[FULL] DÂU TÂY ĐƯỜNG PHÈN

Chương 61: Hiraeth




Mình chỉ là vẩn vơ nói một câu chia tay, Nhật Hưng cũng không thèm nói gì. Mình vẫn cứ ngỡ tối hôm đó, cậu ấy sẽ đổi ý, hoặc ít ra sáng mai cậu ấy vẫn sẽ mè nheo, và đòi quay lại như những ngày tháng trước.

Nhưng mình đã quá tin tưởng vào thứ gọi là tình yêu, những ngày sau, cậu ấy không có động tĩnh gì, thậm chí nhìn mình dù chỉ một cái cũng không thèm.

Cái cảm giác thất bại ý ... Các cậu từng trải qua khoảng thời gian bản thân kẹt trong vòng tròn luẩn quẩn của sự tiêu cực và đổ vỡ chưa?

Lần đầu tiên, mình được trải nghiệm quãng thời gian mà cả đời này mình cũng không muốn quay lại.

Đó là khi bạn vừa gặp thất bại trong chuyện học tập với kết quả sa sút đến mức khiến bạn bất lực, chuyện đó chưa giải quyết xong đã phải đối mặt với tình yêu tan vỡ theo mây gió, người vừa nói lời thương bạn hôm trước đã quyết liệt bỏ rơi bạn vào ngày hôm sau.

Bây giờ có là thần thánh cũng không thể cứu vớt nổi tâm trạng của mình, mình vẫn là không nhịn nổi rơi nước mắt.

Mình rất muốn khóc một trận thật to để cả thế giới biết rằng Đinh Ngọc Khả Hân này đang buồn đời đây, nhưng mà cho dù như vậy, ai sẽ thật tâm thương xót mình chứ.

Không phải chưa từng nghĩ đến việc chia sẻ chuyện này cho bố mẹ và lũ bạn, nhưng mà mình thật sự chỉ muốn giấu kín trong lòng, bởi biết đâu, cậu ấy sẽ đổi ý và chúng mình vẫn trở về như trước kia.

***

Hôm nay là sinh nhật mình rồi đấy, bao nhiêu kế hoạch chúng mình chuẩn bị cho hôm nay, chúng đều tan tành theo mây khói.

Vì đã nói với ba mẹ từ trước, tối hôm sinh nhật, mình sẽ đi chơi, nên ba mẹ và hai đứa em của mình đều đi ăn từ sớm.

Mình đâu có ngờ sinh nhật mười tám tuổi của con gái iu, mà ba mẹ mình lại hào hứng đánh lẻ đi hẹn hò vậy đâu, đành ngậm ngùi nằm ở nhà.

Nhưng mình tiếc lắm ý, thà rằng đó là sinh nhật năm 16, 17 tuổi, mình ngủ ở nhà cả ngày cũng được.

Năm nay, mình 18 tuổi cơ mà, mình không muốn nó trôi qua một cách đáng tiếc như vậy. Thế nên vẫn mặc một bộ váy xinh xắn, đi mua một chiếc bánh kem nhỏ, tự mình tổ chức cho bản thân, không cần bố con thằng nào hết.

Ờ thì nghĩ tích cực như vậy, chứ khi đụng phải thằng cha nhuộm quả tóc đỏ, lái con xe wave vượt ẩu, kéo theo mình té ngã giữa lề đường thì còn gì mà vui vẻ nữa chứ.

Chiếc bánh kem nhỏ nhắn được trang trí bằng mấy miếng dâu tây đã không còn rõ hình dạng gì, nhưng ít ra chưa đến mức rơi xuống cái cống gần đó, mình chao đảo muốn đứng dậy nhưng mà vết thương ở chân lại rách toạc ra, đau đến phát khóc.

Tủi thân lắm ý ! Cảm giác như cả thế giới đều bỏ rơi mình vậy.

Nhật Hưng cũng thế, cậu ấy từ bỏ mình không chút hối tiếc nào cả ...

Mình gục đầu ngồi ngay lề đường, thật may đường về đêm ở chỗ này vắng tanh, nên có khóc lóc đã đời, cũng không ai quan tâm.

Trời ơi, những giọt nước mắt nóng hổi đua nhau lăn dài trên gò má của mình.

Không giấu gì các cậu, hồi nhỏ bản thân mình ao ước khi tròn 18 tuổi, tiệc sinh nhật của mình sẽ được trang trí như công chúa Disney, mình sẽ mặc một chiếc đầm xòe và được gặp chàng hoàng tử của đời mình.

Nhưng không ngờ, cuộc sống vả cho mình những bạt tay đau đến nghẹt thở, mình khóc tu tu thành tiếng, những cơn nấc nghẹn ngào, câu được câu không vang lên giữa trời đêm.

Ơ thế mà trong cơn khóc đau xé ruột gan đó, mình thấy Nhật Hưng đó các cậu ? Cậu ấy ăn mặc chỉnh tề, vẫn là cái áo sơ mi mình căn dặn cậu ấy phải mặc trong sinh nhật của mình, để trông giống chàng hoàng tử.

À thế đây là cảnh hoàng tử đeo giày pha lê vào chân của Lọ Lem hả ? Chỉ khác là cậu ấy bồng mình lên, vẫn như hôm chia tay, xử lí tỉ mỉ vết thương cho mình.

Mình còn tính tỏ vẻ giận dỗi, nhưng không thành, mặt cậu ấy vẫn là cái nét lạnh tanh, không buồn mở miệng như hôm nào. Mình cũng im bặt, nước mắt vẫn còn giàn giụa, hên là hôm nay mình buồn đến mức không thèm trang điểm, chỉ tô chút son.

Nhật Hưng băng bó cho mình xong thì cứ đứng đó nhìn mình. Bản thân mình rất tự tin có thể đọc vị hành động khi yêu của Nhật Hưng, nhưng hôm nay thì không tài nào nhìn thấu được, vừa tràn đầy yêu thương, vừa vương vấn, vừa lo sợ, lại nghèn nghẹn cảm giác xa lìa ý.

Nhật Hưng trầm giọng nói:

- Nhớ sống tốt, đừng để bản thân bị thương nữa. Cũng đừng hay khóc một mình. Nhớ giữ gìn sức khỏe !

Cậu ấy ngập ngừng một lúc trước vẻ mặt ngơ ngác, khó hiểu của mình, mãi mới tiếp lời:

- Trước kia, tao thật lòng thích mày. Nhưng mà bây giờ tao cảm thấy tình cảm ấy dần dần không còn nữa. Tao không tìm được cảm giác bình yên, hạnh phúc khi ở bên mày. Tao không muốn dày vò bản thân, cũng không muốn dày vò mày, nên là chúng ta chia tay nhé !

Thì ra bản thân mình ảo tưởng, mình chưa tưởng tượng ra viễn cảnh chúng mình chia tay, cũng không biết nên bày dáng vẻ ra sao, nên khóc thật lớn, đánh túi bụi vào người tàn nhẫn, vô tình trước mặt, hay là mỉm cười vui vẻ chúc phúc cho người ta.

Mình đều không biết, chỉ trưng bộ mặt ngơ ngác như bò đeo nơ, nhìn cậu ấy nói những lời ấy, rồi nhìn cậu ấy rời đi.

Mình thẫn thờ ngồi đó, đến khi trời đổ cơn mưa xuân tầm tã, mình mới nhận ra cậu ấy bỏ rơi mình thật rồi...

Cái người đã hứa trăng sao đủ đường với mình, giờ đây không còn là của mình nữa ...

Chẳng hiểu sao ba mẹ lại có mặt ngay lúc trời mưa to nhất, tận tình chở mình về mà không nói gì cả.

Các cậu tò mò tối hôm sinh nhật đó, mình thế nào à ? Tất nhiên khóc đến mức không thở nổi rồi, mình còn chẳng nhìn rõ đâu là ban ngày, đâu là ban đêm, bản thân cũng tỉnh tỉnh, say say trong cơn sốt điên đầu, đau tim.

Thế nhưng dù đã lạc vào trong cơn mơ, mình vẫn thấy đau khổ lắm ý ... Kiểu như tim mình quặn lại từng cơn, nó đau âm ỉ, kéo dài làm mình mệt mỏi đến kiệt quệ, mình cứ ngỡ bản thân sẽ sớm thoát được sự đau đớn về thể xác và tinh thần, nhưng mình lại sai lần nữa...

Mình thực sự tuyệt vọng, bởi vì bản thân nhận ra cần từ bỏ cậu ấy, nhưng không thể, bởi mình tin Chúa sẽ ban phép màu cho đôi mình, mình tin là như thế ...

***

" Đôi khi bạn gặp người mình muốn trân trọng cả đời vào năm 17 tuổi ... "

Nhật Hưng chuyển trường mà không nói lời nào cả, nghe nói cậu ấy chuyển lên Hà Nội học cơ.

Tháng 1 năm ấy, mỗi buổi sáng thức dậy đối với mình chỉ là mở mắt, thẫn thờ nhìn bức tường trắng, trong đầu trống rỗng, trong lòng quằn quại.

Mình không còn cảm giác được sống, mà dường như đang gắng gượng để tồn tại.

Khi ngoài kia, mọi người háo hức, tưng bừng cùng nhau đón năm mới, mình lại gục đầu trong bóng tối, gặm nhấm nỗi nhớ thương hằng ngày.

Mình không ăn được các cậu ạ, những tô phở, bát bún mà mình vẫn hay ăn thường ngày trở nên đắng ngắt, nhạt nhẽo. Mình nhận ra bản thân ngày càng gầy đi, đến mức thấy rõ hai gò má hóp lại, cằm nọng cũng không còn.

Nếu Nhật Hưng biết mình thành ra thế này, có lẽ cậu ấy sẽ không thích mình nữa, bởi Nhật Hưng thích nhất là véo hai chiếc má bánh bao và nựng cái cằm núng nính của mình.

Nhưng mà gặp Nhật Hưng còn không được, mình sao có thể nói bây giờ mình đau như thế nào chứ.

Ba mẹ, hai đứa em vẫn hay kêu mình đi dạo Bảo Lộc, đi đây đi đó để khuây khỏa đầu óc, tâm trí.

Bạn bè vẫn hay khuyên thất tình vài ngày rồi thôi, ai cũng phải trải qua một vài mối tình rồi mới trưởng thành được.

Nhưng mà mình không muốn tiếp tục trải nghiệm trong thứ gọi là " tình yêu mới " nữa, mình cũng không muốn phải quên đi hình bóng ấm áp ấy.

Mình dành toàn bộ kì nghỉ tết để ngủ, bởi vì chỉ có trong giấc mơ, mình mới thấy cậu ấy ... Mình mới thấy dáng vẻ hay chọc mình cười, học bài cùng mình, cười cùng mình, khóc cùng mình ... của cậu học sinh có nụ cười còn say đắm hơn cả mặt trời.

Giá như mình còn cơ hội được ôn thi đánh giá năng lực cùng cậu ấy nhỉ ?

Giá như ngày chụp kỉ yếu, mình mặc áo dài, cậu ấy mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng, chúng mình cùng nhau chụp ảnh lưu giữ kí ức thanh xuân nhỉ ?

Giá như mình có cậu ấy đồng hành trong kì thi trung học phổ thông quốc gia ...

Giá như chúng mình còn cơ hội sát cánh trên bục giảng, trở thành những gương mặt tiêu biểu cho mái trường chuyên mang tên:

" THPT CHUYÊN BẢO LỘC" ...

Giá như mình được hạnh phúc trọn đời bên cạnh cậu ấy ...

Mình khóc rất nhiều, ngủ dậy xong lại khóc, khóc xong lại nằm ngủ quên lúc nào không hay.

Mình còn hay nhắn tin cho cậu ấy, dù cái nick Facebook với ảnh đại diện là một cặp đôi mặc đồng phục mái trường chuyên không còn hoạt động, mình vẫn kiên trì.

Dù hôm ấy có mệt đến lả người, có khóc đến khàn cả giọng, mình vẫn sẽ dành chút thời gian để gửi vài tin nhắn đến cậu ấy.

< Gửi đến Bác Sĩ Hưng iu dấu của Hân cutie:

11:24

Hôm nay là 28 Tết rồi đó mày, nhà tao đang nôn nao gói bánh chưng đây.

Tao vẫn chưa biết gói, nhưng mà tập tành làm được một cái xấu xí này nè.

Khen tao giỏi đi.

Bạn nhỏ Hân đã gửi một ảnh.

23: 42

Tao không ngủ được.

Tao nhớ mày lắm ! >

< Gửi đến Bác Sĩ Hưng iu dấu của Hân cutie:

21: 01

29 Tết rồi đó, tao tính ôn một chút bài để thi đánh giá năng lực, nhưng mà lỡ khóc nhiều quá, mắt tao đau đến mức không mở được rồi.

Tao sợ ba mẹ thấy cảnh này sẽ xót, nên tao không dám ra khỏi phòng.

Mày mà biết chắc mắng tao chết, nhưng mà không sao. Nếu tối nay tao ngủ sớm thì sẽ hết sưng thôi.

Chỉ là ... mày nhớ xuất hiện trong giấc mơ của tao nhé !

2: 56

Tao nhớ mày lắm!

Nhỏ Hân đã gửi một nhãn dán >

< Gửi đến Bác Sĩ Hưng iu dấu của Hân cutie:

14:21

Hôm nay là 30 Tết, tao thật sự rất nhớ năm ngoái, chúng mình call video cùng nhau học bài, tao thật sự rất nhớ mày !

Hay là mày về chơi tết đi, về thăm tao đi mà !

18: 37

Mày ơi, tao tự nhiên thấy mệt quá ! Không hiểu sao tao nôn nhiều đến mức chóng mặt luôn, hình như tao không ổn thật rồi ... >

***

- Hân ơi, mày có làm sao không con ? Mày đừng làm mẹ sợ mà.

- Mẹ mày đừng có hét lên như thế, chuyện đâu còn có đó.

- Chị Hân ơi, mặt chị tái mét vậy ...

Căn nhà màu trắng giữa khu phố ấy vang lên tiếng kêu run rẩy, thoáng nét sợ hãi, đứa con gái mặt mũi trắng bệch đã sớm được ông bố chở đến bệnh viện, để lại một cơn gió lạnh buốt khi màn đêm tối đen như mực buông xuống.

- Anh chị đừng quá lo ! Con bé bị stress quá thôi ! Nhớ cho con bé uống thuốc và bồi bổ đầy đủ. Chào anh chị !

Cặp vợ chồng rối rít cảm ơn bác sĩ. Trong không gian tĩnh lặng ở bệnh viện, lúc nửa đêm, vang lên giọng nói người đàn ông trách móc:

- Thằng khốn đó, tao biết ngay không thể tin tưởng mà. Yêu đương sớm rồi thành ra thế này. Nghe nói bố mẹ thằng kia làm bác sĩ ở bệnh viện này mà, mẹ mày đi với tao gặp thằng bố già khú, lắm điều kia.

- Thôi, thôi, nhỏ cái mồm lại. Anh bình tĩnh đi, con còn đang nằm trong kia kìa.

Người phụ nữ vuốt ngực chồng, ra sức khuyên bảo, rồi dõi ánh mắt buồn bã nhìn vào buồng bệnh.

Người con gái mặt mày xanh xao vàng vọt, khi ngủ mà vẫn nhíu chặt hai hàng lông mày, đôi môi khô khốc tím tái, miệng mấp máy nói gì đó. Cô y tá chăm sóc nhăn mặt khó hiểu, mãi về sau cô mới đọc được khẩu hình miệng của con bé đáng thương này :

- Phạm Gia Nhật Hưng !

***

Mình sắp được xuống Sài Gòn đi học rồi các cậu !

Và thế là chúng mình, một đứa ở Hà Nội, một đứa ở TP. HCM.

Chúng mình trở thành những đường thẳng song song, có lẽ sẽ không bao giờ giao nhau, có lẽ sẽ không bao giờ còn được gặp lại nhau nữa ...

Mình từng đọc một bài báo nói về mức độ si tình của các cung hoàng đạo. Ma Kết và Kim Ngưu đều có chỉ số si tình là 80%.

Vậy liệu rằng Nhật Hưng có trải qua cảm giác đau đến mức tim tách thành hai nửa, một bên nhớ cậu, một bên hận cậu như mình không nhỉ ? Liệu rằng cậu ấy sẽ nhớ đến mình như một mối tình đầu đầy nuối tiếc không ? Liệu rằng Nhật Hưng có hay khóc về đêm giống mình không ?

Mình hi vọng là không ...

Nhật Hưng của mình đương nhiên phải sống hạnh phúc rồi ...

* Hiraeth (n): nỗi nhớ đối với nơi từng là nhà mà bạn không còn có thể trở về nữa, sự hoài niệm, nỗi buồn về sự mất mát một nơi nào đó trong quá khứ.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật