[APH] Truyện ngắn

#15 - Washington's Farewell Address



Washington Farewell Address

"Nhưng mà, bố...."

"Không nhưng nhị gì hết, không là không!"

Trong căn phòng làm việc rộng rãi, thoáng mát và trang nhã của mình, George Washington - người được gọi là cha đẻ của nước Mỹ, đang vắt óc viết ra bài diễn văn tạm biệt dài hơn ba mươi trang của mình. Đáng nhẽ ra ông không cần quan tâm đến một tên thanh niên vừa tròn mười sáu đáng-ra-không-nên-có-mặt-ở-trong-văn-phòng-ông, nhưng đó đang là vấn đề ông đang gặp phải. Đáng nhẽ ra ông nên gọi lính bảo vệ hộ tống tên nhóc ra ngoài, nhưng đó cũng ngoài tầm kiểm soát của ông.

Biết chúng ta đang nói đến "tên-nhóc" nào không? Bạn đoán đúng rồi đấy. Alfred F. Jones, hay Hợp chủng quốc Hoa Kì trong bí mật, đang cố gắng hết sức quấy phá, ít ra Washington tin là thế, không để ông yên phận hoàn thành bài diễn văn đang viết dang dở. Ngay cả Alexander Hamilton, vị bộ trưởng tài chính ông hằng tin tưởng, cũng phải bó tay trước tình cảnh trước mắt mà xoa lấy cái trán đã không còn mấy trẻ trung của mình.

"Thôi nào, bố!" Alfred vùng vằng "Bố không thể nào rời khỏi vị trí như thế này chứ? Con phải làm sao đây? Chẳng phải từ trước tới giờ đều là bố dẫn dắt đất nước này sao?"

"Alfred..."

"Bố! Một nhiệm kì nữa thôi cũng được!" Alfred gần như "chặn họng" Washington, rồi liền quay sang Hamilton, lúc này đang không hề vui vẻ đứng bên cạnh "Ba! Chẳng phải ba đã bảo là.... eh... Kể cả khi Hiến pháp không viết rõ ra, chính quyền được ra tất cả bộ luật và bộ phận cần thiết để bảo vệ đất nước sao? Tại sao không viết ra bộ luật yêu cầu tổng thống phải giữ chức lâ..."*

"America." Washington ngước lên, nhìn thẳng vào cậu trai trước mặt "Đó là những gì con phải làm quen. Chúng ta là một nền cộng hoà. Chẳng phải đó là lí do con được sinh ra sao? Con thật sự phải làm quen, America, rằng tổng thống không thể trị vì như một vị vua. Thời gian của chúng ta ngắn hơn rất nhiều, cũng là để bảo vệ sự tự do và tôn trọng ý kiến của người dân." ông thở dài " Tới đây, ta dừng lại cũng là điều tất yếu. Hai nhiệm kì qua, ta đã làm tất cả những gì ta có thể." Washington bước tới, xoa nhẹ đầu tên nhóc đang ngớ ra trước mặt mình, rồi bình thản tiến ra hướng cửa sổ, tay chắp sau lưng "Đất nước này sẽ phải bước ra khỏi khuôn phép cũ của phía Đông. Không có vị vua nào trị vì ở đây, không có ai trị vì mãi mãi.

"Tất cả những gì ta có thể tiếp tục, là để lại cho con vài lời khuyên." Ông quay lại, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào Alfred "Vậy nên, Al, làm ơn giúp ta và Hamilton đây hoàn tất bài diễn này, bằng cách giữ im lặng càng lâu càng tốt."

"Đúng vậy, Al, và làm ơn" Hamilton chêm vào "Ta biết những gì con định phàn nàn về lời khuyên của ngài Washington, nhưng làm ơn đừng vội phản bác. Hãy tự suy nghĩ cho chính con."

"Bản thân con vẫn không ưa 'Tuyên ngôn Trung lập' của bố, nhé."**

"Đó là điều cần thiết." Washington liếc mắt "Quân đội của con, của chúng ta, còn quá non trẻ để tham vào chiến tranh ở Châu Âu, và điều đó không hề cần thiết cho sự phát triển cho đất nước. Dù bản thân con có còn nhớ nhung... Arthur, đúng không nhỉ, bao nhiêu đi chăng nữa." ông đặt tay lên vai Alfred "Ta hiểu, Al, lựa chọn giữa bản thân con, chính con, và quốc gia này không hề dễ dàng. Rồi rằng Arthur là người đã chăm sóc con bao năm qua, và con còn rất trẻ. Nhưng rồi mọi sự đang thay đổi, America, con phải bắt đầu gạt qua những tâm tư tình cảm đó, nhất là trong thời điểm này. Chẳng phải để trưởng thành, con, chúng ta đã tách khỏi Anh sao? Cứng rắn thêm một chút nữa, Alfred."

Alfred im lặng. Cậu không biết nên đáp lại lời ông thế nào. Đúng, cậu phải gạt ra những chuyện riêng tư của mình, nhưng đó là France, và England. Một người giúp cậu dành độc lập, một người đã nuôi nấng cậu. Phải chăng sự trung lập này đã giữ cậu ra khỏi sự bứt rứt rằng cậu nên về phe ai sao? Nhưng cậu cảm thấy có gì đó không đúng. Alfred cảm thấy có gì đó không đúng, chứ không phải America.

"Con, Alfred, thật y như tên Jefferson." Hamilton thở dài "Lo lắng chuyện nơi đâu mà đôi khi quên mất thực lực của mình.."

"Hamilton, Jefferson chỉ cho rằng chúng ta không cần hẳn một tuyên cáo để giữ độc lập, chứ không phải là tham chiến hẳn hoi. Thật tình, dù ta có năn nỉ ỉ ôi các cậu bao nhiêu, tại sao cứ mãi phải đối đầu nhau thế kia?" Washington thở dài lần thứ n trong ngày "Còn Alfred, tin vui đây, ta không bắt con cách li phía Đông. Chỉ là 'không liên minh vĩnh viễn' với các quốc gia ngoài thôi, con còn có thể buôn bán giao thương với hắn cơ mà. Lần sau nhớ đọc cho kĩ vào đấy." Washington, lần thứ n trong ngày, tự nhủ rằng bản thân nên giải thích rõ hơn trong từng bài diễn thuyết của mình. Chắc đó cũng là lí do lần nào giấy tờ của ông cũng dài thườn thượt.

"Đấy yên tâm chưa, Alfred, bây giờ, làm ơn ra ngoài cho ngài Washington làm việc, nhé!" Nói rồi Hamilton cố sức đẩy tên nhóc kia ra khỏi văn phòng, ngay lúc cậu ta còn ngớ người ra chưa kịp phản bác, hay là còn sướng lên tận mây vì còn cơ hội 'giao tiếp với người ngoài' ở phía Đông. Thật là, tại sao tên nhóc này nặng dữ vậy?!

"Thật, bọn trẻ con còn hăng máu quá." Washington lại lắc đầu, nhưng với một nụ cười nhẹ trên môi, ông trở lại làm việc. Tuổi trẻ của ông hầu hết đã dành cho tổ quốc và chiến trường, phải chăng vì thế mà ông đã bảo vệ được tuổi trẻ của bao thế hệ đi sau, và của một tên nhóc mãi hoài không lớn hay sao?

-----oOo-----

Ngày 19, tháng 9, năm 1796

Bài diễn văn tạm biệt của George Washington chính thức công bố trên tờ American Daily Advertiser, chủ ý tóm lại những điều sau:

- Người dân nên ngăn chặn sự mở rộng của các đảng phải chính trị và đưa lợi ích của đất nước lên hàng đầu
- Nên tránh xa những liên minh và rắc rối ở Châu Âu và tập trung xây dựng đất nước
- Tránh việc tạo ra một quân đội quá lớn, bởi nền dân chủ sẽ bị đe doạ
- Tập trung vào xây dựng mối quan hệ thương mại với các nước, và trung lập trong chính trị
- Trả thuế là một trong những nhiệm vụ của người dân để giúp trả món nợ từ chiến tranh độc lập.

Người dân Mỹ đang hoang mang trước sự ra đi của Washington, bởi từ những ngày đầu tiên người dân thuộc địa chống trả Anh, ông đã là một trong những người chỉ huy, và là vị tướng trong chiến tranh giành độc lập. Nước Mỹ đã quen có ông làm người đứng đầu, và nhiều người đang lo lắng cho nước Mỹ những năm tiếp theo.

Sau khi Washington rời khỏi văn phòng, cũng là sự mở đầu rõ rệt nhất giữa hai đảng đầu tiên - Federalist với Hamilton và Democratic-Republican với Jefferson vì sự bất đồng quá lớn từ hai bên. Tổng thống tiếp theo, John Adams, là đảng viên thuộc Federalist.

Còn Alfred F. Jones? Ngoài những gì đang lục đục nơi America, tim cậu vẫn đang hướng về phía Đông.

---------oOo-------

Note:
* - loose interpretation: quan điểm cho rằng chính quyền có quyền thự hành những điều không được nêu rõ trong Hiến pháp, nếu cần thiết, để đảm bảo chính phủ có thể hoàn thành công việc tốt nhất.

** - Proclamation of Neutrality (bản dịch ở trên là mình tạm dịch nhé lol): Sau khi được Pháp giúp đỡ để đánh bại quân Anh, giờ thì Cách mạng Pháp đang diễn ra và nhiều người cho rằng Mỹ nên 'trả ơn' để giúp Pháp chống lại Anh. George Washington và các cố vấn của ông đã viết ra tuyên cáo này, nói rằng Mỹ sẽ giữ trung lập khỏi tất cả các vấn đề Châu Âu.

*** - Tại sao mình lại nói Châu Âu ở phía Đông?: Tại vì theo mình học thì Mỹ thuộc bán cầu Tây, thì chắc Châu Âu sẽ ở phía Đông nhỉ? Thêm nữa, khi Mỹ mở rộng đất nước về hướng California,... thì người ta thường nói là 'Tây tiến' mà nhỉ :v


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật