[DROP][EDIT]Mộ Thiếu! Vợ ngài lại trọng sinh

Chương 41+42




Chương 41: Chiếm tiện nghi

::::: Cún béo lười :::::

Hắn chiếm tiện nghi đến nghiện rồi?

Mộ Tử lạnh mặt, rút tay mình về.

Mộ Dung Thừa hơi dùng sức, một lần nữa dùng lòng bàn tay bắt lấy tay nhỏ của cô, nói: "Có thể vào đó học, nhưng không được trọ ở trường, về nhà ở, để mọi người khỏi lo lắng."

Nghe hắn nói Bạch Vi liền tán đồng vô cùng mãnh liệt, "Ở trọ trong trường đều người lớn, Tử Tử còn nhỏ, ở lại trong nhà là được, đi học thì để tài xế đưa đón, cũng không tốn bao nhiêu thời gian."

Mộ Tử ra sức giữ im lặng, kết quả lại là uổng công, cô tránh không được hắn.

Mộ Tử vô cùng bực bội.

Sao cô lại thua trong tay hắn chứ?

Mộ Dung Thừa mê muội xúc cảm trên da thịt Mộ Tửi, non mềm, trơn láng, so với tơ lựa thượng đẳng nhất còn mềm mại hơn, khiến người ta yêu thích không muốn rời tay.

Hắn nắm tay Mộ Tử, chọc chọc ngón tay mềm mại của cô, còn khẽ dừng lại ở lòng bàn tay, ôn nhu vuốt ve.

Mộ Tử cả người nổi da gà.

Bạch Vi không phát hiện ra động tác mập mờ giữa hai anh em, giờ phút này lực chú ý của bà toàn bộ đều đặt trên chuyện Mộ Tử muốn đi học.

"Thật sự muốn vào Cách Thuỵ sao? Chỗ đó học phí rất đắt." Bạch Vi vẻ mặt lo lắng, "Tử Tử, học trường Ngải Sâm trước kia không tốt sao? Con trước đây học ở đó, đã quen thuộc hoàn cảnh......"

Bạch Vi không phải người keo kiệt, chỉ là bà lo lắng con gái khó có thể hoà nhập với nơi tinh anh hội tụ như Cách Thuỵ.

Thành tích của Mộ Tử từ nhỏ đã không tốt, sau khi vào trung học thành tích càng kém, hơn nữa tính cách quái gở, trở thành đối tượng bị bạn học xa lánh khi dễ, giáo viên bọn họ cũng không thích cô. Dưới áp lực cực lớn, cô căn bản không có biện pháp học tập như bình thường, cuối cùng chỉ có thể bỏ học mà ở nhà.

Hiện tại cô đột nhiên nói muốn đi học, còn muốn vào loại trường học danh giá cấp bậc đế vương này, dù có thích ứng được hoàn cảnh mới vẫn sẽ gặp áp lực trong việc học, đem so trước kia còn muốn khó hơn! Mộ Tử có hay không lại giẫm lên vết xe đổ, bị xa lánh, bị khi dễ, lại lần nữa trở thành học sinh bị cô lập?

Bạch Vi càng nghĩ càng hoảng hốt, nghĩ đến mức chạnh lòng, thiếu chút nữa rớt nước mắt, "Hay thôi chúng ta đừng đến trường, được không? Tử Tử, con muốn học cái gì, mẹ mời giáo viên đến nhà dạy con."

"Mộ Vân cùng Mộ Linh đều học ở Cách Thuỵ." Mộ Tử rầu rĩ nói, giống như đứa bé thầm liếc trộm món đồ chơi của người khác.

Bạch Vi nghe xong, trong lòng càng chua xót.

Mộ Vân cùng Mộ Linh từ nhỏ đã được hưởng thụ những điều kiện giáo dục tốt nhất, riêng Tử Tử, vì đi theo bà mà nhận hết mọi thua thiệt!

"Tốt, Tử Tử muốn học ở Cách Thuỵ, chúng ta liền học ở Cách Thuỵ." Bạch Vi không muốn làm con gái thất vọng, tạm thời đem sự lo lắng chôn ở trong lòng, "Nếu đại ca ngươi không đồng ý, mụ mụ đưa ngươi đi, mấy năm nay, mụ mụ cũng để dành được chút ít."

Lời nói vừa rồi của Mộ Dung Thừa, bị Bạch Vi theo bản năng làm lơ.

Hắn trong mắt bà mỗi ngày chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng, mặc dù hiện tại hắn mở công ty, Bạch Vi vẫn cảm thấy hắn không có khả năng có tiền.

Mộ Tử nhân cơ hội tránh Mộ Dung Thừa ra, ôm lấy Bạch Vi trước mặt, phảng phất như thực cảm động: "Mẹ là tốt nhất."

Lòng bàn tay Mộ Dung Thừa trống không, nhướng mày nhìn về phía Mộ Tử, đôi mắt cười như không cười mơ hồ ẩn chứa nguy hiểm.

Mộ Tử nhìn thấy, tim gan run rẩy, càng ôm chặt lấy Bạch Vi!

"Con bé này, càng trưởng thành càng thích làm nũng." Bạch Vi sờ sờ đầu Mộ Tử, cười từ ái.

Mộ Tử chôn người vào trong lòng ngực Bạch Vi, chỉ thấy khổ mà không nói nên lời!

......

Mộ Tử giống như cái đuôi nhỏ, bám lấy mẹ rời khỏi bệnh viện.

Tài xế đem xe chạy đến cổng lớn bệnh viện.

Cô tính toán trong đầu, tốt nhất làm cho Bạch Vi cùng cô ngồi vào phía sau, như vậy liền có thể tránh được Mộ Dung Thừa......

Tuy nghĩ như vậy, nhưng Mộ Dung Thừa đã trước một bước mở ra cửa xe sau, ngồi xuống!

Mộ Tử: "!!!"

Bạch Vi đương nhiên sẽ không để con gái một mình ngồi ghế phụ, "Tử Tử, con ngồi phía sau cùng anh đi."

Mộ Tử: "......"

Cô đứng bên ngoài cửa xe, nắm chặt tay, khẽ hít khí vào.

Mộ Dung Thừa vỗ vỗ vị trí bên người, tà tà gợi lên môi mỏng: "Lên mau, nơi này không thể dừng xe lâu được đâu."

:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::

Chương 42:

::::: Cún Béo Lười :::::

Phảng phất như muốn chứng minh lời nói của Mộ Dung Thừa, tiếng xe chói tai đột ngột vang lên!

—— một chiếc xe bị cản đường, không ngừng nhấn còi.

Người đi đường ngang qua cửa bệnh viện dáo dác nhìn qua, sắc mặt Mộ Tử trong nháy mắt cực kỳ khó coi.

Cô không còn biện pháp, đành phải cắn môi chật vật mà ngồi vào trong xe, không hiểu vì sao trong lòng cảm thấy khuất nhục.

Mộ Dung Thừa lại sợ cô cách quá xa, một tay đem cô kéo đến bên người, khoảng cách sát sao, gần như chân dán chân.

Mộ Tử muốn tránh khỏi, tay lại bị hắn gắt gao kiềm chặt!

Cô kinh hãi đến dừng thở.

Gia hỏa này quả thực không kiêng nể gì! Bạch Vi cùng tài xế đang ở phía trước!

Quả nhiên, Bạch Vi nghe được động tĩnh phía sau, hỏi: "Dung Thừa, con túm Tử Tử làm gì?"

"À, con đang cùng Tư Tư bàn về chuyện của em ấy." Mộ Dung Thừa nhàn nhạt trả lời, tay giữ lấy cô không hề có ý buông ra. ( Cún: ầy...tới chương này rồi nhưng độ lật lọng của anh Thừa khiến trẫm kiềm k đc muốn cmt khen 2 câu: "Năng lực tốt! Nên phát huy!" )

Chuông cảnh báo trong lòng Mộ Tử vang lên, "Tư Tư? Chuyện gì của Tư Tư?!"

Thật lòng cô không quên chuyện lần trước Mộ Dung Thừa dùng rắn tới thử cô! —— rõ ràng là rắn hắn nuôi nhiều năm, lại lừa bịp nói là sủng vật của cô, mà cô còn ngây ngốc hùa theo hắn!

Hiện tại Mộ Dung Thừa nhắc tới Tư Tư, là có ý gì?

Hắn lại muốn thử cô? Hay là muốn cảnh cáo cô? Có phải hắn đã phát hiện thân thể em gái hắn bị cô chiếm lấy, cho nên mới năm lần bảy lượt đùa giỡn cô như vậy?

Thần kinh toàn thân Mộ Tử đều căng thẳng!

Bạch Vi ngồi phía trước nói: "Thời gian gần đây con liên tục hai lần vào bệnh viện, hai lần đều là tính mạng treo sợi tóc, mẹ và anh con đều thực lo lắng...... Anh con còn thỉnh cả pháp sư tới xem phong thuỷ, pháp sư đề nghị trong nhà nên nuôi một con linh sủng trấn trạch (con vật giúp trừ tà), nói là nếu nuôi lâu, có thể phù hộ cả nhà an khang."

Kỳ thật Bạch Vi không quá tin, nhưng mà một câu kia của pháp sư "Không thể dựa vào người nhà" lập tức nói trúng tâm lý của bà!

Tử Tử không có cha mẹ thân sinh (cha mẹ ruột), đó không phải là "không thể dựa vào người nhà" sao? Loại sự tình này, thà tin vào việc không mấy khoa học này, nếu mà nuôi rắn có thể giữ bình an cho con gái không gặp phải việc dữ gì, Bạch Vi thật sự nguyện ý làm theo.

Mộ Tử nghe xong, toàn thân trên dưới đều phát lạnh!

Cô nhớ tới quái vật khổng lồ kia lượn lờ trên người cô như thế nào, thè lưỡi phát ra âm thanh 'ti ti' quanh bàn chân cô ra sao, nhịn không được kinh hãi kêu lên ——

"Con không cần phải nuôi rắn!"

Thanh âm bởi vì quá mức kích động mà nghe ra bén nhọn, Mộ Tử ngượng ngùng, ngữ khí mềm mại lại, tội nghiệp nói: "Mẹ..., con sợ nha, con không muốn nuôi rắn đâu......"

Bạch Vi quay đầu nhìn cô, ánh mắt thực không đành lòng, "Tử Tử, đừng sợ, anh con biết con sợ hãi, nên hắn sẽ dọn lại đây ở cùng mẹ con mình, ngày thường nên nuôi như thế nào cứ để anh con làm, Tư Tư nhốt ở trong chuồng nuôi, nó sẽ không làm con bị thương."

Mộ Tử như bị sét đánh, ngây ra.

Nếu nói việc nuôi rắn khiến cô như phảng phất rơi vào trong nước lạnh thấu tim, như vậy hiện tại lời nói của Bạch Vi, như một chưởng, bất ngờ chưởng một phát đem cô lăn tới cực Bắc! Ngay cả xương cốt cũng đông lạnh thành nước đá!

Mộ Dung Thừa thế nhưng muốn dọn về ở trong biệt thự nhỏ?!

Này quả thực là một tin dữ động trời!

Hiện tại đã muốn động tay động chân, nếu như ở cùng một chỗ, chẳng phải cô sẽ bị hắn ăn tươi nuốt sống sao!

Mộ Tử cứng đờ quay đầu, nhìn về phía Mộ Dung Thừa.

Biểu tình trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn tự nhiên, hơi nhướng mày, giống như có ý cười từ trong hai tròng mắt đen nhộn nhạo lan ra, tùy ý lại tà ác.

"Tử Tử, phải ngoan nha." Mộ Dung Thừa cười, bàn tay thô to khều nhẹ lòng bàn tay cô.

Mộ Tử toàn thân cứng đờ, chỉ cảm thấy tuyệt vọng.

Đôi mắt trong suốt tươi đẹp, nhiễm một tầng mỏng hơi nước, lần đầu trong đời bị tức đến muốn khóc!

—— Tên Mộ Dung Thừa này, quá xấu xa!

Cún: Các ái phi dạo này vẫn sống tốt giữa dòng đời xô bồ này chứ? Mong các khanh vẫn khoẻ! Mặc dù vẫn còn ngập ngụa trong deadline phê tấu chiếu chỉ, trẫm vẫn muốn ngoi lên đây tạo nét một chút :))) .... ừm....một chút....chỉ một chút...t....t....t...t.....


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật