[ Sở Quách Fanfiction] ( Trấn Hồn Đồng Nhân)

Long Thành Án (31)



TÀ SƯ

Sáng sớm hôm sau, Quách Trường Thành cảm giác được có gì đó ấm nóng trên lồng ngực của cậu, cậu choàng mở mắt, màu trắng tinh tươm của bệnh viện đập vào mắt cậu, mùi thơm của trầm hương quanh quẩn xung quanh khiến tâm trí cậu phần nào tỉnh táo hơn.

Quách Trường Thành thở nhẹ ra một hơi, cảm giác có gì đó chèn ép khiến hơi thở phà ra nhanh chóng, cậu đưa mắt nhìn xuống, một cái đầu bum bê đen nhánh  an toạ trước mắt cậu, có vẻ như mấy ngày này trôi qua rất mệt mỏi, Cố Uyển Nhi vẫn chìm trong giấc nồng.

Nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của đứa bé, người thân đều bị sát hại tàn nhẫn, mà ngay cả người mẹ thân yêu của bé cũng tử mạng ngay trước mắt, đối với một đứa trẻ 9 tuổi thì chuyện quá sức tưởng tượng, thế mà Cố Uyển Nhi vẫn cố gắng sống sót đến tận bây giờ, Quách Trường Thành nghĩ là nên cảm thương cho số mệnh hay tán dương cho sự dũng cảm của Cố Uyển Nhi đây?

Sở Thứ Chi chẳng biết đã thức từ khi nào , hắn vẫn ngồi đó nhìn cậu một cách lặng lẽ, Quách Trường Thành cảm nhận được ánh mắt của hắn, cậu ngước nhìn hắn, Sở Thứ Chi đi đến đặt tay lên trán cậu, giọng nói thập phần ôn nhu :

- Em thức rồi, có mệt không?

Quách Trường Thành chớp chớp mắt lắc đầu, cậu nhẹ nhàng đặt cái đầu nhỏ xuống gối, còn bản thân chồm người ngồi dậy, Sở Thứ Chi thuận tay vòng qua eo cậu sốc cậu đứng lên. Ánh mắt hai người giao nhau, như có tia điện bắn ra tung tóe, bàn tay niết lấy eo cậu ép sát cậu vào khuôn ngực săn chắc.

Sở Thứ Chi nheo mắt nhìn đôi môi mật ngọt chăm chú, Quách Trường Thành tim đập dồn dập, giọng nói nhỏ nhẹ có chút run :

- Sở Ca... Còn có con nít ở đây....

Sở Thứ Chi ghé sát đến bên tai cậu :

- Nhưng nó đang ngủ.

Quách Trường Thành trực tiếp vùi đầu vào hỏm vai Sở Ca, mặt cậu nóng như lên cơn sốt 100 độ, hắn cảm nhận nhiệt độ cơ thể cùng nhịp tim đang tăng dần của cậu, Sở Thứ Chi thích thú ngoạm lấy vành tay non nớt của cậu.

Quách Trường Thành căng cứng cả sống lưng, cơ thể có chút run rẩy, đầu lưỡi ẩm ướt nóng hổi trượt quanh vành tai nhạy cảm đó khiến cậu phát ra một tiếng rên nhỏ.

Lúc này Cố Uyển Nhi trở người ngồi dậy, đầu óc bé mơ hồ đưa tay lên dụi dụi đôi mắt, tiếng gọi như nhựa đường vang lên :

- Ca....

Cả Sở Thứ Chi lẫn Tiểu Quách đều lúng túng buông nhau ra, trong lòng Sở Thứ Chi gào thét kinh khủng như muốn cắn chết Cố Uyển Nhi, đứa nhóc này đúng là cái bóng đèn ban mai mà.

Quách Trường Thành cảm thấy xấu hổ đến muốn tìm một cái lỗ nào đó chui xuống, cậu lúng túng vọt vào phòng tắm trốn mất.

Sở Thứ Chi thở dài điều tiết tính khí phía dưới sớm đã dựng lều, cảm thấy tâm tình đã đỡ hơn một chút, hắn liền lạnh lùng nhìn Cố Uyển Nhi còn ngơ ngác nhìn hắn :

- Làm sao?

Cố Uyển Nhi mím môi, sau đó lại chớp chớp mắt ngây ngô :

- Ca ca là bị lạnh sao? Thúc thúc ôm chặt ca ca như vậy?

Sở Thứ Chi cố gắng rặn ra những lời giải thích phi logic :

- Không phải... Là ta muốn giúp ca ca đứng dậy thôi.

- Vậy sao?

Cố Uyển Nhi gật gù như đã hiểu, vài phút sau Quách Trường Thành đi ra, gương mặt đã thanh tỉnh lên rất nhiều, đồ đạc cũng đã chỉnh tề sạch sẽ, cậu ngồi xổm trước mặt Cố Uyển Nhi đang đung đưa chân trên giường bệnh :

- Em mau đi vệ sinh cá nhân cho sạch sẽ, chúng ta sẽ rời khỏi đây sớm.

Cố Uyển Nhi ngoan ngoãn nghe lời, nhanh chóng nhảy xuống giường, lạch bạch chạy vào wc.

Quách Trường Thành thở phào một hơi, Sở Thứ Chi một bên dọn đồ dùng cá nhân, một bên giương khóe môi cười nhìn gương mặt sáng sủa của cậu, lại nhìn đến miếng băng gạt trên thái dương, hắn có chút muốn nổi điên :

- Vết thương còn đau không ?

Quách Trường Thành dùng tay sờ sờ lên chỗ băng gạt trắng tinh, cậu cảm thấy còn chút nhói nhói :

- Cũng không đau lắm...

- May đến 4 mũi, con mẹ nó tôi sẽ xé nát kẻ giờ trò.

Quách Trường Thành trong lòng thì ấm áp vô cùng, nhưng cậu vẫn cố khuyên :

- Mặc dù kẻ gây chuyện không tốt, nhưng mà em không muốn Sở ca vì em mà phạm luật... Em không nỡ... Nhìn Sở ca tiếp tục bị dày vò...

Sở Thứ Chi đặt túi xách cậu qua một bên, hắn đi đến xoa đầu cậu hôn lên vết thương cậu :

- Được rồi, tôi đều nghe lời em hết.

Quách Trường Thành hạnh phúc vô cùng, cậu cứ như thế hôn một cái chụt lên môi Sở Ca, Cố Uyển Nhi che mặt la lên :

- Ai nha, phi lễ chớ nhìn.

Sở Thứ Chi cười lớn tiếng :

- Ha ha ha ha.

Quách Trường Thành mặt đỏ au tròn xoe nhìn Cố Uyển Nhi vừa che mắt vừa đi đến. Cậu đã dạy hư trẻ nhỏ sao?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Rời khỏi bệnh viện, việc đầu tiên là đến cục điều tra đặc biệt, Chúc Hồng vừa thấy Quách Trường Thành đầu quấn một miếng băng, bàn tay lớn mảnh nắm tay nhỏ bé bước vào, cô quan tâm hỏi :

- Thế nào rồi, đầu còn đau không?

Quách Trường Thành tươi cười đáp lại :

- Em vẫn ổn.

Chúc Hồng yên tâm hướng ánh mắt đến gương mặt nhỏ nhắn núp sau chân cậu, cô ngồi xổm xuống cười thật dịu dàng :

- Em là Cố Uyển Nhi?

Đứa bé gật đầu, tiếp đó Quách Trường Thành giao lại trọng trách cho Chúc Hồng, mặc dù Cố Uyển Nhi vẫn còn chút sợ sệt với những thứ xung quanh, nhưng nó vẫn nghe lời của Quách Trường thành một cách kỳ lạ.

Sau khi đưa Cố Uyển Nhi đến cục điều tra, Quách Trường Thành cùng Sở Thứ Chi trở về nhà, căn nhà đã hơn một ngày không có bóng người, không khí xung quanh dường như trở nên lạnh lẽo hơn. Quách Trường Thành cảm thấy đầu mình lân lân nên vừa vào cửa liền ngã người nằm trên sô pha.

Sở Thứ Chi lặng lẽ vào phòng thay đồ, sau đó im lặng rời đi. Ra đường lớn hắn hít một hơi thật sâu, hắn thầm nghĩ trong đầu phải đến siêu thị lựa nguyên liệu làm vài món ăn mà Trường Thành yêu thích.

Đã lâu lắm rồi hắn chưa vào bếp, có lẽ đây chính là cơ hội để hắn thể hiện tình cảm trước người mình thích.

Tưởng tượng đến hình ảnh Trường Thành hạnh phúc vui sướng khi ăn món mình nấu, Sở Thứ Chi không khỏi cảm thấy hưng phấn vô cùng.

Qua hơn 10 phút đi bộ, hắn đã đến trước cổng siêu thị gần đó, ngay khi bước được một bước, tiếng nói quen thuộc vang lên phía sau hắn :

- Thật trùng hợp sếp Sở.

Tăng Chí Vĩ vẫn một thân thanh nhã với bộ âu phục đen bước đến cạnh hắn, ánh mắt của gão như biết cười nhìn hắn :

- Sếp đến mua đồ? Là muốn nấu một bữa cho Quách đồng chí sao?

Sở Thứ Chi gật đầu , Tăng Chí Vĩ liền vui vẻ :

- Vậy chúng ta cùng đi, thật ra tôi cũng cần mua một vài thứ để nấu ăn.

Sở Thứ Chi vẫn một mặt không động, hắn thở một hơi rồi bước vào trong, Tăng Chí Vĩ vẫn tiếp tục sánh vai đi cùng hắn.

Cả hai dạo quanh một hồi lâu, Sở Thứ Chi cảm thấy rất phiền, hắn đi đến đâu thì gã họ Tăng đó lại đi theo sau đến đó, hắn có cảm giác như bị theo dõi vậy.

Sau hơn nửa tiếng vật lộn với những thứ rau củ quả, chiếc điện thoại trong túi hắn vang lên, trên màn hình là số điện thoại quen thuộc của Quách Trường Thành.

"Sở Ca anh đi đâu rồi?"

- Đang mua một ít đồ trong siêu thị gần nhà.

" Anh xong chưa, em đến đón anh."

- Không cần đâu, em vẫn còn mệt thì nằm nghỉ đi, khoảng nửa tiếng nữa tôi về.

" Vâng "

Cất đi chiếc điện thoại, hắn tiếp tục nhanh chóng chọn lấy một cân thịt tươi, Tăng Chí Vĩ đi sấn đến trước mặt hắn, cũng vội chớp lấy một cân thịt, gã cười nói :

- Tiểu Quách gọi cho anh sao? Hai người đang ở chung hả?

Sở Thứ Chư thần tình nghiêm túc :

- Phải thì đã sao?

- Thế hôm nay tôi có thể đến đó...

- Sếp Tăng, hình như anh đang quá phận rồi.

Tăng Chí Vĩ vẫn bình thản như trước, gã ta ngả ngớn nói :

- Thật xin lỗi đã làm phiền, chỉ là tôi có chút lo lắng cho Cố Uyển Nhi.

Sở Thứ Chi khó hiểu cau mày, Cố Uyển Nhi thì có liên quan gì đến việc này? Càng nghĩ càng cảm thấy người này thập phần đáng ngờ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Quách Trường Thành ngồi trên ghế sô pha cảm thấy không yên lòng, cậu dang tay lấy túi xách của mình, lấy từ trong đó một bức ảnh cũ kỹ, cậu chăm chú nhìn từng gương mặt trong bức ảnh.

Đại gia đình mấy chục người, gia thế lúc xưa hiển hách bao nhiêu, hiện tai bây giờ hậu nhân chỉ còn vài người. Nhắc đến người ta liền cảm thấy tiếc nuối.

Quách Trường Thành  nhìn đến một thân ảnh có phần quen mắt, cậu nghi ngờ nhìn kĩ một chút, quả nhiên là như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, người này có lẽ là hung thủ. Cậu không chắc nhưng cảm giác xấu xa này không thể lẫn vào đâu được.

Cẩn thận cất đi tấm ảnh, Quách Trường Thành nhanh chóng lấy chìa khóa xe, mặc chiếc áo khoác len mỏng, cậu vỗi vã rời khỏi nhà.

Khoảng vài phút sau, chiếc xe đậu bên đường đối diện siêu thị, ngay khi vừa nhìn thấy Sở Ca, cậu hấp tấp xuống xe chạy một mạch đến đó, cậu trông có vẻ khẩn trương :

- Sở ca, em vừa phát hiên ra một bí mật...

Chưa nói dứt câu, thân ảnh chuẩn mực của Tăng Chí Vĩ xuất hiện phía sau Sở Ca, cậu lập tức nhăn mặt ngậm miệng. Tăng Chí Vĩ ngiêng đầu cười chào hỏi :

- Chào đồng chí Tiểu Quách, cậu đã phát hiện bí mật gì vậy?

Quách Trường Thành ấp úng nói sang chuyện khác :

- Không có gì... Chỉ là... Tôi phát hiện ra một bí kiếp nấu ăn thôi...

Sở Thứ Chi nhìn cậu hiểu ý, Trường Thành không muốn tiết lộ bí mật cho cái gã phía sau hắn, nhưng vì lí do gì thì vẫn phải để cậu ấy nói rõ ràng đã. 

Quách Trường Thành vội nắm tay Sở Thứ Chi kéo đi mất, chiếc xe vọt ga đi về phía trước, Tăng Chí Vĩ lặng lẽ nhìn theo bóng dáng họ khuất dần, sau đó một nụ cười khó hiểu hiện trên gương mặt gã.

Trên đường, chiếc xe bắt đầu giảm tốc độ, Sở Thứ Chi ngồi một bên lên tiếng :

- Sao vậy?

Quách Trường Thành một tay cầm vô lăng, một tay đưa túi đeo cho hắn :

- Tấm ảnh trong túi em, anh lấy ra xem đi.

Sở Thứ Chi làm theo lời cậu, sau khi xem kỹ tấm hình, ánh mắt của hắn sáng tỏ mọi chuyện :

- Thì ra là vậy.

- Chúng ta đến cục cho báo chọ mọi người biết mới được.

Đúng lúc này chuông điện thoại của Sở Thứ Chi một lần nữa reo lên, lần này trên màn hình hiện số của Chúc Hồng, đầu dây bên kia một giọng nói đầy nghiêm túc :

"Hai người đang ở đâu? "

- Chúng tôi đang trên đường đến.

" Đúng lúc quá, tôi có chuyện cần nói với hai người "

- Tôi cũng vậy.

" Được, chúng tôi đợi hai người "

- Ừ.

Sở Thứ Chi sau khi nghe điện thoại, ánh mắt trở nên sắc bén hơn nhìn về phía trước.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

3h chiều cục điều tra đặc biệt, số 4 đường Quang Minh,  Long Thành.

Ngay khi vừa bước vào, Chúc Hồng ngồi bên bàn làm việc nhanh chóng đưa bản khai báo của Cố Uyển Nhi cho bọn họ, Sở Thứ Chi mắt chăm chú đọc, một vài giây sau hắn lên tiếng :

- Tôi cũng vừa phát hiện ra một điều, cô xem.

Hắn đưa bức ảnh cho Chúc Hồng, lập tức cô lớn giọng :

- Đây không phải là Tăng Chí Vĩ sao? Bức ảnh này là như thế nào?

Quách Trường Thành giải thích :

- Một bà lão họ Lăng tự nhận là dì ruột của nạn nhân thứ nhất đưa cho em, bà ấy nói bức ảnh này là những người trong gia tộc họ Lăng, cách đây cũng 300 năm rồi.

Lâm Tĩnh từ đầu vẫn đứng bên cạnh cảm thấy không tin được lên tiếng :

- Không thể nào, qua một thời gian lâu đến như vậy, bức ảnh này sao vẫn còn tồn tại được?

Chúc Hồng như nhận ra điều gì đó, cô bước đến dán mắt vào máy tính tìm kiếm, sau đó cô lại nói :

- Trong sổ hộ tịch của nhà họ Lăng, tất cả đều không còn sống, kể cả nạn nhân...

Quách Trường Thành có chút bất ngờ, cậu tròn mắt đi đến nhìn danh sách trong màn hình, quả thật rõ ràng trong hộ tịch của Long Thành, sau khi cha mẹ nạn nhân mất, chỉ còn nạn nhân là người cuối cùng mang họ Lăng. Vậy rốt cục bà lão kia là ai... Không, phải nói bà ta là thứ gì mới đúng.

Lúc này bức ảnh được đặt trên bàn làm việc của Chúc Hồng bỗng phực cháy, vài giây nó đã trở thành 1 đống tro bụi. Lâm Tĩnh dùng ngón tay sờ sờ lên thứ tro trên bàn, anh ngửi ngửi nó, ánh mắt chợt sáng lên :

- Bức ảnh này được phục chế bằng tà thuật, nó chỉ có thể tồn tại 48 giờ, sau đó tự tiêu hủy.

Chúc Hồng hừ mũi :

- Xem ra Tăng Chí Vĩ chính là tên Tà Sư bị nhốt trong luyện ngục.

Lâm Tĩnh cũng nói thêm :

- Nhưng đó chỉ là suy đoán, chúng ta còn phải chờ câu trả lời từ Triệu sở trưởng.

Mọi người đều trở nên im lặng hẳn đi, Quách Trường Thành nhìn xung quanh, không thấy Cố Uyển Nhi đâu cậu lên tiếng hỏi :

- Cố Uyển Nhi đâu?

Chúc Hồng hướng thư viện chỉ, cậu gật đầu bước đến đó, trong thư viện lúc này im ắng hẳn, đôi vợ trong ma Uông Chủy ngồi trên ban công tầng hai nhìn xuống mọi người, Tang Táng thở dài :

- Hình như... Chúng ta không giúp... Gì... Cho vụ án này.

Uông Chuỷ vuốt lưng anh :

- Nhưng chúng ta vẫn cần sắp xếp tư liệu trong kho mà, rất là bận.

-Ừm.

Quách Trường Thành nhìn xung quanh thư viện, liền phát hiện bóng dáng nhỏ bé đang cặm cụi đọc một quyển sách nhỏ, cậu vui vẻ tiến đến ngồi cạnh Cố Uyển Nhi :

- Em đang đọc cái gì vậy?

Cố Uyển Nhi tròn xoa mắt ngước nhìn cậu :

- Một nghìn lẻ một đêm.

Quách Trường Thành xoa đầu cô bé :

- Oa anh rất thích đọc truyện cổ tích.

- Vậy sao? Mẹ em cũng rất thích...

Nhắc đến mẹ, đôi mắt cô bé thoáng lên vẻ sợ hãi cùng ũ rũ, Cố Uyển Nhi vẫn không thể thích ứng được cuộc sống mất đi gia đình như thế, cô bé tuổi thân liền khóc nức nở lên, Quách Trường Thành hoảng hốt lúng túng ôm lấy Cố Uyển Nhi, đôi mắt cậu cũng bắt đầu cay :

- Em... Em đừng khóc nữa... Ngoan...

Sau khi khóc lóc mệt nhoài, Cố Uyển Nhi ủng vào lòng cậu mà ngủ mất, Quách Trường Thành bế cô bé ra ngoài, nhẹ nhàng đặt Cố Uyển Nhi nằm trên sô pha.

Quách Trường Thành bắt đầu kể ra mọi chuyện mà bà lão họ lăng kia nói với cậu, không chừng sẽ giúp ích cho mọi người. Sau khi nói xong, mọi người vẫn trầm mặc, đột nhiên điện thoại của Chúc Hồng vang lên, đó là sếp Triệu ở Scotland gọi quốc tế đường dài cho cô.

Chúc Hồng sau khi nói chuyện điện thoại, liền báo lại chọ bọn họ :

- Sếp Triệu nói trong danh sách nhân viên không có tên Tăng Chí Vĩ, hắn đã dùng thẻ báo danh giả, làm giả luôn cả hồ sơ đánh lừa người bên tổ trọng án, trà trộn vào bọn họ, tiếp cận chúng ta.

Lâm Tĩnh có chút tức giận :

- Tại sao hắn ta lại làm như thế?

Sở Thứ Chi suy đoán :

- Có thể hắn ta muốn trả thù.

Lâm Tĩnh lại càng thấy khó hiểu :

- 300 năm trước, tại sao hắn lại bị tứ đại gia tộc nhốt vào luyện ngục, chuyện của Cố gia và Lăng gia thì liên quan gì đến hắn?

Chúc Hồng tiếp lời :

- Có lẽ hắn là người của Lăng gia? Cho nên một nhà họ Cố 5 người đều bị hắn trả thù?

- Không có khả năng đó, nếu hắn là ngươi của Lăng gia tại sao lại hại đến hậu thế của mình.

Sở Thứ Chi lên tiếng cắt ngang :

- Bắt hắn tra hỏi là rõ ngay.

Lâm Tĩnh bác bỏ ý kiến của Sở Thứ Chi ngay lập tức :

- Không được! Hắn là Tà Sư, năng lực của hắn không dừng lại ở mức độ như thế này, nói không chừng chúng ta sẽ tự mình nộp mạng cho hắn. Nhân lực hiện tại của chúng ta vốn không đủ để bắt hắn, chúng ta không nên mạo hiểm như vậy.

Sở Thứ Chi nhất thời nôn nóng, chỉ vì kẻ đã gây thương tổn cho Quách Trường Thành đã bại lộ trước mặt hắn cho nên hắn có vẻ rấp gút, hắn thở dài, trong lòng hắn đã thề nhất định sẽ băm vằm Tăng Chí Vĩ ra thành trăm mảnh.

Cứ như thế 1 ngày vô ích lại trôi qua, trở về nhà, Quách Trường Thành dẫn theo Cố Uyển Nhi đang chán nản ra công viên dạo mát, Sở Thứ Chi không yên tâm vết thương của cậu muốn đi cùng, nhưng Quách Trường Thành lại không chịu, nói rắng nếu hắn cùng đi thì ai sẽ chuẩn bị bữa tối. Sở Thứ Chi không cam tâm làm đầu bếp bất đắc dĩ.

Trong công viên đầy hoa lá, hôm nay mây che kín cả bầu trời,những ngôi sao đều mất dạng, nhưng thay vào đó những chùm đèn treo xung quanh công viên lấp lánh ánh sáng nhiệm màu.

Cố Uyển Nhi thích thú nhìn xung quanh, mọi thứ với bé như một giấc mộng dài. Quách Trường Thành đi theo từng bước chân nhỏ bé của Cố Uyển Nhi, trong lòng dâng tràn những xúc cảm thương tiếc, còn nhỏ như vậy đã trở thành cô nhi rồi sao? Bản thân cậu, cũng là một cô nhi cho nên cậu càng quan tâm lo lắng đến Cố Uyển nhi nhiều hơn.

Cố Uyển Nhi bay nhảy mệt rồi, cô bé chạy đến cầm tay cậu nũng nịu nói :

- Em khát nước.

- Chúng ta đến mua trà sữa uống nhé.

Cố Uyển Nhi nở nụ cười thõa mãn gật đầu, Quách Trường Thành dắt tay cô bé đi đến một quán nước gần đó, bọn họ dường như không để ý một đôi mắt ánh tím từ xa xa nhìn, đôi mắt theo dõi sát sao hai người họ từ đầu đến cuối không bỏ sót một chi tiết nào.

Đến trước quán cà phê gần đó, Quách Trường Thành cẩn thận nhìn bảng menu trước mặt, cậu quay xuống nhìn Cố Uyển Nhi :

- Em muốn uống cái nào?

- Trà sữa mật ong.

Cố Uyển Nhi chỉ đến hàng chữ kế bên, sau đó bọn họ vui vẻ đến quầy tiếp tân đặt món. Vài phút sau trên tay mỗi người cầm một ly nước trông rất ngon lành, Quách Trường Thành tất nhiên sẽ không quên mua một ly cà phê nóng cho Sở ca, anh ấy thích nhất là cà phê nóng của quán này mà.

Trên đường trở về nhà, Quách Trường Thành có chút kỳ lạ nhìn xung quanh, hằng ngày con đường quen thuộc này vẫn đông người đi qua, sao hôm nay lại vắng lặng như vậy? Còn nữa hai bên đèn đường mờ ảo như muốn tắt, cho người ta cảm giác run rợ.

Ở phía xa xa đi ngược chiều với bọn họ là một bóng đen cao to, nhìn không rõ hình dạng, nhưng bước đi cứng nhắt khiến cậu cảm thấy quái dị, dần dần bóng đen càng tiếng gần hơn, cho đến khi ánh đèn mập mời rọi thẳng xuống đó.

Bóng đen rốt cục cũng dừng lại, cách cậu chỉ vài chục mét, lúc này cậu nhìn rõ từng nét nhợt nhạt xanh tím trên gương mặt của người đàn ông đó, làn da trắng đến đáng sợ, đôi mắt không có tròng trắng nhìn chằm chằm cậu, một nụ cười tà dị hiện trên gương mặt đó khiến Quách Trường Thành lạnh cả người.

Cố Uyển Nhi sợ hãi ôm chặt lấy tay cậu :

- Ca ca...

Quách Trường Thành mặc dù sợ hãi vô cùng, nhưng cậu vẫn trấn an Cố Uyển Nhi :

- Không sao đâu.

Cậu cố nheo mắt nhìn đến người đàn ông đó, lúc này cậu mới có thể nhìn rõ mồn một thứ mà gã ta đang mặt, một bộ giáp hoàng sa uy dũng nhưng vươn đầy máu, trên tay gã còn cầm trường thương đã rĩ sét, hình ảnh đó khiến cậu liên tưởng đến Quỷ Tướng Quân đã bị tiêu diệt lúc trước.

Đột nhiên người đàn ông kia tiếp tục tiến về phía cậu, từ trong cổ họng của gã phát ra tiếng cười khúc khích, Quách Trường Thành hoảng sợ tột cùng, cậu trực tiếp ôm chầm lấy Cố Uyển Nhi xoay người bỏ chạy.

Nhưng chỉ được vài bước, chân cậu khưng lại, một chiếc áo choàng lơ lửng trên không trung, bên dưới chiếc áo choàng là nụ cười khinh bỉ, đôi tay nổi gân xanh đưa lên kéo mũ choàng xuống, gương mặt tuấn lãng của Tăng Chí Vĩ kèm theo vài phần hung ác khiến Quách Trường Thành không nói nên lời.

Đôi mắt ánh tím như dao sắt nhìn cậu, giọng nói khản đặt như âm hồn vang lên :

- Đồng chí Tiểu Quách, thật đúng lúc nhỉ?

Lực đạo ôm lấy Cố Uyển Nhi càng siết chặt hơn, trong lòng thầm hô không xong, không ngờ chỉ qua nửa ngày, cậu lại bị rơi vào tình thế nguy khốn này. Cố Uyển Nhi kinh hãi vùi đầu vào hõm vai cậu, trái tim của cô bé như bị ngưng trệ.

- Cố Gia An.

Tiếng gọi như oán hận, như muốn nghiền nát vang lên, đây là lần thứ ba cậu nghe thấy cái tên này, nhưng cậu chưa bao giờ sợ hãi như thế, cả sống lưng ủa cậu lúc này đều hóa đá, lạnh lẽo, cứng ngắt đến không thể động đậy.

Hơi lạnh thổi đến bên tai cậu, bất giác da gà không tự chủ nổi lên một hàng, gương mặt cười đến quỷ dị xuất hiện phía sau cậu, cách cậu không đến một gan tay. Mồ hôi lạnh từ từ úa ra thấm ướt mái tóc đen của cậu.

Tăng Chí Vĩ từ từ đi đến, Quách Trường Thành trong đầu nhảy dựng lên, cậu liều mình lách người tránh khỏi cơ thể cứng ngắt đằng sau, ba chân bốn cẳng chạy về phía trước.

"Bịch" một cái, cây trường thương cắm trên đất, cách trước mặt cậu 3 thước, cậu quyết định thả Cố Uyển Nhi xuống, kéo cô bé đứng sau lưng mình. Tay cậu nắm chặt cây đèn pin mà lúc nào cậu cũng mang theo.

Một tia lửa mạnh bạo bắn ra hướng thẳng đến Tăng Chí Vĩ, chỉ cách cơ thể gã vài mét, đột nhiên một bộ giáp đứng chắn tia lửa, tạo một vết cháy đen trên bộ giáp. Người đàn ông hung hăn nhìn chằm chằm cậu.

Quách Trường Thành run giọng nói ra sau lưng :

- Mau chạy về nhà.

Cố Uyển Nhi trì trệ nhìn cậu, Quách Trường Thành cơ thể run bần bật, giọng nói cung run theo :

- Em mau chạy về.

- Ca ca...

- Mau...

Lập tức Cố Uyển Nhi cắm đầu chạy về phía nhà của Sở Thứ Chi, Quách Trường Thành xác nhận cô bé đã mất dạng, trong lòng liền yên tâm phần nào, lúc này cậu tập trung lực chú ý đến hai người trước mặt.

Tăng Chí Vĩ cười ngã ngớn :

- Đồng chí Tiểu Quách, sao lại thô lỗ với tôi như thế? 

Quách Trường Thành không lên tiếng trả lời, cậu nắm chặt đèn pin, một ánh sáng hồng quang tích tụ trên đầu cây đèn pin, người đàn ông chẳng biết dùng tốc độ gì xuất hiện trước mặt cậu, bàn tay thô to chụp lấy cây đèn pin, tia lửa đúng lúc bắn ra xuyên qua bàn tay hắn.

Quách Trường Thành cả kinh trừng mắt nhìn người đàn ông, gã ta giơ tay lên muốn cho cậu một đấm. Bỗng nhiên con khôi lỗi mà Sở Thứ Chi gắn trên dây chuyền của cậu bay lên, nó bắn ra một sơi dây lam quang buộc chặt cổ tay của gã đàn ông.

Gã tàn ác nhìn cậu, tay giữ đèn pin của cậu bị hất mạnh ra, chiếc đèn pin văng cách xa vài mét, bàn tay bị thủng một lỗ lớn siết chặt cổ cậu nâng cậu lên không trung.

Con khôi lỗi lại bắn ra một sợi chỉ quang lam lên tay kia của gã, Tăng Chí Vĩ lúc này búng một ngón tay, một đạo ánh tím bắn đến con khôi lỗi khiến nó rơi ra thành từng mảnh, cổ tay được thả tự do kia nện một đấm trực tiếp lên đầu cậu.

Gã đàn ông trựng tiếp quăng cậu xuống đất, Quách Trường Thành vừa đau vừa choáng váng, cả cơ thể cũng không còn khí lực để phản kháng, cuộn băng trên đầu lúc này lại một lần nữa thấm máu, dường như gã đàn ông kia lại làm rách vết thương cũ của cậu.

Mọi thứ trước mặt cậu liền tối sầm, Quách Trường Thành trực tiếp rơi vào hôn mê. Tăng Chí Vĩ hừ lạnh một cái, tiếng đến gần cậu, nắm lấy tóc cậu ép cậu ngửa mặt lên, một tay khẽ vuốt lấy khuôn mặt cậu, gã lẩm nhẩm nói :

- Chẳng trách Lăng tướng quân lúc trước vì ngươi điên đảo thần hồn, ngay cả Thi Vương cũng vì ngươi yêu sâu đậm, gương mặt này thật sự khiến người khác thích thú.

Người đàn ông kia lên tiếng trầm thấp như quỷ sai :

- Đó là chuyện của lúc trước.

Tăng Chí Vĩ cười khanh khách :

- Ha ha! Lăng tướng quân đây dường như đã đoạn tình với Cố Gia An?

Lăng Thần Phong lạnh lùng nhìn Quách Trường Thành :

- Ta là hận hắn.

Tăng Chí Vĩ trong lòng cảm thấy vui sướng :

- Vậy còn ta thì sao? Vì ngươi hy sinh mọi thứ.

Lăng Thần Phong choàng tay ôm eo gã kéo gã đến trước mặt :

- Ta sẽ thích ngươi.

Tăng Chí Ví thõa mãn nói :

- Vậy ngươi phải nghe lời ta, đem hắn đi cùng.

Lăng Thần Phon thuận theo ý gã, bế bổng lấy Quách Trường Thành rồi biến mất giữa không trung, Tăng Chí Ví bình bình đạm đạm thả xuống một tờ giấy bên cạnh khôi lỗi, gã ung dung bước đi trên con đường tối tăm, vắng lặng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ai nha, chân tướng sẽ sớm xuất hiện, gặp lại mọi người ở chương sau <3 








Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật