[ Sở Quách Fanfiction] ( Trấn Hồn Đồng Nhân)

Long Thành Án (35)



NIỆM (HẠ)

Ngôn Thừa Chi dẹp loạn ở Bắc Thành, sau hơn hai tháng thương thuyết hắn thành công áp chế đoàn quân khởi nghĩa, âm thầm thu phục bọn họ về phía mình.

Máu dặm xa trường, chỉ trong vòng gần một năm, Ngôn Thừa Chi hoàn toàn đánh bại Ngôn Thừa Ân sai người đem đầu hắn về trình báo Tăng hoàng thái hậu, còn những người lãnh đạo từng đoàn khởi nghĩa to nhỏ đều quy thuận Ngôn Thừa Chi.

Tăng hoàng thái hậu biết được việc làm bí mật của hắn, cũng âm thầm phái người trà trộn vào người của Ngôn Thừa Chi, cố dùng những thủ đoạn li gián giao tình của bọn họ, thế nhưng âm mưu của bà sớm bị Ngôn Thừa Chi đánh gãy.

Tăng Uyển Lan lo sợ đến độ mất ăn mất ngủ, lại nhớ đến còn một con cờ trong tay là Cố Gia An, bà liền viết một mật thư gửi cho Ngôn Thừa Chi, ý bảo hắn giao lại binh quyền, nếu không Cố Gia An đừng mong được sống.

Lăng Thần Phong lúc này được phong chức đại tướng quân, hắn luôn tĩnh lặng quan sát biến động xung quanh, khi bắt được mật thư của bà ta, hắn tức giận xé bỏ nó đi. Lập kế hoạch cướp lại Cố Gia An từ trong tay hoàng thái hậu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua tán cây si già, rọi xuống thân ảnh đơn bạc của nam nhân, những ngón tay gầy nhỏ nhẹ nhàng gảy trên dây đàn.

Từng tiếng nhạc thanh thoát khiến đôi chim sẻ thích thú nghe, hương hoa thoang thoảng càng khiến cho không gian xung quanh trở nên yên bình.

Đôi mắt có chứa nỗi nhớ, cũng có chứa một thứ tình cảm khó tả, xa xăm nhìn về hướng Bắc, nơi đôi bướm đang bay lượn.

Từ phía xa xa, tiểu thái giám vội chạy đến :

- Công tử. Lăng tướng quân đến đón ngài.

Cố Gia An ngạc nhiên nhìn tiểu thái giám, tiếng đàn thanh thoát kêu một cái liền dừng lại. Lúc này Lăng Thần Phong y phục gọn gàng đi đến, vừa thấy Cố Gia An, hắn liền tăng nhanh cước bộ không khỏi lộ ra vẻ vui mừng :

- Gia An, ta đến đón đệ, chúng ta đi thôi.

Cố Gia An ngờ vực nói :

- Hoàng thái hậu cho phép ư?

- Không, ta là đến cướp người.

Cố Gia An há hốc mồm, nói cướp là cướp huynh là hoàng đế sao, ngang ngược quá rồi. Lăng Thần Phong cười mỉm đi đến cạnh y, tay không dùng lực nhất y lên ôm.

Hai tay đặt ngang hông, cảm giác vô cùng tốt, Cố Gia An tạng người không quá gầy cũng không quá mập, vòng eo tiêu chuẩn.

Tiểu Quý Tử trông thấy cảnh tượng đó, cũng mặt đỏ tai hồng mà tránh đi nơi khác. Lăng Thần Phong nhất chân lên không trung, chẳng mấy chốc cả hai đã đứng trên vách tường gần đó.

Cố Gia An từ trên cao nhìn xuống, đầu óc có chút choáng váng liền bám chặt Lăng Thần Phong. Hắn cười hắc đắc ý, sau đó lại phóng thêm một cái, chân chạm xuống đất.

Lăng Thần Phong nhìn xung quanh không thấy ai, lại tiếp tục đem Cố Gia An trốn mất.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau khi được Lăng Thần Phong cướp về, đến nay cũng đã hơn một tuần, bên phía hoàng thái hậu tuy phát hiện con cờ bị đánh cắp, nhưng bà ta cũng không thể làm gì hơn, nếu làm lớn chuyện này, người bị tai tiếng chắc chắn là bà ta.

Lăng Thần Phong luôn chăm sóc Cố Gia An một cách đặc biệt. Khiến một số gia đinh cùng người ngòai cảm thấy lạ lùng. Tăng Chí Vĩ bắt được tin tức, mặc dù bề ngòai có vẻ điềm tĩnh không quan tâm, nhưng bên trong hắn đã âm thầm tính toán làm sao để chia cắt hai người.

Tăng Chí Vĩ ngồi trong phòng, xung quanh treo những cái bát quái cùng Thanh Mộc Kiếm, hắn lấy một tấm bùa dùng kim ghim chặt lên một con hình nộm bằng rơm, trên đó có khắc tên Cố Gia An.

Tăng Chí Vĩ rưới một ít máu chó lên, sau đó để nó giữa bàn, tiếp tục làm phép. Hắn cười tươi như thể thích thú vô cùng.

Khi tất cả mọi chuyện đều xong, hắn liền bí mật sai người đem phong thư được niêm phong rất kỹ đến nơi của Ngôn Thừa Chi.

Ngôn Thừa Chi sau khi nhận được mật thư, hắn như muốn nghiền nát phong thư mà bóp chặt nó, Ngôn Thừa Chi đem phong thư cất vào, hắn sai người chuẩn bị đại quân, ngày hôm sau lập tức tiến đến hoàng thành giành lại ngôi vị.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lăng phủ, chiều man mát gió, vài cành liễu đung đưa trước mái hiên, đột nhiên trời chuyển đen, gió thổi cuồn cuộn, mưa bắt đầu rơi tầm tã.

Trong phòng, nam nhân gương mặt tái nhợt lại ám đen, nằm trên giường nhắm nghiền mắt.

Lăng Thần Phong ngồi bên cạnh lo lắng nhìn y, Cố Gia An chẳng biết vì nguyên do gì, sáng nay ngã bệnh đột ngột, đại phu giỏi nhất trong thành cũng không chuẩn đoán ra bệnh tình của y.

Lăng Thần Phong bỏ việc lên triều thượng nghị, cả một buổi hắn chỉ quẩn quanh phòng chăm sóc cho y. Cố Gia An vẫn cứ mê mê tỉnh tỉnh như thế cho đến tối.

Lăng Thần Phong mệt mõi tựa người bên cạnh giường, lúc này tổng quản chạy vào, Lăng Thần Phong ra kí hiệu ý bảo đừng ồn, lão tổng quản vội vàng đi đến, nói nhỏ vào tai Lăng Thần Phong, sau khi nghe được tin tức, thần tình hắn càng trở nên tồi tệ hơn.

Hắn đắp lại chăn cho Cố Gia An thật kỹ, rồi lặng lẽ rời đi. Lúc này bên ngòai hoàng thành mười dặm, khói lửa đã nghi ngút, máu chảy đỏ dọc con sông trải dài đến cuối thành. Lăng Thần Phong mặc hoàng kim giáp, dẫn đầu đại kị quân hướng ngọai thành thúc ngựa. Tiếng ngựa lộp cộp vang trong đêm thanh vắng, dự báo một cuộc vật đổi sao dời.

Cố Gia An, dường như nghe được tiếng gọi quen thuộc của ai đó, dần dần mở mắt, nhìn xung quanh nhưng chẳng phát hiện ra người đang cất giọng gọi y.

Cố Gia An lại một lần nữa chìm vào tròn mộng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hôm sau, đại kị binh gấp rút trở về thành, Lăng Thần Phong máu nhuộm đỏ hoàng kim giáp, trường thương cũng nhỏ giọt đỏ thắm. Đợi khi hắn vào thành, cửa hoàng thành đóng chặt, binh lính thủ vệ đứng xếp hàng dài, mũi tên lên dây chuẩn bị bắn.

Lúc này ở phía xa xa, một đoàn người đông đúc với binh khí trong tay, dẫn đầu là Ngôn Thừa Chi, bọn họ như một con đại long dũng mãnh lao đến.

Chẳng biết nguyên do vì sao, Cố Gia An từ phía xa xa chạy đến, cơ thể yếu đến mức chỉ cần một cơn gió liền vỡ vụn, y dùng hết sức chạy đến bên Lăng Thần Phong, giọng nói run rẩy :

- Lăng ca, xin huynh mở cửa thành đầu hàng, đừng giao chiến với người của Tam Ca nữa.

Lăng Thần Phong trầm tĩnh nhìn sâu vào mắt y, lúc này hắn nhận ra một điều, Cố Gia An trước mặt là vì Ngôn Thừa Chi mà cầu xin hắn, trong lòng vừa đau vừa tức giận như thể hắn bị nam nhân này phản bội, đôi mắt có chút đỏ ngầu nhìn y nói :

- Là ai cho ngươi biết?

-Là... Tăng quốc sư...

Lăng Thần Phong liền nhìn đến phía sau Cố Gia An, xa xa một cỗ kiệu đang đi đến, bước xuống là Tăng Chi Vĩ, hắn không mấy hoảng sợ đi đến, cầm một đạo thánh chỉ đứng đó, mọi người đồng loạt quỳ xuống, giõng dạc tuyên bố :

- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu chỉ, Lăng Thần Phong đại tướng quân mở cổng thành, chào đón tân vương kế nhiệm tam hoang tử Ngôn Thừa Chi, lập tức buông bỏ mọi sự phản kháng, khâm chỉ.

Lăng Thần Phong ngập ngừnng, hắn không rõ tại sạo mọi chuyện lại đột ngột thay đổi như vậy, lúc này Tăng Chí Vĩ liền lên tiếng :

- Lăng tướng quân, tiếp chỉ.

- Hạ thần tuân chỉ, hoàng thượng anh minh.

Tiếp nhận thánh chỉ trong tay, Lăng Thần Phong mở ra xem, bên trong hoàn toàn là một tờ giấy trắng, hắn nhìn Tăng Chí Vĩ kinh ngạc :

- Cái này...

Tăng Chí Vĩ nhẹ cười khẩy :

- Hoàng thượng sớm đã băng hà. Hoàng thái hậu vì đau buồn mà vừa mất đêm hôm qua.

Lăng Thần Phong kinh sợ nhìn hắn, tối hôm qua người triệu tập Lăng Thần Phong vào triều chính là hoàng thái hậu, bà ta ra lệnh Lăng tướng quân dẫn binh dẹp loạn, vậy mà sau khi Lăng tướng quân rời đi, bà ta nói chết liền chết, điều này quả không bình thường.

Ngầm biết bên trong có ẩn tình, nhưng Lăng Thần Phong cũng là một kẻ thức thời nên đành cho qua, lệnh người mở rộng cổng thành, nép qua hai bên đường cúi mình tiếp đón tân vương.

Ngôn Thừa Chi uy phong lẫm liệt, khí chất vương giả cưỡi trên hắc mã. Hiên ngang đi vào hoàng thành, ánh mắt đầy dã tâm nhìn hoàng cung to lớn phía trước.

Cố Gia An quỳ một bên chân cũng nhũn ra, ngay lúc y sắp chịu không nổi, liền có một bàn tay vươn ra kéo y lên ngựa.

Cố Gia An tròn mắt nhìn Ngôn Thừa Chi, hăn cười ôn nhu :

- Ta đến đón ngươi.

Cố Gia An đôi mắt đỏ hoe ận nước, nhưng y mạnh mẽ nuốt ngược lệ vào trong, mỉm cười với hắn.

Lăng Thần Phong quỳ bên dưới, tâm không cam lòng không nguyện, phẫn hận đều dồn nén. Hắn ngước nhìn lên Ngôn Thừa Chi, bắt gặp ánh mắt kiêng định của người kia, hắn liền buồn bã rụt về.

Nhưng hắn không biết rằng người đã li gián hắn và Cố Gia An chính là Tăng Chí Vĩ, chỉ cần nội dung trong mật thư và tình trạng suy yếu của Cố Gia An hiện tại, Ngôn Thừa Chi nhất định sẽ đồng ý cùng Tăng Chí Vĩ lật đổ thế lực của Tăng Uyển Lan.

Tăng Chí Vĩ rạng rỡ đi đến cúi người :

- Tham kiến tân vương. Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong mời nhài nhập cung.

Ngôn Thừa Chi như có như không ừ hử một tiếng, liền tiếp tục hướng hoàng cung đi vào. Hắn không mấy coi trọng con người nhan hiểm này, tốt nhất không nên dính liếu quá nhiều.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hai hôm sau đại điện đăng cơ được tổ chức long trọng, tân vương Ngôn Thừa Chi lấy niên hiệu Thiên An Bình thịnh trị Thiên Môn quốc.

Chức quan trong triều đều được cải tổ tất cả, Tăng Chí Vĩ tiếp tục làm đại quốc sư có công phò trợ Thiên An Bình đế, Lăng Thần Phong thống lĩnh 3 vạn binh mã đến biên cương trấn thủ, cấm tuyệt trở về hoàng thành.

Những đại nhân vật dẫn đầu các đoàn quân khởi nghĩa cũng đựơc phong quang tiến chức như lời hứa hẹn của Ngôn Thừa Chi, triều thần đều một mực trung thành với tân đế.

Sau hơn 3 năm trị vì Thiên Môn quốc, Ngôn Thừa Chi dần dần trở nên cứng đầu, cố chấp hơn, hay nên nói là hắn dần dần bị quyền lực che mờ mắt, bất kì ai phản đối các chính sách hắn đề ra, đều bị triệt tiêu. Vô số trung thần đã chết dưới tay hắn, các lão triều thần ngán ngẩm đều dần dần từ quan, từ lúc đó triều đinh bắt đầu không yên ổn.

Lúc này tin đồn Cố vương gia Cố Gia An được hoàng thượng sủng ái liên tục truyền tai đi khắp nơi, chẳng mấy chốc y trở thành nam thiếp khiến đế vương trầm mê bất trị. Mọi tội lỗi đều đổ dồn lên Cố Gia An. Khiến y trở thành nhất đại gian thần trong triều.

Gian thần lúc này thừa cơ trục lợi, luôn dậu đổ bìm leo, rót vào tai đế vương người này là phản thần, người kia là gian tế, dần dần trong triều chia thành hai phe đối lập, phe của Lăng thái sư lão triều thần Lăng Vận, phe còn lại là của đương nhiệm Tăng quốc sư Tăng Chí Vĩ.

Cứ như thế hai bên đối đầu đến đầu rơi máu chảy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trời xanh, mấy trắng, gió xuân thoảng hương hoa bay đến, Cố Gia An một thân bạch y phiêu diêu tự tại, đôi tay ngọc ngà như nhảy múa trên dây đàn, tiếng đàn trong trẻo vang vọng, nhưng lại mang chút bi thương.

Đôi mắt y mơ hồ nhìn đến ngọn thạch bích ở giữa hồ, cũng là lúc tiếng đàn như đứt đoạn.

Tiểu Quý Tử bên cạnh đem một đĩa điểm tâm tiến vào đình :

- Vương gia. Người sao lại buồn rầu vậy?

Cố Gia An rũ mi mắt :

- Ngươi có biết, người đời gọi Thừa Chi là ác đế?? Bởi vì huynh ấy bị quyền lực che mờ mắt, liên tục phạm sai lầm... Vậy mà ta lại không thể khuyên ngăn huynh ấy, dù chỉ một chút.

Tiểu Quý Tử thở dài :

- Vương gia, người đừng để tâm lời nói gièm pha của bọn họ.

- Ta biết...

Lúc này, từ phía xa xa hậu viện, thân ảnh tuấn lãng với hoàng bào đi đến, Tiểu Quý Tử thức thời lui xuống, Cố Gia An vẫn ngồi đó, ủ rũ.

Ngôn Thừa Chi đi đến, ôm ngang eo y đặt y ngồi lên đùi, Cố Gia An đỏ mặt giãy dụa :

- Hoàng thượng...

- Gọi ta Thừa Chi. Ta đã nói thế nào, không cho phép gọi ta hoàng thượng.

Cô Gia An khẽ gật đầu gọi :

- Thừa Chi... Ta... Vẫn còn ngại... Ưm...

Khoang miệng vừa hé ra liền bị Ngôn Thừa Chi ra sức cướp lấy, cả hai triền miên không dứt. Mặt trời đang ngã dần về phía Tây, từ phía xa xa nơi hàng cây cao gần đó, hắc y nhân chăm chú nhìn bọn họ, tay run bần bật, đôi con ngươi nổi lên tơ máu.

Sáng hôm sau, Ngôn Thừa Chi rời long sàn, hắn dặn dò không được đánh thức Cố Gia An. Liền lên triều ngự chính.

Từ trong bóng tối, hắc y nhân lặng lẽ đi đến cạnh giường, nhìn đến Cố Gia An đang trần trụi dưới tấm chăn, hắn cố nén hỏa khí, điều hòa nhịp thở.

Cố Gia An bị ánh sáng xuyên qua khe cửa làm cho tỉnh giấc, y lờ mờ mở mắt, liền thấy hắc y nhân đằng đằng sát khí.

Cố Gia An bật dậy hoảng sợ tính la lên, hắc y nhân vọt đến bịt miệng y.

Giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên sau vải che mặt :

- Gia An. Lời bọn họ nói là thật??

Cố Gia An tròn mắt nhìn hắc y nhân, hắn lúc này liền buông tay, Cố Gia An khẽ nói :

- Là Lăng tướng quân?

- Phải. Nói cho ta biết, đệ... Đệ... Là người đứng sau tất cả mọi chuyện... Kể cả việc hãm hại cha ta...

Giọng nói vừa run rẩy vừa tức giận lại xen lẩn thành khẩn, Cố Gia An khó hiểu nhìn hắn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì sao lại liên quan đến y.

Lăng Thần Phong hốc mắt đỏ lên, Cố Gia An hoản loạng :

- Không... Không phải đâu. Nhưng mà Lăng tướng quân, người mau rời khỏi đây, nếu để hoàng thượng biết được sẽ không xong... Chuyện đó chúng ta hẹn một nơi bí mật để nói chuyện.

Vừa nói dứt câu, bên ngòai truyền đến tiếng nói eo ẻo của lão thái giám :

- Hoàng thượng giá đáo.

Cố Gia An bên trong phòng hoảng hốt, y vội nói :

- Nguy rồi... Lăng ca ngươi mau rời khỏi đây đi.

Lăng Thần Phong định thần bình tĩnh nhìn y, một lúc sau liền nói :

- Tối nay giờ tỵ tại phía Tây hậu hoa viên.

Nói xong hắn liền mất dạng, Cố Gia An tim đập thình thịch, nhanh chóng mặc vào y phục chỉnh tề, chải tóc gọn gàng liền như bình thường ngồi bên bàn trà uống nước.

Ngôn Thừa Chi mở toang cửa bước vào, vẫn vẻ mặt điềm tĩnh, đi đến nắm tay y cùng y dùng ngự thiện.

Sau nửa ngày, Cố Gia An vẫn như thường lệ, ngồi bên trong mái đình, gảy đàn thưởng khúc, nhưng tiếng đàn hôm nay lại thập phần rối loạn. Tiểu Quý Tử nghe ra đựơc, tò mò hỏi :

- Vương gia, hôm nay ngài có chuyện?

- Ừm... Ban sáng,Lăng tướng quân có đến gặp ta.

Tiểu Quý Tử tròn mắt :

- Lăng tướng quân....

- Phải... Huynh ấy hẹn ta giờ tỵ tối nay tại Tây viện.

Tiểu Quý Tử cả kinh thì thào nói :

- Không lẽ người định đi gặp Lăng tướng quân??

- Phải... Ngươi giữ bí mật cho ta.

Tiểu Quý Tử thành khẩn gật đầu :

- Có đánh chết tiểu nhân cũng không nói.

Cố Gia An cảm giác như trút bỏ gánh nặng, tiếp tục đánh đàng tĩnh tâm.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đêm, giờ tỵ, sao trời treo sáng cả hoàng cung, hắc y nhân nhanh nhẹn lẻn vào, núp sau bụi rậm, hắn nhìn trái nhìn phải, khi nhìn thấy bóng dáng thanh y nam nhân đứng dưới mái đình, lưng đối diện với hắn.

Lăng Thần Phong liền nhảy vọt ra, từ từ đi đến gần nam nhân, giọng ôn nhu gọi :

- Gia An.

Nam nhân quay lại, cười tươi đến quái gở, ngay lúc này hắn phát giác ra, người này không phải Cố Gia An, bỗng nhiên xung quanh đốm lửa sáng lên, hàng chục thị vệ cầm kiếm chạy đến bao vây hắn, Tiểu Quý Tử trong đình từ từ thóai lui, chừa chỗ cho nam nhân mặc long bào.

- Lăng tướng quân, chẳng phải ta ra lệnh cho ngươi, vĩnh viễn không được bước chân vào hoàng thành?

Lăng Thần Phong vừa kinh ngạc vừa lo lắng nói :

- Gia An đâu?

Ngôn Thừa Chi cười cợt khiêu khích :

- Ngươi còn giám nhắc đến tên của y? Cũng may là y thật thà nói với ta.

Lăng Thần Phong sững sờ một lúc, là y đã nói với Ngôn Thừa Chi sao, y thật sự đã phản bội hắn thật rồi sao, những lời của Tăng Chí Vĩ nói đều là thật.

Cố Gia An vì giữ vững ngôi vị của Ngôn Thừa Chi mà âm thầm sai khiến Tăng Chí Vĩ hãm hại những ai cản đường hoàng thượng, còn nữa y còn âm thầm tố cáo Lăng Vận tham ô hối lộ khiến ông bị nhốt trong lao ngục?? Chỉ vì Ngôn Thừa Chi sao??

Lăng Thần Phong thất vọng trong lòng, nhưng không bằng nỗi hận hắn ôm, hắn không phải chưa từng nghĩ lời của Tăng Chí Vĩ là bịa đặt, nhưng Tăng Chí Vĩ đã mang đến cho hắn phong thư có bút tích của phụ thân hắn, trong thư nói rằng tất cả mọi chuyện đều là Cố Vương Gia gây nên.

Hắn đã tức giận, đã phẫn hẫn, giấu dếm Tăng Chí Vĩ âm thầm đi đến gặp Cố Gia An, mong rằng y sẽ giải thích tất cả với hắn.

Lúc này từ phía xa xa Cố Gia An đi đến, khi thấy cảnh tượng trước mắt, cước bộ của y tăng lên vài phần, y sợ hãi đi đến. Ngôn Thừa Chi quay sang bắt lấy éo nhỏ của y ôm vào lòng, Lăng Thần Phong như mất đi lí trí, hắn muốn xông đến bên cạnh Cố Gia An, lập tức bị đám thi vệ ngăn lại, Ngôn Thừa Chi lớn giọng :

- Áp giải phản tặc xuống.

Cố Gia An bất ngờ lắp bắp :

- Phản tặc...không thể nào...

Lăng Thần Phong bị áp giải đi, còn không quên gào thét :

- Cố Gia An, Cố Gia An, sao lại đối xử với ta như vậy.

Cho đến khi hắn bị giải đi mất, Cố Gia An vẫn run rẩy, hốc mắc tự tràn lệ, miệng lắp bắp :

- Không... Không thể nào... Sao lại như vậy... Thừa Chi, ngươi nói cho ta biết, chuyện này...

Ngôn Thừa Chi ghì chặt y vào lòng, giọng thủ thỉ :

- Không phải do ngươi, là tại hắn. Ngươi đừng như vậy.

- Không phải... Là do ta hại hắn, Thừa Chi cầu ngươi tha cho hắn một mạng.

- Tuyệt đối không, hắn muốn giết ta, ta tuyệt đối không tha cho hắn.

Ngôn Thừa Chi như lên cơn điên, hắn đẩy Cố Gia An dựa lên cột đình, tiếng kêu khi lưng y va chạm lên mặt gỗ vang vọng trong đêm, Cố Gia An khó tin nhìn vào ánh mắt của hắn.

Ngôn Thừa Chi lần nữa kéo y siết trong lòng :

- Ngươi là của ta, không một ai có thể cướp đi, vạn vạn kiếp kiếp ngươi chỉ vĩnh viễn thuộc về ta.

Cố Gia An vùi mặt vào lòng ngực y, cảm giác bất lực vây lấy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tăng Chí Vĩ sau khi được báo lại sự việc, hắn suy sụp ngồi xuống, đôi mắt phẫn hận nhìn về phía hoàng cung, hắn biết rõ con người kia cố chấp ra sao, đáng trách ra sao, rốt cuộc thì vẫn để mất luôn tính mạng trong tay Cố Gia An, Tăng Chí Vĩ lúc này chỉ duy nhất một suy nghĩ, đó chính là tìm cách cứu Lăng Thần Phong.

Liên tục nhiều ngày, hắn chạy đông chạy tây tập hợp một số người có võ công cao cường, sai bảo bọn họ đột nhập hoàng cung, bắt Cố Gia An đem ra trao đổi.

Đêm hôm đó, một đám hắc y nhân với đôi mắt tím phát quang lặng lẽ theo bờ tường lẻn vào bên trong.

Ngôn Thừa Chi hôm nay vì một vài lí do cho nên không đến, Cố Gia An một mình ngồi bên án thư, lặng lẽ nhìn ra ngòai cửa, gió đêm hiu hiu thổi khiến y có chút mệt mỏi.

Một làn khói nhẹ bay ngang mũi, Cố Gia An cảm giác nặng trĩu ngã gục xuống, hắc y nhân từ bên cửa sổ nhảy vào, đem Cố Gia An trùm trong bao bố, rồi biến mất.

Ngôn Thừa Chi sau khi hoàn thành công vụ, nhìn mặt trăng tròn sáng bên ngòai, hắn kềm lòng không được liền đến trước phòng của Cố Gia An. Trên lối đi, hắn bắt gặp Tiểu Quý Tử đang hoảng loạng chạy đến, quỳ rạp trước mặt hắn :

- Hoàng thượng, nguy rồi, vương gia đã bị bắt cóc.

Ngôn Thừa Chi không nói lời nào, lập tức lướt qua Tiểu Quý Tử, hướng đến phòng Cố Gia An mà chạy đến, mở toang cửa phòng, bên trong không có một ai chỉ có một tờ giấy trắng được ghim lên cột nhà.

Bên trên có nét chữ đỏ tươi, Ngôn Thừa Chi sau khi đọc xong liền xé vụn mảnh giấy, đại khái bên trong viết là đem Lăng Thần Phong đến đổi lấy Cố Gia An. Nếu không thì cả hai cùng xuống hoàng tuyền.

Không cần phải điều tra, hắn cũng biết người có thể dùng đủ mọi cách để cứu Lăng Thần Phong chính là Tăng Chí Vĩ.

Mấy năm trước, khi Ngôn Thừa Chi đang lên kế hoạch công thành đoạt ngôi, Tăng Chí Vĩ đã âm thầm gửi đến mật thư, nói là sẽ giúp hắn giành hoàng vị với điều kiện để Lăng Thần Phong vĩnh viễn cách biệt Cố Gia An.

Ngôn Thừa Chi hồi thư đồng ý, thế là Tăng Chí Vĩ bỏ độc khiến hoàng thái hậu mất mạng trong đêm không sao không trăng. Trước đó để tiêu diệt thế lực của bà ta, Tăng Chí Vĩ đã âm thầm cho Ngôn Thừa Cẩn đế uống độc dược mà hắn dùng tà thuật chế thành, cứ như thế Ngôn Thừa Cẩn dần chết mòn, sau đó là bỏ mạng.

Tâm cơ của hắn thâm độc còn hơn mãng xà, Ngôn Thừa Chi biết rõ con người này sẽ có thể gây ra tổn hại cho Cố Gia An lẫn bản thân, cho nên hắn đành sắp xếp một đội ảnh vệ được bí mật huấn luyên từ rất lâu về trước, đội ảnh vệ âm thầm đi theo hắn đến địa điểm trong thư.

Hôm đó là một ngày gió cuộn, lá rụng đầy trên nền đất, đứng đối diện Ngôn Thừa Chi là một thân ảnh ẩn giấu trong hắc bào, đôi mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm hắn, xung quanh là một đám hắc y nhân với đôi mắt ánh tím kì lạ.

Ngôn Thừa Chi lên tiếng trước :

- Gia An đâu?

- Giao Lăng Thần Phong ra trước.

- Không để ta tận mắt thấy y, ngươi đừng hòng tiếp tục trao đổi.

Tăng Chí Vĩ im lặng một hồi, sau đó phất tay, một tên hắc y nhân như con rối đem Cố Gia An đứng cạnh hắn.

Ngôn Thừa Chi xác định y vẫn an toàn, liền gật đầu ra ám hiệu, lập tức hơn chục tên ảnh vệ xông ra từ tứ phía, ở phía sau Ngôn Thừa Chi bắn đến một mũi tên ghim vào đầu tên hắc y nhân đang giữ lấy Cố Gia An.

Cố Gia An bất ngờ bị đẩy sang một bên liền chao đảo, Ngôn Thừa Chi vận công, một cước lao đến ôm y vào lòng, Tăng Chí Vĩ thấy thế hòng muốn dùng tà thuật đối phó hắn, Tăng Chí Vĩ rút từ trong ngực một khối tròn đen.

Hắn ném thứ đó lên không trung, thứ đó liền nổ ra, một làn khói đen lan tỏa khắp nơi, ảnh vệ cùng hắc y nhân đang chém giết nhau kịch liệt, khi hít vào thứ khói đen đó liền ngã lăng ra chết, thất khiếu chảy mau trông ghê tởm vô cùng.

Ngôn Thừa Chi nhanh chống nhảy lùi lại, một tay bịt mũi Cố Gia An một tay ôm lấy y bên cạnh, mặc dù khinh công của hắn có phần lợi hại, nhưng dù sao thứ độc tà kia lại phát tán trong không khí rất nhanh, hắn  không khỏi vô tình hít phải một ít.

Lòng ngực thắt đau, tay bắt đầu run rẩy, từng đầu móng tay dần chuyển đen, hai bên tai của Ngôn Thừa Chi bắt đầu rỉ một giọt máu, bên khóe miệng hắn cũng vậy.

Trong lúc Ngôn Thừa Chi sức kiệt, hắn lại ra hiệu một lần nữa, lập tức thị vệ từ xa ùn ùn kéo đến, bao vây Tăng Chí Vĩ.

Tăng Chí Vĩ không ngờ bản thân đang trong tình thế nguy hiểm, hắn chẳng nghĩ ngợi gì thêm được, lấy đạn khói ném ra, khói trắng lan tỏa tứ phía, sau khi khói tan đi cùng theo đó là bóng dáng hắn cũng biến mất theo.

Đám thị vệ khó hiểu nhìn xung quanh, không ít người cho rằng người này dùng yêu thuật để thoát thân, Ngôn Thừa Chi thở dốc ôm lấy Cố Gia An.

Cố Gia An hai mắt thấm đỏ nhìn hắn, y dùng tay lau đi vệt máu bên tai hắn, kêu lên trong sự đau đớn :

- Người đâu, hộ giá.

Ngôn Thừa Chi sau đó đã mất đi ý thức, để người khác đưa về cung, sau mấy ngày liền nằm trên giường bệnh hôn mê sâu, hắn cuối cùng cũng tỉnh lại.

Bóng dáng thân thuộc hắn thấy đầu tiên, y đang gục ngủ bên tay hắn, Ngôn Thừa Chi vuốt nhẹ mái tóc y.

Sau vài ngày hắn đã khỏi hắn, lên triều chính sự hắn tuyên bố truy nã quốc sư đương nhiệm Tăng Chí Vĩ, bên cạnh đó hắn ra lệnh chém đầu Lăng Thần Phong ngay lập tức, sau đó đem đầu hắn treo trên hoàng thành nhằm răng đe những ai có ý định hành thích vua.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Gió cuối thu hiu hiu thổi, lá vàng rụng rợp khắp mặt đất, thanh y nam nhân ngồi trong đình, tay gảy đàn, từng tiến đàng bi thương như lời tiễn biệt cố nhân.

Tiểu Quý tử từ xa chạy đến, vội vàng có tiếc thương có, hắn quỳ rạp trên đất trước mặt Cố Gia An :

- Vương gia, hoàng thượng đã hạ lệnh chém đầu Lăng tướng quân, treo đầu ngài lên cổng thành.

Cố Gia An run rẩy tay, dây đàng đứt đoạn, trái tim y như thắt lại khi nghe hung tin, Cố Gia An cố đứng dậy nhưng chân lại không có sức ngã xuống ghế, chung trà trên bàn cũng vì vậy mà rơi vỡ, những mảnh vụn sắt nhọn cùng nước vương vãi trên mặt đất. Tiểu Quý Tử vội đến đỡ lấy tay y :

- Vương gia.

Cố Gia An ôm lấy ngực :

- Đến cuối cùng, hoàng thượng vẫn tuyệt tình như vậy.

Tiểu Quý Tử giọng thương xót :

- Vương gia xin người đường quá bi thương.

Cố Gia An lắc đầu, nụ cười khắc khổ treo trên gương mặt như thể tự mỉa mai chính bản thân mình :

- Bi thương ? Ta không có tư cách. Cố Gia An ta đời này vĩnh viễn cũng không có tư cách gì đối với Lăng tướng quân cả. Chẳng phải chính ta đã đưa Lăng tướng quân vào con đường chết hay sao? Nay lại vì ngài ấy mà đau lòng, thật quá nực cười.

Tiểu Quý Tử ngẩn người sau đó lại trầm mặc, lúc này từ bên ngoài truyền đến một giọng nói lớn tiếng the thé :

- Hoàng thượng giá đáo.

Cả người Cố Gia An như điềm tĩnh lại, y nhanh chóng quỳ xuống chờ đợi, một hàng người mang theo kim ô to lớn đi hai bên, phía trước là lão thái giám nom đã già , đại nhân vật mặc long bào ở giữa khí thế bức người đi đến trước mặt y.

Ngôn Thừa Chi nhìn đến chung trà đã vỡ dưới đất, lại nhìn đến dây đàn bị đứt, hắn có chút khó chịu trong lòng.

Cố Gia An vẫn giữ vững tư thế đó, không nhìn đến hắn một cái càng khiến Ngôn Thừa Chi lửa giận lan ra. Hắn mạnh bạo kéo tay y đứng lên, kề sát mặt y, giọng nói trầm thấp :

- Ngươi cứ tiếp tục đối xử với ta như thế mãi sao, chỉ vì hắn?

Cố Gia An né tránh ánh mắt như lửa đốt của hắn, giọng nói nhỏ nhưng lại hữu lực :

- Hạ thần không giám thưa hoàng thượng.

Ngôn Thừa Chi sát khí tỏa ra khiến những người có mặt ở đó như sống trong hầm băng, hắn lớn giọng :

- Mau cút hết cho ta.

Lập tức chẳng còn bóng dáng ai ở hậu đình nữa, Ngôn Thừa Chi đẩy hắn ngã lên bàn đá, tấm lưng đập trúng cây đàn tranh vang lên tiếng đàn thanh thúy.

Cố Gia An ăn đau, khóe mắt có chút ướt nhìn hắn phẫn hận, y dùng lực đẩy người kia ra. Bị bất ngờ đẩy lùi, Ngôn Thừa Chi nhìn Cố Gia An vừa có giận vừa có ngạc nhiên, y chưa bao giờ cự tuyệt với hắn một cách mãnh liệt như vậy, lòng tự tôn bị y chạm vào dấy lên một ngòi nổ, y tiếp tục dùng thái độ lạnh nhạt đó nói với hắn :

- Hoàng thượng xin giữ tự trọng.

Ngòi nổi lúc này hoàn toàn bị châm lửa, đùng đoàn đánh gãy lí trí của hắn, Ngôn Thừa Chi túm lấy cổ y siết chặt, hắn tham lam gặm lấy đôi môi mật ngọt. Đến khi Cố Gia An mặt đã trắng bệch hắn mới buông tay, hắn tiếp tục thô bạo xé nát y phục của Cố Gia An, như một con sư tử xâu xé cơ thể y, chiếm cứ toàn bộ nơi tư mật của y, thao lộng đến y sức cùng lực kiệt.

Ngôn Thừa Chi ôm người trong lòng đã sớm mệt mỏi ngất xỉu, nhìn những vết xanh tím trên cơ thể ngọc ngà mà hắn tim thắt chặt lại, hối hận vô cùng.

Liền mấy ngày sau, hắn tiếp tục bị Cố Gia An đối xử lạnh nhạt, gần như trở thành người xa lạ, rồi hắn cứ thế tức giận cường bạo y.

Cứ như thế gần 2 năm trôi qua, cơ thể Cố Gia An sớm đã chịu không nổi, lúc này y đang nằm trên giường bệnh, cơ thể xanh xao gầy yếu.

Ngôn Thừa Chi vì vậy cũng mất ăn mất ngủ, tiều tụy đi không ít, hắn lại chẳng còn tâm trạng quan tâm chính sự, cục diện bắt đầu trở nên khó khăn.

Tăng Chí Vĩ kẻ bị truy nã cứ tưởng chừng như bốc hơi khỏi thế giới này, hắn đã âm thầm trở lại, tiếp tục dùng tà thuật bỏ bùa Cố Gia An, khiến y cứ mất đi ý thức, rơi vào trạng thái hôn mê, bên cạnh đó bệnh tình của y chỉ có trở nặng chứ không hề thuyên giảm, Ngôn Thừa Chi ra sức tìm danh y khắp nơi nhưng kết quả nhận đựơc chỉ là cái lắc đầu.

Ngô Thừa Chi giận cá chém thớt, liển tru di tam tộc những danh y không trị khỏi cho Cố Gia An, dân chúng vì sự việc này mà căm phẫn trong lòng, từ đó đã nảy sinh lục đục trong nước.

Cứ như thế lại một năm trôi qua, tình hình ngày một tệ hơn, đỉnh điểm là lúc Cố Gia An rời khỏi trần thế, Ngôn Thừa Chi vì một người mà trở nên như người mất hồn, tự giam giữ mình trong tẩm cung, sau đó vài tháng tổng quản thái giám phát hiện đế vương đã băng hà trên long sàn.

Thiên Môn quốc như rắn mất đầu, dân chúng chịu đói chịu khổ, gian thần vì quyền lực bắt đầu đấu đá nhau, người trong hoàng tộc chém giết nhau vì ngôi vị, cuối cùng Thiên Môn quốc bị tận diệt bởi giặc Hồ.

Kể từ đó Thiên Môn quốc trực tiếp bị rạch ra khỏi sử sách vì vết nhơ ngàn năm cũng không rửa sạch.

Tăng Chí Vĩ vì tu luyện tà thuật dùng mọi cách để hồi sinh Lăng Thần Phong với hi vọng có thể có được thứ mà hắn luôn ao ước, một tinh yêu vĩnh cữu, vì vậy hắn trở thành một tà sư trăm năm chỉ có một, vài nghìn năm sau khi bị một pháp sư đạo hạnh nghìn năm nhốt vào luyện ngục, hắn mới không hoành hành trên dương thế nữa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

5h sáng bệnh viện Long Thành.

Ánh sáng đầu tiên trong ngày chợt ghé ngang khung cửa sổ, Quách Trường Thành tỉnh dậy sau một giấc mộng dài.

Dài đến nỗi, cậu tưởng rằng cuộc đời của Cố Gia An như chính cậu trải qua, nhìn thứ sánh sáng le lói trướt mắt, cậu phát hiện mặt mình đã ướt đẫm từ khi nào, cậu đang khóc sao? Khóc vì cuộc đời của Cố Gia An luôn chịu sự dày vò, hay khóc vì tình cảm của Lăng Thần Phong cho dù nhiều đến đâu cũng chỉ nhận lại một con số không, hay cậu đang tiếc nuối cho Ngôn Thừa Chi vì không biết trân trọng thứ trước mắt mà đánh mất tất cả, hay là cậu tức giận với thứ tình cảm đơn phương của Tăng Chí Vĩ đã trở nên điên dại, ngoan độc.

Tất cả đều đúng, cậu chưa bao giờ trải qua hay tận mắt chứng kiến những cuộc đời đáng hận và cũng đáng thương như thế, tranh giành nhau vì tình yêu ư, tranh giành quyền lực ư, tất cả đều vô dụng, không phải kết cục duy nhất là chết hay sao? Khi biết được đó chính là kiếp trước của mình, thì những thứ cảm xúc mãnh liệt đó đều đè nặng trong lòng cậu.

Chỉ có khóc mới có thể vơi bớt phần nào nặng trĩu trong lòng, Quách Trường Thành nhận ra dù kiếp trước hay kiếp này, cậu chỉ yêu duy nhất một người, đó là Sở Thứ Chi.

Cậu nhìn chằm chằm người đang gục bên giường bệnh, yên bình ngủ, chưa bao giờ Quách Trường Thành cảm giác an ổn  như bây giờ, mọi cố sự vừa qua khiến cậu mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, chỉ có bên cạnh Sở Thứ Chi cậu mới thấy bình yên nhất.

Quách Trường Thành hít hít mũi, lau lấy lau để gương mặt lem luốt của mình, sau đó nhìn Sở Thứ Chi, thì cậu bắt gặp ánh mắt xám tro đầy thâm tình đó nhìn mình, tim cậu đập như trống bỏi.

Mặt đều chuyển sang đỏ, Sở Thứ Chi chồm người dậy, kề sát mũi cậu, nhìn chăm chú lên đôi mắt đỏ ngầu của cậu, giọng nói ôn nhu văng vẳng bên tai :

- Sao em lại khóc?

Quách Trường Thành vì hôn mê đã mấy ngày, cổ họng có chút khô khóc, giọng nói hơi khàn :

- Em, chỉ là em nhớ một số việc...

Không để cậu nói dứt câu, cánh môi ướt át của Sở Ca ngậm lấy đôi môi khô khóc của cậu, đầu lưỡi luồn lách vào bên trong cố đẩy nước bọt sang cổ họng cậu.

Cả hai triền miên đến vài phút, khi đôi tai Quách Trường Thành đã đỏ ửng như trái đào, Sở Thứ Chi buông tha lưu luyến rời khỏi thứ ngọt ngào đê mê kia, khóe miệng cậu vương lại một tầng chỉ sáng bóng.

Sở Thứ Chi cười ôn nhu, vuốt má cậu :

- Thế nào, đã hết khô cổ?

Quách Trường Thành ngây ngốc gật đầu, Sở Thứ Chi thích thú gặm lấy đôi tai búng ra máu kia :

- Có ngọt không.

Quách Trường Thành mềm nhũn vào lòng hắn, có vài tiếng rên nhỏ lọt qua kẽ răng, cậu xấu hổ gật đầu, chỉ cần là Sở Ca, cái gì cũng ngọt hết.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mùng 2 tết vui vẻ nga~~~~~~~ Chương này quá dài lun tặng mọi người chút mứt đươnf nè :3

Có lỗi type thì chỉ giúp mị với ạ, đa tạ chư vị nhiều.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật