Shiroemon x Kuroemon [DoraBase - FANFICTION]

Chương 29: Hồi đáp



Nếu như lời nói có thể giết người thì chắc hẳn, Shiroemon lúc này đã bị Kuroemon làm cho chết đi sống lại. Cánh tay của anh vẫn đang trơ trọi giữa không trung, ánh mắt một mực dán chặt lên khuôn mặt vừa quen thuộc mà cũng rất đỗi xa lạ.

Đó thật sự là Kuroemon của anh sao?

Không phải! Người đó không phải là Kuroemon! Kuroemon của anh sẽ không bao giờ thích một kẻ xấu xa như hắn!

"Kuroemon, cậu mau tỉnh lại đi!" Shiro dùng hết sức mình mà gào lên với cậu, trong không gian vọng lại tiếng ầm ầm rất lớn, lớn đến nỗi át cả tiếng của anh, thế nhưng anh dường như chẳng hề có ý định bỏ cuộc. Anh tin rằng mình có thể đánh thức được trái tim của cậu.

Tên lạ mặt đã tạm dừng khống chế uy lực của chiếc vòng xung quanh Kuroemon, khiến cho nó một lần nữa lại tạo nên cuồng phong bão táp, đẩy lùi tất cả mọi người ra xa cả mấy mét, ngoại trừ Shiroemon. Hắn dường như đang muốn nói rằng, đây là trận đấu của riêng hắn và anh, hơn nữa, Shiro nhất định sẽ thảm bại.

Bây giờ, trong khối cầu mà hắn tạo ra chỉ còn lại ba người.

Mắt trông thấy sự cố gắng của Shiroemon, thế nhưng, vẻ mặt Kuro lúc này lại hoàn toàn bình thản. Khóe miệng cậu hơi nhếch lên, sâu trong đáy mắt thậm chí còn lộ ra vẻ khinh thường: "Này, rốt cuộc cậu cũng chỉ đến thế thôi sao?"

"Gì cơ?" Shiro thấy cậu như vậy thì hơi ngẩn người, cánh tay cũng như mất hết sức lực mà buông thõng xuống.

"Cậu cũng chỉ là kẻ muốn phá hoại tình cảm của người khác thôi sao?"

"Tôi phá hoại tình cảm? Của ai? Của cậu với hắn ta ư?" Nghe thấy lời buộc tội mình như vậy, anh thật sự không biết nên phản ứng thế nào mới phải, khóc hay là cười đây? Trong lòng cậu, anh bỉ ổi vậy sao?

Ánh mắt anh phảng phất mang theo chút giễu cợt cùng tổn thương.

"Kuroemon, tuy rằng tôi thích cậu, nhưng nếu cậu ở bên người khác, tôi cũng sẽ vui vẻ chấp nhận. Nhưng chỉ có tên này là không được, bởi vì cậu không hề thích hắn!"

Chưa bao giờ anh cảm thấy mình chắc chắn như lúc này. Lẽ nào anh còn không hiểu rõ Kuroemon hay sao? Cậu ấy có thể động lòng với một kẻ xấu xa như thế này à? Tuyệt đối không thể!

"Cậu nghĩ lại đi, Kuroemon! Đừng để mình bị hắn khống chế! Hãy dùng trái tim của cậu mà nghĩ cho cẩn thận!" Đôi con ngươi sáng lấp lánh của anh toát lên vẻ kiên định, nhìn thẳng vào Kuroemon, khiến cho cậu bất giác nảy sinh một chút hoài nghi.

Tại sao lại quả quyết như thế? Tại sao lại khẳng định cậu không thích người đó như vậy? Anh hiểu cậu bao nhiêu? Những cảm xúc trong lòng cậu lúc này, anh thấu được mấy phần?

Tại sao cậu rõ ràng đã nói rất ghét Shiroemon, nhưng khi nhìn thấy anh, cậu lại muốn được ở bên cạnh anh?

Kuroemon thật sự không thể hiểu được cảm xúc của chính mình nữa. Ở trong lòng cậu, dường như có thứ gì đó đã bị che giấu đi, bị kiềm chế, bị chôn vùi. Trong một khoảnh khắc, khi Shiroemon nhìn thẳng vào cậu, cậu lại có suy nghĩ rằng liệu có phải tất cả những thứ mình đang nói, đang cảm nhận được đều là giả hay không?

Kỳ thật, người cậu thích không phải là người đang ở bên cạnh?

Kỳ thật, những lời cậu nói ra đều là khẩu thị tâm phi?

Tuy nhiên, cậu cũng chẳng biết phải làm gì để kiểm chứng cả. Làm sao để biết người cậu thích là ai? Làm sao để biết những cảm xúc này, đâu là thật, đâu là giả?

Phải làm sao...

"Hãy dùng trái tim để cảm nhận."

Trong đầu cậu đột nhiên vang lên một âm thanh vừa lạ vừa quen, như dòng nước mát lành làm dịu đi tâm trí đang quay cuồng bức bối của cậu. Lời nhắc nhở nhẹ nhàng của người đó như đã đánh thức một điều gì đó đang bị đè nén trong lòng Kuro, nhưng nó lại làm cho đầu cậu đau đớn không ngừng.

Cơn đau ập đến bất chợt khiến cậu phải đưa tay ôm chặt lấy đầu mình, điên cuồng lắc mạnh, nước mắt ứa ra rồi từ từ lăn dài xuống má, đôi môi mím lại thật chặt.

Đau! Đau quá! Đau giống như muốn nổ tung vậy!

Theo cơn đau đó, vô vàn những ký ức như từng đợt sóng ào ạt ùa về trong tâm trí của Kuroemon. Có đội bóng Doras, có mẹ, có biết bao kỷ niệm từ thời còn học trường Đào tạo Robot, có những người bạn mới của cậu, và còn có... cậu ấy nữa.

Chú mèo máy với bộ lông trắng muốt, gương mặt điển trai nhưng vô cùng lạnh lùng, lúc nào cũng nhìn cậu với ánh mắt đầy ý châm chọc.

Những kỷ niệm này cậu đều khắc ghi thật cẩn thận trong tim mình, nay lại lũ lượt tràn về trong trí óc, cảm giác giống như cậu đã quay ngược về quá khứ và trưởng thành thêm một lần nữa vậy. Vui buồn hờn giận rõ ràng đều đã rất đầy đủ rồi, vậy mà không hiểu sao, cậu vẫn thấy thiếu vắng điều gì đó. Giống như còn một loại cảm xúc chưa được giải phóng ra ngoài vậy.

"Kuro, cậu ổn không vậy?" Shiroemon ở bên dưới thấy cậu lộ ra biểu tình đau đớn ôm chặt lấy đầu mình thì lo lắng đến sốt cả ruột, nắm chặt tay lại mà gào lên, thật hận bản thân mình không thể ở bên cạnh cậu ngay lúc này.

Cái tên khốn đó, hắn lại làm gì cậu ấy nữa rồi!? Tại sao lại để mặc cho Kuro đau đến mức đó cơ chứ!?

Tên áo đen thấy Kuroemon như vậy liền biết ngày rằng tình hình đang không ổn nên vội vàng muốn mang cậu rời đi. Hắn vốn chỉ muốn Kuro ở ngay trước mặt Shiroemon nói ra những lời làm tổn thương anh, lại không lường được rằng chỉ bằng một lời nói thôi, anh có thể giúp cậu lấy lại được cảm xúc đã đánh mất.

Lẽ nào đây chính là cái gọi là tình cảm chân thành sao?

Lẽ nào hắn lại thua anh rồi?

Không thể có chuyện đó! Kuroemon mãi mãi là của hắn!

Miễn là hắn còn khống chế được cậu, cậu sẽ không có khả năng quay lại bên Shiroemon!

Thế nhưng, ngay khi hắn vừa định kéo cậu vào trong vòng tròn không gian, một năng lượng vô cùng mạnh từ trong túi thần kỳ của Kuroemon bỗng bùng lên, hất văng cánh tay của hắn đang bám chặt trên người cậu. Tên áo đen lảo đảo trên không, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào thứ vừa ngăn cản mình.

Ngay sau đó, một thứ ánh sáng ấm áp dịu dàng bao phủ lấy Kuro, xoa dịu đi cơn đau đầu khủng khiếp đang hành hạ cậu từ nãy đến giờ. Rồi, khi cơn đau chấm dứt cũng là lúc Kuro ngất đi.

"Mày... phản bội tao?" Đến lúc này tên áo đen mới phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với thứ ánh sáng kỳ ảo đó. Nó dường như bị doạ sợ, hơi lùi lại, nhưng vẫn rất kiên định che chắn cho Kuroemon khỏi hắn.

Thấy vậy, hắn lại càng điên cuồng hơn, hai mắt đỏ ngầu, quát lên đầy phẫn nộ: "Mày muốn tạo phản sao!? Rốt cuộc ai là người đã tạo ra mày hả!?"

Tại sao đến cả thứ đồ do hắn chế tạo ra cũng phản bội lại hắn!? Hắn cuối cùng là đã sai ở đâu!? Ở đâu!?

Ánh sáng kỳ ảo đó tựa hồ như có chút run rẩy vì sợ hãi xen lẫn do dự, sau vài giây mới từ từ thu mình, để lộ ra một quả cầu trong suốt tuyệt đẹp với một chiếc lông vũ ở bên trong, một mực dang rộng đôi cánh lớn che chở cho Kuroemon.

"Cái này..." Shiroemon nhận ra quả cầu này, chẳng phải đó là món quà kỳ lạ mà Kuroemon đã nhận được hay sao? Hoá ra... là của cái tên này ư?

Thế có nghĩa là ngay từ đầu, hắn đã luôn có mặt trong chuyến đi này sao? Mọi chuyện không phải là tình cờ, mà là sắp xếp có chủ ý?

Cái tên này, rốt cuộc hắn ta vì điều gì mà lại...?

Quả cầu đó vừa muốn bảo vệ Kuroemon, lại vừa không nỡ tổn thương đến người đã tạo ra mình, năng lượng tấn công hắn tuy mạnh nhưng không gây sát thương, chỉ đơn giản là muốn đẩy hắn về lại vòng tròn không gian đó. Mà tên áo đen trong giây lát lại đột nhiên nghĩ ra được điều gì đó coi bộ rất hay ho, khoé miệng hơi nhếch lên tạo thành nụ cười đầy gian xảo, sau đó rất nhanh liền nhảy vào trong vòng tròn, biến mất giữa không trung.

Chỉ còn lại Kuroemon được bao bọc bởi đôi cánh ấm áp, nó từ từ đưa Kuroemon đáp xuống, để cậu nằm trong vòng tay của Shiroemon, sau đó mới yên tâm chui vào túi thần kỳ của cậu.

Khuôn mặt lúc ngủ đầy ngây thơ của người trong lồng ngực làm Shiro thoáng cảm thấy không chân thực, tựa hồ như những chuyện vừa xảy ra chỉ là mơ. Đây không phải là người mới hôm qua còn nói với anh những lời cay đắng, đây chỉ đơn thuần là Kuroemon mà anh đặt vào tim mình suốt bao nhiêu năm qua, là người mà anh tâm tâm niệm niệm, muốn bảo vệ nâng niu thật cẩn thận trong vòng tay mình.

Cậu chỉ là cậu thôi, là Kuroemon của anh.

___

Sóng gió xem như tạm thời qua đi trong sự khó hiểu của tất cả mọi người.

"Ưm..." Kuroemon mơ mơ màng màng tỉnh dậy sau một giấc ngủ khá dài, cảm giác đầu tiên ập đến sau khi mở mắt ra chính là đầu đau như búa bổ. Cậu tặc lưỡi, đưa tay xoa xoa mái tóc ướt đẫm mồ hôi của mình, mày khẽ nhíu lại.

Vừa nãy cậu mơ thấy gì nhỉ? Hình như là... Shiroemon...?

Trong mơ, cậu dường như cảm nhận được anh đã bị tổn thương, ánh mắt nhìn cậu chất chứa bao tâm tư chẳng thể nói thành lời. Có lo lắng, có yêu thương, cũng có cả đau lòng.

Anh hình như đã nói, anh rất thích cậu.

Cậu hình như đã trả lời, cậu hận anh.

Anh nói, anh bằng lòng ở sau lưng cậu, nhìn cậu hạnh phúc.

Cậu bài xích, bảo anh hãy tránh xa cậu ra.

Mọi việc rõ ràng là vậy, thế nhưng Kuroemon lại không hề có chút ký ức nào về nó. Rõ ràng là hành vi bản thân cậu làm ra, vậy mà đầu óc lại hoàn toàn mơ hồ. Tại sao lại như thế?

Cậu thật sự đã nói vậy với anh sao? Lúc đó cậu đã nghĩ gì vậy? Cậu bị điên rồi à?

"Kuro, cậu tỉnh rồi."

Đang chìm vào suy nghĩ, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói ấm áp quen thuộc khiến cậu dứt ra khỏi những thắc mắc, từ từ quay đầu lại, mỉm cười với Hiroshi.

"Hiroshi..."

"Cậu thấy trong người thế nào rồi? Đã khoẻ hơn chưa? Có thấy mệt chỗ nào không?" Hiroshi cầm trên tay một ly nước ấm nhanh chóng tiến lại gần cậu, vừa dùng tay đo nhiệt độ trên trán Kuroemon vừa lo lắng hỏi, "Cậu đã ngủ lâu lắm rồi, mau uống ly nước ấm này đi..."

Kuroemon nhận lấy ly nước, cảm giác ấm nóng truyền đến trên tay khiến cậu bất giác thật yên lòng: "Tớ ngủ lâu rồi sao?"

"Ừm."

Cậu ngoan ngoãn uống nước, trong lòng lại phân vân rốt cuộc có nên hỏi Hiroshi về chuyện giữa cậu và Shiroemon hay không. Liệu Hiroshi có biết gì về việc đó không nhỉ?

"Hiroshi, tớ... hỏi cậu cái này được không?"

"Cậu hỏi đi." Hiroshi chỉ tỏ ra hơi ngạc nhiên rồi nhanh chóng gật đầu.

"Tớ... có từng nói tớ hận Shiroemon hay không?" Bởi vì trong mơ, cậu nói điều đó trước mặt tất cả mọi người, vậy nên nếu là thật, Hiroshi hẳn phải biết.

Câu hỏi này làm Hiroshi bỗng dưng hơi trầm mặc. Cậu không vội trả lời, trong mắt như có như không lại xuất hiện một tia lưỡng lự, nhưng cuối cùng cậu vẫn hít một hơi thật sâu, lựa chọn nói ra sự thật: "Cậu có."

"Sao cơ?" Thật sự là có? Vậy những chuyện xảy ra đó đều không phải là mơ sao?

"Cậu, ở trước mặt mọi người, nói cậu ghét Shiro, nói cậu hận cậu ấy, nói cậu ấy làm ơn hãy tránh xa cậu ra."

___

"Shiroemon!"

Không gian yên tĩnh xung quanh nơi anh đang ngồi đột nhiên bị phá vỡ bởi một âm thanh cao vút, Shiroemon vốn vẫn đang ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một vòng tay ôm lấy thật chặt.

Kuroemon ra sức vùi mặt mình vào người anh, cái ôm tuy được cậu dùng tất cả can đảm của đời mình nhưng lại run run rẩy rẩy, chỉ là dù có run đến mức nào đi chăng nữa cũng chẳng muốn buông tay.

"Cậu..." Shiro bị ôm đến ngây cả người ra, sau vài giây mới tạm coi như tỉnh lại, mấp máy môi rồi lại không biết phải nói gì, chỉ thốt ra được đúng một từ như vậy.

"Tớ xin lỗi." Người nào đó gục đầu vào vai anh, thanh âm mang theo nức nở, đến cả lời nói cũng loạn cào cào cả lên, "Tớ xin lỗi, thật sự xin lỗi. Tớ không cố ý làm tổn thương cậu, đó không phải những gì tớ muốn nói. Tớ... Tớ..."

"Được rồi, cậu bình tĩnh lại đã."

Shiro đưa tay kéo Kuro xuống khỏi người mình, vốn dĩ chỉ muốn cậu ổn định lại tâm trạng, ngờ đâu trong khoảnh khắc đó, nước mắt của người trước mặt lại đột nhiên tuôn trào như thác làm anh một phen giật thót cả mình.

Sao cậu lại khóc vậy? Anh đã làm gì đâu?

"Cậu... Cậu ghét tớ rồi hả?" Kuroemon nước mắt lưng tròng, gắt gao bám chặt lấy tay Shiro không buông, đôi mắt lấp lánh ánh lệ nhìn thẳng vào anh khiến tim anh đột nhiên xáo động, "Cậu không thích tớ nữa rồi sao?"

Thích!

Thích chứ!

Mặc kệ từ "thích" đó của cậu là về nghĩa nào, tôi cũng đều thích cậu.

"Ừ, tôi không thích cậu nữa."

Nghĩ thì nghĩ vậy, thế mà lời nói ra đầu môi lại thật là lạnh lùng.

"Thật sao...?"

Giả đó!

Mắt thấy Kuroemon thiếu chút nữa là biến thành tượng đá luôn, Shiro vẫn trưng ra một bộ mặt vô cùng lạnh lẽo. Anh tự dưng lại muốn trả đũa một chút cho những gì mà bản thân phải chịu trong mấy ngày qua, mặc dù anh biết, đó không phải là Kuroemon chân chính. Liệu có nhỏ nhen quá không nhỉ? Không đâu.

"Cậu nói cậu ghét tôi, vậy thì tôi còn thích cậu làm gì? Thế chẳng phải tự làm khổ chính mình sao?" Anh nói, một bên mày hơi nhướn lên.

Lời này nửa đùa nửa thật.

Anh thích cậu là thật.

Nhưng anh muốn từ bỏ cũng là thật.

Vì anh nghĩ, cho dù Kuroemon có thật sự không cố tình nói ra những lời đó, thì cậu vẫn chẳng hề thích anh.

"Đó không phải là tớ! Tớ không có nói như vậy! Tớ... Tớ không có ghét cậu!" Cả hai điều này đều là thật. Kuroemon thật sự không nhớ mình đã nói như vậy với Shiro, và cậu cũng thật sự không hề ghét anh!

"Vậy thì cậu thích tôi sao?"

"Sao cơ?" Mặt cậu bỗng nghệch ra như phỗng, hai mắt mở to, sau đó lại đỏ bừng cả mặt, cuống quýt đến độ muốn đào một cái lỗ chui xuống luôn cho xong.

Khoé môi anh bất chợt câu lên thành một đường cong gian manh, Shiro hơi cúi xuống, nhìn người nào đó đang gấp đến cuống cả tay chân lại đột nhiên sinh ra loại cảm giác thoả mãn khó nói thành lời. Hừm, xem như còn lấy lại được vốn.

Thấy trêu Kuro vậy cũng đủ rồi, anh định bảo cậu cùng quay về chỗ mọi người, thế nhưng, anh vừa mới hé môi đã bị người kia đi trước một bước, cắt ngang lời nói của anh.

"Tớ thích cậu."

Dưới trời đêm, ánh mắt cậu giống như chứa hàng ngàn háng vạn vì tinh tú lấp lánh, đẹp đến mức khiến cõi lòng anh dậy sóng. Shiroemon đột nhiên cảm thấy não mình ngừng hoạt động trong vài giây, cứ đứng ngây ra nhìn Kuro như thế, mãi cho đến khi cậu bị nhìn đến ngại ngùng, cúi đầu xuống thì anh mới bừng tỉnh lại.

Kuro... vừa nói cái gì?

Cậu... thích anh? Cậu vừa nói thích anh? Thích anh? Anh sao? Anh thật sự không nghe lầm đấy chứ!?

Không chờ anh lên tiếng, Kuroemon vội vàng nói tiếp: "Tớ thích cậu, là thích giống như cậu thích tớ vậy. Xin lỗi, thật sự xin lỗi vì đã nhận ra tình cảm của mình quá trễ, khiến cậu phải chịu nhiều tổn thương. Nhưng... nhưng... tớ... thật lòng..."

Khi cậu ở trong mơ dùng trái tim mình để cảm nhận, cậu mới nhận ra anh quan trọng đến nhường nào. Phần tình cảm cậu dành cho anh từ sâu trong đáy lòng ồ ạt trào dâng, thôi thúc cậu tỉnh lại, thôi thúc cậu nhất định phải nói cho anh biết.

Tuy nói robot không có tim, nhưng nếu đã yêu, vậy thì ai cũng có một trái tim cả.

Đó là tình cảm, là lẽ sống, là tất cả những điều tốt đẹp trên đời này.

Shiroemon đứng hình vài giây, ngẫm nghĩ gì đó rồi bỗng dưng lao như bay đến ôm chầm lấy Kuroemon vào lòng, thì thầm bên tai cậu: "Cậu muộn, tôi cũng trễ rồi."

"Muộn? Trễ?"

"Cậu nói điều này quá muộn, làm tôi chờ rất lâu, còn tôi, đã thích cậu đến mức quá trễ để quay đầu."

___

Thật sự xin lỗi mọi người vì khoảng thời gian qua mình đã bỏ bê truyện. Khoảng thời gian ôn thi làm mình không còn đầu óc nào để viết nữa, và cũng có một đoạn ngắn mình thực sự là không biết viết gì, nên mình đã tạm dừng tất cả mọi hoạt động viết lách lại.

Mình biết mình rất vô trách nhiệm, thực sự xin lỗi mọi người rất nhiều. Mong rằng mọi người sẽ đồng hành cùng mình trong những chương cuối cùng của bộ truyện này nha 😿❤️ Cảm ơn mọi người ❤️❤️


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật