[Dịch] Băng Phách Hàn Quang Kiếm

Chương 2 : Tàng thân băng cốc ngộ kỳ nhân



Quế Hoa Sinh cười nói:

- Nếu không có ta, ngươi còn chưa tỉnh lại đâu. Ngươi là ai?

Lạt ma áo trắng phát hiện trong miệng có hai cánh hoa sen, lại nhìn đám hoa xanh trắng đỏ đan xen trước mặt, giọng có vẻ hoảng hốt:

- Ồ, đây là hoa A Tu La, ta đọc kinh Phật mới biết có hoa này, không nghĩ sẽ gặp nó ở đây. Ngươi là ai, tài phép cao cường thế nào mà có thể cứu ta tỉnh lại?

Quế Hoa Sinh nói:

- Ta chỉ là một người Hán bình thường, may có mang Thiên Sơn tuyết liên có thể giải bách độc, may mà cứu tỉnh ngươi, chẳng có tài phép gì đâu! Hoa A Tu La này có gì mà ngươi kinh ngạc đến thế?

Lạt ma áo trắng đáp:

- A Tu La có nghĩa là ma quỷ trong tiếng Phạn, cho nên còn gọi là hoa ma quỷ. Phật Quốc Ký có ghi rằng, khi hoa A Tu La hoa nở, ai ngửi phải mùi của nó sẽ mê đi như bị ma xui quỷ khiến. Hoa này chỉ mọc ở núi băng, không ngờ bọn chúng trồng được nó ở đây, tài cán cũng không thấp! Chà, ngươi thực ra là ai? Ngươi có phải là đồng bọn của bọn chúng không?

Quế Hoa Sinh lại hỏi:

- Bọn chúng là ai? Ngươi là ai?

Lạt ma áo trắng lấy làm lạ:

- Ngươi không biết chúng là ai? Vậy ngươi đến đây làm gì?

Quế Hoa Sinh nói:

- Ta đến tìm bí mật của thành ma quỷ.

Lạt ma kia lẩm bẩm:

- Ma quỷ thành? Ma quỷ thành à?

Quế Hoa Sinh nói:

- Không sai. Người Tạng gọi chỗ này là thành ma quỷ.

Lạt ma áo trắng cười nói:

- Trong thành ma quỷ có hoa ma quỷ, chẳng trách quần ma loạn vũ ở đây. Nói như thế, ngươi thật không phải đồng bọn của chúng? Nếu không phải thì ngươi mau xuống núi đi!

Quế Hoa Sinh lắc đầu, lạt ma nghiêm mặt nói:

- Nếu ngươi không đi, chỉ e ngươi cứu được ta, ta lại không cứu được ngươi. Đi mau!

Quế Hoa Sinh thấy gã nói nghiêm túc thì mỉm cười nói:

- Được, ta đi đây.

Lúc này mây đen che khuất mảnh trăng lưỡi liềm, gió núi lại ào ào thổi tới, lạt ma áo trắng chạy nhanh lên núi, Quế Hoa Sinh lẩn trong bóng tối, bám theo không rời.

Khi mây đen tản ra, lạt ma áo trắng đã mất dạng. Quế Hoa Sinh ẩn mình sau các mỏm đá, kín đáo quan sát, hóa ra đã đến mặt trước của tòa tháp trắng. Tháp này hình dáng kỳ lạ, ở dưới là miếu thờ hình vuông, phía trên là tháp cao hình tròn, bốn vách ngoài có vẽ hai con mắt, trên mắt có hai hàng lông mày cong cong, dưới con mắt là ký hiệu như dấu hỏi (là dấu này ‘?’), tượng trưng cho cái mũi. Tuy Quế Hoa Sinh đi nhiều nơi, đọc nhiều sách cũng chưa từng thấy qua hình vẽ như vậy.

Hai dải sáng lấp lánh dọc bên hông bạch tháp. Trước cửa tháp là hai võ sĩ áo đen đối diện nhau, hai người bước từng bước về phía đối phương, đến khi chạm mặt thì xoay người bước về chỗ cũ, lặp đi lặp lại không ngừng như vậy, nhìn thật buồn cười.

Khinh công của Quế Hoa Sinh cực cao, nhân lúc bọn họ không chú ý liền dùng thân pháp Bạch Nhạn Trùng Thiên lướt qua đầu họ, hạ xuống bên hông tòa nhà sáng rực, đưa tay sờ thử thì cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, hóa ra phòng ốc ở đây đều do đục băng mà thành.

Một gian phòng khác không lạnh lẽo như vậy, Quế Hoa Sinh dùng ngón tay chọc thử rồi nếm, cảm thấy có vị mặn, hóa ra phòng này dùng thủy tinh dựng nên. Y cười thầm, "Quả không hổ danh thành ma quỷ, từ nơi dựng nên đến phòng ốc, người cư trú... đều cực kỳ quái dị."

Y thò đầu ra quan sát, thấy hai người thủ vệ đang bước đến gần, chưa xoay người, Quế Hoa Sinh liền phi thân vút qua, buông ngươi rơi xuống như chiếc lá. Khi hai võ sĩ kia xoay người, y đã lên đến tầng thứ nhất, náu mình sau mái ngói cong cong, gỡ một mảnh ngói lưu ly, hé mắt nhìn xuống.

Trong miếu có một tượng Phật to lớn, cao đến mấy trượng, một hán tử trung niên tướng mạo uy nghiêm, mũi ưng mắt sâu, tóc dài xõa vai, mặc một bộ đại hồng bào có đính minh châu. Hai bên là tăng lữ và võ sĩ xếp hàng dài. Có ba người mặc áo quan lại người Tạng đang cúi đầu hành lễ.

Một tăng nhân áo đen nói lớn:

- Sứ giả Phiên Vương Tát Già, sứ giả Phiên Vương Lộng Tán, sứ giả Phiên Vương Á Đông xin yết kiến vương tử.

Quế Hoa Sinh hơi động tâm, thầm nghĩ, "Hóa ra người này là vương tử, nhìn tướng mạo trang phục của hắn rõ ràng không phải người Tạng, hắn là vương tử của ai?"

Các tăng nhân và vương tử dùng tiếng Tạng nói chuyện, chỉ nghe vương tử kia nói:

- Ta không mong được đền ơn, một lòng giúp đỡ ba Phiên Vương cùng trụ vững thế chân vạc ở Tây Tạng, chỉ cần đợi người của ta tới. Sau này ta sẽ còn phát binh giúp các ngươi, các ngươi đã hiểu chưa?

Ba người kia đồng thanh đáp:

- Chúng tôi hiểu, chúng tôi tới đây để liên kết với vương tử.

Vương tử kia cười lớn, tăng lữ thủ tọa bước ra, tay nâng chén đựng huyết tửu, cung kính đưa cho vương tử. Vương tử giơ chén lên cao, cao giọng nói:

- Cơ vinh cơ lý đạt bố gia thì!

Trong tiếng Tạng, câu này nghĩa là, ‘rất vui được uống rượu thừa của các hạ, các hạ có cho phép không?’.

Quế Hoa Sinh ngẩn người, câu này y nghe rất rõ ràng, nhưng lại không hiểu hàm nghĩa trong đó. Sứ giả Phiên Vương Tát Già uống một hớp trước tiên, vương tử nhận lại chén rượu, cũng uống một hớp, lần lượt đưa cho sứ giả Lộng Tán và Á Đông. Nghi thức vừa xong, vương tử kia cười lớn:

- Từ nay trở đi, chúng ta là người một nhà. Đầu tiên ta sẽ cho người huấn luyện quân đội cho các ngươi.

Quế Hoa Sinh chợt hiểu ra, nghi thức vừa rồi giống như cách người Trung Quốc cắt máu ăn thề. Câu nói ban nãy của vương tử là phép lịch sự của khách nhường chủ trước.

Ba sứ giả kia uống xong huyết tửu, nối đuôi nhau lui ra. Một lúc sau, tăng lữ hai bên cao giọng nói lớn:

- Sứ giả Pháp vương đến!

Vương tử mỉm cười, tự mình bước đến nghênh tiếp, người đến là võ sĩ áo đen dẫn theo hai lạt ma áo trắng. Xem ra vương tử coi trọng hai người này hơn những sứ giả ban nãy rất nhiều.

Vương tử cúi người đáp lễ, nói:

- Pháp thể Pháp vương vẫn mạnh khỏe chứ?

Hai lạt ma áo trắng khom người đáp:

- Nhờ phật phù hộ, vẫn bình an.

Vương tử nói tiếp:

- Những năm gần đây Pháp vương rời xa Thánh địa, ta không yên tâm, nguyện làm hộ pháp nghênh tiếp pháp vương về lại Tây Tạng, không biết Pháp vương có biết không?

Một lạt ma áo trắng lên tiếng:

- Nhờ đại lực của vương tử bảo vệ thánh pháp, Pháp vương vui mừng không hết, sai đệ tử đến đây tỏ lòng biết ơn, cũng muốn kết minh với vương tử.

Quế Hoa Sinh kinh hãi, thầm nghĩ, "Hơn trăm năm qua, các giáo phái Tây Tạng phân tranh, can qua không dứt, nếu Bạch giáo ở Thanh Hải quay về Tây Tạng, chẳng phải sóng gió càng ngập trời sao?"

Chỉ nghe vương tử kia cười lớn, lại cầm cách thể đầu (chén rượu) lên, cao giọng:

- Cơ vinh cơ lý đạt bố gia thì!

Lạt ma áo trắng đứng trước cầm lấy chén rượu đang định uống, chợt nghe võ sĩ hai bên quát lên. Vương tử lớn tiếng hét:

- Người tới là ai? Dám tự tiện xông vào thánh miếu!

Quế Hoa Sinh định thần nhìn lại, người đến là lạt ma y đã cứu tỉnh, gã cầm Cửu Hoàn tích trượng, dõng dạc nói:

- Hộ pháp Mạch Sĩ Già Nam, sứ giả của pháp vương Bạch giáo.

Lời vừa nói ra, tăng lữ võ sĩ đều hai bên ngạc nhiên ra mặt, vương tử kia hơi nhướng mày:

- Sứ giả Pháp vương hiện đang ở đây, ngươi là người phương nào, dám giả mạo sứ giả?

Người tự xưng là hộ pháp sứ giả Pháp Vương rung tích trượng một cái, hai chuỗi kim châu ở đầu trượng kêu tinh tang vang vọng, ngửa đầu cười lớn, trên cổ gã đeo một tượng Phật vàng sáng lấp lánh, cao giọng nói:

- Pháp khí ở đây, há có thể là giả mạo?

Hai lạt ma áo trắng đến trước vô cùng ngạc nhiên, cùng hỏi:

- Sao Pháp vương lại phái ngươi tới đây?

Hai người này là tâm phúc của Pháp vương, đến thành ma quỷ kết minh cùng vương tử, sự tình cực kỳ bí mật, chỉ có vài người trong giáo biết mà thôi.

Thân phận Mạch Sĩ Già Nam trong Bạch giáo rất thấp, chức vị của y không phải là sứ giả hộ pháp, lẽ ra gã không được biết chuyện này, càng không tới phiên gã làm sứ giả, nhưng trong tay gã là Cửu Hoàn tích trượng, tượng Phật sắc vàng trên cổ gã đúng là pháp khí của giáo.

Vương tử thấy bọn họ tỏ vẻ ngạc nhiên, liền hiểu trong đó tất có chuyện kỳ lạ, đảo mắt cười nói:

- Được, Pháp vương gọi thêm sứ giả đến đây đủ thấy việc này quan trọng, ngươi cũng tới tham gia kết minh đi. Cơ vinh cơ lý đạt bố gia thì!

Mạch Sĩ Già Nam đưa mắt nhìn quanh, đoạt cách thể đầu trong tay đồng bạn không chút khách khí, bỗng xuất chưởng đánh chén rượu vỡ tan, huyết tửu văng tung tóe, lớn tiếng nói:

- Kết minh gì chứ! Pháp vương có lệnh, hai người các ngươi lập tức quay về, không được dính dáng tới tà ma ngoại đạo!

Hai lạt ma đột kia biến sắc, một người quát lên:

- Có thật là Pháp vương nói vậy hay không?

Người kia tiếp lời:

- Thánh dụ của Pháp vương hiện đang trong tay ta, ngươi thật là to gan, dám loạn truyền pháp chỉ!

Mạch Sĩ Già Nam nói:

- Có thật là ngươi truyền pháp chỉ của Quán đỉnh Pháp vương không?

Lạt ma áo trắng lớn tiếng mắng:

- Còn Pháp vương nào khác nữa? Ta đang cầm pháp chỉ của Quán đỉnh Quốc sư Chuyển Luân Pháp vương thứ mười lăm!

Mạch Sĩ Già Nam cao giọng tịnh nói:

- Pháp vương thứ mười lăm đã truyền ngôi cho người khác từ lâu, ta truyền pháp chỉ của Quán đỉnh Quốc sư Chuyển Luân Pháp vương thứ mười sáu!

Trong ba giáo ở Tây Tạng, chỉ có Pháp vương Bạch giáo có thể truyền vị, nhưng Pháp vương thứ mười lăm đang khỏe mạnh tráng kiện, hùng tâm bừng bừng, không thể có việc nhường ngôi, hai lạt ma áo trắng ngẩn ra, cùng quát lên:

- Được lắm, hóa ra các ngươi là tà ma phản giáo, toan chiếm ngôi Pháp vương hiện giờ. Vương tử, sứ giả này là giả!

Mạch Sĩ Già Nam cũng quát:

- Hai người này mới là giả!

Vương tử kia đương nhiên là đứng về phía hai lạt ma áo trắng đến trước, cười lạnh:

- Không cần hỏi cũng biết, thật giả khác nhau, làm gì có chuyện sứ giả pháp vương quấy rối trong thánh miếu.

Nói rồi vung tay lên, hai lạt ma áo trắng và võ sĩ áo đen lập tức xông lên.

Chỉ nghe hai tiếng ối chao, hai lạt ma đã bị Mạch Sĩ Già Nam dùng thủ pháp đánh ngất. Hắc y võ sĩ hét lên, rút ra một thanh loan đao, chém xuống cổ Mạch Sĩ Già Nam. Mạch Sĩ Già Nam giơ Cửu Hoàn tích trượng lên đỡ. Tiếng tinh tang vang vọng, đầu trượng và loan đao chạm nhau, tia lửa bắn ra, cả hai vũ khí đều bị mẻ một chút.

Hắc y võ sĩ thu đao, thủ vững trung bàn. Mạch Sĩ Già Nam múa tích trượng như rồng bay phượng múa. Hắc y võ sĩ cũng múa loan đao như gió, từng chiêu phách, đâm, câu, nghiên, chém vào tích trượng phát ra tiếng leng keng không dứt.

Quế Hoa Sinh thầm nghĩ, "Loan đao của hắc y võ sĩ kiểu dáng đặc biệt, nhưng võ công của hắn cũng bình thường. Trượng pháp của Mạch Sĩ Già Nam cương mãnh ác liệt chứa đầy kình đạo, có thể sánh ngang với Phục Ma trượng pháp của trung thổ."

Chỉ trong chốc lát, Mạch Sĩ Già Nam quát to một tiếng, tích trượng vung lên, đánh bay loan đao trong tay võ sĩ kia.

Vương tử kia "hừ" một tiếng, không dùng tiếng Tạng, nói xì xồ vài câu, phiên tăng đứng đầu xông lên, dùng tay không đấu với tích trượng. Vương tử nói với đối thủ:

- Đưa tích trượng cho ta!

Mạch Sĩ Già Nam phẫn nộ quát:

- Có bản lĩnh thì ngươi tự tới lấy!

Tích trượng xoay tròn, nhốt phiên tăng áo vàng bên trong bóng trượng.

Phiên tăng cười lạnh, song chưởng khua một vòng, dẫn tích trượng trong tay Mạch Sĩ Già Nam ra ngoài, chân đạp trung cung, trở tay chém vào cổ tay Mạch Sĩ Già Nam. Quế Hoa Sinh thầm ngạc nhiên, "Nghe nói võ công Thiên Trúc tự thành một phái, tổ sư phái Thiếu lâm, Đạt Ma tổ sư đến từ Thiên Trúc (Ấn Độ). Thiên Trúc, Tây Tạng, Ni Bạc Nhĩ (Nepal) nằm kề nhau, võ công các phái đúng là có ảnh hưởng qua lại. Xem ra chưởng pháp của phiên tăng áo vàng cùng đường với nội gia chưởng pháp Trung Nguyên. Chưởng pháp kia có chút tương đồng với Thái Cực chưởng pháp, có thể thấy võ công trung ngoại tuy lạ nhưng đạo lý võ học không khác. Công lực hoàng y phiên tăng này đã đạt đến cảnh giới cao nhất."

Trượng pháp của Mạch Sĩ Già Nam chủ dương, cương mãnh bạo liệt, chưởng lực của hoàng y phiên tăng chủ âm, mềm mại nhu nhuyễn, ngoại gia công phu đấu với nội gia, qua nửa canh giờ, tình thế mạnh yếu dần rõ. Mạch Sĩ Già Nam mồ hôi như mưa, lực đạo Cửu Hoàn tích trượng yếu dần, lực bất tòng tâm.

Quế Hoa Sinh thầm kêu không ổn, song chưởng hoàng y phiên tăng khua một vòng, xuất chiêu tương tự như chiêu Hoài Trung Bão Nguyệt của phái Võ Đang, nắm lấy đầu trượng của Mạch Sĩ Già Nam!

Quế Hoa Sinh tưởng chừng Mạch Sĩ Già Nam sẽ bị đoạt mất tích trượng, không ngờ tích trượng khẽ động, mấy điểm kim quang bắn ra như điện, hóa ra hai chuỗi kim châu treo ở đầu tích trượng là ám khí.

Phiên tăng áo vàng không kịp phòng bị, vội vàng buông tay, bị một viên kim châu bắn trúng mắt, nhất thời ôm mắt kêu to. Vương tử giận dữ vung tay lên, tăng lữ võ sĩ hai bên dồn dập xông tới. Mạch Sĩ Già Nam múa Cửu Hoàn tích trượng như mưa gió, mấy chục viên kim châu đều bắn ra, nhưng chúng võ sĩ tăng lữ đã có phòng bị, trong đó không thiếu cao thủ, chỉ có vài người bị thương. Mạch Sĩ Già Nam trúng hai đao, đầu vai lại trúng một chưởng của hoàng y phiên tăng. Phiên tăng đó bị gã làm mù một mắt, cực kỳ tức giận, không màng đau đớn quyết đuổi đánh tới cùng!

Mạch Sĩ Già Nam cũng tinh trí, bắn hết hai chuỗi kim châu, cản chân địch nhân được một lúc, gã chạy vội ra khỏi miếu, nhưng hoàng y phiên tăng không chịu buông tha, cùng hai tăng nhân khác đuổi theo.

Thân pháp phiên tăng áo vàng thật nhanh nhẹn, chỉ thấy hắn nhảy một cái, xoay người giữa không trung một cái, bàn tay to như cái quạt đã nắm được áo Mạch Sĩ Già Nam. Mạch Sĩ Già Nam cũng phản ứng rất nhanh, vừa cảm thấy có hơi gió đằn sau liền trở tay đánh lại. Chỉ nghe 'ối chà' một tiếng, phiên tăng áo vàng đã té lộn ngược. Mạch Sĩ Già Nam ngẩn người, thầm nhủ, "Pháp trượng của ta còn chưa chạm đến người hắn, tại sao hắn lại té ngã, lẽ nào là do phật lực ám trợ ta sao?"

Tâm niệm mới động, chỉ nghe hai tiếng gào nữa, hai tăng nhân còn lại cũng té ngã!

Ám chiêu xuất ra nhanh như chớp, những người đuổi theo không ai nhìn rõ tại sao ba người kia té ngã. Bỗng một tiếng quát vang lên, Mạch Sĩ Già Nam hoa mắt, vương tử kia và một hồng y lạt ma song song bay tới như hai áng mây hồng chụp xuống trước mặt. Mạch Sĩ Già Nam giật mình, gã biết những tăng lữ này dùng màu sắc y trang để phân biệt tôn ti, vị trí của hồng y tăng nhân cao vời, võ công cũng rất cao, mà thân thủ vương tử kia không kém hơn hắn, thật là ngoài ý liệu của gã.

Nói thì chậm, chỉ thấy hồng y phiên tăng vừa xông ra đã ném Mạch Sĩ Già Nam ngã xuống. Vương tử kia quát lên:

- Mau giao Cửu Hoàn tích trượng lại cho ta!

Cổ tay xoay một cái, lập tức nắm lấy kim hoàn trên trượng. Bỗng lại nghe xì xì, vương tử kia kêu to một tiếng, tựa hồ là bị thương nhẹ, nhưng vẫn không buông Cửu Hoàn tích trượng. Hồng y phiên tăng giở áo lên, đánh ra một chưởng trúng ngực Mạch Sĩ Già Nam.

Mạch Sĩ Già Nam bị chưởng phong của hồng y phiên tăng chấn động đến mức đầu váng mắt hoa, chợt thấy thân thể nhẹ bẫng, giống như cưỡi mây đạp gió lướt đi. Hóa ra Quế Hoa Sinh ra tay giúp đỡ gã, ba tăng nhân kia đều bị y dùng mảnh ngói vỡ đánh trúng.

Vương tử kia thét lớn, tung người nhảy lên tháp, Quế Hoa Sinh thấy hắn bị trúng huyệt đạo vẫn có thể phóng người lên cao như vậy, cảm thấy rất kỳ lạ, càng không dám xem thường, một tay nắm Mạch Sĩ Già Nam, tay trái xoay người đánh ra. Vương tử kia tuy dũng mãnh nhưng làm sao chặn được chưởng lực nội gia của Quế Hoa Sinh, chỉ nếm một chưởng thì đã rơi xuống đất. Hồng y phiên tăng vỗ ra một chưởng, song chưởng tương giao, phiên tăng áo hồng cũng chấn động phải lùi lại, giận dữ rống lên, áo cà sa trương phồng, lại nhảy đến ra đòn. Quế Hoa Sinh nhẹ nhàng tránh sang một bên. Hồng y phiên tăng đuổi theo, mảnh áo hồng cuốn tới, chiêu số quái dị. tuy Quế Hoa Sinh có khinh công tuyệt đỉnh, nhưng trên lưng vác theo Mạch Sĩ Già Nam nặng hơn trăm cân, khó xoay trở, không thể phóng tay mà đánh. Hai người một đuổi một chạy, trong chốc lát đã chạy đến tầng thứ hai của bạch tháp.

Hồng y phiên tăng đè tay xuống mái cong lấy đà, thân thể vượt không nhảy lên tầng thứ ba, ở trên cao đánh xuống, áo hồng như lửa chụp xuống. Trong nháy mắt, bạch quang lóe lên như điện thiểm xé toang mây mù. Quế Hoa Sinh đã rút Đằng Giao bảo kiếm gia truyền ra. Năm xưa cha của y, Quế Trọng Minh từng dùng Đằng Giao bảo kiếm này đánh bại vô số cao thủ võ lâm, trở thành một trong Thiên Sơn thất kiếm. Thần vật lợi khí không hề tầm thường, lại thêm nội gia chân lực của Quế Hoa Sinh, dù hồng y phiên tăng kia công lực thâm hậu cũng không ngăn được. Bạch quang vừa hiện, áo cà sa đã thủng hai lỗ lớn.

Hồng y phiên tăng ném áo, gầm lên giận dữ, song chưởng cùng phát. Quế Hoa Sinh chưa rõ lai lịch của hắn, không muốn đả thương đối thủ. Đằng Giao bảo kiếm chớp một cái, dẫn chưởng ra ngoài. Song chưởng của phiên tăng đánh hụt, cả người mất trọng tâm, bị Quế Hoa Sinh đảo chuôi kiếm điểm nhẹ vào ngực, từ tầng ba rơi xuống đất. Quế Hoa Sinh cười dài, vác Mạch Sĩ Già Nam phi thân sang bên trái tháp, nhảy xuống đất chạy mất.

Trên núi biển mây dập dờn, tuyết phủ trắng xóa, ánh trăng soi sáng, cảnh tượng đêm khuya càng mỹ lệ. Quế Hoa Sinh cõng Mạch Sĩ Già Nam chạy hồi lâu, dần cảm thấy hơi thở bắt đầu nặng, quay đầu nhìn lại, thành ma quỷ dưới chân phủ đầy mây, chỉ có đỉnh bạch tháp đội lên. Y phóng tầm mắt nhìn phía trước, chỉ thấy tuyết ngập trong mây, không nhìn ra đỉnh núi, nơi y đang đứng là sườn núi, bất giác cảm thấy phong vị 'cao xứ bất thắng hàn'.

Quế Hoa Sinh thấy Mạch Sĩ Già Nam vẫn hôn mê chưa tỉnh, lần tay nghe mạch của gã, chỉ thấy mạch đập bình thường, không giống bị nội thương, cũng không giống bị điểm huyệt. Y cảm thấy kỳ quái, lại đi một hồi nữa, chợt một luồng không khí ấm áp phả vào mặt, ngước mắt nhìn, hóa ra phía trước có một bồn địa nằm giữa hai đỉnh núi, ở đó có suối nguồn đang phun nước nóng rực, gió thổi khí ấm lan tỏa thành một vòng tròn trắng toát. Ở chỗ đó vừa có suối vừa có băng tuyết lại vừa ấm áp, hoa lá nở rộ, có nhiều loại hoa Quế Hoa Sinh không biết tên, quang cảnh thật giống như thế ngoại đào viên. Quế Hoa Sinh thầm nghĩ, "Nếu bọn chúng đuổi theo thì cũng còn lâu mới đến được đây. Ta tranh thủ nghỉ ngơi một chút."

Quế Hoa Sinh đi tới cạnh suối, đặt Mạch Sĩ Già Nam xuống xem kỹ, không biết gã đã bị thương tích thế nào vẫn hôn mê chưa tỉnh. Quế Hoa Sinh để Thiên Sơn tuyết liên gần mũi gã, gã vẫn không tỉnh, rõ ràng không phải bị trúng độc. Quế Hoa Sinh không còn cách nào khác, đành tụ lực vào lòng bàn tay xoa bóp xung quanh huyệt Thiên Xu cho gã. Thiên Xu huyệt là kinh mạch chính, Quế Hoa Sinh dùng công phu giải huyệt trong Đạt Ma chân kinh, nếu Mạch Sĩ Già Nam bị điểm huyệt thì dù có bị điểm huyệt nào đi nữa cũng sẽ được giải huyệt. Quả nhiên một lúc sau Mạch Sĩ Già Nam từ từ tỉnh lại, ngạc nhiên nói:

- A, hóa ra là ngươi cứu ta, mau bế huyết kinh lạc cho ta.

Gã lăn lộn hồi lâu vẫn chưa đứng lên nổi.

Quế Hoa Sinh hỏi:

- Bế huyết kinh lạc là gì, ở chỗ nào?

Mạch Sĩ Già Nam cũng hiểu chút ít võ học Trung Quốc, liền nói:

- Giống như công phu điểm huyệt của các ngươi vậy, ta mà biết vị trí thì còn hỏi ngươi làm gì?

Quế Hoa Sinh gia học uyên thâm, phụ mẫu và bằng hữu đều là nhân vật có tiếng trong chốn võ lâm, y không lạ với thủ pháp điểm huyệt các phái, nhưng không biết loại công phu điểm huyệt nơi dị vực này.

Mạch Sĩ Già Nam hỏi:

- Ngươi không biết cách bế huyết sao?

Quế Hoa Sinh lắc đầu, cẩn thận hỏi lại, hóa ra đây là phương pháp ở Châu Âu truyền tới quốc gia A Thứ Bá (Ả Rập) rồi truyền tiếp đến Ấn Độ, Nepal, tiếp thu thuật du già bế khí ở Ấn Độ trở thành môt loại thủ pháp giống như điểm huyệt ở Trung Nguyên. Mạch Sĩ Già Nam biết loại công phu này từ Pháp vương đương nhiệm, đó là tùy theo giờ giấc mà cản trở máu huyết lưu thông trong người nạn nhân, khiến người ấy không thể vận công. Loại công phu này kém xa thuật điểm huyệt của Trung Quốc, nhưng Quế Hoa Sinh không biết đến nó, mà Mạch Sĩ Già Nam cũng chỉ biết một chút ngoài da lông, không thể nói cho Quế Hoa Sinh.

Quế Hoa Sinh cẩn thận thử dùng các loại thủ pháp giải huyệt thượng thừa nhưng vô hiệu, gã lại liên tiếp kêu đau. Quế Hoa Sinh xoa tay, cười khổ:

- Không có cách nào rồi!

Lời còn chưa dứt, chợt nghe bộp một tiếng, một hòn đá không biết từ đây bay đến, Mạch Sĩ Già Nam bỗng quát to một tiếng, rồi nhảy lên. Quế Hoa Sinh giật mình, đang định xem thử thì Mạch Sĩ Già Nam kéo tay y kêu lên:

- Hóa ra là ngươi biết nhưng cố ý gạt ta, muốn ta sốt ruột!

Hòn đá kia bay đến đúng lúc Mạch Sĩ Già Nam xoay người nên gã không nhìn thấy, tưởng rằng ngón tay Quế Hoa Sinh thúc vào đâu đó bên hông.

Quế Hoa Sinh nghi ngờ càng lúc càng lớn, nhảy lên băng sơn quan sát, chỉ thấy hoa dại lả tả, mây khói tràn ngập, làm gì có bóng người nào. Quế Hoa Sinh tự nhủ, "Người này ném đá giải huyệt, công lực cực kỳ bất phàm, khinh công càng cao tuyệt, không tưởng được ở dị vực hoang vu này có kỳ nhân ẩn mình!"

Mạch Sĩ Già Nam hỏi:

- Này, ngươi nhìn cái gì? Có truy binh à?

Quế Hoa Sinh lắc đầu, nhảy xuống. Cả hai xưng tên họ xong, Quế Hoa Sinh cười nói:

- Ngươi có thể nói cho ta biết, bọn họ là ai?

Mạch Sĩ Già Nam nói:

- Vương tử kia là vương tử nước Nepal, những người kia là tăng lữ, võ sĩ của hắn.

Quế Hoa Sinh kinh hãi kêu lên:

- Vương tử này dã tâm không nhỏ!

Mạch Sĩ Già Nam nói:

- Không sai. Nghe nói vương tử này không phải là thái tử của quốc vương Nepal, chỉ là chất nhi. Quốc vương Nepal dưới gối không con, hắn muốn kế thừa vương vị nên xây dựng vây cánh, mời đến rất nhiều võ sĩ từ Ả Rập lẫn Châu Âu. Tân khách trong nhà hắn còn có cao thủ Bà La giáo của Ấn Độ. Hắn muốn củng cố địa vị, rất muốn lập công, muốn biến Tây Tạng thành thuộc quốc của hắn.

Quế Hoa Sinh 'ái chà' một tiếng, nói:

- Không lạ khi hắn chọn nơi thần bí này làm sào huyệt.

Mạch Sĩ Già Nam nói tiếp:

- Ma quỷ thành vốn là một cổ thành, địa hình biến đổi, trước có sa mạc, sau có băng sơn, cổ thành cũng đã phong hoá. Mỗi đêm thổ dân nghe được âm thanh quái dị trong gió lại không dám đi vào tìm hiểu, nên đều nói đó là là ma quỷ thành. Vương tử Nepal xây dựng bạch tháp cùng miếu thờ trên phế thành này đã mấy năm, tiếc là quan quân Mãn Thanh lẫn Tây Tạng đều chẳng mảy may hay biết.

Quế Hoa Sinh nói:

- Hắn đã liên lạc với mấy phiên vương, còn muốn Pháp vương Bạch giáo các ngươi trở về Tây Tạng, đó chính là cơ hội của hắn.

Mạch Sĩ Già Nam nói:

- Pháp vương đương nhiệm của chúng ta làm sao có thể để hắn muốn làm gì thì làm.

Nghe Mạch Sĩ Già Nam nói rõ, Quế Hoa Sinh mới biết, trong Bạch giáo lạt ma chia làm hai phái, tiền nhiệm Pháp vương là cựu phái, chủ trương dùng võ lực đánh về Tây Tạng, không ngại cấu kết cùng vương tử Nepal. Pháp vương hiện tại vốn là pháp sư chưởng quản điển tịch kinh văn, địa vị chỉ dưới Pháp vương tiền nhiệm, ông ta ngộ ra võ công Mật Tông trong bí tịch, lại thông hiểu Phạn văn và ngôn ngữ Nepal, lại từng tới thánh địa lễ Phật ở Ấn Độ, học vấn vô cùng uyên bác, rất được ủng hộ. Chủ trương của ông ta không giống với Pháp vương tiền nhiệm, muốn đàm phán hòa bình cùng Hoàng giáo đang nắm quyền ở Tây Tạng, phái của ông là tân phái. Chuyện Pháp vương tiền nhiệm cấu kết với vương tử Nepal lộ ra, hai phái xung đột, người ủng hộ tân phái đã chiếm đến tám chín phần giáo chúng, cuối cùng vào ngày hôm sau khi Pháp Vương cựu phái phái hai sứ giả đến đây, thì tân phái đã phế lão đi.

Quế Hoa Sinh nghe nói trong Bạch giáo lạt ma có người tài như vậy thì cực kỳ cao hứng:

- Ngươi muốn nhờ vả gì, ta sẽ tận lực giúp ngươi.

Mạch Sĩ Già Nam thở dài:

- Lần này ta phụng ý Pháp vương đến đây, tuy không nhục mệnh, đã cản được bọn họ ký kết minh ước, nhưng lại làm mất pháp trượng, thật xấu hổ. Ta phải lập tức quay lại báo cho Pháp vương biết. Xin ngươi làm một việc cho ta, đến Lạp Tát gặp Đạt Lai Lạt Ma (Hoạt Phật) báo cho người biết những chuyện đêm nay ngươi thấy, thay ta nói với người tâm ý của Pháp vương.

Quế Hoa Sinh nói:

- Nghe nói Đạt Lai Lạt Ma không phải là người mà người thường có thể gặp.

Mạch Sĩ Già Nam cởi kim phật trên cổ xuống đưa cho y:

- Ngươi cầm cái này làm tín vật. Bằng vào võ công của ngươi chắc chắn có thể lặng lẽ lẩn vào cung Bố Đạp Lạt.

Quế Hoa Sinh nhận kim phật, chợt thấy hai bên đỉnh núi xuất hiện mấy cái bóng mặc áo đen, cười nói:

- Truy binh của vương tử Nepal tìm đến rồi!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật