Nô Lệ Ma Cà Rồng

Chương 17



  Dù Mayor có nói bất kì lời đe dọa nào thì Hawa cũng chẳng hé lộ nửa môi, ngay cả mắt mà ông còn không mở da huống chi là mở lời. Hơn năm trăm năm qua, ông đã chôn sâu bí mật này vào trong lòng rồi thì dại gì ông lại lấy nó ra, ông hiểu rõ những lời nói của ông sẽ là thứ có thể mang đến sự chết chóc cho thế giới Ma Cà Rồng một lần nữa, tất nhiên điều ông không hề muốn nó xảy ra.
" Được, ngươi muốn thách thức lòng kiên nhẫn của ta thì ta sẽ cho ngươi thấy"
Không thể chịu đựng thêm được nữa, Mayor liền lùi lại giơ bàn tay phải của ông ra phía trước lập tức một vòng tròn màu tím đầy hoa văn kì lạ đột nhiên xuất hiện dưới chân Hawa. Nó bắt đầu xoay chuyển, cùng lúc đó Hawa cảm thấy dường như cơ thể mình đang nóng lên và ông còn cảm nhận được nhưng hàng ngàn con rắn đang cắn vào cơ thể mình, một cảm giác đau đớn thể xác không tài nào chịu đựng nổi.
Những thới thịt trên người ông bắt đầu nổi đỏ và đen dần, một dòng khí chạy từ chân rồi lan dần sang các bộ phận khác trên cơ thể, nó đi tới đâu là nơi đó như hàng ngàn độc trùng cắn xé, ông không kiềm nổi cơn đau đành hét lên thảm thiết.
Mang danh là một Ma Cà Rồng chuyên dùng liên kết thuật nên khái niệm về lòng nhân từ hình như không nằm trong từ điển trí tuệ của anh. Từ ngày anh rời khỏi Hoàng Triều cũng là lúc cái tên Mayor được nhắc đến nhiều nhất trong thế giới Ma Cà Rồng hắc ám. Anh nổi tiếng với tài có ma lực khủng khiếp cũng như sự tàn độc trong cách cư xử, chính vì thế loại ma pháp mà anh đang dùng cũng đã bị bóng tối nuốt chửng chỉ để phục vụ cho những âm mưu đen tối mà thôi.
" Cưỡng chế ma pháp"
Vừa dứt lời Mayor đưa hai tay sang hai bên thì lập tức những vòng tròn ma thuật ngày càng xếp chồng lên nhau và bao phủ lấy cơ thể của Hawa. Mặc kệ Hawa có đau đớn mà gào thét lên thế nào, Mayor vẫn cứ dồn hết tâm lực vào ma phàpma anh đã bày ra.
Tiếng hét chói tai của ông ngày càng lớn khiến cho cả không gian xung quanh bị chuyển động và bể vỡ tất cả, đó là tiếng rống của Hawa, một tiếng rống có thể chém đứt tất cả mọi thứ.
" Tốt lắm, tốt lắm"
Chỉ mấy chốc, cả cơ thể Hawa đều bị một màu đen bao bọc cho đến khi vỏ bọc đó bung ra thì một sinh vật mới được khai sinh. Đó không còn là một Hawa ban đầu nữa mà là một Ma Cà Rồng với ánh mằtmau đen thẳm, cơ thể to tướng cùng với cặp nanh dài hơn so với bình thường. Đây là hình dạng của một Ma Cà Rồng bị cưỡng chế ma pháp.
Cưỡng chế ma pháp là loại ma thuật bị cấm tuyệt ở thế giới Ma Cà Rồng bởi vì sự nguy hiểm của nó. Kẻ thực hiện cưỡng chế ma pháp trước hết phải có trình độ ma thuật cao cấp nhất, có thể nói là ngang bằng với chức vị trưởng lão hiện giờ. Người bị dính loại ma pháp này chính là những con Ma Cà Rồng không đồng ý làm nô lệ cho người thực hiện ma pháp nên cưỡng chế ma pháp được thực hiện nhằm biến kẻ cứng đầu đó thành nô lệ trung thành tuyệt đối với kẻ sử dụng ma pháp, điển hình như Mayor.
Tuy nhiên loại ma pháp này có thể khiến cả hai bị tổn thương rất nặng có thể dẫn đến tử vong nến ma lực của người cưỡng chế không đạt tới giới hạn của ma pháp mình dùng. Và còn một điều nữa chính là tỉ lệ thành công của cưỡng chế ma pháp chỉ là ba trên mười phần trăm, chính vì thế hội đồng Ma Cà Rồng đã quyết định bãi bỏ loạo ma thuật kinh dị này ra khỏi thế giới Ma Cà Rồng.
Mặc dù bị cấm nhưng Mayor vẫn cố chấp dùng cưỡng chế ma pháp lên cơ thể Hawa và nó có thành công hay không thì phải phụ thuộc vào biểu hiện cuối cùng của Hawa.
Mayor cười đầy mãn nguyện khi trông thấy cơ thể quỷ dữ của Hawa. Ông gầm lên giận dữ lộ ra hai chiếc nanh nhọn hoắt của ông. Những sợi gân xanh ở hai tay ông nổi cộm lên, ông dùng hết sức ở hai tay giật mạnh một cái làm đứt cả hai sợi xiềng xích đang kiềm hãm hai cổ tay ông. Mayor ngạc nhiên và bay lên trên khi Hawa lao vào người của anh như muốn tấn công anh.
Kẻ bị dính cưỡng chế ma pháp còn có một lợi thế khác đó là gia tăng sức mạnh vốn có của mình lên giới hạn nên Hawa nhất thời không kiềm chế nó nổi cũng không có gì đáng nói.
" Không thành công rồi sao? Chết tiệt"
Mayor tức tối nhìn Hawa đang giương đôi mắt sát khí của mình lên nhìn chằm chằm vào mình. Nếu lúc đầu anh không dùg một ít thủ đoạn thì không chừng anh đã không bắt chói được Hawa, huống chi hiện giờ ma lực của hắn đã gia tăng lên giới hạn thì làm sao anh có thể hạ được hắn khi cơ thể của anh đang bị cạn kiệt sức mạnh.
" Chủ nhân"
Đột ngột Hawa quỳ một chân xuống đảnh lễ Mayor.Vô cùg ngạc nhiên, Mayor nghiêng đầu qua một bên nhìn hắn đầy nghi vấn.
" Tôi thề sẽ bảo vệ chủ nhân suốt đời"
' Quả nhiên mình là một Ma Cà Rồng may mắn nhất trên đời này. Mất đi cả trăm năm tuổi thọ cũng đáng mà'
Mayor lầm bẩm cái gì đó trong miệng rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất trước một nô lệ mới vô cùng đặc biệt đặc biệt của mình. Cậu nhuếch miệng cười khẩy và bảo.
" Bây giờ ta sẽ giao nhiệm vụ đầu tiên cho ngươi..."

Giữa căn phòng vắng vẻ và tối tăm, sau một giấc ngủ gần nửa ngày trời Minh Trúc đã tỉnh dậy. Vẫn trong trạng thái mê ngủ cô vươn vai, vặn mình làm cho các đốt xương kêu lên răng rắc. Mở mắt ra Minh Trúc chỉ thấy quanh mình toàn là bóng đêm, cô bàng hoàng không biết nói gì hơn, mồ hôi lạnh bắt đầu rơi từ trên trán xuống hai gò má của cô. Cô khẽ run người và ngồi co rúm lại.
' Mình nhớ mình đang ở trong phòng Mavis kia mà, sao bây giờ lại..?'
Minh Trúc suy nghĩ về thời gian và không gian cô ở trước khi cô đi vào giấc ngủ. Cô chỉ nhớ được loáng thoáng gương mặt của Mavis lúc đó đang có tâm sự và bản thân mình chính là người tới an ủi cậu, nhưng sau đó chuyện gì đã xảy ra thì cô không còn nhớ nữa.
" Cô thức rồi à?"
Đang sợ hãi vì bóng tối dày đặc bủa vây xung quanh mình, bỗng nhiên một tiếng nói quen thuộc phát ra từ bóng tối và tiếp đó chính là thứ mà cô cần nhất bây giờ, ánh sáng của những ngọn nến.
" Mavis.."
Bị một phát hú hồn, Minh Trúc thở dài một cái khi nỗi kinh hãi đã qua đi. Bắt gặp Mavis đứng phía trước, Minh Trúc vội vàng chạy lại hoan hỉ hỏi.
" Sao tôi lại ngủ đi vậy?"
" Tôi không thể nào tin nổi một nô lệ lại dám ngủ trên giường chủ nhân mình đấy"
Không thèm quan tâm đến câu hỏi của Minh Trúc, Mavis ngồi phịch xuống ghế sô pha mỉa mai nói.
" Tôi..."
Minh Trúc không biết phải phản biện lại như thế nào khi lời nói của Mavis hoàn toàn là sự thật. Đã là nô lệ thì phải biết phục tùng chủ nhân, bảo vệ chủ nhân mình trước mọi hoàn cảnh chứ không phải đi ngủ trước chủ nhân mình như Minh Trúc.
"Tôi chẳng biết con người các cô có đặc tính gì đặc biệt mà anh Lafic lại nói loài người các ngươi có nhiều điểm hơn hẵng bọn ta nữa chứ"
Nhớ lại lời ca tụng về loài người của Lafic và sự thật hiện giờ, Mavis thở dài chán nản.
Đúng, con người có nhiều điểm ưu việt hơn Ma Cà Rồng chẳng hạn như ngủ nhiều hơn Ma Cà Rồng, ngu ngốc hơn ma và rồng và đặc biệt không coi phép tắc trên dưới ra gì cả.
" Anh thật sự không... Không muốn làm hòa lại với anh Lafic sao?"
Minh Trúc rụt rè hỏi Mavis về vấn đề giữa cậu và Lafic. Cô biết được khi nhắn đến sự việc này thì chắc chắn rằng Mavis sẽ nổi giận với cô nhưng cô không thể đứng trơ mắt ra mà nhìn hai người gây hấn với nhau như vậy mãi.
Chuẩn bị sẵn tâm lí cho một trận quát mắng của Mavis, nhưng Minh Trúc không ngờ Mavis không những không quát mắng cô mà còn lại thở dài buồn bã. Có lẽ thật sự Mavis không hề muốn gây hấn với anh mình nên mới có biểu hiện như vậy, dù sao người mà Mavis kính trọng nhất vẫn là anh trai của mình.
" Tôi không hiểu vì sao anh Lafic lại trách tôi trong khi tôi chẳng làm điều gì sai cả. Rõ ràng hắn chính là kẻ đã giết hại đồng đội của mình, vậy tại sao tôi ra tay với hắn thì anh ấy lại ngăn cản tôi chứ?"
Mavis đột ngột cau mặt lại, đấm một đám xuống ghế nói như một lời tâm sự không thể giải bày mấy năm nay vậy.  


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật