[Dịch] No Game No Life

Chương 1 : Tay mơ/Beginner (part 9)



Part 9

...............

….. Im lặng, trong thời gian~ dài.

Người phá vỡ sự yên lặng là Shiro vốn vẫn ngồi lặng lẽ, đơn thuần đóng vai khán giả.

“…. Cái này, anh?”

“Hư hư hư, thế nào em gái? Thấy kế hoạch hoàn hảo của anh chấn động đến nỗi không nói được gì phải không?”

Mặc dù không hiểu ý em gái nói nhưng giờ Sora đã chìm đắm trong yêu cầu hoàn mỹ của mình rồi.

Điều thứ sáu trong [Mười minh ước] – Món cược đã “thề trên Minh ước” phải được tuân thủ tuyệt đối.

Tiếp đó nếu căn cứ theo điều thứ chín.... Do ảnh hưởng từ sức mạnh của Thần, kết quả là không thể phản hồi.

Vậy thì đương nhiên là, có thể nhận định rằng trong quá trình đó không tồn tại ý chí tự do cá nhân!

Thế nhưng....

“.... Cái đó.... Chuyện này, là thế nào...?”

Nhìn em gái đến bây giờ vẫn chưa thể hiểu ra, lần này đến lượt Sora lộ vẻ khó hiểu.

“Ô kìa, lạ thật đấy, My little sister (1). Không phải người ta vẫn hay nói, tình yêu là mù quáng sao? Nếu như tuyệt đối tuân thủ Minh ước là pháp tắc của thế giới này thì đương nhiên là sẽ [hiến dâng tất cả] đúng không? Không cần biết là ăn ở hay là tiền bạc, thậm chí cả người cũng có thể có được, không phải là một đá ba chim sao ♪”

Nhìn Sora như đang muốn nói đầu óc em vẫn luôn rất tốt tại sao giờ lại không hiểu.

Shiro khẽ lẩm bẩm.

“....[Trở thành vật sở hữu của tôi].... Như vậy, không được.... sao?”

“.......Hả?”

“..... Nếu nói như thế, sẽ, có được tất cả.”

“....Eh, a, huh?”

Trong khảnh khắc, trí óc Sora trở nên hỗn loạn, tiếp đó bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ.

Nếu ra mệnh lệnh là [Trở thành vật sở hữu của tôi] như em gái đã nói.

Tất cả vật sở hữu của vật sở hữu sẽ tự động biến thành của mình....

“A, eh? Nếu làm theo cách đó sẽ càng có lợi hơn.... Ơ?”

Tại sao lại không nghĩ ra...?

Đáng ra là phải nói như vậy chứ?

Đề ra chiến lược, kế hoạch là việc của bản thân mình, Sora cũng có đủ khả năng và thực lực để cụ thể hóa chủ trương mà mình đã đặt ra, tại sao lại....

“...Anh, tự thêm, mong muốn của mình vào?”

“....................A?”

Em gái..... sợ là không phải vì buồn ngủ, hơi nheo mắt lạnh lùng nhìn Sora.

“ A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a.”

Và Sora ôm đầu thét lên.

“Chẳng, chẳng lẽ..... Chẳng lẽ lại như vậy? Là cái cảm giác tự ti nghĩ rằng nếu lỡ mất dịp này thì cả đời sẽ không còn cơ hội nào để có bạn gái nữa, khiến khả năng phán đoán của mình mất sự chính xác vào lúc quan trọng nhất sao? Ngu, ngu quá.... Tại sao, mình, mình lại phạm phải sai lầm ngu xuẩn như thế......”

Không thể nào.

Bản thân là tham mưu trong 『  』 vậy mà lại mắc phải sai lầm như thế.... Sora chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.

Giống như là đang rất không hài lòng, Shiro tiếp tục hậm hực nói.

“... Anh...từng bảo.... không có bạn gái, cũng được.... chỉ cần có Shiro... là đủ rồi.”

“ĐẤY LÀ ANH MẠNH MỒM~~ THẬT SỰ XIN LỖI MÀ~~”

Nhìn Shiro đang xụ mặt ngồi trên giường, Sora quỳ xin lỗi đúng thế dozega(2) ngũ thể đầu địa dưới đất.

“Dù, dù sao cũng không thể ra tay với em gái được! Huống hồ em mới mười một tuổi! Sẽ bị cảnh sát tóm cổ mất! Anh đến từng này tuổi rồi, có mong muốn như vậy cũng là chuyện đương....”

Anh trai mồm năm miệng mười tìm đủ mọi lý do biện hộ. Em gái thì chỉ lạnh lùng nhìn lại.

Còn cả,

“........”

Người trong cuộc, nạn nhân bị yêu cầu, Stephanie lại bị vứt sang một bên, chỉ cúi gằm đầu run rẩy.

Đúng thế. Đúng như Sora nghĩ, không ai có quyền cự tuyệt Minh ước. Đó là phép tắc tuyệt đối của thế giới này.

Thế nhưng.... Da mặt nóng bừng, tim đập thình thình không cách nào ngừng lại.

Thấy Sora từ lúc vừa bắt đầu đã chỉ chú tâm tới em gái mà bỏ mặc mình, lồng ngực bỗng như thắt lại.

.... Dù cho đó là phép tắc của thế giới này đi nữa.

Không thể nào.

Vì một chàng trai như vậy.

Vì một kẻ như vậy.

.... Mà lại có cảm giác.....”ghen tuông”....!

“KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN CHUYỆN NÀY ĐƯỢC~~!”

“Oa! Giật cả mình!”

Chấn động đến từ phẫn nộ cuối cùng cũng khiến Stephanie đứng bậy dậy, gào lên.

Vốn muốn kiên quyết kháng cự lại tình cảm bị cưỡng ép truyền vào mình, trừng trừng nhìn Sora... thế nhưng.

“.... Ư, ư ư!”

Khoảnh khắc ánh mắt cô chạm vào mắt Sora, nhịp tim đột nhiên tăng vọt, da mặt cũng càng nóng bỏng hơn.

“Cái, cái, cái cái cái đó là [yêu cầu nho nhỏ] kiểu gì chứ! Anh, anh coi trái tim của một thiếu nữ thành cái thứ gì vậy!?”

Stephanie vội dời ánh mắt, gào lên, cố không để bị phát hiện ra.

Mặc dù hùng hùng hổ hổ đứng dậy nhưng chung quy vẫn thiếu đi một chút nhuệ khí.

“À, ờ... Chuyện đó thì....”

Sora gãi gãi đầu, lộ vẻ xấu hổ, ánh mắt đảo qua đảo lại.

Do sai lầm vừa xảy ra, những dự định sắp sửa triển khai đều lập tức không thể thực hiện được nửa, Sora không khỏi cảm thấy lo lắng.

“Chuyện, chuyện này, Shiro? Làm gì bây giờ?”

“... Không, biết...”

“Ư hư...”

Vô cùng xấu hổ hổi xin trợ giúp từ em gái nhưng bị từ chối lạnh lùng....

“Thật là.... E hèm!”

Không còn cách nào nữa, Sora chung quy cũng hạ quyết tâm, hắng giọng một tiếng.

Quyết định coi như sai lầm chưa từng xảy ra.

Mà nếu nghĩ lại thì vẫn có thể cảm thấy tâm tình thoải mái, Sora không khỏi bắt đầu cười cười ngơ ngẩn.

“Tiêu chuẩn chi tiết thế nào là tùy mỗi người. Ví dụ như ăn một miếng bánh ngọt thôi cũng có thể là ăn một miếng hết luôn cả cái bánh.”

Đại khái là đã khôi phục lại trạng thái cũ, Sora bắt đầu nói năng lưu loát như trước.

“Đó, đó không phải là lừa đảo sao!”

Nhưng Stephanie không thể chấp nhận nổi cách giải thích như vậy, phản bác lại.

.... Giọng nói Sora truyền vào trong tai làm cô cảm thấy rất khó xử.

Dù nếu có thể thì thật sự rất mong cậu ta im miệng đi, nhưng trớ trêu là lại muốn nghe thấy tiếng cậu ta nhiều hơn nữa.

Mượn cớ [yêu cầu giải thích] để đè nén cảm xúc tréo ngoe trong lòng xuống, Stephanie vẫn tiếp tục phản đối.

Hoàn toàn không nhận ra được sự khó xử trong lòng một thiếu nữ trẻ, Sora (mười tám tuổi, trai tân) tiếp tục lạnh lùng,

Chỉ tay vào Stephanie, giống như đang chỉ dạy một đứa bé vừa mắc lỗi.

“Đúng, chính là ở đó. Bị nội dung trò chơi thu hút sự chú ý mà quên mất [tiền đề của trờ chơi]. Không thể để như vậy được, bỏ qua những kiểu phát ngôn không có mục tiêu cụ thể đi nhé.... Kể cả những lời cường điệu điều kiện thắng bại nghe có vẻ to tát nhằm cố ý làm mơ hồ mục tiêu chủ yếu đi cũng vậy, đã hiểu chưa....”

.... Nói tóm lại, mục đích của trò chơi lần này chính là đấu hòa.

Tính đến điểm này thì cũng hoàn toàn phù hợp với những gì Stephanie đã nghĩ.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ, vẫn còn có chỗ chưa suy tính tới.

Đấu hòa cũng vậy mà thắng lợi cũng vậy... ‘Rủi ro mà Stephanie phải nhận’ đều giống nhau.

Đó chính là bản chất của trò chơi này.... Cũng có nghĩa là....

“Anh, anh là đồ.... lừa đảo!”

Đúng thế, điều này chính là [lừa đảo].

Stephanie gào lên như vậy cũng không phải là không có lý do... nhưng mà.

“Eh~ Nói thế thì thật là quá đáng.... Rõ ràng là bên bị lừa có lỗi mà~”

“Cái, cái đó đều là ngụy biện của kẻ lừa đảo!”

Thấy Stephanie cứ liên tục phản đối, Shiro có vẻ đã chán phụng phịu, xen miệng vào.

“... [Mười minh ước]... điều ba... Trò chơi tiến hành khi.... hai bên đặt cược ngang nhau.... theo phán đoán của mỗi bên.”

Sora vô cùng mừng rỡ khi thấy Shiro cuối cùng cũng trở lại thành đồng minh của mình, tiếp lời.

“Đúng thế! Mấu chốt là ở chỗ [đặt cược ngang nhau theo phán đoán]. Tiếp đó cũng tương tự, điều thứ tư, chỉ cần không vi phạm “điều thứ ba”, nội dung và món cược của trò chơi đều không quan trọng.... Cũng có nghĩa là?”

Như phối hợp với hành động của Sora, Shiro đáp.

“.... Dù là tính mạng, hay là nhân quyền... đều có thể trở thành đối tượng đánh cược...”

“Yes, exactly ♪ (3) Cũng có thể nói, sau khi quyết định vật cược, trò chơi đã bắt đầu rồi.”

Nhìn có vẻ như đang giải thích cho Stephanie nhưng thực tế thì chỉ là hai anh em đang trao đổi với nhau.

Shiro bỗng nói.

“... Nhưng, không cần thiết phải... đánh cược cả, tình cảm.”

“Không phải mà! Đây chỉ là bất đắc dĩ xác nhận xem có thể ảnh hưởng được ý chí tự do hay không thôi....”

“....Anh.”

“Vô cùng xin lỗi.”

Có vẻ trò [Coi như sai lầm chưa từng xảy ra] không có tác dụng gì với em gái.

“Nhưng, nhưng mà....! Dùng trò lừa đảo ấy.....”

Dùng trò lừa đảo ấy, giành mất tình yêu đầu của mình...

Nhìn Stephanie nước mắt ầng ậng, vốn chỉ riêng việc lên tiếng chỉ trích thôi đã rất tàn nhẫn rồi.

Nhưng mà,

“... [Mười minh ước]... điều sáu... Món cược đã “Thề trên minh ước”, tuyệt đối tuân thủ....”

Cô bé mười một tuổi... Dùng ánh mắt mang vẻ thương xót, bình thản, nhưng cũng cực kỳ chuẩn xác, ra một đòn trí mạng.

“.... Quên mất.... ý nghĩa, sức nặng của minh ước... dễ dàng, trúng phải khiêu khích... là bản thân chị.”

.... Đúng vậy, dù gì cũng là tuân theo mười điều Minh ước.

[Điều thứ năm].... Bên tiếp nhận khiêu chiến có quyền quyết định nội dung trò chơi.

Stephanie có quyền từ chối trò chơi, cũng có quyền thay đổi nội dung trò chơi.

Người hai tay dâng quyền lợi đó lên cho đối phương, tiếp nhận trò chơi này không phải ai khác....

“....Ư ư.....”

.... mà chính là bản thân cô.

Có lẽ đã không thể nói được gì nữa, Stephanie ngồi phịch xuống đất.

Trên thực tế, minh ước đã được thành lập... Hiện tại Stephanie quả thật đang chịu ảnh hưởng của minh ước.

Điều đó thể hiện, thế giới này đã thừa nhận tính phù hợp của trận đấu vừa rồi.

Mặc cho Stephanie có nói gì nữa, cô cũng đã thua rồi, vật cược cũng đã được xác nhận.

“Vậy thì, nếu cô đã chấp nhận kết quả, Stephanie?”

“....Huh.... Đồ!”

Đồ khốn kiếp! Cô vốn muốn hét lên như thế.

.... Nhưng cảm giác lại không cho phép cô làm như vậy.

Không chỉ như thế, chỉ gọi tên thôi đã có cảm giác ngọt ngào dâng lên trong tim...

“.....Ư ư ư ư ư, tại sao lại thế này chứ~”

Stephanie không biết phát tác vào đâu nữa, cứ quỳ như vậy, đập đầu bình bình xuống đất.

“Uh oa.... Cô, cô, vẫn ổn chứ!”

“Anh thấy tôi ổn ở chỗ nào hả!?”

Đối mặt với Stephanie trước trán sưng đỏ, mắt nhìn trừng trừng, Sora có chút e dè, nhưng vẫn nói.

“Không, không đâu cả. Nhưng, nhưng mà tôi đã thắng ván cược rồi, bây giờ.... sẽ có vài yêu cầu nhé?”

Yêu cầu....

Không sai, dù sao mục đích của Sora cũng không phải là [phải lòng cậu ta], mà là những thứ đã nói trước đó.

Stephanie nghĩ tới điều Sora nói lúc nãy [Kết quả sau khi phải lòng sẽ là hiến dâng].

Thế nhưng.... Chờ đã, Stephanie.

Yêu cầu của Sora là [phải lòng cậu ta].

Chứ không phải là [tuân theo mệnh lệnh của cậu ta].

Cũng có nghĩa là, Stephanie không có bất kỳ nghĩa vụ nào phải đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào cậu ta sắp đưa ra.

“Hừ.... Hừ hừ hừ hừ, có vẻ tính toán của mi sai lầm rồi...”

Hiểu được điểm này rồi thì mọi chuyện tiếp theo cũng đơn giản thôi.

Không cần biết là yêu cầu như thế nào, chỉ cần trả lời [NO] là sẽ chẳng có vấn đề gì thế.

Như vậy là có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện rồi!

“Vậy thì, đầu tiên là vì cái tên Stephanie nghe dài quá, gọi cậu thân mật là Steph thôi có được không?”

“Eh? A, được, không vấn đề gì ♪........ Á!”

..... Nhận được cái tên thân mật, [Steph] vui vẻ gật đầu.

Quyết định [từ chối tất cả mọi yêu cầu] vừa đưa ra hai giây trước đã bị lý trí quên bẵng hoàn toàn.

Biến thành một thiếu nữ ngây thơ vì được người mình thầm mến gọi bằng cái tên thân mật mà vui mừng đỏ mặt....

“Không.... không phải, tên tuổi gì đó, xưng hồ gì đó, đều, đều không cần thiết phải để ý nhiều! Ừ, ừ, chính là như vậy, ừ! Chỉ cần sau đây không cần biết là yêu cầu gì cũng đều từ chối hết là được!”

Nhưng trong lúc cố ép mình suy nghĩ theo hướng đó, Stephanie hoàn toàn không ý thức tới một điều.

Chỉ cần cô chạy nhanh ra khỏi căn phòng này là sẽ không còn chuyện gì nữa.

Cũng có nghĩa là.... Bản thân cô trong vô thức đã nảy sinh suy nghĩ muốn ở lại bên cạnh Sora...

“Ừ, vậy thì cậu cứ gọi tôi là Sora thôi. Steph, cậu thuộc dòng dõi hoàng gia có phải không?”

.... Bắt đầu rồi.

Đúng thế, nếu như những gì yêu cầu hiến dâng mới là mục đích, vậy thì chỉ có tiền bạc, chỗ ở, thức ăn.

Hắn làm vậy là để yêu cầu những thứ đó.

Nhưng những yêu cầu này lại không có sức ràng buộc bắt Steph phải tuân theo.

Hừ hừ, Steph cười thầm trong bụng.

Nghe Sora đưa ra yêu cầu xong sẽ dứt khoát đáp lại rằng [Tôi từ chối!]

Để cho tên lừa đảo này nhận thức được sự thất bại của mình... Đến lúc đó sắc mặt hắn nhất định là sẽ rất đáng coi.

Steph chuẩn bị ổn thỏa từ ngữ đối đáp, chờ Sora đưa ra yêu cầu.

“Nếu vậy thì nhất định là nhà cậu rất rộng nhỉ. Có thể tạm thời ở chung với nhau được không?”

“..... A, được, không vấn đề gì ❤ ”

..........................

Eh?

“Ơ, eh? Tại sao, eh?”

Hoàn toàn không thể hiểu nổi lời mình nói ra, Steph đã rơi vào hỗn loạn.

Thế nhưng, trong cảm giác nóng bừng trên mặt như sắp chảy máu mũi, cô nhớ lại những gì Sora nói.

[Tạm thời ở chung với nhau]......

Cũng có nghĩa là, cùng ở chung, với cậu ta.

Ở chung... Cũng tức là cùng chung sống.

Cũng tức là có thể luôn ở bên nhau.

Cũng tức là.... Giường ngủ, phòng tắm, vân vân đều có thể dùng chung.......

“A, a, a a a a a a a a a không phải! Không phải mà! Thật sự không phải như vậy!”

Nhìn Steph cứ đập đầu bôm bốp vào tường gỗ, Sora cũng sợ đến mặt mũi xanh lét, ngập ngừng hỏi.

“Này, chuyện đó, nói thế nào nhỉ, mặc dù tình huống đã rất tốt rồi..... Không được à?”

“Sao có thể không được đây!..... A a~... Giờ làm gì nữa cũng vô dụng rồi....”

Stephanie ngước nhìn trần nhà, bật cười khô khốc.

…. Đúng vậy, Sora quả thật đã phạm sai lầm rất lớn.

Đưa ra yêu cầu hoàn toàn không có [sức ràng buộc theo khế ước].

Thế nhưng, không cần biết là Sora, thời gian không có bạn gái = tuổi đời.

Hay là Stephanie, có thể nói là hiện tại đang trải qua mối tình đầu.

Cả hai người đều thực sự đã quá coi thường……

Những ví dụ trong lịch sử về tình yêu làm hủy diệt cả một đất nước.

Chú thích:

(1) Em gái của anh.

(2) Thế quỳ xin lỗi trang trọng của người Nhật

http://www.youtube.com/watch?v=bG6oT5kYI0Y

(3) Đúng, chính xác.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật