Nô Lệ Ma Cà Rồng

Chương 20



  " Có một chuyện em thật sự không hiểu là tại sao hôm đó em cảm thấy như lão Sick đã yếu đi rất nhiều rồi thì phải?"
Mavis nhớ lại cái hôm mình và Sick giao đấu. Không hiểu vì lí do gì mà trận chiến đó cậu lại có thể giành được thế thượng phong nên thắc mắc hỏi Lafic.
Lafic nghe thấy thì liền giải thích nguyên nhân ẩn sâu bên trong là gì cho Mavis hiểu.
" Hắn không phải là yếu đi mà là hắn đã không ra tay với em. Nếu em nhìn kĩ những lần hắn ra đòn đều cố tình giảm ma lực lại để tạo cơ hội cho em tấn công hắn. Nếu xét về ma lực thì em không thể nào có thể thắng nổi Lufer Sick cả"
" Vậy không lẽ lão ta muốn kiếm cớ để gây chiến tranh với tộc chúng ta sao?"
" Nếu em hiểu được hậu quả của nó thì có lẽ chiến tranh sẽ không có cơ hội xảy ra"
Biết mình thật sự đã phạm phải một sai lầm cực kì lớn nên Mavis vô cùng thấy hối hận và mong muốn thời gian có thể quay lại để cậu suy nghĩ kĩ hơn và không hồ đồ như hôm bữa nữa.
" Em đã hại tộc của chúng ta, em đã sai rồi"
Mavis tuyệt vọng nói. Đối với cậu hiện giờ không có gì đau đớn hơn nỗ đau này, từ một việc muốn đòi lại công bằng cho những đồng đội đã mất đến sự hủy diệt cả tộc chỉ bởi cái suy nghĩ nông cạn của mình.
Thấy đứa em tộc chủ của mình tự trách bản thân, Lafic xoa đầu cậu trấn an.
" Không cần lo như thế đâu, tộc Kang vẫn còn anh kia mà. Anh sẽ không để lão Sick muốn làm gì thì làm đâu"
Với sức mạnh hiện giờ của Lafic thì Sick muốn chiến thắng anh cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nếu xét theo thứ bậc hiện tại thì Lafic chính là Ma Cà Rồng có sức mạnh đứng thứ hai trong hội đồng say Sick. Tuy bị xếp sau Sick nhưng nhưng Sick luôn có thái độ e dè Lafic nên đó là nguyên nhân then chốt Lufer Sick không dám tấn công tộc Kang.
" Em biết rồi"
Sự ấp áp của một người anh đã khiến Mavis có niềm tin hơn vào bản thân cũng như lời hứa của Lafic.

Đã hơn một tháng Minh Trúc sống tại thế giới Ma Cà Rồng nên mùi vị của con người dường như cô đã quên đi một chút. Sống trong bóng tối riết cô cũng quen cho nên khi tiếp xúc lại với ánh nắng mặt trời Minh Trúc cảm thấy hơi khó chịu nhưng cô rất vui.
Như lời đã hứa, Mavis và Minh Trúc hiện giờ đang ở thế giới loài người và đang tiến về ngôi nhà của Minh Trúc. Vì còn là học sinh trung học với lại Minh Trúc lại bị mô côi cha mẹ nên cuộc sống của cô cũng gặp nhiều khó khăn. Vừa phải lo học, vừa phải kiếm tiền để trang trải cuộc sống nhưng cô vẫn không một lời oán trách cái số phận đắng cay của mình.
Người ta thường nói " thiện lai thì thiện báo". Vào khoảng một năm trước, may mắn thay hội phụ huynh học sinh trong trường của cô đã góp vốn xây nên một căn nhà tình thương nho nhỏ dành tặng cho cô như một lời động viên một học sinh có ý chí vươn lên trong học tập cũng như trong cuộc sống. Và đây chính là căn nhà của Minh Trúc.
Một ngôi nhà nằm sâu trong một con hẻm hơi vắng vẻ nhưng cũng không quá vắng người. Ngôi nhà không quá lớn cũng không quá nhỏ được thiết kế khá kĩ lưỡng và trông rất đẹp mắt. Xung quanh ngôi nhà còn được trồng rất nhiều cây hoa kiểng nên càng làm cho căn nhà trở nên đẹp hơn.
Nhìn thấy được căn nhà bé nhỏ xinh xinh của mình ở trước mặt, Minh Trúc cảm thấy lòng mình như đang nở rộ, một cảm giác xúc động khó tả bằng lời. Cũng phải thôi, đã hơn một tháng Minh Trúc không về nhà rồi nên cảm giác nhớ nhà, nhớ quê hương không có gì quái lạ cả.
" Vào trong thôi"
Minh Trúc tiến tới lấy chìa khóa nhà trong túi của mình ra và mở khóa. Tiếng cửa mở kêu keng két gợi ra một chuỗi ngày đầy vui vẻ của một tháng trước. Bước vào trong, Minh Trúc cảm thấy căn nhà mình dường như có ai đó đã quét dọn mỗi ngày. Đồ đạc thì sắp xếp tươm tất, bụi bậm thì được quét dọn sạch sẽ như thể căn nhà này chưa khi nào thiếu vắng bàn tay con người vậy.
" Chào mừng cậu trở về"
Minh Trúc giật mình nhìn về phía tiếng nói trong veo ở phía trước mặt. Hết sức vui mừng khi kẻ đứng trước mặt chính là cô bạn thân của cô tên là Thái Trân. Nhìn người thật việc thật cũng đủ biết Thái Trân chính là cô Tấm tốt bụng đã phụ giúp cô trông coi việc nhà hơn tháng qua.
" Cảm ơn cậu nhiều nhé"
Minh Trúc chạy lại ôm lấy Thái Trân vui vẻ cảm tạ cô bạn tốt bụng của mình.
" Thôi được rồi, cậu về là tốt rồi tớ cứ tưởng cậu bỏ nhà đi luôn chứ. À mà cậu đi đâu vậy? Làm tớ lo muốn chết"

Thái Trân đẩy Minh Trúc ra thắc mắc hỏi. Minh Trúc không biết phải trả lời như thế nào nên đành bịa ra một chuyện.
" Xin lỗi cậu vì đã làm cậu lo lắng. Tớ về quê để thăm ông bà của tớ thôi à"
" Cậu đi sao không chịu rủ tớ, với lại ít gì cũng phải điện thoại cho tớ biết một tiếng chứ? Cậu đúng là..."
Đang trách móc Minh Trúc bỗng Thái Trân nhìn thấy anh chàng với mái tóc màu đỏ trông cực kì ngầu đang quan sát mọi thứ xung quanh căn nhà. Lần đầu tiên Thái Trân mới nhìn thấy được một chàng trai cực bảnh như thế, nếu đem so sánh những hotboy trong trường cô không chừng còn thua xa cái anh chàng này.
" Minh Trúc ơi, anh chàng đẹp trai đó là ai vậy?"
Thái trai nhìn Mavis không chóp mắt và hỏi Minh Trúc trong vẻ thẫn thờ. Nhìn vẻ mặt của Thái Trân hiện giờ thật khiến Minh Trúc xấu hôt, cô thở dài thườn thượt rồi bảo.
" Anh ấy là Mavis, bạn mới quen của tớ. Vài ngày tới anh ấy sẽ sống với chúng ta"
" Thật sao?"
Thái Trân nhảy cẩn lên vui mừng. Hai mắt cô sáng lên như viên pha lên nhìn Minh Trúc đầy hào hứng.
" Cậu có cần vui đến thế không vậy?"
" Này, đó là gì thế?"
Đột ngột Mavis xuất hiện trước mặt khiến Thái Trân hốt hoảng té chỏng gọng ra sau. Minh Trúc lo lắng liền chạy lại đỡ Thái Trân ngồi dậy. Thái Trân xoa xoa cái lưng của mình hỏi.
" Bộ anh ấy là vận đồng viên điền kinh hay sao mà nhanh quá trời vậy?"
" Không phải đâu"
" Này tôi hỏi cái đó là gì thế hả?"
Mavis chỉ tay lên cái đèn huỳnh quang ở trên trần nhà thắc mắc hỏi.
" Đó là đèn huỳnh quang thứ mà để thắp sang khi trời tối. À nó giống nhưng những ngọn đèn ở dưới vậy đó"
Minh Trúc giải thích. Trong khi lời giải thích của cô làm cho Mavis hiểu nhưng lại khiến Thái Trân khó hiểu. Cô gãy đầu hỏi.
" Ở dưới mà cậu nhắc tới là ở đâu thế?"
" Ở.... Dưới..."
Bị phát hiện, Minh Trúc hốt hoảng tìm lời giải thích cho Thái Trân hiểu thì đột nhiên Mavis bay lên cao và đứng lơ lửng trên không trung nhìn cái đèn.
Sửng sốt, Thái Trân đứng chết chân tại chỗ nhìn hiện tượng kì lạ vừa mới xảy ra rồi té ngang xỉu tại chỗ.
' Chết rồi'
Minh Trúc đánh lưỡi rầu rĩ ngồi phịch xuống nhìn vẻ ung dung của Mavis. Những lời nói để che giấu sự thật của cô từ nãy đến giờ đều bị Mavis đem đổ sông đổ biển ráo. Minh Trúc không biết cô sẽ làm gì để giải thích về anh chàng Ma Cà Rồng này cho Thái Trân rõ nữa.
Ngồi suy nghĩ ra cách đối phó mới đó cũng đã nửa ngày trời. Dù Minh Trúc có muốn trốn tránh tới đâu thì thời khắc ấy cũng đã tới. Bây giờ cô đang phải đối mặt với Thái Trân, người mà đang ngồi nghiêm mặt nhìn cô chằm chằm.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật