|12 Chòm Sao| Tình yêu và sự phản bội

Chương 73: Phải đàn ông không vậy?



Triệu Lôi hôm nay rảnh rỗi đến tìm Triệu Song Tử bàn một số việc, trời còn chưa sáng đã lái xe rời đi.

Ngày thường Triệu Lôi rất ít khi quan tâm đến chuyện trong nhà, ông có hai người con trai, Triệu Song Tử là con trai cả, đứa nhỏ nhất là Triệu Thiên Bình.

Tuy nhiên mấy năm trước Triệu Thiên Bình đã muốn tự lặp, không muốn dính dáng gì đến Triệu gia nữa nên quyết định dọn ra ngoài ở riêng.

Triệu Lôi hiển nhiên mắng Triệu Thiên Bình là 'nghịch tử', nhưng tâm tư cậu ta từ nhỏ đã chất đầy những mảnh vỡ, hễ động vào nhất định sẽ bị thương, là đứa nhỏ tính tình ngang bướng không nói động được.

Khi đó Triệu Lôi cũng hết cách, vốn dĩ trong nhà cần phải có người phụ nữ đảm đương việc chăm sóc con cái, nhưng Triệu phu nhân mất sớm, Triệu Thiên Bình ra đời không lâu thì mấy năm sau bà đã từ biệt nhân thế. Còn Triệu Lôi trước nay mang cái danh xã hội đen trên người, vì ít đọc sách vở nên kiến thức không nhiều, thứ ông giỏi nhất chỉ là vung nắm đấm, chứ còn về việc giáo dục con cái ông thật tình là làm không nổi.

Cũng vì điều này mà quan hệ cha con bắt đầu xuất hiện thêm nhiều vết nứt.

Vào ngày mất của Triệu phu nhân, ai cũng nhìn ra được người đàn ông tràn đầy khí phách mang trong mình sự kiêu ngạo từ tận xương cốt như Triệu Lôi khi ấy lại bỗng trở nên có phần buông thả, khuôn mặt hùng hổ ngày thường dường như cũng đã được tháo xuống, lộ ra ánh mắt mù mịt không còn sức sống.

Thời điểm hạ huyệt, ông lại không có ở đó.

Anh em của ông xếp thành một hàng đứng ngay ngắn, quần áo chỉnh tề, ai cũng đều cúi đầu tỏ vẻ tiếc thương.

Nhưng trong lòng họ biết, đại ca của bọn họ chắc là đang tìm một nơi nào đó mà không ai có thể nhìn thấy để trút hết nổi lòng của mình.

Triệu Lôi đối với Triệu phu nhân là một tấm chân tình, khiến người đời ngưỡng mộ, song tấm chân tình ấy thậm chí có thể đem so với biển trời mênh mông, không lời nào diễn tả hết, cũng không cách nào đong đếm được.

Có điều ông là người không giỏi thể hiện cảm xúc, chỉ giỏi che giấu tâm tư. Cái danh hiệu đại ca xã hội đen này cũng chẳng phải từ trên trời rơi xuống, mà từ việc rèn luyện khắc khổ, tắm máu phơi sương nhiều năm mà có được. Trước kia cho dù rơi vào tình cảnh khốn cùng ông đến cả một giọt mồ hôi cũng không để rơi, lao mình vào biển lửa cứu lấy anh em của mình cũng chưa hề chần chừ một giây nào.

Ấy vậy mà lúc Triệu phu nhân ngã bệnh, ông lại lộ ra dáng vẻ bất lực đến cùng cực.

Đáng tiếc thay, cho dù có hối hận ngàn vạn lần đi chăng nữa thì người cũng đã đi rồi.

Rạng sáng, mặt trời dần để lộ hình hài của mình sau chân đồi, mang những tia nắng đầu tiên bao phủ khắp đất trời.

Phủ lên cây cỏ một vầng sáng rực rỡ, tươi mới.

Triệu Song Tử tỉnh giấc, mi tâm nhíu lại, hắn thú thật, nằm trên sô pha suốt một đêm thật không thoải mái gì, bả vai bây giờ còn có chút đau nhức.

Hắn ngồi dậy, nheo mắt nhìn thiếu nữ vẫn còn đang ngủ say ở trên chiếc giường lớn, bất giác cảm thấy không thể nói nên lời.

Sau khi đợi cô ngủ say, Triệu Song Tử định trở về phòng, kết quả Phan Kim Ngưu ở trên giường chỉ trở mình một cái, miệng còn phát ra âm thanh khe khẽ thôi đã làm hắn giật mình, đứng bất động tại chỗ một lúc, bàn tay đặt trên tay nắm cửa cũng thu về, không tự chủ lùi về sau hai bước.

Kết quả vẫn là trở lại sô pha ngủ hết một đêm.

Phan Kim Ngưu đúng là giỏi thao túng.

Hắn thu tầm mắt, dùng ngón tay xoa xoa thái dương, điệu bộ trông rất bất lực.

Triệu Song Tử có thói quen cởi trần khi đi ngủ, nhưng vì người nào đó chịu không được nên hắn mới không cởi. Nhưng áo sơ mi mặc trên người cũng rất cầu thả, mấy cúc áo bị cởi ra để lộ cơ ngực rắn chắc, làn da màu đồng khỏe mạnh, trần trụi lại không quá lộ liễu.

Triệu Song Tử đứng dậy rời khỏi phòng. Quay về tắm rửa một phen, thay quần áo xong thì chuẩn bị xuống lầu.

Vừa xuống đến nơi đã nhìn thấy Triệu Lôi hiên ngang ngồi ở sô pha trong phòng khách, trên tay cầm tờ báo, chốc chốc lại nâng tách trà đưa lên môi nhấm nháp.

Bước chân Triệu Song Tử thoáng dừng lại chừng ba giây rồi bước đến trước mặt Triệu Lôi, không nóng không lạnh nói:

"Tới tìm con có việc à?"

"Có việc." Triệu Lôi đặt tách trà lên bàn, mắt vẫn dán vào tờ báo.

Triệu Song Tử ngồi vào chiếc ghế đơn bên cạnh, quay đầu nói với người hầu chuẩn bị thêm một ly cà phê.

Người hầu nhanh chóng rời đi, Triệu Song Tử ngã người về phía sau, tay chống lên thành ghế, lười nhác nhìn về phía Triệu Lôi.

"Ba nói nhanh đi, lát nữa con còn phải đến công ty."

Lúc này Triệu Lôi mới nâng mí mắt, nhìn hắn với vẻ mặt kì quái, sau đó lạnh nhạt dời đi, tiếp tục đọc báo.

"Hai đứa đã đến bước đó rồi à?"

Triệu Song Tử thoáng sửng sốt, "Cái gì?" Hắn hỏi đầy vẻ nghi hoặc.

Triệu Lôi không chút che giấu nói: "Quản gia nói với ta, đêm qua con và Phan Kim Ngưu ở chung phòng." Khóe môi ông lộ ra nụ cười đầy thâm ý, "Tiến triển tốt đấy chứ!"

Hắn nghe không lọt chữ nào, mi tâm giật giật hai cái, muốn giải thích nhưng lại càng không muốn phí lời với lão già này làm gì.

Vừa lúc có người mang cà phê lên, cầm ly cà phê trong tay chậm rãi đưa lên môi nhấp một ngụm, đắng không lời nào tả nổi, nên lại đặt trở về vị trí cũ.

Triệu Lôi không chút khách khí nói tiếp: "Đàn ông đàn ang có gì mà phải giấu diếm, nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng phải biết chịu trách nhiệm cho những việc mình làm."

Triệu Song Tử nghe càng ngày càng không thuận tai, bèn lên tiếng: "Con không làm gì hết thì việc gì phải chịu trách nhiệm."

"Cái gì?" Triệu Lôi đột nhiên đập mạnh tờ báo lên bàn, tư thế như sắp chuẩn bị nhào đến đánh hắn một trận, ông cả giận quát: "Mày có phải đàn ông không vậy?"

Bầu không khí đột nhiên rơi vào im lặng, đến cả Triệu Song Tử cũng bị lời nói của ông làm cho sửng sốt mất mấy giây rồi lại nhanh chóng khôi phục sắc mặt.

Triệu Lôi không nhịn được nữa mà quở trách hắn, "Cô nam quả nữ ở chung một phòng mà lại không xảy ra tình huống gì, không lẽ một trong hai có ai có vấn đề gì sao?"

Thấy Triệu Lôi một mực đào bới chuyện này, Triệu Song Tử cảm thấy rất đau đầu. Ông nói đến đây có việc là chỉ để nói mấy lời này thôi sao, hắn không biết có nên phá lệ đến công ty sớm một tiếng hay không.

"Song Tử, con không thích người ta sao?"

Triệu Song Tử bỗng giương mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình, khuôn mặt đã trải đầy vết tích của thời gian, dường như cũng làm mờ đi vết sẹo ở đuôi mắt của ông. Ông đã không còn dáng vẻ khí khái hiên ngang như ngày xưa mà thay vào đó là sự điềm nhiên, ung dung hơn trước rất nhiều.

Không ngờ, từ ngày mẹ hắn mất, thoáng cái đã qua nhiều năm như vậy rồi.

Triệu Song Tử hít một hơi, chậm rãi buông ra một câu không có.

Để mà nói hắn thích cô thì chưa tới mức đó, chẳng qua chỉ là trong tâm thức nảy sinh một chút cảm giác, hoàn toàn không có ý gì khác.

Triệu Lôi quan sát nét mặt bình tĩnh của hắn, hơi thất vọng rồi quyết định không làm khó nữa, chuyển chủ đề.

"Đám người ở biên giới phía Bắc gần đây đang rục rịch, hình như có âm mưu chiếm đoạt khối tài nguyên ở đó."

"Phía Bắc không phải quyền hạn của Triệu gia, mà thuộc quyền của Hàn gia. Cứ để cho tên họ Hàn kia tùy ý xử lí đi." Triệu Song Tử cụp mắt, chậm rãi nói. Có lẽ vì nghỉ ngơi không đủ nên đầu óc hắn khá mờ mịt, lại thêm sáng sớm bị lão Triệu quấy nhiễu, tâm tình càng thêm khó chịu.

Triệu Lôi ngẫm nghĩ một hồi mới nói, "Để hắn được lợi chi bằng nhanh hơn một bước, chiếm được lợi thế về phía mình?"
Tuy rằng ông đã nhượng quyền lại cho Triệu Song Tử, nhưng có một số việc ông không thể không cân nhắc một chút. Tính tình Triệu Song Tử thế nào ông cũng hiểu rõ, gặp chuyện gì phiền phức thì hắn sẽ không xen vào mà tránh càng xa càng tốt, cũng không phải do hắn yếu kém gì, chỉ là trước giờ đều như vậy, thà rằng ít đi một chuyện còn hơn nhiều thêm một chuyện.

Triệu Song Tử thờ ơ đáp: "Triệu gia thiếu mấy phần lợi ích đó sao? Hành động tùy hứng chỉ tốn thêm nhân lực, rốt cuộc người phải chịu thiệt vẫn là mình. Muốn làm thì tốt nhất nên cân nhắc kĩ một chút."

Triệu Lôi nghe xong cũng cảm khái, Triệu Song Tử là đứa không giống ông nhất nhưng đôi lúc lại giống đến mức lạ kỳ.

Không giống ở chỗ là phong cách làm việc quá bảo thủ, hay đặt nặng vấn đề, sợ gặp phải phiền phức.

Còn khi đương đầu với hiểm nguy, hắn sẽ giống như ông, bình tĩnh xử lý, không cẩu thả, hời hợt, cũng sẽ không thấy khó mà lùi.

Có lúc ông nghĩ, đứa trẻ này từ nhỏ nghe theo mọi sự sắp đặt của ông mà lớn lên, dần hình thành tính cách cứng nhắc, khó gần gũi. Song lại cảm thấy tội lỗi vì đã đặt nặng lên vai hắn nhiều trọng trách như thế.

Sống trong thế giới này kì thực không dễ dàng gì, nếu không có bản lĩnh thì không thể nói chuyện.

Ông làm vậy cũng không có gì đáng để chê trách, nếu ngày đó thật sự buông thả Triệu Song Tử, hắn sẽ không thể có được như ngày hôm nay.

Hai người lời qua tiếng lại thì Phan Kim Ngưu đã từ trên lầu đi xuống, cô mặc váy dài màu trắng đơn giản khiến khuôn mặt cô càng thêm phần nổi bật, sắc sảo. Mái tóc dài được cô buộc hờ hững thành đuôi ngựa, theo mỗi bước đi của cô sẽ tùy ý đung đưa.

Vừa nãy lúc tỉnh dậy phát hiện trong phòng chỉ còn lại một mình cô, nhìn qua thời gian trên đồng hồ hồ treo tường, cô đoán phỏng chừng bây giờ Triệu Song Tử còn chưa đến công ty.

Đêm qua hắn bị cô giày vò đến như vậy mà không thấy hắn tức giận, cô ngược lại lại sợ rằng sáng nay hắn sẽ tìm cách trút giận lên người cô để trả đũa. Nhưng vừa bước vào phòng khách thì cô chợt sững người lại, hai mắt mở to nhìn về phía Triệu Lôi, có chút không ngờ đến.

Lát sau, Phan Kim Ngưu mới gượng gạo mở lời: "Xin chào, ngài Triệu?"

Quả thật cô không biết phải xưng hô thế nào cho đặng, bởi vì trước kia ông luôn một mực gọi cô là con dâu rất suông miệng, hiện tại nhớ lại lại thấy có chút đỏ mặt tía tai.

Triệu Song Tử cũng nghiêng đầu nhìn sang, rồi nhanh chóng thu tầm mắt về.

Cõi lòng đang vốn sóng yên biển lặng bỗng nhiên bắt đầu gợn sóng, trong đầu là một mớ suy nghĩ hỗn độn, chung quy vẫn là sợ Triệu Song Tử sẽ tính toán chuyện cũ với cô nên vào lúc này cô cứ nơm nớp lo sợ.

Kết quả vừa nhìn thấy cô, Triệu Lôi đã vô cùng hứng khởi, "Nào, con dâu, lại đây ngồi đi."

Nhìn thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ của lão Triệu, Triệu Song Tử nhịn không được nhíu mày, môi nhấc lên tỏ ý khinh thường.

Triệu Lôi cũng không đếm xỉa đến hắn nữa, tầm mắt từ nãy đến giờ đều đặt trên người Phan Kim Ngưu.

Cô ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống đối diện với Triệu Lôi, vì không muốn để cô khó xử nên ông bèn lên tiếng trước: "Hiếm khi mới có cảm giác đông đủ như thế này, gia đình chúng ta cùng nhau ăn sáng đi."

Phan Kim Ngưu mím môi, hai chữ 'gia đình' này làm cô có cảm giác tiếp nhận không nổi, toan mở miệng nói chuyện thì bị Triệu Song Tử ngắt lời.

Hắn như nhìn thấu được tâm tư của cô, nên mở lời định giúp cô giải vây: "Ba thích cảm giác đông đủ thì cứ việc đi tìm mấy anh em của ba mà ăn sáng cùng đi, ở đây không tiếp nổi." Triệu Song Tử nhàn nhạt phun ra mấy chữ, như sợ ông lão sẽ không thấy khó mà lùi nên bồi thêm một câu, "Đừng có già rồi lẩm cẩm, người ta không phải con dâu của ba đâu."

Triệu Lôi cười khẩy một tiếng, giọng khinh khỉnh: "Ấy, mày đã ngủ cùng người ta rồi còn không cho lão già này gọi hai tiếng con dâu, oắt con, muốn phủi sạch mọi thứ hả?"

Đầu óc Phan Kim Ngưu đột nhiên cảm thấy mơ hồ, chưa hiều ra được vấn đề, đến khi nhận thức được thì khuôn mặt lập tức bị một mảng ửng hồng bao phủ, cô chỉ biết vội vã cúi đầu che đi sự xấu hổ.

Triệu Song Tử mất kiên nhẫn: "Có làm gì đâu mà phải phủi sạch? Lão Triệu, có phải ba thúc giục con kết hôn không được nên đâm ra hồ đồ rồi hay không?"

Triệu Lôi tức giận toan đứng lên muốn đánh hắn, "Hỗn láo, đúng là đồ nghịch tử."

"Quá khen." Triệu Song Tử thoải mái chấp nhận một câu kia của ông.

"..."

Nhìn hai người lời qua tiếng lại, Phan Kim Ngưu không tiện xen vào, như đang ngồi xem kịch.

Cô không ngờ đến hai người này còn có một mặt gần gũi như vậy, nhất thời cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó vụn ra, rồi chợt tan biến vào hư không, chỉ để lại cảm giác trống rỗng cùng hụt hẫng.

...

Sau khi ăn sáng xong xuôi, Triệu Song Tử lên lâu thay quần áo chuẩn bị đến công ty.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người là Triệu Lôi và Phan Kim Ngưu.

Ông nhìn cô đầy trìu mến, vết sẹo bên khóe mắt cũng dịu đi trông thấy, ông nói: "Song Tử tính tình bảo thủ từ nhỏ, làm việc gì cũng cân nhắc trước sau chu toàn, trong chuyện tình cảm cũng không phải người biết ăn nói, nếu nó có làm gì không phải với con thì cứ việc nói với ta, đừng để trong lòng nhé."

Phan Kim Ngưu chăm chú nhìn ông, môi mấp máy nhưng hoàn toàn không nói được lời nào.

Cô cụp mắt, cuối cùng mới hạ quyết tâm nói ra: "Con và Triệu Song Tử không phải là mối quan hệ đó, đêm qua chúng con ngủ cùng phòng là vì con gặp phải ác mộng..."

Nói tới nói lui lại cảm thấy dài dòng khó hiểu, càng thêm hiểu lầm chồng chất, Phan Kim Ngưu suy tính một hồi mới nói tiếp.

"Chúng con một người ngủ trên giường, một người ngủ sô pha, kì thực không có xảy ra chuyện gì hết ạ."

Triệu Lôi nhìn cô đầy ngạc nhiên, tùy ý hỏi: "Ai ngủ sô pha vậy?"

Phan Kim Ngưu ngơ ra mất mấy giây, đáp: "Là anh ấy."

Triệu Lôi đột nhiên bật cười thành tiếng, dường như cảm thấy rất hả hê. Trên mặt ông lúc này chỉ hận không thể khắc lên mấy chữ.

'Đàn ông đàn ang mà lại bị bắt ngủ sô pha, thật là mất hết thể diện.'


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật