[ĐN Hoa Thiên Cốt] Cùng Các Mỹ Nam Tấu Hài - Silver

Đại Kết Cục



ĐẠI KẾT CỤC

Thời gian ta dưỡng thương không dài lắm, cũng không có gì bất tiện, thính giác của ta chỉ tạm thời phong bế, không thể nghe được. Cũng chính vì vậy mà ta lại tránh thoát một kiếp nạn ầm ĩ long trời lở đất.

Đại khái là bốn vị phu quân của ta chơi trò ''hậu cung tranh sủng'', mỗi ngày ra ra vào vào mắng nhau không biết bao nhiêu lần. Thế nhưng hai lỗ tai ta thì lại cực kỳ yên tĩnh, phi thường yên tĩnh. Bởi vì ta có nghe được đâu! Ha ha!

Mỗi ngày ta đều tựa người trên phản nhìn bốn người nọ thi nhau trình diễn kịch câm, mỗi ngày một sắc thái, đa dạng, xem hoài không chán làm ta cười đến muốn trật quai hàm. Khi đó bốn người lần lượt quay đầu ai ai oán oán liếc nhìn ta một cái, ta cảm thấy sống lưng đột nhiên lạnh toát vội vàng lấy tay bưng miệng nhưng vẫn không kìm được mà run run hai bả vai.

Trúc Ngọc sơn trang ngoại trừ ta là người thảnh thơi nhất thì những người còn lại đều phải mang theo hai miếng bông gòn nhét chặt vào tai và sắc mặt đen sì như bị hun khói. Lúc bọn họ đến tìm ta cáo trạng, thân là trang chủ ta đây còn phải véo đùi nặn ra hai giọt nước mắt to như hạt trân châu để làm mủi lòng những người kiện cáo, khiến bọn họ cảm thấy thật ra ta còn đáng thương hơn họ. Vì ta diễn quá đạt nên các học viên cùng các sư phụ đều viết một câu để lại an ủi ta thay vào bức thư gồm năm trang giấy cáo trạng.

Lượng Cần ở bên cạnh ta là người đầu tiên khinh bỉ: ''Mẫu thân người thật vô sỉ!''

Ta vươn tay bẹo mặt nó thành n dạng, thoải mái ha ha cười: ''Da mặt mẫu thân con dày giống phụ thân!''

Lượng Cần ''xì'' một tiếng sau đó hất tay ta bỏ chạy mất dạng. Ta thu tay sờ nắn mặt của mình tự cảm thán một câu: ''Ừ... thật dày! Mà không dày làm sao thu thập được ''tứ đại thiên vương''?''

Một buổi sánh trời xanh mây trắng, chim hoàng yến hót líu lo vui vẻ, ta, Hoa Thiên Cốt, Quách Ngọc Hân... hu hu.. đã hồi phục thính giác. Đó là một ngày u ám nhất cõi đời ta...

''Ta và nàng đã thành thân!''

''Ngươi đừng tưởng ngươi và nàng cưới hỏi đàng hoàng thì ta sẽ nhường cho ngươi một chỗ nhé! Với cái thân hình hiện tại của ngươi tốt nhất nên đợi đến khi ngươi trưởng thành rồi nói!'' Trúc Nhiễm đứng một bên buông lời châm chọc.

''Ta và nàng đã thành thân!'' Bạch Thiếu mặt không đổi sắc.

''Ta nói này Bạch tiên sinh, ngươi cũng giống như ta thôi, ta đây hai mươi lăm năm lại chết một lần sau đó lại chuyển thế làm tiểu hài tử. Ngươi hiện tại cũng nên an phận một chút!'' Không cần nhìn cũng biết là Úc Khanh đang đổ dầu vào lửa.

''Ta và nàng đã thành thân!'' Hắn đáp lại mà mặt không đổi sắc.

Sênh Tiêu Mặc rốt cục không nhịn được, chiết phiến trong tay hung hăng gấp lại: ''Huynh... mặt huynh làm bằng gì sao lại dày như vậy? Huynh rõ ràng là bắt cóc cưỡng hôn (cưỡng chế kết hôn)! Hôn sự này không có hiệu lực!''

Trong lòng ta thầm réo lên: ''A không không, là ta cam tâm tình nguyện gả a~. Chàng hiểu lầm tiểu Bạch Thiếu rồi!''

Bạch Thiếu trầm ngâm một chút rồi nói:
''Phản đối vô hiệu! Ta và nàng đã bái đường, danh chính ngôn thuận, các ngươi chỉ là tự nguyện đi theo nàng, không có cưới hỏi!''

''Xì, hôn lễ kia ai làm chứng? Đệ nói không được là không được!'' Sênh Tiêu Mặc giận đỏ mặt.

Bạch Thiếu nhàn nhạt lướt qua ba cái trụ chắn đường, nét mặt vân đạm phong khinh: ''Các ngươi, cút!'

Trúc Nhiễm khoanh tay cười một cách âm trầm kiên quyết cùng hai người còn lại đứng chắn ở trước cửa phòng ta ''bất li bất khí''. Ta âm thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt. Ông trời ơi, tại sao ông lại đối xử với ta như vậy? Ngày nào hồi phục không hồi lại chọn đúng lúc này a?

''Các ngươi là muốn cùng ta động thủ sao? Tiêu Mặc, đệ giỏi lắm! Cùng người ngoài phối hợp chống lại ta! Được thôi, tất cả lên đi!'' Bạch Thiếu lấy lui làm tiến, khuôn mặt trẻ con tràn đầy uỷ khuất, bộ dạng nhỏ bé đáng thương chỉ một trận gió liền có thể thổi bay mất làm ba người kia không dám nhìn thẳng, trên đầu có hàng ngàn con quạ bay tới bay lui. Thâm tâm tràn đầy cảm giác tội lỗi của ba tên côn đồ bắt nạt một đứa bé gầy yếu đáng thương!

Ta rốt cục không nhìn được nữa trực tiếp đẩy cửa bước ra, đôi mắt của tiểu Bạch Thiếu lúc này gần như đã ngập nước làm cho ta động lòng trắc ẩn.

''Tiểu Bạch à, mau đến đây!'' Bạch Thiếu ngẩng mặt nhìn ta, trong ánh mắt bỗng loé lên một tia sáng rất nhanh liền biến mất, hắn chậm chạp từng bước tiến về phía ta, ba cái trụ kia không cam lòng nhìn chằm chằm vào hắn không buồn nhúc nhích.

''Các chàng đừng có mà bắt nạt Tiểu Bạch như thế chứ, tránh qua một bên đi!'' Ta khẳng định mình không có nhìn lầm đâu! Trên gương mặt non trẻ tràn đầy uỷ khuất kia vừa nhếch lên ý cười còn có... một chút khiêu khích.

''Sư huynh càng ngày càng bỉ ổi! Sênh Tiêu Mặc ta tự thẹn không bằng!''

''Không ngờ Tôn Thượng khi yêu da mặt lại dày như thế!'' Trúc Nhiễm bỏ lại một câu sau đó liền xoay người đi mất, ta khẳng định, gã muốn đánh nhau lắm rồi! Nhưng mà hiện tại Bạch Thiếu không có pháp lực, còn lâu ta mới cho gã động đến! Hừ hừ!

Đông Phương Úc Khanh ai oán liếc ta một cái rồi cũng lắc đầu bỏ đi, sân viện rực rỡ đào hoa chỉ còn lại hai bóng người trơ trọi dính sát vào nhau.

Không biết qua bao lâu, Bạch Thiếu từ trong lòng ta bỗng nhiên cất tiếng: ''Tiểu Cốt, xin lỗi!''

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh như ánh sao giữa trời đêm, trên môi khẽ nở một nụ cười mãn nguyện: ''Không cần xin lỗi, chàng không làm sai điều gì...'' Ta bỗng ngừng lại, vươn tay bẹo hai gò má xinh đẹp của hắn: ''Chỉ là da mặt có một chút dày thôi ha ha!''

Sắc mặt hắn đen hơn phân nửa.

''Ta nói Tiểu Bạch này, vì sao bất kể chàng có bộ dáng gì thì gương mặt đều xinh đẹp như vậy hả???''

Bạch Thiếu không trả lời, hắn vươn tay ôm chặt lấy ta không khác gì đệ đệ đang làm nũng cùng tỷ tỷ.

''Tiểu Cốt, đừng rời xa ta nữa có được không? Nàng không biết khi nhìn thấy bức thư đó ta đã hoang mang đến nhường nào. Ta biết, cuộc đời này đã định nàng không thể chỉ yêu thương một mình ta, nhưng... xin nàng đừng sẽ lại rời đi. Được không? Xin nàng cho ta một góc nhỏ trong tim của nàng. Được không?''

Xúc cảm ẩm ướt trên gò má làm cho ta biết được chính mình vừa rơi nước mắt, ta bất giác vòng tay ôm lấy tấm lưng nhỏ bé của hắn, siết thật chặt, đời này cũng không hề muốn buông bỏ...

Bạch Tử Họa ngày nào vẫn cao cao tại thượng, tâm hồn cứng chắc như đồng, như đá, trái tim lạnh buốt tựa như băng tuyết vạn năm mà nay lại cầu xin ta đừng rời xa hắn, cầu ta cho hắn chiếm một chỗ trong trái tim nhiều mảnh ghép của mình... hắn đã thay đổi rồi...! Ừ thì con người cũng có lúc sẽ đổi thay. Cũng giống như lòng ta với hắn từ lâu đã không còn thành kiến, không còn chán ghét như ngày xưa nữa...

''Chàng không cần cầu ta, bởi vì... trái tim ta... chàng, từ rất lâu đã nắm giữ được nó rồi!''

Bạch Thiếu nâng đôi mắt ánh lên ý cười, hàn khí tích tụ từ rất lâu trước kia dần dần tan biến thay vào đó là một dòng nước nhu hòa và ấm áp...

''Chờ ta hồi phục hẳn, ta sẽ cùng bọn họ hợp lực khôi phục hình dáng cho chàng có được không? Tiểu hài tử?'' Aiz, bây giờ thì ta chỉ cần một tay liền có thể túm hắn như túm một con chuột nhắt, vô cùng dễ xử nha. Nhưng nếu về sau hắn hồi phục hình dáng cùng pháp lực vậy e rằng người gặp xui xẻo đầu tiên sẽ là cái thân nhỏ nhắn xinh đẹp ta đây! Điều này đến nay ta vẫn có một chút buồn bực...

Bạch Thiếu có lẽ không biết suy nghĩ của ta nhưng không hiểu sao mặt hắn lại xị xuống tỏ vẻ ''Đại gia đây rất không vui''!

Ta hỏi hắn: ''Làm sao vậy?''

Hắn bĩu môi trả lời: ''Không muốn nợ ân tình của bọn hắn!''

Ta hiểu ra liền ''À'' lên một tiếng, đầu óc nảy lên ý xấu muốn trêu chọc, vờ hỏi: ''Vậy phải làm sao?''

''Ta muốn trưởng thành một cách tự nhiên!''

Ta khẽ cong khoé môi, ý cười lan ra tận đáy mắt, không có ý tốt: ''Vậy chàng không muốn............ với ta sao?''

Bạch Thiếu vắt óc nghĩ một hơi mới chợt thông suốt, gương mặt non nớt nửa đen nửa đỏ trông thật đặc sắc, hàm răng cắn chặt, lời nói rít qua kẽ răng: ''Ta....!''

''A, chàng không muốn? Vậy ta liền đi tìm ba người bọn họ a. Biết đâu lại có thể sinh thêm một hài tử!'' Lời vừa ra mà trên mặt không kìm được hưng phấn. Ta liếc một con mắt nhìn đến khuôn mặt tím tái vì giận dữ của hắn, biết lại chọc trúng chỗ đau, đang định ''bôi'' thuốc thì đã nghe tiếng hắn rống giận: ''Ta nói cho nàng biết, trước lúc ta cập kê không cho nàng và bọn hắn ngủ cùng nhau! Nàng phải ngủ cùng ta!''

Rồi thì một tiếng này đánh động đến người của toàn sơn trang, ai nấy đều nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn. Tử Hiểu từ lâu vẫn nấp sau gốc cây bỗng dưng bị choáng váng được Lượng Cần dìu đi ra, cái miệng nhỏ của thằng bé không ngừng mặc niệm: ''Tỷ tỷ, phi lễ chúng ta chớ nghe!''

''Ừ, tỷ biết! Ha ha phụ thân mẫu thân, tình cảm thật là tốt!''

Bọn Trúc Nhiễm, Đông Phương cùng với Sênh Tiêu Mặc không biết từ đâu nhảy ra lại cùng Bạch Thiếu nháo một trận nữa nhưng nếu so về độ dày của da mặt thì ba người bọn hắn không ai đấu lại Bạch Thiếu, vì thế ta vẫn được Bạch Thiếu nghênh ngang đắc ý nắm tay rời đi trong sự nghiến răng nghiến lợi của ba người bọn hắn.

Gương mặt thiếu niên phút chốc trở nên tươi tắn như hoa mùa xuân mới nở, trên mặt hắn rõ ràng đã viết: ''Lão tử không thể viên phòng thì ta cũng bắt các ngươi phải cấm dục! Ha ha ha''

HOÀN CHÍNH VĂN

Lời tác giả: chương cuối cùng Tím thật không hài lòng cho lắm vì nó kết thúc trong vội vã nhưng là ta hiện tại không biết phải viết như thế nào nữa mong các nàng tạm thời chấp nhận. Trước mắt sẽ không có thêm phiên ngoại.

Thông báo nhỏ: ngày 20/7 này Tím sẽ mở hố mới có tên là ''Thừa tướng đừng chạy'' trên wattpad, chính thức cập nhật chương đầu tiên, Tím hy vọng hố mới này sẽ được mọi người ủng hộ giống như bộ đồng nhân này vậy.

Cuối cùng: xin cảm ơn các đọc giả đã không ngừng theo dõi xuyên suốt bộ truyện. Nếu thấy hay thì đừng ngại hãy nhấn bình chọn và để lại dấu chân để Tím biết nhé.

Ai lò ve du.
18/7/2017


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật