[Hoàn] 12 câu chuyện kinh dị có thật

12. Tiếng huýt gió ghê rợn



Một buổi sáng sớm nọ, khi đang ngồi làm bài tập trong bếp thì tôi nghe tiếng gọi của một người đàn ông từ ngoài phố. Tôi không rõ ông ta nói gì nhưng chắc mẩm cái giọng ấy ắt hẳn là của một gã say hay gã điên nào đó nên nhanh chóng lơ đi. Một lát sau, tôi nghe tiếng huýt gió, đâu đó từ ngoài đường hay từ nhà hàng xóm, rồi cũng lơ đi. Nhưng cũng chính vì vậy mà tôi gần như mắc phải sai lầm lớn nhất trong đời mình...

Tiếng huýt gió càng lúc càng tiếng gần nhà tôi hơn. Đến khi tôi thật sự chú ý thì tiếng huýt gió đột ngột dừng lại, và nghe tiếng cửa trước bật mở. Rồi tôi nghe tiếng ai mang giày bốt đi lên lầu, nhưng khi tôi ra xem thì chẳng có gì. Mọi thứ lại chìm trong sự im lặng trở lại, tôi cũng đỡ căng thẳng hơn và quay lại bàn học.

Nhưng không, tiếng huýt gió trở lại, và lần này là... ngay sát bên tai tôi. Tôi sợ đến nỗi không cục cựa nổi, và cảm thấy một bàn tay rất nặng níu chặt cánh tay tôi, và tiếng huýt sáo cứ thế không dừng. Khi tôi thoát được khỏi bàn tay vô hình nọ, tôi hét lớn gọi ba tôi.

Khi kiểm tra mọi thứ, chúng tôi thấy cửa trước mở toang – điều này rất lạ thường vì từ trước đến giờ nhà tôi không sử dụng nó. Và còn tìm thấy dấu chân của con thú hoang nào đó ở bậc thang trước nhà.

Kể từ đó, tôi không còn nghe âm thanh đầy ám ảnh ấy một lần nào nữa, nhưng cái cảm giác bàn tay nặng nề kia níu lấy cánh tay tôi thì vẫn còn nguyên đấy, không biến mất. Mỗi lần quay cánh tay, tôi đều có cảm giác như sẽ có bàn tay vô hình nắm tay cánh tay tôi, dù tôi biết rằng những gì xảy ra với tôi hôm ấy có thể không có thật.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật