[Fanfiction][KakaNaru] Với một kẻ như vậy... (Slow update)

Chương 9



Ino đứng ở một góc hẻm cụt, người mặc một chiếc hoodie trùm kín nửa mặt và cầm một tấm thẻ trên tay. Ả xoay xoay thẻ bài bằng giấy, lâu lâu lại chực nhìn đồng hồ đeo tay, rồi lẩm bẩm gì đó không rõ. Vài phút sau, ả nhìn ra phía quốc lộ.

Xuất hiện ở đầu đường bên này một cậu nhóc ngoại quốc mắt xanh tóc vàng, đang thơ thẩn bước như không hồn vào trong con hẻm. Ino khẽ mỉm cười, bước tới cạnh Naruto:

- Cậu tới đúng giờ thật đấy.

- ... Chúng ta đã... gặp nhau ở đâu chưa?

Naruto ngây người nhìn cô gái trước mặt. Cậu bất giác không hiểu lý do tại sao mình lại có mặt ở nơi này, cũng chẳng hiểu tại sao người nọ lại nói cậu đúng giờ. Ino bật cười, dúi vào tay cậu tấm thẻ lúc nãy cô ta đã cầm, rồi khẽ nói qua tai cậu:

- Tôi chính là cậu, và cậu là tôi.

Ino gỡ mặt dây chuyền ra và để nó vào lòng bàn tay một cách nâng niu, bên trong là một viên ngọc có màu đỏ biếc, mập mờ vài dáng hình con người bên trong tấm hình ở đáy mặt dây chuyền. Naruto cảm thấy hơi chao đảo, tầm mắt cậu liêu xiêu như muốn vụt tắt và bỗng bắt gặp một hình xăm cánh phượng ở cổ trắng nõn nổi lên, hiện rõ qua từng mạch máu xanh nhạt trên các khớp xương. Một cơn rợn sống lưng chạy ngược lên não Naruto. Mấy hình ảnh nhạt nhòa chạy lướt như một cuốn phim cũ trong trí nhớ cậu trong khi Ino đang thì thầm gì đó dưới tán cây sứ trong góc hẻm.

"Đó là nhiệm vụ của mày..."

"Một khi đã vướng vào rồi thì không có lối ra."

"Đó là cách mà mày đối xử với tao sao? Người sinh ra mày?"

"Gaara, đó là cách tốt nhất cho cả hai..."

"... Tôi đã bị cô mê hoặc..."

"Làm ơn giúp tôi với!"

"Lạnh nhạt vứt bỏ cả thế giới này, thật hiếm thấy đối với con người như cô đấy, Ino."

- Tôi rất mừng rằng cậu không nghĩ về tôi như thế, Naruto.

Một cơn mưa bất chợt tới, đổ xuống những hạt nặng trĩu nước, rơi không ngừng nghỉ cùng với những cơn gió buốt xương. Cái lạnh làm Naruto khẽ tỉnh dậy, hàng mi ướt nhèm những nước, cũng chẳng thể định hình rõ đó là do nước mắt hay là do mưa nữa. Xung quanh ngập những nước, cái ướt át len lỏi qua từng khe áo, trượt từ vầng thái dương, lăn xuống cằm và rỏ vào trong khe áo, làm lạnh lẽo đi lồng ngực đang nhịp nhàng thở, nơi sự ấm áp từ trái tim được dòng máu bơm đi khắp tứ chi. Cậu di chuyển chậm chạp, từ từ ngồi dậy, xung quanh không nghe thấy gì nữa, chỉ đơn thuần là tiếng mưa lớn đến mức áp đảo mọi thứ. Cậu liếc mắt về phía bàn tay lấm bùn cát đang nắm chặt của bản thân, rồi mở ra một tấm thẻ bài, có hình một con phụng trắng đang tung hoành trên các tầng mây đỏ. Naruto khẽ nhắm mắt lại lần nữa, mặc cho cơn mưa giội xuống đầu tóc.

...........................................................................................................................

Sasuke nâng độ phòng thủ lên một cách đáng ngạc nhiên. Xung quanh phòng bệnh thoang thoảng mùi hương lavender từ đâu đó trên hành lang, trong lúc mi mắt của anh không thể kìm chế được sự thư giãn thì mọi giác quan khác lại đẩy lên tầm cảnh báo bất thường. Anh bước lại cạnh giường của Hinata, cô nhóc vẫn đang bất tỉnh nhân sự, quanh đầu quấn một dải băng gạc trắng.

"Vết thương không sâu nhưng lại gây chấn động, việc tỉnh lại hay không còn phụ thuộc vào chính bản thân."

Sasuke không coi thường việc Hinata yếu đuối không muốn dậy, nhưng lại lo canh cánh cho Naruto và Neji Hyuga, dù gì anh ta cũng là một cảnh sát đáng kính, nếu biết được hôn phu của mình trở thành như vậy, chẳng biết tương lai đi về đâu nữa.

Cơn mưa bên ngoài vẫn chưa dứt. Anh loạng choạng ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ, cảm giác như có một khối nặng trịch đang nén lên bộ não. Khó chịu và bức bối.

Sasuke nghe thấy tiếng bước chân dọc hành lang trống vắng. Một y tá bước vào phòng bệnh, mùi hương lavender lúc nãy bỗng dưng biến mất đột ngột cùng với sức ép đầy căng thẳng đang đè nặng lên bộ não, thay vào đó là tầm nhìn hạn hẹp đến đáng ngạc nhiên mặc dù Sasuke có cố mở to mắt đến đâu. Bản năng của anh thôi thúc rằng có gì đó bất thường ở ả y tá này. Anh khẽ nheo mày xác định lại hình ảnh lòe nhòe trước mắt. Xúc giác và thính giác của anh trở nên nhạy cảm hơn nhiều lần, các bắp cơ căng lên sẵn sàng cho tấn công.

Thay cho việc nghi ngờ sát khí từ phía Sasuke, y tá bắt đầu công việc. Cô lấy một cây bút và viết vào cuốn sổ ghi chép tất cả những số liệu đọc được từ trên những đồ thị nhịp tim và sóng não, tiếng đầu bút va chạm vào mảnh giấy trên một khối gỗ vang ra đều đặn. Người con trai ngồi cạnh cửa sổ khẽ cảm nhận được sự choáng váng lúc nãy, nhưng lần này hệt như là có ai đó đang cố gắng kéo hết sức nặng ra khỏi các đốt sống cổ, cái cảm giác lâng lâng phức tạp này...

Trước mắt anh bỗng xuất hiện một tia sáng nhỏ, nhấp nháy theo từng nhịp. Chính là mã Morse. Trong lúc Sasuke đang cố gắng dịch đoạn mã đó bằng khoảng trí lực còn tồn đọng lại thì y tá có vẻ đã xong công việc và quay sang nhìn anh:

- Cô Hinata có chuyển biến không?

- Không có.

Thứ ánh sáng đó biến mất. Đoạn mã kết thúc tại đó. Sasuke ngẩng đầu lên theo hướng phát ra tiếng nói và cố gắng hiểu từng chữ đang phát ra từ y tá. Giọng nói ồ ồ hòa vào tiếng mưa bên cửa sổ, làm anh không thể xác định được chất giọng của cô ta. Bỗng, nàng ta cúi người xuống áp sát vào Hinata, hàng mi dài khẽ động vào gò má hông của cô gái đang say ngủ.Rồi khẽ bước chân về phía anh. Gương mặt ngay ở trước mắt cũng nhòe đi như đang nhìn vào một màn sương đặc kịt, loáng thoáng trông thấy cái mỉm cười của cô ta. Đầu anh choáng lên, còn người y tá trước mặt thì khẽ thì thầm:

- ĐừNg lO, hInAta Ổn. tHay vÀo đÓ, SaO cậU kHônG lo cHo NArutO nHỉ?

Những thanh âm dần đứt quãng và méo mó dị thường. Sasuke định bắt lấy bóng lưng đang quay đi của cô y tá kia thì nhận ra tay mình không thể với tới, có cảm giác cả thân người lảo đảo trong không trung, rồi ngã rầm xuống nền gạch trắng lạnh ngắt.

........................................................................................................................................

Sakura ôm chân ngồi dưới tán cây đại thụ lớn. Chiếc xe màu xám bạc nọ đã bị Kakashi ném đi đâu cũng chẳng rõ nữa. Hắn quay lại sau khi đi tuần một lượt quanh chỗ đang tạm trú. Cơn mưa kéo dài từ lúc ban trưa tới gần hoàng hôn vẫn chưa dứt, dưới bóng che rợp khổng lồ của khu rừng cạnh đường cao tốc, mặt đất bên dưới chỉ lác đác vài giọt rơi. Kakashi nạp đầy đạn dược cho hai khẩu súng lục rồi đưa cho Sakura một khẩu, bày ra trước mặt một con dao găm và một cái mã tấu cùng hai quả bom xăng tự chế. Cô nhóc với tay lấy con dao găm.

- Mấy cái này là ông lấy từ cái xe ra đấy à?

- Một phần, đạn dược với mã tấu là từ cái nhà kho bỏ hoang dưới làn đường cao tốc, hình như của bọn buôn lậu vì tôi thấy có vài túi cần sa héo queo nằm trong thùng. Chắc chạy trốn không kịp, lính quýnh để quên lại.

Sakura bỗng cảm thấy muốn cười. Đã hai tiếng đồng hồ kể từ khi bị truy đuổi, đến giờ thì cả hai cũng chẳng biết dự liệu thế nào. Trong lúc Sakura đang loay hoay đeo trang bị lên người thì Kakashi khẽ khàng nói:

- Tôi nghĩ bọn chúng không phải cảnh sát.

- Hô, giờ mới nghĩ ra cơ đấy...

Cô nàng gật gù như kiểu hiểu cho sự cố gắng của lão già. Kakashi không móc mỉa lại như mọi khi mà chỉ im lặng kiểm tra lại súng. Có sáu viên đạn trong mỗi cây, nghĩa là mỗi người chỉ có sáu phát súng. Một bom xăng, nghĩa là chỉ có một cơ hội duy nhất để sống sót. Vũ khí tự vệ, nghĩa là chỉ có thể phòng thủ chứ không thể đáp trả.

- Nếu hôm nay tôi bỏ mạng ở đây thì Hinata sẽ phản ứng thế nào nhỉ?

Chợt, Sakura mở lời. Cô nhắm mắt lại và hít một hơi căng lồng ngực, hàng mi dài khẽ rung trong gió.

- Liệu em ấy có tỉnh dậy ngay lập tức để kịp tới tang lễ không?

- ... Cô điên rồi.

Thay vì trả lời một cách lãng mạn và nghiêm túc hơn thì lão già nhạt nhẽo Kakashi đã chấm dứt mộng ảo của Sakura ngay tại đó.

- Chúng ta sẽ sống cho tới lúc nào mà bản thân muốn.

Hắn xoa đầu Sakura rồi mỉm cười:

- Còn nhiều thứ phải học lắm.

- ... Hai phút nữa xuất phát, chuẩn bị đi.

***


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật