Shiroemon x Kuroemon [DoraBase - FANFICTION]

Chương 6: Tới lúc thì lại ngủ mất!



"Mà tôi muốn chúng ta tiến xa hơn thế nữa."

"Hả?" Kuroemon trợn tròn mắt nhìn người vừa phát ngôn là Shiro, tỏ vẻ khó hiểu. Cậu ấy nói vậy là sao? Tiến xa hơn nữa nghĩa là gì?

Nhìn bộ dáng ngờ nghệch của Kuro, Shiroemon nhíu mày hỏi: "Đừng bảo với tôi cậu không hiểu?"

Và, anh nhận được cái gật đầu. Rất nhanh, cũng vô cùng chân thành. Nhưng điều đó chỉ khiến anh càng thêm khó chịu. Shiro hung dữ trừng mắt với kẻ đang còn ngơ ngác kia rồi nhắm mắt lại, không quên quẳng vào mặt Kuro một câu nói đầy tức giận: "Kuroemon, không ngờ cậu vừa vô dụng lại vừa ngốc như vậy."

Sau đó, trong nỗi ngạc nhiên đến tột độ của Kuro, anh... ngủ. Để lại ai đó nằm hoang mang cả đêm mà không tài nào chợp mắt được.

...

Sáng hôm sau, Kuroemon không khác gì một con gấu trúc khiến mọi người giật mình, ngoại trừ Shiro.

"Ku, Kuro, đêm qua cậu đã làm gì vậy?" Hiroshi nhìn bạn mình đang gật gà gật gù vì thiếu ngủ, lo lắng hỏi.

"Chắc không phải "đại chiến" với Shiro chứ?"

"Nhưng nhìn Shiro rất khoẻ mạnh mà, đâu có giống như Kuro?"

"Ừ nhỉ."

"A! Em biết rồi!" Chibiemon bỗng reo lên, "Chắc đêm qua anh Kuro nhìn lén anh Shiroemon chứ gì!"

"Ồ..."

Sau câu nói đó, cả bọn như vừa được khai sáng, quay phắt lại cười gian xảo nhìn đội trưởng của mình. Thi thoảng còn có âm thanh "Hí hí hí" phát ra làm không gian càng thêm mờ ám.

Còn Kuro, cậu như bị điểm huyệt, đứng đờ ra tại chỗ. Không giải thích, bởi vì Chibi đã đoán đúng rồi, còn gì để nói nữa đâu? À mà không, thật ra mới chỉ đúng một phần nhỏ thôi.

"Tớ, tớ chỉ là bận suy nghĩ nên..."

"Gì? Suy nghĩ đến độ mất ngủ cơ á? Kuro, cậu vốn không phải kiểu người như vậy! Cậu mê ngủ hơn mê mạng mà?" Cả đám lại được một phen trố mắt. Đội trưởng của họ mà thế sao?

"Các cậu..." Kuroemon không nói nên lời. Ai lại đi vạch áo cho người xem lưng thế kia?

Đang bối rối thì một tiếng cười nho nhỏ vang lên sau lưng khiến Kuro giật mình quay người lại, là Shiroemon. Anh nhìn cậu bằng đôi mắt như muốn nói: "Cẩn thận tôi khai ra hết đấy."

Và, ánh mắt ấy đã bị cả nhóm bắt được. Lập tức, nguyên một đám bu lại chỗ Shiro, đứa nào đứa nấy mang vẻ mặt gian đến rợn người.

"Shiroooo đẹp trai~! Tối hôm qua Kuro đã làm gì cậu thế?"

"Hai người ai trên ai dưới vậy?"

"Kuro có nặng không?"

"Kể cho tụi tớ nghe với!"

Và còn hàng tá câu hỏi khác.

Còn Kuroemon, cậu đứng đó với vẻ sợ hãi, híc, Shiro, mong cậu hãy nể tình bạn bè mà giúp tớ giữ bí mật!

Không biết lời cầu xin của cậu có đến được tai người nào đó hay không, chỉ thấy Shiroemon cười nhẹ một cái, trong lúc mọi người không để ý liền mấp máy đôi môi: "Tôi sẽ nói."

Sau đó, trong lúc Kuro đang khóc ròng thì Shiroemon lại thảnh thơi, thong thả mở miệng: "Kuro..."

"Sao? Sao?"

"Nằm dưới..."

"Oá!? Thật á?"

"... Đất."

Quác! Quác!

Ngàn con quạ bay qua đầu mọi người, kể cả Kuroemon.

Là sao?

Thấy cả đám nghệch ra như phỗng, Shiroemon ung dung giải thích: "Chẳng là tướng ngủ của Kuroemon quá xấu, vậy nên nửa đêm hôm qua, cậu ta lăn một hồi rồi đáp mặt xuống đất. Chắc vì lạnh quá nên không ngủ được. Lúc đó tôi cũng ngủ rồi nên không kéo cậu ta lên."

"Nhưng Kuro có thể tự bò lên mà?" Mọi người nhìn Shiroemon bằng ánh mắt ngờ vực, "Shiro, cậu đừng có bao che cho vợ đấy nhá?"

"Bộ tôi rảnh lắm hả?"

"Shiro nói thật đấy. Do tớ mệt quá nên mới không gượng dậy nổi để trèo lên giường, đành nằm vậy mà co ro cả đêm." Kuroemon gãi đầu cười trừ. Cậu đánh ánh mắt cảm ơn về phía Shiroemon.

Cả đội tuy không tin nhưng lại chẳng thể làm được gì. Biết thế nào khi hai kẻ duy nhất nắm hết mọi chuyện lại bênh nhau chằm chặp như vậy? Haizzzz...

...

Bảy giờ sáng, sau khi tiễn Nobita đi học, toàn nhóm lại ngồi bàn nhau xem hôm nay đi chơi ở đâu.

"Đi công viên!!!" Chibiemon hào hứng nói.

"Công viên cái khỉ gì! Chúng ta đi tham quan thành phố xem thử như nào?"

"Khôngggg, đi công viên cơ!"

Thấy Hyoro phản đối, Chibi khóc toáng lên khiến mọi người phải bịt tai lại. Cuối cùng, Shiro đành tới xoa xoa đầu cậu nhóc rồi cười: "Được, chúng ta đi công viên."

Hành động của anh làm cả đám kinh ngạc đến mức mắt chữ A mồm chữ O, ngây người ra mà nhìn. Shiroemon kiêu ngạo cũng có một mặt dịu dàng như vậy sao?

"Nhìn cái gì. Chú nhóc này là người giúp Kuroemon sáng chế ra cách đánh "Củ cải chém trăng rằm", vậy thì cũng là đối thủ của tôi rồi."

"Nếu vậy..."

"Tôi phải chăm sóc nó, biết đâu sau này lại nhận chú nhóc làm con thì sao?"

Cả đám nghe Shiro nói vậy thì ngạc nhiên muốn lòi mắt, hét lên: "Con á!!!???"

"Ừ." Shiro thong thả gật đầu.

"Với ai?"

"Các cậu muốn tôi không có người yêu luôn hả?"

"À không, tụi tôi tưởng..." Nguyên bọn liếc mắt qua Kuroemon, ý tứ rất rõ ràng.

Còn cái kẻ bị mọi người nhắm đến, tức Kuroemon, lại đang lăn ra ngủ một cách ngon lành. Bảo sao nãy giờ không thấy cậu ta bào chữa gì, hoá ra...

Một lần nữa, Shiroemon lại bị chọc giận đến tối mặt.

"Ku... ro... e... mon!!!! Cậu dậy ngay cho tôi!!!!"


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật