[ Sở Quách Fanfiction] ( Trấn Hồn Đồng Nhân)

Long Thành Án (30)



TÀ SƯ

Sở Thứ Chi sau khi rời khỏi khu phố, hắn chạy xe chầm chậm trên đường, có một vài suy nghĩ cứ lẩn quẩn trong đầu hắn mãi, Tăng Chí Vĩ ngồi bên cạnh thấy thế liền lên tiếng bắt chuyện :

- Có vẻ như sếp Quách không thích tôi cho lắm.

Sở Thứ Chi đưa mắt nhìn sang gã vài giây rồi tiếp tục nhìn phía trước :

- Sao anh nghĩ như vậy ?

Gã cười mỉm, sau đó dùng âm giọng trong trẻo nói :

- Tôi cảm thấy cậu ấy dường như có ác cảm với tôi.

Sở Thứ Chi chỉ nhạt nhẽo nhếch môi một cái, sau đó chẳng nói gì, Tăng Chí Vĩ lại bồi thêm :

- Quách Trường Thành cậu ta trông cũng rất ưa nhìn.

- Anh thấy vậy sao ?

- Phải, thật ra mấy ngày nay tiếp xúc với cậu ấy,tôi có cảm giác khá thân thuộc.

Sở Thứ Chi khẽ cau mày :

- Nhưng cậu ấy không thích anh.

- Haha sếp nói đúng thật,cũng thật là lạ, càng trò chuyện cùng với anh, tôi càng cảm thấy thú vị.

- Vậy sao ?

Sau cuộc nói chuyện không có tâm điểm đó, cả hai liền im lặng, cho đến khi bọn họ tới trước cửa cục điều tra. Lâm Tĩnh nhanh chóng chạy ra ngoài nói :

- Tôi biết rồi.

Tăng Chí Vĩ xuống xe, vẻ mặt ôn hoà với anh :

- Sếp Lâm biết gì vậy ?

- Túi bùa, còn nữa đống tro mà mọi người gửi đến, tôi cũng phân tích xong rồi.

Sở Thứ Chi khoan thai đi vào, Chúc Hồng vẫn cặm cụi bên bàng làm việc :

- Tiểu Quách đâu ?

- Tôi để cậu ấy lại tra khảo người dân xung quanh.

Chúc Hồng có chút mịt mờ :

- Chẳng phải phía nhân viên hiện trường đã hỏi rồi sao ?

- Tôi không yên tâm lắm.

Lâm Tĩnh hớn hở chạy đến chỗ vật chứng, những túi bùa được tháo dỡ ra bày trên bàn giữa phòng, Lâm Tĩnh cầm lên một loại lá khô nói :

- Đây là lá ngãi khô, nếu như trộn chung nó với xác của năm loại trùng rồi giã nhuyễn sẽ thành thứ độc hại chết người, còn nữa bên trong túi bùa còn có vết mực chu sa, chứng tỏ kẻ làm ra thứ này đã ám lên nó một lời nguyền.

Tăng Chí Vĩ nói tiếp :

- Lời nguyền khiến các con trùng đó trở thành một mồi lửa chui từ con mắt của nạn nhân, chúng nó sẽ đốt cháy não của họ,khiến họ chết trong đau đớn.

- Phải, nó được gọi là Trùng Linh chú, phương thức nguyền rủa của người Mã Lai đã thất truyền từ rất lâu, nhưng mà...làm sao anh biết vậy Sếp Tăng ?

Tăng Chí Vĩ gãi đầu :

- À chỉ là đoán mò, tôi dựa vào tình trạng chết cùng thông tin anh cung cấp nên đoán ra.

Lâm Tĩnh đẩy đẩy gọng kính, tiếp tục cầm túi tro lên nói :

- Còn đây là Trấn Linh Chú, trong đây có cỏ Yên Bạch, sáp nến được thấm máu gà, còn có một ít xác của trẻ sơ sinh bị đốt thành tro, thứ này chuyên để bắt lấy linh hồn của người khác, nếu đặt thứ này trong phòng 5 tiếng, thì người bị ếm sẽ thấy ảo giác, sau đó là mê mang, cuối cùng là linh hồn bị nuốt chửng vào túi bùa nài.

Tăng Chí Vĩ thở dài :

- Thật may là Cố Hạ Anh đã đốt nó đi.

Lâm Tĩnh lắc đầu :

- Vô dụng, cho dù có đốt nó đi, người bị ếm vẫn sẽ bị đánh dấu bằng tử khí, những âm hồn bên ngoài chắc chắn sẽ đánh hơi được mùi tử khí sẽ tìm cách làm hại người đó.

Tăng Chí Vĩ không có mấy ngạc nhiên cho lắm :

- Ra là thế.

Sở Thứ Chi từ đầu đến cuối vẫn một mực im lặng không nói gì. Lâm Tĩnh dọn dẹp đóng bề bộn mà bản thân anh đã bày ra, Chúc Hồng ngồi tựa lưng vào ghế :

- Bây giờ chúng ta nên tìm cho ra Cố Uyển Nhi, nếu không sẽ rất nguy hiểm.

Sở Thứ Chi suy nghĩ một hồi lâu, Tăng Chí Vĩ đến cạnh hắn vỗ vai hắn :

- Anh vẫn chưa đi đón sếp Quách sao ? Hay để tôi đi giúp, anh cùng bọn họ đi tìm Cố Uyển Nhi ?

- Không cần.

Nói xong hắn liền nhanh chóng rời đi, Tăng Chí Vĩ cười cười nhìn Chúc Hồng :

- Hình như anh ta không thích tôi nhắc đến sếp Quách nhỉ ?

Chúc Hồng khó hiểu nhìn gã :

- Sao anh biết ?

- Không phải bọn họ đang trong mối quan hệ đó sao ?

- Anh đánh hơi cũng nhanh thật đấy.

Nói xong Tăng Chí Vĩ nhún hai vai như chuyện này rất là bình thường. Gã lại nói :

- Tôi nghĩ chúng ta mau chóng đi tìm Cố Uyển Nhi, tôi sẽ đến Hải Tinh cục nhờ giúp đỡ, cô cùng sếp Lâm cứ nhanh chóng đến hiện trường một lần nữa tìm được không ?

Chúc Hồng gật đầu, Tăng C hí Vĩ cũng bước nhanh rời khỏi. Lúc này Lâm Tĩnh chậm ra đi ra cửa nhìn rồi vòng trở lại :

- Hải Tinh cục nằm ở hướng Nam, nhưng anh ta lại đi hướng Bắc.

Chúc Hồng cầm chiếc điện thoại suy nghĩ :

- Tôi cũng cảm thấy anh ta không bình thường, từ lần đầu gặp mặt, anh ta đã biết mặt từng người một, hồ sơ cá nhân của nhân viên cụ điều tra chẳng phải là không được lưu trữ lại sao ?

- Chúng ta có nên điều tra...

- Tôi đã gửi cho sếp Triệu cùng Thẩm giáo sư, bọn họ sẽ điều tra giúp chúng ta.

Lâm Tĩnh thở dài :

- Hai người bọn họ chuyến này đi thật là lâu, còn bay đến Scotland nữa, không phải thừa dịp lười biếng đi du lịch chứ ?

- Mặc kệ bọn họ, chẳng phải Đại Khánh cùng lão Lý rời khỏi Long Thành mấy ngày rồi sao ?

- Cả bọn họ ?

- đúng là những người này...cả cái cục này đều điên hết rồi.

Chúc Hồng câm phẫn, những phần việc mà bọn họ để lại chẳng phải do cô ôm hết sao, trong khi bọn họ ân ân ái ái thì Chúc Hồng đây bận rộn không xuể, đúng là quá đáng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sở Thứ Chi phóng xe đến hiện trường thật nhanh, ngay lúc vừa nãy khi còn ở trong cục, hắn đã cảm nhận sự nguy hiểm vây quanh Trường Thành, trước khi để cậu lại, hắn không quên điều động một con khôi lỗi nhỏ như hạt đậu, con khôi lỗi lúc này truyền tín hiệu về cho hắn, Quách Trường Thành đang gặp nguy hiểm.

Ngay khi vừa đến nơi, hắn đã mơ hồ thấy một đạo âm khí vờn xung quanh, đi theo đạo âm khí đó,hắn đến một khu đất rộng lớn phía sau con phố, khu này vốn đã bị con phố che khuất cho nên nhìn từ bên ngoài vào liền không phát hiện. Ở trước mặt cách mấy trăm mét là một cái nhà kho cũ kỹ bằng gỗ, hắn nheo mắt nhìn kỹ, phát hiện Quách Trường Thành trong đó.

Lúc này nhà kho bắt đầu rung chuyển, tiếng răng rắc phát ra lớn hơn,hắn thét to chạy đến :

- Trường Thành.

Chỉ vài giây, khói bụ bay mù mịt, một đống nát vụn hoan tàng xuất hiện trước mặt hắn, Sở Thứ Chi trái tim như ngừng đập giống khoảng thời gian khi hắn còn là cương thi, đôi mắt xám tro lúc này đều nổi gân đỏ ngầu, hắn điên cuồng lao đến, miệng không ngừng gọi:

- Trường Thành ! Trường Thành !

Điên cuồng bới móc một hồi lâu, dưới đống đổ nát xuất hiện một thân ảnh cuộn tròn quen thuộc, Quách Trường Thành toàn thân đầy bụi bẩn ôm chặt lấy Cố Uyển Nhi đã đơ người, Sở Thứ Chi nhanh chóng bế cậu ra ngoài, Cố Uyển Nhi từ trong lòng người đã mềm nhũn đứng dậy :

- Ca...hức...

Sở Thứ Chi ôm cậu trong lòng đầy lo lắng :

- Trường Thành, em tỉnh lại đi.

Đôi mắt của cậu mờ mịt mở ra, đầu óc cậu lúc này choáng váng vô cùng, mới vài phút trước cậu còn an ủi đứa bé tội nghiệp kia, mà ngay lúc này cậu cảm thấy cả cơ thể đau nhứt vô cùng nằm trong lòng Sở Ca, Sở Thứ Chi gương mặt nhăn nhúm lau mặt cho cậu :

- Trường Thành.

- Sở ca...ah

Cậu cố ngồi dậy, nhưng cái lưng của cậu như bị bẽ đôi ra, dần dần trước mắt cậu một màu đỏ tràn xuống, Sở Thứ Chi sợ hãi xé áo đặt lên trán cậu :

- Máu...

Chẳng mấy chốc, Quách Trường Thành thíp đi trong cơn choáng váng. Lúc hắn nhanh chóng bế cậu lên xe, Cố Uyển Nhi cũng hoảng hốt nắm lấy góc áo củ hắn, Sở Thứ Chi giật mình quay đầu lại,trông thấy gương mặt lấm lem đã đỏ ửng vì khóc, Cố Uyển Nhi nghẹn ngào :

- Anh ấy...

- Mau đi thôi.

Nói xong hắn lập tức leo lên xe, nhẹ đặt cậu bên cạnh, Cố Uyển Nhi cũng leo lên theo, Sở Thứ Chi nói :

- Giữ cho cậu ấy không được ngã.

Cố Uyển nhi đứa bé chỉ mới 9 tuổi, mặc dù không hiểu chuyện gi đang xảy ra, nhưng đi người quen với vị thúc thúc tốt bụng này ắt hẳn cũng là một người tốt, thế nên bé liền ôm chặt lấy thân thể mềm nhũn của thúc thúc,Cố Uyển Nhi sợ hãi thút thít khóc thầm.

Chiếc xe lao như bay trên đường phố Long Thành, chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện Long Thành.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

10h tối bệnh viện Long Thành.

Quách Trường Thành nằm trên giường bệnh, trong căn phòng vip mà Sở Thứ Chi đặc biệt sai bảo người sắp xếp cho cậu, trên chiếc bàn bên cạnh là máy xong hương hiện đại,cậu dễ chịu nằm nghỉ ngơi, đã lâu lắm rồi cậu mới vào viện thế này.

Cố Uyển Nhi ngồi trên ghế sô pha đối diện giường bệnh, bé con chỉ chắm chú nhìn tiểu thúc thúc tốt bụng, từ lúc được đưa đi đến giờ bé cũng không nói thêm bất cứ điều gì, cho dù Chúc Hồng cùng Lâm Tĩnh đã cố gắng dụ dỗ bé.

Chúc Hồng cảm thấy mệt mỏi ngồi bên cạnh, cô lần nữa tiếp chuyện :

- Tiểu bảo bảo à, hay là nói cho chúng ta biết có chuyện gì xảy ra, có được không ?

Cố Uyển Nhi to tròn mắt nhìn cô, sau đó lại chẳng quan tâm cô thếm giây nào, vẫn tiếp tục chăm chú nhìn Quách Trường Thành. Ngay khi trông thấy cậu động đậy muốn mở mắt, Cố Uyển Nhi nhanh như chớ nhào đến bên cạnh cậu,ôm chặt lấy tay cậu.

Quách Trường Thành vừa tỉnh lại,liền cảm thấy sức nặng trên cánh tay, cậu có chút cau mày. Sở Thứ Chi vừa đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua vài món, hắn trở về liền nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng khó chịu liền lạnh lùng nói :

- Buông ra.

Cố Uyển Nhi uỷ khuất lùi về sau, hắn nở nụ cười dịu dàng đến cạnh Quách Trường Thành, ôn nhu vuốt nhẹ trán cậu :

- Còn đau chỗ này không ?

Quách Trường Thành giọng nói khô khốc :

- Không...

Sở Thứ Chi nhanh tay rót một li nước ấm cho cậy, đỡ lấy lưng cậu ngồi dậy, mớm cho cậu từng ngụm nước. Chúc Hồng khoé miệng giật giặt lặng lẽ ra ngoài.

Quách Trường Thành cảm thấy dễ sau đó quay sang nhìn Cố Uyển Nhi :

- Em có sao không ?

Cố Uyển Nhi tiến gần đến cậu, lắc lắc cái đầu nhỏ. Quách Trường Thành dịu dàng xoa đầu nó, Sở Thứ Chi chăm chú nhìn bộ dạng này của cậu, hắn thầm nghĩ nếu cả hai có một bảo bảo chắc chắn Tiểu Quách sẽ rất cẩn thận chăm sóc bảo bảo. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn liền cảm thấy ao ước một gia đình ba người bình đạm sống hạnh phúc ah.

Lúc này bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên, bước vào là Tăng chí Vĩ vẻ mặt bất biến, đột nhiên Cố Uyên Nhỉ nhào vào lòng cậu ôm chặt lấy cậu, Sở Thứ Chi có chút kì lạ nhìn bé. Tăng Chỉ Vĩ mang theo một giỏ hoa quả đặt lên bàn, như lo lắng hỏi thăm Quách Trường Thành :

- Đồng chí Quách, cậu không sao thật là may quá.

Quách Trường Thành ảm đạm đáp lời :

- Cám ơn.

Tăng Chí Vĩ nghiêng đầu hướng ánh mắt tò mò nhìn đến Cố Uyển Nhi :

- Đứa bé này là...

- Cố Uyển Nhi.

- Cậu tìm được rồi sao ? Đúng là trong cái hoạ có cái may nhỉ ? Cố Uyển Nhi trốn trong nhà kho bỏ hoang đó bấy lâu nay sao ?

- Phải.

Quách Trường Thành không thèm liếc mắt đến gã một cái, mà khí lực trả lời câu hỏi của gã cũng thật mệt mỏi, Sở Thứ Chi thì trái lại, hoàn toàn để ý đến từng nét mặt của gã, điều kỳ quái chính là hắn chỉ vừa thông báo cho Chúc Hồng và Lâm Tĩnh sự việc phát sinh lúc chiều, Tăng Chí Vĩ làm sao mà biết ? Chẳng lẽ là hai người đó nói sao ?

Dường như Tăng Chí Vĩ cũng cảm nhận ánh mắt nghi ngờ của hắn, cho nên hắn cười lảng sang chuyện khác :

- Trời cũng đã khuya, cậu cứ nghĩ ngơi cho tốt, tôi đi đây,không làm phiền.

Quách Trường Thành triệt để lơ đi sự tồn tại của gã, Tăng Chí Vĩ quay lưng bước đi, cũng chẳng quay lại nhìn.

Sau khi hắn rời khỏi, Sở Thứ Chi ngồi bên méo giường, vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh của cậu hỏi :

- Hình như em không thích cậu ta thì phải ?

- Thật ra...em có cảm giác không tốt lắm về anh ta.

- Cảm giác sao ?

- Ý em là... mỗi khi em nhìn vào mắt anh ta, em cứ có cảm giác...xấu...không được tốt đẹp như thế nào ấy...Nhưng mà anh đừng có nghĩ là do em ghen, em không có đâu.

Sở Thứ Chi buồn cười xoa má cậu :

- Ngốc! Tôi có nói em ghen bao giờ ?

- Em...

Gương mặt cậu phút chốc đỏ lên, Sở Thứ Chi cảm thấy đáng yêu, hắn chồm người đến ngậm cắn gương mặt mềm mại của cậu, Quách Trường Thành cảm thấy xấu hổ đẩy hắn ra :

- Có...Còn có con nít ở đây...

Đúng vậy, mém chút nữa Sở thứ Chi hắn cũng quên mất sự tồn tại của Cố Uyển Nhi. Hắn dùng ánh mắt bình đạm nhìn đứa bé ghim chặt trong lòng cậu :

- Tại sao lại sợ ?

Cố Uyển Nhi có chút run ngước mắt lên nhìn hắn, giọng lí nhí nói :

- Người xấu.

Sở Thứ Chi khó hiểu nhìn đến ánh mắt cũng khó hiểu của Quách Trường Thành. Chẳng lẽ nghi ngờ trong đầu hắn từ trước đến nay đều chính xác ?

Quách Trường Thành vuốt nhẹ lưng nhỏ :

- Không sao, ở đây có bọn anh bảo vệ em, không sao hết.

- Vâng.

Cố Uyển Nhi có chút yên lòng gật đầu, Sở Thứ Chi ra ngoài tìm Chúc Hồng nói :

- Cố có thể trở về được rồi, Cố Uyển Nhi cứ để ở lại với chúng tôi, dường như có gì đó rất lạ với Tăng Chí Vĩ.

Chúc Hồng cũng gật gù :

- Tôi và Lâm Tĩnh cũng nghĩ vậy, tôi đã gửi tin cho Triệu sở trưởng nhờ họ điều tra người này, rất sớm sẽ có kết quả.

- Được. Ngày mai khi xuất viện, tôi sẽ đưa Cố Uyển Nhi đến cục.

- Vậy tôi về trước đây.

- Ừ.

Nói xong cô vào phòng lấy áo khoác rồi rời đi, Sở Thứ Chi nằm dài trên ghế sô pha, mặt hướng Cố Uyển Nhi vẫn ôm lấy Quách Trường Thành ngoắc tay :

- Mau qua đây.

Cố Uyển Nhi có chút do dự nhìn thúc thúc, Quách Trường Thành cười thật tươi :

- Em đừng sợ, anh ấy là người tốt. Em mau qua đó ngủ đi.

Cố Uyển Nhi cật lực lắc đầu, Quách Trường Thành tâm mềm liền xoa đầu bé :

- Vậy em ngủ cùng anh đi, mau lên nằm.

Sở Thứ Chi có chút cau mày :

- Em chưa khỏi.

- Em không sao đây, cái giường có vẻ rộng, em nhích qua một chút là được.

Sở Thứ Chi chẳng thèm quang tâm liền nhắm lại mắt, tiểu ngu ngốc, nếu hắn biết sớm sẽ chiếm chỗ đó ngủ với cậu, bây giờ lại để con bé kia chiếm tiện nghi, thật không cam lòng.

Quách Trường Thành chừa một chỗ trống cho Cố Uyển Nhi,cậu an ổn vuốt mái tóc của con bé dỗ con bé ngủ, vài phút sau Sở Thứ Chi cảm nhận được nhịp thở đều đều của cả hai, hắn lặng lẽ đi đi đến kéo chăn phủ lên hai cơ thể kia, Sở Thứ Chi ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú biểu tình an ổn của cậu, sau đó đặt lên môi cậu một nụ hôn nồng cháy, khi rời khỏi đôi môi mật ngọt kia, ánh mắt to tròn đã nhìn chằm chằm hắn từ khi nào.

Sở Thứ Chi có chút bối rối, nhẹ ra khẩu hiệu im lặng, Cố Uyển Nhi bịt miệng sắp cười thành tiếng rồi nhắm mắt lại, Sở Thứ Chi thở dài một hơi, dù gì Cố Uyển Nhi vẫn là một đứa trẻ, thật là ngại chết đi được.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ở trong một góc tối nào đó, gương mặt với nụ cười cứng nhắt treo trên đó vẫn không hề lay động,đôi mắt ánh tím kia nhìn chằm chằm vào quả cầu thuỷ tinh, bên trong quả cầu liên tục xuất hiện những hình ảnh mờ ảo.

Đứa trẻ run rẩy bị trói nằm trên đất không ngừng la hét, Tà Sư vẫn ánh mắt tím đạm mạc nhìn chằm chằm từng giọt lệ rơi trên mặt đứa trẻ, sau đó hắn cầm túi bùa nhé vào miệng đứa trẻ, lời thì thầm bắt đầu vang vọng.

Chẳng mấy chốc đứa trẻ trợn trắng mắt, làn da trắng bệch hiện lên vệt xanh tím , túi bùa hút lấy làn khói trắng chui ra từ lỗ mũi đứa trẻ, tiếng khóc thét cũng trở nên im lặng một cách đáng sợ, Tà Sư lấy túi bùa ra khỏi miệng nó, trong cổ họng hắn khúc khích tiếng cười. Hắn dùng nến đốt cháy đi túi bùa kia.

Trên mặt đất được những ngọn nên bốn góc tường le lói chiếu sáng, một vòng tròn bát quái cùng những phạn văn chi chít được viết lên bằng máu. Tà Sư ngồi ở giữa vòng tròn, trước mặt hắn là một cái thố bằng gốm đã cũ nát, hắn bóc lấy nắm tro thả vào, lần lượt từng khúc xương cũng được bỏ vào rồi giã nát, hắn dùng một con dao nhỏ rạch lên tay mình, từng giọt máu tím đen đong đầy cái thố gốm.

Đôi mắt ánh tím loé sáng lên, mỗi một giọt máu rơi xuống là miệng hắn cứ lẩm bẩm thứ ngôn ngữ gì đó, chẳng mấy chốc sau cái thổ bốc lửa và cháy thành tro bụi.

Bộ xương đặt trong tủ kiếng động dậy dữ dội,vài giây sau từng thớ thịt, từng miếng da liền hiện ra bao bọc lấy bộ xương, một cơ thể nam nhân tráng kiện nhưng tràn đầy tử khí xuất hiện, ánh mắt không có tiểu cực của sự chết chóc đảo quanh hốc mắt, sau đó con ngươi đen nháy không thấy đáy nhìn chằm chằm tên Tà Sư. Nụ cười yêu mị treo trên gương mặt như xác chết đó.

" Bốp bốp bốp" Tiếng vỗ tay giòn vang trong căn phòng kín, một gióng nói ngả ngớn như bao trùm lấy mọi thứ :

- Làm tốt lắm.

Tà Sư cười một cách biến thái đáp lại :

- Yểm Công Tử chẳng phải quá lời rồi sao ?

- Không hề, ta cứ nghĩ Tà Sư đây chỉ hồi hồn quỷ của hắn, nhưng thật không ngờ ngươi lại hồi sinh cả thể xác lẫn linh hồn của hắn, ta khá là bất ngờ đấy.

- Cũng nhờ một phần giúp sức của Yểm Công Tử đây, ta mới có thể thành công đấy chứ. Dù ta không biết mục đích ngươi giúp đỡ ta, nhưng ta cá rằng chúng ta đều có chung một kẻ thù nhỉ ?

Yểm Công Tử một thân vận hắc bào đứng trong góc tối vẫn không lộ diện :

- Cứ cho là vậy đi, ngươi cứ tiếp tục việc của người, chúng ta từ đây không còn quan hệ.

Tà Sư ha hả cười khiến các cơ mặt của hắn nhăn nhúm lại :

- Quan hệ ? Đến cả gương mặt ngươi ta còn không biết, tên thật của ngươi cũng giấu nốt, chúng ta chẳng có bất kì quan hệ gì cả.

Yểm Công Tử khúc khích cười nhẹ, sau đó hắn rời đi, Tà Sư ánh mắt tím vẫn chăm chú nhìn nam nhân trong lồng kính say đắm :

- Không tiễn.

Sau khi Yểm Công Tử rời đi, Tà Sư vẫn duy chì ánh mắt với nam nhân kia, sau đó hắn tiến gần, chạm tay lên mặt kính, thì thào gọi tên :

- Lăng Thần Phong, chúng ta đã gặp lại,ngài từ nay tuyệt đối không thể rời khỏi ta nửa bước. Há há há há.....

Tiếng cười yêu quỷ vang vọng khắp không trung, làn sương mù âm khí cũng trở nên dày đặt bao trùm lấy mọi thứ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

CÓ LẼ ÁN NÀY HƠI BỊ DÀI ĐI ??

Yên tâm ah hai chương sau sẽ kết án này :3



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật