Nô Lệ Ma Cà Rồng

Chương 15



  " Sao em lại hồ đồ đến thế hả? Em có biết việc làm của em đã tạo điều kiện cho Lufer Sick có cái cớ để tấn công tộc Kang chúng ta không?"
Lafic quát tháo vào mặt Mavis. Đây là lần tiên Minh Trúc thấy Lafic lớn tiếng đến như vậy. Từ hôm cô biết Lafic tới bây giờ, cô chưa từng thấy anh nổi giận đến như vậy. Một Ma Cà Rồng điềm tĩnh và quyến rũ nay anh như một người hoàn toàn khác, sự tức giận đang hằng lên trên đôi mắt đỏ rực đang nhíu lại của anh. Trong đầu Minh Trúc bây giờ đang áng lên một suy nghĩ, có phải chuyện gì đó đã xảy ra rất nghiêm trọng nên khiến Lafic mất bình tĩnh đến như vậy chăng?
Trong khi đó, Mavis lại tỏ ý bất mãn nhìn thẳng vào mặt Lafic và quát. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Mavis dám lớn tiếng với anh mình như vậy.
" Em bảo vệ người của tộc chúng ta có gì là sai mà anh lại khiển trách em?"
" Em còn nói thế nữa à? Nếu lúc nãy không phải anh ra tay thì mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào nữa"
Quả thật lần này Lafic cực kì tức giận về hành động nông nổi của đứa em trai bướng bĩnh và kiêu ngạo của mình. Nếu mọi chuyện diễn ra theo lời đe dọa của Sick thì dòng tộc Ma Cà Rồng sẽ ra sao khi hai thế lực mạnh nhất thế giới Ma Cà Rồng xảy ra chiến tranh sinh tử? Đó không phải là đi ngược lại ước nguyện của nữ hoàng Etiolia tôn kính sao?
" Anh mong em hãy suy nghĩ lại việc làm của mình là đúng hay sai"
Nói một cách dứt khoát, Lafic đùng đùng bỏ đi.
Mặc dù chính kiến của Thanh Long cũng đồng tình với việc làm của Mavis nhưng suy nghĩ kĩ cho đại cuộc thì lời nói của Lafic thật sự là đúng đắn. Rất muốn mở miệng khuyên nhủ chủ nhân mình nhưng thấy sắc mặt của Mavis cứ như một con dã thú đang đói, Thanh Long không tài nào dám mở miệng ra được.
Nhìn thấy Minh Trúc đang đứng gần đó, Mavis liền đánh ánh mắt sắc lạnh của mình lườm cô. Minh Trúc rùng minh, tim cô đập nhanh hơn vì nỗi sợ hãi đang dần dần chiếm lấy cơ thể cô. Mặt cô bây giờ không còn chút máu nào hết, những giọt mồ hôi lạnh đang lấm tấm trên gương mặt xanh tái của cô.
' Tiêu rồi, anh ấy chắc giận cá chém thớt đây. Phải tìm cách thoát thân mới được'
Nhận biết ánh mắt của Mavis không có chút gì gọi là thiện cảm nên Minh Trúc nhanh chóng lật tung não mình lên để tìm ra cách đối phó với những trường hợp sắp xảy ra với mình. Chưa kịp tìm ra được cách ứng phó thì bóng dáng của Mavis đã đứng trước mặt của cô. Hốt hoảng Minh Trúc liền quay đầu bỏ chạy nhưng Mavis đã nhanh chân hơn cô một bước, cậu kịp nắm được cánh tay mềm mại của Minh Trúc và kéo mạnh cô về phía mình bảo.
" Đi với tôi"
Với tính cách luôn hành động theo lời nói và chẳng xem ai ra gì thì cho dù Minh Trúc có cự tuyệt Mavis cũng chẳng có kết quả gì cả, do đó việc bị Mavis dịch chuyển đưa mình đi đâu thì Minh Trúc cũn chẳng thèm quan tâm nữa.
Chỉ trong tích tắc đồng hồ, quan cảnh xung quanh bỗng thay đổi, nơi đây đã trở thành một căn phòng đầy những ngọn lửa của những cây nến trắng đang cố thắp sáng căn phòng. Ở phía cùng căn phòng là một chiếc quan tài kiểu Tây phương, nó giống như chiếc quan tài mà bá tước dracula từng yên nghỉ trong bộ tiểu thuyết của Bram Stocker. Bên trái căn phòng thì được trang trí bằng chiếc tủ chứa đầy rượu vang đỏ trong đó, có lẽ Mavis thích rượu vang đỏ nên căn phòng này mới có sự xuất hiện của chiếc tủ rượu này. Đặc biệt bên phải căn phòng có một chiếc kệ sách to đùng, nhìn thấy những cuốn sách, mắt Minh Trúc sáng lên như viên pha lê và cô chạy ngay đến kệ sách đó mà quên đi sự hiện diện của chủ nhân gian phòng này.
Tuy đang có chuyện bực tức trong người nhưng khi Mavis nhìn thấy sự hồn nhiên không sợ chết của Minh Trúc thì nỗi bực tức đó cũng vơi đi một phần nào. Cậu nhuếch môi khẽ cười và bước tới chiếc ghế sofa ngồi phịch xuống đó. Một hầu nữ Ma Cà Rồng bỗng xuất hiện, trên tay cô còn có cả ly rượu vang đỏ đã chuẩn bị trước đó đưa cho Mavis.
" Cô lui đi"
" Dạ"
Mavis nhận lấy ly rượu rồi vẫy tay ra lệnh bảo cô hầu gái lui xuống. Cô gái tuân lệnh cung kính cúi đầu chào rồi biến mất vào trong bóng tối.
Mavis thông thả đưa ly rượu lên miệng nhấm nháp một ngụm rồi cất tiếng hỏi Minh Trúc.
" Cô thích sách lắm hả?"
Minh Trúc giật mình quay mặt lại bàng hoàng nhìn Mavis.
" Tôi hỏi cô thích sách lắm hả?"
Mavis hoan hỉ nhắc lại câu hỏi nhưng nặng giọng hơn. Minh Trúc cười gượng gạo và gật đầu đáp trả xác nhận.

Nhìn vẻ mặt sợ sệt và ngốc ngếch của Minh Trúc, Mavis không nhịn được đành cười lên. Mặc dù hơi khó chịu trước nụ cười không rõ nguyên nhân đó nhưng Minh Trúc vẫn muốn tạ ơn trời vì cậu ta không giận cad mà chém cô ở đây.
Ngoài việc mừng vì đã được cứu sống, minh tríc vẫn còn một sự tò mò về chuyện lúc nãy. Thấy sắc mặt của Mavis đã dịu đi nhiều, Minh Trúc mới dám đánh liều cất giọng hỏi Mavis một cách nhẹ nhàng nhất.
" Anh có sao không?"
" Về chuyện gì?"
Mavis lạnh nhạt đáp, cậu lại đưa ly rượu lên miệng và uống ngụm thứ hai.
" À... thì... là chuyện anh với anh Lafic ấy?"
Nghe xong câu hỏi của Minh Trúc, Mavis đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn cô. Cảm giác lạnh sống lưng Minh Trúc hạ tầm mắt của mình xuống đất và xoay vào trong những cuốn sách. Biết được mình đã lỡ lời khơi dậy cục tức trong người cậu lên nên Minh Trúc biết thân biết biết phận không dám nói thêm điều gì mà chỉ lẳng lặng với những cuốn sách cũ kĩ này.
" Chuyện này cô không hiểu nổi được đâu vì vậy cô không biết sẽ tốt hơn"
" Anh không nói thì làm sao biết tôi không hiểu chứ?"
Nghe thấy lời nói chứa đầy phiền não của Mavis, Minh Trúc không thể cầm lòng lại được mà quay sang Mavis nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến và đồng cảm nói. Không biết trong lòng Mavis nghĩ gì nhưng Minh Trúc có thể thấy đôi mắt cậu trùng xuống não nề và nhìn xuống phía dưới như thể cậu không muốn Minh Trúc nhìn thấy gương mặt cậu hiện giờ vậy.
Không khí xung quanh căn phòng này bỗng nhiên ngột ngạt lạ thường. Mavis thở dài và đứng thẳng người dậy tiến đến phía tủ rượu một mặt dấu đi cảm xúc của mình, một mặt nói ra tâm sự trong lòng cho Minh Trúc nghe.
" Nếu như có ai đó muốn làm hại đến những thành viên trong lớp cô thì cô sẽ làm gì?"
Nghe câu hỏi lạ lùng của Mavis, Minh Trúc không khỏi ngạc nhiên nhưng cô vẫn ôn tồn trả lời câu hỏi của cậu một cách nghiêm túc nhất.
" Tôi không phải là người giỏi gì nhưng nếu thành viên trong lớp tôi mà bị ức hiếp thì chắc chắn tôi sẽ ra mặt giải quyết chuyện đó"
" Cô cũng nghĩ vậy sao?"
Mavis cắt ngang lời của Minh Trúc và quay phắt lại hỏi.
" Ý anh là sao?"
Minh Trúc không hiểu câu hỏi của Mavis muốn hỏi đến nội dung gì. Giữa hai câu hỏi của cậu chẳng có gì gọi là liên kết với nhau cả, câu thứ nhất thì Minh Trúc có thể miễn cưỡng trả lời được nhưng đến câu thứ hai này thì không, một câu hỏi cụt lủn và không có chủ ngữ, vị ngữ gì cả. Minh Trúc chau mày hỏi lại.
" Bỏ đi"
Nhận biết Minh Trúc chẳng giúp ích gì được mình, chán nản Mavis lại ngồi xuống ghế sofa tựa vào ghế và nhắm mắt thiếp đi. Trông vẻ mệt mõi của Mavis, Minh Trúc không làm gì được hơn. Cô hít một hơi dài rồi bước sải đi đến chỗ Mavis nói.
" Dù tôi không biết anh muốn hỏi về vấn đề gì nhưng tôi có một lời khuyên dành cho anh"
Mavis vẫn nhắm ghì mắt và đồng nghĩa với sự đồng ý chấp nhận lời khuyên của mình, cô tiếp tục nói.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật