Main (Truyện Tâm Linh)

Tụ Họp



5r về phòng. Mệt quá đi, em uể oải hết cả người, bây giờ mà được ngủ 1 phát tới chiều chắc sướng tê người, nhưng hỡi ơi em còn bài kiểm tra triết do hôm qua không trả lời được nợ điểm, nghĩ đến ông già có 2 thứ tóc, lại còn hói khó tính mà ớn lạnh hết cả người, đúng là người già đã khó tính lại thêm phần khó tính. Nghĩ miên man rồi thiếp lúc nào không biết.

Reng.....reng.....

Gì đấy cái gì đấy... em giật mình tỉnh dậy vớ cái điện thoại...

- Alo, alo...

Reng....reng....

- Alo alo...

Sao cứ kêu mãi thế này... Nghe kĩ thì ra cái đồng hồ báo thức nó kêu. Tỉnh cả ngủ. Với cái báo thức tắt mãi không được điên quá em mới tháo pin ra cho nó câm luôn. Nhìn đồng hồ đã 7r vậy là chợp mắt được 2 tiếng. Sau sự việc hôm qua thì đúng là mệt mỏi thật, nghĩ đến đi học mà buồn nôn, thôi vì cố không phải mất tiền oan em gượng dậy phi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Đánh răng mà mắt vẫn nhắm, kiểu chưa tỉnh ngủ bất giác em thấy có gì lạnh lạnh sau lưng, mới nghĩ hay do hôm qua đi đêm cảm lạnh, nghĩ vậy thôi kệ tí mua viên thuốc uống. Em lấy 1 ít sữa rửa mặt, xoa kiểu gì sữa vào mắt cay quá mới cúi xuống bồn để rửa. Đỡ rồi em ngước lên nhìn mình trong gương bất thình lình có 1 ông xuất hiện đằng sau gương, mặt mày trắng toát, 2 má hoắm lại, 1 nét mặt khổ đau. Em biết nếu có quay lại thì ông ta cũng sẽ biến mất, nên cố nhìn kĩ xem thì thấy ông ta không có mắt, 2 hốc mắt từ từ chảy ra 2 dòng máu đen. Em kiểu bị dị ứng với máu, nhìn thấy là sợ luôn không thể để thế này được mới quay đầu lại y như rằng ông ấy biến mất. Không biết đấy là ai, từ ngày ở phòng này làm gì có chuyện ma lạ dám bén bảng ở đây. Mà thôi kệ đi, còn phải đi học rồi đi làm trả công đã. Thay quần áo rồi ngắm mình trong gương, trông cũng trắng trẻo, không đến nỗi mà không 1 mối tình vắt vai, số phận hẩm hiu... thì vụt 1 cái điện tắt tối om, chỉ còn ánh sáng từ cái cửa sổ bé tí đủ để em nhìn thấy ai đó đang hiện diện sau mình. Không biết mình gây thù với ai mà sáng ra họ đã đến tìm vậy. Em mới nhìn kĩ là 1 cái bóng trắng, tóc xõa. Cổ đầy máu, nhưng em không tài nào nhìn được mặt. 1 vóc dáng gầy gọc khó quen. Khoan đã máu....máu... Em nổi hết gai ốc buồn nôn kiểu nghén vậy. Tiếng cười thé lên quen quen đúng kiểu giọng cười của cô H... có lẽ nào.... Điện có lại, em không còn thấy ai quanh quẩn mình nữa. Ôi đã gần 8h muộn học mất, em mới đi thật nhanh để đến lớp. Muộn mất 20p thế là mất điểm danh rồi. Tức thật, tất cả là 2 cái hồn ma ấy, vớ vẩn thật.

- Này, mày làm gì mà mặt đực ra vậy? - K hỏi

- À tao đang nghĩ vớ vẩn

- Thế kể đi hôm qua mày làm gì thoắt ẩn thoắt hiện vậy?

- À tao đi bắt ma...

- Tao biết mày có dị năng đặc biệt mà mày đ** sợ à?

- Mày hãy tưởng tượng từ bé mày đã quen với các hồn ma thì mày có sợ không?

- Ờ, thế hôm qua bắt ở đâu?

Em mới kể cho nó câu chuyện về ngôi nhà ấy. Chốt lại 1 câu sau cho tao tham gia với, mồm nó bảo sợ mà nó vẫn đòi đi. V chạy ra:

- Này 2 đứa mày biết tin gì chưa?

- Tin gì? - K hỏi

- À người ta đêm qua bắt được 1 trong 4 người có mặt trong vụ cướp ngân hàng, tao nghe nói còn phá được 1 vụ giết người nữa cơ, nghe đâu động cơ là vì tình tay 3 thì phải... - V kể

À hóa ra vậy, thảo nào mà bà M có thể ra tay được, vậy sao lại giết chị L, còn chị N sao không trả thù mà lại dùng lực để tồn tại ở trên nhân gian này. Nói chuyện 1 lúc rôm rả thì thầy vào. Nhìn mặt ông này hôm nay đầy sát khí, đúng là ông hói đầu trọc mà, để tránh việc ông ấy nhớ và gọi tên em thì em lẩn xuống đẩy mấy thằng to cao ngồi trên che cho em. Thế là an toàn, chỉ cần ngồi im thở cũng phải nhẹ nhàng là không bị phát hiện ra... hehehe đúng thật ông ấy vào bài luôn...

- Ôn tập triết lý của Mạnh Tử. Phần 1 TƯ TƯỞNG CHÍNH TRỊ XÃ HỘI CỦA MẠNH TỬ... 1 lớn... hoàn cảnh ra đời... Em D hôm qua còn nợ điểm của tôi đứng lên cho tôi biết triết học về phật giáo...

Móe cái gì vậy? Cái gì xảy ra vậy? Em nghe qua như sét đánh ngang tai, tại sao chứ, đang học tư tưởng của Mạnh Tử lại nhảy sang phật tử là sao?...

- Dạ thưa thầy Đạo Phật là 1 hệ thống tư tưởng thống nhất quy tụ về Nhất Thừa Phật Pháp. Tất cả giáo lý Phật là nền tảng cho việc xây dựng con người vị tha và coi cuộc sống vị tha là lý tưởng cao quý nhất của đời mình, tiến tới con người từ, bi, hỷ, xả, con người Phật

Em đứng dậy hiên ngang trả lời (haha, tưởng làm khó được bướm tung tăng này ư, hỏi đúng người trong nghề rồi)

- Vậy tôi có 1 câu hỏi muoins hỏi em, em sẵn sàng trả lời chứ?...

- Dạ vâng thưa thầy...

- Tromg câu trả lời của em có nhắc đến vị tha, vậy theo em vị tha là gì?

- Thưa thầy, vị tha là sẵn sàng tha thứ cho 1 lỗi lầm nào đấy của 1 con người ạ

- Vậy tôi kể em nghe 1 câu chuyện nhé, có 1 con quỷ ở 1 làng này nó hoành hành tác quái, người trong làng căm ghét nên đã thuê sư thầy về làm lễ để cho con quỷ này siêu thoát, nó gần như bỏ được cái ác trong mình để làm lại từ đầu, nhưng có 1 cậu bé vù chấp niệm mà ra tay giết con quỷ ấy đấy có phải vị tha không hả bướm tung tăng...?

Câu Bướm Tung Tăng mà thầy nói ra như cố nghiến ra để nói như đang hận thù vậy, em nghe xong mà giật mình như kiểu bị phát hiện ra 1 tội gì vậy. Nghe xong mà em ấp úng,  tại sao ông hói lại biết chuyện này? Tại sao ông lại biết rõ như vậy, kể cả câu trả lời khi ai hỏi em "mày là ai..." Hàng ngàn câu hỏi được đặt ra trong đầu.  Rốt cuộc ông ta là ai? Ông ta có mối quan hệ gì? Đúng rồi em phải bình tĩnh dùng khả năng của mình xem có vong linh nào ở đây. Nhưng không thấy 1 ai... Em ấp úng trả lời:

- Thưa thầy... thưa thầy...

- Thôi được rồi chúng ta dừng buổi học ngày hôm nay các em nhớ ôn kĩ để cho buổi thi kết thúc môn sắp tới nhé. Còn về phần em D tôi cho em đủ điểm để đủ điều kiện thi, cả lớp nghỉ...

Ông hói chuẩn bị đồ đi rất nhanh, em vẫn không bình tĩnh được đang hoang mang lo sợ, thì V gọi em, làm em thoát ra khỏi mạch suy nghĩ ấy... " Đúng rồi , mình phải đuổi theo ông hói hỏi xem câu chuyện ấy ở đâu ra..." Em phi ra ngoài thấy ông chuẩn bị đi ra cổng, em chạy đuổi theo nhưng với sức của 1 thanh niên cũng như đối với sức của 1 ông già em nghĩ sẽ đuổi kịp không quá 1 nốt nhạc, nhưng sao tuy già nhưng ông ta đi rất nhanh,  em không tài nào đuổi kịp. Ông ra ngoài rồi leo lên 1 chiếc oto đen để lại em đứng sững sờ nhìn theo chiếc oto dần mất hút...

Em cứ đứng nhìn cái oto đấy mất hút, chợt nhớ ra cặp còn chưa lấy nên mới chạy vào lớp. Thấy V và thằng K vẫn còn đứng đấy

- Chúng mày làm gì mà chưa về vậy.?

- À bọn tao ở lại chờ mày về cùng - K nói

- Chờ tao làm gì, tao có về nhà đâu dạo này còn phải làm thêm ở 1 cửa tiệm - Em bực dọc nói

- Làm gì vậy? Kinh nha cậu ấm cũng biết đi làm việc - V nói

- À làm mấy việc linh tinh ấy mà, thế về thôi còn đứng đấy K lấy tao cái cặp

Thằng K mới với em cái cặp cả 3 cùng về, được nửa đường

- Này, chúng mày thấy ông hói hôm nay có gì khác không? Chứ tao thấy tự dưng ông ấy hiền dễ sợ - V nói

- Tự dưng mày nhắc đến ông ấy thế? - Em gắt lên

- Thì tao thấy lạ mà...

- Sao hôm nay mày có vẻ khó tính thế D? - K hỏi

- À không có gì,  thôi tao đi đã, không muộn giờ làm...

2 đứa nó nhìn em ngơ ngác, em thì cũng kệ đang hoang mang không biết chuyện gì xảy ra. Em bắt 1 chiếc xe ôm nhờ chở về chõi bà cô. Haizz nắng thật, em thở dài bước vào trong nhà 2 đứa nhỏ thấy em về chạy ra, thấy bọn này cũng ngoan, toàn ở nhà chả bao giờ ra ngoài gì cả

- D ơi, nay em muốn ăn chè bí đỏ... bí đỏ... bí đỏ... - 2 đứa đồng thanh hô

- Rồi, anh biết rồi, cô đâu?

- Cô đang ở tromg phòng tiếp khách...

Nghe thấy tiếp khách là máu hóng hớt của em lại nổi lên, em rủ 2 đứa đi hóng cùng. Đến phòng tiếp khách, cửa hé ra. Em thấy 1 bà trung tuổi tầm 40~45 gì ấy, nhìn có vẻ sang trọng quý phái, nhưng nét mặt có vẻ đang lo lắng buồn phiền, vẫn câu hỏi của bao vị khách khác là không biết tại sao lại có mặt ở đây, bà cô lại giải thích...

- Bà đang cảm thấy lo lắng bất an về chồng mình?

- Đúng vậy, dạo này tôi thấy chồng tôi hay ngồi thơ thẩn nói chuyện 1 mình...

- Có phải nhà bà vừa mới đi bốc mộ ai đó không?

- Sao cô biết? Đúng là như vậy...

- Bà có thể cho tôi xem viên đá vỡ mà bà đang giữ không?

- Ơ.... - Bà khách tỏ vẻ ngạc nhiên...

- Tất cả xảy ra không phải là ngẫu nhiên thưa bà, mà đều do số phận sắp đặt...

Rồi bà ta lấy trong túi ra 1 viên đá màu xanh đen, hình như là 2 mảnh, nó đã bị vỡ, bà cô cầm viên đá nhìn 1 lúc rồi nói.

- Vậy ước nguyện của bà là gì?

- Tôi chỉ muốn chồng tôi đừng lẩm bẩm 1 mình nữa...

Rồi bà cô đưa cho bà 1 cái bật lửa zippo. Rồi bảo bà ấy về thắp 4 cây nến xung quanh góc phòng là được... Bà ta vâng vâng dạ dạ rồi xin phép ra về. Em chạy vào hỏi bà cô cái đấy là cái gì vậy

- À chỉ là cái bật lửa tạo kết giới thôi, nếu bà ta làm được thì chồng bà ta sẽ không có chuyện, nhưng tất cả đều do số phận sắp đặt thôi...

- Vậy cái giá phải trả là gì vậy?

Rồi bà cô chỉ vào viên đá bị vỡ kia nói:

- Cái giá ấy đây...

1 viên đá bị vỡ mà có thể làm cái giá ý. Em cầm lên ngắm nghía 1 lúc xem có gì đặc biệt,  chăm chú nhìn vào viên đá dường như em bị thôi miên vậy, thấy xuất hiện hình ảnh của Main và lũ bạn ở dưới quê. Giật mình em thả viên đá xuống, may thế nó không vỡ.

- Cậu nhìn thấy gì vậy?

- À không, chỉ là hình ảnh cũ gọi lên thôi

- Vậy hả, lá bùa tôi cho cậu thi triển đến đâu rồi?

- À cháu vẫn để đấy chưa đả động gì cả nên chưa biết khả năng của nó như thế nào...

- Vậy hãy tập trung thi triển đi, nấu cơm đi... Nay tôi muốn ăn nem uống bia...

- Vâng vâng...

Cơm nước xong, em xin phép ra về thì bà cô bảo cần em để gắn lại hòn đá này, em thắc mắc tại sao vậy thì bà cô chỉ nói là bí mật, và nguyên liệu để ghép chúng lại cần 3 giọt máu của em. Nghe có vẻ kinh, mà thôi kệ bà này, tuy bí hiểm nhưng được cái tốt. Em đồng ý, bà cô lấy 1 dung dịch màu xanh,  rồi lấy cây kim trâm vào đầu ngón tay em, máu chảy ra. Ssu khi dung dịch ấy được hòa với máu của em nó đổi sang màu tím. Bà cô đặt 2 mảnh của viên đá lên 1 vòng tròn gì với nhiều hình kì quái lắm. Rồi đổ dung dịch ấy lên, thì viên đá phát sáng rồi ghép với nhau như ảo thuật vậy, sau khi nó được hàn gắn bà cô nói:

- Cái này là cái giá trả cho cậu đã giúp tôi vụ đêm hôm qua, máu của cậu tuy thu hút vong linh nhưng khi trộn nó với dung dịch này và ghép với viên đá thì nó có thể nhốt được 1 vong linh

Hí hí, lại là 1 món bảo bối hay à nha, cái này cháu nhận. "Vậy làm cách nào để có thể thi triển được viên đá này?"

- Tự mò đi

Biết mà, bà ấy làm gì có ý tốt như vậy, rồi em xin phép về. Về đến phòng em tắm rửa rồi lôi lá bùa của bả cô đưa để họa bùa, 30p sau mới họa được lá bùa, bây giờ chỉ cần có vong linh nào thí nghiệm thôi. Như ý nguyện, em biết mà không có con mèo đen bên cạnh thì các vong linh đầy luôn. Ngoài hành lang, có tiếng cào cửa, em nghe nói ở đây có con ma nữ treo cổ tự tử mà chưa có duyên để gặp. Hí hửng,  em cầm lá bùa phi ra ngoài thì thấy con ma nữ đang ngồi vắt vẻo trên cây. Quả đúng dịp em mới triển khai lá bùa. Làm máu lắm, sau 2p không có gì xảy ra.  Lá bùa không có tác dụng,  đồ dởm rồi, ngu quá. Đành dùng đồ cũ thôi... thì con ma cất giọng:

- Cậu trai trẻ không làm gì được chị với cái lá bùa ấy đâu...

Rồi biến mất, em thở phào nhẹ nhõm quay đầu vào phòng thì bất thình lình

Plè.....

1 cái lưỡi toàn máu dí sát vào mặt em, làm em giật mình bắn ra đằng sau ngã lộn cổ, cũng may đây tầng 1, bên dưới còn có mấy cái dây phơi nó đỡ lại cho 1 tí. Bị trẹo chân, không đi nổi, mọi người thấy có người bị ngã mới dìu em lên phòng. Tí thì chết dưới tay con ma nữ này. Đau thật...

Mọi người băng bó cho em 1 lúc rồi về phòng. Thì nghe tiếng nói ngoài cửa:

- Lần sau chừa mặt chị ra nhé...

Đúng là ma nữ ghê gớm thật, còn lá bùa chết tiệt này nữa, dùng sao bây giờ? Ngủ đã, tính sau.

Sáng hôm sau, em dậy mà ê ẩm người, chân thì đi cà nhắc, chưa bao giờ thấy tồi tệ như thế này. Thôi đành gọi taxi đi học vậy. Đành gọi 3 sao vậy. Sau 10p là em đã ngồi chiễm chệ trên chiếc taxi và 20p sau đã tới trường. Vào lớp thằng K vs con V thấy em thương tích đầy mình, em cũng chả muốn kể, ậm ừ cho qua. Đã quá giờ lên lớp mà vẫn chưa thấy ông hói đến. 1 lúc sau cô chủ nhiệm mới lên thông báo được nghỉ nói rằng thầy đột ngột qua đời, chưa tìm được ai dạy thay...


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật