Shiroemon x Kuroemon [DoraBase - FANFICTION]

Chương 30: Một chút ngọt ngào



Chưa bao giờ mọi người thấy Shiroemon phơi phới đến vậy. Tuy vẻ mặt anh vẫn không hề có chút biểu cảm nào như cũ, thế nhưng từ ánh mắt đến cách ăn nói đều nhẹ nhàng hơn, và đặc biệt là không khí xung quanh anh... dường như... mang một màu hồng nhạt và điểm thêm vài bông hoa xinh xắn.

Nhưng hình như đó chưa phải là tất cả.

Còn gì khác nữa nhỉ? Để xem...

À! Đúng rồi! Chính là cách mà bọn họ ở bên nhau!

Bọn họ là ai? Dĩ nhiên là cặp đôi có rất nhiều điểm chung, chung trường, chung chủng loại robot, chung niềm đam mê, rồi cuối cùng là chung giườ... à mà thôi.

"Shiro, cậu ăn cái này không?" Bạn lông đen nào đó mặt mày hớn hở cầm theo một que kem chạy sang bạn lông trắng đang mải miết ngắm nhìn bầu trời xanh, giơ giơ ra trước mặt anh.

"Cậu cắn chưa vậy?" Anh nhíu nhíu mày, hết nhìn xuống que kem trắng muốt lại liếc sang cái người đang phởn đến mức cười toét cả miệng, "Tôi không muốn ăn chung với một tên ngốc đâu, tôi sợ lây."

Nói thì ác mồm ác miệng thế, chứ cơ thể thì rất tự giác nắm lấy bàn tay nào đó, cúi đầu, chạm nhẹ.

Rất ngọt, cũng rất thuần khiết.

Không chỉ là vệt kem bị lem trên má, mà còn có cả hương thơm tự nhiên mà cậu ấy toả ra.

Đúng như dự đoán, cả khuôn mặt Kuroemon ngay lập tức đỏ ửng lên. Cậu lấy tay áp lên má mình, lắp bắp nhìn Shiroemon đang nhếch miệng cười cực kỳ thoả mãn: "Cậu... cậu... sao... sao cậu... cậu lại..."

"Tôi làm gì sai sao?" Anh nói tỉnh bơ, "Tôi chỉ làm những việc đúng với quan hệ của chúng ta hiện giờ thôi."

Kuroemon nghẹn lời. Xin cậu đó, làm ơn nói chuyện biết ngại một chút có được không?

Quần chúng ăn dưa (và cơm chó) ngồi cách đó không xa: "... Kiểu này Kuro có trời sập cũng không thoát khỏi Shiro được rồi. Trình điêu luyện thế..."

___

Quay lại khoảnh khắc mà cả ha bày tỏ lòng mình.

"Vậy là... chúng ta chính thức thành một cặp rồi phải không?"

Sau khi biết rõ tình cảm mình dành cho đối phương và ngược lại, cả hai đều tỏ ra khá ngại ngùng. Cuối cùng, sau một khoảng thời gian yên lặng, Kuro mới rụt rè mở lời.

Nói thật là hỏi câu đấy xong cậu cũng ngượng muốn xỉu, nghe cứ như là mình thèm thuồng lắm vậy. Nhưng mà... nhưng mà nếu không hỏi thì lại cảm thấy chẳng yên tâm chút nào, cứ bồn chồn lo lắng.

"Chưa đâu." Ngoài dự đoán, Shiroemon không ngờ đến lại khẽ lắc đầu, lạnh lùng đáp. Trông anh chẳng có chút gì gọi là đùa, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào cái người đang muốn hoá đá kia.

Tại sao!? Rõ ràng tỏ tình gì gì đó cũng làm rồi, anh rốt cuộc muốn thế nào? Tại sao họ vẫn chưa phải là người yêu? Hay là anh vẫn còn giận? Anh chưa tha thứ cho cậu sao?

Nghĩ đến đây, mắt Kuro bắt đầu rưng rưng. Cậu phải làm gì bây giờ? Mấy lúc cậu nói những lời tồi tệ với anh đều không phải cậu cố ý, hơn nữa cậu còn không thể nhớ rõ, cứ mơ mơ hồ hồ. Nếu bây giờ anh thật sự muốn cậu phải nói rõ mọi chuyện mới bỏ qua, cậu quả thực không thể làm được.

"Trước khi chính thức quen nhau, các cặp đôi cần phải làm một chuyện..." Shiro lấp lửng, tiến đến gần cậu hơn.

"Là chuyện gì?"

"Hôn."

Đây rõ ràng là cậy mạnh mà bắt nạt người ta. Anh biết rõ Kuro không rành những chuyện yêu đương, thế nên mới cố tình gài bẫy cậu như vậy. Mà đúng thật, người nào đó hoàn toàn tin, tin đến sái cả cổ. Mặt cậu lập tức đỏ bừng lên, hệt như màu của bầu trời vào lúc hoàng hôn, đáng yêu vô cùng.

Kuroemon cứ đứng mở to mắt nhìn khuôn mặt điển trai của ai đó dần dần tiến sát đến mình, hồi hộp đến nỗi tay chân cũng cứng đờ ra, còn có cảm giác hơi dư thừa, chẳng biết nên đặt vào đâu mới đúng.

Khoảng cách giữa hai đôi môi ngày càng thu hẹp, đôi mắt vốn mở trừng trừng của Kuro cũng theo đó mà dần dần khép lại, đôi má hây đỏ, trong lòng có chút lo lắng nhưng nhiều hơn thế là sự chờ mong. Thậm chí cậu còn cảm thấy hương bạc hà mát lạnh của anh lấp đầy khoang mũi của mình, xoa dịu đi cõi lòng đang muốn bùng cháy.

Còn một xăng-ti-mét nữa...

Cả hai đôi môi đều khẽ run nhẹ, hồi hộp chờ mong...

"Surprised!!! Chúc mừng hai cậu trở thành một cặp nha!!!"

M*... Shiroemon rủa thầm một câu, sầm mặt nhìn một đám hóng hớt tự nhiên nhảy xổ ra, duyên chưa từng thấy.

Còn Kuroemon thì bị doạ giật nảy mình, sợ đến mức lùi hẳn về sau một bước. Cậu trợn mắt nhìn mấy chục con người không rõ là lao ra từ đâu, chẳng biết nên xấu hổ hay là tức giận.

Một trong những người cầm đầu băng đảng hóng hớt – Hiroshi, chạy đến chỗ Shiro, vẻ mặt gian manh nhìn anh: "Nè nè, lanh quá nha, hai cậu tiến triển nhanh ghê!"

Tiến cái quần què.

Shiro lừ mắt, cái nhìn như muốn giết người làm Hiroshi lạnh cả sống lưng, ngớ ra nhìn anh: "Chẳng lẽ... chưa..."

"Ơn cậu."

... Ngàn lần xin lỗi cậu, Shiroemon...

Ở bên kia, Kuroemon cũng đang bị vây kín. Có người hỏi han xem cậu đã ổn chưa, có người lại trêu chọc cậu về nụ hôn hụt ban nãy làm cậu ngại đến nỗi muốn tìm cái lỗ nào chui xuống cho xong. Cậu len lén liếc nhìn Shiro, không ngờ lại đúng lúc anh cũng nhìn sang cậu. Bốn mắt chạm nhau, tưởng chừng như sẽ rất ngại ngùng, thế nhưng anh lại nở một nụ cười cực kỳ dịu dàng.

"Không sao đâu..." Cậu đọc được ba từ này từ khẩu hình miệng của Shiro, đáy lòng bất giác trở nên yên tâm hơn bao giờ hết.

Rôm rả một lúc rồi tất cả cũng kéo nhau về lại khách sạn. Bởi vì vẫn chưa tìm cách thoát được khỏi đây, và kẻ áo đen kia hành tung không rõ, nên ai nấy đều mang tâm trạng thấp thỏm lo lắng, nhưng việc làm cho Kuro trở lại bình thường phần nào khiến họ yên tâm hơn.

Tất cả mọi người cười cười nói nói, không ai để ý cặp đôi chính của ngày hôm nay đã lẳng lặng rủ nhau đi ở cuối đoàn, duy trì khoảng cách chừng một mét với mọi người.

"Tớ rất vui, thật đó." Kuro nói nhỏ, trong mắt là muôn vàn vì tinh tú sáng ngời, "Sau này, dù có như thế nào đi nữa, tớ tuyệt đối sẽ không bao giờ hối hận vì đã thích cậu ngay lúc này."

Cảm ơn cậu vì đã luôn bao dung cho những rắc rối do tớ đem lại.

Cảm ơn cậu vì đã thích một người ngốc nghếch như tớ...

Shiro nghe cậu nói vậy thì khẽ mỉm cười, muốn đáp lại gì đó, nhưng ngay khi vừa hé miệng đã phải đem những lời muốn nói nuốt ngược vào trong, bởi vì có một sự mềm mại đã chặn lên môi anh.

Chân cậu hơi nhón, hai mắt nhắm nghiền lại, đôi tay nắm chặt chắp ở sau lưng, vừa vụng về vừa đáng yêu hoàn thành nốt thủ tục để trở thành một cặp mà vừa nãy anh nói đến. Đôi môi cậu hơi run vì hồi hộp nhưng nhất quyết không dứt ra, cứ để yên như vậy, thoạt nhìn thật giống như đã căng thẳng đến mức không di chuyển được nữa.

Sau vài giây kinh ngạc, anh liền lấy lại phản ứng ôm chặt lấy cậu, mặc kệ những người kia có nhìn thấy hay không mà ép môi mình vào, làm nụ hôn càng trở nên khăng khít hơn. Mềm mại, thơm mát, còn phảng phất hương thơm chỉ thuộc về Kuroemon, tất cả những điều này đều khiến anh điên cuồng.

Tách khỏi nụ hôn, cái ôm lại càng thêm ấm áp.

"Bất kể là trước đây, bây giờ hay tương lai, cậu luôn luôn là báu vật quý giá nhất đối với tôi."

___

Thành thật xin lỗi mọi người vì mình ra chương mới hơi trễ ạ 😿


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật