[Dịch] No Game No Life

Chương 2 : Người khiêu chiến/Challenger (part 4-5)



Part 4

Steph chăm chú nhìn ấm nước đang sôi lục bục.

Thời gian om trà đương nhiên là không cần phải nói, nhiệt độ nước nước sử dụng khi pha trà cũng rất quan trọng.

Điểm tâm ăn kèm với trà là bánh kếp được làm từ hôm trước.

Hiện tại lãnh thổ của loài người đã rất lâu rồi không sản xuất được đường, vì vậy các món điểm tâm ngọt là rất hiếm.

Do đó Steph dùng các loại hương liệu như vỏ quế để thay thế cho đường khi làm bánh kếp, cô cũng khá tự tin vào kết quả.

... Sắp đặt bộ đồ trà, đĩa bánh kếp đã được cắt chia cẩn thận lên khay bạc.

“... Ổn rồi, chắc là không vấn đề gì nữa.”

Steph khẽ quệt mồ hôi trán, cảm giác như vừa hoàn thành một kiệt tác.

“Thưa, tiểu thư.”

Giống như đã chờ có cơ hội để lên tiếng từ rất lâu rồi, cô hầu gái nói với Steph.

“Ara, có chuyện gì vậy?”

“À không... Có hơi thất lễ nhưng, tiểu thư, cô đang làm gì vậy ạ?”

“... Đúng là hơi thất lễ đấy. Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”

“A không, chỉ là.... Thật sự chỉ cần cô chủ nói một tiếng, chúng tôi, các hầu gái sẽ chuẩn bị trà và điểm tâm ngay lập tức. Cô chủ lại không nói gì cả mà tự mình bắt tay vào làm.... Hơn nữa còn nhiệt tình chăm chú như vậy...”

.......................

Eh?

Nói cũng phải, tại sao mình lại phải tự thân đi pha trà chứ?

Sực nảy ra một câu hỏi như thế, trong đầu Steph liền thoáng qua một hình ảnh tưởng tượng.

[Ồ. Ngon thật đấy. Steph cậu giỏi cả việc nội trợ nữa cơ à?]

Sora cầm một chén trà, mỉm cười nhìn mình, nói.

.......... Bụp.

Steph có cảm giác như máu trong người dồn hết cả lên mặt.

“...........A a a a a a a a a a, trời ơi~~~!”

Cô gào lên, ôm đầu đập bình bình vào tường.

“Tại sao mình phải tự tay chuẩn bị điểm tâm để chứng tỏ là mình có tài năng nội trợ chứ! Cái loại người như thế, chỉ cần cho hắn nước này.... đá này, cỏ này, cái quái gì cũng đủ rồi cơ mà!”

“Cô, cô chủ! Hãy bình tĩnh lại đi!!”

“Chị, chị hầu trưởng! Cô, cô chủ đầu óc bất thường mất rồi....!

Các cô hầu gái vôi vàng ngăn cản Steph đang bận phát ra những tiếng đập côm cốp, tất cả rơi vào hỗn loạn.

Part 5

“.....Ôi~....”

Steph vừa thở dài vừa bê chiếc khay bạc đi dọc hành lang.

Trên khay có đặt hai phần trà và điểm tâm, chuẩn bị cho hai anh em Sora.

Steph thở dài sườn sượt, một lần nữa không thể thắng nổi tình cảm của bản thân, tự tay bê đồ mình tự tay chuẩn bị lên cho họ.

Tự oán thán chính mình, nhưng đồng thời, nghĩ tới cảnh nếu được Sora chính miệng khen ngợi đồ ăn mình làm....

“.... Cũng không thể phủ nhận là mình vẫn có một chút mong chờ... Ôi.”

Thế nhưng.

Steph đột nhiên dừng bước.

“Khoan đã, chờ một chút nào Stephanie. Các món ăn này, có phù hợp với khẩu vị người từ thế giới khác không?”

Steph thật sự rất tự tin vào kỹ thuật pha trà và làm điểm tâm của mình.

Nhưng bên kia lại là người tới từ thế giới khác.

“Ôi... Xong rồi...”

Trong đầu lại hiện lai hình ảnh tưởng tượng.

[Ọe, xin lỗi, thứ này tôi phải pass.]

Sora nhăn mặt nói.

“A a a a a a.... Nếu, nếu thế thì hỏng mất thôi, nếu như vậy đường rút lui [cái này là do người hầu] làm cũng bị cắt mất luôn..... Eh, đấy là đường rút kiểu gì chứ! Mặc kệ, họ nghĩ thế nào cũng không liên quan đến mình.... Không nói như vậy được! A a a a a, thật là.... Mình đúng là bị nguyền rủa rồi...”

Steph đã hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, không biết phải làm thế nào nữa.

Cô hít sâu mấy hơi, mượn cớ chuẩn bị tâm lý, bắt đầu tìm cách biện hộ.

“Đúng, đúng rồi. Không những hoàn toàn bị coi là kẻ ngốc mà thậm chí đến một chén trà, một món điểm tâm cũng không biết làm, cứ thế thì danh dự của dòng họ Dora sẽ mất sạch . Những thứ này rõ ràng là rất ngon lành, nếu không hợp khẩu vị thì chắc chắn là do khác biệt về văn hóa....]

Lẩm bà lẩm bẩm.

Miệng thì nói, tay thì bận đầy, Steph chật vật lắm mới mở được cửa phòng sách ra.

“.... Hả?”

.... Nhưng nhìn qua một vòng, hai anh em mới vừa nãy còn có mặt ở đây, giờ đã biến mất.

Nhìn đi nhìn lại, ở trên tầng hai.

Phía cuối cầu thanh, cửa thông ra ban công đang mở, gió thổi nhè nhẹ làm lay động rèm che.

Steph đi lên ban công... Phát hiện hai anh em đang ở ngoài đó.

Anh trai mặc trang phục quản gia đang vươn người ra ngoài lan can, dùng điện thoại di động chụp ảnh.

Em gái trông giống như một tiểu thư đài các... đang ngồi dựa lưng vào chân anh trai, đọc sách.

.... Một tổ hợp hai người mà dù có nói rằng nếu tách rời ra cả hai sẽ phải chết thì cũng chẳng ai thấy có gì không hợp lý.

Nhìn cảnh tượng như trong tranh vẽ.... cùng quan hệ giữa hai người họ.

Tuy cảm thấy trong lồng ngực như có gì đó thắt lại nhưng Steph tự nói với mình, đó chỉ là ảo giác mà thôi.

“.... Ngoài đường náo nhiệt thật.”

Sora nhìn khung cảnh huyên náo bên ngoài, nói.

“.... À, cái đó. Bây giờ đại hội cờ bạc lựa chọn quốc vương vẫn đang tiến hành mà.”

Steph trả lời, tiếp đó đặt khay bạc lên bàn ngoài ban công, bắt đầu rót trà ra tách.

“.... Này... Mời dùng trà.”

“Ồ, thank you.”

“Em gái nữa nhé.”

“.... Ưm.”

Sora nhấp một ngụm trà, lại nhìn xuống con đường.

Ân tượng ban đầu là.... Thành phố này đúng là thuộc [thế giới ảo tưởng điển hình].... Có điều bây giờ lại có chút khác biệt.

.... Hắn là do chiến tranh đã bị cấm chỉ nên thành phố không có dấu hiệu bị phá hoại.

Các loại kiến trúc mang phong cách tương tự như kiến trúc La Mã, kiến trúc cổ điển, kiên trúc Baroque đan xen lẫn nhau.

Đường được trải bằng đá tảng, từng chiếc xe qua lại ngược xuôi, bên bến cảng đằng xa có ba chiếc thuyền đang đậu.

Nhìn qua có vẻ ngay cả động cơ hơi nước cũng chưa được phát minh ra.

Ở trên những sườn núi xa hơn đó nữa là từng khoảng ruộng nhỏ, sử dụng phương pháp canh tác còn cổ xưa hơn cả kiến trúc trong thành thị.

.... Việc không có tác động của chiến tranh được thể hiện tất rõ ở đây.

Mỉa mai thay, chiến tranh làm tăng tốc sự phát triển của [Hóa học], từ đó lại tạo ra bước nhảy vọt của các kỹ thuật dựa trên phân bón cũng như chất đốt.

Mà nói mới nhớ, những cuốn sách vừa đọc trong phòng sách của Steph hầu hết đều được viết tay.... cũng tức là kỹ thuật in ấn vẫn còn là chép tay.

Hẳn là kỹ thuật in xếp chữ còn chưa được phát minh hoặc là chưa được phổ cập.

“Châu Âu thời Phục Hưng trung kỳ à(1). Trước khi bị cách mạng công nghiệp làm ô nhiễm.... Thành phố thật là đẹp.”

“.... Strategy game (2)... trích dẫn thông tin... hoàn thành.”

.... Nhưng, Sora lại nghĩ.

Theo như thần thoại, cuộc chiến tranh khiến cả hành tinh biến thành một chốn hoang tàn đã kết thúc từ mấy nghìn năm trước rồi.

Cũng có nghĩa là từ khi [Minh ước] được thành lập đến nay đã trải qua vài nghìn năm rồi.

Imanity, chủng tộc con người, hoàn toàn không thể sử dụng được bất kỳ ma pháp nào.

Cũng tức là không khác gì với “loài người” tại thế giới cũ của mình.

Trải qua mấy nghìn năm vậy mà trình độ phát triển vẫn chỉ dừng lại ở mức độ thế kỷ 15 tại thế giới của mình.

.... Vậy còn những chủng tộc văn mình có thể sử dụng loại kỹ xảo gần như ăn gian, ma pháp, hiện tại họ ra sao rồi?

Sora đột nhiên hỏi.

“Này, Steph.... Tại sao cậu lại muốn trở thành vua?”

“.... Sao?”

“Tôi nghe người ta bảo cậu liều mạng nỗ lực là vì sợ rằng mình sẽ không thể là dòng dõi hoàng gia nữa?”

Sora nhớ lại những gì nghe được bên ngoài quán trọ kiêm nhà nghỉ lúc trước. Thế nhưng....

“.... Chuyện đó, thì thế nào cũng được.”

.... Nói đến cùng thì lời đồn cũng chỉ là lời đồn mà thôi, cười một tiếng bỏ qua là hết.

Cô bước lên cạnh Sora, cũng vươn người ra ngoài lan can nhìn ngắm khung cảnh.

“.... Quốc gia này.... Elechia cũng coi là một đất nước khá lớn đúng không?”

Cô nhìn về nơi xa xăm, giống như đang muốn nhìn về tận quá khứ... khẽ nói.

“Trước đây, trên thế giới còn có tới mấy quốc gia của loài người. Elechia thậm chí còn là quốc gia lớn nhất trong số đó.”

Giọng cô mang theo vẻ tự hào nhưng cũng pha chút tự giễu, tiếp tục nói.

“Sau khi [Mười Minh ước] được thành lập, nơi đây đã trở thành [quốc gia cuối cùng] của chủng tộc loài người chỉ biết tới thất bại liên tiếp.”

“......”

“Trông thì có vẻ rất phồn hoa đúng không? Nhưng mà... Elechia đang bước dần về phía diệt phong rồi.”

Cô lại nhìn xuống con đường tấp nập, lần này ánh mắt mang theo vẻ đau thương.

Sora nhìn theo ánh mắt cô, rất dễ dàng tưởng tượng ra được những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Mất đi lãnh thổ, một lượng lớn nhân khẩu phải chen chúc nhau trong phạm vi nhỏ bé.

Sự thiếu hụt tài nguyên, lượng thực đãn tới kinh tế đình đốn không phát triển.

Cho dù có muốn sản xuất lương thực đi nữa, nếu không có đất đai thì sẽ không có sản phẩm, nếu không có sản phẩm thì sẽ không có nghề nghiệp.

Tuy nhờ [Mười Minh ước] mà trật tự vẫn có thể thể coi là yên ổn,

.... Nhưng cậu nhớ đến đám cướp tấn công hai người mình khi vừa mới tới thế giới này.

Anh trai nhìn xuống dưới con đường.

Em gái đang dựa lưng vào chân anh trai đọc sách cũng chuyển tầm mắt sang phía Steph.

“Quốc vương tiền nhiệm.... Ông nội tôi thất bại trong [Đánh cược quốc gia], khiến cho đất nước giờ rơi vào tuyệt cảnh chỉ còn lại một thủ đô, đó là sự thực. Nhưng vốn con người là liên tiếp thất bại rồi, tình hình cũng càng lúc càng...

Steph siết chặt tay, cay đắng nói.

“Tuy bị mắng chửi là ngu vương nhưng ông tôi vẫn luôn muốn cứu vớt đất nước này, ông không hề sai...”

... Nếu như không giành lại được lãnh thổ thì dù thế nào đi nữa loài người cũng không thể sinh tồn lâu dài được.

Chờ đợi diệt vong kéo đến, không bằng tự tìm đường sống trong tuyệt cảnh... Là vậy phải không?

“Tôi.... muốn cứu Elechia...”

Steph giống như đang cố kìm nước mắt.

“Sau đó là muốn chứng minh ông tôi không hề sai... Muốn để con người tiếp tục sinh tồn... Cần phải tích cực lựa chọn tấn công, đoạt lại lãnh thổ mới được, nếu không trong tương lai không xa, loài người sẽ thực sự tuyệt diệt.”

.... Steph nói, vẻ mặt đầy đau thương.

Shiro thì vẫn bộ dạng như cũ, giống như chẳng hề quan tâm, hỏi.

“... Steph... yêu quý.... đất nước, thế giới này?”

“Ừ.... Tất nhiên là thế rồi!”

... Nụ cười mang theo nước mắt.

Steph lập tức trả lời.

Nhưng ngược lại với cô, hai anh em lại cúi đầu xuống.

“.... Thật là, tốt...”

“..... Đúng thế, có thể trả lời dứt khoát như vậy, đúng là khiến người ta phải hâm mộ.”

Có điều.... Anh trai dùng giọng nói bình tĩnh, nhưng không thể phản bác.

Triệt để phá tan hy vọng của Stephanie Dora.

“Nhưng mà nguyện vọng đó của cậu không thể thực hiện được.”

“....Sao...”

“Hơn nữa, nói một cách khó nghe thì....”

Cậu nhìn Steph đang sững sờ, tiếp tục truy kích.

“Ông nội cậu..... Ở đây, bây giờ, tôi chỉ có thể nói ông ta là ngu vương tệ hại nhất.”

..........

Steph giống như cố ép ra từng lời, lên tiếng phá vỡ sự im lặng kéo dài.

“Vì, sao anh.... lại nghĩ như, vậy?”

Cô cắn chặt môi, từ nắm tay siết chặt truyền lại cảm giác đau đớn do móng tay cắm sâu vào thịt.

..... Nếu không phải thế giới này cấm chỉ bạo lực, câu hỏi đó chắc chắn là đã bị thay bằng một cú tát thẳng vào mặt Sora. Nhưng dù vậy thì Steph quả thật đã truyền hết lửa giận vào trong câu hỏi.

Đối tượng tình yêu.... không phải.

Không cần biết là đối tượng bị cưỡng ép phải lòng hay là loại người nào khác, tất cả đều không đủ để cô có thể tha thứ cho câu nói xúc phạm đó.

Nhưng đối mặt với chất vấn, Sora chỉ khẽ thở dài, đưa di động lên phát lại những tấm ảnh đã chụp.

Thành phố khiến người ta liên tưởng tới châu Âu thế kỷ 15.

Do không có chiến tranh, các kiểu kiến trúc cũ và mới đan xen hòa trộn với nhau, thực là một thành phố mỹ lệ.

Nhưng chính vì thế... nên mới thấy tiếc nuối.

“Cứ tiếp tục như vậy... Quốc gia này sẽ diệt vong. Cùng với lúc lựa chọn ra được quốc vương kế nhiệm.”

Nghe câu nói bất thình lình như không có chút liên quan gì này.

Steph cố gắng phản bác, ngữ điệu càng thêm khổ sở, càng thêm kích động.

“Tại, tại sao lại nói vậy! Chính vì để không trở thành như thế nên mới phải chọn ra quốc vương mới...”

Có đôi chút chán nản, Sora và Shiro cùng ngẩng đầu nhìn trời.

Khác với khung cảnh màu xám mà họ vẫn quen thuộc, đó là một bầu trời xanh lam, giống như một màn mực lam bát ngát.

.... Tiếp đó hai người nhớ lại lúc mình vừa đặt chân tới thế giới này.

Cũng là những gì quý ngài “Thần” đã nói với họ.

Đây là [DisBoard], thế giới trên bàn cờ, nơi tất cả đều được quyết định bằng trò chơi.

Là nơi mình.....

Là nơi Shiro...

..... Mơ ước đã lâu.

.... Là thế giới..... cả hai được tái sinh.

“... Steph, cuộc đại hội đánh bạc này sẽ kéo dài đến bao giờ?”

Mặc dù Steph vẫn đang rất bất mãn vì chưa nhận được lời giải thích có thể khiến cô chấp nhận được nhưng vẫn đáp lại.

“.... Hôm nay là ngày cuối cùng.”

Cô vừa nói vừa hướng tầm mắt sang phía đông mặt trời, ngắm nhìn khu kiến trúc có vẻ như là lâu đài hoàng gia.

“Đến tối trong đại sảnh quốc vương sẽ tiến hành cuộc chiến cuối cùng, nếu như không có ai có phản đối gì với người giành chiến thắng cuối cùng thì người thắng sẽ trở thành vị vua mới... Có vấn đề gì sao?”

Em gái gập sách lại, đứng lên.

Anh trai thì vặn vặn lưng, tiếp đó tự vỗ vỗ lên mặt.

“.... Được rồi! Này, em gái.”

“... Ư.”

“Dù anh có làm gì đi nữa em cũng sẽ theo cùng anh phải không?”

“Ưm.”

“Trả lời nhanh vậy. Để hạ quyết tâm anh còn phải nội tâm giằng xé, đấu tranh tư tưởng mất một lúc thế mà...”

“...Nói dối.”

“Hô?”

“... Anh, có vẻ... rất vui.”

Đối mặt với em gái vẫn như bình thường, vẻ mặt không chút cảm xúc,

Nhưng thoáng hiện lên nụ cười mà chỉ anh trai mới nhận ra được.

“.... Ha ha, quả nhiên là em nhận ra được.”

Nói đoạn, hai người quay lại, bắt đầu bước đi.

“Này, chờ đã, hai người đi đâu vậy!?”

“Lâu đài hoàng gia.”

“.... Heh?”

Sora trả lời rất nhanh. do không thể đoán được ý đồ của của cậu là gì, Steph không khỏi thốt lên một tiếng ngớ ngẩn.

Nhưng Sora hoàn toàn không để ý tới cô, tiếp tục nói.

“Tôi đi để chứng minh ông nội cậu đã chính xác.”

“....... Hả?”

Nghe thấy tiếng Steph vội vội vàng vàng chạy theo phía sau.

Sora xác nhận lại công việc trong công cụ quản lý nhật trình trong di động của mình.

..... [Mục tiêu]..... Tóm lại cứ trở thành quốc vương rồi hẵng tính.

Sora cười khổ, đút di động vào túi quần, nói.

“Khó khăn lắm mới tới được thế giới đem lại cuộc sống mới, nếu đột nhiên lại mất đi nơi nương thân thì đúng là khiến người ta đau đầu.”

“.... (gật gật)”

“Vậy thì đi làm vua thôi, sau đó đoạt lại lãnh thổ đã mất.”

..... Có phải mình đã nghe nhầm không?

Stephanie Dora nhắc lại những gì mình vừa nghe được, xác nhận thật cẩn thận.

Tiếp đó, sau khi đã xác nhận không phải mình vừa nghe lầm, cô nhìn theo bóng lưng chàng trai ấy.

Giọng điệu thoải mái giống như chỉ định tới một cửa hàng gần đây mua một món đồ đơn giản.

Nhưng lại giống như đi xác nhận một chuyện chắc chắn đã xảy ra, tràn ngập kiêu ngạo, tự tin, không bao giờ khuất phục....

Bóng lưng chàng trai vừa tuyên bố sẽ đoạt loại lãnh địa của loài người.

“À, suýt thì quên.”

Sora nhặt một miếng bánh điểm tâm trên bàn ngoài ban công, đưa lên miệng.

“..... Ồ.”

Quay sang phía Steph đã quên mất rằng đang có điểm tâm, cậu nói.

“Ừm, rất ngon. Cả trà lần điểm tâm đều rất ngon. Thank you!”

Thấy Sora quay lại, mỉm cười nhìn mình.

Trái tim chợt đập nhanh thình thịch, thật sự là do ảnh hưởng của [Minh ước] sao?

Steph đã hoàn toàn không thể phân biệt được nữa.

Chú thích:

(1) Thời kỳ Phục Hưng, tiếng Pháp: Renaissance, một phong trào văn hóa diễn ra trong khoảng thời gian từ thế kỷ 14 đến thế kỷ 17 tại châu Âu, rất nhiều thành tựu nghệ thuật, văn hóa, kiến trúc đặc sắc đã ra đời trong giai đoạn này.

(2) Strategy game, game chiến thuật, việc nhận định tình huống và suy luận có vai trò quyết định đến kết quả, các thể loại game chiến thuật rất đa dạng từ cờ vua, cờ tướng, chơi bài cho đến các game video như Starcraft, Warcraft, Heroes

http://en.wikipedia.org/wiki/Strategy_game


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật