[ Xuyên không ] Giáo chủ Vương Phi khuynh thành

Chương 20: Đêm mưa máu



Chương 20: Đêm mưa máu

Một buổi sớm mùa hạ ấm áp, giữa bầu trời trong vắt không tí gợn mây, những tia nắng nhẹ nhàng xuyên qua từng kẽ lá xanh mượt rồi xuyên cả qua từng tiếng chim hót rả rích để nhảy xuống khuôn mặt xinh đẹp đang trầm tư kia. Ánh sáng mơ màng bao trùm lên nữ tử vận xiêm y đỏ rực, nàng vừa đi tay vừa vân vê những cành cây còn ướt đẫm sương mai, Băng Tâm đang suy nghĩ không biết phải nói việc đi Tây Giang Quốc với Hàn Thiên như thế nào đây? Nhắc đến Thào Tháo thì Tào Tháo đến, quá mải mê nghĩ ngợi nên không để ý mà nàng đâm sầm phải một lồng ngực vững chắc. Băng Tâm đang choáng váng, theo quán tính lùi xuống mấy bước thì đột nhiên bị Hàn Thiên kéo lại ôm vào lòng. Băng Tâm còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì đã bị ôm đến nghẹt thở, nàng bực bội chửi lớn:
    ⁃    "Biến thái!"
Hàn Thiên bỏ Băng Tâm ra, gian xảo nhìn nàng:
    ⁃    "Hửm? Biến thái?"
Vừa được thả ra Băng Tâm cúi người xuống thở lấy thở để, rồi phóng ánh mắt bất mãn lên người Hàn Thiên:
    ⁃    "Chàng ở đây làm gì?".
Hàn Thiên vô tội nhìn nàng ánh mắt lộ rõ vẻ uỷ khuất, chầm chập đáp lời như sắp khóc đến nơi:
    ⁃    "Ta chỉ là nhớ nàng thôi mà".
Băng Tâm ảo não một phen, coi như nàng thua hắn rồi! Từ khi nào hắn lại có chiêu trò này thế? Băng Tâm giả bộ lạnh lùng vượt qua người hắn rồi để lại một câu bâng quơ:
    ⁃    "Đi đến thư phòng chàng".
Hàn Thiên chưa nghe hết câu đã mừng quýnh cả lên, hắn biết nàng không thể thoái khỏi mị lực của hắn mà ╮(╯3╰)╭ (Au: Tự luyến quá rồi -.-). Hắn lon ton chạy theo sau nàng, vừa đi vừa hát ca giống như một đứa trẻ lên 5 được cho kẹo vậy... (Au: Chậc, cuộc đời lắm đau khổ :v)
----
Vừa vào phòng Băng Tâm đã nghiêm mặt lại, giống như sắp sửa đi ra chiến trường vậy, giọng nói nàng có phần đanh thép nhưng cũng có phần mềm mại, đau lòng:
    ⁃    "Chàng nhất định phải đến Tây Giang Quốc!".
Phải, nàng không cần biết hắn có đồng ý hay không, nàng chỉ cần biết mạng của hắn là của nàng, bất cứ giá nào nàng cũng không để hắn rời xa nàng, cho dù phải đánh đổi bằng thứ gì đi nữa thì nàng cũng nhất quyết không buông tay... Hàn Thiên trầm mặc nhìn ánh mắt kiêm định kia mà lòng dâng lên một loại cảm xúc mang tên :"mãn nguyện". Đúng thế, hắn vô cùng mãn nguyện, đời này được yêu nàng đã là một niềm hạnh phúc rồi, được nàng chăm sóc, quan tâm như vậy hắn càng cảm thấy mình thật may mắn. Cho dù đó là ở đâu chỉ cần có nàng ở bên, tất cả đều trở nên tươi đẹp, đều trở nên ấm áp vô cùng. Hàn Thiên cúi đầu xuống ngậm lấy đôi môi mềm mại kia, khẽ phả ra từng chữ:
    ⁃    "Đều nghe theo nàng".
Hắn mặc kệ dù Tây Giang Quốc đối với hắn có bao nhiêu đau khổ đi chăng nữa, hắn vẫn muốn tham lam được ở bên cạnh nàng, hãy để hắn được ích kỷ một lần, được yêu nàng một cách trọn vẹn...

Băng Tâm nghẹn ngào vòng tay qua cổ hắn đáp trả lại nụ hôn ngọt ngào kia, đi suốt quãng đời còn lại liệu còn có nam nhân nào như hắn nữa không? Hắn không màng đến chuyện trước kia để đi ở bên nàng, trên đời này còn tồn tại một nam nhân như hắn sao? Băng Tâm khẽ nhắm mắt lại, một giọt lệ tràn ra khỏi khoé mắt chảy dài xuống nụ hôn nóng bỏng kia, vứt cả cuộc đời này để bên cạnh hắn cũng đáng....
----
Giữa trưa, Vương phủ đang bình yên bỗng chốc nhộn nhịp hẳn lên, người qua người lại đông như mắc cửi, tiếng bước chân vội vã xen lẫn tiếng xì xầm khiến bầu không khí vô cùng ồn ào. Tuy có vẻ tấp nập là thế nhưng không một ai biết lí do là gì, tất cả chỉ biết sắp xếp đồ đạc, lương thực,...lên xe để chuẩn bị cho Tam Hoàng Tử xuất hành. Từ đám nha hoàn đến phu xe rồi đến cả binh lính đều không khỏi thắc mắc : "Tam Hoàng Tử định xuất hành đi đâu?". Mọi tiếng ồn ào bỗng chốc im bặt khi Hàn Thiên cùng Băng Tâm bước đến, Hàn Thiên cho gọi quản gia lại rồi phân phó một số việc:
    ⁃    "Nghe này, khi ta đi vắng không được cho bất kì ai vào phủ, dù đó là người nào cũng không được phép, rõ chưa?".
Lão quản gia cung kính gật đầu đáp lễ lại:
    ⁃     "Dạ, Tam Hoàng Tử".
Ông làm việc cho Vương phủ này đã hơn mười mấy năm rồi, mệnh lệnh của Tam Hoàng Tử là tuyệt đối chứ không có tương đối! Chỉ cần sai sót một chút thì cứ yên tâm là cái mạng sẽ xuống quan tài nhanh hơn một chút... Vì vậy ông không dám lơ là công việc dù chỉ là một giây, nếu không chắc giờ ông không còn đứng ở đây nữa rồi!

Hàn Thiên hài lòng gật đầu, hắn dẫn Băng Tâm đi lên xe ngựa trước rồi bản thân leo lên sau. Đoàn xe và người bắt đầu chầm chậm khởi hành, trước khi đi Băng Tâm vén rèm che lên nhìn lại Vương phủ lần cuối: "Khi trở lại chắc chắn Hàn Thiên phải hoàn toàn bình an".
----
Thời gian trôi qua thật nhanh chóng, thoắt cái đã 3 ngày trôi qua, đoàn người cũng di chuyển được một quãng đường khá xa rồi, giờ còn đi qua một ngọn núi, vượt thêm một con sông nữa là đến Tây Giang Quốc. Bây giờ đoàn người và xe còn đang ở chân núi, ráng chiều đỏ rực hắt lên khung cảnh hoang vắng, tan tác nơi đây khiến ai cũng nảy sinh một loại cảm giác rùng mình. Băng Tâm cùng Hàn Thiên nhìn lên bầu trời đỏ như màu máu, cả hai đều không hẹn mà chạm mắt nhau... Ánh mắt nhuộm đỏ bởi màu trời xẹt qua tia chết chóc...
----
Màn đêm đen thẳm nhanh chóng bao trùm lên không gian quạnh vắng, tĩnh mịch. Tất cả mọi người đang đốt lửa nướng đồ ăn thì bỗng giật mình bởi một cơn gió to đang quét đến, tiếp theo nó là những cơn gió khác thổi đến, nó cuốn bay những chiếc lá cây cùng cát bụi kéo đến đoàn người, không chỉ thế nó còn mang theo mình những luồng ẩm tanh nồng, thoang thoảng vị máu... Ngay sau một màn mù mịt vừa rồi, một cơn mưa lớn nhanh chóng đổ ập xuống dập tắt những ánh lửa còn sót lại, để màu đen chiếm trọn lấy không gian này. Những hạt mưa nặng nề tuôn xối xả cùng làn gió rít bên tai khiến tất cả đều trở nên hoảng loạn, Băng Tâm ngồi trong xe ngựa mà đầu óc không ngừng suy nghĩ, chỉ một lát nữa thôi nơi này sẽ thành địa ngục thực sự rồi! Bỗng một tia chớp loé lên khiến nàng cau mày, là mưa giông sao? Ánh mắt Băng Tâm xẹt qua một tia sợ hãi, nhưng sự sợ hãi ấy cũng rất nhanh chóng lắng xuống bởi sự ấm áp bên cạnh. Lo lắng gì chứ? Sợ sệt gì chứ? Không phải còn có hắn sao? Tiếng đao kiếm bắt đầu vang lên cắt đứt tâm tình của hai con người đang ngồi trên xe. Hàn Thiên nhanh chóng rút kiếm lao nhanh ra màn mưa như một con báo, Băng Tâm cũng không kém thế mà xông ra ngoài. Khung cảnh hiện lên mờ mịt bởi những tia chớp loé sáng bất chợt, tất cả binh lính, nha hoàn đi theo đều ngã rạp trên mặt đất, xác người đè lên xác người, máu tươi không ngừng chảy xuống theo dòng mưa. Trước mắt Băng Tâm cùng Hàn Thiên là cả mấy chục người hắc y nhân tay cầm kiếm đang tiến lại gần họ, một tia sét rạch ngang bầu trời kêu "Ầm ầm" xé đứt tình thế "mèo vờn chuột". Băng Tâm mặc cho những hạt mưa táp vào mặt đau rát nàng điên cuồng lao đến giết chết từng người, từng người một. Dù vẫn biết phải kiểm soát tâm tư mình, nhưng Băng Tâm vẫn không thoát khỏi quá khứ vây hãm nàng, bỗng Hàn Thiên ở bên kia cất tiếng gọi nàng:
    ⁃    "Tâm Nhi!".
Nghe thấy tiếng gọi Băng Tâm như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nàng bỏ những tia sét ngoài tai, bỏ lại tất cả sau lưng để đi đến với hắn, đi đến ánh sáng chói lọi kia... Khẽ nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, ánh mắt nàng bắt đầu ổn định lại, không còn hoảng loạn điên cuồng nữa... Xác người bắt đầu nhiều lên nhưng không có dấu hiệu chấm dứt, máu bắn tung toé khắp nơi nhưng rồi cũng bị nước mưa rửa trôi đi. Trên nền đất, máu tuôn thành sông, nơi nơi đều toàn máu, mùi tanh nồng xộc lên không khí xen lẫn mùi ẩm của mưa càng làm con người sôi sục muốn giết hết tất cả. Băng Tâm cùng Hàn Thiên đều đã thấm mệt nhưng vẫn còn hơn mười tên nữa đang lăm le lại gần. Một tên chĩa kiếm về phía nàng đúng lúc tia chớp loé lên, mu bàn tay của hắn có ám kí! Băng Tâm xoay người né tránh rồi phun ra mũi kim xuyên qua đúng mi tâm của hắn, tên hắc y nhân mắt trợn ngược ngã xuống, trong đầu xẹt qua khúc mắc: "Nàng ta học được những thứ đó từ khi nào?". Màn đêm đen tối bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, Băng Tâm nhíu mày, lại thêm nữa à? Khoan đã, hình như không phải, những người này có hơi thở không giống với mấy hắc y nhân kia, họ là ai? Tiếng "chan chát" vang lên càng lúc càng lớn rồi ngừng hẳn. Là người của nàng sao? Không phải đã dặn dò Thanh Nhi ở lại Đông Tiêu Quốc chi phối qua thư sao, nàng đâu có gửi thư? Băng Tâm đánh mắt sang Hàn Thiên đang đứng kia, rồi lại nhìn sang đám hắc y nhân mới đến, qua ánh sáng lập loè, nàng nhìn thấy ánh mắt họ vô cùng cung kính cùng tôn sùng Hàn Thiên... Chậc, lần này hắn không tự khai ra thì đừng nhìn mặt nàng! Băng Tâm vứt kiếm xuống, hờn dỗi leo lên xe để mặc ai đó còn đứng trong mưa. Hàn Thiên biết nàng giận liền gọi với theo:
    ⁃    "Tâm Nhi à, nàng nghe ta nói đã!".
Đám hắc y nhân đang cúi đầu kia cũng bắt đầu khúc khích cười, dạy bảo được chủ nhân của bọn họ chỉ có chủ mẫu mà thôi!
----
- Au: Sorry để các chế đợi lâu rồi, ta đang bận cho kì kiểm tra 1 tiết nên ra chap chậm / cúi đầu / i'm sorry.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật