Ám Dục-Full & Ngoại truyện

Chap 49: Một đêm, không đáng giá như vậy đâu



Chương 49: Một đêm,không đáng giá như vậy đâu

 Edit and beta: Winnie

***************

Lên đến lầu hai, Dung Ân đi vào phòng ngủ, thì thấy Nam Dạ Tước xoay người, dưới áo choàng tắm rộng rãi, một khuôn ngực tráng kiện như ẩn như hiện, anh vươn tay ra, sau khi cô lại gần, cánh tay săn chắc ôm chặt lấy Dung Ân, nhấc bổng cô ngồi lên lan can.

"Ân Ân, kẹp chặt," Nam Dạ Tước đứng giữa hai chân cô, nhắc nhở, lúc này chân cô chỉ cần buông lỏng thì sẽ ngã xuống, giọng điệu trở nên ái muội, cánh tay người đàn ông cũng vòng ra sau ôm lấy tấm lưng Dung Ân, "Anh nói xong chưa vậy, tôi còn có việc quan trọng phải làm."

Đầu dây  bên kia, rất lâu không có tiếng trả lời, cũng không có hành động gì gọi là cúp máy.

Khóe miệng Nam Dạ Tước cong lên một nụ cười nham hiểm, cánh tay đặt ở eo Dung Ân đột nhiên buông lỏng, rồi rướn người đẩy ra phía trước, Dung Ân vốn không có điểm tựa, nửa người lơ lửng, ngã về phía sau, hướng xuống phía dưới lầu.

"Á......."

Thắt lưng một lần nữa được khóa trụ chặt chẽ, Nam Dạ Tước thở mạnh, kéo Dung Ân trở về ôm trong lồng ngực của chính mình, "Cưng à, đừng kêu lớn  vậy chứ, tôi đang có điện thoại."

Đầu dây bên kia, rốt cuộc không thể chịu được nữa,  truyền đến tiếng điện thoại bị đập vỡ.

Nam Dạ Tước đắc ý cúp máy, tùy tiện đặt điện thoại trên lan can, "Sự sắp xếp của tôi, em có hài lòng không?"

Dung Ân gật nhẹ đầu, hai tay túm nhẹ áo choàng người đàn ông, "Quan hệ của chúng ta, tôi không muốn mẹ tôi biết."

Ngón tay Nam Dạ Tước ở trên lưng cô nhẹ nhàng vẽ nên vài vòng, lần đến khóa áo ngực, anh nhấc bổng Dung Ân khỏi lan can, "Đi tắm."

Khi nằm trên giường, toàn thân cô lạnh ngắt, nước trên tóc vẫn còn nhỏ giọt, Nam Dạ Tước cúi người, bàn tay to lớn xâm nhập vào bên trong áo ngủ cô, "Em tắm bằng nước lạnh sao?"

Dung Ân không trả lời, cô chỉ muốn dùng cách này để làm tê dại chính mình, tê dại toàn bộ cơ thể này.

"Dù gì cũng phải cởi, em còn mặc làm gì?" Hai tay người đàn ông cởi thắt dây của áo choàng tắm, vừa mới muốn hôn lên môi cô thì Dung Ân ngay lập tức nghiêng đầu né tránh, hành động thân mật như thế này, cô không muốn nó xuất hiên giữa cô và  Nam Dạ Tước.

Tuy rằng biết rất rõ chuyện tiếp theo sẽ còn phải tiến xa hơn nữa, nhưng cô chính là muốn cự tuyệt nụ hôn này.

Nam Dạ Tước không ngờ cô sẽ khước từ, sau một giây nhìn ngây ra, thì dùng bàn tay rắn chắc bóp lấy quai hàm của Dung Ân, đầu lưỡi vừa mới đưa vào, đã ngay lập tức bị cô chặn ngay bên ngoài.

Bàn tay dùng sức hơn, hai gò má cô đau nhức, cô hơi mở miệng, người đàn ông đã ngay lập tức thừa cơ xâm chiếm. Cô không muốn, anh lại càng phải muốn, Nam Dạ Tước muốn Dung Ân hiểu rõ, đối với anh, cô không có quyền từ chối.

Anh là cao thủ tình trường, người phụ nữa qua tay anh, cho dù có rụt rè hơn nữa, đến cuối cùng đều sẽ cùng anh mặc cho dục vọng cuốn theo. Những ngón tay hơi lành lạnh như được nổi thêm gió, châm thêm lửa, mỗi khi di chuyển đến một nơi nào đó đều có thể cảm thấy sự run chuyển của cơ thể cô, làn da của Dung Ân rất nhạy cảm. Tay phải Nam Dạ Tước đặt giữa hai chân cô, di chuyển một đường đi lên theo những xúc cảm của một làn da mịn màng.

Dung Ân hai mắt mở to, nhìn chăm chăm vào chùm đèn thủy tinh treo trên trần nhà, nếu như lúc này chiếc đèn này rơi xuống, nhất định là sẽ có cảnh đẫm máu của bọn họ, vậy thì người đàn ông đang phủ trên người cô này, chắc chắn là sẽ chết trước rồi.

Nam Dạ Tước chơi đùa một hồi lâu, thì lại phát hiện cô giống như một con cá chết nằm bất động trên giường, không hề có bất kỳ một hành động gì đáp trả lại, người đàn ông nhất thời có chút tức giận, hai tay chống bên tai Dung Ân, "Cô có phải phụ nữ không?"

"Tôi mệt quá, nếu anh muốn thì nhanh lên đi." Sáng sớm ngày mai còn phải tranh thủ về nhà thu dọn đồ đạt, cũng không biết mẹ ở bệnh viện một mình có xảy ra chuyện gì không.

Nam Dạ Tước nhìn ra được, cô hoàn toàn đang không có tâm trạng, thậm chí còn có vẻ thất thần.

Lòng tự trọng của người đàn ông bị đụng chạm, khi hôn đến sát dưới quai hàm Dung Ân, đột nhiên anh mở miệng ra cắn lấy.

"Á." Dung Ân đau nhức cau mày, tiếng la đau phát ra cũng rất nhẹ.

Ngón trỏ thon dài của Nam Dạ Tước đưa vào trong miệng cô, dười sự ẩm ước bao quanh, dục vọng dưới hạ bộ lại càng rõ ràng, kịch tính đến nổi hận không thể lập tức xé người mà bức phá ra, ngón tay đưa ra đưa vào, mô phỏng động tác ám muội nào đó, một bàn tay khác cũng không rãnh rang gì, thân thể gần như muốn nổ tung, lực của bàn tay cũng không thể điều khiển được nữa mà bóp chặt lấy từng thớ thịt trên người Dung Ân.

"A...."

Tiếng la đau một lần nữa được thốt ra khỏi miệng, chỉ có điều lần này đổi lại là của người đàn ông.

Nam Dạ Tước rút ngón tay ướt nhẹp từ trong miệng cô ra, chỉ thấy hằn trên đó rất rỏ ràng là một vết răng cắn, lờ mờ, còn có chút máu đang rỉ ra.

"Cô điên rồi!"

Dung Ân cũng cảm thấy có chút lạnh, liền kéo lấy một góc chăn, "Tôi không cố ý, ngón tay anh đụng trúng cổ họng của tôi."

Nam Dạ Tước nhìn vào miệng cô, cũng đem ngón tay bị cắn thương của mình đưa vào trong miệng, cảm giác sự đau buốt đã tan đi, lúc này anh mới cười nham nhở đặt bàn tay lên đùi Dung Ân, "Nếu là bảo bối của tôi để vào miệng cô chắc là đã bị cắn liệt luôn rồi quá, cái đó xương cũng không có đâu đấy."

Mặc dù từ lúc vào đây cho đến bây giờ, Dung Ân đều tự ép buộc chính mình phải tỏ ra bình thản xem mọi chuyện như không, nhưng nghe được những lời này cùa người đàn ông, cả khuôn mặt cô vẫn cứ nóng ran.

Bầu không khí khôi phục lại sự ái muội, tay Nam Dạ Tước tìm đến chỗ mẫn cảm của Dung Ân, lại phát hiện ra cô vẫn cứ như vậy, một chút cũng không chuẩn bị được việc tiếp nhận anh, "Tôi không nhịn được nữa rồi, nếu cô còn không phối hợp thì đừng trách tôi sao không thương hại cô, để cô phải chịu khổ."

Trái tim, là chân thành nhất, cơ thể cũng là đi theo trái tim.

Trái tim, không tiếp nhận được Nam Dạ Tước, thì ngay cả thân thể cũng gượng gạo khô khốc như vậy.

Dung Ân thật sự rất đau, giống như đang bị xé toạt ra vậy, so với lần đầu tiên cũng không khá hơn gì, cô co chân lại, cơ thể khó chịu như vậy thì tự nhiên sẽ nảy sinh sự phản kháng, Nam Dạ Tước nhận thấy người phụ nữ này thật khủng khiếp, nếu như anh còn miễn cưỡng tiến hành tiếp, nói không chừng chính anh sẽ đoạn tử tuyệt tôn (mất khả năng sinh sản) mất.

Dừng lại một cách bất đắc dĩ, nhớ tới đêm mà Dung Ân xem anh là Diêm Việt, một trải nghiệm của sự phối hợp hoàn mỹ đó, anh xem như là thật và cảm thấy được hưởng thụ niềm thõa mãn đó, nhưng phản ứng bây giờ.......

Nam Dạ Tước phẫn nộ ngồi dậy, cung đã giương lên lại không thể không bắn, nhưng cũng không có tâm trạng đâu mà lo chuyện không đâu này tiếp, nhẫn nhịn mở ngăn kéo, lấy ra từ bên trong một lọ thuốc mỡ.

"Đây là cái gì?" Dung Ân lại lần nữa kéo chăn vòng qua hai vai.

"Câm miệng." Khẩu khí Nam Dạ Tước bất hòa, thuốc này vốn dĩ để phòng bị nên anh chỉ vứt xó. Dựa vào sự thuần thục của chính mình, anh tự nhiên cảm thấy sẽ không có ngày phải dùng tới nó. Lúc chuẩn bị nó thậm chí anh còn nghĩ, nếu mà số lần nhiều quá thì thân thể người phụ nữ khó tránh khỏi việc không thể chịu được, nên nó sẽ giúp bản thân anh cảm thấy thỏa thuê. Thật không ngờ, mới lần đầu đã phải dùng đến.

Dùng sức hất tung chăn trên người cô, anh đã nhịn không nổi nữa rồi!

Phản ứng của cô, quả nhiên giống như anh dự đoán, không không chỉ không thành thục, mà càng cứng nhắc như khúc gỗ.

Sau phút mặn nồng, Dung Ân nằm nghiêng người trên giường, hai chân gắt gao khép chặt, cảm giác khó chịu trong người vẫn chưa vơi bớt, phía sau lưng, dán chặt lấy là khuôn ngực phập phồng sau khi thõa mãn của người đàn ông, một tay của Nam Dạ Tước đặt trên bụng của Dung Ân, cằm thì lúc có lúc không dựa vào gáy cô.

Không thể so với thể lực tốt của Nam Dạ Tước, Dung Ân dán vào gối muốn ngủ thiếp đi, cô đẩy cánh tay người đàn ông, cô mở miệng gợi ý, "Lần này, đã trả đủ nợ cho anh rồi phải không?"

Hơi thở của Nam Dạ Tước thoang thoảng quấn quýt bên tai cô, nửa người anh ngồi dậy, ngón tay theo thói quen quấn lấy những sợi tóc dài trước ngực cô, "Trả nợ? À...."

Cô rụt hai vai, người đàn ông vươn tay vặn người cô đối diện với chình mình, "Ân Ân, một đêm của em đáng giá như vậy sao? Lại không phải lần đầu, lần giao dịch lần này chẳng phải tôi đã chịu thiệt quá rồi sao."

Cuộc nói chuyện như vậy, hình như là chính cô tự chuốc lấy họa, Dung Ân hối hận đã mở lời, cô buông hạ tầm mắt toan xoay người, nhưng lại bị Nam Dạ Tước kìm chặt bả vai không thể cử động, "Như vậy đi, khi nào mẹ em rời khỏi bệnh viện hồi phục chức năng, thì lúc đó em cũng sẽ rời khỏi tôi, thế nào?"

Nỗi đau khổ của người khác lại cái cớ trao đổi của anh, trái tim Dung Ân nhuốm đầy bi thương, đẩy bàn tay anh ra rồi trở người, đem khuôn mặt vùi vào trong chăn, che giấu sự bi ai trong ánh mắt, "Được, nếu đã chán rồi, có thể thả tôi rời khỏi anh sớm hơn không ?"


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật