Shiroemon x Kuroemon [DoraBase - FANFICTION]

Chương 7: Ngày thứ nhất - Đi công viên (1)



"Ku... ro... e... mon!!!! Cậu dậy ngay cho tôi!!!!" Shiroemon trợn mắt nhìn thân ảnh đang nằm ngủ ngon lành trước mặt, chất giọng gằn xuống gần như đến cực điểm.

Cậu ta, cậu ta... Sao lại lăn ra đúng lúc quá vậy nè!?

Đội Doras cũng nhận thấy tình hình không ổn nên vội nhào vô, kẻ nắm tay người kéo chân, hô hoán gọi đội trưởng dậy cho bằng được. Kuroemon, cậu mà không dậy là sẽ có chuyện đấy!

Thế nhưng cái kẻ đang thu hút sự chú ý đó lại vẫn thản nhiên chẹp chẹp miệng, đem cánh tay của Hiroshi ôm vào lòng rồi dụi dụi mặt vào đấy, điệu bộ trông rất thoải mái. Người nào đó lại được một phen bùng nổ, nhưng sát khí lần này dành cho Hiroshi làm cậu sợ đến tái mặt.

"Shiro, tớ, tớ thề, tớ không biết gì cả..." Nói đoạn, cậu lại hướng sang phía đồng đội với lời cầu cứu rất dễ thấy, "Help meeee, please!"

Hơ hơ... ai giúp được cậu chứ? Các thành viên trong đội chẳng ai hẹn trước mà lại cùng nhau quay phắt sang một bên, ngó lơ ánh mắt thảm thương của Hiroshi làm cậu chỉ biết khóc ròng. Cái lũ này, bạn bè thế đấy!

"Ưm..." Trong lúc không khí đang nóng hổi thì một tiếng rên nhẹ của Kuro vang lên. Cả bọn quay phắt sang nhìn thì thấy cậu đang từ từ ngồi dậy.

"Có chuyện gì vậy?" Thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, Kuro ngơ ngác hỏi.

Binh! Bốp! Bộp!

"Kuroemonnnn! Cậu suýt hại chết cả bọn rồi có biết không!?"

...

Sau khi chửi Kuro một trận vì tội quá hồn nhiên, rốt cuộc cả đám cũng đã bước ra khỏi nhà để đi công viên. Kuroemon tuy không hiểu gì nhưng cũng chỉ cười cười rồi thôi, chắc mấy cậu ấy giận vì cậu làm trễ giờ.

Đang đi, Kuroemon bỗng nhận thấy Shiro tụt lại phía sau nên cậu nhanh chân chạy xuống bên cạnh cậu ấy, nhẹ giọng nói lời cảm ơn. Nhưng chưa kịp hết câu thì Shiro đã lạnh lùng bước nhanh lên, bỏ mặc cậu đứng chơ vơ trong ngỡ ngàng. Sao cậu ấy lại giận nhỉ?

...

Mười lăm phút sau, cả nhóm dừng lại tại công viên giải trí lớn nhất thành phố. Đập vào mắt họ là bao nhiêu trò chơi thú vị, tuy không hấp dẫn bằng thế kỷ 22 nhưng cũng rất thu hút. Chibi tinh nghịch chạy nhảy khắp nơi, chú nhóc kéo theo cả Kuroemon khiến cậu tuy rất muốn đi với Shiro nhưng lại chẳng thể từ chối được. Ai bảo Kuro chiều Chibi nhất cơ chứ!

Thế là sau khi để lại lời nhắn về giờ giấc tập trung ăn trưa, cả đám liền không thấy bóng dáng Kuro và Chibi đâu nữa. Thấy vậy, Hiroshi khoác vai Shiro rồi nháy mắt một cái, ý bảo "Cậu chịu khó xa vợ một tí.". Xong, cậu bị Shiroemon lườm cháy mặt nên thôi không dám trêu ghẹo nữa.

Người ta ghen rồi, động vào mệt lắm!

Mà nói vậy chứ khoảng năm phút sau là nguyên đám lại tụ họp liền. Cả đàn mèo máy đi như vậy làm bao nhiêu người ngoái đầu lại nhìn. Cũng phải, có thể họ đã nhẵn mặt với Doraemon, nhưng bây giờ đông quá, nhất thời chưa thể quen được.

Một điều đáng nói, tuy là mèo máy nhưng bọn họ lại khá sát gái, đi đến đâu là fan theo nườm nượp đến đấy dù chỉ mới gặp lần đầu. Nhất là Shiro và Kuro. Một người dễ thương, thân thiện, một người lạnh lùng, ít nói. Cả hai đều mang trên mình những nét đẹp riêng, và chính nó đã thu hút bao nhiêu cô gái có mặt ở nơi đây.

Riêng Hiroshi thì do nắm tay Mika nên không ai dám đến gần dù cho cậu rất điển trai. Hoa đã có chủ.

Hiện tại thì ở công viên đang khá là náo loạn do sự có mặt của nhóm Doras và Shiroemon. Mà nói đúng hơn là vì có Kuroemon và Shiroemon.

Tiếng hò hét của tụi con gái vang lên khắp nơi, không gian vô cùng náo nhiệt. Điều này khiến Shiro không thoải mái. Anh chúa ghét những nơi ồn ào. Đôi tai nhạy bén của anh không chịu được những tiếng la hét cứ vọng vào trong màng nhĩ, rất mệt.

Ấy vậy mà... có một tên lại cư nhiên đi bắt tay từng người một. Kuroemon - kẻ thân thiện bậc nhất. Shiro nhíu mày khó chịu, nhìn khuôn mặt vui vẻ của Kuro mà anh chỉ muốn phang cho vài phát. Đối với anh thì thờ ơ nhưng với đám điên cuồng kia thì lại nồng nhiệt đến thế, thử hỏi có đáng ghét không cơ chứ? Á à, bắt tay kìa... xin chữ ký kìa...

Gru... Shiro nghiến răng kèn kẹt. Sự bình tĩnh luôn được giữ vững của anh thường ngày đã biến mất, thay vào đó là mùi thuốc súng nồng đậm. Đội Doras nhận thấy tình hình rất không ổn nên mau chóng rủ nhau chuồn mất, để lại cặp vợ chồng rắc rối kia. Kuro, xin lỗi, lửa do cậu châm thì khói cậu tự ngửi!

Quay trở lại với Shiro, anh hậm hực bước đến nắm lấy tay Kuro rồi lôi đi xềnh xệch, trước đó còn không quên tặng cho đám fan kia ánh mắt hình viên đạn. Hừ, dám đụng vào người của tôi à!

"Shiroemon, Shiroemon, đau quá! Cậu sao vậy?" Kuro sửng sốt la oai oái khi thấy sắc mặt đen ngòm của Shiro. Hic, nom cứ như hung thần ấy, đáng sợ quá! Có điều tay bị cậu ta nắm chặt cũng hơi đau rồi, không thả ra thì Kuro sẽ liệt mất, hu hu...

Ủa mà, cậu ta kéo mình đi đâu thế này? Kuro bất giác ngó nghiêng, đây là một khu vườn rất rộng, rất đẹp. Ở giữa còn có đài phun nước hình thiên nga rất đáng yêu nữa. Cơ mà ở đây rất vắng, hình như là phía sau của công viên nên không mấy ai biết tới. Shiro sao lại biết được nơi này nhỉ?

"Shiroemon, đây là...?"

"Không biết nữa."

"Hả?" Vậy mà có thể dẫn cậu đến được đây?

"Tôi cứ đi thẳng thì tới thôi. Cũng chẳng biết đây là đâu nữa."

"..." Bó tay.

"Shiroemon, sao cậu lại bực mình?" Kuroemon nghiêng đầu hỏi, trong mắt xen lẫn hoang mang và hoảng sợ.

"Tôi bực hồi nào."

"Có mà." Kuro nhìn xuống cánh tay đang bị nắm chặt, ấm ức lên án, "Cậu kéo làm tôi đau rồi."

Nghe vậy, Shiro theo bản năng đánh mắt sang nhìn, quả thật trên tay Kuro có vết hằn rất chói mắt. Xem ra là anh hơi quá tay rồi. Anh cầm lấy tay Kuro nhẹ nhàng thổi một cái, làn hơi ấm ấy khẽ lướt qua vết thương làm nó không còn đau như vừa nãy nữa. Ấm áp quá, lại rất đỗi dịu dàng...

Mặt Kuroemon nhanh chóng đỏ lên như trái cà chua. Trông cậu thật sự rất đáng yêu, đáng yêu đến mức làm ai kia ngắm đến ngẩn ngơ, nhất thời không kiềm chế bản thân mình được nữa.

"Kuro, tôi... rất thích..."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật