điểm khả nghi liền nhìn nhau. Sau đó cả hai cũng rời đi, quầy bar lúc này không còn một ai, bartender ( Người pha chế ) vẻ mặt có chút đâm chiêu nhìn bọn họ từ đầu tới cuối lúc này đã biến mất.

Quách Trường Thành xả vòi nước, dùng tay hất lấy một ít lên mặt, sau đó nhìn chính mình trong gương, Triêu Vân Lan đứn kế bên cũng đang rửa tay nói với cậu :

- Quách đồng học này, làm sao cậu có thể thả Thi Vương ra vậy?

- Tôi... Chỉ là vô tình thôi...

Cậu ũ rũ nói với y, Triệu Vân Lan cười cười nhìn cậu, chẳng biết thằng nhóc này có bãn lĩnh gì mà làm đảo lộn mọi thứ.

Quách Trường Thành vài giây sau lấy lại tinh thần, tươi cười rạng rỡ trở lại, Triệu Vân Lan ngạc nhiên nhìn tốc độ hồi phục tinh thần của cậu, từ trong nụ cười đó lại nhìn ra được sự thuần khiết cùng nhu hòa đến chói mắt.

Một bóng đen ập đến, ánh đèn chớp nháy liên hồi,của nhà vệ sinh bị đóng chặt lại, Triệu Vân Lan cảnh giác nhìn xung quanh, Quách Trường Thành vì bị bất ngờ nên không kịp phản ứng thì bóng đen đã hất văng cả hai ra xa nhau, Triểu Vân Lan nhanh chóng đứng dậy quăng một tấm linh phù vào không trung, tấm Linh phù vụt cháy thắp sáng lại nhà vệ sinh, Quách Trường Thành lưng đập vào tường bị đau điếng mà ngã bẹp trên đất, cậu run rẩy nhìn lên cái thứ vừa rồi tấn công hai người họ.

Đó là một thiếu niên trẻ tuổi, xung quanh cậu là những làn khói đen bao vây, ánh mắt xanh tím cùng nụ cười đầy răng nhọn đến quỷ dị, hình ảnh này khiến cậu hoảng sợ, cậu đúng là gặp quỷ rồi, đôi chân run đến không còn lực, môi cậu mấp máy nhưng lại kêu không thành tiếng cứ như có gì đó ứ đọng lại ở yết hầu.

Triệu Vân Lan đối diện với Thực Linh đang lăm le muốn giết mình, y liền móc ra thêm vài tấm phù chú quang ra rồi đốt cháy chúng trong không trung, những vẫn sáng bén như lưỡi dao liên tục xông đến Thực Linh, nó nhanh chóng tránh né tất thẩy sau đó gầm gừ hung tợn mà bay đến, Triệu Vân Lan rút ra một cây sung tay có chút run mà nhắm bắn.

Nhưng y lại không thể bắn được, những ký ức xưa cũ lại hiện về, tay cầm súng bị nó hất ra, chiếc vuốt sắc nhọn giơ lên nhắm vào yết hầu của y mà đâm tới. Lúc này cảnh cửa đổ sầm xuống,một ánh đao vụt lên chặt đứt tay của nó, Thực Linh kêu gào thảm thiết lùi lại, Trảm Hồn sứ một thân hắc bào đứng chắn trước người của Triệu Vân Lan, hắn giận giữ la lên :

- Sao cậu không bắn?

- Tôi...

Triệu Vân Lan không biết nói gì đành im lặng, con Thực Linh nhan nhẹn bay về phía sau túm lấy cổ Quách Trường Thành, mọi việc xảy ra quá nhanh nên không ai kịp trở tay mà bạn nhỏ Tiểu Quách vốn đang sợ chết khiếp nay lại tiếp xúc thân mật với con quỷ này lại càng kinh hoảng nhiều hơn nữa, cậu nhăn nhúm mặt, đôi mắt ứa ra nước mà thét lên một tiếng như gà chọc tiết :

- Ah... Cứu... Có quỷ...

Thực Linh vì tiếng thét của cậu mà nhăn mặt, vẻ hung ác lại tăng thêm vài phần tức giận dùng sức siết lấy cổ cậu, tay kia vòng qua người cậu ghì chặt cậu không cho cậu dãy dụa, sau đó cả hai liền xuyên tường mà biến mất.

Triệu Vân Lan trừng mắt, thật con mẹ nó như siêu nhân vậy? Thẩm Nguy trong lòng như lửa đốt quay sang túm lấy vai y :

- Triệu Vân Lan... Tại sao lại không nổ súng?

Y cười lưu manh :

- Có bà xã ra cứu ta rồi cần gì phí đạn.

- Anh....

Thẩm Nguy siết chặt tay khiến y có chút cau mày vì đau, hắn liền nới lỏng tay sau đó ôm Triệu Vân Lan vào lòng rồi đồn thời biến mất, trước khi biến mất còn nghe giọng nói trầm ấm của hắn :

- Nếu anh có chuyện gì tôi phải làm sao.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trên tần thượng của gay bar, Thực Linh dần xuất hiện, trong tay đang giữ Quách Trường thành, ngay khi nó xuất hiện thì Thi Vương - Sở Thứ Chi đã đứng ở đó từ lúc nào. Thấy được Sở ca, Quách Trường Thành trong lòng có chút an tâm ,chẳng biết vì sao cậu tin tưởng Sở ca sẽ cứu cậu.

Sở Thứ Chi hất tay, một luồng sáng xanh đậm phát ra tạo thành một sợi dây siếc lấy cổ Thực Linh, một tay kia hắn nhay chóng tạo ra một luồng khói đen hất vào mặt Thực Linh khiến nó gầm gừ thả tay ra, Quách Trường Thành thuận thế mà rơi xuống, cứ ngỡ cô thể sẽ tiếp xúc thân yêu với xi măng nhưng cậu lại thấy mềm mềm.

Lúc nhìn xuống thì cậu đã gọn gàng nằm trong lòng Sở Thứ Chi, cậu ngước mặt nhìn lên ánh mắt cảm tạ vô cùng, Sở Thứ Chi mắng một câu :

- Ngu xuẩn.

Thực Linh vùng thoát được sợi dây mà Thi Vương đã giăng ra, nó như điên cuồng lao đến bọn họ, Trảm Hồn Sứ chẳng biết xuất hiện từ lúc nào một đao chém đứt nửa thân dưới của nó. Thực Lonh đau đớn kêu lên một thứ tiếng khó nghe.

Sở Thứ Chi có chút e dè Trảm Hồn Sứ, trên người của hắn là một khí tức thật đáng kính nể, đao trảm hồn ngun ngút khí thế, điều đó khiến Sở Thứ Chi phải một phần kính sợ, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ gặp một người có thể áp bách tử khí của hắn như vậy.

Nương theo dó Quách Trường Thành cảm nhận được độ siết chặt tay của hắn, cậu khó hiểu nhìn vào mắt hắn thì cậu cảm nhận được Thi Vương là đang dè chừng người kia. Cậu nhìn sang Trảm Hồn Sứ, thấy vẻ uy vũ của hắn lại ngưỡng mộ vô cùng.

Trảm Hồn Sứ thu Thực Linh vào một chiếc bình nhỏ rồi nói với Sở Thứ Chi :

- Ngay mai trên báo sẽ công bố hung thủ.

- Ta nghi ngờ còn có người đứng sau con Thực Linh này.

- Phải chúng ta cũng nghĩ vậy. Chuyện này để bổn sứ điều tra các người trở về đi.

-Được.

- Tái kiến.

Nói dứt câu Trảm Hồn Sứ biến mất vào không trung, Sở Thứ Chi vẫn còn đang suy ngẫm gì đó, Quách Trường thành được bế kiểu công chúa có chút ngại nên giật giật góc dáo của hắn :

- Sở ca... Cho tôi xuống được không?

Sở Thứ Chí thoát ra khỏi trầm tư của mình liền hung hăng thả cậu xuống, mông chạm đến nền xi măng lạnh lẽo khiến cậu kêu ah một cái, cậu nước mắt lưng tròng ngước nhìn hắn :

- Sao anh mạnh bạo vậy?

- Ngu xuẩn.

nói xong hắn qua lưng đi xuống cầu thang.

Cậu ủy khuất đứng dậy rồi lẽo đẽo theo sau hắn, cậu thầm nghĩ trong lòng Sở ca thật cục súc.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tại nhà Triệu Vân Lan, Thẩm Nguy đang bôi thuốc lên tay của y, Triệu Vân Lan vui vẻ nhìn nét mặt nghiêm túc của hắn :

- Bà xã có phải rất quan tâm ông xã không?

- Anh đừng có nói nhảm nữa.

- Vậy tại sao lúc nãy anh tức giận như vậy?

- Anh còn nói?

Triệu Vân Lan rụt tay về, y bất ngờ đè Thẩm Nguy xuống giường, mặt đầy lưu manh nói :

- Anh còn ngại nữa sao? Anh biết quan hệ chúng ta là gì rồi, những việc đã làm qua, còn ngại nữa sao?

Thẩm Nguy vẻ mặt tuy lạnh lùng nghiêm túc nhưng tim đang đập rất mạnh :

- Anh đừng có làm loạn nữa, còn chưa bôi thuốc xong.

- Không cần nữa khỏi rồi nè.

- Được, vậy anh muốn làm loạn chứ gì?

Vừa nói xong hắn mạnh xoay người áp Triệu Vân Lan dưới thân, Triệu Vân Lan có chút sợ mà cười gượng :

- Không phải tôi nên ở trên sao?

- Phí lời.

- Ah... Bà xã... Đừng mà tôi sai rồi....


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật