Nô Lệ Ma Cà Rồng

Chương 23



  " Tôi không ngờ loài người các cô có thể tạo ra được những thứ tuyệt vời thế đấy. Nếu Fort mà có những thứ này thì tốt biết mấy"
Nghe Mavis khen ngợi mà Minh Trúc cảm thấy rất tự hào. Không ngời những câu nói đấy lại xuất phát từ miệng của Ma Cà Rồng, đó là một niềm tự hào không có gì có thể tả nổi cả.
" Tôi sẽ cho anh thưởng thức một món nữa nhé. Đi theo tôi"
Sau khi trả tiền cho cô chủ quán xong, Minh Trúc liền dắt mũi Mavis đi đâu đó về hướng ngược lại. Chẳng cần biết đi đẩuchi cần Mavis biết được đó là nơi có thể ăn được những món ăn như phở là được tất cả.
Tuy nhiên Minh Trúc cứ dẫn Mavis đi đủ thứ nơi từ cửa hàng quần áo lại đến siêu thị rồi tham quan cả cửa hàng đồ chơi mà cô chẳng hề mua thứ gì cả. Bây giờ cũng đã quá mười giờ, tức là cậu đã đi long nhong hơn ba tiếng đồng hồ mà chẳng có thứ gì vào bụng như lời Minh Trúc đã hứa cho nên tính nhẫn nại của cậu đã giảm thay vào đó là sự tức giận.
" Cô dám giỡn mặt với tôi sao?"
Mavis đứng sựng lại bảo. Tưởng Mavis nói đùa với mình nên Minh Trúc chỉ biết tươi cười quay ra sau nhìn cậu định trả lời thì cô giật mình sợ hãi khi trông thấy hai đồng tử của Mavis đang đỏ lên dữ dội. Biết mình đang trong tình trạng nguy hiểm, Minh Trúc liền lên tiếng.
" Anh ngồi đây chờ tôi, tôi sẽ mang món đó đến ngay"
Nói xong cô liền chạy đi tức khắc. Tạm tin vào Minh Trúc một lần nữa, Mavis ngồi tạm xuônga băng ghế đá trong công viên mà chờ đợi Minh Trúc. Đúng lúc đó đột nhiên có hai người thanh niên đang rượt theo một người đang bà trông rất khốn khổ chạy về hướng của Mavis.
Không quan tâm bọn họ làm gì, Mavis chỉ có biết mỗi một việc là ngồi chờ đợi Minh Trúc trở lại. Nhưng không hiểu vì lí do gì mà người đàn bà bị rượt té ngay trước chỗ ngôid của Mavis khiến cậu phải để mắt tới người đàn bà này.
" Mày dám trốn nợ tao hả?"
Hai tên thanh niên lúc nảy chạy tới, một kẻ trong đó nắm đầu người đàn bà lên lên vừa nói vừa tát vào mặt người đàn bà. Đau đớn,người đàn bà nài nỉ van xin như họ vẫn cứ mạnh tay đánh bà ta không thương tiếc cho đến khi một tiếng nói xuất hiện thì hai tên thanh niên này mới dừng tay lại.
" Tụi mày có dừng tay lại không hả?"
Dù Mavis không thích xen vào chuyện không liên quan đến mình nhưng khi cậu nhìn cảnh tượng vũ phu này thì nó đã khiến cậu phải lên tiếng xen vào.
" Mày là ai mà dám xía vào chuyện của tụi tao"
Tên có bộ râu quai nón nhìn cực kì hung tợn trừng trừng hai con mắt của mình lên kênh kênh với Mavis quát.
Không những Mavis không sợ mà còn chẳng nói gì mà chỉ sử dụng cặp mắt đỏ chót của mình nhìn họ. Tuy nhiên khác với cái ánh nhìn của người bình thường, cái nhìn của Mavis đã khiến hai tên thanh niên đứng chết chân tại chỗ mà không nói được lời nào, nó cứ như là vừa bị hóa đá. Trông thấy hiện tượng là, người đàn bà sợ quá đành bỏ chạy một mạch không dám quay lại. Ở đây Mavis định đem hai cái tên vô du gj này đến một nơi vắng vẻ để từ từ chăm sóc chúng thì đột nhiên ánh sáng từ chiếc kính chiếu hậu ở đằng xa phía sau hai tên này phản xạ một tia sáng bắn thẳng vào người cậu.
Ngay lập tức Mavis cảm giác đầu mình đang lân lân, mọi thứ xung quanh như quay cuồng và đặc biệt hơn khi lớp áo ngoài của cậu bỗng bốc khói lên. Hai chân cậu không còn đứng vững nữa, cậu liêu xiêu một lúc rồi ngã xuống đất. Như ma lực của cậu đã hết tác dụng, hai tên thanh niên vừa cử động lại được thì liền chạy biến ngay lập tức bỏ lại một mình Mavis đang bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt.
Điểm yếu duy nhất của loài Ma Cà Rồng chính là ánh sáng mặt trời, cái nắng gay gắt có thể đốt cháy cả cơ thể Ma Cà Rồng chỉ trong tích tắc, đó là nguyên nhân tại sao con người chỉ có thể thấy Ma Cà Rồng vào ban đêm mà không phải là ban ngày.
Ngay lúc đó Minh Trúc kịp thời trở về với hai ly kem trên tay. Có lẽ đây là món tiếp theo mà cô muốn Mavis dùng thử nhưng khi cô thấy Mavis nằm bất tỉnh dưới đất thì cô bỏ ngay hai ly kem đó mà chạy lại xèmtinh hình của cậu như thế nào.
« Mavis, anh Mavis anh có sao không?"
Minh Trúc lo lắng gọi tên cậu nhưng Mavis không trả lời cô. Dường như Mavis đang bị kiệt sức, hai mắt của cậu nhắm ghì lại và cơ thể cậu đang bốc khói. Minh Trúc đưa tay lên má cậu và đột nhiên cô giật tay lại.

" Sao nóng thế này"
Cơ thể Mavis đang tỏa nhiệt với nhiệt độ có lẽ lên đến gần năm mươi độ khiến tay của Minh Trúc bị bỏng nhẹ nhưng đó không là gì đối với cô, chuyện quan trọng trước mặt Minh Trúc chính là làm sao để giảm nhiệt độ cho cậu. Vì thế điều trước tiên mà cô phải làm chính là đưa Mavis vào chỗ mát và bóng cây bồ đề chính là nơi thích hợp để tránh ánh nắng mặt trời nhất.
Tuy đã được đưa vào chỗ mát mẻ nhưng cơ thể cậu không ngừng bốc hơi, làn da mịn màng của cậu nay đang co lại và cháy xạm. Đây chính là hiện tượng Ma Cà Rồng đang từ từ đi vào cái chết đau đớn nhất.
" Anh Mavis anh không được chết, mau tỉnh dậy đi, anh không thể chết mà"
Minh Trúc run rẫy lay lay người Mavis nhưng rốt cuộc Mavis cũng chẳng có phản ứng gì. Tuyệt vọng và hối hận, cô hối hận vì mình đã bắt Mavis hoạt động dưới nắng nhiều đến nỗi anh phải gặp tình trạng như thế này. Nước mắt tội lỗi của cô bắt đầu tuông trào và rơi xuống má của Mavis. Cô không ngừng than trách bản thân mình đã gây ra nông nổi như thế này. Lòng Minh Trúc quặn đau, trái tim cô thắt chặt lại như muốn trừng phạt một kẻ bất nhân như cô. Nước mắt cô ngày càng rơi nhiều hơn xuống má Mavis.
Đột nhiên cơ thể Mavis bắt đầu hạ nhiệt xuống, những tế bào da đang bị bỏng rát lập tức tái sinh lại. Mavis nhận thấy được có cái gì đang rơi xuống má của mình, cậu từ từ mở mắt ra và trông thấy Minh Trúc đang khóc trước mặt mình. Cậu đưa tay lên má của Minh Trúc lau đi những hàng nước mắt ấy và trấn an.
" Tôi không sao rồi. Sao hôm nay cô yếu đuối thế?"
Nghe được lời nói của Mavis, Minh Trúc như bừng tỉnh dậy, cô mở to con mắt của mình ra nhìn Mavis. Như muốn cho Minh Trúc biết thật sự đã ổn, Mavis cười nhạt một cái lập tức Minh Trúc ôm lấy Mavis vào lòng khóc nức nở và xin lỗi liền lời.
Những giọt nước mắt của Minh Trúc tiếp tục thấm qua lớp áo choàng rồi đến làn da vai của Mavis. Cậu khá ngạc nhiên, cậu cảm thấy cơ thể mình đang nóng lên một lần nữa, không phải vì nhiệt độ mặt trời mà là vì một nguyên nhân khác. Cái nguyên nhân mà ngay cả Mavis cũng không lí giải được.
" Anh thật sự không sao chứ?"
Minh Trúc một lần nữa hỏi thăm Mavis dù cô biết câu trả lời của cậu vẫn y như vậy nhưng trái tim của cô vẫn muốn miệng của cô thốt ra những lời chân thành từ tận đáy lòng đó.
" Cô lại không tin lời nói của chủ nhân mình nữa à?"
Tiếng nói yếu ớt của Mavis làm cho Minh Trúc càng thấy mình có lỗi nhiều hơn.
" Đúng rồi, chủ nhân của tôi, tôi yêu cầu anh hãy sớm hồi phục để tôi còn phục dịch không công cho anh nữa"
Mavis bật cười vì câu nói đùa cợt của Minh Trúc. Nụ cười ấy còn tỏa sáng hơn cả ánh mặt trời, một màu sắc đẹp đẽ nhất đang tỏa sáng trên gương mặt của một chàng trai mà Minh Trúc xem nó là tuyệt vời nhất.
" Tôi xin lỗi anh nhé, tại tôi mà ra nông nổi như thế này"
Vẫn còn thấy mình có lỗi, Minh Trúc ngồi cạnh bên Mavis cúi đầu nói, hai mắt cô như muốn tuông trào ra thêm những dòng nước mắt nữa. Không đành để Minh Trúc khóc, Mavis đưa tay xoa xoa lên đầu cô dịu dàng bảo.
" Khờ quá, đây đâu phải lỗi do cô. Đừng có tự trách mình nữa, tôi sẽ thấy không vui đâu"
Tuy gương mặt của Mavis chẳng hề có biểu cảm gì đặc biệt nhưng lời nói của anh đã khiến trái tim Minh Trúc rung động. Lời nói ấy quá dịu dàng, không giống Mavis mà cô biết ngày thường một chút nào. Tuy thế Minh Trúc vẫn cười khẩy và gật gù như một con mèo ngoan vâng lời chủ.  


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật