[Sherlock BBC] Watson có Twitter (END)

PN 3 - 5: Chưa từng phản bội



Đây là phiên ngoại mà tui khá là thích, một trong những lý do quyết định dịch bộ này.

Phiên ngoại 3: Chưa từng phản bội (thượng)

Dịch + Biên: Reborn Cielo

#Truyện đồng nhân của Anthea

John H. Watson là một quân y, tay nghề cao siêu tính cách hiền lành, hơn nữa còn có kỹ thuật bắn súng xuất thần nhập hóa. Trong doanh trại điều trị ai cũng tôn kính anh ấy. Ở một nơi còn u tối hơn cả chiến trường này, mái tóc màu vàng kim của anh luôn khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Dù sao, không phải ai đi vào doanh trại này rồi đều có thể sống sót mà ra ngoài.

Người trong quân thường thích tìm chút việc mua vui cho mình, cho dù là nam hay là nữ. Mấy anh lính cao to vạm vỡ luôn nhận được nhiều ưu ái, phụ nữ hay kể cả đàn ông đều thích kiểu mẫu như thế. Và bác sĩ Watson thì có khá ít người hỏi thăm. Từ diện mạo cho tới thân cao đều không chiếm ưu thế, mặc dù sự dịu dàng của anh đủ khiến người thích nhưng mọi người ở đây ai cũng muốn tìm kích thích, truy cầu vui vẻ nhất thời chứ không phải ấm áp dài lâu.

Ánh mặt trời đầu đông chỉ thích hợp dành cho hòa bình, còn bây giờ họ chỉ cần ngọn lửa mãnh liệt nóng bỏng.

Watson cũng không thấy buồn, thứ nhất là anh không thích đàn ông, thứ hai thì dù sao nhập ngũ cũng là để đền đáp cho Tổ quốc, không phải để mua vui.

Chiến tranh luôn rất tàn khốc, mỗi ngày Watson đều phải đối mặt với cứu trị và tử vong. Nhìn những sinh mệnh tươi đẹp liều mạng giãy giụa trên con đường đi tới cái chết, anh phải cố sức kéo họ trở về, điều này cần trang bị một tâm lý thật vững vàng. Những người có thể ở lại doanh quân y này trên bốn năm chỉ còn một mình Watson mà thôi.

Đây cũng là một chiến trường, nhưng kẻ thù của họ lại không phải những tên địch cầm súng mà là Tử Thần vung lưỡi hái.

Đua cướp người với Thần Chết, nghe qua có vẻ lợi hại.

Mỗi lần chiến thắng anh có thể cứu về một người, cảm giác này thật tuyệt.

Nhưng người hôm nay được đưa đến hơi đặc biệt, không mặc quân trang Watson quen thuộc mà lại khoác trên mình một bộ quần áo rất tinh xảo... là trang phục của quân đội đối địch. Mặt của anh ta bị mũ che hơn nửa, chỉ để hở miệng và mũi hô hấp, tiếng thở rất yếu. Trên người anh ta không có nhiều máu nhưng ngực và vai trái có vết thương rất bắt mắt, dù không chảy máu nữa nhưng Watson lại cảm thấy như vậy mới thực sự đáng sợ.

"Người này rất quan trọng." Tướng quân Lestrade nói với Watson bằng vẻ mặt rất căng thẳng, anh ta chính là người dẫn kẻ bị thương kia tới. "Anh ta nắm giữ tình báo rất quan trọng, nhất định phải cứu sống."

Watson là người có thâm niên dài nhất trong doanh quân y, chuyện này tất nhiên rơi vào tay anh ấy. Anh thậm chí còn chẳng kịp nhìn rõ mặt người kia đã đi chuẩn bị mọi thứ cho ca phẫu thuật sau đó đẩy người vào phòng giải phẫu.

Ánh đèn không quá mức chói mắt được bật lên. Watson đưa tay bỏ chiếc mũ đội trên đầu người đàn ông kia ra, lúc này anh mới có thể nhìn rõ góc cạnh khuôn mặt anh ta.

Anh ta rất trắng, xương gò má nhô cao, bờ môi mỏng bởi vì đau đớn mà khẽ mím lại. Anh rất đẹp trai nhưng lại cho người đối diện cảm giác áp lực, mặc dù mái tóc quăn kia khiến khuôn mặt này trông cũng không đến nỗi chua ngoa nữa.

Watson dám chắc mình chưa từng gặp anh ta nhưng độ ấn tượng của khuôn mặt này cao quá, sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn anh sẽ chẳng thể nào quên được.

Watson không dám cởi quần áo của anh ta ra, thậm chí còn chẳng dám lay động gì vào người đàn ông này. Anh đưa tay cởi từng nút áo quân trang của anh ta, sau đó là cà vạt rồi tiếp theo là áo trong. Chúa ơi áo sơ mi của anh ta sử dụng cúc bằng vàng, cho dù không thấy quân hàm của anh ta thì Watson cũng đoán ra tối thiểu phải là thiếu tá hoặc cao hơn nữa.

Lồng ngực cởi trần hiển màu tái nhợt, có lẽ vì mất máu quá nhiều. Bên ngực trái của anh ta dường như bị găm mảnh bom nên mới bị tổn thương lớn đến vậy. Watson quay đầu đi ra ngoài cửa.

"Tôi cần kết quả xét nghiệm máu."

"Vâng thưa bác sĩ, là nhóm A."

Watson nhìn hộ sĩ đang nói chuyện với mình. "Nhóm A còn lưu trữ không?"

Hộ sĩ nói: "Không còn."

Watson nhìn về phía những nhân viên quân y ở phía sau cô hộ sĩ: "Còn ai nhóm máu A không?"

Không ai trả lời.

Chiến tranh sẽ phá hủy một dân tộc nhưng cũng làm một dân tộc trở nên đoàn kết hơn bao giờ hết. Càng bài ngoại thì càng dễ kích thích ý chí chiến đấu và thù hận, bảo bọn họ hiến máu của mình để cứu tướng của địch chắc chắn vô cùng khó khăn. Watson cau mày, đi tới cạnh bàn kéo tay áo ra: "Dùng của tôi đi."

Hộ sĩ sợ hết hồn, ngây cả người chẳng nói lời nào.

Watson ngắm cô ta rồi lại nhìn những người đứng sau lưng cô. "Tôi dạy các cô các cậu: chuyện thứ nhất, nghe lệnh; chuyện thứ hai, cứu người. Mạng sống của anh ta là thứ Tướng quân Lestrade muốn, chúng ta nhất định phải cứu anh ta."

Watson vẫn luôn dịu dàng hiền hậu, giọng điệu trầm trầm kiên quyết như vậy lần đầu tiên được anh dùng tới. Cô hộ sĩ vội vàng lấy máu của Watson, sau đó đưa cho anh.

"Bác sĩ, tình trạng bây giờ của anh không thích hợp làm giải phẫu." Một bác sĩ lo lắng ngăn anh lại.

Watson cười cười: "Anderson, đừng lo."

Anh đi vào phòng phẫu thuật, treo túi máu lên rồi dụi mắt bước nhanh tới bàn giải phẫu. Anh vươn tay ra. "Dao."

Chị hộ sĩ đưa cho anh một con dao giải phẫu, tay run rẩy. Watson nghiêng đầu nhìn cô. "Sarah, sau này sẽ còn nhìn thấy rất nhiều máu, cô phải học cách thích nghi."

"... Dạ, bác sĩ." Sarah cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Watson. Thực ra cô là người duy nhất trong doanh quân y yêu thích bác sĩ Watson và cũng trung trinh với tình cảm này của mình, nhưng cô chỉ là một tân binh mà thôi, cho đến giờ vẫn không có dũng khí nói ra.

Watson không nhìn cô mà chăm chú theo dõi người đang nằm trên giường, chỉ hơn người chết ở cái hơi thở mỏng manh mà thôi. Watson tiêm rất nhiều thuốc tê cho anh ta nhưng thời chiến khan hiếm nhất là thuốc men, số thuốc mê dự trữ không có nhiều.

Kết quả là khi Watson rốt cục cũng gắp được mảnh đạn găm ra thì người đàn ông vẫn luôn nằm im đó đột nhiên mở mắt.

Đó là một đôi mắt có hai thứ màu xanh hòa quyện. Ánh đèn hắt ngược ra một thứ màu sắc biết nói, đẹp như một viên lưu ly thượng hạng.

"Anh sẽ sống." Watson không nhìn nhiều hơn nữa, chỉ chăm chú khâu lại vết thương.

Người đàn ông đó không hề nhúc nhích, dường như chẳng cảm nhận thấy đau đớn gì. Anh ta chỉ nhìn Watson, không biết qua bao lâu lại nhắm mắt lại, yên tĩnh giống như ngủ say.

Nhưng Watson sau đó biết, người này chỉ là đau đến hôn mê bất tỉnh mà thôi, ấy vậy mà cứ cố chấp không rên lên tiếng nào.

Cuộc phẫu thuật rất thành công, Watson thở phào nhẹ nhõm.

Đôi mắt kia thật đẹp.

Tình trạng sức khỏe của anh ta dần tốt lên nhưng không ai tới mang anh ta đi.

Watson gặp lại anh ta vào mười ngày sau. Anh thấy người đàn ông được sắp xếp ở phòng bệnh tận trong cùng, anh ta vẫn mặc bộ quân trang đó. Anh đã tắm gội rồi nên trên người không còn vết máu, nhưng những vết thương không thể rửa, nhất là vùng hở chỗ ngực trái rõ ràng là một vết đạn bắn. Nhưng người đàn ông kia vẫn ngồi đó thẳng lưng đoan chính, hai chân vắt một chỗ, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh ta nhất định là tuýp mà cả đàn ông lẫn phụ nữ đều thích, Watson lẳng lặng nghĩ.

Watson bước vào trong. Người đàn ông thu lại ánh mắt đang thả trôi ngoài cửa sổ, bỏ nó vào trên người Watson.

"Anh thấy sao rồi?" Watson bỏ cái khay trên tay xuống, trên đó là những ống tiêm nhiều kích cỡ. Người đàn ông có vẻ không thích mấy thứ này, anh ta nhích người về sau.

"Tôi là Sherlock." Người đàn ông nói với anh như vậy.

Watson ngẩn ra, sau đó mới chợt hiểu anh ta đang giới thiệu tên mình. "Chào anh Sherlock, tôi là Watson."

"Tên anh là gì thế?" Sherlock nhích người, tìm cho mình một tư thế tựa thoải mái hơn.

Watson không biết sao anh lại muốn hỏi điều này nhưng vẫn nói cho anh biết. "John, đây là tên của tôi."

Sherlock gật đầu với anh nhưng lưng vẫn rất thẳng. "Tay nghề của anh rất cao đấy John."

Watson không quá quen với sự thân thiết như thể đã quen biết rất lâu này, nhưng anh vẫn cười nói: "Đây là trách nhiệm của tôi mà, Sherlock."

...

- Anthea: Mở hố quân nhân, hoan nghênh bình luận.

- Harry: Không cướp được tem, Anthea sao cô cứ tự cướp tem của chính mình thế QAQ

GL: Bất ngờ ghê, tôi chiếm được một chút spotlight, mà cấp bậc cũng cao nữa chứ, ừ, không tồi.

MH: Tôi không có gì cả, Anthea, tiền thưởng của cô bốc hơi rồi nhé.

Anthea: Boss! Anh và bà chủ sẽ HE!

MH: Giỏi, tiền thưởng của cô đã trở về.

GL: Đã bảo bao nhiêu lần rồi đừng gọi tôi là bà chủ ╯︵┻━┻

SH: Tôi không thích cúc áo bằng kim loại, tôi thích thủy tinh cơ.

Harry: ...Nhất là cúc áo do John khâu cho tôi. Cậu định nói như thế đúng không? Tôi bảo này, tung cơm chó nhiều thế không phiền hả? Đã ở chung chỗ lâu như thế rồi mà còn chả bớt mấy cái mật ngọt phát ngấy này hay sao?

MH: Tình cảm không liên quan thời gian.

GL: Đồng ý.

JW: Tôi và Sherlock không phải là một đôi... thôi bỏ đi, vậy cũng được.

(Cái phiên ngoại này tác giả viết lúc John và Sherlock chưa thành một đôi trong chính truyện.)

Anderson: Tôi có thoại kìa!

Sarah: Em nghĩ anh cũng thấy rồi nhỉ, mặt chúng ta viết rõ mấy chữ "nguoiquaduongA".

JW: Nói đi Sherlock, tại sao anh không báo họ mình ra? Còn nữa, tôi nhớ ngay lần đầu gặp mặt anh cũng bảo tôi gọi tên luôn.

SH: Đây rõ ràng là đầu mối tác giả viết mà John, tôi nghĩ anh nên đọc thêm tiểu thuyết để lấy kinh nghiệm.

Harry: ...

Anthea: Spoiler

MH: Rõ ràng như thế, ai mà chẳng thấy được.

GL: Tôi có thấy đâu.

MH: Dĩ nhiên rồi, là do Anthea viết khó hiểu quá mà.

JW: =A=

Phiên ngoại 4: Chưa từng phản bội (trung)

Dịch + Biên: Reborn Cielo

#Truyện đồng nhân của Anthea

Watson có thể nhìn ra Sherlock không thích tiêm. Thực ra, dù người đàn ông này không nhúc nhích gì nhưng đôi mắt màu xanh biếc kia đã lộ rõ ý kháng cự.

Đối mặt với một vết thương lớn, anh ấy cũng không thèm chớp mắt lấy một cái, ấy vậy mà khi mũi kim tiêm vào da thịt lại khiến anh phải mím chặt môi. Watson cảm thấy thật thú vị.

Nhưng để làm tròn bổn phận của một bác sĩ, Watson cũng không để lộ điều này ra. Thực ra, anh thậm chí còn không nâng mắt lên nhìn chút nào. Ống tiêm được hút đầy nước thuốc, không khí thừa trong ống cũng được đẩy ra ngoài, Watson khẽ khom lưng, đưa tay cởi nút cài cổ tay áo của Sherlock.

Vì vết thương trên người nên người lính trẻ không thể động đậy tùy ý, chỉ có thể nhìn từng động tác của bác sĩ. Bàn tay đeo găng cao su màu trắng của Watson nhẹ nhàng cởi nút áo, sau đó cẩn thận vén tay áo của Sherlock lên. Cổ tay trắng nhợt cùng cánh tay săn chắc của anh được lộ ra ngoài.

Sherlock không gầy mà thực ra còn khá là có da có thịt, dưới lớp da trắng đó là một khối lực lượng trực chờ bộc phát. Nhưng lúc này anh cũng chỉ để tùy cho bác sĩ quyết định chứ kỳ thực cũng chẳng có sự lựa chọn khác.

Watson rất thích cánh tay của anh. Cánh tay của một người đàn ông có cơ có bắp luôn hấp dẫn hơn một cái tay còm nhom nhiều. Cánh tay đẹp như này, dù có được che bởi quân trang xinh đẹp cũng làm cho Watson thấy phí của trời. Bác sĩ lấy ra một ít bông, thấm cồn rồi lau lên da của Sherlock. Cảm giác mát lạnh mang lại khiến Sherlock thấy lưng mình như tê đi.

Từ bé đến giờ anh vẫn luôn sợ tiêm. Cho dù bây giờ Sherlock đã không còn sợ hãi cái chết nhưng anh vẫn không thích cái món đồ nhọn hoắt đó chích vào trong da thịt mình.

"Hi vọng kỹ năng tiêm của anh điệu nghệ." Sherlock nhìn Watson chăm chú, không chớp mắt lấy một cái. "Hôm nọ có hộ sĩ chọc tay tôi sắp thành cái sàng luôn."

Watson biết anh đang nói tới ai, liền cười nói: "Đó là Sarah, cô ấy là người mới."

"Thế nên anh bảo cô ta tới thí nghiệm luôn trên người tôi à?" Sherlock nhấc một bên lông mày của mình lên, rõ ràng là một biểu cảm quái lạ nhưng để trên mặt anh thì lại hòa hợp đến dị thường.

Watson chuyển ánh mắt đi, cầm ống tiêm lên. "Nếu tôi là anh thì tôi sẽ không lắm lời bình phẩm về một hộ sĩ. Nếu như anh gặp phải một bác sĩ thích cô ấy, tôi đảm bảo, cuộc sống tại đây của anh sẽ rất gian truân."

Sherlock không nói gì thêm bởi vì đầu kim đã tiêm vào da anh.

Sherlock không ngờ là anh lại chẳng thấy đau gì, chỉ có cảm giác lạnh băng khi thuốc tiêm vào máu làm anh không thoải mái lắm.

"Xem ra anh không phải người bác sĩ thích cô ấy." Sherlock nhìn kim tiêm được rút ra, giọng nói rất trầm tựa tiếng đàn vi-ô-lông-xen.

Watson rất thích giọng của anh, đây có vẻ là một món quà trời ban. Nhưng anh không tỏ rõ sự yêu thích của mình, chỉ cười gật đầu. Watson thích cười, nụ cười mỉm của anh rất ấm áp, ít nhất vẻ mặt của Sherlock đã thoải mái hơn rất nhiều.

Đôi mắt vốn sắc bén như ưng giờ lại dịu dàng ấp áp, hấp dẫn trọn vẹn sự chú ý của Watson.

Có lẽ là vì Sherlock thực sự quá quyến rũ, Watson bắt đầu thích tới phòng bệnh tìm Sherlock mỗi lúc trống giờ không có bệnh nhân. Anh sẽ ngồi trên chiếc ghế cạnh giường anh ta, trò chuyện phiếm hoặc cầm hai quyển sách tới cùng đọc giết thời gian với nhau.

Watson thích đọc Defoe, Sherlock thì quen đọc những bộ sách khoa học. Thậm chí anh ta có thể cầm quyển sách "Nguồn gốc của gen mới" đọc cả một ngày.

"Sau chiến tranh, anh muốn làm gì?" Watson bỏ quyển sách xuống, cầm quả táo bên cạnh lên bắt đầu gọt vỏ.

Sherlock biết khi Watson nói chuyện với anh luôn tránh né nói điều gì, bọn họ đều rất ăn ý chưa bao giờ đàm luận về thân phận, quốc tịch và cả chiến tranh. Phần lớn thời gian, họ đều nói về thời kỳ trước cuộc chiến và sau cuộc chiến. Nhưng mà trước khi chiến đấu, cuộc đời của Sherlock quá mức cằn cỗi, nào có phong phú bằng Watson. Cho nên thường thì chỉ có Sherlock ngồi nghe Watson nói, rồi thì đưa ra vài bình luận khá là sâu sắc.

Không đợi Sherlock trả lời, Watson đã cười bảo: "Tôi đoán chắc anh sẽ trở thành một khoa học gia."

"Tôi thích khoa học nhưng không thích nghiên cứu về nó, tôi chỉ muốn sử dụng nó." Sherlock thả lỏng người, tựa vào chiếc đệm phía sau. Cằm anh có đường nét rất sắc, nom không thân cận gì cả, nhưng khi đối mặt với Watson anh thường cố ý cúi đầu để trông mình đỡ lạnh lùng quá. "Làm bác sĩ có lẽ sẽ là lựa chọn không tồi."

"Đúng thế, cứu người là một công việc tuyệt vời." Watson gật đầu.

Tôi muốn làm pháp y thôi. Sherlock nuốt nửa câu sau lại, sau đó đưa cái tay phải vẫn có thể tự do hoạt động của mình ra nhận lấy quả táo đã gọt sạch vỏ. Anh theo bản năng nhìn dải vỏ được Watson bỏ sang một bên.

Dài mảnh, liền mạch không hề bị cắt đứt.

Sherlock cắn miếng táo trong tay, trong lòng thầm đưa ra suy luận.

Quả cảm quyết tuyệt, kiên cường như đá, là một chiến sĩ.

Watson cũng không chú ý tới ánh mắt đang soi mói của Sherlock. Anh tựa lưng vào ghế ngồi, mái tóc màu vàng của anh tỏa sáng hơn dưới ánh mắt mặt trời. "Tôi hi vọng mình có thể mở được một phòng khám nhỏ, sau đó tìm một người yêu, sinh một đứa con xinh đẹp."

"Anh không làm được đâu." Sherlock ăn sạch quả táo, ném lõi hạt vào một thùng rác cách đó không xa. "Anh thích nguy hiểm, hòa bình đâu hợp với anh."

Watson đã quen với lời nói chọc thủng sự thật của Sherlock, thực ra anh cũng cảm thấy mình không có duyên với đời sống bình thường.

Chỉ vì khi đang phẫu thuật, ánh mắt Sherlock mở ra đã lặng lẽ thay đổi cuộc đời của Watson.

Sau đó, tựa như con quỷ trong lòng anh đã được đánh thức. Watson đem hết sự chú ý của mình cho một người, nam giới.

Quãng đời dám chắc mình luôn yêu người khác giới của John H Watson đã chính thức kết thúc. Trong ánh mắt soi mói của người đàn ông có cái tên Sherlock, anh đã thành công trở nên cong queo.

...

Ngày Sherlock được thông báo khỏi bệnh, doanh quân y đón chào tướng quân Lestrade lâu rồi không thấy mặt.

"Chúng tôi cần mang anh ta đi, bác sĩ Watson, đây là lệnh từ cấp trên."

Watson đứng ở cửa, nhìn đám lính đi vào. Sherlock bưng cái mặt lạnh như băng nhìn Lestrade một lúc lâu rồi mới đứng dậy, rời khỏi phòng bệnh trong sự bao vây của những người kia.

"Lestrade, tay sai của 'kẻ đó', chỉ cần tôi làm gì là anh sẽ tới giám thị tôi."

"Có phải chuyện gì tôi cũng nghe theo anh ta đâu."

Hai người nói chuyện với nhau bằng âm điệu rất nhỏ, nhanh chóng biến tan trong không khí.

Từ khi vào trong doanh quân y tới giờ, đây là lần đầu tiên Sherlock đặt chân vào căn phòng này.

Lestrade đưa tới một chiếc áo khoác dài màu xanh lục đậm, kiểu dáng rất Anh quốc. Chiếc áo mặc trên thân Sherlock đẹp khiến người ta thấy kinh ngạc. Sherlock cứ đi ra như vậy, đầu ngẩng ngực vươn, mang theo sự kiêu ngạo bẩm sinh.

Mặt trời chiếu lên người anh, đẹp mắt vô cùng. Watson cố gắng mở to hai mắt nhìn anh, sau đó ráng để cho mình mỉm cười, ấm áp tựa như ngày thường.

"Hi vọng mọi chuyện tốt đẹp sẽ đến với anh." Watson giơ tay lên với biên độ khá nhỏ.

Anh chỉ muốn ôm anh ấy một chút. Watson tự tay chữa khỏi cho anh ấy, nhưng hôm nay anh lại phải tận mắt nhìn anh ấy rời khỏi nơi này, đi tới một pháp trường khác. Watson không thể ngăn cản, tình yêu đứng trước quốc gia sẽ trở nên nhỏ bé không đáng kể.

Nhưng Sherlock lại không ôm anh, mà đưa một tay tới.

Watson ngẩn ra, sau đó cũng vươn tay mình ra, nắm lấy tay Sherlock.

Bàn tay của người đàn ông này khá lớn, khô ráo ấm áp. Những ngón tay xinh đẹp nắm chặt lấy tay Watson, rắn chắc mà đầm lực.

"Cảm ơn sự chăm sóc của anh trong những ngày qua, chúng ta sẽ gặp lại." Giọng Sherlock vẫn trầm như ngày thường, lọt tai êm ái như tiếng đàn vi-ô-lông-xen.

Watson cũng cười nheo cả mắt lại, che dấu tất cả cảm xúc trong mắt mình.

Lần bắt tay này là lần tiếp xúc đầu tiên cũng là duy nhất của họ. Sherlock mang đi tình cảm Watson đã bảo vệ suốt hai mươi sáu năm và chẳng lưu lại gì cho chàng y sĩ cả.

Watson nhìn Sherlock ngồi vào chiếc ô tô màu đen rồi rời đi, lưng tựa vào vách tường.

Có lẽ anh sẽ nhớ anh ấy cả đời, cũng có lẽ ngày mai anh sẽ quên mất, ai mà biết được nhỉ.

...

Harry: QAQ bắt đầu ngược tâm độc giả đấy phải không! Còn bảo sẽ có thịt ăn cơ mà!

Anthea: Còn phần tiếp theo mà, xin hãy tin tưởng đức tính mẹ ruột của tôi.

GL: Được rồi, vẫn là tôi đóng vai người xấu. Nhưng mà Anthea này, cái gì gọi là "Có phải chuyện gì tôi cũng nghe theo anh ta đâu"? Đừng tưởng tôi không đoán ra cô đang nói tới ai!

MH: Greg, anh còn chưa có lời kịch đây này.

GL: Mike à đừng buồn, em cảm thấy cấp dưới tốt đẹp của anh sẽ đắp nặn một hình tượng rất tốt đẹp cho anh đấy.

Harry: Lầu trên ơi, anh lại bị người ta kéo sang chuyện khác một cách dễ dàng →A→ thế chứng tỏ là hai anh sử dụng trí thông minh làm căn nguyên quyết định công thụ đúng không?

GL: ╯︵┻━┻

Anthea: Chỗ này có thêm một tấm ảnh của bác sĩ Watson.

JW: Sherlock, cô ta đã chụp từ khi nào... =A=

SH: Tôi đoán là chụp từ camera giám sát, nhưng mà cũng nét đấy, còn biết phơi sáng hợp lý. Anthea, gửi cho tôi nữa.

JW:... Anh lấy cái này làm gì.

SH: Tôi dùng làm hình nền.

Irene: Tung cơm chó, xác định không sai.

MH: Màn hình máy tính của tôi ghép từ bốn mươi sáu bức hình Greg.

GL: ...Xóa nó ngay cho tôi!

Anthea: Bà chủ à, thực ra nếu anh để ý một chút thì có thể thấy, hình bảo vệ của máy tính anh sẽ xuất hiện theo tần số mã morse, dịch ra sẽ là tên của sếp đó.

GL: Làm quái gì có ai chú ý được tới nó!

SH: Nó rất rõ ràng mà, thám tử Lestrade. Nếu không phải có màn hình bảo vệ máy tính thì tôi đã không phát hiện ra tình yêu của anh... và Mycroft sớm thế.

JW: Mặc dù hơi khó khăn một chút nhưng tôi cũng để ý tới nó =v=

GL:... bác sĩ à, anh không nên học theo Sherlock như thế.

Harry: Có mỗi mình tôi để ý là chuyện đang đi lệch hơi xa sao.

Phiên ngoại 5: Chưa từng phản bội (hạ)

Dịch + Biên: Reborn Cielo

#Truyện đồng nhân của Anthea

Sarah phát hiện ra, bác sĩ Watson không còn giống như trước nữa.

Thực ra, từ trước giờ Watson cũng không phải người hay nói, lúc cười vẫn sẽ rất dịu dàng, luôn yêu việc, là một quân y tốt bụng hiếm thấy. Nhưng mà hiện giờ anh ấy còn im lặng hơn cả trước, thậm chí cả nói cười cũng ít có.

Anh thích ngẩn người, thích đọc sách, quyển sách "Nguồn gốc của gen mới" dày cộm khiến cho Sarah cảm thấy đau răng.

Thay đổi của Watson rất nhỏ, những người khác có lẽ chưa nhận ra nhưng Sarah lại có thể xem thấu trong mắt.

"Bác sĩ Watson sao vậy ạ?" Sarah kéo tay áo y tá trưởng.

Y tá trưởng Molly có thâm niên ở nơi này cũng ngang ngửa với Watson. Cô rất quan tâm tới Sarah, nghe Sarah hỏi liền cười bảo: "Rõ ràng là bác sĩ của chúng ta đã rơi vào lưới tình, nhưng có vẻ là yêu đơn phương rồi."

Sarah rất buồn. "Vậy ạ, không biết người nào lại may mắn như vậy."

"Có thể bắt giam trái tim của bác sĩ Watson thì chắc hẳn là một đóa hồng Anh quốc, chúng ta sẽ gặp mặt sớm thôi." Không phải Molly không biết tâm tư của Sarah nhưng cô lại không nói ra, chỉ cười kéo Sarah đi thay băng cho bệnh nhân.

Watson không biết hai người bàn chuyện của anh, chỉ đang nghĩ rốt cuộc phải mất bao lâu nữa anh mới có thể đuổi cái gã tóc xoăn kia ra khỏi đầu mình.

Chỉ mới quen nhau thời gian ngắn vậy thôi, tiếp xúc thân mật nhất là một cái bắt tay, người kia còn chẳng cho anh lấy một cái ôm. Cứ như việc anh cứu mạng anh ta chỉ là một chuyện nhỏ bé không đáng kể vậy.

Tôi cứu anh ấy, nhưng bây giờ anh ấy chỉ có thể đi vào chỗ chết.

Có lẽ anh ấy đã chết rồi. Nghĩ tới điều này, Watson lại cảm thấy phiền não.

Và cả đau thương.

Anh vẫn là một bác sĩ tốt, tận chức tận trách. Nhưng chiến tranh sắp kết thúc rồi, nghe mọi người bàn tán là bởi vì tình báo quý giá mà Sherlock mang tới.

Tù binh khai tình báo chỉ có thể chết mà thôi. Watson lại tiếp tục rơi vào trạng thái im lặng đầy tiêu cực.

Nhưng mà vào đúng ngày phe địch đầu hàng, doanh quân y trống trải đón chào một vị khách.

Tất cả mọi người đều đi tiếp đón những người hùng đem chiến thắng trở về, chỉ có mỗi một mình Watson ở lại doanh trại. Anh đang kiểm kê số thuốc men không còn dư nhiều, những binh sĩ trở về chắc chắn có rất nhiều người bị thương, ngày mai sẽ lại là một ngày bận rộn. Doanh trại quân y trống trải còn lại một mình anh, nhưng Watson không lo lắng bởi vì trong túi anh có súng, lắp đầy đạn.

Lúc này, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng giày đi trên sàn nhà. Ở nơi này không ai đi giày da hay giày quân dụng cả, mọi người đều đi giày đế mềm vì không gian yên tĩnh chung. Vậy thì người bước tới chỉ có thể là người ngoài mà thôi.

Watson nhanh chóng núp vào trong bóng tối, tay đưa vào trong túi cầm lên báng súng lạnh băng. Tiếng bước chân ngày một gần, thái dương Watson cũng chảy xuống những giọt mồ hôi căng thẳng. Nhưng anh vẫn không hề nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng dùng ngón tay để mở chốt an toàn của súng. Sau đó, âm thanh bước chân kia đột ngột ngừng lại, Watson đứng dậy ngay lập tức, tay trái giơ súng tay phải làm giá đỡ, một tổ hợp tư thế bắn vững vàng được hình thành.

Nhưng mà khi nhìn rõ người trước mặt, con ngươi của Watson bỗng co lại.

Anh mặc quân phục màu xanh đậm, rất tương xứng với màu mắt của anh. Huy chương trước ngực lóng lánh, kiêu ngạo khoe khoang chiến công cho chủ nhân mình. Chiếc quần kaki và đôi ủng cao bó sát đôi chân dài thẳng của anh. Anh đứng ở đây, có vẻ hơi kinh ngạc, dưới viền mũ có vài sợi tóc quăn đen bướng bỉnh lọt ra. Vành mũ che đi ánh mặt trời nhưng lại không thể che được đôi mắt xinh đẹp đó.

Đôi mắt xanh hai màu lam lục, đẹp tựa hổ phách.

Watson không bỏ súng xuống nhưng anh đã phải cố gắng để mình đừng thốt ra tiếng kêu sợ hãi. Anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, sau đó mở miệng nói: "Sherlock, anh chưa chết."

Sherlock mặc quân phục nước Anh, nghe lời này liền gật đầu. "Đúng thế, chúng ta thắng rồi."

"Gì kia?"

"Chúng ta thắng rồi, quân địch đã đầu hàng, tôi cảm thấy anh nên biết chuyện này. Và John à, họng súng của anh nhắm vào tôi, nó khiến tôi chẳng thoải mái gì."

Watson đột nhiên cảm thấy sai sai gì đó. Anh cầm chặt khẩu súng trong tay. "Sherlock, tôi hỏi anh cơ mà, sao anh lại nói tới chúng ta ở đây."

Dường như bây giờ Sherlock mới nắm được mấu chốt của vấn đề. Anh chớp mắt vài cái. "Tôi là lính của MI-6, Sherlock Holmes."

Holmes... Watson cắn răng. Nếu anh nhớ không nhầm thì thủ lĩnh của MI-6 cũng họ Holmes. Watson không hoàn toàn tin tưởng lời Sherlock nói. Đúng thế, trong lòng anh tên này là thiếu tướng phe địch, đáng ra đã phải chết lâu rồi. Nhưng mà Watson lại nhét súng về túi áo, sau đó đột nhiên xông về phía trước, túm lấy cổ áo Sherlock rồi đè anh ta xuống đất.

Sherlock hoàn toàn kinh ngạc trước biến hóa này, nhưng sau khi bị Watson quật ngã một cách dã man anh vẫn bình tĩnh dùng chân mình quặp lấy chân bác sĩ, rồi dùng sức lật đảo Watson. Đôi ủng của Sherlock ép chặt lấy chiếc quần bằng vải của Watson, đầu gối đè lên xương hông của bác sĩ, rất đau đớn.

"Anh làm cái gì thế?" Sherlock nhướng mày, nhìn Watson từ trên cao xuống.

Giờ phút này Watson tức giận đến muốn cười, cho nên anh cười, sau đó hung tợn tung một cú đấm vào mặt Sherlock.

Nếu anh ta nói thật vậy thì Watson đã bị anh ta lừa khá là lâu, nếu như anh ta nói dối... vậy thì hai ta là kẻ địch!

Gò má của Sherlock rất cao, cũng rất cứng, cho nên mu bàn tay của Watson bị dập đau đớn. Sherlock cũng bị đánh sững sờ, cau mày nhìn Watson. Tiếp đó, Watson lại cầm khẩu súng của mình lên, chỉ vào ngực trái của Sherlock.

"Chỗ này của anh chắc vẫn còn sẹo." Watson đẩy đẩy họng súng lạnh như băng.

Sherlock hơi nhướng mày, cũng không cảm thấy sợ hãi gì. Anh chậm rãi cắn cái găng tay da màu đen của mình xuống, ném sang một bên rồi dùng lòng bàn tay rộng mà ấm đó nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay của Watson. "Anh có thể tự kiểm tra."

"Bỏ tôi ra." Đôi mắt màu lam của Watson trừng cái cằm của Sherlock.

Sherlock khẽ cúi mình, căn bản chẳng hề e dè họng súng ở trước ngực.

Sherlock Holmes thích quan sát, thích suy luận, thích logic. Đối với anh, Watson là một người bí ẩn kỳ lạ, rõ ràng thích anh như thế... thực ra, khi nằm vùng ở phe địch, nào có thiếu gì người nhìn anh với ánh mắt đó, ánh nhìn của ái mộ và tình dục cứ như muốn nuốt trọn anh vậy. Nhưng mà Watson chưa từng có động tác gì khác, không theo đuổi, không tỏ tình và thậm chí còn không có tiếp xúc.

Sherlock từng kiên nhẫn đợi chờ, chờ anh tỏ tình rồi cả hai cùng có một chuyện tình đẹp nơi bệnh viện này. Anh có thể hưởng thụ nụ cười tươi đẹp và thân thể của người đàn ông này, sau đó mỗi người một ngả.

Nhưng hiện giờ Sherlock đã đổi ý.

Anh muốn người này, John Watson, người này là của Sherlock Holmes. Khi anh ấy dùng dao giải phẫu rạch vào ngực anh, Sherlock đã không muốn để cho anh ấy chạy.

Trên tay dùng sức, Sherlock nắm cổ tay bác sĩ ấn ở trên đỉnh đầu. Bác sĩ có hơi sợ bởi vì tay chân của mình đều bị người đàn ông này giữ chặt nên không thể động đậy. Anh thậm chí còn không thể ngẩng đầu mà chỉ nhìn thấy cúc áo xinh đẹp trên quân trang của anh ta.

Sherlock cúi đầu, chóp mũi cao thẳng chạm vào mặt bác sĩ. Sherlock hơi nghiêng mặt đi. "Đôi mắt của anh nói cho tôi biết, anh muốn tôi."

Watson rất muốn phủ nhận nhưng người đàn ông xấu xa kia lại dùng đầu gối nhẹ chạm vào vị trí giữa hai chân anh.

Nơi đó đang đội lên cao khiến tai Watson đỏ bừng.

"Lạy Chúa..." Watson mím chặt môi, sau đó môi của anh đã bị người đàn ông bá đạo cạy mở.

Mái tóc quăn màu đen của anh ta mềm mại, chạm vào mặt Watson. Watson trợn mắt, có thể thấy đôi mắt xinh đẹp, bên trong chứa đựng màu sắc mê hoặc người ta. Tay cầm súng của Watson run rẩy, bị người đàn ông ấn chặt nên không thể động đậy được gì.

Cuối cùng anh bỏ cuộc, nhắm hai mắt bắt đầu đáp lại.

Sherlock rất hài lòng. Bởi vì khi nãy Watson nín thở đến nỗi bất tỉnh cho nên anh đã buông Watson ra. "John, nếu như tôi không nhớ lầm thì phòng bệnh của tôi ở tận cuối hành lang."

Watson ngẩn người, sau đó nhìn sang.

Sau đó, anh cảm thấy eo mình bị bóp chặt, đến khi tỉnh ra mới phát hiện mình bị người đàn ông này khiêng lên vai.

"Thả tôi xuống!" Watson cảm thấy, Sherlock đã tổn hại nghiêm trọng tới tự ái đàn ông của anh.

Sherlock khẽ nhích vai, ý bảo anh yên tĩnh. "Chúng ta không có nhiều thời gian đâu, thực ra ba giờ nữa Mycroft sẽ tới đón tôi về."

"Đồng tính luyến ái là phạm pháp, Sherlock!" Watson nghiến răng.

"Nếu địa ngục có hoa, tới đó ngắm nhìn một chút cũng hay lắm." Sherlock bước đi thủng thỉnh. "John, tôi hi vọng giường trong đó không bị dọn đi, làm trên sàn nhà thì lạnh, anh biết đấy, từ sau khi bị thương thì sức miễn dịch của tôi không được tốt cho lắm."

Watson không nói gì thêm. Chớp mắt khi bị ném lên giường, anh tự an ủi bản thân. Nhịn nhiều không tốt cho cơ thể, anh đã cấm dục năm năm rồi, giải phóng hợp lý là có thể hiểu được.

Bộ dáng khi cởi cúc áo của Sherlock rất quyến rũ.

Bộ dáng khi Sherlock cởi áo của người khác cũng rất quyến rũ.

Hey, anh để dầu trơn ở chỗ nào thế?!

"Tôi có mở một phòng khám nhỏ trên đường Baker." Một giây trước khi cao trào tới, giọng nói tựa như chiếc đàn vi-ô-lông-xen của Sherlock vang lên bên tai Watson. "Nếu anh không ngại thì chúng ta có thể cùng thuê, bà chủ nhà và tôi khá thân, có thể để giá thuê rất hời."

"Như thế nào cũng tốt, như thế nào cũng tốt... Sherlock..."

Sherlock coi như Watson đồng ý.

Một phòng khám bệnh, một người mình yêu, ngoại trừ không có con cái ra (họ có thể nuôi một con chó), những thứ khác đều không khác tương lai bác sĩ Watson từng nghĩ.

Tốt lắm.

...

Harry: Tem!

Harry: Canh thịt! Rốt cục cũng có thịt ăn rồi QAQ một like cho Anthea, quá tuyệt vời.

MH: Đoạn cuối đã bị mã hóa nhé, không cần cảm ơn đâu.

Anthea: ...=A= Boss à, đừng như thế chứ! QAQ

Harry: May mà mình nhanh tay.

GL: Vì trong tập này không có sự xuất hiện của Mike nên anh ta đang bực mình đấy Anthea, có lẽ đưa đĩa bánh bích quy vào là một lựa chọn tốt.

MH: Vô dụng thôi.

Anthea: Thế hai đĩa ạ?

MH: Ừ, mang vào đi.

Harry: Anthea, boss nhà cô cũng đâu khó chiều lắm nhỉ.

SH: Anh trai thân ái của tôi, quá trình giảm cân của anh như thế nào rồi? Dĩ nhiên, với tốc độ tiêu hao đồ ngọt như thế này tôi có căn cứ để tin rằng anh chẳng có chút tiến triển nào hết. Anh có biết lượng đường anh hấp thu đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới mép tóc của anh không.

JW: Không nên như vậy, Sherlock.

SH: Tôi chỉ nói sự thật thôi.

JW: Nói xin lỗi đi.

SH: Xin lỗi nhé.

MH:...

GL: Mike... cái chén mới mua đấy nhé, anh dám ném thì em sẽ ném anh.

SH: Thật ra tôi đọc được nội dung mã hóa. Nhưng mà tôi rất thích hình dung của cô về tôi, chỉ có điều sức của John lớn lắm, tôi sẽ không thể ném anh ấy lên giường đơn giản như vậy được, cô nên viết thêm một vài đạo cụ.

Harry: =A=

Sarah: Tôi lại có thêm kịch bản rồi, vui vẻ ra mặt, à John nằm dưới à? Không thể tin nổi đấy, nhưng dựa vào chiều cao thì có thể lý giải hen.

JW: ╯︵┻━┻


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật