Nô Lệ Ma Cà Rồng

Chương 24



  " Tốt"
Khi nhìn thấy những dòng nước mắt đang biến mất trên gương mặt bé nhỏ của Minh Trúc, Mavis mỉm cười một cái rồi ngất đi trong trang thái kiệt quệ.
Như được thần cây bảo vệ khỏi ánh nắng chói Chang của mặt trời, Mavis ngủ một cách ngon lành, có vẻ như cậu đã quá mệt mỏi. Ngồi thẫn thờ nhìn đăm đăm gương mặt Mavis đang ngủ, trông thật thánh thiện và đẹp đẽ làm sao. Bao nhiêu cảm xúc đang lẫn lộn trong đầu của Minh Trúc, cô không biết mình đang nghĩ gì và phải làm gì vào lúc này, cô chỉ biết ngồi một mình trông cho Mavis tận hưởng một giấc ngủ ngon nhất. Có lẽ đây là việc duy nhất mà cô có thể làm cho Mavis vào thời khắc này.
Thấp thoáng thời gian cũng đã trôi qua, mặt trời lặn xuống chân núi thay vào đó là hình mặt trăng lưỡi liềm. Có vẻ như cả công viên này ngoài Minh Trúc, Mavis và cả đám nhóc tì ra thì chắc chắn không còn ai ở đây chơi nữa.
" Cô Minh Trúc"
Minh Trúc giật mình quay ra sau, nơi mà phát ra tiếng gọi. Cô ngạc nhiên khi thấy Thanh Long đứng trước mặt của mình.
" Anh Thanh Long sao?"
" Không có gì, à tôi đến đây để đưa ngài Mavis về Fort dưỡng thương thôi
"
Không chần chừ nói nhiều với Minh Trúc, Thanh Long ngay lập tức đến bế Mavis dậy rồi dặn dò thêm Minh Trúc.
" Thanh Ngọc sẽ đến đây đưa cô về, tôi đi trước nhé"
" À được"
Minh Trúc gật đầu đồng ý.
Thanh Long vừa biến mất chưa được một phút thì Thanh Ngọc đã hiện ra. Gặp Minh Trúc cô vui vẻ nói.
" Chúng ta về thôi"
Vốn dĩ con đường từ công viên này trở về nhà của Minh Trúc không xa lắm cho nên chỉ lội bộ một lúc là hai người đã đi tới đầu đường rồi. Tuy nhiên ngay sau khi chuẩn bị đi rẽ sang hẻm để vào nhà thì đột ngột hai người sựng lại như vừa trông thấy một thứ gì quen lắm.
Trong đêm tối, từng đóm sáng màu xanh đậm lần lượt sáng lên phá tang bầu trời đen tối của ca khu phố nơi này. Số lượng đóm sáng đó rất nhiều, nhiều đến độ ngay cả Thanh Ngọc cũng phải giật mình kinh ngạc.
" Ma Cà Rồng tộc Lufer"
Sau câu nói khẽ của Thanh Ngọc là cả một nhóm Ma Cà Rồng mắt xanh xuất hiện. Số lượng Ma Cà Rồng khá đông, nó nằm ra ngoài sự tưởng tượng của Thanh Ngọc. Ở đây ít nhất cũng gần năm mươi tên. Nhìn bọn Ma Cà Rồng đen kịt đứng trước mặt, Minh Trúc không khỏi kinh ngạc và sợ hãi. Đây vốn không phải là đặc tính của Ma Cà Rồng, Ma Cà Rồng thường không đi săn theo bầy và chỉ đơn phương mà thôi. Nhưng giờ đây bầy lũ Ma Cà Rồng này còn nhiều hơn so với bầy sư tử đi săn mồi nữa. Đó là hiện tượng chưa từng xảy ra từ trước đến giờ.
" Em mau chạy trước đi, chị sẽ ngăn cản bọn này"
" Không được, chị sẽ gặp nguy hiểm mất"
Thabh ngọc ra lệnh cho Minh Trúc rời khỏi đây ngay lập tức nhưng cô cự tuyệt và quyết sống chết cùng Thanh Ngọc.
" Em đừng lo, bọn này không đáng là gì với chị đâu"
Thanh Ngọc phản bác lời nói của Minh Trúc và trấn an tinh thần của cô.
" Nhưng..."
" Nghe lời chị, nếu em ở đây em chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Bọn tộc Lufer không như những Ma Cà Rồng mà em từng tiếp xúc đâu"
Ngoài miệng thì nói như vậy để cho Minh Trúc rời khỏi đây, nhưng Minh Trúc đâu phải con ngốc mà không nhận ra được nỗi lo lắng hằn trên gương mặt trắng bệch của Thanh Ngọc. Dù không muốn rời khỏi nhưng Minh Trúc ở đây chỉ mỗi làm vướng bận tay chân của Thanh Ngọc thêm thôi, chi bằng cô trở về nhà tìm kế sách đối phó bọn Ma Cà Rồng thì tốt hơn. Suy nghĩ thông suốt, Minh Trúc gật gù chấp nhận.
" Bảo trọng nhé chị"

" Cảm ơn em"
Minh Trúc nhanh chóng chạy về hướng ngược lại với hy vọng là không làm vướng chân vướng tay Thanh Ngọc. Minh Trúc cảm thấy mình vô cùng vô dụng khi không thể giúp gì được cho Thanh Ngọc cũng như là Mavis. Đó là một cảm giác cực kì là khó chịu.
Khi thấy Minh Trúc đã rời khỏi đây, Thanh Ngọc mới có thể tập trung hơn vào bọn Ma Cà Rồng chuyên hút máu người ở phía trước.
" Bọn bây đến thế giới con người để làm gì?"
Thanh Ngọc giương đôi mắt màu xanh của mình lên lườm bọn chúng và cất giọng quát lớn. Một tên trong đó bước ra đáp lại câu hỏi của cô bằng giọng nói khinh bỉ.
" Chuyện này không đến phiên kẻ phản đồ nhà ngươi hỏi. Hôm nay ta sẽ thay mặt tộc chủ để thanh lí môn hộ với ngươi"
" Xem các ngươi có bản lĩnh đó không"
Nói rồi Thanh Ngọc nâng cơ thể lên không trung và bay về hướng của bọn Ma Cà Rồng đó. Bọn chúng cũng không để yên cho cô nên chúng chia làm hai hướng trên dưới để tấn công cô.
Đang chạy khỏi nơi nguy hiểm, đột nhiên Minh Trúc đứng sựng lain như vừa mới nghĩ ra điều gì đó.
" Đúng rồi"
Nếu đã nhắc đến sức mạnh thì không ai khác ngoài Mavis, chỉ có Mavis mới có thể cứu được Thanh Ngọc trong tình thế hiện giờ. Tuy nhiên, Minh Trúc không biết Mavis đã hồi phục lại chưa và quan trọng hơn khi cô không biết cách để trở về Fort. Đây mới là vấn đề nan giải nhất hiện giờ.
Trong lúc Minh Trúc đang suy nghĩ thì ở phía bên này Thanh Ngọc đang bị bọn Ma Cà Rồng áp đảo. Mặc dù sức mạnh của cô không phải dạng vừa nhưng cô cũng không thể lợi hại như nữ hoàng Etiolia mà dám đơn thân độc mã chiến đấu với cả đám Ma Cà Rồng này, huống chi trong số đó lại có một vài tên thuộc hàng cao cấp nên Thanh Ngọc sẽ không chắc rằng mình sẽ thắng trong trận này.
Thanh Ngọc lùi lại thở hổn hển, cô đã mất quá nhiều sức cho cuộc chiến này. Còn về bọn Ma Cà Rồng tộc Lufer thì vẫn còn khá đông mặc dù Thanh Ngọc đã càng quét gần một nửa số đó nhưng chỉ là bọn Ma Cà Rồng hạ cấp còn những tên cao cấp thì vẫn còn đứng đó.
" Một mình ngươi sẽ không thể đánh bại bọn ta đâu, ta khuyên ngươi nên xua tay chịu trói để được hưởng sự khoan hồng của ngài Sick"
Thanh Ngọc cười khẩy đầy khinh bỉ. Làm gì có chuyện Lufer Sick tha mạng cho bất cứ Ma Cà Rồng nào đã làm trái lệnh ông ta huống chi là kẻ phản bội như Thanh Ngọc đây. Thanh Ngọc ôm ngực khó thở bảo.
" Hôm nay chắc có lẽ tôi phải đắc tội với ngài một lần rồi, ngài Mavis"
" Nếu có ta nữa thì sẽ như thế nào?"
Trông lúc Thanh Ngọc đang chìm trong nỗi tuyệt vọng, bỗng một tiếng từ đâu vang lại khiến cô khá kinh nhiên và bọn Ma Cà Rồng kia cũng không kém phần.
Từ trong bóng tối một anh chàng với mái tóc ánh bạc cùng với chiếc áo choàng màu trắng bước ra cùng với một cô gái quen thuộc.
" Minh Trúc, ngài Lafic"
Thanh Ngọc ngạc nhiên nhìn Lafic. Suýt chút nữa Thanh Ngọc cũng không nhận ra Lafic vì màu tóc ánh bạc của anh và chiếc áo choàng anh mặc, như thể anh đã thay đổi hoàn toàn vậy.
Thanh Ngọc định cúi chào Lafic nhưng khi vừa bước tới một bước thì cô liền té khụy xuống. Hốt hoảng Minh Trúc liền chạy lại đỡ cô vậy lo lắng hỏi.
" Chị có sao không?"
" Cảm ơn em, mà sao em lại cùng ngài Lafic...?"
" Em sẽ nói cho chị sau"


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật