[DROP][EDIT]Mộ Thiếu! Vợ ngài lại trọng sinh

Chương 15+16



Chương 15: Thịt kho tàu, chân giò hầm đậu nành (1)

::::: Cún béo lười :::::

Còn có con nhện lớn dưới cây ngọc lan kia, trước kia người làm vườn cảm thấy nhìn có chút vướng, định quét xuống, Tô Tử vẻ mặt lo lắng ngăn cản: "Con nhện là côn trùng có ích, ở cổ đại còn là linh vật, nếu thấy con nhện dọc theo một cây tơ nhện đi xuống, ngụ ý trời giáng vận may!"

Sau đó, hắn nghe Tô Tử lén lút cùng Mộ Tắc Ninh tán gẫu về chuyện này, nàng nói: "Em thật ra là cảm thấy, nó phí sức lực lớn như vậy, thật vất vả kết thành mạng nhện, kết quả bị người khác lấy chổi quét một cái, liền không còn gì, cảm giác quá đáng thương nha!"

Thiện tâm của cô cũng khác người.

Bên ngoài chó mèo lưu lạc trên đường, không thấy cô chú ý qua, ngược lại là cái gì con nhện cực cực khổ khổ dệt võng, chim én cực cực khổ khổ trúc sào, con kiến cực cực khổ khổ dọn đồ ăn...... Lại có thể khiến cho cô thương hại.

Thay vì nói cô có tình yêu, không bằng nói cô yêu quý hết thảy "Cực cực khổ khổ" thành quả lao động, này cùng hoàn cảnh từ nhỏ đến lớn của cô có quan hệ.

Bởi vì Tô Tử che chở, tơ nhện kia ở hậu hoa viên Mộ gia khỏe mạnh trưởng thành, mạng nhện càng kết càng lớn.

Hứa Thi Hàm thấy, lại hoảng sợ kêu to.

Một khắc kia, tâm tình của hắn thật sự hỏng, bét, triệt, để!

Hắn thậm chí lời nói an ủi có lệ đều lười nói ra, trực tiếp kêu tài xế trong nhà, đưa Hứa Thi Hàm trở về.

Mộ Dung Thừa tắt vòi nước, tức giận hơi hạ, vẫn cứ tâm phiền ý loạn.

Hắn chán ghét loại cảm giác mất khống chế này.

Khi đi ra ngoài, Mộ Dung Thừa nghe thấy Bạch Vi không phải không có phiền muộn thở dài: "Hắn đã hai mươi bốn tuổi, mấy năm nay cũng không có nghiêm túc công tác, mỗi ngày chơi bời lêu lổng, mẹ thực lo lắng...... Vẫn luôn ngóng trông hắn lập gia đình, hiểu rõ trách nhiệm đảm đương, có lẽ là sẽ tốt một chút......"

Mộ Tử ở một bên nói: "Mẹ, mẹ đừng thất vọng, lấy hiệu suất của anh trai con, có lẽ cuối tuần liền mang con dâu mới về cho mẹ, mang một hàng dài! Tùy mẹ chọn lựa!"

Loại lời nói an ủi này, Mộ Dung Thừa chính là nghe ra tràn đầy hài hước cùng cười nhạo.

Mang một hàng dài?

Cô xem vợ hắn là hồ lô đường sao?

Nha đầu này sau khi xuất viện càng ngày càng kiêu ngạo, quả thực là muốn tạo phản!

Mộ Dung Thừa mặt âm trầm trở lại nhà ăn.

Bất quá Mộ Tử căn bản không để bụng sắc mặt của hắn như thế nào, cô cầm đũa lên, cao hứng phấn chấn nói với Bạch Vi: "Người đến đông đủ! Hiện tại có thể ăn cơm rồi!"

Nói xong, nhịn không được gắp lên một một cái chân giò hầm đậu nành!

—— chân giò hầm mềm, món ăn cô thích nhất!

Bộ dáng Mộ Tử ăn chân giò thoạt nhìn thập phần lão luyện, trước mút một lần, đem nước canh thơm nồng cùng tầng ngoài Collagen hút đến sạch sẽ, sau đó dùng hàm răng cắn mở phần xương, tinh tế ăn gân cùng thịt bên trong chân giò.

Cách ăn không tính là tao nhã, nhưng cũng không thô lỗ, lịch sự văn hoá, có chút thẳng thắn nghịch ngợm, nhìn còn khá xinh đẹp.

Mộ Dung Thừa nguyên bản không muốn ăn uống gì, nhìn thấy cô ăn đến ngon miệng, cư nhiên cũng có chút đói bụng.

Hắn gắp một khối chân giò, nếm vị, cảm thấy dính dính trên miệng, liền buông chiếc đũa, giơ tay đi lấy khăn giấy.

"Không hợp khẩu vị sao?" Bạch Vi đưa mắt nhìn chân giò trong chén Mộ Dung Thừa, nói, "Miếng này giống như không có thịt gì."

Sau đó động thủ gắp một khối chân giò tương đối đầy đặn, bỏ vào trong chén Mộ Dung Thừa.

Mộ Tử cảm thấy đau lòng.

Nhìn dáng vẻ của Mộ Dung Thừa, căn bản là không ăn chân giò, mỹ thực như vậy bỏ vào trong chén hắn, quả thực chính là phí phạm của trời.

Mộ Tử trong lòng cảm thấy chân giò bị ủy khuất.

Trải qua qua trình tỉ mỉ nấu nướng, bị cắn hai miếng qua loa như vậy, sau đó bị quẳng trên bàn ăn, cỡ nào đáng tiếc a......

Tôn nghiêm của thức ăn vứt ở đâu?

Cô cầm chiếc đũa khẩy đi đậu nành, yên lặng đem miếng chân giò cuối cùng bỏ vào trong chén của mình.

Chương 16: Chân giò hầm đậu nành (2)

::::: Cún béo lười :::::

"Em thật là sẽ ăn hết, một cái cũng không dư thừa." Mộ Dung Thừa mắt lạnh nhìn nàng, như suy tư điều gì.

Chân giò hầm đậu nành là món ăn Tô Tử thích nhất, hắn vốn định dùng tới thử Hứa Thi Hàm.

Nhưng mà hiện tại, toàn bộ đều chui vào trong dạ dày của Mộ Tử.

"Ngô......" Mộ Tử mút mút chiếc đũa, hai luồng sáng ngời trong suốt đôi mắt chớp chớp, hài hước nói, "Anh trai, móng heo có thể mỹ dung dưỡng nhan, vẫn là để cho nữ nhân tới ăn đi."

"Em thì tính là cái gì nữ nhân?" Mộ Dung thừa khinh thường.

"Nữ nhân trong thời kì phát dục." Mỹ thực trước mặt, Mộ Tử tâm tình không hề bị ảnh hưởng, vẻ mặt cười tủm tỉm.

Bộ dáng cô híp mắt cười khẽ giống nhuỵ đào đầu xuân mới nở, kiều mị thanh thuần, lại bởi vì tuổi còn nhỏ, mà hiện ra vài phần giảo hoạt cùng nghịch ngợm, thực làm người thích.

Mộ Dung Thừa đã không nhớ rõ em gái bao lâu rồi không cười qua, cảm thấy thần thái hiện tại này của cô, có chút giống như đã từng tương tự......

Ma xui quỷ khiến, Mộ Dung thừa bật thốt lên hỏi: "những món ăn kia em như thế nào không ăn?"

Giữa một bàn đầy món ngon, không phải toàn bộ đều là món Tô Tử thích nhất, có một món ăn, là Tô Tử chưa bao giờ chạm vào.

Mộ Tử ánh mắt dừng ở dĩa mướp xào tỏi.

Cô không ăn mướp.

Đã từng nghe chuyện cười nói là màu mướp xanh giống nước mũi, từ đó liền đối với món mướp vô pháp nhìn thẳng......

Mướp xanh xào thự mượt, mềm mềm, trơn trơn, ngay cả vị...... Cũng cùng nước mũi có vài phần tương tự.

Bạch Vi thấy Mộ Tử chỉ nhìn chằm chằm nhìn đồ ăn, không động đũa, cũng ra tiếng hỏi nàng: "Như thế nào, không thích ăn cái này sao? Ngẫu nhiên cũng phải ăn chút rau dưa củ quả, không cần kén ăn, như vậy dinh dưỡng mới cân đối......"

Để tay lên ngực mà nói, Bạch Vi làm món mướp xào tỏi này, trù nghệ phi thường tốt.

Dây mướp cắt đoạn được bày biện chỉnh tề, miến trong suốt trải bên dưới, mặt trên điểm xuyến cà rốt hạt lựu nhỏ màu đỏ , cùng màu xanh biếc của dây mướp phối hợp ở với nhau, màu sắc tươi đẹp, thoạt nhìn thập phần ngon miệng.

Có lẽ là dây mướp trước mắt cũng không có bị xào đến trơn dính nhẵn mềm, có lẽ là đối với tay nghề của Bạch Vi có chút tin tưởng, Mộ Tử thật sự vươn chiếc đũa, gắp một cái!

Mộ Dung thừa nhìn chằm chằm vào cô, thẳng đến khi cô đem miếng mướp kia hoàn hoàn chỉnh chỉnh nuốt xuống......

Mộ Tử cười nói: "Mẹ, mẹ làm món nào cũng đều ăn ngon."

Lời ngon tiếng ngọt của con gái làm Bạch Vi cao hứng hỏng rồi!

Cùng lúc đó, đôi mắt Mộ Dung Thừa đã hoàn toàn lạnh xuống.

Mộ Tử cảm thấy Mộ Dung Thừa âm tình bất định, quả thực giống như là tên bị bệnh tâm thần.

"Anh trai, anh không ăn sao?" Mộ Tử vừa rồi bị hắn mắt lạnh nhìn chằm chằm hồi lâu, hiện tại mạc danh muốn ngáp miệng một phen, "Có phải hay không cùng bạn gái cãi nhau, đã tức no rồi?"

"Em ăn đi." Mộ Dung thừa trên dưới nhìn cô quét mắt một cái, "Ăn nhiều một chút mới có thể cao lên một chút, hành tây lùn."

Mộ Tử hai tròng mắt híp lại, "Nhỏ như tăm xỉa răng."

Một lời không hợp liền mở ra hình thức công kích nhau.

Mộ Dung thừa giận tím mặt, "Em lặp lại lần nữa?!"

Mộ Tử lập tức hướng bên người Bạch Vi trốn, "Mẹ!"

Bạch Vi đau đầu không thôi, một bên bảo vệ Mộ Tử, một bên vặn mặt đối Mộ Dung Thừa nói: "Con phát cái gì tính tình? Tử Tử nó chỉ là cùng con nói giỡn mà thôi!"

Mộ Dung thừa tức giận khó át: "Em ấy nói con là ——"

Cái kia từ quả thực là đối nam nhân là vũ nhục lớn nhất!

"Mẹ biết a, nó còn không phải là nói con gầy sao?" Bạch Vi đơn thuần không nghe ra thâm ý bên trong, đương nhiên nói, "Là con nói nó lùn trước a, Dung Thừa, con là anh trai, không nên nói như vậy với em mình."

Mộ Tử nấp ở phía sau Bạch Vi, khiêu khích hướng hắn nâng nâng cằm.

Mộ Dung Thừa cực kì tức giận, một tay chỉ vào Mộ Tử, lạnh giọng tàn khốc nói: "Mẹ! Mẹ liền dạy nó như vậy?"

Bạch Vi lời tốt khuyên bảo: "Tử Tử nó còn nhỏ......"

Mộ Tử bưng chén, yên tâm thoải mái đứng ở đằng sau Bạch Vi gặm chân giò.



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật