TRỌNG SINH CHI TÔ TRẠM (EDIT HOÀN)

Chương 96 - PN4



☆、Phiên ngoại 4

Ngày 1 tháng 7 năm 1983, hai đứa cháu trai của Tô tướng quân trong sự mong chờ tha thiết ung dung đến trễ dịp giáng sinh.

Hai vợ chồng trông mong đến gần nửa đêm mới ngủ, lúc biết được không phải là 1 đứa cháu trai mà tận hai đứa là ngạc nhiên vui mừng quá đỗi, lão Tô tướng quân thậm chí còn kích động muốn đi ra ngoài đốt pháo. Trong phút chốc, hai đứa nhỏ đối với nhà bọn họ đàn ông ít ỏi mà nói, quả thực chính là trời ban đại hỉ.

Dưới sự kích động, hai vợ chồng liền dặn dò người đi đặt vé máy bay cho bọn họ, mà Chung Ý Ánh thì cứ nói thầm, sinh đôi cũng không nói, hại bà tất cả đồ dùng chỉ chuẩn bị 1 phần, sáng mai phải dậy thật sớm đi mua đồ dùng của hai đứa cháu.

Tô Phiếm lúc này đang ngốc trong phòng của Tô Trạm, là y gọi điện thoại về, bất quá là mở loa ngoài, hai anh em ở cùng một chỗ trên sofa nghe điện thoại. Tô Phiếm và Tô Trạm không thể làm gì khác hơn chỉ biết nhìn nhau 1 cái, lúc này mới khuyên, "Mẹ, mẹ không cần gấp gáp như vậy, đứa nhỏ bây giờ cũng không phải là lập tức đưa đến Băng Cốc. Hơn nữa, bây giờ cha mẹ đến đây cũng không có tác dụng, chúng con đợi đầy tháng mới đem đứa nhỏ đón về, đến lúc được 3 tháng, con và em trai cùng nhau dẫn đứa nhỏ về Băng Cốc. Lại nói, Băng Cốc đến Mỹ, xa như vậy, con và A Trạm cũng không cho phép cha mẹ đi đường mệt nhọc bôn ba đến đây.

Tô Trạm dùng ánh mắt tán dương nhìn về phía anh trai hắn gật gật đầu, nên như vậy, nhiều thêm 2 đứa con nít vốn đã rất phiền rồi, nếu như thật sự đem cha mẹ cũng mời qua đây, vậy thì bọn họ sẽ ứng phó không nổi rồi!

Dưới sự khuyên can có tình có lý, hai vợ chồng cuối cùng cũng buông tha kế hoạch lập tức lao tới Mỹ, chỉ an tâm thanh thản đợi hai đứa con trai đem cháu trai dẫn về. Đồng thời quyết định sáng sớm ngày mai liền khởi công, tranh thủ trước khi đứa nhỏ trở về thì đem công tác chuẩn bị làm xong.

Sau khi cúp máy, Tô Phiếm thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nháy mắt, có chút không biết làm sao nói, "Cha mẹ so với chúng ta còn hưng phấn hơn nhiều." Thái độ đối với đứa nhỏ, Tô Phiếm cảm thấy nhất định phải có, bởi vì có đứa nhỏ y liền có thể mười phần phấn khích ở trước mặt cha mẹ duy trì hình tượng chính mình không kết hôn, huống chi cái bệnh không tiện nói ra đó mà cha mẹ nghĩ lầm cũng bởi vì có đứa nhỏ kịp thời đền bù. Nhưng mà nếu đã là con trai của mình và Tô Trạm, đương nhiên là phải yêu thương. Tô đại thiếu vẫn đang xây dựng tâm lý cho chính mình, chuẩn bị đảm đương vai trò người làm cha.

Về phần bản thân Tô Trạm, đối với sự giáng lâm của hai đứa nhỏ vừa mới bắt đầu là cảm thấy thần kỳ và rất ngạc nhiên, đến bây giờ cũng đã thản nhiên đón nhận rồi. Nhưng mà thật sự kêu hắn lập tức có cảm giác làm cha... Tô Trạm cau mày suy tư, hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được!

Tô Phiếm nhìn dáng vẻ vắt trán suy nghĩ của em trai bảo bối, sáp qua ở trên mặt hắn hôn 1 cái, "Yên tâm, chuyện đứa nhỏ không cần em nhọc lòng, đợi đầy tháng đón ra, anh đã tìm người chăm sóc bọn nó 1 tháng rồi, đến lúc 3 tháng sẽ trực tiếp đưa về Băng Cốc. Em vẫn ở lại trường học dạy học, anh kinh doanh cũng rất bận rộn, để bất kỳ 1 người nào trong chúng ta chăm sóc trẻ nhỏ đều không thể. A Trạm, hai đứa nhỏ này nói thế nào cũng là con trai của chúng ta, huyết thống cha con không xoá bỏ được, chúng ta cũng phải làm 1 người cha thật tốt. Anh chỉ cần bớt thời gian đều sẽ trở về Băng Cốc thăm nhiều 1 chút, em cũng vậy."

Rồi sau đó lại không ngừng bận rộn mà thêm 1 câu, sắc mặt nghiêm túc, "Yên tâm, anh có yêu thương con trai của chúng ta đi nữa, cũng sẽ không thiên vị, em vẫn luôn là em trai bảo bối mà anh yêu thương nhất." Tô Trạm không lên tiếng chỉ đem cái tay đặt trên người mình không an phận đánh rớt, "Anh nói cứ như em muốn tranh thủ tình cảm của hai đứa nhỏ vậy!"

Tô Phiếm mỉm cười vui vẻ, "Không phải sao? Lúc trước anh, cha mẹ đều xoay quanh em, bây giờ nhiều thêm 2 thằng nhãi con, vị trí độc sủng của em sắp bị khiêu chiến rồi."

Cái suy nghĩ ấu trĩ này hắn mới không có! Tô nhị thiếu hừ hừ xoay mặt đi.

+++++++

"A, không đúng tiên sinh, tay phải đặt bên này, nếu ôm như vậy, không chừng tiểu bảo bảo sẽ cảm thấy không thoải mái, đúng -- Đúng rồi, chính là như vậy, ngài thử lại lần nữa xem." Hộ lý trẻ sơ sinh chuyên nghiệp trông chừng ở bên cạnh đang dạy Tô Trạm cách ôm em bé, đây là lần đầu tiên hắn và hai đứa bé song sinh gặp mặt.

Nhỏ xíu như con chuột con, đỏ đỏ hồng hồng giống như cánh hoa, được tả lót trẻ sơ sinh màu vàng bao lại, lại vẫn có thể cảm nhận được sự yếu ớt và mềm mại. Đứa nhỏ trong lòng hắn nhúc nhích, nhẹ nhàng nghiêng đầu, doạ cho Tô Trạm tay chân cứng ngắc cố gắng trấn tĩnh mặt không thay đổi, nhưng mà hắn lại sợ chính mình không ôm kỹ, cả quá trình đều xoắn xuýt với lực độ ôm ấp, trái lại tư thế không đúng sẽ làm cho tiểu bảo bảo khó chịu. Ê a vài tiếng liền chuẩn bị toét miệng sắp khóc, Tô nhị thiếu đã sợ hãi hoảng hốt...

Tô Phiếm trước 1 tháng ngược lại đã thấy qua và ôm qua vài lần rồi, lúc này thấy em trai nhà mình nơm nớp lo sợ như lâm đại dịch dáng vẻ lại giả vờ bình tĩnh, trong lòng cười thầm, đành phải tự thân xuất mã đi đến bên cạnh hắn, tay đỡ tay dạy hắn ôm em bé, sau đó dứt khoát tự mình đón lấy đứa nhỏ ôm lấy, dỗ 1 chút, "Như vậy, tốt tốt, em xem, không khóc nữa."

Tô Trạm lau mồ hôi trên trán, đứa nhỏ 3 tháng còn chưa đến trình độ đáng yêu đến nỗi làm cho người ta yêu thích không buông tay, ngược lại trước tiên để cho người nào đó khiếp sợ và căng thẳng 1 phen.

Tô Phiếm ôm lấy cái bọc nhỏ màu vàng dỗ dành 1 hồi, rồi đặt em bé xuống giường, lại ôm lấy 1 cái bọc khác màu xanh nhạt dỗ dành 1 hồi, hai đứa nhỏ cuối cùng cũng an tĩnh yên ổn ngủ thiếp đi. Mà 4 người hộ lý và bảo mẫu cũng tự giác đi ra ngoài.

Tô Trạm lúc này mới rón rén tiến lên vài bước, nhìn hai đứa nhỏ đỏ hỏn sánh đôi ngủ cùng nhau, còn đều là đầu bóng lưởng, lông mao cũng không có vài sợi, thỉnh thoảng chép chép cái miệng nhỏ. "Mẹ ơi, thật sự giống con chuột!" Tô Trạm không nhịn được nhỏ giọng cảm thán nói.

Tô Phiếm lại không thể làm gì khác chỉ biết mỉm cười, "Em bây giờ cũng chỉ có thể nói ở trước mặt anh, câu này mà để cha mẹ nghe được, chắc chắn sẽ đem tiểu tử em mắng cho vuốt mặt không kịp."

Tô Trạm cũng rất là bất đắc dĩ bĩu môi, bởi vì trong khoảng thời gian này, đã hoàn toàn thấy được sự yêu thương cháu trai của cha mẹ, trong lúc đó là vô số lần hao tâm tổn trí xoá bỏ cái ý niệm trực tiếp bay đến Mỹ của cha mẹ.

Thật sự là không hiểu được, không phải chỉ là hai con chuột con chưa từng thấy mặt hay sao? Đến mức tâm tâm niệm niệm như vậy coi thành bảo bối mà nhớ nhung... Mặc dù Tô nhị thiếu tỏ ý hắn hoàn toàn sẽ không giống như anh trai nói hắn tranh giành tình cảm với hai đứa bé sơ sinh, nhưng mà cha mẹ thật sự là thiên vị quá mức rồi.

Bởi vì dù sao cũng là đứa nhỏ áp dụng khoa học kỹ thuật tân tiến sinh ra, hai anh em Tô gia vẫn là lo lắng hai đứa nhỏ sẽ có vấn đề gì, may mà trước khi làm thí nghiệm trẻ sơ sinh đã chuẩn bị công tác đầy đủ, người mẹ mang thai hộ cũng ngàn tuyển vạn chọn ra, cả quá trình thận trọng cẩn thận tỉ mỉ, lúc hai đứa nhỏ được sinh ra cân nặng đều đạt đến 2kg5, cũng không coi là nhỏ, rất khoẻ mạnh. Ở trong nhà ngốc 5 ngày, sau khi làm kiểm tra đầy đủ, Tô Phiếm mang em trai bảo bối của mình và hai đứa con trai bảo bối mới gia nhập bay đến Băng Cốc.

Ở trong 5 ngày đó, Tô Trạm đã sớm học được cách làm thế nào để ôm đứa nhỏ, làm thế nào để cho 2 đứa nhỏ uống sữa, có lúc tâm trạng không tốt còn trêu chọc 1 phen, chỉ là không tránh khỏi có lúc trêu đùa quá trớn, thỉnh thoảng sẽ cố ý đem 1 trong 2 đứa trêu đến khóc, sinh đôi dường như sẽ có cảm ứng, 1 đứa khóc, đứa còn lại cũng khóc theo. Tô Trạm cảm thấy có chút thú vị, Tô Phiếm nghe được tiếng khóc của hai đứa bé sơ sinh cao thấp nối tiếp nhau, nhìn em trai nhà mình cười đến vô cùng thiếu đòn, có chút đau đầu.

Cuối cùng cũng về đến Băng Cốc, có người trị hắn rồi.

Tô Phiếm ôm con trai lớn, Tô Trạm ôm con trai nhỏ, xe hơi vừa tiến vào cổng lớn, liền thấy được cha mẹ đã đứng ở đó chờ đợi. Còn không đợi bọn họ xuống xe, đã là 1 người 1 bên mở cửa xe, thấy được hai bảo bối nhỏ bé trong lòng 2 anh em, ánh mắt liền phát sáng, trong mắt rõ ràng đã không có hai đứa con trai lớn.

Tô Trạm muốn chui ra khỏi xe, Tô Chính Cương là 1 bước giành trước vươn tay ra, "Nhanh đem cháu trai của cha để cho cha ôm, tiểu tử con chân tay vụng về, đụng phải đứa nhỏ thì làm sao, ôi chao, cháu trai nhỏ của lão Tô ta đây --" Tô Trạm nhìn cái dáng vẻ như lâm phải đại dịch này của cha hắn lăng lăng đem đứa nhỏ giao cho cha, 1 bên khác, mẹ hắn cũng đã sớm đón lấy đứa nhỏ khác từ trong tay Tô Phiếm.

"Đứa nhỏ này lớn lên không tệ, nhìn nó còn khoẻ mạnh rắn chắc hơn A Trạm lúc còn nhỏ!" Chung Ý Ánh mặc dù đối với khoa học kỹ thuật rất có lòng tin, nhưng mà vừa nghĩ đến hai đứa cháu trai là được sinh ra trong ống nghiệm gì đó, vẫn là rất lo lắng. Cho đến khi thấy được đứa nhỏ ôm trong lòng, dáng vẻ nhắm mắt ngủ say sưa, vẫn còn đỏ hỏn, khoẻ mạnh đáng yêu, thoáng cái liền đem tâm của bà mềm nhũn như nước.

"A Ánh a, mau đếm xem đứa bên này, cùng A Trạm lúc còn nhỏ rất giống a!" Tô Chính Cương nơm nớp lo sợ ôm lấy cháu trai bảo bối của mình, sợ rằng mình nói chuyện quá lớn tiếng, bóp bóp cổ họng vừa đi về phía người bạn già của mình vừa nhỏ giọng nói.

"Đứa nhỏ lớn lên đều là cùng 1 dáng vẻ, lão già ông, còn có thể nhìn được lớn lên giống A Trạm, tôi thấy là bởi vì ông đời này trước kia đã ôm qua A Trạm 1 lần." Tô phu nhân rõ ràng có kinh nghiệm hơn Tô tướng quân, dịu dàng ôm đứa nhỏ, mỉm cười nói.

Hai vợ chồng Tô gia vừa cười vừa vui mừng, vừa đi vừa nói chuyện ôm hai đứa cháu trai vào nhà, chỉ để lại hai đứa con trai lớn, 1 người đứng cạnh xe, 1 người ngồi trong xe, vẻ mặt đều không thể tránh khỏi có chút kinh ngạc sửng sốt.

Tô Trạm bĩu môi, rất muốn bày ra 2 tay, chỉ bất đắc dĩ nói, "Cái sự đối đãi chênh lệch này cũng quá lớn rồi, hai người chúng ta, còn không bằng hai con chuột con đó sao?"

Tô Phiếm cũng không biết nên nói gì mỉm cười, xoay người vươn tay vào trong xe kéo em trai ra, "Xem ra, hai chúng ta đều bị quẳng đi rồi, chỉ có thể sống nương tựa lẫn nhau."

Trên mặt Tô Trạm mặc dù không có vẻ mặt gì, nhưng trong lòng đã tràn đầy sự thoả mãn, thấy dáng vẻ của cha mẹ vừa nảy rất vui mừng, có thể cảm nhận được sự hạnh phúc, hắn cảm thấy hai bé chuột con chỉ biết ăn với uống lâu lâu còn khóc ré lên vẫn là rất tốt.

Vừa vào phòng khách, liền thấy cha mẹ đang ôm hai bảo bối ngồi trên sofa ghé đầu vào nhau nói chuyện với hai đứa bé sơ sinh. Tỉ mỉ lắng nghe hết lần này đến lần khác chính là vài câu nói như vậy...

"Bảo bối nhà chúng ta dậy rồi, ai u, biết nhìn ông nội này, đến đến đến, gọi ông nội, gọi ông nội -- Ôi chao, cháu trai của ta thật sự nhìn qua đây, nghe hiểu..."

"Tiểu bảo bối thật ngoan, về nhà rồi có vui hay không? Đến, để bà nội nhìn xem nào..."

"Cháu trai của Tô Chính Cương ta đây, nhìn liền thấy thông minh hơn người!"

Khó có được 2 tiểu tử thối dậy rồi vậy mà không khóc không nháo, trừng to cặp mắt tròn vo chuyển qua chuyển lại, Tô Phiếm nhìn thấy cũng rất vui vẻ trong lòng.

Tô Trạm tự mình làm chuyện của mình ngồi bên cạnh Tô Phiếm, lấy 1 trái lê trên bàn cắn 1 ngụm lớn, hàm hàm hồ hồ nói, "Không phải chính là hai con chuột con thôi sao, chỗ nào nhìn ra được thông minh, cha à, cha đây là trợn mắt nói dối."

Tô Chính Cương trừng con trai nhỏ 1 cái, tực giận nói, "Tiểu tử thối, đây cũng là cháu trai của con, chỗ nào là chuột con!" Chung Ý Ánh cũng bênh hai cháu trai bảo bối, trách móc Tô Trạm, "Chúng ta không nghe tiểu thúc thúc của con, hắn là đồ bại hoại!" Sau khi dỗ xong còn ở trên mặt đứa nhỏ hôn 1 cái.

Tô Phiếm liếc mắt nhìn em trai nhà mình 1 cái -- Em thấy rồi chứ, anh đã sớm dặn em đừng nói năng lộn xộn rồi.

Tô Trạm càng gia tăng lực độ cắn 1 miếng lê, coi thường.

Chung Ý Ánh lần lượt đặt nhũ danh và tên cho hai đứa cháu trai, nhũ danh là Bình Bình và An An, ghép lại thành 2 chữ bình an, là sự mong đợi lớn nhất của hai vợ chồng bọn họ đối với hai đứa nhỏ, dù sao cũng là 2 đứa nhỏ dùng phương pháp đặc biệt sinh ra, chỉ mong rằng hai đứa nhỏ thân thể khoẻ mạnh, bình an trưởng thành. Đại danh thì lấy Vân Tông và Vân Sâm, bảo bối lớn tên là Tô Vân Tông, bảo bối nhỏ tên là Tô Vân Sâm, vừa hay vừa dễ nghe.

Từ đó, địa vị của hai anh em Tô gia, hoàn toàn là nhường cho hai anh em nhỏ. Quả thật như Tô Phiếm đã nói, không chỉ là bản thân Tô Phiếm, ngay cả địa vị của Tô Trạm cũng xuống dốc không phanh, trọng tâm của tất cả mọi người đều chuyển dời đến trên người hai anh em Vân Tông và Vân Sâm.

Tô Trạm và Tô Phiếm ở trong nhà nghỉ ngơi 3 ngày, là tức giận bất bình cộng thêm không biết làm thế nào. Tô Phiếm thì còn tốt, Tô Trạm là không được an bình. Trước tiên là bởi vì buột miệng đem tiểu Vân Tông và tiểu Vân Sâm lấy biệt danh là chuột nhỏ, bị cha mẹ chèn ép không thôi. Khó có được lúc muốn phụ 1 tay chăm sóc hai đứa nhỏ, càng bởi vì thói quen phong cách Mỹ chăm sóc trẻ nhỏ, hào phóng không câu nệ tiểu tiết làm cho hai vợ chồng Tô gia cau mày trách móc không thôi, sau đó dứt khoát kêu hắn rời xa phòng trẻ con, chỉ thẳng nói Tô Trạm hắn vẫn còn là con nít, còn muốn chăm sóc con nít cái gì chứ!

Sau khi lại 1 lần nữa bị xua đuổi xuống lầu, Tô Trạm trầm mặt khá là khó chịu, Tô Phiếm ngồi trên sofa ngẩng đầu thấy Tô Trạm tức giận đi xuống, vừa nghĩ liền biết là có chuyện gì, liền mỉm cười nói, "Sao rồi? Lại ăn mắng ở chỗ cha mẹ? Không phải đã nói với em rồi sao, hành vi bây giờ của em đi chạm mặt với Bình Bình An An là tự động tìm chửi, em xem anh, ung dung thảnh thơi uống trà chiều đọc báo tốt biết bao nhiêu."

"Em bất quá chỉ là đem đứa nhỏ ôm đến bên cạnh cửa sổ phơi nắng mà thôi, phơi nắng đối với thân thể của đứa nhỏ rất tốt, anh xem cha mẹ 1 bộ dáng vẻ sợ em phơi tụi nhỏ cho hỏng luôn, có quý giá như vậy sao!" Tô Trạm thuận tay lấy ly nước Soda mà Tô Phiếm uống còn thừa, ừng ực uống hết, hạ hoả!

Mặc dù ngoài mặt hắn chỉ là thúc thúc của hai đứa nhỏ, nhưng mà nói thế nào thì đó cũng là con trai của Tô Phiếm và mình, đương nhiên sẽ yêu thương. Nhìn cha mẹ mình dáng vẻ cưng chiều bảo bối kia, giống như hắn chỉ là không cẩn thận một chút liền có thể đem đứa nhỏ té ngã.

Tô Phiếm mỉm cười an ủi vỗ lưng hắn vài cái, sáp qua nhanh chóng hôn 1 cái an ủi lên khuôn mặt đang giận đến đỏ bừng của em trai, "Cha mẹ không thương em, đến, anh trai vẫn rất thương em. So với Bình Bình và An An, anh càng yêu thương em hơn."

Tô Trạm vội vàng nhìn xung quanh, 1 phát đẩy Tô Phiếm không chính chắn ra, tức giận nói, "Cẩn thận để người khác thấy!"

"Yên tâm, người có thể sử dụng đều ở trên lầu hai rồi, đều vây quanh hầu hạ đại thiếu gia và nhị thiếu gia vừa mới được sinh ra kia, hai người chúng ta bị biếm lãnh cung rồi." Tô Phiếm mỉm cười một cách thoải mái và dịu dàng.

Tô Trạm bị giọng điệu của y chọc cho nở nụ cười, lắc đầu cảm thán nói, "Em cuối cùng cũng hiểu được 1 câu."

"Câu gì?"

"Chỉ nghe người mới cười, nào nghe người cũ khóc."

"Thật sự quá chính xác."

Tô Trạm ngược lại đột nhiên nhớ đến, chính mình chỉ là bị cha mẹ hơi chút vắng vẻ mà thôi, trong lòng còn có chút không thoải mái, Tô Phiếm lúc còn nhỏ nhỏ xíu như vậy a, bị đối sử thiên vị, có bao nhiêu đau lòng thương tâm?

Nghĩ như vậy, hắn đột nhiên chủ động ôm lấy bả vai của anh trai, chống đỡ cái trán của y, nhìn vào ánh mắt dịu dàng của Tô Phiếm, "Còn tốt, hai người cũ chúng ta có thể an ủi lẫn nhau, cũng sẽ không cô đơn tịch mịch."

Tô Phiếm thừa cơ hội hôn 1 cái trên môi hắn, nở 1 nụ cười như gió xuân nói, "Đúng."

Hết chương 96.

-------------------------------HOÀN-------------------------------

Editor có lời muốn nói: Cuối cùng cũng kết thúc 1 bộ truyện nữa rồi mọi người ơi! Mừng quá xá quà xa. Thật sự cám ơn mọi người rất rất nhiều, cám ơn mọi người đã kiên nhẫn theo dõi truyện của Mã, cám ơn mọi người luôn ủng hộ Mã, cám ơn mọi người cùng tán gẫn với Mã! Thật sự cám ơn rất nhiều!

Ban đầu Mã viết rất nhiều lời dành cho những đứa ăn cắp truyện của Mã, nhưng sau đó Mã xoá hết rồi! Vì Mã thấy nói tới nói lui thì chúng nó vẫn ăn cắp à, nhiều editor đã lên tiếng rồi mà chúng nó có xi nhê gì đâu. Thôi kệ cha tụi nó lun đi! Mình làm tốt chuyện của mình, tụi nó ăn cắp là tụi nó đang gây nghiệp của tụi nó, thì tụi nó trả nghiệp thôi! Các reader của Mã cũng kệ tụi nó đi, đọc truyện vui vẻ là được hen!^^

Về truyện mới thì khi nào có hứng thì Mã cho lên sóng nha. Cũng chưa biết ngày giờ cụ thể nữa.hihi^^

Cuối cùng Mã vẫn không quên chúc các độc giả của Mã: Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!^^

Một lần nữa XIN CHÂN THÀNH CÁM ƠN!^^

Đương nhiên vẫn không thể thiếu phần ngoài lề: Lũ truyenfull.vn và sstruyen.com là lũ ăn cắp! Mà ăn cắp thì là lũ khốn! ahihi^^


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật