[ Sở Quách Fanfiction] ( Trấn Hồn Đồng Nhân)

Long Thành Án (36)



PHẦN KHÔNG TÊN

Ánh nắng đầu tiên rọi xuống nhành cây đã xơ xác lá, dưới sân nhà những chồi non sinh rồi lại tử, thấp thoáng đã đến mùa đông, lại một năm nữa trôi qua với nhiều cố sự.

Quách Trường Thành ngồi trên bậc cửa, nhìn bầu trời trong xanh bắt đầu có tuyết, những hạt tuyết trắng vương trên mặt đất rồi hòa tan. Sở Thứ Chi từ bên trong nhà đi ra, ngồi xuống cạnh cậu :

- Sao vậy, vẫn còn nhớ vụ việc đó?

Quách Trường Thành gật đầu :

- Mặc dù đã vài tháng trôi qua, nhưng những đoạn kí ức kia, em không quên được.

Sở Thứ Chi đặt tay lên lưng cậu vuốt nhẹ :

- Không quên được cũng không sao, chỉ cần hiện tại sống tốt là được.

Quách Trường Thành ngã người ra sau, tựa vào lòng ngực hắn, mặc dù cơ thể của Sở Ca lạnh lẽo vô cùng, nhưng đối với cậu lại rất ấm áp. Sở Thứ Chi yên lặng mặc cậu thoải mái ngủ, trời dần se lạnh, ánh nắng bắt đầu trở nên nóng gắt hơn.

Từ bên ngoài cửa xuất hiện một thân ảnh già nua, Sở Mai lụ khụ đi đến phía họ :

- Đã lâu không gặp, Sở gia.

Sở Thứ Chi gật đầu chào hỏi :

- Ừm, dạo này ngươi vẫn khỏe chứ?

Sở Mai đi đến thềm cửa ngồi cạnh hai người, bà nhìn đến người ủng trong lòng Sở Thứ Chi đang nhắm nghiền mắt, như thể an lòng bà thở dài ra :

- Rất tốt.

- Có việc gì sao?

- Sở Hạ Phi chết rồi, người của Sở gia triệu tập những thành viên của nhà họ Sở về, không biết gia có thể thay ta đến đó.

Sơ Thứ Chi có chút ngạc nhiên nhìn bà, hắn biết Sở Hạ Phi là một người thủ đoạn, dùng đủ mọi cách để giữ vẻ trẻ đẹp của mình, thế mà nói chết liền chết, thật là vô lí.

Sở Mai ngầm hiểu ý của Sở Thứ Chi, bà tiếp tục nói :

- Sáng nay người của Sở gia phát hiện thi thể của bà ta trong bồn tắm. Chuyện này vẫn chưa để lọt ra ngoài, chỉ những người họ Sở được thông báo. Ta tuổi già sức yếu, không đủ năng lực dính vào chuyện của Sở gia nữa. Hy vọng gia có thể giúp ta.

Sở Thứ Chi im lặng một hồi lâu, hắn không muốn có bất kỳ dính dáng gì đến người của Sở gia, nói đúng hớn là hắn hận tất cả bọn họ. Thế nhưng trước lời cầu giúp của Sở Mai, hắn có vẻ đắn đó trong chốc lát :

- Chuyện này, ngươi trở về trước, ta sẽ từ từ xem xét.

Sở Mai gật gù :

- Trưa ngày mai là thời điểm bọn họ tập hợp.

- Ta biết rồi, sáng ngày mai ta sẽ báo cho ngươi biết.

Sau khi nói xong, Sở Thứ Chi vẫn giữ dáng vẻ lặng thinh, Sở Mai bước chân yếu ớt rời khỏi, tuy nói bề ngoài bà đã già nua, nhưng hiếm ai có thể biết được bà cũng hơn trăm tuổi, sự đời hiện tại đối với Sở Mai như bèo dạt mây trôi, lặng lẽ sống để cho qua ngày là được, cần gì quan tâm thị phi như thế nào đâu.

Cho đến khi bóng dáng bà khuất hẳn trên con đường, Quách Trường Thành lúc này mở mắt nhìn chăm chú về phía xa, cậu lên tiếng :

- Sở ca, anh không tính giúp Sở bà bà đúng không?

Sở Thứ Chi nhéo mũi cậu :

- Hóa ra từ nãy đến giờ em vờ ngủ sao?

Quách Trường Thành xoa xoa cái mũi đau :

- Em không có giả vờ, chẳng qua là mọi người nói chuyện quá nhập tâm không để ý thôi.

Sở Thứ Chi khẽ nhếch môi cười, hắn kề sát mặt cậu rồi ngoạm lấy đôi môi hồng nhạt, Quách Trường Thành tim nhảy thình thịch ánh mắt mông lung nhìn hắn.

Đột nhiên chuông điện thọai vang lên, đầu dây bên kia là giọng nói của Chúc Hồng :

- Có chuyện xảy ra rồi, hai người mau trở về cục đi.

Sở Thức Chi có dự cảm không tốt về việc mà Chúc Hồng vừa nói, hắn cúp máy cùng Quách Trường Thành vốn đang nghỉ phép, phóng xe lao đến cục điều tra đặc biệt.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Triệu Vân Lang ngồi trên ghế sô pha, nhìn vào chiếc điện thoại để trên bàn, sáng nay Hải Tinh cục vừa gọi cho y thông báo cho Triệu Vân Lang một việc trọng đại.

Việc có liên quan đến Sở gia, bọn họ yêu cầu Triệu Vân Lang thực hiện nhiệm vụ trong bí mật. Sau khi nhận được mệnh lệnh cấp trên, Triệu Vân Lang cảm thấy vừa rắc rối vừa có chút không cam. Tứ đại gia tộc ở Long Thành từ xưa đến nay luôn xem thường người của cục điều tra đặc biệt, hễ những việc liên quan đến tứ đại gia tộc bọn họ đều bị tước đi quyền hạn, bị xem là những tay sai vặt chạy đông chạy tây mà xử lí những việc tứ gia sai bảo.

Y nghĩ rằng trường hợp hiện tại cũng sẽ tương tự, đặc biệt là đối với Sở gia luôn cao ngạo nhìn đời bằng con mắt cao hơn đầu. Vả lại Sở Thứ Chi còn có khúc mắt sâu đậm với Sở gia nên hai bên càng mâu thuẫn hơn.

Vừa nhắc đến, Triệu Vân Lang liền cảm thấy đau đầu, với chức vị sở trưởng mà những vấn đề này mà không giải quyết được, y còn còn xứng đáng ngồi trên vị trí này hay không.

Thẩm Nguy từ trong thư viện bước ra, vừa nhìn thấy hành động xoa xoa thái dương của Triệu Vân Lang liền quan tâm hỏi :

- Anh thấy khó chịu sao?

Triệu Vân Lang gật đầu, Thẩm Nguy đặt sách lên bàn đi đến ngồi xuống đối diện Triệu Vân Lang, đưa tay lên để trên trán của y xoa xoa, giọng nói ôn nhu như nắng sáng :

- Đừng suy nghĩ nhiều quá.

Triệu Vân Lang cười gian manh túm lấy cổ tay của hắn, kề sát mặt hắn :

- Bà xã hôm nay rất dịu dàng nha.

Thẩm Nguy ngại ngùng giật lùi lại, hắn giọng nghiêm túc:

- Anh nghiêm túc đi, đây là nơi làm việc.

Chúc Hồng ngồi bên bàn làm việc mặt đen như than chứng kiến một màn tình tứ, trong lòng thầm mắng vạn câu, cô nãi nãi đây đã ăn no đầy đủ không cần cẩu lương.

Lâm Tĩnh bên cạnh cũng chẳng khá khẩm hơn, anh vuốt vuốt lòng ngực cảm thán nhân sinh ai oán, cô đơn quá.

Từ bên ngoài, mèo mập Đại Khách ục ịch đi vào, chỉ vài tháng trôi qua được sếp lý nuôi béo mà mèo mập đôn lên vài tầng mỡ. Phía sau là sếp Lý chỉnh chu lịch thiệp chào bỏh mọi người, bọn họ vừa từ thành phố Y công tác trở về, vẫn chưa nắm bắt được tin tức của cục. Ngay khi vừa nghe sếp Triệu nói đến, mèo Đại Khánh lập tức xù lông ngao ngao nói :

- Bọn người ở Hải Tinh cục coi chúng ta là nô lệ hay sao, muốn điều động nhân lực liền điều động? Có phải bọn họ quá khệ nệ với Sở gia rồi hay không?

Chúc Hồng cũng đồng tình gật gù :

- Chưa kể bọn họ còn cố tình để lão Sở qua bên đó, biết rõ giữa hai bên có hiềm khích mà còn cố tình chọn hắn, bọn họ đều ngu ngốc hết rồi.

Triệu Vân Lang lúc này cảm thấy chột dạ, ho khan vài tiếng :

- Thật ra... Còn một việc quan trọng tôi chưa nói, bên Sở gia tình nghi Sở Thứ Chi là hung thủ, cho nên yêu cầu Hải Tinh cục giao ra Sở Thứ Chi để bọn họ tra xét, tôi và Thẩm giáo sư cũng phải đi theo để tra án.

Lúc này bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc có phần giận dữ :

- Sở ca không làm chuyện đó. Họ có bằng chứng gì để tình nghi Sở ca chứ.

Quách Trường Thành hậm hực bước vào, vì tức giận mà mặt đều có chút đỏ ửng, thứ mà cậu ghét nhất trên đời này là có người đặt điều vu oan Sở ca, cậu biết thân phận lai lịch trước kia của Sở ca không được tốt, nhưng không có nghĩa hiện tại Sở ca là kẻ xấu, Sở ca của cậu một nghìn phần trăm là người tốt.

Sở Thứ Chi đi theo sau cậu, vẻ mặt điềm tĩnh vô cùng như thể việc này chẳng liên quan tới hắn. Thẩm Nguy đẩy đẩy gọng kính giải thích :

- Thật ra bọn họ nghi ngờ lão Sở là sai, nhưng vì thanh danh của anh mà Vân Lang không thể từ chối yêu cầu vô lí đó, đành phải ủy khuất anh rồi, tôi và Vân Lang nhất định sẽ làm rõ chuyện này, moi ra được hung thủ thật sự.

Sở Thứ Chi phì cười :

- Ủy khuất sao? Tôi bị như vậy cũng đã quen rồi.

Quách Trường Thành thật sự khó chịu vô cùng khi nghe những lời nói đó thốt ra từ miệng Sở ca, cậu đá vào chân hắn :

- Anh ngốc lắm.

Sở Thứ Chi buồn cười với thái độ của Tiểu Quách, hắn vốn dĩ chẳng quan tâm người khác nghĩ gì, chẳng qua khi nãy hắn cảm thấy thích thú khi Tiểu Quách giận dỗi khi có người nói xấu hắn, cho nên hắn cố tình nói những lời đó.

Sở Thứ Chi đưa tay bẹo má Quách Trường Thành :

- Em không thích tôi như thế?

Quách Trườnng Thành phồng má tránh đi móng vuốt của hắn, gật gật đầu nhìn hắn :

- Ừm, không thích chút nào.

Triệu Vân Lang cười lớn :

- Ha ha ha! Thật thú vị, từ khi nào mà Thi Vương lại có sở thích trêu chọc đồng nghiệp?

Sở Thứ Chi hất mặt kêu ngạo :

- Ta học hỏi theo ngươi thôi, chẳng phải sếp Triệu cũng luôn trêu ghẹo Thẩm giáo sư sao?

Triệu Vân Lang bị nói trúng tim đen ấp úng nói :

- Chuyện này... Không liên quan.

Thẩm Nguy ngồi bên cạnh liền chắc nịch nói :

- Đúng. Không liên quan.

Sở Thứ Chi đắt ý tiếp tục nhích lại gần Tiểu Quách bẹo má cậu :

- Được rồi, từ nay không nói những lời như vậy nữa. Hết giận?

Tiểu Quách vẩu môi gật đầu, Triệu Vân Lang nhìn thấy cảnh tượng buồn nôn trước mắt, y không chịu thua kém liền nghiêng đầu tựa lên vai Thẩm Nguy nũng nịu :

- Ai nha Thẩm ca ca người ta cũng muốn bị bẹo má ah~~~

Thẩm Nguy lúng túng đẩy nhẹ đầu Triệu Vân Lang :

- A Lang à đây là nơi làm việc.

- Không chịu đâu ~~~

Chúc Hồng thở dài than thở :

- Khi nào thì cô nãi nãi đây mới thoát khỏi tình cảnh này?

Lâm Tĩnh cũng mếu máo phụ họa theo, anh nắm tay Chúc Hồng mắt rưng rưng:

- Chúc Hồng Ah!! Chúng ta quá khổ thân đi. Cẩu FA ăn cẩu lương nhân sinh còn cái gì đau buồn hơn không.

Chúc Hồng liền rưng rưng nhìn Lâm Tĩnh, nắm lấy bả vai anh môi run run :

- Chỉ có ngươi hiểu ta.

Mèo Đại Khánh giật giật đuôi mắt nhìn hai người bọn họ diễn trò. Tất cả đều bị tâm thần, mèo mập ta đây thập phần cay đắng khi cùng làm việc với cái bọn dở người này, chỉ có lão Lý là còn bình thường thôi.

Vừa nghĩ như thế, sếp Lý liền tự nhiên ôm mèo mập vào lòng vuốt vuốt lông âu yếm, lặng lẽ trở về bàn làm việc, mèo Đại Khánh tự sỉ vả bản thân đã nhìn lầm người.

Đôi vợ chồng ma Tan Táng cùng Uông Chủy thì đã mất dạng từ lâu, thì ra bọ họ đang tình tứ ân ái hẹn hò trong nhà kho.

Uông Chủy một thân váy trắng diễm lệ choàng lấy bả vai Tan Táng :

- Táng ca, huynh vẫn còn thương muội không?

Tan Táng ngây ngô cười :

- Tất nhiên là còn, cho dù thiên sợn địa hải có biến mất, thì tình cảm ta dành cho muội vẫn tồn tại.

Uông Chủy ngại ngùng che mặt :

- Sến quá đi.

Tan Tang ôm lấy vòng eo thon gọn của cô :

- Sến là gì?

Uông Chủy cười hạnh phúc :

- Ý là huynh rất ngốc, huynh còn nhớ hôm nay là ngày gì không?

Tan Tang gật đầu :

- Kỷ niệm 120 năm chúng ta bên nhau.

Uông Chủy đẩy cánh tay hữu lực của hắn, cô lùi đến cạnh chiếc máy phát nhạc đã cũ kỹ, đặt chiếc đĩa than lên, tiếng nhạc du dương đầy lãng mạn phát ra, Uông Chủy đi đến cầm tay hắn bọn họ cùng nhau nhảy một điệu Valse đầy mê hoặc.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật