Main (Truyện Tâm Linh)

Quỷ Dữ Trả Thù ⁵



Chẳng hiểu sao lúc ấy em khoẻ thế vùng 1 cái thằng C bắn vào tường, nó ngã cái "huỵch" 1 cái, em lại cầm con dao hình như là cói giết Main cho bằng được mà không hiểu sao tiếng động to như vậy mà nó không tỉnh.

- Dậy đi Main, dậy đi Main.

Thằng C lại chạy vào ôm em giữ em lại nó hét to:

- M lấy cây kim ra đi, không phải là thằng D nữa rồi.

- Làm thế nào bây giờ, lấy ra đâm vào đâu?!

- Đâm thẳng vào tim nó ý.

- Mày điên à, nia là người chứ có phải là ma đéo đâu mà đâm vào tim.

Em lại hất thằng C ra, nhìn thấy cái M em lao vào cái M (hình như đổi mục tiêu). Thằng C thấy nguy hiểm nên nó mới rút cây kim của nó ra chạy giữ em lại nó chọc cây kim 1 phát vào bắp tay phải em. Em hét lên trong đau đớn rồi ngất lịm đi...

- Mày là ai...?!

(Lần này em khôn hơn rồi không phải bướm lượn tung tăng nữa)

- Siêu nhân đỏ...

- À, siêu nhân à...

Nghe dứt câu như kiểu sợ quá em mới hét lên tỉnh dậy. Thì thất mọi người xung quanh có cả bố mẹ Main, mấy bác với hội bạn em ở đấy. Thấy em tỉnh ai cũng thở phào, em vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy mấy bác ấy giải thích là khi thằng C đâm em, thấy em ngất đi liền chạy ra gọi người lớn đưa đi bệnh viện. Mấy người đưa lên bệnh viện đã tiêm vắc xin uốn ván với sát trùng vết thương, thấy không sao nên cũng không gọi cho bố mẹ em làm gì để họ không phải lo lắng. Nhắc đến vết thương thì em thấy đau nhói bên bắp tay, may mà cái cây nặn mụn ấy nó có 1 đầu nhọn tầm 1cm, còn phia trên là cái khấc, nó mà không có cái khấc ấy ngăn cản chắc nát tay mất. May hơn nữa là nó không đâm vào tim mình. Như vừa thoát ra khỏi tau tử thần, em nhẹ hết cả người. Rồi mấy bác hỏi em "Thế rốt cuộc bị làm sao?". Thì em nói là em bị như vậy, biết hết mọi thứ xung quanh, biết cả việc C đâm em nhưng không thể nào kiểu soát được, lúc ấy trong đầu chỉ có mặc niệm oán hận. Rồi em kể cho mọi người nghe là trong mơ em đều thấy 1 bóng người liên tục hỏi em là ai, chẳng hiểu sao em trả lời vớ vẩn lắm nên người ấy có vẻ tức, thì bà S thốt lên:

- May là cháu không nói tên mình ra đấy, đấy là thuật gọi hồn khi đang trong mơ, chỉ cần cháu cho họ biết tên tuổi là cháu bị bắt theo luôn...

Nghe đến đây em cũng sợ. Rồi chợt nhớ đến Main em mới hỏi "Main tỉnh chưa?!" thì mọi người bảo vẫn chưa, đang đi mời thầy xem thế nào mà mãi không tỉnh,. Nói được 1lúc thì em cảm nhận có ai đến, em mới bảo mọi người im lặng 1 chút vì có điều không ổn. Được 1 lúc thì hoá ra là thủ lĩnh, thủ lĩnh chỉ em vài điều rồi biến mất. Em mới bảo bố mẹ Main là:

- Muốn Main tỉnh thì đi xin nước thánh về pha với rượu, với nước gừng, lấy hương phẩy phẩy 3 cái rồi nhúng hương vào nước pha ấy, ngậm 1 ngụm phì vào mặt Main rồi lấy kim trâm vào dáy tai là lúc ấy Main sẽ tỉnh

Mọi người thấy vậy về làm theo, còn để bọn bạn em ở lại trông em. Mọi người về hết em mới giả vờ quay quay vài phát rồi rút cây kim ra giơ lên thằng C mới thấy vậy mới hét toáng lên. Em thấy vậy buồn cười quá, thì nó mới chửi em. Em bảo:

- Đm, mày thử để tao đâm vào bắp tay mày xem đau không, đm lại còn bảo con M đâm vào tim. Liều vl nhờ?!...

Nó không nói gì chỉ cười rồi chạy ra xoa tay cho em. Trời lúc ấy cũng phải sẩm tối rồi, không biết Main có tỉnh được không nữa...

🎗🎗🎗

Sẩm tối thì bố Main lên đón em và lũ bạn về nhà Main ăn cơm. Trên đường đi thì em hỏi "Main đã tỉnh chưa bác?" thì bác bảo "tỉnh rồi, chờ mấy đứa về ăn cơm". Về đến nhà thấy cơm được bày ra, thật sung sướng không gì ngon bằng đi ăn trực và đồ đi ăn trộm hí hí. Cả lũ mới vào ngồi ăn cơm. Đang ăn thì mẹ Main mới bảo:

- Bác vừa gọi điện cho mẹ cháu, thấy bảo dưới quê đang có việc quan trọng nên không lên được.

- Dạ, cháu thấy mẹ cháu bảo ông nội bị ốm sắp mất nên về trông chăm sóc ông

- Bác thì không nói chuyện cháu vừa trải qua, nên bây giờ mà để cháu về ngủ 1 mình thì bác không yên tâm. 2 đứa cũng bằng tuổi nhau, giống nhau nên bác coi như con, cứ ở tạm đây mấy ngày, bao giờ bố mẹ về thì về...

Thấy em còn lưỡng lự thì bác trai lại thêm vào:

- Đúng rồi đấy cháu ạ, để cháu về lại xảy ra chuyện gì thì 2 bác lại áy náy lắm.

(Thật ra đang làm kiêu tí thôi chứ em sướng bỏ mẹ hí hí)

- Dạ vâng... Thế bác cho cháu ở nhờ mấy ngày ạ

Main nói:

- Nhà tao chả có sơn hào hải vị đâu ở được không?!

- Cám lợn tao còn ăn được nữa là...=))))

Nghe xong câu ấy cả nhà cười phá lên =)))

Đến tối em cùng với chúng nó ra ngoài ngồi hóng gió cho mát thì thấy chồng cô H đi lang thang như người mất hồn vậy, mà đi như lướt, đi như bướm lượn tung tăng bướm dập dờn uyển chuyển rất nhẹ nhàng. Tò mò quá cả lũ mới đi theo biết đâu ông ý còn múa bale nữa thì sao. Đi theo ông thì ông dừng ở nhà cô H, đùa chứ chẳng hiểu sao như ma xui quỷ khiến ý, toàn tình cờ và thật bất ngờ là toàn kết thúc ở nhà bà H. Đang để ý ông chồng thì bà béo cũng chạy ra. Kiểu không biết chồng mình bị làm sao. Ông chồng thì leo lên cái giàn giáo, như kiểu ý định muốn tự tử. Thì ông chồng cất tiếng cười man rợ rồi chỉ vào mặt bà béo:

- Đồ giết người, con súc sinh

- Chồng nói gì vậy, là em, là em đây mà...

Thấy ồn ồn mọi người chạy ra thì thấy ông chồng đang quỳ van xin 1 ai đó. Main nhìn thử thì không phát hiện ra là ai. Thế nên mọi người lại đành nhờ em, 1 lúc thì em bảo:

- Cháu thấy 1 cô đang đứng ở trên ấy nói chuyện với chú kia, như kiểu đang oán hận gì mà mất con rồi ý ạ, cháu không nghe rõ...


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật