[Truyện ngắn edit] Cửu Lộ Phi Hương - Hoàn

Mộc Cẩm



1. Mộc Cẩm

Không biết đã bao nhiêu đêm rồi lại mơ thấy giấc mơ đó, dường như có thể nghe thấy một thanh âm mềm mại ghé vào tai hắn gọi "sư phụ", "sư phụ". Tiếng gọi đó làm cho tim hắn mềm nhũn, nhưng phút chốc lại trở nên chua xót.

Trăm năm vắng vẻ đã trôi qua. Trên đỉnh Thanh Trúc chỉ còn lại một gốc cây hoa đào đã éo úa sắp chết, cùng với một thanh đàn hỏng đã đứt dây, ngày qua ngày bế quan, dốc lòng tu luyện pháp thuật, nếu không từng khiến mình bị tổn thương nặng như vậy, rốt cuộc vì sao phải cố gắng nhiều như vậy, hắn cũng không thể nói rõ ràng. Hắn muốn che chở, muốn đợi người đó một lần nữa, nhưng có lẽ sẽ chẳng bao giờ xảy ra.

Đốt đèn, ngồi trước bàn, hắn cầm bút muốn vẽ gì đó, nhưng lại cảm thấy mình không thể vẽ được gì cả, lại buông bút, lặng lẽ đi ra bên ngoài, nhìn gốc cây hoa đào và đàn kia, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cứ đứng như vậy một ngày một đêm trôi qua cũng không biết.

"Ai nha, khá lắm nhân nhi trong sạch." Một tiếng thán phục vang lên trên đỉnh Thanh Trúc, Mộc Cẩm chuyển mắt nhìn, là một nam tử mặc lam y (áo lam), tay cầm quân tử phiến (quạt). Hắn tràn trề hứng thú đánh giá Mộc Cẩm: "Lấy tu vi của ngươi đã có thể thành tiên, vì sao còn muốn ở lại hạ giới?"
Mộc Cẩm nghi hoặc hỏi: "Ngươi là?"

"Tiểu thần Ngao Tín, đi ngang qua nơi đây, cảm giác ở dưới hạ giới có một luồng khí tức vô cùng trong sạch, nhất thời tò mò nên tới xem. Không ngờ rằng lại để tiểu thần gặp một người thú vị như vậy."

Mộc Cẩm gật gật đầu: "Thần Quân vào nhà ngồi chơi một lát chứ?"

Ngao Tín lại tròn mắt đánh giá Mộc Cẩm từ trên xuống dưới: "Vì sao bản thân ta vẫn chỉ là một người phàm cơ chứ, hóa ra là chưa được độ kiếp phi thăng! Với tu vi của ngươi, phi thăng thành tiên không phải là việc khó, chẳng lẽ ngươi tìm được kiếp số của mình rồi sao?"

Mộc Cẩm cười cười, nhợt nhạt lắc đầu.

"Ngươi và ta đã có duyên, tiểu thần sẽ chỉ điểm cho ngươi một chút." Ngao Tín lẩm nhẩm bấm đốt ngón tay một cái, bỗng nhiên lại nở nụ cười: "Kiếp số này thật ra lại rất thú vị, ngươi hủy thanh đàn hỏng kia đi, hủy đi là có thể độ kiếp rồi." Ngao Tín nói xong, âm thầm nói thầm một câu: "Cho tới bây giờ chưa từng thấy một kiếp số nào lại đơn giản như vậy."

Mộc Cẩm vẫn lắc đầu. Ngao Tín ngạc nhiên nhìn hắn.

Mộc Cẩm nói : "Kiếp này không độ cũng được."

"Ha!" Ngao Tín cười, "Lần đầu tiên ta thấy một người như ngươi đấy. vì một thanh đàn làm vướng chân mà buông cơ hội phi thăng. Với dáng vẻ hiện giờ của ngươi, nếu không độ kiếp thì cùng lắm cũng chỉ sống thêm được hai mươi năm nữa."

Mộc Cẩm nhìn cây đàn kia một lúc, ngây ngốc nói: "Thà vứt bỏ tu vi ngàn năm, thà không phi thăng thành tiên, chứ nhất định không hủy đàn"

Thấy sắc mặt cương quyết của Mộc Cẩm, Ngao Tín hơi ngẩn ra, trong chốc lát không thể phân biệt được rốt cuộc hắn đang nói không thể hủy đàn này hay là không thể dứt khoát tình này nữa.

"Ý tốt của Thần Quân, Mộc Cầm xin ghi nhận, nhưng... Nếu người muốn ở lại, Mộc Cẩm chỉ có thể chiêu đãi chén chè xanh, còn nếu người muốn đi, thứ lỗi cho Mộc Cẩm không tiễn xa."

Ngao Tín nhíu mày, tức giận phẩy tay áo bỏ đi. "Không biết điều!"

Không biết điều... có lẽ bởi vì bọn họ cũng không biết được đối với hắn mà nói, rốt cuộc cái gì mới là tốt, cái gì mới là xấu.  


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật