[DROP][EDIT]Mộ Thiếu! Vợ ngài lại trọng sinh

Chương 13+14



Chương 13: Tra nam a (1)

::::: Cún béo lười :::::

Khoai môn mang theo độ ấm vừa phải, vào miệng là tan, tràn đầy mùi hương, dẻo, tô, mềm! (chữ 'tô'=稣 mình ko biết nên dịch như thế nào)

Tâm tình tăm tối cả ngày của Mộ Tử, nháy mắt bị mỹ thực chữa khỏi ——

Ăn quá ngon!

"Mặn nhạt vừa vặn...... Ngô, ăn rất ngon." Cô không dám khen ngợi phóng đại, để tránh có vẻ như là chính mình không thích tay nghề của Bạch Vi.

Đuôi mày đáy mắt Bạch Vi tràn đầy cười, "Thích ăn cứ nói, về sau mỗi ngày đều làm cho con ăn."

Mộ Tử lập tức gật đầu, trong lòng cảm khái: Có mẹ thương thật tốt.

Hai người ở nhà ăn dọn xong chén đũa, Mộ Dung Thừa vẫn chưa thấy trở về, Bạch Vi liền về phòng thay đổi một bộ quần áo.

Bà xác thật rất coi trọng lần gặp mặt này, chẳng những thay quần áo chải đầu, còn xịt chút nước hoa, e sợ mùi dầu khói bị con dâu tương lai ngửi được, lưu lại ấn tượng không tốt.

Mộ Tử không đành lòng chọc phá ảo tưởng của Bạch Vi......

Xem thái độ lạnh như băng của Mộ Dung Thừa, cô cảm thấy Hứa Thi Hàm muốn trở thành con dâu Bạch Vi, chỉ sợ còn phải tu luyện thật lâu......

Làm không tốt còn phải lịch kiếp vài lần, mới có thể tu thành chính quả.

Mộ Tử ngồi ở trong phòng Bạch Vi, nâng má nghĩ bảy đoán tám.

Bạch Vi cong mày hướng cô vẫy tay, "Lại đây, cho con xem một thứ tốt."

Mộ Tử chớp chớp mắt, đứng dậy đi qua.

Bạch Vi trong tay nâng một cái túi tiền thêu màu đỏ, nhẹ nhàng nới lỏng dây gút, từ bên trong lộ ra một chiếc vòng ngọc phỉ thúy, xanh biếc ướt át, thế nước cực hảo.

Mộ Tử tuy không am hiểu ngọc thạch, cũng có thể nhìn ra chiếc vòng này tuyệt đối là bảo bối.

"Đây là bà ngoại con để lại cho ta, kêu ta về sau truyền cho con dâu, ngươi xem, đẹp lắm phải không?"

Mộ Tử không lý giải đucợ tâm tình Bạch Vi.

Có phải hay không nữ nhân về sau tới tuổi nhất định, liền sẽ gấp gáp, chờ không nổi muốn làm bà?

Cô nhìn vòng tay trong suốt tinh tế này, nuốt nước miếng xuống, trả lời: "Đẹp thì đẹp, nhưng mà......"

Bạch Vi ngẩn người, "Nhưng mà thế nào?"

"Nhưng mà không đủ phân lượng." Mộ Tử vẻ mặt chân thành.

Cô là thiệt tình vì Bạch Vi suy xét, lấy cái đức hạnh kia của Mộ Dung Thừa, không phải mười cái thì cũng tám cái vòng tay, một cái khẳng định không đủ phân lượng a!

Bạch Vi ngốc ngốc nhìn con gái của mình, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, bật cười nói: "Đứa nhỏ này, như thế nào tiêu khiển cả chính anh trai mình."

Mộ Tử: "Ha ha."

Cô tiêu khiển hắn? Hẹn hò mà như dắt chó đi dạo lại không khiến người ta để bụng đến, là hắn giỏi tiêu khiển người khác mới đúng?

Bạch Vi thu hồi vòng tay, cuối cùng nhìn gương một lần, cảm thấy chính mình xác thật đoan trang khéo léo, mới yên tâm đi xuống lầu.

Bà đối Mộ Tử nói: "Đi kêu anh con trở về ăn cơm đi."

Mộ Tử đầy mặt bất đắc dĩ. Loại việc chân chạy này, các đại nhân tựa hồ đều thích giao cho tiểu hài tử đi làm......

......

Hậu hoa viên Mộ gia không nhỏ.

Lão gia tử đã mất thích phong cảnh lâm viên, cho nên hậu hoa viên được xây dựng qua rất nhiều lần.

Mộ Tử đi bộ ra cửa sau, nhìn quanh bốn phía, không thấy được bóng dáng Mộ Dung Thừa cùng Hứa Thi Hàm.

Cô nghĩ rằng phong cảnh bên bờ hồ không tồi, bọn họ có lẽ đã đi đến bên hồ, liền hướng chỗ đó tìm.

Quả nhiên, xa xa đã nhìn thấy hai người ở bờ bên kia hồ nhân tạo.

Khoảng cách có chút xa, Mộ Tử không nghĩ phí lực cao giọng gọi, tính toán dọc theo cây cầu bên hồ chậm rãi đi qua.

Cô một đường đi, một đường đánh giá hai người bên kia bờ.

Bọn họ hẳn là đang tản bộ, chỉ là không giống như những cặp đôi yêu nhau cùng tuổi khác, không có ôm vai, cũng không có nắm tay, khoảng cách hai người có chút xa, nhìn qua có điểm kì quái.

Hứa Thi Hàm ở phía trước ngắm hoa, Mộ Dung Thừa ở phía sau đi theo.

Hắn không dẫn đường cũng không nói lời nào, tựa hồ rất không kiên nhẫn, trên đường cư nhiên dừng lại đốt một điếu thuốc, làm cho Hứa Thi Hàm thực xấu hổ, không thể không một mình loạn đi, đành phải ở bên cạnh nhìn ngắm hoa, lấy việc này giải quyết không khí xấu hổ.

Mộ Tử lắc đầu thở dài.

Căn bản không hiểu thương hương tiếc ngọc, tra nam a, tra nam a......

:::::::::::::

Chương 14: Tra nam a (2)

::::: Cún béo lười :::::

Lúc này, Hứa Thi Hàm tựa hồ bị côn trùng trong bụi hoa dọa đến, cả kinh khẽ kêu một tiếng!

Mộ Dung Thừa còn đang ở một bên lười nhác rút ra điếu thuốc, chờ Hứa Thi Hàm vừa kêu vừa tránh một hồi lâu, hắn mới không nhanh không chậm ném tàn thuốc, nghiền xuống hai cái mới đi qua......

Aizz, quá tra.

Mộ Tử đều nhìn không được nữa, cô cảm thấy Hứa Thi Hàm nhất định là đầu óc bị nước vào, mới có thể làm bạn gái của tên tra nam Mộ Dung Thừa này.

Chửi thầm lúc lâu, cô bỗng nhiên nhớ tới chồng mình tựa hồ cũng là một tên tra nam.

Mộ Dung Thừa tra, ít nhất tra này có thể thấy, còn Mộ Tắc Ninh thì sao? Nhìn như sắt son một lòng, kỳ thật không biết ăn vụn bao nhiêu lần...... Như vậy mà tính, cô mới là đứa đầu óc bị nước vào?

Ngô......

Cô chìm dưới sông lâu như vậy, nước trong đầu nhất định rất nhiều.

Mộ Tử không nhanh không chậm từ trên cầu đi tới.

Phía trước truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Cô giương mắt nhìn, liền thấy Mộ Dung Thừa vẻ mặt âm khí nặng nề hướng bên này đi tới!

Mộ Tử hoảng sợ!

Sao lại thế này? Không phải đang hẹn hò sao, như thế nào biểu tình lại nguy hiểm như vậy?!

Cô đang muốn mở miệng hỏi, Mộ Dung Thừa lại cực nhanh đi ngang qua cô, rời khỏi!

Hứa Thi Hàm thất tha thất thểu theo ở phía sau, hốc mắt ửng đỏ, biểu tình có chút lã chã chực khóc......

"A, các ngươi......" Mộ Tử ngốc ngốc nhìn hai người đi xa, cảm giác không thể hiểu được!

Đây là...... Cãi nhau?

Nhưng cô không nghe thấy tiếng cãi vã a! —— quả nhiên là Hứa Thi Hàm chịu đựng không được tra nam mặt lạnh, đòi chia tay, tra nam thẹn quá thành giận phủi tay rời đi! Bọn họ đây là chia tay sao?

Đúng thật là chia tay rồi! (Cún: Mệt tâm với lối suy diễn của bà chị này ghê ^^)

Mộ Tử vẻ ngây ngốc trở về.

Cô không dám cùng Bạch Vi nói thẳng, chỉ hàm hồ giải thích: "...... Bộ dáng hai người thoạt nhìn đều thực sốt ruột, con còn chưa kịp nói chuyện, bọn họ liền rời khỏi, có lẽ là có việc gì gấp đi......"

Bạch Vi nghe xong, bộ dáng thực mất mát.

Hứng thú hừng hực chuẩn bị một bàn đồ ăn, kết quả như vậy......

Mộ Tử liếc nhìn biểu tình của bà, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, có thể ăn cơm chưa?"

Bạch Vi phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Mộ Tử lộ ra ý cười ôn nhu, "Tử Tử hẳn là đói lả đi, chúng ta ăn trước, không cần chờ bọn họ."

Mộ Tử nhẹ nhàng thở ra, cầm đũa lên chuẩn bị ăn!

Ai ngờ lúc này, Mộ Dung Thừa thế nhưng đã trở lại!

Cô lập tức duỗi cổ nhìn ra bên ngoài, không nhìn thấy bạn gái Mộ Dung Thừa, liền biết Hứa Thi Hàm đã bị tiễn đi.

"Em là ngỗng sao? Đem cổ rụt về đi!" Mộ Dung Thừa cảm xúc rất kém, vào phòng liền giáo huấn cô.

Mộ Tử sửng sốt, theo sau cười, "Tâm tình kém như vậy, không phải là bị người ta đá rồi?"

Đầy mặt vui sướng khi người gặp họa, không chút nào che dấu.

Mộ Dung Thừa nhất thời nổi giận!

Mộ Tử lại càng thêm đắc ý.

Ai kêu anh mắng tôi là ngỗng? Càng muốn chọc vào chỗ đau của anh!

Bạch Vi sợ hai anh em lại ầm ĩ lên, chạy nhanh đến ngăn giữa hai người, "Dung Thừa, mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm, đồ ăn sắp nguội rồi."

Mộ Dung Thừa mặt đen liếc mắt trừng Mộ Tử một cái, xoay người đi toilet.

—— vòi nước vặn ra, nước máy xôn xao chảy xuống, nhiệt độ lộ ra lạnh lẽo.

Hắn hướng trên mặt hắt mấy hốc nước, nhìn chính mình trong gương, trong lòng càng thêm nén giận!

Toàn bộ lồng ngực tràn ngập lửa giận! Như thiêu như đốt!

Hắn cáu giận, không phải em gái trào phúng, cũng không phải Hứa Thi Hàm xa lạ, mà là chính mình!

Cố ý mang Hứa Thi Hàm trở về, là muốn nhìn một chút đối với chỗ đã từng ở qua, cô sẽ có ấn tượng hay không.

Chính là phản ứng của Hứa Thi Hàm không đúng! Chỗ nào cũng không đúng!

Bên hồ kia một bụi chuối tây* mà Tô Tử thích nhất, ánh mắt Hứa Thi Hàm lại chỉ biết lưu luyến với hoa hồng cùng tulip! (* chỗ đó bản dịch ghi là Hoa la đơn=cây chuối tây, mình chả biết có đúng không, ai biết chỉ nha)

Chẳng lẽ một người không có ký ức, sở thích cũng liền sẽ trở nên bất đồng?!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật