Thương Thiên full

Thương Thiên 11



Thương Mang Thiên Địa

《苍茫天地》

Tác Giả: Tử Mộc Vạn Quân

Thể Loại: Kỳ Huyễn Tu Chân

Nhóm Dịch: TTV + 4VN.eu

Nguồn: TTV + 4VN.eu

Ebook by Decepticon

Quyển 14: Cửu châu phong ấn

Chương 101: Chiến văn tái hiện

Trở về thời viễn cổ là lúc, thiên địa rộng vô hạn, ai cũng không biết tận cùng của thế gian là ở nơi nào. Mà vạn vật sinh linh khó lòng di chuyển, câu thông với nhau, để tiện cho việc truyền đạo vạn linh, trí giả viễn cổ lợi dụng trận pháp siêu phàm sáng chế ra một biến pháp, khiến cho sinh linh ngay lập tức có thể di chuyển hàng tỉ vạn dặm, tốc hành thiên địa, đó là cổ hành chi thuật, được hậu thế tôn xưng là "Cổ hành thông đạo".

Cổ hành thông đạo vừa xuất hiện, thiên địa lúc đó tự nhiên là vạn pháp đại thịnh, người cầu đạo nhiều không kể xiết, hồng hoang đại địa là chốn hưng thịnh, giống như là một bức họa sinh động.

Nhưng mà, thiên đạo nhân quả tuần hoàn không thôi, thịnh cực tất suy đã là quy luật... Cường giả ngày càng nhiều, xung đột ngày càng lớn, lực lượng càng mạnh, thiệt hại càng lớn, cuối cùng mâu thuẫn bạo phát, dẫn tới hạo kiếp vô lượng, thương thiên đại địa bị nghiền nát, vô số cường giả ngã xuống, truyền thừa xa xưa bị đoạn tuyệt, mãi cho đến mấy nghìn năm sau mới dần dần khôi phục lại.

Để tránh cho việc tai họa lần thứ hai phát sinh, thượng cổ đại năng rút ra kinh nghiệm xương máu, quyết định ngừng truyền đạo, cũng đem thông đạo đi tới viễn cổ hủy bỏ toàn bộ.

Chỉ tiếc, họa sinh linh cũng không ở ngoại vật mà ở trong tâm. Trải qua bao nhiêu năm sau thượng cổ chi loạn, Tu Hành Giới hoàn toàn suy sụp, truyền thừa đã đoạn tuyệt, mà thượng cổ thông đạo tại Thập Phương điện này là chỗ được bảo tồn tương đối hoàn chỉnh nhất.

...

- Đây là Cổ Hành thông đạo sao?

Nhạc Phàm cất bước đi vào Thập Phương chi môn, tức thì bước vào trong một không gian u ám.

Ở chỗ này, hắn không cảm giác được sự tồn tại của thời gian, bản thân hắn phảng phất như hóa thành hư vô, dung nhập vào bên trong thế giới mông lung u ám này, không có trời, không có đất, không có sinh lin vận, chỉ có mênh mang u ám.

Dưới chân không có đại địa, Nhạc Phàm đành phải dựa vào cảm giác mà tiến về phía trước.

...

Bốn phía an tĩnh một cách đáng sợ, khiến cho hô hấp và tim đập dồn dập, nhưng cũng không cảm giác được bất luận một sự tồn tại nào.

Không biết qua bao lâu, Nhạc Phàm bỗng nhiên dừng bước, cau mày nhìn lên phía trên.

Không thể nói rõ rốt cuộc là vì sao, nơi này lại cấp cho Nhạc Phàm một loại cảm giác rất kỳ diệu, giống như là một thế giới căn bản không tồn tại, không nhìn thấy cũng không sờ thấy, khiến cho người ta lạc lối trong hư không vô tận này. Tràng cảnh như vậy, không khỏi làm hắn nhớ tới một loại trận pháp. Trong kỳ thuật có nói, rất nhiều trận pháp đều là mượn tinh thần lực của thiên địa, là cho con người ta u mê, lạc mất phương hướng, hoặc là bị giết chết.

Đối với trận pháp, đoạn thời gian Nhạc Phàm ở Ẩn Tiên cốc từng học qua một đoạn thời gian, hiện tại mặc dù không tính là một đại Tôn sư, thế nhưng cũng xứng với danh xưng đại sư, hơn nữa, hắn từng trải qua vô số chuyện, sáng chế ra nhiều loại trận thuật mang tính sát thương. Bởi vậy, hắn đối với trận pháp có phán đoán vô cùng nhạy cảm. Dựa vào trực giác, hắn có thể kết luận bản thân mình đang ở trong một trận pháp không gian, trong trận pháp này, không cảm giác được bất luận một thứ gì bên ngoài.

Không ngờ bằng lực của trận pháp sáng tạo ra thế giới, thủ đoạn kinh khủng như vậy quả thực nghe mà rợn người. Phải biết rằng, trong Tu Hành Giới, trận pháp được coi là thứ không quan trọg, tất cả tu sĩ luôn cười nhạt, ai lại ghĩ tới, sẽ có người bằng vào lực của trận pháp mà diễn hóa ra thế giới. Xem ra, người sáng tạo ra trận pháp này, luận tu vi hay tạo nghệ đều không dưới Đại Tôn.

Mặc dù Nhạc Phàm suy đoán ở đây hẳn không có nguy hiểm gì, thế nhưng hắn vẫn duy trì thói quen cảnh giác của một người thợ săn, chăm chú quan sát chu vi chung quanh.

Phóng thần niệm ra bên ngoài, giống như rơi vào trong nước, căn bản không dùng được nửa điểm lực lượng nào, nếu là người khác thì có lẽ đã buông tha, thế nhưng Nhạc Phàm là người tinh thông trận pháp, không những không có nỗi giận mà lại dẫn động tiễn hồn, hướng về phía trên bầu trời cẩn thận tìm kiếm.

Lướt qua tầng tầng lớp lớp mê chướng, từ phía trên không trung truyền đến một cảm giác kỳ diệu.

Phúc đến thì lòng cũng sáng tỏ, Nhạc Phàm lăng không mà ngồi đánh ra một bộ thủ quyết, hoặc liên ấn, hoặc quyền ấn, hoặc chỉ ấn, hoặc đỉnh ấn... Thủ quyết trùng trùng điệp điệp, tổ hợp trở thành một trăm lẻ tám tinh thần đồ án.

Tinh đồ vừa xuất ra, mảnh chu vi mông lung chung quanh không gian nhất thời nổi lên biến hóa kinh người.

Trong bầu trời, một tia quang mang từ từ hạ xuống, ngưng tụ trên đầu ngón tay Nhạc Phàm, hóa thành một điểm sáng. Điểm sáng này không biết từ đâu mà tới, thế nhưng theo sự ngưng tụ của quang mang, sương mù dày đặc chung quanh dần dần biến mất, lộ ra một mảnh tinh không vô tận.

Trong hư không, tinh quang lưu chuyển, từng đạo biến hóa huyền diệu diễn sinh trong lòng Nhạc Phàm.

Thủ ấn này có tên là "Tinh thần quyết", chính là thứ mà Nhạc Phàm lĩnh ngộ ra trong thời gian ẩn cư. Cùng với nó là một bộ thủ quyết, hay chính xác hơn một là một số quy tắc cùng yếu lĩnh khi tu luyện trận pháp. Tuy rằng Nhạc Phàm rất ít sử dụng trận pháp, thế nhưng cũng không có nghĩa là hắn không để ý tới "Tinh thần quyết", mà ngược lạc, Nhạc Phàm chưa từng ngừng tìm hiểu nó. Nhưng mà, càng cảm ngộ sự huyền diệu trong đó, hắn càng thấy nó không hề tầm thường.

Căn cứ vào sự ghi chép của điển cố, Nhạc Phàm từ chỗ Thích Minh Hữu cũng có lý giải một chút. Tại thời viễn cổ, trận pháp không phải là không quan trọng như hiện tại, ngược lại nó lại là thứ hưng thịnh một thời. Bất quá, ngay lúc đó trận pháp cũng không phải dùng để phòng ngự hay công kích, mà là dùng để rèn luyện kỳ thuật của người tu hành.

Không sai! Chính là rèn luyện bản thân, đem trận pháp khắc ở trên người, thập chí đem nó nhập vào bên trong cơ thể, làm cho lực lượng đạt tới đỉnh phong.

Rất nhiều trí giả viễn cổ cho rằng, cả đất trời là một trận pháp lớn, vạn vật như một quân cơ, đạo tu luyện chính là đem thiên địa lực chuyển hóa thành lực lượng của bản thân, đánh vỡ trận pháp, trở thành vĩnh hằng. Vì vậy có một ít trí giả đột nhiên nghĩ tới, nếu như thiên địa làm trận diễn hóa ra vạn vật, vậy tại sao sinh linh vạn vật không thể mượn lực trận pháp, diễn hóa ra thiên địa.

Trải qua sự thử nghiệm, rốt cuộc có một vị trí giả quan sát sự biến ảo của thiên địa, sự thay đổi lên xuống của nhật nguyệt, các ngôi sao, sáng tạo ra trận pháp, dung nhập vào trong cơ thể, lấy cơ thể luyện trận, trở thành Đại Năng, mà người này trong "Hồng Hoang cổ sử" từng ghi chép qua, chính là nhân vương đầu tiên - Hoàng Hi.

Trận pháp vừa xuất hiện, thiên địa biến sắc. Không ít người tu hành đều bái Hoàng Hi, học tập trận pháp, mà loại tu sĩ này được người khác gọi là trận tu, lấy trận tu đạo. Thế nhưng điều khiến người ta cảm thấy tiếc nuối nhất chính là, sau hai lần đại kiếp nạn thiên địa qua đi, trận pháp dần dần thụt lùi, cuối cùng sụp đổ, trở thành một trong kỳ môn bát pháp.

Nhạc Phàm không dưới một lần từng đoán rằng, bộ "Tinh thần quyết" này có thể có liên quan tới thượng cổ trận tu hay không, thế nhưng những năm gần đây, mỗi lần cảm ngộ trận pháp, vẫn không ó thu hoạch.

...

Trong tinh không vô tận, sự im lặng tràn ngập không gian.

Nhạc Phàm chìm đắm trong sự biến hóa huyền diệu của Tinh Thần quyết, hoàn toàn không biết tới sự biến hóa của bản thân.

Tinh quang hạ xuống, thẩm thấu vào thân thể Nhạc Phàm, lập tức từng đạo văn ấn thần bí cổ xưa khắc vào da thịt hắn, đó chính là chiến văn đã từng như phù dung sớm nở tối tàn, là tượng trưng của chiến sĩ Thiên Vu bộ tộc.

Chiến văn giăng khắp nơi, kéo dài tới khuôn mặt của Nhạc Phàm, cuối cùng hội tụ lại mi tâm của hắn, tạo thành một ấn ký mơ hồ, như ẩn như hiện, giống như một đóa hỏa vân đang thiêu đốt chung quanh.

Khác với sự xuất hiện của chiến văn lần trước, lúc này trên mặt Nhạc Phàm vô cùng bình thường, trên người không có khí tức cuồng bạo, giống như biển cả, thâm sâu.

TInh quang như nước chảy, theo quỹ tích của từng đạo chiến văn chạy trên người Nhạc Phàm... Chiến văn giống như được tinh quang tẩm bổ, vốn văn ấn lờ mờ ảm đạm từ từ hiện lên một cách rõ ràng.

Một đạo khí tức cổ xưa tràn ngập toàn bộ tinh không, Nhạc Phàm ngồi đó, giống như chúa tể của phiến thiên địa này, những ngôi sao chung quanh đều phải chuyển động chung quanh hắn, bắn ra quang thải chói mắt.

Cảnh tượng kỳ dị diễn ra một lúc lâu.

Một lát sau, Nhạc Phàm từ trong tỉnh lại, trong lòng có một loại cảm giác rõ ràng không nói lên lời.

 Chương 102: Quá khứ!

Thị tộc từ xưa, trên lưng đeo sự nguyền rủa của số phận.

Không biết bắt đầu từ bao giờ, bọn họ xuất hiện trên mảnh đất này, bọn họ vì chiến mà sinh ra, vì chiến mà chết, chiến hồn của bọn họ bất diệt, trường tồn với thiên địa, bọn họ chính là chiến sĩ của Thiên Vu bộ tộc.

Tiễn hồn ở trong mi tâm của Nhạc Phàm không ngừng lóe lên, những tin tức gián đoạn xẹt qua đầu của hắn, rất nhiều sự mê hoặc trong đầu cũng thế mà hiểu ra. Hóa ra chiến văn của Thiên Vu bộc tộc cũng không phải là trời sinh tự có, mà là ...

Từ thời viễn cổ, Vu tộc cũng đã quật khởi, bọn họ là chiến sĩ trời sinh, là người cứng rắn nhất trên thế gian, cũng chính vì nguyên do này, bọn họ bị Vương Hi nhìn trúng, trở thành bộ lạc đầu tiên tu luyện trận pháp.

Nhạc Phàm không biết lúc đó bọn họ thành công hay thất bại, thế nhưng từ đó về sau, chiến văn từng đời, từng đời truyền thừa xuống, đồng thời dung nhập vào bên trong huyết mạch của mỗi một thành viên Vu tộc. Mà Vu tộc lại cho rằng chiến văn chính là lễ vật trời ban cho vu tộc, có thể ngưng tụ ra lực lượng vô tận, cho nên bọn họ thờ phụng trời xanh, tự xưng là Thiên Vu nhất tộc.

Chiến văn, tuy rằng có thể thu được lực lượng cường đại, thế nhưng cũng mang đến giết chóc vô biên.

Trong mắt Nhạc Phàm, đây đâu phải là lễ vật ban cho bọn họ, đây chính là một trớ chú kéo dài từng đời. Nếu không phải Thiên Vu nhất tộc sát nghiệp quá nặng, sao lại đi vào con đường diệt vong? Chỉ là nghĩ lại, Nhạc Phàm bừng tỉnh phát hiện ra, bản thân mình một đường đi tới, hai tay cũng nhiễm đầy tiên huyết, nếu như mất đi sự ràng buộc của lý trí, vậy thì so với dã thú có gì khác nhau?

Nghĩ ngợi một lát, trong lòng Nhạc Phàm không khỏi sinh ra cảm giác bi thương, không phải là vì chính mình, mà là vì Thiên Vu nhất tộc. Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thiên Vu chiến văn vì sao lại khiến cho người sở hữu nó phát cuồng? Vì sao trên người hắn lại có huyết mạch Thiên Vu nhất tộc?

Cả một đống nghi vấn trong đầu Nhạc Phàm không thể giải thích được, hắn âm thầm quyết định, sau này nếu có cơ hội, nhất định phải tìm ra sự thật. Đương nhiên, điều quan trọng nhất lúc này chính là tiến vào Cổ Vực tìm kiếm Thiên Tinh khôi phục bản thân, không có lực lượng cường đại làm cơ sở, tất cả đều chỉ là lời nói suông.

...

Tinh đồ dần dần tiêu tán đi, không gian chung quanh một lần nữa lại khôi phục vẻ mông lung.

Nhạc Phàm nhìn cánh tay mình, loại cảm giác tràn đầy lực lượng này khiến cho hắn không khỏi mừng rỡ, thầm nghĩ Cổ Vực này quả nhiên thần kỳ! Một phen vừa rồi cảm ngộ "Tinh thần quyết" kia khiến cho lý giải của hắn về trận pháp lại đề thăng lên một tầm cao mới, chạm tới tồn tại của một tia bản nguyên. Nhất là sau khi tinh quang nhập thể, nhiều lần tẩm bổ rèn luyện thân thể, lực lượng rõ ràng đã tăng cường không ít. Nhạc Phàm tin rằng, nếu như tiếp tục như vậy, thân thể của hắn sẽ cứng rắn tới một trình độ không thể tưởng tượng nổi, thậm chí lực có thể chiến một trận với Đại Tôn mà bất bại.

Chậm rãi đứng dậy, Nhạc Phàm đang định rời đi, lúc này trong không gian truyền đến sự ba động, một chùm sáng xuất hiện phía trước, trong nháy mắt bao phủ Nhạc Phàm, thân ảnh của hắn lập tức biến mất.

...

Lúc này, Nhạc Phàm đang dứng ở bên trong thông đạo ở trong chùm sáng này, có một vòng sáng không xẹt qua bên người hắn.

Quang mang bao phủ, thế nhưng Nhạc Phàm lại không cảm thấy ấm áp, trong lòng lại nổi lên một tia hàn ý. Hắn chưa từng có một loại cảm giác quái dị như hiện tại, phảng phất như bên trong vòng sáng này có một sinh mệnh vậy.

Trong lòng Nhạc Phàm khẽ động, nhẹ nhàng nâng tay lên, lập tức đem vòng sáng kia nắm trong tay. Chỉ tiếc, mặc cho hắn cố sức ra sao, vòng sáng này từ từ thoát ra khỏi kẽ tay hắn.

Không ai có thể nắm lấy thời gian, cũng như không biết được phiến thiên địa này rộng bao nhiêu.

Nhạc Phàm có cảm giác bản thân mình đang ở trong dòng sông thời gian, từng đoạn kinh lịch chợt hiện lên, hóa thành những hình ảnh quen thuộc, từ từ xẹt qua trước mặt hắn.

Trong hình ảnh, một đứa trẻ săn bắn trong tuyết rơi.

Trong hình ảnh, một thiếu niên tu luyện trong thác nước.

Trong hình ảnh, một thân ảnh đang leo lên núi cao hiểm trở.

...

Từng hình ảnh một, chiến trường giết chóc, khói bốc lên cuồn cuộn, núi xương biển máu... Trong đống thi thể đó, một tên nam tử chậm rãi đứng lên, tay cầm chiến đao, uể oải kéo lê thân thể về phía xa.

...

Trên đường hành tẩu giang hồ, chông gai nhấp nhô.

Trên đỉnh núi cao, độc chiến quần hùng.

Ẩn Tiên Cốc, học trận ngộ đạo.

Ngoài biên quan, dùng lực vạn quân.

Võ lâm đại hội, đau khổ.

Đảo Tần Hoàng, cửu tử nhất sinh.

Thôn nhỏ cạnh biển, mờ mịt vô số.

Lịch kiếp trọng sinh, sát ý lẫm liệt.

Thiên đạo chi tranh, phụ tử đoàn viên.

Nộ chiến Đại Tôn, thần lực kinh thiên.

...

Toàn bộ câu chuyện.

Giống như mới trải qua ngày hôm qua, Nhạc Phàm bỗng nhiên thất thần, đau khổ bỗng nhiên tràn ngập cõi lòng hắn.

Không biết ai đó đã từng nói qua, hồi ức là một chén nước chè xanh, cần phải tinh tế cảm nhận sự ngọt ngào trong nó. Nhưng mà, đối với Nhạc Phàm mà nói, trong lòng hắn toàn bộ đều là đau khổ. Đau khổ cũng tốt, chí ít cũng cho hắn biết vị đạo của cuộc sống, chí ít cũng không khiến cho hắn trở thành con người lạnh lùng.

Tiếp tục tiến tới, Nhạc Phàm lần thứ hai nâng tay lên, lúc này hắn lại thấy những hình ảnh xa lạ.

Trong hình ảnh, bản thân hắn khiêu chiến Thánh Ngôn Đại Tôn, lại bị đánh bại một cách dễ dàng nhận hết đủ mọi vũ nhục..

Trong hình ảnh, Tiểu Băng Nhi bị Thánh Ngôn Đại Tôn mạnh mẽ mang đi, mà bản thân hắn chỉ có thể lặng lẽ nhìn...

Trong hình ảnh, từng bằng hữu bên cạnh, từng người một ngã xuống trước mặt hắn.

Trong hình ảnh, Trần Hương vì cứu hắn, bị Thánh Ngôn Đại Tôn đánh mọt chưởng, chết trong lòng hắn...

....

Sợ hãi, bất lực!

Những cảnh tượng không ngừng hiện lên, mặc dù Nhạc Phàm biết tất cả những thứ này không phải sự thực, thế nhưng tâm thần hắn không nhịn được mà run rẩy, toàn thân lạnh lẽo.

Nhạc Phàm không biết những thứ này trong thời gian tới có xảy ra hay không, thế nhưng hình ảnh trong đó quá mức chân thật, dường như đã xảy ra đối với hắn, hắn chưa bao giờ thấy sợ hãi và bất an như hiện tại.

Thứ ký ức đã trôi qua, ở ngay trong đầu mình, thế nhưng phần của thời gian tới đang ở đâu? Không ai biết tương lai sẽ xảy ra những gì, huống chi là Nhạc Phàm, cảnh tượng chân thực như vậy khiến cho hắn sợ hãi.

Không sai, đó chính là sự sợ hãi phát ra từ nội tâm hắn.

Thế nhân đều nói, Lý Nhạc Phàm là người không sợ bất cứ điều gì, nghị lực hơn người, thế nhưng chỉ có bản thân hắn biết, kỳ thực hắn so với người thường không khác gì nhau, hắn cũng có cô độc, hắn cũng biết sợ hãi... Sợ hãi bản thân mình sẽ thất bại, sợ rằng Tiểu Băng Nhi bị cướp đi, sợ hãi thân nhân bằng hữu bên cạnh mình ngã xuống.

- Không!

Nhạc Phàm tức giận rống lớn một tiếng, hắn không muốn cảm nhận sự thống khổ mất đi thân nhân bằng hữu, hắn không muốn bị vận mệnh uy hiếp.

Là giả! Hết thảy đều là giả!

Nhạc Phàm cố sức huy động hai tay, tóc bạc tung bay. Cho dù nghịch thiên mà tiến, hắn cũng muốn phá thiên diệt địa, thay đổi thời gian.

Ong Ong Ong.

Không gian chung quanh không thể chịu được sự trùng kích của Nhạc Phàm, bắt đầu không ngừng run lên.

Cuối cùng, một tiếng "rắc" vang lên, chùm sáng biến mất, không gian bị nghiền nát, Nhạc Phàm bỗng nhiên biến mất trong phiến thiên địa.

...

 Chương 103: Thiên địa Cổ Vực

Trong Thập Phương Điện.

Diệu CôTử vàchín vị trưởng lão đều ngồi xếp bằng trên cửa đá, đồng tâm hiệp lực kết thành tụ linh trận, đem chân nguyên cuồn cuộn không dứt của mình đổ vào phía cửa đá, duy chisự vận chuyển của Thập Phương chimôn.

Một lát sau, đám người Diệu CôTử chân nguyên cạn kiệt, tụ linh trận dần dần ảm đạm.

-Thời gian đã không saibiệt lắm rồi, mọi người thucông đi.

Diệu CôTử nhàn nhạt mở miệng, các trưởng lão còn lại đều gật đầu, thuliễm chân nguyên, nhắm mắt điều tức. MàThập Phương chimôn thì từng cánh cửa một khép lại.

- Di?

- Saovậy Đại sưtỷ?

Lời còn chưa dứt, Thập Phương Điện đột nhiên rung động. Nhất làcánh cửa màDiệu CôTử thủ hộ, càng rung động mạnh hơn.

-Rốt cuộc đã xảy rachuyện gì?

Trong lòng mọi người nghi hoặc, cũng không dám hành động thiếu suynghĩ.

Cũng may, dị tượng cũng không duytrì lâu, chỉ lát sau làbình thường trở lại. Thế nhưng cho dù lànhư vậy, đám người Diệu CôTử vẫn không khỏi sợ hãi. Bọn họ thủ hộ ởđây nhiều năm, không chỉ một lần mở raThập Phương chimôn, thế nhưng sự khác thường như ngày hôm naylại làlần đầu tiên.

-Đại sưtỷ, hiện tại nên làm cái gìbây giờ?

Chư vị trưởng lão đồng thanh hỏi, nếp nhăn trên mặt Diệu CôTử dúm lại. Chiếu theo tình hình vừa rồi, hẳn làcánh cửa không cóvấn đề, màngười cuối cùng tiến vào cánh cửa đó là LýNhạc Phàm, lẽ nào dị tượng đó liên quan tới LýNhạc Phàm.

Diệu CôTử khoát tay áonói:

-Dị tượng của Thập Phương chimôn, ngoại trừ Đại Tôn ra, aicũng vôpháp biết được chuyện gìđang xảy rabên trong, dù saoviệc này cũng đã qua, các ngươi không cần suynghĩ nhiều nữa, chỉ cần thủ hộ chỗ này làđược, việc này lão thân sẽ báo cáo với mấy vị Đại Tôn.

-Rõ, sưtỷ.

Chư vị trưởng lão đồng thanh hô, không nói thêm gìnữa.

Diệu CôTử trầm ngâm, sauđó lykhai khỏi đại điện.

...

Trong hoang mạc vôtận, cát bụi baylượn khắp bầu trời, khắp nơi đều làhài cốt, bầu không khí tràn ngập vẻ nguy hiểm.

Trong cồn cát, một đầu dị thú hình hổ chậm rãi màđi, đang tìm kiếm thức ănchung quanh. Conthú này nếu sovới hổ bình thường mànói, không chỉ caohơn, màcòn dài hơn một trượng, khóe miệng còn hiện rarăng nanh hai bathước, toàn thân tản rakhí tức hung lệ.

Rống!

Một tiếng gầm nhẹ vang lên, hổ thú bỗng nhiên ngẩng đầu, không chút dodự vọt về phía trước.

Cách đó không xa,trên một cồn cát nhonhỏ, nhìn qua cóvẻ khác thường sovới địa hình chung quanh. Hổ thú đitới phụ cận, vòng vochung quanh vài vòng, trong miệng thithoảng phát ratiếng rống.

Qua một lát, hổ thú thấy không cóphản ứng gì, vội vãvươn chân trước đào bới.

Soạt soạt.

Hổ thú vìquá đói, rasức đào cồn cát lên, phát hiện một dị vật hình người kỳ quái đang nằm trong đó.

Mặc dùdị vật này nhìn qua cóchút xấu, cũng không phải thứ tốt để ăn, thế nhưng cũng không cóảnh hưởng tới tâm tình muốn ăncủa hổ thú, bởi vì nóđã đói bụng nhiều ngày, nếu không tìm được thức ănnữa, bản thân nósợ rằng cũng sẽ giống như đồng bạn, biến thành thức ăn cho chonhững conthú khác, hoặc làhóa thành một đống xương cốt.

Quản nóxấu hayđẹp, hổ thú quyết định ăn nocái đã.

Rống!

Hưng phấn rống lên một tiếng, hổ thú mở cái mồm đỏ lòm ra,chuẩn bị cắn nuốt thức ăn. Không ngờ thức ăncủa nóđột nhiên mở mắt, bắn ra haiđạo tinh quang.

Rống!

Bị kinh hãi, hổ thú lùi lại phía sau, sauđó phát ratiếng gầm rúđầy phẫn nộ.

Là loài hung ác, độc áctột cùng ởhoang mạc này, hổ thú cótôn nghiêm của vương giả cùng với kiêu ngạo của mình, thế nhưngkinh hãi vừa rồi kiakhiến cho nócảm thấy vôcùng nhục nhã. Một dị vật xấu xí, không ngờ lại khiến cho nókinh hãi, quả thực đáng chết vạn lần.

Lần thứ hainhìn về phía thức ăncủa nó, trong mắt hổ thú ngoại trừ sự tham lam ra,còn thêm vào phần hung ác vàthô bạo, muốn đem đối phương, ngay cả xương cốt cũng dùng một miếng nuốt vào.

Rống!

Tiếng gầm gừ xuất hiện, hổ thú nhảy lên cao, vươn một trảo về phía thức ănkia.

Một cơn tanh tưởi đập vào mặt, hổ thú chỉ kịp cảm thấy một nắm thịt thật lớn đánh vào đầu mình, sauđó.... Không có sauđó, hổ thú đã bị một quyền đánh chết.

...

Thư giãn gân cốt một chút, Nhạc Phàm chậm rãi đứng dậy. Hắn nhìn nắm taycủa lại nhìn hổ thú yểu mệnh kia, trong mắt hiện lên dị dạng.

-Kiếm hổ sao?

Nhìn dị thú hình hổ kia, Nhạc Phàm không khỏi nhớ tới một loại dị thú trong "Sơn Hải dị chí". Loại thú này răng nanh như kiếm, vìvậy mới cótên làkiếm hổ, sắc bén không gìsánh được, dùng để luyện chế kiếm hoặc các loại kỳ bảo vôcùng thích hợp.

Soạt soạt haitiếng, một bóng đen từ trong thithể hổ thú đi ra,Nhạc Phàm giơ taylên, nhìn khỏa nội đan trong tay, sovới khỏa nội đan banđầu ởtrong giới tử của Đạm Thai Hạo tương tự với nhau, xem ra,đầu kiếm hổ này đã tuluyện thành tinh.

Đem răng nanh vànội đan kiếm hổ ném vào trong giới tử, Nhạc Phàm lúc này mới cẩn thận đánh giá hoàn cảnh chung quanh.

Phóng mắt nhìn raphía xa, ởđó làmột mảnh samạc hoang vu,nhìn không thấy bất kỳ một ốc đảo nào.

Ngẩng đầu nhìn lên, khắp nơi trên bầu trời đều làcát vàng, không nhìn thấy trăng sao.

Trong hoàn cảnh như vậy, bất luận là aicũng thấy mờ mịt vàtuyệt vọng.

-Đây làThập Phương giới trong Cổ Vực sao?

Nhạc Phàm nhìn cát vàng dưới chân, trong lòng cómột chút cayđắng.

...

Trên bầu trời không cómặt trời, không cóánh trăng, không cósao, chỉ làmột mảnh hỗn độn.

Im lặng, imlặng tới đáng sợ, đây rốt cuộc làcái thế giới như thế nào?

Bụi cỏ khô lẳng lặng sinh trưởng trên bình nguyên, mùi máu tanh nồng đậm, Thích Minh Hữu đứng ởtrung ương mảnh đất trống thở hổn hển, chu vichung quanh hắn làmột đám thithể Cự Lang thú, chí ítcũng cóhơn ngàn đầu.

Tràng cảnh nhưu vậy, coinhư làngày địa ngục diệt vong cũng không cókhủng bố như vậy.

Đối diện với Thích MInh Hữu làmột đầu hôi sắc cự lang đang gào, trên mình vôsố vết thương.

Ánh mắt cự lang giận dữ nhìn đói phương, trong mắt lóe raquang mang khiến người takhiếp sợ. Nếu như ánh mắt cóthể giết người, thì Thích Minh Hữu chỉ sợ đã sớm bị chém thành vôsố mảnh.

Ô....

Một tiếng sói truvang lên, thiên địa lực chung quanh hóa thành âm ba,đem Thích Minh Hữu baophủ bên trong.

- Có ýtứ, một đầu nguyện lang tuluyện thành tinh, không ngờ lại cóthể hiểu được cách vận dụng Thiên Địa lực.

Thích Minh Hữu cóchút hứng thú đáng giá đầu cự lang, không hề để ýtới âm bacông kích. Nếu luận điều khiển thiên địa lực, Thiên Đạo tu sĩđối với nókhông khác gìtrò trơi của trẻ con, nếu luận tinh thần dị lực, Thích Minh Hữu lại càng không sợ hãi.

Chốc lát quađi, Cự Lang kiệt lực không địch lại, đang định thoát khỏi nơi đây, thế nhưng Thích Minh Hữu bấm taybắn ra,Cự Lang tức thì bị một đạo hàn mang bắn trúng, toàn thân nổ tung màchết.

Huyết nhục đầy trời, nội đan Cự Lang trên cao, lúc sáng lúc tối bất định.

Bàn tayThích Minh Hữu khẽ huơ một cái, đem nội đan thuvào trong tay, hắn cũng không nhìn nội đan màtrực tiếp ném vào trong giới tử.

-Không biết đám người Nhạc Phàm đại cahiện tại rasao.

Ngẩng đầu nhìn lên không trung, vẻ mặt Thích Minh Hữu cóchút trầm trọng.

Đây làngày thứ ba sau khihắn tiến vào Cổ Vực, một đường đitới, hắn chưa từng thấy quabóng dáng một tu sĩnào, ngược lại gặp không ítdị thú, tuyrằng những đầu dị thú này không tính làcường đại, thế nhưng số lượng lại vôcùng nhiều, mặc dùhắn toàn lực xuất thủ, cũng tốn không ítkhí lực. Mà thithể đàn Lang thú này chỉ làsố nhỏ trong những đàn dị thú màhắn gặp phải màthôi.

Nếu chỉ như vậy, Cổ Vực này cũng không cóhung hiểm như trong truyền thuyết, nhưng màđiều khiến choThích Minh Hữu cảm thấy kinh khủng nhất chính làhoàn cảnh nơi này.

Phiến Cổ Vực này quả làmột nơi hung hiểm, không chỉ có ácliệt, lại còn cóthiên taiđại nạn, khắp nơi đều làhung khí, cóthể nói là chetrời, giấu ngày. Thảo nào Đại Tôn quyđịnh, lấy bamươi ngày sau khitiến vào Cổ Vực làhạn định, loại địa phương này nếu như ởlâu, đến khisát khí nhập thể, chỉ cóđường chết màthôi. Dùsao, những tu sĩnày cũng không như LýNhạc Phàm, cóthể hấp thuluyện hóa hung sát chikhí.

Cổ Vực này quá mức thần bí, cho dù làThích Minh Hữu cótrí nhớ truyền thừa, cũng không tìm được baonhiêu đầu mối hữu ích, hiện tại chỉ có đimột bước nhìn một bước.

Ổn định tâm trạng, Thích Minh Hữu sửa sang lại yphục, tiếp tục tiến về phía trước.

Hắn cómột dự cảm, hành trình Cổ Vực lần này, tuyệt đối sẽ không thanh bình như vậy.

 Chương 104: Thiên trụ

Sâu trong rừng rậm, cổ thụ chekín bầu trời.

Trên nham thạch, một lão giả đang cầm chiếc labàn trên tay, giống như đang thôi diễn cái gìđó. Phía saulão làmột thiếu nữ đang lười biếng nằm trên tảng đá, khóe miệng ngậm một nhánh cây, đang ngâm ngađiệu hát nào đó.

Một già một trẻ này đúng là haingười đã tiến vào Thập phương chimôn cuối cùng –Huyền Cơlão nhân vàPhương Hàm.

Cũng không biết họ dùng bípháp gì, không ngờ cóthể xuyên quathông đạo cùng nhau đến đây. Chỉ cóđiều, nhìn trạng thái trước mặt của haingười tựa hồ đang lâm vào cục diện khó khăn.

- Connói sư bánày, người thôi diễn lâu như vậy cuối cùng cótìm được đường không?

Phương Hàm lặp đilặp lại câu này đến chính nàng nghe cũng thấy chán, vìthế không chịu nổi:

-Giờ đã quamấy ngày rồi, nếu chúng tacòn không tìm rađược Thiên duy chimôn, chúng tachết chắc.

-Ài!

Huyền Cơlão nhân quay đầu nhìn vị sưđiệt lười nhác của mình, không khỏi thở dài một hơi.

Phương Hàm này trong lịch đại đệ tử Thiên CơMôn được liệt vào loại thiên tưcực cao, đáng tiếc người này quá lười biếng, Huyền Cơlão nhân sao cóthể yên tâm giao Thiên CơMôn chonàng được.

- Nhađầu chớ nóng vội…

Huyền Cơlão nhân lại khuyên:

-Thiên Cơnhất mạch chúng tatừ trước đến này đều nhìn người xemmệnh, thăm dòThiên cơ, nếu tâm tính của mình còn nắm chắc sao mànắm chắc thiên cơđược. Khiđã làm làphải bình tĩnh không nóng vội, mới cóthể tính rakhông chút sơhở… Chỗ này không cóNhật Nguyệt Tinh thần, khắp nơi đều là mêchướng, chúng tagiờ đang bình yên vôsự đã làtính không sairồi, chờ sau khi ta suy raphương hướng của quang trụ thứ nhất, chuyện tình tiếp theo sẽ vôcùng đơn giản.

Dứt lời, Huyền Cơlão nhân lại đặt taylên labàn, cẩn thận tính toán.

Phương Hàm thấy thế, chẳng hề để ý,tiếp tục tuluyện kỳ công “nhắm mắt dưỡng thần” của nàng.

"Sa sa!"

Bên taitruyền đến một loạt tiếng vang nhỏ, Phương Hàm bất ngờ đứng dậy, cảnh giác nhìn xung quanh, vẻ mặt cóchút ngưng trọng.

- Sưbá! Sưbá?

Nghe Phương Hàm kêu to,Huyền Cơlão nhân không để ý:

-Đừng ônào, sắp tính xong rồi, con…

-Tính cái gì màtính!

Phương Hàm tiến tới cắt ngang lời của lão, không khách khí nói:

-Còn tình nữa thì mạng cũng không còn đâu, bá maunhìn xung quanh xem.

-Xung quanh thế nào? Cócái gì…

Đang nói Huyền Cơlão nhân đột nhiên ngừng lại, sững sờ tại chỗ.

Chỉ thấy xung quanh khurừng đều làdị thú lớn nhỏ đủ loại, tất cả đều tụ tập về phía haingười.

-Sư... Sưbá, chúng tanên làm gìbây giờ?

Trán Phương Hàm đổ mồ hôi lạnh, haitròng mắt như muốn lồi ra.

Lại nói Huyền Cơlão nhân, saumột lúc sửng sốt, lập tức trấn định tự nhiên nói:

-Đừng lolắng,lão phuđã sớm cóđối sách.

-Đối sách gìvậy?

Phương Hàm tràn đầy mong chờ, Huyền Cơlão nhân nhàn nhạt nói ramột câu làm nàng tức giận thiếu chút hộc máu chết

-Chạy!

Lời còn chưa dứt, Huyền Cơlão nhân lão nhân đã thả ramột conmộc hạc cự đại, sauđó thả người lên thân mộc hạc, thân thủ nhanh nhẹn làm Phương Hàm trợn mắt hámồm… Lão nhân tuổi đã ngoài trăm màcòn nhanh hơn thỏ vậy sao?

-Lão đầu tử đợi tavới !

Vừa kịp phản ứng, Phương Hàm vội nhảy lên lưng mộc hạc, không đợi nàng ngồi ổn mộc hác đã phóng lên cao, baythẳng về xa xa.

Rống! Rống! Rống!

Nhìn conmồi đã trốn mất, đàn thú phẫn nộ điên cuồng hét lên, lập tức cả rừng rậm náo loạn.

————————————

Núi nontrùng điệp, sương trắng mùmịt.

Lúc này,Long Tuấn đang ngồi trên đỉnh núi, vừa cười vừa nghiên cứu thực vật, bộ dạng tự dotự tại, rất làthích thú.

Mấy ngày qua, Long Tuấn chỉ điloanh quanh trong núi rừng, dị thú thì cả đống lớn màmột nửa bóng người lại không thấy đâu. Mặc dùđã ngự không phihành cả vạn dặm cũng chỉ loanh quanh trong núi nonliên miên bất tận. Rơi vào đường cùng, hắn đành phải thích ứng với hoàn cảnh, ẩn nấp săn bắn ởđây, cũng may khuvực này sản vật phong phú, thuhoạch không ítkỳ trân dị bảo.

Trong lúc Long Tuấn đang nhấm nháp thịt nướng thì từ phía chân trời xẹt quamột đạo quang ảnh, trùng hợp lại bayvề đúng chỗ này.

-Kia… Kia làcái gìvậy!

Đưa mắt nhìn về phía xa, ltkhông khỏi trợn mắt. Không ngờ hắn lại thấy một conmộc hạc đang bay… Đúng vậy, làtiên hạc đầu gỗ, hắn tuyệt đối không nhìn nhầm.

-Trời ơi! Đây làthế giới gìvậy, chim đầu gỗ cũng cóthể bay, cókhoa trương vậy không vậy?

Long Tuấn ngạc nhiên, nhìn mộc hạc càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại phía trên hắn.

-Ồ! Long Tuấn, saolại làtiểu tử ngươi?

Trên mộc hạc lòi ramột cái đầu, Long Tuấn liếc mắt liền nhận rađối phương:

- A!Tiểu thần bà, saolại làngươi? Saongươi lại tới đây?

Phương Hàm cũng không rảnh giải thích với đối phương, vội nàng:

-Đừng hỏi nhiều vội, phía sauchúng ta cóphiền toái, ngươi nhanh lên đirồi nói sau!

-Phiền toái? Có gìphiền toái cứ giao lại cho ta làđược…

Long Tuấn thấy vẻ mặt lolắng của đối phương, vỗ vỗ ngực nói, aibiết lời còn chưa nói xong, từ phía xatruyền đến động tĩnh lớn… Một mảnh đông nghịt không rõcái gì, cơhồ checả nửa bầu trời.

Chứng kiến cảnh tượng như vậy, sắc mặt Long Tuấn tức thì đại biến, phẫn nộ quát Phương Hàm:

- Conmẹ nó! Thần bàngươi đã làm chuyện đại nghịch bất đạo gì màrước nhiều taihọa vậy.

-Bớt nói vônghĩa đi!

Phương Hàm cũng lười giải thích, nói thẳng:

-Ngươi phải đilên, bằng không lát nữa bị đuổi theo, thahồ nếm mùi đau khổ.

-Mẹ nó, thiếu giađã tạo nghiệt gì màlại dính đến ônthần này chứ.

Long Tuấn mặc dùmiệng đang mắng nhưng chân không chậm chút nào, phithân một cái nhảy lên mộc hạc.

-Chạy mau! Chạy mau!

Phương Hàm vội vãthúc dục, mọc hạc như điện xẹt bayđi.

Nhìn vào bóng đén phía sau xadần, haingười không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

-Tiểu thần bà…

Long Tuấn vừa mở miệng, Phương Hàm lập tức chặn ngang:

- Xútiểu tử, ngươi kêu ai làtiểu thần bàđó.

-Chính ngươi đó, kẻ điên như ngươi không gọi vậy thì gọi saonữa chứ? Hắc hắc hắc!

Nghe Long Tuấn nói như vậy, Phương Hàm đầu tiên làsửng sốt, sauđó ánh mắt lóe lên:

- Xú giahỏa, luôn nói xấu tatrước mặt người khác, bôi nhọ danh dự của ta,lần này đi rangoài rồi, bổn cônương tuyệt đối không tha chongươi!

Long Tuấn ngượng ngùng cười, nói sang chuyện khác:

-Đúng rồi, saongươi lại đến Cổ Vực a?Nếu tanhớ không nhầm, ngươi không tham giatỷ thí ởẨn Lâm đại hội a.

Vừa nói chuyện Long Tuấn vừa đánh giá mộc hạc thần kì, lúc này, hắn mới phát hiện ởđây còn cómột lão giả nữa.

-Ách, vị tiền bối này là?

Thấy Long Tuấn hỏi, Phương Hàm mỉm cười giới thiệu:

-Đây làđại sư bácủa ta,Chưởng giáo Thiên Cơmôn Huyền Cơlão nhân…

-Cái gì, Chưởng giáo Thiên CơMôn? Ngươi… Các ngươi tới đây làm gì?

Địa vị Thiên Cơmôn tại TuHành Giới vôcùng đặc thù, ngay cả lịch đại đại tôn cũng phải tôn kính bọn ho baphần. Long Tuấn không chỉ được nghe nhắc đến một hailần, trái ngược với truyền nhân đời này Phương Hàm, bốn chữ “Huyền Cơlão nhân” sức ảnh hưởng cực sâu xa.

Phương Hàm nghe vậy bèn ravẻ thần bínói:

-Chúng ta cóthể điđến Cổ Vực chính làĐại Tôn tự mình đồng ý,còn tới làm gì… Đó là bímật.

- Bímật? Không nói thì thôi, có gìghê gớm chứ.

Long Tuấn khinh thường, đảo đảo cặp mắt trắng dã, sauđó chắp tayvới Huyền Cơlão nhân:

-Vãn bối Long Tuấn, bái kiến Huyền Cơtiền bối.

-Ồ, ngươi chính làLong Tuấn ?Đồ đệ của LýNhạc Phàm…

Huyền Cơlão nhân khẽ gật đầu, bấm đốt ngón tay :

-Không saikhông sai, tathấy tiểu huynh đệ số mệnh thâm hậu, chính làtướng đại phú quý, bất quá mitiểu huynh đệ cósẹo, sát khí quá nặng, lại cóchút kiếp nạn, hyvọng tiểu huynh đệ saunày cóthể làm nhiều việc thiện hơn, tích thêm chút đức…

- Ha ha, đatạ tiền bối chỉ điểm.

Long Tuấn biểu hiện vôcùng cung kính, trong lòng cười thầm:

-Mấy năm gần đây tatrấn thủ biên quan, tuyrằng sát khí nặng nhưng cũng tính làtạo phúc một phương, không cócông đức trời banthì thôi, còn cókiếp với nạn gì, chẳng lẽ lão thiên làngười mùsao. Một tiểu thần bà, một lão thần côn, quả nhiên làcùng một sưmôn đi ra,hắc hắc!

-Khụ khụ!

Huyền Cơlão nhân nhìn thấu tâm tưđối phương, nhưng màkhông vạch trần. Còn Phương Hàm lại buồn cười trừng mắt nhìn đối phương, không hề nói chuyện.

Bầu không khí cóchút khó xử, Long Tuấn chỉ đành cười gượng haitiếng, đánh vỡ yên lặng:

-Huyền Cơtiền bối, người biết baonhiêu về Cổ Vực này vậy? Ta baynhiều ngày màcả nửa bóng người cũng không thấy, nếu không tình cờ gặp haingười, tacòn tưởng rằng thế giới này chỉ cómỗi mình tathôi.

-Rất lớn rất lớn!

Huyền Cơlão nhân vuốt vuốt chòm râu, cóchút cảm khái nói:

-Cổ vực này được gọi làthập phương thế giới, tự nhiên là cómười thế giới lớn như vậy, chonên dưới tình huống bình thường, giữa tu sĩvới nhau rất khó gặp mặt.

-Lớn như vậy a!

Long Tuấn líu lưỡi, trong lòng phithường kinh ngạc, thế nên lại hỏi:

-Tiền bối, vậy bây giờ mọi người chuẩn bị điđâu?

-Tìm kiếm Thiên Duy chimôn.

Huyền Cơthẳng thắn nói,Long Tuấn lập tức ngây người như phỗng, trong đầu như sấm sét nổ ra.

Thiên Duy chimôn, chính làđại môn Thiên giới trong truyền thuyết cókhả năng nhìn thấu vĩnh sinh a!

Long Tuấn nghe haingười muốn tìm kiếm Thiên Duy chimôn, trong lòng phập phồng không ngừng. Nếu người khác nói ralời này, hắn nhất định cười nhạt, nhưng đây không phải aikhác, chính là cócổ lão truyền thừa, nhìn thấu thiên mệnh –chưởng giáo Thiên Cơmôn Huyền Cơlão. Chỉ bằng vào những thứ đó, lời này cực kìđáng tin.

-Hắc hắc, nhìn ngươi bị dọa đến ngungười kìa, thật làlàm mất mặt Lýđại ca.

Phương Hàm nhìn bộ dạng sững sờ của đối phương màcười nhạo không thôi.

-Ta…

Long Tuấn đang muốn phản bác, Huyền Cơlão nhân bên cạnh cười lớn:

-Rất tốt! Rất tốt! Rốt cuộc lão phuđã tìm ra,chắc chắn làphương hướng kiarồi, chúng ta đimau….

Huyền Cơlão nhân tính toán raphương hướng cụ thể, sauđó cố định labàn trên đỉnh đầu mộc hạc, tốc độ lập tức nhanh hơn vài phần.

Tại thời điểm này, ởmột phương hướng khác bạch quang mãnh liệt bộc phát, bangười cùng nhìn lại, chỉ thấy một đạo quang tr ụbắn thẳng lên bầu trời.

-Kia... Kia làcái gìvậy! ?

-Chạy, mauchạy đi.

Trong mắt Long Tuấn hiện rõvẻ rung động mãnh liệt, mặc dùcách rất xanhưng hắn vẫn cảm nhận được uylực của quang trụ, sovới thiên địa chithế còn mạnh hơn a.

- Sưbá, chẳng lẽ đó chính là...

Biết dự đoán trong lòng Phương Hàm, Huyền Cơlão nhân ngưng trọng gật đầu nói:

-Đúng vậy! Đó chính làmột trong Cửu Phương Thiên Trụ, nhìn phương hướng, chắc chắn làBắc phương Xích Viêm Giới. Động tác của những người này thật nhanh, lúc này mới cóngày thứ ba màđã tìm được một cột, nhất định cóchuẩn bị màđến.

Phương Hàm cóvẻ khẩn trương nói:

- Sưbá, hay làchúng tađến đó nhìn xem?

Nếp nhăn trên mặt Huyền Cơlão nhân dồn thành một đống, trầm giọng nói:

-Không cần, hiện tại aicũng chưa làm được gì, một một trụ trời đều cómột conviễn cổ hoang thú bảo hộ, chỉ cóngười mang Thiên Mệnh Châu mới cóthể tới gần trụ trời.

Phương Hàm không camlòng nói:

-Vậy bây giờ nên làm gì?

-Thiên ýkhó dò a!

Huyền Cơlão nhân thở dài nói:

-Một khiCửu Phương Thiên Trụ cùng sáng, Thiên Duy chimôn sẽ xuất hiện, cùng lúc đó, năng lực Cửu Châu phong ấn sẽ giảm mạnh… Chonên, chúng taphải nhanh chóng tới trước Thiên Duy chimôn, bày Cửu Đỉnh Thăng Long Trận, trấn ápsố mệnh Cửu Châu, phòng ngừa người cótâm phá vỡ Cửu Châu phong ấn, làm hại bách tính trăm họ.

-Cái gìCửu Phương Thiên Trụ? Gì màviễn cổ hoang thú? Cửu Châu phong ấn, còn làm hại trăm họ, cónghiêm trọng vậy không a!

Long Tuấn bị những lời này của Huyền Cơlão nhân dọa chosợ hãi, bất quá lực lượng hắn yếu, căn bản không nhúng taynổi vào chuyện này.

Huyền Cơlão nhân vàPhương Hàm đều chịu áplực cực lớn, trầm mặc không nói gì.

 Chương 105: Xích Viêm long tước

Hắc ámtràn ngập, toàn bộ thế giới dường như bị rung động.

Đây làlần đầu tiên phát sinh chuyện như vậy từ khiCổ Vực tồn tại chotới bây giờ.

Xuất hiện dị tượng như vậy tự nhiên hấp dẫn sự chú ýcủa mọi người, rất nhiều tu sĩcòn lầm tưởng cóbảo vật xuất thế, bởi vậy đều chạy tới tìm tòi.

...

Trong hoang mạc vôtận, một bóng người nhỏ béhiện lên, những nơi hắn đi quavết chân đều nhanh chóng bị gió cát vùi lấp, không cólưu lại bất kỳ một dấu vết gì.

Sinh mệnh giống như những vết chân này, đi qua đilại, vùi lấp, tiêu thất, aicòn cóthể chứng minh nótồn tại?

Đây làngày thứ ba sau khiCổ Vực mở ra,Nhạc Phàm chậm rãi đitrong hoang mạc, chẳng baogiờ quay đầu lại, dù chokhông biết đivề phía nào, thiên địa mông lung, không cókhí tức của sinh mệnh, dường như toàn bộ thiên địa chỉ cómình hắn.

Ong OngOng.

Mặt đất kịch liệt runrẩy, đột nhiên, từ phía chân trời xaxôi xuất hiện một đạo quang trụ, chiếu sáng toàn bộ bầu trời.

Nhạc Phàm dừng lại, trầm ngâm một lát, đang muốn tiến về phía quang trụ kia, thế nhưng không ngờ dưới chân sụt xuống, nửa người rơi xuống vòng xoáy cát, giống như vòng xoáy này muốn nuốt chửng hắn.

Trong samạc thường cóbão cát, người đã bị vùi lấp, cơbản không cókhả năng sống sót, cho dù làThiên Đạo caothủ cũng phải tiêu haokhông ítthì mới cókhả năng thoát thân.

Mắt thấy bản thân bị vùi lấp, lực lượng của Nhạc Phàm trong nháy mắt tăng vọt, hai tayvỗ xuống phía dưới khiến chotoàn bộ thân thể baylên. thế nhưng hắn chưa kịp thoát thân, thì vòng xoáy cát lần thứ hailại cóbiến hóa.

Một consâu hắc sắc từ dưới mặt cát chui lên, thân mình của nógiống như dài vôtận.

Chỉ trong chốc lát, vôsố đồng loại của nóchui lên tụ tập cùng nhau, giống như một đám mây đen đông nghịt, khiến chongười nhìn hết hồn.

Nhạc Phàm thấy cảnh tượng như vậy, haihàng lông mày nhăn lại, chỉ bằng đám sâu này hắn không để vào mắt, thế nhưng trong lòng hắn lại không ngừng truyền đến cảm giác nguy cơ, dường như loại vật nhỏ bénày cóthể uyhiếp tới sinh mệnh của hắn.

Là một thợ săn ưutú, Nhạc Phàm cóthể không tin haimắt của mình, thế nhưng không thể không tintưởng trực giác của mình. Vìvậy hắn không hề suynghĩ nhiều, trực tiếp rời khỏi nơi này.

Bất quá, tiểu trùng cũng không cóbuông thadự định banđầu, nhất tề đuổi theo Nhạc Phàm.

Một vòng xoáy hắc sắc đitới đâu dường như muốn kéo theo thiên địa tới đó.

...

Xích Viên sơn chính làmột tòa hỏa sơn thật lớn, ởgiữa Xích Viêm giới, độ caovạn trượng, vôcùng đồ sộ.

Miệng núi quanh năm bốc khói, thỉnh thoảng lại cónham thạch nóng chảy phun trào, chu vivạn dặm chung quanh, sinh linh đã tuyệt tích từ lâu. Màquang trụ vừa rồi kiachính làtừ trong miệng núi này bắn ra.

Không baolâu sau, haiđạo lưu quang xẹt quaphía chân trời, phân biệt trước sauđáp xuống chân núi, hóa ra làmột nammột nữ.

Nam nhân taycầm ngọc tiêu, một thân cẩm y,quý giá bất phàm, trên mặt lúc nào cũng duytrì nụ cười tàmị.

Nhìn nữ nhân kia, dathịt trắng toát lộ rabên ngoài, tưthái linh lung, nhất làkhuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, lại càng làm tôn lên vẻ xinh đẹp, chỉ cần một nụ cười, khiến chovạn vật mơmàng.

Hai người này chính làđệ tử thị tộc bài danh một trăm trong Thế Lực chitranh, trưởng tử Ấn gia -Ấn Vô Tà vàMật Chỉ Hà -Mật gia.

- Tacòn tưởng là ai,hóa ra làtiểu thư Mật gia, Vô Tà cólễ.

Ấn Vô Tàcười dài quay về phía nữ nhân đang đitới, ánh mắt như làmèo thấy cá, hận không thể một ngụm ănsạch.

Khuôn mặt Mật Chỉ Hàkhông chút biểu tình luimột bước, cười duyên nói:

- VôTà, VôTà, cái tên này quả thực sovới tính cách của Ấn công tử cóchút không hợp a. Tathấy vẻ mặt Ấn công tử đầy tàkhí, không bằng đổi tên lại thành Hữu Tà đia... Ấn Hữu Tà, tên này quả thực không tồi, ha ha.

Khụ khụ!

Ấn Vô Tà hokhan haitiếng, chegiấu sự xấu hổ của mình, sauđó thuhồi ánh mắt lưu luyến đang nhìn Mật Chỉ Hà, nói:

-Mật tiểu thư, ta xemtrên núi này quang mang ngập trời, không biết cóphải là cóbảo bối gìxuất thế haykhông. Nếu như haingười chúng ta làkẻ thứ nhất tới đây, không bằng cùng nhau lên núi tầm bảo?

-Ồ? Ngươi muốn hợp tác với tasao?

Mật Chỉ Hàhíp mắt lại, nở nụ cười vôcùng mêngười, khiến choxuân tâm của Ấn Vô Tànhốn nháo.

-Thập đại thị tộc luôn đồng bệnh tương liên, phân thì haibên cùng cóhại, hợp thì cùng cólợi...

Ấn Vô Tàtự tinnói:

- Sovới việc để chongười khác chiếm tiện nghi, không bằng haingười chúng tacùng nhau tầm bảo sauđó chia đều, không biết ýcủa Mật tiểu thư rasao?

-Như vậy rất tốt.

Mật Chỉ Hàđáp ứng, haingười nhìn nhau cười, trong lòng aicũng có suynghĩ riêng của mình.

Hai người vừa chân trước chân saulên núi thì phía xalại cóhơn mười đạo lưu quang lục tục chạy tới.

Trong những tu sĩnày, cótán tu, cóđệ tử tông thị, bọn họ vôcùng ăn ýchia làm haiphe, phenào cũng nhìn đối phương không mấy thiện cảm, chỉ làtrước khichưa nhìn thấy bảo vật, bọn họ cũng không códự định động thủ. Vìvậy song phương đều tự phân thành haiđường, hướng về phía núi Xích Viêm tìm kiếm.

...

Xích Viên sơn này dường như bị một cỗ lực lượng thần bí baophủ, không thể sử dụng ngự không thuật, hơn nữa nơi này đều donham thạch cấu thành, trải qua vôsố năm được viêm hỏa rèn luyện đã trở nên kiên cố không gìsánh được, kỳ bảo bình thường khó cóthể động tới nó.

Từ đó, mọi người muốn trèo lên cũng cóchút phiền phức. Chỉ làđáng người tiến vào Cổ Vực này dù saocũng cóchuẩn bị màđến, đủ loại kỳ bảo xuất hiện, cả đám tiếp tục hướng về phía đỉn núi mà leolên.

-Hô! Rốt cục cũng tới nơi.

Ấn Vô Tà vàMật Chỉ hàđồng thời lên tới đỉnh núi. Chung quanh làmột mảnh hoang vu, ởgiữa cómột hố sâu thật lớn, khói bốc lên cuồn cuộn, màquang trụ chính làbắt đầu từ giữa chiếc hố sâu này.

- Ởđây.

Đôi mithanh túcủa Mật Chỉ Hànhăn lại, trong lòng cóchút lolắng.

Ấn Vô Tà ỷvào tu vibản thân chonên không cókiêng kỵ nhiều lắm, nhanh chóng hướng về phía miệng núi đitới.

Mật Chỉ hàthấy thế, chorằng đối phương muốn độc chiếm bảo vật chonên vội vãtheo sau, trên mặt xuất hiện vẻ đề phòng.

Trong vòng miệng núi, khói bụi dày đặc, bằng vào mắt thường khó cóthể thấy rõphía dưới rốt cuộc cóvật gì.

Ấn Vô Tà vàMật Chỉ Hàđồng thời xuất rathần niệm tìm kiếm, thế nhưng lại bị một đạo láchắn vôhình bắn ngược trở về.

-Rốt cuộc là cóchuyện gì?

Hai người vôcùng mờ mịt, không biết nên làm thế nào, dù saokhông ainguyện làm cánh chim đầu đàn.

Hiện tại, aicũng không dám chắc bên trong ngọn núi này cónguy hiểm gì haykhông, nếu như tùy tiện xuống phía dưới tìm kiếm, vạn nhất xảy rachuyện gì, không chỉ tiện nghi chokẻ khác, màngay cả tính mệnh của mình cũng không giữ được.

Trong lúc haingười đang dodự, mặt đất đột nhiên kịch liệt runrẩy, trong ngọn núi truyền đến tiếng kêu bén nhọn.

Rầm rầm!

Sóng nhiệt kịch liệt đập vào mặt, Ấn Vô Tà vàMật Chỉ Hàsợ hãi vội vã luivề phía sau.

-Tiếng kêu vừa rồi làthứ gìvậy?

-Lực lượng quá lớn a.

Mật Chỉ Hàthở hổn hển, bộ ngực phập phồng bất định.

Sắc mặt Ấn Vô Tàngưng trọng, bộ dáng giống như gặp phải đại địch, căn bản không cótâm tình đitrả lời đối phương.

....

Lại một tiếng nổ vang lên, một thân ảnh từ bên trong miệng núi lửa lao rahướng về phía haingười đánh tới.

-Không tốt!

Ấn Vô Tà vàMật Chỉ Hàđều tế rakỳ bảo hộ thân, đồng thời cảm giác một đạo lực lượng trầm trọng như núi đánh tới, khiến chonội phủ bên trong nảy lên, miệng phun ratiên huyết.

-Đây... Đây rốt cuộc làvật gìvậy?

Mật Chỉ Hàngẩng đầu lên, sắc mặt không còn chút máu. Lúc này, cómột đầu phiđiểu đang bayliệng trên bầu trời, haicánh giang rộng, toàn thân màu đỏ sậm, giống như làhỏa diễm.

-Long tước! Đó làXích Viêm Long Tước.

Ấn Vô Tàvẻ mặt hoảng sợ nhìn phía trên bầu trời, cái gì màkiêu ngạo cùng tự hào đều bị hắn ném đi, trong lòng sinh racảm giác tuyệt vọng chưa baogiờ có.

Xích Viêm Long Tước chính làviễn cổ hoang thú, truyền rằng conthú này sở hữu huyết mạch của Viêm Long và ChuTước, một khitiến hóa hoàn toàn, cóthể hủy thiên diệt địa. Đừng nói làThiên Đạo caothủ như Ấn VôTà, cho dù làlão tổ tông Ấn giacủa hắn, trước mặt dị thú này cũng chỉ cóthể chạy trối chết giữ thân.

-Tại saolại cóthể như vậy? Saolại cóthể gặp được Xích Viêm Long Tước ởchỗ này?

Vẻ mặt Mật Chỉ Hànhư dại ra,không biết nên làm như thế nào. Làm đệ tử của thị tộc nàng tự nhiên vôcùng rõràng sự hung hiểm của Cổ Vực, chonên trước khitiến vào nàng đã chuẩn bị vôcùng đầy đủ, tận lực tránh thoát khỏi mọi nguy hiểm, thế nhưng nàng chưa baogiờ nghe nói quaXích Viêm Sơn này cómãnh thú như vậy.

Kỳ thực chuyện này cũng không trách được nàng, Xích Viêm Sơn này cóhoang thú như vậy sống ởđây, những người leolên đều đâu còn cơhội giữ lấy mạng sống nữa, không có aisống sót, đương nhiên cũng không cómột aibiết tới sự tồn tại của hoang thú.

Nếu muốn trách, chỉ trách bọn họ quá tham lam.

-Xong rồi! Chúng taphải chết ởchỗ này rồi!

Giữa lúc haingười sắp buông xuôi, từng đạo nhân ảnh đặt chân lên đỉnh núi.

Thấy nhiều người như vậy xuất hiện, tâm tưmuốn sống của haingười lại được nhen nhóm.

-Mọi người mau ra taydiệt súc sinh này, bảo vậy ngay ởdưới Hỏa Diệm sơn.

Ấn Vô Tàliếc mắt nhìn Mật Chỉ Hà, Mật Chỉ Hàlập tức hiểu ý,gấp giọng nói:

-Mọi người cùng nhau động thủ, súc sinh này vôcùng lợi hại.

Mọi người vừa mới đilên, còn chưa kịp hiểu ởđây đang xảy rachuyện gì, thế nhưng khinghe thấy haingười nói, theo bản năng đều xuất rakỳ bảo của bản thân.

Kíu...

Nhìn thấy nhiều người xalạ như vậy, Xích Viêm Long Tước cảm thấy lãnh địa của mình bị xâm phạm nghiêm trọng, nóphẫn nộ rít gào, miệng phun hỏa diễm, muốn đem đám người xâm phạm lãnh địa của nóđốt thành trotàn.

Lưu tinh hỏa vũ, phô thiên cái địa.

 Chương 106: Nhân tâm tham lam

-Tản ra! Mautản ra.

Hỏa vũphủ xuống, giống như làthiên tai, nguy cơtràn ngập.

Chung quanh giống như một biển lửa, chúng tu sĩvội vãvận chuyển chân nguyên, toàn lực chống lại, thế nhưng thực lực giữa haibên kém xa,gần mười tức quađi, tất cả mọi người đều cảm thấy thân thể mình rực, ngay cả hôhấp cũng vôcùng khó khăn.

Lúc này mọi người mới biết được, đám người bọn hắn bị Ấn Vô Tà vàMật Chỉ Hàtính toán, đem bọn họ thành láchắn. Màlúc này cómuốn thoát cũng đã chậm, toàn bộ đỉnh núi bị hỏa diễm phong tỏa, ngay cả thần niệm cũng không thể xuất ra.

- Conmẹ nó! Đây rốt cuộc làdị thú gì?

-Ấn VôTà! Hận này đã kết, saunày chúng tanhất định sẽ không để chongươi được yên!

-Không tốt! Nhanh, không chống đỡ được rồi.

-Tên tiểu nhân Ấn Vô Tànhà ngươi, lão tử cho dùthành quỷ cũng không bỏ qua chongươi!

...

Thấy mọi người nhao nhao chửi bới không ngớt, một vị lão nhân tán tuquát to:

-Được rồi! Tới lúc nào rồi màcòn như vậy, nếu cứ tiếp tục như thế này aicũng đừng mong sống sót.

Sắc mặt Ấn Vô Tàthay đổi mấy lần, sauđó cố nén nhục nhã trong lòng nói:

-Đó chính làXích Viêm Long Tước, nếu như mọi người không liều mạng, thì toàn bộ chúng tasẽ phải chết ởnơi này.

Một tiếng rống tovang lên, Ấn Vô Tàdẫn đầu tế ramột cái ấn, hung hăng đập về phía Long Tước.

Mặc dù cókhông ítngười vẻ mặt mờ mịt, chưa từng nghe quatên Xích Viêm Long Tước, thế nhưng khithấy haithiên kiêu chitử như Ấn Vô Tà vàMật Chỉ Hà códáng dấp chật vật như vậy, một loại dự cảm bất hảo dâng lên trong lòng mọi người.

Vì vậy mọi người cũng không cólưu thủ, đều xuất ratuyệt kỹ của bản thân, không ngừng công kích.

Rầm rầm! Oanh!

Tiếng nổ kinh thiên, bađộng cường liệt khiến choXích Viêm sơn layđộng. Kỳ bảo chính làkỳ bảo, quả nhiên có uythế kinh thiên động địa.

Dưới sự công kích mạnh mẽ, dáng vẻ ngạo nghễ của Xích Viêm Long Tước thuliễm lại không ít.

Mọi người thấy vậy mừng rỡ nhưu điên, đang định tiếp tục xuất thủ, không ngờ khí thế của Xích Viêm Long Tước đột nhiên bạo phát, sovới lúc trước càng thêm kinh khủng hơn.

Kíu!

Xích Viêm Long Tước vỗ cánh không ngừng, hỏa thế ngày càng mạnh mẽ, đồng thời càng lúc càng cháy áchơn, nếu như còn tiếp tục như vậy, toàn bộ mọi người ởđây sẽ bị đốt cháy thành tro.

Trong lòng mọi người vôcùng phẫn nộ, cả đám dùng ánh mắt oán độc nhìn haingười Ấn VôTà, hận không thể băm vằm haingười bọn họ. THế nhưng bọn hắn chưa từng nghĩ tới, cho dù haingười Ấn Vô Tàkhông tính toán bọn họ, bọn họ cũng sẽ tới đây tầm bảo, vàkết cục cũng như hiện tại.

Tất cả những chuyện này, đã định trước từ khibọn hắn lên Xích Viêm sơn.

...

Dưới liệt hỏa không ngừng thiêu đốt, mỗi một tức ngắn ngủi lại dài như mấy năm.

Thời gian trôi đitừng chút một, đã cóvài tên tu sĩkhông chịu được bị liệt hỏa đốt cháy, dưới tiếng kêu thê lương biến thành một đống trotàn.

Tuyệt vọng! Sợ hãi!

Thấy tràng cảnh như vậy, trong lòng mọi người nảy lên từng trận hàn ý,linh hồn cũng theo đó mà runrẩy. Nhiều năm tuhành lại hóa thành bọt nước, bọn họ không camlòng, bọn họ hối hận, bọn họ không muốn chết như vậy, bọn họ còn muốn truy cầu đạo trường sinh...

Tử vong! Tử vong!

Tất cả đều kết thúc, những oán hận đều chuyển thành tuyệt vọng vôbiên!

Nhưng màđúng lúc này, một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, một nắm taycực đại đánh thẳng về phía Xích Viêm Long Tước...

Khó cóthể diễn tả bừng ngôn ngữ đó làmột quyền thế nào, không cókhí thế kinh thiên động địa, không códấu tích phá không, một quyền này xuất hiện quả thực quá mức ngoài ýmuốn, giống như thiên ngoại phitiên, vừa vô ý,lại không mang theo một chút lợi ích phàm trần nào.

Oanh!

Một quyền hung hăng trực tiếp đánh vào trên người Xích Viêm Long Tước, đem nóđánh vào hỏa sơn, sinh tử không rõ.

Liệt hỏa trong thiên địa, toàn bộ thế giới này đột nhiên trở nên yên tĩnh dị thường.

Biến hóa xảy rabất thình lình khiến chomọi người chấn động không gìsánh được. Dị thú vừa mới hung mãnh nhưu vậy không ngờ lại bị một quyền của người tađánh chosinh tử không rõ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thực sự khó cóthể tinđược.

Phục hồi tinh thần lại, nội tâm mọi người kích động vạn phần!

Lần này cóthể nói làsống sót sau tainạn, trải quađủ loại cảm xúc, mọi người mới cảm thấy sinh mệnh trân quý rasao, thảo nào trước khitiến vào Cổ Vực, Diệu ÂmTử lại 3lần nhắc nhở mọi người cólựa chọn buông tha haykhông, hiện tại nghĩ lại, lời này quả thực cóđạo lý.

...

Bình tĩnh lại, mọi người đang muốn tiến lên cảm tạ đối phương, thế nhưng tới khibọn họ nhìn rõdáng dấp đối phương, thân thể đột nhiên bất động tại chỗ.

Người này không phải aikhác màchính là LýNhạc Phàm thanh danh hiển hách trên Ẩn Lâm Đại Hội, người này lực lượng cường đại, bối cảnh càng đặc thù, coinhư làngười của Tứ Tông thập thị cũng không dám đắc tội với hắn, bởi vìđắc tội với hắn, aicũng không cókết cục tốt, Đạm Thai gia làminh chứng rõràng nhất, thị tộc ngàn năm cuối cùng cũng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

-Tạ ơn... Cảm tạ âncứu mạng của đạo hữu.

Mặc dùlòng có engại, thế nhưng mọi người ởđây đều kiên trì tiến lên cảm ơn.

Nhạc Phàm nhàn nhạt gật đầu không cóbiểu hiện gì, trên mặt cũng không cóbất luận biểu tình gì. Sở dĩhắn xuất thủ cứu người, hàon toàn là vì lo chobằng hữu của hắn gặp nạn, hiện tại nhìn chu vichung quanh đoàn người, thân ảnh quen thuộc ngay cả một chút quen thuộc cũng không có, hắn mới âmthầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu ởđây không cóngười hắn biết, Nhạc Phàm cũng không dự định tiếp tục ởlại, chuẩn bị rời đi.

- Lýhuynh, chậm đã.

Mật Chỉ Hàthấy LýNhạc Phàm rời điliền bước lên phía trước, nhẹ nhàng nói:

-Nếu như Lýhuynh đã tới, saokhông cùng chúng taxuống phía dưới tầm bảo đisao. Nói không chừng ởđây thực sự lại cóbảo vật. Phong thái của Lýhuynh thực sự khiến choChỉ Hàngưỡng mộ, không biết Chỉ Hà có maymắn đồng hành cùng Lýhuynh haykhông?

Biểu lộ vôcùng rõràng, ámchỉ trần trụi.

Thấy bộ dáng Mật Chỉ Hàlấy lòng namnhân khác, vẻ ghen ghét trong mắt Ấn Vô Tàchợt lóe lên, lập tức thay bằng bộ dáng thành khẩn nói:

-Đúng vậy, Lýhuynh, không bằng ngươi đicùng chúng ta đi a!Hơn nữa Lýhuynh lại có âncứu mạng chúng ta,bảo vật nơi này theo lýhẳn sẽ thuộc về Lýhuynh.

-Bảo vật sao?

Nhạc Phàm liếc mắt nhìn haingười, như làđang cười nhạo đối phương.

Có người, quả nhiên là cólòng tham, vĩnh viễn không baogiờ thấy đủ. Vừa rồi mới tránh được một kiếp, bây giờ lại nghĩ tới lợi ích, thế nhưng điều đáng trách nhất chính là, còn muốn lợi dụng ânnhân cứu mạng của mình.

Đối với người như vậy, từ trước tới nayNhạc Phàm thấy cũng không ít.

Chỉ thấy ánh mắt Nhạc Phàm ngưng trọng, sát ýnồng đậm baophủ Ấn Vô Tà vàMật Chỉ hà, khiến chosắc mặt haingười nhất thời trắng bệch, khóe miệng runlên, nửa chữ cũng không tuôn rakhỏi miệng được.

Thấy tràng cảnh như vậy, những tu sĩchung quanh tức thì khẩn trương, đồng thời trong lòng sinh racảm giác sảng khoái. Nhất làchúng tán tu,bọn họ vôcùng chán ghét bộ dáng kiacủa đám đệ tử thị tộc.

Nhạc Phàm hiện tại đang cần một lượng lớn Thiên Tinh, tuyrằng hắn không thèm để ýtới làbảo vật gì, bất quá, câu nói của haingười kiacũng đã nhắc nhở hắn, quang trụ này tựa hồ cóchút kỳ lạ, nói không chừng phía dưới thực sự códấu Thiên Tinh cũng không biết chừng.

...

Đi tới miệng núi, ngoại trừ khói bụi cuồn cuộn thì không nhìn thấy gìkhác.

Trong lúc Nhạc Phàm đang dodự cónên xuống phía dưới thăm dò haykhông thì đột nhiên ngọn núi rung chuyển.

Ong Ong....

Hỏa sơn rung động mạnh mẽ, trong yên vụ nồng đậm đột nhiên cómột đạo hỏa quang bắn ra, laothẳng về phía Nhạc Phàm!

 Chương 107: Cừu nhân gặp mặt

Sơn băng địa liệt, hỏa diễm bạo phát, từng dòng nham thạch nóng hổi phun ra.

Đây làcơn giận dữ của đại địa, muốn hủy diệt sinh linh vạn vật, xung quanh nódường như chỉ cóđạo quang trụ thông thiên làkhông cólấy nửa điểm ảnh hưởng.

-Không tốt! Hỏa diễm tất sát!

Thiên taiphủ xuống, vẻ mặt chúng tu sĩ vôcùng kinh khủng, không tự giác màlùi lại, bọn họ muốn thoát khỏi nơi này, thế như lại bị một cỗ áplực vôhình đè nén, khiến chothân thể không thể nào động đậy.

Thần thông không địch lại số kiếp, vận hạn ngày hôm nay làtự nhiên của thiên đạo, quytắc vạn vật luân hồi. Dưới quytắc này, lực lượng của mọi người đều cóvẻ nhỏ bé, bénhỏ tới mức không đáng kể.

So với chúng tusĩ, Nhạc Phàm cóvẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn vẫn thường khổ tuthượng cổ luyện thể thuật, chonên hiện tại bảy thành tu viđều ởtrên thân thể, tự nhiên sẽ không sợ hãi địa sát hỏa hải này ănmòn.

Hỏa sát bức người, Nhạc Phàm bước lên phía trước một bước, nương theo lực xoay người, mạnh mẽ tung một quyền về phía trước.

Oanh!

Quyền ýkinh thiên, kình khí chấn động, dưới một quyền này, hỏa quang bị đánh tan.

Đỉnh núi khôi phục lại vẻ bình yên như cũ, chúng tu sĩtrợn mắt nhìn Nhạc Phàm, ánh mắt dị dạng kiagiống như lànhìn thấy một conquái vật. Đối phương không ngờ lại lấy huyết nhục thân thể, ngạnh kháng địa sát hỏa diễm, không những thế lại còn đánh tannó, thủ đoạn như vậy đã vượt quaphạm trù nhận thức của mọi người. Đừng nói làbọn họ, cho dùđám cường giả Thiên Đạo đỉnh phong cũng không làm được như vậy.

Còn chưa chờ mọi người kịp hồi phục tinh thần, một thân ảnh khổng lồ từ trong hỏa sơn bay ra,chính làđầu Xích Viêm Long Tước vừa rồi.

...

Thời thiên địa sơkhai, thế giới làmột mảnh hắc ám, mãi đến khingọn lửa xuất hiện, thế giới mới cómột tiaánh sáng.

Có thể không chút khoa trương nào nếu nói, lửa làtín ngưỡng tinh thần, là hivọng truyền thừa, lànguồn suối sinh mệnh.

Đương nhiên, phàm làvật gìcũng đều có haimặt của nó, lửa tuyrằng mang đến ánh sáng và hivọng, đồng thời cũng mang đến thiên tai, hủy diệt... Mà ởthời viễn cổ, Xích Viêm Long Tước chính làloài chim mang đến thiên tai, hủy diệt đó.

Kíu!

Một tiếng kêu chói taivang lên, Xích Viêm Long Tước vỗ cánh, trừng mắt nhìn Nhạc Phàm, không dám tùy tiện xông lên.

Đầu Long Tước này tồn tại trên thế gian đã được mấy nghìn năm, linh trí đã mở, đương nhiên biết nhân tộc trước mắt này vôcùng khó đối phó, nhất làmột quyền đối phương vừa đánh rakia, thân thể giống như kimcương, uylực của địa sát hỏa diễm trước mặt nó suygiảm lớn.

Một người một chim gắt gaogiằng co,bầu không khí ngày càng ngưng trọng.

Nhạc Phàm nhíu mày, cũng không muốn động thủ cùng nó. Chỉ tiếc, hắn nghĩ như vậy như đầu Long Tước này lại không nghĩ như vậy. Một quyền vừa rồi của Nhạc Phàm đã khiến đầu Long Tước này đau đớn muốn chết, nếu cứ như thế màquên đi, bảo sao nó cantâm chođược?

Một lúc lâu sau, Xích Viêm Long Tước rốt cuộc không còn kiên trì được nữa, phẫn nộ kêu lên một tiếng, vụt về phía Nhạc Phàm.

Kíu!

Thế tới như phong hỏa, liệt diễm ngập trời.

Tốc độ của Xích Viêm Long Tước cực nhanh, trong khoảng thời gian nháy mắt đã tới trước mặt Nhạc Phàm.

Phốc!

Thân pháp của Xích Viêm Long Tước vôcùng linh hoạt, cánh chim giống như đao phong, sắc bén không gìsánh được. Thế nhưng thân thể Nhạc Phàm lại giống như kimcương, không cónửa điểm tổn hại.

Trong khoảng thời gian ngắn, song phương càng đấu lực lượng càng ngang nhau.

...

Có câu nói, thần tiên đánh nhau, conngười gặp taiương.

Nhạc Phàm vàXích Viêm Long Tước mỗi một lần vung taynhấc chân đều có uythế lớn lao, khắp nơi đều làcát bayđá chạy, hỏa quang bắn rabốn phía. Tu sĩchung quanh khó tránh thoát khỏi uythế của trận chiến này, không ítngười tức thì bị phong nhận của Xích Viêm Long Tước làm bị thương.

Mật Chỉ Hàlặng lẽ liếc nhìn Ấn VôTà, âmthầm truyền âmnói:

-Ấn huynh, hiện tại chúng tanên làm gìbây giờ?

-Động không bằng tĩnh. Dù sao đinữa hiện tại mọi người cũng không thoát được, không bằng chờ một chút.

Ánh mắt Ấn Vô Tàlóe lên, trên mặt hiện lên vẻ tàn nhẫn:

- LýNhạc Phàm này hung thần sát ác, đầu Long Tước kiacũng không phải làthứ dễ chọc, nói không chừng bọn họ sẽ đánh nhau tới lưỡng bại câu thương. Lúc đó, chúng tavừa vặn cóthể làm ngư ông đắc lợi, nếu như cóthể mượn cơhội diệt trừ LýNhạc Phàm, vậy thì làhoàn mỹ nhất.

-Ngươi... Ngươi điên rồi sao?

Mật Chỉ Hà runrẩy, vẻ mặt khẩn trương nhìn đối phương nói:

- LýNhạc Phàm chính làtruyền nhân của VôDanh Đại Tôn, nếu như hắn cóchuyện không hayxảy ra, VôDanh Đại Tôn sẽ truy cứu tới cùng, nơi này cóvài chục conmắt đang nhìn vào, muốn giấu khẳng định sẽ không được, nếu như VôDanh Đại Tôn màđiên cuồng, sợ rằng ngay cả lão tổ tông cũng không bảo hộ được chochúng ta.

Ấn Vô Tàcười hắc hắc nói:

-Sợ cái gì màsợ. Dù sao đinữa VôDanh Đại Tôn cũng không sống được vài ngày nữa, tùy thời đều cóthể tạo hóa. Huống chimấy vị Đại Tôn khác cũng luôn nhìn chằm chằm Phật Tông, nếu như chúng taloại trừ LýNhạc Phàm, không chừng còn cấp chomấy vị đó một nhân tình. Hắc hắc! Hơn nữa, chúng tachỉ cần nắm chặt thời cơ, đem đám người chướng mắt này diệt sát cũng không phải làviệc khó.

-Ngươi thực sự nắm chắc?

Mật Chỉ Hànghi hoặc, nhưng Ấn Vô Tàchỉ cười màkhông đáp lại.

...

Đỉnh núi Xích Viêm, khói bụi cuồn cuộn, thỉnh thoảng truyền đến tiếng ầm ầm, thithoảng lại cónham thạch nóng chảy như hỏa vũtừ trên trời giáng xuống.

Phía chân trời xa xa, haiđạo lưu quanh nhanh chóng baytới, hạ xuống chân núi Xích Viêm.

- Chulão đệ, xem rachúng tatới vôcùng đúng lúc.

-Tốt! Vôcùng tốt! Hồn ấn của Tôn giả quả nhiên lợi hại, trong Cổ Vực không ngờ lại cóthể cảm ứng rõràng, lần này LýNhạc Phàm chạy không thoát rồi.

-Hắc hắc. Thế nhưng đầu Cổ hoang thú kia vôcùng khó đối phó, trước tiên chúng tacứ nhìn cái đã, chờ sau khibọn chúng lưỡng bại câu thương rồi mới đi thuthập tàn cục, nói không chừng còn cóthể khiến chúng takinh hỉ một phen.

-Như vậy cũng tốt.

...

Hai người nhìn nhau cười, sóng vaibước về phía trước.

Nhìn đỉnh núi Xích Viêm, đát đá baylả tả, Nhạc Phàm vàđầu Long Tước kiacàng đấu càng kịch liệt, dường như haibọn họ là haiđầu quái vật vĩnh viễn không biết mệt.

Một ít tu sĩbị ngộ thương, đều tế rakỳ bảo phòng ngự, cố thủ tại một góc, trong lòng vôcùng bất đắc dĩ.

Thời gian không ngừng trôi qua, Xích Viêm Long Tước lại càng cảm thấy bất an,trong miệng không ngừng kêu

Nhạc Phàm thấy thế trong lòng không khỏi trầm xuống, dãthú dù saocũng là dãthú, mặc dù cólinh trí, cũng không cókhả năng sở hữu sự bình tĩnh là tư duyphán đoán của nhân loại. Nếu như tiếp tục dây dưa, đầu Xích Viêm Long Tước này sẽ phát cuồng, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Đối phó với dãthú chỉ cómột biện pháp, đó chính làđánh, đánh cho nókhông còn đường thủ, đánh cho nóhoang mang, losợ, đánh chođến khi nóphục hoặc chết mới thôi.

Suy nghĩ như vậy, Nhạc Phàm không những không tránh né màđề caokhí thế của bản thân, một quyền nối tiếp một quyền đánh về phía Long Tước.

Nếu luận thực lực chân chính Xích Viêm Long Tước cóthể nói làhơn xaCổ hoang thú, lại sinh ratrên trong hỏa diễm, không phải làthứ màNhạc Phàm cóthể địch nổi. Chỉ tiếc rằng, Xích Viêm Long Tước này, phân nửa bản lĩnh của nóđều cóliên quan tới hỏa diễm, màthân thể của LýNhạc Phàm vừa vặn không sợ hỏa diễm ănmòn... Chonên, đầu Xích Viêm Long Tước này phải ănthiệt thòi lớn.

Đối mặt với nắm taycủa LýNhạc Phàm, Xích Viêm Long Tước cảm thấy bất lực, nếu không phải nó cóthân pháp linh mẫn, sợ rằng đã sớm bị LýNhạc Phàm đánh bay. Chính xác hơn, Xích Viêm Long Tước này bị quyền ýcủa LýNhạc Phàm làm chosợ hãi.

Kíu!

Xích Viêm Long Tước biết bản thân mình trả thù không được, vìvậy sau khikhông camlòng kêu lên haitiếng, nóliền hướng về phía miệng núi lửa bayđi, biến mất trong nham thạch nóng chảy.

Khói đặc tán đi, tất cả lại khôi phục bình thường, không cólấy nửa điểm động tĩnh.

...

Ai cũng không ngờ tới, một hồi tranh đấu kịch liệt lại cókết quả như vậy.

Cảm giác áplực biến mất, chúng tu sĩlập tức khôi phục lại tự do,thế nhưng nhìn LýNhạc Phàm đứng ởđó, tất cả bọn họ đều sững sờ, không biết nên làm thế nào.

Thấy Xích Viêm Long Tước lui ra,Nhạc Phàm thở dài nhẹ nhõm.

Đừng xemhiện tại hắn cóthể dễ dàng đứng ởchỗ này, trên thực tế, trận chiến vừa rồi tiêu haocủa hắn không ítthể lực, dù sao uythế của Xích Viêm Long Tước này không phải chuyện đùa, nếu như không phải thân thể của hắn cứng rắn như kimcương, chỉ sợ đã sớm bại trận. Cóthể nói rằng, nếu như đổi lại làbất kỳ Thiên Đạo cường giả đỉnh phong nào tới nơi này, đều không cóbiện pháp bình yên vôsự trong địa hỏa của Xích Viêm Long Tước.

Ánh mắt Nhạc Phàm lạnh nhạt đảo quamọi người, không hề nói một lời.

Sau khiđánh một trận, Nhạc Phàm đã không còn ýnghĩ muốn tầm bảo nữa, thế nhưng đúng lúc hắn muốn nhấc chân rời đi, ởsâu trong nội tâm đột nhiên truyền đến cảm giác nguy hiểm.

-Người nào? Đi ra!

Đình chỉ cước bộ, Nhạc Phàm quay đầu nhìn về phía sát đỉnh núi, chỉ thấy hai hưảnh như ẩn như hiện ởphía saunham thạch.

- LýNhạc Phàm không hổ là LýNhạc Phàm, tính cảnh giác không ngờ lại caonhư vậy, xem ramuốn lenlén xuất thủ không được rồi.

-Thì đã sao? Dù sao đinữa, lúc này hắn phải chết không thể nghi ngờ.

-Điều đó làđương nhiên.

Trong khinói chuyện, thân hình haingười hiện ra, đivề phía Nhạc Phàm.

-Không ngờ lại làcác ngươi.

Con ngươi Nhạc Phàm corụt lại, người tới không phải là aikhác mà làkẻ đứng đầu haithế lực lớn cóhuyết hải thâm cừu với hắn, ChuKhang Cảnh vàTriệu Thiên Cân.

 Chương 108: Thiên quỷ như ý

Câu cửa miệng của trí giả chính là: mọi sự trên thế gian chotới bây giờ không baogiờ cósự trùng hợp ngẫu nhiên, nếu như thực sự có, vậy đó chính là âmmưu cùng quỷ kế.

Chu Khang Cảnh vàTriệu Thiên Cân đột nhiên xuất hiện, hiển nhiên không phải là vìtầm bảo hay đingang qua, kẻ mùcũng nhìn rađược, mục tiêu bọn họ tới đây là vì LýNhạc Phàm.

Đối với ânoán giữa haivị lão đại và LýNhạc Phàm, những tu sĩ ởđây cũng không rõràng cholắm, bọn họ chỉ biết giữa haibên cócừu hận sinh tử. Tranh đấu giữa Thiên đạo cường giả như vậy, không phải làthứ màđám người bọn họ cóthể nhúng tayvào.

Vì vậy không ítngười cótâm tưrời đi, lặng lẽ phi raphía biên giới, chuẩn bị rời đi.

- LýNhạc Phàm, ngay cả Cổ hoang thú cũng không thể giết chết ngươi, mệnh của ngươi đúng làcứng a, ha ha.

Triệu Thiên Cân nở nụ cười ônhòa, trong mắt lóe lên vẻ âmngoan.

Lửa giận hừng hực, sát ýngập trời!

Cừu nhân gặp mặt, khiến người tađỏ mắt!

Trong sát nathấy haingười xuất hiện, sát ýtoàn thân Nhạc Phàm không khống chế được màbạo phát. Một cỗ sát ýnồng đậm baophủ đỉnh núi, ngay cả khí tức của địa sát chihỏa cũng bị lumờ.

Chu Khang Cảnh không để ýtới ánh mắt giết người của LýNhạc Phàm, nói:

- LýNhạc Phàm không nghĩ tới chúng talại gặp nhau sớm như vậy, ngươi còn nhớ lời tanói haykhông? Lần saugặp mặt chính làtử kỳ của ngươi! Lần này ngươi đừng hyvọng VôDanh Đại Tôn sẽ tới cứu ngươi, hắn hiện tại đang cùng mấy vị Đại Tôn ởmột chỗ, ốc còn không mang nổi mình ốc. MàCổ Vực cómười giới, trừ phicác bằng hữu của ngươi ởcùng một giới, bằng không không ai cóthể trong một thời gian ngắn chạy tới đây. Vìvậy, lần này ngươi chết chắc rồi.

-Các ngươi saolại ởcùng một chỗ? Saolại biết ta ởđây?

Hai mắt Nhạc Phàm đỏ lên, cónén sự tức giận lạnh lùng nhìn đối phương. Theo hắn biết, Thập Phương chimôn bởi vì cũkỹ, chonên không thể bình thường thông hành, vìvậy mỗi một người tiến vào đều tới những địa phương khác nhau, căn bản không thể xác định vị trí. MàThập Phương giới rộng nhưu vậy, hắn tuyệt đối không tintrên thế gian lại cóchuyện tình trùng hợp như vậy, để cho haingười cùng xuất hiện ởmột chỗ.

Thấy LýNhạc Phàm hỏi, ChuKhang Cảnh mỉm cười nói:

- LýNhạc Phàm, rất ngạc nhiên đúng không? Ha ha,trên thế gian này còn córất nhiều thứ ngươi không biết tới, chỉ là, dù saongươi cũng sắp chết, cónói chongươi cũng không sao...

Híp mắt lại, ChuKhang Cảnh thẳng thắn nói:

-Lần trước, Cực Kiếm Đại Tôn đã hạ trên người chúng taKiếm hồn ấn ký, ấn kýnày chính là domột tiathần hồn của Đại Tôn biến thành, vôluận làcách xa baonhiêu đều cóthể dựa vào nó màcảm ứng. Hiện tại hẳn ngươi đã rõ, vì saochúng talại xuất hiện ởnơi này, vì saolại biết ngươi ởđây.

- Ýngươi muốn nói, Cực Kiếm Đại Tôn đã sớm lưu lại ấn kýtrên người ta?

Nhạc Phàm ngẩn ra,không khỏi nhớ tới tràng cảnh giao thủ với Cực Kiếm Đại Tôn.

Cực Kiếm Đại Tôn xuất thủ ngăn cản hắn truy sát ChuKhang Cảnh, cùng đối chiêu với hắn, nếu như trên người hắn quả thực cóKiếm hồn ấn kýđúng như lời ChuKhang Cảnh nói, hẳn làđã bị hạ lúc hắn trúng chiêu.

Nhạc Phàm tự hỏi, giữa hắn vàCực Kiếm Đại Tôn không có ânoán gì, cho dù làcó, cũng chỉ có MaMôn màthôi. Rốt cuộc là vìcái gì, không ngờ đường đường làĐại Tôn lại đi thitriển thủ đoạn titiện với một vãn bối như vậy.

Sát ýtrong lòng càng ngày càng nặng, cho dùNhạc Phàm không biết Cực Kiếm Đại Tôn xuất phát từ mục đích gì màtính toán hắn, thế nhưng cũng không ngăn cản được sát tâm của hắn dành choCực Kiếm Đại Tôn.

Thấy đối phương sắc mặt âmtrầm, trong lòng ChuKhang Cảnh sảng khoái không gìsánh được, ravẻ cảm khái nói:

- LýNhạc Phàm ơi là LýNhạc Phàm, cóthể khiến chomột vị Đại Tôn đích thân đối phó ngươi, ngươi cũng nên cảm thấy tự hào đi a!Ngươi yên tâm, chờ sau khingươi đi, ta xemđem đám người Thiết Huyết xuống đó cùng ngươi.

Về phần câu nói kế tiếp của ChuKhang Cảnh, ngay cả một chữ Nhạc Phàm cũng không cónghe lọt tai, hắn cũng không hỏi vìsao. Lúc này, trong lòng của hắn tràn ngập cừu hận vàphẫn nộ.

Lập tức, thân ảnh Nhạc Phàm khẽ động, trực tiếp vọt tới, chiến đao màu đỏ tươi xuất hiện trong tay...

Sát! Sát! Sát!

Đao thế hung mãnh, mỗi một đao đều mang theo hận ýhơn mười năm của Nhạc Phàm.

Chu Khang Cảnh vàTriệu Thiên Cân mặt ngoài giả vờ cười nhạt, thế nhưng trong lòng cũng không dám chậm trễ, haingười vội vãvận chuyển chân nguyên bảo vệ bản thân. Cùng lúc đó, Triệu Thiên Cân tế ramột kiện kỳ bảo hình thoi, huyền phù trên đỉnh đầu.

Vật vừa xuất hiện, nhất thời tản rahàn quang chói lóa, hình thành một đạo láchắn quỷ dị, đem ChuKhang Cảnh vàTriệu Thiên Cân baophủ vào trong.

Ầm ầm... Đang Đang....

Từng tiếng trầm muộn như búa tạ đạp vào taimọi người, chỉ thân đao thế của Nhạc Phàm bị đạo láchắn kiaphản lại.

-Đó... Đó là" Thiên Quỷ Như ÝTác".

Mật Chỉ Hà checái miệng nhỏ nhắn của mình, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Thiên Quỷ Như ÝTác" chính làmột kiện kỳ bảo cửu phẩm dođích thân Cực Kiếm Đại Tôn luyện chế, quỷ dị khó lường, vừa cóthể công lại cóthể thủ, còn cóthể mêhoặc tâm trí mọi người, làchí bảo trấn giáo của MaMôn, dưới tình huống bình thường sẽ không đơn giản màxuất ra.

Khóe mắt của Ấn Vô Tàcũng giật giật, nhìn qua cóchút hả hênói:

- Hay chomột kiện "Thiên Quỷ Như ÝTác". Lợi hại! Lợi hại! Xem ralần này MaMôn đã xuất rađủ tiền vốn, nhất định phải đưa LýNhạc Phàm vào chỗ chết mới cantâm a!Chỉ lànhư vậy là haynhất, bản công tử đỡ phải động thủ! LýNhạc Phàm, lần này ngươi chết chắc rồi, không ngờ lại bị Cực Kiếm Đại Tôn hạ Kiếm hồn ấn. Thiên hạ này hiện tại không còn chỗ chongươi dung thân nữa rồi. Ha ha.

....

Uy lực của cửu phẩm kỳ bảo quả nhiên bất phàm, mặc chongoại lực cường đại ra sao nóvẫn không mảy mayrung động.

Trong cương tráo, ChuKhang Cảnh vàTriệu Thiên Cân cười dài nhìn LýNhạc Phàm, đắc ý,trào phúng...

Đang! Đang!

Một đao rồi lại một đao, Nhạc Phàm chỉ cảm thấy bản thân mình giống như đang đánh vào một cục bông, không thể xuất ranửa điểm khí lực, hơn nửa lực lượng thân thể của hắn không ngừng xói mòn, dường như bị đối phương hấp thu.

-Đây là uylực của cửu phẩm kỳ bảo sao?

Mặc dùNhạc Phàm biết tới cửu phẩm kỳ bảo, hơn nữa lại từng dùng qua, thế nhưng hắn chưa baogiờ nghĩ tới cửu phẩm kỳ bảo có baonhiêu uylực. Cho dù làlúc ởtrên Đăng Thiên Thai Mộ Dung Ngạo Hàn tế xaTrấn Hồn Ấn cũng không có uylực lớn như vậy.

Kỳ thực, Nhạc Phàm nghĩ sairồi, lúc đầu Mộ Dung Ngạo Hàn không phải đối thủ của hắn, vìvậy hắn chỉ cảm được một bộ phận uylực nhonhỏ của Trấn Hồn Ấn màthôi.

Tuy nói bát phẩm vàcửu phẩm chỉ kém nhau một phẩm, thế nhưng uylực chênh nhau giống như trời vàđất.

Cửu đại diện chocực hạn, tới cực hạn, thứ diễn sinh rakhông phải làlực lượng mà là quytắc, quytắc trong thiên địa. Mà"Thiên Quỷ Như ÝTác" này diễn biến ra quytắc đó chính làbiến hóa, phòng ngự biến ảo vôhình, tấn công thì biến ảo thành "cảnh", vừa cóthể vây khốn vàdiệt sát, tuyệt đối làkỳ bảo đứng số một số haitrong cửu phẩm.

-Được rồi, nhanh chóng động thủ đi, miễn chođêm dài lắm mộng.

Triệu Thiên Cân biến đổi thủ quyết, "Thiên Quỷ Như ÝTác" trên đỉnh đầu khẽ runlên, hóa thành một đám mây đen... Đám mây đen này quá mức cổ quái, dường như cóthể xuyên quasự cản trở của không gian, vôthanh vôtức xuất hiện trên đỉnh đầu LýNhạc Phàm, từng chút, từng chút, baovây hắn lại.

Cùng lúc đó, trong tay ChuKhang Cảnh xuất hiện một thanh kiếm, hướng về phía Nhạc Phàm đánh tới.

Kiếm vừa xuất, giống như làrồng bayphượng múa, tử khí ngập trời, quang hoachói mắt, giống như đế vương cao caotại thượng, thống lĩnh vạn vật, khiến chovạn vật thần phục.

Nó chính làđế đạo chikiếm -Xích Tiêu.

 Chương 109: Kiếm ấn

Từ xưa truyền rằng, trong Thập đại danh kiếm phong ấn tinh hồn của thượng cổ dị thú, một khicởi bỏ, sẽ sở hữu uylực cực lớn.

Thanh Xích Tiêu thần kiếm này chính là do ChuKhang Cảnh xảo hợp màlấy được trong bảo khố Hoàng cung, tuyrằng vẫn không thể giải phóng tinh hồn, thế nhưng từ khisở hữu thanh kiếm này, hắn tuluyện "Tử khung chân long giám" quả thực như cágặp nước, tiến bộ phithường nhanh chóng, trong vòng ngắn ngủi mười năm liền tiến vào cảnh giới viên mãnh, trở thành đỉnh phong cường giả dưới Đại Tôn.

Một kiếm baytới, giống như thần long ẩn hiện, đâm thẳng tới yết hầu của Nhạc Phàm.

Dưới sự ápchế của "Thiên Quỷ Như ÝTác", Nhạc Phàm không thể nào tránh được chỉ cóthể ngạnh kháng màthôi.

-Cút ngay cho ta!

Gầm lên một tiếng giận dữ, Nhạc Phàm chém ngang một đao, đem thân kiếm đánh lệch đi, mà mubàn taycủa hắn thì bị kiếm khí của thần kiếm làm bị thương.

- Hay chomột thanh kiếm sắc bén!

Nhạc Phàm kinh dị nhìn mubàn taychảy máu của mình, sự đề phòng với ChuKhang Cảnh trong lòng lại đề thăng. Bằng vào sự cường đại của thân thể hắn, lại cóthể bị kiếm khí gây thương tích, cóthể tưởng tượng ra,nếu như bị một kiếm này đâm trúng yết hầu, tuyệt đối làmột kích tuyệt mệnh.

Cũng mayvết thương cũng không quá lớn, bằng vào đặc thù thân thể của Nhạc Phàm, vết thương này trong nháy mắt liền lên danon.

So với bộ dáng kinh ngạc của Nhạc Phàm, thần sắc của ChuKhang Cảnh cũng đột nhiên biến đổi, ánh mắt không thể tưởng tượng được nhìn đối phương.

Xích Tiêu thần kiếm làbinh khí tùy thân của ChuKhang Cảnh, không aihiểu thanh kiếm này hơn hắn. Một thanh thần kiếm sắc bén như vậy, không ngờ chỉ tạo thành một vết thương nhonhỏ ở mubàn tay LýNhạc Phàm, khiến chohắn không thể tưởng tượng nổi.

-Như Ýkết, đi cho ta!

Theo tiếng quát lớn của Triệu Thiên Cân, "Thiên Quỷ Như ÝTác" lần thứ hainổi lên biến hóa...

Đoàn mây đen baophủ Nhạc Phàm rất nhanh thunhỏ lại, ngưng tụ thành một chiếc dây thừng màu đen, từng vòng, từng vòng trói hắn lại.

Nhân cơhội này, ChuKhang Cảnh lần thứ hailại đâm ramột kiếm, thẳng tới yết hầu của Nhạc Phàm.

Ô! Ô! Ô!

Một kiếm này sovới kiếm trước vừa nhanh hơn lại độc hơn, trong không khí truyền đến tiếng xégió.

Nhạc Phàm không thể nhúc nhíc, mắt nhìn mũi kiếm sắp đâm vào thân thể hắn... Đột nhiên, một vòng kimquang từ trong ngực Nhạc Phàm bắn ra,hình làmột vòng quang tráo bảo hộ trên đỉnh đầu, cái gì màThiên Quỷ Như ÝTác, cái gì màXích Tiêu Thần Kiếm, tất cả đều bị ngăn lại ởbên ngoài cách thân thể Nhạc Phàm một trượng, không tiến thêm được.

-Thiên Phật luân? Chí bảo Phật Tông Thiên Phật Luân?

Triệu Thiên Cân bỗng nhiên biến sắc, ChuKhang Cảnh cũng vội vàng luitrở về, cóchút đố kị nói:

- LýNhạc Phàm, mệnh ngươi thật dai a!Phật Tông không ngờ lại đem "Thiên Phật Luân" giao chongươi, xem ra làchúng tađã coithường quyết tâm của VôDanh Đại Tôn rồi.

Chu Khang Cảnh lạnh lùng nói:

- LýNhạc Phàm, taphải thừa nhạn ngươi mạnh hơn sovới ta,nhưng rất nhiều lúc, lực lượng cánhân thực sự rất nhỏ békhông đáng kể, vìvậy, kết cục của ngươi ngày hôm nayphải chết không thể nghi ngờ.

Lời còn chưa dứt, "Thiên Quỷ Như ÝTác" lần này hóa thành mũi nhọn, hướng về phía "Thiên Phật Luân" công kích.

Trong bầu trời, một bên kimquang lóng lánh, đại biểu chochính đạo Phật Tông, một mặt âmtrầm khủng bố, đại biểu cho mađạo MaMôn, haibên tranh chấp, giống như làsự tranh đấu giữa một chính một tà.

Nhìn qua haiđại chí bảo đang giao tranh, Ấn Vô Tànhìn mà simê, hận không thể cómột kiện chí bảo như vậy. Chỉ tiếc, bọn họ chỉ dám nghĩ màthôi. Không nói tới một kiện cửu phẩm kỳ bảo khó cóđược rasao. Cho dùbọn họ maymắn có đichăng nữa, chỉ sợ đến khichết cũng không biết mình chết như thế nào. Nói trắng ralà, bọn hắn không xứng sở hữu chí bảo như vậy.

...

Trên bầu trời tranh đấu vôcùng kịch liệt, Nhạc Phàm cũng không cónhàn rỗi, sau khi cóthời gian hoàn hoãn, lúc này hắn mang theo sát khí kinh thiên vọt về phía ChuKhang Cảnh.

Lúc này, không có"Thiên Quỷ Như ÝTác" kiềm chế, đao ýkinh khủng của Nhạc Phàm cóthể tùy ý thitriển. Chỉ là, Xích Tiêu trong tay ChuKhang Cảnh lại giống như thần long, thấy đầu màkhông thấy đuôi, căn bản không để chođối phương có cơhội chính diện xung đột. 

Thấy cảnh tượng như vậy, tâm tình phẫn nộ của Nhạc Phàm lại bình tĩnh trở lại.

Tâm thần khẽ động, một đạo tiễn hồn từ trong mitâm hắn bắn ra,tốc độ cực nhanh, vôthanh vôtức, ChuKhang Cảnh không kịp phản ứng nên sắp trúng chiêu.

Tiễn hồn bắn thẳng tới mitâm, không aihoài nghi uylực của một tiễn này, nếu như bị bắn trúng, cho dùkhông chết cũng phải bị thương nặng. Thế nhưng, thân làmục tiêu của tiễn hồn, ChuKhang Cảnh lại không cóchút sợ hãi nào, ngược lại khóe miệng xuất hiện tiếu ýnhàn nhạt, như là âmmưu đã được thực hiện.

Bang!

Hắc mang hiện ra, vachạm cùng với tiễn hồn, hình thành một cơn lốc cường liệt, khiến chotâm thần mọi người không nhịn được màkhẽ runrẩy.

Đạo hắc mang quỷ dị kia làtừ trên người ChuKhang Cảnh xuất ra,Nhạc Phàm chưa kịp thấy rõđối phương xuất ranhư thế nào màthần niệm của bản thân đã bị haotổn.

- LýNhạc Phàm, chúng tađã sớm biết tiễn hồn của ngươi lợi hại, hálại cóthể không phòng bị?

Nhìn thấy Nhạc Phàm bị tổn thương thần niệm, ChuKhang Cảnh lại nói:

-Thế nào? Tưvị của "Phệ hồn châu" này không hề dễ chịu đi a? Tamất baonhiêu công phumới thuthập được mấy khỏa, giữ lại để chuyên môn đối phó với ngươi.

Nghe được bachữ "Phệ hồn châu", sắc mặt Ấn Vô Tàđại biến, cảnh giác nhìn ChuKhang Cảnh.

Nhắc tới "Phệ hồn châu", trong TuHành Giới vôcùng nổi danh, mà donội đan dị thú tinh luyện màthành. Chuyên môn đối phó với thần hồn conngười, phá đitâm trí, ácđộc không gìsánh được.

Đạo tiễn hồn của Nhạc Phàm chính là domột tiathần hồn biến thành, màlại bị "Phệ hồn châu" hấp thunhư vậy, tổn hại không nhỏ.

Mà trên không trung, doảnh hưởng từ tâm thần Nhạc Phàm, kimquang của "Thiên Phật Luân" bắt đầu xuất hiện kẽ hở...

Triệu Thiên Cân thấy vậy đại hỉ, vội vãthôi động "Thiên Quỷ Như ÝTác" hung hăng ápchế "Thiên Phật Luân", đánh nórơi xuống. Nhạc Phàm đưa taytiếp lấy chí bảo hộ thân, sovới quang thải mạnh mẽ vừa rồi, hiện tại "Thiên Phật Luân" trở nên ảm đạm.

...

Nương theo sự thất thần trong chốc lát của Nhạc phàm, ChuKhang Cảnh mở taytrái ra,một đạo ấn kýhình kiếm phát rahắc sắc quang mang.

- LýNhạc Phàm, đây làmột đạo kiếm ấn Cực Kiếm Đại Tôn truyền lại, vốn tanghĩ rằng không phải dùng tới nó, không nghĩ tới VôDanh Đại Tôn lại đem Thiên Phật Luân giao chongươi, đã như vậy, tacũng đành phải dùng tới đạo kiếm ấn này... LýNhạc Phàm, hiện tại ngươi đã cóthể yên lòng màchết được rồi.

Tay trái ChuKhang Cảnh đẩy ra,Kiếm ấn trong lòng bàn taybiến ảo trở thành một đạo kiếm ýthuần túy, tập trung vào Nhạc Phàm... Kiếm khí sắc bén, uythế vôbiên, đại biểu cholực lượng và ýchỉ của Đại Tôn.

Dưới ýchí của Đại Tôn, bất luận lực lượng gìđều trở nên nhỏ békhông đáng kể.

Nhìn bước chân tử thần đang tới gần, toàn thân Nhạc Phàm cứng lại, không thể nhúc nhích, thậm chí ngay cả Thiên Phật Luân cũng bị gắt gao ápchết. Hắn chỉ cóthể mở tomắt nhìn đạo kiếm ý kiatừng chút một xâm nhập cơthể hắn, cảm giác tử vong baotrùm thân thể, chạm tới cả linh hồn.

Phụt!

Kiếm ýnhập thể, Nhạc Phàm thổ huyết, căn bản không thể phản kháng.

Thấy cảnh tượng như vậy, đám người Ấn Vô Tàvẻ mặt hoảng sợ, màkhuôn mặt ChuKhang Cảnh vàTriệu Thiên Cân thì tươi cười thỏa mãn. Bất quá, haingười vẫn còn chút lolắng, đều xuất ratuyệt chiêu, đánh về phía Nhạc Phàm.

....

 Chương 110: Phệ hồn châu

Hống!

Sự đau nhức kích thích thần kinh Nhạc Phàm, làm cho hắn không nhịn được mà rống giận một tiếng.

Ý chí Đại Tôn muốn hắn phải khuất phục! Muốn hắn chết! Muốn hắn buông xuôi không phản kháng! Dưới sự tàn phá của Kiếm ấn, kinh mạch của Nhạc Phàm vỡ tan, toàn thân đều là máu, thế nhưng hắn thủy chung vẫn không có ngã xuống, lấy thanh đao chống đỡ cơ thể, tiên huyết chảy xuống thân đao.

Sau khi hấp thu tiên huyết, chiến đao phát ra âm hưởng, thân đao lúc sáng lúc tối, tản mát ra khí tức kinh khủng.

Cả đời này của Nhạc Phàm, sinh tử bất khuất, không sợ thiên địa, coi như là Đại Tôn cũng không khiến hắn phải khuất phục.

- Các ngươi đáng chết! Tất cả đều đáng chết!

Nhìn thấy Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân đánh tới, Nhạc Phàm mạnh mẽ mở hai mắt, kéo thân thể sứt mẻ tiến tới nghênh đón, hắn bỗng nhiên huy đao...

Đao ý cuồng phong, kinh thiên động địa.

Một đao này, ẩn chứa lực lượng vô tận!

Một đao này, ẩn chứa sát ý vô tận!

Một đao này, phát tiết ra sự hối hận vô hạn!

Một đao này, chính là do sinh mệnh và tín niệm của Nhạc Phàm ngưng tụ ra.

...

Đối mặt với một kích trước khi chết của Nhạc Phàm, Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân hoảng sợ. Bọn họ không nghĩ tới đối phương đã bị kiếm ấn của Cực Kiếm Đại Tôn áp chế, không ngờ lại còn có lực lượng phản kháng.

Hai người không dám dùng lực, vội vã né tránh.

Chu Khang Cảnh huy động Xích Tiêu thần kiếm, một đạo long ảnh hiện lên, bảo hộ quanh người hắn. Mà Triệu Thiên Cân thì trực tiếp dùng "Thiên Quỷ Như Ý Tác", hóa thành một đạo lá chắn hắc sắc, bao phủ hắn vào bên trong.

Oanh!

Một đao hạ xuống, nặng như vạn núi.

Mặc dù hai người Chu Khang Cảnh đã chặn lại đao thế của Nhạc Phàm, thế nhưng vẫn không chịu nổi lực lượng của đao phong.

Phụt! Phụt!

Thân thể hai người ngã xuống, miệng phun tiên huyết.

Đao thế mặc dù đã dứt, thế nhưng thế tiến công của Nhạc Phàm vẫn chưa dừng lại, chỉ thấy mi tâm hắn lóe lên một đạo ấn ký, từ trong đó, một đạo tiễn hồn lần thứ hai bắn ra.

Khác với khi trước, trong áy mắt khi đạo tiễn hồn này xuất hiện, một chia thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám... Trên trăm đạo tiễn hồn chợt bạo phát, đem quyết tâm dồn hai người kia vào chỗ chết của Nhạc Phàm. Cho dù chết, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho hai tên Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân này.

- Lý Nhạc Phàm! Ngươi muốn chết! Chính ngươi muốn chết!

Chu Khang Cảnh lần thứ hai tế ra ba khỏa "Phệ hồn châu", miệng nở nụ cười dữ tợn, không thèm để ý tới hình tượng của bản thân.

Ba khỏa Phệ hồn châu dây dưa một chỗ cùng trăm đạo tiễn hồn, trong nháy mắt đem thôn phệ phân nữa, chỉ còn có phân nửa tiễn hồn bắn vào hai người Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân.

A!

Một tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên, khiến cho Ấn Vô Tà và chúng tu sĩ rùng mình.

- Lý Nhạc Phàm! Ta là thiên mệnh chi tử, ngươi không giết chết được ta, không giết chết được ta... Ha ha ha....

Trong tiếng cười điên cuồng, mi tâm Chu Khang Cảnh xuất hiện một đạo kiếm ấn, bắn về phía ngực Nhạc Phàm.

Triệu Thiên CÂn cũng bất chấp việc ẩn dấu thực lực, đồng dạng đánh ra một đạo kiếm ấn.

Đây là hai đạo kiếm hồn ấn ký Cực Kiếm Đại Tôn lưu lại trên người hai người, không chỉ có thể khiến cho hai người ở bên trong Cổ Vực có thể cảm ứng lẫn nhau, mà quan trọng hơn là, trong lúc nguy cơ trước mắt, Kiếm hồn ấn ký này có thể làm thủ đoạn công kích cuối cùng, chặn lại một kiếp cho bọn họ.

Hai đạo kiến ấn tương đương với một phần mười lực lượng của Đại Tôn, không phải là thứ mà hiện tại Nhạc Phàm có thể chống đỡ.

Một kiếm xuyên qua ngực, một kiếm xuyên qua bụng...

Bị thương nặng như vậy, nếu đổi lại là tu sĩ bình thường đã sớm táng thân tại chỗ, chỉ là Lý Nhạc Phàm lại nương theo lực phản chấn, cố ý ngã xuống miệng núi lửa.

Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân đang muốn xông lên phía trước, nhưng thấy một đạo hàn quang từ phía sau Nhạc Phàm đột nhiên hiện lên, hóa thành ngàn vạn chiếc châm.

- Không tốt!

Hai người né tránh nhưng không kịp, cuối cùng chỉ có thể vận chuyển chân nguyên tạo thành cương khí hộ thân, ngạnh kháng.

Xuy! Xuy! Xuy!

Châm đổ xuống như mưa.

Nếu đổi lại là bình thường, Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân tuyệt đối sẽ không để những công kích này vào mắt, chỉ tiếc, hai người hiện tại bị trọng thương, lại bất ngờ không kịp phòng thủ, cho nên bị Bách hoa châm bắn trúng.

- Là Bách hoa châm! Chết tiệt, trên người Lý Nhạc Phàm sao lại có thứ này.

Cảm giác được lực lượng trên người đang xói mòn, Chu Khang Cảnh không nhịn được mà chửi bới một phen.

Triệu Thiên Cân giống như đang phong bế kinh mạch của bản thân, cảm khái nói"

- Lý Nhạc Phàm này quả nhiên là hung nhân, hai người chúng ta hợp lực, hơn nữa lại có kiếm ấn của Cực Kiếm Đại Tôn mới có thể khiến hắn thành như vậy.

- Hừ! Thì tính làm sao?

Chu Khang Cảnh cười lạnh nói:

- Dưới Kiếm ấn, Lý Nhạc Phàm đừng mong sống sót, lúc này sợ rằng hắn đã bị nham thạch thiêu chảy rồi, ha ha...

Tận mắt nhìn thấy Lý Nhạc Phàm túng kiếm, sau đó rơi xuống hỏa sơn, Chu Khang Cảnh tin tưởng rằng đối phương sẽ không có khả năng bảo toàn tính mạng, trong lòng tự nhiên vô cùng vui vẻ, giống như cục đá đè nặng trong lòng nhiều năm rốt cuộc bị biến mất.

Triệu Thiên Cân cảm khái nói:

- Nếu Lý Nhạc Phàm đã chết, trước tiên chúng ta nên rời khỏi nơi này, tìm một địa phương an tĩnh chưa thương đi a.

- Chu mỗ đang có ý này.

Chu Khang Cảnh lạnh nhạt liếc nhìn Ấn Vô Tà và chúng tu sĩ, sau đó cùng Triệu Thiên Cân rời đi.

Sau khi hai người rời đi, đỉnh núi Xích Viêm lại khôi phục vẻ yên tĩnh như ban đầu.

Giờ phút này, trong lòng Ấn Vô Tà và chúng tu sĩ vô cùng chấn động!

Từ đầu tới cuối, bọn họ thủy chung vẫn đứng ở đó quan sát, căn bản không có cơ hội nhúng tay vào. Loại chiến đấu của Thiên Đạo cường giả như vậy, hung hiểm vạn phần, chỉ cần một chút sai lầm là vạn kiếp bất phục, ai lại dám hành động thiếu suy nghĩ cơ chứ?

- Chết... Đã chết rồi! Không ngờ Lý Nhạc Phàm cứ như vậy mà chết? Ta không hoa mắt đó chứ?

- Ngươi không có hoa mắt, ta đang hoài nghi mọi thứ trước mắt mình có phải là ảo giác hay không?

- Điên rồi, điên rồi, tất cả đều điên rồi, nếu như Vô Danh Đại Tôn biết Lý Nhạc Phàm đã chết, không biết sẽ phát cuồng ra sao?

- Đúng vậy, Vô Danh Đại Tôn nổi danh là người bao che khuyết điểm, huống chi Lý Nhạc Phàm lại là truyền nhân của hắn... Nếu như Vô Danh Đại Tôn biết chúng ta từng xuất hiện ở nơi này, hậu quả thực không tưởng tượng nổi, mọi người nhanh chóng rời khỏi đâu mau.

- Rời đi? Vậy thì bảo vật phải làm sao đây?

- Ngươi còn muốn bảo vật? Nếu không mau đi thì ngay cả tính mệnh cũng không còn. Huống chi, đầu Xích Viêm Long Tước kia còn đang ở bên trong hỏa sơn, ai muốn chịu chết thì tự mình đi đi.

- Nhanh đi thôi.

...

Trong lòng mọi người hiện tại còn đang sợ hãi, ngay cả nói chuyện cũng không nói, nhanh chóng rời đi.

Nhìn tu sĩ chung quanh rời đi, Mật Chỉ Hà nói với Ấn Vô Tà dường như đang suy nghĩ gì đó ở bên cạnh:

- Ấn đại công tử, tất cả mọi người đều đã đi rồi, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

- Làm gì bây giờ sao?

Ấn Vô Tà cười nhạt hai tiếng, sắc mặt âm trầm nói:

- Hai người Chu Khang Cảnh kia trực tiếp rời đi như vậy, ngay cả việc hỏi tới bảo vật cũng không hỏi, xem ra bọn họ nhất định đã biết chuyện xảy ra nơi này, nói cách khác, ở đây căn bản không có bảo vật.

- Không có bảo vật?

Mật Chỉ Hà ngẩn ra, lập tức gật đầu nói:

- Ngươi nói không sai, ở đây vốn không có bảo vật gì, tất cả bất quá chỉ là suy nghĩ của chúng ta mà thôi. Nếu đã như vậy chúng ta cũng nhanh chóng đi thôi.

- Được!

Ấn Vô Tà vừa mới nói xong, một đạo thân ảnh phá không, đáp xuống đỉnh núi Xích Viêm.

 Chương 111: Hắc y sát tinh

- LýNhạc Phàm ởchỗ nào?

Một thanh ânkhàn khàn vang lên, Mật Chỉ Hà vàẤn Vô Tàchỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, hóa ra cómột hắc ynhân mang mặt nạ xuất hiện trước mặt bọn họ.

Hắc ynhân đột nhiên xuất hiện, nhất thời khiến cho haingười giật mình.

-Cái gì mà LýNhạc Phàm! Chúng takhông biết. Các hạ saolại vôlễ như vậy, ngươi là ai?

Mật Chỉ Hàhôm nayđã bị kinh hãi mấy lần, khiến chovẻ mặt của nàng lúc này cóchút khẩn trương. Từ ngày đầu tiên nàng bắt đầu tuhành, nàng đều làthiên kiêu chinữ ởtrong thị tộc, được sủng ái vàquan tâm, thế nhưng trận chiến khinãy đã triệt đệ phá hủy sự kiêu ngạo trong lòng của nàng.

- LýNhạc phàm ởchỗ nào?

Hắc ynhân vẫn không buông thavấn đề vừa hỏi, ngữ khí cóchút lolắng.

Hắc hắc hắc! Lại cómột người tới tìm LýNhạc Phàm, lại không biết hiện tại hắn đã trở thành maquỷ, muốn tìm hắn chỉ cótới âmtào địa phủ màthôi.

Trong lòng Ấn Vô Tà âmthầm cười lạnh, thế nhưng trên mặt lại tỏ rahòa nhã nói:

Trong lòng Mật Chỉ Hàkhông vui, vìvậy phụ họa theo nói:

-Đúng vậy! Ngươi chorằng mình là ai?Nếu như thái độ của ngươi tốt một chút, không chừng chúng tacòn cóthể...

Nàng đang nói đột nhiên imbặt, haiđạo tiễn hồn trực tiếp chui vào trong cơthể haingười.

-Tiễn.... Làtiễn!

Ấn Vô Tà vàMật Chỉ Hànhìn nhau, trong mắt tràn ngập sự kinh hãi!

Hai người lại tiếp tục nhìn về phía hắc ynhân, phảng phất như làthấy quỷ, chân muốn lùi lại. Thế nhưng khichân của bọn hắn vừa động, thân thể bỗng nhiên runlên, truyền đến cảm giác đau nhức, hận không thể chết đimới sung sướng.

- Tahỏi lại một lần nữa, LýNhạc Phàm ởchỗ nào?

Hắc ynhân lần thứ bamở miệng, thanh âmkhàn khàn giống như machú nơi vực sâu Cửu U,không ngừng quanh quẩn bên tai haingười Ấn Vô Tà vàMật Chỉ Hà.

Maquỷ! Người này là maquỷ!

Linh hồn của bọn họ phảng phất như bị sự sợ hãi vôbiên ănmòn, haingười không ngừng đau đớn giãy dụa, thế mới biết bản thân mình đụng phải thiết bản.

Hắc ynhân tuỵet đối làcường giả Thiên Đạo đỉnh phong, nếu như hắn muốn giết haingười bọn họ, thì chỉ sợ haingươi căn bản không cósức hoàn thủ. Trước mặt lực lượng tuyệt đối, cái gì màbối cảnh, giatộc, một đời thiên kiêu, chỉ làphù vân màthôi.

-Tiền... Tiền bối thứ tội!

Ấn Vô Tàcố nén đau đớn nói:

-Không sai, ta... Chúng taquả thực biết LýNhạc Phàm ởnơi nào, xin... Xitiền bối trước tiên ngừng tay, ta.... A!Đau quá! Xintiền bối tha cho ta!

-Nói!

Hắc ynhân thuliễm sát ý,chỉ làánh mắt vẫn lạnh lẽo như cũ.

Cảm giác đau đớn của Ấn Vô Tàbiến mất, ýnghĩ của trở nên minh mẫn rất nhiều, nhớ tới lời nói cầu xinvừa rồi, cảm giác nhục nhã nhất thời xâm chiếm nội tâm. Chỉ là, hắn lại không dám chậm rễ, vẻ mặt cung kính nói:

-Tiền bối đã tới chậm, vừa rồi ChuKhang Cảnh vàtông chủ MaMôn liên thủ đối phó LýNhạc Phàm, đã giết chết hắn, còn đánh hắn rơi xuống hỏa sơn.

Mật Chỉ Hàtiếp lời:

-Đúng vậy! Chính chúng tatận mắt trông thấy, lúc đó còn những tu sĩkhác ởđây.

-Thối lắm!

Hắc ynhân gầm lên một tiếng, vung taylên tát haingười kia.

Phụt!

Hét thảm một tiếng, tâm thần của Ấn Vô Tà vàMật Chỉ Hàthất thủ, téngã trên mặt đất màthổ huyết.

-Chỉ bằng haicái tên kia, sao cóthể làđối thủ của LýNhạc Phàm.

Hai tayhắc ynhân nắm chặt, bộ dáng quả thực như muốn giết người:

- Haingười các ngươi lại dám gạt ta,chính các ngươi muốn chết vậy thì đừng trách ta!

-Tiền bối thamạng! Tiền bối thamạng! Những lời tại hạ nói mỗi một câu đều làsự thực, nếu như cónửa điểm giấu diếm, tại hạ camchịu sự trừng phạt của ông trời.

Cảm nhận được sát ýngập trời của đối phương, Ấn Vô Tàlần thứ hai xin thathứ.

Mật Chỉ Hàchống đỡ thân thể, lên tiếng nói:

-Đúng vậy tiền bối, LýNhạc Phàm chết làsự thực, tất cả đều do ChuKhang Cảnh vàtông chủ MaMôn làm, trên người bọn họ cólưu lại kiếm ấn của Cực Kiếm Đại Tôn, LýNhạc Phàm chính làchết ởdưới Kiếm ấn...

Nhắc tới tên của Cực Kiếm Đại Tôn, hắc ynhân đang nổi giận rất nhanh liền bình tĩnh lại, hắn hung hăng liếc mắt nhìn haingười, sauđó xoay người đitới miệng núi lửa.

-Đến chậm! Không ngờ talạing đến chậm rồi!

Nhìn vực sâu mông lung, ánh mắt của hắc ynhân bắn rasự hối hận vôhạn.

- LýNhạc Phàm, hỗn tiểu tử nhà ngươi! Ngươi tại saolại cóthể chết như vậy? Còn cónhiều người đang chờ ngươi, saongươi lại cóthể chết...

Hắc ynhân hét lớn một tiếng, không chút dodự nhảy xuống vực sâu. Cho dùchết, hắn cũng muốn tìm thấy thithể LýNhạc Phàm.

...

Nhìn hắc ynhân không ngờ thực sự nhảy vào núi lửa, Mật Chỉ Hàquay sang Ấn Vô Tànói:

-Ấn huynh, hiện tại chúng tanên làm cái gìbây giờ? Giahỏa... Không, vị tiền bối hỉ nộ vôthường kia, nếu như thực sự tìm thấy thithể của LýNhạc Phàm, cóthể nào sẽ điên cuồng, trực tiếp giết chết haingười chúng ta haykhông?

-Lẽ nào Chỉ Hà cônương còn cóbiện pháp khác?

Ấn Vô Tàkhôi phục lại vẻ trấn định như trước, sovới bộ dáng khóc lóc van xinvừa rồi dường như là haingười khác nhau:

-Cũng không biết... Tiền bối kiahạ thủ đoạn gìtrên người chúng ta,chỉ cần khẽ động một cái, toàn thân sẽ đau nhức không gìsánh được. Nếu như không muốn bị đau nhức màchết, tốt nhất chúng tanên thành thành thật thật ởlại chỗ này chờ hắn về, nếu như hắn thực sự muốn giết chúng ta... Hừ! Chúng tachính làđệ tử dòng chính của giatộc, trên người cólưu lại ấn kýhuyết mạch, nếu như hắn giết chúng ta, giatộc sẽ không ngừng truy sát hắn đến chết mới thôi. Huống chi, chúng ta tuyrằng sợ hắn, thế nhưng cũng không phải làchúng takhông cósức phản kháng, nếu như lúc đó thực sự phải động võ, cho dùchúng taliều mạng cũng khiến hắn không yên thân.

Mật Chỉ Hànghe vậy tức thì trào phúng nói:

-Hóa raẤn huynh lại làngười mạnh mẽ như vậy, đệ tử Ấn giaquả nhiên rất kiên cường a.Không biết vừa rồi ngươi cầu sống làm gì? Chẳng lẽ làChỉ Hà hoamắt?

-Ngươi...

Ấn Vô Tàbị đối phương nói trúng chỗ đau, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn, thế nhưng rất nhanh liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh nói:

-Phải sống được mới c sauđó, vừa rồi người nọ chỉ muốn tìm người, chonên chúng takhông cần phải liều mạng. Nam nhiđại trượng phu, cođược thì dãn được... Thế nhưng, Chỉ Hà cônương... Hiện tại chúng tađang cùng đứng trên một conthuyền, phải đồng tâm hiệp lực nghĩ biện pháp mới làvương đạo, chứ không phải ởđó màchỉ trích ta.

- Hay chomột câu cođược giãn được.

Mật Chỉ Hàcười lạnh nói:

-Họ Ấn kia, đừng chorằng takhông biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì. Liều mạng? Chỉ sợ làđể taliều mạng đi a!Ấn thị nhất mạch các ngươi, mỗi một người đều làhạng người độc ác, tâm như rắn rết, muốn người khác nhảy vào hố lửa chongươi. Huống chi, tavới ngươi chỉ làtạm thời hợp tác, nếu như ởđây không cóbảo vật xuất thế, cũng chưa chắc cósự hợp tác này. Ngươi hãy nghe chokỹ đây, tavới ngươi không đứng cùng trên một conthuyền, muốn liều mạng thì ngươi đi màliều mạng, đừng tính lên đầu ta.

-Nữ nhân nguxuẩn.

Ấn Vô Tàtức giận, thế nhưng lại không thể phát tác, vìvậy hắn không thèm đôi covới đối phương. Cho dùvừa rồi hắn nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng oán hận trong mắt hắn đã tố cáo tất cả.

- LýNhạc Phàm... Nhục hôm naytất cả đều là do LýNhạc Phàm màra... Một ngươi đã chết, không ngờ lại gây rahọa chobản công tử, chờ sau khi ta đi rangoài, nhất định phải khiến ngươi cửa nát nhà tan, chết không yên giấc! Còn lão già vừa rồi, sau khi rangoài tanhất định phải tra rathân phận của ngươi, chongươi chết không được tử tế! Chết không được tử tế!

Ấn Vô Tàhiện tại cóthể nói làhận LýNhạc Phàm thấu xương, từ khihắn tuhành tới nay, đây làlần đầu tiên chịu vũnhục như vậy, quả thực là vôcùng nhục nhã! Nếu như LýNhạc Phàm còn sống, hắn tuyệt sẽ không nổi lên tâm tưđộc ácnhư vậy, chỉ là LýNhạc Phàm hiện tại đã bị người tagiết chết, tự nhiên hắn sẽ không cần bận tâm tới cái khác.

Trầm mặc một lát, Mật Chỉ hànhìn dáng dấp cóchút chật vật của mình, không khỏi cảm thán:

-Ài! Cổ Vực này quả nhiên vôcùng hung hiểm, tùy tiện một cái đều làcường địch, tu viThiên Đạo thượng cảnh trong TuHành Giới cũng coinhư không tồi, thế nhưng ởchỗ này lại tùy thời cóthể ngã xuống. Khó trách, mỗi một lần Cổ Vực mở ra,vào thì nhiều mà rathì ít.

-Hừ! Nếu không phải Cổ Vực hung hiểm như vậy, thiên tài địa bảo ởđây há cóthể đến phiên chúng ta thuthập.

Ấn Vô Tàcười khinh thường, vẻ mặt kiên định nói:

-Người xưa cócâu, cóđược tất cómất, phiêu lưu làlợi ích vĩnh viễn đều song hành với nhau. Chỉ là, nếu như muốn ngoi lên tầng trên cùng của TuHành Giới thì chút hung hiểm đó nào có xágì.

Mật Chỉ Hàliếc nhìn Ấn VôTà, trầm mặc.

 Chương 112: Mỗi người một ngả

Trong hỏa sơn, khói bụi mùmịt, thỉnh thoảng cónham thạch nóng chảy phun trào.

Hắc ynhân ổn định thân thể trên một hòn đá ởvách núi, toàn thân bị sóng nhiệt của địa sát chihỏa ập vào khiến chothân thể hắn đỏ bừng lên, ngay cả mồ hôi cũng bị bốc thành hơi nước ngay lập tức.

-Không có! Không có! Vì saolại không có?

Dùng thần niệm tỉ mỉ tìm kiếm trong mỗi một huyệt động, thế nhưng hắc ynhân cũng không cóphải hiện ra thithể của LýNhạc Phàm, phẫn nộ, thế nhưng đồng thời hắn cũng âmthầm thở phào nhẹ nhõm. Không tìm thấy thithể LýNhạc phàm, chí ítcũng nói rõNhạc Phàm cóthể còn sống, mặc dùkhả năng này vôcùng nhỏ bé, thế nhưng hắn lại nguyện ý tintưởng.

-Nếu như hắn không chết...

Trong lòng khẽ động, hắc ynhân vung taytrái lên, một đạo tiễn hồn lượng lờ:

-Tiễn hồn lại không cócảm ứng, lẽ... Lẽ nào hắn thực sự...

Vừa nghi tới khả năng LýNhạc Phàm cóthể sẽ chết đi, thân thể hắc ynhân không nhịn được mà runlên.

-Không! Sẽ không, nhất định sẽ không! Tiểu tử này phúc lớn mệnh lướn, saolại cókhả năng bị haitên tiểu nhân kia ámtoán chứ.

Ngay khitâm thần hắc ynhân đại loạn, nham thạch nóng chảy bỗng nhiên rung động kịch liệt.

Kíu.

Đột nhiên, một đầu hỏa điểu từ trong nham thạch nóng chảy bay ra,đánh thẳng về phía hắc ynhân, đầu hỏa điểu này không phải làXích Viêm Long Tước rathì còn cóthể làcái gì?

-Nghiệt súc, lui ra!

Tiễn hồn vừa hiện, nhanh như thiểm điện, không chút cách trở xuyên quathân thể của long tước, đánh nórơi xuống nham thạch nóng chảy. Hắc ynhân nhíu mày, lập tức nhún người vọt rakhỏi nơi này.

...

Trên đỉnh núi, Ấn Vô Tà vàMật Chỉ Hànhìn sát tinh từng bước đitới trong lòng không khỏi rung động.

-Nói! Đem tất cả những chuyện xảy ratừng chữ một nói ra,nếu như cónửa điểm giấu diếm tasẽ đem haingười các ngươi băm thành vạn đoạn.

Ngữ khí của hắc ynhân vôcùng lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lùng nhìn haingười.

Ấn Vô Tà vàMật Chỉ Hànhìn nhau hội ý, sauđó gật đầu.

Tuy rằng hắc ynhân biểu hiện rất bình tĩnh, thế nhưng bọn hắn lại cóthể cảm thụ rõràng sát ýcuồng bạo đang nội liễm trong cơthể của hắc ynhân, ởthời khắc mấu chốc, nếu như aiđó trong haingười nói saimột chữ, kết cục như thế nào không cần nghĩ tới cũng biết.

Người này rốt cuộc là ai?Hắn nhất định cóquan hệ mật thiết với LýNhạc Phàm, bằng không tuyệt đối sẽ không cólửa giận như vậy.

Ýniệm này hiện lên trong đầu haingười, thế nhưng haingười lại không dám suynghĩ nhiều, lập tức đem đầu đuôi mọi chuyện xảy rakể lại toàn bộ.

...

-Hay! Hay chomột Cực Kiếm Đại Tôn không biết xấu hổ, không ngờ lại đitính toán một tiểu bối!

Nghe haingười nói xong, hắc ynhân giận tím mặt, sát ýđiên cuồng phát ra, yphục không gió mà layđộng.

Đối mặt với uythế ngập trời như vậy, Ấn Vô Tà vàMật Chỉ Hàkhó cóthể thừa nhận, huyết khí trong cơthể bốc lên, miệng phun tiên huyết.

- ChuKhang Cảnh, Triệu Thiên Cân... Ta màkhông giết haitên tiểu nhân các ngươi, tathề không làm ngươi.

Tiếng rống giận tận trời, thân thể hắc ynhẫn bỗng nhiên từ mặt đất lơlửng lên trên không, hướng về phía haingười ChuKhang Cảnh rời điđiên cuồng đuổi theo.

...

Hắc ynhân cứ như vậy lập tức rời đi, cục đá đè nặng trong lòng haingười rốt cuộc được buông xuống, vìvậy cả haikhông hẹn màgặp đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hai người đều cảm thấy mình maymắn, đồng thời phát hiện rabản thân mình cóthể khôi phục tự do chonên càng mừng rỡ không ngớt. Chỉ là, nghĩ tới sự thống khổ khicận kề cái chết, tâm tình vuivẻ của haingười lại lắng xuống.

Ánh mắt Ấn Vô Tàxoay chuyển, vẻ mặt thành khẩn nói:

-Chỉ Hà cônương, vừa rồi chúng tacùng trải quakhảo nghiệm sinh tử, cũng được coi là cógiao tình sinh tử, phiến Cổ Vực này hung hiểm vạn phần, không bằng chúng tacùng nhau đồng hành? Như vậy cũng cóthể chiếu cố lẫn nhau.

-Đồng hành sao?

Mật Chỉ Hàkiều mị cười:

-Chỉ Hà saodám đồng hành cùng Ấn đại công tử, đến lúc đó người thứ nhất bị ngươi ănsống sợ rằng là ta a?

- Ha ha,Chỉ Hà cônương saolại nói như vậy.

Thấy đối phương không cự tuyệt ngay, Ấn Vô Tàcười gượng haitiếng nói:

-Thập đại thị tộc chúng ta tuyrằng bình thường tranh đấu gaygắt, thế nhưng cóthời điểm lại vôcùng đồng lòng. Tabiết Thanh Vân giới này cómột chỗ mêvụ dày đặc, cóVạn Linh Thiên Chương thụ. Màhiệu quả của nóhẳn cônương cũng biết, một mảnh lá cóthể trừ đi maniệm của conngười, đối với người tuhành chúng tatác dụng phiphàm, đồng thời phithường trân quý.

-Vạn Linh Thiên Chương thụ?

Khuôn mặt Mật Chỉ Hàkinh ngạc, cóchút động tâm nói:

-Ấn huynh không cólừa tađó chứ? Nếu như quả thật làVạn Linh Thiên Chương thụ, Ấn huynh tại saolại không đimột mình lại muốn tacùng đi? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ Ấn huynh quên câu, người không vìmình trời truđất diệt sao?

Ấn Vô Tànghe cũng không tức giận, ngược lại mỉm cười nói:

-Chỉ Hà cônương, xem ratính cảnh của cônương đối với tarất cao a.Người không vìmình trời truđất diệt, thế nhung talại muốn đicùng Chỉ hà cônương màthôi. Hơn nữa, mêvụ dày đặc này cũng không phải tiến vào dễ dàng như vậy, khắp nơi đều lànguy hiểm, nếu như mình ta đivào, cơhội thành công rất nhỏ, nếu như Chỉ Hà cônương đồng hành với ta, cơhội thành công rất lớn.

Đối với lời khen tặng nịnh hót của Ấn VôTà, Mật Chỉ Hàthản nhiên tiếp nhận. Trong TuHành Giới, tham lộ thuật của Mật giabọn họ làlợi hại nhất, bíthuật" thực hương" cóthể dòquanh phạm vitrăm dặm, chonên đivào những đầm lầy mêvụ tiện lợi hơn nhiều.

Bất quá, Mật Chỉ Hàcũng không hoàn toàn tintưởng lời nói của đối phương, trong lòng thầm nghĩ:

- Mêvụ này tacũng biết ởnơi nào, nếu như ởtrong đó thực sự cóVạn Linh Thiên Chương thụ, sao talại không tự mình đitìm. Dù saobằng vào thực hương thuật của ta, cho dùbảo vệ bản thân hẳn cũng không thành vấn đề. Ngược lại, Ấn gianày, người người đều âmhiểm, Ấn Vô Tànày vẻ mặt đầy tàkhí, đicùng hắn mới thực sự nguy hiểm.

Suy nghĩ như vậy, Mật Chỉ Hàchậm rãi nói:

-Ấn huynh cólẽ không biết, Cổ Vực này bị một cỗ lực lượng thần bí baophủ, thực hương thuật của Chỉ Hàcũng khó cóthể phát huy, sợ rằng không giúp được cái gì, ngược lại lại trở thành gánh nặng choẤn huynh... Tanghĩ, Ấn huynh nên mời caonhân khác thì hơn.

Sắc mặt Ấn Vô Tàtrầm xuống, thản nhiênn ói:

-Chỉ Hà cônương không muốn suynghĩ lại sao?

-Không có gìđể suynghĩ nữa.

Mật Chỉ Hàhờ hững nói:

-Đạo bất tương đồng, không thể kết minh, ta xemẤn huynh nên tìm người khác! Hivọng, lúc rangoài Chỉ Hàcòn cóthể thấy thân ảnh của Ấn huynh.

-Cáo từ!

Sau khicáo từ, Mật Chỉ Hàmột mình rời đi.

Nhìn bóng hình xinh đẹp xadần, khuôn mặt âmlãnh của Ấn Vô Tàhiện lên chút tiếu ýnói:

-Mật Chi Hà ơi làMật Chỉ Hà, ngươi chorằng bản công tử không biết dự định của ngươi sao? Ngươi muốn một mình chiếm lấy Vạn Linh Thiên Chương thụ sao? Thiên hạ saolại cóchuyện tốt đến như vậy, nếu không để ngươi dẫn dắt đầu Thổ Tích Long kiađi, bản công tử saolại có cơhội đi thuthập linh diệp chứ? Haha...

Tiếng cười tovang lên, Ấn Vô Tàlật taylấy ramột vật, chính làmột kiện ngũ phẩm kỳ bảo SaTrướng.

Vật này tuyrằng phẩm cấp không cao, thế nhưng trên phương diện ẩn thân thuật lại vôcùng hiệu quả, cókhả năng cắt đứt mọi tiếng động với ngoại giới. Ấn Vô Tà vìmuốn lợi dụng việc đi sauMật Chỉ Hà, làm một đầu hoàng tước chonên mới sử dụng nó.

Satrướng được tế lên, một đạo thanh quan baophủ Ấn VôTà, sauđó thân ảnh của hắn đã biến mất.

...

Trên đỉnh núi không được yên lặng baolâu, lưu quanh phía chân trời liên tục hiện lên, cókhông ít tu sĩlục tục đáp xuống.

Chưa chờ mọi người đặt chân lênh đỉnh núi, trong hỏa huyệt phát ra âmhưởng thê lương, nham thạch phun trào, địa hỏa giáng xuống.

Mọi người thấy tràng cảnh như vậy, tâm thần không nhịn được màkhẽ runlên, aicũng không dám laivãng ởnơi này, sauđó đều tự tản đi.

 Chương 113: Thanh Khâu linh hồ

Trong lòng Xích Viêm Sơn, nham thạch nóng chảy không ngừng trồi ra.

Lúc này, thân thể Nhạc Phàm đang ngâm trong nham thạch nóng chảy, toàn thân rơi vào trạng thái hôn mê.

Chưa có chết! Hắn còn chưa chết, mặc dù hô hấp đã ngừng lại, thế nhưng tim vẫn đập từng hồi.

Một màn hung hiểm vừa rồi, so với trận đấu trên Tần Hoàng đảo mười năm trước, chỉ có hơn chứ không kém, nếu không phải trong thời điểm mấu chốt hắn quyết đoán nhảy vào địa huyệt hỏa sơn, sợ rằng hiện tại thực sự đã bị hai người Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân giết chết.

Kỳ thực, từ sau khi Nhạc Phàm biết Cực Kiếm Đại Tôn tính mình là lúc, hắn đã biết số kiếp của bản thân khó thoát! Dù sao trong Tu Hành Giới, Đại Tôn sở hữu lực lượng tuyệt đối và quyền thế vô thượng, nếu như Đại Tôn quyết tâm muốn dồn người nào vào chỗ chết, vậy thì người này rất khó sống sót bình yên vô sự.

Rơi vào đường cùng, Nhạc Phàm chỉ có thể lấy chết cầu một đường sinh, nương theo phản lực nhảy vào bên trong hỏa sơn, tránh được sát kiếp lần này.

Đương nhiên, nếu chỉ như thế này, Nhạc Phàm cho dù tự đại đi chăng nữa, cũng không cho rằng bản thân mình có khả năng sống sót trong nham thạch. Thế nhưng hắn cũng có ba phần nắm chắc, thân thể hắn hiện tại vô cùng cứng rắn, nước lửa bất xâm, bách độc bất xâm, hai là có chí bảo của Phật Tông - Thiên Phật Luân, thứ ba là có Phạm Thiên Đại Phật Ấn, chí bảo truyền thừa, có thể trấn áp mọi tai họa...

Chính là bởi vì ba thành nắm chắc này, mới có thể khiến cho Nhạc Phàm làm ra quyết định lớn mật này.

Sợ rằng Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Lý Nhạc Phàm sẽ nương nhờ địa sát hỏa giữ tính mạng, khiến cho hai người tưởng hắn đã chết, xương cốt không còn.

...

Sự thực chứng minh, quyết định của Nhạc Phàm là chính xác.

Khi hắn rơi vào trong nham thạch nóng chảy, Thiên Phật Luân trên cổ tay tự động vận chuyển, phát ra một đạo cương tráo kim sắc bảo vệ hắn. Mà phật quang của Phạm Thiên Đại Phật Ấn lại nhập vào bên trong cơ thể hắn, đem Kiếm ấn của Cực Kiếm Đại Tôn áp chế hoàn toàn, cho hắn có một đường sinh cơ.

Hiện tại,. tuy rằng Nhạc Phàm hôn mê bất tỉnh, thế nhưng cơ năng và kinh mạch thân thể đang hao tổn của hắn đang khôi phục từng chút một, tin rằng chỉ cần cho hắn đủ thời gian, hắn sẽ khôi phục lại.

...

Trong lúc Nhạc Phàm đang ngủ say, một sinh mệnh ở trong nham thạch nóng chảy lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Nhạc Phàm.

Xích Viêm Long Tước lặng lẽ đi tới phụ cận Nhạc Phàm, không dám tùy tiện tiến lên.

Trong một ngày ăn hai thiệt thòi lớn, đây là chuyện mấy nghìn năm qua chưa từng phát sinh nhất là một kích của hắc y nhân kia, lay động tâm thần của đầuTước này, suýt nữa lấy cái mạng già của nó.

Lúc này, Xích Viêm Long Tước đang hiếu kỳ đánh giá nhân tộc trước mặt mình, trong ấn tượng của nó, nhân tộc chính là một quần thể vô cùng yếu đuối, không biết từ lúc nào lại trở thành chúa tể của phiến thiên địa này, sở hữu lực lượng bài sơn hải đảo cường đại như vậy. Chỉ là, Xích Viêm Long Tước rất nghi hoặc, mặc dù là cường giả trong nhân tộc, thân thể cũng được cấu thành từ huyết nhục a, vì sao nhân tộc trước mắt nó này không ngờ lại không sợ địa hả, ngâm được trong nham thạch nóng chảy.

Có lẽ bởi vì tính cảm giác từ sâu trong xương cốt, thứ hai là sự sợ hãi, cho nên Xích Viêm Long Tước chỉ nhìn Nhạc Phàm trong chốc lát, sau đó rời đi, hướng về phía sâu nhất của hỏa sơn chìm xuống, lần này nó bị thụ thương không nhẹ, cần phải tu dưỡng một đoạn thời gian.

Long tước rời đi, nơi này tức thì yên tĩnh lại.

Cổ Vực thực sự quá lớn, bởi vậy tin tức Lý Nhạc Phàm bị giết hại như đá chìm đáy biển, không có tạo nên sóng gió quá lớn.

Hơn nửa tháng nay, Cổ Vực dường như có biến hóa mới.

Tranh đấu và giết chóc, mỗi một thời khắc ở Thập Phương giời này đều song song diễn ra, không biết đã có bao nhêu tu sĩ ngã xuống. Nhưng mà, lúc mọi người đang vì sự tồn vong của mình, tại một nơi nào đó trong Cổ vực mọc lên tám đạo quang trụ thông thiên. 

Thế nhưng khiến cho mọi người cảm thấy khó hiểu chính là, tám đạo quang trụ này lại vừa vặn ở giữa trung ương tám giới, phân biệt là Đông Phương Bạch Vân Giới, Nam Phương Huyền Sơn Giới, Bắc Phương Xích Viêm Giới, Tây Phương Thanh Linh Giới, Thượng Phương Không Minh Giới, Hạ Phương Cửu U Giới, ...

Một cảm giác khác thường xẹt qua trong lòng mọi người, cả đám tu sĩ suy đoán, rốt cuộc thì Cổ Vực đã xảy ra chuyện gì...

...

Đây là một thế giới hắc ám, đưa tay ra không thấy năm ngón tay, bất luận ánh sáng gì phảng phất như bị không gian hư vô thôn phệ, mà đây là "giới" thần bí nhất trong Thập Phương Giới, thế giới thời gian!

Một đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, rơi vào giữa thế giới này.

Trong bóng tối, đột nhiên xuất hiện một hạt châu, phóng ra ánh sáng lấp lánh, cho dù yếu ớt, thế nhưng lại không bị hắc ám bao phủ.

Ánh sáng chiếu sáng, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, đó chính là người đứng đầu Thiên Đạo liên minh - Thiết Huyết.

- Thập phương giới này, cái sau kỳ dị hơn cái trước, rốt cuộc là ai lại có thể sở hữu năng lực cường đại nhưu vậy, diễn hóa ra mười thế giới?

Thiết Huyết nâng Thiên Mệnh châu lên, một mặt phóng xuất thần niệm, một mặt cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh. Hắn đã đi qua tám thế giới, mội một thế giới lại để lại ấn tượng khác nhau trong lòng hắn.

Đông Phương Bạch Vân GIới quanh năm sương trắng bao phủ, ngoài mười trượng khó có thể nhìn rõ vật phía trước, chỉ cần có chút vô ý là sẽ lâm vào tuyệt cảnh.

Nam Phương Huyền Sơn Giới núi non trùng điệp, ngoài núi ra chỉ có núi, dị thú thành đàn.

Tây Phương Thanh Linh Giới, khắp nơi đều là ốc đảo, thanh quang bao phủ, bề ngoài nhìn qua có vẻ vô cùng yên tĩnh, thế nhưng trên thực tế tràn ngập sát khí, ngay cả cây cỏ sinh linh cũng thành quái.

Bắc Phương Xích Viêm Giới một mảnh hoang mạc, cây cỏ khó sống, thỉnh thoảng có gió tập kích.

Thượng Phương Không Minh Giới sinh cơ bừng bừng, chỉ là phiến thiên địa này lại vô cùng vắng vẻ, không nghe thấy bất luận một thanh âm gì.

Hạ Phương Cửu U Giới vô cùng im ắng, thường nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết, mùi máu tanh tràn ngập không khí.

Thiên Nhai Hải Giác giới chính là hải vực duy nhất trong Cổ vực, rộng lớn không gì sánh được, có rất nhiều dị thú cửu viễn, nếu như không có kỳ bảo cường đại hộ thân, tu sĩ khó có thể sống sót.

Mà thế giới này khác với những giới khác, không có ánh sáng, chỉ có hắc ám vô tận, giống như một toàn mê trận thiên nhiên, không ít tu sĩ bị vây khốn cho tới chết ở trong đó.

...

- Đây là đạo quang trụ cuối cùng.

Thiết Huyết nói, mang theo vài phần cảm khái cùng với kích động, trong lúc hắn đang chuẩn bị động thủ, một bóng đen vô thanh vô tức tiếp cận phía sau hắn, bỗng nhiên vọt tới phía sau hắn.

- Là ai?

Nheo mắt nhìn, trong lòng Thiết Huyết truyền đến cảm giác tràn ngập nguy hiểm. Chỉ thấy thân thể hắn nhoáng lên, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, khiến cho bóng đen kia công kích vào khoảng không.

Nương theo ánh sáng mờ nhạt của Thiên Mệnh Châu, Thiết Huyết mới nhìn rõ dáng dấp thứ vừa công kích mình, hóa ra một con tiểu hồ ly... Lông tơ như tuyết trắng, mắt sáng như sao, phía sau còn có tám cái duôi phe phẩy.

- Thanh Khâu bộ tộc?

Thiết Huyết kinh ngạc nhìn linh hồ trước mặt, cũng không có dự định động thủ. Theo hắn biết, Thanh Khâu bộ tộc là một trong những hoang thú từ xa xưa, ở thời viễn cố có uy danh hiển hách. Tất cả bộ tộc đều là hồ ly, am hiểu biến hóa, có thể mê hoặc nhân tâm, điên đảo chúng sinh, cũng chính bởi vì vậy mà gieo xuống mầm tai họa cho toàn bộ tộc, dần dần lụi bại, cuối cùng rơi vào cảnh giệt tộc.

Thương hải tang điền, trải qua mấy ngàn năm, Thanh Khâu bộ tộc đã trở thành quá khứ trong dòng sông dài lịch sử. Nếu không phải Thiết Huyết sở hữu truyền thừa từ xa xưa, sợ rằng cũng không nhận thức được thân phận của con hồ ly này.

- Tiểu tử kia, hẳn ngươi chính là người thủ hộ tòa quang trụ này a?

Thiết Huyết có chút hứng thú hỏi đầu Bát Vĩ Linh này, cũng không quản đối phương có hiểu hay không.

Chi Chi!

Đầu Bát Vĩ Linh Hồ nhe răng trợn mắt, lần thứ hai đánh về phía Thiết huyết.

Tốc độ của tiểu tử này vô cùng nhanh, bằng mắt thường chỉ có thể nhìn thấy một tia tàn ảnh, chỉ là tốc độ của Thiết Huyết lại nhanh hơn nó không chỉ một làn, ngay cả tàn ảnh cũng không lưu lại.

Một đuổi một chạy, Bát Vĩ Linh Hồ thủy chung vẫn không chạm được tới Thiết Huyết, rơi vào đường cùng, nó không thể làm gì sáng hơn là đứng lại.

- Tiểu tử kia, lần đầu gặp mặt sao lại hung dữ như vậy? Ta thực sự không có ác ý.

Thiết Huyết còn chưa nói xong, đôi mắt Bát Vĩ Linh Hồ bỗng nhiên sáng ngời, bắn ra một đạo ánh sáng bảy màu.

Thực sự là quá nhanh, lại vô cùng quỷ dị, khiến cho người ta khó lòng mà phòng bị. Thiết Huyết không tránh kịp, liền bị bắn trúng hai mắt.

 Chương 114: Nếu có kiếp sau

Trong đầu đột nhiên cảm giác khó chịu, Thiết Huyết có cảm giác vô cùng đau đớn, đến khi hắn mở mắt ra lần thứ hai, một bóng hình xinh đẹp hiện lên trước mắt hắn.

- Đông Vũ, ngươi tinh rồi sao?

Thanh âm mềm mại quanh quẩn bên tai Thiết Huyết, gợi nhớ hồi ức sâu trong đầu hắn.

- Ngươi.... Ngươi...

Thiết Huyết run rẩy, ngây ngốc nhìn nữ tử trước mắt này... Dung nhan xinh đẹp, vẻ đẹp mềm mại linh lung, mỗi một cái nhấc tay nhấc chân đều toát ra khí chất đoan trang quý phái.

- Đông Vũ, chàng làm sao vậy? Có phải là đau đầu hay không?

Nữ tử này thấy Thiết Huyết ngẩn ra, đôi mi thanh tú nhăn lại, vẻ mặt tràn đầy lo lắng hỏi.

Thiết Huyết đờ ra, cũng không phải là kinh ngạc vì đối phương lại xinh đẹp như vậy, mà là bởi vì khuôn mặt của đối phương vô cùng quen thuộc, chính là khuôn mặt mà hắn chôn dấu trong lòng nhiều năm, là người hắn yêu, là người hắn ngày đêm tưởng nhớ... Lâm Lạc Hâm.

- Lạc... Lạc Hâm... Ngươi là Lạc Hâm sao? Ngươi thực sự là Lạc Hâm sao?

Thiết Huyết một tay ôm lấy nữ tử này, vừa khóc vừa cười, giống như là một hài tử cô độc sau bao nhiêu năm tìm được thân nhân duy nhất của mình.

- Đúng vậy, là ta... Sao vậy Đông Vũ, có phải là gặp ác mộng không?

Nữ tử vuốt ve đầu hắn, giọng đầy quan tâm hỏi.

- Ác mộng?

Thiết Huyết bỗng nhiên tỉnh ngộ, thân thể cứng đờ, muốn đẩy đối phương ra, thế nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của nữ tử kia, tâm tình kinh hãi của hắn thoáng cái lại bình phục. Hắn sao có thể đem người đang âu yếu mình đẩy ra, hắn không thể, lại càng không tình nguyện.

Thu hồi tâm tình phức tạp, Thiết Huyết tự giễu nói:

- Đúng vậy, vừa rồi ta gặp ác mộng, mơ thấy nàng véo tai ta nhiều quá, kết quả cái tai ta lớn lên, trở thành tai của lão trư.

- Ha ha.

Nữ tử nghe vậy cười, ánh mắt nhu hòa nói:

- Cái gì mà lão trư với tiểu trư, nói bậy bạ, chàng là lợn, vậy ta không phải là... Cáp, dám pha trò với ta sao? Xem làm sao ta thu thập chàng.

Nói tới đây, nữ tử theo thói quen vươn tay ra, muốn véo cái lỗ tai của Thiết Huyết, thế nhưng lại nhớ tới câu nói vừa rồi của đối phương làm nàng dừng tay lại, gắt giọng nói:

- Quên đi, niệm tình chàng mới khôi phục, không tính toán với chàng... Đến đây, ta vừa nấu canh gà cho chàng uống...

Thiết Huyết cười cười, tiếp lấy cái bát uống từng ngụm.

Thanh âm tràn ngập quan tâm của nữ tử này vang lên:

- Uống chậm một chút, cẩn thận.

- Không có việc gì, canh này uống thật ngon, nếu như mỗi ngày đều có thể uống, ta tình nguyện cả đời này nằm trên giường.

Nhìn Thiết Huyết nói như vậy, nữ tử u buồn nói:

- Lại đang nói hưu nói vượn rồi! Ngươi nghĩ thật hay a, lại muốn cả đời nằm trên giường. Đông Vũ, ta biết chàng cứng đầu, có cốt khí, thế nhưng ta lại không hi vọng thấy bộ dáng chàng bị thương...

Dừng một chút, khóe mắt nữ tử này có chút ươn ướt nói:

- Chàng biết không, mỗi lần chàng ra đi, ta lại chờ đợi trong sự lo lắng, rất sợ... Rất sợ có một ngày chàng không trở lại nữa.

Thiết Huyết run lên, cúi đầu, có chút xấu hổ nói:

- Xin lỗi, Lạc Hâm... Nàng theo ta mai ẩn tích, thế nhưng lại phiêu bạt bao nhiêu ngày nay, khiến nàng ủy khuất rồi.

- Giữa phu thê chúng ta, hà tất phải nói những lời khách khí này? Có thể theo chàng là hạnh phúc lớn nhất đời ta.

Nữ tử lau nước mắt, khẽ tựa vào trong lòng Thiết Huyết:

- Phiêu bạt nay đây mai đó, trời đất làm nhà, như vậy có gì là không tốt? Có thể đi khắp nơi nhìn một chút, chẳng phải chàng đã từng nói, sẽ dẫn ta đi xem những phong cảnh đẹp nhất trần đời, chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ... Chàng đã nói rồi đó, không được quên!

- Ân, ta nhớ rõ, cả đời này đều nhớ rõ.

Thiết Huyết ôm nữ tử này, trong lòng hắn hiện tại, hạnh phúc và đau khổ đan xen nhau, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

Trong lúc hai người đang chìm đắm trong bầu không khí ấm áp, một đám hắc y nhân bịt mặt đột nhiên phá cửa mà vào, vây quanh hai người trong đó.

- Sao ngươi dám bỏ trốn, khiến cho thái tử cảm thấy hổ thẹn, làm nhục quốc thể... Thái tử có lệnh, muốn đem hai người các ngươi băm thành vạn đoạn.

Dứt lời, đầu lĩnh đám người tiến lên, chém một đao về phía Thiết Huyết.

- Không!

Nữ tử này xoay người ôm lấy Thiết Huyết, dùng thân thể của mình đỡ một đao.

- Lạc Hâm! Lạc Hâm!

Thiết Huyết trừng mắt nhìn nữ nhân từng âu yếm với mình ngã vào lòng, toàn bộ thân thể nhiễm đầy tiên.

- Đông... Đông Vũ, những gì chàng từng đáp ứng với ta... Không được quên... Không quên... Nếu như còn kiếp sau, ta vẫn sẽ chờ chàng...

Nghe nữ tử này nói, hai mắt Thiết Huyết tràn ngập sự thống khổ, thanh âm khàn khàn nói:

- Nếu như còn có kiếp sau, ta nhất định sẽ đi tìm nàng... Nhất định...

Nử tử cảm thấy mãn nguyện gật đầu, chậm rãi nhắm hai mắt lại, khóe môi nhếch lên cười, dường như là đang ngủ.

Bi thương tràn ngập thiên địa, đường tình che ngả đôi nơi.

....

- Lạc Hâm...

Một tiếng rống to vang lên, Thiết Huyết từ từ tỉnh lại.

- Thiết Huyết, chàng tỉnh rồi sao?

Một nữ nhân nhanh chóng bước vào căn phòng, xuất hiện bên người Thiết Huyết:

- Chàng không sao chứ? Vì sao đầu lại đầy mồ hôi? Không phải lúc tu luyện có vấn đề đó chứ?

- Ta không sao... Tử Anh, sao ngươi lại tới đây?

Thanh âm khô khốc của Thiết Huyết vang lên, nội tâm tràn ngập thống khổ. Khi hắn ngẩng đầu nhìn nữ nhân trước mặt, trong lòng lại vô cùng hổ thẹn.

Nữ tử này tựa hồ không chú ý tới dị dạng trong mắt Thiết Huyết, nói:

- Hiện tại thiên hạ thái bình, Cửu Lê nhất tộc ngày càng hưng thịnh, chàng cần gì phải vất vả như vậy, không bằng nghỉ ngơi một chút.

- Nghỉ ngơi?

Thiết Huyết ngẩn ra, cúi đầu, dường như hắn đang suy nghĩ gì đó.

Nữ tử cười cười, tiếp tục nói:

- Đúng vậy! Từ khi Đại Tôn tiến vào Thiên Duy chi môn, thiên hạ và Tu Hành Giới liền chung sống thái bình, ít có tranh chấp, chàng lại là minh chủ của Thiên Đạo lên minh, cần gì phải tự làm khổ mình như vậy.

Dừng một chút, nữ tử này xoa xoa bụng mình, hạnh phúc nói:

- Vì con của chúng ta, chàng phải bảo trọng thân thể của mình. Chờ lần này sau khi Đại ội võ lâm qua đi, chàng đem chức minh chủ truyền cho Đồng Tường là được rồi, tiểu tử này tinh lực tràn trề, để hắn coi sóc Thiên Đạo liên minh, hẳn chàng cũng yên tâm.

- Đại Tôn... Tu Hành Giới... Võ Lâm Đại Hội... Thiên Đạo liên minh... Đồng Tường.

Đầu óc Thiết Huyết hỗn loạn, ngơ ngác ngồi ở trên giường.

Nữ tử thấy Thiết Huyết không nói lờ nào, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay đối phương nói:

- Thiết Huyết, không phải chàng lại đang nghĩ tới Lạc Hâm tỷ tỷ đó chứ?

Nghe thấy câu hỏi của nữ tử này, Thiết Huyết mới bình tĩnh lại.

- Xin lỗi... Ta thực sự xin lỗi nàng... Tử Anh...

Thiết Huyết ôm nữ tử này vào trong lòng, ánh mắt mê man dần dần trở nên trong suốt.

Có lúc, có người, mặc dù biết bản thân mình đang ở trong mộng, hắn cũng không muốn tỉnh lại. Bởi vì trong mộng hắn còn có hi vọng, trong mộng hắn có hạnh phúc, trong mộng còn có nữ nhân của hắn đang đợi hắn.

Ánh mắt Thiết Huyết ngày càng rõ ràng, cảnh tượng chung quanh càng ngày càng nhạt đi, cuối cùng biến mất không thấy.

Những thứ xung quanh hết thảy đều biến mất trong bóng tối, thế nhưng Thiết Huyết lại mơ hồ thấy hai nữ tử kia đang mỉm cười với hắn.

Nếu như, nếu như còn có kiếp sau, ta nguyện dùng suốt đời này bồi thường cho các nàng...

 Chương 115: Dị tượng kinh thiên

Ở giữa thế giới hắc ám, hai mắt đang nhắm chặt của Thiết Huyết chậm rãi mở ra, một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống.

- Thanh Khâu bộ tộc quả nhiên danh bất hư truyền, nếu như định lực của ta không mạnh, chỉ sợ đã chết trong tay các ngươi...

Thiết Huyết hít sâu một hơi, không khỏi cảm thán nói:

- Bát Vĩ Linh Hồ đã lợi hại như vậy, nếu như Cửu Vĩ Thiên Hồn sợ rằng chư thiên thần phật đã rơi xuống phàm trần, khó trách Thanh Khâu nhất tộc các ngươi lại rơi vào họa diệt tộc... Là thiên địa không cho phép yêu nghiệt như các ngươi tồn tại a!

Chi chi!

Bát Vĩ Linh Hồ dường như có thể hiểu được Thiết Huyết đang nói gì, vì vậy nó phẫn nộ kêu lên hai tiếng, ánh mắt cảnh giác nhìn vào đối phương. Trong mắt nó, người có thể phá tan ảo cảnh của mình, nhất định thực lực không yếu hơn mình.

Tâm tình Thiết Huyết trùng xuống, nhìn tiểu hồ ly trước mặt, một lát sau nói:

- Vừa nãy là thời gian sau này sao? Hay là vì ước mơ trong lòng ta? Như vậy rất tốt, thực sự rất tốt, chí ít còn khiến ta nhìn thấy hi vọng... Tiểu tử kia, cảm ơn ngươi có thể khiến ta cảm nhận hạnh phúc nhưu vậy, mặc dù rất ngắn, rất thống khổ, nhưng ta rất thỏa mãn.

Chi chi.

Bát Vĩ Linh Hồ cào cào chân trước, có chút nghi hoặc nhìn Thiết Huyết, bản thân mình rõ ràng là muốn lại hắn, thế nhưng đối phương lại cảm tạ mình, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhân tộc quả nhiên là tộc đàn phức tạp.

Dường như nhìn ra trong lòng con hồ ly này đang vô cùng nghi hoặc, Thiết Huyết cũng không nhiều lời, trực tiếp nâng Thiên Mệnh châu lên nói:

- Tiểu tử kia, ngươi có biết vậy này?

Xuy! Xuy! Xuy!

Dưới sự thôi động của bí pháp, Thiên Mệnh châu bắn ra quang hoa vạn trượng, từng bí văn kỳ bí xa xưa vờn quanh hạt châu, hình thành một họa quyển kỳ dị, dường như là cố sự thời xưa.

Chi Chi!

Bát Vĩ Linh Hồ nhìn chằm chằm vào Thiên Mệnh Châu, trong mắt tràn ngập vẻ sùng kính. Tại sâu trong linh hồn nó dường như có một thứ gì đó đang trói buộc, khiến cho nó không thể phản kháng.

- Còn không lui ra!

Thiết Huyết quát lớn một tiếng, Bát Vĩ Linh Hồ có chút không cam lòng kêu lên hai tiếng, lập tức biến mất tại chỗ.

Sau đó, hai tay Thiết Huyết lạiT đánh ra một đạo pháp quyết, đem Thiên Mệnh châu đánh xuống dưới đất.

....

Ong ong ong!

Trong bóng tối tĩnh lặng, một quang trụ hiện lên, toàn bộ thế giới này được quang trụ chiếu sáng.

Phóng mắt nhìn về phía xa, thế giới này tương phản với những thế giới khác, hoang vắng vô tận, màu sắc sặc sỡ.

Kỳ thực, nhân sinh cũng là thế này.

Quá khứ đã qua, bên trong đầy rẫy thất tình lục dục và vô số hồi ức. Mà quỹ tích của thế giới thời gian lại mờ ảo bất định, cái gì cũng không có, chỉ có một mảnh hoang vu. Chỉ có nắm chắc hiện tại, thì thì tương lai mới tươi sáng, tốt đẹp, mới có thể đem sinh mệnh và mộng ước phát triển trong tươi lai.

Trong lòng Thiết Huyết dường như có điều lĩnh ngộ, ngẩng đầu nhìn lên phía trên.

Trên bầu trời cao vợi phía xa, sát khí dày đặc dưới sự xua đuổi của quang trụ, từng chút từng chút tản ra, lộ ra một mảnh tinh không vô tận.

Trong tinh không, vô số tinh quang tỏa ra, hội tụ tại trung ương Hậu Thổ giứoi, đó chính là địa phương hạch tâm của Cổ Vực.

Ong ong ong!

Khí tức thê lương cổ xưa tràn ngập mỗi một ngóc ngách của Thập Phương giới.

Trong sát na, phía chân trời xa xa bỗng nhiên xuất hiện một vết rách, phảng phất như vật gì đang xuất hiện, dẫn tới biến hóa của toàn bộ Cổ vực.

...

Nam Phương Huyền Sơn Giới, khắp nơi hung hiểm.

Lúc này, toàn thân Vương Sung đều là máu, đang cùng một đầu dị thú giống trâu khổng lồ giao đấu.

Đột nhiên, dưới chân truyền đến sự rung động, song phương đều ngừng tay, đồng thời nhìn về một phương hướng.

- Đó là vật gì vậy? Lẽ nào chính là THiên Duy chi môn như lời Thiết Huyết nói? Thanh quả nhiên là lớn!

Vương Sung nhăn mày, trong lòng nghĩ Cổ Vực này quả nhiên vô cùng quỷ quái. Trong lúc lơ đãng, hắn liếc nhìn ngưu thú trước mặt, vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra thân thể của nó đang run lên, dường như nhìn thấy điều gì kinh khủng.

Bằng vào thực lực của đầu ngưu thú này, trong Tu Hành Giới tuyệt đối là cao thủ trong Thiên Đạo thượng cảnh, điều khiến cho nó sợ hãi như vậy, độ kinh khủng khủng không cần nói cũng biết.

- Đã có dị động, khẳng định sẽ hấp dẫn rất nhiều người, nói không chừng còn có thể gặp đám người Nhạc Phàm.

Từ trước tới này Vương Sung là người trời không sợ đất không sợ, đương nhiên không có lý do gì không tới giúp vui. Hắn xoa ngân thương nhiễm đầy tiên huyết, thu lại về sau lưng, sau đó quay về phía ngưu thú nói:

- Đại gia hỏa, vừa rồi đánh một trận quả thực vô cùng thống khoái, đáng tiếc hiện tại lão tử muốn đi tìm ngươi, không có thời gian đánh nhau với ngươi... Được rồi, lão tử đi trước, sau này nếu có cơ hội, lão tử sẽ tới tìm ngươi. Ha ha...

Trong tiếng cười lớn, Vương Sung tung người rời khỏi nơi này.

Ngưu thú nhìn về phía xa, chà chà chân xuống mặt đất, từ trong yếu hầu phát ra tiếng rống bất đắc dĩ.

...

Tây Phương Thanh Linh Giới, một mảnh màu xanh bao phủ.

Ở đây, lúc này có một nam một nữ đang sóng vai mà đi, có vẻ phi thường thân mật, chỉ là cách ăn mặc của hai người lại khiến cho người ta không được tự nhiên.

Nam tử thân mặc trường bào, trên người có nhiều chỗ tổn hại, mơ hồ có thể thấy được vết máu đọng lại.

Nữ tử thì trái lại, bạch y phiêu nhiên, xuất trần thoát tục, giống như tiên tử giáng phàm, khiến cho người nhìn có cảm giác si mê khoan khoái.

Mặc dù quần áo của bọn họ khác nhau, thế nhưng trên cổ của bọn họ đều có một dây chuyền giống nhau, đó chính là Thiết Nam và Tư Đồ Yến.

Phu thê hai người sở dĩ có thể đi cùng nhau, chính là do trước khi tiến vào Cổ Vực, Bạch Tố Vân - sư phụ hai người đã đưa cho bọn họ đồng tâm kết, cũng chính là sợi dây chuyền trên cổ bọn họ. Vật ấy mặc dù không cường đại như Thần hồn ấn ký của Đại Tôn, thế nhưng cũng phi thường hữu dụng, có thể khiến cho phu thê hai người cảm ứng được nhau.

- Thiết Nam, mấy ngày nay gặp được không ít người, thế nhưng lại không ai biết tin tức của đám người Lý đại ca, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?

Tư Đồ Yến vừa đi vừa nói, nét mặt vô cùng lo lắng.

Lý Nhạc Phàm hiện tại thương thế vẫn chưa bình phục, mà trong Cổ Vực nguy cơ trùng trùng, hai người một đường đi tới, mỗi lần gặp một tu sĩ khác đều hỏi thăm tin tức Lý Nhạc Phàm, chỉ tiếc không nghe được một chút tin tức nào.

Trầm ngâm một lát, Thiết Nam nói:

- Không có việc gì, Lý đại ca mặc dù có thương thế trong người, thế nhưng lực lực của huynh ấy lại không dưới chúng ta, ta tin tưởng huynh ấy nhất định có thể vượt qua khó khăn. Hiện tại, hẳn chúng ta nên đi tới hội họp cùng đám người sư phụ! Hiện tại, thời gian hẳn cũng không sai biệt lắm.

- Ân.

Ngay khi hai người đang đối thoại, mặt đất dưới chân bắt đầu rung chuyển, trên đỉnh đầu hiện ra mảnh tinh không vô tận. Mà khu vực trung ương Cổ Vực, thiên địa xuất hiện một vết nứt thật sâu, loáng thoáng nghe thấy tiếng đại môn mở ra.

- Đó... Đó là...

- Hẳn là THiên Duy chi môn rồi, quả nhiên vô cùng thần kỳ!

Vẻ mặt phu thê hai người chấn động, không tự giác mà dừng lại cước bộ.

Sau khi phục hồi tinh thần, Thiết Nam nghiêm mặt nói:

- Thiên Duy chi môn xuất hiện, xem ra Đại Tôn và sư phụ hẳn sẽ rất nhanh tới đây, chúng ta cũng nhanh chóng đi tới đó đi a.

- Được!

Nói xong, hai người ngự không bay đi.

 Chương 116: Gió thổi mây phun

Cửu U Giới, cả thế giới bị bao phủ trong sát khí, bất luận một sinh linh nào bước vào thế giới này đều sẽ trở nên điên cuồng.

Trong một sơn cốc, thỉnh thoảng truyền đến tiếng gió rít.

Dưới một vách đá dựng đứng, phu phụ Phó Suất ngồi cạnh nhau, toàn thân nhiễm đầy tiên huyết, nhìn qua dường như là bị thương nặng.

Chung quah bọn họ, đầy xác của những con mộc ly... Thân như báo, trên lưng có cánh chim, toàn thân đầy gai nhọn, nhìn qua vô cùng kinh khủng.

Mà ở cách đó không xa, còn có mấy trăm con mắt nhìn chằm chằm vào hai người, đồng thời không ngừng tiến lại gần.

Phó Suất cầm trong tay thanh kiếm, lại lấy một hồ lô rượu bên hông ra, ngửa đầu uống một ngụm lớn, trên mặt hiện lên sự thống khoái.

- Hảo tửu! Thực sự là hảo tửu!

Nghe trượng phu cười to như vậy, vẻ lo lắng trên mặt Nhan Nguyệt Thi giảm đi không ít, vì vậy tức giận nói:

- Đồ thô lỗ nhà chàng, sắp chết đến nơi rồi mà còn tâm tình uống rượu.

Phó Suất nghe vậy phản bác:

- Uống rượu thì đã sao? Phó Suất ta muốn uống rượu là uống, cần gì nhìn tâm tình vui vẻ hay không? Huống chi, chết trước chết sau đều là chết, cho nên uống rượu hay không cũng như nhau, uống rượu vào tâm tình đương nhiên sẽ tốt hơn.

- Hừ, bình thường ta không thấy cái miệng của chàng lưu loát như vậy nha.

Nhan Nguyệt Thi cướp lấy hồ lô rượu, bản thân nàng cũng uống hai ngụm, vô cùng sảng khoái.

Hai người hành tẩu trong giang hồ đã được vài thập niên, núi đao biển lửa cũng đều gặp qua, hai chữ "sinh tử" bọn họ đã sớm nhìn thấu, ngoại trừ có chút luyến tiếc Tiểu Băng Nhi ra, cũng không có lo lắng chuyện gì khác.

- Lão phó, chúng ta sẽ chết sao? Chàng thử nói xem, lúc chúng ta chết có bị biến dạng không?

Vấn đề này của Nhan Nguyệt Thi khiến cho Phó Suất khổ não không thôi, hắn lắc đầu cười khổ:\

- Nữ nhân a! Lúc nào cũng đặt dung mạo lên trên vị trí đầu tiên, ngay cả người làm trượng phu như ta, vĩnh viễn đều chỉ có thể là lão nhị.

- Cái gì mà lão nhị, lão tam, thật là khó nghe.

Nhan Nguyệt Thi hừ một tiếng, hướng ma trảo về phía hông trượng phu.

- Ta nói đúng a...

Phó Suất cười gượng hai tiếng nói:

- Mọi người thường nói, người đã chết thì sẽ biến thành quỷ, thành quỷ thì sẽ không thay đổi, vì vậy, Nhan tiểu thư đây đương nhiên sẽ vĩnh viễn mỹ lệ như thời còn trẻ a.

- Hừ! Coi như là chàng thức thời.

Hai người trêu đùa một phen, hoàn toàn không để ý đám Mộc Ly trước mặt này, phảng phất như không để ý tới sinh tử.

Nhan Nguyệt Thi gỡ một miếng ngọc trụy từ trên tay xuống, sau đó cùng với miếng ngọc trụy trên cổ tay Phó Suất hợp lại thành một, vừa vặn tạo thành một đôi.

Phó Suất nhìn đôi uyên ương ngọc trụy vô cùng sống động này, có chút cảm khái nói:

- Thực sự phải cảm tạ Văn tiền bối đã đưa cho chúng ta đôi Uyên Ương trụy này, chí ít chúng ta còn có thể chết ở một chỗ.

- Đúng vậy!

Nhan Nguyệt Thi ôn nhu gật đầu, nhẹ nhàng nói:

- Không cầu cùng sinh, chỉ cầu cùng tử.

...

Đám Mộc Ly từng chút một kéo gần khoảng cách lại, bên tai bọn họ không ngừng truyền đến tiếng kêu, mùi máu tương nồng đậm có thể ngửi thấy một cách rõ ràng.

- Lão Phó, chàng nói xem, trên đời này có thần tiên tới cứu chúng ta hay không?

Cứ như vậy mà chết đi, Nhan Nguyệt Thi có chút không cam lòng.

Phó Suất mỉm cười, nhẹ giọng trấn an:

- Thập Phương giới này quá lớn, chúng ta đến địa phương quỷ quái này cũng đã hơn nửa tháng, ngay cả bóng người cũng không thấy. Ha ha, trừ phi thực sự có thần tiên, bằng không sẽ không có ai tới cứu chúng ta...

Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, một đạo lưu quang xẹt qua trong đêm tối.

Thấy cảnh tượng như vậy, Nhan Nguyệt Thi tức thì trừng hai mắt, kêu lên:

- Lão Phó... Chàng xem, có phải là thần tiên hay không?

- Nàng nói ngốc nghếch gì đó? Trên thế gian này làm sao có?

Phó Suất vừa nói được một nửa thì đột nhiên ngừng lại, trên thế gian làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?

Nhìn lưu quang rất nhanh sẽ tới gần, hai người lúc này mới xác định, đối phương đang tiến về hướng này... Mặc kệ là tới cứu người cũng tốt, hay muốn tìm kiếm bảo vật cũng được, thậm chí là đi ngang qua, chỉ cần thấy có người đi ngang qua thì đó chính là hi vọng.

...

Xuy! Xuy! Xuy!

Một đạo hàn quang màu xanh biếc xuyên qua đàn Mộc Ly, trong nháy mắt đã đem theo hơn mười sinh mệnh.

Một phen giết chóc máu tanh, mấy trăm đầu Mộc Ly đã bị tiêu diệt!

Phu phụ Phó Suất vốn tưởng rằng lần này chạy không thoát, ai ngờ lại được cứu vớt, biến hóa đột nhiên phát sinh khiến cho phu phụ hai người có cảm giác từ khổ đau đến miền cực lạc.

- Đa tạ tương trợ... Ách! Minh Hữu, sao ngươi lại ở chỗ này?

Phu thê hai người đang muốn tiến lên tạ ơn, thế nhưng khi bọn họ nhìn rõ bộ dáng người tới, nhất thời vui mừng.

- Phó đại ca, Phó đại tẩu.

THích Minh Hữu nâng hai người dậy, đợi hai người ăn xong hai mai đai dược, khôi phục một chút ít.

Sau đó Thích Minh Hữu giải thích:

- Sau khi tu luyện tới Thiên Huyền chi cảnh thì có thể sinh ra một loại cảm ứng bản năng, cái này gọi là Thiên nhân giao cảm... Sau khi ta tiến vào Cửu u Giới này tâm thần vẫn không yên, vì vậy mới dùng Vấn Tinh Thuật bói một qur, mới biết chuyện phát sinh ở nơi này. Vì vậy ta mới cấp tốc chạy tới đây, may mà còn kịp.

- Thì ra là thế!

Phu phụ phó xuất bừng tỉnh, đồng thời cảm thán vận may của mình. Lần này nếu như không có Thích Minh Hữu xuất thủ cứu giúp, hai người bọn họ sợ rằng đã xuống âm tào địa phủ rồi.

Ong ong ong!

Giữa lúc ba người chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên thiên địa biến sắc, trung ương Cổ Vực xuất hiện động tĩnh dị thường.

- Đó... Đó là cái gì?

Nhìn thiên địa rung chuyển, phu phụ Phó Suất cảm thấy khẩn trương.

Thích Minh Hữu trầm giọng nói:

- Nếu như ta không đoán sai, đó chính là Thiên Duy chi môn.

- cái gì? Đó chính là đại môn thông tới Thiên Giới?

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của hai người, Thích Minh Hữu gật đầu nói:

- Thiên Duy chi môn sắp mở ra, đám người Nhạc Phàm đại ca hẳn sẽ đi tới đó, ta phải mau chóng tới xem, các người...

- Chúng ta không cần...

Phó Suất cười khổ lắc đầu nói:

- Bản thân mình là người hiểu rõ bản thân nhất, điểm nhỏ nhoi ấy chúng ta vẫn tự biết, đừng nói hiện tại chúng ta bị thương, cho dù là lúc đỉnh phong thực lực vẫn yếu kém. Có đi cũng là gây thêm phiền phức cho mọi người, không bằng tìm chỗ dưỡng thương chờ tin tức.

Nhan Nguyệt Thi phụ họa:

- Đúng vậy! Chúng ta đã quyết định tạm thời tìm một địa phương an toàn chữa thương, sau khi bình phục mới đi ra.

- Vậy được rồi.

Thích Minh Hữu thấy thế cũng không nói nhiều, lấy mấy thứ từ trong giới tử ra nói:

- Những Phù văn này đều do ta luyện chế ra, uy lực không tồi, có thể dùng để ẩn nấp khí tức, vừa công vừa thủ, các người mau nhận lấy, lúc nguy cơ trước mắt còn có thể bảo mệnh.

Phu phụ Phó Suất không nói nhiều, lên tiếng cảm ơn, sau đó thu lấy toàn bộ đám phù văn này.

- Phó đại ca, Phó đại tẩu, các người phải bảo trọng!

- Minh Hữu, ngươi cũng phải bảo trọng.

Trong Bạch Vân Giới, Khấu Phỉ một đường thẳng tiến, không biết đã chém chết bao nhiêu dị thú, sát ý toàn thân bừng bừng.

Trong Không Minh Giới, Mặc Toàn vừa mới tránh khỏi sự truy sát của ba trùng thú, đang ở trong một sơn động điều tức.

Thiên Nhai Hải Giác giới, Đình Nghị đang ngồi trên mặt viên đá ngầm, nhìn về phía Hải vực rộng lớn không nhìn thấy điểm cuối kia, trong lòng phát sầu.

Thế giới quá khứ, tỷ muội Chu gia phân biẹt bị nhốt trong thế giới mộng ảo, thủy chung vẫn không tìm được đường ra.

...

Chín chiếc quang trụ xuất hiện, đem đến biến hóa thật lớn cho Cổ Vực, đồng thời cũng thu hút sự chú ý của chúng tu sĩ.

Bao gồm cả đám người Khấu Phỉ ở bên trong, đông đảo tu sĩ không hẹn mà cùng hướng về phía trung tâm Hậu Thổ giới mà chạy đi.

Trong khoảng thời gian ngắn, sóng ngầm Cổ Vực bắt đầu chảy.

 Chương 117: Vô Danh truyền thừa

Dị động của Cổ Vực khiến cho Thiên Tuyệt Cốc cũng biến hóa theo.

Điều đầu tiên khiến cho mọi người chú ý chính là, chỗ Thập Phương chi môn của Thập Phương điện tản ra một cỗ khí tức thê lương vô biên, đem cả tòa đại điện bao phủ, tuy rằng đám người Diệu Cô Tử sớm có chuẩn bị, mặc dù kinh hãi thế nhưng không loạn, vội vã đem việc này bẩm báo với Đại Tôn.

Ngay sau đó, Thiên Tuyệt Cốc bắt đầu rung động, khiến cho chúng tu sĩ hoảng sợ.

Chỉ là, trận dị động này tới đột nhiên mà đi cũng nhanh chóng. Những tu sĩ ở chín ngọn núi đều rời khỏi nơi ở, tiến về phía Thập Phương điện.

..

Trên Tàng Thiên Phong.

Vô Danh Đại Tôn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hai mắt khép hờ, dáng vẻ giống như một lão nhân sắp gần đất xa trời. Bên người hắn, Tiểu Băng Nhi cũng đang khoanh chân ngồi đó, so với lúc mới đến thì trên mặt bớt đi vài phần ngây thơ, thay vào đó là sự nghiêm túc và chăm chú.

- Rốt cục cũng bắt đầu rồi sao?

Dị tượng thiên địa tự nhiên không thể gạt được Đại Tôn, chỉ thấy ngón tay của Vô Danh Đại Tôn bắn ra, một đạo lưu quang bay ra phía ngoài.

Một lát sau, Liễu Nhân nhanh chóng bước vào.

- Đệ tử bái kiến tôn giả...

Lão hòa thượng đang muốn khom người bái kiến thì lại bị một cỗ lực lượng nhu hòa nhẹ nhàng nâng lên.

Vô Danh Đại Tôn nhìn tên vãi bối trước mặt so với mình còn già hơn này, trong lòng không nhịn được mà cảm than một phen:

- Liễu Nhân, những năm gần đây ngươi vì Phật Tông mà vất vả nhiều, khổ cực cho ngươi rồi.

- A di đà phật!

Liễu Nhân chắp hai tay lại, trên mặt không buồn không vui nói:

- Tôn giả nói quá nghiêm trọng rồi, đệ tử ba tuổi thờ phật, sáu tuổi nghe phật ngữ, vô dục vô niệm, tâm tính bình tĩnh, chưa nói tới vất vả, tại sao lại khổ cực cơ chứ?

- Ngươi...

Vô Danh Đại Tôn thở dài, Liễu Nhân vẫn kiên trì nói:

- Kinh Phật có câu: tâm không có gánh nặng, mọi việc tự nhiên nhẹ nhàng.

- Được rồi...

Vô Danh Đại Tôn tươi cười nói:

- Ta biết ngươi hiểu rõ Phật hiệu, cho nên sẽ không biện luận với ngươi, lần này gọi ngươi qua đây chủ yếu là muốn nói chuyện cùng ngươi.

- Mời tôn giả nói.

Thái độ của Liễu Nhân vô cùng cung kính, vẻ mặt không có bất cứ một tia biến hóa gì, chỉ là trong mắt hiện lên một tia bi thương, từ trong giọng nói của đối phương hắn cũng có thể nghe thấy ý tứ ly biệt.

Hơn mười năm ở chung, Liễu Nhân chính là người trung thành nhất với Vô Danh Đại Tôn, tình cảm giữa hai người cực kỳ thâm hậu. Tuy rằng Liễu Nhân là một hòa thượng, thế nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng tới sự thân cận và tôn sùng của hắn đối với Vô Danh Đại Tôn. Ai nói người xuất gia nhất định phải khám phá hồng trần, hiểu rõ sinh ly từ biệt, phật nếu như vô tình, há có thể phổ độ chúng sinh cho mọi người, tạo nên hòa bình cho thế nhân? Chỉ cần trong lòng có phật, thì sẽ có thể độ mình, độ người.

Tiểu Băng Nhi nhận thấy bầu không khí có chút bi thương, vì vậy nàng cúi đầu, lựa chọn im lặng.

Vô Danh Đại Tôn thản nhiên nói:

- Liễu Nhân, dị tượng vừa rồi hẳn ngươi cũng biết?

- Đúng vậy, Liễu Nhân biết, Thiên Duy chi môn sắp mở ra...

Nói tới đây, Liễu Nhân do dự nói:

- Tôn giả thực sự quyết định buông tha sao? Đây là cơ hội duy nhất của người, nếu như tôn giả có thể hấp thụ một ít Thiên Địa nguyên từ, còn có thể....

- Còn có thể kéo dài chút hơi tàn, đúng không?

Vô Danh Đại Tôn cắt ngang lời đối phương nói:

- Tâm ta sớm đã chết, sinh cơ cũng hao hết, cho dù là thần tiên cũng không cứu được... Huống chi, ngươi cho rằng những Đại Tôn khác sẽ cho ta cơ hội này sao? Tình cảnh Phật Tông hiện tại không phải ngươi không biết, nếu ta rời đi, Phật Tông sẽ phải đối mặt với chuyện gì? Nhớ kỹ ta đã từng nói qua với các ngươi, không tranh chính là tranh, hiện tại lực lượng của Nhạc Phàm tiểu hữu không đủ để bảo vệ toàn bộ Phật TÔng, sự thoái nhượng của ta chính là để cho các ngươi một đường sinh cơ, bằng không Phật Tông đã không còn tồn tại từ nhiều năm trước.

- Tôn giả...

Liễu Nhân thống khổ nhắm hai mắt lại, cúi đầu. Kết quả này hắn đã sớm biết, chỉ là hắn không thể nào cứu vãn được, trong lòng hắn hiện tại tràn ngập sự hổ thẹn và tự trách.

Một tiếng thở dài vang lên, Vô Danh Đại Tôn nói:

- Lần này ngươi và Thập nhị Phật lão sẽ đi tới Cổ Vực, chuyện này liên quan tới Phật Tông sau này, vì vậy ta hi vọng các ngươi, vô luận thế nào cũng phải bảo đảm an toàn cho Lý Nhạc Phàm, đồng thời, tất cả hành động đều nghe theo Lý Nhạc Phàm chỉ huy.

- Tôn giả yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đem hộ pháp bình an trở về.

Liễu Nhân chắp hai tay, vẻ mặt kiên định nói.

Vô Danh Đại Tôn nhàn nhạt gật đầu, sau đó đầu ngón tay hắn lóe lên một cái, một đạo linh quang bắn về phía Liễu Nhân, nhập vào mi tâm của hắn:

- Còn đây là giác ngộ tu hành cả đời này của ta, hiện tại truyền thừa cho ngươi, hi vọng ngươi sẽ có đột phá.

- Tôn giả...

Liễu Nhân không nghĩ tới Vô Danh Đại Tôn lại ban cho mình vật trân quý như vậy, vẻ mặt kinh ngạc nói:

- Tôn giả sao không đem thứ này truyền cho hộ pháp? Đệ tử thì có tài đức gì....

Vô Danh Đại Tôn buồn bã, khoát tay nói:

- Đường tu hành của Nhạc Phàm tiểu hữu khác ta, nếu như đem cảm ngộ truyền cho hắn, ngược lại sẽ làm cản trở đường tu hành của hắn, làm thành tựu tương lai của hắn bị trói buộc! So với hắn, ngươi vẫn hầu hạ bên cạnh ta nhiều năm, nghe ta giảng đạo, có thể nói là vô cùng hòa hợp, vì vậy đem phần cảm ngộ này truyền cho ngươi là vô cùng hợp lý, nếu như ngươi có thể đột phá gông xiềng, đạt được thành tựu Đại Tôn, đến lúc đó Phật Tông cũng không cần lo lắng như bây giờ nữa.

- Đệ tử tư chất ngu dốt, đã lâu rồi không có đột phá, phụ sự ưu ái của tôn giả.

Vô Danh Đại Tôn hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

- Người đằng nào cũng chết, không bằng làm một việc thiện. Tuy rằng tâm ta không hướng phật, thế nhưng mấy năm nay tìm hiểu lại khiến ta hiểu ra được rất nhiều đạo lý. Giáo lý của Phật Tông chính là khuyên con người ta hướng thiện, vứt bỏ ý nghĩ xấu xa, làm việc thiện tích đức... Những thứ này vốn cũng khôgn có sai, thế nhưng cả một cánh rừng lớn, cái gì cũng có thể có. Thế nhưng Phật cũng biết chọn người, không phải lúc nào cũng tu tâm dưỡng tính mới thoát khỏi khổ ải. Ngươi nhìn xem, có lúc Phật đồ làm việc thiện tích côgn đức, mà có Phật đồ lại chỉ lo tu luyện bản thân, không muốn nhiễm hồng trần, thậm chí còn có kẻ đi làm việc xấu xa, nhơ bẩn. Người trước mới chân chính là phật tử, người sau lại là đám người vì tư lợi bản thân, bọn họ không chỉ làm bại hoại danh dự Phật Tông, mà còn làm ô uế số mệnh của Phật TÔng. Phật Tông có họa ngày hôm nay chính là vì có cảnh này...

Liễu Nhân chăm chú lắng nghe, không dám mở miệng.

Vô Danh Đại Tôn nhìn đối phương, ngữ khí có chút hòa hoãn, cuối cùng nhắc nhở:

- Kỳ thực, Phật Tông trải qua một hồi đại nạn như vậy, đồng thời cũng là một loại khảo nghiệm, để cho những người tín niệm không kiên định, tâm có vọng tưởng tự mình rời đi, mà những người còn lại, mới chân chính là tinh túy của Phật TÔng, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà ta muốn Phật Tông phổ biến rộng rãi phật hiệu. Vì vậy, ta hi vọng sau này Phật Tông cũng như vậy, không tu miếu thờ, không tạo phật đường, không mất đi công đức, không quên làm việc thiện... Liễu Nhân, ngươi có hiểu không?

- Đệ tử hiểu rõ, không tu miếu thờ, không tạo phật đường, không mất đi công đức, không quên làm việc thiện.

Liễu Nhân quỳ xuống, vẻ mặt vô cùng sùng kính.

Lần này Vô Danh Đại Tôn cũng không có ngăn cản hắn, sau ba bái này duyên của hắn cùng với Phật Tông cũng tan. Hơn ba trăm năm thủ hộ, trong lòng Vô Danh Đại Tôn hiện tại không biết nói như thế nào.

Dễ dàng sao? Không nỡ sao? Hay là một ít ý niệm khác trong đầu?

 Chương 118: Bản Nguyên quán đỉnh

Đợi sau khi Liễu Nhân thối lui, ánh mắt Vô Danh Đại Tôn chuyển về phía Tiểu Băng Nhi.

- Hài tử, ngươi qua đây...

Bên tai vang lên thanh âm khàn khàn của Vô Danh Đại Tôn, Tiểu Băng Nhi không khỏi cảm thấy đau lòng, trong lòng xuất hiện cảm giác bi thương.

Tiểu nha đầu nghe lời tới ngồi trước mặt Vô Danh Đại Tôn, cúi đầu không nói gì.

- Hài tử, tình cảnh của phụ thân ngươi hẳn ngươi phải rõ ràng hơn hết, nếu không giúp được hắn, ngược lại ngươi sẽ trở thành trói buộc, hại tới tính mệnh của hắn.

Mặc dù thanh âm của Vô Danh Đại Tôn rất nhẹ nhàng, thế nhưng nội dung của câu nói lại đánh thật sâu vào bên trong nội tâm của tiểu cô nương. Tiểu Băng Nhi sao lại không biết bản thân mình vô dụng ra sao? Chỉ là nàng không cam lòng thì sao chứ? Lực lượng không phải là thứ có thể đạt được trong ngày một ngày hai.

...

Thấy thần tình tiểu cô nương như vậy ,Vô Danh Đại Tôn nhẹ nhàng trấn an nói:

- Hảo hài tử, ngươi không cần khó chịu như vậy, một ngày nào đó nhất định ngươi sẽ trở nên cường đại, sẽ sở hữu lực lượng đủ để bảo vệ thân nhân và bằng hữu, lúc đó, ngươi sẽ trở nên phi thường cường đại.

Tiểu Băng Nhi ngẩng đầu, chăm chú nhìn Vô Danh Đại Tôn nói:

- Thực sự có thể sao? Ta thực sự có thể trở nên lợi hại sao?

- Đương nhiên là thật.

Vô Danh Đại Tôn mỉm cười nói:

- Ta sẽ đem tu vi của bản thân quán đính lại cho ngươi, chỉ cần ngươi nỗ lực tu luyện, rất nhanh liền có thể giúp phụ thân ngươi tìm mẫu thân ngươi trở về, đến lúc đó gia đình các ngươi có thể đoàn tụ.

- Đại thúc... Tiền bối... Ngươi rất nhanh sẽ chết, phải không?

Tiểu Băng Nhi cũng không biết thế nào là quán đính, chỉ là trong lòng nàng có chút dự cảm không tốt.

Đối với câu hỏi của tiểu cô nương, Vô Danh Đại Tôn không có tức giận, ngược lại lại cười ha ha nói:

- Không sai, không sai, rất nhanh ta sẽ chết đi. Vì vậy, trước khi chết, ta hi vọng ngươi có thể đáp ứng ta hai điều kiện.

- Vâng.

Tiểu Băng Nhi gật đầu, nàng chỉ đơn thuần là đáp ứng thỉnh cầu của người sắp chết.

Thu liễm nụ cười, Vô Danh Đại Tôn có chút đau khổ nói:

- Hơn ba trăm năm thủ hộ, há nói buông là có thể buông được? Tuy rằng vừa rồi ta tiếp nhận ba bái của Liễu Nhân, rốt cuộc chấm dứt nhân quả với Phật Tông, thế nhưng trong lòng ta thủy chung vẫn không buông bỏ được.

Tiểu Băng Nhi lẳng lặng nghe, mặc dù không quá hiểu rõ ý tứ của Vô Danh Đại Tôn, thế nhưng vẫn cố sức ghi nhớ.

Đột nhiên, Vô Danh Đại Tôn trịnh trọng nói:

- Hài tử, lúc ta viên tịch, Phật Tông sẽ do phụ thân của ngươi thủ hộ, chỉ tiếc, tâm của hắn không ở tại phật Tông, hơn nữa lưng đeo nhiều trách nhiệm, thủy chung sẽ có một ngày rời đi, vì vậy ta phải có dự định khác... Ta sẽ đem chữ "Vạn" trong Phật ấn của Phật Tông dạy cho ngươi, từ nay về sau, ngươi liền có quyền lực giám sát toàn bộ Phật Tông, chỉ cần phật đồ nào có hành vi không đúng, ngươi đều có quyền xử phạt, đây cũng là phương pháp giảm bới gánh nặng cho phụ thân ngươi.

Tiểu Băng Nhi hiếu kỳ nhìn Vô Danh Đại TÔn nói:

- Tiền bối, sao không dạy cho đại hòa thượng vừa rồi? Dường như hắn hợp hơn a.

Vô Danh Đại Tôn lắc đầu nói:

- Liễu Nhân tuy rằng phẩm hạnh rất tốt, tinh thông Phật môn, thế nhưng nếu như hắn làm người đứng đầu Phật TÔn, có đôi khi rất khó bận tâm tới cái khác, nói không chừng còn có thể rơi vào mê chướng. Sở dĩ ta tìm ngươi, là bởi vì ngươi không phải là người trong phật môn, tâm tính thuần khiết, hơn nữa lại là người ngoài cuộc, có thể thấy rõ trắng đen.

- Thế... Thế nhưng ta không muốn vậy... Không muốn làm hòa thượng...

Tiểu Băng Nhi nghe vậy do dự, Vô Danh Đại Tôn lại nói:

- Ai nói với ngươi làm hòa thượng là đầu phải trọc? Ta và phụ thân ngươi cũng không phải là hòa thượng, thế nhưng lại giống nhau ở việc thủ hộ Phật Tông. Cũng giống như vậy, người giám sát toàn bộ Phật Tông cũng không nhất định phải là hòa thượng.

- Hóa ra là như vậy.

Tiểu Băng Nhi thở phào nhẹ nhõm một hơi, thật ra nàng không quan tâm tới cái gì mà giám sát hay không giám sát, chỉ cần nàng không phải xuất gia làm hòa thượng là được rồi.

Vô Danh Đại Tôn thấy thế bất đắc dĩ cười, không nói tới chuyện này nữa, ngược lại, hắn cười nói:

- Mặt khác, còn có một việc, đây là việc tư của ta, ...

Nói tới đó, Vô Danh Đại Tôn dừng lại, ngữ khí của hắn tràn ngập sự thương cảm.

...

Một lát sau, Vô Danh Đại Tôn mở bàn tay trái ra, một chữ "Vạn" xuất hiện trong bàn tay hắn, tỏa ra quang mang màu vàng lóng lánh.

- Hài tử, đây là "Vạn" tự phật ấn, chính là ấn ký đặc biệt của lịch đại người giám sát Phật Tông ta, nếu như sau này ngươi gặp người thích hợp, cũng có thể đem phật ấn truyền lại cho hắn. HIện tại, ngươi có thể vươn tay trái ra...

Chữ "Vạn" chậm rãi bay lên, tự bay về phía tay trái Tiểu Băng Nhi, sau cùng biến mất trong lòng bàn tay nàng.

Tiểu Băng Nhi hiếu kỳ nhìn bàn tay mình, thế nhưng lại không thấy cảm giác gì lạ, tựa như vừa rồi chỉ là ảo giác.

Vô Danh Đại Tôn uể oải nói:

- Hài tử, không nên xem thường phật ấn này, nó ẩn sâu trong tay trái của ngươi, đồng tâm tương liên, không chỉ có thể bảo vệ tâm mạch của ngươi, mà còn có tác dụng ngưng thần thanh tâm, trừ đi tâm ma cho ngươi.

- Dạ, cảm ơn tiền bối.

Tiểu Băng Nhi đem tay trái áp vào ngực mình, giống như là vừa chiếm được một kiện lễ vật trân quý.

Vô Danh Đại Tôn tiếp tục nói:

- Kế tiếp, ta sẽ dùng quán đính chi thuật đem tu vi bản thân truyền thụ cho ngươi, được bao nhiêu vậy phải nhìn vào tạo hóa của ngươi rồi.

...

Cửu chuyển luân hồi, tẩy luyện tâm thần, Sâm La thế giới, phản cổ hoàn nhất.

Một giới lực chậm rãi tan rã, hóa thành một đạo bản nguyên rót vào trong cơ thể Tiểu Băng Nhi.

Bản thân tu vi của Đại TÔn, thông thiên triệt địa, há là thứ mà bằng vào thân thể nhỏ bé của Tiểu Băng Nhi có thể thừa nhận được. Nó giống như lý, nước biển rộng nếu như chảy ngược vào sông lớn, lúc đó sẽ gây ra tai họa.

Để cho Tiểu Băng Nhi không bị thương tổn, Vô Danh Đại Tôn đành phải phong ấn một bộ phận lớn lực lượng, từng chút, từng chút đem bản nguyên lực đưa vào trong cơ thể tiểu cô nương.

- Di? Tinh thần lực thật mạnh!

Vô Danh Đại Tôn đang muốn xem xét thức hải của đối phương, không ngờ thức hải của đối phương lại truyền đến ý tứ bài xích, trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Đợi khi hắn định thần lại nhìn thì trên mặt không ngờ lại có tia tiếu ý.

- Tiểu nha đầu này không ngờ trên người lại có tinh thần ấn ký của Lý Nhạc Phàm lưu lại, tiểu oa nhi Lý Nhạc Phàm này quả nhiên không tồi... Chỉ là tinh thần ấn ký này bao hàm quá nhiều thứ... Tốt! Như vậy vừa lúc! Tinh thần lựuc càng mạnh, ý chí càng kiên định, càng có thể thừa nhận bản nguyên lực càng nhiều! Xem ra lão hòa thượng nói không sai, trong thiên địa tự có thiên địa, một trước một sau, tất cả đều là thiên ý a.

- Phúc duyên của tiểu nha đầu này quả thực khôn cạn, nếu đã như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Trong lòng khẽ động, Vô Danh Đại Tôn đưa tay lên mi tâm của mình, chỉ thấy ở giữa mi tâm hắn sinh ra một vết rách nhàn nhạt, phảng phất như nhìn thấy một hư ảnh con mắt từ từ mở ra, lóe ra tinh quang tràn đầy trí tuệ.

Nếu như Liễu Nhân nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ nhận ra, đó chính là một trong lục đại thần thông đã thất truyền hơn ngàn năm của Phật Tông, đó chính là Thiên Nhãn Thông.

Truyền rằng, Thiên Nhãn Thông này có thể nhìn thấu cả mê chướng thế gian, từ thiên giới cho tới Cửu U, đều không tránh khỏi pháp nhãn này, mà Tiểu Băng Nhi hiện tại phải gánh vác chức vụ giám sát Phật Tông, đó là phi thường thích hợp.

Xuy!

Ngón tay Vô Danh Đại Tôn kéo một cái, mạnh mẽ đem Thiên Nhãn nhập vào mi tâm Tiểu Băng nhi.

Làm xong tất cả những thứ này, khuôn mặt Vô Danh Đại Tôn trong nháy mắt trở nên già nua không gì sánh được, thế nhưng trên khuôn mặt uể oải lại hiện lên vẻ tươi cười thỏa mãn, hốc mắt lại có thêm vài phần thần thái.

Hắc biết, đây chính là thời gian mà mình phải rời đi.

 Chương 119: Đại Tôn tụ hội

Trong Thập Phương Điện, Diệu Cô Tử cùng chín vị trưởng lão cung kính đứng đó, dường như đang đợi thứ gì.

Không bao lâu sau, một đạo thanh quang từ trên trời giáng xuống, xuyên qua đỉnh đại điện, hạ xuống trung ương.

Thanh quang đại thịnh, một thân ảnh vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt mọi người...

Người này đứng lơ lửng trên bầu trời, thanh quang quanh thân lượn lờ, khiến cho người ta không nhìn rõ diện mạo của hắn, vừa thần bí vừa cường đại giống như thần linh cao cao tại thượng, khiến cho người ta phục tùng không dám nhìn thẳng.

- Bái kiến Thiên Khung Đại Tôn.

Đám người Diệu Cô Tử khom người hành lễ, người tới chậm rãi hạ xuống, lộ ra diện mục vốn có... Hạc phát hồng nhan, râu trắng phiêu dật, giữa trán có một cỗ thiên địa mênh mông cuồn cuộn oai nghiêm.

- Không cần đa lễ.

Thanh âm vang lên mang theo sự nhu hòa, nghe vậy đám người Diệu Cô Tử không tự giác được mà đứng thẳng lên, loại cảm giác này giống như là hiệu triệu của thiên địa, không được phép cho người ta có nửa điểm trái ý.

- Ngôn tùy pháp hành?

Đám người Diệu Cô Tử cả kinh, lại càng cung kính thêm.

Phải biết rằng, "Ngôn tùy pháp hành" là đại biểu cho việc lĩnh ngộ quy tắc thiên địa tới trình độ cực cao, mỗi một hành động lời nói đều có uy giống như thiên địa. Người như vậy, cho dù là ở thời thượng cổ, cường giả san sát cũng rất ít, huống chi lại ở trong Tu Hành Giới hiện tại.

Thiên Khung Đại Tôn hững hờ không nói, lúc này lại có vài đạo huyền quang hạ xuống.

Cực Kiếm Đại Tôn một thân hắc bào, khuôn mặt hiện lên vẻ già nua, từng nếp nhăn trên mặt hắn như minh chứng tuổi tác của hắn. Thế nhưng, hắn đứng ở nơi đó, phảng phất như là một thanh thần kiếm tuyệt thế vô song, không chỉ là người của hắn, mà cả mỗi một lỗ chân lông đều là thần kiếm, khiến cho người khác kinh hồn bạt vía.

Nguyên Hoang Đại Tôn nhìn qua giống như một trung niên, tướng mạo tục tằn, toàn thân tản ra khí tức hoang dã, nhất là mái tóc đỏ quăn như lửa trên đầu hắn, giống như một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt, bất luận kẻ nào đứng ở trước mặt hắn, so với việc đối đầu với hồng hoang mãnh thú còn kinh khủng hơn.

Thánh Ngôn Đại Tôn thì dùng một đám hàn vụ bao phủ, không khí chung quanh phảng phất như bị đông lại, không ai có thể nhìn thấy rõ diện mạo thực của nàng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh lung linh trong hàn vụ.

So với bọn họ, thần bí nhất thì phải kể đến Minh Huyễn Đại Tôn, một thân bạch y, trong tay cầm một thanh tiểu kiếm nhỏ bé trong suốt, nhìn qua vô cùng phong độ, khí chất bất phàm, nhưng mà khuôn mặt hắn lại được một đạo thất sắc quang thải che đi, thỉnh thoảng biến ảo màu sắc. Có người nói, từ khi Minh Huyễn Đại Tôn thành danh tới nay, không ai có thể nhìn rõ bộ mặt thực của hắn, vô cùng quỷ dị.

...

Nhìn mấy vị Đại Tôn phủ xuống, đám người Diệu Cô Tử thi lễ, sau đó im lặng lui về một bên. Tuy nói Thập Phương Điện có địa vị tối cao trong Thiên Tuyệt Cốc, thế nhưng một đám Đại Tôn hội tụ như vậy, không phải là chuyện bọn họ có thể tham dự vào.

- Tròn hai mươi năm không gặp, tu vi của chư vị đạo hữu tăng tiến không ít.

Thiên Khung Đại Tôn mỉm cười, có chút đắc ý nói.

Quả thực, Thiên Khung Đại Tôn rất đắc ý, những năm gần đây Thánh Vực của hắn phát triển rất mạnh, cao thủ như mây, trước đó vài ngày lại có một người bước vào Đại Tôn chi cảnh, có thể nói là một môn song Tôn, thanh thế cực lớn, đã vững vàng áp chế những Đại Tôn khác.

Nguyên Hoang Đại Tôn luôn không bằng lòng với Thiên Khung Đại Tôn, lại thấy đối phương đắc ý như vậy, trong lòng tự nhiên không vui, vì vậy hắn cười nói:

- Thiên Khung lão nhi, từ bao giờ mà ngươi trở nên khách khí như vậy? Hiện nay thêm tiểu tử gọi là Hiên Viên Bạch kia thành đạo, Thánh Vực các ngươi có hai Đại Tôn, rất uy phong nha! Nhìn dáng vẻ của ngươi, ngay cả cái mông cũng vểnh lên trời rồi !

Những người ở đây đềy biết, Nguyên Hoang Đại Tôn này lời nói luôn thô tục như vậy, cho nên không có để ý tới, bất quá, ý tứ trong lời nói của hắn chỉ thẳng Tháng Vực, không nhẹ không nặng đánh vào tâm lý của những Đại Tôn khác. Câu này nhìn như vô ý, thế nhưng trên thực tế cũng đem mâu thuẫn giữa các thế lực và Thánh Vực phơi bày ra ánh sáng.

Thiên Khung Đại Tôn nghe vậy cũng không tức giận, nhàn nhạt mỉm cười:

- Hiên Viên Bạch có thể có được thành tựu ngày hôm nay, cũng chính là kết quả của sự nỗ lực của hắn, không có quanh hệ quá lớn với lão phu, chỉ là, Hiên Viên Bạch nói như thế nào cũng là người của Thánh Vực ta, lão phu tự nhiên thật lòng cao hứng cho hắn. Nhưng mà, ta xem Nguyên Hoang Đại Tôn nét mặt hồng hào, chẳng lẽ cũng gặp được việc vui gì? Ồ? Lão phu nghe nói, Cửu Di bộc lạc các ngươi cùng Hách Liên thị qua lại chặt chẽ, dường như muốn đánh chủ ý tới Vạn Phật Quật a?

- Thì đã làm sao?

Nguyên Hoang Đại Tôn thẳng thắn nói:

- Một núi không thể có hai hổ, Cửu Di bộc lạc chúng ta và Phật Tông cùng tồn tại ở phía tây, từ trước đến nay luôn có tranh chấp, đây cũng không phải là chuyện xảy ra ngày một ngày hai. Hiện tại lão tiểu tử Vô Danh kia sắp viên tịch, bản tọa tự nhiên muốn chuẩn bị tiếp quản phía tây hoang mạc, miễn cho đám người nào đó muốn cháy nhà đi hôi của... Hừ! Đừng tưởng mắt ta mù mà không nhìn ra dự định của các ngươi, Phật Tông có ngày hôm nay cũng là do các ngươi bức, chí ít bản tọa làm chuyện gì cũng minh bạch, không như một số người, chỉ thích dùng âm mưu quỷ kế.

Nguyên Hoang Đại Tôn này nhìn như thô tục nhưng kỳ thực vô cùng thông minh. Mà Thiên Khung Đại Tôn tuy rằng mỉm cười, thế nhưng trong lòng giấu diếm sát cơ, âm trầm.

Đám người Diệu Cô Tử ở bên cạnh nghe vậy kinh hãi, thế nhưng lại không dám biểu lộ gì... Đám Đại Tôn này, không chỉ lực lượng cường đại, tâm trí lại càng hơn người, bọn họ có được thành tựu ngày hôm nay quả nhiên không hề là chiếc đèn cạn dầu.

Hai người đấu khẩu, những vị Đại Tôn khác lại thờ ơ lạnh nhạt.

Sau đó, Liễu Nhân mang theo thập nhị phật lão tiến vào đại điện.

- Đệ tử Liễu Nhân, dẫn theo thập nhị phật lão bái kiến chư vị Đại Tôn...

- A di đà phật!

Mười ba người nhất tề khom người, sau đó đứng sang một bên, không dám chính diện đứng với đám Đại Tôn.

- Vì sao Vô Danh Đại Tôn còn chưa tới?

Cực Kiếm Đại Tôn mở mắt hỏi.

Nhắc tới hai chữ Vô Danh, Thánh Ngôn Đại Tôn hừ lạnh nói:

- Không cần để ý tới tên điên này, chính hắn đi tìm chết, không trách được người khác.

Liễu Nhân chắp tay, cung kính nói:

- Tôn giả tự biết sinh cơ đã hết, cho dù đi hay không cũng không có gì khác nhau, vì vậy người an bài Liễu Nhân và thập nhị phật lão đến đây, xin chư vị Đại Tôn chiếu cố nhiều hơn.

Nghe nói Vô Danh Đại Tôn sinh cơ hao hết, mọi người lại không cảm thấy mừng rỡ mà tâm trạng có chút trầm trọng.

Một người en biết mấy trăm năm sẽ rời khỏi nhân thế, mặc kệ đối phương là địch nhân hay bằng hữu, cũng không phải là chuyện đáng mừng. Nói thật, mấy vị Đại Tôn đối với Vô Danh Đại Tôn vô cùng kính phục, tuy rằng bọn họ cũng không quá thích tính tình bộc trực của hắn, thế nhưng so với mấy vị Đại Tôn khác, Vô Danh Đại Tôn chính là người mà bọn hắn yên tâm nhất.

Chỉ tiếc thiên đạo vô tình, muốn cầu đạo trường sinh, chẳng lẽ lại có thể không tranh đấu? Mà Vô Danh Đại Tôn viên tịch, đã nói ra vấn đề này, không tranh cũng bị thiên đạo xô đẩy, nhập vào luân hồi.

...

Trầm mặc một lát, Minh Huyễn Đại Tôn từ đầu không nói gì nhàn nhạt mở miệng nói:

- Thời gian đã không sai biệt lắm rồi, chúng ta cũng nên tiến vào thôi.

Một thanh âm mờ ảo truyền vào lỗ tai mọi người, tâm tình mọi người lập tức bình phục.

Trong lòng chư vị Đại Tôn giật mình, không khỏi sinh ra vài phần đề phòng với Minh Huyễn Đại Tôn.

Thấy mọi người gật đầu, Thiên Khung Đại Tôn lấy ra "Cửu Cực Đại La Bàn", trực tiếp ném lên bầu trời.... Sau đó, ngón tay của Thiên Khung Đại Tôn bắn ra, một đạo huyền quang bắn vào trong la bàn, sau đó quang mang đại thịnh, bắn ra mười đạo quang trụ, phân biệt rót vào thập phương chi môn.

Ong ong ong!

Sau khi cửa đá mở ra, Thiên Khung Đại Tôn thu hồi "Cửu Cực Đại La bàn" quay về phía đám người Diệu Cô Tử nói:

- Thời gian chúng ta không có ở đây, mọi sự vụ trong cốc sẽ do ngươi chủ trì, nếu có người quấy rối, trực tiếp xử tử.

Dứt lời, Thiên Khung Đại Tôn dẫn đầu đi vào một cánh cửa, những Đại Tôn khác cũng chọn cánh cửa của mình mà đi vào.

Sau đó, đám người Liễu Nhân cũng theo vào.

 Chương 120: Cổ Vu huyết mạch

Cổ Vực, Xích Viêm Giới.

Lúc này, lửa ở chung quanh Xích Viêm Sơn đã sớm tắt, chỉ còn có từng đám khói bụi cuồn cuộn.

Trong lòng núi hỏa sơn, Nhạc Phàm vẫn như cũ lẳng lặng nằm ở trong nham thạch nóng chảy, không có chút cử động nào. Tính toán thời gian một chút, hắn nằm trong nham thạch nóng chảy đã được nửa tháng.

Thời gian trôi qua từng chút một, kim quang bao phủ chung quanh Nhạc Phàm dần dần ảm đạm, mà Thiên Phật Luân vốn có quang thải rực rỡ cũng đã bắt đầu trở nên ảm đạm không ánh sáng.

Thiên Phật Luân tuy rằng là cửu phẩm kỳ bảo, phòng ngự vô song, thế nhưng dù sao nó cũng là vật chất, không có ngoại lực duy trì, sẽ có lúc năng lượng phải dùng hết.

Không bao lâu sau, linh quang trong Thiên Phật Luân vụt tắt, kim quang chung quanh Nhạc Phàm hoàn toàn tiêu tán.

Xuy! Xuy! Xuy!

Nham thạch nóng chảy nóng hổi bao phủ người Nhạc Phàm, trong nháy mắt đốt y phục của hắn thành tro tàn, chỉ có chiến đao trong tay và một chiếc túi gấm bên người là còn nguyên vẹn, mơ hồ bắn ra hàn quang.

Trong nham thạch nóng chảy, thân thể Nhạc Phàm cũng không bị hòa tan, chỉ là da thịt hắn lúc này đỏ bừng, giống như là sắt thép bị nung lên.

Thử nghĩ một chút mà xem, người bình thường nếu như dưới sự bao quanh của nham thạch như hiện tại, sợ rằng ngay cả xương cốt cũng bị hòa tan, cho dù là Đại Tôn, lấy trình độ thân thể mà nói, cũng không dám ở trong nham thạch nóng chảy chứa đầy địa sát chi hỏa mà nghỉ ngơi quá chín tức.

Đương nhiên, mặc dù thân thể Nhạc Phàm có thể thừa nhận sức nóng của địa sát chi hỏa, thế nhưng không có nghĩa là hắn không có cảm giác. Ngược lại, trong nháy mắt nham thạch bao quanh Nhạc Phàm, một trận đau đớn kịch liệt kích thích đại não hắn, khiến cho hắn giật mình tỉnh lại, thế nhưng lại đau đến ngất đi.

...

Không biết đã qua bao lâu, Nhạc Phàm từ trong hôn mê tỉnh lại.

Đột nhiên, một trận đau đớn lần thứ hai công kích tâm thần của hắn, cũng may lúc này hắn sớm có sự chuẩn bị, cho nên không có bị hôn mê, thế nhưng cho dù là như vậy, sự đau đớn, dày vò khi bị thiêu đốt kia, so với chết còn khó chịu hơn.

Muốn rít gào, thế nhưng lại không phát ra thành tiếng.

Muốn phẫn nộ, thế nhưng lại không có lực.

Nhạc Phàm cảm nhận được sự đau nhức từ thân thể truyền đến, nhưng không có cách nào khống chế thân thể của mình, bóng ma tử vong bao phủ linh hồn hắn.

Trùng sinh trong liệt hỏa, hoặc là chết đi trong liệt hỏa.

Trong sinh tử có sự sợ hãi, trong sinh tử có đại dũng khí... Nhưng mà, đến khi chân chính nhìn thấy sự sống chết trước mặt, trong lòng Nhạc Phàm đã sớm quen với việc dũng cảm và sợ hãi, hắn thầm nghĩ bản thân phải sống sót, chí ít hiện tại hắn không thể chết được.

Kiên trì! Nhẫn nại!

Tín niệm vô biên đã mang lại cho Nhạc Phàm lực lượng và trí tuệ vô cùng, thê lương tịch mịch, chúng khổ vĩnh sinh, bất sinh bất diệt, không tăng không giảm.

Đau đớn tới cực điểm.

Dần dần đã có thói quen bị đau đớn tập kích, trong lòng Nhạc Phàm hiện tại là một mảnh trống rỗng.

...

Thần thức khẽ động, tiễn hồn chợt lóe lên rồi bị diệt vong, đó chính là biểu hiện của việc tâm thần Nhạc Phàm đã bị thương nặng.

Bất quá, khi còn lại chiếc tiễn hồn cuối cùng, thất thải lưu ly châu trên tiễn hồn lại phát ra quang mang hoa mỹ.

Một đoạn văn tự xa xưa xuất hiện trong đầu Nhạc Phàm, cho tới bây giờ hắn chưa từng nhìn thấy những dòng chữ này, thế nhưng mỗi một chữ lại đem đến cho hắn một cảm nhận khác nhau, thậm chí khiến hắn quên đi sự đau đớn về thân thể.

Lúc này, thiên địa dị biến, tinh quang vô tận chiếu xuống, xuyên qua nham thạch nóng chảy trực tiếp tiến vào trong cơ thể Nhạc Phàm, từng đạo văn ấn hắc sắc bao trùm thân thể hắn.

Thiên địa như một, vạn vật tịch diệt.

Trong hư không, Nhạc Phàm khoanh chân ngồi đó, chung quanh hắn, vô số ngôi sao vờn quanh.

Tinh thần lực ôn hòa, âm nhu, cảm giác nóng rực dần dần biến mất, trong lòng Nhạc Phàm bắt đầu xuất hiện lực lượng giống như sóng biển dâng trào, loại lực lượng này khác với lực lượng nguyên khí đến từ thiên địa, mà chính là lực lượng thân thể thuần túy.

Không buồn không vui, Nhạc Phàm chìm đắm trong sự tưới nhuần của các ngôi sao, văn ấn hắc sắc càng lúc càng rõ ràng, phảng phất như từng ngôi sao đang di chuyển theo một quỹ tích nào đó, nhiều lần rèn luyện thân thể cũng như từng bộ phận trên người hắn.

Thân thể Nhạc Phàm từng chút, từng chút một biến hóa, cùng lúc đó, chiến đao trong tay hắn bắn ra hàn mang... Chiến đao đỏ như máu chậm rãi hòa tan trong nham thạch nóng chảy, tạp chất bị loại trừ hết, hóa thành một đạo sát khí bản nguyên, theo cánh tay dung nhập vào bên trong cơ thể Nhạc Phàm.

Sát khí nhập thể, dị thường hung mãnh, trong nháy mắt chiếm phân nửa thân thể Nhạc Phàm, từng đạo sát khí thô bạo trùng kích tâm thần hắn, muốn đồng hóa hắn, nếu như không phải hắn có ý chí kiên định, sợ rằng đã mất đi lý trí từ lâu, rơi vào trong điên cuồng.

Mãnh thú viễn cổ hồng hoang, yêu ma thôn phệ thiên địa, cũng không thoát khỏi đoàn sát khi hung mãnh này.

Đó không chỉ là một đoàn sát khí, không chỉ có lửa giận của vô số quân giặc, còn có ma tính của thượng cổ sát thần Bạch Khởi nơi Cửu U, còn có máu tươi và oán niệm! Khi trước nếu không phải có xá lợi thánh phật trấn áp, sợ rằng nó đã biến thành hung khí gây ra tai họa cho nhân gian từ lâu, thế nhưng, cho dù là như vậy hiện tại cũng không có ai dám đối đầu trực tiếp với đoàn sát khí này.

...

Sát khí nồng đậm, tràn ngập toàn bộ hỏa sơn, tự nhiên sẽ kinh động đến những vật có sinh mệnh trong hỏa sơn.

Cảm nhận được sự biến hóa của địa huyệt, Xích Viêm Long Tước từ trong ngủ say bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, trong lòng căm giận, vì vậy tức giận tiến thẳng về phía Nhạc Phàm.

Lúc này Nhạc Phàm đang ở trong nham thạch nóng chảy, toàn thân xích lõa, da thịt đỏ bừng, bị một đoàn huyết sắc vụ khí bao phủ, tản ra khí tức xa xưa, thê lương, máu tanh, thô bạo, hung ngoan, thần bí... Đủ các loại khí tức dị dạng.

Khí tức như vậy khiến cho Xích Viêm Long Tước sợ hãi, không dám tới gần. Nhất là khi nó thấy từng đạo văn ngân hắc sắc quấn quanh Nhạc Phàm, tất cả sự giận dữ đều tan thành mây khói, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi. Phảng phất như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng kinh khủng.

Xích Viêm Long Tước chính là hoang thú tồn tại từ thời viễn cổ, sở hữu huyết mạch Viêm Long và Chu Tước, bản thân thuộc về tồn tại đỉnh phong trong những sinh linh, nhưng mà trong trí nhớ của nó, trên thế gian này có một loại sinh linh, so với đại năng thiên địa còn kinh khủng hơn, so với yêu tộc còn trên một bậc, đó chính là "Cổ Vu".

Cổ Vu nhất mạch tồn tại từ thời viễn cổ hồng hoang, qua nhiều lần đại kiếp nạn, huyết mạch của Cổ vu nhất tộc dần dung nhập vào tộc khác, hoặc bị cho rằng là tà ma ngoại đạo, dần dần biến mất trên thế gian, mà Thiên Vu nhất tộc chỉ là một nhanh huyết mạch của Cổ Vu mà thôi. Thế nhưng hiện tại không ai biết, thời viễn cổ xa xưa, Cổ Vu mới chân chính là chúa tể thiên địa, là tồn tại đỉnh phong trên chúng sinh. Mà người này không ngờ lại sở hữu Vu sư tế tự.

Không sai.

Xích Viêm Long tước có thể rõ ràng cảm nhận được huyết mạch Cổ Vu trên người Nhạc Phàm, đó là sự sợ hãi và cấm kỵ truyền thừa từ xưa tới nay.

....

Tai họa! Đối phương quả thực chính là một tai họa!

Toàn thân Xích Viêm Long Tước như muốn nhũn ra, sự sợ hãi thật lớn lan tỏa khắp toàn thân nó, khiến cho nó không dám sinh ra sự phản sáng.

Nó thậm chí còn đang suy nghĩ, bản thân mình sao lại không may như vậy, lại gặp một sát tinh mang trên người huyết mạch Cổ Vu, còn đánh cùng đối phương một trận, lẽ nào vận khí của nó lại kém như vậy. Nếu sớm biết đối phương là Cổ Vu, cho dù cho nó gan lớn bằng trời, nó cũng không dám đối địch.

Cảm xúc lẫn lộn, Xích Viêm Long Tước không chút do dự rời khỏi nơi này, trốn dưới một chỗ thật sâu dưới lòng đất.

Nó thề, nó không bao giờ muốn gặp lại sát tinh này nữa.

 Chương 121: Lịch kiếp trọng sinh

Xích Viêm Long Tước vừa mới rời đi, thân thể Nhạc Phàm lại nổi lên biến hóa mới.

Màu đồng trên da bị từng đạo văn ấn hắc sắc quấn quanh, phảng phất như nó là ma chú quấn quanh Nhạc Phàm từ xa xưa, thế nhưng theo sự chiếu sáng của tinh quang, hắc sắc chiến văn dần dần biến thành bạch sắc, đồng thời sinh mệnh tự biến ảo, cuối cùng hóa thành một đồ án tinh không đang vận chuyển.

Mỗi một chiến văn đan xen, hình thành một ngôi sao lóe sáng, đối ứng với ba trăm sáu mươi huyệt vị của Nhạc Phàm, lóe ra quang mang nhàn nhạt. Mà ở chỗ mi tâm hắn, đồ đằng hỏa diễm càng thêm rõ ràng, thậm chí còn phát sinh ra kim quang nhàn nhạt.

Thực sự khó có thể tưởng tượng ra, trên thế gian lại có văn ấn hoàn mỹ tới như vậy, giống như là lễ vật trời ban.

...

So với biểu hiện bên ngoài, bên trong cơ thể Nhạc Phàm là một mảnh hỗn loạn.

Huyết vụ hồng sắc từng chút một rót vào thân thể hắn, ăn mòn kinh mạch hắn. Huyết sắc càn rỡ cướp đoạt như vậy nhất thời phá vỡ sự cân đối của hai đạo ấn ký, đó chính là Kiếm ấn của Cực Kiếm Đại Tôn và phật quang của Vô Danh Đại TÔn.

Huyết sát thô bạo điên cuồng, muốn thôn phệ tất cả.

Kiếm ấn sắc bén vô song, muốn hủy diệt và phá vỡ hết thảy.

Phật quang tràn ngập chính khí, giữa hai đạo kiếm ấn giống như là nước với lửa, thủy hỏa bất dung.

Thân thể Nhạc Phàm giống như là một chiến trường thu nhỏ, liên tục chịu đựng ba cỗ lực lượng trùng kích, suýt chút nữa đả thương tới tâm mạch của hắn, lúc đó cho dù ý chí Nhạc Phàm có cường thịnh trở lại cũng vô pháp bảo trụ tính mệnh.

Phá hư... Chữa trị...

Tuần hoàn không thôi...

Nhạc Phàm dưới sự đau nhức dày vò đó không ngừng nhẫn nại, hắn không thể để bản thân mình chết đi!

Trong lúc hoảng hốt, từng hình ảnh đứt quãng hiện lên trong đầu Nhạc Phàm, có ấm áp, có thống khổ, có ly biệt, có giết chóc. Trong lúc không tự giác, Nhạc Phàm chìm đắm trong thế giới ký ức, những dòng chữ cổ xưa lần thứ hai hiện lên, khiến cho hắn bình tĩnh lại.

Tâm thần bất động, khí tức thô bạo kéo dài.

...

Lần lượt tan biến, lần lượt trọng sinh.

Huyết sát, kiếm ấn, phật quang.

Mỗi một lần đánh, lực lượng của ba thứ sẽ lại yếu đi một phần, mỗi một lần trọng sinh sẽ lại có một tia lực lượng dung nhập vào trong xương cốt và kinh mạch của Nhạc Phàm.

Xương cốt màu đen lộ ra kiếm ý phong mang.

Kinh mạch màu đen tùy ý bành trướng.

Máu huyết kim sắc tỏa ra mùi thơm ngát.

Kiếm cốt, hung mạch, phật hương.

Nhìn qua tưởng như ba cỗ lực lượng bài xích nhau, không ngờ lại hình thành một tam giác cân đối trong cơ thể Nhạc Phàm. Lập tức, một loại cảm giác tràn ngập thân thể hắn, đem đến cho hắn lực lượng và tín niệm vô cùng.

...

không chỉ là thân thể Nhạc Phàm, ngay cả thần thức của hắn cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Vốn tiễn hồn đang thụ thương, dưới sự kết hợp với tâm thần của Nhạc Phàm đã dần dần khôi phục, thế nhưng khi hắn muốn rời khỏi thức hải thì có một đoạn ký ức truyền thừa dung nhập vào trong đầu hắn.

Ngay sau đó, tiễn hồn từng chút một thu nhỏ lại, cuối cùng ngưng tụ lại thành một điểm sáng rất nhỏ, bằng vào mắt thường khó có thể nhận ra.

Phật ngữ có câu: nhất hoa nhất bồ đề, nhất sa nhất thế giới.

Dường như, một thế giới yếu ớt đang được thai nghén trong điểm sáng kia, đang lớn dần, chỉ chờ phá kén chui ra.

...

Trong nham thạch nóng chảy, chiến văn trên người Nhạc Phàm dần dần biến mất, tất cả lại khôi phục bình thường thấy hắn chậm rãi mở hai mắt, chung quanh cũng không cảm nhận được sự nóng bỏng từ dòng nham thạch mang lại mà chỉ có cảm giác ấm áp sảng khoái, thậm chí ngay cả con mắt cũng có thể tùy ý quan sát.

Nắm tay lại, Nhạc Phàm có cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng, đồng thời trong lòng cũng có điều hiểu ra.

Nguyên lai, trước Thiên Vu còn có Cổ Vu nhất tộc, đó chính là thời thiên địa sơ khai, là sinh linh đầu tiên trên thế gian, chúa tể của vạn vật, vạn linh thần phục. Thế nhưng sau khi hạo kiếp thiên đại ập xuống, Cổ Vu nhất tộc dần dần ly tán, mà Thiên Vu chính là một nhánh huyết mạch của Cổ Vu nhất tộc.

Trong trí nhớ truyền thừa, văn ấn trên người Thiên Vu nhất tộc chính là thông qua trận pháp chi đạo mô phỏng Cổ Vu chi thân, hi vọng có thể tái hiện huy hoàng của Vu tộc. Thời gian đó, văn ấn được xưng tụng là "thần văn", "thiên thần chi văn", là lễ vật trân quý thiên nhiên ban cho cổ Vu nhất tộc thời thiên địa sơ khai.

Chỉ tiếc, chiến văn Thiên Vu nhất tộc sở hữu cũng không phải là hoàn chỉnh, cuối cùng dẫn tới những chiến sĩ sở hữu chiến văn trở nên điên cuồng, trở thành trớ chú đối với huyết mạch Thiên Vu. Điều này cũng lý giải vì sao, trước kia Nhạc Phàm trên Tần Hoàng đảo lại có cử động điên cuồng, suýt chút nữa giết đi thê tử mình. Nếu không phải Nhạc Phàm lấy tình nhập đạo ngưng tụ tiễn hồn, ở thời khắc mấu chốt có thể bảo hộ cho bản tâm, chỉ sợ hiện tại hắn đã trở thành kẻ cuồng sát.

Chỉ là, tất cả những trớ chú này trên người Nhạc Phàm đã tiêu tan thành mây khói. Trong sinh tử hắn lần lượt cảm ngộ lực lượng, kích phát tiềm lực của bản thân, đồng thời trong lúc vô ý bổ sung toàn bộ ấn ký chiến văn, cuối cùng chỉ còn lại bản nguyên, trở thành tồn tại sở hữu huyết mạch Cổ Vu.

Cổ Vu nhất tộc, chính là sinh linh cổ xưa nhất phiến thiên địa này, sở hữu trí tuệ và lực lượng phi phàm, huyết mạch Cổ Vu đại biểu cho kiên trì và tín niệm.

Mặc dù Nhạc Phàm còn chưa thử, thế nhưng hắn lại cảm nhận được một loại cảm giác tràn ngập lực lượng, các biệt một trời một vực so với trước đây.

Đối với chuyện này, Nhạc Phàm không có mừng rỡ nhiều lắm, nội tâm hắn lại càng tràn ngập sự nhớ nhung, cố chấp, thương cảm.

Trên thế gian cũng không có cái gì gọi là kết quả chân chính, có người vẫn cho rằng ai đặc biệt may mắn, sở hữu phúc khí, sở hữu cơ duyên cho nên mới cường đại, thế nhưng mấy ai biết, ai nhìn thấy nỗ lực phía sau của họ. Kỳ thực, huyết mạch Cổ Vu cũng không có biến mất, mà là dung nhập vào trong cơ thể mỗi một sinh linh, chỉ bất quá, rất ít người có thể như Lý Nhạc Phàm, dưới an nguy trước mắt, trong lúc sinh tử, đột phá cực hạn, siêu việt chính mình.

...

Lúc này lịch kiếp trọng sinh, Nhạc Phàm không chỉ là con bướm phá kén, mà lực lượng thân thể lại có sự đề thăng về chất, hiện tại cho dù chống lại Đại Tôn, hắn cũng có tự tin đánh một trận. Thế nhưng điều làm hắn tiếc nuối nhất chính là, sinh mệnh nguyên khí trong cơ thể vẫn không khôi phục. Nói cách khác, mặc dù hắn sở hữu lực lượng hủy thiên diệt địa, cũng không ngăn cản được việc sinh mệnh lực tiêu tán.

Im lặng một lát, Nhạc Phàn nhìn thân thể xích lõa của mình, khóe miệng hiện lên nụ cười khổ. Lập tức nắm lấy giới tử đang lơ lửng bên cạnh, nhảy ra khỏi nham thạch nóng chảy, bay lên đỉnh núi.

- A!

Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, Nhạc Phàm quay đầu nhìn lại thì thấy một tên trung niên nam tử sắc mặt trắng bệch đang nhìn mình, hiển nhiên là vì sự xuất hiện đột ngột của hắn mà bị dọa cho sợ hãi.

- Ngươi là ai?

Ngữ khí của Nhạc Phàm vô cùng bình tĩnh, thế nhưng trung niên nam tử này sắc mặt đại biến nói:

- Lý hộ pháp tha mạng! Lý hộ pháp tha mạng! Ta... Ta, tiểu nhân không biết người ở chỗ này thanh tu cho nên xông lầm tới đây....

- Ngươi biết ta?

Hàn mang trong mắt Nhạc Phàm chợt léo, cho rằng đối phương là thám tử của đám người Chu Khang Cảnh phái tới, chuyên môn ở đây giám thị xem hắn còn sống hay không.

Trung niêm nam tử này bị sát khí của Nhàm dọa tới mất mật, vội vã giải thích nói:

- Người là hộ pháp Phật Tông, là truyền nhân của Vô Danh Đại Tôn, hiện tại trong Tu Hành Giới này không ai là không nhận ra người a! Tiểu nhân may mắn được chứng kiến đại uy của hộ pháp, xin hộ pháp đại nhân tha mạng.

Hắn vốn là một gã tán tu trong Thập Vạn đại sơn, không biết từ nơi nào học được một một thần thông độn thuật, ở Thập Vạn đại sơn làm mưa làm gió, coi như cũng có chút danh tiếng.

Thế nhưng hắn cảm thấy sau lưng mình lạnh toát, vô cùng lạnh. Bản thân mình thật vất vả mới tu được tới Thiên Đạo thượng cảnh, hăng hái chạy tới tham gia Ẩn Lâm đại hội, đồng thời thu được tư cách tiến vào Cổ Vực tầm bảo, mắt thấy cơ hội đổi đời, thế nhưng thiên ý trêu ngươi, hết lần này tới lần khác hắn lại đi vào Xích Viêm Giới.

Nếu chỉ như thế thì cũng thôi, ai ngờ sau khi tiến vào Cổ Vực, lần đầu tiên là bị vây quanh bởi đàn thú, sau đó bị một đầu dị thú sư hổ đuổi ba ngày ba đêm, cuối cùng phải trốn trong địa huyệt không thấy ánh mặt trời để tránh bão cát.

Đúng vậy, những thứ đó cũng không tính là gì, chỉ cần nhẫn lại là sẽ có thu hoạch, cho dù nếm chút khổ sở cũng là đáng giá.

Thế nhưng thảm nhất chính là, đó mới chỉ là bắt đầu.

Trong địa huyệt cũng không hề an toàn một chút nào, một con tích xà suýt chút nữa đem hắn thiêu cháy, nếu không phải hắn có độn thuật rất cao, sợ rằng đã hóa thành tro tàn. Vốn lúc hắn cho rằng, bản thân mình cuối cùng cũng thoát khỏi khổ ải thì đột nhiên phía xa xuất hiện một đám mây đen... Đợi hắn nhìn kỹ lại, thì đó đâu phải là mây đen, mà chính là đám Phệ Linh phi nghĩ.

Thấy một màn như vậy, hắn sợ đến tè ra quần, liều mạng chạy trốn.

Khi hắn thấy trên đỉnh núi Xích Viêm có quang mang, vốn cho rằng sẽ có người ở đó cứu trợ, vì vậy trực tiếp chạy tới nơi này, đáng tiếc là, khi hắn lên tới đỉnh núi mới phát hiện ra, đừng nói là cứu trợ, ở đây ngay cả cái rắm của người ta cũng không có. Cũng may Xích Viêm Sơn này bị một cỗ lực lượng thần bí bao phủ, đám Phệ Linh phi nghĩ không dám xông vào, chỉ có thể bay lượn ở bên ngoài, đáng thương cho hắn lại bị vây ở chỗ này.

...

Nghe đối phương thuật lại, Nhạc Phàm biết bản thân mình đã hiểu lầm hắn, vì vậy vẻ mặt hòa hoãn không ít.

- Ngươi có biết đó là vật gì không?

Sau khi lấy từ trong giới tử ra một bộ quần áo để thay, Nhạc Phàm ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xa nói.

- Ách.

Hắn nhìn theo ánh mắt Nhạc Phàm, thấy thiên địa xa xa xuất hiện một vết rách, tức thì ánh mắt có chút dị dạng.

- Cái này...

Hắn ấp a ấp úng nói:

- Hồi bẩm hộ pháp, thứ kia ta cũng không rõ ràng lắm, ta chỉ biết là, trước đó không lâu chín thế giới trong Cổ Vực xuất hiện chín đạo quang trụ, khiến cho dị tượng xuất hiện. Sau đó toàn bộ phía trên Cổ Vực xuất hiện một mảnh tinh không. Vốn khi thứ đó xuất hiện, ta cũng muốn đi xem náo nhiệt, thế nhưng khôn nghĩ tới đám Phệ Linh phi nghĩ chết tiệt kia đang ở bên ngoài.

Nhạc Phàm nhíu mày nói:

- Cổ Vực đã mở ra bao lâu rồi?

- Đại khái khoảng mười tám ngày.

Hắn lần này trả lời rất cẩn thận, đồng thời còn quan sát vẻ mặt đối phương, hắn rất sợ bản thân mình trả lời không tốt, bị một tát của người ta đánh chết.

- Mười tám ngày.

Nhạc Phàm tính toán thời gian một chút, sau đó gật đầu nói:

- Thứ này đối với ngươi hẳn là hữu dụng, ngươi mau thu lấy, đa tạ ngươi nói cho ta biết mấy tin tức này. Lý mỗ có việc trong người, cáo từ!

Vừa nói xong, thân thể Nhạc Phàm như tên bắn, bắn thẳng lên phía trên trời cao, biến mất phía chân trời.

- Người này tựa hồ không phải bất cạn nhân tình như người ta vẫn thường nói a! Thiếu chút nữa khiến ta sợ tới tè ra quần rồi.

Hắn vốn định khách sáo hai câu, không ngờ đối phương nói đi là đi, tâm tình buông lỏng lúc này lại có chút thất lạc.

Sau khi phục hồi tinh thần, hắn nhìn vật trong tay một chút, sau đó mắt trừng lớn, vẻ mặt kích động:

- Trời! Là nội đan! Nội đan dị thú, phẩm chất cực phẩm! Lão trời già, Âu mai gót! Cường giả chính là cường giả, tùy tiện ném ra vài thứ đều không phải là bình thường... Ha ha, lẽ nào vận khí của ta đã bắt đầu chuyển biến? Ha ha ha.

Sau khi cười to một trận, hắn nhìn trái nhìn phải một lúc, lúc này mới cẩn thận đem viên nội đan dị thú để vào trong giới tử tùy thân của mình, nhịn không được đắc ý một phen.

...

Hai chữ "hậu thổ", đại biểu cho sự trầm trọng như đại địa.

Hậu thổ thế giới, chính là trung ương của toàn bộ Cổ Vực, vết rách ở giữa thiên địa kia xuất hiện ở chỗ sâu nhất của thế giới này.

Cổ Vực tuy rằng có thập phương thế giới, thế nhưng chín thế giới khác cũng không có khổng lồ bằng thế giới này.

Đây chính là thế giới thần bí cùng quỷ dị nhất Cổ Vực, quanh năm bị một mảnh huyết sắc bao phủ, không có non xanh nước biếc, không có phi cầm dị thú, chỉ có một biển xương cốt.

Trong biển xương cốt này, không biết đã chôn xuống bao nhiêu vết tích năm tháng... Có hài cốt của nhân tộc, thú tộc, còn có rất nhiều hài cốt không thể phân biệt chủng tộc. Chúng nó dường như bị thứ gì đó trói buộc, một khi có người bước vào nơi này sẽ gặp phải sát lục chi khi không ngừng ăn mòn, hoặc bị biển hài cốt này bao phủ, ngay cả nửa bước đi cũng khó khăn.

Mặt khác, Hậu thổ giới không thể tùy ý phi hành, bởi vì trên không trung của nó không ngừng có cương phong, chỉ cần nhiễm vào một chút, quản hắn là cao thủ hay là không cao thủ, lập tức hóa thành bụi phấn, trừ phi như Đại Tôn có một giới lực, bằng không khó có thể tránh khỏi. Vì vậy, có rất ít tu sĩ ở nơi này dám phi hành, mà kỳ bảo ở nơi này bởi vì hạn chế của hoàn cảnh mà những vật mang ra ngoài đã ít nay lại càng ít.

Nói ngắn gọn, muốn sống sót trong Hậu thổ giới này không chỉ có thực lực cường đại hơn người, mà còn cần phải thật cẩn thận. Bất luận là Thiên Đạo cường giả nào dưới Đại Tôn, chỉ cần có chút sai sót là lập tức lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Đương nhiên, nơi hung hiểm tất có đại kỳ ngộ.

Truyền rằng, trong chỗ sâu của Hậu thổ giới đó mới chân chính là thượng cổ chiến trường, cách một đoạn thời gian, trong chỗ sâu đó lại chiếu ra một loại cực quang thần bí, được gọi là Thiên Địa nguyên từ.

Vật ấy mà Thiên giới có liên quan mật thiết với nhau, chỉ cần hấp thu được Thiên Địa nguyên từ lực, không những có thể ổn định tâm thần, tăng cường lực lượng, mà trọng yếu hơn là có thể kéo dài thọ mệnh. Thần vật như vậy, đối với người tu hành mà nói, có lực hấp dẫn trí mạng, tự nhiên đều là mục tiêu tranh đoạt của mọi người, cho dù lài Đại Tôn cũng không ngoại lệ.

Trên thực tế, mỗi một lần Cổ Vực mở ra, cường giả chân chính sẽ không đi tới địa phương khác, bọn họ cũng không thiếu cái gì mà Thiên Tinh hay thiên tài địa bảo, mà bọn họ tập trung vào Hậu Thổ giới này, hi vọng có thể thu được một tia Thiên Địa nguyên từ lực.

Chỉ tiếc rằng, đến nay, ngoại trừ Đại Tôn ra, còn chưa nghe qua ai có thể thu được Thiên Địa nguyên từ lực.

...

Phía Bắc, nơi này chính là cửa nhập khẩu duy nhất của Hậu Thổ giới.

Lúc này, trong hư không, năm đạo huyền quang từ từ hạ xuống, chính là nơi năm vị Đại Tôn hạ xuống Cổ Vực.

Theo sự xuất hiện của năm vị Đại Tôn, thiên uy cuồn cuộn mênh mông dần dần tràn ra, khiến cho cả Cổ Vực run rẩy.

 Chương 123: Thi sơn cốt hải

Huyết sắc vô biên tràn ngập bầu trời, thế giới tịch mịch.

Nơi này không có bất kỳ một sinh mệnh nào cả, khí tức băng lãnh khiến cho kẻ khác hít thở không thông, nơi đây chính là trung ương của Hậu Thổ giới - Tuyệt tẫn chi địa.

Nếu như có người hỏi, điểm xuất phát của thời gian là ở nơi nào, không ai có thể trả lời.

Nếu như hỏi, điểm xuất phát của thiên địa là ở nơi nào, có lẽ sẽ có người nói, chính là ở đây... Thiên địa như hình tròn, cũng như nhân quả, nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc.

...

Trên tuyệt địa, cốt hài chất đống thành núi, đạt tới độ cao mấy vạn trượng, giống như một cái trụ trời thông thiên, kéo dài tới tận trời xanh.

Thông thiên chi trụ, cũng chính là đường thông thiên.

Cổ nhân có câu: một tướng công thành vạn cốt khô, mà con đường thông thiên như vậy đâu chỉ có vạn cốt chồng chất? Giống như câu cửa miệng của các trí giả, trường sinh khó, giống như tranh đoạt với thiên địa, đường thông thiên không biết đã mai táng bao nhiêu xương cốt của các cường giả. Chỉ tiếc, vô luận là cốt sơn cao tới đâu, cũng không thể chạm tới độ cao của chín tầng trời.

Dưới chân núi xương, Huyền Cơ lão nhân và Phương Hàm lúc này không ngừng thôi diễn trận pháp. Bên cạnh hai người, có hơn mười đầu khôi lỗi không ngừng vận hành, đem ba cái đồng trụ xích sắc cắm vào trong đống cốt hài, tạo thành thế bao vây.

Những đồng trụ này không biết làm sao đúc mà thành, cùng sở hữu ba trăm sáu mươi chỗ nhập tọa, không mưu mà hợp tạo thành chu thiên chi số, bên ngoài có kim quang lưu chuyển, lóe ra phù văn và ấn ký màu vàng, mơ hồ có liên quan tới phiến thiên địa này.

Long Tuấn ngây ngốc đứng ở một bên, quần áo bản thân rách nát, khuôn mặt ủ rũ. Lúc hắn ngồi xuống, có một bàn tay bằng xương trắng, so với bàn tay của người bình thường còn khổng lồ hơn ở phía dưới chỗ hắn đặt mông! Khó có thể tưởng tượng ra rốt cuộc đây là sinh linh gì mới có thể sở hữu xương tay to lớn như vậy, thân thể kinh khủng đến cỡ nào.

Nhìn cảnh tượng bốn phía một chút, hồi tưởng lại đoạn kinh lịch mười ngày qua, Long Tuấn có cảm giác dường như mình đã trả qua nửa đời người.

Trong thế giới âm trầm này, mùi máu tanh tràn ngập không gian, sát lục chi khí bất tận... Cho dù là Long Tuấn trải qua mười năm chiến hỏa, vẫn cảm thấy cả thể xác và tinh thân mệt mỏi rã rời. Còn có vết rách thần bí trên đỉnh đầu hắn hiện tại, giống như một lỗ hổng trên trời xanh bị người ta mạnh mẽ xé rách. Trong vòng vết rách, tử sắc quang mang không ngừng khuếc tán, dường như chứa đựng sinh cơ vô hạn.

Long Tuấn vài lần muốn mở miệng hỏi, thứ kia rốt cuộc là cái gì, thế nhưng nhìn bộ dáng bận rộn của hai người Phương Hàm và Huyền Cơ lão nhân, hắn chỉ có thể đem toàn bộ nghi hoặc nuốt vào trong bụng.

Ong ong ong.

Mặt đất bỗng nhiên rung chuyển, Long Tuấn tức thì đứng dậy, cảnh giác nhìn chung quanh, bản thân hắn đã tự mình lĩnh hội sự hung hiểm nơi này, đương nhiên sẽ không dám chậm trễ mà đứng dậy.

Bầu trời chợt biến sắc, ngàn vạn sinh linh trong Thập Phương giới đều cảm thấy có một áp lực thật lớn thẩm thấu linh hồn mọi người.

- Xảy ra chuyện gì?

Phương Hàm đình chỉ động tác, nhìn về phía Bắc.

Huyền Cơ lão nhân cũng buông la bàn, ánh mắt nhìn về phía xa nói:

- Chắc là mấy vị Đại Tôn đã phủ xuống Cổ Vực, chúng ta không cần để ý tới họ, nhanh lên đem ba trăm sáu mươi thiên trụ này đánh xuống, sau khi thế trận mở ra chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.

- Hô, rốt cuộc cũng xong!

Phương Hàm thở phào nhẹ nhõm một hơi nói:

- Địa phương quỷ quái này thực sự làm cho ta thấy khó chịu, thà rằng cho ta đi vào địa ngục chứ cũng không nguyện ở nơi này dù chỉ một khắc.

- Ài.

Huyền Cơ lão nhân có chút cảm thán nói:

- Trung ương Hậu THổ giới này mới chân chính là chiến trường thời thượng cổ, núi xương biển máu trải rộng mỗi một tấc đất dưới chân chúng ta, vạn năm trước, đã không biết có bao nhiêu oan hồn tụ tập, có người nói ngay cả cảnh giới Đại Tôn cũng có không ít người ngã xuống, chỉ bằng đó cũng có thể thấy được sự hung hiểm nơi này. Các đời Thiên Cơ Môn chúng ta có trách nhiệm thủ hộ Cửu Châu, tuyệt không thể để cho phong ấn này mở ra.

Phương Hàm nhăn mặt nói:

- Chưởng môn sư bá, ngươi luôn nói phong ấn này không được mở, vậy rốt cuộc sau khi mở ra thì sẽ có hậu quả gì?

Huyền Cơ lão nhân liếc mắt nhìn Phương Hàm, nghiêm túc nói:

- Phương hàm, ngươi chính là truyền nhân của Thiên Cơ Môn chúng ta đời này, tương lai rất có thể sẽ trở thành chưởng giáo của Thiên Cơ Môn. Vì vậy ngươi nhất định phải nhớ kỹ, vô luận là lúc nào cũng không để phong ấn Cửu Châu xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, chuyện này quan hệ với khí vận và vạn vạn sinh linh Cửu Châu. Nếu như một ngày nào đó phong ấn mở ra, đại kiếp nạn thiên địa phủ xuống, người bị chết sẽ càng nhiều, nói không chừng Cửu Châu chúng ta còn có nguy cơ diệt tộc.

Thấy chưởng môn trịnh trọng như vậy, Phương Hàm gật đầu, lại hỏi:

- Nếu đã như vậy, mấy vị Đại Tôn sao lại muốn tiến vào Cổ Vực này, chỉ cần bọn hắn trực tiếp phong ấn chỗ này không được sao? Lẽ nào bọn họ không biết phong ấn Cửu Châu trọng yếu đến thế nào sao?

- Thiên Đạo vô tình, càng tu luyện càng cao, lại càng là kẻ lạnh lùng, không có thất tình lục dục.

Huyền Cơ lão nhân vuốt chòm râu bạc trắng, cảm khái nói:

- Cửu Châu phong ấn trọng yếu ra sao, Đại Tôn sao lại không biết, chỉ là tới cảnh giới như Đại Tôn, rất nhiều thứ sẽ trở nên vô cùng mỏng manh, nhất là tình cảm, sự sống chết của sinh linh thiên hạ không nằm trong mắt bọn họ. Ngoại trừ lợi ích của bản thân mình, bọn họ rất ít đi quan tâm những sự tình khác, vì vậy những tu sĩ, bao gồm cả môn đồ, đệ tử của bọn hắn đều là quân cờ trên tay bọn hắn. Vì ngày hôm nay mở ra Thiên Duy chi môn, thăm dò bí mật trường sinh, bọn họ sẽ không từ thủ đoạn nào... Lão phu cũng vô cùng vất vả mới đạt thành hiệp nghị với bọn họ, cho ta nửa ngày tới bố trí Phong Thiên Đại Trận.

Nói tới Đại Tôn, Phương Hàm có chút không được tự nhiên nói:

- Chương môn sư bá, Thiên Duy chi môn này thực sự đi thông tới Thiên Giới sao?

Huyền Cơ lão nhân lắc đầu cười khổ nói:

- Ta cũng chưa từng đi qua làm sao mà biết được? Chỉ là, ta nghĩ cho dù là thực sự tới được Thiên Giới, đó cũng không phải là địa phương tốt lành gì.

- Tại sao?

Phương Hàm hiếu kỳ nhìn lên phía trên, Huyền Cơ lão nhân thuận miệng giải thích:

- Tử sắc đại biểu cho địa vị cao quý, đại biểu cho đại vận, thế nhưng trong tử sắc lại có màu hồng, đại biểu cho ý tứ đại hung, ngươi nói xem, nếu như một ngày nào đó Thiên Duy chi môn mở ra sẽ có kết quả gì?

- Được rồi, đừng hỏi nhiều như vậy nữa làm gì, qua mấy ngày nữa ngươi sẽ tận mắt thấy được.

Phương Hàm còn đang muốn hỏi tiếp, Huyền Cơ lão nhân lại trực tiếp xua tay, Phương Hàm chỉ còn cách bất đắc dĩ nhún vai, sau đó tiếp tục công việc.

- Nắm chặt thời gian, sát khí nơi này quá nặng, Ngọc Hồn Tinh của lão phu cũng không duy trì được lâu.

Huyền Cơ lão nhân ngẩng đầu nhìn lên không trung, ánh mắt ngưng trọng, sau đó hắn lại nhìn về phía Long Tuấn, ngữ khí có chút áy náy nói:

- Long Tuấn tiểu hữu, bần đạo thực sự xin lỗi, để ngươi ở đây lâu như vậy, thế nhưng trận pháp chỉ còn lúc nữa là hoàn thành, đến lúc đó lão phu nhất định sẽ đưa ngươi ra ngoài gặp đồng bạn. Ngươi yên tâm, ta thấy khí vận trên người ngươi cực thịnh, cho dù gặp chuyện dữ cũng có thể hóa lành. Mặt khác, để cảm tạ ngươi bang trợ mấy ngày hôm nay, lão phu sẽ đưa khối Ngọc Hồn Tinh này cho ngươi.

Long Tuấn nắm chặt Ngọc Hồn Tinh trong tay. Ngọc Hồn TInh này hình dạng giống như một viên đá cuội, trong suốt sáng láng, quang hoa nội liễm, vô cùng tinh thuần.

Vật này chính là tinh túy của ngọc thạch vạn năm, thế gian khó có được, có tác dụng làm cho tâm trong sáng, tẩm bổ tâm thần, trừ bỏ tâm ma. Đây cũng chính là công hiệu mà hai người Huyền Cơ lão nhân dám đi vào Hậu Thổ giới.

- Con bà nó! Thật cảm ơn trời đất cuối cùng cũng xong việc, nếu như mỗi ngày đều phải là việc này thì chết ta rồi. Hiện tại ta có cảm giác xương cốt rã rời, cũng may sự khổ cực này cũng không uổng phí, cuối cùng ta cũng củng cố vững chắc tu vi Thiên Đạo thượng cảnh, hơn nữa lại có chỗ tốt này, coi như cũng không phí công tới đây. Thứ tốt như Ngọc Hồn Tinh này không biết tiểu tử Đình Nghị kia thấy có chảy nước miếng không ha ha?

Trong lòng Long Tuấn lúc này đang nghĩ tới cảnh Đình Nghị chảy nước miếng, thế nhưng sau khi nghĩ tới Huyền Cơ lão nhân còn trước mặt, hắn vội vàng thu liễm, chính sắc nói:

- Thiên Cơ tiền bối quá khách khí rồi, sư phụ chúng ta thường dạy, trong khốn cảnh mới có thể tu luyện bản thân, ta tin rằng sau lần đi Cổ vực này, ý chí võ đạo của vãn bối sẽ tiến thêm một bước xa.

- Không tồi! Không tồi! Tâm tính tốt!

Thiên Cơ lão nhân tán thưởng vài câu. Phương Hàm bên cạnh nghe vậy trợn trắng mắt nghĩ:

"Tâm tính thật là tốt a, trong lòng tiểu tử này hiện giờ chỉ sợ đã sớm nở như hoa rồi đi! Ta thực sự không rõ, người thông minh như Lý đại ca, sao lại thu hai tên đồ đệ như vậy. Một tên tính cách tinh quái, tham tài hám lợi. Một tên ra vẻ phúc hậu, kỳ thực gian xảo hơn quỷ, cũng không phải là thứ tốt lành gì."

Ngay khi Phương Hàm đang nghĩ, mặt đất dưới chân lần thứ hai rung động.

Lần này, sắc mặt ba người đại biến. Phóng mắt nhìn qua, cốt hải chung quanh liên tục tụ thành một đống, hoặc là xương cốt phi cầm, hoặc là xương cốt của cự thi, âm sát vô tận đập vào mặt, khiến cho thế giới tĩnh lặng này thêm vài phần hung hiểm.

- Giờ Ngọ âm lệ, hung thần nhậm giới.... Lại muốn bắt đầu rồi sao?

Sắc mặt Thiên Cơ lão nhân ngừng trọng, cùng với Phương Hàm thối lui bố trí một kết giới, tạm thời cắt đứt sự liên hệ với ngoại giới.

- Tiểu huynh đệ Long Tuấn, việc ở đây giao cho ngươi, ngươi ngàn vạn lần phải thật cẩn thận.

Nghe thấy Thiên Cơ lão nhân nhắc nhở, Long Tuấn chỉ biết âm thầm kêu khổ, thế nhưng không biết làm thế nào, đành phải kiên trì.

Đám cốt hài này chính là do âm sát chi khí ngưng tụ mà thành, bản thân không có bất luận tư tưởng cùng với linh hồn, hành sự bằng một cỗ nguyên niệm, có sự bài xích với sinh linh bên ngoài, luôn đuổi tận giết tuyệt. Điều Long Tuấn hiện tại cần làm chính là, trong vòng một canh giờ cố gắng chống lại chúng trong vòng một canh giờ, sau một canh giờ, đám cốt hài này tự nhiên sẽ lui ra.

...

Phụt! Phụt! Phụt!

Kiếm quang thoáng hiện, thi cốt tứ tán.

Long Tuấn nhảy vào trong đám cốt hài, không chút kiêng nể huy động kiếm nhu. Lúc này hắn giống như một đại ma đầu giết người không chớp mắt, điên cuồng giết chóc địch nhân, đám cự thi cốt hài này hành động toàn bằng bản năng, đương nhiên không phải đối thủ của hắn. Bất quá, con kiến cho dù nhỏ cũng cắn được chết voi, Long Tuấn cho dù cường thịnh trở lại cũng chỉ là sức một người, làm sao chống đối lại đống cốt hài như núi này.

Dần dần, trên người Long Tuấn cũng hiện lên vô số vết thương to nhỏ, vốn chiếc áo trên người đã rách nát bây giờ đã hóa thành bột phấn, lộ ra thân thể rắn chắc, vô số vết sẹo to nhỏ như chứng minh chiến tích bưu hãn của hắn.

Càng đối mặt với nguy hiểm, vẻ mặt Long Tuấn càng vô cùng bình tĩnh, đây là thứ hắn được trên người Lý Nhạc Phàm, điều này so với tất cả tuyệt học võ công còn trọng yếu hơn, cũng bởi vì tâm cảnh như vậy, có thể khiến cho hắn dưới vô số lần vây công của quân địch mà thoát ra.

Đã có thói quen đấu quần công, Long Tuấn ở trong biển cốt hài này có vẻ vô cùng thành thạo. Theo sự chém giết thi cốt ngày càng nhiều, kiếm pháp của hắn ngày càng thuần thục, có chút hỗn tạp và xinh đẹp, thế nhưng lại vô cùng đơn giản, mỗi một chiêu một thức đều có kiếm ý chi đạo.

Thiên Cơ lão nhân thấy tràng cảnh như vậy, âm thầm gật đầu, sau đó cầm la bàn, không ngừng bấm đốt tay.

 Chương 124: Phong Thiên đại trận

Thiên địa như một, vạn vật như bụi, càn khôn xoay, sinh tử thay đổi.

Tay trái Huyền Cơ lão nhân càng diễn biến càng nhanh, biến thành một huyễn ảnh, không ngừng nhảy theo đầu ngón tay của lão, hình thành từng đạo phù văn kỳ dị, sau đó lập tức rơi vào tầng ngoài của cốt sơn.

Cốt sơn này tuy rằng là do vô số thi cốt chồng chất mà thành, thế nhưng mấy nghìn năm qua dưới cỗ oán niệm xâm thực, từ lâu đã hòa thành một thể với đại địa, ngoại lực căn bản vô pháp tác động mảy may tới nó. Thế nhưng những phù văn của Huyền Cơ lão nhân lại giống như một cái que, không ngừng khắc sâu xuống chung quanh cốt sơn.

Bị ngoại lực kích thích, cả tòa cốt sơn bắt đầu rung động kịch liệt, phảng phất như thú vật bị trấn áp, liều mạng muốn phản kháng.

Đúng lúc này, bên Phương Hàm bố trí cũng đã hoàn thành. Ba trăm sáu mươi đồng trụ cắm xung quanh cốt sơn, tỏa ra quang mang lóng lánh vạn trượng, vô số ấn ký màu vàng không ngừng di chuyển, khiến cho hai mắt người nhìn vào lóa lên, dường ư âm khí của Hậu Thổ giới này cũng bị xua tan không ít.

Ở gần đại trận phải chịu thanh thế cực lớn, khiến cho ngay cả người quen việc giết chóc như Long Tuấn cũng nhịn không được mà bị hấp dẫn.

- Con mẹ nó! Thiên Cơ Môn được xưng tụng là kỳ đạo quả nhiên không chỉ có hư danh! Chỉ có hai người... Không, hơn mười đầu thiết mộc, không ngờ lại hoàn thành trận pháp khổng lồ như vậy, coi như là sư phụ chỉ sợ cũng không bằng.

Long Tuấn liếc mắt nhìn hai cơ quan khôi lỗi bên cạnh đồng trụ, có chút lo lắng.

...

Một lát sau, ba trăm sáu mươi chiếc đồng trụ phát ra quang mang vạn trượng, ngưng tụ thành một tấm lưới, đem cả tòa cốt sơn này trói buộc lại.

Một niệm thành tiên, một niệm thành ma.

Sinh tử luân hồi, chỉ cần một ý niệm.

Một bước lên trời, một bước xuống vực.

Tất cả cực khổ, sung sướng đều dựa vào một bước đó.

Từ cổ chí kim, có bao nhiêu cường giả trở thành truyền kỳ, lại có bao nhiêu cường giả hóa thành bộ xương khô, trở thành hồi ức trong lòng mọi người.

Huyền Cơ nhìn những oán linh trong cốt sơn kia, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác cô đơn.

- Trần về trần, đất về đất, vạn vật tự nhiên, sinh tử một ý niệm, các ngươi hãy ngủ yên đi a!

Vừa nói xong, Huyền Cơ lão nhân thu hồi la bàn, lại lấy ra mười hai viên kim châu, ném lên bầu trời...

Kim châu vừa hiện, nhất thời hóa thành mười hai đạo kim quang, bắn vào trong đống xương cốt.

Vật đó chính là "Kim Ô hỏa chủng", ở thời thượng cổ vô cùng có danh khí, có thể khu trục tất cả tà khí, tinh lọc vạn linh, sau đó lại bị chưởng giáo Thiên Cơ Môn đoạt được, trải qua bí pháp luyện chế hơn mười năm, cuối cùng trở thành mười hai viên Kim Ô hỏa chủng, cấu thành "Đại Nhật tịnh thế chú", đối với việc áp chế oán niệm, tà ma và âm sát chi khí vô cùng có hiệu.

Chỉ thấy kim quang sau khi bắn vào trong cốt sơn, những vật nó đi qua trong nháy mắt tan rã.

Huyền Cơ lão nhân hít sâu một hơi, lập tức khua hai tay, những phù văn khắp bầu trời hiện lên sau đó rơi xuống như mưa, phù văn thần bí, khó lường, không thể nắm lấy, cũng giống như là con sông dài số phận vậy.

Thuật này có tên là "Thiên Ky toán", chỉ tính toán theo thiên cơ. Chỉ tiếc, thiên đạo khó lường, cơ duyên là do trời định, há bằng vào lực lượng bản thân có thể nghịch chuyển? Trên thực tế, "Thiên Ky tính" cũng không phải là một kỳ môn dùng để tính toán thiên cơ, mà là thôi diễn thuật trong trận đạo, có khả năng mượn thiên địa lực, diễn biến thay đổi thiên cơ, gia trì trận pháp, so với "Tinh Thần quyết" của Nhạc Phàm đều có hiệu quả như nhau.

Trong mắt Phương Hàm hiện tại vô cùng chấn động, lại không khỏi sợ hãi than.

Vô luận là "Đại nhật tịnh thế chú" hay "Thiên ky toán", đều thuộc về cơ mật tối cao của Thiên Cơ Môn, ngoại trừ lịch đại chưởng giáo ra không ai có thể học nó. Không phải người của Thiên Cơ Môn, vĩnh viễn đều không tưởng tượng được ra sự thần kỳ và huyền diệu của nó.

...

Không để ý tới vẻ mặt khiếp sợ của Phương Hàm, biểu tình trên mặt Huyền Cơ lão nhân lại càng thêm nghiêm túc, thậm chí thái dương của hắn còn không ngừng đổ ra mồ hôi, đủ để thấy áp lực hắn phải chịu lớn như thế nào.

Phong Thiên đại trận cũng không đơn giản như biểu hiện bên ngoài, trận này tên là Phong Thiên, quả thực chính là hành động nghịch thiên. Phải biết rằng, thiên đạo vô tình, vĩnh sinh bất tử, cho dù thế giới có bị hủy diệt, vạn vật biến thành hư không, thiên đạo vẫn trường tồn như cũ. Đừng nói là lực lượng của con người, cho dù là thượng cổ đại năng cũng không dám "phong thiên".

Phong Thiên đại trận này lấy ba trăm sáu mươi đồng trụ làm cơ sở, lấy "Đại Nhật tịnh thế chú" làm mắt trận, tiếp dẫn thiên cơ, diễn biến ra đại đạo, có thể trấn áp tất cả, phong ấn thiên địa...

Trận này từ khi sáng tạo ra tới nay, trải qua lịch đại chưởng môn Thiên Cơ Môn sửa sang rốt cuộc cũng đạt tới viên mãn. Nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên Huyền Cơ lão nhân sử dụng trận này, bởi vì Phong thiên đại trận này chính là vì Cửu Châu phong ấn mà sáng tạo ra.

Vốn nếu như Cửu Cực đại la bàn không hiện thế, Thiên Duy chi môn cũng sẽ không mở ra, mắt trận của Cửu Châu phong ấn cũng không gặp phải nguy cơ, mà Phong Thiên đại trận này cũng không có cơ hội thi triển. Thế nhưng nhân tâm tham lam, nhất là cố chấp đối với trường sinh, trở thành nhân quả của mỗi một lần đại kiếp nạn. Thân là chưởng môn của Thiên Cơ Môn, Huyền Cơ lão nhân tự nhiên hiểu rõ.

Bất luận một thứ gì đó muốn thu được thì phải trả đại giới, vận chuyển một trận pháp khổng lồ như vậy, thứ tiêu hao cũng không phải là lực lượng và tinh thần mà chính là sinh cơ của Huyền Cơ lão nhân. Trong ngắn ngủi mấy tức, Huyền Cơ lão nhân giống như già đi vài tuổi, sắc mặt đen lại, da trở nên khô vàng, toàn thân tản ra tử khí nặng nề.

Đại trận mở ra, mặt đất kịch liệt rung chuyển, cả tòa cốt sơn dường như không cam lòng bị trấn áp. Thế nhưng lực lượng của Phong Thiên đại trận quá mức cường đại, mặc cho cốt sơn phảng kháng ra sao vẫn bị dễ dàng áp chế.

Sau khi phản kháng một hồi, cốt sơn từ từ bình tĩnh lại, mặt đất cũng dừng rung động.

...

Thời gian bất tri bất giác không ngừng trôi qua.

Một lúc lâu sau, cốt sơn giống như nước thủy triều thối lui, Long Tuấn không ngừng thở hổn hển, hắn có cảm giác toàn thân đau nhức không gì sánh được, ngay cả xương cốt cũng rệu rã, nếu như còn tiếp tục như vậy hắn không biết bản thân mình có thể tiếp tục kiên trì hay không.

Ngay khi Long Tuấn muốn nghỉ ngơi, bên tai hắn truyền đến thanh âm gấp gáp của Phương Hàm.

- Chưởng môn sư bá! Người... Người không sao chứ? Người bị làm sao vậy?

Phương Hàm nhanh chóng tiến về phía Huyền Cơ lão nhân, lúc này nàng giống như một hài tử bất lực, lo lắng thế nhưng lại không biết làm gì.

Mặc dù Phương Hàm có chút tùy hứng không biết kiềm chế, thế nhưng không có nghĩa là nàng và Thiên Cơ Môn, nhất là Huyền Cơ lão nhân này không có cảm tình. Ngược lại, từ khi nàng được sư phụ mang về Thiên Cơ Môn, trong lòng nàng liền biết rốt cuộc bản thân mình đã có chỗ để về, mà Huyền Cơ lão nhân hiện tại lại là thân nhân duy nhất của nàng. Thấy dáng vẻ già nua của hắn, bảo sao nàng không chua xót, bảo sao nàng không thương cảm.

- Lão phu còn chưa chết được, không nên lo lắng... Chờ sau khi trở về, ta còn một số việc muốn nói với ngươi.

Huyền Cơ lão nhân khoát tay áo, từ trong lòng lấy ra một viên đan dược ăn vào, lúc này trên mặt hắn mới khôi phục được chút thần thái.

Nghe Huyền Cơ lão nhân nói xong, Phương Hàm gật đầu không nói gì.

Thấy Long Tuấn uể ỏa kéo thân thể đi tới, thanh âm khàn khàn của Huyền Cơ lão nhân vang lên:

- Long Tuấn tiểu hữu, hiện tại Phong Thiên đại trận đã thành, cũng là lúc chúng ta nên rời đi.

Có thể rời đi, Long Tuấn tự nhiên là cầu còn không được.

Sau đó, Huyền Cơ lão nhân lại nhìn những đồng trụ chung quanh cốt sơn, lúc này vẫn đang yên lặng trấn áp đám cốt hài, vì vậy hắn mới yên lòng đem hơn mười đầu khôi lỗi thu vào giới tử. Sau đó mới dùng cơ quan thú đem ba người rời khỏi đây.

 Chương 125: Tụ tập

Thiên địa biến sắc, vô tận tinh không xuất hiện năm đạo quang ảnh, trong khoảng thời gian ngắn, thiên uy cuồn cuồn phủ xuống Cổ Vực.

Trung ương Hậu Thổ giới, phía bắc biên cảnh, đây chính là nơi giao nhau giữa Hậu Thổ giới và Xích Viêm Giới.

Khác với sự khốc liệt của Xích Viêm giới, cũng khác với sự âm trầm kinh khủng của Hậu Thổ giới, ở đây địa thế bằng phẳng, môi trường vô cùng hài hòa, trong không khí thậm chí còn tràn ngập mùi cỏ xanh, khiến cho con người ta có chút thư thái sung sướng.

Lúc này, ở đây đã tụ tập không ít tu sĩ, mà nhìn từng đạo quang ảnh xẹt qua trên bầu trời, chứng minh có không ít tu sĩ đang lục tục chạy tới.

Dị tượng kinh thiên động địa trong Cổ Vực, Đại Tôn tới đây, ai nấy cũng đoán được sẽ có đại sự phát sinh.

Ngoại trừ số ít người biết được nội tình ra, đại đa số mọi người đều có tâm tình kích động, hưng phấn, đều không ngừng phỏng đoán, liệu có kỳ ngộ phát sinh hay không? Có tu si thậm chí khẩn cấp tiến vào Hậu Thổ giới, chỉ tiếc, hắn còn chưa đi được bao lâu, một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, giống như là một gáo nước lạnh, dội trên đỉnh đầu mọi người, khiến cho bọn hắn giật mình tỉnh giấc, đồng thời dần dần khôi phục lý trí.

Không sai! Nơi này không phải địa phương nào khác, mà chính là nơi hung hiểm nhất Cổ Vực, mặc dù có đại kỳ ngộ lớn lao, thế nhưng cũng không phải là giới mà bằng vào đám tu sĩ nho nhỏ như bọn họ có thể chịu được. Huống chi, Đại Tôn phủ xuống Cổ Vực, đám cường giả còn lại tất nhiên sẽ tới, cho dù có chuyện tốt cũng không tới phiên đám người bọn họ. Vả lại, chuyện xảy ra ở trung ương Hậu Thổ giới, không cần đoán cũng biết đây không phải là chuyện tốt lành gì, đừng nói là kỳ ngộ, cho dù bảo trụ được tính mệnh đã là vô cùng may mắn rồi.

Trong lòng nghĩ vậy cho nên đại bộ phận nhân mã lại quyết định trở lại khu vực trước khi tiến vào Cổ Vực, đối với sự cảnh cáo trần trụi cùng tấm gương trước mắt, vô luận là lúc nào, địa điểm nào, đều phải thật cẩn thận, duy trì tinh thần cảnh giác cao độ. 

...

- Giang Thành Tử tiền bối, người có biết rốt cuộc Hậu Thổ giới kia là địa phương nào không?

- Ta cũng không rõ lắm, chỉ là ta có nghe một vài đạo hữu nói qua. Ở đó hình như là một thượng cổ chiến trường, sát khí ngập trời, nếu như cảnh giới không đủ, tâm chí không kiên định, một khi đi vào bên trong sẽ bị mê hoặc tâm chí, trở thành điên cuồng. Những người đó đa từng nói như vậy.

- Vậy vết rách lớn kia là cái gì?

- Không biết, đây cũng là lần đầu tiên lão phu tiến vào Cổ Vực, chưa từng bao giờ nghe người ta nói qua về chuyện đất trời rung chuyển hôm nay. Chỉ là, dựa vào dị tượng vừa rồi, tất nhiên có liên quan tới chín đạo quang trụ kia.

- Xem ra, Cổ vực này nhất định đang giấu một bí mật kinh thiên nào đó.

- Điều đó là đương nhiên, Cổ Vực tuy rằng có vô số kỳ trân dị bảo, thế nhưng đều không lọt được vào ánh mắt của đám Đại Tôn. Nếu không có chỗ tốt thật lớn, mấy vị Đại Tôn hà tất mỗi lần phải tiêu hao khí lực mở ra Cổ Vực, lại còn tự mình cất công tới đây. 

- Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?

- Ngươi gấp cái gì? Hiện tại cường giả khắp nơi còn chưa tới, Đại Tôn cũng không có động tác gì, chúng ta nên chờ là tốt nhất. Nếu như đi theo bọn họ, không chừng còn có lớn lao nhận được chỗ tốt.

- Đa tạ tiền bối chỉ điểm.

...

- Di? Tam Mộc đạo hữu, không nghĩ tới ngươi cũng ở chỗ này a.

- Ồ? Hóa ra là Thịnh đạo hữu, nơi đây có động tĩnh lớn như vậy, lão phu há có thể không tới xem. Chỉ tiếc, nơi này không có đám người Long Sương đạo hữu.

- Đúng vậy! Theo lý mà nói, Cổ Vực có dị động, bọn họ sẽ tới xem, lẽ nào bọn họ đã ngã xuống?

- Cổ Vực này thực sự là hung hiểm, lão phu thiếu chút nữa đã táng thân dưới miệng dị thú, nếu không có vài món đồ bảo mệnh, nói không chừng hiện tại... Ài!

- Tam Mộc đạo hữu không cần bi quan như vậy, nói không chừng bọn họ đang bị chuyện gì đó cuốn chân.

- Có lẽ là vậy đi a, Cổ vực này khắp nơi đều hung hiểm, có thể bảo toàn tính mạng đã là không tồi rồi, là lão phu suy nghĩ nhiều a.

- Trăm năm tu hành tiêu tan trong chốc lát, ta đã đi đến bước này đã không còn đường trở về rồi.

- Hay cho câu trăm năm tu hay tiêu tan trong chốc lát, một câu của Thịnh đạo hữu như đánh tỉnh mộng a.

...

- Huống đại ca, Hồng Phi huynh đệ, hai ngươi từng vào Cổ Vực, hẳn cũng biết vết rách ở trên không trung kia là thứ gì chứ?

- Lần trước chúng ta tiến vào, chỉ ở trong Đông Phương Bạch Vân Giới tu luyện, cũng không có rời khỏi đó, về phần vết rách này cũng chưa bao giờ thấy.

- Thực ra ta có nghe nói qua một chút, mỗi một lần Cổ Vực mở ra, cường giả sẽ theo Đại Tôn tiến vào trung ương của Hậu Thổ giới, tìm kiếm một thứ gọi là Thiên Địa nguyên từ gì đó.

- Huống đại ca, Thiên Địa nguyên từ đó là vật gì vậy? Vì sao cho tới bây giờ ta còn chưa nghe người ta nói qua?

- Lần trước ta vào đây cũng giống như ngươi, thế nhưng lại may mắn được nghe một vị lão tiền bối đề cập tới chuyện này. Vị lão tiền bối kia chính là người đi tới trung ương Hậu Thổ giới tìm kiếm Thiên Địa nguyên từ, chỉ là, sau đó ta cũng không nghe được tin tức về hắn nữa.

- Hiện tại chúng ta tu luyện tới Thiên Đạo thượng cảnh, muốn tiến thêm bước nữa vô cùng khó khăn, nói không chừng Thiên Địa nguyên từ chính là cơ hội của chúng ta.

- Ngươi nghĩ thật hay a, coi như là thứ tốt thì sao? Đám cường giả Thiên Đạo, thậm chí là Đại Tôn sẽ bỏ qua sao? Dù sao đi nữa cũng không tới lượt chúng ta.

- Đường tu hành, không tiến thì thối, nếu như chúng ta không tranh, cuối cùng vẫn khó thoát khỏi sinh tử luân hồi.

- Huống đại ca nói không sai, so với việc chúng ta ngồi đây chờ chết, không bằng tranh đoạt một phen, nếu như sợ chết, vậy thì khi trước, chúng ta cần gì phải lựa chọn tiến vào Cổ Vực?

- Nếu tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, không bằng chúng ta hợp lại, ba người hợp lại, cơ hội chung quy cũng sẽ lớn hơn một chút.

- Huống đại ca nói rất có lý.

...

Muốn sống sót trong địa phương hung hiểm như vậy, có đôi khi hợp tác là điều không thể tránh khỏi. Đương nhiên, nếu cùng người ta hợp tác, tự nhiên sẽ phải tìm một ít người tương đối quen thuộc, hoặc là người có chút giao tình. Vì vậy, đám người ở đây đều túm năm tụm ba lại, cho dù thỉnh thoảng có người lạc loài cũng sẽ cấp tốc đi tìm đối tượng có thể hợp tác.

Không bao lâu sau, phía chân trời xa xa lại có hai đạo nhân ảnh hạ xuống.

- Họ Du kia, không nghĩ tới ngươi còn sống! Hắc hắc!

- Đại đầu quỷ, mạng của ngươi cũng lớn a. Lần trước ngươi đục nước béo cò cướp thứ gì đó của Đạm Thai gia, không ngờ lại còn có thể sống sót cho tới bây giờ. Đạm Thai gia từ lúc nào đã trở thành quả hồng mềm cho ngươi tùy sức nắn vậy a?

- Hừ! Du Thanh Quan, ngươi bớt nói nhảm đi, Đạm Thai gia kia từ khiLý Nhạc Phàm đánh cho tàn phế, bản thân đã khó bảo toàn, không dám động thủ trên đầu thái tuế. Thế nhưng, tiểu tử ngươi thanh danh thật lẫy lừng a, dám trộm bảo bối yêu của Hách Liên gia, bị người ta hạ lệnh truy sát, lại còn dám xuất hiện ở chỗ này, thực sự là gan dạ a.

- Du mỗ có phải là người gan dạ hay không cũng không có quan trọng. Chỉ là, lần trước ngươi tính kế ta, lần này chúng ta sẽ tính toán sòng phẳng.

- Ngươi muốn động thủ?

- Động thủ thì đã làm sao?

- Động thủ thì động thủ, cho là ta sợ ngươi hay sao?

...

Hai người một lời không hợp tự nhiên muốn dùng tay chân giải quyết cho nên dẫn tới không ít ánh mắt dị dạng của đám tu sĩ chung quanh.

Hai người này trong Tu Hành Giới cũng được cho là có chút danh tiếng, nguyên nhân là bởi vì, hai người này đều là kẻ bài danh đầu tiên trên bảng thị tộc truy sát.

Người có vóc dáng cao gầy, khuôn mặt ánh tuấn, lạnh lẽo kia tên là Du Quan Thanh, vốn là đệ tử Thiên Xuyên Sơn Mạch Du gia, chỉ bất quá người này từ nhỏ ngỗ ngịch, không coi trưởng bối vào đâu, là một kẻ phản nghịch, bị Du gia trục xuất ra khỏi gia môn, trở thành Tán tu.

Mà người có thân thể thấp bé, béo lùn kia tên là Viêm Thiên Tề, người này đồng dạng cũng là dòng chính của Viên gia Thiên Xuyên Sơn Mạch, đáng tiếc vì hình dạng xấu xí mà bị ghét bỏ, dẫn tới tính cách cực đoan, bởi vì đầu người này to như cái đấu, vì vậy những người biết hắn đều gọi hắn là Viên đại đầu.

Hai người bọn họ trong Tu Hành Giới chính là oan gia, không ai biết nguyên nhân như thế nào mà hai người khi gặp mặt luôn luôn cãi nhau, không hợp là liền động thủ, thế nhưng hai người lại có một thứ vô cùng ăn ý, đó chính là sự căm hận đối với thị tộc.

Mặc dù hai người đấu khẩu hung ác như vậy thế nhưng ngay cả nửa điểm ý tứ động thủ cũng không có, ngược lại chỉ có đứng ở phía đối diện trừng mắt nhìn hau.

Ầm ầm...

Hai đạo lưu quang từ phía xa nhanh chóng vọt tới, tiếng như sấm động, thế tới như phong hỏa, giống như l muốn siêu thoát hư không.

Mọi người thấy cảnh tượng như vậy, trên khuôn mặt cả đám hiện lên vẻ kinh ngạc. Có tốc độ và uy thế như vậy, chỉ có cường giả Thiên Đạo đỉnh phong mới có thể thi triển ra, thế nhưng cho dù là chạy đi cũng không cần phải sử lực mạnh như vậy a?

Nhưng mà, điều khiến cho mọi người cảm thấy kinh hãi chính là, phía sau còn có một đạo hàn mang theo đuôi, giống như là đang truy kích người phía trước. Cường giả như vây không ngờ lại chạy trốn.

Người nọ là ai? Rốt cuộc ai có thể bức bách hai cường giả Thiên Đạo tới mức như vậy? (tới đây chắc hẳn mọi người cũng đoán ra được ai rồi chứ? nói thực không ngờ "hắn" lại trâu như vậy )

 Chương 126: Thốn mang chi gian

Lưu quang tới gần, trực tiếp đáp xuống mặt đất.

Khi mọi người còn hưa kịp nhìn rõ hình dạng của hai người mới tới, đạo hàn mang kia không chút lưu tình bắn thẳng về phía hai người.

- Không tốt!

Hét lớn một tiếng, hai người hợp lực ngăn cản một kích, lại bị đạo hàn màn kia chấn lui mấy trượng, tạo thành một đám bụi mù.

Bụi mù tán đi, thân ảnh hai người dần dần hiện ra.

- Di? Hóa ra là bọn họ?

- Đó không phải là tông chủ Ma Môn sao?

- Còn có Chu khang Cảnh - hoàng đế thế tục, bài danh đệ nhị trên Thế lực chi tranh a?

- Kỳ quái, hai người bọn họ, một là tông chủ Ma Môn, một là quân chủ của thế tục, sao lại bị người đuổi cho chật vật như vậy? Bằng vào lực lượng hai người liên thủ, ngoại trừ Đại Tôn ra, còn có người nào có thể bức họ thành cái dạng này?

- Đúng vậy! Người đuổi theo bọn họ rốt cuộc là ai a?

...

Sau khi thấy rõ tướng mạo hai người, trong đám người truyền đến không ít thanh âm nghi hoặc. Hai người này không phải ai khác mà chính là Triệu Thiên Cân và Chu Khang Cảnh, mà người đuổi theo bọn họ là...

Mọi người vội vã ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hàn mang trên bầu trời thoáng hiện, trong nháy mắt hạ xuống mặt đất, chính là một gã nam tử mặt mang mặt nạ hắc sắc.

- Là hắn.

Một tiếng thét kinh hãi vang lên, mọi người nhìn nhau, trên mặt hiện lên vẻ quái dị. Bọn họ nhớ mang máng, trong Tán tu chi tranh, người bài danh cuối cùng chính là người này, đồng thời cũng là người duy nhất mang mặt nạ lên trên đài.

- Các hạ rốt cuộc là ai?

Chu Khang Cảnh điều tức một chút, cố nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nhìn đối phương.

- Nếu như có gì muốn nói, các hạ không ngại cứ nói ra, có lẽ trong đó có điều gì hiểu lầm cũng nên.

Triệu Thiên Cân là người đa mưu túc trí, lòng dạ thâm sâu, chỉ bất quá, khi bị người ta bức tới mức đường cùng thế này, trên mặt cho dù có công phu hàm dưỡng như thế nào cũng khó mà nén được giận.

Hắc y nhân kia thân phận bất minh, vừa gặp đã đuổi theo hai người bọn họ hơn mười ngày, vừa thấy mặt đã hạ đòn sát thủ, không nói không rằng, dường như muốn dồn hai người vào chỗ chết mới thôi!

Một người, nếu như không muốn mạng nữa đã vô cùng nguy hiểm, huống chi đây là cường giả Thiên Đạo đỉnh phong. Đối mặt với tư thế liều mạng như vậy, Triệu Thiên Cân và Chu Khang Cảnh lại không muốn ngọc đá cùng tan, vì vậy mới có một màn truy sát như vừa rồi.

Hai người vốn tưởng rằng có chỗ dựa là Đại Tôn thì hắn sẽ không dám động thủ, không nghĩ tới đối phương lại quyết đoán, tàn nhẫn như vậy, nếu như không có bất luận cố kỵ gì, lại mạnh mẽ xuất thủ, hai người cũng ăn không ít thiệt thòi.

Hắc y nhân này toàn thân đằng đằng sát khí, hai mắt chứa đầy tơ máu, trong mắt hiện ra sự thống khổ và cừu hận.

Hắn ngay cả một câu cũng không nói, chậm rãi giơ tay trái lên, đầu ngón tay ngưng tụ ra một đạo tiễn hồn, tỏa ra khí tức diệt vong.

Tiễn?

Không sai! Chính là tiễn!

So với tiễn hồn mà Lý Nhạc Phàm lúc đầu lực chiến Thánh Ngôn Đại Tôn, sau đó phẫn nộ phế chín vị trưởng lão Đạm Thai gia vô cùng giống nhau.

Lúc này mọi người mới nhớ tới, ngày cuối cùng của Bách Thủ chi tranh, hắc y nhân này tựa hồ cũng dùng tiễn hồn. Chỉ là, so sánh với uy thế vạn vật tan biến của Lý Nhạc Phàm kia thì uy thế của tiễn hồn hắc y nhân ngưng tụ ra có chút nhỏ bé không đáng kể. Bất quá, không ai dám xem thường đạo tiễn hồn này, bởi vì từ đó tỏa ra tử khí dị thường nồng đậm, đủ để xóa tan tất cả sinh cơ!

Người này có quan hệ như thế nào với Lý Nhạc phàm? Vì sao người dùng tiễn đều biến thái như vậy?

Khác với phỏng đoán của những người khác, Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân vô cùng chắc chắn hắc y nhân này và Lý Nhạc Phàm có quan hệ mật thiết. Bằng không, bọn họ vừa mới chân trước chân sau thu thập Lý Nhạc Phàm, sau đó người này lập tức xuất hiện, thế gian nào có chuyện trùng hợp như vậy a?

Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân nhìn nhau, dự định trước tiên chế trụ hắc y nhân này, ai ngờ đối phương ngay cả cơ hội cho hai người ra tay cũng không cho, một đạo tiễn hồn phá không mà tới.

Xuy! Xuy! Xuy!

Tiễn hồn nhanh tới cực điểm, ngưng tụ lực lượng nghiền nát thiên địa.

Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân biến sắc, đều xuất ra thủ đoạn bảo mệnh, bảo vệ bản thân.

- Buồn cười, ta không động thủ với ngươi, ngươi lại cho rằng lão phu sợ ngươi sao?

Triệu Thiên Cân giận dữ nói, đem chí bảo Ma Môn "Thiên Quỷ như ý tác" ra thi triển, đánh về phía hắc y nhân.

Chu Khang Cảnh cầm Xích Tiêu thần kiếm, hóa thành một con thần long phi tới.

Hung hiểm!

Mọi người chung quanh ngừng thở, tinh thần căng tới cực hạn. Trong mắt bọn họ, Thiên Quỷ như ý tác thay đổi kỳ dị, giấu diếm sát cơ, đã thu hẹp phạm vi hoạt động của hắc y nhân, mà Xích Tiêu thần kiếm thì sắc bén vô song, chém giết hết thảy. Hai người phối hợp có thể nói là tuyệt sát, nếu đổi lại là bất kỳ ai trong đám ngừoi bọn họ, chỉ sợ không thể tránh khỏi cái chết.

Trốn! Trốn nhanh lên một chút.

Kiếm thế vô song, trong nháy mắt này, ý niệm duy nhất trong đầu mọi người chính là tránh né.

Thế nhưng, mọi người thật không ngờ, hắc y nhân này không có tránh né, mà ngược lại, lại vươn tay ra đón.

Ông!

Chu Khang Cảnh tay cầm kiếm lơ lửng trên không trung, căn bản không thể tiến thêm nửa thốn, ngón tay kiếm động vào giống như là thiết trụ, mà chủ nhân của ngón tay này không phải là hắc y nhân thì còn có thể là ai?

Không ngờ chỉ bằng một ngón tay mà có thể chặn lại một kiếm toàn lực của Chu Khang Cảnh, mọi người có cảm giác mọi chuyện xảy ra trước mắt chỉ là mộng, giống như là ảo ảnh trong mộng.

Đám người chung quanh chỉ có chấn động mà thôi, thế nhưng Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân lại kinh hãi không ngớt. Cho dù bọn họ đã đánh giá thực lực hắc y nhân này vô cùng cao, bọn họ cũng không nguyện ý thừa nhân đối phương so với hai người bọn họ mạnh hơn nhiều. Thế nhưng một màn trước mắt vừa rồi khiến cho bọn họ cảm thấy áp lực cùng với đả kích trầm trọng.

Hắc y nhân từ đầu chí cuối không mở miệng nói qua một câu, ngay cả ánh mắt cũng không có chút biến hóa, trong mắt ngoạn trừ hận ý ra chỉ có hận mà thôi.

- Đó là...

Mọi người tỉ mỉ quan sát, phát hiện ra đầu ngón tay của hắc y nhân có quang mang lóe lên, mà quang mang này ẩn chứa lực lượng một kiếm Chu Khang Cảnh vừa mới thi triển.

Kiếm là hung khí, có mũi nhọn có lưỡi, tuy rằng sắc bén nhưng không cách nào ngưng tụ được lực lượng.

Mà tiễn là hung sát chi khí, có mũi không lưỡi, mặc dù không có thanh thế lớn như kiếm, thế nhưng lại có thể phá vỡ tất cả.

Vì vậy, nếu muốn ngưng tụ lực lượng mà nói, kiếm không bằng tiễn.

Thốn mang ngưng tụ vạn lực, chợt bạo phát hủy thiên diệt địa.

Nhìn quang mang trên đầu ngón tay hắc y nhân ngưng tụ tới cực điểm, từ đáy lòng Triệu Thiên Cân và Chu Khang Cảnh xuất hiện sự sợ hãi, không chút do sự lựa chọn né tránh.

Oanh! Oanh! Oanh!

Tiễn hồn bắn ra, sát khí đằng đằng, tử khí ngập tràn.

Mắt thấy tiễn hồn đuổi kịp hai người Triệu, Chu, trên bầu trời bỗng nhiên phủ xuống uy thế, trong nháy mắt đem lực lượng tiễn hồn áp chế.

Thiên có thiên uy, cao cao tại thượng, quỷ thần khó lường, không thể mạo phạm.

Trong Thập Phương thế giới này, Đại Tôn đại biểu cho thiên, đại biểu cho lực lượng cao nhất, chỉ cần một tia khí tức liền khiến cho vạn vạn sinh linh cúi đầu, không ai có thể vi phạm.

- Các ngươi lui ra, không được tiếp tục gây chuyện.

Thanh âm Cực Kiếm Đại Tôn vang lên, uy nghiêm vô biên quanh quẩn trong Hậu Thổ giới.

Hắc y nhân chống đỡ thân thể, không để cho mình cúi đầu, thần thái này khiến cho những người có mặt nơi này nhớ mãi không quên.

Giờ phút này, hai thân ảnh quen thuộc mà xa lạ dần dần chồng chất trong đầu mọi người... Đồng dạng đều dùng tiễn, đều đối nghịch với Đại Tôn, Lý Nhạc Phàm và hắc y nhân giống nhau ở chỗ, đều có sự kiên nghị và kiên cường từ sâu trong xương cốt.

Cực Kiếm Đại Tôn rõ ràng là đang trợ giúp hai người Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân, hắc y nhân làm sao chịu phục. Nghĩ tới cái chết của Lý Nhạc Phàm, lửa giận vô biên trong lòng hắn lần thứ hai dâng lên! Quản hắn là Đại Tôn hay không Đại Tôn, cho dù lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, hắn cũng muốn đem Triệu Thiên Cân và Chu Khang Cảnh giết chết, báo thù rửa hận.

- Vạn tiễn cụ diệt!

Một tiếng rít gào vang lên, hắc y nhân bất chấp việc thân thể đang phải thừa nhận áp lực cực lớn, toàn thân hoán thành một mũi tên, vọt tới phía trước.

 Chương 127: Băng Thiên chi uy

Người như tiễn, tiễn như tâm, không hề hối hận, kiên cường bất khuất!

Đối mặt với một kích liều mạng của hắc y nhân, Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân có cảm giác như bị khí tức tử vong đập vào mặt. Không gian chung quanh phảng phất như ngừng lại, không thể động đậy, trong mắt hai người lần đầu tiên hiện lên vẻ hoảng loạn.

- Làn càn!

Tiếng quát như sấm, đinh tai nhức óc!

Mọi người chỉ cảm thấy trong đầu chấn động, trong lòng sinh ra sự sợ hãi vô biên.

Đại Tôn giận dữ, kinh thiên động địa! Chỉ thấy không gian phía trên run lên, một ngón tay thật lớn từ trên trời giáng xuống.

Mặc dù tiễn hồn có tốc độ nhanh chóng không gì sánh được, thế nhưng Đại Tôn nắm giữ một giới lực, chính là chúa tể chân chính của phiến thiên địa này, tất cả mọi thứ đều nằm trong tay Đại Tôn, ai cũng không thể chạy trốn, huống hồ là hắc y nhân đã biến thành tiễn hồn.

Một kích của Đại Tôn nhìn như chậm, thế nhưng kỳ thực đã siêu việt phạm vi tốc độ bình thường, mang theo quy tắc chi lực.

Ngón tay hạ xuống, vô thanh vô tức tiếp xúc với tiễn hồn, bộc phát ra hàn mang cường liệt, khiến cho đám người chung quanh không khỏi che hai mắt lại.

Ông..

Thiên địa tan vỡ, vạn vật câu diệt.

Chúng nhân không thể diễn tả bằng lời uy lực của một ngón tay kia, giống như là sấm sét thời viễn cổ, chưởng quản sinh tử và tội lỗi thế gian. Tiễn hồn vừa rồi uy thế vô song đến vậy, thế nhưng dưới ngón tay này lại trở nên ảm đạm không có ánh sáng, chu vi không gian chung quanh phát ra âm hưởng bị nghiền nát, tiễn hồn lướt qua, mặt đất rung rộng, hoàn toàn bị trấn áp.

Dưới lực lượng thực sự, bất luận sự vật gì cũng phải chịu khuất phục.

...

Mắt thấy thành công mà lại bị người ta gây trở ngại, ánh mắt hắc y nhân hiện lên sự không cam lòng, thậm chí còn lộ ra một tia điên cuồng.

Thân là nam nhi, cho dù phải chết cũng phải chết một cách đỉnh thiên lập địa, không thẹn với lương tâm.

- Phá cho ta!

Hắc y nhân toàn thân đầy máu lần thứ hai bạo phát, ngạnh kháng đầu ngón tay thật lớn kia, tiếp tục nhằm vào hai người Chu Khang Cảnh. Chỉ tiếc, trong nháy mắt dừng lại kia, hai người Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân thoát khỏi sự phong tỏa của hắc y nhân, hung hiểm né tránh một kích.

- Di?

Trên bầu trời, Cực Kiếm Đại Tôn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau đó hờ hững nói:

- Hay cho một tiễn hồn, có thể tiếp được một ngón tay của ta, chỉ tiếc, lực lượng của ngươi chưa đủ cường đại.

Lời còn chưa dứt, ngón tay lần thứ hai ngưng tụ thành kiếm chỉ, chậm rãi điểm về phía hắc y nhân.

Phong vân biến sắc, không còn bất kỳ một thanh âm nào.

Lực của đại tôn, giống như oai thiên địa.

Một ngón tay hạ xuống, hắc y nhân bị đánh lún sâu xuống mặt đất, tạo thành một chiếc hố sâu thật lớn.

...

Thiên địa tĩnh mịch, mọi người không khỏi hít sâu một hơi.

Trong mắt bọn họ, hắc y nhân có thể đem Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân bức tới mức như vậy, thậm chí suýt chút nữa giết chết, tuyệt đối xứng đáng với chữ tuyệt thế vô song. Thế nhưng một Thiên Đạo cường giả như vậy, không ngờ lại bị một ngón tay của Đại Tôn dí xuống mặt đất, ngay cả sức phản kháng cũng không có. Thảo nào thế nhân đều nói, dưới Đại Tôn, tất cả đều là con kiến hôi, lời này quả nhiên không giả. Bởi vì lực lượng của Đại Tôn đại biểu cho lực lượng của một phiến thiên địa, há là thứ mà bằng vào lực một người có thể chống lại.

Bồng!

Hố sâu hắc y nhân bỗng nhiên nổ tung, một thân ảnh bắn thẳng lên.

Mọi người phóng mắt nhìn lại, thì thấy thân thể hắc y nhân toàn thân sứt mẻ, huyết nhục mơ hồ, ngay cả mặt nạ hắc sắc trên mặt cũng bị phá hủy, lộ ra hai gò má bị tổn thương. Dù vậy, hắn vẫn kiên định như cũ, không chịu khuất phục.

- Hắn... Mặt của hắn...

- Hóa ra là dung mạo bị hủy, thảo nào mang một mặt nạ hắc sắc bảo hộ.

- Người này không ngờ lại có thể đứng lên sau một kích của Đại Tôn, quả nhiên lợi hại!

- Chỉ tiếc, cho dù hắn lợi hại đi chăng nữa cũng không phải là đối thủ của Đại Tôn.

...

- Thực lực người này quả nhiên siêu phàm, chỉ tiếc rằng hắn đắc tội với Đại Tôn, sợ rằng ngày hôm nay phải ngã xuống tại đây.

- Đúng vậy! Nhân vật như vậy, thành tựu sau này nhất định không thể hạn lượng, cứ như vậy mà ngã xuống, thực sự là đáng tiếc !

- Kỳ thực cũng không có gì là đáng tiếc, từ cổ chí kim, không biết đã có bao nhiêu thiên tài, cường giả chết dưới tay Đại Tôn, hắn cũng chỉ là một người trong số đó mà thôi.

- Ài!

...

Chung quanh không ngừng nghị luận, thế nhưng hắc y nhân lại coi như không nghe thấy, ánh mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm vào hai người Chu Khang Cảnh, không có ý định buông tha. Nếu như Đại Tôn đại biểu cho một phiến thiên địa, vậy thì hắn nhất định muốn nghịch thiên mà đi.

Hắc y nhân lần thứ hai giơ tay trái lên, một đoàn hỏa diễm bùng cháy lên trong tay hắn. Hỏa diễm không ngừng nhảy lên, ở giữa có một mũi tên nho nhỏ xoay quanh, khí tức tử vong so với khi trước còn nồng đậm hơn.

Chúng tu sĩ hoảng sợ biến sắc, vội vã thối lui chục trượng, chỉ là mặc cho bọn họ thối lui ra sao, khí tức tử vong thủy chung vẫn không tiêu tan.

- Muốn chết!

Cực Kiếm Đại Tôn chưa bao giờ chịu sỉ nhục như vậy, hắn hừ lạnh một tiếng, vận sức chờ phát động, chuẩn bị đem hắc y nhân này giết chết.

Kiếm chỉ thật lớn lần thứ ba hạ xuống, mắt thấy hắc y nhân sẽ phải chết không hề nghi ngờ, trong lúc chỉ mành treo chuông, một đạo thân ảnh màu trắng đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắc y nhân, cứu hắn ra.

Kiếm chỉ thất bại, trực tiếp đánh vào hố sâu, khiến cho mặt đất lay động.

...

- Ồ? Vừa rồi là một vị cường giả Thiên Đạo đỉnh phong a.

- Người nọ rốt cuộc là ai? Dám cứu người trước mặt Đại Tôn, chẳng lẽ hắn không muốn sống nữa sao?

- Nếu như người ta dám cứu người, khẳng định là có chỗ dựa nào đó.

- Không sai, chúng ta mau nhìn phản ứng của Cực Kiếm Đại Tôn.

...

Mọi người kinh nghi bất định, vốn cho rằng lần này sẽ xảy ra một hồi đại chiến kinh thiên, thế nhưng thái độ của Cực Kiếm Đại Tôn lại vô cùng khác thường, chỉ hừ lạnh một tiếng, không có bất luận biểu thị gì, sau đó vung tay một cái, mang hai người Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân rời đi.

Cực Kiếm Đại Tôn không ngờ lại lui, điều này thực sự khiến cho bọn hắn không dám tin tưởng.

Kiếm chỉ tán đi, thiên địa dần dần khôi phục lại sự bình yên, mọi người dần dần từ trong khiếp sợ tỉnh lại, ánh mắt đổ về phía thân ảnh mày trắng vừa mới tới.

Chỉ thấy trên mặt cỏ phía xa, không biết lúc nào xuất hiện thêm một dám người, dẫn đầu chính là một vị lão giả mặc trường bào màu trắng, mà hắc y nhân vừa rồi chính là được hắn cứu ra.

- Người nọ là ai?

- Không nhận ra... Chỉ là mấy người bên cạnh hắn thật quen mắt a, trong đó có mấy người dường như đều là đệ tử Thánh Vực, xem ra, địa vị người nọ ở Thánh Vực không thấp.

- Đâu chỉ không thấp. Người này là một trong Thập đại chấp sự Thánh Vực, cùng với Hiên Viên tiên sinh là cường giả nổi danh, được xưng là Bạch Vũ Đế. Bất quá người này chỉ thích tiềm tu, không thích cùng người tranh đấu, vì vậy rất ít khi lộ diện, cho dù là đệ tử Thánh Vực cũng rất khó thấy mặt hắn. Lão phu ở trên Ẩn Lâm đại hội hai mươi năm trước từng may mắn gặp hắn một lần, lúc đó hắn chỉ xuất một quyền liền đem những Thiên Đạo cường giả khiêu chiến hắn đánh bại, mà trong đó còn bao gồm Ma Kiếm lão nhân và mấy vị lão tổ Thập đại thị tộc. Cũng chỉ có nhân vật như vậy mới được xưng tụng là Bạch Vũ đế.

- Cái gì? Người nọ chính là Bạch Vũ đế?

- Nghe nói Bạch Vũ đế này cũng từng là cao thủ giang hồ thế tục, khôn biết là thật hay giả?

- Đó là sự thực, Bạch Vũ Đế và Hiên Viên tiên sinh đều là người trong gian hồ, nhưng lúc đó chỉ là Thập đại cao thủ thiên hạ, chỉ là không nghĩ tới sau khi tiến vào Tu Hành Giới, trong vòng ngắn ngủi vài thập niên, bọn họ đã trở thành cường giả Thiên Đạo đỉnh phong. Hiên Viên tiên sinh thì trực tiếp cảm ngộ Đại Tôn chi cảnh.

- Dùng võ thành đạo, quả nhiên đáng sợ.

- Khó trách bọn hắn dám ở trong tay Cực Kiếm Đại Tôn cướp người, hiện tại Thánh Vực có hai vị Đại Tôn tọa trấn, uy thế ngập trời, coi như là mấy vị Đại Tôn khác cũng không dám làm gì xằng bậy.

- Được rồi, tất cả mọi người đừng nói nữa, chuyện tình giữa các Đại Tôn không phải là thứ mà chúng ta có thể nghị luận, cẩn thận họa từ miệng mà ra.

- Không sai, dù sao đi nữa việc này cũng không quan hệ với chúng ta.

 Chương 128: Hiên Viên Đại Tôn

- Kiếm như lôi đình, long trời lở đất, xem ra cảnh giới của Cực Kiếm Đại Tôn từ lâu đã siêu thoát một phương, dung nhập vào hỗn nguyên...

Bạch Tố Vân để hắc y nhân ngồi ở một bên, sau đó ngưng trọng nhìn bầu trời, mãi đến khi Cực Kiếm Đại Tôn thu tay lại rời đi mới thở ra một hơi.

Mười năm qua, bộ dáng của Bạch Tố Vân không chút biến hóa, ngược lại lại khiến người ta có cảm giác thêm vài phần phiêu dật linh động, giống như là cảm giác thoát ly khỏi phàm trần. Bất quá, trong mắt hắn vẫn bắn ra bi thương nhàn nhạt.

Đại Tôn vừa mới rời đi, mấy đạo thân ảnh liền xuất hiện bên người Bạch Tố Vân, bọn họ chính là đám người Thanh Thiên, Mễ Triết, Thạch Kiền, Tuyền Thanh và Cầm Thiến.

- Bạch sư thúc, tình huống hiện tại ra sao?

Đám người Thanh Thiên nhìn hắc y nhân đang nhắm mắt chữa thương ở bên cạnh không khỏi giật mình. Nếu như là tu sĩ tầm thường bị thương thành cái dạng này, sợ rằng đã sớm ô hô tai hai rồi, mà hắc y nhân này tuy rằng khí tức rất yếu ớt, thế nhưng vẫn còn đang tiếp tục kiên trì, không cho bản thân mình ngã xuống.

Thấy tràng cảnh như vậy, mọi người không khỏi âm thầm kính phục.

- Bạch sư thúc, người kia là ai?

Thạch Kiền thấp giọng hỏi, Mễ Triết và Cầm Thiến vẻ mặt hiếu kỳ, chỉ có Thanh Thiên và Tuyền Thanh là dường như đang suy nghĩ gì đó. Đối phương rốt cuộc là ai, không ngờ lại đáng giá để Bạch Tố Vân đối kháng với Đại Tôn để cứu ra.

- Là hắn!

Tuyền Thanh nhìn thấy gương mặt bị tổn thương của hắc y nhân, không khỏi thở dài một tiếng, dường như đang nhớ tới thứ gì đó.

- Sao vậy? Tuyền thanh sư muội biết hắn sao?

Thạch Kiền ngạc nhiên hỏi, Tuyền Thanh hờ hững gật đầu nói:

- Nếu ta nhớ không nhầm, thì hắn từng là một bệnh nhân của sư phụ ta, từng ở một đoạn thời gian ở Vấn Tâm Nhai, chỉ là sau khi thương thế lành hẳn tự mình rời đi, không nghĩ tới hắn lại xuất hiện ở chỗ này.

Nói tới người này, Tuyền Thanh nhìn về phía Bạch Tố Vân, người sau bất đắc dĩ thở dài, không nói gì thêm.

....

Không quá lâu sau, hô hấp của hắc y nhân dần dần bình phục, chậm rãi mở hai mắt.

- Lão đệ, hiện tại cảm giác thế nào?

Nghe thấy Bạch Tố Vân hỏi, hắc y nhân khẽ gật đầu nói:

- Đa tạ tiền bối xuất thủ tương trợ.

- Ngươi và ta tương giao nhiều năm, hà tất phải khách khí như vậy.

Bạch Tố Vân thở dài một tiếng nói:

- Ngươi từ trước tới nay luôn trầm ổn bình tĩnh, hôm nay sao lại làm ra cử chỉ liều mạng như vậy, lẽ nào có chuyện gì xảy ra?

- Ta....

Nghĩ tới Nhạc Phàm đã chết, huyết khí trong ngực hắc y nhân bốc lên, tức thì một ngụm tiên huyết được phun ra.

Bạch Tố Vân thấy thế, vội vã đem một đạo chân nguyên tiến vào trong cơ thể hắc y nhân, bảo vệ tâm mạch.

Lúc này, Tuyền Thanh tiến lên phía trước, đưa một viên linh đan cho hắc y nhân ăn vào, sau đó chẩn mạch.

Một lát sau, Tuyền Thanh trầm giọng nói:

- Tiền bối, hiện tại khí tức của người hỗn loạn, kinh mạch tan vỡ, thương thế vô cùng nghiêm trọng, cần tìm một chỗ yên tĩnh điều trị, bằng không tổn hại tới căn nguyên, cho dù thần tiên cũng khó cứu, người hiểu chứ?

- Hóa ra là Tuyền Thanh cô nương, đa tạ.

Hắc y nhân bỗng nhiên có chút thương cảm nói:

- Mười năm không gặp, sư phụ ngươi còn khỏe không? Nếu năm đó không có y tiên cứu mệnh, sợ rằng ta cũng không sống tới bây giờ, ân cứu mạng, không thể không báo...

Tuyền Thanh không trả lời, vẻ lạnh lùng trong mắt cũng giảm bớt không ít.

Đám người Thạch Kiền không hiểu ra sao, muốn mở miệng hỏi, nhưng chung quy lại không mở miệng được.

Ho khan hai tiếng, Bạch Tố Vân nghiêm túc hỏi:

- Lão đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Nhạc Phàm... Đã chết.

- Cái gì?

Không để ý tới mọi người đang khiếp sợ, hắc y nhân hít sâu một hơi, chậm rãi đem mọi chuyện xảy ra trên đỉnh núi Xích Viêm nói ra.

...

Nghe hắc y nhân giảng giải, mọi người cảm thấy vô cùng phẫn nộ, đồng thời lại bất đắc dĩ. Đại Tôn muốn tính toán một ai, tất nhiên có ngàn vạn phương pháp đưa vào chỗ chết, bản thân đám người bọn họ mặc dù thế lực cường đại cũng không thể nào đánh đồng với Đại Tôn.

- Nhạc Phàm tiểu hữu chính là huynh đệ kết nghĩa với ta, nghe tin hắn bị ngộ hại, Bạch mỗ cũng vô cùng đau lòng.

Bạch Tố Vân có chút thương cảm, không khỏi nhớ lại đoạn giao tình mười năm trước với Lý Nhạc Phàm, hai người vừa là thầy vừa là bạn, lại là tri kỷ.

Chỉ là nghĩ tới Cực Kiếm Đại Tôn, Bạch Tố Vân tức thì cảm thấy trầm trọng:

- Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân chỉ là hai tên hề, có giết hay không cũng không thành vấn đề, chỉ tiếc hiện tại bọn họ là quân cờ trọng yếu của Cực Kiếm Đại Tôn, chúng ta không động vào bọn chúng được... Lão Bạch hiện tại đã xuất quan, việc này ta sẽ thương lượng với hắn sau, trước tiên ngươi cứ dưỡng thương cho tốt.

Hắc y nhân cúi đầu không nói, sát ý trong mắt không có giảm đi. Hắn cũng biết, muốn khiêu chiến Đại Tôn hiện tại là chuyện không thiết thực nhất, chí ít, cũng nằm ngoài khả năng hiện tại của hắn. Thế nhưng hai tên tặc tử Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân này hắn tuyệt đối không có bỏ qua.

Trong lúc mọi người trầm mặc, lại có người không ngừng từ bốn phương tám hướng đi tới.

Những người này đều là cường giả Thiên Đạo thượng cảnh, lại có một ít cường giả Thiên Đạo đỉnh phong.

Thế lực khắp nơi tụ tập, khiến cho chu vi chung quanh đang yên tĩnh tức thì náo nhiệt hắn lên.

...

- Thiết Nam bái kiến sư phụ, ra mắt chư vị đạo hữu.

Hai đạo thân ảnh hạ xuống, chính là phu phụ Thiết Nam và Tư Đồ Yến.

Đám người Bạch Tố Vân chào hỏi lẫn nhau, Thiết Nam dẫn Tư Đồ Yến đi về phía Bạch Tố Vân, khom người quỳ xuống, chuẩn bị bái kiến.

Bạch Tố Vân khoát tay áo, nâng hai người lên nói:

- Nữ nhân giang hồ không cần câu nệ tiểu tiết, sau này các ngươi không cần làm như vậy.

- Rõ ,sư phụ!

Thiết Nam ngoài miệng đáp ứng, thế nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng cung kính không gì sánh được.

Bạch Tố Vân thấy vậy cười khổ, thế nhưng lại không thể tránh được. Tên đồ đệ này của hắn thứ gì cũng tốt, thế nhưng thái độ làm người lại quá mức cố chấp, vốn đây được tính là phẩm tính tốt, thế nhưng ở nơi cường giả vi tôn trong Tu Hành Giới này... Vốn, Bạch Tố Vân muốn đem chức chấp sự Thánh Vực cho hắn đảm nhiệm để ma luyện tính tình của hắn một chút, không ngờ lại thành ra như vậy.

- Sư phụ, các người làm sao vậy?

Thiết Nam nhìn thần sắc mọi người không vui, dường như đã xảy ra chuyện gì đó. Hắn nhìn chung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người hắc y nhân.

Trong vô tận tinh không, năm đạo quang ảnh đều tự mình chiếm lấy một phương, phẳng phất như là chúa tể của toàn bộ phiến thiên địa, bao gồm cả vạn vạn sinh linh.

Tinh mang ngưng tụ, hiển lộ ra hư ảnh của mấy vị Đại Tôn.

- Thiên Khung, rốt cuộc ngươi có ý gì?

Đối mặt với câu hỏi của Cực Kiếm Đại Tôn, Thiên Khung Đại Tôn vẫn không trả lời.

Ở phía sau hắn, tinh không lần thứ hai lại co rút, một thông đạo hiện ra.

Phiến Cổ Vực này chính là thứ nằm trong tay Đại Tôn, chỉ có khi mở Thập Phương chi môn mới có thể đi vào, mấy vị Đại Tôn thật không ngờ, không ai có thể từ trong hư không mở ra một thông đao, năng lực như vậy, tất nhiên chỉ có Đại Tôn nắm giữ một giới lực mới có thể sở hữu.

Mấy vị Đại Tôn kiềm chế tâm tình dị dạng của mình, bất động thanh sắc nhìn thông đạo trong hư không. Một lát sau, một lão giả tóc đen đạp không mà tới.

Người này một thân huyền áo, lưu quang quấn thân, vẻ mặt bình thản, thế nhưng uy thế thiên địa trên người không ngừng toát ra từ người hắn.

Thấy dáng vẻ của người này, Thiên Khung Đại Tôn gật đầu, trên mặt xuất hiện chút tiếu ý, mà sắc mặt của mấy vị Đại Tôn khác khẽ biến đổi, trong mắt hiện lên dị sắc.

Người tới không phải là ai khác, mà là Thiên Đạo cường giả vừa mới bước vào Đại Tôn chi cảnh không lâu, Hiên Viên Bạch.

Có lẽ, hiện tại nên gọi hắn là Hiên Viên Đại Tôn.

 Chương 129: Các phương tụ tập

Hiên Viên Đại Tôn xuất hiện, khiến bầu không khí vốn hài hòa bị đánh vỡ.

Sáu vị Đại Tôn, trừ Vô Danh ra, năm thế lực đều vô cùng cân đối, kiềm chế lẫn nhau. Hiện tại Thánh Vực lại xuất hiện thêm một vị Đại Tôn, sự cân bằng nhất thời nghêng về một bên, những Đại Tôn còn lại đương nhiên là không hài lòng.

- Hiên Viên ra mắt chư vị Đại Tôn.

Hiên Viên Đại Tôn rất khiên tốn, tuy rằng hắn đã bước vào Đại Tôn chi cảnh, thế nhưng trước mặt mấy vị Đại Tôn vẫn lấy lễ vãn bối, biểu thị sự tôn trọng.

- Chúng ta đều là Đại Tôn, Hiên Viên khôn cần khách khí.

Thiên Khung Đại Tôn mỉm cười, những Đại Tôn khác cũng không nói gì. Dù sao, hiện tại Hiên Viên có cùng cảnh giới với bọn họ, cho nên hắn có tư cách xưng hô ngang bằng.

Trầm ngâm một lát, Cực Kiếm Đại Tôn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hiên Viên Đại Tôn, sau đó quay về phía Thiên Khung Đại Tôn nói:

- Thiên Khung, vừa rồi sao ngươi lại cản trở ta xuất thủ? Chẳng lẽ người nọ có quan hệ cùng Thánh Vực các ngươi?

Hóa ra, vừa rồi Cực Kiếm Đại Tôn có thái độ khác thường chính là vì Thiên Khung Đại Tôn âm thầm xuất thủ.

Không đợi Thiên Khung Đại Tôn trả lời, HIên Viên Đại Tôn mở miệng nói:

- Cực Kiếm Đại Tôn bớt giận, người này cùng ta có chút xâu xa, xin Cực Kiếm Đại Tôn cho ta một chút mặt mũi, không tính toán cùng hắn.

Đầu lông mày Cực Kiếm Đại Tôn nhíu lại, không nói gì.

Mặc dù Hiên Viên Đại Tôn vừa mới thành đạo, thế nhưng đối với uy áp mà hắn tản ra, ngay cả một chút cũng không yếu hơn mình, nếu như lúc này mà kết xuống một đoạn nhân quả, chỉ sợ sau này có ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn.

Trong lúc Cực Kiếm Đại Tôn đang suy nghĩ, Thập Phương giới lần thứ hai truyền đến dị động, một đạo kim quang từ trung ương Hậu Thổ giới bạo phát, bắn thẳng về phía tinh không.

- Ân.

Mấy vị Đại Tôn đồng thời nhìn tới, Thiên Khung Đại Tôn gật đầu cười nói:

- Không tồi, không tồi, Thiên Cơ môn tồn tại từ thời cửu viễn, quả nhiên là có chỗ bất phàm. Âm sát chi khí trong Hậu Thổ giới rất nặng, cho dù là chúng ta tiến vào nơi đó cũng không dám sơ ý, không nghĩ tới Huyền Cơ lão nhân lại có biện pháp tiến vào đó để phong ấn tạm thời Cốt mộ a.

Cốt mộ trong miệng Thiên Khung Đại Tôn chính là tòa cốt sơn kia, chính là đường thông thiên mà do vô số hài cốt chồng chất mà thành.

Nguyên Hoang Đại Tôn tiếp lời:

- Như vậy là hay nhất, cũng bớt cho chúng ta không ít phiền phức. Nếu như Cửu Châu Phong Ấn xảy ra vấn đề dẫn tới đại kiếp nạn thiên địa, nói không chừng chúng ta cũng không thoát khỏi...

Dừng một chút, Nguyên Hoang Đại Tôn lại lớn tiếng nói:

- Thiên Khung, nếu như cốt mộ đã bị phong ấn, vậy thì hiện tại chún gta hắn có thể xuất phát.

Bởi vì Cửu Cực đại la bàn trong tay Thiên Khung Đại Tôn, vì vậy tất cả mọi hành động phải dựa vào cái gật đầu của Thiên Khung Đại Tôn, Nguyên Hoang Đại Tôn tự nhiên thấy không thỏa mái, trong lời nói khó tránh khỏi có chút nóng nảy.

- Chờ một lát!

Thiên Khung Đại Tôn lật tay lấy ra một chiếc la bàn màu trắng, chậm rãi nói:

- Chỉ bằng vào vật này thì còn chưa đủ, còn cần phải có Thiên Mệnh Châu nó mới hoạt động...

Lời còn chưa dứt, thông đạo hư không lại ba động, hai đạo thân ảnh dần dần hiện lên trước mặt mọi người, không ngờ lại là Lê trưởng lão và Phượng trưởng lão.

- Các ngươi rốt cuộc cũng tới.

Thấy hai người xuất hiện, mấy vị Đại Tôn không có bất ngờ, dường như đã sớm biết tới việc này.

Lê trưởng lão ôn hòa cười cười, chống gậy đi tới.

...

Hậu Thổ giới sát khí tràn ngập, không khí trầm lặng, mà một đạo kim quang tức thì xuất hiện hấp dẫn ánh mắt của vô số người.

- Đó là thứ gì vậy?

- Không phải là có bảo vật xuất thế đó chứ?

- Hẳn không phải là bảo vật, nếu như là bảo vật, mấy vị Đại Tôn sao lại không để ý tới chứ?

- Di? Mọi người mau nhìn, dường như Hậu Thổ giới có biến hóa!

- Không sai! Ta có cảm giác âm sát chi khí bên trong nhạt đi rất nhiều, lẽ nào chuyện này có liên quan tới quang trụ màu vàng kia?

...

Chúng tu sĩ đều không ngừng nghị luận, đám người khắp nơi cũng đều chạy tới.

Phóng mắt nhìn lại, nơi đây đã chia thành chín thế lực.

Thánh Vực, lấy Bạch Tố Vân dẫn đầu. Ma Môn do Hầu Quân Lâu dẫn đầu. Thiên Môn do Hàn Băng làm chủ. Thiên Tuyết Lĩnh - Nguyễn Minh Bảo. Cửu Di - Sở Việt. Mà Phật Tông thì do Liễu Nhân cầm đầu.

Bên kia, Tứ đại ẩn tông lấy Hạng Phách Thiên, Yến Bắch Kình, Phong Đạo Huyền, ba người hợp lực. Thập Đại thị tộc thì do Túc Vận lão nhân cùng mấy vị lão tổ dẫn đầu.

Cuối cùng, chính là thế lực của tán tu.

Trận thế như vậy, thoạt nhìn có chút khổng lồ, trên thực tế so với số tu sĩ tiến vào Cổ Vực trước đó, số lượng còn chưa tới một nửa.

- Xin hỏi tiền bối, vừa rồi ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có vết tích chiến đấu kịch liệt như vậy?

Thích Minh Hữu đáp xuống phía tán tu, nhìn về phía hố sâu thật lớn cách đó không xa, trong lòng không khỏi suy nghĩ, chỉ vì trong hố sâu kia còn có lưu lại một tia khí tức của Đại Tôn.

Du Thanh Quan thấy có người hỏi mình, vội vã phục hồi tinh thần quan sát đối phương. Hắn nhớ kỹ, tên thiếu niên này gọi là Thích Minh Hữu, bài danh trong thế lực chi tranh không thấp.

Thiếu niên cao thủ như vậy, tiền đồ tương lai tất nhiên không thể hạn lượng, lúc này chính là cơ hội tạo quan hệ tốt nhất.

Trong lòng Du Quan Thanh đang không ngừng tính toán thì Viên Thiên Tề đã giành trước, nói:

- Tiểu huynh đệ, ngươi vừa mới tới sao? Vừa rồi mới có một hắc y nhân không ngừng truy sát tông chủ Ma Môn và hoàng đế thế tục Chu Khang Cảnh, chỉ tiếc Cực Kiếm Đại Tôn xuất thủ ngăn cản, đánh cho hắc y nhân kia bị thương nặng...

Lập tức, Viên Thiên Tề uốn lưỡi, lưu loát đem những việc phát sinh kể lại cho Thích Minh Hữu.

- Hắc y nhân sao?

Khóe mắt Thích Minh Hữu giật giật, trong đầu không tự giác mà hiện lên thân ảnh màu đen trên Bách thủ chi tranh.

- Chẳng lẽ là hắn?

Cố gắng nén sự nghi hoặc trong lòng, Thích Minh Hữu nhìn theo Viên Thiên Tề, chỉ thấy trên mặt cỏ phía xa có một hắc y nhân đang nhắm mắt điều tức, chung quanh hắn, đám người Thanh Thiên đang thủ hộ bên cạnh.

- Đa tạ đã cho ta biết.

Thích Minh Hữu khách khí chắp tay với hai người Du Quan Thanh và Viên Thiên Tề, sau đó bay thẳng về phía Thánh Vực.

...

Nhìn Thích Minh Hữu đang tiến tới, đám người Thiết Nam và Thanh Thiên đều tiến lên đón.

Mọi người sau khi chào hỏi, Thích Minh Hữu mới quay về phía Bạch Tố Vân khom người nói:

- Vãn bối vẫn thường nghe Nhạc Phàm đại ca đề cập tới tiền bối, hôm nay may mắn được gặp, Thích Minh Hữu thực là vinh hạnh.

- Tiểu huynh đệ khách khí rồi.

Bạch Tố Vân giơ tay nâng hắn dậy, bất đắc dĩ lắc đầu.

Thích Minh Hữu nhìn hắc y nhân đang ngồi dưới dất, nhìn vẻ mặt đám người chung quanh, dần dần nhận ra bầu không khí có chút không thích hợp, tựa hồ có chuyện bi thương gì đó.

- Thiết Nam đại ca, mọi người làm sao vậy?

Trong số đám người ở đây, chỉ có Thiết Nam tính tình chân chất, thiện ác không hề che giấu, vì vậy Thích Minh Hữu mới trực tiếp hỏi đối phương.

Thiết Nam đang muốn mở miệng nói, thế nhưng mỗi lần câu nói tới cửa miệng lại bị hắn cố gắng nuốt lại.

Cùng lúc đó, một đạo hắc mang phá không mà đến, đáp xuống phía dưới, chính là người đứng đầu Thiên Đạo liên minh - Thiết Huyết.

Sự xuất hiện của Thiết Huyết lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Chỉ là trong nháy mắt này, sự cảnh giác và sát khí không ngừng tăng lên, nguyên nhân là do Thiên Đạo liên minh quật khởi dẫn tới sự quan tâm cao độ của các thế lực.

 Chương 130: Tin dữ kinh hãi

Lần này dị tượng thiên địa do con người khởi xướng cho nên biểu hiện của Thiết Huyết vô cùng bình tĩnh. Hắn một mình chiếm lấy một chỗ, không một chút để ý tới những ánh mắt dị dạng chung quanh. Ngay sau đó, bốn đạo thân ảnh đồng thời xuất hiện trước mặt hắn.

- Đại ca!

Đồng Tường và Trữ Uyển Can mình đầy vết thương lớn nhỏ, Trác Không Văn thì mất đi cánh tay phải, bộ dáng ba người vô cùng chật vật. Chỉ có một mình Quan Tâm bình yên vô sự, chỉ là khuôn mặt nàng có chút uể oải.

Muốn sinh tồn ở trong Cổ Vực không phải là một chuyện dễ dàng, người không tự mình trải qua vĩnh viễn không thể tưởng tượng được sự hung hiểm nơi này. Nếu như không phải bọn họ phiêu bạt trong giang hồ nhiều năm, kinh nghiệm ứng biến phong phú, chỉ sợ hiện tại đã giống như vô số người khác, biến mất trong thế giới lạ lẫm này.

Nhìn đám huynh đệ của mình không có việc gì, Thiết Huyết vui mừng mỉm cười, sau hi khỏi han Quan Tâm vài câu, hắn đi thẳng về phía Trác Không Văn.

- Trác huynh đệ, hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?

Thiết Huyết vỗ vai đối phương, mượn cơ hội đem một tia chân nguyên hỗ trợ khôi phục thương thế.

Trác Không Văn cảm kích liếc nhìn Thiết Huyết, sau đó lắc lắc đầu, cảm giác vô cùng thất vọng.

Hắn cả đời này truy cầu võ đạo, trải qua vô số khảo nghiệm mới bước vào Thiên Đạo chi cảnh, thế nhưng hiện tại lại mất đi một cánh tay, đừng nói tới bước vào Thiên Đạo đỉnh phong, chỉ sợ đường tu hành sau này chỉ có thể dừng lại. Hắn thậm chí còn đang suy nghĩ, nếu như có thể sống sót đi ra khỏi Cổ Vực, bản thân hắn có nên đi tìm một chỗ không có người biết tới mình, an an ổn ổn sinh hoạt qua ngày...

Thế nhưng, cuộc sống như vậy bảo sao Trác Không Văn can tâm?

Trên thế gian này không thiếu thiên tài, lại không thiếu người có tín niệm và quyết tâm. Chỉ có người như thế mới có thể trở thành cường giả. Đạt được lực lượng đỉnh phong, mà Trác Không Văn chính là người như vậy. Mỗi người đều có thời gian bị lâm vào mê chướng, nếu như một ngày phá vỡ được mê chướng, tương lai không thể hạn lượng, nếu như không thể, vậy thì từ nay về sau hắn sẽ mãi mãi trầm luân trong mê chướng.

Nhìn ra trong lòng Trác Không Văn dường như có suy nghĩ, Thiết Huyết tự nhiên không muốn nhìn thấy hắn lâm vào mê chướng, vì vậy khẽ cười nói:

- Trác huynh đệ, người phi thường tất có chỗ phi thường, lẽ nào cụt tay thì không thể truy cầu võ đạo? Từ cổ chí kim, người kiên định, nhất tâm như một, cho dù có tàn cũng có thể thành công.

- Ta...

Trong lòng Trác Không Văn hiện tại vô cùng chấn động. Võ đạo gian nan, hắn có thể có được thành tựu ngày hôm nay, tự nhiên cũng là hạng người có tâm tính cứng cỏi, há có thể không hiểu lời Thiết Huyết nói.

Thấy đối phương đang đấu tranh nội tâm, Thiết Huyết lại nói:

- Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ tâm không đủ. Nếu như Trác huynh đệ tin thiết mỗ, sau khi Ẩn Lâm đại hội qua đi thì ở lại bên người Thiết Mỗ đi a. Thiết mỗ nhất định sẽ đem sở học toàn thân truyền cho huynh đệ, tuyệt đối không tàng tư.

- Cái gì?

Trác Không Văn ngạc nhiên, tâm thần chìm đắm trong lời hứa hẹn của Thiết Huyết.

Đối với Thiết Huyết này, sự hiểu biết về hắn không nhiều lắm. Thế nhưng từ những lời nói và việc làm thường ngày không khó để nhìn ra hắn là một người có dũng có mưu, tâm trí vô song, huống chi đối phương chính là cường giả Thiên Đạo đỉnh phong, bối cảnh vô cùng thần bí. Đi theo nhân vật như vậy, nói không chừng còn có thành tựu. Chí ít, kinh nghiệm trên phương diện võ đạo của Thiết Huyết đủ để chỉ điểm hắn.

Trong đầu Trác Không Văn hiện tại hiện lên vô số ý niệm, hắn cố gắng cưỡng chế sự kích động trong lòng, bình tĩnh gật đầu, trong mắt lại khôi phục thần thái tự tin như trước.

Một nốt nhạc đệm nho nhỏ lọt vào mắt Quan Tâm. Làm đầu sỏ một phương trong giang hồ, nàng cũng nhìn ra Trác Không Văn này có thiên phú võ đạo rất tốt, chỉ cần qua được cửa ải này, sau này tiến vô cùng nhanh. Mà Thiết Huyết chỉ cần dùng một câu nói ba xạo liền có thể khéo léo kéo cao thủ có tiềm chất như vậy vào trận doanh của mình, có thể thấy được thủ đoạn của người này ra sao.

Chỉ dựa vào điểm này, Quan Tâm phải thừa nhận rằng bản thân mình tại phương diện nắm nhân tâm xa xa không bằng Thiết Huyết. Xem ra, hôm nay Thiên Đạo liên minh quật khởi, cũng có lý do của nó.

...

- Đại ca, hiện tại chúng ta nên làm thế nào?

Đồng Tường nhìn quanh, đem tình hình nhân mã các thế lực thu hết vào trong mắt, ngoại trừ một số Thiên Đạo cường giả chưa lộ diện, những người còn lại đã tới so với trong dự liệu của bọn hắn không sai biệt lắm.

- Di? Vì sao còn chưa thấy Lý Nhạc Phàm và đám người Khấu tiền bối?

Trữ Uyển Can nhìn về phía Thánh Vực, phát hiện chỉ có vài tên đệ tử Thánh Vực và Thích Minh Hữu đang ở cùng một chỗ, vẫn chưa nhìn thấy thân ảnh của đám người Khấu Phỉ và Lý Nhạc Phàm.

Đồng Tường suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Can nhi, muội không cần phải lo lắng, Lý tiên sinh và đám người Khấu tiền bối đều không phải người thường, ngay cả chúng ta cũng có thể thuận lợi tới đây, bọn họ tự nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Hẳn là bọn họ bị chuyện gì đó quấn chân, dù sao Cổ Vực có mười giới, tình thế vô cùng phức tạp a.

Thiết Huyết nghe vậy nhíu màu, lập tức đi về phía Thánh Vực.

Quan Tâm thấy thần sắc của Thiết Huyết có chút không thích hợp, trong lòng mơ hồ có chút bất an, vì vậy nàng đi theo hắn.

Trữ Uyển Can và Đồng Tường nhìn nhau, sau đó cùng với Trác Không Văn vội vã đuổi theo.

...

Lúc này, sắc mặt Thích Minh Hữu âm trầm tới cực điểm, ánh mắt nhìn lên bầu trời, bắn ra sát khí hung hãn.

Không ai có thể hiểu được địa vị của Lý Nhạc Phàm trong lòng Thích Minh Hữu, hắn giống như là huynh trưởng, lại giống như là phụ thân, là thân nhân của Thích Minh Hữu. Vì vậy hắn không thể nào tiếp thu được tin tức Lý Nhạc Phàm bị ngộ hại. Loại cừu hận không đội trời chung này, cho dù có dùng nước cửu thiên cũng khó lòng rửa sạch.

Mà ở bên cạnh, Liễu Nhân từ trong miệng Thanh Thiên biết được Lý Nhạc Phàm bị ngộ hại, sắc mặt bỗng nhiên đại biến, sau đó trầm mặc không nói. Phía sau hắn, thập nhị phật lão sắc mặt đau khổ, vừa lắc đầu thở dài có chút bất đắc dĩ.

Mục đích lần này bọn họ tới Cổ Vực chính là bảo hộ Lý Nhạc Phàm, thế nhưng vừa mới tới nơi lại nghe thấy tin tức Lý Nhạc Phàm bị ngộ hại.

Lý Nhạc Phàm không chỉ là hộ pháp Phật Tông, mà chính là hi vọng thời gian tới của Phật Tông, nhân vật như vậy không ngờ lại bị người tính kế, chết oan uổng như vậy. Kết quả như vậy thật khiến cho thập nhị phật lão khó có thể tiếp thu.

- Xạc Phàm thực sự đã chết sao?

Liễu Nhân từ đầu tới cuối cũng không cho rằng Lý Nhạc Phàm sẽ chết dễ dàng như vậy, hắn tin tưởng người Vô Danh Đại Tôn nhìn trúng, tất nhiên có chỗ phi phàm, vô cùng có khả năng trở thành tồn tại cấp bậc Đại Tôn. Thế nhưng việc này lại có liên quan tới Cực Kiếm Đại Tôn, cho dù Lý Nhạc Phàm không chết, sau này cũng vô cùng nguy hiểm.

Trong lòng lo lắng, Liễu Nhân không khỏi thở dài một hơi.

....

Lúc này, đám người Thiết Huyết đã đi tới.

- Thiết Huyết ra mắt Bạch Võ Đế, ra mắt Liễu Nhân đại sư, ra mắt chư vị.

Thiết Huyết trịnh trọng quay về phía Bạch Tố Vân và Liễu Nhân chắp tay thi lễ, sau đó chào hỏi đám người Thích Minh Hữu.

- Ngươi chính là Thiết Huyết?

Bạch Tố Vân chăm chú quan sát đối phương, nhịn không được mà khẽ cảm thán:

- Một người như Lý Nhạc Phàm tưởng chừng đã đủ kinh thiên, không ngờ lại có thêm một Thiết Huyết, thực sự là hậu sinh khả úy.

- Tiền bối quá khen rồi.

Trực giác nói cho Thiết Huyết biết, nhất định đã có chuyện gì đó phát sinh, bằng không bầu không khí ở đây sẽ không trầm lặng như vậy, hơn nữa trong mắt Thích Minh Hữu lại che giấu sát khí. Điều này nói rõ, lúc này đối phương đang giận dữ cực độ.

- Nhạc Phàm đại ca.... Nhạc Phàm đại ca bị người ta hại chết....

Thích Minh Hữu cắn chặt hàm răng, sát khí toàn thân ngưng tụ, trực tiếp nhằm về phía chân trời, bắn tới vết rách trong tinh không vô tận.

- Cái gì?

Tâm thần Thiết Huyết run lên, biểu tình trên mặt đám người Quan Tâm ngỡ ngàng, khó có thể tin.

 Chương 131 : Thánh Vực đệ nhất môn đồ

Đột nhiên Thánh Vực xuất hiện sát khí trùng thiên khiến những thế lực còn lại đều phải nhìn sang.

Mặc dù bọn họ không hề biết chuyện gì đã diễn ra nhưng ai cũng âm thầm đoán được chuyện này có liên quan đến Đại Tôn. Cho nên, những hành vi mang tính khiêu khích như của Thích Minh hữu với Đại Tôn dưới con mắt của bọn họ chẳng khác gì hành vi tự sát.

Những gì bọn họ nghĩ quả nhiên chính xác, uy nghiêm của Đại Tôn không thể mạo phạm, đột nhiên tinh không vặn vẹo, từ đó tỏa ra một luồng khí tức đầy uy nghiêm.

- Ông ông ông!

Uy nghiêm như thực chất áp xuống người Thích Minh Hữu khiến tâm thần hắn rung động, sau đó hắn liền phun ra một búng máu.

Ai nấy cũng thấy, đây là một lại cảnh cáo trực tiếp!

Lúc Thích Minh Hữu đang phẫn nộ thì Thiết Huyết khẽ cúi đầu, nhìn hắc y nhân đang chưa thương ở một bên, trên mặt hiện nét suy tư, là huynh đệ lâu năm với nhau, hắn không thể tin Lý Nhạc Phàm chết một cách dễ dàng như thế, cho dù chuyện này là do Cực Kiếm Đại Tôn một tay tính kế, nhưng hắn vẫn tin tưởng, với năng lực của Lý Nhạc Phàm vẫn có thể hóa giải sát kiếp này, cho dù không thể thì bảo trụ tính mạng là chuyện cỏn con.

Mặt khác, Thiết Huyết vẫn không rõ, hắc y nhân kia có quan hệ như thế nào với Nhạc Phàm, tại sao lúc hắn biết Nhạc Phàm bị hại thì lại điên cuồng đuổi giết Chu Khang Cảnh hai người mà không hề đếm xỉa đến tính mạng của mình, thậm chí không hề sợ hãi Cực Kiếm Đại Tôn là địch nhân mà báo thù cho Nhạc Phàm.

- Đồ nhi, đã có chuyện gì xảy ra vậy?

Lời còn chưa dứt thì đã có hai đạo thân ảnh bay về phía Thánh Vực, là Khấu Phỉ và Vương Sung hai người.

Hai người vừa lại gần thì đã cảm nhận được sát ý ngập trời của Thích Minh Hữu cùng với uy nghiêm của Đại Tôn thì trong lòng không khỏi sinh ra một tia dự cảm không rõ cho nên hai người không thèm chào hỏi những người xung quanh mà đi thẳng tới chỗ Thích Minh Hữu.

- Sư Phụ!

Thấy Khấu Phỉ xuất hiện, tâm tình của Thích Minh Hữu mới bình phục một chút, trong mắt hiện lên lệ quang:

- Sư Phụ, Nhạc Phàm đại ca, hắn…

- Lý Nhạc Phàm làm sao?

Vương Sung đầy người sát khí, hiển nhiên là vừa trải qua một trận giết chóc, hơi thở còn chưa bình phục.

Thích Minh Hữu cúi đầu không nói, đám người Thanh Thiên thì mặt đầy vẻ lo lắng.

- Thiết Huyết, nói cho ta biết, Lý Nhạc Phàm đã xảy ra chuyện gì?

Đối mặt với chất vấn của Vương Sung, Thiết Huyết nghĩ lại, sau đó nghiêm túc trả lời:

- Ta cũng mới tới không lâu, Thích huynh đệ nói Nhạc Phàm bị Cực Kiếm Đại Tôn tính kế, bị Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân đánh xuống nham thạch trong lòng Xích Viêm núi, thi cốt vô tồn.

- Cái gì!? Lý tiểu tử chết!?

- Không có khả năng, Lý Nhạc Phàm không thể chết một cách dễ dàng như vậy được, tiểu tử này mạng còn dai hơn cả gián!

Phản ứng của Khấu Phỉ và Vương Sung hoàn toàn bất đồng, một người thấy Lý Nhạc Phàm chết mà khiếp sợ, người còn lại thì còn khiếp sợ hơn, hoàn toàn không tin chuyện như vậy sẽ phát sinh.

Vương Sung nhíu mày nói:

- Sao các người biết là Lý Nhạc Phàm đã chết?

Thiết Huyết nhìn hắc y nhân ở một bên, trầm giọng nói:

- Người này có quan hệ khá sâu với Nhạc Phàm, chính hắn đuổi giết Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân đến đây, chì có điều là việc này có quan hệ với Cực Kiếm Đại Tôn, mà hắn lại muốn giết Chu Khang Cảnh hai người nên bị Cực Kiếm Đại Tôn đánh cho trọng thương!

- Dĩ nhiên là hắn ! Hắn từng tại bách thủ chi tranh sử xuất tiễn mang, lúc ấy chúng ta liền chú ý hắn, không nghĩ tới là hắn thật sự có quan hệ với Lý Nhạc Phàm !

Khấu Phỉ nhìn sang Hắc y nhân, có chút cảm thấy bất ngờ!

Mà Vương Sung nhìn vào hắc y nhân thì trong lòng lại hiện lên cảm giác quen thuộc, nhưng chỉ trong giây lát lại biến mất khiến hắn cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Bình phục tâm tình, Vương Sung lại hỏi:

- Chuyện xảy ra lúc nào?

Thiết Huyết trả lời:

- Đại khái hơn hai mươi ngày trước.

- Ngươi thấy thế nào?

- Không tận mắt nhìn đến thi thể của Lý Nhạc Phàm, ta không tin hắn có thể chết một cách dễ dàng như thế.

- Ta cũng nghĩ vậy!

Hai người có thể nói khá là hiểu Lý Nhạc Phàm, cho nên bọ họ cũng không tin Lý Nhạc Phàm sẽ chết một cách dễ dàng như thế được. Đương nhiên, không phải bọn họ hoài nghi hắc y nhân lừa dối bọn họ, mà không có ai chân chính chứng kiến Lý Nhạc Phàm thi thể, cho nên không thể chứng minh Lý Nhạc Phàm bị ngộ hại.

- Lão Bạch!

Trong tiếng cười quái dị, một lão giả đầu bóng lưỡng, chính là Lỗ Thứ đang bay thẳng vào thánh vực.

Phía sau Lỗ Thứ là ba người đang bám theo hắn là Thiết Kiếm Đạo Trưởng Tả Tâm Minh, Y Tiên Văn Tông Thanh và Ngũ Tử.

Ngay sau đó, lại có một đám tu sĩ bay tới, bọn họ la một trong thập đại nghi trượng Viên Liệt, Phong Thần Tú, Ngao Uyên, Cao Thiên Nghiễm và Thiều Tĩnh.

- Bái kiến Bạch Võ Đế!

Đám người Viên Liệt đi lên, đồng loạt hành lễ với Bạch Tố Vân.

Tại Thánh Vực, uy vọng của Bạch Tố Vân chỉ dưới mỗi Hiên Viên Bạch, hôm nay, Hiên Viên Bạch trở thành Đại Tôn thì hắn nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu của thập đại nghi trượng, đứng trước mặt Bạch Tố Vân, những nghi trượng này cũng không dám ra vẻ.

- Ồ, mọi người cũng đến đây à?

Bỗng có tiếng cười từ không trung truyền đến, mọi người ngẩng đầu nhìn xem thì thấy một gã mặc y nam tử, tay phải đang giữ lấy một người từ trên không hạ xuống.

Mặc y nam tử nhìn qua thì tầm ba mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú nhưng không thiếu dương khí, hai mắt như ngôi sao sáng ngời khiến người khác nhìn vào thì cảm thấy an tĩnh.

- Bái kiến đại sư huynh!

Đám người Thạch Kiền cung kính chào, dường như có chút sợ hãi với vị mặc y nam tử này.

Kính sợ? Đương nhiên là phải sợ, hắn là một tên vô pháp vô thiên ở tu hành giới. Hắn là người có vấn đề lớn nhất ở thánh vực, đồng thời lại là đại đệ tử của Thiên Khung Đại Tôn, Phong Viêm.

Thấy hắn tới, người của Thánh Vực thì cảm thấy bất đắc dĩ, còn những người còn lại thì mang vẻ mặt kinh ngạc, mà Thích Minh hữu thì đôi mắt lại mang một chút kỳ dị. Hình dáng của người kia giống hệt với quái nhân mà mười năm trước hắn gặp phải ở mộ phần của lão phụ, nhưng ngay lập tức thần sắc của hắn không hề thay đổi.

- Ta là Phong Viêm !

- Phong Viêm đại thúc…

- Cái gì? Đại Thúc? Ta đã già như vậy sao?

- Không gọi là đại thúc thì gọi là gì? Chả lẽ kêu gia gia? Nhưng mà gia gia đã già lắm rồi, có chùm râu dài, chả khác gì sư phụ ta cả.

- Ặc! Cái gì? Gia gia! Ngươi, tên tiểu tử thúi này, lại dám so sánh ta với lão nhân kia? Tức … Thôi, quên đi, ta không thèm chấp tên tiểu tử như ngươi, ngươi gọi ta là Phong Viêm đại ca là được rồi.

- A, Phong Viêm đại ca.

Nhớ lại lúc ấy, dường như mới hôm qua.

Thích Minh Hữu cũng không nghĩ tới, cách xa mười năm, không ngờ lại gặp “Phong Viêm đại ca” ở chỗ này

- Ngươi là… Phong Viêm đại ca ?

Nghe có người gọi mình là đại ca, Phong Viêm lập tức quay lại nhìn, là một thiếu niên lạ lẫm.

- Ngươi là …?

Phong Viêm đánh giá cẩn thận khá lâu nhưng không hề nhớ mình có một huynh đệ như vậy từ khi nào.

Thích Minh Hữu lấy Nguyệt Nha hạng liên ở trên cổ xuống, nó phát ra ánh sáng rực rỡ, ai cũng muốn nhìn vào.

- Là ngươi!

Nhìn vào chiếc vòng cổ kia thì Phong Viêm mới tỉnh ngộ, cái vòng kia do chính tay hắn luyện chế, tự nhiên sẽ không quên. Lập tức, hắn nhớ lại lúc mười năm trước phản hồi thế tục tìm người thân, đó là nỗi đau mà hắn vĩnh viễn đều không muốn nhắc tới.

- Không thể tưởng tượng được, ngày đó chỉ là một câu nói đùa mà bây giờ đã thành sự thật!

Phong Viêm thu liễm nỗi lòng, mỉm cười nói:

- Tiểu huynh đệ, ngắn ngủi mười năm mà ngươi có tạo hóa như vậy, xem ra chuyện ngươi trải qua cũng không ít, nếu có cơ hội, hai chúng ta cùng uống vài chén.

Thấy Thích Minh Hữu và Phong Viêm là người quen thì mọi người ai cũng bất ngờ,ngay cả Khấu Phỉ cũng cực kỳ tò mò, hắn không hề biết hai người là nhận thức lúc nào.

Nếu là thời gian khác, địa điểm khác, hai người chắc chắn sẽ ngồi tâm sự, uống với nhau vài chén, nhưng hiện tại cũng không phải là thời gian ôn chuyện cho nên Thích Minh Hữu cũng không có tâm tình ôn chuyện.

- Đại sư huynh, ngươi dẫn theo ai vậy?

Nghe Thạch Kiền ngắt lời, Phong Viêm mới nhớ là trong tay mình còn cầm một người.

- A, tiểu tử này là ta nhặt được lúc đi du ngoạn, cảm thấy hắn rất có ý tứ liền mang theo, bất quá miệng của tên tiểu tử này thối quá nên ta cho hắn câm miệng lại rồi, ha ha.

Tiện tay ném người trong tay xuống đất, Phong Viêm đột nhiên hỏi:

- Đúng rồi, hắn nói hắn là đồ đệ của Lý Nhạc Phàm, các ngươi có nhận ra tên hỗn trướng này không?

- A!

- Đây chẳng phải là Đinh Nghị ư?

- Sao hắn lại biến thành thế này.

Thấy rõ người đang nằm trên mặt đất thì đám người Thạch Kiền trợn tròn mắt.

 Chương 132: Nhục mạ Đại Tôn

Ánh mắt của mọi người đều nhìn vào Phong Viêm và Đinh Nghị mà không ai chú ý đến Văn Tông Thanh đã xuất hiện trước mặt hắc y nhận, ánh mắt đầy lạnh lẽo.

- Thanh Nhi, thương thế của hắn ra sao rồi?

Thấy sư phụ hỏi, Tuyền Cung Thanh nói:

- Hiện tại thì đã không có chuyện gì đáng ngại, nhưng mà thương thế quá nặng, vài chỗ kinh mạch đã bị vỡ tan, phải điều dưỡng một thời gian mới có thể khôi phục hoàn toàn.

- Vậy à, không có chuyện gì là tốt rồi.

Văn Tông Thanh nhìn vào hắc y nhân, ánh mắt băng lãnh dần hòa nhã, trong mắt cũng hiện lên một tia mê mang và thương cảm.

Nửa đời tu hành, nửa đời y đạo, Văn Tông Thanh chưa bao giờ gặp được người nào quật cường, cố chấp như thế.

Năm đó, hắc y nhân bị Hiên Viên Bạch mang đến vấn tâm nhai, Văn Tông Thanh phát hiện đối phương chỉ là một người bình thường, hơn nữa, kinh mạch lại đứt đoạn, đang hấp hối, nếu không phải ý chí của hắn kiên cường thì lúc đó hắn đã biến thành một cỗ thi thể.

Văn Tông Thanh biết, Hiên Viên Bạch chưa bao giờ tham dự vào thế tục chi tranh, nhưng lần đó hắn lại không hề so đo, hạ mình thiếu một cái nhân tình để cứu hắc y nhân một mạng, nàng vẫn nhớ rõ, lúc đó, Hiên Viên Bạch chỉ nói bốn chữ, đem người này cứu.

Nhưng mà, khi nàng hao hết tâm lực chữa khỏi cho hắc y nhân thì đối phương lại không từ mà biệt, cô phụ tâm ý của nàng. Đôi khi, nàng hận không thể giết chết hắc y nhân, nhưng có lúc, nàng lại cảm thấy đối phương không có gì sai. Cái loại cảm giác này rất khó để hình dung, không biết là đồng tinh, thương hại, hay là lo lắng, đáng tiếc, hoặc là những cảm xúc khác. Nói tóm lại, người này đã để lại dấu vết rất sâu trong lòng nàng, khiến nàng thường xuyên nhớ tới hắn.

- Sư phụ…

Tuyền Thanh vừa muốn mở miệng thì Văn Tông Thanh đã ngắt lời:

- Là ai đã đả thương hắn?

Cho dù ngữ khí của Văn Tông Thanh rất là bình thản, nhưng Tuyền Thanh nhận ra được sự tức giận ở trong đó, vì thế nói thẳng:

- Là Cực Kiếm Đại Tôn xuất thủ đả thương hắn.

- Cái gì? Là Cực Kiếm Đại Tôn?

Văn Tông Thanh nghe xong giận tím mặt:

- Tốt, tốt, tốt! Cực Kiếm Đại Tôn quả là uy phong, không hề cảm thấy thẹn mà lấy lớn khi nhỏ.

Oán hận thanh âm dẫn tới mọi người xung quanh chú ý.

Ở đây, ngoại trừ Bạch Tố Vân, ai cũng nhìn với ánh mắt kinh ngạc, nhất là người của thánh vực.

Trong ấn tượng của mọi người thì Văn Tông Thanh từ xưa đến này đều là nữ nhân rất lạnh lùng, nhưng hiện tại nữ nhân này lại vì một nam nhân mà tức giận khiến họ kinh ngạc không thôi.

Cho nên ai cũng âm thầm phỏng đoán hắc y nhân này có lai lịch như thế nào.

Tựa hồ nghe được âm thanh của Văn Tông Thanh, hắc y nhân tỉnh lại, kinh ngạc nhìn đối phương.

- Là….là ngươi?

Hắc y nhân không dám nhìn vào ánh mắt của Văn Tông Thanh cho nên tránh đi.

Văn Tông Thanh thấy thế lại tức giận, lạnh giọng:

- Là ta thì làm sao? Sợ thấy ta, hay là ngươi chột dạ ? Năm đó, vì cứu cái mạng nhỏ của ngươi, ta đã bỏ ra không ít thứ tốt, không ngờ ngươi lại bỏ đi mà không nói một câu, bây giờ nói xem, những đồ mà ngươi thiếu ta làm thế nào để trả lại ?

- Ta… xin lỗi!

Hắc y nhân há miệng mà không thể nói cái gì, chuyện này là hắn sai, hắn không thể dùng cớ nào để phản bác, mà năm đó hắn bỏ đi cũng do hắn bắt buộc phải đi.

Vẻ mặt của Văn Tông Thanh vẫn lạnh lẽo như cũ:

- Ngươi nhớ cho kỹ, cái mạng của ngươi là của ta, ngoại trừ ta ra thì không ai được phép lấy.

Dứt lời, Văn Tông Thanh lấy ra tám cái kim, đâm vào tám đại kỳ huyệt của hắc y nhân, hỗ trợ hắn điều tức hơi thở hỗn loạn.

- Lão bạch.

Lỗ Thứ lặng lẽ đến bên Bạch Tố Vân, ra bộ khó hiểu nói:

- Hắn ta là ai vậy? Cùng Văn đại muội tử có quan hệ không ? Ta cảm thấy hình như Văn đại muội tử đang xuân tâm nhộn nhạo.

Bạch Tố Vân nghe vậy trừng mắt nhìn đối phương:

- Đừng nói huyên thuyên ở đây, cẩn thận Văn sư muội đem ngươi độc chết. Lão đệ của ta là người thế tục, một khi hắn đã không muốn lấy chân diện mục gặp người khác thì ta không thể nói gì thêm.

- Giả vờ, chỉ biết giả vờ!

Lỗ Thứ đảo mắt, lại bỗng nhiên chuyển sang chuyện khác:

- Đúng rồi, sao hắn lại bị thương nặng như vậy?

Bạch Tố Vân thở dài nói:

- Không chỉ có bị thương nặng, nếu ta không xuất thủ cứu hắn thì hiện tại chỉ sợ hắn đã chết dưới kiếm của Cực Kiếm Đại Tôn.

- Cái gì! Là Cực Kiếm Đại Tôn xuất thủ! Là chuyện gì đã xảy ra? Sao bỗng nhiên Đại Tôn lại xuất thủ.

Lỗ Thứ thu liễm thần tình, vẻ mặt nghiêm nghị.

Sau đó, Bạch Tố Vân lại kể sơ qua chuyện đã phát sinh.

- Cái gì? Lý Nhạc Phàm chết!

Nghe tin tức này, Lỗ Thứ và Văn Tông Thanh đều giật mình, những người còn lại thì trầm mặc.

- Ây ! Đây là đâu ? Ai, các ngươi nói ai chết ?

Đinh Nghị tỉnh lại, chậm rãi mở hai mắt, xung quanh hắn đều mơ hồ. Hắn hoảng hố bò dậy, chỉ thấy đầu mình choáng váng.

- A? Thiết Huyết, Minh Hữu huynh đệ, Khấu lão gia tử, lão Vương… sao lại là các ngươi?

Đinh Nghị thấy một đám người quen thì cảm thấy an tâm, mặc kệ như thế nào, hiện tại xem như tìm được đồng bọn rồi.

Sau đó, Đinh Nghị nhìn sang phía Thánh Vực, khi thấy Phong Viêm thì hoảng sợ kêu:

- Tiểu… tiểu bạch kiểm, ngươi còn muốn làm gì? Cậy lớn hiếp bé không phải là hảo hán, bằng hữu của ta đều ở đây, ngươi đừng hòng xằng bậy.

- Ặc!

Nghe Đinh Nghị mắng Phong Viêm là tiểu bạch kiểm thì mọi người đều cảm thấy dở khóc dở cười.

Cảm nhận được những ánh mắt khác thường thì Phong Viêm cũng dị thường buồn bực, một đời anh minh bị cái miệng thối của tiểu tử này ô uế.

Thấy sắc mặt Phong Viêm dần chuyển sang đen, trong lòng Đinh Nghi sung sướng vô cùng:

- Tiểu bạch kiểm là tiểu bạch kiểm, đừng tưởng mình lợi hại, chờ sư phụ ta đến sẽ đánh cho ngươi tè ra quần.

Bị Đinh Nghị cứ mở mồm ra là chửi tiểu bạch kiếm, Phong Viêm nhịn không được mới châm chọc:

- Xú tiểu tử, sư phụ của ngươi đã chết, ngươi còn ở đây nhảy nhót cái gì!

Đinh nghị nghe xong thì rùng mình, nhưng sau đó lại tức giận:

- Thúi lắm! Dám trù úm sư phụ ta, tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi chờ chết đi!

- Câm mồm, trẻ con lít nhít đít xanh lơ, nói xằng nói bậy!

Viên Liệt quát lớn, đang muốn xuất thủ giáo huấn Đinh Nghị thì Bạch Tố Vân lại ngăn lại:

- Không biết là không có tội, Viên huynh sao lại phải so đo với vãn bối làm gì.

Bạch Tố Vân quay sang nói với Đinh Nghị:

- Tiểu huynh đệ, Phong Viêm là đệ nhất môn đồ của Thiên Khung Đại Tôn, nhục mạ Đại Tôn là phải chết, may là ngươi không biết cho nên không tính, lần sau thì ăn nói cẩn thận!

- Đệ nhất môn đồ?! Tên tiểu bạch kiểm này cũng xứng?

Đinh Nghị giống như mèo bị dẫm đuôi, kinh ngạc đến nỗi nhảy dựng lên.

- Xú tiểu tử, ngươi còn nói ta là tiểu bạch kiểm ta sẽ xé nát cái miệng ngươi ra, hừ!

Phong Viêm đắc ý ưỡn ngực, làm bộ Đại Tôn thiên hạ đệ nhất, lão tử thiên hạ đệ nhị.

Đinh Nghị đã có ý thoái nhượng, nhưng nhìn đối phương đang đắc ý thì lại không nhịn được mắng to:

- Tiểu bạch kiểm, chả phải là môn đồ của Đại Tôn sao, có cái gì tốt, sư phụ ta đã từng đánh cho hai tên môn đồ của Cực Kiếm Đại Tôn gần chết thì sao!

- Sư phụ ngươi…, quên đi, chả thèm so đo với ngươi!

Phong Viêm định phản bác lại, nhưng nghĩ đến sư phụ của người ta đã chết, mình cũng không cần phải so đo với hắn.

Đinh Nghị chiếm được tiện nghi miệng rồi mới quay sang chỗ khác.

- Tiền bối! Dĩ nhiên là ngươi…

Chứng kiến hắc y nhân ở đây, Đinh Nghị cao hứng dị thường:

- Đa tạ tiền bối đã trông nom mấy năm này, Đinh Nghị thay mặt Tĩnh Quốc Quân đại biểu thiên hạ dân chúng, cám ơn đại ân đại đức của tiền bối.

Mấy năm nay, nếu không do vị hắc y nhân này trợ giúp Tĩnh Quốc Quân tọa trấn biên quan, sợ rằng Tĩnh Quốc Quân đã sớm thất thủ, thần châu đại địa cũng rơi vào tay của phiên bang ngoại tộc, cảm kích rất nhiều, nhưng Đinh Nghị còn tôn kính hắn nhiều hơn.

- Không cần đa lễ.

Thấy Đinh Nghị quỳ xuống hành lễ, hắc y nhân nhẹ nhàng khiến hắn đứng dậy, trong lòng âm thầm cảm thán, Lý Nhạc Phàm nhận hai tên đồ đệ quả không sai.

- Đúng rồi, vừa rồi các ngươi nói có người chết, là ai vậy?

Đinh Nghị tò mò hỏi Thích Minh Hữu, nhưng hắn muốn nói lại thôi.

Tuyền Thanh ở bên cạnh đau xót nói :

- Đinh Nghị, là…là Lý đại ca ngộ hại.

- Cái gì?

Đầu óc Đinh nghị như hoa lên, ngực thì bị người khác dùng chùy đập vào.

Lý đại ca ngộ hại ... Lý đại ca ngộ hại ... Lý đại ca ngộ hại ...

Lời của Tuyền Thanh như ma chú, cứ quanh quẩn xoay vòng bên tai của Đinh Nghị, như thế nào cũng không lái đi được.

Sửng sốt nửa ngày, Đinh Nghị cả người run rẩy, nửa khóc nửa cười nói:

- Không…không thể nào, sư phụ sẽ không gặp chuyện! Ngươi gạt ta, ha ha, đừng gạt ta, ta không ngu tí nào, sư phụ lợi hại như thế, sao lại gặp chuyện được.

Cho dù Đinh Nghị biết Tuyền Thanh không nói dối nhưng hắn không muốn chấp nhận sự thật.

Thạch Kiền vỗ vỗ Đinh Nghị bả vai, ngữ khí trầm trọng:

- Tuyền Thanh nói là sự thật, Lý Nhạc Phàm bị Cực Kiếm Đại Tôn tính kế, bị Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân liên thủ đánh vào nham tương tuyệt địa.

- Không! Không có khả năng!

Đinh Nghị tránh khỏi bàn tay của Thạch Tiền, hét lên:

- Các ngươi gạt ta, các ngươi đang gạt ra, sao các ngươi lại muốn nguyền rủa sư phụ, hắn đã làm gì có lỗi với các ngươi, sư phụ… sư phụ ta…

T렶ui mừng đến đau khổ, Đing Nghị cảm giác mình như sắp hư thoát, đặt mông ngồi dưới đất.

Văn Tông Thanh thấy Đinh Nghị dị thường, vội vàng độ nhập một đại chân nguyên bảo vệ tâm mạch hắn.

Đám người Thạch Kiền đang chuẩn bị khuyên bảo, an ủi thì thấy Đinh Nghị bất ngờ đứng dậy, ngửa đầu hét to.

- Chu Khang Cảnh, Triệu Thiên Cân, hai tên tiện nhân các ngươi lăn ra đây!

- Súc sinh, hai tên súc sinh! Ta muốn giết các ngươi, lăn ra đây cho lão tử!

Đinh Nghị mắng to khiến mọi người muốn bật cười nhưng những lời kế tiếp của hắn khiến mọi người sụp đổ!

- Cực Kiếm lão nhân, ngươi thì tính là Đại Tôn cái gì, đồ không biết xấu hổ, không da mặt, lão nhị hóa.

- Đồ đệ của ngươi bị sư phụ ta đánh gần chết không ngờ ngươi lại mặt dày tìm sư phụ ta…

- Đồ đệ mà không dạy được là do ngươi vô dụng, biết không? Không bổn sự, nói cách khác là ngươi vô dụng! Ngươi vô dụng!

Cực Kiếm lão cẩu, lão bất tử, ngươi là vương bát đản, ta nguyền rủa ngươi chết không tử tế!

 Chương 133: Cực Kiếm Hàng Lâm

Chửi rất tàn nhẫn, độc ác!

Chúng tu sĩ nghe được lời mắng của Đinh Nghị lại không hề thấy buồn cười mà lại thấy từng trận hàn ý.

Đại Tôn là gì ? Đại Tôn là tồn tại cao nhất trong thiên địa, cao cao tại thượng, là chúa tể hết thảy, không ai có thể vũ nhục Đại Tôn, mặc dù có cũng không thể sinh tồn ở thế gian này. Không khoa trương thì chỉ cần ngươi đắc tội Đại Tôn, trừ khi ngươi có Đại Tôn khác che chở, nếu không thì từ trên trời xuống dưới đất đều không có chỗ dung thân cho ngươi.

Những người thuộc thế lực khác đều thối lui ra xa, tận lực không đứng gần đám người Thánh Vực, sợ Cực Kiếm Đại Tôn phẫn nộ mà giết lây sang họ.

Mà Thánh Vực một phương, mọi người đều há hốc mồm nhìn Đinh Nghị đang mắng chửi, hơn nửa ngày chưa hồi lại thần, ngay lập tức Bạch Tố Vân cũng thấy khó thở. Người này thật to gan, ngay cả Đại Tôn cũng dám chửi, chẳng lẽ hắn không muốn sống nữa?

Viên Liệt đang rồi rắm chuyện Đinh Nghị chửi đại tôn, nhưng bây giờ so với lúc trước cũng như là khẽ vuốt vậy.

Tu hành giới khác hẳn với giang hồ thế tục, đây là nơi tu hành chân chính, cho nên, những tu sĩ này lại càng khác với mấy tên du côn lưu manh ở giang hồ, cho dù có đánh nhau sống chết đi chăng nữa cũng không hề chửi những câu ác độc như thế!

Nhưng Đinh Nghị lại khác, hắn từ nhỏ đã là cô nhi, cùng với Long Tuấn lưu lạc thiên nhai, làm lưu manh, ăn mày đều đã làm, người như hắn, một khi đã tàn nhẫn thì không hề cố kỵ mặt mũi và mạng sống thì còn chuyện gì không dám làm? Đừng nói là mắng Cực Kiếm Đại Tôn, nếu có khả năng, hắn thật muốn nhét một đống phân vào miệng của Cực Kiếm Đại Tôn, hoặc là tát phát chết luôn!

Đinh Nghị kiên quyết không để ý tới người khác nhìn như thế nào, cứ chửi không ngừng. Mặc dù chửi rất sướng miệng nhưng nước mắt lại âm thầm chảy trên mặt hắn.

Cảnh tượng như thế khắc trong đầu mọi người, suốt đời khó quên.

Tiếng chửi của Đinh Nghị vang vọng cả vòm trời, với khả năng của đại tôn, tự nhiên là nghe rõ ràng.

Chỉ có điều, mấy vị Đại Tôn hàng ngày sống an nhàn sung sướng, cao cao tại thượng thì chưa bao giờ được nghe những câu mắng ác độc như vậy, cho nên ai cũng giật hết cả mình.

Cực Kiếm Đại Tôn trầm mặc không nói gì, nhưng hư ảnh của hắn lại trở nên sáng tối bất định, tựa hồ đang nói hắn đang phẫn nộ.

Những người còn lại trong năm vị Đại Tôn, Minh Huyễn Đại Tôn và Hiên Viên Đại Tôn thì không hề xúc động, nhưng ba vị Đại Tôn còn lại thì xấu hổ hóa giận, mặc dù Đinh nghị đang mắng Cực Kiếm Đại Tôn, nhưng thân cũng là Đại Tôn, bọn họ cảm thấy mình cũng bị vũ nhục theo, dù sao bọn họ cũng là đại tôn, cũng có đại tôn uy nghiêm, không thể mạo phạm, khinh nhờn đại tôn, tội chết vạn lần.

So sánh với chư vị đại tôn, Lê trưởng lão và Phượng trưởng lão lại trấn định hơn rất nhiều, hai người hứng trí quan sát chư vị đại tôn, hy vọng có thể nhìn ra chút gì đó.

- Bồng!

Nộ ý đột nhiên bạo phát, hư ảnh của Cực Kiếm Đại Tôn bỗng nhiên hạ xuống khiến tinh không vặn vẹo.

Chứng kiến cảnh tượng như thế, ánh mắt Hiên Viên Đại Tôn chợt lóe, chuẩn bị xuất thủ ngăn cản thì lại bị Thiên Khung Đại Tôn ở bên cạnh ngăn lại.

- Việc này ngươi không cần nhúng tay, nếu không những đại tôn khác sẽ xuất thủ.

Nghe được Thiên Khung Đại Tôn truyền âm, Hiên Viên Đại Tôn cũng biết Đinh nghị mắng có hơi quá, đây cũng không phải là lợi ích mâu thuẫn mà liên quan đến mặt mũi của tất cả Đại Tôn. Hiên Viên Đại Tôn sinh ở giang hồ, đối với Đinh Nghị mắng chửi cũng không lạ lẫm, mắng chửi là một loại phát tiết, cũng không phải là tội ác tày trời, nhưng trong con mắt của những Đại Tôn khác thì đây là hành vi xúc phạm tới uy nghiêm của họ, nếu không giết, mặt mũi của bọn họ coi như mất sạch.

Hiên Viên Đại Tôn giận dữ nói:

- Thiên Khung sư huynh, Cực Kiếm thân là Đại Tôn lại xuất thủ tính kế một tên tiểu bối, những người đó cũng chỉ là phát tiết phẫn nộ, chửi cho sướng miệng mà thôi, tội không đáng chết a!

Thiên Khung khẽ cau mày:

- Thánh Vực mặc dù nhất môn song tôn, tuy rằng thực lực cường đại, nhưng cũng khiến những Đại Tôn khác kiêng kị, hôm nay là ngày Thiên Duy Chi Môn mở ra, không nên làm chuyện phức tạp, nếu không sẽ bị những Đại Tôn khác liên thủ trấn áp.

Lần này, Hiên Viên Đại Tôn vẻ mặt trầm mặc, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.

Ở một bên khác, Phượng Trưởng Lão lộ ra thần sắc lo lắng:

- Đại trưởng lão, Thiết Huyết đang ở phía dưới, nếu Cực Kiếm Đại Tôn hạ sát thủ, chỉ sợ Thiết Huyết sẽ nguy hiểm tới tính mạng, chúng ta có muốn xuất thủ bảo vệ hắn hay không?

- Không sao!

Lê trưởng lão khoát tay nói:

- Trên người Thiết Huyết có Thiên Mệnh Châu che chở, tự bảo vệ mình thì chăng có vấn đề gì, huống chi Cực Kiếm Đại Tôn đa mưu túc trí, truyệt đối sẽ không xằng bậy lúc này.

Phượng trưởng lão vẫn chưa hết lo lắng:

- Thiết Huyết có quan hệ khá tốt với Lý Nhạc Phàm, ta lo lắng hắn nhất thời xúc động sẽ vì người khác mà đối nghịch với Đại Tôn, do đó sẽ khiến những Đại Tôn khác tức giận dẫn đến ảnh hưởng chuyện hợp tác.

- Thiết Huyết tự có chừng mực, việc này tự chính hắn xử lý tốt.

Lê trưởng lão thần sắc tự nhiên, Phượng trưởng lão cũng không nhiều lời.

- Cực Kiếm lão quỷ, ngươi là đồ chuột nhắt nhát gan!

- Cực Kiếm lão già kia…

- Cực kiếm…

Sau một hồi mắng chửi thì Đinh Nghị cũng kiệt sức, nước mắt chảy đầy mặt, dần dần chết lặng.

Mà tu sĩ xung quanh, đã chuyển từ kinh nhạc sang trào phúng. Nhục mạ đại tôn như thế, bọn họ muốn xem Đinh Nghị cùng với người của Thánh Vực giải quyết như thế nào. Nhưng qua chuyện này, bọn họ cũng biết được, thì ra chửi cũng có cảnh giới đại tôn, thực sự là không thể tưởng tượng được, thống khoái phi thường.

Lúc này, Bạch Tố Vân lại dở khóc dở cười. Trong ấn tượng của hắn, Lý Nhạc Phàm là người trầm mặc, ít lời, nhưng lại có trí tuệ siêu phàm, nhưng nhân vật như thế lại có tên đồ đệ như thế này, chẳng khác gì con đàn bà đanh đá đang chửi, những câu chửi vừa ác vừa thâm đều chửi được.

- Đủ rồi, tiểu huynh đệ!

Bạch Tố Vân tiến lên, đưa tay đè lại Đinh Nghị bả vai, ý bảo hắn lui ra.

Làm ra cử động như thế, chỉ cần không phải người mù cũng nhìn ra được, Bạch Tố Vân đang che chở Đinh Nghị, nguyện ý vì hắn thừa nhận cơn giận của Đại Tôn.

Ngay sau đó, Lỗ Thứ và Vô Tử không hề do dự mà tiến tới, xem ra là có cùng ý tưởng với Bạch Tố Vân.

Sau đó, Khấu Phỉ, Thích Minh Hữu,Vương Sung cùng Đinh Nghị dựa vào nhau, còn có Thanh Thiên, Mễ Triết, Thạch Kiền, Tuyền Thanh và Cầm Thiến cũng đã chuẩn bị tốt.

- Mọi người…

Đinh Nghị tâm thần run rẩy, nghẹn ngào nói không ra lời. Hắn biết mình nhục mạ đại tôn sẽ gặp rắc rối không nhỏ, hắn lại không hề hối hận, đã sẵn sàng chờ tan xương nát thịt. Nhưng xung quanh lại có nhiều người như vậy che chở khiến hắn cảm động không thôi.

- Văn y tiên…

Hắc y nhân vừa muốn mở miệng thì Văn Tông thanh trực tiếp ngắt lời:

- Ta biết ngươi muốn nói cái gì, yên tâm, ta sẽ không để tiểu tử kia gặp chuyện.

Một bên khác, Tả Tâm Minh với Phong Thần Tú nhìn nhau mà cười, đồng thời đi tới bên cạnh Bạch Tố Vân, ý tứ thì không cần ai nói cũng biết.

Kể từ đó, Viên Liệt, Ngao Uyên, Cao Thiên Nghiễm cùng Thiều Tĩnh bốn vị nghi trượng lại bị cô lập khiến bọn hắn bối rối.

- Một đám gia hỏa không biết sống chết, chờ thừa nhận lửa giận của Đại Tôn đi!

Cao Thiên Nghiễm thì âm thầm trào phúng, bày ra một bộ như đang xem kịch vui.

Mà đám người Viên Liệt thì chưa lộ ra chút biếu tình nào, nhưng bọn họ lại âm thầm khinh thường đám người Bạch Tố Vân ngu xuẩn, thậm chí còn lặng yên thối lui sang một bên, cố ý cùng đối phương phủi sạch quan hệ.

Đột nhiên, bầu trời như bị uốn khúc, một hư ảnh cực đại như pho tượng khổng lồ từ trên trời giáng xuống tựa như thiên thần hạ phàm.

Thân ảnh này chính là Cực Kiếm Đại Tôn.

 Chương 134: Quyền Phá Thiên Kinh!

Uy nghiêm của Cực Kiếm Đại Tôn như che phủ cả thiên địa, cổ vực cũng bị chấn động kịch liệt tựa như không thể chịu đựng được.

Dưới áp lực cực lớn, tất ca tu sĩ vội vàng khom người hành lễ, không hề có nửa điểm phản kháng.

Chỉ là một cái hư ảnh cũng có uy nghiêm như thế thì có thể tưởng tượng được Cực Kiếm Đại Tôn cường đại đến mức nào. Ai ai cũng có thể đoán ra kết cục thê thảm của Đinh Nghị và những người xung quanh hắn.

- Không tốt!

Bạch Tố Vân vốn nghĩ rằng Cực Kiếm Đại Tôn cùng lắm là trừng phạt một chút, không ngờ hắn lại không thèm để ý đến da mặt, tự mình hạ xuống hư ảnh. Xem ra, Cực Kiếm Đại Tôn ngoài muốn giết Đinh Nghị ra thì còn muốn trừng phạt mấy người bọn họ nữa.

- Làm nhục Đại Tôn, tội chết vạn lần, các ngươi lui ra, nếu không sẽ lấy tội giống nhau mà xử trí…

Thanh âm của Cực Kiếm Đại Tôn không hề có nửa điểm tức giận, nhưng mọi người lại cảm nhận được sự đáng sợ trong đó. Lúc này, Cực Kiếm Đại Tôn như một thanh hung khí đang nấp trong vỏ, nếu rút ra thì sẽ bộc phát vạn trượng hàn mang.

Lui ra? Quả là truyện cười!

Bạch Tố Vân cười lạnh, không chút dự định thối lui. Bạch Tố Vân hắn tung hoành thế gian bao nhiêu năm, cho dù đối mặt với Thiên Khung Đại Tôn cũng chưa từng cúi đầu há lại là hạng người sợ chết.

Đám người Lỗ Thứ cũng thế, một khi đã đứng dậy thì làm sao có thể lui bước. Hơn nữa, những người ở đây không ai không phải là nhân vật uy trấn một phương, nếu chỉ vì áp lực của Đại Tôn liền trở mặt thì lại chẳng khác gì đám người tiểu nhân bán bạn cầu vinh. Tất nhiên, Cực Kiếm Đại Tôn đã nhìn ra được tâm tư của họ, cho nên những lời này chỉ nói ra cho Thiên Khung Đại Tôn biết mình có lý do để xuất thủ.

Đại Tôn thì sao, thích thì mắng, chẳng lẽ Đại Tôn làm chuyện xấu xa cũng không nên mắng?

Thừa nhận uy áp của Đại Tôn, Đinh Nghị nắm chặt song quyền, nội tâm kiên định chưa từng có, mắng đã là cái gì, một này nào đó, hắn phải đem đám Đại Tôn cao cao tại thượng này dẫm nát dưới chân, đây không phải là dục vọng cường đại, mà là tín niệm.

Một bên khác, Đồng Tường và Ninh Uyển Thiên nhìn nhau, chả biết nên làm như thế nào.

- Đại ca, chúng ta có nên qua giúp bọn họ một tay không?

Đồng Tường thấp giọng hỏi, lấy sự hiểu biết của hắn về Thiết Huyết, chắc chắn vị đại ca này của mình sẽ không mặc kệ, nhưng lần này đối phương lại là Đại Tôn.

Thiết Huyết sắc mặt có chút ngưng trọng, nhưng lại bất đắc dĩ nói:

- Tên hỗn tiểu tử này, bản sự của sư phụ hắn chưa học được bao nhiêu, nhưng công phu gặp rắc rối lại luyện khá tốt. Đành vậy, dù sao tên tiểu tử này cũng là đồ đệ của Nhạc Phàm, cũng là một thành viên của Thiên Đạo Minh, mà ta lại là Minh Chủ, tất nhiên là không thể mặc kệ hắn được, nếu không, Nhạc Phàm trở về ta cũng không biết phải nói thế nào, nhưng mà việc này các ngươi không phải xen vào, cần thiết thì ta sẽ tìm thời điểm bảo trụ tiểu tử này.

- Vâng!

Đồng Tường trả lời xong liền lui ra đứng yên lặng ở một bên.

Phật Tông một phương thì lệ ra vẻ mặt đau khổ, trong ánh mắt lại lộ ra một tia tức giận.

Mặc dù phật tông thế yếu, nhưng không có nghĩa là mặc cho người ta xâm lược, Cực Kiếm Đại Tôn tính kế sát hại phật tông hộ pháp, thủ đoạn khiêu khích trắng trợn này đã xúc động tới giới hạn của phật tông, bọn họ không phản kháng thì sẽ bị cho là yếu đuối chứ không phải là nhường nhịn.

- Thập nhị phật lão…

Trong lòng đã có quyết định, không hề do dự phân phó với thập nhị phật lão:

- Giáo lý của phật tông là khoan dung từ bi, không tranh cường, háo thắng, đáng tiếc, Cực Kiếm Đại Tôn lại bức người quá đáng, muốn diệt sạch phật tông… phật cũng có kim cương nộ hỏa, tinh lọc ngoại ma, thập nhị phật lão hãy bày ra Kim Cương Phục Ma Trận tùy thời chuẩn bị đối địch.

- A di đà phật!

Thập nhị phật lão cùng kêu lên, tế ra phật môn kỳ bảo, sắp xếp trận pháp đối mặt với Cực Kiếm Đại Tôn.

- Tốt, rất tốt!

Cực Kiếm Đại Tôn thấy cảnh tượng như thế, giận dữ mà cười:

- Đám người dám ngỗ nghịch với Đại Tôn, tất cả đều đáng chết, một khi đã vậy, đừng trách bổn tọa hạ thu vô tình.

- Từ từ…

Hô to một tiếng, Phong Viêm nhảy ra, làm bộ như không hề quan tâm:

- Cực Kiếm Đại Tôn, ngươi đường đường là Đại Tôn, sao lại đi so đo với một tên tiểu tử, nếu truyền ra ngoài cũng mất hết thanh danh của ngươi, hơn nữa, ngươi hại chết sư phụ của người ta, người ta cũng chỉ mắng vài câu, cũng chẳng có gì là to tát.

- Hồ đồ!

Thiên không bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Thiên Khung Đại Tôn:

- Người này làm nhục Đại Tôn, bắt buộc phải chết, phàm là người của Thánh Vực thì không được nhúng tay vào việc này.

- Thiên Khung Đại Tôn…

Văn Tông Thanh đang định nói thì thanh âm của Thiên Khung Đại Tôn lại vang lên:

- Các ngươi không cần nhiều lời, mau lui ra.

Vừa dứt lời, một đạo huyền quang từ trên trời giáng xuống, đem đám người Phong Viêm và Bạch Tố Vân bao phủ trong đó, mà hắc y nhân thì bị đẩy ra xa.

- Cái gì?

Ai cũng không nghĩ tới Thiên Khung Đại Tôn sẽ làm ra chuyện như vậy, biến hóa bất ngờ khiến mọi người sửng sốt.

Lúc này, bên người của Đinh Nghị chỉ còn lại Khấu Phỉ, Thích Minh Hữu và Vương sung, mà phía trước thì có Thanh Thiên, thập nhị phật lão, ngoài ra Thiết Huyết cũng đã chậm rãi đi tới.

- Thiết Huyết, việc này không liên quan đến ngươi, còn không mau lui ra!

Tựa hồ Cực Kiếm Đại Tôn có chút kiêng kị với Thiết Huyết, chuẩn xác mà nói thì bối cảnh và thế lực sau lưng hắn khiến Cực Kiếm kiêng kị.

Thiết Huyết đối mặt Đại Tôn không hề khiếp sợ nói:

- Đinh Nghị là người của Thiên Đạo Minh, Thiết mỗ là người đứng đầu một minh, há có thể không quan tâm, kinh xin Cực Kiếm Đại Tôn giơ cao đánh khẽ, tha cho hắn một mạng!

- Làm càn!

Hư ảnh của Cực Kiếm Đại Tôn tăng vọt, uy thế mênh mông cuồn cuộn áp xuống.

Thiết Huyết chỉ cảm thấy thân mình trầm xuống, nửa bàn chân đã chìm vào mặt đất.

Cực Kiếm Đại Tôn thân là Ma Môn chi chủ, tất nhiên là hạng người không có khái niệm nương tay, lần này cũng chỉ là cảnh cáo một chút, nếu Thiết Huyết vẫn không chừng mực, hắn tất nhiên sẽ giết hết mọi người mà không hề nương tay.

Lúc này,từ dưới mặt đất lại có chút rung động.

Theo âm thanh nhìn lại thì thấy một thân ảnh khổng lồ từ bên dưới mặt đất vọt lên, chính là đám người Huyền Cơ Lão Nhân cưỡi cơ quan khôi lỗi thú quay lại.

Nhìn vào cơ quan khôi lỗi thú không lồ, trong ánh mắt mọt người hiện lên một tia khác thường.

Tại thượng cổ thời đại, khôi lỗi thuật cũng là một đại kỳ thuật trong giới tu hành, chỉ có điều, đến bây giờ, người hiểu được thuật này cũng đã gần như tuyệt tích, chỉ có Thiên Cơ Môn là còn sót lại.

- Con bà nó, cái con cơ quan thú này không phải để người cưỡi a, thiếu chút nữa đã làm cho lục phủ ngũ tạng của ta trồi ra ngoài.

Trong tiếng chửi bậy, Long Tuấn nhảy xuống từ đỉnh cơ quan thú, đứng ở một bên nôn khan.

Huyền Cơ Lão Nhân và Phương Hàm cũng hạ xuống, sau đó thu cơ quan thú vào trong giới tử.

- Tên vô dụng, có một đoạn đường ngắn cũng không chịu nổi, còn đòi sư bá của ta truyền lại cơ quan thuật cho ngươi, quả là một tên ngốc!

Phương Hàm không hề cho Long Tuấn tí mặt mũi nào, vừa châm chọc, vừa cười nhạo. Long Tuấn mặc kệ, tự lo điều tức, căn bản là không có tinh thần đấu võ mồm với nha đầu này.

Cảm giác được bầu không khí có chút không đúng, Huyền Cơ Lão Nhân vội vàng ngăn hai người lại, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hư ảnh của Cực Kiếm Đại Tôn buông xuống.

- Có chuyện gì xảy ra ?

Trong lòng đầy nghi hoặc, Huyền Cơ Lão Nhân đang muốn tiến lên chào hỏi thì nghe Long Tuấn la to.

- Đinh Nghị, Khấu lão gia tử!

Long Tuấn thấy huynh đệ của mình cùng đám người Khấu Phỉ đang giương cung bạt kiếm thì tiến lên đứng cùng với họ mà không chút nghĩ ngợi.

- Tiểu Đinh Tử, chuyện gì xảy ra? Sao các ngươi lại đối mặt với Đại Tôn, chuyện tốt như thế mà không hề gọi ta, quả là không tốt, hắc hắc!

Thấy Long Tuấn với bộ dạng cợt nhả, Đinh Nghị không hề động đậy, đôi mắt đầy cừu hận cứ nhìn chằm chằm vào Cực Kiếm Đại Tôn.

- Đến…đến cùng là sao vậy?

Thấy hai mắt của huynh đệ mình đỏ bừng, lúc này Long Tuấn mới ý thức được sự tình nghiêm trọng, cho nên thu liễm ý cười.

Vương Sung trầm giọng nói:

- Lý Nhạc Phàm bị Cực Kiếm Đại Tôn tính kế, bị Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân đánh vào nham thạch núi lửa, Đinh Nghị nhất thời tức giận, nhục mạ Cực Kiếm Đại Tôn, bây giờ bị người ta tìm tới cửa hỏi tội đây.

Tuy rằng Vương Sung miêu tả một cách phong khinh vân đạm, nhưng Long Tuấn nghe xong, cảm giác như là ngũ lôi oanh đỉnh, cả người cũng ngốc một chỗ.

Sư phụ chết? Không! Không phải, nhất định không phải…

Phản ứng của Long Tuấn lúc này giống hết Đinh Nghị vừa nãy, bởi vậy có thể thấy được địa vị của Lý Nhạc Phàm trong lòng hai ngươi không có gì có thể thay thế được.

- A Tuấn…

Đinh Nghị hung hăng bắt lấy bả vai của Long Tuấn nói:

- Chúng ta nhất định phải báo thù cho sư phụ! Nhất định phải báo thù cho sư phụ!

- Báo thù? Báo thù…

Long Tuấn dần dần tỉnh lại, trong mặt bộc phát ra nồng nặc sát ý:

- Đúng! Báo thù, chúng ta phải báo thù cho sư phụ!

- Cực Kiếm lão tặc! Ta muốn giết ngươi!

Một tiếng rống to, không ngờ Long Tuấn lại trực tiếp nhằm vào Cực Kiếm Đại Tôn.

Tình huống như thế, ngay cả Vương Sung cũng chuẩn bị không kịp, không kịp giữ lại Long Tuấn.

Nếu là bình thường, cho dù Long Tuấn có phẫn nộ đến mức nào thì cũng sẽ duy trì bình tĩnh mà không hề mất đi lý trí như lúc này. Nhưng khi hắn nghe tin sư phụ bị ngộ hại, hắn cảm giác nội tâm thế giới như sụp đổ, thần trí lâm vào cảnh tình trạng điên cuồng.

Hắn có thể không quan tâm đến sinh tử của mình, nhưng hắn không thể không báo thù cho sư phụ, cho dù tan xương nát thịt cũng không hề hối tiếc.

Những người ở đây, chỉ có Đinh Nghị mới biết tính cách của Long Tuấn ra sao, nhìn qua thì thấy hắn giảo hoạt tinh linh, tâm tư tinh tế, nhưng một khi đã điên cuồng thì sẽ không quan tâm, so với hắn còn xúc động hơn.

Vì thế Đinh Nghị cũng không hề nghĩ ngợi, liền xông ra ngoài, chuẩn bị sóng vai mà chiến cùng Long Tuấn.

Tinh thần của hai huynh đệ là đáng khen, nhưng hành vi lại là ngu xuẩn.

Đại Tôn sở dĩ gọi là Đại Tôn vì hắn có lực lượng không thể địch nổi, giống như thần linh cao cao tại thượng, chênh lệch giữa thần ling và phàm nhân không phải ai có dũng khí và quyết tâm cũng có thể vượt qua.

- Tìm chết!

Long Tuấn và Đinh Nghị đồng thời xuất thủ, vô số Lôi Hỏa Đạn ùn ùn ném về phía Cực kiếm Đại Tôn.

- Rầm rầm rầm rầm rầm…

Tiếng nổ kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc.

Tu sĩ khắp nới thấy cảnh tượng như vậy không khỏi biến sắc, cả đám nhìn Long Tuấn và Đinh Nghị như nhìn quái vật.

Vụ nổ lớn như thế, mặc dù thương tổn có hạn với Thiên Đạo cao thủ, nhưng đối với Thiên Đạo tu sĩ bình thường thì đây là sát chiêu đủ để lấy mạng. Đây cũng chỉ là hai người đồng thời sử dụng, nếu là hơn trăm người, ngàn người, thậm chí là vạn người thì nó sẽ là cảnh tượng ra sao? Mà quan trọng nhất là thứ này tựa hồ không cần chân nguyên dẫn đạo, cho nên, chỉ cần một người là có thể sử dụng. Kể từ đó, Lôi Hỏa Đạn tất nhiên sẽ bị thủ lĩnh các thế lực khắp nơi ghi tạc trong lòng, xem xem có tìm được phương pháp chế tạo.

Không nói đến thế lực khắp nơi có tâm tư ra sao, Lôi Hỏa Đạn của Long Tuấn và Đinh Nghị đã dùng hết, tiếc là cường thế oanh tạc cũng không thể tạo thành nửa điểm thương tổn với hư ảnh của Đại Tôn.

Nhưng hành động của hai người đã triệt để chọc giận Cực Kiếm Đại Tôn.

- Xuy!

Hư ảnh của Cực Kiếm Đại Tôn vừa động, tay thành kiếm chỉ, không hề lưu tình ấn về phía hai người.

- Hai tên tiểu tử ngu ngốc này! Không khiến người ta đỡ lo lắng tí nào…

Thiết Huyết tay cầm Thiên Mệnh Châu, đang muốn tiến lên cứu Long Tuấn và Đinh Nghị thì thấy không gian trước mặt hai người vặn vẹo, một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện.

- Ầm!

Quyền phá kiếm chỉ, vừa chạm đã tan vỡ khiến thiên địa chi lực bốn phía trở nên cuồng bạo, thiên địa kinh biến!

 Chương 135: Linh Giới

Đó là nắm tay của ai! Lại cường đại như thế !

Cái thế vô song, tung hoành thái cổ, trấn áp chư thiên, tụ đỉnh bát phương, bất luận thứ gì ngăn cản trước nắm tay này đều bị nó phá hủy một cách vô tình, không hề có bất kỳ quy tắc nào, cũng có thể nói lực lượng của nó chính là quy tắc.

Thời gian như dừng lại ở thời khắc này, hình ảnh như đứng im, ánh mắtt mọi người cùng nhìn vào một chỗ.

Bạch phát trương dương, lập như thiên kình.

Đó là một thân ảnh không tính là cao lớn, thậm chí so với hư ảnh của Cực Đại Kiếm Tôn, nó vô cùng nhỏ bé, nhưng thân hình nhỏ bé này lại đánh lui được hư ảnh của Cực Đại kiếm Tôn.

Nhìn vào bóng lưng gầy gò này, Long Tuấn và Đinh Nghị đột nghiên giật mình, sau đó là cự đại kinh hỉ từ đáy lòng xông ra, trong mắt lại trào ra nước mắt đầy cảm xúc.

Chính là bóng lưng gầy yếu này lại có thể chiến cả ngàn quân, lần lượt cứu thoát bọn họ khỏi tử thần, cho bọn họ dũng khí và lực lượng.

Ân tình như núi, đây cũng là địa vị của Lý Nhạc Phàm trong lòng Long Tuấn và Đinh nghị.

Đúng vậy, người tới chính là Lý Nhạc Phàm. Hắn vô thanh vô tức xuất hiện, vân đạm phong khinh, không có uy thế cuồn cuồn, không hề có bất cứ dấu hiệu nào, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người, tựa như ngay từ đầu hắn đã ở nơi này.

- Nhạc Phàm!

Hắc y nhân bất ngờ đứng dậy, hồn nhiên quên đi thương thế của mình, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Nhạc Phàm cách đó không xa, thân mình nhè nhẹ run. Mặc dù không ai nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng ánh mắt của hắn lại khong chút nào che giấu vẻ vui sướng cùng kích động.

- Còn sống là tốt, còn sống là tốt.

Hắc y nhân lại ngồi bệt xuống đất vì cạn lực, nhưng nước mắt lại vô thức chảy xuống từ đôi mắt của hắn.

Một màn này đều bị Văn Tông Thanh trông thấy, lòng nàng nhè nhẹ run, vài lần muốn mở miệng hỏi quan hệ giữa hắc y nhân và Lý Nhạc Phàm nhưng mỗi một lần nhìn vào mắt của đối phương thì nàng lại nhịn không nói ra.

Không chỉ là hắc y nhân, bọn người Bạch Tố Vân ở xung quanh cũng nở nụ cười vui mừng, nếu không bị thiên mạc của Thiên Khung Đại Tôn vây lại, sợ rằng bọn họ đã sớm tiến lên.

Còn có đám người Thích Minh Hữu, Khấu Phỉ, Vương Sung và Thiết Huyết cũng lộ ra nụ cười. Còn như Cực Kiếm Đại Tôn và những người khác thì đã cơ hồ quên đi sự tồn tại của hắn.

Bọn họ thì nở nụ cười, còn những tu sĩ xung quanh thì vẫn đắm chìm vào hình ảnh vừa rồi, trong nội tâm không thể nào bình tĩnh trở lại.

Chẳng phải vừa rồi còn nói Lý Nhạc Phàm trúng kế của Cực Kiếm Đại Tôn, bị Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân đánh vào nham thạch núi lửa ư, nhưng hiện tại, Lý Nhạc Phàm chẳng những còn sống, ngược lại còn cường thế quay về, còn có thực lực đủ để chống lại Đại Tôn!

Một quyền đủ để phá khai lực lượng một chỉ của Đại Tôn, nếu không tận mắt nhìn thấy, những tu sĩ này chẳng bao giờ tin tưởng. Tuy chỉ là hư ảnh của Cực Kiếm Đại Tôn mà chưa phải lực lượng chân chính của hắn, nhưng trong con mắt của mọi người Lý Nhạc Phàm đã có tư cách đánh một trận với Đại Tôn. Mà ở Ẩn Lâm Đại Hội vài ngày trước, Lý Nhạc Phàm chỉ là Thiên Đạo cường giả, bất phân thắng bại với Ma Kiếm Lão Nhân mà thôi. Vì sao chỉ vài ngày thời gian, hắn lại có thể sở hữu lực lượng cường đại như thế?

- Một quyền này thật lợi hại! Chẳng lẽ Lý Nhạc Phàm đã bước vào Đại Tôn chi cảnh?

- Không có khả năng, muốn trở thành Đại Tôn thì phải tu được Hóa Cảnh Thành Giới, diễn ra quy tắc, ngưng tụ ra một thế giới. Một kích vừa rồi, trên người Lý Nhạc Phàm không hề có một điểm thế giới lực, cũng không làm cho thiên địa dẫn động, cho nên hắn vẫn chưa thành Đại Tôn mà chỉ là lực lượng đã cường đại thêm mà thôi.

- Chưa thành Đại Tôn đã có lực lượng đủ để đối kháng với Đại Tôn, Lý Nhạc Phàm quả là khủng bố a!

- Ân, nhân vật như thế, một khi trưởng thành tất có thành tựu phi phàm, nói không chừng hắn có thể kế thừa siêu việt của Vô Danh Đại Tôn, trọng chấn phật tông.

- Mấy năm nay, phật tông bị Vô Danh Đại Tôn ước thúc cơ hồ không hề tham dự bất kỳ trận tranh đấu nào của Thiên Đạo, có lẽ bọn hắn chờ ngày hôm nay đã lâu! Phật tông quả là may mắn, Vô Danh Đại Tôn thọ nguyên hao hết, cứ nghĩ là bọn họ sắp sụp đổ giải tán, không ngờ lại xuất hiện Lý Nhạc Phàm, hơn nữa, bây giờ Lý Nhạc Phàm đã có thể đối kháng với Đại Tôn rồi.

- Thế tục có câu, Trường giang sóng sau đè sống trước, thế hệ này càng mạnh so với thế hệ trước, xem ra câu này vẫn có đạo lý nhất định!

- Ha ha

- Thì ra Lý Nhạc Phàm còn sống!

- Đâu chỉ là còn sống, xem ra trạng thái của hắn còn tốt hơn so với trước kia !

- Lợi hại hay không thì còn phải chờ, nhưng chủ yếu là hắn lại có thể tránh thoát được âm mưu của Cực Kiếm Đại Tôn.

- Đúng vậy, mấy vị Đại Tôn, ai cũng là hạng người đa mưu túc trí, không nghĩ tới Cực Kiếm Đại Tôn lại đi tính kế một tên tiểu bối lại thất bại.

- Cũng không thể nói như vậy, Lý Nhạc Phàm cũng không phải là người bình thường, hắn được Vô Danh Đại Tôn chỉ định là người thừa kế, là Đại Tôn tương lai của Phật Tông, nếu không đường đường là Đại Tôn Cực Kiếm Đại Tôn sao lại hạ mình đi tính kế hắn.

- Mặc kệ thế nào, Lý Nhạc Phàm hiện tại đã không phải là người mà Đại Tôn muốn bắt là bắt được.

- Để xem Đại tôn xử lý chuyện này ra sao, hắc hắc!

Cường giả khắp nơi nghị luận sôi nổi mà cao thủ Ma Môn thì sắc mặt âm trầm, không ai có thể nhìn thấy được tiếu ý trong mắt Hầu Quân Lâu cả.

- Sư phụ!

Nghe được âm thanh của Long Tuấn và Đinh Nghị, Lý Nhạc Phàm quay lại gật đầu, ý bảo hai đứa trước hãy tránh ra một bên.

Lúc này, Thanh Thiên dẫn thập nhị phật lão nhanh chóng bước tới.

- A di đà phật, ngã phật từ bi…

Thấy Lý Nhạc Phàm còn sống, bọn họ đều cảm thấy vui mừng, cảm đám dị thường kích động, nhất là khi thấy Lý Nhạc Phàm dùng một quyền đánh lui Cực Kiếm Đại Tôn thì bọn họ có cảm giác vô cùng thỏa mãn như một người đang lạc đường, khi cảm thấy tuyệt vọng thì nhìn thấy ánh đèn phía trước. Đối với phật tông mà nói thì Lý Nhạc Phàm chính là ánh đèn, là hy vọng của bọn họ.

Không cần phân phó, thập nhị phật lão lập tức kết thành Kim Cương Phục Ma Đại Trận, đem Lý Nhạc Phàm bào hộ ở bên trong. Lúc này, bất luận ra sao bọn họ cũng không thể để Lý Nhạc Phàm gặp chuyện, cho dù thân hãm địa ngục cũng không hối tiếc.

- Bái kiến đại sư, Thanh Thiên…

Nhạc Phàm khách khí chắp tay, cùng chào đám người Liễu Nhân.

Nhìn Lý Nhạc Phàm, Liễu Nhân cảm thấy trên người của hắn có cái gì đó, nhưng khi nhìn kỹ lai thì lại không hề phát hiện điều gì khác thường cho nên nói:

- Lý hộ pháp, bọn họ chính là thập nhị phật lão, phụng mệnh của Vô Danh Đại Tôn đến giúp đỡ.

- Vì sao Vô Danh Đại Tôn chưa tới?

Ngữ khí của Nhạc Phàm trầm thấp, nội tâm như áp chế nỗi buồn nào đó.

Liễu Nhân lộ vẻ mặt đau xót nói:

- Vô Danh Đại Tôn thọ nguyên sắp hết cho nên ngài muốn ly khai một cách thanh tịnh, không muốn tham dự tranh đấu thị phi.

Nói tới đây, Liễu Nhân đột nhiên chuyển sang Cực Kiếm Đại Tôn, ngữ khí đầy kiên định:

- Cực Kiếm Đại Tôn, Lý Nhạc Phàm là hộ pháp của phật tông chúng ta, là người được Vô Danh Đại Tôn chọn lựa, tuyệt đối không để người khác hãm hại! Cho nên mời ngài hãy thu tay, nếu không chúng ta sẽ không tiếc mà ngọc thạch câu phần.

- Ngọc thạch câu phần? Chỉ bằng các ngươi?

Cực Kiếm Đại Tôn giận dữ mà cười:

- Lý Nhạc Phàm một khi đã tránh được một kiếp, bổn tọa tự nhiên sẽ tha cho hắn một mạng, nhưng hai tên tiểu tử kia dám nhục mạ Đại Tôn thì phải giao cho lão phu xử lý.

Liễu Nhân nghe được lời này thì nhăn mày. Long Tuấn và Đinh Nghị là đồ đệ của Lý Nhạc Phàm, với tính cách của hắn sao lại có thể giao bọn họ ra, Cực Kiếm Đại Tôn nói như thế rõ ràng đang muốn gây sự.

Nhưng Nhạc Phàm lại không tức giận, quay sang hỏi hai người Long Tuấn:

- Các ngươi chửi Cực Kiếm Đại Tôn!

- Chửi… chửi rồi!

Long Tuấn và Đinh Nghị kiên trì trả lời, có chút chột dạ.

Hai người cứ nghĩ Lý Nhạc Phàm sẽ trách bọn họ, nhưng chẳng ai ngờ là Nhạc Phàm lại gật gật đầu, sau đó nói với Cực Kiếm Đại Tôn:

- Bọn chúng chửi thì chửi, mà chửi thì đã sao, có muốn ta đến an ủi nhà ngươi hay không? (an ủi bằng à )

- Ặc!

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều giật mình, ngay cả Cực Kiếm Đại Tôn cũng sững sờ.

Đây là lần đầu tiên Nhạc Phàm chế nhạo một người, mà đối tượng lại là Đại Tôn, ngay cả những người biết rõ tính cách của hắn cũng không dám tin tưởng. Nếu không phải bọn họ chắc chắn đây chính là Lý Nhạc Phàm thì bọn họ còn nghĩ có người mạo danh hắn.

Ngắn ngủi trầm tĩnh qua đi, tiếng cười liền bộc phát. Nhất là đám người Long Tuấn và Đinh nghị, cả đám đều ôm bụng mà cười, cười đến không khép được miệng.

Đáng thương nhất là tu sĩ khắp nơi, bọn họ khong hề trà trộn với mấy tên giang hồ như Long Tuấn, lại ngại mặt mũi của Đại Tôn, cả đám đều không dám cười, nín đến mặt mũi đỏ bừng.

Sau một lát, cảm xúc của mọi người mới dần bình phục.

Cực Kiếm Đại Tôn là nhân vật chính, trước mặt bao nhiêu người bị Lý Nhạc Phàm khiêu khích như thế, mọi người cứ nghĩ rằng Cực Kiếm Đại Tôn sẽ giận dữ, nhưng trái lại, hắn lại không hề có phản ứng gì.

- Lý Nhạc Phàm, đừng giở võ mồm với bổn tọa. Ngươi đã còn sống vậy thì để bổn tọa xem ngươi đã trưởng thành đến chừng nào, có tư cách tiếp một kiếm của lão phu hay không!

Lời nói vừa ra, Cực Kiếm Đại Tôn Liền vung tay, phá vỡ không gian trước mặt mọi người, một thế giới đầy kiếm ảnh hiện ra trước mắt mọi người.

 Chương 136: Hắn không phải là người

Như thế nào là Linh giới?

Linh là cực điểm,là khởi đầu cũng là kết thúc.

Linh giới của Cực Kiếm Đại Tôn chính là một thế giới vô cùng, là bắt đầu cũng là kết thúc. Mà trong thế giới này, không có sinh mệnh, không có ngoại vật, chỉ một loại vật chất, đó chính là kiếm.

Trong Linh giới, có mấy trăm vạn thanh kiếm khí to nhỏ, những kiếm khí này, có thể là do hắn tự mình chế tạo, có khi là do hắn thu thập, mỗi một thanh đều xứng với chữ thiên hạ vô song, độc nhất vô nhị. Không chút khoa trương nếu như nói, cho bảo kiếm của thế gian tụ tập lại cũng không bằng một phần vạn thanh kiếm ở Linh giới.

Trong mấy vị Đại Tôn, nếu như luận về công kích, Cực Kiếm Đại Tôn hoàn toàn xứng đáng với vị trí thứ nhất.

...

- Kiếm đến!

Nhẹ nhàng ngoắc tay một cái, trên vạn thanh kiếm khí hóa thành lưu quang, vờn quanh thân thể Cực Kiếm Đại Tôn.

Khác với kiếm hải do ý cảnh hóa thành của Kiếm Ma lão nhân, Cực Kiếm Đại Tôn lại biến nó thành Linh giới, hoàn toàn là một thế giới của kiếm, do bản chất giữa hai người khác nhau cho nên uy lực lại càng giống như là trời và đất vậy.

Thử nghĩ mà xem, một hải dương làm sao có thể so được với một phiến thiên địa rộng lớn.

Mà thứ Nhạc Phàm đối mặt chính là một phiến thiên địa như vậy.

Mọi người đều nhìn ra Lý Nhạc Phàm dần dần trở nên cường đại, thế nhưng đối mặt với một giới lực của Đại Tôn, hầu như không có ai cho rằng hắn có năng lực chống lại. Cái này giống như sự chênh lệch giữa con kiến và thần long, con kiến cho dù cường đại tới đâu thủy chung vẫn là con kiến, vĩnh viễn đều không có khả năng sánh vai cùng thần

Đứng gần với uy áp của kiếm thế, đám người Liễu Nhân liền cảm giác được áp lực vô biên.

Mười hai đạo kim quang bắn ra, ngưng tụ trên bầu trời, kết thành một đạo cương tráo màu vàng, đem uy thế của Đại Tôn ngăn cách bên ngoài.

Thập nhị phật lão đều là phật đồ, chính là lực lượng duy trì sự yên ổn của Phật Tông, đối với Phật Tông mà nói, bọn họ chính là kim cương la hán, là tay chân của Phật Môn, sử dụng vũ lực, chuyên đối phó với kẻ thù bên ngoài. Thập nhị phật lão suốt đời nghiên cứu võ đạo, ngoài kinh nghiệm võ đạo phong phú ra thì bọn họ còn là cao thủ chỉ thiếu nửa bước là đạt tới Thiên Huyền chi cảnh. Mười hai người liên thủ có thể kết thành đại trận hộ tông "Kim cương phục ma trận", cho dù đối mặt với Đại Tôn cũng không phải là không có lực chống lại.

- Chỉ là một trận pháp bé nhỏ mà cũng dám mang ra trước mặt bản tôn, nhất kiếm phá chi!

Thanh âm già nua của Cực Kiếm Đại Tôn truyền tới, chỉ thấy hư ảnh một ngón tay xuất hiện, trực tiếp đánh vào trên mặt cương tráo màu vàng.

Răng rắc.

Âm hưởng vỡ nát vang lên, thân thể thập nhị phật lão bắn ngược về phía sau, giống như là bị người ta hung hăng đánh một quyền vào ngực, nhất tề phun ra một ngụm tiên huyết.

Sắc mặt Liễu Nhân khẽ biến, hắn và Thanh Thiên đang muốn tiến lên, thế nhưng lại bị Lý Nhạc Phàm giơ tay ngăn lại.

- Đại sư, Thanh Thiên, các ngươi và thập nhị phật lão lui lại phía sau.

Nghe thấy Nhạc Phàm nói vậy, Liễu Nhân đầu tiên là kinh ngạc, sau đó có chút khó xử nói:

- Lý hộ pháp, Vô Danh Đại Tôn lệnh cho ta bảo vệ sự an nguy của người, há có thể để cho người đi ra chịu trận.

Nhạc Phàm thản nhiên nói:

- Vậy các ngươi có thể nắm chắc được bao nhiêu thành ngăn lại đối phương?

- Không... Không có lấy một phần.

Liễu Nhân chắp tay, sắc mặt có chút xấu hổ. Mặc dù hắn là cường giả Thiên Đạo đỉnh phong, thế nhưng đối mặt với Cực Kiếm Đại Tôn, cho dù chỉ là một hư ảnh, hắn cũng không có lấy một chút tin tưởng có thể đỡ được một kiếm của đối phương.

- Đều lui ra đi.

Nhạc Phàm lơ đễnh khoát tay, nói:

- Nếu như không có nắm chắc vậy thì không cần tiến lên chịu chết. Các ngươi chính là lực lượng duy nhất còn lại của Phật Tông, nếu như các ngươi có mệnh hệ gì, Phật Tông rất khó có ngày hưng thịnh trở lại.

- Thế nhưng....

Liễu Nhân còn muốn khuyên nữa, Nhạc Phàm lại nói:

- Các ngươi yên tâm, ta không có việc gì. Nếu như ngay cả một hư ảnh ta cũng không đối phó được, vậy thì ta sao có thể hoàn thành chuyện tình mà Vô Danh Đại Tôn giao phó, giúp Phật Tông thoát khỏi khốn cảnh.

Thấy Lý Nhạc Phàm kiên định như vậy, Liễu Nhân cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, đồng thời hắn cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bằng vào sự lý giải của hắn về Lý Nhạc Phàm, người này tuyệt đối không phải là hạng người xung động hồ đồ, nếu như hắn dám một mình đối chiến Đại Tôn, tất nhiên là có chỗ dựa. Chỉ là trong lòng Liễu Nhân có chút nghi hoặc, mấy ngày nay rốt cuộc trên người Lý Nhạc Phàm đã xảy ra chuyện gì.

- Cẩn tuân chỉ dụ của hộ pháp.

Liễu Nhân mang theo Thanh Thiên và thập nhị phật lão thối lui sang một bên, lại âm thầm truyền âm ý bảo bọn họ tùy thời chuẩn bị tiếp ứng.

...

Thấy Lý Nhạc Phàm đối đầu trực diện với Cực Kiếm Đại Tôn, tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy chấn động thật sâu.

Đại Tôn trong Tu Hành Giới có địa vị cao nhất, không ai dám xúc phạm Chúng tu sĩ đã không còn nhớ được, lần trước có người khiêu chiến Đại Tôn là chuyện xảy ra khi nào, cách đó lâu như vậy, hiện tại lại có người dám chính diện khiêu chiến người được xưng là có công kích mạnh nhất trong các Đại Tôn - Cực Kiếm Đại Tôn. Không nói tới Lý Nhạc Phàm này có lực lượng kháng lại Cực Kiếm Đại Tôn hay không, chỉ bằng phần tự tin và dũng khí này cũng khiến cho mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt khác xưa.

Đương nhiên, còn có người cho rằng Lý Nhạc Phàm không biết tự lượng sức mình, lòe thiên hạ, tỷ như một ít cường giả của các thế lực khác, bọn họ khinh thường loại hành vi tự đại này của hắn.

Là không biết tự lượng sức mình, hay là lòe thiên hạ, Nhạc Phàm không cần giải thích với người khác. Hiện tại lực lượng của hắn đã đạt tới đỉnh phong, viên mãn, cần phải phát tiết, phải đánh một trận với Đại Tôn đã là dự định từ lâu của hắn. Huống chi, hắn cũng muốn nhìn một chút, rốt cuộc hiện tại, bản thân hắn và Đại Tôn còn có bao nhiêu chênh lệch.

...

Kiếm có thiên địa, hóa thành bầu trời, rộng lớn như thế giới, làm tan vỡ ngân hà.

Từng đạo kiếm quang ngưng tụ thành một điểm, không ngừng chuyển động trước ngực Cực Kiếm Đại Tôn, phảng phất như là ngôi sao đang chuyển động, có một loại huyền ảo khiến cho người ta không nói lên lời.

- Diệt!

Thanh thế mênh mông cuồn cuộn đánh xuống, giống như thần huy, kiếm như lưu tinh diệt thế, nghịch chuyển trời cao.

Đối mặt với uy thế như vậy, Nhạc Phàm không những không cảm thấy áp lực, mà chiến ý trong cơ thể lại dâng trào. Hắn muốn tranh, muốn thắng, muốn nắm giữ số phận của mình, Cực Kiếm Đại Tôn sẽ trở thành viên đá giẫm đường đầu tiên của hắn, một ngày nào đó, hắn sẽ siêu thoát sự ràng buộc của thế gian, không bị người khác nắm trong tay.

Tín niệm cường đại trong lòng phóng đại vô hạn, khí thế Nhạc Phàm chợt bạo phát, một cỗ sát khí nồng đậm nhập vào cơ thể, sau đó một hư ảnh ma long xuất hiện, vờn quanh người hắn.

Quản uy thế ngươi như trời, cho dù kiếm ngươi như ngân hà, ta sẽ dốc hết sức phá vỡ.

Nhạc Phàm tụ lực vào hai quyền, đánh thẳng về phía trước.

Oanh! Oanh! Oanh!

Khí lãng lan ra, hung uy ngập trời!

Kiếm như sao băng cùng với ma long giằng co, hai bên đều tự tiêu tán, không ai chiếm được tiện nghi.

Không ngờ lại là bình thủ!

Mọi người trừng mắt, biểu tình trên mặt khó có thể tin được. Ngay cả những cường giả vừa rồi có chút khinh thường cũng trầm mặc. Bọn họ vốn tưởng rằng cho dù Lý Nhạc Phàm có cường thịnh trở lại, nhiều lắm cũng có thể đỡ được nửa chiêu thức của Đại Tôn. Thế nhưng bọn họ lại không ngờ tới, đối phương không chỉ đỡ được một kích của Đại Tôn, mà lại bình thủ.

Trong lúc mọi người đang chấn động, dị biến lại xảy ra.p

Tư tư tư!

Trong không trung truyền đến thanh âm vang vọng, lực lượng hội tụ trong cơ thể của Lý Nhạc Phàm. Lập tức một văn ấn bạch sắc từ trong cơ thể Nhạc Phàm khuếch tán ra, tạo thành một cương tráo màu trắng thuần túy.

Lý Nhạc Phàm vừa rồi mới còn sát khí ngập trời, hiện tại lại làm cho người ta có cảm giác siêu nhiên, phảng phất như hắn không phải là người của thế giới này.

- Đó... Đó là cái gì?

Long Tuấn và Đình Nghị nhìn nhau, trong mắt đều không giấu nổi sự kinh hãi. Hai người theo Lý Nhạc Phàm học nghệ, thế nhưng bọn họ lại chưa từng thấy qua trạng thái như vậy của Lý Nhạc Phàm, thậm chí lúc này hắn còn khiến cho mọi người ở đây sinh ra sự sợ hãi xuất phát từ tâm khảm.

Hắn không phải là người!

Không sai! Lúc này trong đầu mọi người đều có ý niệm như vậy. Lúc này Lý Nhạc Phàm tựa hồ đã siêu việt tất cả, không thuộc về thế giới này, hoặc là nói, trên người hắn đã không có cảm giác thuộc về "con người" nữa rồi.

...

Sắc mặt Cực Kiếm Đại Tôn khẽ biến, lần đầu tiên lộ ra vẻ ngưng trọng.

- Tốt! Tốt! Lý Nhạc Phàm, để ta xem rốt cuộc ngươi đã đạt tới tình trạng gì!

Sau khi bình tĩnh lại, CỰc Kiếm Đại Tôn quyết định đánh ra một kích toàn lực. Chỉ thấy bàn tay hắn lần thứ hai giơ lên, trăm vạn kiếm khi trong linh giới dung nhập vào trên một ngón tay hắn.

Kiếm quang vô hạn ngưng tụ, trở thành một điểm sáng.

Trong không gian truyền đến âm thanh vỡ vụn, tựa hồ khó có thể thừa nhận lực lượng của điểm sáng này.

 Chương 137: Đoạn tay

Thật là lực lượng khủng khiếp!

Lực lượng của Đại Tôn quả nhiên là kinh thiên động địa, hầu như có thể phá toái hư không!

Mọi người ở đây không khỏi hít một ngụm lương khí, thậm chí còn có không ít tu sĩ lần đầu tiên nhìn thấy Đại Tôn xuất thủ không khỏi hoảng sợ biến sắc, tâm thần run rẩy. Ngay cả không gian cũng khó có thể thừa nhận, đủ để thấy lực lượng đó kinh khủng ra sao.

Cực Kiếm Đại Tôn một đời tu hành, chính là dựa vào chữ cực này, do đó có thể thấy lực lượng hắn như thế nào.

Chỉ trong chốc lát công phu, điểm sáng trên đầu ngón tay Cực Kiếm Đại Tôn ngưng tụ tới cực hạn, một ngón tay bắn thẳng về phía Nhạc Phàm.

Ngón tay như kiếm quang, phảng phất như là thần khí sắc bén nhất thiên địa, phá vỡ mọi trở ngại.

Tư tư tư..

Điểm sáng đánh xuống, hung hăng đánh vào cương tráo màu trắng của Nhạc Phàm, phát ra âm hưởng chói tai.

Thần tiên đánh nhau, con người phải chịu tai ương( kiểu trâu bò húc nhau ruồi muỗi cũng bị vạ lây he he ), Đại Tôn động thủ cũng như vậy. Mọi người chỉ cảm thấy một trận đau nhức, vội vã che lấy lỗ tai mình, sau đó tự mình thối lui ra ngoài trăm trượng.

Nhưng mà, một kiếm như vậy, lại không thể phá được cương tráo bạch sắc kia.

- Cái gì?

- Không ngờ lại không phá được?

- Đó rốt cuộc là vật gì vậy? Chẳng là là thần thông thuật?

...

Còn chưa đợi mọi người kịp phản ứng, một vòng văn ấn bạch sắc khuếch tán ra, giống như dây leo, quấn quanh cánh tay của Cực Kiếm Đại Tôn.

- Đây là....

Cho dù Cực Kiếm Đại Tôn có kiến thức rộng rãi ra sao, lúc này cũng không khỏi ngẩn ra. Tu hành nhiều năm, hắn chưa bao giờ thấy thần thông hoặc công pháp quỷ dị như vậy. Hắn chỉ cảm thấy lực lượng do mình ngưng tụ tại điểm sáng không có lấy nửa điểm tác dụng, ngược lại đang không ngừng suy yếu, giống như bị vật gì đó hấp thu.

Nương theo khe hở này, Nhạc Phàm đánh một quyền ra, xuyên thấu qua quang tráo bạch sắc hung hăng tiếp xúc với ngón tay của Cực Kiếm Đại TÔn.

Ngón tay của Cực Kiếm Đại Tôn quả thực sắc bén không gì sánh được, thế nhưng khi chống lại nắm tay cứng rắn của Nhạc Phàm lại không có lấy một chút tác dụng.

- Sao lại có khả năng? Huyết nhục thân thể sao lại có khả năng ngăn lại cực điểm chi lực?

Cực Kiếm Đại Tôn tâm thần đại chấn, hai mắt mở to, giống như là nhìn thấy tràng cảnh không thể nào tưởng tượng được. Giữa lúc Cực Kiếm Đại Tôn lại muốn tụ lực, nắm tay Nhạc Phàm lần thứ hai lại đánh ra.

Oanh!

Quyền kình hung mãnh, lực nặng vạn quân, mang theo uy thế diệt thiên.

Dưới quyền thế kinh khủng như vậy, cực điểm ầm ầm tan vỡ, một cỗ lực lượng thuần túy mà cường đại đánh thẳng vào tâm thần Cực Kiếm Đại Tôn. Hắn có thể cảm ứng được vô cùng rõ ràng, Lý Nhạc Phàm rõ ràng không có bước vào Đại Tôn chi cảnh, thế nhưng lực lượng đối phương sở hữu lại siêu việt hơn bản thân mình.

Răng rắc!

Cực lực giống như một bong bóng nước, cánh tay Cực Kiếm Đại Tôn trong nháy mắt vỡ tan, hóa thành nguyên lực thuần túy trong thiên địa.

...

Sự tình phát sinh chỉ trong chớp mắt, sự hung mãnh của Lý Nhạc Phàm vượt qua dự liệu của mọi người, hắn không chỉ lấy huyết nhục thân thể ngăn chặn một kích toàn lực của Cực Kiếm Đại Tôn, hơn nữa lại một quyền đánh tan Cực Kiếm Đại Tôn.

Nếu như nói, vừa rồi Lý Nhạc Phàm và Cực Kiếm Đại Tôn bình thủ, thì hiện tại một quyền của Lý Nhạc Phàm phá hủy một tay của Cực Kiếm Đại Tôn quả thực chính là chuyện khủng khiếp, không thể nào tin nổi.

Không ít người từng dự đoán, sau khi Lý Nhạc Phàm thất bại sẽ có kết cục thế nào, thế nhưng tình huống hiện tại lại hoàn toàn phá vỡ tưởng tượng của mọi người... Lý Nhạc Phàm không những không có thất bại, hơn nữa còn hơn Cực Kiếm Đại Tôn một bậc.

- Đó... Đó là lực lượng gì? Một quyền đem cánh tay của Đại Tôn đánh nát.

- Sao lại có khả năng? Cực Kiếm Đại Tôn không ngờ lại thất bại!

- Không chỉ thất bại, hơn nữa còn bại rất thảm hại, ngay cả cánh tay cũng bị người ta hủy.

- Đây không phải là sự thực, nhất định là ảo giác, ảo giác! Chỉ vẻn vẹn trong vòng nửa tháng, Lý Nhạc Phàm sao lại có khả năng trở nên lợi hại như vậy? Không có khả năng, tuyệt không có khả năng.

- Tỉnh lại đi. Sự thực xảy ra trước mắt ngươi đó.

- Thật là một quyền khủng khiếp, ngay cả Đại Tôn cũng không chịu nổi, nếu như quyền này đánh vào người chúng ta, chỉ sợ sẽ có kết cục thịt nát xương tan.

....

Khắp nơi rung động, tiếng nghị luận không ngừng vang lên.

Việc này quá mức quỷ dị, khiến cho tất cả mọi người đều không tin được vào hai mắt của mình.

Mặc dù đó chỉ là một hư ảnh của Cực Kiếm Đại Tôn phủ xuống, thế nhưng thực lực lại không thể khinh thường, nhất là thủ đoạn công kích của hắn, ngưng tụ cực điểm lực, chí ít phải có ba thành thực lực của bản tôn.

...

Khắp nơi im lặng.

Các thế lực đều vô cùng ăn ý bảo trì sự yên tĩnh, bầu không khí vô cùng áp lực. Cực Kiếm Đại Tôn hiện tại bản thân bị trọng thương, bọn họ cũng không muốn ở thời khắc then chốt này xuất đầu, thừa nhận sự phẫn nộ của Cực Kiếm Đại Tôn.

Cực Kiếm Đại Tôn dường như còn đang chìm đắm trong một màn kia, hắn thậm chí còn đang suy nghĩ, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lý Nhạc Phàm sao lại hung mãnh như vậy?

Vẻ mặt Nhạc Phàm lạnh nhạt, ánh mắt lóe ra hàn ý nhàn nhạt.

Giờ phút này, Nhạc Phàm rốt cuộc có tư cách khiêu chiến Đại Tôn... Không! Phải nói rằng, hắn rốt cuộc có thực lực sóng vai cùng Đại Tôn.

Thấy tràng cảnh như vậy, Nhạc Phàm biết mục đích thị uy của mình đã đạt được, vì vậy hắn thu liễm khí tức, không có ý định tiếp tục tái chiến. Mà chung quanh hắn, từng đạo văn ấn trên cương tráo bạch sắc cũng biến mất dần, thối lui trở lại trên người hắn, ẩn dưới da.

Kỳ thực, Nhạc Phàm cũng không phải là không muốn tái chiến, vừa rồi một quyền kia nhìn như nẹ nhàng, trên thực tế cũng gây ra tiêu hao vô cùng lớn cho hắn. Dưới trạng thái như vậy, nếu như muốn kiên trì lâu, quả thực là chuyện tình không có khả năng.

Lát sau, Cực Kiếm Đại Tôn bình tĩnh lại, trong măt hiện lên sự khiếp sợ nồng đậm và giận dữ.

Vô cùng nhục nhã! Quả thực vô cùng nhục nhã!

Đường đường là Cực Kiếm Đại Tôn, cư nhiên lại bị một hậu sinh vãn bối đánh nát một tay của hư ảnh.

Hư ảnh có liên quan tới tâm thần của Đại Tôn, hiện tại hư ảnh bị thụ thương, cũng chính là Cực Kiếm Đại Tôn thị thương. Thù này không đội trời chung, Cực Kiếm Đại Tôn sao có thể từ bỏ ý đồ? Chỉ tiếc, Thiên Duy Chi Môn hiện tại sắp mở ra, hắn lại không muốn có chuyện gì xảy ra, vì vậy chỉ có thể cưỡng chế lửa giận trong lòng.

- Lý Nhạc Phàm, ngươi nên bảo trụ tính mệnh mình cho tốt, bản tọa sẽ tự mình tới lấy.

Một tiếng hừ lạnh vang lên, hư ảnh Cực Kiếm Đại Tôn vọt lên, nhanh chóng rời đi, ngoại trừ mặt đất ngổn ngang, cũng không có lưu lại một dấu tích nào.

...

Đi? Không ngờ Cực Kiếm Đại Tôn cứ như vậy mà rời đi?

Trong lòng mọi người vô cùng kinh ngạc, không rõ Cực Kiếm Đại Tôn vì sao lại rời đi. Tuy rằng nói, Lý Nhạc Phàm cường đại là điều không thể nghi ngờ, thế nhưng còn chưa mạnh tới mức một chiêu đánh bại Cực Kiếm Đại Tôn.

Sau đó, ngay lập tức trên bầu trời truyền đến thanh âm của Thiên Khung Đại Tôn.

- Trung ương Hậu Thổ giới là thượng cổ chiến trường, trong ngoài đều có âm sát chi khí ngưng kết, oán niệm không tiêu tan, những tu sĩ bình thường dám xâm nhập chỉ có đường chết...

- Chỉ là, hiện nay âm sát chi khí trong Hậu Thổ giới đã nhạt dần, oán khí bị phong ấn, các ngươi mau vào trong tìm kiếm cơ duyên của chính mình...

- Đi thôi.

Thanh âm dần dần nhỏ dần, cuối cùng tiêu tán trong thiên địa.

 Chương 138: Đường tu lực

- Hừ!

Một tiếng kêu đau đớn vang lên, Cực Kiếm Đại Tôn thu hồi hư ảnh, thân thể có chút run rẩy, tựa hồ bị trùng kích không nhỏ, thế nhưng rất nhanh liền bị hắn trấn áp xuống.

- Cực Kiếm, cảm giác hiện tại ra sao?

Nguyên Hoang Đại TÔn có chút tiếu ý nói:

- Chỉ là một tiểu bối, không ngờ lại có thể đoạn đi một tay của hóa thân do ngươi ngưng tụ, đây không phải giống như câu thường nhân thường nói, chơi với ưng có ngày bị ưng mổ mù mắt sao?

Cực Kiếm Đại Tôn phẫn nộ phản bác:

- Lần này lão phu đã tính sai, chỉ là, cho dù Nguyên Hoang Đại Tôn ngươi đi vào cũng có kết quả như vậy. Lý Nhạc Phàm này tuyệt đối không đơn giản, không ngờ hắn chỉ dựa vào huyết nhục thân thể cũng có thể kháng cực lại Cực điểm lực của lão phu, còn có văn ấn bạch sắc, từng đạo đều vô cùng quỷ dị, không biết là vật như thế nào.

Nguyên Hoang Đại Tôn nghe vậy tức thì an tĩnh lại.

Cực Kiếm Đại Tôn nói không sai, trong chư vị Đại Tôn, nếu luận về lực công kích thì Cực Kiếm Đại Tôn đứng đầu, nếu như ngay cả hắn cũng không làm gì được Lý Nhạc Phàm, ngược lại lại ăn quả đắng như vậy, thế thì cho dù có là Đại Tôn khác đặt vào vị trí của hắn, kết quả cũng không kém bao nhiêu. Huống chi, hiện tại là thời kỳ vô cùng nhạy cảm, không đám vì một chút khí phách mà làm lỡ chính sự.

- Vô Danh thực là giỏi tính toán, trước khi viên tịch lại còn chôn xuống một hạt giống cho Phật Tông, hiện tại khỏa hạt giống này rốt cuộc cũng đã nảy mầm.

Thiên Khung Đại Tôn bất đắc dĩ nở nụ cười, thế nhưng lúc này trong lòng hắn cũng không lo lắng nhiều lắm, dù sao hắn cùng với Lý Nhạc Phàm cũng không có mâu thuẫn quá lớn. Bằng vào sự cường thế một môn song Tôn hiện tại, cho dù Phật Tông còn tồn tại hay không cũng không ảnh hưởng quá lớn tới bọn họ. Huống chi Lý Nhạc Phàm không thiếu bằng hữu ở Thánh Vực, bằng vào tầng quan hệ này, nói không chừng còn có thể lợi dụng một phen, để Lý Nhạc Phàm khắc chế những Đại Tôn khác cũng là một chủ ý không tồi.

Nguyên Hoang Đại Tôn liếc mắt nhìn Thiên Khung Đại Tôn, trong lòng thầm nghĩ, nếu như để Lý Nhạc Phàm trưởng thành hơn nữa, có thực lực chân chính chống lại Đại Tôn. Như vậy việc đối phó với Phật Tông lại khó mà thực hiện được.

Hiên Viên Đại Tôn cười cười không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Thánh Ngôn Đại Tôn cũng im lặng, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.

Trong chư vị Đại Tôn ở đây chỉ có Minh Huyễn Đại Tôn không có lên tiếng, cũng không có biểu lộ tâm tình của mình, hắn luôn tạo cho người ta cảm giác siêu nhiên.

Mấy vị Đại Tôn trầm mặc, trong lòng mỗi người đều có ý niệm khác nhau.

Lê trưởng lão và Phượng trưởng lão nhìn nhau, khóe miệng khẽ nhếch lên có chút tiếu ý.

- Đại trưởng lão, Lý Nhạc Phàm kia rốt cuộc là có lai lịch ra sao? Ta dùng Cửu Thiên đại diễn số cũng không tính ra được căn cơ của hắn, còn quang văn bạch sắc vừa rồi, khiến cho ta có chút sợ hãi.

- Người này là bằng hữu của Thiết Huyết, hắn càng cường đại, đối với chúng ta càng có lợi.

- Ta chỉ có chút lo lắng, sẽ có chuyện xấu gì đó xảy ra.

- Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên, hiện tại chúng ta đã đi tới một bước này, không phải bằng lực một người có thể thay đổi cục diện, thành hay bại vậy phải để xem thiên ý.

- Ân.

Hai người truyền âm nói chuyện với nhau.

....

Phía dưới, bầu không khí lúc này có chút ngưng trọng.

Đại Tôn có chỉ dụ, để cho mọi người đi tìm cơ duyên của mình, thế nhưng sự hung hiểm của Hậu Thổ giới đã khắc sâu vào trong lòng mọi người, khiến cho bọn họ có chút do dự. Mà có người, lúc này vẫn đang chìm đắm trong cuộc chiến giữa Lý Nhạc Phàm và Cực Kiếm Đại Tôn vừa rồi, thật lâu chưa có tỉnh lại.

Lần thứ hai nhìn về phía Nhạc Phàm, trong lòng không ít người hiện tại tràn ngập sự kiêng kỵ và sợ hãi thật sâu.

...

- Sư phụ!

Long Tuấn và Đình Nghị là người thứ nhất vọt tới bên người Nhạc Phàm, Thiết Huyết và đám người Khấu Phỉ cũng xúm lại.

- Sư phụ, người có sao không? Có bị thương hay không?

Đình Nghị quan tâm hỏi. Long Tuấn tức giận nói:

- Tiểu tử thối nhà ngươi, sư phụ lão nhân gia ngài sao có khả năng bị thương cho được, ngươi không phát hiện ra dáng vẻ chật vật của Cực Kiếm lão quỷ kia sao? Hắc hắc hắc...

Vừa nghĩ tới đường đường là Đại Tôn không ngờ lại bị sư phụ mình đoạn đi một tay, sau đó chật vật đào tẩu, tâm lý Long Tuấn vô cùng thống khoái, những ủy khuất cùng thống khổ khi trước toàn bộ tiêu tan thành mây khói.

Nhìn Nhạc Phàm và hai tên đồ đệ này, mọi người vừa buồn cười lại có chút ước ao.

Mặc kệ Long Tuấn và Đình Nghị lảm nhảm ra sao, thế nhưng tình cảm của họ đối với Nhạc Phàm cũng không có nửa phần giả tạo, đó chính là tình cảm và sự tôn kính xuất phát từ nội tâm. Trước mặt Lý Nhạc Phàm, bọn họ giống như vĩnh viễn đều là hai hài tử choai choai năm đó.

- Nhạc Phàm, ta biết tiểu tử ngươi mạng lớn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng chết như vậy mà!

Thiết Huyết vỗ vai Nhạc Phàm, ngoài miệng tuy rằng không nói nhiều, thế nhưng trong mắt tràn ngập vẻ thân thiết.

Khấu Phỉ và đám người Vương Sung cũng như vậy, bọn họ hiểu rõ, Lý Nhạc Phàm lần này bị Cực Kiếm Đại Tôn tính kế, nhất định là hung hiểm vạn phần, hiện tại thấy đối phương bình yên vô sự trở về, quả thực l chuyện tình đáng mừng nhất.

- Nhạc Phàm đại ca....

Thích Minh Hữu đi tới trước mặt Nhạc Phàm, khóe mắt có chút ướt át.

Nhạc Phàm vỗ vỗ vai hắn, nhìn ánh mắt thân thiết chung quanh, hắn cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cách đó không xa, hắn y nhân nhìn về phía Nhạc Phàm, hốc mắt có chút đỏ lên.

- Lão đệ, không đi tới đó sao?

Thấy sự nghi hoặc trong lời nói của Bạch Tố Vân, hắc y nhân nhàn nhạt lắc đầu, lại nhìn về phía trước. Bất tri bất giác, bên người Lý Nhạc Phàm tập trung rất nhiều bằng hữu, nhớ lại thân ảnh cô độc thời niên thiếu kia, trong lòng hắc y nhân không khỏi cảm khái.

...

Phía Phật Tông, đám người Liễu Nhân thật vất vả mới từ trong chấn động tỉnh lại, trên mặt mỗi người đều tràn ngập lửa nóng và chấn động. Thế nhưng Lý Nhạc Phàm hiện tại lại bị đám bằng hữu vây quanh, đám người Liễu Nhân không tiện tiến lên.

Một lát sau, Nhạc Phàm chủ động đi tới:

- Đại sư, thương thế chư vị tiền bối thế nào rồi?

- A di đà phật! Đa tạ hộ pháp quan tâm, chúng ta không còn gì đáng ngại nữa.

Đám người Liễu Nhân chắp tay, vẻ mặt vô cùng khách khí. Nếu như nói, ban đầu bọn họ tôn kính Lý Nhạc Phàm chính là bởi vì thân phận và sự phân phó của Vô Danh Đại Tôn. Thế nhưng hiện tại, một kích phế đi cánh tay của hư ảnh kia, sự tôn trọng và sùng kính của bọn họ hoàn toàn phát ra từ nội tâm.

- Hộ pháp, lẽ nào người... Người đã cảm ngộ cảnh giới Đại Tôn?

Cố nén tâm tình kích động trong lòng, Liễu Nhân đem nghi hoặc trong lòng mọi người hỏi ra. Lý Nhạc Phàm có thể chiến thắng hư ảnh của Cực Kiếm Đại Tôn, điều này nói rõ Lý Nhạc Phàm đã sở hữu thực lực Đại Tôn. THế nhưng trên người Lý Nhạc Phàm bọn hắn lại không cảm giác được một tia khí tức của Đại Tôn, thậm chí còn không cảm giác được sự lưu chuyển của chân nguyên.

- Còn chưa có....

Nhạc Phàm biết suy nghĩ trong lòng mọi người, vì vậy nói thẳng:

- Lần này sau khi ta bị rơi vào trong núi, phá lại lập, cho nên mới có thể chống lại Cực Kiếm Đại Tôn, trên thực tế ta cũng không có ngưng tụ ra thế giới của bản thân, hơn nữa con đường tu luyện của ta khác với Đại Tôn, thứ bọn họ tu là đạo, còn ta tu là lực.

Đúng vậy, Đại Tôn chính là tu đạo, lấy cảm ngộ thiên đạo diễn biến ra thế giới, trở thành chúa tể một phương. Mà Lý Nhạc Phàm thì tu lực, lấy huyết nhục thân thể ngưng tụ thiên địa lực, phá toái hư không, trở thành chúa tể thiên địa.

Tu lực! Hai chữ ngắn ngủi đã nói rõ lực lượng hiện tại của Nhạc Phàm. Vô luận là ngưng tụ tiễn hồn, hay là rèn đúc thân thể, hoặc là sở hữu ý chí võ đạo cường đại, tất cả những thứ này đều thuộc về lực lượng của chính mình.

Từ thời xa xưa, người tu lực sở hữu lực lượng vô pháp vô thiên, có thể hái sao, một quyền có thể chấn nát vạn vật.

Chỉ tiếc, đường tu lực có nhiều gian nan, cuối cùng có thể kiên trì lại không có mấy người. Mà sau khi vài lần thiên địa đại kiếp nạn qua đi, Tu Hành Giới dần dần suy sụp, người tu lực không còn nữa. Ngàn vạn năm qua, không biết có bao nhiêu thiên tài, cường giả ngã xuống trong dòng sông dài lịch sử, có thể trở thành Đại Tôn, không ai không phải là tuyệt thế thiên kiêu? Thế nhưng cho dù là Đại Tôn, cũng không dám đơn giản thử nghiệm, huống chi là kẻ khác.

Mặc dù lời nói của Nhạc Phàm vô cùng nhẹ nhàng, thế nhưng mọi người có thể cảm nhận được trong đó có bao nhiêu gian nan và hung hiểm.

Đương nhiên, Nhạc Phàm cũng không có nói ra chuyện huyết mạch của bản thân, chuyện này ngay cả chính hắn cũng không rõ nguyên nhân trong đó, hơn nữa hiện tại cũng không phải là lúc nói chuyện phiếm, bởi vì vẻ mặt Thích Minh Hữu và Thiết Huyết có chút không thích hợp.

- Tiểu huynh đệ.

Một thanh âm già dặn vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại, hóa ra là đám người Bạch Tố Vân đang tiến tới.

 Chương 139: Tâm cơ của Cực Kiếm Đại Tôn

Cuộc đời của Lý Nhạc Phàm, trải qua bao nhiêu nhấp nhô, không biết đã phải chịu bao nhiêu nguy hiểm và đau khổ, hắn có được thành tựu ngày hôm nay, tất nhiên không thể thiếu nỗ lực và sự kiên trì của bản thân hắn. Thế nhưng trên con đường đầy chông gai này, nếu như không có bằng hữu cổ vũ và giúp đỡ, chỉ sợ hắn cũng không đi được xa như vậy. Hắn vĩnh viễn cũng không quên, người từng vươn hai tay, giúp đỡ hắn, mà Bạch Tố Vân này chính là một trong số đó.

Năm đó, nếu như không có kỳ ngộ trong rừng, nếu như không phải có Bạch Tố Vân chỉ điểm, nếu như không có ý chí ngộ đạo, thực lực của Lý Nhạc Phàm sẽ không đột nhiên tăng mạnh như vậy, có thể hắn đã sớm đi một con đường khác. Đoạn thời gian ở chung cùng Bạch Tố Vân, có thể nói là một bước ngoặt trên con đường nhân sinh của hắn.

- Lý mỗ ra mắt chư vị...

Nhạc Phàm chào hỏi đám người Thánh Vực, sau đó khom người thi lế với Bạch Tố Vân, trong mắt tràn ngập sự cảm kích:

- Lý Nhạc Phàm bái kiến Bạch tiền bối, tiền bối hiện tại vẫn khỏe chứ?

Đối với người thường mà nói, mười năm rất dài, rất nhiều sự tình sẽ bị lãng quên đi, thế nhưng đối với người tu hành như Bạch Tố Vân, thời gian mười năm bất quá chỉ là một lát mà thôi, khi nhớ tới mọi chuyện, phảng phất như nó mới xảy ra ngày hôm qua vậy. 

- Tốt, tốt, tốt!

Bạch Tố Vân vội vã nâng Lý Nhạc Phàm dậy, cười nói:

- Tiểu huynh đệ hiện tại đã là hộ pháp Phật Tông, địa vị tôn quý, há có thể cúi đầu trước lão phu? Mau đứng lên đi, ha ha!

- Năm đó nếu như không có tiền bối chỉ điểm, Nhạc Phàm sao có ngày hôm nay, cho dù có quỳ xuống thì có là gì?

Vẻ mặt Nhạc Phàm chân thành khiến cho Bạch Tố Vân cảm thấy vô cùng cảm động.

Người thanh niên tóc bạc cô độc năm đó, hiện tại đã chân chính là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, nhất là sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, vẫn duy trì một tấm lòng như cũ, thực sự là đáng quý.

- Tiểu huynh đệ không cần để ý tới mấy thứ đó.

Bạch Tố Vân khoát tay áo, nhàn nhạt mỉm cười nói:

- Ngươi là người phi thường, có đại trí tuệ cùng với nghị lực, cho dù không gặp phải lão phu ngươi cũng sẽ có thành tựu bất phàm.

Thấy Nhạc Phàm còn muốn hành lễ, Bạch Tố Vân lại nâng đối phương lên nói:

- Được rồi, được rồi, ngươi với ta cũng coi như là bằng hữu, không cần khách khí như vậy. Chuyện này nếu như để đám phật đồ Phật Tông biết, còn không liều mạng với lão phu sao? Ha ha

- A di đà phật!

Liễu Nhân chắp tay, trên mặt có chút bất đắc dĩ nói:

- Bạch huynh nói đùa rồi, tất cả đều do thiên định. Bất luận ở vào hoàn cảnh nào cũng không thể thay đổi, nếu như hộ pháp có thể gặp được Bạch huynh, vậy đó là duyên phận tạo hóa của hai người.

- Không nói tới vấn đề này nữa.

Bạch Tố Vân thu liễm nụ cười nói:

- Lão hòa thượng, ta hẳn nên chúc mừng các ngươi a. Trận chiến của Nhạc Phàm và Đại Tôn ngày hôm nay rất nhanh sẽ truyền ra toàn bộ Tu Hành Giới, tin tưởng đám người có chủ ý tới Phật Tông sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sau này có Nhạc Phàm thủ hộ, Phật Tông cũng có thể tránh khỏi khó khăn hiện tại.

Những năm gần đây, Phật Tông ở thế yếu, Liễu Nhân làm chủ sự Phật Tông, vẫn luôn lo lắng không ngớt, hiện tại nhìn thấy lão bằng hữu có thể buông một ít việc, trong lòng Bạch Tố Vân cũng cảm thấy được an ủi đôi chút.

Hai người biết nhau nhiều năm, mặc dù lập trường khác nhau, thế nhưng vô cùng tâm đầu ý hợp. Trên thực tế, những người đã từng là Thập đại cao thủ trong thiên hạ đều có chút giao tình, chỉ là bọn hắn rất ít khi tụ lại một chỗ, dù sao phía sau bọn họ còn có Đại Tôn.

- A di đà phật! Thiện tai, thiện tai!

Đám người Liễu Nhân cùng chắp tay niệm một tiếng phật hiệu, dường như muốn phát tiết ra tâm sự đè nặng trong lòng nhiều năm.

Bạch Tố Vân thở dài, lại quay về phía Nhạc Phàm nói:

- Tiểu huynh đệ, tuy rằng hôm nay ngươi đoạn một tay của Cực Kiếm Đại Tôn, thế nhưng đây cũng chỉ là một hóa thân mà thôi, lực lượng vẫn kém một thành bản tôn, cho nên ta thiết nghĩ ngươi không nên tự cao tự đại.

Nhạc Phàm nghe vậy có chút đăm chiêu, sau đó lại hỏi:

- Bạch tiền bối, vậy thực lực chân chính của Cực Kiếm Đại Tôn ra sao?

Trầm ngâm một lát, Bạch Tố Vân có chút nghiêm túc nói:

- Thực lực của hắn phi thường đáng sợ, được xưng tụng là người có công kích mạnh nhất trong các Đại Tôn, dường như đã tới cảnh giới vạn pháp quy nhất, không gì không phá nổi, hơn nữa trong linh giới của hắn đã diễn biến ra một tia lôi đình chi lực...

- Lôi đình chi lực?

Nhạc Phàm nghĩ ngợi, vẻ mặt có chút nghi hoặc.

Bạch Tố Vân thấy thế khẽ gật đầu nói:

- Không sai! Chính là lôi đình chi lực, lôi đình chi lực chính là một trong những bản nguyên, sở dĩ, thế giới Đại Tôn diễn biến ra cũng không ổn định, giống như là đứa trẻ vừa mới sinh ra, cần bản nguyên lực bổ sung mới có thể lướn mạnh, bản nguyên lực càng nhiều, thế giới càng vững chắc, thực lực của hắn lại càng mạnh. Nếu như một ngày nào đó thế giới thành hình, Đại Tôn mới chân chính tiến vào viên mãn chi cảnh, tới lúc đó, Đại Tôn có thể siêu thoát một phương, phá toái hư không, tiến vào vĩnh hằng hỗn nguyên, tiêu diêu tự tại.

Nói tới đây, trong mắt Bạch Tố Vân có chút cảm khái.

Vĩnh hằng hỗn nguyên, tiêu diêu tự tại, thứ đó thần bí ra sao, không thể dùng ngôn ngữ để chỉ ra được. Nhạc Phàm từng nghe Vô Danh Đại Tôn đề cập qua, thế nhưng ngay cả bản thân Đại Tôn cũng không các nào hình dung được sự huyền diệu của nó.

Sau đó, Bạch Tố Vân lại nói:

- Tiểu huynh đệ, ngươi biết vì sao Cực Kiếm Đại Tôn lại tính kế ngươi không?

- Tại sao? Chẳng lẽ còn có nguyên nhân nào khác? cũng 

Nhạc Phàm giật mình, lập tức nhíu mày. Trong suy nghĩ của hắn, bản thân mình đả thương hai vị môn đồ của Cực Kiếm Đại Tôn, cùng với hắn kết thành thù hận, Cực Kiếm Đại Tôn tính kế mình cũng là chuyện tình hắn đã dự liệu, lại phái Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân truy sát hắn cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng khi nghe Bạch Tố Vân hỏi như vậy, tất nhiên trong này có thâm ý khác.

Ngẫm lại cũng đúng, Đại Tôn chính là tồn tại chí cao vô thượng trong thiên hạ, những ân oán tình cừu với bọn hắn hết thảy đều là phù vân, duy nhất chỉ có lợi ích mới là vĩnh hằng. Nếu như chỉ vì môn hạ của mình mà đi tính kế một tiểu bối, quả thực không phải là chuyện tình vẻ vang gì, dù sao mỗi một Đại Tôn đều cực kỳ coi trọng mặt mũi. Nếu Cực Kiếm Đại Tôn đã làm như vậy, khẳng định là có ý đồ khác.

Thấy Nhạc Phàm cúi đầu trầm tư, Bạch Tố Vân trầm giọng nói:

- Nếu như lão phu đoán không sai, Cực Kiếm Đại Tôn hẳn muốn mượn ngươi để tá nhĩ thành đạo.

- Tá nhĩ thành đạo?

Nhạc Phàm kinh ngạc, trong đầu hiện lên vô số ý niệm.

Bạch Tố Vân gật đầu, chậm rãi nói:

- Đại Tôn chi đạo, các con đường đều bất đồng, tỷ như thứ Vô Danh Đại Tôn ngộ chính là một chữ "khổ", đem khó khăn của nhân gian, các loại khổ đau của con người dung nhập vào bên trong thế giới của mình. Trong những Đại Tôn khác, THiên Khung Đại Tôn ngộ "thiên", Nguyên Hoang Đại Tôn ngộ "cổ", Thánh Ngôn Đại Tôn ngộ "huyền", Minh Huyễn Đại Tôn ngộ "tình", mà Cực Kiếm Đại Tôn thì ngộ "cực", kiếm cực chi đạo, cũng chính là phá diệt chi đạo.

- Linh giới chính là thế giới do Đại Tôn diễn biến ra, thế nhưng Cực Kiếm Đại Tôn lại để trong thế giới này vô số kiếm khí, mà sau khi ngưng tụ thành một điểm, điểm này chính là cực giới điểm, uy lực của nó còn trên cả Đại Tôn, nếu như một khi bạo phát đủ để hủy thiên diệt địa. Nguyên nhân chính là vì lực lượng của hắn quá mức hung tàn, muốn tiến thêm một bước nữa sẽ trở nên vô khó khăn, vì vậy hắn một mực tìm kiếm ngoại lực, cầu đột phá tới chí cực.

Dừng một chút, Bạch Tố Vân nhìn về phía Nhạc Phàm nói:

- Tiễn hồn của ngươi thiên hạ vô song, có thể làm tan biến vạn vật, mà hiệu quả của nó lại vừa vặn tương đồng với linh giới của Cực Kiếm Đại Tôn, thậm chí nếu tính về tốc độ và lực phá hoại, so với cực điểm lực còn tốt hơn...

- Vì vậy Cực Kiếm Đại Tôn mới đánh chủ ý tới ta?

Nhạc Phàm tiếp tục nói:

- Hắn muốn dùng sát kiếp giúp đỡ ta nhanh chóng mạnh lên, sau đó bức ta cùng hắn đánh một trận, cho ta mượn uy thế của hắn để đột phá. Đương nhiên, một khi ta thất bại, chỉ có con đường chết.

Trải qua sự chỉ điểm của Bạch Tố Vân, Nhạc Phàm trong nháy mắt đã đem toàn bộ sự việc ra nói một cách rõ ràng.

Đồng thời, mọi người chung quanh đều vì phần tâm cơ này của Cực Kiếm Đại Tôn làm cho lạnh người. Đường đường là Đại Tôn, vì lợi ích của mình, không ngờ lại không từ thủ đoạn như vậy, quả nhiên là hạng người vì tư lợi bản thân. Nếu như thế này, Thiên Khung Đại Tôn để chúng tu sĩ tiến vào Hậu Thổ giới tìm kiếm cơ duyên tất có mục đích khác.

Cảm xúc ngổn ngang trong lòng, mọi người trầm mặc không nói gì.

 Chương 140: Phệ Mệnh

- Lý đại ca.

Bên ngoài đoàn người, Phương Hàm vẫy vẫy tay, sau đó tiến tới.

- Lý đại ca, huynh thực sự quá cường đại a, ngay cả Cực Kiếm Đại Tôn cũng không phải là đối thủ của huynh, không hổ là người mà ta vẫn sùng bái. Ha ha ha

Vẻ mặt Phương Hàm kích động cười to, đâu giống một thiếu nữ, quả thực so với một đại nam nhân còn thô lỗ hơn, phảng phất như người đánh bại Đại Tôn không phải là Nhạc Phàm mà là chính nàng ta.

Mọi người thấy vậy không khỏi bật cười, sau đó lại nhìn Long Tuấn.

Nhạc Phàm bất đắc dĩ cười cười, ánh mắt rơi vào phía lão giả sau lưng Phương Hàm, trong lòng không khỏi xuất hiện cảm giác quen thuộc, giống như là từng gặp mặt ở nơi nào.

- Tiểu huynh đệ, không nghĩ tới chúng ta lại gặp lại ở chỗ này, thực sự là có duyên a.

Huyền Cơ lão nhân cười dài đánh giá Nhạc Phàm, hắn có cảm giác trên người đối phương có sự thay đổi khác thường. Vì vậy, hắn lại theo thói quen suy tính mệnh cách, thế nhưng tâm thần hắn lại bị phản chấn, trong đầu xuất hiện một mảnh trống rỗng.

- Ngươi là....

Nhạc Phàm nhìn Huyền Cơ lão nhân, hắn biết, đối phương khẳng định là biết mình, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn hắn lại không thể nhớ nổi rốt cuộc đã gặp ở nơi nào.

Huyền Cơ lão nhân sau khi bình tĩnh lại, cười nói:

- Tiểu huynh đệ có còn nhớ rõ, mười năm trước trên một ngọn núi lớn, ngươi từng cứu một người ở trên vách đá không? Người nọ chính là lão phu. Lúc đó ngươi vội tìm người, vô cùng vội vã, cho nên chắc hẳn không nhớ được. Chỉ là lão phu vì cảm tạ ân cứu mạng của ngươi cho nên đã bói cho ngươi một quẻ, chỉ tiếc mệnh cách của ngươi kỳ lạ, cuối cùng cũng không tính được ra cái gì.

- Ngươi... Hóa ra ngươi là lão tiên sinh khi đó.

Nhạc Phàm như bừng tỉnh, lập tức hồi tưởng lại việc xảy ra khi đó.

Lại nói đến, việc này có liên quan tới Nhạc Phàm.

Mười năm trước, Nhạc Phàm bước vào Thiên Đạo, đưa tới dị tượng thiên triệu, khiến cho những núi non chung quanh xuất hiện địa chấn mạnh mẽ, mà Huyền Cơ lão nhân bị ảnh hưởng của địa chấn, nhất thời vô ý trượt chân rớt xuống đỉnh núi, nếu như không có Nhạc Phàm trùng hợp đi qua, Huyền Cơ lão nhân sợ rằng đã sớm đi đời.

Mặc dù Nhạc Phàm cũng không tin cái gì thiên số mệnh vận, thế nhưng vẫn có thứ tựa hồ chi phối hành động của hắn, dường như đó chính là nhân quả chi đạo trong miệng thường nhân.

- Lý đại ca...

Phương Hàm tiến tới nói:

- Ta giới thiệu với huynh một chút, đây là sư bá của ta, chưởng giáo Thiên Cơ Môn, người đời xưng tụng là Huyền Cơ lão nhân.

- Nguyên lai là sư huynh của Không Giới đại sư.

Sau khi nghe nói thân phận lão giả, Nhạc Phàm không khỏi nhớ tới Không Giới năm đó, trên người bọn họ, Nhạc Phàm cảm nhận được hai loại khí chất khác nhau, một người tiêu sái không kiềm chế, cả đời nghịch thiên mà tới, cuối cùng khó thoát khỏi mệnh kiếp, mà người còn lại thì cẩn trọng, thâm tàng bất lộ.

Sau khi bình phục tâm tình, Nhạc Phàm nhìn chỗ sâu trong Hậu Thổ giới, sau đó nhìn về phía Huyền Cơ lão nhân nói:

- Lão tiên sinh, chuyến này đường đi hung hiểm vạn phần, Lý mỗ có chút bất an trong lòng, trước khi đi, thỉnh lão tiên sinh coi cho chúng ta một quẻ.

Coi một quẻ?

Mọi người ngẩn ra, cả đám kinh ngạc nhìn Nhạc Phàm, giống như là trên mặt đối phương có hoa vậy. Trong ấn tượng của bọn họ, Lý Nhạc Phàm hành sự trầm ổn quyết đoán, từ trước tới nay không tin quỷ thần, lão thiên, hôm nay vì sao lại đột nhiên đổi tính như vậy?

Huyền Cơ lão nhân nhíu mày, liếc nhìn Nhạc Phàm thật sâu. Thế nhưng lúc này hai mắt đối phương thanh minh, nội liễm thâm thúy, không giống như người mê tín, ngược lại dường như là có tin tức gì đó truyền lại khiến cho hắn làm như vậy.

Trầm ngâm một lát, Huyền Cơ lão nhân nói:

- Hậu Thổ là kiếp địa Cổ Vực, trong ngoài âm khí rất nặng, hung thần ngưng tụ, oán niệm vô biên, người tiến vào bên trong nếu như có một tia tham niệm sẽ gặp tâm ma phóng đại vô hạn, rơi vào trong điên cuồng, cuối cùng kiệt lực mà chết.

Đình Nghị bên cạnh không nhịn được mà nói:

- Cái kia... Huyền Cơ tiền bối, vừa rồi không phải THiên Khung Đại Tôn đã nói âm sát đã nhạt, oán khí cũng đã bị phong ấn sao? Chẳng lẽ còn có nguy hiểm nào khác?

Huyền Cơ lão nhân không muốn đề cập nhiều tới chuyện tình của Hậu Thổ giới, hắn chỉ nhàn nhạt nói:

- Nơi hung hiểm, tất có đại kiếp nạn phủ xuống. Các ngươi ở Cổ Vực nhiều ngày, thân thể bất tri bất giác đã bị sát khi ăn mòn, sau này đi ra ngoài nếu như không hảo hảo điều dưỡng, tu vi khó có thể tiến thêm một bước. Hơn nữa, ta nhìn các ngươi, trong đó có không ít người ở giữa ấn đường có tử khí lượn lờ, sát lục ngưng tụ mà không tiêu tan, hiển nhiênphạm vào sát kiếp, nếu như các ngươi vẫn muốn tiến vào trong đó, nhất định sẽ là cửu tử nhất sinh... Cửu đại diện cho cực, đại biểu cho một loại cực hạn, Cửu tử đại biểu cho tử vong cực hạn, hầu như không có khả năng sống sót. Mà nhất chỉ là bắt đầu, chính là thiên địa thời sơ khai, vạn vật chi xuất hiện, khởi nguyên của sinh mệnh. Cửu tử nhất sinh, hi vọng xa vời, đi con đường nào, còn phải do chính các ngươi tự mình quyết định.

Nghe Huyền Cơ lão nhân nói xong, trên mặt mọi người không khỏi hiện lên vẻ suy tư, bầu không khí càng thêm thâm trầm.

Những người ở đây ai không phải là cao thủ đứng đầu hoặc cường giả đỉnh phong trong Tu Hành Giới, tự nhiên sẽ không bị ngoại vật mê hoặc, nếu như những lời này là do kẻ khác nói ra, ngay cả một chữ bọn họ cũng kiên quyết không tin tưởng, thế nhưng người nói ra những lời này không phải là ai khác, mà chính là đệ nhất kỳ nhân trong Tu Hành Giới, chưởng giáo đời này của Thiên Cơ Môn, Huyền Cơ lão nhân.

Cho nên, mọi người phải thận trọng suy nghĩ. Nhất là Thiên Đạo cường giả như Bạch Tố Vân, chỉ có người ở bên trong mới biết được trong đó có bao nhiêu hung hiểm, cho dù đám người ở ngoài như bọn họ, cũng chỉ có thể ở bên ngoài nhìn vào, nếu như vượt quá, tất sẽ chết không có chỗ chôn. Năm đó, những Thiên Đạo cường giả tiến vào cũng không ít, thế nhưng cuối cùng sống sót trở ra lại không có mấy người.

Phương Hàm kỳ quái nhìn Huyền Cơ lão nhân, nàng đang muốn mở miệng nói thì thấy Huyền Cơ lão nhân đã lắc đầu, ý bảo nàng không nên hỏi nhiều.

Lúc này, Long Tuấn lại nói:

- Đại sư nói không sai, Hậu Thổ giới vô cùng hung hiểm, ta từng ở đó một thời gian, quả thực đó chính là nơi người sống không nên đi vào a.

- Cái gì? A Tuấn ngươi từng đi vào sao?

Đình Nghị trừng mắt nhìn, lúc này hắn mới nhớ tới Long Tuấn và hai người Huyền Cơ lão nhân vừa mới từ trong Hậu Thổ giới đi ra.

Long Tuấn gật đầu nói:

- Mấy ngày nay ta cùng hai người Huyền Cơ tiền bối vẫn ở trong Hậu Thổ giới, đạo kim sắc quang trụ kia chính là hai người Huyền Cơ lão nhân phong ấn mà xuất hiện.

- Thì ra là thế.

Mọi người gật đầu, Bạch Tố Vân lại hỏi:

- Vậy theo ý Huyền Cơ tiên sinh, chúng ta nên làm như thế nào?

Huyền Cơ lão nhân liếc mắt nhìn Nhạc Phàm, sau đó nghiêm túc nói:

- Nơi đây hung hiểm, ta khuyên mọi người tốt nhất là không nên đi.

Mọi người nghe vậy trầm mặc không nói gì.

Bạch Tố Vân có chút cảm khái nói:

- Đường tu hành vốn là vạn khổ, không được phép lùi bước, tâm nguyện cả đời này của lão phu chính là truy cầu võ đạo đỉnh phong, vì vậy chuyến này không thể không đi.

Có Bạch Tố Vân dẫn đầu, đám người Văn Tông Thanh và Lỗ Thứ cùng các Thiên Đạo cường giả khác đều biểu thị ý tứ của mình. Chỉ là, sau lại suy nghĩ tới sự an toàn nên bọn họ để đám người Thạch Kiền ở lại.

- A di đà phật!

Chắp hai tay lại, đám người Liễu Nhân đứng ở phía sau Nhạc Phàm, giống như là đợi đối phương sai đâu đánh đấy.

- Khấu tiền bối, Vương Sung...

Nhạc Phàm nhìn Khấu Phỉ và Vương Sung, lúc này trong mắt hai người hiển lộ tinh quang, trịnh trọng gật đầu.

Thiết Huyết sau khi nói với Đồng Tường vài câu, cũng đứng dậy.

Mà Đình Nghị và Long Tuấn đang muốn mở miệng, Nhạc Phàm trực tiếp cắt ngang nói:

- Hai người các ngươi thực lực chưa đủ, ở chỗ này chờ ta.

- Sư phụ!

Đình Nghị có chút khẩn trương, định tiến lên thế nhưng Long Tuấn lại ngăn cản hắn nói:

- Việc này tốt hơn là nghe theo sư phụ, bên trong quá hung hiểm, sau khi chúng ta tiến vào trong đó, nếu như gặp phải nguy hiểm gì sư phụ sẽ phải phân tâm bảo hộ chúng ta, nói không chừng còn liên lụy tới người.

- A Tuấn, ngươi...

Đình Nghị tức giận, muốn giật cánh tay đối phương ra khỏi vai mình, thế nhưng lại thấy cánh tay hắn run run, trong mắt tràn ngập sự đau khổ. Làm huynh đệ nhiều năm, hắn làm sao không biết tính cách của huynh đệ mình. Long Tuấn nói không sai, Hậu Thổ giới khác với những địa phương khác, tất cả mọi việc bên trong đều không lường trước được, cho dù là Thiên Đạo cường giả cũng không có nửa phần nắm chắc, huống chi là hai người bọn hắn.

Mặc dù có chút không cam lòng, thế nhưng Đình Nghị cũng phải thừa nhận, hai người bọn hắn quả thực là gánh nặng của Lý Nhạc Phàm.

Quay đầu về phía Thích Minh Hữu và phu phụ Thiết Nam, Nhạc Phàm nói:

- Ba người các ngươi cũng lưu lại đi.

- Nhạc Phàm đại ca...

Không đợi Thích Minh Hữu và Thiết Nam phản bác, Nhạc Phàm nghiêm mặt nói:

- Minh Hữu, hiện tại ngươi mang trên vai trách nhiệm Thủ Lăng nhất tộc, tuyệt không thể đơn giản mạo hiểm... Còn Thiết Nam, đám người Tô gia gia còn đang ở trên đời, nếu như ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi bảo bọn hắn nên làm gì bây giờ?

- Tiểu huynh đệ nói không sai, việc này quyết định như vậy, mấy tiểu tử các ngươi toàn bộ lưu lại cho ta, chuẩn bị tốt công tác tiếp ứng a.

Bạch Tố Vân dứt khoát nói, đám người chung quanh im lặng không phản bác.

...

Sau khi an bài mọi chuyện, Văn Tông Thanh đột nhiên gọi Nhạc Phàm lại.

- Lý Nhạc Phàm, có người muốn gặp ngươi.

Văn Tông Thanh nghiêng người tránh ra, Nhạc Phàm nhìn về phía sau hắn, lúc này, cách đó không xa hắc y nhân cũng đang nhìn về phía hắn.

 Chương 141: Đường Mòn

- Chính hắn !

Nhìn thấy hắc y nhân xuất hiện, trong lòng Nhạc Phàm khẽ run, linh hồn giống như bị thứ gì đó hung hăng đâm vào !

Nhìn thấy vẻ mặt Nhạc Phàm khác thường, mọi người đều chú ý đến y.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Đinh Nghị vội vàng lên tiếng.

- Ách! Đúng rồi sư phụ… Vị hắc y nhân này chính là vị tiền bối đã đến giúp chúng ta bảo vê biên quan, nghe nói hắn là vì giúp người báo thù mà một đường đuổi giết Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân ngàn dặm. Không ngờ phút cuối lão quỷ Cực Kiếm lại ngăn cản, còn đánh trọng thương tiền bối nếu không có Bạch tiền bối xuất hiện kịp thời, thì sợ rằng tiền bối hắc y nhân này đã chết.

Long Tuấn cũng lên tiếng

- Sư phụ, vị tiền bối hắc y nhân này cũng dùng tiễn, hơn nữa cùng với tiễn hồn mà sư phụ ngưng tụ cực kỳ giống nhau, các người không phải là có quen biết đó chứ ?

Quen biết ? Nhạc Phàm vùng hắc y nhân này mới chỉ gặp nhau một lần, chưa biết diện mạo cùng tên gọi thì làm sao tính là quen biết được.

Hắn là ai ? Cuối cùng thì hắn là ai ?

Nhạc Phàm chăm chú nhìn, suy nghĩ liên tục thay đổi. Mình với hắc y nhân mới chỉ gặp mặt một lần, có thể gọi là bèo nước gặp nhau, nhưng mà đối phương không những truyền thụ cho mình ngự tiễn thuật, hơn nữa trong lời nói luôn tràn ngập sự quan tâm, lo lắng, thậm chí vì mình mà hắn sẵn sàng đối địch cùng với Đại Tôn. Ân tình như vậy, thật vượt xa giới hạn tình nghĩa, vậy đối phương cùng với mình rốt cuộc là quan hệ gì ?

Bạch Tố Vân nhìn thấy Nhạc Phàm đột nhiên sơ xuất, trong ánh mắt xuất hiện lo lắng.

- Tiểu huynh đệ, mau đi qua bên đó đi, người ta chắc có chuyện cần nói với ngươi đó.

Nhạc Phàm khẽ gật đầu, đi về hướng hắc y nhân.

Bọn Long Tuấn cũng nhanh chóng theo sau, không ngờ lại bị Bạch Tố Vân cản lại.

- Để một mình hắn qua đó đi, chúng ta chờ ở đây, không cần phải quấy rầy hai người họ.

Nghe thấy giọng điệu bất thường trong lời nói của Bạch Tố Vân, mọi người đều kinh ngạc, hai chân cũng tự giác dừng lại.

Ngồi trước mặt hắc y nhân, trong lòng Nhạc Phàm vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.

Hai người đối diện nhìn nhau, đều im lặng không lên tiếng, cả hai giống như đều đang đợi đối phương lên tiếng trước.

Một lát sau, hắc y nhân cất giọng khàn khàn nói.

- Hài tử, ngươi rất tốt, tất cả đều rất tốt. Bây giờ xung quanh người có nhiều bằng hữu vậy, ngươi sẽ không phải cô độc, cho nên, ngươi nhất định cần nhớ kỹ, phải sống thật tốt, còn có người đang chờ đợi ngươi đến đón, còn có người đang chờ ngươi trở về.

- Ở trong mắt ngươi, ta vẫn viễn là một tiểu hài tử sao ?

Trong lòng Nhạc Phàm chợt run rẩy, giọng nói đầy chua xót nói .

- Tiền bối, ngươi…Cuối cùng người là ai ? Có quan hệ như thế nào với ta? Vì sao nhiều lần giúp đỡ ta như vậy? Vì sao lại quan tâm ta như thế ?

- Có người quan tâm không tốt hay sao?

Hắc y nhân thở dài, ánh mắt lộ ra ưu thương nhàn nhạt.

- Thật ra, ta là ai không quan trọng, cứ xem ta như là một vị khách qua đường đi !

Khách qua đường ?

Một người vì người khác mà bất chấp sinh tử của bản thân, lại có thể chỉ là khách qua đường sao ? Khách qua đường có thể làm vậy sao ?

Trong lòng Nhạc Phàm xao động mãnh liệt, bất ngờ duỗi tay ra, muốn tháo mặt nạ trên mặt đối phương xuống… Nhưng đến giữa chừng, đột nhiên dừng lại, bàn tay run run.

- Ngươi sợ cái gì ?

Hắc y nhân vẫn bất động, ánh mắt như hai mũi tên nhắm thẳng vào Nhạc Phàm, đôi mắt giống như đâm thẳng vào tận tâm hồn đối phương.

- Ta sợ hãi sao ?

Nhạc Phàm đột nhiên rung mình, lúc này mới phát hiện ra cánh tay mình đang khẽ run rẩy.

Đúng vậy, mình sợ cái gì? Có điều gì đáng sợ chứ ?

Chậm rãi hạ tay xuống, Nhạc Phầm trầm mặc không nói.

Bên cạnh cột đá, Đinh Nghị dõi mắt chăm chú nhìn về phương xa, có chút thất thần.

Nhìn thấy huynh đệ có bộ dáng như vậy, Long Tuấn khẽ vỗ nhẹ lên vai nói.

- Tiểu Đinh tử, nghĩ gì vậy ?

- Không có gì…

Đinh Nghị thuận miệng trả lời, nhìn vẻ mặt không tin của Long Tuấn, đành thành thật nói.

- Ta…Ta đang nghĩ dến đám Chu nha đầu. Cổ Vực này, khắp nơi đều có nguy hiểm trùng trùng, ta lo lắng không biết bọn họ có gặp chuyện gì không, vì sao đến giờ vẫn chưa đến đây.

Trong lòng Long Tuấn cũng rất lo lắng, nhưng chỉ giấu kín mà không lộ ra bên ngoài, vì thế cười ha ha nói.

- Ngươi yên tâm đi, lúc trước ta đã tìm Huyền Cơ tiền bối giúp đỡ suy tính, mọi người đều sẽ không gặp chuyện gì đâu. Cho nên, đám Chu nha đầu, các nàng nhất định là gặp chuyện gì đó nên đến trễ, mấy người Không Văn đại sư chẳng phải đã nói rồi hay sao.

- Uhm !

Đinh Nghị gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.

- Tiểu Đinh tử, còn nhớ tình cảnh lần đầu chúng ta gặp nhau không ?

- Uhm, lúc ấy chúng ta vì một cái bánh màn thầu mà đánh nhau, lúc ấy tiểu tử ngươi vừa gầy lại vừa nhỏ, tất nhiên đánh không lại ta…

- Nhưng đến cuối cùng, ngươi vẫn chia cho ta một nữa.

- Đó là tại ta thấy tiểu tử ngươi đáng thương.

- Ha ha, vì vậy chúng ta mới thành huynh đệ.

- A Tuấn ! Có huynh đệ như người, lại còn có sư phụ, ta thật sự rất vui.

- Ta cũng vậy.

Huynh đệ hai người ngồi dựa lưng vào nhau, nhớ lại tất cả chuyện đã xảy ra, tất cả đều mới mẻ như mới hôm qua vậy.

Một lúc sau, Long Tuấn bất ngờ nói.

- Tiểu Đinh tử, ngươi đang suy nghĩ chuyện gì ?

Đinh Nghị trả lời.

- Vậy a Tuấn ngươi đang nghĩ cái gì ?

Đinh Nghị và Long Tuấn là huynh đệ nhiều năm như vậy, tất nhiên cả hai đã sớm tâm ý tương thông, chỉ một ánh mắt đã hiểu được suy nghĩ của đối phương.

- Vậy ngươi cũng đi chứ ?

- Tất nhiên

Hai người đồng thời xoay người, đối diện nhìn nhau, trong mắt tràn ngập ý cười.

Tại một địa phương trong Thánh Vực, Bạch Tố Vân sau khi đưa mọi người đến đây liền khẽ an bài một chút.

Phong Viêm do dự rất lâu mới đi về hướng Thích Minh Hữu.

- Tiểu huynh đệ, có thể nói chuyện với ta một chút được không ?

Được Phong Viêm chính diện mở lời mời, Thích Minh Hữu nhanh chóng đáp ứng.

Hai ngươi đến gần, Phong Viêm lên tiếng trước

- Tiểu huynh đệ, ta có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ, không biết có được hay không ?

Phong đại ca, xin cứ nói.

Thích Minh Hữu nghiêm túc gật đầu, không hề có chút khó xử nào.

Phong Viêm thở dài, giọng điệu buồn bã nói.

Những năm gần đây, ta đều bận tu luyện mà không chăm chỉ việc tế bái mẫu thân đại nhân, ta hy vọng nếu ngươi có thời gian thì giúp ta, thay ta đi xem lão nhân gia.

- Phong đại ca, ngươi…

Thích Minh Hữu đang muốn nói, Phong Viêm đã khoát tay ngăn lại.

- Ta là môn đồ của Đại Tôn, thì làm sao không biết hung hiểm hành trình lần này, Huyền Cơ tiền bối từng nói lần này là cửu tử nhất sinh cũng không sai, nếu như ta không thể trở về, thi ngươi hãy giúp ta đi tê bái một lần có được hay không ?

- Phong đại ca an tâm, nếu như ngươi không thể trở về, ta sẽ đem linh vị của bà bà theo bên người, mỗi ngày đều nhang khó đầy đủ.

- Thích Minh Hữu trịnh trọng nói, trong lòng tràn ngập đau xót.

Phong Viêm nở nụ cười thỏa mãn, khoanh tay lại nhìn về hướng chân trời.

Ở bên kia, Vương Sung nhẹ nhàng lau Ngân Thưởng, ánh mắt ấm áp

- Vương Tiểu Tử, đừng lau nữa, một cây phá thương thì có gì tốt, mau đến đây uống rượu nào !

Khấu Phỉ nghênh ngang tiến đến trước mặt Vương Sung, sau đó đặt mông ngồi xuống, từ bên hông lấy ra mồ hồ lô rượu, nhấp hai ngụm rồi ném cho đối phương.

- Rượu ngon!

Sau khi uống liền ba ngụm, Vương Sung thở ra một hơi dài, tất cả mệt nhọc giống như tan biến hết.

- Tất nhiên là rượu ngon rồi, đây chính là do Long Tuấn cướp được, Linh Lung tửu đó..

- Hắc hắc, nên cuối cùng phải đóng cửa tửu quán !

Vương Sung trêu chọc một câu, thiếu chút nữa làm cho Khẩu Phỉ bị sặc, không khỏi văng tục.

- Thúi lắm, Khấu gia gia ta không biết đã sống mấy trăm năm, làm gì đến lượt tên tiểu tử ngươi ở đây nói hươu nói vượn

Ha ha ha

Hai người nói chuyện vui vẻ, vô tình bầu không khí trầm trọng xung quanh đã tiêu tán đi không ít.

Lỗ Thứ nhìn về phía Vương Sung, bộ dáng có chút tâm sự.

- Rượu rất thơm nha !

Phong Thần Tú, lân la lại gần.

- Lỗ quang đầu, nhìn cái gì ? Không phải là muốn uống rượu đó chứ ?

- Không có gì ?

Lỗ Thứ đảo mắt, nghiêm mặt nói.

- Lão tửu quỷ, người có cảm thấy Vương Sung này có chút quen thuộc hay không ?

Phong Thần Tú cẩn thận quan sát, chẳng chút để ý nói.

Không phải là một thanh Mật Ngân rèn thành trường thương sao ? Chất liệu tuy có chút đặc biệt, chẳng qua cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.

Lỗ Thứ hơi chút suy nghĩ nói.

- Không biết tại sao, nhìn thấy nói khiến ta nhớ đến một người… Trong số các Đại Tôn trước đây, hình như có một vị chính là dùng thương.

- Cái gì ?

Phong Thần Tú kinh ngạc, hơi chút suy nghĩ nói.

- Ngươi muốn nói đến vị Linh Hư Đại Tôn đã ngã xuống hơn năm trăm năm trước ?

- Không phải là ngã xuống, mà là biến mất

Lỗ Lứ nghiêm nghị nói.

- Việc năm đó, vài vị Tôn Giả cũng không muốn nhắc lại, chẳng qua ta từ trong các điển ký cổ mà biết được một chút tin tức. Một thế hệ trước, bảy vị Đại Tôn liên thủ tìm đến Thiên Giới Chi Môn, cuối cùng chỉ có sáu vị trở về, đó cũng chính là sáu thế lực lớn hiện nay của các Đại Tôn, mà một vị Đại Tôn thần bí biến mất lại không hề có chút tin tức gì, còn cả việc thế lực của vị Đại Tôn này biến mất trong một đêm cũng không ai biết nguyên nhân, chẳng qua người có tâm, đều dễ dàng đoán được là có liên quan đến vị Đại Tôn này biến mất.

Phong Thần Tú chau mày nói.

- Ngươi hoài nghi tiểu tử kia chính là truyền nhân của Linh Hư đại tôn ?

- Ta cũng không chắc, tất cả đều chỉ là suy đoán thôi.

Lỗ Thứ lắc đầu, trầm giọng nói.

- Chẳng qua, cho dù hắn không phải truyền nhân của Linh Hư Đại Tôn, thì cũng có thể là tìm được truyền thừa của Linh Hư đại tôn.

- Việc này có nên bẩm báo lên Tôn Giả hay không?

- Bẩm báo như thế nào đây ?

Lỗ Thứ cảm giác buồn cười, nói.

- Cũng không có chứng cớ gì, cũng chỉ hơi suy đoán thôi, huống chi tiểu tử này lại là bằng hữu của Lý Nhạc Phàm.

- Hắc hắc ! Ngươi thật sự khiến người khác lo lắng, nói ra cũng là ngươi mà giờ phản đối cũng lại là ngươi, ngươi đi chết đi là vừa..

Phong Thần Tú bĩu môi, tự giác tránh ra

 Chương 142: Tụ tập, ly biệt

Thiết Huyết lẳng lặng nhìn vết rách trên bầu trời Hậu Thổ giới, trong mắt hiện lên sự trầm trọng.

Một lúc lâu sau, Thiết Huyết mới thu hồi ánh mắt quay về phía Đồng Tường và Trữ Uyển Can nói:

- Lần này nếu như ta không trở về, hai người các ngươi tìm một chỗ ẩn cư, bình yên mà sinh hoạt đi a. Giang hồ bấp bênh, thiên hạ phân tranh không thôi, không biết khi nào mới kết thúc.

- Đại ca...

Đồng Tường muốn nói lại thôi, hai mắt có chút đỏ hồng.

Thiết Huyết vỗ vai đối phương nói:

- Đồng Tường, mỗi người đều có nơi của mình, ta biết, ngươi không thuộc về giang hồ, cũng không nên đi vào giang hồ, mấy năm nay khổ cực ngươi rồi. Có thể quyết định khi trước của ta vốn là một sai lầm.

- Đừng nói nữa đại ca!

Đồng Tường gấp gáp nói:

- Ta chưa từng hối hận với quyết định của mình, cái mạng này của ta là do đại ca cứu được, những thứ hiện tại ta có đều do đại ca ban cho...

- Thế nhưng đây cũng không phải là thế giới mà ngươi muốn, không phải sao?

Thiết Huyết nhàn nhạt tiếp lời:

- Giang hồ khắp chốn đều là đao kiếm, ngươi lừa ta gạt, tuy rằng ngươi cơ trí có thừa, thế nhưng lại không đủ tàn nhẫn, nếu như không có lực lượng tuyệt đối, rất khó đặt chân trên giang hồ. Về phần Tu Hành Giới cũng là một địa phương không thể quay đầu lại. Khi trước ta lập Thiên Đạo liên minh, quả thực cũng có tư tâm, thế nhưng về phương diện khác cũng chính là cho bọn hắn một cơ hội tự do lựa chọn. Có một số việc, cho tới bây giờ cũng không phân đúng sai, chỉ cần chúng ta không thẹn với lương tâm là được.

- Đại ca, cho tới bây giờ ngươi cũng chưa từng hối hận sao?

- Không có.

- Một điểm cũng không có sao?

- Không có.

Nghe được câu trả lời của Thiết Huyết, Đồng Tường cúi đầu, không biết trong lòng hiện tại đang suy nghĩ cái gì.

Kế tiếp, Thiết Huyết quay về phía Trữ Uyển Can hai mắt đỏ hồng nói:

- Can nhi, không nên nghĩ nhiều, sinh tử do trời, hành sự do người, thật sự có nhiều lúc, chúng ta không có quyền lựa chọn, mà có nhiều lúc, cũng không phải nỗ lực sẽ có kết quả...

Nói xong, Thiết Huyết lấy từ trong lòng ra một vật, đưa cho Trác Không Văn nói:

- Trác huynh đệ, chuyến này vô cùng hung hiểm, ta cũng không biết bản thân mình có thể bình an trở về hay không. Hiện tại ta đem tinh túy võ đạo của mình truyền thụ cho ngươi, hi vọng sau này ngươi có thể nỗ lực, siêu việt Thiên Đạo, cũng coi như hoàn thành lời hứa hẹn khi trước của ta đối với ngươi.

- Minh chủ...

Trác Không Văn vô cùng cảm động, thiên ngôn vạn ngữ không thể biểu đạt hết sự xúc động của hắn hiện tại, vì vậy hắn đành phải khom người thật sâu hành lễ.

Cuối cùng, Thiết Huyết quay về phía Quan Tâm, nhìn đối phương nói:

- Quan tông chủ, những quy định ban đầu của Thiên Đạo liên minh đều phải phế đi, tất cả muốn vào đều phải khảo nghiệm, trong giang hồ có đủ thiên tài cường giả, có thể tôi luyện tâm chí của bọn mới là tốt nhất. Nếu không Thiên Đạo liên minh khó có thể tranh cao thấp với Tu Hành Giới, đây cũng là nguyên nhân khi trước ta lập ra Thiên Đạo liên minh. Mặt khác, ta biết sư phụ nàng là Long Vương Thủy Thiện, nếu có khả năng, ta hi vọng có thể gặp mặt hắn một lần.

Quan Tâm lạnh nhạt nói:

- Ngươi muốn mời sư phụ ta gia nhập Thiên Đạo liên minh?

- Cũng không hẳn là thế.

Thiết Huyết thẳng thắn nói:

- Nếu như chuyến này ngã xuống, Thiên Đạo liên minh sẽ do nàng tiếp quản, ta tin rằng Thủy Thiện tiền bối cũng sẽ không bỏ mặc. Đương nhiên, nếu như Thiết mỗ may mắn sống sót, ta cũng hi vọng Thủy Thiện tiền bối có thể tới trợ giúp chúng ta một tay. Kỳ thực, tâm của Thủy Thiện tiền bối thủy chung đều ở trong giang hồ, bằng không vào Tu Hành Giới nhiều năm như vậy, người không còn là tán tu như bây giờ.

Trầm ngâm một lát, Quan Tâm gật đầu nói:

- Việc này ta sẽ nhắc tới trước mặt sư phụ, về phần lão nhân gia hắn suy nghĩ ra sao, không phải là thứ ta có thể biết được.

- Chuyện này là điều đương nhiên.

Thiết Huyết cười cười, dường như chuyện này hắn đã biết trước.

...

Trong Cổ Vực, tựa hồ không cảm giác được thời gian trôi qua.

Không bao lâu sau, sau khi các thế lực an bài xong xuôi, đều hướng về phía Hậu Thổ giới xuất phát.

Hắc y nhân hàn huyên cùng Nhạc Phàm thật lâu, sau khi trở về, cước bộ Nhạc Phàm có chút trầm trọng, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, ai cũng không nhìn ra trong lòng hắn hiện tại đang suy nghĩ cái gì.

- Đại sư, có một số việc ta nghĩ cần phải nói với ngươi, mời tất cả mọi người qua đây một lát.

Nhạc Phàm quay về phía Liễu Nhân nói một câu, sau đó đi tới một bên.

Mọi người thấy Phật Tông có việc muốn thương lượng, vì vậy cũng không tiện ở lại, tất cả đều thối lui.

...

- Xin hỏi hộ pháp, rốt cuộc là có chuyện gì?

Liễu Nhân xuất lĩnh chúng đệ tử Phật Tông đi tới trước mặt Lý Nhạc Phàm, sau đó cung kính thi lễ.

Nhạc Phàm chắp tay nói:

- Đại sư, hành trình Hậu Thổ giới vô cùng nguy hiểm, hơn nữa đây cũng không phải là chỗ an toàn. Vì vậy Lý mỗ muốn mời thập nhị phật lão ở lại nơi này, giúp ta chiếu cố mọi người một chút.

- Cái gì?

Liễu Nhân ngẩn ra, hắn thực sự không nghĩ tới, Lý Nhạc Phàm không ngờ lại đưa ra yêu cầu như vậy.

Thập nhị phật lão nghe vậy tức thì lo lắng, đầu lĩnh của thập nhị phật lão vội vàng nói:

- Trách nhiệm của chúng ta là bảo hộ cho người, nếu như hộ pháp có gì nguy hiểm, chúng ta chính là tội nhân thiên cổ của Phật Tông.

- Việc này ta đã quyết ý, chư vị tiền bối không cần nhiều lời.

Vẻ mặt Nhạc Phàm kiên định nói:

- Bất quá, nếu như ngay cả chính bản thân ta cũng không bảo hộ được cho mình, thì cho dù các ngươi đi kết quả cũng không khác gì nhau.

- Thanh Thiên, ngươi qua đây.

Trong lúc THập nhị phật lão trầm mặc, Nhạc Phàm gọi Thanh Thiên tới:

- Trước tiên ngươi quỳ xuống.

Thanh Thiên không có chần chừ, lập tức quỳ xuống mặt đất, hai tay chắp lại, khuôn mặt vô cùng thành kính.

Nhạc Phàm gật đầu, lập tức lấy một vật từ trong giới tử ra, nói:

- Khi trước Vô Danh Đại Tôn đem Phạm Thiên Đại Phật Ấn giao cho ta, để ta truyền cho người hữu duyên. Thanh Thiên ngươi từ nhỏ tu phật, phẩm tính nhân hậu, toàn tâm hướng phật, vô cùng kiên định. Tin rằng đem vật này giao cho ngươi Lý mỗ cũng rất yên tâm, ta cũng tin Vô Danh Đại Tôn cũng sẽ đồng ý việc này. Vì vậy, ngươi chỉ cần bái ta là có thể tiếp nhận nó.

Dứt lời, Nhạc Phàm đem Phạm Thiên Đại Phật Ấn, vật tượng trưng cho Phật Tông trịnh trọng giao lại cho Thanh Thiên.

Liễu Nhân và thập nhị phật lão không ngờ Nhạc Phàm lại làm như vậy, tất cả đều sững sờ. Nhưng Thanh Thiên sau phút ban đầu kinh ngạc liền giơ tay tiếp lấy Phạm Thiên Đại Phật Ấn, đồng thời cũng tiếp nhận toàn bộ trách nhiệm của Phật Tông.

Sau đó, Nhạc Phàm lại rút Thiên Phật Luân từ trên cổ tay ra, đưa cho đối phương. Thiên Phật Luân chính là một trong những chí bảo của Phật Tông, có vật ấy hỗ trợ, Thanh Thiên hẳn sẽ an toàn rất nhiều.

Sau khi phân phó, Nhạc Phàm và đám người Văn Tông Thanh rời đi, tiến thẳng về phía Hậu Thổ giới.

- Sư bá, ly biệt thực sự khiến cho người ta thương cảm a.

Nhìn thân ảnh mọi người rời đi, tâm tình Phương Hàm có chút trầm trọng.

Huyền Cơ lão nhân thở dài một tiếng nói:

- Tụ tập l rồi ly biệt là lẽ thường tình của con người, không có bữa tiệc trên thiên hạ nào không có hồi kết, chỉ hi vọng bọn họ sẽ có một ngày tụ tập như bây giờ.

Do dự một chút, Phương Hàm lại hỏi:

- Sư bá, ta xem bọn họ tuy rằng sát khí cuốn thân, thế nhưng ấn đường lại sáng, cũng không có tử khí, vì sao sư bá...

- Vì sao ta lại hù dọa bọn hắn sao?

Huyền Cơ lão nhân cười khổ nói:

- Tiểu huynh đệ Nhạc Phàm phúc trạch thâm hậu, không muốn mọi người mạo hiểm, vì vậy mới muốn ta bói một quẻ cho mọi người, kỳ thực hắn chỉ mượn mồm ta, khuyên bảo mọi người lưu lại mà thôi.

- Thì ra là thế.

Phương Hàm như bừng tỉnh, lại hỏi:

- Sư bá, vậy đám người Lý đại ca có nguy hiểm hay không?

Huyền Cơ lão nhân lắc đầu nói:

- Nguy hiểm tất nhiên sẽ có, chỉ là, dưới thiên đạo vẫn có một đường sinh cơ. Thiên tâm tức là nhân tâm, là phúc hay họa, vậy thì phải nhìn vào chính bọn họ rồi.

- Hy vọng tất cả bọn họ có thể sống sót trở ra.

Phương Hàm cảm thấy khó chịu trong lòng, lại nhìn chung quanh một chút, không ngờ lại không thấy thân ảnh hai huynh đệ Long Tuấn cùng Đình Nghị, trong lòng mơ hồ sinh ra một tia dự cảm không rõ.

- Di? Hai tên tiểu tử kia đâu rồi? Lẽ nào...

Phương Hàm thầm nói một câu, Huyền Cơ lão nhân cười nói:

- Không cần để ý tới hai tên tiểu tử đó, ta thấy bọn chúng len lén tiến vào Hậu Thổ giới, chắc hẳn muốn âm thầm tương trợ Nhạc Phàm.

- Tương trợ Lý đại ca? Bằng vào hai tên tiểu tử thối này?

Phương Hàm tức giận nói:

- Hai tên tiểu tử này thực là hỗn đản, không bao giờ làm cho người ta bớt lo lắng, nói không chừng bọn họ còn làm liên lụy tới Lý đại ca. Sư bá, chúng ta có cần đem bọn hắn trở về hay không?

Huyền Cơ lão nhân xua tay nói:

- Quên đi, mỗi người đều có tạo hóa của họ, hai bọn họ thuở nhỏ trải qua bao nhiêu khó khăn đau khổ, Nhạc Phàm đối với bọn họ có thể nói là ân trọng như núi, bọn họ sao có thể quên. Huống chi, Long Tuấn có Ngọc Hồn Tinh ta đưa cho, hẳn sẽ không có vấn đề quá lớn...

Dừng một chút, Huyền Cơ lão nhân có chút cảm khái nói:

- Huynh đệ hai người trọng tình trọng nghĩa, giống như sư phụ bọn chúng, đều có một tấm lòng son, Nhạc Phàm có đồ đệ như vậy, âu cũng là phúc phận.

- Phúc phận, hai tên tiểu tử này chỉ làm người khác lo lắng mà thôi.

Phương Hàm có cảm giác khó thở, ánh mắt nhìn về phía xa xa.

 Chương 143: Nguy cơ cực lớn

Trung ương Hậu Thổ giới, lúc này chung quanh vẫn tràn ngập sát khí như cũ.

Đi vào đây, giống như là đang đi vào a tì địa ngục trong truyền thuyết, ngay cả hô hấp cũng vô cùng khó khăng.

Thập đại thị tộc dưới sự xuất lĩnh của mười vị gia chủ, chậm rãi đi vào trong chỗ sâu của Hậu Thổ giới. Giới chân bọn họ, thi cốt phủ kín mỗi một tấc đất ở đây, thậm chỉ ngay cả đất cũng bị nhiễm tiên huyết chuyển thành màu đỏ.

Khó có thể tưởng tượng ra, đây là cuộc chiến thảm liệt cỡ nào mới có thể lưu lại cảnh tượng kinh khủng như vậy.

Một đường đi tới, địa sát chi hỏa có thể tùy ý nhìn thấy, thỉnh thoảng phun ra, chỉ cần dính một chút là có thể bị đốt thành tro tàn. Mà cương phong lại càng hung mãnh, không ngừng thổi qua, cho dù là cường giả Thiên đạo đỉnh phong cũng bị thổi cho hồn phi phách tán.

Trong vòng nửa ngày ngắn ngủi, thập đại thị tộc đã có một ít đệ tử ngã xuóng, ngay cả mười vị gia chủ ít nhiều cũng bị thương hoặc tổn thương tới nguyên khí.

Cuối cùng, đoàn người đi tới một cái hang, bỗng nhiên đình chỉ cước bộ.

...

- Ấn huynh, đây hẳn là địa phương theo như lời nói của Ấn lão tiền bối đi a?

Người mở miệng nói chính là gia chủ Túc gia Túc Vô Cầu, người này một thân hoa phục, khí chất hào hùng, đứng ở phía trước đội ngũ, mơ hồ đứng đầu mọi người. Hai bên cạnh hắn lúc này là gia chủ của chín đại thị tộc khác... Phân biệt là Ấn gia Ấn Đình Viễn, Mật gia Mật Cơ, Âu gia Âu Thiên Phách, Hách Liên gia Hách Liên Lệch, Văn Nhân gia Văn Nhân Thái, Thuần Vu gia Thuần Vu Tĩnh Thạch, Bộ Dương gia Bộc Dương Đông Tình, cuối cùng là Đạm Thai gia Đạm Thai Chí.

Trên thựuc tế, Túc gia chính là gia tộc thần bí nhất trong thập đại thị tộc. Mặc dù bọn họ lực đơn thế bạc, thế nhưng mỗi một đời đều có truyền nhân tuyệt thế, mà người đó sau này nhất định sẽ trở thành gia chủ Túc gia. Túc Vô Cầu chính là người mạnh nhất Túc gia đời này, người thanh niên phía sau hắn chính là người kế thừa Túc gia sau này, cũng là nhân vật phong vân trên Ẩn Lâm đại hội, tên là Túc Duyến.

Nghe thấy Túc Vô Cầu hỏi, ánh mắt Ấn Đình Viễn nhìn về phía trước, ngữ khí cực kỳ khẳng định nói:

- Không sai, đây chính là nơi một vị thượng cổ đại năng ngã xuống. Năm đó gia tổ phát hiện ra nơi đây đã cùng hai vị trưởng lão tộc ta điều tra, chỉ tiếc thời gian có hạn, không có cơ hội tiến nhập vào sâu bên trong.

Túc Vô Cầu gật đầu, nhìn về phía địa đạo, nhưng chỉ thấy phía trong một mảnh đen kịt, bằng vào mắt thường căn bản không thể nhìn thấy tình huống phía dưới, ngay lập tức hắn đem thần hồn phóng ra bên ngoài... Thế nhưng còn chưa kịp tiến vào địa đạo đã bị một cỗ ý chí rất mạnh bắn ngược trở lại, khiến cho tâm thần hắn bị rung động.

Quả nhiên là nơi thượng cổ đại năng ngã xuống.

Túc Vô Cầu âm thầm sợ hãi than, không chút để ý tới việc tâm thần bị rung động. Dù sao, thượng cổ đại năng trong truyền thuyết đồng thọ cùng với thiên địa, uy thế vô biên khó lường. Ý chí của họ giống như là ngôi sao sáng, vĩnh hằng bất hủ, bất diệt, không hề tiêu tán, bằng vào một chút năng lực của hắn đương nhiên không có khả năng đột phá ý chí của đại năng, thăm dò di bảo bên trong.

Phản ứng của Túc Vô Cầu bị Ấn Đình Viễn nhìn thấy, hắn cười nói:

- Túc huynh nên cẩn thận, nơi này chính là nơi thượng cổ đại năng ngã xuống, tuy rằng ngàn vạn năm qua đi, thế nhưng ý chí của thượng cổ đại năng vẫn còn tồn tại, cho dù có trải qua trăm triệu năm cũng sẽ không tiêu tán, lão tổ chúng ta năm đó cũng ăn không ít thiệt thòi.

- Phải rồi!

Túc Vô Cầu khẽ cười nói:

- Nếu Ấn tiền bối phát hiện ra bảo địa như vậy, vì sao lại phân một chén canh cho chúng ta? Bằng vào thực lực Ấn gia các người, muốn đi vào chỗ này tầm bảo, chỉ sợ cũng không phải việc gì khó a.

Tu Hành Giới này ai cũng biết, Ấn gia vô cùng giỏi tính toán, mỗi người đều âm hiểm giả dối, là hạng người có thủ đoạn độc ác, nếu như có chỗ tốt thật, bọn họ sao có khả năng phân chén canh này cho người khác?

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, gia chủ các đại thị tộc khác đều đang âm thầm tính toán.

Gia chủ của thập đại thị tộc, không ai mà không phải là cáo già, sao lại không hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.

Ấn Đình Viễn không chút để ý nói:

- Ta biết mọi người không tin, nếu đổi lại là ta, ta cũng không tin. Thế nhưng sự thực là vậy, trước kia Ấn gia chúng ta cũng không dự định đem việc này nói cho mọi người, dù sao nơi đại năng ngã xuống, khẳng định có không ít dị bảo hoặc cơ duyên, chỗ tốt vô cùng lớn như vậy, chúng ta tự nhiên không muốn chia sẻ cùng người khác...

Dừng một chút, Ấn Đình Viễn lại tiếp tục nói:

- Bất quá, lần này Thiên Duy chi môn mở ra, Cổ Vực kịch biến, mấy vị lão tổ gia tộc chúng ta đều phải đi vào thu thập Thiên Địa nguyên từ, mà Ấn thị chúng ta bởi vì có chút sự tình mà tổn thất không ít cao thủ, ngay cả hai vị trưởng lão trước kia tới đây cũng bị ngã xuống. Vì vậy chúng ta căn bản không có dưa thừa nhân thủ đia điều tra nơi này. Chỗ tốt thật lớn như vậy, nếu như để lãng phí chẳng phải vô cùng đáng tiếc hay sao? So với việc tay không mà về, chẳng bằng mời chư vị cùng tham gia. Dù sao thập đại thị tộc từ trước tới nay, đồng khí tương liên.

Cái gì mà đồng khí tương liên, mọi người ở đây âm thầm cười nhạt. Chỉ là đối với tao ngộ của Ấn gia, bọn họ có từng nghe qua một chút. Nghe nói đệ nhất môn đồ của Thiên Khung Đại Tôn, vì một nữ nhân đại náo Thập Vạn Đại Sơn, đem Ấn gia làm loạn tới mức gà bay chó sủa, cuối cùng nếu không phải Thiên Khung Đại Tôn tự thân đứng ra, không biết còn loạn thành thế nào nữa.

- Nói như vậy, chúng ta hẳn phải cảm tạ đại nghĩa của Ấn huynh sao?

Túc Vô Cầu mặt đầy tiếu ý, chỉ là trong ánh mắt của hắn chứa đầy sự châm chọc.

Ấn Đình Viễn thản nhiên nói:

- Túc huynh hà tất phải đánh vào mặt ta như vậy, ta biết ấn tượng của chư vị đối với Ấn gia ta không tốt, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc hợp tác giữa chúng ta nha, đây là chuyện tình song phương đều có lợi, không phải sao? Về phần mọi người có phải cảm tạ Ấn mỗ hay không, việc này không cần nói đến. Bên trong địa đạo vô cùng hung hiểm, năm đó gia tổ ở bên trong cũng ăn không ít quả đắng, sau khi chúng ta tiến vào, nói không chừng sẽ có người ngã xuống. Ta hi vọng lúc đó mọi người không mở miệng chửi bới, Ấn mỗ đã thấy thỏa mãn lắm rồi. Những gì nên nói ta cũng đã nói hết, có muốn đi vào hay không, vậy thì nhìn vào quyết định cảu chư vị, Ấn mỗ tuyệt không nhiều lời.

Có nên đi vào hay không?

Bao gồm cả Túc Vô Cầu ở bên trong, mỗi một vị gia chủ đều nhíu mày suy tư.

Ấn Đình Viễn ở phía xa im lặng chờ đợi câu trả lời, dáng vẻ vô cùng ung dung.

Nơi thượng cổ đại năng ngã xuống, đây chính là một mê hoặc thật lớn! Chỉ cần một tia tàn niệm của thượng cổ đại năng là có thể khiến cho bọn họ điên cuồng tranh đoạt, nếu có thể đạt được truyền thừa, thì còn có thể đạt được thành tựu Đại Tôn. Còn có những cổ bảo của thượng cổ đại năng nữa, cho dù chỉ là tàn phiến cũng sở hữu uy lực vô biên. Cho dù là mạnh mẽ như Đại tôn cũng tuyệt đối không buông tha cơ hội như vậy.

Đương nhiên, nếu như không có Thiên Duy chi môn kia, thì ở đây cũng không tới lượt thập đại thị tộc nhúng tay vào. Thế nhưng cho dù là như vậy, bọn họ muốn đi vào trong địa đạo cũng không hề dễ dàng, sự nguy hiểm bên trong không ai không biết, nói không chừng còn có thể ngã xuống không chừng.

...

- Ta đi!

Một thanh âm vang vọng đánh vỡ trầm mặc, chính là Đạm Thai Chí vẻ mặt âm trầm đứng phía xa.

Ánh mắt mọi người nhìn lại, không ai cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.

Lần này có thể nói là Đạm Thai gia bị ngã một vố đau, thiếu chút nữa ngay cả toàn bộ thị tộc cũng ngã theo. Nếu không phải Đạm Thai gia có cổ bảo truyền thừa trấn áp số mệnh, sợ rằng Đạm Thai gia đã trở thành lịch sử.

Đạm Thai Chí đối với Lý Nhạc Phàm có thể nói là hận thấu xương, hắn lần này không tiếc làm giao động căn cơ của gia tộc mình, lấy ra cổ bảo truyền thừa chính là vì tiến vào nơi này, có cơ hội như vậy, hắn sao có khả năng buông tha cho được.

Có Đạm Thai Chí dẫn đầu, những gia chủ thị tộc khác sau khi nhìn nhau hội ý một chút, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

...

Trong lúc đám thị tộc thương nghị, lại không có ai phát hiện ra phía sau đống thi cốt phía xa có ba đạo quang ảnh nhàn nhạt hiện lên.

Nếu như lúc này có tu sĩ nhìn thấy, nhất định có thể nhận ra ba người này. Bọn họ chính là nhân vật tiêu điểm trong Bách Thủ chi tranh, Hoa Liên Tử, Tùng Nguyên Tán Nhân, Thủy Yên tiên tử.

Ba người này trong giới tán tu được coi là tồn tại đứng đầu, chỉ là tất cả mọi người luôn cho rằng ba người luôn cạnh tranh với nhau, không có bao nhiêu người biết tới bọn họ vốn có chút giao tình. Hiện tại, trong Cổ Vực khắp chốn hung hiểm, nhất là Hậu Thổ giới này, sát khí bốn phía, nếu như không có một hai đồng bạn đáng tin cậy, rất ít người có thể một mình sống sót.

Bởi vậy, ba người bọn họ tự nhiên là đi cùng nhau.

- Hoa Liên đạo hữu, không nghĩ tới thập đại thị tộc lại phát hiện ra nơi ngã xuống của thượng cổ đại năng, thực sự là may mắn a.

Tùng Nguyên Tán Nhân vẻ mặt kích động, vẻ tham lam trong mắt chợt lóe.

Hoa Liên Tử có chút trầm ổn nói:

- May mắn hay không cũng không hẳn, vạn vật đều lấy đức làm đầu, thập đại thị tộc trong Tu Hành Giới luôn hành sự không có kỵ, thượng thiên làm sao lại chiếu cố bọn chúng như vậy? Không bằng để chúng ta đi tới, cảm ngộ đại đạo... Ý của nhị vị đạo hữu ra sao?

Tùng Nguyên tán nhân gật đầu.

Thủy Yên tiên tử cũng nở nụ cười đầy tiếu ý nói:

- Cơ hội trời ban như vậy, không giành lấy thực có lỗi với bản thân. Thủy Yên nguyện nghe theo ý tứ của hai vị đạo hữu. Ha ha.

Nữ nhân này cười, giống như trăm hoa đua nở, khiến cho tâm thần của hai người còn lại run lên.

Khụ khụ.

Sau khi ho khan hai tiếng, Tùng Nguyên tán nhân nói:

- Nhị vị, nếu như đám người Túc Vận lão nhân tới thì làm sao?

Hoa Liên Tử cười cười, vô cùng chắc chắn nói:

- Yên tâm, nếu như bọn họ để đám tiểu bối này tới đây, tự nhiên là bị chuyện khác quấn thân, chỉ cần động tác của chúng ta nhanh lên một chút, trong Hậu Thổ giới này bọn chúng cũng không thể tìm thấy chúng ta.

- Mau nhìn, bọn họ xuống phía dưới rồi.

- Được, chúng ta đi theo phía xa, miễn cho đả thảo kinh xà.

- Đi.

 Chương 144: Máu tanh nổi lên

Hỗn loạn ma đầm ở phía bắc Hậu Thổ giới.

Nơi đây sát khí cực kỳ cuồng bạo, thiên địa nguyên khí pha tạp hỗn loạn, ngoại trừ cốt mộ ra, thì đây chính là nơi nguy hiểm nhất. Nếu không phảo cao thủ đã dung hợp được thiên địa lực, thì tu sĩ tầm thường chỉ cần tới gần nơi này sẽ có cảm giác khó thở, chân nguyên hỗn loạn, thậm chí là tẩu hỏa nhập ma.

Nhìn vào hoàn cảnh chung quanh, thì nơi này trước kia hẳn là thuộc về một bình nguyên, chỉ bất quá bộ phận ở giữa hiện tại lõm xuống, giống như là bị người ta đánh một quyền xuống, tạo thành một vũng bùn lớn không gì sánh được.

Không khí trầm lắng, vắng vẻ.

Đàm lầy này quảnh năm tỏa ra mùi tanh tưởi, phảng phát như nó tích tụ hủ thi và thịt vụn ngìn vạn năm qua. Mùi tanh tươi khuếch tán ra ngoài ngàn dặm, nếu như không cẩn thận hít vào một hơi, tất sẽ chết bất đắc kỳ tử.

Mà trước đó không lâu, khi Thập phương giới xuất hiện dị dượng, nơi này cũng xuất hiện biến hóa mới.

Chỉ thấy từ trong ma đầm kịch liệt run rẩy, một phiến lá cực lớn từ trong ma đầm trồi lên. Không quá lâu sau, trên đỉnh phiến lá sinh ra một viên ngọc châu màu trắng trong suốt như thủy tinh, có thể nói gần bùn mà không bị nhiễm màu bùn.

Chỉ tiếc, không bao lâu sau, một trận cương phong thổi tới, viên ngọc châu này trong nháy mắt tan vỡ, hóa thành bột phấn màu trắng tiêu tán trong không khí, duy chỉ có phiến lá vẫn không bị ảnh hưởng một chút nào, vẫn như cũ đứng ở giữa trung ương ma đầm. 

Không biết qua bao lâu, phiến lá rung động, lại xuất hiện biến hóa, hoa văn sinh ra.

Đám hoa văn này màu tro, khiến cho người ta nhìn vào nó có cảm giác xấu xí bất nhã. Thế nhưng theo sự tràn lan của hoa văn, lớp vỏ bên ngoài phiến lá dần dần tróc da, hiển hiện ra quang thải trong suốt lóa mắt, không ngờ lại là một đóa liên hoa.

Liên hoa có tầng tầng lớp lớp, mỗi một tầng là một loại màu sắc khác nhau, bảy tầng bảy màu sắc, tổng cộng có bốn mươi chín đóa liên diệp, lưu quang kỳ dị, không ngừng chiếu rọi.

Vật này có tên là thất thải châu liên, sinh ra từ nơi chí âm chí tà, chí hàn chí độc, cho dù là ở thời kỳ thượng cổ cũng là thiên tài địa bảo cực kỳ hiếm thấy. Chính vì địa âm cực thịnh mà sinh ra, vì thế thất thải châu liên không chỉ chí cương chí dương, hơn nữa còn có công hiệu trừ tà khu hồn, có thể dùng luyện chế thần dược, cũng có thể dùng để luyện chế kỳ bảo, tuyệt đối là linh vật cao cấp nhất Tu Hành Giới.

Màu sắc của đóa châu liên càng thêm rực rỡ, quang mang bắn ra bốn phía, nhất thời khu trừ tử khí chung quanh, mùi thơm tinh thuần truyền ra ngàn dặm.

Dị tượng như vậy, tự hấp dẫn không ít tu sĩ, không ít người đã thử thăm dò, đi tới phương này.

Nếu đổi lại là bình thường, hỗn loạn ma đầm này, người thường căn bản không thể tới gần, thế nhưng mùi hương của thất thải châu liên tựa hồ có công hiệu gì đó, khiến cho độc tính của ma đầm tạm thời tiêu tán.

Xuất hiện tình huống như vậy chỉ có thể là thiên tài địa bảo xuất thế. Kết quả là, càng ngày càng có nhiều tu sĩ hướng về phía hỗn loạn ma đầm chạy đi, một phen giết chóc tranh đoạt cũng tức thì xuất hiện.

...

Mà ở trung ương Hậu Thổ giới, đồng dạng cũng xảy ra tràng cảnh máu tah.

Thế lực các phương chém giết lẫn nhau, cuối cùng ngoại trừ những thi thể lưu lại, cũng không còn thứ gì khác.

Trước một khe hở hắc sắc, nhân mã của Phiêu Miểu Tông và Cửu Di đang giằng co, cả đám ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, vô cùng căm giận.

Dẫn đầu Cửu Di chính là một trung niêm nam tử thân hình to lớn, người này vẻ mặt hầm hè, trên đầu là bộ tóc vàng, khiến cho người ta khi nhìn vào hắn có cảm giác vô cùng thô lỗ. Hắn tên là Ô Lạp Kỳ, đại biểu cho lực lượng Thiên Phương ngoại vực, người của hắn cũng như tên, toàn thân tràn ngập lực lượng, giống như một hùng sư uy vũ.

Mà phía Phiêu Miểu Tông, dẫn đầu là một người vô cùng nổi bật, trong tỷ thí thế lực tri tranh cũng đạt được thành tích không hề tầm thường. Chỉ tiếc, người này tâm tính không đủ, không trải qua nhiều kinh lịch, ý chí thủy chung không thể viên mãn, tuy rằng tư chất vô cùng ưu tú, thế nhưng so với sư huynh Mộ Dung Ngạo Hàn của hắn thì kém không chỉ nửa điểm. Đối với chuyện này, Minh Việt Tử biểu hiện bên ngoài vô cùng cung kính, thái độ giống như thiên lôi sau đâu đánh đó, kỳ thực bên trong nội tâm vô cùng ghen ghét, cho rằng đối phương đã đoạt đi vinh quang của hắn.

Lần này xuất lĩnh chúng nhân, nhiệm vụ chủ yếu của Minh Việt Tử chính là tìm kiếm di tích thượng cổ, đồng thời ở nơi này lịch lãm một phen. Có thể nói là bọn hắn đụng phải đại vận, không ngờ ở chỗ này lại phát hiện một giới tử không gian trong cái khe.

Giới tử không gian ở trong thời kỳ thượng cổ vô cùng thịnh hành, có thể mở ra một giới tử không gian tu vi tự nhiên là không kém. So với sự túng thiếu hiện tại của Tu hành Giới, tu sĩ thời kỳ thượng cổ quả thực là sinh sống trong hoàn cảnh vô cùng sung túc. Vì vậy, giới tử không gian ở chỗ này quả thực so với bảo tàng của một thế lực hiện tại còn giá trị hơn nhiều.

Ra đường gặp được bảo bối, đám người Minh Việt Tử cảm thấy mừng rỡ, đang định tiến vào bên trong, không ngờ đám người Cửu Di đi qua, đồng thời cũng phát hiện giới tử không gian này.

Một bên là thế lực lệ thuộc trực tiếp Đại Tôn, một bên là đứng đầu Tứ đại ẩn tông.

Song phương đều có điều ràng buộc, cho nên vẫn giằng co không thôi. Vì vậy mới có một màn trước mắt này.

...

Một lát sau, Ô Lạp Kỳ không còn giữ được kiên trì, quay về phía Minh Việt Tử quát lớn:

- Đám tiểu bối các ngươi mau chóng thối lui, bằng không đừng trách thủ hạ của Ô mô vô tình.

Trong khi nói chuyện, một cỗ uy áp tản ra, bao phủ đám người Phiêu Miểu Tông.

- Buồn cười!

Minh Việt Tử hét lớn một tiếng, không chút yếu thế. Sau đó hắn cùng vài tên đệ tử tiến lên phía trước, đem khí thế của mình thôi động tới đỉnh phong.

- Quả nhiên là ngoại lai, một điểm quy củ cũng không hiểu. Giới tử không gian này vốn là chúng ta phát hiện ra trước, các ngươi chỉ là người tới sau thì có tư cách gì bảo chúng ta lui ra? Người nên lui chính là các ngươi mới đúng.

Minh Việt Tử lạnh lùng cười khiến cho Ô Lạp Kỳ tức giận:

- Thối lắm, quy củ chó má gì, ngươi phát hiện ra trước thì là của ngươi sao? Sao ngươi không nói là tổ tông tiên nhân của ngươi để lại cho ngươi? Bớt nói lời vô ích đi, nếu các ngươi không tránh gia, gia gia ta sẽ động thủ.

- Muốn đánh thì đánh, ta sợ ngươi chắc.

Trong lúc Minh Việt Tử đang muốn xuất thủ, một thân ảnh bỗng nhiên từ trên trời đáo xuống, rơi vào giữa hai thế lực.

Trên bầu trời Hậu Thổ giới tràn ngần cửu thiên cương phong vô cùng khủng bố, thổi tan hồn phách, vô cùng hung mãnh, người có thể ngự không phi hành, đủ thấy thực lực siêu nhiên ra sao, tuyệt đối là cường giả thiên đạo đỉnh phong.

Thấy rõ hình dạng người tới, biểu tình trên mặt song phương vô cùng tương phản... Phía Cửu Di đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vẻ mặt kiêng kỵ, thậm chí còn có người ánh mắt hiện lên sự hoảng loạn, mà phía Phiêu Miểu Tông thì tràn ngập kinh hỉ.

Người tới chính là kẻ mạnh nhất tuổi trẻ đời này, đồng thời cũng là cường giả đỉnh phong hiển lộ phong mang trên Ẩn Lâm đại hội - Mộ Dung Ngạo Hàn.

- Ra mắt Mộ Dung đại sư huynh.

Cao thủ tại Phiêu Miểu Tông luôn được tôn sùng, cho dù là Minh Việt Tử cũng không dám biểu lộ ra nửa điểm dị dạng.

Ánh mắt Mộ Dung Ngạo Hàn lạnh nhạt đảo qua mọi người, vẻ mặt có chút thỏa mãn, sau đó quay về phía nhân mã Cửu Di:

- Nể mặt mũi Nguyên Hoang Đại Tôn, ta cũng không so đo với các ngươi, nơi này là do Phiêu Miểu Tông chúng ta thấy trước, các ngươi tốt nhất là nên lui ra đi a.

Ngữ khí nhàn nhạt tràn ngập khí phách và uy nghiêm của thượng vị giả, mặc dù danh vọng của Mộ Dung Ngạo Hàn không bằng Thiết Huyết và Lý Nhạc Phàm, thậm chí còn kém hơn Chu Khang Cảnh, thế nhưng thực lực của hắn tại Tu Hành Giới vẫn như cũng là tồn tại đứng đầu, điểm ấy không cần hoài nghi.

ĐỐi mặt với uy nghiêm của Thiên đạo cường giả, đám người Ô Lạp Kỳ không dám vọng động, tuy nói Thiên đạo cường giả sẽ không đơn giản mà xuất thủ, thế nhưng cũng không có nghĩa là đám người bọn họ dám tùy ý làm càn trước mặt hắn. Nếu như đối phương giận dữ đem đám người bọn họ tiêu diệt hết thảy, vậy thì ngay cả cơ hội tìm kiếm bảo vật cũng không còn nữa.

- Tốt! Chúng ta đi!

Ô Lạp Kỳ quả thực là người quyết đoán, thấy tình thế không thích hợp cũng không nấn ná liền xoay người rời đi.

- Sư huynh, cứ như vậy mà buông tha bọn chúng sao?

Minh Việt Tử có chút không cam lòng nói.

Mộ Dung Ngạo Hàn lạnh lùng liếc nhìn đối phương, nói: 

- Không tha thì sao? Lẽ nào ngươi định đem tất cả bọn chúng diệt sạch? Bọn họ chính là nhân vật hạch tâm trong Cửu Di, nếu như diệt sát toàn bộ bọn họ, ngươi cho là Nguyên Hoang Đại Tôn sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?

- Đại sư huynh nói chí phải.

Mồ hôi lạnh sau lưng Minh Việt Tử ứa ra, hắn vội vã cúi đầu để che giấu sự sợ hãi và phẫn nộ trong mắt của mình, sau đó cung kính nói:

- Đại sư huynh, nơi này chính là không gian giới tử của một vị cường giả thời thượng cổ, bên trong khẳng định có không ít bảo bối.

- Được rồi.

Mộ Dung Ngạo Hàn khoát tay áo, ngắt lời hắn nói:

- Ta chỉ là đi ngang qua nơi này, cho nên sẽ không ở lại, lại càng không tranh đoạt của ngươi, vì vậy điểm ấy tâm tư của ngươi nên thu lại đi.

Thiên Duy chi môn gần mở ra, đây chính là cơ hội vạn năm có một, Mộ Dung Ngạo Hàn tự nhiên sẽ không bỏ qua. Huống chi, trong lòng hắn hiện tại suy tính đại sự, nếun hư thành công, chắc chắn đối với hắn sẽ vô cùng có lợi. So với việc ở đây tầm bảo trong không gian giới tử nho nhỏ này thì tính là cái gì?

Minh Việt Tử nghe vậy sợ hãi, đang muốn giải thích một phen thì đã thấy Mộ Dung Ngạo Hàn phi thân rời đi.

- Hừ! Đắc ý cái gì, không phải là bị Thiết Huyết và Lý Nhạc Phàm ép tới như chó hay sao?

Trong lòng âm thầm chửi bới một phen, trong mắt Minh Việt Tử hiện lên một chút phức tạp.

Lại nhìn về phía không gian giới tử, trong mắt hắn tràn ngập vẻ kích động

 Chương 145: Cốt mộ thông thiên

Thiên phong như đao, tối tăm kéo dài.

Tranh đấu tàn khốc đã xuất hiện, toàn bộ Hậu Thổ giới tràn ngập sát khí, máu tanh nồng nặc.

Mà Thiên đạo cường giả của các thế lực khắp nơi lại chưa ề lộ diện, tựa hồ vẫn duy trì sự ăn ý nào đó, không có tham dự vào tràng đấu tranh này. Đúng vậy, bọn họ lúc này căn bản là không có tâm tư đi để ý tới việc khác, mục đích của bọn họ hiện tại chỉ có một, đó là trung ương của Hậu Thổ giới, Thiên Duy chi môn thần bí trên bầu trời kia.

Trước đó, sự tồn tại của Thiên Duy chi môn chỉ có một số ít người mới biết được. Chỉ là, lúc này thái độ của mấy vị Đại Tôn lại vô cùng khác thường, đem việc này công bố ra bên ngoài, đồng thời để cho những thiên đạo cường giả tới nơi này.

Tin tức lớn như vậy tự nhiên khiến cho cường giả khắp nơi chú ý. Thế nhưng hành động quỷ dị này, một điểm cũng không phù hợp với tính cách thường ngày và lợi ích của Đại Tôn. Kết quả là, mọi người đều suy đoán trong đó rốt cuộc có âm mưu quỷ kế nào hay không, hoặc là Đại Tôn đag tính toán gì đó.

...

Năm tháng vô tình, trường sinh nơi nao.

Thi cốt thông thiên, đường tới tiên đạo gian khổ vạn phần.

...

Lúc này, Nhạc Phàm đứng ở trước mặt cốt sơn cao cao, nội tâm vô cùng chấn động.

Lại nói, Nhạc Phàm cũng từ biển máu mà trưởng thành, cái gì mà máu tanh hung tàn, tất cả mọi cảnh tượng đều đã nhìn qua, bất quá, so với tràng cảnh trước mắt hắn hiện tại, quả thực giống như tiểu đồ gặp sư phụ.

Trong cốt sơn, mặc dù bị phong ấn thế nhưng vẫn không lấn át được sự thê lương và hung tàn tích tụ bao năm qua, cuộc chiến thảm liệt như thế nào mới có thể tạo ra cốt sơn không lồ như vậy a?

Bên cạnh Nhạc Phàm, đám người Khấu Phỉ và Vương Sung cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động. Mà đám người Bạch Tố Vân thì lạnh nhạt, chỉ có chút kinh hãi đối với phong ấn chung quanh cốt sơn, dù sao bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên tiến vào nơi này.

Thế nhưng Thiết Huyết từ đầu tới cuối cũng không biểu hiện ra bất kỳ một cảm xúc nào, tựa hồ tất cả những thứ ở đây hắn đều biết rõ.

- Đó chính là Thiên Duy chi môn?

Nhạc Phàm ngẩng đầu nhìn lên vết rách phía trên không trung, trong lòng sinh ra sự rung động thật sâu, tựa hồ có vật gì bên trong đang triệu hoán hắn.

Thiết Huyết nhàn nhạt gật đầu nói:

- Không sai, đó chính là Thiên Duy chi môn, chính là đại môn đi tới Thiên giới trong truyền thuyết... Một khi tiến vào Thiên giới, liền có thể thăm dò bí mật trường sinh, từ cổ chí kim, không biết đã có bao nhiêu người muốn đi vào cánh cửa thần bí kia, chỉ tiếc cuối cùng lại hóa thành một đống xương khô. Ngươi xem cốt sơn cao vút nơi này chính là dung vô số xương cốt của tu sĩ xây lên đường thông thiên, ở thời xa xưa, nơi này được xưng là thông thiên cốt mộ.

- Thông thiên cốt mộ?

Nhạc Phàm nhẩm lại bốn chữ, trong lòng không khỏi cảm thấy bi thương. Thi cốt như núi, oán niệm không tan, đây đâu phải là đường thông thiên, mà chính là đường đi thông xuống địa ngục. Thảo nào nơi này được người ta gọi là cốt mộ, quả thực là một chiếc mộ vô cùng lớn.

- Không sai! Thông thiên cốt mộ, một cái có thể đi tới thiên giới, đi tới con đường trường sinh.

Thiết Huyết có chút cảm khái nói, ánh mắt nhìn về phía trước.

- Phải không? Trên thế gian này, thật có thiên giới sao? Thật có con đường trường sinh sao?

Thanh âm của Nhạc Phàm vô cùng nhẹ nhàng, giống như là đang hỏi người khác, cũng như là tự hỏi chính mình.

Bạch Tố Vân bên cạnh tiếp lời:

- Tiểu huynh đệ, tuy rằng lão phu không biết trên thế gian này có đường thông thiên hay không, thế nhưng đỉnh cốt mộ này quả thực là vô cùng gần "thiên" nhất. Cốt mộ này có chín tầng, mỗi một tầng đại biểu cho một thế giới, bên trong có nguy hiểm vô tận, chỉ có tìm được đường nhập khẩu mới có thể đi vào tầng tiếp theo. Nếu như đi tới đỉnh cốt mộ, sẽ có cơ hội thu thập Thiên Địa nguyên từ, tẩm bổ bản thân, lĩnh ngộ ảo diệu. Bất quá, muốn leo lên đỉnh cũng không phải là chuyện dễ, tựa hồ trong đó có một cỗ lực lượng thần bí ngăn cách thiên địa, giống như tấm màn chắn giữa hai giới tiên phàm, cho dù cường đại như Đại Tôn cũng vô pháp bay vọt tới đỉnh, chỉ có thể đi lên từng tầng một mà thôi.

- Đại Tôn cũng bị hạn chế?

Nhạc Phàm cảm thấy vô cùng kinh ngạc, chỉ là sau khi nghĩ lại cũng thấy bình thường. Nơi này chính là chiến trường thượng cổ, sau lại bị Đại Năng phong ấn, tự nhiên có nhiều cấm chế, Đại Tôn tuy mạnh, thế nhưng so với thượng cổ Đại Năng, vẫn giống như là trời và đất.

...

Bên kia, cường giả khắp nơi tụ tập, đều đang chờ đợi Thiên Duy chi môn mở ra.

So với đám người Nhạc Phàm đang cảm khái bi thương, những cường giả này có vẻ vô cùng kích động, thậm chí còn không kìm được hưng phấn từ đáy lòng.

Tu sĩ cả đời tu hành, không phải là vì siêu việt ràng buộc của thiên địa, siêu thoát sinh tử luân hồi, truy cầu trường sinh sao? Hiện tại cơ hội ngay trước mắt, những cường giả này sao có thể bình tĩnh cho được? Đừng nói là lên núi đao xuống biển lửa, cho dù là vạn kiếp bất phục bọn họ cũng không do dự.

Một lát sau, lại có không ít cường giả lục tục chạy tới.

...

Phía Thiên Môn, có năm người đứng đó.

Hàn Băng đứng đầu, bên cạnh nàng là một vị phụ nhân tóc trắng, chính là người hầu cận duy nhất của Thánh Ngôn Đại Tôn, Thiên Nhất mỗ mỗ, mà Tiết Ngưng Yên và Băng Nguyệt thì đang ở bên cạnh hai người.

Phía sau bọn họ, một vị lão giả đang nhắm mắt điều tức, biểu tình trên mặt không buồn không vui, đó chính là Kiếm Thánh Tiết Thiên Lan.

...

Ma Môn, Hầu Quân Lâu và Độc Cô Vô Phong sóng vai đứng đó, dường như là đang bàn luận cái gì đó.

Ngữ Phi Tuyệt và Bích Dao đứng cùng một chỗ, ngay cả Huyền Cân Thiên Tiệm cũng ở phía sau, duy chỉ không thấy Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân.

Bên cạnh bọn họ, năm vị đầu lĩnh khuôn mặt mang theo mặt nạ, quần áo dính máu, trầm mặc không nói gì, chỉ có nhịp đập của tim, toàn thân tỏa ra tử khí nồng nặc, nếu không phải trong mắt bọn họ có linh quang chớp động, sợ rằng quả thực vô cùng giống người chết.

Năm người này tuy rằng không phải cường giả Thiên đạo đỉnh phong, thế nhưng bọn hắn ở trong Ma Môn danh khí cũng không dưới Hầu Quân Lâu, được người Tu Hành Giới gọi là Ma Môn ngũ lão.

...

Thiên Tuyết Lĩnh lúc này cũng có đông đảo cường giả tụ tập, ngoại trừ Nguyễn Minh Bảo và Ngưng Nhi ra, còn có một gã nam tử bạch y phiêu nhiên và bốn vị thần bí nhân.

Trong đó, tên nam tử tuổi còn trẻ kia chính là người bài danh đệ tứ trong Thế lực chi tranh - Lãnh Sơ Hàn, mà bốn người kia trong Ẩn Lâm đại hội chưa bao giờ lộ mặt lấy một lần, thế nhưng những cường giả khác lại không ai dám xem thường bọn họ, bởi vì bốn người này chính là tứ đại Pháp Vương dưới trướng Minh Huyễn Đại Tôn, phân biệt là Lôi Bộ Pháp Vương, THiên Bộ Pháp Vương, Quỷ Bộ Pháp Vương, Huyết Bộ Pháp Vương.

...

Cửu Di do Sở Việt dẫn đầu, bên cạnh hắn chính là hai vị cường giả khác trong bộ lạc - Hạ Hầu Đan và Hình Cửu Anh.

Bên cạnh ba người, Quan Trọng Nghĩa và Quách Tường Phong đang cung kính đứng đó, thỉnh thoảng trao đổi bằng ánh mắt, dường như đang thương lượng cái gì.

...

Phía thị tộc có rất nhiều người.

Vốn phải có sáu vị Thiên đạo cường giả, thế nhưng hiện tại chỉ tới năm vị, trong đó bao gồm cả Túc Vận lão nhân, Ấn gia lão tổ, Dung gia lão tổ, Hách Liên lão tổ và Bộc Dương lão tổ, mà lão tổ của Đạm Thai gia bởi vì bị Lý Nhạc Phàm phế bỏ hai tay mà mất đi tư cách tham dự chuyện này.

Trong thị tộc cũng có không ít thiếu niên thiên kiêu, như Dung Nham, Văn Nhân Chính, Thuần Vu Tú, Bộc Dương Vân Lam, Ấn Vô Tà, Túc Duyến, Hách Liên Vô Song, Mật Chỉ Hà, Âu Tầm.

Trong đám người trẻ tuổi, mọi người nói chung tương đối hòa hợp, đều tự thấp giọng nói chuyện với nhau, chỉ có Mật Chỉ Hà thi thoảng liếc nhìn Ấn Vô Tà, trong mắt có chút phức tạp.

...

Phía Tứ đại ẩn tông do Phong Đạo Huyền, Hạng Phách Thiên, Yến Bắc Kình, ba người dẫn đầu, về phần Vô Ưu Đảo Thiên Âm vẫn chưa tham dự.

Tân Thư và Đoạn Chính Dương đứng bên phía sau Hạng Phách Thiên và Yến Bắc Kình, thế nhưng lại không thấy thân ảnh của Mộ Dung Ngạo Hàn.

...

Phía tán tu cũng không hề yếu, cũng có ba vị cường giả tới, một người đã từng là đệ nhất nhân đỉnh đỉnh trong giới hắc đạo Long Vương THủy Thiện, hai người còn lại đều là cao thủ lâu đời trong Tu Hành Giới, Lưu Phong tán nhân và Thiên Khúc Tán Nhân.

Quan Tâm lẳng lặng đứng bên cạnh Thủy Thiện, không nói một lời, ánh mắt nhìn về phía Nhạc Phàm đến thất thần.

Thủy Thiện nhìn thấy vậy không khỏi thở dài một cái.

...

Trong lúc mọi người đang nghị luận, sáu đạo thiên uy mênh mông kéo đến.

Mọi người nhìn về phía trước, chỉ thấy sáu đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, rơi vào phụ cận cốt sơn.

Đại Tôn tới!

 Chương 146 : Thiên Giới Chi Môn

- Xin kính chào các vị Đại Tôn.

Nhìn thấy chân thân của các Đại Tôn hàng lâm, mọi người đều đồng loạt bái lạy, bọn Bạch Tố Vân cũng nhanh chóng chỉnh lại y phục rồi cúi đầu thi lễ.

Tất nhiên, là trừ đám Nhạc Phàm, Thiết Huyết và bọn Vương Sung.

Ở trong lòng bọn họ, đám Đại Tôn cũng chỉ là một bọn tư lợi bản thân mà thôi, mặc kệ đám người đó có bao nhiêu quyền uy và lực lượng thì cũng không thể có được sự tôn kính của đám Nhạc Phàm. Thậm chí, so sánh với người nhân nghĩa nào đó trong giang hồ cũng không bằng được.

Đây là lần đầu tiên Nhạc Phàm nhìn thấy chân thân của Vô Danh Đại Tôn và các vị Đại Tôn khác, khác với hư ảnh uy thế, chân thân Đại Tôn nhìn như vô ảnh vô hình, mặc dù họ đang đứng ở đó nhưng đều không có cảm giác là họ đang tồn tại, làm cho người ta cảm giác họ như hòa làm một cùng với trời đất vậy.

Chỉ có điều, sau khi Nhạc Phàm cẩn thận cảm giác, thì đã phát hiện được một vài tin tức.

Trong số các vị Đại Tôn, thì Hiên Viên Đại Tôn có khí tức yếu nhất, dù sao thì hắn cũng mới trở thành Đại Tôn, thời gian không lâu. Nguyên Hoàng Đại Tôn khí tức mạnh nhất, giống như một lô hỏa dược cực lớn sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào. So sánh tiếp thì, Thiên Khung Đại Tôn làm cho người ta cảm giác hư vô lúc ẩn lúc hiện, không thể đoán được, còn Cực Kiếm Đại Tôn thì không cần nói nhiều, giống như một thanh bảo kiếm vậy, mũi nhọn được che dấu, nếu ra khỏi vỏ tất sẽ mang khí tức hủy thiên diệt địa. Còn Thánh Ngôn Đại Tôn, tất cả khí tức đều bị hàn vụ ngăn cách, không thể nào nhìn rõ diện mạo thực sự và thực lực chân chính, tạo cho người ta cảm giác nguy hiểm.

Các vị Đại Tôn Nhạc Phàm đều có cảm giác, chỉ có mình Minh Huyễn Đại Tôn thì giống như vực sâu vô tận mây mù vậy, không thể cảm giác được chút gì, hèn gì lúc trước Vô Danh Đại Tôn có nói với hắn là phải thật cẩn thận với vị Đại Tôn này.

Trong lúc Nhạc Phàm đang còn dò xét các vị Đại Tôn này, lại thêm hai thân ảnh hạ xuống, chính là Lê trưởng lão và Phượng trưởng lão.

Đối với hai người vừa xuất hiện, mọi người đều có cảm giác ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ thoáng nhìn qua rồi lại chăm chú nhìn lên thân ảnh các vị Đại Tôn.

- Các ngươi không cần đa lễ.

Thiên Khung Đại Tôn hơi đảo mắt liếc nhìn mọi người, ánh mắt hơi dừng lại trên người Nhạc Phàm một chút rồi thôi.

Cùng lúc Nhạc Phàm cũng cảm giác được ánh mắt của Thánh Ngôn Đại Tôn và Nguyên Hoang Đại Tôn dừng trên người mình, bất ngờ là Cực Kiếm Đại Tôn lại chẳng tỏ thái độ gì.

- Ngươi chính là Lý Nhạc Phàm ?

Hiên Viên Đại Tôn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đi đến trước mặt Nhạc Phàm, vỗ vỗ bờ vai hắn nói.

- Người tốt lắm ! Phải tiếp tục cố gắng nha !

Đối với hành động bất ngờ này của Hiên Viên Đại Tôn, cùng với câu nói cổ vũ bí ẩn, mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, ngay cả Nhạc Phàm cũng cảm thấy khó hiểu. Mình cùng với Hiên Viên không có chút quan hệ nào, nếu như có thì chỉ là Nhạc Phàm cùng Thạch đầu kia có chút quan hệ, nếu như chỉ vì chút quan hệ với Thạch Kiền này , thì một vị Đại Tôn không thể nào làm như vậy được.

Đoán không được, nhưng trên mặt Nhạc Phàm cũng không lộ ra chút gì, hắn có thể cảm giác được đối phương là có ý tốt, thậm chí đối với mình là vô cùng quen thuộc, giống như một vị trưởng bối chú ý đến một vị vãn bối bình thường vậy.

- Nhạc Phàm ra mắt tiền bối..

Nhạc Phàm chắp tay khách khí nói, còn đang muốn nói thì Khấu Phỉ ở bên cạnh đã kích động quỳ xuống nói.

- Khấu Phỉ xin ra mắt Hiên Viên tiên sinh, đa tạ tiên sinh năm đó đã có ân chi điểm.

- Thì ra là ngươi !

Hiên Viên Đại Tôn liếc nhìn, lập tức nhớ ra đối phương là ai.

Lúc trước, trong khi hắn lịch lãm tu hành ngang qua Thập Vạn Đại Sơn, tình cờ gặp Khấu Phỉ đang một lòng theo đuổi đao đạo, vì thế đã chỉ điểm vài câu, không nghĩ là hai người lại có thể gặp lại, hơn nữa Khấu Phủ hôm nay tu vị đã là Thiên Đạo cảnh giới, ý chí võ đạo cường đại, đao đạo đã viên mãn, sắp bước chân vào Thiên Đạo đỉnh phong, trở thành cường giả một phương.

- Gặp nhau tức là có duyên, lão đệ không cần khách khí như vậy.

Hiên Viên Đại Tôn cười khẽ, nhẹ nhàng nâng Khấu Phỉ lên.

- Lão Bạch !

- Hiên Viên Đại Tôn !

Bạch Tố Vân dẫn theo đám người Thánh Vực tiến lên chào, mà các thế lực tương ứng của các Đại Tôn cũng sôi nổi tụ tập phía sau các vị Đại Tôn.

Trong nhất thời, xung quanh trở nên sôi nổi lên không ít.

Sau khi hàn huyên qua, Thiên Khung Đại Tôn khẽ trao đổi ánh mắt với vài vị Đại Tôn khác, lúc này mới chậm rãi lên tiếng.

- Chắc hẳn trong lòng mọi người đã hiểu rõ, lần này khác biệt với quá khứ. Bồn tọa biết trong lòng các ngươi có rất nhiều nghi vấn, hiện tại sẽ nói rõ cho các ngươi.

Dừng một chút, Thiên Khung Đại Tôn nhìn vết rách trong thiên địa nói: - Mọi người đoán không sai, đó chính là đại môn đi thông tới Thiên giới trong truyền thuyết. Ở thời kỳ xa xưa, được người ta gọi là Thiên Duy chi môn, mà Thiên Địa nguyên từ chính là một tia linh khí Thiên Giới tử trong Thiên Giới chi môn kia thoát ra. Chỉ cần được loại linh khí này tẩm bổ, không những có thể trì hoãn sự lão hóa, còn có thể giúp chúng ta cảm giác tốt hơn thế giới chi lực. Chỉ tiếc là đạo Thiên Địa linh khí này quá ít, cho nên mặc dù ta là Đại Tôn cũng không thể tranh đoạt được..

Nghe Thiên Khung Đại Tôn nói, mọi người đều ngừng thở tập trung tinh thần lắng nghe.

- Thien Giới trong truyền thuyết thật sự tồn tại ?

Một thanh âm vang lên, mọi người đểu dựng thẳng tai lắng nghe.

Chỉ nghe Thiên Khung Đại Tôn bình tĩnh gật đầu, nói.

- Quả thật là có tồn tại Thiên Giới, nếu không sao lại có đạo Thiên Giới linh khí thần kỳ như vậy. Chỉ có điều, ta tuy rằng biết rõ Thiên Duy Chi Môn tồn tại, nhưng vẫn không thể nào làm nó xuất hiện được.

Nói đến đây, Thiên Khung Đại Tôn ngừng lại, mọi người không khỏi nhớ đến chín cái cột sáng xuất hiện ở Cổ Vực. Giống như, bỏi vì lý do này mà chín cột ánh sáng đó mới xuất hiện, đạo liệt ngân kia xuất hiện cũng là sau khi thiên địa xảy ra biến hóa.

Sau đó, Thiên Khung Đại Tôn lật tay, bàn tay xuất hiện một đạo quang bàn, tiếp tục nói.

- Vật này chính là Vi Cửu Cực Đại La Bàn, chính là một kiện thần vật tồn tại từ thời Viễn Cổ, truyền thuyết nói nó chính là chìa khóa duy nhất để mở ra Thiên Duy Chi Môn.

- Cái gì ?

- Chỉa khóa mở ra Thiên Giới Đại Môn.

Mọi người kinh ngạc nhìn vào quang bàn trong tay Thiên Khung Đại Tôn, ánh mắt biến hóa, trong lòng xuất hiện vô số suy nghĩ.

Đó chinh là chìa khóa mở ra Thiên Giới Đại môn !

Nếu truyền thuyết là thật, thì một khi mở ra Thiên Giới Chi Môn, sẽ có vô cùng vô tận thiên địa nguyên khí tràn ra, mặc cho bọn họ thu thập. Đến lúc đó, có thể bước chân vào Đại Tôn cảnh giới, thậm chí tu thành trường sinh bất tử, trở thành chúa tể vĩnh hằng một phương thế giới.

Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Thiên Khung Đại Tôn âm thầm gật đầu, tất nhiên phản ứng này của mọi người đã giống với dự đoán trước đó.

- Tốt lắm, một khi tất cả mọi người đều đã đến đủ, vậy chuẩn bị tiến vào Cốt Mộ thôi.

Nói xong, Thiên Khung Đại Tôn nâng Cửu Cực Đại La Bàn lên, quán nhập vào bên trong đó một tia thế giới chi lực, ngay lập tức Cửu Cực Đại La Bàn tỏa ánh sáng khắp bốn phương.

- Ầm Ầm Ầm!

Mọi người cảm thấy nhức mắt một trận, tiếp sau đó một đạo ánh sáng trắng tinh khiết từ quang bàn bắn ra, trực tiếp chiếu vào bên trong Cốt Mộ.

Đổi lại trước đây, mỗi lần mở ra Cốt Mộ đều cần phải có vài vị Đại Tôn cùng liên thủ, hơn nữa hao phía không ít khí lực. Thì lần này có Cửu Cực Đại La Bàn giống như đã loại trừ được tất cả các cấm chế, chỉ cần sử dụng, liền thoải mái mỏ ra cửa vào Cốt Mộ. 

Một trận rung động rất nhỏ trôi qua, đã xuất hiện một thông đạo tối đen thông đến đáy Cốt Mộ, nơi này chính là cửa đi vào bên trong Cốt Mộ.

- Tiến vào Cốt Mộ, sinh tử do trở, muốn sống sót ra ngoài thì phải nhìn vào cơ duyên của mỗi người ! Các ngươi đi đi.

Sau khi dứt lời, Thiên Khung Đại Tôn cùng với các vị Đại Tôn đồng thời biến mất.

Mọi người đều nhìn nhau, cả một đám đều có suy nghĩ riêng nhìn vào Cốt Mộ.

Một lát sau, các thế lực khắp nơi lần lượt tiến vào Cốt Mộ.

- Tiểu huynh đệ, bên trong Cốt Mộ hung hiểm trùng trùng, các ngươi nhất định phải cẩn thận.

Bạch Tố Vân dặn dò bọn Lý Nhạc Phàm một chút, dẫn người của Thánh Vực tiến vào bên trong.

Bên kia, Thiết Huyết một mình đi về hướng Lê trưởng lão.

- Bái kiến hai vị trưởng lão.

Thiết Huyết khom người hành lễ, hai vị trưởng lão liền nhanh chóng nâng hắn dậy.

- Hài tử, mấy ngày nay đã khiến ngươi vất vả.

Lê trưởng lão thở dài, không biết nói gì.

Qua nhiều năm như vậy, Thiết Huyết vì tộc Cửu Lê mà cố gắng tranh đấu, có thể nói là cố gắng hết sức, nhưng kết quả lại mất đi rất nhiều thứ vốn phải thuộc về hắn, điều này khiến trong lòng hai vị trưởng lão cực kỳ áy náy.

Thiết Huyết không chút buồn bã, nhàn nhạt cười nói.

- Lê trưởng lão không cẩn phải như vậy, tất cả mọi việc đều là ta cam tâm tình nguyện chọn, hơn nữa ta cũng chưa từng hối hận.

Con người sống ở đời này, quan trọng nhất là phải có lý tưởng sống như vậy mới sống có ý nghĩa. Thiết Huyết cảm thấy bản thân cùng người thường chẳng có gì khác biệt, cũng có lý tưởng, cũng có ước mơ. Chỉ có điều, lý tưởng mà Thiết Huyết theo đuổi, người thường không thể nào làm được. Vì thế mà hắn đã mất đi người mình yêu, mất đi bằng hữu huynh đệ của mình, hắn còn mất đi rất nhiều rất nhiều thứ…

Nhưng mà, đối với Thiết Huyết thì giữa được và mất đã không thể dùng đáng giá hay không để đánh giá.

Lê trưởng lão chua xót, lắc lắc đầu nói.

- Cũng không còn sớm nữa, ngươi cũng đi vào đi, nhớ rõ tất cả phải cẩn thận

Im lặng gật gật đầu, Thiết Huyết xoay người rời đi, cùng bọn Nhạc Phàm tiến vào bên trong Cốt Mộ.

Đợi mọi người đi hết, Phượng trưởng lảo ngẩng đầu nhìn vết rách thiên địa nói.

- Đại trưởng lão, thứ kia thật sự ở bên trong sao ?

Lê trưởng lão thận trọng gật gật đầu, nói.

- Căn cứ vào các điển tịch tộc tag hi lại, Thượng Cổ Chiếu Viết ở bên trong, năm đó sau khi tranh đấu thất bại, tộc ta bị buộc phải ký vào Cổ Chiếu, sau đó bị Nhân Hoàng mang vào Thiên Giới.

- Nếu như không có ?

Phượng trưởng lão hơi lo lắng, trong lòng bất an hỏi.

- Nếu như không có…

Vẻ mặt Lê trưởng lão phức tạp nói.

- Nếu như không có, liền phá vỡ trận nhãn nơi này, xóa bỏ Cửu Châu Phong Ấn.

- Xóa bỏ Cửu Châu Phong Ấn.

Trong lòng Phượng trưởng lão chấn động, đang muốn lên tiêng, Lê trưởng lão đã lạnh lùng ngắt lời.

- Ta cũng biết rõ Cửu Châu Phong Ấn liên quan đến vận mệnh của Thần Châu, nhưng nếu không có Thượng Cổ Chiếu Viết, ta cũng chỉ có cách này. Mấy ngàn năm cực khổ, ta không muốn nhìn tộc nhân mình phải tiếp tục như vậy, một khi đã là đại kiếp nạn, làm sao dễ dàng né tránh. Một khi đã là tội nghiệt do tổ tiên gây ra, vậy thì hãy để ta đến gánh vác đi.

- Tất cả dựa vào ý trời vậy.

Lê trưởng lão đã quyết định, Phượng trưởng lão chỉ có thể trầm mặc.

Chung quanh Cốt Mộ không hề có một tiếng động nào, hai thân ảnh chật vật từ đống thi cốt chạy ra.

- A Tuấn, đây chính là lộ tuyến an toàn mà ngươi nói ? Thiếu chút nữa đã biến ta thành một đầu heo quay !

- Nói cũng đúng, ngươi chính là heo ! Cho ngươi biết, ai bảo cứ tò mò xung quanh, tự mình chuốc lấy cực khổ, còn khiến ta liên lụy nữa.

- Cái gì tò mò, ta chính là cảnh giác, nơi quỷ quái này mọi thứ đều hung hiểm, không cảnh giác sao được.

- Còn cảnh giác, tự nhìn bộ dáng của mình đi, con heo cảnh giác sợ rằng còn hơn ngươi !

- Được rồi, được rồi không đôi co với ngươi nữa.

- Hừ ! Hừ!

Người đến không phải ai khác, chính là Long Tuấn cùng huynh đệ của minh Đinh Nghị.

Nhìn vào Cốt Mộ trước mặt, Định Nghị đã bị trấn áp, nửa ngày cũng không nói được một lời.

- Được rồi, đừng nhìn nữa, tròng mắt cũng sắp rơi rồi kìa.!

Vẻ mặt Long Tuấn cực hèn mọn liếc nhìn Đinh nghị, hồn nhiên quên đi lần đầu tiên mình chứng kiến Cốt Mộ, cũng là bộ dáng như thế, còn bị Phương Hàm hung hắng chế nhạo một trận.

- A Tuấn, bọn sư phụ đã đi vào, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ ?

Đinh Nghị nhìn chung quanh, phát hiện có một thông đạo xuất hiện, đoán là cửa vào của Cốt Mộ.

Long Tuấn nghiêm túc suy nghĩ, nghiêm mặt nói.

- Một khi bọn sư phụ cũng đi vào, vậy chúng ta cũng vào thôi ! Tuy rằng bên trong rất có khả năng gặp nguye hiểm, nhưng mà chúng vẫn phải xông vào, không phải chỉ vì sư phụ mà còn là vì bản thân chính mình. Sư phụ càng ngày càng mạnh, lúc nào cũng tiến bộ, ta không nghĩ vĩnh việt trói chân sư phụ. Cho dù có chết, ta cũng không lùi bước !

- Quyết không lùi bước !

- Đi thôi ! Chúng ta cùng vào !

Đinh Nghị cùng Long Tuấn ánh mắt kiên định nhìn vào Cốt Mộ, trong mắt không hề có cảm giác trước Cốt Mộ, vột nơi siêu nhiên khổng lồ vậy.

Không phải là do Thiên Địa nhỏ đi, mà là tâm cảnh của bọn hắn đã lớn lên rất nhiều.

 Chương 147: Chí tình chí đạo

Đường thông thiên, thi cốt như mộ.

Nhạc Phàm bước vào nơi này, nhất thời cảm giác một cỗ tử khí nặng nề bao phủ toàn thân, muốn ăn mòn tâm thần của hắn.

Vui mừng, bi ai, thống khổ, dục vọng, oán niệm, tử chí, hận ý, sợ hãi, tuyệt vọng!

Các loại tâm tình giống như là cưỡi ngựa xem hoa, xẹt qua trong lòng Nhạc Phàm.

Trong một chớp mắt đó, giống như là bừng tỉnh sau vạn năm, tang thương vô tận.

Bỗng nhiên tỉnh lại đã không thấy hình bóng đám người Thiết Huyết đâu nữa, chỉ có vô số lưu quang bảy màu nhàn nhạt lượn lờ chung quanh Nhạc Phàm, vô cùng sáng lạn, khiến cho người nhìn nhịn không được mà trầm mê trong đó, khó có thể kiềm chế.

- Đây là không gian bên trong cốt mộ sao?

Nhạc Phàm đi qua núi xương, cũng qua biển máu, từ lâu tâm của hắn đã vững như bàn thạch, cố định, các loại tâm tình trong không gian không chút ảnh hưởng tới tâm chí của hắn, chỉ là, nhìn cảnh tượng ở nơi này, trong lòng hắn quả thực không thể bình tĩnh được.

Mà đây chỉ là tầng thứ nhất của cốt mộ!

ĐỐi với lưu quang bảy màu trong không gian này Nhạc Phàm cũng không hề cảm thấy xa lạ, đó chính là thất tình lục dục của con người. Cũng không biết vì nguyên nhân gì lại không có tiêu tán, ngược lại lại bị ngưng tụ trong không gian này, giống như cùng nhau sống sót rồi lại vô cùng hỗn loạn.

Thất tình lục dục chính là bình chướng phàm tục, là tính cách cơ bản của con người, chỉ có siêu thoát nó, tâm cảnh nhưu một mới có thể lĩnh ngộ đại đạo.

Những tu sĩ tiến vào cốt mộ, đại đa phần là tuyệt đỉnh cường giả Thiên Đạo đỉnh phong, tự nhiên sẽ không vì thất tình lục dục này mà dừng lại, bởi vậy tầng thứ nhất không tính là quá khó khăn, chỉ cần cố thủ thần niệm là có thể tìm được cửa lên tầng tiếp theo.

Bằng vào tâm chí của Nhạc Phàm, muốn đột phá nơi này quả thực không khó, thế nhưng lúc này trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một ý niệm kỳ dị, vì vậy cước bộ hắn dừng lại.

- Thất sắc... Thất tình...

Tâm thần Nhạc Phàm chìm đắm, đem thần niệm nhập vào thất thải lưu ly châu bên trong tiễn hồn.

Tư tư!

Thất thải lưu ly châu dường như bị kích thích, không ngờ lại sinh ra một tia cộng minh với lưu quang bảy màu trong phiến không gian này.

Nhạc Phàm thấy vậy cùng thêm cẩn thận, sau khi suy nghĩ cẩn thận hắn liền đem lưu quang bảy màu trong không gian hút vào thức hải.

Tình ái vốn là thứ hay thay đổi, khó có thể nắm trong tay, không cẩn thận thì sẽ trầm mê trong đó. Mặc dù Nhạc Phàm dưới cơ duyên xảo hợp, ở trong "Sâm La Giới" của Vô Danh Đại Tôn đem thất tình lục dục ngưng tụ trở thành một hạt giống, thế nhưng hắn cũng không cho rằng bản thân mình có thể nắm giữ các loại thất tình lục dục. Dù sao, cho dù là thánh nhân cũng khó tránh khỏi bị nó nhiễm vào.

...

Lưu quang bảy màu vừa tiến vào thức hải lập tức cuốn thẳng về phía thất thải lưu ly châu, phảng phất như tìm được ngôi nha của mình trong không gian hỗn loạn này.

Bên ngoài thì chỉ là nháy mắt, thế nhưng trong thứ hải lại phảng phất như là rất lâu, rất lâu rồi, hạt giống được thất tình lục dục bên ngoài tẩm bổ, dần dần nổi lên biến hóa dị thường! Biến hóa như vậy, ngay cả Nhạc Phàm cũng không trở tay kịp.

Trong thức hải mông lung, thất thải lưu ly châu phóng xuất ra thất thải quang mang, lóng lánh trong vô tận hư không.

Trong thất thải lưu ly châu, một viên hạt giống bảy màu đang lặng lẽ mở ra, một chiếc mầm cây đang nhú lên.

Theo sự hấp thu thất thải lưu quang ngày càng nhiều, mầm cây từng chút, từng chút một lớn lên, trở thành một cái cây nhỏ...

Sau đó, cái cây này lớn dần lên, sinh ra bảy cành cây, không có lá cây, trơn tuột như ngọc, trên đỉnh mỗi cành đều có một ả bảy màu, lưu quang bắn ra bốn phía.

Thình thịch.... Thình thịch... Thình thịch...

Nhịp đập của một sinh mệnh từ trong cây truyền ra, khuếch tán trong thức hải.

Trong thế giới mông lung xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, có sinh mệnh thất thải.

...

Đại Tôn có địa vị cao cao tại thượng chính là bởi vì bọn họ sở hữu thế giới riêng của mình, là người đứng đầu một giới, chúa tể của vạn vật. Bởi vậy, thế giới của Đại Tôn lớn bao nhiêu thì lực lượng họ lớn bấy nhiêu.

Lực lượng của Nhạc Phàm đã đạt tới mức đáng sợ, siêu việt phạm trù thế tục, thế nhưng hắn vẫn không thể trở thành Đại Tôn, ngưng tụ thế giới của chính mình. Không phải hắn còn non kém về phương diện cảm ngộ cảnh giới, cũng không phải ý chí tinh thần của hắn không đủ cường đại, mà hắn thiếu sự tích lũy nguyên thủy, thứ cần tích lũy này chính là bản nguyên sinh mệnh.

Không có sinh mệnh, làm sao có được thế giới?

Sâm La giới của Đại Tôn bao gồm các loại khó khăn thống khổ của nhân gian diễn biến mà thành, Khai Thiên Giới của Thiên Khung Đại Tôn chính là một đường sinh cơ còn lại từ thời thiên địa sơ khai. Cho dù là Linh Giới của Cực Kiếm Đại Tôn nhìn như băng lãnh không có sinh mệnh, nhưng bên trong lại có linh hồn do vô số kiếm khí ngưng tụ thành.

Hỉ, nộ, ái, ố, dục,...

Thất tình lục dục chính là căn bản của tâm cảnh, của sinh mệnh, của linh hồn, là căn nguyên của vạn vật.

Hấp thu thất tình lục dục từ bên trong không gian cốt mộ, thất thải lưu ly châu trong thức hải Nhạc Phàm bành trướng vô hạn, cái cây bên trong cũng bắt đầu lớn lên.

Ở chỗ chiếc cây, có một quyển sách cổ xưa phát ra kim quang mạnh mẽ, chính là một trong ngũ đại kỳ thư thời thượng cổ, Thiên Địa Chí Tình Sách thần bí nhất.

Thiên địa vô tình, diễn biến sinh tử!

Thiên địa hữu tình, vạn vật hóa linh!

Thiên địa chí tình, bản nguyên như một!

Chí tình chí đạo, vĩnh hằng bất diệt!

...

Những văn tự cổ xưa sắp xếp thành hành, giống như là một thần long đang quay quanh, tỏa ra thần uy vô biên, khiến cho người ta không khỏi sinh ra sự sùng kính phát ra từ nội tâm.

Thần long, đó chính là thần linh trong truyền thuyết xa xưa, Thiên Địa Chí Tình Sách không ngờ lại có liên quan tới thần long, như vậy nó tuyệt đối không chỉ có một bộ thượng cổ công pháp như vậy.

Những văn tự cổ xưa đại biểu cho ý chí thiên địa, đại biểu cho quy tắc thiên địa, quy tắc chưa từng có bao giờ, diễn biến ra một thế giới.

Trong sát na, một đạo ý chính được diễn sinh ra, thẩm thấu thiên địa, là chúa tể của tất cả.

Thiên địa vạn vật, tùy tâm sở dục.

Đại Tôn chi ngộ, tuyệt hảo thành giới.

Hình thức ban đầu của một thế giới đã hình thành, bên trong đầy rẫy thất tình lục dục.

Hiện tại, trong lòng Nhạc Phàm vô cùng vui mừng và rung động, đó chính là sự cảm thán với số mệnh.

Thiên địa lực khổng lồ ngưng tụ vào bản thân, chuyển hóa thành quy tắc của thế giới. Không gian bảy màu ngưng tụ thất tình lục dục vạn năm lại bị Nhạc Phàm không chút khách khí nhét vào trong thế giới của mình, hóa thành một tia bản nguyên lực

Giờ phút này, Nhạc Phàm đang chìm đắm trong cảm ngộ bản nguyên.

Thức hải của hắn chính là một thế giới, ý chí của hắn đại biểu cho quyền lợi tối cao của thế giới này.

...

Đại Tôn chi ngộ, tất nhiên là kinh thiên động địa.

Đáng tiếc, không gian nơi này đã bị hạn chế, bất luận một thông tin gì cũng không thể truyền ra bên ngoài. Cho dù có đông đảo Thiên đạo cường ả nhận thấy biến hóa dị thường thế nhưng cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ tưởng có người động tới cấm chế.

...

Sâu bên dưới cốt mộ là một phiến không gian khác, ở nơi này tràn ngập sát khí và máu tanh nồng đậm.

Ở trung ương nơi này, có một tòa huyết sắc tế đàn cao trăm trượng.

Trên tế đàn được khắc đầy ký tự, tản ra khí tức thê lương, cô cùng thần bí và quỷ dị.

Đột nhiên, bên trong tế đàn truyền đến nhịp đập yếu ớt.

Phụt! Phụt!.... Phụt!

Nhịp đập từ yếu sau đó nhanh chóng đập nhanh hơn, giống như là một sinh linh đã ngủ say từ lâu từ từ thức tỉnh.

Sau đó, không giang bắt đầu vặn vẹo, phía dưới tế đàn bộc phát ra một trận huyết quang, một thân ảnh hắc sắc từ trong không gian trống rỗng hiện ra.

 Chương 148: Tà ma chi nguyên

Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạt vật, vạn vật tự nhiên.

Thời thiên địa sơ khai, diễn sinh ra thái cực. Một cực chính, cuồn cuồn trường tồn, một cực tà, vĩnh hằng bất diệt!

Thái cổ thuật lại, thời đó tà ma loạn thế, sinh linh đồ thán, đại năng Bàn Cổ không đành lòng nhìn thấy sinh linh chịu khổ, bèn lấy vô thượng ý chí hóa thành kình thiên chi phong, đem tà ma chi nguyên trấn áp ở tận cùng thế giới.

Thế nhưng vẫn chưa viên mãn, đầy đủ khiến cho loài người sinh ra lòng bất mãn.

Thiên đạo không được đầy đủ, vì vậy khiến cho tà ma có cơ hội đem một tìa tà niệm vào trong thất tình lục dục của con người, trở thành căn nguyên của tâm ma. Bởi vậy, thế gian phân tranh không ngớt, thiên địa trần luân, sinh linh đồ than.

..

- Âm sát chi khí thật là nồng đậm! Hẳn nơi này chính là tà ma tế đàn! Ha ha...

Phía dưới tế đàn, thân ảnh hắc sắc thì thào tự nói, khóe miệng xuất hiện nụ cười quỷ dị. Đáng tiếc không gian nơi này vô cùng ảm đạm, căn bản không nhìn thấy rõ hình dạng người này, chỉ biết hắn là một nam nhân mà thôi.

Theo sự nhạt dần của quang mang, nam tử thần bí cất bước, bay thẳng xuống phía dưới tế đàn.

Tế đàn như núi, đã tồn tại từ lâu, không biết được kiến tạo từ năm nào, sao lại bị vùi lấp ở dưới này, thế nhưng nhiều năm trôi qua, dấu vết tiên huyết trên bề mặt vẫn có thể thấy một cách rõ ràng, mùi máu tanh nồng đập xộc vào mũi.

Nam tử thần bí đánh giá tòa tế đàn, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Tế đàn này có ba trăm sáu mươi bậc thang, đại biểu cho chu thiên chi sổ. Tại đỉnh tế đàn, âm sát chi khí tràn ngập, một cái khe thật lớn hiện lên, giống như là một con ngươi đang quan sát, lộ ra tà khí xung thiên.

Nam tử thần bí không thèm để ý tới cảnh vật kinh khủng chung quanh, trong mắt lại hiện lên sự hưng phấn. Bởi vì hắn có thể cảm giác được, thứ mà hắn cần ở ngay đây.

Ba!

Nam tử thần bí vừa mới bước lên bậc thứ nhất, thân thể bỗng nhiên trùng xuống, phảng phất như trên vai hắn phải đeo sức nặng ngàn quân.

- Ai cũng không thể cản ta.

Nam tử thần bí vận chuyển chân nguyên, khí thế bỗng nhiên bạo phát, ngạnh kháng áp lực bước lên bậc thứ hai.

Bậc thứ ba... Bậc thứ tư.

Bậc thứ một trăm....

Bậc thứ ba trăm...

Mỗi một tầng, áp lực tăng thêm mười phần, dưới áp lực cường đại, từng bước của nam tử thần bí này vô cùng gian nang, thế nhưng hắn vẫn không dừng lại. Cuối cùng, hắn cũng được như ý nguyện, leo tới đỉnh.

Nhìn quanh bốn phía một chút, hắn phát hiện ra, nơi này chỉ có một mảnh huyết sắc mà thôi.

Vô số bộ ương khô chồng chất lên nhau, tựa hồ lấy tính mệnh người sống cúng bái tồn tại tà ác.

- Qua đây đi a... Qua đây...

Một thanh âm yếu ớt vang lên trong đầu nam tử thần bí, tràn ngập hấp dẫn.

Trầm mặc một lát, nam tử thần bí chậm rãi đi tới trung ương tế đàn. Một dàn tế cổ xưa chậm rãi hiện lên trước mặt hắn, trên mặt khắc từng đạo phù ấn cổ xưa.

- Chính là nơi này! Tà ma chi nguyên! Ta... Là của ta...

Thanh âm nam tử thần bí run lên, không chút che dấu sự kích động của nội tâm.

Thế nhưng đúng lúc hắn muốn đưa tay lên lấy, một đạo bình phong vô hình hiện lên cản hắn lại, khiến cho nam tử thần bí này bắn văng ra ngoài mấy trượng.

- Thời gian vạn năm, lực phong ấn vẫn còn tồn tại, thượng cổ Đại Năng quả nhiên không thể coi thường.

Nam tử thần bí cảm thán, thế nhưng hắn lại vô cùng bình tĩnh. Hắn đã sớm biết nơi này tuyệt đối không đơn giản, tại sao lại không có chuẩn bị trước cơ chứ?

Chỉ thấy nam tử thần bí lật tay lấy ra một bình ngọc lộ, tỏa ra huyết quang nhàn nhạt. Ngay sau đó, hắn mở nắp bình, một cỗ lực lượng tà dị đem nơi này bao phủ, máu tanh tràn ngập, giống như lực lượng ô uế trên thế gian, ăn mòn tất cả.

- Quỳ Hoa Cung tuy rằng thực lực yếu một chút, thế nhưng cũng có chỗ trọng dụng... Âm quỷ huyết sát này là căn cứ vào thượng cổ bí pháp luyện chế mà thành, có thể ăn mòn vạn vật. Tốt! Rất tốt!

Thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt nam tử thần bí bắn ra tinh quang, hưng phấn khôn xiết.

- Máu... Máu... Máu...

Thanh âm yếu ớt một lần nữa vang lên trong đầu nam tử thần bí. Lúc này, tâm thần nam tử thần bí đại chấn, ý chí cường đại không ngờ lại có chút nới lỏng.

- Máu, cho ta máu... Ta sẽ đem tới cho ngươi vô thượng cực lạc.

- Giao ra thân thể của ngươi... Ta sẽ đem cho ngươi vinh quang vô thượng.

- Hiến linh hồn của ngươi cho ta... Ta sẽ đem cho ngươi quyền lực vô thượng...

- Trường sinh bất lão... Vĩnh hằng bất diệt...

Ngươi sở hữu lực lượng siêu việt Thiên Đạo! Là chúa tể của tất cả!

...

Từng lời nói tang thương, giống như một khối u ác tính ký sinh trong đầu nam tử thần bí, dần dần lan ra.

Vô thượng cực lạc! Vinh quang! Quyền lực!

Có bao nhiêu người nguyện vì nó mà nỗ lực, thậm chí phải trả một cái giá lớn? Đó không phải là ước mơ tha thiết của bao nam nhân sao? Vì mấy thứ này, bọn họ nguyện bán đứng sinh mệnh và linh hồn của mình.

Nam tử thần bí đứng im tại chỗ, hắc vụ quanh thân không ngừng lượn lờ.

Thống khổ vô tận!

Đấu tranh!

Dục Vọng!

Trầm luân!

Đọa lạc!

Tất cả đều vô tận, hóa thân thành tà ma, vạn ác chi nguyên!

- Ma thì đã làm sao? Thiết Huyết, trước mặt Tà Ma chi nguyên ngươi chỉ là con kiến hôi mà thôi.

- Chờ sau khi ta dung hợp Tà Ma chi nguyên này, ta sẽ sở hữu lực lượng siêu việt Thiên Đạo! Lý Nhạc Phàm, Thiết Huyết, còn mấy vị Đại Tôn, ta sẽ đem hết thảy các ngươi dẫm nát dưới chân, trở thành nô lệ vĩnh viễn cho ta. Ý chí của ta vô biên vô hạn, là tồn tại vĩnh hằng! Trên trời dưới đất, muôn đời bất diệt, ta muốn làm chúa tể của toàn bộ thế gian.

Ha ha ha ha....

Tiếng cười dữ tợn vang vọng trong không gian, nam tử thần bí quả thực đã mất đi bản tâm, cam nguyện hóa thân thành ma quỷ.

Đã không có cách trở, nam tử thần bí không suy nghĩ nhiều, trực tiếp xông tới tế đàn, cắt đứt lòng bàn tay, để cho tiên huyết dần dần nhuộm đỏ dàn tế.

Một cỗ ý niệm tà ác xuất hiện trong đầu, đem nam tử thần bí này bao bọc bên trong.

...

Thiên Đạo mênh mông, mở ảo vô tận.

Không biết qua bao lâu, Nhạc Phàm từ trong nhập định tỉnh lại, nội tâm vô cùng tĩnh lặng. Giống như lúc luân hồi, khám phá hồng trầm, hiểu rõ được huyền ảo của cuộc đời vậy.

Loại cảm giác này khiến cho trong lòng hắn diễn sinh ra tâm cảnh rộng lớn vô biên, bao dung vạn vật. Tựa hồ trong mắt hắn hiện tại, tất cả những thứ khác đều bị thu nhỏ lại vô hạn. Những thứ hắn thấy, hắn nghe dược, cảm giác được, tất cả đều không giống như trước. Nếu như nói, những thứ hắn thấy trước đây đều là hình dáng bên ngoài, vậy thì những thứ hắn thấy đó chính là bản cất của mọi sự vật - biến hóa và quy tắc.

Nhạc Phàm nhẹ nhàng nắm tay, cảm nhận sự thay đổi của bản thân mình. Lực lượng của hắn cũng không có thay đổi, thế nhưng cảnh giới của hắn hiện tại so với khi trước, quả thực chính là một trời một vực. Điều này làm cho lòng tin đối với con đường tu hành sau này lại tăng thêm một tầng cao mới.

...

Sau khi bị Nhạc Phàm hấp thu, vốn không gian bảy màu hiện tại đã trở thành một mảnh đen kịt, đưa tay ra không thấy ngón tay, duy chỉ có một cái động khẩu mông lung hiện ra trước mặt, đó chính là cửa vào tầng thứ hai cua cốt mộ.

Đã dừng lại ở nơi này không ít thời gian, vì vậy Nhạc Phàm không suy nghĩ nhiều, lập tức bay thẳng tới động khẩu.

 Chương 149: Sát linh

Tầng thứ hai cốt mộ, sát khí bao phủ.

Nhạc Phàm tiến vào nơi này, nhất thời liền cảm thấy một cỗ khí tức máu tanh đập vào mặt, phảng phất như chiến trường sau khi trải qua giết chóc, thỉnh thoảng vang lên âm thanh hào hùng, đồng thời đi kèm với nó là thảm liệt và tuyệt vọng.

Oán niệm! Hận ý! Sát lục! Điên cuồng!

Từng có những năm tháng ở chiến trường, cho nên Nhạc phàm đối với những thứ này đều vô cùng quen thuộc. Thế nhưng cho dù quen thuộc cũng không có nghĩa là tiếp nhận, không có nghĩa là thân thiết. Hắn đã chán ghét cảnh giết chóc, căm hận chiến ranh. Mỗi khi nhớ tới thời gian đó, nhớ tới ánh mắt thống khổ và tuyệt vọng của những người chiến sĩ kia, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy đau đớn.

Vì vậy, Nhạc Phàm so với ai hết càng chán ghét chiến tranh hơn.

Bất tri bất giác, Nhạc Phàm chìm đắm trong thương cảm vô tận.

...

Tựa hồ cảm nhận được khí tức sinh linh, sát khí chung quanh không giang bỗng nhiên vô cùng cuồng bạo, giống như muốn cuốn hắn vào.

Xuy! Xuy! Xuy!

Một bộ phận sát khí tụ tập thành hình, giống như một đầu ác long hắc sắc, bằng tất cả uy thế của thiên địa, bắn thẳng về phía Nhạc Phàm, sau đó một ngụm thôn phệ hắn.

Đối với hung sát chi khí của chiến trường, Nhạc Phàm tự nhiên sẽ không cảm thấy xa lạ. Binh sát bách chiến, hắn đều nhất nhất thể hội qua, huống chi hiện tại hắn đã hóa cảnh thành giới, bách tà phải lui, không bị ngoại lực ăn mòn.

Thân thể Nhạc Phàm chấn động, chợt bộc phát ra uy thế kinh thiên.

Khí tức thê lương, cổ xưa tràn ngập toàn bộ không gian, đó chính là lực lượng tối cao của đấng chúa tể.

Huyết mạch Cổ vu, ngưng tụ vạn lực, chúa tể thiên địa, chỉ là sát linh mà cũng dám diễu võ dương oai trước mặt Cổ Vu, chẳng khác gì đi tìm tử lộ.

Trong nháy mắt Nhạc Phàm bộc phát khí thế, sát linh kia giống như là gặp phải sát tinh, rùng mình run rẩy, điên cuồng thối lui. Đáng tiếc, trước mặt huyết mạch Cổ Vu nó ngay cả tư cách trốn tránh cũng không có, trực tiếp bị Nhạc Phàm hút lấy, nuốt vào trong bụng, dung hợp vào huyết mạch của bản thân.

Nếu như người bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng như vậy nhất định sẽ hoảng sợ, kinh hãi thất sắc.

Sát khí chính là thứ tụ tập cuồng nộ thiên địa, sát phạt oán hận, do sát lệ chi khí sinh ra, có thể nói là chí tà chí ác!

Tu luyện chú trọng tu tâm, trong mắt tu sĩ, sát khí đó so với độc dược còn kinh khủng hơn, nếu như nhiễm phải, nhẹ thì tu vi giảm sút, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, thân chết đạo tiêu. Bởi vậy từ xưa tới nay, người tu hành chính thông đối với âm tà sát khí đều tránh từ xa. Người giống như Nhạc Phàm một ngụm thôn phệ luyện hóa âm sát tà khí này quả thực là muốn nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Nhưng mà, sau khi Nhạc Phàm nuốt đoàn sát khí này, cũng không thấy bất luận dị dạng gì.

Ai lại biết, độc vật trong mắt tu sĩ lại là cơ duyên đề thăng thực lực của Nhạc Phàm.

Ngẫm lại cũng đúng, Cổ Vu nhất tộc, chiến trời chiến đất, bản thân sát khí đã rất nặng, dung nhập vào trong lịch đại huyết mạch, hung sát chi khí ở trong chiến trời này đối với Nhạc Phàm mà nói, cực kỳ vô hại, chính là vật đại bổ.

Đương nhiên, có thể chính là bởi vì Cổ Vu nhất tộc có sát khí quá nặng, nhân quả cuốn thân, cuối cùng đi tới con đường diệt vong, biến mất trong dòng sông lịch sử. Mà Lý Nhạc Phàm dưới cơ duyên xảo hợp thức tỉnh huyết mạch, có thể nói là một dị số cực lớn.

...

Sau khi thôn phệ sát linh, huyết khí trong người Nhạc Phàm bành trướng, cảm giác lực lượng toàn thân lại tăng thêm vài phần. Vì vậy hắn không có khách khí, từng ngụm một mạnh mẽ hấp thu từng đạo sát linh ngưng tụ thành hình trong không gian.

Xuy! Xuy! Xuy!

Sát khí hút vào ngày càng nhiều, toàn thân Nhạc Phàm tỏa ra hàn ý nồng đậm, thậm chí còn kết thành một tầng sương mù. Một ý niệm điên cuồng, bạo ngược xuất hiện trong đầu Nhạc Phàm.

Mạnh mẽ hấp thu ngoại lực, tuy rằng rất nhanh có thể đề thăng thực lực, thế nhưng hậu hoạn của nó cũng không nhỏ. Nếu không phải Nhạc Phàm có tâm cảnh cứng cỏi, viên mãn, sợ rằng đã sớm bị sát khí biến thành một đầu ác ma, hung ác.

Thế nhưng cho dù là như vậy, Nhạc Phàm vẫn phải thừa nhận sự thống khổ thường nhân khó có thể tưởng tượng.

Máu của hắn giống như là nham thạch nóng chảy, liên tục trùng kích kinh mạch cảu hắn, mỗi một lần đều vỡ tan nhanh chóng khép lại.

Da thịt hắn phảng phất như bị một vết đao hắn, đau đớn tới tận linh hồn.

Xuy!

Hai mắt Nhạc Phàm mạnh mẽ mở ra, bắn ra một đạo xích sắc quang mang, nơi nào nó đi qua, bất luận là mê chướng nào cũng bị quyét sạch sẽ.

Sát khí giống như là có linh cảm, bọn chúng vốn là thứ thô bạo, thôn phệ tất cả sinh mệnh, thế nhưng bọn hắn lại chưa bao giờ thấy sinh linh hung mãnh như vậy, không ngờ ngay cả hung vật không có hình dạng cũng có thể một ngụm ăn tươi nuốt sống. Có vết xe đổ của đồng bạn, những sát linh còn lại giống như là nhìn thấy tồn tại kinh khủng, đều thu liễm lại, tiêu tán trong không gian, không giám giơ nanh múa vuốt trước mặt Nhạc Phàm.

Một thông đạo hiện ra trước mặt Nhạc Phàm, chính là động khẩu đi thông tới tầng thứ ba.

Sau khi bình tình lại, Nhạc Phàm nhìn không giang chung quanh, đầu lông mày hắn nhíu lại. Không gian nơi này tuy rằng rất rộng, thế nhưng vẫn còn kém xa trong tưởng tượng của hắn, hơn nữa lại không có vết tích sinh mệnh lưu lại, tựa như một thế giới tồn tại độc lập.

Nơi này mặc dù hung hiểm vạn phần, thế nhưng cũng có không ít cơ duyên, thảo nào đám cường giả Thiên Đạo đỉnh phong lại hưng phấn như vậy.

Sau khi hiểu rõ, sự nghi ngờ trong lòng Nhạc Phàm lại tăng lên. Cốt mộ này rốt cuộc là do ai kiến tạo ra, tại sao lại tồn tại? Rốt cuộc là có mục đích gì? Thực sự là đường thông tới thiên giới hay sao? Hay chỉ là một chỗ mai táng những bộ xương này mà thôi?

- Không biết đám người Thiết Huyết hiện tại ra sao?

Mỗi người đều có cơ duyên của chính mình, trong lòng Nhạc Phàm không khỏi cảm khái, hắn cũng hiểu được điều này không thể nào tránh khỏi.

Đôi khi, lực lượng càng mạnh, trách nhiệm càng lớn, áp lực càng nặng. Cũng không phải là chuyện gì cũng nằm trong lòng bàn tay mình, giống như số phận, hư vô, mờ mịt. Dường như đã biết được sự tồn tại của nó, thế nhưng lại không ai nắm được.

Dứt bỏ tạp niệm, cước bộ Nhạc Phàm tiến thẳng về phía thông đạo đi tới tầng thứ ba.

...

Sau khi Nhạc Phàm rời đi, sát khi trong không gian một lần nữa lại sinh động trở lại.

Lúc này, bốn đạo thân ảnh hắc sắc xuất hiện ở lối vào tầng thứ hai.

- Lý Nhạc Phàm... Người này chính là Lý Nhạc Phàm sao? Là người mà Tôn gia để cho chúng ta giám thị sao?

Trong bốn người, một thanh âm âm nhu vang lên:

- Người này không chỉ có lực lượng mạnh mẽ, không ngờ ngay cả sát linh do sát khi ngưng tụ ra cũng có thể luyện hóa. Lão thân tu hành hơn hai trăm năm, đây là lần đầu tiên gặp phải người như vậy, xem ra trên người hắn không phải chỉ có đại khí vận, mà còn có một bí mật lớn. Từ cổ chí kim đến nay, người như hắn nếu như không phải có thành tựu cực lớn thì chính là kết cục hồn phi phách tán, thịt nát xương tan, thảo nào ngay cả mấy vị Đại Tôn cũng phải kiêng kỵ hắn.

- Di? Có chút không thích hợp.

Một thanh âm khàn khàn vang lên:

- Lực lượng người này vừa bành trướng cực độ, rõ ràng đã vượt qua phạm vi hắn thừa nhận, vì sao lại không bạo thể mà chết? Hơn nữa, từ khi bắt đầu tới giờ, ta không thể cảm giác được sự ba động thần thức của hắn, dường như có sự tồn tại của thế giới, loại cảm giác này ta chỉ cảm nhận qua trên người Đại Tôn.

Lại một thanh âm ồm ồm vang lên:

- Chuyện này cũng không có gì lạ, nếu như Lý Nhạc Phàm có thể được Vô Danh Đại Tôn ưu ái, tự nhiên có chỗ không tầm thường, nếu như có thể đơn giản mà nhìn thấu hắn, Tôn giả cũng không để bốn người chúng ta đi dò xét. Lại nói, không chừng Vô Danh Đại Tôn thi triển bí pháp nào đó trên người hắn, cắt đứt sự do xét của thần niệm.

- Có thể là như vậy, cũng có thể là không...

Cuối cùng một thanh âm ôn hòa vang lên:

- Chúng ta tiếp tục thôi a. Nếu như Tôn giả bảo chúng ta quan tâm tới người này, tất nhiên là có thâm ý của người, tốt nhất là chúng ta nên suy nghĩ tiếp theo làm sao đối phó với hắn.

- Được, chúng ta đi!

 Chương 150: Tự mộng, tự tỉnh

Tầng thứ ba cốt mộ, khác với sự quỷ dị của tầng thứ nhất, hung hiểm của tầng thứ hai, tầng thứ ba lại có bình yên, tĩnh lặng không nói nên lời.

Trong không khí tràn ngập hương vị cỏ xanh, còn mang theo một ít mùi bùn đất.

Ở đây cảnh sắc tươi đẹp, chứa đầy hy vọng.

Nhưng mà, ngay khi Nhạc Phàm xuất hiện ở chỗ này, trong lòng cũng kinh hãi không thôi.

Thôn trang quen thuộc, núi rừng quen thuộc, sông ngòi thân quen...

Hình ảnh quen thuộc hiện lên trước mắt, như thực lại như hoài niệm.

- Đây không phải là sự thực.

Nhạc Phàm biết tất cả những thứ mình thấy trước mắt đều là huyễn ảnh, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được mà hồi tưởng lại, nhịn không được mà lưu luyến. Mặc dù hắn biết rõ trong lòng có ma niệm, thế nhưng hắn vẫn không thèm quan tâm.

...

Chiếu theo lộ tuyến về nhà trong trí nhớ, Nhạc Phàm bước về phía trước.

Thôn trang này, nơi hắn đã từng chán ghét hiện tại đột nhiên lại trở nên thân thiết như vậy. Bọn họ mê tín, bọn họ vô tri, đồng dạng bọn họ cũng vô cùng thuần phác và thiện lương, cả đời bọn họ vất vả cực nhọc, chỉ vì một ngày ba bữa ăn.

Lúc này, mọi người đang bận làm việc đồng ruộng, không ai chú ý tới người bên ngoài như Nhạc Phàm, có thể đối với bọn họ mà nói, Nhạc Phàm chỉ là một người xa lạ mà thôi, giống như một hòn sỏi trong dòng suối, lơ đãng đi qua cuộc sống của bọn họ.

- Tiểu đả tử ngươi không lấy ra, đừng trách lão tử không khách khí.

Một thanh âm trẻ con truyền tới, mang theo chút bá đạo, rồi lại khiến cho người ta cảm thấy buồn cười.

Nhạc Phàm nhìn lại thì thấy một tên tiểu tử khỏe mạnh mang theo một đám trẻ con vây quanh một đứa trẻ, lời nói đe dọa, giả vờ hung hăng. Tiểu tử kia chính là Vương Sung khi trước.

- Vương... Vương lão đại, đồ... Đồ ăn đều ở chỗ này, toàn bộ cho ngươi...

Đứa trẻ này sợ hãi, đem đồ ăn trong tay giơ lên.

Tiểu Vương Sung lúc này quả thực có dáng dấp của đại nhân, thỏa mãn gật đầu, tùy tiện nói:

- Nếu ngươi ngươi đã biết điều như vậy, vậy thì sau này theo Vương Sung ta lăn lộn, ta sẽ cho các ngươi uống chén rượu lớn, ăn miếng thịt lớn...

- Cảm tạ Vương lão đại.

Trong lúc bọn nhỏ đang hưng phấn la hét, chợt thấy phía xa có một thiếu phụ cầm chiếc chổi đang chạy tới.

- Vương Sung, tiểu tử chết tiệt nhà ngươi, lại dám sinh sự trong thôn, để xem lão nương thu thập ngươi thế nào.

Nghe thấy thiếu phụ nói như vậy, sắc mặt tiểu Vương Sung đại biến, đám trẻ con chung quanh tản đi.

Tiểu Vương Sung vừa định chạy trốn, thế nhưng phụ nhân kia đã nhanh chóng đưa tay túm lỗ tai hắn, sau đó kéo lại bên người mình.

- Tiểu tử thối, lão nương gọi ngươi ngươi lại dám chạy, hôm nay nếu như không cắt đứt cái tai của ngươi quả thực có lỗi với liệt tổ liệt tông Vương gia.

- Mẫu thân... Mẫu thân, con sai rồi, người thả con ra đi!

- Thả ngươi? Để ngươi sinh sự nữa sao? Nghĩ thật đẹp.

- Ôi! Đừng... Đừng a...

- Cả ngày không chịu học hành, cùng đám du côn lưu manh này học trò giang hồ... Đi! Cùng lão nương trở về.

...

Một lớn một nhỏ rời đi, Nhạc Phàm lẳng lặng nhìn, không có ý tứ tiến lên. Đây chính là cuộc sống của bọn họ, bản thân hắn không nên quấy rối.

Trong lòng nghĩ vậy, Nhạc Phàm nhìn sườn núi phía trước, cước bộ không tự chủ mà bước tới.

...

Địa phương quen thuộc, những hình ảnh quen thuộc, mang theo hồi ức tốt đẹp, cũng là hồi ức đem đến sự đau đớn sâu trong linh hồn hắn.

- Di?

Phía sau lưng đột nhiên vang lên thanh âm hùng hậu, Nhạc Phàm quay đầu nhìn lại, thế nhưng khi nhìn thấy thân ảnh kia, hắn không khỏi sững sờ.

Trang phục thợ săn, tuổi tác trung niên, khuôn mặt cương nghị, trên vai mang theo thi thể hổ thú, khiến cho người ta khi nhìn hắn có cảm giác lão luyện. Đó chính là bầu trời trong lòng Lý Nhạc Phàm, đó chính là cột trụ tinh thần của hắn, phụ thân Lý Đàm.

Thấy Nhạc PHàm không nói gì mà nhìn mình, Lý Đàm nở nụ cười nói:

- Vị tiểu huynh đệ này, không biết ngươi đứng ở trước cửa nhà ta làm gì? Có chuyện gì hay không?

- Ta...

Nghe câu hỏi của phụ thân, Nhạc Phàm há miệng, thế nhưng nửa ngày cũng không thốt ra được một chữ.

Ràng buộc hơn mười năm, há bằng ngôn ngữ có thể biểu đạt.

Nhạc Phàm từ nhỏ mất đi mẫu thân, chính là phụ thân Lý Đàm nuôi hắn khôn lớn. Trong lòng Nhạc Phàm, Lý Đàm vừa là cha, vừa là mẹ, là cột trụ tinh thầ của hắn, để hắn dựa vào, cho hắn sự ấm áp.

Tình thương của mẫu thân như trời, tình thương của phụ thân như núi.

Lý Đàm không chỉ cho Nhạc Phàm sinh mệnh, còn dạy hắn đạo lý, cho hắn một tia tín niệm làm người.

Hàng ngày khỏe mạnh, nam nhi không ngừng vươn lên.

Tôi luyện trong khó khăn, lớn lên trong gian khổ, trong ấn tượng của hắn, bóng lưng dày rộng kia dần dần rõ ràng.

...t

Nhìn thấy vẻ mặt Nhạc Phàm có chút khác thường, Lý Đàm chủ động nói:

- Người tới là khách, tiểu huynh đệ theo ta vào nhà đi a! Hiện tại trời cũng không còn sớm, vùng này thường xuyên có dã thú lui tới, nếu như tiểu huynh đệ không chê, vậy thì ở tạm đây một ngày, sáng mai rồi hãy rời đi!

- Cảm ơn!

Nhạc Phàm ngẩng đầu nhìn bầu trời đã bắt đầu lờ mờ, bất tri bất giác đã chạng vạng tối, áp lực trầm trọng xuất hiện từ trong đáy lòng hắn.

Lúc này, hắn không phân rõ cái gì là thật, cái gì là giả, có thể, hắn căn bản là không muốn nghĩ tới. Quản nó có phải là ảo cảnh hay không, hắn cũng hi vọng có thể vĩnh viễn ở lại nơi này.

Trầm mặc một lát, Nhạc Phàm yên lặng theo Lý Đàm vào nhà.

Vật dụng cùng cách bài trí đơn sơ khiến cho hắn có cảm giác vô cùng thân thiết, đây mới chân chính là gia đình của hắn, cho tới bây giờ chưa từng thay đổi qua.

- Tiểu huynh đệ cứ tự nhiên, nhà còn đơn sơ, xin huynh đệ không vì thế mà phiền lòng.

Lý Đàm nhiệt tình bắt chuyện với Nhạc Phàm.

Phía sau hắn, một nam hai nắm tay một tiểu cô nương, từ ngoài cửa đi vào.

Nhìn hai thân ảnh xuất hiện, trong lòng Nhạc Phàm bỗng nhiên chấn động, máu toàn thân dường như đọng lại, mắt có chút ươn ớt... Hai thân ảnh này không ngờ lại là Nhạc Phàm và Trần Hương khi còn bé.

- Cha...

Tiểu Nhạc Phàm chào phụ thân, lại thấy có người lạ ở đây không khỏi sinh ra cảm giác hiếu kỳ mà quan sát, mà Trần Hương thì sợ hãi, giấu mình sau lưng Nhạc Phàn.

- A! Tiểu Phàm, Nhã Nhim, hai ngươi đã trở về...

Lý Đàm gọi hai đứa nhỏ tới bên người, giới thiệu:

- Đây chính là tiểu ca nhi đi ngang qua nhà chúng ta, muốn ở lại đây một đêm, các ngươi không nên thất lễ trước mặt khách nhân biết không

- Dạ, Tiểu Phàm biết.

Nhạc Phàm khi còn bé vô cùng biết nghe lời, thế nhưng hiện tại mà nói, khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng hắn lại xuất hiện nỗi buồn không nói lên lời.

- Lý Đàm.

Hai đứa nhỏ vừa mới vào phòng, lập tức lại có một lão giả đi vào, chính là lang trung duy nhất trong thôn... Vạn Liễu Hoài - Vạn tiên sinh.

Thấy người tới, Lý Đàm vội vã tiến ra đón, mời Vạn tiên sinh ngồi xuống.

...

- Di? Vị tiểu huynh đệ này có chút quen mắt.

Vạn tiên sinh đánh giá Nhạc Phàm, sau đó lại nhìn Lý Đàm và Tiểu Nhạc phàm, trong mắt hiện lên sự quái dị.

Lý Đàm tươi cười nói:

- Vạn tiên sinh cũng thấy vậy sao? Ta và vị tiểu huynh đệ này có thể nói là vừa gặp đã thân a. Ha ha ha.

- Được rồi, ta còn chưa biết tên gọi của tiểu huynh đệ?

Lý Đàm giới thiệu mọi người, sau đó quay về phía Nhạc Phàm hỏi.

- Ta.

Nhạc Phàm đang muốn nói, thế nhưng thủy chung lại không thể nào nói ra. Lý Đàm thấy vậy liền nói:

- Không sao, không sao, nếu như tiểu huynh đệ không tiện nói, coi như ta chưa từng hỏi cái gì, bèo nước tương phùng là hữu duyên, cần gì phải quan tâm nghi thức xã giao này làm gì.

 Chương 151: Tịch mịch như sao

Toàn thân Nhạc Phàm chìm đắm trong ảo cảnh, không cảm giác được sự khác thường.

Ở phía xa, bốn thần bí nhân yên lặng quan sát nhất cử nhất động của Nhạc Phàm.

- Không nghĩ tới, Lý Nhạc Phàm này lại bị cuốn vào một ảo cảnh nho nhỏ.

- Không đúng a! Lý Nhạc Phàm có thể chống lại Thánh Ngôn Đại Tôn và Cực Kiếm Đại tôn, điều đó nói rõ ý chí của hắn đã tiếp cận Đại Tôn, sao lại có khả năng lâm vào ảo cảnh, chẳng lẽ là chúng ta đã đánh giá hắn quá cao?

- Không phải là chúng ta đánh giá cao hắn, mà là trong lòng hắn có ma niệm, hơn nữa can tâm nhập ma. Tầng thứ ba cốt mộ là địa phương thần bí nhất, cho dù là mấy vị Đại Tôn cũng vô pháp hiểu thấu đáo, bởi những thứ nơi này có thể là thật cũng có thể là giả... Hoặc nói, đây chính là ảo giác ở sâu trong linh hồn mỗi người, một hình chiếu ở một không gian khác, phóng lên người, có thể coi đây chính là tâm ma ảo cảnh, nhất niệm phá hư. Người không bỏ xuống được thì sẽ cho rằng đây là thế giới chân thực, từ nay về sau trầm luân trong đó, mãi cho đến khi sinh mệnh khô kiệt.

- Không sai, tu sĩ cũng là người, cũng có dục vọng và ma niệm của mình, vì vậy rất nhiều tu sĩ đều dừng lại ở trong tầng thứ ba này. Bởi vì ở chỗ này, bọn họ có thể nhìn thấy thứ mình cần, nếu đã tìm thấy thì cần gì phải đi tìm kiếm ở những nơi hung hiểm khác.

- Hiện tại chúng ta nên làm gì? Nếu như Lý Nhạc Phàm vẫn mãi ở chỗ này, chúng ta có phải cũng ở chỗ này luôn không?

Lời này vừa nói ra, tức thì bốn người đều trầm mặc.

Bọn họ vốn có thân phận tôn quý, địa vị trong Tu Hành Giới gần với Đại Tôn, hiện tại lại cùng đi giám thị một người đã là chuyện bất đắc dĩ, nếu như tiếp tục chờ ở đây, bọn họ nào còn mặt mũi gặp người khác.

- Chúng ta cứ quan sát xem sao, nếu như hắn trầm luân, chúng ta liền đem việc này báo cho tôn giả, để cho người định đoạt.

- Cũng đành như vậy thôi.

Bầu trời đêm vô tận, ngôi sao không ngừng di chuyển.

Có người nói, mỗi một ngôi sao đại biểu cho một sinh mệnh, mỗi một lần lóe lên, đại biểu cho việc một sinh mệnh bắt đầu và kết thúc, lặp đi lặp lại, tuần hoàn không thôi.

Ngôi sao lóe lên chỉ trong nháy mắt, đối với cả tinh không mà nói, quá trình của sinh mệnh cũng chỉ là trong nháy mắt, duy chỉ khác nhau có một điều, những ngôi sao này so với sinh mệnh càng thêm tịch mịch.

Nhạc Phàm nằm trên nóc nhà, lẳng lặng nhìn một mảnh tinh không phía trên, cảm nhận tịch mịch nhà nhạt.

Phụ thân, hắn, Trần Hương, Vạn gia gia đang ngồi đó dùng cơm.

Đã bao nhiêu năm trôi qua, Nhạc Phàm đã không còn nhớ rõ mình đã bao lâu không được cảm nhận sự ấm áp và hạnh phúc của gia đình. Cuộc sống như vậy chỉ có trong mộng hắn mới dám hi vọng và mơ ước.

Cho dù hắn ở nơi này có vẻ không thích hợp cho lắm, thế nhưng hắn thích ở nơi này, thích núi sông ở đây, thích con người ở đây, lại càng thích sự yên lặng và chất phác ở nơi này, đó chính là cuộc sống mà hắn muốn.

Bình yên, thanh thản.

Tĩch mịch.

...

- Tiểu huynh đệ thật là có hứng thú a, đã trễ như thế này rồi mà không nghỉ ngơi, lại ngồi ở chỗ này.

Lý Đàm cũng lên trên nóc nhà, ngồi ở bên cạnh Nhạc Phàm.

...

Thấy Nhạc Phàm vẫn trầm mặc như cũ, Lý Đàm nói:

- Tiểu huynh đệ, ngươi có thấy sao trời ngày hôm nay có chút không đúng hay không?

- Có gì không đúng?

Nhạc Phàm ngẩn ra, thấy vẻ mặt Lý Đàm có chút tiếu ý nhìn mình, hắn biết là đối phương cố ý chuyển sự chú ý của mình đi chỗ khác, muốn hắn thoát khỏi ý cảnh cô độc.

- Đương nhiên là không đúng rồi.

Lý Đàm nhìn lên tinh không nói:

- Vật đổi sao dời, không lúc nào là không biến hóa. Ngươi xem, mỗi một vì sao đều có vị trí và quỹ tích của riêng mình, có sao mùa đông xuất hiện, có sao lại xuất hiện vào mùa hè, mặc dù ngươi biết nó thế nhưng cũng vĩnh viễn không sờ tới được nó, cũng giống như số phận mờ mịt, hư vô...

- Thực sự có số phậnao?

Thanh âm của Nhạc Phàm trầm xuống, giống như là đang hỏi người khác, hoặc giả là hắn đang hỏi chính mình.

Suy nghĩ một lát, Lý Đàm lại nói:

- Giống như người sơn dã như chúng ta, đâu có tư cách nói tới số phận. Chúng ta cơ bản đều là người thường, từng ngày qua ngày, không cầu cẩm y ngọc thực, chỉ cầu mưa thuận gió hòa, thiên hạ thái bình, để cho chúng ta có một cuộc sống bình yên, như vậy là đủ rồi.

- Người thường...

Trong lòng Nhạc Phàm đau khổ, hắn làm sao không muốn làm một người thường, có một cuộc sống bình thường, thế nhưng hắn không thể.

Lý Đàm liếc mắt nhìn Nhạc Phàm nói:

- Ta xem tiểu huynh đệ thân phận bất phàm, tất nhiên không phải là người thường. Người có bản lĩnh lớn như vậy, thường thường sẽ thân bất di kỷ. Mượn câu nói của người xưa mà nói, chính là, năng lực càng lớn, trách nhiệm lại càng nhiều. Có đôi khi, không phải là số phận lựa chọn ngươi, mà là phần trách nhiệm cùng với kiên trì này lựa chọn.

Nghe Lý Đàm nói, Nhạc Phàm cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Trước đó, hắn cũng từng như thế này, lẳng lặng ở bên cạnh phụ thân nghe người giáo dục, nghe phụ thân giảng giải, cho dù ở trong thế giới hư huyễn này vẫn không có gì thay đổi. Nhạc Phàm thích bản thân mình như vậy, tựa hồ đạo lý mà phụ thân hắn dạy cho hắn cho tới bây giờ đều đơn giản khiến cho hắn cảm động, khiến cho hắn hiểu rõ, khiến cho hắn kiên cường như vậy.

Bầu trời dần dần sáng sủa, một ngày tràn ngập hi vọng lại đến.

Trên nóc nhà, Lý Đàm chậm mãi mở hai mắt, tiểu huynh đệ cùng hắn hàn huyên đêm qua đã rời đi, không hề lưu lại thứ gì, tựa hồ những việc phát sinh ngày hôm qua chỉ là mộng cảnh.

- Đi rồi sao?

Lý Đàm nhìn về phía xa xa có chút thất lạc, trong lòng cảm giác như bị mất vật gì đó.

Phía dưới, tiểu Nhạc Phàm đang ngồi trước cửa, bắt đầu một ngày làm việc mới.

- Cha, vị đại thúc kia đâu rồi?

Thấy phụ thân từ trên nóc nhà nhảy xuống, tiểu Nhạc Phàm tiến lên hỏi.

Lý Đàm đưa tay xoa xoa đầu hài tử, giọng nói có chút phiền muộn:

- Người phi thường đi làm việc phi thường, vị tiểu ca nhi kia còn có việc muốn làm, vì vậy hắn đã rời đi rồi.

- Ồ?

Tiểu Nhạc Phàm nghi hoặc, thế nhưng cũng không hỏi nhiều. Nên tới sẽ tới, nên đi cũng sẽ đi, trong lúc con người ta còn sống, đôi khi sẽ có khách qua đường, thế nhưng theo dòng chảy thời gian, kí ức này sẽ biến mất.

- Đi cũng tốt, mỗi người đều có con đường của mình phải đi. Tiểu huynh đệ, tạm biệt!

Lý Đàm khẽ thở dài, ánh mắt có chút phức tạp.

Trên đỉnh Đại Lĩnh phong, một mảnh thiên địa mênh mông.

Ở dưới cây Thương Tùng, Nhạc Phàm chắp tay đứng đó, ánh mắt không nỡ nhìn về phía thôn trang xa xa.

Hắn nhớ kỹ lần đầu tiên cảm ngộ dường như là ở chỗ này! Khi đó, chính cây Thương Tùng này đã làm bạn với hắn.

Hắn phải rời đi, phải rời đi! Hắn có lý do của hắn, hắn không muốn làm tổn thương thế giới này, những con người ở nơi này. Có một số việc, tự bản thân mình biết là tốt rồi, hơn nữa, ở thế giới kia, còn có người đang chờ đợi hắn.

- Cảm ơn...

Nhạc Phàm thì thào tự nói, không biết là cảm ơn cây Thương Tùng này hay là cảm ơn Lý Đàm, hoặc là Đại Năng sáng tạo ra ảo cảnh này.

Mặc kệ nơi này là ảo cảnh hay không, hắn sẽ đem tất cả những thứ ở đây ghi nhớ trong lòng.

...

- Theo dõi lâu như vậy, có phải là nên đi ra hay không?

Nhạc Phàm lạnh nhạt nói, khiến cho bốn người đang âm thầm giám thị chấn động. Bọn họ không ngờ tới, Lý Nhạc Phàm đang chìm đắm trong ảo cảnh lại có thểphát hiện ra sự tồn tại của bọn hắn.

Bốn người liếc mắt nhìn nhau, gật đầu.

Sưu! Sưu! Sưu!

Bốn đạo thân ảnh đáp xuống, đứng ở phía bên kia đỉnh núi, đối diện với Nhạc Phàm.

 Chương 152: Thiên Địa nguyên thai

- Các ngươi là người của Minh Huyễn Đại Tôn?

Nhạc Phàm nhìn từ trên xuống dưới một lượt bốn người đối diện, tức thì phát hiện ra bọn họ chính là bốn vị cường giả thần bí bên người Minh Huyễn Đại Tôn.

Bốn người gật đầu, không hề chút nao núng, một người trong đó mở miệng nói:

- Hóa ra ngươi đã sớm biết sự tồn tại của chúng ta, vì vậy ngươi mới cố ý dẫn chúng ta tới đây.

- Từ khi tiến vào nơi này các ngươi vẫn luôn theo ta, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?

Ngữ khí Nhạc Phàm có chút bất thiện, ánh mắt bắn ra hàn quang, hành động của đối phương hiển nhiên chạm tới giới hạn của hắn.

Ở chỗ này, hắn không hy vọng thấy thân nhân bằng hữu của mình lần thứ hai bị thương tổn, dù cho đây chỉ là một thế giới không tồn tại, hắn cũng sẽ lẳng lặng ghi nhớ ở trong lòng, đem nó bảo hộ, coi sóc nó.

Nghe thấy Nhạc Phàm chấp vấn, bốn người nhăn mày, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Bọn họ ở trong Tu Hành Giới có địa vị cao cao tại thượng, chưa từng nghe những lời như vậy, nếu không phải MInh Huyễn Đại Tôn đã dặn dò qua, sợ rằng bọn họ đã sớm xuất thủ giáo huấn đối phương.

- Chúng ta chính là tứ đại hộ pháp dưới trướng Minh Huyễn Đại Tôn, phụng mệnh tôn giả, âm thầm giám sát ngươi.

Người nói chính là Lôi Vương trong Tứ đại hộ pháp, tiếng như chuông đồng, khiến cho người khác có cảm giác mạnh mẽ cường liệt.

Trong Tứ đại hộ pháp, lấy Lôi Vương dẫn đầu, Thiên Vương cực mạnh, Quỷ Vương vô cùng thần bí, Huyết Vương độc ác nhất. Bọn họ khác với những tu sĩ Thiên Đạo bình thường, đều là đỉnh phong cường giả dưới trướng Minh Huyễn Đại Tôn, cảnh giới viên mãn, chỉ kém nửa bước là tiến vào Đại Tôn chi cảnh. Nếu không phải thiếu cơ duyên, sợ rằng đã sớm tu thành Đại Tôn. THế nhưng cho dù là như vậy, thực lực của bốn người bọn họ kinh thiên động địa, dưới sự hợp lực của bọn họ, cho dù là Đại Tôn cũng có tư cách chống lại. Hơn nữa, Tứ đại hộ pháp chưởng quản tứ bộ, vô luận là thực lực hay quyền lợi đều hơn xa những môn đồ của Đại Tôn.

- Phụng mệnh MInh Huyễn Đại Tôn sao?

Nhạc Phàm nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, hắn cùng với Minh Huyễn Đại Tôn không có liên quan gì, thế nhưng không ngờ đối phương lại phái người âm thầm giám thị hắn, hiển nhiên là có ý đồ khác. Hắn nhớ rõ, Vô Danh Đại Tôn từng nói qua, trong mấy vị Đại Tôn thì Minh Huyễn Đại Tôn luôn khiến cho người ta có cảm giác nhìn không thấu, ngàn vạn lần phải đề phòng người này, không nghĩ tới ngày này lại tới nhanh như vậy, khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn.

Cực Kiếm Đại Tôn, Thánh Ngôn Đại Tôn, nếu như tính thêm Minh Huyễn Đại Tôn nữa, Nhạc Phàm có thể nói là gây thù chuốc hận, tình thế khó khăn.

- Các ngươi muốn thế nào?

Nhạc Phàm hờ hững nói, Tứ đại hộ pháp nhìn nhau, không biết nên trả lời ra sao.

Nếu như chỉ đơn giản bắt giữ hoặc giết đối phương thì sự tình lại đơn giản hơn rất nhiều, đáng tiếc bọn họ chỉ phụng mệnh giám thị đối phương, không nhận được mệnh lệnh gì khác, đương nhiên không thể hành động.

Bầu không khí giữa song phương có chút trầm trọng, Thiên Vương đánh vỡ bầu không khí nói:

- Chúng ta chỉ âm thầm giám thị ngươi mà thôi, cũng không có dự định khác, chỉ là chúng ta có chút kỳ quái, ngươi cũng biết rõ nơi này không phải là thực, vì sao lại cam nguyện trầm mê trong đó?

Nhạc Phàm cúi đầu trầm mặc không nói gì.

Chân thực thì làm sao? Hư ảo thì làm sao? Trong lòng mỗi người đều có một thế giới khác nhau, chỉ cần ngươi nguyện ý tin tưởng, nó sẽ tồn tại.

Trong lòng nghĩ vậy, đột nhiên linh quang trong đầu Nhạc Phàm chớp động, nếu như bản thân đã ngưng tụ thế giới, vì sao không đem nơi này vào trong đó, khi đó, hắn có thể vĩnh viễn lưu lại nơi này.

Nghĩ vậy, Nhạc Phàm không hề để ý tới bốn người đối diện, mà tinh tế cảm nhận sự biến hóa của thế giới này.

Ngày lên, tháng tới, gió thổi mây trôi, sinh tử luân hồi...

Mỗi một dạng sự vật nhìn như đơn giản, kỳ thực lại mang trong mình định luật bất biến cùng với quy tắc muôn đời.

Thế giới của Nhạc Phàm vừa mới thành hình, còn thuộc về hỗn độn, quy tắc chưa xuất hiện, thế nhưng có thể dung nạp tất cả. Ý niệm khẽ động, hình ảnh của thế giới này dần dần hiện lên trong đầu hắn.

Lực lượng mênh mang, dung luyện vạn hình.

Không gian bắt đầu vặn vẹo, từng đạo bí văn thần bí từ trong mi tâm Nhạc Phàm truyền ra, khuếch tán ra vô hạn, bao phủ toàn bộ thế giới.

...

Bầu trời dần dần mờ đi, đại địa lún xuống, núi sông từng chút từng chút một tan rã, cuối cùng hóa thành một viên sỏi, lóe ra quang mang dung nhập vào bên trong mi tâm Nhạc Phàm.

Thức hải của Nhạc Phàm rộng vô hạn, giống như là bụng một con gà, đang nuôi dưỡng tạo ra một sinh mệnh mới.

Một chiếc lá một cây bồ đề, một hoa một thế giới.

Bản nguyên chính là thiên địa, chính là khởi nguồn của sinh mệnh.

Một thế giới đi tới hồi kết chính là đại biểu cho một thế giới khác bắt đầu, từ nay về sau, thế giới này vĩnh viễn ở trong thứ hải của Nhạc Phàm, cho đến khi sinh mệnh của hắn biến mất.

...

Một trận vặn vẹo qua đi, thiên địa nơi này biến mất, chỉ có năm người Nhạc Phàm đứng trong hư không.

Tịch mịch! Băng lãnh!

Thấy một màn như vậy, Tứ đại hộ pháp hoảng sợ biến sắc, một ý niệm kinh khủng hiện lên trong đầu bọn họ. Thế giới chi lực, thiên địa biến hóa! Lẽ nào Lý Nhạc Phàm đã tu thành Đại Tôn?

- Thế giới lực! Vừa rồi chính là Thế giới lực!

- Không! Không có khả năng! Hắn làm sao có thể...

- Không ngờ hắn lại đem ảo cảnh này dung nhập vào bên trong thế giới của mình?

- Thiên hư vô lượng, Đại Tôn chi cảnh!

...

Tứ đại hộ pháp kinh hải tỉnh lại, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía Nhạc Phàm đang lạnh nhạt đứng đó tràn ngập kinh hãi, cảnh giác, cố kỵ.

Bốn người ở bên cạnh Minh Huyễn Đại Tôn tu hành hơn hai trăm năm, không có mấy người có thể hiểu rõ ràng sự lợi hại của Đại Tôn hơn bọn hắn, đó không phải là tồn tại mà lực một người có thể chống lại. Đương nhiên, Tứ đại hộ pháp cũng đã nhìn quen rồi, cho nên mặc dù đối mặt với Đại Tôn cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, huống chi là vãn bối như Lý Nhạc Phàm. Vì vậy, cố kỵ thì cố kỵ thế nhưng bọn họ cũng không có ý niệm sợ hãi trong đầu, dù sao bốn người bọn họ liên thủ cũng có tư cách chống lại Đại Tôn. 

- Lý Nhạc Phàm này có phải điên rồi không? Hắn không ngờ lại đem một ảo cảnh dung nhập vào bên trong thế giới của mình.

Huyết Vương bỗng nhiên mở miệng, những vị hộ pháp khác cũng sửng sốt.

Vừa rồi bọn họ quá mức khiếp sợ cho nên không chú ý tới tình huống này. Thông thường, thế giới là nguồn suối lực lượng cho Đại Tôn, thế giới càng mạnh, lực lượng của Đại Tôn cũng theo đó mà tăng lên, vì vậy không có mấy vị Đại Tôn sẽ đem thứ gì vô dụng nhập vào bên trong thế giới của mình. Tỷ như linh giới của Cực Kiếm Đại Tôn, chính là thu thập những linh kiếm, dung nhập vào bên trong thế giới, đem lực lượng của hắn đề thăng.

Bởi vậy, Nhạc Phàm lại đem một thế giới hư ảo nhập vào trong thế giới của mình, điều này không thể nghi ngờ là một chuyện vô cùng ngu xuẩn, sau này tu vi nhất định sẽ bị hạn chế, không tiến bộ thêm.

Quỷ Vương nghi hoặc lên tiếng:

- Nghe nói Lý Nhạc Phàm này từ khi tu hành tới nay chưa bao giờ bái sư, tất cả đều do chính bản thân hắn lĩnh ngộ, lẽ nào hắn không biết sự quan trọng của thế giới Đại tô sao?

- Không có khả năng.

Lôi Vương phủ định:

- Lý Nhạc Phàm chính là truyền nhân chỉ định của Vô Danh Đại Tôn, không có khả năng hắn không biết những điều này.

- Nếu vậy thì sao hắn còn muốn làm như vậy?

Thiên Vương hỏi ngược lại, khiến cho mấy người còn lại không biết trả lời ra sao.

Nhạc Phàm đương nhiên biết sự trọng yếu của thế giới, thế nhưng có một số thứ đối với hắn mà nói, so với sinh mệnh càng thêm trọng yếu hơn. Dù cho hắn không thành Đại Tôn, dù cho hắn mất đi lực lượng của thế giới, hắn cũng muốn đem thế giới hư ảo này vào trong thức hải của mình, trong lòng của hắn.

...

- Lôi Vương, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?

Thiên Vương truyền âm, dường như có chút khó xử.

Hiện tại Lý Nhạc Phàm đã bước vào Đại Tôn chi cảnh, thân phận và địa vị không còn như trước, tự nhiên không thấy đối đãi như bình thường, bởi vì Đại Tôn không chỉ là một danh xưng, mà còn là một loại cảnh giới, một loại tượng trưng cho quyền lực chí cao vô thượng.

Tứ đại hộ pháp có thế cừu thị Lý Nhạc Phàm, thậm chí còn động thủ cùng đối phương, thế nhưng cũng không thể không nhìn mặt mũi của Đại Tôn, chuyện này quan hệ tới tôn ti trật tự trong Tu Hành Giới, từ cổ chí kim tới nay không ai có thể vượt qua.

Lôi Vương đáp lại:

- Lý Nhạc phàm này hiện tại đã là Đại Tôn, chúng ta tự nhiên không thể tiếp tục giám thị, tốt hơn nên trở về bẩm báo tôn giả, tất cả đều do người định đoạt.

- Nên vậy.

Sau khi nghe xong Lôi Vương nói, những người khác đều biểu thị tán thành, sau đó cùng rời đi.

Lý Nhạc Phàm thấy vậy cũng không có ngăn cản mà chìm đắm bên trong những biến hóa kỳ diệu.

 Chương 153: Bát đại thần minh

Thời vũ trụ sơ khai, một mảnh hỗn độn,khinh linh chi khí ngưng tụ thành trời, ô trọc chi khí ngưng tụ thành đất...

Có gió, có mưa, có linh, có cảnh, sau đó diễn hóa ra vạn vật...

Có sinh có tử, luân hồi không thôi, không gian bản nguyên chính là thế giới.

...

Nhạc Phàm cảm ngộ quá trình diễn biến thế giới, trong thức hải lại nổi lên biến hóa mới.

Thiên địa nguyên thai theo cảm ngộ của Nhạc Phàm dần dần mở rộng, cây non thất sắc trồng trong nguyên thai sinh trưởng với một tốc độ kinh người.

Một trượng, hai trượng, ba trượng....

Mười trượng, trăm trượng, nghìn trượng...

Mãi cho đến khi tới chín nghìn chín trăm chín mươi chín trượng mới dừng lại, dường như nó đã tới cực hạn nào đó, chỉ là so với nguyên thai to lớn cũng nhỏ bé không đáng kể.

Trên đỉnh của đại thụ thất sắc, thất sắc quả phát ra quang mang lấp lánh, bản nguyên lực cuồn cuộn không dứt đưa vào trong nguyên thai, cùng nhau cộng sinh.

Mà hắc sắc tiễn hồn vẫn không hề động đậy lúc này lại hóa thành một đạo hàn mang, đầu nhập vào nguyên thai thế giới.

Răng rắc!

Không biết qua bao lâu, vỏ ngoài của nguyên thai vỡ tan, một thế giới hoàn chỉnh xuất hiện trong thức hải của Nhạc Phàm, một cây đại thụ thất sắc sinh trưởng ở giữa thế giới này.

Khác với thế giới của những Đại Tôn khác, thế giới Nhạc Phàm diễn biến ra là một thế giới hoàn chỉnh, ở đây không có lực lượng cường đại, không có biến hóa huyền diệu, ở đây chỉ có sự tồn tại của sinh linh tự nhiên, sinh sôi nảy nở, tất cả đều giống như là một thế giới bình thường bên ngoài.

Trời vẫn là trời, đất vẫn là đất.

Thôn trang bình thường, sông suối, nhà tranh đơn sơ, còn có địa phương quen thuộc này, những con người quen thuộc...

Tất cả, tất cả đều giống như trong lòng Nhạc Phàm nghĩ, không có sự thay đổi.

...

Nhưng mà, ngay khi Nhạc Phàm đang vui mừng cảm khái, thì một cỗ lực lượng thần bí từ trong thức hải truyền tới, tập kích thân thể hắn.

Biến hóa xảy ra bất thình lình khiến cho Nhạc Phàm có chút kinh ngạc, chỉ là tâm cảnh của hắn trầm ổn, kiên cố cho nên rất nhanh liền tỉnh táo lại. Cổ lực lượng này nhảy vào thân thể hắn, cũng không có bá đạo giống như tưởng tượng, ngược lại lại tỏa ra sinh cơ nồng nặc. Chỉ một lát sau, hắn có cảm giác sinh mệnh nguyên khí bị hao tổn trong cơ thể của mình đã khôi phục được vài phần.

Nhạc Phàm thấy vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức bình tĩnh lại.

Thiên địa mới bắt đầu, vạn vật tân sinh, thai nghén ra sinh cơ vô hạn, mà là người đứng đầu một giới, những sinh cơ này tự nhiên sẽ chuyển vào cơ thể Nhạc Phàm.

Không sai! Cùng chung một sinh mệnh với thế giới, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu lý giải tại sao sau khi đạt được thành tựu Đại Tôn sẽ sở hữu sinh mệnh dài. Chỉ là, phàm là chuyện có lợi thì sẽ có hại, từ một nghĩa nào đó mà nói, Đại Tôn và thế giới có thể nói là chung một mạng, thế giới tan biết, sinh mệnh Đại Tôn cũng khô kiệt theo.

Đương nhiên, bằng vào thực lực của Đại Tôn có thể làm được rất nhiều chuyện, mà tranh đoạt số mệnh thiên địa chính là một trong số đó, cũng giống như việc mở ra Thiên Duy chi môn chiếm giữ bản nguyên lực.

...

Cảm giác được sinh cơ khôi phục, nguyên khí lại tăng trưởng, trong lòng Nhạc Phàm vô cùng chấn động.

Kỳ thực Nhạc Phàm cũng không biết, thế giới Đại Tôn ngưng tụ ra đều là do ý chí diễn biến mà thành, mỗi một lần diễn biến cần tích lũy bản nguyên lực khổng lồ, thế nhưng thế giới của hắn lại vô cùng hoàn thiện, mà đại thụ thất sắc kia hấp thu các loại dục niệm của thế giới này chuyển hóa thành bản nguyên lực, cuồn cuộn không dứt đưa vào trong thế giới, nhiều lần tuần hoàn, sinh sôi không thôi.

Từ đó, mặc dù thế giới của Nhạc Phàm không cường đại, thậm chí không có bất kỳ một lực lượng nào, thế nhưng lại phù hợp với quy tắc đại đạo.

Nhạc Phàm nhắm hai mắt lại, ngồi trong hư không, khí tức nặng nề trên người tán đi, thay vào đó là sinh cơ nồng đậm, giống như có một sinh mệnh mới được sinh ra.

Trong lúc thổ nạp, thiên địa nguyên khí xuyên qua cách trở của không gian, chen chúc tới thân thể Nhạc Phàm.

...

Người có huyệt mà thành linh, tụ lại hữu lực, tán ra nhẹ nhàng

Nguyên khí tiến vào cơ thể Nhạc Phàm càng nhiều, rốt cuộc linh khiếu trong cơ thể bế tắc nhiều năm rốt cuộc đã có dấu hiệu nới lỏng.

Tư tư...

Đông người thành núi, sông lớn tụ biển.

Dưới sự trùng kích nhiều lần của nguyên khí, linh khiếu "Thần khuyết" một lần nửa khai mở, ngưng tụ thành một điểm, tương liên cùng ngoại giới.

Nguyên khí vô tận theo linh khiếu mạnh mẽ tiến vào cơ thể Nhạc Phàm, một tia, một tia, một sợi, một sợi rồi cả một đám... Nguyên khí khô kiệt trong cơ thể điên cuồng bành trướng, giống như một người lâu không được thở tham lam hít vào.

Linh khiếu sống lại, tinh thần Nhạc Phàm hăng hái, đem cỗ nguyên khí trùng kích linh khiếu "Bách hội".

Phụt!

Linh khiếu "Bách hội" không hề có chú trở ngại nào được mở ra, dường như tất cả đều thuận theo tự nhiên vậy.

Hai đại linh khiếu mở ra, tốc độ hấp thu nguyên khí càng kinh khủng, trong vòng mấy tức ngắn ngủi nhồi vào thân thể Nhạc Phàm.

Sinh cơ bàng bạc vượt qua sự tưởng tượng của Nhạc Phàm, không chỉ bù đắp sinh cơ thiếu hụt mà còn đem thân thể hắn cường hóa tới một trình độ không thể nào tưởng tượng nổi.

Tâm thần khẽ động, Nhạc Phàm liền đem nguyên khí đi tới mấy khiếu huyệt khác.

Sự lý giải đối với y đạo của Nhạc Phàm không thấp, năm đó hắn không thể tu luyện bình thường, vì vậy hắn bèn đi theo lối tắt, trọng luyện xé khiếu, muốn đem ý tưởng điên cuồng của mình hóa thành hiện thực, mặc dù sau này xảy ra nhiều chuyện, thế nhưng ý định của hắn vẫn không thay đổi, hiện tại có cơ hội, hắn tự nhiên không thể bỏ qua.

Thần khuyết chính là khí hải, thiên trung mi tâm, thần đình ở trán, bách hội đỉnh đầu, thần đạo sau lưng, linh đài hậu tâm, chí dương xương sống, trung xu mệnh môn.

Trong nhận biết của Nhạc Phàm, con người có chín đại khiếu huyệt quan trọng nhất, không chỉ chứa lực lượng của thân thể mà còn liên quan tới nhau, tự thành một vòng tuần hoàn. Dự định của hắn chính là đem chín đại khiếu huyệt này mở toàn bộ ra, để xem lực lượng của hắn đến tột cùng có thể tăng trưởng tới mức độ nào.

...

Tại huyệt thiên trung, bản thân nó cũng có thể dung nạp nguyên khí, bởi vậy so với mấy huyệt vị khác, nơi này có thể luyện hóa.

Xuy!

Có kinh nghiệm lần trước, lực đạo của Nhạc Phàm hiện tại có thể nói là vô cùng thành thục, nước chảy thành sông, lực lượng vừa tích lũy được lần thứ hai bạo phát, trực tiếp hướng về phía thiên trung bao vây lại, lần dần luyện hóa trở thành linh khiếu.

Chỉ trong chốc lát, linh khiếu thành hình, nguyên khí không ngừng nhét vào bên trong cơ thể.

Lập tức, Nhạc Phàm tiếp tục khống chế nguyên khí trong cơ thể hướng về phía khiếu huyệt thứ tư.

Thần đình ở trán, mọi người thường nói linh quang vừa hiện, hai chữ linh quang này chính là chỉ thần đình, chiếu sáng tâm thần.

Khiếu huyệt này cùng với bách hội tương liên, vô cùng nhỏ, chỉ cần hơi chút không chú ý là sẽ bị thương nặng không thể nào bù đắp nổi, năm đó Vạn Liễu Hoài thi châm cho Nhạc Phàm cũng phải do dự hồi lâu mới dám hạ thủ.

Lúc này, Nhạc Phàm không có bạo lực giống như vậy, mà là nhẹ nhẹ bao phủ thần đình, sau đó từng chút từng chút bào mòn, mặc dù thời gian có dài một chút, thế nhưng lại an toàn hơn rất nhiều.

...

Kế tiếp chính là thần đạo... chính hậu tâm linh đài...

Thứ bảy chí dương... Thứ tám trung xu...

Hiện tại, nguyên khí trong cơ thể Nhạc Phàm đã hoàn toàn hóa lỏng, biến đổi về chất. Tám đại linh khiếu không chỉ hấp thu nguyên khí mà còn ngưng tụ lực lượng. Nếu nói lực lượng của Nhạc Phàm trước đây là lực nặng vạn quân, vậy thì lực lượng hiện tại của hắn có đủ sức nặng của mười vạn quân, lực lượng kinh khủng như vậy ai mà không kiêng kỵ...

Mắt thấy sắp thành công, Nhạc Phàm không dám có chút lơ là....

Khiếu huyệt cuối cùng chính là chỗ mệnh môn, mệnh môn chính là huyệt vị trọng yếu nhất trong chín đại khiếu huyệt, thông với toàn bộ kinh mạch, nếu như xuất hiện sai lầm, nhẹ thì nhập ma, nặng thì mất mạng.

Nhạc Phàm đem nguyên khí cẩn thận rót vào mệnh môn, không ngờ nó lại truyền đến cảm giác bài xích.

Thấy như vậy, Nhạc Phàm biết chuyện không thể thành, vội vã thu lại.

Mà sau đó, nguyên khí trong cơ thể Nhạc Phàm đều tự tản ra, tụ tập vào trong tám linh khiếu đã khai mở, dần dần ngưng tụ thành đan...

Đối với chuyệ này, Nhạc Phàm cũng không xa lạ, khi nguyên khí trong linh khiếu tụ tập tới một trình độ thì sẽ biến đổi về chất, hóa thành nguyên đan, không ngừng cung cấp nguyên khí và lực lượng cho Nhạc Phàm.

Tám đại linh khiếu kết thành tám nguyên đan, mỗi một viên đều thuần khiết như ngọc, không ngừng vận chuyển trong linh khiếu.

...

Nhạc Phàm từ trong nhập định tỉnh lại, chậm rãi mở hai mắt ra, hai đạo thần quang từ trong mắt hắn bắt ra.

Hắn cảm nhận một chút lực lượng của bản thân mình, so với trước cường đại hơn rất nhiều, chỉ tiếc, mệnh môn vẫn không có luyện hóa được, chín đại linh khiếu không được viên mãn, xem ra không thể tiếp tục, đành phải thử lại sau này.

Thế nhưng cho dù là như vậy, thu hoạch lần này của Nhạc Phàm thật lớn, không chỉ diễn biến ra một thế giới chân chính, hơn nữa trọng khai linh khiếu, tụ thành nguyên đan, lực lượng bạo tăng. Đương nhiên, đối với Nhạc Phàm mà nói, thu hoạch lớn nhất chính là sinh cơ đã hồi phục lại như lúc ban đầu, thậm chí trạng thái hiện tại so với trước đây còn tốt hơn rất nhiều.

Nhạc Phàm nắm tay, tùy ý đánh ra một quyền, không gian trong nháy mát bộc phát âm hưởng bị nghiền nát, phảng phất như cả không gian bị đánh vỡ.

Trong Y kinh có nói: Người như vũ trụ, khiếu huyệt như sao, tụ lực vô cùng, hóa thành thần minh.

Ý tứ của nó là nói, thân thể người giống như vũ trụ, mà khiếu huyệt trong cơ thể giống như ngôi sao, nếu như ngưng tụ ngôi sao thì sẽ sở hữu lực lượng vô cùng, giống như là thần minh trong thiên địa.

Như thế nào là thần minh? Đó chính là lực lượng cực hạn, tượng trưng cho sự cường đại.

Nếu như một khiếu giống như là thần minh, vậy thì tám đại khiếu huyệt còn lại cùng hợp thì sẽ đạt được lực lượng cường đại tới mức nào?

Giờ phút này, không chút khoa trương nếu nói, Nhạc Phàm quả thực có tư cách chống lại mấy vị Đại Tôn, chống lại ở đây không phải là phản kháng dưới áp bức mà là giằng co về phương diện lực lượng.

...

Hít sâu một hơi, Nhạc Phàm nhìn về phía hư không vô tận.

Mặc dù cốt mộ này được gọi là tuyệt địa, thế nhưng vẫn lưu lại cho người ta một đường sinh cơ.

Hiện tại Nhạc Phàm có thể khẳng định, cốt mộ này tuyệt đối không phải đường thông thiên gì, mà nhất định sự tồn tại của nó có một ý nghĩa nào đó. Mà không gian hư huyễn này cũng không phải là ảo cảnh, mà là do một đạo bản nguyên diễn biến thành thế giới. Thế giới này chính là thế giới nội tâm của mỗi người, một loại ý niệm, một loại ký thác, hoặc là phát tiết dục vọng.

Dứt bỏ tạp niệm, Nhạc Phàm đứng dậy đi về phía hắc động trong hư không.

 Chương 154: Hư vô chi gian

Tại không gian bảy màu ở chỗ sâu trong cốt mộ có một đoàn quang mang bảy màu lơ lửng trên hư không.

Trong quang mang bảy màu, Minh Huyễn Đại Tôn hư không mà ngồi, quanh thân hắn lúc này thất sắc lượn lờ, ngay cả bộ mặt cũng bị hắn che đi, chỉ có thể mơ hồ thấy một hình dán hàon mỹ. Trong chỗ tối tăm truyền đến tâm tình kích động, theo sự biến hóa tình cảm sẽ biến hóa ra nhan sắc khác nhau, cuối cùng không buồn không vui, hóa thành lạnh lùng.

Lấy tình luyện tâm, cảm ngộ vạn linh.

Minh Huyễn Đại Tôn cũng giống như Nhạc Phàm, đều là đi theo đường luyện tâm, mà bọn họ khác nhau ở chỗ, người trước lấy hữu tình thành vô tình, tu luyện Thái thượng vong tình chi đạo, mà người sau lấy hữu tình thành chí tình, tu luyện chí tình chi đạo.

Chỉ thấy Minh Huyễn Đại Tôn nhẹ nhàng hút một cái, một lượng lớn thất tình chi khí bị hắn nhét vào trong thế giới của mình.

Đó là một thế giới thất sắc thải hà bay lượn khắp bầu trời, tiên hạc linh cầm có thể tùy ý thấy được, tất cả đều hoàn mỹ như vậy, giống như là tiên cảnh! Mà cảnh tượng mỹ lệ này lại thủy chung khiến cho người ta sinh ra cảm giác không trọn vẹn, dường như còn thiếu sự tồn tại của sinh mệnh.

- Ài.

Một tiếng thở dài vang lên, đem theo tang thương vô tận.

Minh Huyễn Đại Tôn chậm rãi mở hai mắt, trong mắt hắn hiện lên vô số tâm tình cùng dục niệm, hoặc ưu phiền hoặc vui mừng, hoặc thương hại hoặc ưu sầu, hoặc giận dữ hoặc hung ác, hoặc hoài niệm hoặc phiền muộn...

Một lát sau, tâm tình trong mắt Minh Huyễn Đại Tôn tiêu tán, thay vào đó là sự vô tình, trống rỗng.

Trong cốt mộ này vô cùng nguy hiểm, thế nhưng lại mang theo cơ duyên cực lớn, cho dù là Đại Tôn cũng kiếm được chỗ tốt vô cùng. Chỉ tiếc, có rất ít người có thể nắm chặt cơ duyên như vậy.

...

- Thuộc hạ bái kiến tôn giả.

Bốn đạo nhân ảnh từ trong hư không xuất hiện, chính là tứ đại hộ pháp.

- Chuyện gì?

Minh Huyễn Đại Tôn nhàn nhạt mở miệng khiến cho tâm thần bốn người có chút căng thẳng. Mặc dù bọn họ theo bên người Minh Huyễn Đại Tôn nhiều năm, thế nhưng mỗi lần gặp mặt đối phương trong nối tâm lại có cảm giác áp lực, khiến cho bọn hắn khẩn trương, không thể sinh ra nửa điểm tâm tư dị dạng.

Bốn người nhìn nhau, Lôi Vương đứng ra nói:

- Bẩm báo tôn giả, Lý Nhạc Phàm đã thông qua tầng thứ ba, đi tới không gian tầng thứ bốn.

- Ồ?

Ngữ khí của Minh Huyễn Đại Tôn vẫn bình thản như cũ:

- Ta lệnh cho các ngươi âm thầm quan sát Lý Nhạc phàm, sao các ngươi lại trở về đây?

- Hồi bẩm tôn giả...

Lôi Vương cung kính nói:

- Lý Nhạc Phàm hiện tại đã đạt tới hóa cảnh thành giới, bước vào Đại Tôn, cho nên chúng ta không dám làm chủ, đặc biệt tới bẩm báo tôn giả, mong người định đoạt.

Lập tức, Lôi Vương đem những việc mình chứng kiến ra kể lại.

- Thì ra là thế.

Minh Huyễn Đại Tôn nghe vậy cũng không có kinh ngạc, chỉ lạnh nhạt gật đầu, tựa hồ tất cả đều trong dự định của hắn.

Tứ đại hộ pháp vô cùng hiếu kỳ, thế nhưng cũng không dám hỏi nhiều, lẳng lặng chờ chỉ thị của Minh Huyễn Đại Tôn.

Trầm mặc một lát, Minh Huyễn Đại Tôn hờ hững nói:

- Việc này ta tự có chủ trương, các ngươi không cần để ý tới. Hiện tại ta ban cho các ngươi bốn đạo phù ấn, các ngươi ở nơi này chuyên tâm tu luyện, đợi khi Thiên Duy chi môn mở ra, bản tọa tự nhiên sẽ có chỗ dùng tới.

- Rõ, Tôn giả!

Vẻ mặt Tứ đại hộ pháp vẫn không thay đổi, cung kính cúi đầu.

Sau đó, tay trái Minh Huyễn Đại Tôn bắn ra, bốn đạo ám mang hắc sắc bắn vào mi tâm bốn người.

Ám mang hắc sắc vô cùng quỷ dị, không giống thủ đoạn của chính đạo, sau khi tiến vào thân thể tứ đại hộ pháp, bộc phát ra âm sâm chi khí yếu ớt, tiếp theo đó một đạo ấn ký kỳ dị hiện lên ở giữa ấn đường bọn họ.

Trong lúc phất tay, thất thải quang mang bảy màu lần thứ hai hiện ra, đem Minh Huyễn Đại Tôn và tứ đại hộ pháp bao bọc.

Không gian nơi này lần thứ hai lại khôi phục sự yên tĩnh, không gian bảy màu này không chỉ gây ra cảm giác rực rỡ mà còn làm cho người ta cảm giác băng lãnh và âm hàn.

...

Không gian bên trong cốt mộ tồn tại độc lập, thế nhưng lại có liên quan tới nhau.

Động tĩnh của Nhạc Phàm tại tầng thứ ba dẫn tới sự chú ý của không ít người.

Chỉ là trong cốt mộ nguy cơ trùng trùng, mọi người ốc còn không mang nổi mình ốc nào còn có tâm tư đi xem những chuyện khác.

Tại không gian khác trong tầng thứ ba, Vương Sung toàn thân đầy máu, bước từng bước tới phía trước. Phía sau hắn là một biển xác chết, tỏa ra khí tức kinh khủng.

Ở đây không có sinh mệnh, chỉ có thi thể bất tận, so với địa ngục còn kinh khủng hơn.

Vương Sung không biết bản thân mình đã ở nơi này bao lâu, hắn đã sớm quên khái niệm thời gian, vứt bỏ tạp niệm, kiên trì đi về phía trước, đi tới địa phương mà trong lòng hắn muốn tới.

Một đường đi tới, không biết đã chém giết bao nhiêu vong linh, sát khí của hắn càng ngày càng đậm, phảng phất như đọng lại trên người vậy.

Oanh!

Một đạo khí thế từ trên người Vương Sung bộc phát ra, tụ thành hình, hóa thành một con giao long, quấn quanh trường thương trong tay hắn.

Phía trước, một cánh cửa mở ra, tỏa ra sự thần bí.

...

Tại một không gian khác, Khấu Phỉ đang ngồi xếp bằng trên một phiến đá, chung quanh hắn hiện tại là hải vực rộng vô tận.

Ánh sáng lấp lánh, nhìn kỹ một chút, hóa ra đây chính là một hải dương đao chứ đâu phải hải vực gì đó.

Gió thổi qua, hóa thành vô số đao mang chém về phía Khấu Phỉ.

Đối mặt với sự tập kích của đao mang, Khấu Phỉ bất động, vững như bàn thạch, mặc cho đao mang tới gần.

Lúc này, Khấu Phỉ muốn đem thân thể mình trong phong mang luyện thành một thanh thần binh vô song.

Mắt thấy nguy hiểm tới gần, ý chí của Khấu Phỉ hóa thành một thanh cự đạo, chắn trước mặt.

Xuy! Xuy! Xuy!

Vô số đao mang lướt qua bí đao ý của Khấu Phi trực tiếp thu vào, hóa thành lực lượng thuần túy.

Lực lượng bành trướng vô hạn, càng ngày càng mạnh.

Oanh!

Đao hải cuộn trào mãnh liệt, mang theo tất cả thiên địa, tạo ra một lỗ thủng trên bầu trời.

Một chùm sáng bắn lên bầu trời, Khấu Phỉ trực tiếp biến mất trong thế giới này.

Thiên địa tĩnh mịch, hóa thành một mảnh hư vô.

...

Mà ở trong không gian khác, có tu sĩ trầm mê trong quyền lực hậu thế, trầm mê trong dục vọng, từ nay về sau không thể nào thoát ra. Có tu sĩ tâm ma nhập thể, trở thành điên cuồng! Thậm chí còn có tu sĩ chìm đắm trong vô tận thống khổ.

Trong không gian tầng thứ ba này, có người đột phá cảnh giới, có người thân chết đạo tiêu, trở thành một bộ phận của cốt mộ, đây chính là chứng minh cho câu nói, nơi nào có đại hung hiểm thì có đại cơ duyên.

Nhạc Phàm lúc này đã bước vào không gian tầng thứ tư, có một loại cảm giác trống rống xuất hiện trong lòng hắn.

Đúng vậy, trống rỗng.

Ở đây không có trời, không có đất, không có thời gian, không có sinh mệnh, thậm chí ngay cả thân thể của hắn cũng không nhìn thấy, chỉ có thần niệm ký thác trong hư không vô tận, cảm nhận sự cô độc và lạnh lẽo của năm tháng vô tận.

...

Tâm thần Nhạc Phàm kéo dài vô hạn, giống như trong nháy mắt, lại giống như vô số năm.

Không biết qua bao lâu, hắn ngừng lại, lẳng lặng thể hội.

Nơi này khác với những không gian khác, không thể cảm tức sự tồn tại của thân thể, ngay cả có bản lĩnh như thế nào đi nữa cũng không thể thi triển được. Nếu không phải Nhạc Phàm có ý chí cường đại chống đỡ, chỉ sợ hắn đã trầm luân, vĩnh viễn ở lại chỗ này.

Sau khi suy nghĩ, Nhạc Phàm ngược lại lại vô cùng tĩnh tâm, tỉnh thế thể ngộ.

 Chương 155: Nhân sinh như gương

Tầng bốn cốt mộ chính là nơi hư vô.

Đây là một không gian có thể nói tồn tại mà không tồn tại, sinh linh không thể vào được, chỉ có thần niệm xuyên qua.

Lúc này, Nhạc Phàm đem thần niệm ký thác vào hư không, chìm đắm trong biến hóa huyền diệu khó giải thích.

Mặc dù hiện tại hắn đã cảm ngộ Đại Tôn chi cảnh, ngưng tụ thế giới, trở thành chúa tể một phương, thế nhưng trong cốt mộ thần bí này, Đại Tôn dường như đã bị một cỗ lực lượng nào đó ước thúc, căn bản không thể thi triển toàn bộ lực lượng, so với cường giả Thiên Đạo đỉnh phong chỉ tốt hơn một chút mà thôi. Chỉ là ngẫm lại cũng đúng, dù sao nơi này chính là địa phương thần bí nhất trong Thập phương giới, đã tồn tại từ rất lâu rồi. Mà thời đó, Đại Tôn cũng không phải là tồn tại tối cao trong thiên địa.

Chắn hẳn, cốt mộ này chính là do Đại Năng thời thượng cổ vì nguyên nhân nào đó mà sáng tạo ra, trừ phi tìm được cửa rời khỏi, bằng không không có khả năng đột phá mà ra được.

...

Kỳ ảo! Tĩnh mịch!

Lúc này, tâm thần Nhạc Phàm vô cùng bình thản, trước mặt hắn, hư không vô tận giống như một cái gương thần kỳ, hiện lên trước mặt hắn. Trong gương, có một thân ảnh đang đứng đó, tất nhiên, người trong gương chính là hắn.

Có người, không phú thì quý, cuối cùng không khỏi cô đơn mà chết.

Có người, cùng hung cực ác, cuối cùng vẫn tiêu diêu tự tại.

Có người, phong quang vô hạn, cuối cùng chỉ có thể tự mình thở than, hối tiếc.

Có người, bình thường lãnh đạm, cuối cùng cũng có thể mỉm cười dưới cửu tuyền.

..

Đại thế giới, nhân sinh trăm mối, ai có thể chân chính thấy được nội tâm thế giới của mình?

Hỉ mà nhạc, phẫn mà nộ, bi mà thương, khổ mà sáp!

Đố kị, vui mừng, sợ hãi, thâm trầm, lạnh lùng, dối trá, điên cuồng!

Các loại tâm tình sinh ra, cũng chính bởi vì sự phức tạp này mới có thể khiến cho thế gian đặc sắc như vậy.

Đại đạo vô tình, vạn vật tự có quy tắc sinh tồn của nó, nếu tồn tại, thì nó có ý nghĩa tồn tại của nó, nếu như mạnh mẽ thay đổi, đó chính là nghịch thiên.

Thật lâu trước đây, Nhạc Phàm từng có một cuộc sống bình thường, hắn cũng không có cầu mong gì hơn, chỉ hi vọng một ngày ba bữa, chiếu cố những người bên cạnh hắn.

Nhưng mà, chính bởi vì hắn nhẫn nhục chịu đựng mới có cuộc sống nô dịch bốn năm ở biên hoang, chờ sau khi hắn trở lại quê hương thì tất cả những thứ trước kia đã thay đổi...

Thôn xóm đã không còn, nhà cũng không có nữa, những người hắn nhận thức tất cả đều biến mất không còn tung tích. Phẫn nộ, thống khổ và tuyệt vọng đầy rẫy linh hồn Nhạc Phàm. Khi hắn bước trên giang hồ, bước trên con đường trả thù kia, tính cách của hắn đã biến hóa cực đoan, hắn muốn thay đổi số phận, dù cho bách kiếp quấn thân cũng không hối tiếc.

Từ đó về sau, Nhạc Phàm liền đi trên con đường không thể quay đầu lại.

Nhìn bản thân mình trong gương, từng hình ảnh hiện lên trong đầu Nhạc phàm, đó là ký ức ở sâu trong nội tâm hắn, mỗi lần hồi tưởng lại, tràn ngập khổ sáp và bi thương.

Đúng vậy, bi thương!

Đó chính là sự tĩnh mịch đến từ linh hồn, đối mặt với sự tĩnh mịch này, Nhạc Phàm không có trốn tránh mà chỉ yên lặng cảm thụ. Đồng thởi cảm giác, đồng thời suy nghĩ, hắn đã không rõ đâu là người thật, đâu là hình ảnh trong gương.

Ngay khi hắn không chìm đắm thì ý niệm trong đầu hắn thoát ẩn rồi lại thoắt hiện, dần dần biến mất trong phiến hư không vô tận.

...

Tại một chỗ hư vô khác, trước mặt Quan Tâm cũng xuất hiện một cái gương trơn nhẵn.

Dung nhan tuyệt mỹ, phong tư trác tuyệt, giống như tiên tử trên bầu trời, không mang theo một chút tục khí hồng trần nào.

Thế nhưng khi nhìn vào bản thân mình trong gương, trong lòng Quan Tâm sinh ra cảm giác bi thương.

Bản thân nàng cho dù đẹp thì sao? Bản thân nàng vĩnh viễn không có khả năng ở cùng hắn một chỗ, bản thân nàng bất quá chỉ là một người qua đường không quan trọng trong cuộc đời của hắn mà thôi.

Mèo khen mèo dài đuôi, thường thường tự than thở hối tiếc một mình.

Cả đời này của Quan Tâm, cho dù phong quang có, tự nhiên, phóng khoáng cũng có, thống khổ có, tuyệt vọng có... Duy chỉ có chưa từng yêu đương mạnh mẽ.

Thời gian còn là một thiếu nữ, nàng từng ngây thơ tin rằng trên thế gian có tình yêu chân chính thuộc về nàng đang đợi nàng, thế nhưng dần dần lớn lên, nàng mới hiểu được thế gian hiểm ác và đáng sợ ra sao, tình ái mỹ lệ chỉ có trong cố sự cổ xưa mà thôi. 

Nhớ tới Lý Nhạc Phàm, nhớ tới Trần Hương, bi thương trong lòng Quan Tâm càng đậm. Nàng không muốn thừa nhận, thế nhưng vẫn phải thừa nhận, trên thế gian này thực sự có tình ái mỹ lệ, chỉ là... Phần ái tình này không phải thuộc về nàng mà thôi.

...

Trong gương, phản ánh hồi ức của Quan Tâm, trong nháy mắt ngắn ngủi lại giống như toàn bộ cuộc đời của nàng.

Trong lúc Quan Tâm đang chìm đắm trong thương cảm, không chú ý đên khuôn mặt nàng trong gương đang biến hóa từng chút một.

Thời gian trôi qua từng chút một, khuôn mặt Quan Tâm trong gương đang chậm rãi trở nên già nua.

Khi nàng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đầu tiên là ngẩn ra, lập tức kinh hãi.

- Không! Mặt của ta...

- Không... Không được! Ta không được già đi! Không!

Quan Tâm kêu gào, thế nhưng vẫn không thể ngăn cản sự già nua.

Hồng nhan già đi, hoa đã úa tàn, ai có thể đảm bảo khuôn mặt của mình vĩnh viễn xinh đẹp?

Sau khi kêu gào một phen, Quan Tâm ngơ ngác nhìn bản thân mình trong gương nói:

- Ha ha, như vậy cũng tốt... Như vậy cũng tốt... Nếu như hắn không cần ta, ta cần gì phải quan tâm tới dung mạo của mình! Quan Tâm, ngươi thật ngốc! Thực sự rất ngốc!

Trong gương, Quan Tâm cười đau đớn, từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Đông!

Nước mắt phảng phất như rơi vào trong lòng, tức thì rung động.

Cái gương trước mặt bỗng nhiên bộc phát ra một đạo quang mang mạnh mẽ, sau đó, thân ảnh Quan Tâm chợt lóe, bỗng nhiên biến mất trong phiến không gian này.

...

Lại một hư không khác, một vị tu sĩ Thiên Đạo lấy thần niệm liều mạng công kích bản thân trong gương, hắn một mặt công kích một mặt chửi bới, thậm chí thỉnh thoảng cầu xin, giống như là một người điên.

Theo sự công kích điên cuồng của hắn, mặt gương dần dần rạn nứt.

Người nọ thấy thế hưng phấn không thôi, càng hăng hái công kích.

Choang!

Chiếc gương vỡ nát, tiêu tán trong hư không.

Mà trong nháy mắt chiếc gương bị vỡ nát, thần niệm của vị cường giả này vặn vẹp, trong tiếng gầm rú không cam lòng biến mất, giống như hắn cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện ở nơi này.

Hư không tĩnh lặng, muôn đời bất diệt.

...

Cùng một chuyện, ở trong những không gian khác không ngừng tái diễn.

Ai có thể chịu được, bản thân mình cả đời tu hành cuối cùng sinh cơ hao hết, thân thể tan rã?

Trong lúc sinh tử, có sợ hãi, cũng có dũng khí.

Đối mặt với thế giới nội tâm của mình, có người trốn tránh, có người điên cuồng, cũng có người hoàn toàn tỉnh ngộ.

Trong không gian này, không phải là khảo nghiệm ngươi có bao nhiêu cường đại, mà là khảo nghiệm nội tâm của ngươi có kiên cường hay không.

Nhân sinh như gương, khổ ngọt tự biết.

Hồng trần bên ngoài, cô đơn tịch mịch.

 Chương 156: Sinh và tử

Lịch sử như bụi trần, tang thương muôn đời.

Đây là một tòa cung điện từ xưa, cao tới trăm xích, to lớn, rộng rãi, bên ngoài xuất hiện vết tích phong hóa theo tháng năm.

Không có đồ trang trí hoa lệ, không có cảnh tượng thần kỳ, thậm chí không có bất kỳ một bức tượng điêu khắc nào, nhưng mà, ở giữa cung điện này, bất luận một sinh linh nào đi vào đều sinh ra cảm giác nhỏ bé như con kiến hôi.

Đúng vậy, chính là con kiến hôi!

Thiên địa rộng vô hạn, chúng sinh đều là con kiến hôi, đại điện này rộng lớn giống như là thiên địa.

Nơi đó chính là tầng thứ chín của cốt mộ, một địa phương cao tột cùng.

...

Ong ong ong!

Cánh cửa đá đóng kín từ lâu chậm rãi mở ra, một thân ảnh nhỏ bé xuất hiện ở bên ngoài đại môn.

Thiên Khung Đại Tôn đi vào cung điện, giống như là đi vào nhà của những cự nhân, hắn ngẩng đầu nhìn lên hai cánh cửa đá khổng lồ mà cổ xưa này, lại nhìn nhìn những cột trụ của đại điện, trong lòng không khỏi cảm thán sự hùng vĩ của nơi này, đồng thời cũng hít thật sâu.

- Tính toán thời gian một chút, hẳn bọn họ cũng nên tới rồi.

Thiên Khung Đại Tông dừng lại, khoanh chân ngồi đó, hai mắt khép hờ đợi những người khác tới.

Hiện tại cốt mộ đã mở ra được mười ngày, có không ít tu sĩ đã tới tầng thứ năm, có một ít tu sĩ tới được tầng thứ bảy, thậm chí tầng thứ tám. Trong những người này, đại bộ phận là cường giả Thiên Đạo đỉnh phong, bọn họ đối với cốt mộ này có chút quen thuộc cho nên tiến độ tự nhiên sẽ không chậm. Mà một bộ phận khác thì do cơ duyên, thành tựu phi phàm. Về phần những người thất bại sẽ vĩnh viễn biến mất trong thế giới này, trở thành bụi bặm trong cốt mộ.

...

Không quá lâu sau, lại có người đi tới.

- Thiên Khung lão nhi, không nghĩ tới lần này ngươi lại tới đầu tiên!

Vừa nói chuyện, người đó đi tới.

Thiên Khung Đại Tôn chậm rãi mở hai mắt, nhìn về phía trước, chính là Nguyên Hoang Đại Tôn hay đối đầu với hắn.

- Nguyên Hoang Đạo Hữu không phải cũng tới sớm sao?

- Nhưng không bằng ngươi!

Nguyên Hoang Đại Tôn lạnh lùng hừ một tiếng, không nói nhiều lời nữa. Thiên Khung Đại Tôn lạnh nhạt, cũng không để lời nói của đối phương vào trong lòng, mặc dù hai người nhìn không hợp nhau, thế nhưng trước mắt cũng không phải là thời gian thích hợp để tranh chấp.

Ngay sau đó, Cực Kiếm Đại Tôn, Thánh Ngôn Đại Tôn và Hiên Viên Đại Tôn trước sau đều đến, duy chỉ có không thấy thân ảnh của Minh Huyễn Đại Tôn.

...

- Ra mắt chư vị đạo hữu.

Sau khi hàn huyên một trận, Thiên Khung Đại Tôn kinh ngạc nói:

- Minh Huyễn đạo hữu vì sao còn chưa xuất hiện?

Những vị Đại Tôn còn lại nghe vậy nhìn nhau, sau đó cúi đầu suy tư.

Cho tới nay, Minh Huyễn Đại Tôn là người cường đại nhất trong mấy vị Đại Tôn, theo lý mà nói, tám tầng cốt mộ đối với Đại Tôn mà nói căn bản không có chút khó khăn gì. Thế nhưng Minh Huyễn Đại Tôn mỗi lần đều ở phút cuối cùng mới hiện thân, lúc nào cũng thần bí và quỷ dị, khiến cho bọn họ có chút bất an, trong lòng thầm cảnh giác.

- Di?

Hai hàng lông mày của Thiên Khung Đại Tôn nhăn lại, sắc mặt mấy vị Đại Tôn đồng thời biến đổi.

Không biết vì nguyên nhân gì, trong lòng bọn họ bỗng nhiên nhảy lên một cái, tựa hồ có chuyện tình không tốt phát sinh. Nhiều năm tu hành, từ sau khi bước vào Đại Tôn chi cảnh, bọn họ đã có thể cảm ứng dự đoán lành dữ, thế nhưng lúc này không ngờ cảm giác của bọn họ lại ở trong mê vụ, không thể phán đoán được cái gì.

- Các ngươi thấy thế nào?

Trầm mặc một lát, Thiên Khung Đại Tôn lạnh nhạt quay về phía những Đại Tôn khác hỏi.

Hành trình lần này, hung hiểm hơn rất nhiều so với khi trước, nếu như hiện tại rời đi, có thể bảo toàn tính mệnh, nếu như tiếp tục, không chừng rất có thể sẽ ngã xuống nơi này.

- Cái gì đến rồi cũng đến!

Sáu chữ ngắn ngủi của Cực Kiếm Đại Tôn biểu hiện lập trường của mình, mà Nguyên Hoang Đại Tôn thì thái độ kiên quyết. Đối mặt với Thiên Duy chi môn và phương pháp trường sinh, cho dù thân là Đại Tôn cũng khó chống lại mê hoặc.

Thấy ba vị Đại Tôn quyết định lưu lại, Thánh Ngôn Đại Tôn và Hiên Viên Đại Tôn tự nhiên cũng không nói thêm gì nữa.

...

Không bao lâu sau, bên ngoài cánh cửa đá lại xuất hiện hai người, chính là Lê trưởng lão và Phượng trượng lão đồng thời xuất hiện.

- Lão hũ ra mắt chư vị Đại Tôn.

Hai người Lê trưởng lão tiến lên chào, trong mắt mấy vị Đại Tôn chợt lóe lên dị sắc.

Bọn họ không nghĩ tới, hai người lần đầu tiên tới cốt mộ này mà lại nhanh chóng tiến tới tầng thứ chín. Bởi vậy có thể thấy được, thực lực của hai người này tuyệt không dưới bọn họ, phải cẩn thận đề phòng.

Nở nụ cười nhàn nhạt, Thiên Khung Đại Tôn mở miệng nói:

- Nhị vị cũng tới thật nhanh a, không biết nhị vị đối với cốt mộ này có cảm nhận gì?

Lê trưởng lão suy nghĩ một lát rồi cảm khái nói:

- Khó có thể tưởng tượng ra, trên thế gian lại có địa phương thần kỳ như vậy, mỗi một tầng đều là một không gian thần kỳ, mà mỗi một không gian lại vừa vặn độc lập với nhau, không có giao nhau, nếu không phải trước đó có chuẩn bị trước, sợ rằng muốn tới nơi này chúng ta còn phải trắc trở một phen, sự to lớn của Cổ Vực quả nhiên không phải là thứ mà chúng ta có thể biết được.

- Đúng vậy!

Thiên Khung Đại Tôn gật đầu nói:

- Tầng một là một, tầng hai nhập ma, tầng ba vấn tâm, tầng bốn như gương, tầng năm là sống, tầng sáu là chết, tầng bảy dịch diệt, tầng tám thăng thiên, tầng chín chí cực... Mỗi một tầng đều đại biểu một loại quy tắc dưới thiên đạo, ngộ ra thì mạnh, không ngộ thì vong!

Tầng một là mộng, thất tình lục dục, mấy người nhìn thấu?

Tầng hai nhập ma, thiếu chút nữa điên cuồng, khó mà sống sót!

Tầng ba vấn tâm, tâm là thế giới, dựa vào cái gì có thể giải thoát?

Tầng bốn như gương, gương như nhân sinh, thật giả khó phân!

Tầng năm là sống, thiên đạo vô tình, ai còn nhớ tới?

Tầng sáu là chết, vạn năm tang thương, luân hồi không thôi.

Tầng bảy tịch diệt, thiên địa hóa trần, vạn vật trọng quang (thấy ánh mặt trời)!

Tầng tám thăng thiên, một bước thành ma, một bước thành tiên!

Tầng chín cực điểm, Thiên Duy chi môn, tìm kiếm trường sinh!

...

Chín tầng cốt mộ, mỗi một lần tiến vào đều không hề thiếu cường giả ngã xuống, mà người chân chính có thể lên tới tầng thứ chín lại vô cùng ít, đây chính là quy luật sinh tồn cạnh tranh của mọi vật dưới đại đạo, không ai có thể thay đổi.

Phượng trưởng lão khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên một chút lo lắng.

Lê trưởng lão khẽ thở dài, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút vô lực.

Mọi người trầm mặc, đại điện trở nên vắng lặng.

...

Nhạc Phàm lần thứ hai xuất hiện, một trận quang mang chói mắt hiện lên.

- Đây là tầng thứ năm?

Nhìn một mảnh trắng xóa chung quanh, Nhạc Phàm có cảm giác mình đang ở trong một đám mấy. Hắn giơ hai tay lên, rốt cuộc cũng có cảm giác an tâm.

...

Nhìn thế giới trắng xóa giống như vĩnh viễn không có điểm tận cùng trước mặt, Nhạc Phàm không biết mình đã đi bao lâu, cuối cùng hắn quyết định dừng lại.

Nhưng mà, ngay khi Nhạc Phàm dừng lại, phía trước bỗng nhiên gấp khúc, xuất hiện một cánh cửa đá cổ xưa.

Nhạc Phàm thấy thế không vội vã tiến lên mà đứng lại tại chỗ để quan sát.

Quả nhiên, một lát sau, hai cánh cửa đá này hiện ra hai ký tự cực lớn. Hai ký tự này vô cùng cổ xưa, Nhạc Phàm không nhận ra, chỉ thấy bên phải của nó tản ran bạch mang tinh thuần, bên trái tỏa ra hắc mang quỷ dị.

Hai đạo quang mang chợt lóe, hai ký tự khắc vào trong đầu Nhạc Phàm, khiến cho hắn hiểu ra.

Ký tự này chính là văn minh truyền thừa từ thời viễn cổ, mà ở trước viễn cổ căn bản không có văn tự, vì vậy khi giao lưu đều thông qua phương thức "Ấn", để đem những gì mình muốn nói truyền vào trong "ấn", để người khác có thể hiểu.

Không sai! Hai ký tự cổ xưa này không phải là văn tự, mà là "Ấn", ý tứ của chúng nó đại biểu cho "Sinh" và "Tử".

...

Hiện tại có hai con cánh cửa xuất hiện trước mặt Nhạc Phàm, một cửa sinh, một cửa tử.

Trong cửa sinh, tràn ngập sinh cơ.

Trong cửa tử, tràn ngập khí tức máu tanh.

Đối mặt với tình huống như vậy, Nhạc Phàm nên lựa chọn thế nào?

Là chết sau đó tái sinh hay là chết là chết mà sống là sống?

Nhạc Phàm không hề suy nghĩ nhiều, trực tiếp tiến lên đẩy cửa sinh ra, cất bước vào trong cửa sinh.

Kỳ thực, Nhạc Phàm cũng không có để ý nhiều lắm, hắn cả đời này giết chóc vô số, hai tay nhiễm đầy máu. Từ lâu hắn đã chán ghét máu tanh và giết chóc, tự nhiên không muốn đi vào cửa tử. Huống chi, địa phương như cốt mộ không có cái gì gọi là cửa sinh và cửa tử, nếu như trước mặt sinh tử mà còn do dự, há có thể bước lên con đường thông thiên?

Tất cả không khác so với dự liệu của Nhạc Phàm, khảo nghiệm của tầng này cũng không phải là năng lực cá nhân, mà là quyết tâm của họ. Nếu trước khi hai cánh cửa biến mất mà hắn còn chưa quyết định, như vậy hắn sẽ vĩnh viễn ở lại trong thế giới trắng xóa này.

Chỉ tiếc, trước mặt sinh và tử có mấy người có thể quyết tâm lựa chọn?

 Chương 157: Tề tụ tầng chín

Đây là một con đường dài dằng dặc, phong cảnh bên đường vô cùng tươi đẹp, tùy ý có thể thấy được một mảnh sinh cơ dào dạt.

Cửa sinh có thể diễn biến sinh cơ vạn vật, tinh thần sảng khoái khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

Nhạc Phàm từng bước tiến lên phía trước, trong lòng cảm thấy không hề dễ dàng. Mặc dù chu vi chung quanh đều là cảnh tượng yên bình, thế nhưng hắn vẫn duy trì sự cảnh giác cao độ, đây là môn học đầu tiên mà sau khi trở thành thợ săn phụ thân dạy cho hắn, từ đó về sau, nó đã trở thành thói quen của hắn.

Không biết đi được bao lâu, cảnh tượng chung quanh Nhạc Phàm dần dần biến đổi.

Những đóa hoa lục sắc phóng ra sinh mệnh lực sáng lạn, sau đó chậm rãi héo rũ, cho đến khi lụi tàn.

Trên con đường này, khuôn mặt của Nhạc Phàm theo sự trôi đi của thời gian, rất nhanh liền già yếu, giống như những sinh mệnh đang héo rũ nơi này.

Trên mặt hắn hiện tại toàn là nếp nhăn, da dẻ toàn thân giống như con gà, điều duy nhất không có thay đổi là ánh mắt của hắn, còn sự kiên trì của hắn, đó là thứ duy nhất khiến cho hắn đứng thẳng lưng.

...

Đi qua sinh, tức là tử.

Khi Nhạc Phàm đi tới tận cùng sinh mệnh cũng chính là lúc, cây cỏ chung quanh lặng lẽ nảy mầm, từng chút, từng chút một bắt đầu sinh trưởng, một lát sau, vạn vật trùng sinh.

Do sinh mà tử, do tử mà sinh, tuần hoàn không thôi, đây chính là sinh mệnh.

Trong một đoạn đường ngắn ngủi, Nhạc Phàm có cảm giác như là cả một nhân sinh của cuộc đời hắn.

Thể xác và tinh thần hắn, trước nay chưa từng có già nua, rất nhiều người, rất nhiều chuyện, trong đầu hắn trở nên không rõ ràng, dường như hồi ức của hắn đang dần dần bị tách ra.

Ta là ai? Vì sao lại ở chỗ này? Tại sao ta phải tiếp tục đi về phía trước? Rốt cuộc là ta muốn đi tới chỗ nào?

Trong ấn tượng của Nhạc Phàm, phảng phất như có một bóng hình xinh đẹp mãi không phai đi được, cho dù muôn đời luân hồi hắn vẫn nhớ kỹ như cũ.

Đúng vậy, hắn nhớ kỹ, sao hắn lại có thể quên? Có thể quên được sao? Đó chính là thứ hắn chờ đợi và truy tìm suốt đời, đó chính là người mà hắn không muốn quên, không muốn bỏ qua.

Nàng ở nơi nào, tâm hắn liền ở nơi đó.

Nàng vĩnh viễn đều ở trong sâu thẳm linh hồn của hắn, một mực ở nơi đó, chưa từng rời đi!

..

Ta là ai?

Ta là... Lý Nhạc Phàm...

Lý Nhạc Phàm? Lý Nhạc Phàm!

...

- Hay cho một đoạn đường!

Nhạc Phàm bỗng nhiên dừng lại, trong mắt bắn ra tinh quang! Ký ức của hắn, hồi ức của hắn, vĩnh viễn chỉ thuộc về hắn, bất di bất dịch, không thể quên được, cho dù ai cũng không thể thay đổi, Đại Tôn cũng không, cốt mộ này cũng không.

Lần thứ hai lại bước đi, Nhạc Phàm có cảm giác toàn bộ thiên địa rực rỡ hẳn lên.

Từng bước, từng bước, dung mạo hắn dần dần khôi phục lại thời tuổi trẻ, sinh cơ bàng bạc nồng đậm tràn ngập trong cơ thể hắn, giống như được trọng sinh.

Oanh!

Vạn vật tan biến, thiên địa không tồn tại, một bậc thang thật lớn hiện ra trước mặt Nhạc Phàm.

Bậc thang này do kim sắc tạo thành, tỏa ra ánh sáng chói mắt, kéo dài vô hạn, nối thẳng tới chỗ sâu trong hư không, liếc nhìn không thấy tận cùng.

Thấy cảnh tượng như vậy, Nhạc Phàm dừng lại.

Không chỉ có hắn, nếu như mấy vị Đại Tôn nhìn thấy một màn như vậy tất nhiên cũng sẽ kinh ngạc. Từ khi cốt mộ mở ra tới giờ, trong ấn tượng của mấy vị Đại Tôn, dường như chưa bao giờ xuất hiện bậc thang lớn như vậy.

Mặc dù không biết bậc thang này đi thông tới nơi nào, thế nhưng Nhạc Phàm vẫn không chút do dự tiến về phía trước.

Mà trong nháy mắt hắn sải bước, toàn bộ bậc thang giống như cùng hắn biến mất trong phiến không gian này, dường như chưa từng xuất hiện qua.

Đợi đến khi Nhạc Phàm biến mất, không gian lần thứ hai lại gấp khúc, một thông đạo hắc sắc từ trong hư không trống rỗng hiện ra, đây mới chính là thông lộ đi tới tầng tiếp theo.

...

Trong đại điện tầng thứ chín, mọi người nhắm mắt điều tức, bầu không khí vân yên tĩnh như cũ.

Lại qua nửa ngày, một thân ảnh lê bước từ trong đoàn quang mang đi tới bên ngoài cửa đá.

Đây là người thứ mười tiến vào đại điện sau chư vị Đại Tôn, Lê trưởng lão và Phượng trưởng lão.

Mọi người nhìn lại, mấy vị Đại Tôn nhíu mày, mà Lê trưởng lão và Phượng trưởng lão thì vui mừng. Bởi vì người tới không phải là ai khác mà chính là người đứng đầu Thiên Đạo liên minh - Thiết Huyết.

Đối với việc Thiết Huyết có thể lên tới tầng thứ chín, mấy vị Đại Tôn mặc dù có chút ngoài ý muốn, thế nhưng cũng không cảm thấy kỳ quái. Dù sao ở trong cốt mộ này ngoại trừ thực lực ra, cơ duyên, ngộ cảnh cũng vô cùng trọng yếu. Vì vậy điều này không thể chứng minh Thiết Huyết cường đại bao nhiêu, mà vận khí của hắn tương đối tốt mà thôi, chí ít trong mắt mấy vị Đại Tôn, Thiết Huyết vẫn chỉ là con kiến hôi mà thôi, đối với bọn họ vẫn không có chút uy hiếp.

- Thiết Huyết ra mắt chư vị Đại Tôn.

Thiết Huyết tiến lên thi lễ với mấy vị Đại Tôn, trực tiếp đi về phía hai người Lê trưởng lão.

- Thiết Huyết bái kiến nhị vị trưởng lão.

- Tốt, tốt, tốt!

Lê trưởng lão và Phượng trưởng lão nhìn nhau, trong mắt hiện lên tiếu ý.

Hai người bọn họ khác với những Đại Tôn khác, Cửu Lê nhất tộc thời phụng lực lượng chí cường, cơ duyên, ngộ cảnh và vận khí cũng chính là một loại biểu hiện của thực lực. Bởi vậy đối với biểu hiện của Thiết Huyết bọn họ vô cùng thỏa mãn. Huống chi, Thiết Huyết có bao nhiêu thực lực bọn họ rõ ràng nhất, bằng không bọn họ sao lại đem số phận của Cửu Lê nhất tộc phó thác lên trên người hắn.

Lập tức, Lê trưởng lão cười nói:

- Thiết Huyết, cảm giác trong cốt mộ này ra sao?

- Cũng được.

Thiết Huyết nhàn nhạt cười, nhìn qua có chút uể oải, chỉ là thần thái trong mắt lại vô cùng phấn chấn.

Cốt mộ này quả thực nguy hiểm, khảo nghiệm trí tuệ của một người, dũng khí, nghị lực, chỉ có chút sơ ý sẽ hãm sâu trong đó. Đương nhiên, tuy rằng ở đây nguy cơ ngập tràn, thế nhưng mỗi một tầng Thiết Huyết đều cảm giác được thực lực của mình tăng trưởng vô cùng nhanh, vô luận là cảnh giới hay lực lượng so với bình thường càng thêm viên mãn.

- Được rồi, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, sau này còn vất vả hơn thế.

Lê trưởng lão quay về phía Thiết Huyết dặn vài câu, Thiết Huyết gật đầu, nhắm mắt điều tức.

Mấy vị Đại Tôn đồng thời thu hồi ánh mắt.

...

Chỉ lát sau, quang mang bên ngoài cửa đá lần thứ hai lại chớp động.

Người thứ hai xuất hiện ở bên ngoài cửa đá cũng không phải là cường giả Thiên Đạo đỉnh phong, mà là một trong những người nổi bật của thị tộc, truyền nhân của Túc gia - Túc Duyến.

Túc Duyến xuất hiện khiến cho mấy vị Đại Tôn có chút không vui, tới cảnh giới như Đại Tôn, tranh chính là số mệnh, mặt khác, đợi nửa ngày đầu tiên là Thiết Huyết, sau là Túc Duyến, hết lần này tới lần khác lại không thấy môn hạ của mình xuất hiện, bảo sao bọn hắn vui vẻ cho được.

Một Thiết Huyết cũng không sao, dù sao phía sau người ta có người che chở, thực lực cũng không yếu, tiến vào đại điện bọn họ không có lời nào để nói. THế nhưng thị tộc trong mắt Đại Tôn căn bản chỉ là một đám người căn cơ nông cạn, nếu không có Cổ bảo trấn áp số mệnh, chỉ sợ đã sớm biến mất trong Tu Hành Giới. Thế nhưng cho dù là như vậy, đám người thị tộc vẫn không lọt vào mắt Đại Tôn.

Túc Duyến lúc này không có tâm tình chú ý tới biểu tình trên mặt Đại Tôn, tâm thần hắn hiện tại đã bị đại điện to lớn trước mắt hấp dẫn.

Đây là lần đầu tiên Túc Duyến tiến vào cốt mộ, sau lại dưới cơ duyên xảo hợp leo tới tận tầng chín, hắn hoàn toàn bị điện phủ to lớn này làm cho chấn động. Đứng ở bên ngoài cửa đá, hắn có cảm giác bản thân mình nhỏ bé tới mức đáng thương, bất luận vật gì cũng phải ngẩng đầu lên nhìn, không dám sinh ra tâm tư đối nghịch. Phảng phất như tất cả ở đây đều là tồn tại cao nhất, ngay cả Đại Tôn cũng không thể so sánh được.

Hít một hơi thật sâu, Túc Duyến cố gắng bình phục tâm tình của mình, sau đó hướng về phía đại điện.

...

Người thứ ba xuất hiện chính là Bạch Tố Vân, một thân đạo bào màu trắng, làm cho người ta có cảm giác phong đạm khinh vân, mở ảo. Hiển nhiên hành trình cốt mộ lần này thu hoạch không ít, làm cho cảnh giới của hắn lần thứ hai đề thăng.

Thấy Bạch Tố Vân xuất hiện, sắc mặt Thiên Khung Đại Tôn hòa hoãn lại còn Hiên Viên Đại Tôn lại nhiệt tình tiến lên đón, những Đại Tôn còn lại thì không có biểu tình gì.

Sau đó, nhân mã của các thế lực khác lục tục tiến vào đại điện.

 Chương 158: Thiên Địa nguyên từ

Trong đại điện yên tĩnh, chúng cường giả lần lượt kéo vào.

Phía Thánh Vực, đầu tiên là Bạch Tố Vân sau đó có Thiết Kiếm đạo trưởng, Tả Tâm Minh.

Ma Môn, Hầu Quân Lâu, Độc Cô Vô Phong và Ngữ Phi Tuyệt, ba vị cường giả sóng vai đứng đó. Phía sau bọn họ gồm có Bích Dao, Cửu Huyền, Thiên Tiệm, duy chỉ có Ma Môn ngũ lão không có trong đội hình này.

Thiên Môn cũng có ba vị cường giả tới nơi, phân biệt là Hàn Băng, Thiên Nhất mỗ mỗ, Tiết Thiên Lan, mặt khác còn có Tiết Ngưng Yên và Băng Nguyệt.

So với bọn họ, phía Thiên Tuyết Lĩnh dường như là yếu nhất. Minh Huyễn Đại Tôn chậm chạp không hiện thân, ngay cả Nguyễn Minh Bảo và Lãnh Sơn Hàn cũng không xuất hiện, chỉ có Ngưng Nhi yên lặng đứng ở một góc, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên một chút bi thương, tựa hồ đang hoài niệm thứ gì đó.

Cửu Di bộ lạc do Sở Việt dẫn đầu, hai bên cạnh hắn là Hạ Hầu Đan và Hình Cửu Anh, Quan Trọng Nghĩa và Quách Tường Phong.

Ẩn Tông thì có Phong Đạo Huyền, Hạng Phách Thiên và Yến Bắc Kình, đám tiểu bối không thấy có ai lên được tới đây.

Về phần thị tộc, chỉ thấy Ấn gia lão tổ và Dung gia lão tổ, ba vị lão tổ của những thị tộc khác không biết vì sao còn chưa xuất hiện. Thế nhưng trong đám hậu bối lại có năm người lên tới được đây, phân biệt là Thuần Vu Tú, Bộc Dương Vân Lam, Ấn Vô Tàm Túc Duyến, Hách Liên Vô Song.

Cuối cùng, cũng chính là tán tu, chỉ có Thủy Thiện xuất hiện, hai người còn lại sinh tử khó đoán.

Người ở đây, ngoại trừ mấy vãn bối ra, những người khác không ai mà không phải là cường giả Thiên Đạo đỉnh phong, đại biểu cho lực lượng cực mạnh trong Tu Hành Giới.

Trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ uể oải, sau khi chào hỏi đều trầm mặc, không nói thêm gì.

Tầng thứ chín cốt mộ.

Trong nháy mắt Vương Sung bước vào đại điện liền cảm giác được một đạo lực lượng vô hình tập trung vào trên người hắn, phong ấn lực lượng trong cơ thể, thậm chí ngay cả thần niệm cũng không thể phóng ra.

Cố gắng áp chế sự kinh hãi trong lòng, Vương Sung nhìn mọi người chung quanh, cuối cùng đi về phía Thiết Huyết.

- Vương Sung...

Thiết Huyết thấy Vương Sung đi tới, nở nụ cười tiếp đón:

- Sát khí của tiểu tử ngươi thật là lớn a, chắc hẳn đã gặp phải chuyện gì đó?

- Cảm giác còn sống thật là không tồi, thiếu chút nữa đã đi xuống gặp phụ mẫu rồi a.

Vương Sung nhếch mệng, thể xác và tinh thần uể oải không thôi, hắn đặt mông ngồi xuống dưới đất, trong lòng cảm khái một phen.

Cốt mộ này, mỗi một tầng đều rất đặc biệt, mặc dù người có thực lực cường đại như Đại Tôn cũng không thể mạnh mẽ đột phá. Mấy tầng trước, Vương Sung đều dựa vào ý chí của mình mà đi tới, thế nhưng khi tiến tới tầng thứ tám - tiên ma nhất niệm, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma! Một niệm thành tiên, một niệm thành ma, nếu không phải cuối cùng Vương Sung có cảm ngộ, sợ rằng hắn đã không thể xuất hiện ở chỗ này.

Hiện tại hắn rốt cục cũng hiểu rõ, vì sao lại có nhiều cường giả ngã xuống ở nơi này như vậy. Ở chỗ này, thứ cần không phải là lực lượng,mà là ý chí, là dũng khí, là trí tuệ... Trừ những thứ đó ra, còn cần cơ duyên cực lớn.

Mỗi một lần đi tới, Vương Sung đều cảm thấy tâm cảnh của mình thay đổi, trước đây hắn chỉ giống như một thanh hung khí hiển lộ phong mang, thế nhưng hiện tại hắn lại giống như là một thanh thần binh vô cùng nội liễm.

Trong lúc hai người nói chuyện, Khấu Phỉ và Quan Tâm cũng bước lên tầng chín, đi vào đại điện. Có chút khác biệt là, Khấu Phỉ thì đi về phía Vương Sung còn Quan Tâm thì đi về phía Thủy Thiện.

- Tâm nhi bái kiến sư phụ.

- Ngươi đã đến rồi.

Thủy Thiện gật đầu, tuy rằng vẻ mặt lãnh đạm, thế nhưng trong lời nói lại lộ ra ý tứ thân thiết. Trên người Quan Tâm, hắn có thể tìm thấy được hình bóng của một người khác, hai mươi năm trôi qua, hắn thủy chung vẫn không thể nào quên được!

Quan Tâm lẳng lặng đứng ở một bên, bộ dáng tràn đầy tâm sự.

Thủy Thiện thấy vậy âm thầm thở dài, không nói gì.

...

- Chuyện gì đã xảy ra? Minh Huyễn vì sao còn chưa xuất hiện.

Nguyên Hoang Đại Tôn nhíu mày, trên mặt có chút không kiên nhẫn.

Những Đại Tôn khác tuy rằng không biểu lộ thái độ gì, thế nhưng trong lòng cũng nghĩ như vậy.

Thiên Môn mở ra, tất có dị tượng, thậm chí từ dương tới âm, thiên địa giao hòa, nếu như bỏ lỡ giờ tốt, bọn họ lại phải đợi thêm một ngày nữa. Cứ như vậy, lại khiến cho mấy Đại Tôn khác càng thêm bất mãn.

- Xin lỗi, đã để chư vị chờ lâu.

Trong lúc mọi người không kiên nhẫn, Minh Huyễn Đại Tôn rốt cuộc cũng xuất hiện, cất bước tiến vào đại điện. Hắn bước vào khiến cho người ta có cảm giác hư vô, mờ ảo bất định, giống như người đang ở trước mặt mọi người không phải là một con người mà là bọt nước, nhẹ nhàng búng một cái sẽ biến mất không thấy nữa.

Tứ đại hộ pháp đi theo phía sau Minh Huyễn Đại Tôn, toàn thân phát ra khí tức nguy hiểm đến ngay cả Đại Tôn cũng phải cảm thấy kiêng kỵ.

- Minh Huyễn ...

Tâm trạng của mấy vị Đại Tôn trùng xuống, sự cảnh giác với Minh Huyễn Đại Tôn ngày càng tăng lên.

Trong những Đại Tôn, từ trước tới nay luôn kiềm chế nhau, nếu như một bên quá mức cường thế sẽ dẫn tới kết quả cực thịnh mà suy, tự chịu diệt vọng, mà đây cũng là nguyên nhân trọng yếu mà Tu Hành Giới tồn tại tới nay. Bởi vậy Thánh Vực mặc dù hiện tại một nhà song Tôn cũng không dám làm ra việc gì quá phận. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ cho nên mới tùy ý để Thánh Vực mở rộng. Nhưng mà Minh Huyễn Đại Tôn này thì lại khiến cho những Đại Tôn khác cảm giác được một nguy cơ khó hiểu, điều này khiến cho bọn họ phải chuẩn bị, lúc cần dùng thì sẽ phải dùng tới thủ đoạn phi thường.

Thoáng cái, trong đầu mọi người hiện lên vô số ý niệm.

Mấy vị Đại Tôn sau khi tụ tập, sự yên tĩnh rốt cuộc cũng bị đánh vỡ.

- Thời gian cũng không sai biệt lắm, bắt đầu đi!

Thiên Khung Đại Tôn đi tới trước mặt Lê trưởng lão, đem Cửu Cực Đại La Bàn ra.

Một đoàn quang mang chói mắt hiện ra, khiến cho mọi người không dám nhìn thẳng.

Lê trưởng lão gật đầu, nhìn về phía Thiết Huyết. Thiết Huyết thấy vậy từ lòng lấy ra một viên ngọc châu, sau đó tiến lên.

Tư tư!

Ngọc châu tỏa ra ánh sáng choi mắt, cùng với La bàn trong tay Cực Kiến Đại Tôn giống như cùng nhau hỗ trợ chiếu rọi, dường như hai thứ vốn là một thể.

- Chờ một chút...

Khấu Phỉ đột nhiên mở miệng nói:

- Lý Nhạc Phàm sao còn chưa tới? Thiên Khung Đại Tôn có biết hắn hiện tại ra sao không?

Ách!

Mọi người nhìn quanh, lúc này mới phát hiện ra, quả thực không có thân ảnh của Lý Nhạc Phàm, cả đám không khỏi cảm thấy kỳ quái. Trong mắt bọn họ, bằng vào thực lực hiện tại của Lý Nhạc Phàm, từ lâu đã vượt qua Thiên đạo đỉnh phong, muốn leo lên tầng thứ chín cốt mộ này cũng không phải là viêc quá khó khăn, vì sao nhiều người đã tới như vậy rồi hắn lại còn chưa tới? Lẽ nào thực sự hắn không tới được?

Chỉ là, ngẫm lại cũng không có gì là kinh ngạc, cốt mộ này nguy hiểm trùng trùng, cho dù là Đại Tôn cũng có nguy cơ ngã xuống, huống chi là những người khác.

Trong đầu mọi người hiện tại không hẹn mà gặp đều có ý niệm như vậy, thế nhưng Minh Huyễn Đại Tôn lại không cảm thấy thoải mái một chút nào. Nhiều người ở đây như vậy, chỉ có hắn và tứ đại pháp vương biết thực lực chân chính của Lý Nhạc Phàm, trước tiên không nói tới đối phương đã bước vào Đại Tôn chi cảnh, ngưng tụ được thế giới chi lực, cho dù là lúc bình thường, bằng vào ý chí cứng cỏi của Lý Nhạc Phàm cũng có thể leo lên tới đây. Hiện tại đối phương còn chưa xuất hiện, việc này tất có điều kỳ quái.

Đương nhiên, Lý Nhạc Phàm có xuất hiện hay không cũng không ảnh hưởng lớn tới quyết định của Đại Tôn, mục đích của bọn họ là Thiên Duy chi môn, những việc còn lại, bọn họ sẽ mặc kệ.

Minh Huyễn Đại Tôn khẽ nhíu mày, Nguyên Hoang Đại Tôn lạnh lùng liếc nhìn Khấu Phỉ, hờ hững nói:

- Lý Nhạc Phàm vốn tư chất bình thường, ngộ tính cũng vậy, nói không chừng lúc này hắn đã ngã xuống.

Nếu như bình thường, bằng vào thân phận của Nguyên Hoang Đại Tôn tuyệt sẽ không nói ra những lời như vậy, thế nhưng hiện tại trước mặt Thiên Duy chi môn, trước mê hoặc trường sinh, hắn đã đánh mất bản tâm, bị dục vọng cường đại chiếm giữ, ai muốn ngăn cản hắn, hắn sẽ không chút do dự diệt trừ.

Khấu Phỉ còn đang muốn mở miệng, Thiết Huyết ở bên cạnh ngăn lại:

- Khấu tiền bối, một khi đã tiến vào cốt một, sinh tử không thuộc vào mình, cho dù là Đại Tôn cũng vô pháp can dự, cho dù chúng ta có lo lắng cũng vô dụng... Huống chi, ta tin Nhạc Phàm sẽ không có việc gì.

Nghe Thiết Huyết nói vậy, trong lòng Khấu Phỉ an tâm hơn một chút.

...

Ở phía bên kia, Thiên Khung Đại Tôn và Lê trưởng lão đồng thời nâng la bàn và ngọc châu lên.

Hai vật chậm rãi bay lên, tại không trung quấn quanh nhau, càng lúc càng nhanh.

Thiên địa giao hòa, nhật nguyệt trống rỗng, chính là lúc chí dương chí âm trong ngày.

Mọi người ngẩng đầu lên, chỉ thấy bầu trời phía trên đại điện tức thì vặn vẹo, một đạo quang trụ bạch sắc xuyên qua đỉnh đại điện giáng xuống mặt đất.

Lực lượng thần bí mà xa xưa, đem theo sinh cơ vô hạn, sinh mệnh nguyên khí bàng bạc tràn ngập đại điện, dường như thần quang từ thiên giới hạ phàm, tiếp dẫn thế nhân tới địa phương cực lạc.

- Thiên địa nguyên từ.

Một tiếng thét kinh hãi vang lên, mọi người có mặt ở đây chấn động.

Nếu như là trước đây, mấy vị Đại Tôn sẽ lập tức động thủ, đem thiên địa nguyên từ thu thập vào bên trong thế giới của mình, thế nhưng hiện tại bọn họ vẫn đứng im tại chỗ, không hề có ý định động thủ, chính vì vậy nên đem cơ hội tới cho những Thiên Đạo cao thủ.

Thiên Địa nguyên từ, chính là tinh hoa bản nguyên của sinh mệnh, có thể khiến cho cơ thể bị thái hóa, một lần nữa sinh trưởng, so với bất luận một loại linh dược nào trên thế gian còn thần kỳ hơn. Loại thần kỳ này chỉ có người từng sử dụng qua mới biết được sự tuyệt vời của nó, đó chính là tồn tại siêu việt tất cả, là kết tinh của bản chất sinh mệnh.

Trong ngắn ngủi một lần hô hấp, tinh thần mọi người ở đây tức thì sung mãn, toàn thân tràn ngập lực lượng.

Chỉ là, so với bí mật trường sinh, đám thiên địa nguyên từ này thì tính là cái gì?

Trong mắt mấy vị Đại Tôn bắn ra tinh quang, không hẹn mà cùng đi vào bên trong bạch sắc quang trụ.

 Chương 160: Nhất niệm tiên ma

Nhìn thấy mấy vị Đại Tôn biến mất trong Đại Điện, không ít người âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Uy áp của Đại Tôn không chỉ có lực lượng cường đại của bản thân, mà còn bởi vì bọn họ đem ý chí của mình dung nhập vào bên trong thiên địa, sở hữu khí thế vô biên. Chính là dung nhập ý chí vào thiên địa này khiến cho Đại Tôn giống như thần, cao cao tại thượng, tất cả chúng sinh phàm tục đều là con kiến hôi.

Ngay sau đó, sáu thế lực lớn và ba vị cường giả của Ẩn tông đều tiến vào quang trụ bạch sắc.

Thấy cảnh tượng như vậy, người của thị tộc thì do dự, dường như đang suy nghĩ được mất.

Thị tộc không thể cường thế bằng với môn hạ của Đại Tôn, cũng không bằng Ẩn Tông, bọn họ không thể dứt bỏ tất cả, nhất là quan hệ kéo dài nhiều đời của gia tộc.

Có thể bước tới tầng chín cốt mộ, hấp thu thiên địa nguyên từ này đã là cơ duyên thật lớn rồi. Vì vị trí này mà bọn họ đem tính mệnh ra đổ, cửu tử nhất sinh, thiếu chút nữa ngã xuống nơi này, nhưng hôm nay lại có sự lựa chọn lớn trước mặt, bảo bọn hắn nên lựa chọn như thế nào a?

Đây là một cơ hội khó có được, nếu như bỏ lỡ rất đáng tiếc, thế nhưng nếu như đi vào, bọn họ có tư cách gì mà tranh đoạt cùng Đại Tôn?

Suy nghĩ một lát, Ấn gia lão tổ và Dung gia lão tổ nhìn nhau gật đầu.

Hai người bọn họ đều là người gần đất xa trời, nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, sau khi thọ mệnh của bọn họ hao hết sẽ trở về với cát bụi, còn không bằng nương theo cơ hội này tìm hy vọng. Mà đám đệ tử thị tộc chính là hy vọng sau này của thập đại thị tộc, để bảo toàn... phải để bọn chúng ở lại.

Nghĩ vậy, hai vị lão tổ phân phó đám người Túc Duyến vài câu, sau đó liền rời đi.

...

- Sư phụ...

Quan Tâm vừa mới mở miệng, Thủy Thiện đã khoát tay áo ngắt lời nàng:

- Ta biết con muốn nói gì, vi sư sẽ không đồng ý, con nên lưu lại đi a. Thiên Duy chi môn nếu đã mở ra tất sẽ có một phen tranh đoạt, bằng vào thực lực của vi sư, ngay cả bảo vệ mình cũng khó khăn, làm sao có thể bảo vệ được cho con?

- Tâm nhi không cần người bảo hộ.

Quan Tâm cúi đầu, lời nói có chút quật cường.

- Vì sao con nhất quyết phải đi?

Thái độ Thủy Thiện cũng không cương quyết, chỉ khẽ thở dài một cái, nhẹ giọng hỏi.

Vẻ mặt Quan Tâm vô cùng bình tĩnh nói:

- Sư phụ không phải đã từng nói, người tu hành cùng trời tranh mệnh, nếu như lùi bước không tiến, chắc chắn sẽ bị thiên địa trói buộc, vĩnh viễn rơi xuống luân hồi, chịu thống khổ. Nếu đã như vậy, Tâm nhi đương nhiên muốn đi, con muốn nhìn một chút, Thiên giới rốt cuộc là cái gì? Trường sinh là gì?

- Con thực sự nghĩ như vậy sao?

- Đúng vậy.

- Sinh tử do bản thân, cũng do mệnh, nếu như con muốn như vậy, vậy thì đi theo ta!

Đối với đồ đệ của mình, cho tới bây giờ Thủy Thiện cũng chưa từng yêu cầu qua cái gì, những gì hắn làm, chính là đem lực lượng lớn nhất của mình bảo hộ đối phương.

Nhìn thân ảnh biến mất trong quang trụ, Quan Tâm hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định đi tới phía trước.

- Chúng ta cũng đi thôi!

Lê trưởng lão quay về phía Phượng trưởng lão, Thiết Huyết gật đầu đồng ý, sau đó ba người cùng nhau rời đi.

Khấu Phỉ và Vương Sung nhìn nhau gật đầu, cũng theo sau ba người bọn họ.

..

Cầu thang kéo dài trong hư không vô tận, không biết đi tới nơi nào.

Nhạc Phàm cảm giác bản thân mình đã đi thật lâu, thật lâu, thế nhưng thủy chung vẫn không đi tới được tận cùng, khí lực trên người hắn từng chút, từng chút tiêu tao, thậm chí bắt đầu thở dốc yếu ớt.

Mười bước! Trăm bước! Nghìn bước!

Một nghìn bậc... Hai nghìn bậc... Ba nghìn bậc...

Theo từng bước chân của Nhạc Phàm, cầu thang phía sau hắn cũng biến mất, giống như một con đường không thể quay đầu, chỉ có tiến về phía trước, không thể lùi về phía sau, lui về phía sau sẽ rơi xuống vực sâu vô tận.

Đường thông thiên, không sinh thì tử.

Ngay khi Nhạc Phàm bước lên bậc thứ chín nghìn, một đạo lực lượng vô hình ngăn cản không cho hắn tiến về phía trước, loại cảm giác này giống như là khoảng cách giữa tiên giới và phàm trần, đem tất cả các sinh linh bình thường ngăn cách ở bên ngoài.

Nhưng mà, Nhạc Phàm cũng không vì như vậy mà dừng lại, vẫn từng bước tiến tới.

Thiên uy vô thượng, không cho phép có nửa điểm khinh nhờn, những người mạo phạm thiên uy, chắn chắn sẽ bị trời phạt.

Chín nghìn linh một! Chín nghìn linh hai! Chín nghìn linh ba!

Mỗi một bước, hai chân Nhạc Phàm vô cùng khó chịu, Nhạc Phàm có cảm giác trên lưng mình đeo sức nặng vạn quân, ép tới bản thân hắn không thở nổi. Nếu không phải thân thể hắn có thể so với kim cương, sợ rằng đã bị cỗ trọng lực này đè thành thịt vụn.

Chín nghìn một trăm! Chín nghìn hai trăm! Chín nghìn ba trăm!

Tiếp tục tiến về phía trước, một loại lực lượng siêu thoát thế tục rơi vào trên người Nhạc Phàm!

Một bước sinh! Một bước tử!

Trên từng bậc thang, hai loại khí tức khác nhau thẩm thấu vào trong cơ thể Nhạc Phàm, ăn mòn sinh cơ của hắn.

Nghịch thiên mà đi, ắt gặp trời phạt, khí cơ thành ma, sinh cơ đoạn tuyệt!

Ngươi chỉ là con kiến hôi, lui ra! Lui ra!

Một đạo ý niệm tang thương, cổ xưa truyền vào trong đầu Nhạc Phà, giống như là đang cảnh cáo, hoặc là một tia ma niệm.

Thiên địa coi ta như một con kiến hôi, ta coi thiên địa như kẻ thù.

Thiên địa bất nhân, dựa vào cái gì mà bắt ta lui ra?

Là tiên là ma, chỉ dựa vào một ý niệm.

Hai đạo ý niệm cực đoan vật lộn trong đầu Nhạc Phàm, khi thì điên cuồng, khi thì nhân tử, khi thì nhốn nháo, khi thì lặng im.

Cái gì là tiên?

Tiên cũng là người, tiên là trời, siêu phàm thoát tục, bao trùm thế tục.

Vậy cái gì là ma?

Ma tức là quỷ, ma tức là niệm, dục vọng cuồng nộ, vạn vật đều giết.

- Ta không thành ma, cũng không phải tiên!

Ý chí thiên địa không thể làm nháo loạn tư tưởng của Nhạc Phàm, trong lòng hắn có kiên trì của mình, ý niệm của hắn chỉ vì bản thân, không có quan hệ với tiên ma.

Ý niệm cường đại, siêu việt quy tắc thiên địa, siêu việt ràng buộc thế tục, càng siêu việt tất cả các ràng buộc.

Tự do tự tại! Tiêu dao khoái hoạt!

Trong nháy mắt, tâm thần Nhạc Phàm phóng đại vô hạn, thiên địa cũng vô lực chứa nổi. Thời bản nguyên, đại đạo quy tắc, hiện lên trong lòng hắn. Lúc này, phảng phất như hắn đang nắm trong tay thiên địa, cao nhất, vĩnh hằng bất hủ.

- Đây cũng là dục niệm hay sao?

Nhạc Phàm lần đầu tiên dừng lại, sự điên cuồng trong mắt hiện lên, thế nhưng xem vào đó lại có chút nghi hoặc và bi thương. Hắn không có mất đi lực lượng trong thế giới, người kiên trì như hắn, lực lượng không phải là thứ mà hắn truy cầu, hắn khát vọng một cuộc sống bình yên, khát vọng hạnh phúc, khát vọng sự ấm áp của gia đình.

Răng rắc!

Nhạc Phàm lại tiếp tục cất bước, một đạo phích lịch hỏa đánh vào đỉnh đầu Nhạc Phàm.

Hư không bị lôi đình mở ra, một đại môn xa xưa hiện lên trên tận cùng của bậc thang, như ẩn như hiện.

...

Đồng thời lúc này, mấy vị Đại Tôn cũng đã leo lên vị trí cao nhất của cốt mộ.

Trên chín tầng, hư không vô bờ.

Một cái khe thật lớn xuất hiện trên bầu trời, giống như là một vết thương, tử khí lượn lờ, sấm sét chớp giật.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên phía trên, trong lòng chấn động khó có thể diễn tả bằng từ ngữ. Mặc dù là Đại Tôn cũng phải cảm khái, vũ trụ vô cùng mênh mông rộng lớn, bản thân bọn hắn kỳ thực cũng chỉ là một sinh vật nhỏ bé không đáng kể mà thôi.

Hồng trầm phàm tục, muôn đời xa thẳm, làm sao so với sự vĩnh hằng của vũ trụ? Làm sao có thể so sánh được với sự rộng lớn của thiên địa?

Trường sinh! Trường sinh thì đã làm sao? Thiên địa tan biến, vạn vật đi tới tận cùng, đám người bọn họ ai còn có thể sống sót?

Trường sinh, đó chỉ là khát vọng buồn cười và thương cảm của thế nhân mà thôi.

 Chương 161: Mệnh vận chi luân

- Đây... đây là Thiên Duy chi môn trong truyền thuyết, đại môn đi thông thiên giới sao?

Khấu Phỉ nhìn lên bầu trời, trên mặt ngoại trừ chấn động ra thì tăng thêm vài phần ngưng trọng. Hắn có cảm giác bị một đạo lực lượng vô hình nào áp chế, toàn không không thể xuất ra nửa điểm khí lực.

Không chỉ là hắn, mọi người ở đây bao gồm cả Đại Tôn cũng có cảm nhận như vậy. Bất quá, khác với những tu sĩ khác, mấy vị Đại Tôn có vẻ vô cùng trấn định, không có biểu hiện gì trên mặt.

Cao thủ của các thế lực, hai mắt nhìn nhau.

Trong mắt Thiết Huyết hiện lên chút dị sắc, hay tay nắm chặt run nhè nhẹ, khó nén được sư kích động trong nội tâm.

Vương Sung hờ hững đứng ở một bên, trầm mặc không nói gì, chỉ là dư quang trên khóe mắt thỉnh thoảng đảo qua trên người mấy vị Đại Tôn, ai cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Quan Tâm lẳng lặng đứng ở phía sau Thủy Thiện, vẻ mặt bình thản, không để ý tới những việc đang xảy ra chung quanh.

...

Thiên là vô biên, vô lượng.

Cánh cửa trường sinh, vĩnh hằng tự tại.

Nhìn vết rách trên bầu trời, nỗi lòng mọi người thật lâu không thể bình phục. Có khát vọng trường sinh, có dục vọng vĩnh hằng, có sự sợ hãi đối với thiên uy, có mờ mịt vô số.

Các loại tâm tình khiến cho mọi người chìm đắm!

Qua một lúc lâu sau, Lê trưởng lão ho khan một tiếng, đánh thức mọi người.

- Thiên Khung Đại Tôn, có thể bắt đầu rồi.

Nghe Lê trưởng lão giục, Thiên Khung Đại Tôn khẽ nhíu mày, thế nhưng hắn cũng không có nói gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu, lần thứ hai triệu ra "Cửu Cực Đại La Bàn".

Lê trưởng lão cũng không chậm trễ, vội vã tế ra Thiên Mệnh Châu.

...

Cửu cực là tận cùng, Đại La là trời, đỉnh cao của thiên lực, phá vỡ gông cùm.

"Cửu cực đại la bàn" tự quay trong không trung, chín mũi nhọn bắn ra quang mang thần bí về chín hướng, dường như nó với chín đạo quang trụ ở chín thế giớió liên hệ với nhau.

Trong nơi u minh có định sổ, định sổ tức là số trời, số trời chính là số mệnh.

Số phận chi đạo, luôn luôn biến ảo, thần bí khó lường. "Thiên Mệnh Châu" đại biểu cho bầu trời, tản ra khí tức tinh khiết, từng ánh sao lóe lên, giống như một dòng sông tinh tú, tỏa ra khí tức tang thương, cảm ngộ đại đạo.

...

Thời gian trôi qua từng chút một, một đoàn tử sắc quang mang từ trong Thiên Duy chi môn khuếch tán ra.

"Cửu Cực Đại La Bàn" và "Thiên Mệnh Châu" khẽ run lên, dường như cảm nhận được lực lượng quen thuộc nào đó, có liên hệ cùng bọn chúng.

Hai thứ vờn quanh nhau, đồng thời bộc phát ra quang mang mạnh mẽ.

Quang mang dần dần hợp lại, hai thứ cũng dung hợp tạo thành một thể, một hư ảnh thật lớn bao trùm toàn bộ thiên địa. Mọi người phóng mắt nhìn lại, một thứ giống như một chiếc bánh xe thật lớn hiện lên trước mắt mọi người.

...

- Đó... đó là vật gì vậy?

Thấy một màn như vậy, đông đảo cường giả hoảng sợ biến sắc, trong lòng giống như bị một khối cự thạch nghìn cân đè nặng, trán không ngừng ứa mồ hôi lạnh ra! Bọn họ không chút nghi ngờ, nếu như chiếc bánh xe kia đè xuống bọn họ, tất cả những người ở đây không ai có thể sống sót rời khỏi.

Sắc mặt mấy vị Đại Tôn và Lê trưởng lão vẫn như thường.

Trong lòng Khấu Phỉ khẽ động, quay sang phía Thiết Huyết nói:

- Thiết tiểu tử, ngươi biết vật kia là vật gì không?

- Đó là vận mệnh chi luân!

Thiết Huyết bình tĩnh nói:

- Vũ trụ vạn vật, sinh ra trong thiên địa, mệnh của thiên địa, tất cả những thứ sở hữu đều nắm trong tay thiên đại. Vì vậy thời thiên địa sơ khai liền có vận mệnh chi luân chèo chống thiên địa vật chuyển... Vận mệnh chi luânsở hữu lực lượng tối cao, giám sát nhất cử nhất động của chúng sinh, những ai muốn phản kháng số phận, người nghịch thiên, tất cả đều bị số phận chi luân gạt bỏ! Từ cổ chí kim, cường giả vô số, người nghịch thiên cũng không tít, thế nhưng lại không ai có thể thoát khỏi sự ước thúc của số phận, cuối cùng biến mất trong dong sông dài lịch sử. Lực lượng càng mạnh, áp lực càng lớn, nghịch thiên mà đi há có thể dễ dàng như vậy....

Một tiếng thở dài vang lên, trong mắt Thiết Huyết hiện lên một chút phức tạp. Cả đời này của hắn làm sao không phải nghịch thiên mà đi, thế nhưng đứng ở dưới vận mệnh chi luân, hắn vẫn vô lực phản kháng.

Nghe Thiết Huyết nói vậy, Khấu Phỉ sững sờ tại chỗ, mặc dù hắn không biết cái gì gọi là vận mệnh chi luân, thế nhưng hắn có thể cảm nhận được áp lực khiến cho kẻ khác hít thở không thông. Chỉ là một hư ảnh đã lợi hại như vậy rồi, không biết vận mệnh chi luân chân chính đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại.

- Vận mệnh chi luân...

Vương Sung kinh ngạc nhìn hư ảnh thật lớn trên bầu trời thì thào tự nói. Cho tới nay, hắn cũng không tin quỷ thần, không tin thiên mệnh, thế nhưng hiện tại hắn mới ý thức được, bản thân mình cho tới bây giờ cũng chưa từng thoát khỏi sự ràng buộc của số phận.

Trầm mặc một lát, Thiên Khung Đại Tôn chậm rãi mở miệng nói:

- Điển cố ghi chép, khi Thiên Duy chi môn mở ra, vận mệnh chi luân sẽ xuất hiện, quả nhiên là thật.

Lê trưởng lão tiếp lời:

- Đương nhiên là thật, Thiên Duy chi môn vốn không nên tồn tại trên thế gian, bởi vì sự tồn tại của nó ảnh hưởng tới nhân quả và quy tắc trên thế gian, bị thiên đạo không dung, cho nên mới bị phong ấn thế này. Cửu Cực Đại La Bàn và Thiên Mệnh Châu chính là then chốt để mở phong ấn.

- Ồ?

Thiên Khung Đại Tôn có chút hứng thú hỏi:

- Lẽ nào, Cửu Cực Đại La Bàn, Thiên Mệnh Châu và vận mệnh chi luân có quan hệ với nhau?

- Chuyện này ta cũng không biết.

Lê trưởng lão lắc đầu nói:

- Trong ghi chép của tộc ta về Cửu Cực Đại La Bàn và Thiên Mệnh Châu có nói, trước thái cổ, vốn hai thứ là một chỉnh thế, chỉ là không biết có tai kiếp gì mới chia nó ra thành hai bộ phận, bị cường giả hậu thế đoạt được, lưu lạc tới nay.

Cực Kiếm Đại Tôn lạnh lùng nói:

- Xem ra các hạ biết không ít, nói vậy tin tức về Cửu Cực Đại La Bàn khi trước cũng là do các ngươi cố ý tiết lộ?

- Không sai.

Lê trưởng lão thẳng thắn nói:

- Thiên Mệnh Châu và Cửu Cực Đại La Bàn vốn là một thể, tuy rằng Thiên Cơ Môn muốn lợi dụng một ít thủ đoạn ẩn dấu, thế nhưng vẫn không thể chặt đứt sự liên hệ này. Vì vậy, muốn tìm nó cũng không khó. Bất quá, muốn mở Thiên Duy chi môn thì phải tiến vào Thập Phương giới, mà cửa duy nhất vào Thập Phương giới lại nằm trong tay mấy Đại Tôn các ngươi. Bất đắc dĩ, lão hủ đành phải đem tin tức Cửu Cực Đại La Bàn tiết lộ cho các ngươi.

Lạnh lùng hừ một tiếng, Cực Kiếm Đại TÔn không nói thêm gì nữa.

Thiên Khung Đại Tôn thản nhiên nói:

- Các hạ tính toán như vậy, hiện tại có phải nên nói một câu, bên trong Thiên Duy chi môn này rốt cuộc có vật gì hay không? Có đúng như truyền thuyết, là đại môn thông tới thiên giới, người tiến vào có thể thăm dò bí mật trường sinh?

Lê trưởng lão nhìn lên phía trên, ngữ khí có chút trầm trọng nói:

- Trong ghi chép của tộc ta, Thiên duy chi môn quả thực là đại môn đi thông tới thiên giới, bên trong có quan hệ tới việc sinh tử tồn vong của tộc ta, phải lấy... Kỳ thực, giữa chúng ta và chư vị cũng không có bất kỳ xung đột lợi ích nào.

- Dựa vào cái gì mà bảo chúng ta phải tin tưởng ngươi?

Thiên Khung Đại Tôn hờ hững cười, ánh mắt chớp động.

Cùng lúc đó, Cực Kiếm Đại Tôn và Nguyên Hoang Đại TÔn xuất hiện ở phía sau Lê trưởng lão và Phượng trưởng lão, vây quanh bọn họ. mà Thánh Ngôn Đại Tôn và Minh Huyễn Đại Tôn thì bất động thanh sắc đi tới, chỉ có Hiên Viên Đại Tôn đứng tại chỗ.

- Ý tứ của chư vị Đại Tôn ra sao?

Lê trưởng lão nhíu mày, không chút hoảng loạn nói:

- Không có ý tứ.

Thiên Khung Đại Tôn cười nói:

- Nói đơn giản một chút, thực ra chúng ta cũng không tin các hạ, cho nên chúng ta không thể làm gì khác hơn là bắt các ngươi lại, bằng không đến khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đã muộn.

- Ha ha...

Lê trưởng lão cũng nở nụ cười:

- Các ngươi cho rằng, không có lão hủ, các ngươi có thể khống chế Cửu Cực Đại La Bàn và Thiên Mệnh Châu sao?

Trong tiếng cười cuồng tiếu, ngón tay Lê trưởng lão xuất hiện một ấn phù kỳ dị, giống như ở trên chín mũi nhọn của Cửu Cực Đại La Bà, quang mang bắn ra, đem mọi người bao phủ.

- Ngươi đang làm cái gì?

Sắc mặt Nguyên Hoang Đại Tôn biến đổi, xông lên phía trước, thế nhưng vừa mới cất bước, một đạo lực lượng vô hình hung hăng áp chế hắn.

Mấy vị Đại Tôn thấy thế, không dám tiến lên, vội vã vận chuyển chân nguyên bảo vệ bản thân.

Ẩn nhẫn hồi lâu, mâu thuẫn của song phương rốt cuộc bạo phát.

 Chương 162: Tà ma chi biến

Không phải tộc ta, ta tất sẽ khác, tám chữ này, vô luận là ở thế tục hay trên Tu Hành Giới cũng đều có ý giống như nhau.

Trong mắt Đại Tôn, Cửu Lê chính là bộ tộc thượng cổ, là bộ tộc bị lịch sử vứt bỏ, không phải là chính thống, thuộc về ngoại tộc. Bởi vậy ngay từ đâu, mấy vị Đại Tôn căn bản không dự định hợp tác chân chính với bọn họ, mà lợi dụng dám người Lê trưởng lão mở ra Thiên Duy chi môn, từ đó thu được lợi ích mà thôi.

Bất quá, Thiết Huyết hành tẩu g nhiều năm, sao lại không biết tâm tư này của đám Đại Tôn kia? Bọn họ sở dĩ dám bảo hổ lột da, đương nhiên đã có chuẩn bị vẹn toán.

Từ trước khi tiến vào cốt mộ, bọn họ đã thương lượng xong xuôi, ngay cả phản ứng của những Thiên Đạo cường giả khác bọn họ cũng tính toán được hết.

Mặc dù Cửu Cực Đại La Bàn và Thiên Mệnh Châu vốn là một thể, nhưng trên thực tế hai thứ có chủ yếu và thứ yếu. Nếu như so sánh Cửu Cực Đại La Bàn là một vật dẫn, thì Thiên Mệnh Châu này lại giống như đầu mối dẫn tới vật dẫn, giúp cho la bàn vận chuyển. Nếu không phải như vậy, đám người Lê trưởng lão làm sao yên tâm đem vật nghịch thiên như Cửu Cực Đại La Bàn cho đám người đối phương.

Thiên mệnh chi luân to lớn, cao cao tại thượng, giống như một lưỡi đao sắc bén lơ lửng trên không trung, tùy thời đều có thể đoạt lấy tính mệnh của bọn hắn.

Thiên ý như đao, đao này chính là đao sát nhân, đem sinh linh vạn vật rũ bỏ.

...

Vẻ mặt Lê trưởng lão vô cùng bình tĩnh, Thiên Khung Đại Tôn và mấy vị Đại Tôn khác vẻ mặt cảnh giác.

- Các hạ muốn thế nào?

Trái với dự liệu của mọi người, Hiên Viên Đại Tôn ở phía sau mở miệng nói.

Lê trưởng lão nhẹ nhàng lắc đầu không trả lời, Thiết Huyết thì tiến lên một bước nói:

- Lê trưởng lão vừa mới nói qua, bên trong Thiên Duy chi môn có một vật liên quan tới sinh tử tồn vong của tộc ta, vô luận thế nào chúng ta cũng phải có được nó. Khi trước mấy vị Đại Tôn đáp ứng để chúng ta tiến vào đây, nay lại lật lọng, dường như chúng ta phải hỏi các ngươi có ý gì mới đúng a.

Đối với hiệp định của Lê trưởng lão và mấy vị Đại Tôn khác, HIên Viên Đại Tôn cũng không rõ ràng lắm, khi đó hắn đang bế quan cảm ngộ cảnh giới Đại Tôn. Hiện tại xem ra, song phương đều có tâm tư khác, nếu như một khi chạm tới điểm giới hạn của đối phương, sợ rằng một hồi sinh tử đấu khó có thể tránh khỏi.

- Chư vị, nghe ta nói...

Hiên Viên Bạch hiện tại thành tựu Đại Tôn, cùng với đám người Thiên Khung ngang hàng, tự nhiên có tư cách đưa ra ý kiến.

Mọi người nhìn lại, Hiên Viên Đại Tôn thản nhiên nói:

- Tuy rằng ta không biết trong lòng mọi người nghĩ ra sao, thế nhưng lúc trước song phương đã có hiệp định, tự nhiên nên tuân thủ. Lùi một bước mà nói, hiện tại Thiên Duy chi môn chưa mở ra, nếu như mọi người tranh tới mức ngươi chết ta sống thì có ý nghĩa gì? Chư vị đều là người thông minh, hẳn hiểu rõ sự nguy hiểm nơi này. Cho dù là Đại Tôn cũng có thể ngã xuống, lúc này vung tay vung chân quả thực không phải là cử chi sáng suốt.

Hiên Viên Đại Tôn nói như vậy khiến cho những người có mặt ở đây không khỏi âm thầm gật đầu.

Mấy vị Đại Tôn nhìn nhau, sau đó buông tay.

Lê trưởng lão cũng không muốn trở mặt cùng đối phương, vì vậy ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, quang hoa trên Cửu Cực Đại La Bàn thu liễm lại.

Song phương bình tĩnh lại, bầu không khí giằng có dần dần có chút hòa hoãn.

Đông đảo tu sĩ thấy cảnh tượng như vậy đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Dù sao, tranh đấu của mấy vị Đại Tôn không phải là thứ mà bọn hắn có thể thừa nhận, vạn nhất xúc động tới cấm chế của cốt mộ này, đừng ai trong bọn họ nghĩ tới toàn mạng.

Như vậy, hiện tại tại nên làm sao?

Ánh mắt mọi người một lần nữa đổ dồn vào người Hiên Viên Đại Tôn. Hắn ho khan hai tiếng, quay về phía Lê trưởng lão nói:

- Nếu như tất cả mọi người không muốn tranh đấu vô vị, vậy thì trước tiên chúng ta nên mở ra Thiên Duy chi môn, sau khi đi vào rồi tính sau ! Ta xem Thiên Duy chi môn này tuyệt không đơn giản, có thể có được thu hoạch bên trong hay không, toàn bộ là dựa vào cơ duyên của mọi người.

Trong khi nói chuyện, Hiên Viên Đại Tôn ngẩng đầu nhìn vết rách phía trên bầu trời, dường như so với khi trước nó đã rộng hơn vài phần..

...

Trầm mặc một lát, từ miệng Lê trưởng lão tuôn ra một tràng tế văn cổ xưa.

- Thiên địa chi thủy, vũ trụ chi sơ, chúng sinh chi môn, vĩnh hằng bất diệt...

Thanh âm của Lê trưởng lão ba động, mọi người nhập vào một cảnh giới huyền diệu khó có thể giải thích, mà Cửu Cực Đại La Bàn dường như đã bị thứ gì đó kích thích, bắt đầu chuyển động nhanh hơn.

Trong vết rách hiện lên một tia tử khí, kéo dài tới mặt Cửu Cực Đại La Bàn, sau đó nó khẽ run lên, bộc phát ra tử kim sắc quang mang.

Tử (Tím) là chí cao, kim (Vàng) là vĩnh hằng, tử kim sắc quang mang đại biểu cho vị trí cao nhất, màu sắc vĩnh hằng bất diệt.

Số phận chi luân trên bầu trời ngừng chuyển động, đạo quang mang này giống như một cái chìa khóa, trực tiếp tiến vào trong vết rách.

Ngay sau đó, vết rách chậm rãi mở ra, một mảnh hư không hiện ra trước mặt mọi người.

Mọi người thấy vậy, đầu tiên là kích động, sau đó lại lập tức lo lắng.

Đối với những thứ không biết, mọi người cho tới bây giờ đều mang tâm tư hoài nghi. Cường giả ở đây, người nào mà chưa từng trải qua sinh tử, là nhân vật cự phách một phương? Thế nhưng khi bọn họ đứng trước mặt phiến hư không kia, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác khiếp đảm.

Không sai, là khiếp đảm.

Thế nhân thường nói, sống càng lâu, càng sợ chết, những lời này quả thực cũng có chút đạo lý.

Mấy vị Đại Tôn mặc dù không có khiếp đảm, thế nhưng tâm lý thủy chung vẫn tồn tại một bóng ma không thể xóa nhòa. Cùng với khát vọng trường sinh, khát vọng vĩnh hằng, về phương diện khác bọn họ sợ hãi tử vong, sợ hãi sự nguy hiểm, giờ phút này, bọn họ cũng do dự.

Đương nhiên, chỉ do dự một chút mà thôi, trước mê hoặc trường sinh thật lớn này, dục vọng của bọn họ càng lớn, thậm chí càng đốt càng cháy, hầu như rơi vào điên cuồng.

Không chỉ là Đại Tôn, dục vọng trong lòng rất nhiều Thiên Đạo cường giả

khác cũng bị phóng đại vô hạn, sát ý ngập trời xuất hiện.

Cảm giác bầu không khí chung quanh có chút trầm trọng, lại nhìn thấy sự biến hóa trong mắt Đại Tôn, Lê trưởng lão và đám người Thiết Huyết nhất thời cảm thấy dường như có chút không thích hợp, giống như là có một lực lượng nào đó khống chế tư tưởng và tâm tình của mọi người.

Sau đó, hư không đột nhiên kịch liệt rung động, mà khí tức chung quanh càng hỗn loạn bất định.

Mọi người có cảm giác bản thân mình đang ở trong một con thuyền cô độc giữa biển, đang ở trong cảnh sóng to gió lớn.

Lực lượng mang đến quyền lợi... Khiến cho kẻ khác giết chóc điên cuồng... Phẫn nộ cùng cừu hận...

Giết... Giết... Giết... Giết hết sinh linh... Chôn vùi thiên địa...

Tội... Tội... Dục niệm là khởi nguồn của tội ác...

Tham lam! Ích kỷ! Đố kỵ! Oán hận! Sợ hãi! Thô bạo! Điên cuồng!

Những ý niệm tràn ngập dục vọng hiện lên trong đầu mọi người, càng ngày càng mạnh mẽ, thiên địa lúc này trong mắt bọn họ biến thành một bể dục không có biên giới, không gian chung quanh xuất hiện mùi máu tanh.

- Vừa mới xảy ra chuyện gì?

- Ồ?

- Đó là vật gì vậy?

- Nghiệp chướng phương nào, dám phá hỏng tâm cảnh của bản Tôn.

...

Mấy vị Đại Tôn đồng thời tỉh lại, phát hiện bản thân vừa rơi vào mê chướng, không khỏi nổi giận.

Đại Tôn có uy nghiêm của Đại Tôn, bọn họ là tồn tại chí cao trong thế gian, hiện tại lại bị người khác làm trò trước mặt nhiều người như vậy, làm hiện ra bộ mặt ghê tởm của bọn họ, bảo sao bọn hắn không giận dữ.

Tiếng quát chưa ngừng lại, mấy vị Đại Tôn sau khi ổn định tâm cảnh đồng thời vận chuyển thế giới chi lực, đem tà niệm trong lòng hung hăng trấn áp tại chỗ sâu trong linh hồn.

Phốc! phốc! Phốc!

Quang vựng thánh khiết từ trên người mấy vị Đại Tôn phát ra, khiến cho mảnh thiên địa tràn ngập huyết sắc này bị chiếu rọi.

Tà niệm mới là tự tại... Ác niệm mới là đại đạo..

Đem máu thịt của ngươi hiến tế... Tà ma ban cho ngươi lực lượng.

Đem thân thể của ngươi hiến tế... Tà ma ban tặng cho ngươi quyền lực.

Đem linh hồn của ngươi hiến tế... Tà ma ban cho ngươi sống mãi mãi.

Hiến tế... Hiến tế tất cả của ngươi.

Trở thành nô bộc của tà ma... Đạt được thành tựu vô thượng.

Dục niệm tà ác phô thiên cái địa, bao phủ mọi người vào bên trong, càng giãy dụa phản kháng, càng thống khổ.

Đi ra cho bản tôn!

Thiên Khung Đại Tôn trợn mắt, trong mắt bắn ra hai đạo kim quang, bắn thẳng về hư không phía trước.

Ong ong ong!

Một đạo ma khí kinh người phá vỡ hư không, mang theo tà ác vô tận phủ xuống nơi này.

Mọi người sau khi tỉnh lại vội vã nhìn lại, chỉ thấy một đoàn hắc vụ che kín bầu trời, ở trung ương đoàn hắc vụ, một đạo thân ảnh huyết sắc như ẩn như hiện.

Con ngươi Thiết Huyết co rút lại, máu trên người không tự giác mà sôi lên, phảng phất như bị thứ gì đó hấp dẫn.

- Đó... Đó là tà ma! Là ngọn nguồn của tất cả tà ác!

Lê trưởng lão thì thào tự nói, không tự giác mà lui về phía sau một bước, trong mắt lần đầu tiên hiện lên vẻ kinh hoàng.

Thiết Huyết thấy vậy, đỡ lấy hắn nói:

- Lê trưởng lão, vậy kia rốt cuộc là gì?

- Là tà ma! Đại tà ma!

Lê trưởng lão lặp lại hai tiếp, bừng tỉnh nói:

- Ta đã biết! Ta đã biết rồi! Cốt mộ này tuyệt đối không phải là đường thông thiên gì, mà là dùng để phong ấn tà ma thời cổ xưa... Đại kiếp nạn Thần Châu, đây mới chân chính là đại kiếp nạn của Thần Châu... Thiên ý a! Tất cả đều là thiên ý a

Mọi người nghe vậy tức thíu nhíu mày. Mặc dù bọn họ không rõ ý tứ trong lời nói của Lê trưởng lão, thế nhưng nghe ngữ khí của hắn, đây hẳn là phiền phức vô cùng lớn.

Thiên Khung Đại Tôn trầm giọng nói:

- Lê trưởng lão, tà ma là gì? Các hạ rốt cuộc biết được bao nhiêu? Xin mời nói hết.

Lê trưởng lão nhìn hắc vụ trên bầu trời, vẻ mặt ngưng trọng nói:

- Kỳ thực lão hủ cũng không biết nhiều lắm, chỉ là trong điển cố của tộc ta có ghi chép, thời thiên địa sơ khai, tà ma loạn thế, đầu độc nhân tâm, vĩnh hằng bất diệt, cho dù là đại năng cũng khó có thể tránh được. Cuối cùng chỉ có thể đem nó trán áp, mà tà ma này chính là Vạn ác chi nguyên, chỉ cần trong lòng ngươi có một tia ma niệm sẽ bị nó phóng đại vô hạn, sinh ra tâm ma. Nếu như trầm mê trong đó sẽ trở thành nô lệ của ác ma, vĩnh viễn không được siêu thoát. Lão hủ cũng thật không ngờ, cốt mộ này lại trấn áp dục niệm của một đạo tà mà... Chắc hẳn, Thiên Duy chi môn vừa mở ra, đồng thời cũng động tới phong ấn tàm ma, đem nó phóng ra. Thảo nào thánh hiền thượng cổ thuật lại, Thiên Duy chi môn chính là một cánh cửa cấm kỵ, nếu như một khi mở ra hậu hoạn vô cùng... Thì ra là thế, thì ra là thế...

Bất chấp việc Lê trưởng lão cảm thán, mọi người vẫn đang bị đoàn hắc vụ kia vây quanh.

So với việc người khác đang chống cự tà ma, THiết Huyết ngược lại lại có cảm giác vô cùng quen thuộc, phảng phất như trở về thế giới bản nguyên, thậm chí hắn còn mơ hồ cảm thấy nếu như mình đem đoàn hắc vụ này luyện hóa, ma đạo của bản thân sẽ lập tức đại thành, đạt được cảnh giới trước nay chưa từng có.

Tà ma, tà ma, là tà là ma, không tà không ma, đều là một đạo ý niệm bản nguyên. Thiết Huyết tu hành ma đạo, có thể nói là dục niệm tuyệt đối là căn nguyên của ma đạo, tự nhiên có thể bù đắp phần thiếu hụt lực lượng của hắn. Chỉ tiếc, tà ma này quá mức khổng lồ, cho dù hiện tại hắn ngưng tụ ma giới cũng không thể dung nạp, chứ đừng nói tới luyện hóa.

Đương nhiên, chỗ tốt cũng không phải là không có, dục niệm của tà ma này khiến cho lý giải đối với Ma đạo của Thiết Huyết lại tăng lên... Thiện cũng không phải là chính đạo, ác cũng chưa chắc là ma đạo, nếu như người có tâm thiện lương, làm việc ác cũng là ma. Nếu như người có tâm ác, làm việc thiện cũng là ma. Vừa thiện vừa ác, sự khác nhau chân chính chỉ là một đạo ý niệm, bởi vậy thuận theo bản tính, đối nghịch bản tâm mới là ma.

Ý niệm như vậy trong đầu khiến cho Thiết Huyết kinh hãi, kích động, dường như một đường võ đạo mới tinh đang hiện ra trước mắt hắn.

 Chương 163: Nghiệt chướng

Không nói tới việc nội tâm của Thiết Huyết biến hóa, hiện tại trong lòng mấy vị Đại Tôn đang xuất hiện một loại nguy cơ tử vong.

- Ta muốn nhìn xem, tà ma này rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại!

Tay phải Nguyên Hoang Đại Tôn khẽ quơ một cái, một chiếc ngọc côn từ trong hư không trống rỗng hiện ra. Chiếc côn này dài chín xích, bề ngang bằng ba đốt ngón tay, hai đầu đều có vòng kim cô, bên ngoài khắc từng đạo hoa văn kỳ dị, khiến cho người ta có cảm giác tràn ngập lực lượng.

Hồn Thiên Côn, chính là kỳ bảo đầu tiên sao khi Nguyên Hoang Đại Tôn thành đạo, nặng nghìn cân, lực phá vạn cân. Có côn trong tay, khí thế của Nguyên Hoang Đại Tôn bỗng nhiên kéo lên, mơ hồ có cảm giác siêu việt hơn Thiên đạo.

- Hồn Thiên nhất côn, phong vân biến sắc.

Nguyên Hoang Đại Tôn đánh một côn ra, trong nháy mắt phong vân biến sắc, thiên địa hôn ám, phảng phất như đánh ra một lỗ thủng vậy.

Nhưng mà, trong nháy mắt khi côn tiếp xúc với hắc vụ, hắc vụ không những không tiêu tán mà ngược lại càng thêm nồng đậm.

Mọi người thấy vậy tức thì hiểu rõ, vụ khí hắc sắc này chính là do một cỗ ý chí chí âm chí tà biến thành, bản thân có thể thôn phệ vạn vật, có tính chất bất diệt, không tiêu tan, cho dù cường đại như Đại Tôn cũng vô pháp đánh tan nó.

- Cùng động thủ!

Dưới nguy hiểm trước mặt, Thiên Khung Đại Tôn cùng mọi người đồng loạt ra tay, tất cả mọi người đều biết sự lợi hại trong đó, không ai dám có chút chậm trễ. Vì vậy đều ngưng tụ lực lượng, hướng về phía bầu trời đánh tới, ngay cả Lê trưởng lão và đám người Thiết Huyết cũng không ngoại lệ.

Thần thông! Lực lượng! Ý chí!

Trong lúc mọi người đang thi triển, một đạo quang trụ hoa mỹ bắn tận trời cao, khiến cho mọi người kinh tâm động phách.

Ô ô ô....

Hắc vụ dường như đã bị kích thích, bắt đầu kịch liệt run rẩy.

Hắc vụ dần dần thu liễm, thân ảnh trong đó từng chút một hiển hiện ra.

Ánh mắt như hai đạo quang mang hiện ra, lạnh lùng đảo qua mọi người, giống như là thần linh tối cao, nhìn đám kiến hôi hèn mọn. Thân ảnh này chính là bản nguyên của tất cả ác niệm, chính là hóa thân của tà ma!

Chỉ một ánh mắt cũng khiến cho linh hồn mọi người run lên, sự sợ hãi vô hình bao trùm linh hồn mọi người.

- Chỉ là một đám sinh linh hèn mọn mà dám mạo phạm uy nghiêm của thần linh, tất cả các ngươi đều phải tử vong... Tử vong...

Thanh âm hằng cổ, tang thương vang lên bên tai mọi người, hắc vụ hóa thành một bàn tay thật lớn chậm rãi hạ xuống.

Tử vong! Tử vong chân chính!

Biến hóa xảy ra bất ngờ khiến cho mọi người trở tay không kịp. Khi bọn hắn kịp phản ứng lại thì khí tức tử vong đã xuất hiện trong lòng bọn hắn.

Không ai hoài nghi, nếu như bị bàn tay hắc sắc kia chế trụ, kết cục của bọn hắn chỉ sợ so với chết còn khổ sở hơn.

Ý niệm tà ác trong đầu có mặt khắp nơi...

Lực lượng tà ác không gì là không làm được...

Đem máu của ngươi hiến tế...

Đem thân thể của ngươi...

Đem linh hồn của ngươi...

Đem tất cả của ngươi...

...

Một đoàn dục niệm tà ác, giống như là tầng tầng lớp lớp sóng biển trùng kích phòng tuyến trong lòng mọi ngừoi.

- Lực cửu cực, điên đảo Càn Khôn, mượn Thiên Lực, bài trừ hậu hoạn.

Dưới sự thôi động của Lê trưởng lão, Cửu Cực Đại La Bàn bắn ra một tia lực lượng bám vào trên người hắn.

Uy lực của Cửu Cực Đại La Bàn không chỉ có thể bài trừ tất cả mê chướng mà còn có thể dùng hư ảnh biểu diễn số phận, cho dù chỉ là một tia lực lượng cũng đủ để Lê trưởng lão đạt được lực lượng đỉnh phong.

- Tinh thần ánh sáng, thương cho sinh linh, ngưng tụ cổ lực...

Lê trưởng lão cao giọng ngâm xướng, khí tức tang thương cổ xưa trừ trên người hắn phát ra, tràn ngập toàn bộ thiên địa.

Uy thế kinh người như vậy khiến cho mấy vị Đại Tôn cảm thấy ngoài ý muốn. Đồng thời cũng cảm thấy may mắn vừa rồi không có vung tay động thủ, bằng không thực sự khó có thể phân thắng bại.

...

Thiên địa có tai kiếp, một kiếp lại một kiếp, sinh tử vô lượng, vạn năm luân hồi.

Chỉ thấy xích sắc quang mang phóng lên cao, mang theo ngàn vạn kiếp nạn, như trời giáng thần phạt, muốn tiêu diệt dục niệm muốn sống lại.

Dưới sự hủy diệt của số phận chi luân, tà ma sao có thể thoát được sự ràng buộc của số phận?

- A a a....

Hắc vụ ầm ầm rung động, thân ảnh bên trong thống khổ phẫn nộ rống lên:

- Ta là tà ma! Đại tà ma! Ta là tồn tại chí cao, ai cũng không thể ràng buộc ta! Phá cho ta!

So với thanh âm già nua khàn khàn khi trước, thanh âm bên trong hắc vụ hiện tại là thanh âm của một nam tử tuổi trẻ.

Vừa dứt lời, xích sắc quang mang bị đánh văng ra, thân thể Lê trưởng lão bỗng nhiên run lên, miệng phún tiên huyết, khuôn mặt không có lấy một chút huyết sắc, dường như đã bị thương vô cùng trầm trọng.

- Trưởng lão...

Phượng trưởng lão và Thiết Huyết vội vã tiến lên đỡ lấy Lê trưởng lão, âm thầm truyền vào cơ thể hắn một đạo nguyên khí, hỗ trợ khôi phục.

- Lão hủ không sao, chỉ là bị lực lượng phản phệ, bị chấn động một chút mà thôi.

Lê trưởng lão tuy rằng miệng nói như vậy, thế nhưng hắn cũng bị thương không nhẹ. Nhưng hắn tuyệt đối không thể biểu hiện sự vô lực của mình ở trước mặt Đại Tôn.

Mà mấy vị Đại Tôn thì ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không chút để ý tới thương thế của Lê trưởng lão.

Sắc mặt Thiết Huyết trầm xuống, trong lúc mọi người tuyệt vọng nhìn lên trên bầu trời thì thân ảnh của nam tử trong hắc vụ cũng dần dần hiện rõ.

- Là... Là hắn!

Mọi người kinh ngạc, trên mặt đều hiện lên vẻ nghi hoặc. Lập tức, bọn họ lại nhìn về phía Phong Đạo Huyền, bởi vì nam tử trên bầu trời kia chính là nhân vật nổi bật trong Phiêu Miểu Tông, Mộ Dung thế gia - Mộ Dung Ngạo Hàn.

Chỉ là so với trạng thái trên Ẩn Lâm đại hội, hiện tại khuôn mặt của Mộ Dung Ngạo Hàn tràn ngập vẻ tà dị, toàn thân tỏa ra khí tức so với Đại Tôn còn kinh khủng hơn, nhất là ánh mắt của hắn, thủy chung vẫn lóe ra tinh quang tràn ngập dục vọng, bất luận là ai nhìn hắn đều không nhịn được mà thất thần, dường như bị thứ gì đó hấp dẫn linh hồn.

Một cường giả Thiên Đạo đỉnh phong sao lại đột nhiên trở nên lợi hại nhưu vậy? Thậm chí có thể chống lại Đại Tôn, đây là ảo giác sao? Vậy đâu là thật? Mọi người khó có thể tin được, cơ duyên trong cốt mộ này có thể khiến cho một người một bước lên trời.

- Đó không phải là tiểu bối Phiêu Miểu Tông sao? Sao lại trở nên cường đại như vậy?

- Không biết, nhìn biểu tình của Phong Đạo Huyền, dường như hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

- Tà niệm vừa rồi cường đại như vậy, khẳng định là từ trên người kẻ này truyền ra. Phiêu Miểu Tông này quả thực khó lường a.

- Vậy cũng không nhất định, vừa rồi tiểu bối này định giết tất cả chúng ta, sợ rằng ngay cả bản thân Phong Đạo Huyền cũng không nghĩ tới, thiếu chút nữa lại chết trên tay vãn bối mình. Hạng người phản phúc như vậy, sao lại can tâm chịu người khác sai phái.

- Quả thực vô cùng chí lý, chúng ta tốt nhất không nên xuất đầu, nhìn xem kỳ biến.

- Đúng, tới lúc này, hiện tại chúng ta ngay cả tư cách để nói cũng không có.

...

Phía thị tộc, Ấn gia lão tổ và Dung gia lão tổ âm thầm thương lượng đối sách, những cường giả khác cũng truyền âm, đều tự mình tính đường lui.

- Nghiệp chướng, ngươi đang làm cái gì?

Vẻ mặt Phong Đạo Huyền lạnh lẽo, sự sợ hãi đã thay bằng sự tức giận. Thiếu chút nữa chết trên tay vãn bối mình, cho dù là ai gặp phải chuyện này cũng không thể bình tĩnh được.

Mộ DUng Ngạo Hàn bễ nghễ nhìn xuống phía âm, ngữ khí có chút âm lãnh nói:

- Lão bất tử, ngươi cho rằng ngươi là ai? Dám làm càn trước mặt bản công tử, đi chết đi!

Chữ chết vừa ra khỏi miệng, một đạo ý chí tà ác truyền đi, giống như là trớ chú do thiên địa đánh xuống, muốn đem kẻ khác ăn tươi nuốt sống.

Phong Đạo Huyền cảm nhận được khí tức tử vong phủ xuống đỉnh đầu, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vẻ mặt kinh hãi, vội vã thối lui thật ra. Thế nhưng đạo ý chí tà ác kia dường như bám dính lấy hắn, đuổi theo không thôi, mặc cho hắn lên trời xuống biển cũng không thể thoát khỏi.

Tử vong tới gần, Phong Đạo Huyền cũng không sợ hãi nhiều lắm, chỉ có sự không cam lòng và thương cảm. Hắn nghĩ bản thân mình tu hành trăm năm, bao quát thiên địa, cuối cùng lại không phải vì đạo mà chết, lại chết trên tay người của mình, thực sự đáng buồn.

- Lui!

Thời khắc mấu chốt, Hiên Viên Đại Tôn động thủ, bức lui đạo ý chí tà ác kia.

- Đạo Huyền đa tạ Bạch huynh trợ giúp!

Phong Đạo Huyền cảm kích chắp tay, trong đầu hiện lên vô số ý niệm, thế nhưng lại không biết nói gì mới tốt. Hắn vốn tưởng rằng bản thân mình đã chết rồi, không nghĩ tới Hiên Viên Bạch lại ra tay trợ giúp. Huống chi hiện tại đối phương đã thành Đại Tôn, thân phận của hắn và đối phương quả thực là một trời một vực.

Phong Đạo Huyền là người tâm tính cao ngạo, cho tới bây giờ hắn đều không muốn nhận ân huệ của người khác, cho dù là Đại Tôn mời gọi gia nhập hắn cũng không chút do dự cự tuyệt. Hiện tại được Hiên Viên Bạch cứu mạng, sao lại không khiến cho hắn cảm khái cơ chứ.

- Phong huynh không cần đa lã.

Sắc mặt Hiên Viên Đại Tôn tái nhợt, hiển nhiên là vừa rồi bị tổn thương nguyên khí.

- Tên nghiệp chướng này.

Phong Đạo Huyền quay về phía Mộ Dung Ngạo Hàn, đang định quát, Lê trưởng lão lại ngắt lời nói:

- Các hạ không nên nổi giận, người này đã bị tà ma chiếm cứ, trong lòng chỉ có tà niệm, không có cảm tình, ngươi mắng chửi hắn cũng vô dụng, ngược lại khiến hắn nổi lên sát ý.

- Nghiệp chướng! Thực là nghiệp chướng! Mộ Dung thế gia sinh ra một tử tôn như vậy, thực là hổ thẹn với tổ tông.

Phong Đạo Huyền than một tiếng, không nói thêm gì nữa.

- Làm sao bây giờ? Hiện tại nên làm gì bây giờ?

Trong lúc mọi người đang suy nghĩ, Mộ Dung Ngạo Hàn trên bầu trời dường như cảm nhận được gì đó, sắc mặt chợt biến đổi, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua đám người phía dưới sau đó biến mất trong hư không mênh mông.

- Không tốt.

Nhìn thấy Mộ Dung Ngạo Hàn biến mất trong hư không mênh mông, Lê trưởng lão bất chấp nguy hiểm lập tức đuổi theo.

Phượng trưởng lão và Thiết Huyết thấy vậy vội vã chạy theo.

Mấy vị Đại Tôn không suy nghĩ nhiều, nhất tề bay về phía hư không.

Mấy người còn lại nhìn nhau, cuối cùng cũng đi theo.

 Chương 164: Cổ điện thần bí

Ở một chỗ khác trong hư không, những bậc cầu thang dài dằng dặc giống như là cự long đang xoay quanh, không nhìn thấy điểm tận cùng của nó, một cánh cửa đang đóng chặt dần dần hiện ra.

Tư tư...

Trên bậc thứ chín nghìn chín trăm chín mươi ba, lôi đình chi lực vô tận, phô thiên cái địa bao phủ Nhạc Phàm.

Sấm sét cuồng bạo không ngừng đánh lên người Nhạc Phàm, nếu như là thân thể bình thường, chỉ sợ đã sớm hôi yên phi diệt. Chỉ là Nhạc Phàm hiện tại luyện thể đại thành, trong người lại có Cổ vu lực, sấm sét thì đã sao?

So với sự cuồng bạo của sấm sét, trở ngại lớn nhất của Nhạc Phàm chính là uy áp từ mỗi một bậc cầu thang này mang tới cho hắn.

Trong u minh sâu thẳm dường như có một cỗ lực lượng thần bí, ngăn cản bước tiến của hắn, càng đi lên cao, áp lực càng lớn. Nhất là mười bậc cuối cùng này, mỗi một bậc đều tiêu hao lực lượng và tâm thần cực lớn, còn hơn tất cả những bậc thang trước cộng lại.

Còn sáu bước!

Nhạc Phàm chịu áp lực cực lớn, lần thứ hai lại nhấc chân lên.

Giờ phút này, Nhạc Phàm cũng không còn lạnh nhạt và thong dong như ban đầu nữa. Mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống, trong mắt tràn ngập vẻ uể oải, hai chân hắn hơi run run, dường như tùy thời đều có thể ngã xuống.

Ba!

Một chân hạ xuống, lôi đình dường như cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích, càng trở nên điên cuồng, càng thê thô bạo.

Thế như lôi điện, hung hăng đánh vào trên người Nhạc Phàm, đem quần áo chỗ đó đánh nát, tạo ra một vết hằn màu trắng trên người hắn.

Ba!

Cố nén đau đớn, Nhạc Phàm dứt khoát bước lên bậc thứ năm. Thế nhưng hắn vừa mới giơ chân lên, thân thể liền trùng xuống, giống như là thái sơn áp đỉnh, khiến cho hai chân hắn khụy xuống, tiếng răng rắc của khớp xương vang lên.

Còn bốn bước!

Ba!

Một bước này, ngực Nhạc Phàm giống như là bị trọng trùy đập vài cái, khóe miệng xuất hiện tơ máu.

Còn ba bước!

Ba!

Một đạo quang mang mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, bắn vào đỉnh đầu Nhạc Phàm.

Khó có thể hình dung đây là quang mang như thế nào, vừa âm u lại vừa chói mắt, so với hỏa quang còn nóng hơn, so với mặt trời còn chói mắt hơn. Dưới sự chiếu sáng của đạo quang mang này, Nhạc Phàm có cảm giác dường như linh hồn của mình đang run rẩy, thậm chí còn có dấu hiệu tan rã.

Trong lúc nguy nan, Nhạc Phàm cố thủ tâm thần, vận chuyển thế giới chi lực của mình, đem quang mang kia cách trở bên ngoài. Thế nhưng cho dù là vậy, Nhạc Phàm vẫn có cảm giác thần niệm của mình suy yếu rất nhanh, thậm chí ngay cả linh hồn cũng bị một tầng hôi sắc nhàn nhạt bịt kín.

Ngay cả thế giới chi lực cũng không thể ngăn trở quang mang, Nhạc Phàm tuy rằng kinh hãi thế nhưng cũng không hoảng hốt, mà ngược lại càng thêm bình tĩnh.

Còn hai bước, thời gian, hiện tại thứ hắn cần chính là thời gian.

Nhạc Phàm nhìn cánh cửa cách hắn hai bước, hắn không cam tâm buông tha. Vì vậy hắn cắn chặt răng, lựa chọn tiếp tục bước đi.

Ba!

Cơn đau nhức kéo tới, Nhạc Phàm có cảm giác thân thể của hắn giống như đang bị ngàn vạn con kiến cắn xé. Hắn cúi đầu nhìn xuống, ngực hắn hiện tại, cánh tay, thậm chí trên dưới toàn thân đều xuất hiện những vết thương quỷ dị, tiên huyết theo miệng vết thương không ngừng chảy ra.

Trong ngắn ngủi một hô hấp, Nhạc Phàm đã trở thành một huyết nhân.

...

Chiếc cầu thang này có chín nghìn chín trăm chín mươi chín bậc, Nhạc Phàm hiện tại đã đi qua chín nghìn chín trăm chín mươi tám bậc.

Chỉ còn một bậc! Một bậc cuối cùng!

Cánh cửa gần trong gang tấc, thế nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác không thể thành công.

Ánh mắt Nhạc Phàm dần dần trở nên mơ hồ, bậc thang trước mắt hắn dường như càng ngày càng xa. Hiện tại hắn đã kệt sức, ngay cả thần hồn cũng hơi vào trạng thái suy yếu, sao có thể thừa nhận áp lực của bậc thang cuối cùng?

Kiên trì! Hoặc là buông tha!

Hai ý niệm mâu thuẫn hiện lên trong đầu Nhạc Phàm, không ngừng ăn mòn ý chí của hắn. Trong lúc hoảng hốt, từng khuôn mặt quen thuộc xẹt qua trước mắt hắn, cuối cùng hình ảnh một nữ nhân xuất hiện trước mặt hắn.

Nhạc Phàm muốn tiến tới chạm vào khuôn mặt nàng, thế nhưng khi hắn vươn tay ra thì tất cả đều biến mất.

Bạch vân chỉ có tiên phảng phất , thiên lý bay tới như mộng ảo.

Tự thực tự giả tự khó tỉnh, không thấy vân đến không thấy tiên.

“Mây trắng lượn quanh tiên phảng phất, thiên lý bay ngang ảo mộng tường

Thực thực hư hư đâu là tỉnh, chẳng thấy mây vờn, chẳng thấy tiên.”

Em chém thế này đã được chưa lão già

Tiếng tim đập nhanh như địa lôi, hô hấp gấp gáp như tiếng gió thổi gào thét.

Trong lúc chật vật, Nhạc Phàm có cảm giác bản thân mình quá mệt mỏi, muốn nằm xuống nghỉ ngơi một chút, dù chỉ là một chút mà thôi. Chín nghìn chín trăm chín mươi tám bậc cầu thang, dài dằng dặc mà thống khổ, dùng hết lực lượng toàn thân của hắn, lại càng dùng hết kiên cường của cà đời hắn. Hắn giống như người mất đi mục tiêu, mất đi phương hướng, mất đi tn ngưỡng, tùy ý để linh hồn u mê trong địa phương không biết tới này.

Cầu thang dưới chân hắn từng chút, từng chút một tiên tán, phía sau là một vực sâu không có tận cùng.

- Ta... Muốn tới đó... Muốn tới đó...

Nhạc Phàm nhắm hai mắt, thì thào tự nói.

- Ta muốn tới đó... Tới đó...

- Ta muốn tới đó...

Thanh âm càng lúc càng lớn, trong tiếng rống giận dữ, Nhạc Phàm bỗng nhiên mở hai mắt, hai đạo hàn mang bắn thẳng về phía cánh cửa cổ xưa như ẩn như hiện phía trước.

Ngay trong nháy mắt khi cầu thang dưới chân hắn tiêu tan, Nhạc Phàm bước lên bậc cuối cùng, bước thứ chín nghìn chín trăm chín mươi chín!

Một bước cuối cùng này, trong lòng Nhạc Phàm sinh ra cảm giác khác thường, một bước sinh, một bước tử. Còn chưa kịp đợi hắn thở dốc, cánh cửa phía trước hé mở, trực tiếp hút hắn vào.

...

Nhạc Phàm cảm thấy hoa mắt, dường như là đi tới thế giới chỉ có một người.

Vũ trụ sơ khai, thiên địa vốn là một mảnh tối tăm, mù mịt, theo sự xuất hiện của sinh linh, rốt cuộc cũng có màu sắc rực rỡ. Từ lúc hồ đồ vô tri tự sinh tự diệt cho đến khi lục đục với nhau vì tư lợi, sinh linh vạn vật rốt cuộc cũng hoàn thành quá trình tiến hóa sinh mệnh.

Chiến tranh bạo phát, hủy thiên diệt địa, vô lượng kiếp, chết mà trọng sinh.

Khi tất cả các văn chương hoa lễ bị đốt hủy, khi tất cả văn minh bị biến mất, thiên địa một lần nữa trở lại như khi mới bắt đầu, là một thế giới tối tăm mù mịt!

Trong chớp mắt ngắn ngủi, Nhạc Phàm giống như là đã trải qua một vòng đời của thế giới. Đợi đến khi hắn định thần lại thì mới phát hiện ra bản thân mình đã ở trong hư không vắng vẻ.

- Đây là chỗ nào?

Nhạc Phàm bình tĩnh nhìn chung quanh, chỉ thấy vô số ngôi sao đang quay quanh, một loại cảm ngộ huyền diệu xuất hiện. Thần niệm khẽ động một cái, thiên địa hóa thành bản thân, giống như chính hắn là người chấp chưởng của phiến thiên địa này.

Tại trung ương của phiến tinh vực này, có một vật lúc sáng lúc tối, nhấp nháy, dường như có một vật nào đó đang triệu hoán hắn, đã đến được nơi này, tức là bình an.

Nhạc Phàm vứt bỏ tạp niệm, nhích người hướng về phía trung tâm của tinh vực này.

...

Cự ly không ngừng kéo gần lại, càng lúc càng lớn, một cỗ sinh cơ nồng đậm tràn ngập nơi này.

Nhạc Phàm chỉ nhẹ nhàng hít một cái, sự uể oải tức thì tiêu tan toàn bộ, tinh thần mệt mỏi cũng khôi phục lại như lúc ban đầu, thậm chí còn hơn thế.

Ba!

Khi Nhạc Phàm tới gần, lúc này mới phát hiện ra thứ nhấp nháy kia hóa ra là một đại điện đang huyền phù trên không trung.

Đại điện này không biết dùng thứ gì kiến tạo nên, có thể di chuyển trong hư không, trải qua năm tháng mà không bị hư hỏng, bề ngoài lưu quang lóng lánh, tản ra khí tức thần bí.

Đương nhiên, thứ Nhạc Phàm lưu ý đầu tiên chính là trong tinh vực này tràn ngập sinh cơ, không ngờ lại là từ trong cổ điện này phát ra.

Trầm mặc một lát, Nhạc Phàm dứt khoát hạ xuống cổ điện.

 Chương 165: Thượng cổ chiếu thư

- Hồng Mông đại điện, tiến vào tất chết!

Nhạc Phàm đáp xuống lối vào đại điện, còn chưa kịp quan sát tình huống chung quanh, một đạo ý chí cường đại đã ngăn chặn không cho hắn tiến vào.

Thiên uy như núi, đồ sộ vô cùng.

Đối với cỗ ý chí này, Nhạc Phàm vô cùng quen thuộc, đây là lực lượng trên bậc thang ngăn bản bước tiến của hắn.

- Ngươi là ai? Nơi này rốt cuộc là chỗ nào?

Nhạc Phàm lẳng lặng đứng tại chỗ, đợi trong chốc lát vẫn không thấy có người trả lời, hắn nhíu mày, vẻ mặt suy tư. Nhưng mà khi hắn chuẩn bị cất bước, đạo ý chí kia lại xuất hiện.

- Hồng Mông đại điện, tiến vào tất chết!

Lại những lời nói vừa rồi vang lên, thậm chí ngay cả ngữ khí cũng không thay đổi.

Trong lòng Nhạc Phàm khẽ động, lui về phía sau một bước, chung quanh lại không có phản ứng gì.

Suy tư một lát, Nhạc Phàm bắt đầu có chút rõ ràng, địa phương này hẳn là nơi ở hoặc nơi tu hành của một đại nhân vật, vì vậy mới có một đạo ý chí thủ hộ nơi này, ngăn cản ngoại nhân tự tiện xông vào. Bất quá, tính thời gian cốt mộ tồn tại, cỗ điện này hẳn là cùng thời với nó, mà một đạo ý niệm chủ nhân nơi lại nơi này không ngờ có thể tồn tại ngàn vạn năm, có thể thấy được chủ nhân của nó cường đại ra sao.

Nơi này rốt cuộc là địa phương nào? Đã từng có đại nhân vật nào ở đây? Nó tồn tại với mục đích gì? Cùng với cốt mộ này có quan hệ gì? Hay là tất cả đều do hắn phán đoán mà thôi!

- Sau khi đi vào, hẳn sẽ rất nhanh biết được đáp án.

Cưỡng chế sự nghi hoặc trong lòng, Nhạc Phàm quyết định tiến vào cổ điện.

Ba!

Nhạc Phàm bước lên phía trước, đạo ý chí kinh khủng kia quả nhiên lại xuất hiện, hơn nữa trực tiếp phủ xuống, mang theo uy thế và sát khí vô cùng, muốn đem kẻ tự tiện xông vào gạt bỏ không thương tiếc.

- Lui lại!

Nhạc Phàm trừng mắt ngẩng đầu nhìn lên, trên trán tản ra y thế thiên địa! Từ trước tới nay, còn chưa có thứ gì có thể chặn lối đi của Nhạc Phàm. Trời không được, đất cũng không, huống chi chỉ là một đạo ý chí lưu lại.

Một tiếng rống lớn vang lên, ngôi sao run rẩy, hiệu lệnh thiên địa, vạn vật cúi đầu, mà đạo ý chí lưu lại nơi này cũng tiêu tán.

Đó là lực lượng thế nào?

Không! Hai chữ lực lượng không đủ để hình dung uy thế của Nhạc Phàm, lời nói của hắn giống như pháp chỉ, là chân lý, mỗi một cử động, một tiếng nói đều đại biểu cho quy tắc vận chuyển tối cao của thế giới này, không cho thứ khác khinh nhờn, ngỗ nghịch.

Chín nghìn chín trăm chín mươi chín bậc thang, mỗi một bậc đều đại biểu cho một tầng khảo nghiệm, đây chính là khảo nghiệm của thiên địa đối với sinh linh vạn vật... Có lực lượng, có trí tuệ, có tín niệm, có ý chí, có dũng khí, có phẩm tính. Phải có những thứ này mới có tư cách bước vào tiên giới, trở thành tiên nhân.

Khảo nghiệm như vậy, khó hơn lên trời, thông qua thì nhận được cơ duyên phi phàm, không qua thì chết không có chỗ chôn.

Bản tính Nhạc Phàm cương nghị, lực lượng mạnh mẽ, hơn nữa trong lúc sinh tử lại cảm ngộ một tia cơ hội, vừa vặn đáp ứng điều kiện mở ra thang trời, bước lên đường thông thiên, đi tới đại điện thần bí cổ xưa này.

Cửu tử nhất sinh, đồng dạng cũng đem cho Nhạc Phàm thu hoạch khó có thể tưởng tượng được.

Từ khởi nguyên đến hủy diệt, Nhạc Phàm đối với bản nguyên của thế giới lại có thêm nhận thức mới, đối với bản chất lực lượng cũng có lý giải mới, giống như một rống kinh thiên vừa rồi, ẩn chứa ảo diệu sâu đậm, chứa pháp tắc thiên địa chí cao.

Ý chí lưu lại tiêu tán, con đường phía trước của Nhạc Phàm đã không còn trở ngại.

Xuyên qua tầng lưu quang bên ngoài, toàn cảnh cổ điện hiện ra.

Chu vi chung quanh đại điện khiến cho người ta giật mình, khắp nơi đều là tàn thạch, cảnh cửa cực lớn cao tới ngàn trượng khiến cho kẻ khác chấn động, bên ngoài có vô số vết tích do binh khí tạo ra. Có thể tưởng tượng ra, nơi này từng trải qua tràng tranh đấu kịch liệt cho nên mới có cảnh tượng sứt mẻ nhưu vậy.

Nhạc Phàm thửu đánh một quyền vào trên cửa đá, thế nhưng cửa đá lại không chút sứt mẻ, thậm chí ngay cả vết tích cũng không lưu lại. Hắn nhìn nắm tay mình một chút, lại nhìn những vết tích trên cánh cửa kia, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác vô lực. Hắn vốn tưởng rằng lực lượng của mình đã rất cường đại rồi, thế nhưng so với Đại Năng từ thời thượng cổ, quả thực ngay cả cái móng tay của người ta cũng không bằng.

Thu hồi tâm tình phức tạp, Nhạc Phàm ngẩng đầu nhìn lên thì thấy phía trên cánh cửa có một khối ngọc không trọn vẹn, bên ngoài có ba tự phù cổ xưa, cho dù Nhạc Phàm không nhận ra ba chữ đó, thế nhưng hắn lại có thể cảm nhận được rõ ràng sự thần bí và huyền diệu, cùng với những ngôi sao dường như có sự liên hệ mật thiết nào đó, như vậy hẳn đây là Hồng Mông đại điện theo như lời đạo ý chí kia vừa nói.

Hồng Mông tức là hỗn độn, tồn tại trước khi thiên địa hình thành, là bản nguyên tiến hóa thành vạn vật. Chỉ bằng cái tên Hồng Mông là có thể thấy được lực lượng to lớn của nó ra sao.

- Làm sao có thể đi vào đây?

Nhạc Phàm lấy tay đặt vào trên cánh cửa lớn, mặc cho hắn dùng lực ra sao đều không thể lấy ra.

- Đường thông thiên, hư vô mờ ảo, thành tựu thiên nhân mới có thể tiến vào.

Ngay khi Nhạc Phàm cảm thấy bất đắc dĩ, một thanh âm già nua vang vọng trong đầu hắn.

Khác với thanh âm vừa rồi, thanh âm này lại giống như thực chất, tác động tới tâm thần của Nhạc Phàm.

Ong Ong Ong!

Cánh cửa cực lớn mở ra, Nhạc Phàm dừng lại một chút, sau đó tiến vào.

Cánh cửa cực lớn một lần nữa khép lại, đúng lúc này, không gian tinh vực bên cạnh bắt đầu vặn vẹo bắn ra huyết sắc quang mang.

Bên trong Hồng Mông đại điện vô cùng vắng vẻ, lộn xộn.

Trên mặt đất, đất đá ngổn ngang, tàn binh tùy ý có thể thấy được.

Thấy cảnh tượng như vậy, Nhạc Phàm không có cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại hắn chỉ có chút kinh ngạc, tranh đấu kịch liệt như vậy mà không ngờ đại điện này lại có thể bảo toàn, trình độ cứng rắn còn vượt quá nhận thức của Nhạc Phàm.

Đương nhiên, thứ làm Nhạc Phàm chấn động nhất chính là cổ điện này vô cùng rộng lớn. Hắn chưa bao giờ thấy kiến trúc khổng lồ như vậy, coi như là hoàng cung thế tục cũng không bằng một phần nghìn của nó.

Ở giữa cổ điện là một thủy đàm nho nhỏ, Nhạc Phàm đi lên phía trước xem xét, phát hiện ra thủy đàm này đã khô cạn, hiện ra một bộ đồ án thái cực, mà sinh cơ nồng nặc bắt đầu từ trong thủy đàm này truyền ra.

Nơi này rốt cuộc là chỗ nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thủy đàm khô cạn này có cái gì? Vì sao lại lưu lại sinh cơ nồng đậm như vậy?

Thấy càng nhiều, nghi hoặc trong lòng Nhạc Phàm lại càng nhiều, có đôi khi lực lượng cũng không phải vạn năng.

Không nghĩ ra thì không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, Nhạc Phàm lắc đầu, cố gắng để bản thân bảo trì sự thanh tỉnh và bình tĩnh. Ở trong đại điện cổ xưa này bất luận chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu như bản thân mình không hành sự cẩn thận, sợ rằng ngay sau đó sẽ gặp họa sát thân.

Sau khi tỉ mỉ quan sát chung quanh, cả tòa cổ điện ngoại trừ cảnh tượng phế tích ra cũng không phát hiện ra cái gì.

Đúng lúc khi Nhạc Phàm cảm thấy thất vọng, mọi thứ trước mắt hắn dường như hoa đi, đồ án thái cực dưới thủy đàm không ngờ lại chậm rãi chuyển động.

Két két!

Theo sự chuyển động càng nhanh của đồ án thái cực, một đạo kim sắc quang mang phóng lên cao, đem toàn bộ đại điện phủ bằng ánh sáng.

Trong quang mang, một bộ hình ảnh hiện lên trước mặt Nhạc Phàm, từ thời hồng mông cho tới thiên địa sơ khai, sau đó viễn cổ chi chiến thời kỳ viễn cổ, những biến hóa lịch sử đều được ghi chép lại.

Lập tức, một đạo ý chí to lớn đánh thẳng vào trong đầu Nhạc Phàm, truyền lại tin tức tang thương.

- Chiếu dụ của Nhân Hoàng...

- Thiên địa thời hồng hoang, vạn vật thành linh, bản tính khó diệt, tranh đấu không ngớt... Tam tộc tạo thành thế chân vạc, binh chiến mười năm, tai họa nghìn vạn... Ta, Nhân Hoàng cảm thấy đau khổ, vì để chiêu hiền liền lập ra chiếu chỉ, Cửu Lê nhất mạch, đồng căn tương liên, lúc trở lại Thần Châu, hậu thế sau này thấy chiếu thư truyền lại ý tứ của ta, mở ra kết giới...

Nghe tới đó, Nhạc Phàm rốt cuộc hiểu rõ, đám người Thiết Huyết vì sao lại không tiếc hết thảy đại giới muốn tới nơi này. Bởi vì nơi này có một chiếu thư thượng cổ Nhân Hoàng lưu lại, chiếu theo nó, Cửu Lê nhất tộc có thể phá vỡ kết giới, trở về Thần Châu. 

Về phần chiếu thư này vì sao ở đây, trong lòng Nhạc Phàm mơ hồ có suy đoán.

Oanh!

Một tiếng trầm đục vang lên, quang trụ màu vàng chợt bạo phát.

Đồng thời, Nhạc Phàm cũng biến mất theo kim quang.

Cổ điện khôi phục sự yên tĩnh như cũ, giống như ngàn vạn năm nay.

 Chương 166: Tinh vực Thiên Tinh

Trong hư không, một đạo huyết ảnh xuyên qua cực nhanh, phá vỡ bích chướng trùng điệp, bay tới sâu trong chỗ tăm tối.

Ngay sau đó, hơn mười đạo lưu quang đuổi theo sau, cầm đầu chính là sáu vị đại tôn cùng nhóm người Lê trưởng lão.

Ầm!

Sau khí phá tan tận cùng hư không, trước mắt mọi người bừng sáng, giống như tiến vào một thế giới.

- Đây… Đây là chỗ nào?

Mọi người đứng yên lặng, nhìn khắp xung quanh, tất cả đều là một mảnh mênh mông màu tím, mà phía bên dưới họ, vô số tinh thần chiếu sáng, chỗ này đúng là phiến tinh vực Nhạc Phàm từng đến qua.

- Chẳng lẽ chỗ này là Thiên giới trong truyền thuyết?

Khấu Phỉ tỏ vẻ tò mò, những người còn lại cũng không muốn tin rằng, mình thiên tân vạn khổ đi đến địa phương này đó lại chính là Thiên giới.

Thiên giới này cùng thế giới bọn họ hướng đến quá khác nhau a. Bọn họ nghĩ rằng Thiên giới phải là chõ hoa lệ thoát túc, địa phương huyền bí tuyệt vời, có cực lạc khôn cùng và đạo trường sinh, nhưng mà bọn họ chứng kiến, không có áng mây phiêu bồng, không có linh cầm tiên vũ, chỉ có một mảnh tinh vực mênh mông màu tím, tựa như phế tích, âm trầm tử tịch.

- Đi xuống xem sao!

Trầm mặc một lúc, mấy vị đại tôn cũng bay xuống bên dưới, Lê trưởng lão cùng bọn người Thiết Huyết cũng theo sau.

Đi vào bên cạnh tinh vực, các vị đại tôn đều bị rung động bởi cảnh sắc trước mắt, cả đám đều trợn to mắt, cơ hồ sắp rơi tròng ra ngoài.

Trước mắt là mấy cái tinh thần lẳng lặng trôi nổi, mỗi khỏa đều trong suốt sáng ngời, xung quanh là lưu quang lượn lờ, bên trong tỏa ra thiên địa nguyên khí nồng đậm ngập tràn cả tinh vực, nòng đậm đến nỗi làm người ta hít thở không thông.

Đúng vậy! Đây là một viên thiên thạch, rõ ràng chính là một khối Thiên Tinh khổng lồ.

- Này… Đây là…

- Thiên, Thiên Tinh!

- Trời ạ! Là Thiên Tinh, Thiên Tinh lớn như vậy!

- Thật to… Thật lớn…

- Ta… Ta nhất định là đang nằm mơ, nhất định là hoa mắt!

Một đám cường giả Thiên đạo xúc động vô cùng, bọn họ tu hành nhiều năm, chưa từng gặp qua Thiên Tinh khổng lồ như vậy, nhưng mà không chỉ là một viên, mà phiến tinh vực này đều là Thiên Tinh biến thành.

Thiên Tinh chính là cơ thạch của người tu hành, tại tu chân giới tuyệt đối là vật khan hiếm, mặc dù là đại tôn cũng coi như là trân bảo. Đối với tinh vực Thiên Tinh khổng lồ, giống như một tên ăn mày phát hiện hơn mười tòa núi vàng, sao bọn hắn có thể không kích động đây? Cho dù đây không phải là Thiên giới, thu hoạch lần này cũng đã đủ khiến bọn họ điên cuồng, nếu không có đại tôn ở bên, người nào đó chỉ sợ là đã xông lên cướp đoạt rồi.

So với người khác, vẻ mặt các vị đại tôn tuy rằng kích động, nhưng cũng không khỏi có chút thất vọng. Thiên Tinh đúng là tốt thật, nhưng nếu không được trường sinh thì bọn họ dù có nhiều Thiên Tinh hơn nữa cũng để làm gì?

Đương nhiên, mơ tưởng vẫn phải mơ tưởng, chỗ tốt vẫn phải chiếm.

Các vị đại tôn nhìn nhau trao đổi, đồng thời thi triển thủ đoạn, dục vọng chiếm hữu tất cả chỗ này.

Sáu tòa hắc động cự đại xuất hiện trước mặt họ, chậm rãi nghịch chuyển, sinh ra một cỗ hấp lực cực lớn, giống như muốn hút Thiên Tinh tinh thần vào trong thế giới của mình.

Ầm!

Dẫn lực của thế giới cùng không gian ma sát với nhau, từng trận tiếng vang đập vào tai.

- Có gì đó không đúng!

Minh Huyễn đại tôn nói còn chưa xong lời, lúc đang chuẩn bị thu tay, một đạo lực lượng vô hình đánh văng sáu vị đại tôn ra, lan đến tận chỗ bọn người Lê trưởng lão.

Vù!

Chấn động thình lình xảy ra khiến cho huyết khí các cường giả bốc lên, thiếu chút đánh cho thần hồn xơ xác. Bọn họ lại nhìn về phiến tinh vực, giờ đây đã không còn chút hưng phấn nào mà chỉ còn nỗi khiếp sợ thật sâu. Chỉ cần lại gần một chút, tất cả bọn họ đều bị đánh chết.

Các vị đại tôn lộ vẻ âm trầm, hiển nhiên vừa rồi ăn thiệt thòi không nhỏ.

Tỉnh táo lại, ánh mắt Cực Kiếm đại tôn ngưng trọng nói:

- Chỗ này có chút cổ quái, mọi người cẩn thận một chút.

- A?

Nghe một tiếng kêu kinh ngạc, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lê trưởng lão nhíu mày nói:

- Mọi người chú ý nhìn, giữa các Thiên Tinh dường như có gì đó liên hệ, một khi có ngoại lực xâm nhập, sẽ gặp phải phản kích kịch liệt, đúng là một chỉnh thể.

Mọi người nhìn lại, những Thiên Tinh này có lớn có nhỏ, giữa chúng đều có khoảng cách nhất định, giống như một chỉnh thể bị một lực lượng cường đại đánh cho vỡ thành mảnh nhỏ.

Chỉnh thể? Mấy Thiên Tinh này là một chỉnh thể?

Mọi người hoảng sợ trong lòng, thiếu chút đã bị ý tưởng điên cuồng này dọa sợ. Thế gian sao có thể có Thiên Tinh khổng lồ như vậy? Cho dù thật sự có thì lực lượng gì có thể đánh nát Thiên Tinh khổng lồ như vậy? Phải biết rằng Thiên Tinh cực kì cứng rắn, tu sĩ bình thường muốn luyện hóa cũng vô vàn khó khăn, cho dù là đại tôn cũng phí công phu không nhỏ. Mà Thiên Tinh khổng lồ như vậy, chỉ sợ trên trăm đại tôn đồng thời dốc toàn lực cũng chưa chắc đã có thể lay động mảy may chứ đừng nói gì đến đánh nát.

Mọi người không dám tin, liên tục lắc đầu.

- Đúng rồi! Mộ Dung tiểu tử kia đâu?

Ấn thị lão tổ mở miệng nói:

- Hắn bị tà ma phụ thể, nhất định biết đây là chỗ nào! Bắt hắn lại thì tất cả đều hiểu rõ!

Lời còn chưa dứt, một lực lượng cực kì tà ác đã xuất hiện phía sau Ấn thị lão tổ!

- Cẩn thận!

Không kịp nhắc nhở, bóng đen huyết sắc đã nuốt trọn Ấn thị lão tổ.

Dung gia lão tổ đang nghĩ cách cứu viện, ngược lại bị bóng đen kia đánh bay ra ngoài, chấn đến thất khiếu đổ máu.

Rầm rầm rầm!

Các vị đại tôn đi đầu, mọi người nhất tề giở hết thủ đoạn, các loại thần thông cường đại đánh về phía bóng đen…Đáng tiếc hợp lực của mọi người tựa như đá chìm đáy bể, không chút hiệu quả.

Bóng đen chợt ẩn chợt hiện, lúc xuất hiện tiếp theo đã xa xa khỏi phụ cận tinh vực.

Mọi người nhìn lại, thân hình người nọ hiển lộ, không phải Mộ Dung Ngạo Hàn thì là ai!

- Bắt ta?

Mộ Dung Ngạo Hàn một tay bóp cổ Ấn gia lão tổ, nói với mọi người đối diện:

- Bản công tử là hóa thân thiên địa tà mà, vạn vật chỉ là đồ chơi trong tay ra, một đám kiến hôi các ngươi cũng dám tính kế ta?

- Ngươi… Ngươi…

Ấn gia lão tổ ra sức giãy dụa, nhưng ở trong tay Mộ Dung Ngạo Hàn mặc cho hắn thần thông cái thế cũng không sử dụng được nửa điểm khí lực.

Nhìn Ấn thị lão tổ ra sức giãy dụa, lại nhìn Dung gia lão tổ thất khiếu chảy máu đang hấp hối, mọi người rung động không thôi, gan bàn chân không khỏi bốc lên một cỗ lương khí. Đường đường lão tổ thị tộc, tu hành thành cường giả một phương, cứ như vậy mà một người bị bóp cổ một người trọng thương, nửa điểm phản kháng tìm đường sống cũng không có.

Đối với người thị tộc, các vị đại tôn cực kì không thèm để ý, chết thì chết, nhưng sự cường đại của Mộ Dung Ngạo Hàn ngoài sức tưởng tượng của bọn họ, có thể bắt người không coi đại tôn vào đâu, thậm chí chịu một kích toàn lực của mọi người mà vẫn bình yên vô sự! Mộ Dung Ngạo Hàn này tựa hồ lợi hại hơn lần giao thủ trước vài phần, hơn nữa khí thế tà ác trên người đối phương còn không ngừng tăng trưởng.

- Con kiến hôi bình thường, hãy để máu thịt của ngươi trở thành tế phẩm cho ta đi!

Mộ Dung Ngạo Hàn ngạo nghễ nhìn Ấn thị lão tổ trong tay, sau đó đột nhiên hít một hơi.

Ấn thị lão tổ chỉ cảm thấy có một cỗ dẫn lực cường đại hấp sạch tinh khí thần thái của chính mình, không có một chút kháng cự nào ở hắn mà ngược lại, lại tình nguyện chấp nhận, coi như mình phụng hiến hết thảy cho đối phương cũng là một loại thiên đại ban ân.

Xuy! Xuy! Xuy!

Hai mắt Ấn thị lão tổ trống rỗng, vô lực kêu gọi, chỉ nháy mắt thân hành dần khô quắt lại, thậm chí ngay cả xương cốt cũng bắt đầu héo rũ…

Cuối cùng thân thể héo rũ của Ấn thị lão tổ bị Mộ Dung Ngạo Hàn vỗ nhẹ, hóa thành tro tàn, tan dần trong hư không. Từ nay về sau, trên thế gian không còn Ấn thị lão tổ, từng là sự tích huy hoàng, từng đã phong vân vô kỵ, bây giơ đã tiêu tán vô tung.

Nhìn thân thể Mộ Dung Ngạo Hàn thoáng bành trướng, tất cả mọi người đều giật mình! Kia là thần thông gì, có thể thu một thân tu vi người khác cho mình sử dụng, thật sự là quá tà ác.

Cực Kiếm đại tôn cùng Hầu Quân Lâu Ma môn đều tự xưng là ma đạo, nhưng so với hành vi của Mộ Dung Ngạo Hàn, quả thực chính là tiểu tử gặp đại sư phụ.

- Ngươi... Ngươi là nghiệp chướng!

Phong Đạo Huyền giận dữ không thể kìm nén, lật tay lấy ra một kiện kỳ bảo hình vuông, bất chấp đập vào Mộ Dung Ngạo Hàn.

Bồng!

Một tiếng nổ vang, kiện kỳ bảo dưới tay Phong Đạo Huyền tung ra đột nhiên nổ mạnh, khí thế hung mãnh lao thẳng tới trước Mộ Dung Ngạo Hàn.

Đây chính là trấn sơn chi bảo của Phiêu Miểu Tông – Tứ Phương Ấn, thuộc hàng cửu phẩm, uy lực bản thân đã khiến người ta kinh hãi, tự nổ lại còn kinh thiên động địa. Kể cả đại tôn cũng không nghĩ tới, Phong Đạo Huyền cũng không tiếc hủy diệt vật này để một kích đánh thương nặng Mộ Dung Ngạo Hàn.

Mắt thấy Mộ Dung Ngạo Hàn bị khí lãng thôn phệ, các vị đại tôn và cao thủ không chút do dự thi triển thần thông, muốn một kích phải giết được Mộ Dung Ngạo Hàn.

Ầm! Ầm! Ầm!

Ầm vang như tiếng sấm, chấn động đến cả tinh vực cũng run rẩy.

Tiếc nuối chính là, Mộ Dung Ngạo Hàn vẫn bình yên như thường, thậm chí đến nửa chéo áo cũng không bị gì, chỉ có búi tóc trên đầu hơi có chút hỗn loạn.

Cứ như vậy, không chỉ không làm tổn thương gì đến Mộ Dung Ngạo Hàn, ngược lại còn khơi dậy hung tính của hắn.

- Các ngươi đáng chết! Tất cả đều đáng chết!

Chữ chết vừa hết, một cỗ tà khí ùn ùn kéo đến, bao phủ các vị đại tôn và các cao thủ vào trong.

- Mọi người cẩn thận!

Hiên Viên đại tôn hét lớn một tiếng, các vị đại tôn cũng không dám chậm trễ, vội vận chuyển lực lượng thế giới, bảo vệ xung quanh mình.

Một nơi khác, Lê trưởng lão cùng Phượng trưởng lão liên thủ đánh ra một đạo ấn quyết, hình thành một đạo kết giới, đồng thời bảo vệ Thiết Huyết, Khấu Phỉ cùng Vương Sung.

Mặc dù có đại tôn che chở, nhưng cường giả khắp nơi vẫn như cũ không thể ngăn cách ngoại lực, chỉ có thể chịu đựng tà khí ăn mòn, trong thời gian ngắn, các loại cảm xúc nảy ra trong lòng mỗi người.

 Chương 167 : Linh Hồn Linh Hư

Người dịch : Cậu Út

- Giết ! Giết ! Giết !

-Ta hận, tất cả những việc này đều là do ta… Tất cả đều là tại ta gây ra…

- Không ! Đừng ! Đừng giết ta !

- Cứu mạng ! Cứu…Cứu !

Tà niệm cả đời, cho nên đa số các cường giả lập tức bị lâm vào Khổ Hải chi cảnh.

Tiếp đó, trên đỉnh đầu mọi người bốc lên từng tia hắc khí, trong hắc khí biểu hiện đủ loại kiểu dáng khuôn mặt với các biểu tình khác nhau.

- Tốt ! Tốt lắm !

Mộ Dung Ngạo Hàn thấy cảnh tượng này thì cười lớn nói :

- Lực lượng càng mạnh thì tà dục càng mạnh, hấp thu tà dục của các ngươi ta sẽ khôi phục thực lực rất nhanh. Đến lúc đó, ta sẽ trở thành chúa tể của thiên hạ, Tu Hành Giới, Thế Tục Giới tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của bản công tử, ha ha ha ha…

- Không thể để hắn tiếp tục như thế, nếu không toàn bộ chúng ta sẽ phải chết ở đây !

Lê trưởng lão quát lớn, vài vị Đại Tôn cũng hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề, không còn bảo lưu thực lực, tất cả đều tự lấy ra kỳ bảo, thi triển thần thông mạnh nhất của bản thân.

- Thiên Địa sơ khai, vạn pháp tịch diệt !

Thiên Khung Đại Tôn cầm trên tay một cuộn tranh vẽ bằng ngọc, giống như một đạo quy tắc thuở khai thiên lập địa.

- Huyền Thiên Chi Cảnh, diễn hóa thế giới !

Thánh Ngôn Đại Tôn nâng ngọc trương trên tay lên, hư không hiện ra một quang cảnh thế giới, đem Mộ Dung Ngạo Hàn nhốt vào bên trong.

- Cổ man thế giới, thiên địa hồng lưu.

Hai tay của Nguyên Hoang Đại Tôn đánh ra một đạo quyền ấn thần dị, phảng phất như nắm giữ thiên địa trong tay, biến thành dòng nước mạnh liệt cuốn tới !

- Linh giới cực điểm, phá thiên nhất kiếm.

Mi tâm của Cực Kiếm Đại Tôn chợt lóe, ngưng tụ ra vô số phi kiếm, lơ lửng trước ngực. Tiếp đó, tay áo Cực Kiếm Đại Tôn vung lên, hai thân ảnh trống rỗng hiện ra, đúng là hai người bị hắn thu trước đây : Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân.

Hai người này xuất hiện, đem theo hai đạo kiếm ý nồng nặc quét ngang thiên địa, giống như hai thanh thần binh đã ra khỏi võ, một cái là tôn quý vinh quang, một cái là tràn đầy sát khí, cùng cự kiếm trước ngực Cực Kiếm Đại Tôn, hình thành Tam Tài trận.

- Thất tình lục dục, thái thượng vong tình !

Minh Huyễn Đại Tôn vừa ra tay, Thất Tài kiếm trảm diệt hư không, xung quanh liền biến ảo thành một thế giới bảy màu, đây chính là thất tình lục dục làm lay động lòng người. Khác với tà dục, thất tình lục dục là gốc rễ của con người, vô hình vô tướng, làm cho người ta không hay biết mà trầm mê trong đó.

- Lục đạo luân hồi, nghịch chuyển càn khôn !

Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy rõ ràng thế giới mà Hiên Viên Đại Tôn ngưng tụ thành, nó khiến cho người ta có cảm giác huyền diệu khó mà giải thích được, nhất là bên trong thế giới đó, diễn sinh ra hư ảnh của lục đạo luân hồi là một trong những quy tắc tối cao của thiên địa, diễn biến ra đại đạo bản nguyên.

Một kích hợp lực của sáu vị Đại Tôn, mang khí thế hủy thiên diệt địa, may mắn là nơi đây không phải thế tục, nếu không sợ rằng sẽ bị hủy hoại chỉ trong giây lát.

- Đám kiến hôi các ngươi còn dám phản kháng, tất cả đi chết cho ta !

Cảm nhận uy thế lớn lao của một kích này, Mộ Dung Ngạo Hàn giận quá hóa cuồng, cả đầu tóc đen dần đỏ rực, giống như một mặt trời cháy bỏng vậy, ở giữa mi tâm lại lộ ra một đạo ấn ký huyết quang quỷ dị.

- Ầm

Đại uy diệt ma, vô lượng lực.

Tà ma loạn vũ, hủy thiên diệt địa.

Hai cỗ lực lượng cường đạ va chạm, ngay lập tức khiến cho tinh vực chấn động mãnh liệt.

- Ầm ! Rắc rắc !

Một hồi tiếng vang, không gian xung quanh không ngờ là không chịu nổi mà vặn vẹo đứt gãy.

Vết nứt không gian vừa xuất hiện, một đạo nguyên khí phong bạo đã xé mở lá chắn của không gian, đem theo khí tức hủy diệt tràn đến.

Mọi người thấy cảnh này đều cảm giác kinh hãi. Nguyên khí phong bạo sắc bén như vật, nếu như bị hút vào trong đó chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì.

- Chết đi ! Tất cả đều chết đi ! Ha ha ha…

Khóe miệng Mộ Dung Ngạo Hàn rỉ máu, điên cuồng cười lớn, trên mặt không chút sợ hãi, dường như bản thân hắn không hề sợ hãi nguyên khí phong bạo xâm nhập vậy.

- Ầm ! Ầm ! Ầm !

Lại một trận va chạm mãnh liệt vang lên, vết rách không gian dần mở rộng ra, nguyên khí phong bạo ùn ùn tràn vào. Mọi người đều không dám dứng lại, vội vàng chạy ra khỏi phạm vi phong bạo.

Mọi người ở đây, bản thân còn chưa thể lo được, nhưng Vương Sung lại đột nhiên xông lên, lao về hướng Thiên Khung và các vị Đại Tôn.

- Vương tiểu tử ngươi làm gì vậy ?

Khấu Phỉ phản ứng nhanh nhất, muốn ngăn cản nhưng đã không kịp.

Ai cũng không ngờ vào lúc này, Vương Sung lại bất ngờ muốn đánh lén các vị Đại Tôn, tất cả đều giật mình sửng sờ.

- Cẩn thận !

- Muốn chết !

Thiên Khung Đại Tôn và Nguyên Hoang Đại Tôn chợt sợ hãi, đồng thời ra tay muốn đem Vương Sung bầm thây vạn đoạn. Chỉ tiếc là hôm nay bọn họ bị Mô Dung Ngạo Hàn giam giữ, còn có uy hiếp của nguyên khí phong bạo, nên chỉ phát huy không được ba thành lực lượng của bản thân.

Ngược lại, Vương Sung là dốc toàn lực, ngọc đá cùng tàn, trong lúc lao đến khí thế càng lúc càng mạnh, như có Thần trợ, một hư ảnh cực lớn dần hiện ra phía sau lưng hắn.

- Cái gì ! Cái đó là gì vậy ?

- Là hắn ! Sao lại là hắn ?

- Linh Hư Đại Tôn ?

- Không ! Không có khả năng, Linh Hư Đại Tôn sao có thể còn sống chứ ?

Nhìn thấy rõ ràng hình dáng của hư ảnh, Thiên Khung Đại Tôn và Nguyên Hoang Đại Tôn đã không thể trấn định nữa, ngoại trừ Hiên Viên Đại Tôn ra, thì các vị Đại Tôn khác đều lộ ra vẻ mặt kinh sợ, giống như ngươi thường nhìn thấy quỷ vậy.

Mọi người không kịp suy nghĩ nữa, Vương Sung như một cây thương, điên cuồng lao đến !

- Ầm !

Một tiếng nổ lớn, sóng âm cuồn cuộn, Thiên Khung Đại Tôn và Nguyên Hoang Đại Tôn bị đẩy lui ba bước, một chân đã chạm đến bên cạnh nguyên khí phong bạo, nhìn thấy hai người sắp bị cuốn vào bên trong nguyên khí phong bạo, một đạo đạo thải mang xuất hiện kéo hai người thoát khỏi nguy hiểm, người vừa ra tay cứu hai người chính là Minh huyễn Đại Tôn.

- Nguy hiểm thật !

Thiên Khung Đại Tôn và Nguyên Hoang Đại Tôn nhìn nguyên khí phong cách cách đó không xa, trong lòng vẫn còn sợ hãi, hai người sau khi cám ơn Minh Huyễn Đại Tôn liền căm tức nhìn Vương Sung.

Bên kia, Mộ Dung Ngạo Hàn cũng bị kinh ngạc vì biến cố bất ngờ này, vì thế hắn dừng tay, hứng thú quan sát.

- Vương tiểu tư, ngươi phát điên gì vậy, còn không trở về đây !

Khấu Phỉ gấp gáp hô lớn nhưng Vương Sung giống như không hề nghe thấy.

Trong lúc nguy cấp, Khấu Phỉ muốn lao lên kéo Vương Phi quay về, không ngờ Thiết Huyết ở bên cạnh vội vàng ngăn cản hắn :

- Khấu Phỉ tiền bối, Vương Sung đang bị một đạo ý chí cường đại phụ thể, căn bản là không nghe thấy ngươi nói gì đâu, ngươi có đi cũng vô dụng mà còn thêm nguy hiểm đó.

- Tại sao lại như vậy ?

Khấu Phỉ trừng mắt, trong lòng rối loạn.

Thiết Huyết chua xót lắc đầu, dù cho hắn có nhiều tâm kế đến đâu đi nữa cũng không thể đoán được lý do.

- Nhân năm đó sẽ có quả hôm nay, đại đạo luôn luôn công bằng, nhanh quả báo ứng luân hồi.

Hư ảnh truyền đến một thanh âm già nua, mang theo một cảm giác huyền ảo, giống như hắn đại diện cho nhân quả, đại diện cho báo ứng.

- Giết !

Hét lên điên cuồng, Vương Sung như kẻ điên tiếp tục đánh về phía hai vị Đại Tôn, tròng mắt bắn ra hai đạo kinh quang khiến người người sợ hãi.

Thiên Địa giống như đứng im, thời gian như dừng lại.

Thân ảnh của Vương Sung bất ngờ biến mất giữa hư không, chỉ để lại một thanh ngân thương từ trời cao lao xuống, giống như một ngôi sao băng, hủy diệt hết thảy

- Cùng ra tay !

Minh Huyễn Đại Tôn bình tĩnh, từ mi tâm bắn ra một thanh kiếm bảy màu.

Còn các vị Đại Tôn khác trừ Hiên Viên Bạch, đều đồng loại thi triển thần thông, cùng chống lại thương ảnh đang lao xuống.

Hai bên giằng co, cường giả khắp nơi đều nhao nhao bàn luận.

Cái tên Linh Hư này ngày hôm nay đối với Tu Hành Giới rất là xa lạ, không hề có chút ấn tượng nào, chỉ có trong lòng một số người tu hành thế hệ trước, hai chữ Linh Hư là một cấm kỵ, không ai dám nhắc đến, nhất là khi giáp mặt Đại Tôn.

Vào năm trăm năm trước, Tu Hành Giới có một thế lực lớn, ở trong Thần Châu, gọi là Linh Giáo, mà chưởng giáo của họ chính là Linh Hư Đại Tôn.

Linh Hư Đại Tôn, trời sinh đạo thể, ba tuổi đã tu hành, mười năm thành đạo, không đến trăm năm đã bước vào cảnh giới Đại Tôn, có thể gọi là thiên tài tu hành chân chính. Mà Linh Giáo là một thế lực to lớn, môn đồ hơn trăm, đệ tử hơn vạn, áp chế thế lực bốn phương.

Chỉ tiếc là cây to đón gió, Linh Hư Đại Tôn quá mạnh mẽ khiến cho những vị Đại Tôn lúc đó bất mãn, canh tranh không ngừng. Mãi cho đến một lần sau Ẩn Lâm đại hội, truyền ra tin tức Linh Hư Đại Tôn ngã xuống, thế lực môn hạ trong một đêm cũng biến mất hoàn toàn khỏi Tu Hành Giới.

Đối với tình huống này, người có tâm không khó đoán ra nguyên nhân bên trong, nhưng không ai dám nhắc đến. Lâu dần, Tu Hành Giới cũng không còn lời đồn nào về Linh Giáo và Linh Hư Đại Tôn. Cho nên bây giờ, các tu sĩ đều chỉ biết Tu Hành Giới có sáu vị Đại Tôn truyền thừa, mà không phải bảy vị.

Hôm nay, hư ảnh của Linh Hư Đại Tôn xuất hiện và liên tục nói về đạo nhân quả báo ứng, khiến trong lòng mọi người đều dậy sóng.

Đúng lúc mọi người bó tay thì trung ương tinh vực xuất hiện dị tượng, một đạo tử quang bất ngờ phóng lên cao, ánh sáng vạn trượng.

- Đó là gì vậy ?

Không gian và thời gian như ngưng lại, mọi người đều tự giác nhìn về đạo ánh sáng tím trên không.

- Ha ha! Hồng Mông chi nguyên ! Thật sự là Hồng Mông chi nguyên ! Ha ha ha.

Trong tiếng cười ha hả, Mộ Dung Ngạo Hàn không thèm để ý đến người khác, tự mình nhắm hướng trung ương tinh vực lao đi.

 Chương 168: Thiên địa đồng quy

Hồng Mông chi nguyên là cái gì thì không ai biết. nhưng nhìn vào sự kích động muốn chạy trốn của Mộ Dung Ngạo Hàn, thì mọi người đều sinh ra một cảm giác bất an. Có thể để một tà ma điên cuồng như vậy thì thì dùng đầu gối nghĩ cũng biết là quan trọng tới cỡ nào

Một tên Mộ Dung Ngạo Hàn đã khó nhai rồi, nếu mà đối phương còn tìm được lợi ích gì đó từ cái được gọi là Hồng Mông chi nguyên, chỉ sợ không tưởng tượng nổi!

-Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?

Mọi người còn đang king ngạc nhìn vào ánh sáng màu tím trung ương tinh vực, trong đầu các vị đại tôn suy nghĩ không biết nên làm cái gì cho phải

-Lê trưởng lão hay là nói bọn họ dừng lại?

Thiết Huyết đi tới bên Lê trưởng lão, thấp giọng hỏi:

Lê trưởng lão cau mày, trên mặt nếp nhăn co lại càng nhiều, nói một câu:

-Người trẻ tuổi kia bị người khác gieo hạt linh thuật, câm thuật một khi thi triển, không có khả năng dừng lại, trừ phi…

Lê trưởng lão còn chưa có nói xong, chỉ thấy lại thấy bắt đầu cuộc tranh đâu!

-Vù Vù Vù!

Mộ Dung Ngạo Hàn vừa đi, năm vị đại tôn không còn bị kiềm chế nữa, thực lực hồi phục như ban đầu, lực lượng và khí thế tăng vọt mấy lần, đột ngột đánh ra.

-Àm Àm…….

-Phốc!

Vương Sung từ trong hư không ngã xuống, toàn thân da tróc thịt bong, máu chảy không ngừng.

Nhưng mà bị thương nặng như vậy Vương Sung không hề ngã xuống, ngược lại càng thêm điên cuồng.

-Nhân quả Luân hồi, sinh tử chuyển diệt, tàn hồn linh chủng, thiên địa đồng quy…

Linh hư đại tôn truyền đến ý chí, lộ ra ý muốn tự sát, ai cũng nghe được, ý đối phương muốn đồng quy vu tận!

- Không tốt!

Thiên Khung đại tôn hét lên một tiếng, các đại tôn khác mặt đều biến sắc.

Bọn họ đang muốn ly khai khỏi phạm vi công kích của Linh Hư đại tôn, không ngờ chỉ mới kịp nghĩ, thì đã bị một cỗ lực lượng vô hình không chế trói buộc chặt chẽ, không ai có thể thoát ra được

Tan biến! Hết thảy đều tan biến!

Tuyệt vọng! Thật sự tuyệt vọng

Hơi thở tử vong buông xuống, một cỗ Hư Vô Chí Lực huyền diệu đem năm vị đại tôn bọc trong đó, làm bọn hắn không thể động đậy được…Thiên địa tích nguyên, vạn vật về hư, linh hoạt kỳ ảo, vô sinh vô diệt, đây chính là thế giới của Linh Hư đại tôn, Không Linh Giới!

Năm đó chỉ vì một chuyện mà toàn bộ một thế hệ đại tôn đều xảy ra ân oán, giờ phút này cũng như thế

Đây là vận mệnh, vận mệnh rất huyền diệu, không thể nào đoán được,không có đức hạnh, bất luận là lực lượng hay vận mệnh nhỏ bé nào đều không thể chịu nối!

Linh hư đại tôn hư ảnh tiêu tán, hóa thành nhiều cột ánh sáng, dung nhập trong cơ thể của Vương Sung!

-Giết giết giết!

Vương Sung rống to lên, đến lần thứ ba thì đánh về năm vị đại tôn.

Trường thương phá diệt, thế giới sụp đổ, tất cả nhân quả, ân oán, lực lượng, đều ngưng tụ trở thành Kinh Thiên Nhất Kích

Dưới một kích, thiên địa đồng quy, vạn linh tịch diệt!

Thấy tình hình như vậy, Hiêu Viên đại tôn thầm than thở, việc này tuy không có liên quan tới hắn, nhưng Thiên Khung đại tôn lại có ân với hắn, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn, huống chi nơi đây hung hiểm, lại còn có tà ma xuất thế, nếu để thành lưỡng bại câu thương, những người khác chỉ sợ cũng vĩnh viễn nằm lại chỗ này.

Ý niệm nhanh như một tia chớp, Hiên Viên đại tôn lập tức vận thế giới lực, cùng với vài vị đại tôn chung sức kháng một kích của Hư Linh đại tôn.

-Rầm Rầm Rầm!

Khí lãng chấn động, nổ vang như sấm

Lực Lượng cường đại đem hư không xé rách, mở ra một đạo liệt ngân, cuồng bạo nguyên khí tập hợp lại trở thành lốc xoáy, xâm nhập mà đến, so với vừa rồi càng thêm mãnh liệt!

-Chạy! Chạy mau!

Hét lớn một tiếng, mọi người vội vàng thối lui thật xa, sợ không cẩn thận bị cuốn vào bên trong phong bạo

Khi mọi người quay đầu lại, sớm đã không còn thấy Vương Sung và các vị đại tôn

-Người đâu ? Bọn họ đâu rồi

-Không biết

-Không phải là bị nguyên khí của phong bạo cuốn vào không gian liệt phùng chứ ?

- Cái này… hiện tại phải làm sao bây giờ?

Mọi người hai mắt nhìn nhau, sững sờ, nhất là môn hạ của đại tôn và đệ tử môn nhân, trong lòng bất ổn, nếu đại gặp tai nạn , bọn họ những người này cũng không biết phải làm gì?

Mọi người ở đây đều thay đổi suy nghĩ, nguyên khí trong gió lốc thất thải quang mang thấu xạ, một nhân ảnh trong cơn lốc bắn ra!

Thiết Huyết liếc mắt thấy thế, liền phi thân lên, đem đạo nhân ảnh kia đỡ lấy.

Mọi người nhìn kỹ, thì ra người mà Thiết Huyết đỡ chính là Vương Sung! Chỉ có điều cả người Vương Sung toàn là máu, trong trạng thái hôn mê, không còn có cái khí thế hiên ngang dũng mãnh như vừa rồi nữa.

-Vương tiểu tử thế nào rồi?

Khẩu Phí tiến tới, lo lắng cho trạng thái hôn mê bất tỉnh của Vương Sung

Thiết Huyết định trả lời, nguyên khí phong đột nhiên bạo nổ tung, một luồng khí cực đại lan tỏa sang bốn phía, đánh sâu xuống dưới khiến thân hình mọi người lay động nghiêng ngả về phía sau, thẳng cho đến lúc ly khai thì thoát khỏi phạm vi.

Lập tức, vài vị đại tôn cũng từ trong nguyên khí của cơn lốc vọt ra, cầm đầu chính là minh huyễn đại tôn

Trải qua một hồi sinh tử nguy hiểm, Thiên Khung đại tôn kinh sợ rất nhiều , trong mắt còn có một tia sợ hãi, Mà Nguyên Hoang đại tôn và Kiếm Cực lại ra vể âm trầm, hiển nhiên là trận chiến vừa rồi bọn họ cũng chịu thiệt không nhỏ, thậm chí là xém chết.

Khác với ở dưới, Hiên Viên đại tôn cũng không có nhiều cảm xúc, chỉ có thể hiện cảm xúc mệt mỏi trên mặt.

Còn như Minh Huyễn đại tôn và Thánh Ngôn đại tôn một mặt bị lưu quang bảy màu che phủ, một mặt bị hàn vụ bao phủ, cũng không thấy được dung mạo.

-Đa tạ Minh Huyễn đạo hữu

Thiên Khung đại tôn cảm tạ Minh Huyễn đại tôn, trong lòng một phen cảm khái

Cái đại tôn khác cũng hướng về Minh Huyễn đại tôn cung kính, cảm tạ.

Thì ra trong lúc chỉ mành treo chuông, Minh Huyễn đại tôn thể hiện thực lực chân chính, chẳng những chân chính tiếp được một kích của Vương Sung liều mạng, hắn còn đem vài vị đại tôn thoát ra khỏi phong bạo, có thể nói là ân cứu mạng. Tuy vài vị đại tôn tỏ ra không có gì, nhưng ai cũng thầm ghi nhớ đại ân này.

Đợi mọi người hồi phục tâm tình, Nguyên Hoang đại tôn trực tiếp đi tới trước mặt Thiết Huyết nói

-Tiểu tử, ngươi đúng là tai họa, nếu không trừ ngươi, tu hành giới khó mà yên ổn, ngươi mau giao gắn ra đây, miễn cho bị vạ lây.

Nguyên Hoang đại tôn ngữ khí hổ báo, chỉ thẳng tay vào Vương Sung trên tay Thiết Huyết, hận không thể ngay lập tức đem đối phương băm thành tỉ mảnh

Vương Sung tuy cùng một thế hệ với các vị đại tôn, nhưng Vương Sung lại không phải là đại tôn, cũng không có tư cách làm đại tôn.

Vương Sung còn đang hôn mê, Thiết Huyết đem Vương Sung giao cho Khẩu Phỉ. Trực tiếp nói Nguyên Hoang đại tôn:

-Xin tôn giả thứ lỗi, Vương Sung là người của Thiên đạo liên minh, thứ lỗi cho Thiết mỗ không thể đáp ứng yêu cầu của ông, ít nhất khi Thiết mỗ tôi còn sống thì không cho phép ai động tới hắn.ò

-Ngươi….

Nguyên Hoang đại tôn bị Thiết Huyết nói không ra lời, oán khí trong lòng đang muốn phát tác, ai ngờ Lê trưởng lão che trước mặt cho Thiết Huyết, ngăn cách cả hai.

-Lê trưởng lão, ngươi có ý gì đây?

Thiên Khung trưởng lão bước lại, tùy thời có thể chuẩn bị xuất thủ

Thấy tình hình như vậy Lê trưởng lão không hề nhượng bộ

-Chư vị đại tôn bớt nóng, người thanh niên này bị một đạo tàn hồn loại linh, cũng không phải là ý muốn, mong mọi người giơ cao đánh khẽ, cho hắn một con đường sống.

 Chương 169: Dị biến

Bên cạnh tinh vực, nguyên khí phong bạo dần dần khuếch tán, trong lòng mọi người dần trở lên nôn nóng hơn.

Một phương khác, vài vị đại tôn cùng bọn người Lê trưởng lão giằng co không dứt, không ai chịu ai.

Đối với sinh tử của Vương Sung, Lê trưởng lão cũng không để ý quá mức, chỉ vì người này là người Thiết Huyết một lòng muốn giữ gìn nên hắn mới không thể không đứng ra. Hơn nữa Vương Sung chính là truyền nhân một thế hệ đại tôn, tuyệt đối có tư chất thành đại tôn, nhân vật như vậy mỗi lần trải qua kiếp nạn thì thực lực lại tăng mạnh, tiền đồ tương lại phải nói là không thể lường trước được, nếu lúc này để hắn chịu một phần ân tình, đối với sự phát triển của Cửu Lê nhất tộc là một đại hảo sự.

- Việc này quan hệ trọng đại, không có liên quan gì tới Cửu Lê nhất tộc, xin mời các hạ không nên nhúng tay vào.

Thiên Khung đại tôn lạnh lùng còn Nguyên Hoang đại tôn sắc mặt cũng trở nên âm trầm.

Hôm nay mấy vị đại tôn ăn nói khép nép như vậy, bọn hắn sao phải nén giận đây? Đương nhiên chịu thiệt tí cũng không là gì, quan trọng nhất là truyên nhân của Linh Hư đại tôn Vương Sung này, nếu cứ vậy mà buông tha cho đối phương chỉ sợ là hậu họa khôn lường! Dù sao giữa mấy vị đại tôn bọn họ và Linh Hư đại tôn nhân quả quá sâu, mặc dù bọn họ không sợ Vương Sung trả thù, nhưng bọn họ không thể không để ý đến môn hạ đệ tử của mình, mà giết chết Vương Sung không thể nghi ngờ là biện pháp giải quyết tốt nhất.

Thiên Khung đại tôn bức tới, Lê trưởng lão không chút động tĩnh, bầu không khí xung quanh trở nên gay gắt.

Cánh tay Cực Kiếm đại tôn nâng lên, một đạo kiếm thế khủng bố ngưng tụ đầu ngón tay, vận sức chờ phát động.

Lúc này Lê trưởng lão mở miệng nói:

- Thiết Huyết đã nói qua, người trẻ tuổi kia là người của Thiên đạo liên minh, việc này lão hủ dĩ nhiên phải nhúng tay vào, nếu chư vị đại tôn muốn chiến một trận, lão hủ phụng bồi liền.

Vừa nói chuyện, khí thế mênh mông của Lê trưởng lão giống như thái cổ cự linh, cửu cực đại la bàn dần dần lên bằng đỉnh đầu, hạ xuống huyền quang nhè nhẹ, bao quanh bọn họ.

Muốn đánh thật sao?

Bọn người Thiên Khung đại tôn nhìn nhau, trong lòng do dự không ngừng.

Lúc này, cốt mộ đã vượt qua tất cả sự khống chế của bọn họ, đặc biệt là Mộ Dung Ngạo Hàn đột nhiên hóa thân tà ma, lại làm cho tâm thần bọn họ không yên, nếu hiện tại lại trở mặt với Cửu Lê nhất tộc tất nhiên là bất lợi to lớn. Nhưng nếu không bắt Vương Sung lại sau này cũng hậu hoạn vô cùng, thật sự khiến bọn họ khó lựa chọn.

- Các vị đại tôn, các người còn có hứng thú tranh đấu không bằng nhìn xem bên kia là cái gì…

Khấu Phỉ cười lạnh ngắt, đưa tay chỉ về đạo ánh sáng màu tím ở tinh vực trung ương.

- A! Kia là cái gì?

Các vị đại tôn nhìn lại, lúc này mới phát hiện dị thường ở tinh vực trung ương.

Khấu Phỉ trả lời:

- Kia là cái gì thì ta không biết, bất quá Mộ Dung tiểu tử kia mồm cứ hô Hồng Mông chi nguyên, hơn nữa vẻ mặt hưng phấn chạy vọt về đó, chắc là thứ gì tốt.

- Hồng Mông chi nguyên? Đó là cái gì?

Nguyên Hoang đại tn rùng mình, nhìn nhìn mấy vị đại tôn khác, họ cũng lắc đầu. Chỉ có điều, bọn họ tuy không nghe nói qua Hồng Mông chi nguyên là cái gì, nhưng mà hành động dị thường của Mộ Dung Ngạo Hàn đã nói lên vật này tuyệt đối không đơn giản, bọn họ vẫn cảm thấy rõ ràng, nguồn sáng màu tím tỏa ra sinh cơ mênh mông, tựa hồ đây chính là suối nguồn sinh mệnh, là khởi nguyên của tất cả.

Ô ô ô!

Cùng với tử quang xuất hiện, cả tinh vực nhẹ nhàng run rẩy, vô số thiên tinh cực lớn bắt đầu tụ tập về trung tâm, giống như là có lực hấp dẫn cực mạnh nào đó cuốn về.

….

- Này… Đã xảy ra chuyện gì?

Mọi người kinh ngạc nhìn vào dị biến phát sinh trước mắt mà không biết phải làm sao.

Ngay lập tức, thiên tinh ngưng tụ thành hình, một mảnh lục địa cực lớn hiện ra trước mắt mọi người, giống như thiên địa của thế giới.

Mênh mông, to lớn, đồ sộ, những từ ngữ hoa lệ trau chuốt cũng không đủ để hình dung sự to lớn của phiến lục địa này, không chỉ rộng lớn mà thiên tinh còn ẩn dấu thiên địa nguyên khí hào hùng, làm cho cả phiến lục địa mờ ảo sương mù, tràn ngập vẻ thần bí hấp dẫn.

- Này… Đây là Thiên giới? Đây chính là Thiên giới chân chính?

Trong lòng mọi người rung động không thôi, trong lúc nhất thời mất đi năng lực tự hỏi.

Bọn họ thiên tân vạn khổ mới đến chỗ này, không phải là để tiến vào Thiên giới, tìm kiếm bí mật trường sinh vĩnh hàng hay sao? Hôm nay thấy “Thiên giới” ở ngay trước mắt, sao bọn họ có thể không kích động, không hưng phấn được đây?

- Đi! Chúng ta đi nhìn xem.

Thật lâu sau, các vị đại tôn mới phục hồi tinh thần, nhìn nhau gật gật đầu, sau đó bay về lục địa thiên tinh, không để ý việc Vương Sung nữa.

Nhìn đại tôn bay đi, những người còn lại cũng sôi nổi đi theo.

Thiết Huyết nhìn Vương Sung hôn mê trong lòng, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, quay sang Khấu Phỉ nói:

- Khấu Phỉ tiền bối, Vương Sung hiên giờ kinh mạch hao tổn, thần niệm suy yếu, cần phải điều trị thật tốt, sau đó tất nhiên sẽ có một hồi ác chiến, vãn bối hy vọng….

- Ta biết ngươi muốn nói gì.

Khấu Phỉ phất tay trực tiếp cắt ngang lời Thiết Huyết nói:

- Các ngươi có việc cần phải hoàn thành, không thể phân tâm, Vương tiểu tử kia cứ giao cho lão phu chăm sóc, các ngươi cứ yên tâm đi.

Dừng một chút, Khấu Phỉ lại chắp tay nói với Lê trưởng lão:

- Cái địa phương thị thị phi phi này còn phải phiền Lê lão tiên sinh đưa ta ra ngoài, dù sao hành trình nơi đây đã thu hoạch nhiều, nếu còn ý niệm tham lam, nói không chừng không toàn mạng ở đây nữa.

Nói ra lời này khôn phải là Khấu Phỉ không muốn tiếp tục đi tiếp, chỉ là hắn suy nghĩ đến an nguy của Vương Sung, không thể không ly khai. Hơn nữa con đường tu hành tuy rằng dũng mãnh tinh tiến, nhưng mà cũng không thể một đường tiến đến được, có đôi khi hiểu được tiến thoái mới là lẽ phải.

- Tất cả đều theo ý của các hạ…

Lê trưởng lão nghe vậy khẽ gật gật đầu, sau đó lấy ra một viên đan dược màu xanh đưa cho Vương Sung ăn vào:

- Đan này là Bách thảo tinh, chính là tinh hoa của bách thảo tinh luyện mà thành, kỳ hiệu khôi phục thương thế. Cũng may đạo tàn hồn kia vào cuối cùng chia ra một tia lực lượng bảo vệ lấy hắn, lúc này mới không tổn hại đến căn cơ của hắn, nếu không thì đúng là thần tiên khó chữa trị a!

Dứt lời Lê trưởng lão nâng cửu cực đại la bàn lên, đánh ra một đạo ấn quyết kỳ dị.

Két két!

Không gian vặn vẹo, một thông đạo xuất hiện ở giữa khoảng không trước mặt Khấu Phỉ.

Không có nửa điểm do dự, Khấu Phỉ ôm quyền chào từ biệt bọn người Thiết Huyết, sau đó bước vào hư không thông đạo rời đi.

Mà bên kia, Dung lão gia tՠcũng bay về phía bên này. Lúc này bản thân hắn đã bị trọng thương, căn bản không thể tham dự vào tràng tranh đấu này, hơn nữa thảm cảnh Ấn thị lão tổ chết còn rõ ràng trước mắt, càng làm cho hắn thêm quyết tâm rời đi, thà rằng không cam lòng nhưng được sống dễ chịu còn hơn vứt bỏ tính mạng của mình.

Nên đi cũng đã đi, Thiết Huyết nhìn về tinh vực phia trước nói:

- Lê trưởng lão, chỗ này là Thiên giới thật sao?

- Ta không biết.

Lê trưởng lão chua xót lắc đầu, nói ngay:

- Điển tịch trong tộc không có miêu tả về Thiên giới, nhưng mà có thể lấy thiên tinh làm cơ sở để sáng tạo một thế giới, sợ rằng chỉ có thượng cổ đại năng mới có thể làm được, mặc dù chỗ này không phải là Thiên giới đi chăng nữa cũng có thể có cái gì đó chúng ta muốn tìm.

- Đi, chúng ta cũng qua đó.

Lê trưởng lão nói với Phượng trưởng lão, Thiết Huyết nói một tiếng, đứng dậy bay về thiên tinh thế giới.

 Chương 170 : Thiên Giới phế tích

Người dịch : Cậu Út

Đây là một thế giới được Thiên Tinh xây dựng nên, tinh thuần và thần bí.

Đây là một thế giới không có sự sống, chỉ có lạnh giá và hư vô.

Nơi này, trừ từng tòa từng toàn kiến trúc cao lớn nguy nga bị tàn phá, thì không còn chút dấu vết nào lưu lại, cả thế giới giống như bị thời gian năm tháng ăn mòn, lộ ra vẻ hoang vu thê lương, giống như một mảnh phế tích.

Dưới sự dẫn dắt của vài vị Đại Tôn, mọi người liền hạ xuống đây, thiên địa nguyên khí nồng đậm bao phủ bọn họ, quả thực khiến họ hít thở không thông, nhưng đợi đến khi chứng kiến cảnh tượng đổ nát xung quanh, tất cả đều giật mình.

Không thể nào tưởng tượng được nơi này cuối cùng đã phát sinh tranh đấu kịch liệt như thế nào, mới khiến cho kiến trúc mà Thiên Tinh ngưng luyện thành lại bị tàn phá đến như vậy, cả thế giới gần như bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ, thậm chí vào tận ngàn vạn năm sau như hôm nay, trong không khí vẫn tràn ngập hơi thởi bi tráng.

- Sư phụ, nơi này thật sự là Thiên Giới sao ?

Trong lòng Tiết Ngưng Yên kinh ngạc, đôi mi thanh tú của Băng Nhi ở bên cạnh cũng khẽ nhíu. Nơi này cùng với Thiên Giới trong truyền thuyết, kém nhau hơn vạn lần, làm sao khiến các nàng tin tưởng được ?

- Thiên Giới quá mức thần bí, ta cũng không rõ.

Trầm ngâm một lán, Hàn Băng lắc lắc đầu, chuyển sang Thiên Nhất Mỗ Mỗ bên cạnh, nói.

- Mỗ Mỗ, ngươi ở Thiên Môn đã lâu, chắc cũng biết rõ việc của Thiên Giới ?

Thiên Nhất Mỗ Mỗ nghe được câu hỏi, nếp nhăn trên mặt dồn lại, nói:

- Thiên Môn chính xác là từng ghi chép lại việc của Thiên Giới, chỉ tiếc thời gian quá dài, một vài điển tịch thượng cổ đã bị thất truyền, ta mặc dù đã ở Thiên Môn nhiều năm như vậy, nhưng cũng không rõ việc về Thiên Giới, chẳng qua ta vẫn cho rằng Thiên Giới cùng Thiên Môn chắc chắn có quan hệ nào đó.

Thiên Môn được gọi là Thiên Môn, ý tứ là bảo vệ cho Thiên Giới Chi Môn. Mà mỗi một thời đại Đại Tôn của Thiên Môn viên tịch, đều ở bên trong mật thất nói chuyện một mình, chính là vì bí mật truyền thừa của Thiên Môn. Thiên Nhất Mỗ Mỗ là một trong những môn nhân lâu đời nhất ở Thiên Môn, hơn nữa còn là người hầu hạ duy nhất bên người Thánh Ngôn Đại Tôn, nên cũng nghe được chút bí sự của Thiên Môn.

Nhưng Thiên Nhất Mỗ Mỗ tiếp tục nói:

- Thiên Tinh cùng thiên địa nguyên khí thế gian cực kỳ hiếm có, nghe nói hai thứ này chỉ có Thiên Giới mới có, không hiểu vì nguyên nhân gì lại xuất hiện ở Tu Hành Giới, mà thế giới này lại lấy Thiên Tinh là cơ sở, nơi này nếu không phải là Thiên Giới thì chắc chắn cũng phải có liên quan đến Thiên Giới.

- Mọi người trước tiên bình tĩnh, quan sát đã, ta cảm thấy nơi này có chút cổ quái.

Bọn người Hàn Băng gật đầu, thấp giọng trò chuyện, ánh mắt Tiên Thiên Lan phức tạp nhìn sang các nàng, cũng lâm vào trầm mặc.

- Sao tinh thần Tiết huynh lại sa sút như vậy ?

Trong lòng Thủy Thiện cũng rất lo lắng, không quan tâm đi đến chỗ đám người Thiên Môn, không để ý đến đám Hàn Bằng mà trực tiếp đi về hướng Tiết Thiên Lan.

Kiếm thánh Tiết Thiên Lan, Long vương Thủy Thiện, hai cái tên từng đại biểu có giang hồ hắc bạch lưởng đạo, hôm nay lại chạm chán, thật sự khiến cho những người quan tâm phải cảm khái.

Tiết Thiên Lan vẫn im lặng không trả lời, Thủy Thiện tiếp tục nói :

- Nhớ lại khi đó, xuân thu luận võ, người Tiết Đế hào hùng ra sao, hôm nay không ngờ lại trở thành nô tài của người khác, thật đáng buồn, đáng tiếc ! Năm đó ta biết trong lòng người có ẩn tình, nhưng ngươi nên biết rằng, đạo của kiếm, là phải luôn kiên cường bất khuất, không thể uốn cong được, nếu như bây giờ ngươi chấp nhận nhân nhượng vì đại cục, thì đã lệch khỏi cái bản tâm cầu đạo rồi, sau này sẽ không cách nào theo đuổi cực điểm của kiếm đạo nữa, ngươi hãy tự hỏi bản thân xem như vậy liệu có đáng giá hay không ?

Thân hình Tiết Thiên Lan run lên, đầu càng cúi sâu xuống.

Dừng một chút, Thủy Thiện tiếp tục nói :

- Đã là thân nam nhi thì phải ngạo nghễ bất khuất, ngẩng đầu và cúi đầu đều không thẹn với mình với trời, nếu như ngươi cảm thấy bản thân không có gì phải hổ thẹn vậy hãy thẳng lưng lên mà đứng, còn nếu ngươi cảm thấy hổ thẹn, vậy thì làm sao cầm kiếm đứng thẳng được chứ.

- Mười năm quen biết, sinh tử từ biệt, nói không chừng sau này chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp lại, lời Thủy mỗ đến đây là hết, hỗ thẹn hay không ngươi hãy tự nghĩ đi.

Hết lời, Thủy Thiện xoay người ly khai.

Thật lâu sau, ánh mắt Tiết Thiên Lan sáng dần, chậm rãi ngẩng đầu lên, thân mình so với trước kia càng thẳng hơn một chút.

Một phương Ma môn, Ngữ Phi Tuyệt khẽ phân phối Bích Dao vài câu, sau đó từ trong lòng lấy ra một vật giao cho đối phương.

Thiên Tiệm và Cửu Huyền thấy vậy, trong ánh mắt không nhịn được lóe lên vẻ ghen tị.

Mấy người vẻ mặt khác nhau, Hầu Quân Lâu cùng Độc Cô Vô Phong ở giữa không khỏi chú ý thêm một chút.

- Kiếm lão ma, ngươi có cảm thấy thiên địa nguyên khí ở địa phương này hình như khôn ổn định, cảm giác có thể sụp đổ bất cứ lúc nào ?

- Không sai, ta cũng đang lo lắng, nơi này mọi thứ đều rất quỷ dị, rõ ràng là thế giới bị phá vỡ, lại có thể ngưng tụ lại với nhau.

Hai người sắc mặt đều thâm trầm, trong lòng cảm giác không yên.

Hầu Quân Hầu khoát tay nói :

- Bỏ đi, chúng ta cũng không có năng lực suy tính, hay là suy nghĩ về việc trước mắt đi.

Hai hàng mi của Độc Cô Phong khẽ run, nghiệm nghị nói :

- Sao vậy ? Ngươi lại có ý tưởng gì ?

- Ừ !

Hầu Quân Hầu gật đầu nói :

Nơi đây biến hóa quá lớn, mà lực lượng của chúng ta lại quá nhỏ yếu, một khi giữa các Đại Tôn có tranh đấu tất nhiên sẽ không để cho chúng ta kịp chuẩn bị, lúc này, tất nhiên chúng ta phải có dự định vì an toàn của bản thân.

Độc Cô Vô Phong nghe vậy, khẽ vuốt cằm nói :

- Vậy ngươi có dự định như thế nào ?

- Tất nhiên là tìm người hợp tác.

Hầu Quân Lâu mỉm cười, đem ánh mắt chuyển về mấy người quen thuộc.

- Thiên Giới ? Nơi này chính là Thiên Giới, quả nhiên cũng không phải là địa phương tốt gì, hắc hắc hắc !

Phong Viêm không để ý đánh giá cảnh tượng xung quanh, thỉnh thoảng lại cười lên vài tiếng quái dị.

Tâm tình của Tả Tâm Minh cũng không tốt, thấp giọng nói chuyện với Bạch Tố Vân.

Lúc này, bên tay Bạch Tố Vân vừa động, liền nghe được đạo truyền âm của Hầu Quân Lâu truyền đến.

- Bạch lão đệ, nơi này hung hiểm ra sao ta với ngươi đều rõ, nếu một khi các Đại Tôn tranh đấu, tất nhiên sẽ không nương tay cho chúng ta. Lão phu hy vọng chúng ta sẽ vứt bỏ xích mích quá khứ, cùng vượt qua kiếp nạn lần này, chẳng biết ý của Bạch lão đệ ngươi như thế nào ?

- Vứt bỏ xích mích ? Cùng vượt kiếp nạn ?

Bạch Tố VÂn híp mắt, ý cười nhàn nhạt vẫn chưa trả lời, dường như đang đợi gì đó.

Quả nhiên, thanh âm của Hầu Quân Hầu lại vang lên :

- Bạch lão đệ, ngươi lại nghi ngờ lão phu có âm mưu ? Được rồi, nếu như không tin lão phu, vậy chẳng lẽ không tin được Kiếm lão ma sao ?

Nhắc tới Độc Cô Vô Phong, trên mặt Bạch Tố Vân lại lướt qua một tia phiền muộn, sau đó liền trả lời :

- Ngươi muốn làm như thế nào ?

Thanh âm của Hầu Quân Hầu lại vang lên :

- Lão phu đã cùng bọn Phong Đạo Huyền, Hạng Bá Thiên, Yến Bắc Kình nói qua, thêm ngươi, ta Kiếm lão ma, Tả mũi to, bất kể ai gặp nguy hiểm gì thì cả bọn sẽ cùng tiến cùng lùi.

Bạch Tố Vân khẽ suy nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu:

- Mấy người chúng ta đều xuất thân giang hồ, tuy rằng lúc này đều khác chủ, nhưng mà quen biết nhau cũng gần mười năm, vẫn còn tình nghĩa, nếu một người khó khăn thì mọi người cũng giúp đỡ cũng là đúng.

- Ngươi nghĩ như vậy là tốt nhất, vậy một lời đã định.

Thanh âm của Hầu Quân Hầu cắt đứt, Bạch Tố Vân lập tức truyền âm cho Tả Tâm Minh, đem việc vừa rồi sơ lược nói lại một lần, hai người cũng sảng khoái đồng ý.

Bên kia, Quách Tường Phong đối với ánh mắt quan trọng của nghĩa đệ, ánh mắt liếc qua đám người, lại nhìn về Ngưng nhi đang được tứ đại pháp vương che chắn ở một bên Thiên Tuyết Lĩnh, không khỏi cười khổ lắc đầu.

Sau một lúc dò xét, Thiên Khung Đại Tôn nhíu chặt mày, đi vào tòa kiến trúc phía trước, lấy tay sờ nhẹ lên mặt tường. Không ngờ ngón tay vừa chạm đến, kiến trúc phía trước không một tiếng rung độ đã hóa thành từng viên bụi phấn tan vào hư không.

Sau đó, Nguyên Hoang Đại Tôn đánh một quyền xuống mặt đất, cũng không hề lưu lại một chút dấu vết nào.

Mọi người thấy cảnh tượng này đều phải rung mình, cũng sở ra các kỳ năng bản thân... Tiếc nuối là , mặc cho bọ họ có cố sức như thế nào, cũng không có cách lấy ra một khối Thiên Tinh.

Tới bây giờ, mọi người mới hiểu được, nơi đây dường như bị một lực lượng cường đại nào đó trói buộc, không cho sụp đổ tán loạn, bọn họ muốn từ nơi này mang đi một hạt cũng là không thể, chứ đừng nói đến Thiên Tinh thế giới khổng lồ.

Nghĩ đến đây, mọi người đều cười khổ không ngừng. Cảm giác như hoa trong nước, hư ảo không thôi, tất cả những dục niệm trước đó chỉ đều là giấc mộng mà thôi.

- Thật sự đáng tiếc !

Thiên Khung Đại Tôn thở dài, vẻ mặt Nguyên Hoang cũng không cam lòng, còn các Đại Tôn khác đều không nói thêm điều gì, nhưng vẫn không giấu được thất vọng trong lòng.

Phế tích, quả nhiên là một mảnh phế tích, cài gì cũng không có, cái gì cũng không dùng được.

Đại Tôn còn có tâm tình như thế huống gì đám cường giả Thiên Đạo. Thiên Tinh thể khổng lồ như vậy, chỉ cần bọn họ c được một phần vạn, là đả đủ cho họ được lợi vô cùng rồi.

Chỉ một lát sau, đám Lệ trưởng lão và Thiết Huyết cùng hạ xuống, sau khi nghe được tình hình như vậy cũng không biết đó là gì, chỉ đem ánh mắt nhìn về phía đạo ánh sáng màu tím ở thế giới trung ương.

- Kia là Hồng Mông chi nguyên ?

Thiết Huyết thì thào tự nói, mọi người nghe được đều rung mình, vội vàng tập trung tư tưởng, cố hết sức tập trung chú ý.

Tưởng tượng đến Hồng Mông chi nguyên trong lời nói của Mộ Dung Ngạo hàn, tron lòng mọi người liền chấn động mãnh liệt, làm sao còn suy nghĩ khác được.

Mấy vị Đại Tôn nhìn nhau gật đầu, lại đứng dậy, hướng phương hướng phát ra ánh sáng tím đi đến.

 Chương 171 : Nguyên nhân

Trung ương Thiên Tinh thế giới, mây tía phá tan trời cao thẳng chiếu lên chín tầng trời.

Lúc này, một thân hình nhỏ bé đứng lặng hồi lâu phía trước Hồng Mông đại điện, thật lâu cũng chưa có cách tiến vào bên trong.

- Vì sao ? Vì sao lại không thể mở ra ? Như thế nào lại mở không ra ?

- Hồng Mông chi nguyên là của ta ! Là của ta ! Ai dám tranh đoạt cùng ta, ta khiến hắn sống không bằng chết, trọn đời trọn kiếp không thể siêu sinh.

Mộ Dung Ngạo Hàn khuôn mặt dữ tợn nhìn vào phiến đại môn trước mặt, hận không thể một ngụm nuốt luôn Hông Mông đại điện. Lúc này hắn mới hóa thân tà ma không lâu, lực lượng so với đại tà ma chân chính vẫn còn kém quá xa. Hơn nữa nơi này là Hồng Mông đại điện, bản thân nó có lai lịch và liên quan rất quan trọng, chính là trước cả Hỗn Độn, Thiên Địa vừa mở ra đã tồn tại, có thể nói đây là tồn tại tối cao của Đại Thế Giới, cho dù hắn có trở thành đại tà ma chân chính, muốn xông vào điện này cũng không phải chuyện dễ. Chỉ có điều, do đã trải qua đại kiếp nạn, nên Hồng Mông đại điện đã bị tàn phá rất lớn, rất nhiều cấm chế trận pháp bị mất đi tác dụng, nếu không Mộ Dung Ngạo Hàn sao dám làm càn phía trước của Hồng Mông đại điện chứ.

Trong lúc Mộ Dung Ngạo Hàn rít gào, một đám người Tu Hành Giới ở phía xa đang đến.

Thấy tình hình này, ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Dung Ngạo Hàn lóe hàn quang, dần tỉnh táo lại.

- Tốt ! Tới rất tối ! Tới thật tốt, để bản công tử đem mấy con kiến hèn mọn các ngươi ra mở đường… Chỉ có điều, muốn bắt mấy lão gia hỏa kia thì có chút phiền toái, vậy thì nhân lúc này bố trí một phen vậy.

Dung Ngạo Hàn âm thầm tính kế, khóe miệng vô tình lộ ra chút ý cười tà ác.

Lập tức, từ mi tâm của hắn bắn ra một đạo bóng đen, nhanh chóng hòa nhập xuống tinh thạch dưới chân.

- Chính là nơi này !

- Đúng rồi ! Đạo ánh sáng màu tím đúng là xuất phát từ tòa đại điện này bắn ra.

-Thật đúng là một đại điện hùng vĩ, quả thực không gì sánh bằng, so với đại điện tầng thứ chín của Cốt Mộ còn lớn hơn rất nhiều.

Đám người Thiên Khung Đại Tôn vừa hạ xuống, ngay lập tức kinh sợ trước tòa đại điện hùng vĩ này, nội tâm bất chợt sinh ra một cảm giác nhỏ yếu, thấp kém, tầm thường, giống như tất cả ý nghĩ xấu xa đều là không tôn trọng.

- Quả nhiên là một đám kiến hôi.

Âm thanh tà mị của Mộ Dung Ngạo Hàn truyền đến, giống như một chậu nước lạnh tạt vào lòng mọi người, lập tức khiến họ tỉnh lại

- Mộ Dung Ngạo Hàn !

- Hóa Thân Tà Ma !

- Nghiệp chướng !

Mọi người lạnh lùng căm tức nhìn Mộ Dung Ngạo Hàn, ai cũng không muốn tự mình ra tay trước, chỉ cảnh giác nhìn đối phương.

-Như thế nào ? Các ngươi không phải đều muốn giết ta sao ? Không phải là muốn trảm yêu trừ ma sao ? Sao lại chưa động thủ ? Các ngươi sợ hãi sao ? Sợ hãi ta! Hắc hắc, ha ha ha!

Mộ Dung Ngạo Hàn thoải mái cười to, giống nhưu tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn vậy.

Thiên Khung Đại Tôn và vài vị Đại Tôn khác vẻ mặt lạnh nhạt, không muốn ra tay. Còn đám cường giả vẫn tức giận như cũ như đều không có ý xuất thủ. Thực lực của Mộ Dung Ngạo Hàn ngày hôm nay đã sâu không lường được, nhưng thật ra cũng không phải là do lực lượng của hắn cường đại mà là do hắn chính là hóa thân Tà Ma, có vô số thủ đoạn, mặc dù là Đại Tôn cũng không dám tùy tiện xuất thủ, huống chi những người khác.

Hai bên giằng co, Thiên Khung Đại Tôn đột nhiên lên tiếng :

- Nơi này thật sự là Thiên Giới ?

- Thiên Giới ?

Ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Dung Ngạo Hàn chợt lóe quang mang, cười to không ngừng “

- Thiên Giới ? Nơi này là Thiên Giới ? Ha ha ha… Đúng vậy đúng vậy, nơi này thật sự là Thiên Giới trong truyền thuyết, có cả Hồng Mông, địa phương có vị trí cao nhất nữa. Hắc hắc hắc.

Thấy thần thái này của Mộ Dung Ngạo Hàn, mọi người đều nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy cổ quái.

- Hắc hắc hắc !

Sau khi cười to, Mộ Dung Ngạo Hàn khoạnh tay mà đứng :

- Các ngươi không phải đều muốn biết đáp án sao ? Tốt lắm, bản công tử liền từ bi nói cho các ngươi biết hết tất cả mọi việc.

Nghe được đối phương dễ dàng nói ra chân tướng, mọi người đều cảm giác không tin tưởng vào lỗ tai của mình.

Chỉ nghe Mộ Dung Ngạo Hàn cười lạnh nói :

- Địa phương các ngươi hiện tại đang đứng đây, cũng là nơi mà các ngươi gọi là Thiên Giới, chỉ có điều vào thời đại Thái Cổ Hồng Mông, chỗ này là tồn tại cao nhất của Vũ Trụ Thế Giới, mà chỗ ngồi này là Hồng Mồng đại điện, là nơi khởi nguồn căn nguyên của tất cả sinh mệnh.

Nghe Mộ Dung Ngạo Hàn nói, mọi người cảm giác mình như trở về với quá khứ, đến thời kỳ Thái Cổ Hồng Mông

Một tràng cảnh thần tích hiện ra trong đầu mọi người.

Bên trong Hỗn Độn không rõ năm tháng, khai thiên tích địa mở ra mười phương.

Thái Cổ Hồng Mông hóa vạn vật, nguồn gốc bắt đầu của sinh mệnh.

Thần linh khai sáng cho chúng sinh, đạo pháp xuất hiện từ đây.

Tìm hiểu âm dương, sinh ra lưỡng nghĩ, sinh tử tạo ra luân hồi.

Tà ma xuất thế loạn huyền cơ, vô số kiếp nạn giáng xuống nhân gian.

Từ lời nói của Mộ Dung Ngạo Hàn, mọi người liền hiểu quá trình diễn biến của thiên địa, đồng thời cũng hiểu được nơi này là địa phương nào.

Thiên địa thuở sơ khai, hóa thành thập phương thế giới, thời điểm này thiên địa giao hòa, mở mang vô tận, vạn vật đều hài hòa, cả thế giới tràn ngập sinh cơ. Mà nơi này là thế giới trung ương, nguồn gốc của sự sống. Bất kỳ một sinh linh nào, một khi trở nên siêu việt đạt thành Thiên Đạo, thành tựu đại năng, sẽ đến nơi này, tiếp nhận Hồng Mông chi nguyên tẩy lễ, hóa phàm thành thánh, trở thành thánh nhân của thiên địa. Chỉ tiếc là con người lòng tham vô đáy, trường sinh vĩnh hằng không chỉ là giấc mộng phàm nhân mới có, mà ngay các bậc đại năng cũng tồn tại.

Cái gì mà tiên ma chi tranh, cái gì mà thần ma đại chiến, tất cả đều là tranh đoạt Hồng Mông chi nguyên, thế lực khắp nơi đều ra tay, hỗn loạn không ngừng. Bởi vậy, nơi Hồng Mông này liền biến thành căn nguyên của tất cả tai nạn và rắc rối,

Bất đắc dĩ, Thái Cổ Đại Năng tập hợp lực mọi người lại, đem thập phương thế giới tính cả Hồng Mông,tà ma chi linh cùng nhau phong ấn, chỉ để lại một khối đại lục ở thế gian, để trăm vạn chúng sinh tự tu dưỡng. Bởi thế, Thần Yêu Ma cùng nhau tồn tại, cường giả thiên đạo san sát, được đời sau gọi là “Hồng Hoang”

Hồng vì quá rộng lớn, Hoang là vì vô tận, hai chữ Hồng Hoang này là chỉ thế giới rộng lớn vô tận.

Đại kiếp nạn trôi qua, vạn vật tiếp tục sinh tồn.

Nhưng mà trăm ngàn năm sau, phân tranh lại nổi lên, Hồng Hoạng lại diễn ra loạn tượng tà mà chi linh đồ sát tứ phương. Lúc ấy, Đại Năng không đành lòng nhìn chúng sinh chịu khổ, sử dụng vô thần thần uy đem tà ma chi linh phong ấn xuống dưới Bất Chu Sơn, cũng chính là Cốt Mộ ngày nay.

Mọi người truyền ngôn, vượt qua được Kình Thiên Chi Trụ sẽ đến được Thiên Giới, lúc này xem ra lời ấy chỉ là giả, nếu không tại sao qua ngàn vạn năm, vô số tu sĩ hy sinh thân mình tiến vào đây, cuối cùng đều biến thành một lũ tàn hồn.

Hồng Mông đại điện trước mắt, chính là trung tâm của Hồng Mông, tử quang bắn từ bên trong ra ngoài chính là Hồng Mông chi nguyên.

Cõ lẽ mọi người đối với nơi đây là gì không rõ, thì cũng chỉ hơi rung động mà thôi, nhưng khi nghe được Hồng Mông chi nguyên chính là cơ hội để trường sinh vĩnh hằng, thì một loại dục vọng mãnh liệt đánh sâu vào phòng tuyến cảnh giác của tất cả.

Trường sinh vĩnh hằng chính là ước mơ tha thiết của người tu hành, là niệm tường cầu mà không được, vì nó mà họ đã trả giá rất nhiều. Hôm nay, hấp dẫn cực lớn này lại phơi bày trước mặt họ, là sao để cho bọn họ có thể duy trì tâm tình bình thản được đây ? 

Mộ Dung Ngạo Hàn nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, liền biết tất cả đã vào tròng.

Trong lòng âm thầm cười, Mộ Dung Ngạo Hàn tiếp tục nói :

Hồng Mông chi nguyên chính là căn nguyên sinh mệnh, thứ thiên địa nguyên từ mà các ngươi nói, cũng chỉ là một tia khí tức mà Hồng Mông chi nguyên tiết ra mà thôi… Mà không ! Ngay cả một tia cũng không được nữa ! Phàm là người được Hồng Mông chi nguyên tẩy lễ, rửa tội sẽ trường sinh bất lão, cùng tồn tại với trời đất, có thể có lực lượng mạnh nhất, làm chủ tất cả mọi thứ trong thiên địa này.

Than âm của Mộ Dung Ngạo Hàn tràn ngập hấp dẫn, thậm chí ngay trên mặt hắn cũng lộ ra dục vọng mãnh liệt.

Nghe xong lời này, mọi người đều thất thần thật lâu.

- Mộ Dung huynh nói Hồng Mông chi nguyên kia thật sự là quá tốt đẹp, vậy sao bản thân các hạ vẫn chưa đi vào ?

Một thanh âm cao vút truyền vào tai, giống như một tiếng chuông thật lớn gõ vào lòng mọi người, khiến cho cảm xúc của mọi người dần bình phục lại.

Quay đầu sang nhìn, thì người vừa lên tiếng chính là Thiết Huyết.

Thiên Khung và vài vị Đại Tôn khác thấy tình hình này, không khỏi nhìn Thiết Huyết bằng con mắt khác, đồng thời còn thêm vài phần coi trọng.

Trên thực tế, Thiết Huyết có thể không bị tà ma hấp dẫn, hơn nữa còn ngăn cản được tình hình, như vậy không chứng tỏ định lực của hắn thâm hậu hơn các vị Đại Tôn, mà là bởi vì hắn đối với trường sinh vĩnh hằng không hề xem trọng. Dù sao, thứ mà Thiết Huyết tôn thờ ở đời người, đó chính là được sống vui vẻ, thoải mái ân cừu, nếu như tầm thường vô vi, mặc dù được trường sinh thì có gì tốt ? Huống chi, thứ mà Thiết Huyết tu luyện chính là ma công chính tông, bản thân tức là ma, đã ngưng tụ ra thông đạo Ma Giới, có thể nói là bách tà bất xâm, đương nhiên có thể duy trì tỉnh táo.

- Đi vào ?

Ánh mắt rét lạnh của Mộ Dung Ngạo liếc về Thiết Huyết, trong lòng đột nhiên nhảy dưng, giống như ở nơi nào đó sâu trong linh hồn bị kích động:

- Nơi này là Thế Giới chi tâm, vũ trụ chi cực, nếu như không có đại kiếp nạn, thì con kiến như ngươi có thể đến được đây ?

Dừng một chút, thái độ của Mộ Dung Ngạo Hàn bỗng chuyển biến, noi :

- Thế nào ? Các ngươi có hứng thú liên thủ cùng bản công tử hay không, hợp sức đem cánh cửa này mở ra ?

Hết việc, giọng điệu Mộ Dung Ngạo Hàn vẫn bình thàn, nhưng sự cao ngạo trong lòng thì không hề giảm, ở trong mắt hắn cái gì mà thiên đạo cường giả, cái gì mà Đại Tôn một phương, tất cả đều là con kiến hôi, nếu là thời kỳ tà ma toàn thịnh, mình một hơi là có thể khiến bọn họ đi vào chỗ chết, bây giờ cùng nhau hợp tác đã là ban ơn rất lớn rồi.

Vừa dứt lời, mọi người liền chuyển suy nghĩ về Hồng Mông đại điện, không khí lâm vào trầm mặc.

 Chương 172 : Dữ ma vi đội ( Cùng đội ngũ với ma )

Tà ma chính là tà ác nhất, dơ bẩn nhất thế gian, thân là Đại Tôn sao có cùng tà ma hợp tác ? Nhưng bây giờ vì trường sinh mà bọn hắn không hề từ chối, đừng nói chỉ là hợp tác, cho dù bản thân có biến thành ác ma bọn hắn cũng cam long không hối tiếc.

Tất nhiên, người ở đây ai không phải là nhân vật nhất đẳng của Tu Hành Giới, bọn họ đều có kiêu ngạo và thận trọng, cũng chính vì hai thứ này nên đối với lời đề nghị hấp dẫn này họ vẫn còn duy trì được một chút tỉnh táo.

Thấy mọi người trầm mặc không nói, Mộ Dung Ngạo Hàn mất dần kiên nhẫn, hắn có thể cảm giác được ở bên trong Hồng Mông đại điện kia, có một đạo hơi thở linh hồn đang tồn tại, cho nên càng kéo dài thời gian thì lợi ích bản thân hắn nhận được sẽ càng giảm.

- Như thế nào ? Bản công tử đã hạ mình trước, các ngươi còn do dự gì ?

Sắc mặt Mộ Dung Ngạo Hàn dần lạnh nhạt nói :

- Đã có người xâm nhập vào Hồng Mông đại điện, các người ở đây trì hoãn, đến lúc đạt được chỗ tốt thì cũng không có nhiều đâu.

- Cái gì ? Bên trong có người ?

- Sao có thể ?

- Ai ở bên trong ?

Mọi người nghe vậy đều kinh hãi, trên mặt lộ vẻ không tin tưởng.

Sau khi bọn họ tiến vào Cốt Mộ, thật vất vả mới còn sống đến giờ, hơn nữa sau khi Thiên Duy Chi Môn mở ra, cả đám bọn họ cùng tiến vào vùng đất Hồng Mông này, ngoại trừ Mộ Dung Ngạo Hàn, thì ở đây không gặp ai khác…Làm sao lại có người bên trong Hồng Mông đại điện ? Là ai ở bên trong ?

- Như thế nào ? Kinh ngạc ? Sốt ruột ?

Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Mộ Dung Ngạo Hàn cười lạnh nói :

- Bản công tử vốn là Tà linh chi thân, có thể bất tử bất diệt, còn các ngươi chỉ là thân thể phàm thai, chỉ sợ qua trăm ngàn năm sau đều hóa thành bụi đất, nếu như các ngươi còn sống đi ra chỗ này, chúng ta cùng nhìn xem, đến cuối cùng ai sẽ chết trước.

Một câu cuối của Mộ Dung Ngạo Hàn, giống như một cái dùi nhọn đâm sâu vào tâm khảm mọi người, nhất là mấy vị Thiên Khung Đại Tôn, mấy người bọn họ tu hành mấy trăm năm, trên con đường ấy không biết đã phải trả qua bao nhiêu hung hiểm và trở ngại, trả qua thiên tân vạn khổ mới thành tựu Đại Tôn, làm sao cam lòng cứ thế chết đi, hóa thành bụi phấn được.

Sống càng lâu thì lại càng sợ chết, lời này chưa hẳn là phóng đại, nhất là lúc Vô Danh Đại Tôn viên tịch trước đó, sự đáng sợ của tử vong này, bọn họ không hề muốn thử, cho nên càng kiên định với tín niệm trường sinh của họ.

Chính cũng tốt, mà tà cũng vậy, nếu như không còn mạng để sống thì lý tưởng để làm gì ? Còn tranh giành lợi ích và quyền lợi để làm gì ?

Bọn người Lê trưởng lão mặt vẫn không chút biến hóa, trên mặt vài vị Đại Tôn cũng không nhìn ra biến hóa gì.

Một lát sau, Nguyên Hoang Đại Tôn đột nhiên mở miệng, hừ lạnh nói :

- Chư vị đừng nghe tên tiểu từ này nói loạn, người này là hóa thân Tà Ma, trong lòng sao có ý tốt được. Hồng Mông đại điện này quả thật cổ quái, chắc chắn là hắn muốn lợi dụng chúng ta để đón đỡ tai kiếp, sau đó độc chiếm Hồng Mông chi nguyên, mọi người phải cẩn thận quỷ kế của hắn, hừ !

- Con kiến vô tri !

Sắc mặt Mộ Dung Ngạo Hàn trầm xuống, hàn quang thấp thoáng trong mắt, cười quái dị nói :

- Ngươi nếu khôn tin, vật hãy thử xem tự bản thân mình có thể mở được cánh cửa kia không, hắc hắc hắc !

Mọi người đều nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đều nhìn về hướng các vị Đại Tôn.

Theo thời gian trôi qua một tia sáng tím bắn ra từ trong đại địa dần tiêu tán.

Các vị Đại Tôn cảm thấy được biến hóa này, liền sinh ra một cảm giác hốt hoảng. Ngay cả chính bản thân họ cũng không nhận ra được, kỳ thật tâm cảnh của bọ họ đã bắt đầu rối loạn.

Cái gì mà âm mưu quỷ kế, cái gì mà nhân phẩm đạo đức, so sánh với trường sinh bất tử thì tất cả chỉ như mây bay gió thoảng mà thôi.

Hồng Mông chi nguyên dần yếu bớt, hy vọng trường sinh bất từ dường như cũng nhỏ dần.

Lời nói của Mộ Dung Ngao Hàn vừa rồi không sai chút nào, Tà Ma chi linh bất tử bất diệt, bản thân chính là tồn tại vĩnh hằng, còn bọn họ đây chỉ là những thân thể phàm thai, sớm hay muộn thì cũng phải chịu cảnh diệt vong.

Vì thế mà khát vọng ẩn sâu trong lòng mấy vị Thiên Khung Đại Tôn cuối cùng đã bùng phát, đã không thể dập tắt !

Nói tóm lại, bọn họ không thể so sánh với Mộ Dung Ngạo Hàn, bọn họ không chờ nổi, cho dù biết rõ đối phương bố trí bẫy rập thì bọn họ cũng bắt buộc phải nhảy vào.

Hoàn toàn bị dục vọng khống chế, nhưng vẫn còn một vài vị Đại Tôn vẫn còn chút lý trí, nên chưa chịu gật đầu.

- Vậy thì thử chút xem sao ?

Nguyên Hoang Đại Tôn bước đến phía trước Hồng Mông đại điện, hướng đại môn đánh ra một quyền.

Lực lượng cuồn cuồn giống như thái sơn áp xuống đại hải !

- Phốc !

Một tiếng vang trầm đục, đại một không sứt mẻ chút nào, ngược lại Nguyên Hoang Đại Tôn lại bị một cỗ lực lượng thần bí bất ngờ đánh bay ra ngoài. Thậm chí cả thế giới lực của bản thân cũng xuýt chút nữa tán loạn.

- Cái gì ?

Mọi người đều kinh ngạc khó hiểu, không tự giác lui lại mấy trượng, cách xa một chút Hồng Mông đại điện, nhất là mấy cường giả Thiên Đạo đỉnh phong, vẻ mặt như đang đối diện cùng Hoang Man mãnh thú vậy.

Làm sao mà không sợ hãi được ? Ngay cả Nguyên Hoang Đại Tôn cũng bị đánh bay nói gì đến tu sĩ dưới Đại Tôn.

Nguyên Hoang Đại Tôn lại đứng dậy, huyết khí dần bình phục. Nhìn vào cánh cửa cực lớn của Hồng Mông đại điện mà hắn không thể tin được, trong lòng không biết phải nói gì. Một chiêu, thoáng cái đã khiến mình chịu nhục, lưc lượng này cuối cùng là gì ? Nếu như Hồng Mông đại điện biết chủ động công kích thì Nguyên Hoang Đại Tôn sợ rằng mình đã hồn phi phách tán.

Lại một hồi trầm mặc, vài vị Đại Tôn mày mặt nhăn nhó.

Thiên Khung Đại Tôn theo bản năng liếc nhìn Minh Huyễn Đại Tôn, dù sao đối phương cũng được xem là có thực lực cực mạnh trong đám người, chỉ tiếc là Minh Huyễn Đại Tôn được mặt nạ bảy màu che giấu, nên Thiên Khung Đại Tôn không thể nhìn ra chút manh mối nào.

Rơi vào đường cùng, Thiên Khung Đại Tôn liền chuyển hướng về Mộ Dung Ngạo Hàn nói :

- Hồng Mông chi nguyên chính là thiên địa chí bảo, chúng ta đều biết là vậy, chẳng qua các hạ cũng không muốn cướp làm của riêng sao ? Ít nhất thì cũng không thoải mái như lời các hạ nói, có thể không cần đi vào được ?

- Hừ !

Vẻ mặt Mộ Dung Ngạo Hàn khinh thường nói :

- Lão gia hỏa, không cần phải thăm dò ta, bản công tử tất nhiên cùng muốn có Hồng Mông chi nguyên, nhưng cho dù ta không chiếm được thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn, cùng lắm là nghĩ cách khác để khôi phục lực lượng thôi, mà cả đám các ngươi tất nhiên sẽ không chết tử tế được.c

Những lời này thật sự thoải mái, trên thực tế Mộ Dung Ngạo Hàn so với bất kỳ ai còn sốt ruột hơn. Ở sâu trong linh hồn hắn, Tà Ma chi linh đang liên tục kêu gọi. Hồng Mông chi nguyên không chỉ là Sinh Mệnh chi nguyên mà đồng dạng có Lực Lượng chi nguyên, chỉ cần tìm được vật này, hắn không những chắc chắn khôi phục lại lực lượng ban đầu mà còn có thể đột phá rào cản thiên địa, siêu thoát tam giới, đạt được thành tựu cao nhất là Tà Thánh.

Đến lúc đó, cho dù thiên địa có tan vỡ, vũ trụ hủy diệt thì bản thân Mộ Dung Ngạo Hàn hắn vẫn có thể vĩnh hằng bất hủ.

Không tìm được đáp án mong muốn, Thiên Khung Đại Tôn sao lại không biết Mộ Dung Ngạo Hàn là hóa thân tà ma, làm sao có thể dễ dàng lộ ra tâm tư bản thân ! Hắn vừa hỏi như vậy, chỉ là để tìm được một chút phương hướng từ lời nói của đối phương, hai là để hiểu rõ hư thực của Hồng Mông đại điện, hợp tác thì cũng không phải là không được, chính là hắn không xác định được bên trong Hồng Mông này cuối cùng là hung hiểm đến đâu, nếu như tùy tiện ra tay, chỉ sợ mắc bẫy của đối phương.

Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, nhiều Đại Tôn cường giả như vậy. bọn họ cũng không hề lo sợ Mộ Dung Ngạo Hàn sẽ bất ngờ phản bội.

Tâm tư xoay chuyển, Thiên Khung Đại Tôn cùng vài vị Đại Tôn khác trao đổi ánh mắt.

 Chương 173 : Hãm trận

Vài vị Đại Tôn trao đổi với nhau rồi khẽ gật đầu, tất nhiên bọn họ đã tìm xác định được phương án..

- Các hạ muốn như thế nào ?

Vẫn là Thiên Khung Đại Tôn đại diện nói.

Mộ Dung Ngạo Hàn nghe xong, lộ ra nụ cười tà dị nói :

- Bản công tử lúc nãy đã nói qua, hơn nữa các ngươi cũng đã thử qua, tuy nói Hồng Mông đại điện này đã bị tàn phá, nhưng muốn lấy thực lực một người mở ra là không thể. Nếu muốn lay động được đại môn, nhất định mọi người phải hợp lực, nếu không là tự mình tìm chết, mấy người các ngươi tuy chỉ là cảnh giới Đại Tôn, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể.

Sắc mặt Thiên Khung Đại Tôn tối sầm, trong lời nói của đối phương tràn ngập ý khinh thường.

Dừng một chút, Mộ Dung Ngạo Hàn nét mặt nghiêm nghị nói :

- Đợi ta trụ lại lực phản trấn của Hồng Mông đại điện, các ngươi chỉ việc tập trung lực lượng, sau đó cùng đánh mở đại môn này, ai có ý kiến gì không ?

Vài vị Đại Tôn liếc nhìn nhau, không ai có ý phản đối, dù sao không cần bọ họ trực tiếp gánh chịu uy thế của Hồng Mông đại điện cho nên không cần sợ nguy hiểm gì đến tính mệnh, chỉ là cần bọ họ bỏ ra nhiều sức lực một chút, chả có gì ghê gớm cả.

Thấy đối phương đồng ý với kế hoạch của mình, Mộ Dung Ngạo Hàn âm thầm cười lạnh, chẳng qua cũng chỉ là một bọn giả dối xấu xa mà thôi, bản công tử chỉ cần giở ra một kế nhỏ, các ngươi đều ngoan ngoãn nghe theo. Trên trời dưới đất này chỉ có bản công tử mới là chúa tể chân chính của cả thế giới.

Suy nghĩ trong đầu lướt qua, Mộ Dung Ngạo Hàn mở bàn tay ra, một đạo huyền quang dần ngưng tụ thành hình.

- Đi !

Một tiếng hét lớn vang lên, chỉ thấy Mộ Dung Ngạo Hàn đem đạo huyền quang hắc ám trong lòng bàn tay đánh mạnh về phía đại môn Hồng Mông đại điện.

- Ầm ! Ầm ! Ầm!

Đại môn khẽ rung động, một cỗ lực lượng giống như thái sơn áp đỉnh đánh về phía Mộ Dung Ngạo Hàn.

- Lúc này còn chưa ra tay thì đợi lúc nào nữa !

Nghe được thanh âm của Mộ Dung Ngạo Hàn truyền đến, mấy vị Đại Tôn lập tức có phản ứng, đều tự vận chuyển thế giới lực bản thân, cuồn cuộn liên tục truyền vào dạo huyền quang hắc se ở trên đại môn.

Đạo huyền quang hắc se kia cũng không biết làm từ vật gì, sau khi hấp thụ lực lượng của vài vị Đại Tôn, giống như bọt biển càng lúc càng phình to ra, hầu như không có gì là không hấp thu được.

Thiết Huyết thấy vậy, cảm giác có chút kỳ quái, vì thế nhỏ giọng truyền âm cho Lê trưởng lão, nói ra suy nghĩ của mình.

Lê trường lão và Phượng trưởng lão tất nhiên cũng cảm giác được gì đó, chân mày nhăn lại, cảm giác có gì đó không đúng nhưng lại không thể nói rõ nguyên nhân, đành phải im lặng quan sát.

Hình như đang phải chịu áp lực rất lớn, sắc mặt Mộ Dung Ngạo Hàn dần tái đi, mồ hôi chảy ra như mưa.

Mọi người thấy cảnh tượng này, liền an tâm hơn nhiều, không quản Hồng Mông đại điện có mở ra được không, thì ít nhất thực lực của Mộ Dung Ngạo Hàn đã suy yếu là chắc chắn.

Theo lực lượng ngưng tụ càng nhiều, huyền se hắc quang càng lúc càng lớn, gần như đã gần bằng một phần ba đại môn.

- Phá cho ta ! Phá ! Phá !

Khuôn mặt Mộ Dung Ngạo Hàn vặn vẹo, dữ tợn hét lớn, huyền quang hắc se cứ thể mà ầm ầm nổ mạnh !

- Ầm !

Một tiếng nổ lớn vang lên, thiên địa chấn động, rung động cực mạnh, cả Thiên Tinh Giới cũng lay động theo tiếng nổ này.

Đại môn của Hồng Mông đại điện cứ thế mà bị phá, cuối cùng đã mở ra một khe hở cực nhỏ.

Mọi người thấy vậy, trên mặt đều lộ vẻ vui mừng, lập tức theo dẫn dắt của mấy vị Đại Tôn, sôi nổi đi về hướng Hồng Mông đại điện. Trong lòng họ như có lửa đốt, cũng không để ý đến khóe miệng Mộ Dung Ngạo Hàn ở bên cạnh đang âm thầm cười lạnh.

Cơ hội trường sinh ở ngay trước mắt, cho dù là Đại Tôn cũng khó mà bình tĩnh được.

Mọi người bay nhanh qua, nhưng khi bọn họ gần sát đại môn Hồng Mông đại điện, một bàn tay khổng lồ từ nền đất trước đại môn xuất hiện, chụp xuống mọi ngươi giống như chụp con muỗi vậy.

Một chưởng nhìn như tùy ý này, lại ngưng tụ lực lượng vô cùng, thậm chí là diễn biến theo quy tắc của thiên địa đại đạo.

- Không tốt!

Xuất hiện biến cố bất ngờm vài vị Đại Tôn liền liên thủ chống đỡ.

Nhân cơ hội này, Mộ Dung Ngạo Hàn tất nhiên là không chút khách khí bỏ đá xuống giếng.

- Hắc hắc hắc ! Các ngươi không phải tin tưởng bản công tử sẽ vì người mà quên mình chứ ? Vừa rồi bản công tử vất vả như thế, chẳng qua là vì tế tự tử linh thôi…

Nghe được lời chế nhạo này của Mộ Dung Ngạo Hàn, mọi người đang cực khổ chống cự cũng cảm thấy thẹn quá thành giận, nhưng lúc này bọn họ không thể ra tay được, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn đối phương. Nếu ánh mắt có thể ép chết người, thì lúc này sợ rằng Mộ Dung Ngạo Hàn ngay cả tro cũng không còn.

- Nghiệt chướng !

- Đê tiện vô sỉ

Tiếng quát mắng vang lên không ngừng, Mộ Dung Ngạo Hàn nghe xong cười không ngừng nói :

- Ta là hóa thân Tà Ma, các ngươi càng chửi ta ác độc thì ta càng thích, chửi rất tốt, tiếp tục chửi đi a ! Ha ha haha !

- Á !

Mọi người đang quát mắng Mộ Dung Ngạo Hàn, bị lời nói này làm cho nghẹn lời.

Ngay sau đó, từ mi tâm Mộ Dung Ngạo Hàn ngưng tụ ra một đạo hắc mang, nhập vào bên trong Thiên Tinh dưới chân.

- Thiên địa hữu linh, chí âm chí cực, thập phương ngưng tụ, tà linh vĩnh sinh…

-Tà Linh khổng thể bị khinh nhờ, Tà Linh bất tử bất diệt, oan hồn từ Cốt Mộ đến đây, hãy thôn mấy mấy kẻ dám khinh nhờ Tà Linh này, làm cho bọn chúng suốt đời suốt kiếp đều không được siêu sinh, vĩnh viễn chìm trong Luân Hồi.

- Trầm Luân… Trầm Luân !

Một đoạn văn tế cổ được Mộ Dung Ngạo Hàn niệm lên, thanh âm nhịp điệu giống như tiếng gọi của tử vong, tiếng gọi từ vùng đất tà ác.

Vài vị Đại Tôn hợp lực phát ra một kích, đẩy lui cự chưởng, còn chưa để cho họ kịp hồi khí, liền nghe được thanh âm tế tự của Mộ Dung Ngạo Hàn.

Mặt đất nền phía dưới của Thiên Ti, phóng ra từng đạo khói đem, bao phủ mọi người vào bên trong.

- Không cam lòng ! Thống khổ ! Bi thương ! Tuyệt vọng !

Từng đạo ý chý hủ bại, sa đọa khổng lổ ngưng tụ thành, ăn mòn dần dần tâm trí, mấy cái tử linh này đều là từ ngàn vạn năm trước. Bên trong đó toàn là cường giả, thậm chí còn có vài cao thủ cảnh giới Đại Tôn.

Đối diện cảnh tượng như thế, mọi người đều kinh hãi tuyệt vọng.

- Nghiệt chướng ! Ngươi dám lừa ta ?

Nguyên Hoang tức giận hét lớn, Mộ Dung Ngạo Hàn tùy ý đáp lời :

- Ha ha ha! Cái gì mà Đại Tôn chứ ? Chẳng qua chỉ là một đám tư lợi, một đám gia hỏa tham lam thành tính, nếu trong lòng các ngươi không có dục vọng thì làm sao dễ dàng trúng kế của bản công tử chứ ? Ha ha ha ha!

- Ngươi…

Nguyên Hoang Đại Tôn còn muốn mắng tiếp, một đạo oan hồn đã bất ngờ đánh đến.

Ngưng cười, thanh âm lạnh giá đến tận xương cốt của Mộ Dung Ngạo Hàn vang lên :

- Vạn linh thành ma, oan hồn không tiêu tan, các ngươi hãy cứ ở đây chậm rãi hưởng thụ tư vị ở trong Địa Ngục, ngập trong Khổ Hải đi ! Đợi sau khi bản công tử luyện hóa Hồng Mông chi nguyên, lại đến thu thập các ngươi tiếp, đem bọn ngươi biến thành nô lệ con rối, vĩnh viễn tra tấn các ngươi, đây chính là trừng phạt cho tội khinh nhờ Tà Linh của các ngươi.

Nói xong, thân hình Mộ Dung Ngạo Hàn bay lên, xuyên qua khe hở đại môn Hồng Mông đại điện, vọt vào bên trong.

 Chương 174: Tứ phương trấn linh

Trơ mắt nhìn Mộ Dung Ngạo Hàn tiến vào Hồng Mông đại điện, mọi người lại thêm kinh sợ lẫn phẫn hận không thôi. Bọn họ hiện tại đều bị oán linh vây quanh, ốc còn không mang nổi ốc, làm sao mà có thể ngăn cản đối phương.

“Gia hỏa chết tiệt”

“Hỗn trướng!”

Vạn linh như ma, oan hồn không tiêu tan, tử linh ngưng tụ ngàn vạn năm, ngay lúc Mộ Dung Ngạo Hàn kêu gọi đều chậm rãi thức tỉnh.

Mọi người còn chưa kịp mắng, khói đen xung quanh không gian ngày càng đậm hơn, cái loại cảm giác ăn mòn này cũng ngày càng đặc hơn, nếu bản thân bọn họ không phải là hạng người có ý chí kiên định, chỉ sợ sớm đã bị oán niệm vô cùng vô tận này đồng hóa rồi. 

Nhưng mà, thời điểm mọi người ở đây đang đau khổ chống đỡ, cửa lớn Hồng Mông đại điện bắt đầu từng chút từng chút khép lại.

Con đường trường sinh, hung hiểm gian nan, từng bước kinh tâm!

Hôm nay có một cái thiên đại cơ duyên xảy ra trước mặt, nếu không thể bắt lấy, làm sao có thể can tâm?

Đúng vậy, thật sâu trong lòng mỗi người đều tràn ngập không cam lòng, nhất là trên bàu trời mấy vị đại tôn danh trấn từ xưa. Đợi mấy trăm năm, trải qua vô số gian khổ, mới đi tới bước này, nhưng trường sinh chi đạo ở trước mắt, bọn họ lại không cách nào chạm đến, cái loại tâm tình này so với giết sạch môn đồ của bọn họ còn khó chịu hơn.

“Không… Không thể mất cơ hội này! Không… Ta muốn trường sinh! Ta muốn vĩnh hằng!”

Từ nhẹ nhàng đến rít gào trong tuyệt vọng, Nguyên Hoang đại tôn hai mắt đỏ đậm, phẫn nộ cực điểm, nội tâm đã xuất hiện một loại dị dạng vặn vẹo, vì thế hắn bất chấp ngưng tụ lực lượng, tự thiêu đốt máu huyết, sau đó chợt bạo phát, ngạnh kháng đem không gian oán linh đang bao phủ xé mở một lỗ hổng.

Hy vọng như ở phía trước, Nguyên Hoang đại tôn hóa thành một đạo lưu quang hướng hồng mông đại điện phóng đi.

Nhìn thấy Nguyên Hoang đại tôn điên cuồng như vậy, vài vị đại tôn trên trời tức khắc tỉnh ngộ, lúc này làm sao dám giữ lại điều gì, nếu bỏ lỡ thiên đại cơ duyên này, sau này sợ là vô pháp có cửa trường sinh.

“Các ngươi chống đỡ một lát, đợi lão phu trở về sẽ cứu các ngươi ra vậy”.

Thương Khung Đại tôn quay đầu lại nói với mọi người trong thánh vực một tiếng, lập tức phun ra một ngụm nguyên lực, đem lá chắn phía trước mở ra một chỗ hổng

Ngay sau đó, Cực Kiếm đại tôn cùng Minh Huyễn đại tôn liên tiếp thi triển thủ đoạn, thoát vây mà ra.

Thánh Ngôn đại tôn thấy thế, ánh mắt đảo qua Thiên Nhất mỗ mỗ cùng môn nhân phía sau lại dặn dò, sau đó phá không mà đi.

Vài vị đại tôn trước sau đều ly khai, chỉ có Hiên Viên đại tôn vẫn như cũ ở trong oán linh đại trận, hắn nhìn bọn người Lê trưởng lão cách đó không xa, đôi mày gắt gao nhăn lại, mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.

“Lê trưởng lão, hiện tại chúng ta phải nên làm thế nào?

Phượng trưởng lão cười hỏi Lê trưởng lão, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.

Tuy rằng bọn họ mục đích đều không phải là trường sinh, nhưng bọ hắn muốn tìm kiếm thứ gì đó rất có khả năng ở trong tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội trước mắt.

“Không sao, chúng ta cũng đi theo”.

Lê trưởng lão khẽ gật gật đầu, không có chút khó xử. Trong tay hắn có Cửu cực đại la bàn có tác dụng hạn chế cấm chế này rất nhiều.

Dứt lời, Lê trưởng lão dùng Cửu cực đại la bàn mở ra một lỗ hổng trong lá chắn, sau đó mang theo Phượng trưởng lão đi vào trong đó.

Mà bên kia, mọi người thấy vậy liền muốn lợi dụng không gian khe hở để đi ra, không ngờ lại có đại lượng oán linh liên tục tiến tới, đem khe hở lấp đi, khiến cho mọi người không thể thoát khốn.

Thiếu đi vài vị đại tôn trấn áp, lại thêm hành động vừa rồi của các đại tôn chọc giận oán linh, từng đạo hận ý nồng đặc ùn ùn kéo đến, khiến cho nguyên khí không gian xung quanh bắt đầu trở nên cuồng bạo bất thường.

Oán niệm vô cùng vô tận làm tiêu hao ý chí mọi người, một loại tuyệt vọng lan tràn trong tâm lý mọi người

“Hiện tại nên làm cái gì bây giờ”

Chó chết, không ngờ mình lại chết như vậy ở đây!

Không cam lòng, mình không cam lòng a!

Đối với việc vài vị đại tôn hờ hững rời đi, mọi người có cảm giác như bị vứt bỏ, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng bi ai, nhưng bọn họ lại hết cách.

Đại tôn có theo đuổi của đại tôn, cứ như người đi đường không ai vì an nguy của con kiến mà dừng lại, thậm chí lúc cần thiệt, mọi người không do dự đạp lên con kiến để tiếp tục đi tiếp. Mà trong mắt đại tôn, những người bọn họ lại không khác với những con kiến.

Sinh mạng là vĩ đại, là trân quý, đồng dạng cũng là hèn mọn, là yếu ớt, tại đây là thế giới của cường giả, kẻ yếu chỉ có thể đau khổ giãy dụa, cứ cho bọn họ khó chịu không cam lòng, nhưng bọn hắn đã mất đi tư cách phản kháng, đây chính là sự thật đau khổ. 

“Hiên Viên, mau nghĩ biện pháp…”

Bạch Tố Vân đột nhiên hét lớn một tiếng, mọi người mới thanh tỉnh lại.

Hiên Viên… Hiên Viên đại tôn, đúng vậy Hiên Viên đại tôn còn ở đây, bọn họ có lẽ… Có lẽ … Có khả năng còn sống ly khai khỏi địa phương quỷ quái này.

Ánh mắt mọi người đều nhất tề dừng trên Hiên Viên đại tôn, đây là hi vọng cuối cùng của bọn hắn.

Hiên Viên đại tôn cũng không nghĩ tới vài vị đại tôn nói đi là đi, tùy ý để môn nhân mình bị nhốt ở tại địa phương hung hiển này, tình hình lúc này, nếu lại tiếp tục kéo dài, chỉ sợ những người này không đợi đại tôn về đã chết hết.

Hiện tại Hiên Viên đại tôn bất chấp thế lực, tông phái tranh đấu, chỉ thấy trầm ngâm trong thoáng chốc, đem thế giới lực trong người vận chuyển tới cực hạn!

Một người vì cả thế giới.

Chỉ thấy Hiên mắt trái Viên đại tôn tạo thành một đạo thanh quang làm người ta sợ hãi, chỗ được ánh mắt hắn bao phủ, một đạo bích chướng đem mọi người bao phủ…

Uy phong tập tích, lo lắng dào dạt

Mọi người cảm giác như mình vừa phảng phất như bị đưa đến thế giới khác, nơi này cứ biến hóa kỳ ảo khôn lường, cũng đem hết thảy oán linh ngăn cách bên ngoài, bao gồm vô số ý niệm tà ác.

Hiên Viện đại tôn lần đầu tiên trước mặt mọi người hiển lộ ra thực lực chân chính, mọi người ngoài kinh ngạc ca than, trong lòng nhất thời đồng lòng cảm kích.

“Tứ phương hữu linh, trấn áp chư thiên, đại đạo muôn đời, duy nhất vĩnh hằng!”

Theo tiếng xướng của Hiên Viên đại tôn, thế giới thần linh dần dần trở nên sáng ngời như ban ngày.

Phóng mắt nhìn lại, bốn thân ảnh khổng lồ phân biệt xuất hiện tại Đông Tây Nam Bắc bốn phương hướng, đợi mọi người nhìn lên, mặt Đông Bạch Hổ gào thét, cuồng phong liên tục; phía Nam Huyền Vũ to lớn như núi; phía Tây Thanh Long cao lớn, giương nanh múa vuốt; phía Bắc Chu Tước hót vang, lửa ngập trời.

Đây là bên trong truyền thuyết, Tứ linh thánh thú trấn áp bốn phương trời, che chở vạn vật sinh linh.

Ai cũng không nghĩ tới, bên trong thế giới của Hiên Viên đại tôn, lại có tứ linh trấn thủ, thực lực như vậy, chỉ sợ so với các đại tôn đỉnh cao không hề yếu hơn, sau một thời gian, Hiên Viên đại tôn nói không chừng có thể trở thành siêu việt Thiên đạo tồn tại.

“Rắc rắc!”

Mọi người ở đây cho rằng đây là là lúc thở phào, lá chắn che chở kia bỗng dưng xuất hiện từng đạo vết rách, tựa hồ sắp bị vỡ vụn.

Thấy cảnh tượng như vậy, mọi người đều kinh hải, liên tục nhìn về phía Hiên Viên đại tôn. Mà Hiên Viên đại tôn đồng dạng sắc mặt đại biến, hai bên thái dương đổ mồ hôi, như đang thừa nhận áp lực cực lớn

Đúng vậy, bọn họ vẫn là xem nhẹ thủ đoạn của Mộ Dung Ngạo Hàn, đây là Mộ Dung Ngạo Hàn cùng tà linh dung hợp, bày ra tà linh đại trận tự nhiên quỷ dị đa đoan, uy lực vô cùng. Hơn nữa, chỗ này của tà linh đại trận cùng cốt mộ tương liên, trong đó lại ngưng tụ ngàn vạn năm oán niệm của cường giả, cỗ ý chí khổng lồ như thế, há một người lại có thể chống lại. Huống chi, Hiên Viên đại tôn thế giới thành hình không lâu, mặc dù tiềm lực rất lớn, nhưng mà sao có thể chống lại ngoại lực tàn phá như vậy.

Mắt thấy lá chắn muốn vỡ tan, mắt trái Hiên Viên đại tôn lại lóe lên, thế giới lực nồng hậu lại tràn ngập hướng về tứ phương, không gian xung quanh lại ổn định trở lại.

Chỉ có điều vẫn không thể kiên trì được bao lâu, Hiên Viên đại tôn nói ngay: “Trận này phi thường tà dị, lão phu một người không đủ lực ngăn cản, còn nhờ các vị đồng đạo giúp ta một tay…”

Nói xong, Hiên Viên đại tôn mắt trái nội liễm thanh quang, ngay ở trung ương không gian, lật tay đánh ra bốn đạo ấn quyết, phân biệt chỉ hướng Đông Tây Nam Bắc, bốn phương vị, đúng là nơi của tứ linh thánh thú.

Nắm được ấn quyết, tứ linh thánh thú khí thế tăng vọt, giống như chân chính vật sống bình thường, phi thường linh động.

Mọi người chỉ thấy nội tâm rung động, lại nghe Hiên Viên đại tôn tiếp tục nói: “Đây là chân linh thánh thú, có thế trấn áp bốn phương trời, bất quá, lực lượng hiện tại của lão phu, chống đỡ không được bao lâu, cho nên cần mọi người thủ các nơi, vì chân linh mà vận chuyển nguyên khí tới.”

“Hiên Viên, ta đến giúp ngươi…”

Bạch Tố Vân hiểu được tình thế nghiêm trọng, không chút do dự hướng tới mặt Đông chạy như bay.

Mọi người còn lại đều nhìn nhau, tự phân tán ra tứ phương.

 Chương 175: Tranh Đoạt

Bốn đại thân khu như thủ hộ thần đứng tại bốn phương, trấn áp hết thảy mọi thứ.

Phía dưới tứ linh thánh thú, tất cả đồng tâm hiệp lực, đem nguyên khí toàn thân quán chú vào thân thể thánh thú, duy trì chân linh của thánh thú không bị tiêu tan.

Phía đông là nơi cường giả tụ tập nhiều nhất, có Bạch Tố Vân, Tả Tâm Minh, Phong Viêm, Phong Đạo Huyền, Hạng Bá Thiên, Yến Bắc Kình thuộc Ẩn Tông của Thánh Vực, thêm cả những cao thủ Ma Môn đã ước định trước đó là Hầu Quân Lâu, Độc Cô Vô Phong. So với phía đông thì phía nam có hơi ít cường giả hơn một chút, bao gồm đám người Ngữ Phi Tuyệt của Ma Môn thì còn có Cửu Di bộ lạc Sở Việt, Hạ Hầu Đan và Hình Cửu Anh. Phía tây thì có Nguyễn Minh Bảo cầm đầu, dẫn theo Thiên Tuyết Lĩnh Tứ Đại Thiên Vương. Còn phía bắc thì chỉ có Thiên Nhất, Hàn Băng, Tiết Thiên Lan ba người.

Là tán tu cho nên Thủy Thiện biết giờ phút này mình không thể không đếm xỉa đến, vì thế, ngẫm nghĩ một lát hắn liền bay về phía Thiên Môn.

- Tiết Đế, ta đến giúp ngươi đây

Thấy Thủy Thiện tới hỗ trợ, người Thiên Nhất nhẹ nhàng thở ra, mà Tiết Thiên Lan thì khẽ gật đầu, không hề lộ ra cảm xúc khác thường nào.

Tứ linh trấn thủ, không gian dần dần ổn định lại.

Hiên Viên Đại Tôn từ từ thở ra, vẫn vận chuyển thế giới lực như trước, lẳng lặng nhập định.

- Ầm!

Đại môn của Hồng Mông Đại Điện cuối cùng cũng khép lại, cấm chế xung quanh cũng khôi phục như thường.

Lúc này, tử sắc đã bao phủ bên trong điện, đám người Thiên Khung Đại Tôn tụ tập ở một bên, lạnh lung nhìn vào cột sáng tử sắc ở trung ương điện phủ, trong long đầy rung động.

Tráng lệ! Cao quý! Thần bí!

Không ai có thể dùng ngôn ngữ đến miêu tả được cảnh tượng mà họ đang thấy, bên trong cột sáng màu tím, một hạt bụi nhỏ đang phát sáng như một viên mầm mống của sinh mệnh, ẩn chứa trong đó là sinh cơ vô hạn.

Chắc chắn đây là Hồng Mông Chi Nguyên theo như lời của Mộ Dung Ngạo hàn!

Dùng sức hấp thụ, mọi người cảm nhận được một cỗ sinh cơ khổng lồ đang chuyển vào cơ thể, quả như ăn tiên đan thần dược, kinh mạch giãn ra, tràn đầy sức sống. Nhưng càng làm mọi người thấy khó tin chính là tử khí tụ tập trong cơ thể mấy trăm năm đang dần dần tiêu tán, hóa thành sinh mệnh nguyên khí hùng hậu.

Đúng vậy, là sinh mệnh nguyên khí, căn bản của vạn vật sinh linh.

Lúc sinh linh lớn dần thì sinh mệnh nguyên khí trong cơ thể sẽ bị tiêu hao dần dần, cuối cùng chuyển hóa thành tử khí, khi sinh cơ trong cơ thể hao hết, toàn bộ biến thành tử khí thì sinh mệnh của sinh linh đó cũng kết thúc, không có sinh linh nào ngoại lệ. Cho dù Đại Tôn có thể diễn biến thế giới, có lực lượng tối cao có thể trì hoãn được tiêu hao của sinh mệnh nguyên khí, nhưng bọn hắn cũng không thể chống lại sự ăn mòn của thời gian, Vô Danh Đại Tôn chính là một ví dụ. Mà Hồng Mông Chi Nguyên xuất hiện cũng khiến bọn họ có hy vọng trường sinh bất tử, thậm chí là vĩnh hằng bất diệt.

Có lợi ích tốt như thế, ai cũng không thể buông tha loại cơ duyên ngàn năm có một này nên bọn hắn vội vàng vận chuyển thế giới lực, thi triển thủ đoạn để chiếm Hồng Mông Chi Nguyên thành của mình.

Sinh Mệnh đang bị xói mòn đang khôi phục, lực lượng tăng lên bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy, cảm giác này thật tuyệt vời!

Nhưng khi mọi người đang chìm đắm trong bầu không khí tuyệt vời này thì một đạo khí thế đầy bạo ngược điên cuồng thổi đến, đem bọn họ bao phủ trong đó, ngăn cách mọi thứ ở bên ngoài khiến bọn họ không thể hấp thu Hồng Mông Chi Nguyên.

Đáng chết! Sao lại quên tên đại ma đầu Mộ Dung Ngạo Hàn đang ở đây!

Mọi người chưa kịp tỉnh lại thì một âm thanh đầy oán độc, phẫn nộ vang lên bên tai.

- Mấy lão bất tử các người lại dám đoạt Hồng Mông Chi Nguyên với bản công tử, ta muốn các người chết không tử tế!

- Giết giết giết!

Cực độ phẫn nộ khiến ma tâm của Mộ Dung Ngạo Hàn tăng lên, khuôn mặt vặn vẹo cực độ, lộ ra biểu tình vô cùng dữ tợn. Trong tiếng gầm gừ, một đạo bóng đen cự đại hiện ra sau lưng Mộ Dung Ngạo Hàn, giương nanh múa vuốt đánh tới phía đám người Thương Khung Đại Tôn.

- Ầm!

Hắc sắc cự ảnh như tà ma hóa thân, từ trên trời giáng xuống, gắt gao áp chế đám người Thiên Khung Đại Tôn.

Cùng lúc đó, Mộ Dung Ngạo Hàn lộ ra ánh mắt tham lam, nhìn vào Hồng Mông Chi Nguyên, sau đó phi thân nhảy vào.

- Tư tư tư!

Tử mang hóa thành từng đại lôi đình như ngón tay, lượn lờ xung quanh người Mộ Dung Ngạo Hàn, lực lượng cường đại khiến quần áo hắn bị xét nát, lộ ra thân hình hoàn mỹ. Giờ phút này, hắn như người đang lạc trong sa mạc, vô cùng đói khát, tham lam hút lấy tử sắc quang lạp.

Càng hút quang lạp thì thân hình của Mộ Dung Ngạo Hàn bắt đầu bành trướng, một cỗ lực lượng khổng lồ từ trong cơ thể hắn phát ra như muốn hủy diệt hết thảy, thôn phệ hết thảy.

- Rống rống rống!

Một tiếng rống vang vọng đại điện, Mộ Dung Ngạo Hàn liều mạng dãy dụa trong màn sáng, mặc cho vẻ mặt của hắn đầy thong khổ, nhưng trong tiếng hô lại lộ ra sự phấn khởi.

- Không tốt!

Nghe tiếng gào của Mộ Dung Ngạo Hàn thì sắc mặt mọi người đại biến, lực lượng của đối phương đang tăng trưởng nhánh chóng, nếu cứ để hắn tiếp tục thì bọn họ không thể chiếm được Hồng Mông Chi Nguyên mà ngay cả mạng sống cũng phải để lại nơi đây.

- Chư vị Đại Tôn, việc này không nên chậm trễ, nếu bây giờ mà không liều mạng thì chút nữa cũng không còn mạng để mà liều.

Thiết Huyết hô to, Phượng trưởng lão và Lê trưởng lão ở bên ngoài cũng đã chuẩn bị toàn lực ứng phó.

Vài vị Đại Tôn thấy thế cũng nhìn nhau gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Năm vị Đại Tôn, thêm một vị dị thuật tông sư, sáu người đại biểu cho lực lượng tối cao của thế gian. Bọn họ liên thủ tất nhiên là kinh thiên động địa.

Lê trưởng lão ra tay đầu tien, cổ lão phù văn xuất hiện trên trán của hắn, phóng ra quang mang tối tăm.

- Cổ lão thần minh, thức tỉnh trong giấc ngủ, mang thiên địa ý chí, xóa đi hắc ám, sáng tạo tương lai.

Lê trưởng lão cao giọng ngâm xướng, một đạo ý chí cổ lão dần nhưng tụ, xuyên thấu tầng tầng cách trở, sinh ra một tia liên hệ với thiên địa.

Thiết Huyết đứng ở một bên, mặt nhăn lại, lấy lực lượng hiện tại của hắn thì không thể tham gia vào việc này.

Bên kia, Phượng trưởng lão đưa tay đặt lên mi tâm, lại là một đạo phù văn quang mang, kéo dài tới Lê trưởng lão, dung hợp với nhau. Không biết hai người bọn họ dùng bí pháp gì mà có thể đem lực lượng của hai người trọng điệp với nhau, uy thế không chỉ là gấp đôi so với trước đó.

- Ầm!

Cổ lão ý chí hóa thành một hàng dài, phi thăng lên trên như muốn phá đi phiến thiên địa bình chướng.

Mấy vị Đại Tôn tất nhiên sẽ không đứng nhìn, Thiên Khung Đại Tôn xuất ra ngọc thướng. Hung hăng chém ra, một đạo nhận mang dày dặc như lúc khai thiên.

Sau đó, Cực Kiếm Đại Tôn điểm ngón tay, hai đạo kiếm mang màu tím và màu đen phá không mà đi, có thể thấy được hai thân ảnh ở trong đó, là Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân.

Nguyên Hoang Đại Tôn và Thánh Ngôn Đại Tôn cũng xuất thủ, uy thế không hề thua kém hai người trước.

Ánh mắt của Minh Huyễn Đại Tôn cũng hiện lên vô số cảm xúc, diễn biến ra thất thải lưu quang, lan tràn tứ phương, chiếu rọi cả thiên địa!

 Chương 176 : Đại Diệt Thần Văn

- Ầm !

- Ầm ! Ầm ! Ầm !

Bên trong đại điện vang lên tiếng nổ liên tục nhưng không hề có chút hư hại nào. Phải nói là độ cứng rắn của Hồng Mông đại điện này không hề tầm thường.

- A !

Trong tiếng nổ vang, âm ảnh tà linh vô tình bị xé rách, trong tiếng kêu gào thê thảm, biến thành một đạo hắc khí chui vào trong cơ thể Mộ Dung Ngạo Hàn.

- Hự !

Ở bên trong quang trụ, Mộ Dung Ngạo Hàn phun ra một ngụm tiên huyết, văng đầy trời. Tâm trạng thất vọng đau khổ khó mà kiềm chế được, Mộ Dung Ngạo Hàn bị đạo quang trụ bắn văng ra ngoài, nặng nề rớt xuống góc tường.

- A a a ! Các ngươi đáng chế ! Tất cả đều đáng chết ! Ai cũng không thể cản ta… Ta mới là chúa tể chân chính, ta mới là tồn tại vĩnh hằng.

Hai mắt Mộ Dung Ngạo Hàn đỏ sậm, điên cuồng gào thét, bên trong cơ thể tỏa ra một đạo ý chí tà ác cực đoan, đem lý trí của bản thân hắn ăn mòn dần dần.

- Mau chết đi !

Uy nghiêm của Tà Linh không thể để bị khinh nhờn, dù là ai khinh nhờn Tà Linh thì đều phải chết !

Ý chí tà ác đánh mạnh vào tận sâu bên trong linh hồn mọi người, dưới ánh mắt khiếp sợ của tất cả, thân ảnh Mộ Dung Ngạo Hàn càng lúc càng lớn, hắc ám âm khí lượn lờ xung quanh, tđạo gân xanh hiện ra như những sợi dât thừng, hình ảnh khủng bố như Ác Ma sinh ra từ địa ngục, không còn tìm được chút hơi thở người sống nào trên người hắn nữa.

Lúc này, Mộ Dung Ngạo Hàn đã từ bỏ tôn nghiêm, từ bỏ tất cả, để hoàn toàn trở thành hóa thân Tà Ma, linh hồn của hắn đã không còn thuộc về bản thân. Kể từ bây giờ, trên thế gian đã không còn tồn tại Mộ Dung Ngạo Hàn nữa, còn lại chỉ là một thể xác bị tà ma đồng hóa mà thôi.

- Uy nghiêm của Tà Ma không thể bị khinh nhờn, các ngươi đều phải chết.

Một âm thanh yêu dị phát ra từ miệng Mộ Dung Ngạo Hàn, từ “Chết” vừa xong, một đạo từ khí mang theo ý chí tà ác đã thôn phệ đám người Thiên Khung.

Tà ma chi nguyên, vạn ác đứng đầu, phá kiếp xuất thế, tế huyết sinh linh !

Đây mới chính là Tà Ma chân chính, lực lượng Tà Ma hoàn toàn được giải phóng, trực tiếp thẩm thấu vào linh lồn khiến ý chí của mỗi người liên tục dao động.

- Tử vong! Tử vong! Tử vong !

Sinh cơ trong cơ thể mọi người liên tục bị hơi thở tử vong xâm chiếm.

- Mọi người cùng ra tay đi, nếu không hôm nay tất cả đều phải chết ở đây đó !

Thiên Khung Đại Tôn hét lớn, cơ thể cũng vận chuyển thế giơi lực chống chọi vơi sự ăn mòn.

Mọi người đang chuẩn bị đánh cuộc lần cuối thì đạo quang trụ đột nhiên bùng phát ánh sáng màu tím mãnh liệt, cực kỳ chói mắt, ngay cả Mộ Dung Ngạo Hàn cũng không dám nhìn thẳng vào nó.

- Đó… Đó là cái gì ?

Hào quan dần tắt, thái cực đồ bên dưới bắt đầu chuyển động, một thân ảnh dần dần trồi lên từ chỗ cột sáng màu tím.

Mọi người đều kinh ngạc không hiểu chuyện gì xảy ra, thật sự không ngờ ở đây còn có người, hơn nữa xem tình hình thì người này không phải mới xuất hiện mà là có mặt trong đại điện từ trước rồi.

- Xuy !

Lúc này, ánh sáng màu tím ở quang trụ dần tắt, Hồng Mông chi nguyên cũng từ từ tiêu tán.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người kể cả Tà Ma đều sững sờ đứng im tại chỗ, Hồng Mông chi nguyên tiêu tán đồng nghĩa vơi mộng đẹp của bọn họ cũng đã tan biến.

Bọn Lê trưởng lão cũng không quá hy vọng về trường sinh bất lão cho nên tâm tình vẫn khá bình thản, còn như các vị Đại Tôn khác thì tràn đầy thất vọng, không thể thừa nhận nổi việc này so sánh ra thì cảm xúc của Tà Ma là mãnh liệt nhất.

Nghĩ lại cũng đúng, bản thân bị trấn áp ở chỗ này qua bao nhiêu năm tháng, hy vọng rằng sau khi tìm được Hồng Mông chi nguyên thì bản thân sẽ trở thành chúa tể cả thế giới, không ngờ cuối cùng đều là công dã tràng, đã kích như vậy, khó mà có thể chấp nhận được.

- Không cam lòng ! Thống khổ ! Oán hận ! Nguyền rủa !

Nội tâm tà ác đã cực độ kỳ méo mó, mà tình cảnh này càng khiến nó lâm vào cảnh cực độ điên cuồng, vì thế mà bất chấp tất cả đánh về phía cột sáng màu tím đang dần dần tan biết phía quang trụ, mồm há rộng như một chậu máu, tựa hồ muốn đem cả thân ảnh bên trong nuốt vào.

- Ầm !

Tình cảnh thảm thiết trong tưởng tượng đã không xảy ra mà ngược lại, Tà Ma kia bị một cỗ lực lượng cực kỳ cường đại đẩy văng trở về, ngã mạnh xuống nền đất.

Cường đại ! Đúng vậy, chính là cường đại !

Tà Ma cảm giác bản thân trước cỗ lực lượng này thì vô cùng nhỏ bé, giống như một con kiến không chút phản kháng nào cả.

Mọi người đều rung động, chỉ đơn giản mà đánh bay Tà Ma, người này có thực lực như thế nào chứ ?

Tử quang tán đi, thân ảnh kia dần hạ xuống, mọi người tập trung nhìn đều không khỏi giật mình kinh ngạc !

Người nảy nửa thân trên cởi trần, làn da phía trên che kín bởi các văn ấn bạch kim, kéo dài tới tận mi tâm, Hỏa vân ấn ký, chói mắt và thần bí. Khuôn mặt người này lạnh lùng lộ ra vẻ kiên cường, một đầu tóc đen không gió tung bay, khiến cho người ta cảm giác người này không hề bị gò bó, cảm giác người này giống như là đối diện với thiên địa vậy.

Đúng vậy, người này không phải ai xa lạ, chính la người vừa mất tích không lâu : Lý Nhạc Phàm. ( ngon nhá )

Ánh mắt Lý Nhạc Phàm nhẹ nhàng đảo qua mọi người, lóe ra một đạo kim quang. Sự xuất hiện của hắn đem đến chấn động mãnh liệt cho mọi người, có kiêng kị, có nghi hoặc nhưng càng nhiều hơn đó là cảm giác khó tin, nhất là với Thánh Ngôn Đại Tôn.

- Hắn sao có thể trở nên cường đại như vậy ?

Cách đây không lâu, ở trong mắt Thánh Ngôn Đại Tôn, Lý Nhạc Phàm chẳng qua chỉ là một phàm phu tục tử có chút may mắn mà thôi. Nhưng theo nhận biết sau này, nàng mới giật mình phát hiện, Lý Nhạc Phàm mỗi lần tiến bộ đều cực kỳ gian nan, thậm chí là nguy hiểm. Chẳng qua, chỉ là ngạc nhiên mà thôi, vẫn chưa đủ để cho nàng thay đổi thành kiến với Lý Nhạc Phàm. Nhưng đến lúc này, một thân khí thế khiến mọi người sợ hãi kia của Lý Nhạc Phàm, làm cho Thánh Ngôn Đại Tôn có cảm giác như, ở trong mắt đối phương, nàng vô cùng hèn mọn và yếu đuối vậy

Ảo giác, vừa rồi nhất định là ảo giác !

Trong lòng Thánh Ngôn Đại Tôn liên tục tự nhắc nhở bản thân, hận ý đối với Lý Nhạc Phàm càng nhiều hơn.

Ở bên cạnh, Cực Kiếm Đại Tôn dò xét trên dưới Lý Nhạc Phàm một phen, lông mày tự nhiên nhăn lại. Đối phương cường đại đã vượt xa dự liệu của bản thân, đã vượt xa khả năng khống chế của hắn, xem ra không thể làm như lần trước được nữa.

Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, ai cũng không chú ý đến Minh Huyễn Đại Tôn ở phía sau đang cười cười, trong mắt hiện lên vô số cảm xúc phức tạp, chẳng biết là đang nghĩ đến dự định gì.

- Nhạc Phàm !

Thiết Huyết hét lớn, thân hình Nhạc Phàm khẽ run, kim quang trong mắt dần tắt, tăng thêm vài phần sinh khí.

Thấy Nhạc Phàm nhìn về phía mình, Thiết Huyết âm thầm thở phào. Vừa rồi Nhạc Phàm tạo cho hắn cảm giác cực kỳ lạ lẫm, giống như một thần linh cao cao tại thượng, không hề có chút dao động cảm xúc nào, ngăn cản bất kỳ ai muốn lại gần vậy.

Có đôi lúc con người sẽ bị trầm luân trong quyền lực và dục vọng, may mắn là Nhạc Phàm vẫn không đánh mất chính mình.

- Thái Cổ… Viễn Cổ… Thượng Cổ… Cuối cùng là đã trôi qua bao lâu.

Nhạc Phàm thì thào tự nói, trong mắt khi thì tràn đầy nghi hoặc, khi thì lãnh đạm, từ tưởng đang còn ở bên trong một dòng chảy thời gian. Tất cả mọi việc hắn đang chứng kiến, thật khó mà tưởng tượng nổi.

Từ lúc thiên địa mở ra cho đến khi nó biến đổi, từ lúc sinh linh xuất hiện và tiến hóa, Nhạc Phàm cảm thấy bản thân giống như trải qua vô số thời đại, thậm chí hắn cũng quên luôn bản thân đang tồn tại.

- Thần…Thần Văn ! Đại Diệt Thần Văn !

Một tiếng kêu sợ hãi đã đánh thức mọi người, nhìn về nơi đó, chỉ thấy Tà Ma với vẻ mặt hoảng sợ chỉ vào Lý Nhạc Phàm, còn đâu một Tà Ma uy thế như vừa nãy nữa.

Khó có thể ngờ được, ở trên thế gian này, còn tồn tại thứ khiến cho Tà Ma cảm thấy sợ hãi.

Lê trưởng lão không biết tình hình của Nhạc Phàm, nhưng mà lúc nghe được bốn chứ “Đại Diệt Thần Văn”, cả người lập tức ngây dại.

 Chương 177: Vạn diệt quy hư

- Sao…Sao lại có thể!? Thần Văn?! Cái kia là Thần Văn sao?! Trên thế gian này sao lại có Thần Văn xuất hiện sao ! Cái này.....

Lê trưởng lão thì thào, mặt càng ngày càng tái nhợt.

-Lê trưởng lão ông không sao chứ

-Phượng trưởng lão thấy cảnh tượng như vậy, cũng kinh ngạc không thôi. Phượng trưởng lão thuở nhỏ đi theo Lê trưởng lão tu hành, nên trong ấn tượng của nàng, Lê trưởng lão luôn ung dung bình tĩnh, mặt dù đối mặt với vài vị đại tôn cũng không hề có nửa điểm sợ hãi, đây có thể nói là lần đầu nàng thấy bộ dạng thất thố của Lê trưởng lão.

-Lê trưởng lão, cái kia là thần văn sao?

Thiết Huyết thấp giọng hỏi trong lòng cũng có vài phàn trầm trọng, Mặc dù hắn cũng không biết Thần vắn là cái đếch gì, nhưng mà khi thấy vẻn vẹn có cái tà ma kia và cùng với vẻ mặt của Lê trưởng lão, vật này nhất định có năng lực không nhỏ rồi.

Lê trưởng lão thần sắc phức tạp nhìn Lý Nhạc Phàm, thở dài nói:

-Thần văn được ghi đã sớm thất truyền từ lâu, ngay cả trong tộc của ta cũng không có cuốn điển tịch ghi lại, Nói ra cũng phi thường ngẫu nhiên, ta khi còn trẻ lỡ tiến vào sâu trong cửu hoang tuyệt địa, tại một chỗ phát hiện một tòa bia đá không còn trọn vẹn, trong đó có đề cập đến Thần văn

Dừng một chút, Lê trưởng lão nhớ lại thật kỹ rồi nói:

-Ta còn nhớ rõ, trên bia đá có ghi lại, lúc thiên địa sơ khai,vạn vật trên thế gian có thần linh quản hạt, đương nhiên thần linh lúc ấy không phải không gì không làm được như thần bây giờ, mà chỉ là một thế lực quần tộc to lớn, những người này trên thân đều có văn ấn tự nhiên dài khắp lưng, được chính ông trời ban tặng, rồi sau đó tự xưng là Thần văn….

-Nếu như đúng như lời Lê trưởng lão nói, văn ấn trên lưng của Nhạc Phàm chính là Thần văn.

-Bộ dạng thật của Thần Văn, lão hủ thật không biết, nhưng cái gọi là tà ma tồn tại cữu viễn, chắc hẳn không có nhìn lằm

Lê trưởng lão. Thần văn này rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Thiết Huyết mặt lộ ra vể kinh nhạc, lập tức nhăn mày, nếu chỉ có như thế, Lê trưởn lão không có phản ứng dữ dội như vậy

Quả nhiên, chỉ nghe Lê trưởn lão tiếp tục nói:

-Tộc quân truyền thừa Thần Văn do cả thiên địa chưởng quản, nhưng cũng không rõ lý do mà đàn tộc này lại xảy ra nội chiến, cuối cùng chỉ còn lại những cái xác bị giết và cả một tộc bị phá hủy, Bọn họ chính là tồn tại gần nhất của thần, có lực lượng có thể hủy thiên diệt địa, đưa đến một trận đại kiếp, cũng chính là trận đại kiếp được nhắc đến lần đầu trong truyền thuyết…

-Vô lượng bạo kiếp! ?

Thiết huyết trong lòng nhảy mạnh, có thể có liên quan tới vô lượng hạo kiếp đủ để nói lên Thần văn nguy hiểm tới cỡ nào, khó trách khỏi Lê trưởng lão có vẻ mặt như thế khi thấy hóa thân của Tà Ma

Chỉ có điều, theo như tấm bia đó ghi lại, sau hồi thiên địa đại kiếp qua đi thì Thần văn cũng biến mất khỏi nhân gian, căn bản không còn xuất hiện nữa, sao bây giờ lại…Chẳng lẽ Thiên Địa đại nạn lại buông xuống lần nữa

Những lời lẩm bẩm của Lê trưởng lão, Thiết Huyết cũng không có để ý tới, trong lòng lại suy nghĩ một chuyện khác. Đám người có Thần văn kia tại sao lại xảy ra xung đột? Rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì?Còn nữa, hôm nay Lý Nhạc Phàm trên thân có Thần văn, hắn có hay không đã mất đi bản tính? Thiết Huyết chắc chắn, vừa rồi mình cảm nhận được Lý Nhạc Phàm có cái gì đó rất lạ, tuyệt đối không phải là cảm giác

Hai người tuy chỉ thầm thì, nhưng cũng đủ để cho vài vị đại tôn nghe được rành mạch, khuôn mặt không khỏi se lạnh.

Thời gian như đọng lại, đại điện Hồng Mông yên lặng tới mức đáng sợ.

Thời gian chầm chậm trôi qua, trong đầu Nhạc Phàm là một trận trầm luân, hắn liếc mắt nhìn về phía hóa thân của Tà Ma trên mặt đất, rồi nhìn về Thiết Huyết, trong lòng không khỏi có một cảm giác quen thuộc.

Nhíu mày, Nhạc Phàm hướng tầm mắt về các vị đại tôn, Nhưng mà, lúc hắn dang chứng kiến cực kiếm đại tôn xuất hiện hai thân ảnh, trong đầu hắn tràng ngập phẫn nộ và cừu hận

Cừu hận! Đó chính là cừu hận khắc cốt ghi tâm!

Một loạt các hình ảnh quen thuộc cứ thay đổi trong đầu hắn, hai mắt Nhạc Phàm đã tràn một màu dỏ, huyết lệ chảy xuống hai má, phát tiết hết bi thương cùng thông khổ

-Chu Khang Cảnh! Triệu Thiên Cân!

Thanh âm Nhạc Phàm không lớn, nhưng mà khi vang tới bên tai mọi người giống như một trận lôi đình, nổ vang tai

-Phốc!

Chu Khang Cảng và Triệu Thiên Cân tinh thần đại chấn, đồng thời nghe một tiếng thét như vậy, hộc máu ra ngoài

-Không…Không có khả năng

Lồng ngực của cả hai toàn bộ co thắt lại, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi! Bọn họ không thể tin được, Lý Nhạc Phàm không ngờ cường đại như vậy, chỉ trong một ánh mặt, liền làm cho bọn họ không có ý nghĩ phản kháng. Phải biết rằng, bọn họ bây giờ đã là cực kiếm đại tôn trong tay sở hữu hai thanh Đại Kiếm Linh. Một cái là Cửu Ngũ Hoàng đế khí, một cái là Vì Ma sát khí, song kiếm hợp bích này có thể so uy thế với đại tôn toàn lực kích, nhất là Chu Khang Cảnh, thân có để vương mệnh, cùng Thần Châu địa mạch tương liên, số mệnh nồng hậu, có thể nói là tồn tại cao nhất thế tục, mặc dù là đại tôn, phương diện nào cũng không có thể ảnh hương.

Hai người thực lực cường đại như vậy, cơ hồ được cho là tồn tại gần đại tôn nhất, chỉ tiếc là bây giờ xem ra, bọn họ cũng không có bằng Lý Nhạc Phàm, ngược lại còn kém rất xa

-Tôn giả…

Chu Khang Cảnh và Triêu Thiên Cân giờ phút này không dám đói mặt với Lý Nhạc Phàm, vì thế chạy về phía cực kiếm đại tôn nói

Tuy đã trở thành kỳ chủ của Kiếm Linh tạm thời mất đi tự do, nhưng mà Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân lại có được một chỗ dựa vững chắc che chở. Đồng thời, có cực kiếm đại tôn trong tay, bọn họ cảm ngộ cảnh giới quả thật tăng mạnh, thu hoạch không ít, đặc biệt vào lúc này trong điện Hồng Mông, may mắn hút được Hồng Mông chi nguyên, nếu không có bị Mộ Dung ngạo hàn này Tà Ma hoán thân này làm cho khó dễ, bọn họ tin tưởng rằng mình có thể mạnh hơn gấp một trăm lần

Nhưng mà, tất cả niệm tưởng của họ đều bị Nhạc Phàm làm cho tan biến

Nhìn vào khuôn mặt tràn đầy sát khí của Lý Nhạc Phàm, cực kiếm đại tôn vẻ măt thâm trầm:

-Lý Nhạc Phàm sao ngươi lại có mặt ở đây!?

Nghe được câu hỏi như vậy của cực kiếm đại tôn. Thiên Khung cùng Nguyên Hoang và vài vị đại tôn lập tức tỉnh ngộ, Đúng vậy thì ra Lý Nhạc Phàm đã sớm tới chô này, nói không chừng hắn cũng chưa biết được bí mất của đại điện Hồng Mông, có lẽ còn muốn từ đối phương tìm kiếm thứ gì đó.

-Lý Nhạc Phàm…

Đang lúc Thiên Khung muốn mở miệng, Nhạc Phàm đột nhiên nổ lên, bất chấp vọt ra phía sau của cực kiếm đại tôn, bắt tay thành bắt, thẳng tới hai người phía sau cực kiếm đại tôn là Chu Khang Cảng và Triệu Thiên Cân.

-Ràm Rầm Rầm!

Trong đại điện Hồng Mông truyền đến từng trận nổ vang, tựa như Thiên lôi cuồn cuộn!

Không bao lâu, lại có thêm một tiếng nổ lớn, trực tiếp đem cả tòa đại điện làm cho nổ tung, mùi thuốc súng cùng với khí lang tầng tầng khuếch tán

Đã bị cự lực đánh sâu vào như vậy, đại diện chung quanh liền biến thành hư không, ngay lập tức Hiên Viên đại tôn liền bày ra một lá chắn để cho hạo lang cùng khí lang đều dập nát

-Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Tứ phương thiên địa không thể thừa nhận, sự cân bằng của thế giới cứ như vậy bị đánh vỡ

Trung tâm thế giới, Hiên Viên đại tôn cũng bị thương nặng, phun ra một ngụm máu, nét mặt trở nên rất khó coi.

Sự việc bất thình lình xảy ra, khiến mọi người trở tay không kịp

-Tiểu Tâm

Thủy Thiện một tay kép Quan Tâm về phía sau, vừa vặn có một đạo hơi thở khủng bố xuyên qua bên người bọn họ, cũng bị chặn lại, chỉ còn lại một phần lực lượng

Bên kia Thiên Nhất mỗ mỗ bọn họ vội vàng rót thánh thú tứ linh lực ,lúc này một tiếng oán niếm thê lương xuyên thấy cả thế giới hướng về phía Tiết Ngưng Yên mà đến

-Không tốt!

Tiết Ngưng Yên đang hỗ trợ, không nghĩ tới có một đạo oán niệm hướng tới, làm cho hắn không kịp phòng bị

Lúc Tiết Ngưng yên cho rằng số kiếp đã an bài ,thì bên cạnh một đao hàn mang hạ xuống trực tiếp chặt đứt

-Ngươi!?

Tiết Ngưng Yên nhìn người đã cứu mình, thần sắt không khỏi khó hiểu chỉ biết cúi đầu:

-Vì cái gì lại làm như vậy? Ta đâu cần ngươi cứu!

Đứa nhỏ ngốc phụ thân cứu nữ nhi là chuyện thường tình ở huyện, chẳng lẽ còn phải nói lý do sao? Mặc dù ta biết còn hận ta, nhưng ta không thể không cứu!

-Con..cha…

Tiết Ngưng Yên không nói gì nữa, cũng không biết phải nói cái gì mới tốt

Thấy tình hình như vây, Thiên Nhất mỗ mỗ ngắt lời nói:

-Nơi này còn biến, có lời gì muốn nói thoát ra ngoài nói sau.

Chỗ này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?! Tại sao lại có thể như vậy!?

Lá chắn của thế giới đã bị phá hư, mọi người thân ảnh xém chút nữa là đã bị kẹt bên trong thiên giới

Chỗ này vô cùng hỗn loạn, khắp nơi đều có vết rách không gian, cả tinh vực luân chảy mãnh liệt, dưới chân Thiên Tinh ngưng tuh thành nhiều mảnh nhỏ. Bên trong hỗn luân, mọi người thấy từ trong khí lang có người đi lại, chính là Thiên khung đại tôn và Lê trưởng lão bọn họ, cũng không có thấy Tà Ma hóa thân và Mộ Dung Ngạo Hàn

-Tôn giả, vừa rồi phát sinh chuyện gì, tại sao lại biến thành như vậy

Mọi người lập tức tiến về phía trước hỏi, vài vị đại tôn trầm mặc, trong mắt hiện lên thần sắt phức tạp

-Đi! Chỗ này sắp vỡ rồi, chúng ta rời khỏi đây trước rồi nói sau.

Thiên Khung đại tôn hít một hơi, rồi hét lên một tiếng, sau đó hướng tinh địa bên ngoài rời đi

Mọi người biết sự tình nguy cấp, tự nhiêu cũng không có nói nhiều, nhao nhao ly khai

Đợi mọi người rời đi, cả tinh vực bị vết nứt không gian thôn phệ, biến mắt trong dòng chảy của thời gian

Vạn diệt về hư, không gian kì ảo tịch mịch.

 Quyển 15: Nhất Khúc

Chương 1: Rời khỏi cổ vực

Trước hỗn độn Hồng Mông, Thái Cổ.

Khi đó, âm dương chưa phân, ngũ hành chưa lập, thiên địa chưa mở, thế giới một mảnh hỗn loạn, không có trật tự.

Thời hồng hoang thiên địa sơ khai, chính là thời Viễn Cổ.

Khi đó, âm dương hai cực, ngũ hành đã lập, lúc đó, sinh tử tuần hoàn, diễn biến sinh linh đều do thiên đạo vận chuyển.

Sau đó Thần Ma xuất hiện, sinh linh đồ thán, cuối cùng đại kiếp nạn phủ xuống, thiên địa tan vỡ, hóa thành vô số thế giới. Đại thế giới, chính là thế giới hiện thực nơi chúng ta đang đứng, là nơi có khí tức của ngàn vạn sinh linh, mà Thập phương giới chính là thế giới tồn tại độc lập với đại thế giới, thế nhưng nơi này lại có ngàn vạn mối quan hệ với đại thế giới.

- Nói đúng ra, Thập phương giới kỳ thực cũng là một bộ phận của đại thế giới, bất quá, trải qua vô số năm diễn biến, đại thế giới đã hồi phục lại cảnh tượng phồn vinh khi trước, mà Thập phương giới vì vô số nguyên nhân mà bị phong ấn trong không gian này. 

- Nói đến thần quỷ yêu ma quá mức xa xôi, đã trở thành truyền thuyết, thế nhưng trong điển tịch từ xưa quả thực có ghi chép tới chúng, về phần thật hay giả cũng không ai biết được.

Mọi người nghe Huyền Cơ lão nhân nói, không tự giác mà chìm đắm trong câu chuyện, một đoạn lịch sử bụi bặm lại một lần nữa hiện ra trong đầu mọi người. Đó là một thời đại huy hoàng, đó là thời đại Đại Năng bay khắp bầu trời, đó là thời đại tàn khốc, máu tanh. Chỉ là, thời đại đó đã bị chìm đắm trong dòng sông dài lịch sử.

Có thể... Có thể hiện tại thực sự có thần tiên, có thể bọn họ đã đi tới thế giới kia rồi.

Mọi người trầm mặc, trong lòng dần dần nổi sóng, hóa ra thế giới này so với tưởng tượng của bọn hắn còn phức tạp hơn, tới mức không thể tưởng tượng được.

- Sư bá, rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Vì sao thiên địa lại tan vỡ?

Phương Hàm nói ra sự nghi hoặc trong lòng mọi người, bọn họ đều vô cùng cảm thấy hứng thú, thời kỳ viễn cổ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho thiên địa tan vỡ.

Ngữ khí của Huyền Cơ lão nhân có chút trầm trọng:

- Trong điển tịch của Thiên Cơ Môn chúng ta tuy rằng có ghi chép về việc cổ, thế nhưng tin tức trước viễn cổ lại không ghi chép nhiều lắm, dù sao thời gian đó cũng không có bất luận một điển tịch nào còn lại, duy chỉ có một chút ít tin tức truyền lại hậu thế. Chỉ là, theo ta được biết, thiên địa vỡ tan là do người thiên giới dựng lên, để truy tìm bí mật trường sinh hư vô mờ mịt kia, vô số Đại Năng và cường giả nhảy vào thiên giới, một hồi thảm chiến có một không hai đã cuốn theo tất cả thiên địa, khiến cho âm dương nghịch chuyển, ngũ hành biến mất, khiến cho thiên địa tan vỡ.

Truy tìm bí mật trường sinh?

Mọi người nghe vậy, không khỏi liên tưởng tới mấy vị Đại Tôn... Bọn họ tiến vào Thập phương giới, mở Thiên Duy chi môn, không phải là truy tìm bí mật trường sinh sao? Nếu như lịch sử tái diễn, thiên địa liệu có thể bị tan vỡ lần thứ hai không? Đại kiếp nạn có ập xuống lần nữa hay không?

Trong lúc mọi người đang thấp thỏm lo âu thì bầu trời chợt biến sắc, bị một mảnh mây mù mông lung che lấp, thỉnh thoảng còn có sấm sét hiện ra.

- Chuyện gì xảy ra?

- Chuyện gì đã xảy ra? Bầu trời vì sao đột nhiên lại biến đổi?

- Lẽ nào thực sự đã xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt mọi người đại biến, không khỏi sinh ra dự cảm bất hảo.

Phương Hàm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vội vã quay về phía Huyền Cơ lão nhân nói:

- Sư bá, sát khí che trời, không biết có chuyện gì xảy ra a!

- Không tốt! Thiên địa dị tượng, tất có tai họa ập xuống!

Huyền Cơ lão nhân không để ý tới Phương Hàm, tay cầm la bàn, suy tính một phen.

Mọi người thấy thế không nói nhiều, vẻ mặt khẩn trương nhìn Huyền Cơ lão nhân, cùng đợi đáp án. Kim đồng hồ trên la bàn trong tay Huyền Cơ lao nhân quay ngược trở lại, ngón tay biến ảo khôn lường, quang mang lượn lờ bên ngoài.

Một lát sau, đầu lông mày Huyền Cơ lão nhân nhíu lại, sắc mặt vô cùng xấu xí.

Quả nhiên không lâu sau, thanh âm của Huyền Cơ lão nhân vang lên:

- Thiên giới xảy ra chuyện, nơi này không thích hợp ở lâu, mọi người phải mau rời đi, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Vừa dứt lời, biến cố lại nổi lên.

Rầm rầm rầm...

Một tiếng nổ vang thật lớn từ trung ương hậu thổ giới truyền tới, mọi người nhìn lại thì thấy vết rách trên bầu trời hậu thổ giới kia rất nhanh khuếch tán ra, sau đó, ở bên trong cốt mộ phát ra ánh sáng tử sắc, mặt đất bị thứ ánh sáng kia chiếu rọi tức thì hóa thành một mảnh đất khô cằn.

Oanh!

Một tiếng nổ vang lên, cốt sơn cao chót vót bỗng nhiên bạo tạc, cái gì mà Phong Thiên đại trận, cái gì mà Kim Ô hỏa chủng, hết thảy đều là hư vô trước nó.

Vô số hắc sắc lưu quang từ trong cốt mộ lao ra, có một số bị cản lại, đại đa số thì phá tan màn chắn kết giới, thoát ra ngoài bầu trời.

Thấy một màn như vậy, Huyền Cơ lão nhân ngây ngốc, Phương Hàm cũng sững sờ đứng tại chỗ. Bọn họ tổn hao tâm lực bày ra Phong Thiên đại trận, không ngờ lại bị hủy dễ dàng như vậy, mà đám oán linh bị trấn áp này đã trốn thoát. Khó có thể tưởng tượng được, nếu như những oán linh này trở về nhân gian sẽ có cảnh tượng ra sao, có thể nói khi đó, nhân gian đã biến thành a tì địa ngục.

- Sư... Sư bá, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Phương Hàm lúc này đã hoảng loạn, căn bản không biết nên làm thế nào cho phải.

Không chỉ là nàng, mà những người khác cũng bị biến cố bất ngờ này khiến cho trở tay không kịp.

Huyền Cơ lão nhân phục hồi tinh thần, đang nghĩ phương pháp sửa chữa trận pháp, không ngờ khí lãng thật lớn lại đập vào mặt khiến cho toàn bộ mọi người bị ngã xuống mặt đất.

- Mau nhìn, có người đi ra.

Mọi người theo tiếng la lớn nhìn lại, thì thấy có một đám người từ trong Hậu Thổ giới chạy ra, chính là những người vào Hậu Thổ giới tầm bảo.

Những người chạy ra này so với những người đi vào rõ ràng đã ít hơn rất nhiều, chỉ có mấy người đi ra, thậm chí có người trên đường chạy trốn còn bị ánh sáng tử sắc kia chiếu vào, trực tiếp hóa thành tro tàn.

Sự sợ hãi, tử vong tràn ngập trong lòng mọi người, đám người Liễu Nhân hòa thượng có tu vi cao nhất lúc này cũng là người bình phục tâm thần nhanh nhất, vội vã cùng với thập nhị phật lão bày trận pháp, đem đám người Huyền Cơ lão nhân và Phương Hàm bảo hộ ở bên trong.

Thánh Vực do Văn Tông Thanh dẫn đầu, những người còn lại đều dựa vào với nhau.

Hiện tại Đại Tôn chậm chạp chưa hiện thân, mọi người tự nhiên đem Liễu Nhân và Văn Tông Thanh này sai đâu đánh đó. Hơn nữa, lệnh bài truyền tống trong tay những người này không có Đại Tôn dẫn dắt, căn bản là không thể phát huy tác dụng. HIện tại cửa của Thập Phương giới có thể mở ra hay không, chỉ đành phải dựa vào Huyền Cơ lão nhân.

- Huyền Cơ chưởng giáo, thời gian gấp rút, xin đạo hữu nhanh ra tay mở thông đạo hai giới.

Liễu Nhân vẻ mặt ngưng trọng, ngữ khí vô cùng lo lắng nói. Lúc này, hắn phải xuất hết toàn lực bảo vệ người bên cạnh hắn, không thể có một chút sơ xuất nào, nhất là Thích Minh Hữu cùng Thanh Thiên, một người có liên quan tới Phật Tông trong thời gian tới, một người chính là hi vọng của Thủ Lăng tộc, ai cũng không thể xảy ra chuyện gì, bằng không hắn không biết ăn nói làm sao với Lý Nhạc Phàm.

Nghĩ tới Lý Nhạc Phàm, trong lòng Liễu Nhân bắt đầu cảm thấy bất an, không biết hiện tại tình huống của hắn ra sao?

Lúc này, hai đạo thân ảnh từ xa xa bay tới, đáp xuống mặt đất.

Người tới là một nam một nữ, toàn thân đầy máu, búi tóc toán loạn, nhìn qua vô cùng chật vật, chỉ là mọi người vẫn có thể thấy rõ dung mạo của đối phương, chính là phu phụ Phó Suất đã mất đi liên hệ.

Hai người vốn vẫn chờ ở một địa phương an toàn, đợi chuyến đi này kết thúc, thế nhưng bọn họ không yên tâm về đám người Nhạc Phàm. Vì vậy sau khi thương thế bình phục vội vàng đi tới phía này. Thật không ngờ, không đợi bọn họ tới nơi đã xảy ra biến cố.

- Phó đại ca, Nguyệt Thi tỷ, hai người không có việc gì thật là tốt qua!

Tuyền Thanh mỉm cười, chạy về phía Nhan Nguyệt THi, đám người Thích Minh Hữu cũng vây quanh hai người.

- Được rồi, nha đầu, hiện tại không phải lúc nói chuyện, trước tiên rời khỏi chỗ này rồi hay nói.

Văn Tông Thanh lãnh đạm, biểu tình bất thiện, thế nhưng trong mắt không dấu nổi vẻ mừng rỡ.

Chẳng bao lâu sau, lại có mấy đạo thân ảnh trước sau mà tới, đám Không Văn, Thái Tiêu và cao thủ giang hồ đều ở trong đó.

Huyền Cơ lão nhân cũng không có nhiều lời, trực tiếp nắm ra một hạt châu to bằng bàn tay, ném lên bầu trời.

- Đây là tiếp dẫn châu, có khả năng tương thông với ngoại giới, đợi sau khi thông đạo mở ra, chỉ có thể duy trì mười tức, mọi người không nên chậm trễ...

Ngay khi Huyền Cơ lão nhân đang nói, hạt châu trên bầu trời xoay tròn, từng đạo bạch sắc quang mang hạ xuống.

Không bao lâu sau, không gian bắt đầu vặn vẹo, tiếp dẫn châu hóa thành một đạo lưu quang, phá không phá đi, chỉ lưu lại một thông đạo hắc sắc, bên trong truyền đến hấp lực cường đại.

- Nhanh!

Huyền Cơ lão nhân dẫn đầu đi vào thông đạo, Phương Hàm theo sát phía sau.

Lập tức, mọi người lục tục rời đi.

- Mọi người nhanh!

Văn Tông Thanh ở bên cạnh nói, lại thấy đám người Liễu Nhân và Thích Minh Hữu không có động tĩnh, thậm chí đám người Đồng Tường cũng đứng tại chỗ, ánh mắt hướng về phía Hậu Thổ giới, không có ý định rời đi.

Giờ phút này, Văn Tông Thanh cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, những người này đều là bằng hữu của Lý Nhạc Phàm, đương nhiên sẽ không cứ như vậy mà rời đi, thế nhưng hiện tại Thiên Giới xảy ra chuyện, những người đó lại không biết tình huống ra sao, nếu như cứ chờ đợi, bỏ lỡ thời cơ rời đi, sợ rằng càng thêm nguy hiểm.

Giữa lúc Văn Tông Thanh còn đang khó xử, lại có mấy đạo thân ảnh ngự không mà tới, tốc độ cực nhanh, đảo mắt cái đã tới, không phải là mấy vị Đại Tôn thì có thể là ai?

Sau mấy vị Đại Tôn chính là đông đảo cường giả của các thế lực còn sống sót, mà người cuối cùng chính là Lê trưởng lão và đám người Thiết Huyết. Bất quá, trong tay Thiết Học đang có hai người đang hôn mê bất tỉnh, chính là Long Tuấn cùng Đình Nghị.

Thấy đám người Đại Tôn tới, Văn Tông Thanh thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng khi ánh mắt nàng đảo qua mọi người tức thì chấn động. Nàng kinh ngạc phát hiện ra, trong nhiều cường giả như vậy duy chỉ không thấy có thân ảnh Nhạc Phàm.

Không sai! Lý Nhạc Phàm còn chưa trở lại.

Thiết Huyết, Vương Sung, Khấu Phỉ, ngay cả Long Tuấn, Đình Nghị cũng ở chỗ này, thế nhưng lại không thấy thân ảnh của Lý Nhạc Phàm.

KHông chỉ Văn Tông Thanh phát hiện ra điều này, ngay cả đám người Liễu Nhân cũng chú ý tới nó.

- Nhạc Phàm đại ca đâu? Nhạc Phàm đại ca sao không cùng các người trở về?

Lông mày Thích Minh Hữu nhăn lại, ánh mắt đảo qua mấy vị Đại TÔn.

- Thiết đại ca, Nhạc Phàm đại ca đâu? Huynh ấy có phải là đang ở phía sau không?

Mặc dù trong lòng sớm có dự cảm không tốt, thế nhưng Thích Minh Hữu vẫn không cho là đúng, ánh mắt bắn ra quang mang hi vọng.

Những người khác làm sao không phải như vậy? Ánh mắt cả đám nhìn về phía xa.

- Đi thôi! Lý Nhạc Phàm sẽ không tới đâu.

Sắc mặt Cực Kiếm Đại Tôn trắng bệch, thanh âm khàn khàn, dường như đã bị thương nặng. Trong khi hắn nói động tác cũng không có dừng lại, lạnh lùng nói một câu rồi bước chân vào thông đạo.

Thiên Khung Đại Tôn và Nguyên Hoang Đại Tôn sắc mặt cổ quái liếc nhìn nhau, sau đó rời đi.

Hiên Viên Đại Tôn liếc mắt nhìn Minh Huyễn Đại Tôn, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, không biết nên mở miệng ra sao.

Nhìn thấy biểu tình trên mặt mấy vị Đại Tôn, sắc mặt đám người Thích Minh Hữu đại biến.

- Nơi này nguy hiểm, đi ra ngoài trước rồi nói sau.

Thiết Huyết nặng nề vỗ vỗ bả vai Thích Minh Hữu, muốn khuyên hắn đi ra ngoài, thế nhưng đối phương căn bản không hề để ý tới hắn.

- Không... Không có khả năng... Nhạc Phàm đại ca sẽ không sao... Không sao... Ta muốn đi tìm Nhạc Phàm đại ca! Ta muốn đi tìm huynh ấy!

Thần trí Thích Minh Hữu lúc này đại loạn, bỗng nhiên gạt tay Thiết Huyết muốn đi vào Hậu Thổ giới.

Mắt thấy lôi vân trên bầu trời sẽ đánh xuống, thời gian vô cùng khẩn cấp, căn bản ngăn không kịp, bỗng nhiên có một đạo thân ảnh hiện lên trước mặt ngăn Thích Minh Hữu lại.

Mọi người nhìn lại thì thấy không ngờ người này lại là hắc y nhân thần bí có quan hệ không tầm thường với Lý Nhạc Phàm.

- Không nên nghĩa khí ngu ngốc như vậy, trước tiên rời khỏi đây rồi hãy nói.

Thanh âm của hắn lãnh khốc, thế nhưng lại diễn tả sự thống khổ trong nội tâm của hắn.

- Tránh ra! Tránh ra cho ta!

Thích Minh Hữu quật cường nói:

- Ta muốn đi tìm Nhạc Phàm đại ca, huynh ấy nhất định còn sống, nhất định còn sống.

Vừa gọi, nước mắt của thiếu niên không ngừng chảy ra.

- Không nên hi sinh vô ích, trước tiên rời đi đã.

Hắc y nhân túm lấy Thích Minh Hữu, mặc cho đối phương điên cuồng giãy dụa cũng không buông ra.

Thích Minh Hữu hét lớn:

- Ngươi dựa vào cái gì mà quản ta? Ta muốn đi cứu Nhạc Phàm đại ca, cho dù chết ta cũng muốn cùng huynh ấy chết.

ba!

Hắc y nhân tặng cho Thích Minh Hữu một cái bạt tai, mọi người thấy thế hoảng sợ.

- Ngươi...

Thích Minh Hữu đang muốn bạo phát, lại bị hắc y nhân lạnh lùng cắt đứt:

- Trên thế gian này, không ai có tư cách nhắc tới sinh tử của Lý Nhạc Phàm hơn với ta, bởi vì ta là phụ thân của nó.

Phụ thân?

Mọi người sững sờ.

Không đợi mọi người kịp phản ứng, Hắc y nhân đã lôi Thích Minh Hữu vào thông đạo.

 Chương 2: Đại kiếp

Khói báo động cuồn cuộn, che kín mặt trời.

Loạn thế chi tranh, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.

Chợt nghe thiên địa biến sắc, khiến cho muôn thú đều sợ hại rống lên, sông lớn chảy ngược, gió rít gào, sấm sét xuất hiện...

Mỗi một dị tượng, âm dương nghịch chuyển, càn khôn điên đảo, tất có biến đổi lớn, nếu không phải có thiên tai, họa từ con người thì tức là thay đổi triều đại.

Thiên thu muôn đời, thương cảm mấy phần! Thiên hạ này dùng cái gì để phân tranh? Có thiên hạ, ai mà không trải qua mấy lần can qua?

Bi thán, quỷ thần không thương tới sinh linh chân chất, nhân gian hưng vong biết bao lần?

Chính là, hưng bách tính khổ! Vong, bách tính khổ!

Tới khi Ẩn Lâm đại hội kết thúc, Thiên Tuyệt Cốc tiếp tục bị phong bế, ngăn các với ngoại giới, các thế lực đều rời đi.

Mà trong thế tục, thảm họa chiến tranh đã dẹp yên mấy tháng lại mở màn, khắp nơi trên Thần Châu không ngừng phân tranh, thậm chí còn có không ít người tu hành cũng gia nhập. Kể từ đó, thế tục chi tranh cuối cùng lan tới cả hai giới, ngay cả một ít tông môn lánh đời cũng bị dính dáng.

Đến lúc này, vòng xoáy thiên địa khi xưa lại bắt đầu khởi động.

Đối với cục diện Thần Châu mấy vị Đại Tôn cũng không đứng ra ngăn lại, cũng không có biểu thị thái độ của mình, về phần bọn họ khi trước đáp ứng hứa hẹn của Thiết Huyết, dường như cũng chỉ là một câu nói suông. Mà đầu sỏ của Tu Hành Giới thì nhất trí bảo trì trầm mặc, bầu không khí tĩnh lặng có vẻ vô cùng quỷ dị, dường như hạo kiếp chuẩn bị xuất hiện, cuốn theo toàn bộ Cửu Châu Thập Địa!

Cổ thành Quỷ Châu có địa thế hiểm yếu, giống một hạp cốc, là một trọng trấn quân sự trọng yếu, thế nhưng sau khi trải qua một hồi biến cố, nơi này lại trở thành một tàn thành rách nát.

Tường đổ vỡ, mái ngói thủng lỗ chỗ, khắp đường là đất đá, gạch vụn, quả thực vô cùng bừa bãi.

Bỗng nhiên, mây đen tụ tập, một tiếng sấm vang lên, bầu trời trút cơn mưa xuống, muốn đem địa phương này rửa sạch.

Đúng lúc này, một đạo lưu quang từ xa mà đến, xẹt qua tường thành rơi vào giữa đường cái, hiện lên thân ảnh của một nam tử áo vải vóc người lực lưỡng.

Người tới sát khí toàn thân lượn lờ, tóc che mặt khiến cho người ta không nhìn rõ dung mạo, thế nhưng vết đỏ sẫm ở trên vai hắn kia đã chứng minh hắn hiện tại bị thương không nhẹ.

Ánh mắt nam tử này sáng lên, nhìn cảnh tượng chung quanh một chút, sau đó băng bó bờ vai đang bị thương, hướng về một phía chạy đi.

Không bao lâu sau, lại có một đám hắc y nhân chạy vội, xuất hiện ở trên đường cái, xem ra là truy đuổi tên nam tử vừa rồi.

- Người nọ đã bị thương không chạy được xa, chỉ có thể ở xung quanh đây, mọi người chia nhau tìm!

Nam tử dẫn đầu ăn mặc trang phục kỳ quái, chính là tộc nhân Thát Đát, hơn nữa nhìn cử chỉ cùng thần thái của hắn có thể khẳng định thân phận của hắn bên trong Thát Đát tộc không thấp.

Sau khi nghe nam tử này phân phó, mười người ở phía sau hắn chia thành bốn đường, hướng về bốn phía khác nhau truy tìm.

- Hừ! Đuổi theo ngươi tròn ba ngày thực là mệt chết, đợi đến khi đại gia tìm được ngươi, bổn đại gia thề phải băm vằm ngươi thành vạn đoạn.

Nam tử này oán hận chửi bới một tiếng. Sau đó đi tới mái hiên gần đó trú mưa.

- Vũ thiên chết tiệt.... Sao còn chưa có trở về a...

Đợi một lúc lâu, đám người đi tìm người nửa ngày cũng không thấy truyền tín hiệu về, trên mặt nam tử này hiện lên vẻ mất kiên nhẫn. Ngay khi hắn đứng dậy chuẩn bị xuất phát, bỗng nhiên có một đạo thân ảnh từ trên trời đáp xuống trước mặt nam tử này.

Người tới là một nam nhân tuổi chừng bốn mươi, mặc quần áo đen, tướng mạo tục tằn, thắt lưng có một dây xích quấn quanh.

Nhìn thấy người này, nam tử kia đứng dậy, khom người hành lễ nói:

- Tác Nhĩ an Thạch bái kiến Trác Mã cung phụng, chúc cung phụng trường sinh tề thiên.

Người trung niên tên là Trác Mã này tựa hồ vô cùng thỏa mãn với lời nịnh hót của đối phương, nhàn nhạt mỉm cười gật đầu nói:

- Người nọ hiện ở nơi nào? Có tìm được hắn không?

- Chuyện này.

Khuôn mặt nam tử kia có chút khó xử, khi hắn đang không biết trả lời như thế nào thì nhân thủ phái đi vừa vặn trở về.

- Tình huống ra sao?

Nghe thấy câu hỏi của đại nhân, đám người xấu hổ cúi đầu.

- Hồi bẩm đại nhân, bốn phía đều đã lục soát qua, không phát hiện một vết tích nào, chắc hẳn mưa...

ba!

Tên thuộc hạ kia còn chưa nói xong, liền bị Trác Nhĩ An Thạch tát cho một cái ngã xuống mặt đất.

- Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ làm việc bất lực, thỉnh đại nhân xử phạt!

Đám người nhất tề quỳ xuống thỉnh tội, Trác Nhĩ An Thạch tức run.

Ngẫm lại cũng là bình thường, thành Quỳ Châu này tuy rằng không lớn, thế nhưng cũng không tính là nhỏ, muốn ở trong một tòa thành nhưu vậy tìm người đang ẩn nấp cũng không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa lúc này mưa to tầm tã, những đầu mối, vết tích đã bị rửa không còn lấy một cái, bảo sao bọn hắn có thể tìm thấy?

- Xin Trác Mã cung phụng xuất thủ tương trợ, An Thạch vô cùng cảm kích.

Thác Nhĩ An Thạch cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cầu xin sự giúp đỡ. Lần này hắn phụng mệnh làm việc, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, cho dù không phải lấy cái chết tạ tội, sợ rằng sau này không được trọng dụgn.

Trác Mã âm thầm cười trong lòng, chính sắc nói:

- Nghe nói Tô Cáp tướng quân các ngươi lại phá Bảo An, bắt được không ít Hán tộc...

- Đúng... Đúng vậy.

Thác Nhĩ An Thạch giật mình, biết ý tứ trong lời nói của đối phương, vội vàng nói:

- Đám Hán này lớn lên vô cùng linh hoạt, nếu như Trác Mã cung phụng không chê, An Thạch nguyện đem đám hán nô này tặng cho cung phụng.

Ngoài miệng tuy rằng nói lời đẹp đẽ, thế nhưng hiện tại trong lòng Thác Nhĩ An Thạch đang nhỏ máu. Đám Hán tộc vốn hắn định tặng cho hoàng tộc hưởng dụng, hắn thật vất vả suy nghĩ mới có thể lặng lẽ đem mấy người giữ lại, hiện tại lại phải tặng cho người khác, bảo làm sao hắn không thấy nhỏ máu? Thế nhưng, luyến tiếc thì luyến tiếc, so với tiền đồ và tính mệnh thì chỉ có thể làm như vậy.

Nghe được câu trả lời của Thác Nhĩ An Thạch, Trác Mã tươi cười khách khí vài câu, sau đó đi ra ngoài.

Bên ngoài trời mưa rất lớn, xem ra trong chốt lát không thể nào tạnh được.

Trác Mã đi vào màn mưa, nhắn hai mắt vận chuyển chân nguyên, tinh tế cảm nhận biến hóa vi diệu trong thiên địa.

Đột nhiên, một chút động tĩnh xuất hiện trong thức hải của Trác Mã, hắn bỗng nhiên mở hai mắt, hướng về phía một căn phòng rách nát.

- Còn không mau ra!

Một tiếng quát vang lên, Trác Mã phất tay bổ một chưởng ra.

Oanh!

Phòng ốc bị đánh nát, bụi mù bay khắp bầu trời.

Chỉ thấy một đạo thân ảnh phóng lên cao, dường như muốn đào thoát, chính là nam tử áo vải bị thương khi nãy.

- Trước mặt bản tọa còn muốn chạy? Không biết tự lượng sức mình...

Trác Mã lạnh lùng cười, tay khẽ kéo một cái, một cỗ lực hút cường đại đem đối phương mạnh mẽ kéo lại.

Nam tử áo vải kia không biết làm gì hơn là bay về phía đám người Trác An Thạch, thế nhưng lúc này trong mắt hắn lại không có chút hoảng sợ nào.

- Chết cho ta!

Ánh mắt nam tử áo vải ngưng trọng, đem một quả "Oanh Thiên Lôi" đã chuẩn bị từ lâu ném về phía đám người.

Bồng!

Rầm rầm rầm! Oanh!

"Oanh Thiên Lôi" quả thật đúng như tên, uy lực tuyệt luân, dưới sự bạo tạc của nó khiến cho thiên địa chấn động.

Thác Nhĩ An Thạch và thủ hạ không kịp phản ứng cho nên bị thương phân nửa, ngay cả Trác Mã cũng nhộn nhạo, không thể không thu tay trở về.

Nhân cơ hội này, nam tử áo vải phá vỡ ràng buộc, cấp tốc hướng về phía Tây thành chạy như bay.

- Chạy? Bản tọa phải đem ngươi băm thành vạn đoạn.

Sau khi Trác Mã ổn định khí huyết, tức thì tức giận ngập tời. Hắn không nghĩ tới bản thân hắn đường đường là Thiên Đạo cao thủ lại bị một gã võ giả Tiên Thiên làm cho chật vật như vậy, đây quả thực là trần truồng vũ nhục.

- Bản tọa không cho phép ngươi chạy!

Lời còn chưa dứt, Trác Mã khẽ nhún một cái, dùng tốc độ nhanh như tên bắn đuổi theo.

- Ta thực sự phải chết ở nơi này sao? Ta không cam lòng, không cam.

Nam tử áo vải mắt thấy địch nhân sắp đuổi tới, sự phẫn nộ tràn ngập trong lòng hắn, hắn không cam lòng cứ như vậy mà chết đi, hắn còn chưa hoàn thành sứ mệnh, chuyện này liên quan tới tính mệnh của hàng ngàn, hàng vạn bách tính, huynh đệ.

Chưởng phong kéo tới, từ phía lưng truyền đến sự đau đớn, nam tử áo vải tuyệt vọng nhắm mắt lại.

"Kết thúc rồi sao? Xin lỗi, các huynh đệ, ta đến cùng các ngươi đây".

Bồng!

Bên tai nam tử áo vải truyền đến sự rung động, thấy sự thống khổ và tử vong trong tưởng tượng không có ập đến người hắn, hắn kinh ngạc mở hai mắt ra, chỉ thấy trước mắt bỗng nhiên xuất hiện mấy đạo thân ảnh, mà địch nhân ở phía sau truy kích hắn đã không thấy đâu nữa.

- Này... Đây là...

Nam tử áo vải quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thiên Đạo cao thủ vừa rồi uy phong không ai bì kịp hiện tại lại đang nằm trên mặt đất, đã chết, đã chết. Nhất là sự sợ hãi trong mắt hắn, mãi đến khi tử vong cũng không có biến mất.

- Chết rồi! Trác Mã cung phụng chết rồi!

Khác với bộ dạng kinh hỉ của nam tử áo vải, Thác Nhĩ An Thạch hiện tại vô cùng sợ hãi, có thể một chiêu diệt sát Thiên Đạo cao thủ, người như vậ tuyệt không phải là thứ mà hắn có thể trêu chọc.

- Lui! Chạy mau.

Phản ứng của Thác Nhĩ An Thạch cũng không chậm, thấy tình cảnh của mình hiện tại vô cùng nguy hiểm liền vội vã nhanh chân bỏ chạy. Chỉ tiếc, hắn còn chưa kịp chạy nổi hai bước, một thân ảnh màu đỏ xuất hiện trước mặt hắn.

Ngao!

Một cái miệng lớn đỏ lòm xuất hiện trước mặt hắn, khiến cho Thác Nhĩ An Thạch giật mình, trực tiếp chết ngất.

Những người còn lại chạy trốn, dưới sự truy đuổi của Tiểu Hỏa đều kêu thảm thiết mà chết đi.

- Ngươi là ai? Tại sao lại bị đám mọi rợ Thát Đát truy sát?

Nghe thấy có người hỏi, nam tử áo vải từ trong khiếp sợ tỉnh lại.

Nhưng mà, khi hắn nhìn thấy rõ đoàn người trước mắt thì sững sờ tại chỗ.

- Chúc... Thuộc hạ là phó tướng Đao Chiến Doanh Tề Chấn của TĨnh Quốc Quân, bái kiến Khấu lão tiền bối, Thích thiếu hiệp và chư vị anh hùng!

Nam tử áo vải bỗng nhiên quỳ xuống đất, trong mắt lóe lên sự hi vọng.

Đoàn người trước mắt này chính là đoàn người Khấu Phỉ vừa mới rời khỏi Thiên Tuyệt Cốc không lâu trước đó, mà người vừa mới ra tay cứu trợ chính là Thích Minh Hữu.

Nam tử áo vải kích động nhìn mọi người, từng khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt hắn.

Khấu Phỉ, Thích Minh Hữu, A Đồ, Thiên Sinh, Chu Tĩnh Nguyệt, Chu Phượng, Phó Suất, Nhan Nguyệt Thi, Thiết Nam, Tư Đồ Yến, Không Văn, Thái Tiêu, Mạc Bắc, Điêu Minh, Cửu Huyền, ngay cả Tiểu Băng Nhi và Tiểu Hỏa cũng ở trong đó. Mặt khác còn có một hắc y nhân thần bí. Mà Long Tuấn, Đình Nghị, Vương Sung thì đang được người khác cõng trên lưng, dường như bị thương vô cùng nghiêm trọng.

Đoàn người bọn họ vốn trên đường trở về định đi tới Ẩn Tiên Cốc một phen, không nghĩ tới nửa đường lại nghe thấy có tiếng tranh đấu, hơn nữa động tĩnh không nhỏ, vì vậy mọi người mới chạy tới xem. Không nghĩ tới khi vừa nhìn rõ thì phát hiện ra đám mọi rợ Thát Đát đang truy sát một người Hán.

Từ khi Lý Nhạc Phàm gặp chuyện không may, tâm tình mọi người vẫn mang nặng áp lực, hiện tại thấy tình cảnh như vậy, nhất thời phẫn nộ, cũng không thèm hỏi nguyên do, trực tiếp xuất thủ tiêu diệt.

Chỉ là, nói tới chuyện này cũng kỳ quái, tinh nhuệ Thát Đát tộc sao lại đột nhiên phá vô số trở ngại, tiến vào bên trong Đại Minh? Lẽ nào trong này có biến cố gì đó không nói được?

- Tề Chấn, Đao Chiến Doanh các ngươi là thân vệ của đại soái sao không trấn thủ ở biên quan, chạy tới đây làm gì?

Chu Tĩnh Nguyệt tiến lên một bước, quát lớn.

Tề Chấn hít sâu một hơi, vẻ mặt trầm xuống nói:

- Hồi bẩm Tam công chúa, biên quan... Biên quan thất thủ..

- Cái gì?

Mọi người nhìn nhau, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc.

 Chương 3 : Cố hữu

Biên ải thất thủ! Điều này sao có thể được?

Không nói tới biên quan đều có vạn tinh binh, còn có đại pháo lôi hỏa vang trời và mười hai thiên môn trận thủ hộ, đừng nói là Thát Đát mọi rợ, cho dù là cao thủ Thiên đạo cũng không thể phá tan bích chướng

Mọi người trong đầu đều có ý nghĩ riêng, trong lòng ai cũng không dám tin!

-Thuộc hạ không dám bàn chuyện quân sự

Tề Chấn thấy mọi người hoài nghi, vội vàng từ bên trong lây ra một tấm da mềm tiến lên.

Chu Tĩnh Nguyệt vừa thấy tiếp nhận, mặt trên có một dòng chữ huyết sắc ghê người:

-Biên cương thất thủ, cường man xâm phạm, lập tức tiếp viện cấp tốc, Trương Phong Nghị.

Thấy dấu gốc của án triệu của đại soái Trương Phong Nghị, mọi người lúc này mới không tin rằng việc này là giả.

Chỉ nghe Tề Chấn tiếp tục nói:

-Sau khi thống nhất phá thành, đại soái liền giao cho tôi ba mươi sáu người, hướng ba đường mà chạy tới Thiên Huyệt cốc, không ngời bị mật thám của Thát Đát phát hiện, phái truy binh đuổi theo…Đội của ta gồm 12 huynh đệ trừ ta ra thì những người khác…đã hy sinh mất rồi.

Nói tới đây, Tề Chấn dù là nam nhi đại trượng phu, cũng không kìm được nước mắt. Làm một quân nhân, hi sinh trên sa trường cũng còn vinh quang hơn chết trong tay của một gã gian thần, huống chi chứng kiến những huynh đệ vì bảo vệ hắn mà hi sinh tánh mạng, hắn phải kìm lòng lắm mới nhịn được

Một lát sau, mọi người đều quay lại vấn đề chính

Chu Tĩnh Nguyệt sắc mặt âm trầm nói

-Nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Có binh lính phòng nhuệ cùng với phàm môn hiệp trợ, bọn Thát Đát man di sao có thể công phá Đại Đồng?

Tề Chấn phẫn nộ lớn tiếng:

-Nếu chỉ có bọn Thát Đát mọi rợ, thì trăm vạn đại quân cũng không sợ bọn chúng, đáng giận là lúc bọn chúng công thành, không biết ở đâu ra mười cao thủ Thiên đạo, lấy lôi đình chi thế đem tường thành Đại Đồng đánh vỡ, làm cho quân ta trở tay không kịp, kết quả là thương vong trầm trọng, nếu không có mười hai thiên môn ngăn địch chỉ sợ toàn quân đã bị diệt!

-Cao thủ Thiên đạo! như thế nào lại có cao thủ Thiên Đạo

Không chỉ Chu Tĩnh Nguyệt, mà tất cả những người khác đều chấn động. Đại tôn đã sớm truyển thánh dụ trong đại hội ẩn lâm, là cấm các thế lực nổi lên can thiệp, không nghĩ tới đại hội vừa mới kết thúc, Thát Đát lại liên công xâm lấn, lại còn mời các cao thủ Thiên đạo tham gia tranh đấu của thể tục

Trầm ngâm một lát, Chu Tĩnh Nguyệt lại hỏi:

-Hiện tại chiến sự thế nào

-Bẩm Tam công chúa, nhờ có phàm môn yểm trợ chúng ta đã thuận lợi đến thành Thái Nguyên, nhưng cũng không có cao thủ tọa trấn, Thát Đát mọi rợ tùy thời có thể phá thành mà vào, đại soái lúc này mới kêu ta đi cầu viện.

Nghe Tề Chấn nói vậy, mọi người đều biết chuyện này quá khẩn cấp. Tình hình hiện tại có thể gọi là tứ cố vô thân, nếu không có cứu trợ đúng lúc, hậu quả thiệt không thể tưởng tượng

-Không thể trì hoãn lâu nữa, chúng ta phải nhanh chóng tiếp ứng

Khấu Phỉ tính nóng vội, một khắc cũng không chờ được. Vốn bọn họ định đi Ẩn Tiên cốc nghỉ ngơi, và hồi phục, sau đó mới vạch kế hoạch nhưng mà tình hình nguy cấp, đành thay đổi kế hoạch ban đầu

-Khẩu tiền bối từ từ đã…

Phó suất vội vàng mở miệng nói:

-Việchung hiểm vạn phần, mà Vương Sung cùng Long Tuấn bọn họ còn đang bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, còn có tiểu Băng Nhi cần được chiếu cố, nếu mà mang họ theo, sợ là không tiện.

-Vậy nên làm thế nào bây giờ ?

Khẩu Phỉ đau đầu, thiếu chút nữa làm cho Vương Sung bọn họ quên luôn, là bọn họ còn phải đem mấy người bệnh cùng một tiểu nha đầu theo nữa, nếu như vậy thì trên đường đi rất bất tiện, hơn nữa, phó suất nói rất đúng, chuyện này rất nguy hiểm phải an bài cho thật tốt.

Mọi người còn đang lo, không biết phải làm thế nào, an trí cho Vương Sung bọn họ, lúc này hắc y nhân khàn khàn lên tiếng.

-Vương Sung cùng tiểu Băng Nhi ba người giao cho ta, các người mau đi đi!

Đói với vị lão nhân tự xưng là phụ thân Lý Nhạc Phàm, trong lòng mọi người còn nhiều nghi ngờ, chỉ tiếc là không còn thời gian để hỏi nữa.

Khẩu Phỉ gật đầu nói:

-Một khi đã như vậy, bọn họ giao cho lão đệ chiếu cố, nhưng mà người bây giờ cũng bị nội thương, ta nghĩ tốt nhật là mời hai vợ chồng Thiết Nam cùng ngươi lên đường, chờ an bào thoải đáng rồi lại hội họp cùng chúng ta.

Nghe xong Khẩu Phỉ nói như vậy, mọi người cũng không phản đối

-Chư vị anh hùng, tên gia hỏa này chúng ta giải quyết như thế nào?

Tề Chấn chỉ vào tên Thác Nhĩ An Thạch còn đang bất tỉnh, Chu Tĩnh Nguyệt gật đầu nói:

-Người này xem ra thân phận rất lớn, chắc cũng biết một chút sự tình, hay là cứ mang hắn đi thẩm vấn.

-Dạ!

Tề Chấn thủ đoạn nhanh nhẹn, từ trên người tên Thác Nhĩ An Thạch điểm huyệt chế trụ

Sau khi an bài tất cả mọi chuyện, đám người Khẩu Phỉ lên đường hướng phía bắc mà đi

Vùng duyên hải phía đông Hoài An, gió thổi nghìn trượng, thẳng chấn cửu tiêu, bốn phía mây mù lượn lờ có thể nói là ‘Chân trời góc biển’.

Dưới Kiếm Ngưng Phong, là thôn trang màu xanh cỏ, khói bếp lượn lờ, yên tĩnh vô cùng

So sánh với loạn thế tranh giành, địa phương này như một chốn thế ngoại đào viên, nhân gian tiên cảnh

Lúc này, Thiết Nam đang đứng ở lối vào thôn tranh, hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra một bộ mặt thật thà chất phát

-Tiền bối, chỗ này chính là Ẩn Tiên Cốc chúng ta mau vào thôi!

Thiết Nam dẫn theo Long Tuấn đi phía trước tiến vào thôn , mà Tư Đồ Yến ôm tiểu Băng Nhi theo sau

Hắc y nhân nghỉ chân, xem xét lại hoàn cảnh chung quanh, trong mắt có chút sầu não, lập tức thu liễm nỗi lòng, đi vào thôn trang.

-A! Thiết Nam đã trở về

Xa xa một tiếng chào đón, nam nữ già trẻ trong thôn đều đi ra đón chào

Một hồi chào hỏi, đám người tách ra hai bên, chỉ thấy một vị lão giả tóc bac cùng với một đôi vợ chồng trung niên bước tới, bọn họ là thiết cường Tô Phóng Hào và phu thê Miêu Lam Phượng

-Thiết Nam bái kiến gia gia, phụ thân, phụ mẫu.

-Yến Nhi bái kiến gia gia, phụ thân đại nhân, mẫu thân đại nhân

Thiết Nam cùng Tư Đồ Yến nhất tề quỳ lạy, lão nhân gia lập tức đỡ cả hai lên, buồn cươi nói

-Đứa nhỏ này, là người một nhà thì cần gì nhiêu lễ nghĩa như vậy

-Xảy ra chuyện gì? Sao lại có người bị thương?

Tô Phóng Hào nhìn bọn người Thiết Nam, trong mắt nổi lên một cảm giác không ổn:

-Các người không phải đi tham gia đại hội ẩn lâm sao? Như thế nào khi trở về chỉ còn mấy người các ngươi, những người khác đâu? Nhạc Phàm đâu? A! Các hạ là

Không biết có phải là ảo giác, Tô Phóng Hào thấy trên người Hắc Y Nhân có hơi thở quen thuộc.

-Tô lão, nhiều năm không gặp, vẫn khỏe chứ.

Hắc y nhân mở miệng hỏi làm cho Tô Phóng Hào không khỏi giật mình:

-Các hạ biết lão già này sao?

-Tuy hơn mười năm không gặp, nhưng Lý Đàm không hề quên ân tình của Tô lão !

Hắc y nhân có chút nghẹn ngào, chuyện cũ năm xưa liền nhớ lại. Chuyện của năm đó hắn vãn còn nhớ như in.

-Lý Đàm

Tô lão đầu tiên là sửng sốt, lập tức trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm đối phương:

-Ngươi…Người nói cái gì? Ngươi là…Người là Lý Đàm!? Là Lý Đàm của Lưu Thủy thôn!? Là phụ thân của Lý Nhạc Phàm

Lão nhân kích động nắm tay không ngừng, Cho dù đối phương có đeo mặt nạ, thanh âm biển đổi thành khàn khàn, nhưng mà cảm giác của ông về đối phương vẫn như cũ, ngay thăng và kiên nghị.

Thấy lão nhân cảm xúc dao động dị thường, Miêu Lam Phượng đứng bên cạnh nhẹ nhàng khuyên bảo

-Lão nhân gia, người xem, người tới là khách, sao có thể bắt người ta đứng nói chuyện ngoài này, có chuyện gì thì chúng ta về nhà nói tiếp.

-Được! Được được được…

Tô Phóng Hảo cầm lấy tay của hắc y nhân lôi kéo đôi phương rời đi

Thiết Cường cùng Miêu Lam Phượng chỉ còn biết cười khổi lắc đầu

 Chương 4: Tiền căn hậu quả

Mọi người bước vào trong một căn phòng rộng rãi sáng sủa

-Lý lão đệ, chỉ trong chớp mắt mà mười lăm năm đã trôi qua, chúng ta cũng già quá rồi!

Tô Phóng Hào vuốt chòm râu trắng bạc rất dài, nhìn về hắc y nhân mà trong lòng cảm khái.

Lúc này, Hắc y nhân đã cởi bỏ mặt nạ, lộ ra lộ ra một nửa khuôn mặt bị lửa làm cho biến dạng cùng với con mắt đỏ, nhìn rất dữ tợn khủng bố. Từ khuôn mặt đấy có thể thấy được sự cương nghị, kiên cường của Lý Đàm, đồng thời hiện lên trong đàu một thân ảnh thẳng thắn.

Lý Đàm cúi đầu nhìn vào hình dáng của mình trong nước trà, chua xót nói:

-Đúng vậy! Lý Đàm của mười lăm năm về trước đã chết rồi

Tô Phóng Hào thở dài một tiếng nói:

-Lý lão dệ, năm đó rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Ta vốn có phái người tới tiếp ứng ngươi, nhưng lại chậm một bước, rồi sau đó không nghe gì tới tin tức của người, ta còn tưởng rằng ngươi…tưởng rằng ngươi đã chết rồi

-Năm đó

Lý Đầm uống một ngụm trà, một bên kể loại chuyện năm đó:

-Năm đó, Nhạc Phàm bị người ta hãm hại, ta vốn dự định đi Thái phủ để điều tra sự tình, không ngờ lại phát hiện một chuyện, Chu Khang Cảnh muốn bí mật tạo phản, sau đó ta bị phát hiện, bị Chu Khang Cảnh đuổi giết, ta đã định cùng bọn chúng đồng quy vu tận, không ngờ ngay lúc đó lại có một vị cố nhân đi ngang qua, đúng lúc cứu được ta…

-Cố nhân?

-Đúng vậy, hắn chính là Hiên Viên Bạch, bây giờ là Hiên Viên đại tôn, ta lúc trẻ có gặp qua hắn một lần…

Lập tức, Lý Đàm đem chuyện năm đó nói ra hết.

Thì ra, Lý Đàm năm đó bị thương, trên người toàn là trọng thương, toàn thân gân mạch đứt đoạn, hoàn toàn là một phế nhân, nếu không phải sau được Hiên Viên tặng không cho mấy viên linh dược để trị liệu nếu không đã đi đời nhà ma rồi. Đau đớn như thế, hắn thông khổ vạn phần, chẳng những mỗi ngày đau như bị tra tấn, mà trong lòng lại không yên vì lo cho Lý Nhạc Phàm, nhưng thương thế của hắn quá nặng, nếu hoạt động mạnh thì sẽ chạm vào vết thương, chỉ có thể ở lại đây dưỡng thương, kéo dài cho tới bốn năm

Có lẽ trời hiểu lòng người, thương tật của Lý Đàm của đã khỏi gắn, hắn gấp rút ly khai Vấn Tâm Nhai, để tìm Lý Nhạc Phàm, chỉ tiếc là , hắn vừa mới hạ sơn, liền nghe được Lý Nhạc Phàm mất tích, lòng hắn đau muốn chết

Tuy rằng khi đó giang hồ đồn đại rằng Lý Nhạc Phàm đã chết, nhưng mà Lý Đàm vẫn tin rằng hài tử của mình vẫn còn sống, vì thế hắn vì chờ đơi Lý Nhạc Phàm trở về, liền làm biên quan bảo hộ, cũng như bảo hộ cho tín niệm của mình, cho đến mười năm sau Lý Nhạc Phàm thực sự xuất hiện. Đương nhiên trong chuyện này vẫn còn vài uẩn khúc, tỷ như cuộc sống, việc tu luyện như thế nào… Cũng không có nói rõ ràng lắm

Một người, vì một niệm tưởng không xác định, liền ở biên quan thủ ải suốt mười năm, không nói đến hành vi của hắn là đúng hay sai, nhưng mà vượt qua sự cố chấp người thường để làm cho người khác kính nể, mà Lý Đàm chính người như vậy.

Mọi người trong lòng rất thổn thức, không nghĩ tới Lý Đàm lại xảy ra nhiều chuyện như vậy

Một lát qua đi, Tô Phóng Hào thấy bầu không khí có vể trầm trọng, cho nên nhìn vào ba người hôn mê bất tỉnh nói tránh đi:

-Tên cao to đen hôi kia chắc hẳn là Vương Sung sao! Không tưởng tượng được tiểu tử hồ đồ coi trời bằng vung, vô pháp vô thiên năm đó hôm nay đã là một đại nhân vật hùng bá một phương…Còn có Long Tuấn và Đình Nghị hai tên tiểu gia hỏa, cũng là đại anh hùng, trấn thủ biên quan suốt mười năm, công đức vô lượng !

Lý đàm trong mắt hiện lên một tia vui mừng, âm thầm gật đầu, Vương Sung tuy rất hồ đồ, nhưng mà làm việc luôn quang minh lỗi lạc, độc lai độc vãng, coi như là một hảo hán, mà Long Tuấn cùng Đinh Nghị là đệ tử của Lý Nhạc Phàm, chẳng những thực lực mạnh mẽ, mà lại am hiểu quốc gia đại sự, qua thật hiếm có.

Tô Phóng Hài dừng ánh mắt lại trên tiểu Băng Nhi:

-Nữ nha đầu này không phải là nữ nhi của Nhạc Phàm cùng với nha đầu Trần Hương kia sao, quả đúng là một tiểu gia hỏa đáng yêu, giống mẫu thân hắn y như đúc

-Hắn gọi tiểu Băng Nhi!

Lý Đàm nhẹ nhàng vỗ đầu tiểu cô nương, trong mắt tràn đầy hiền hòa, trong lòng hắn bao ấp ủ bây giờ như tan ra từng chút một.

-Ông, ông thật sự là phụ thân của phụ thân sao?

Tiểu Băng Nhi không hề kháng cự, cứ viêc ngồi trong lòng ‘Phụ thân của phụ thân’ nhìn thì hung ác này nhưng lại mang lại cho nàng cảm giác rất ấm áp

Đúng vậy, hài tử bình thường có cảm giác phi thường mẫn cảm, bọn chúng không biết phân biệt đúng sai, trong thế giới của chúng thì cái gì cũng rất đơn thuần

-Ách! Ha ha ha ha.

Tô Phóng Hào nghẹm lời, sau đó cười to:

-Tiểu gia hỏa nói rất đúng, hắn chính là phụ thân của Nhạc Phàm, cũng như là Cha của cha người…Do đó người nên gọi là gia gia.

-Tiểu Băng Nhi bái kiến gia gia

Tiểu cô nương ra vẻ người lớn, cung kính làm đại lễ, miệng cười không ngừng.

-Cháu ngoan, tốt lắm tốt lắm!

Lý Đàm hai tay run rẩy, phải kiềm lắm mới không chế được tâm tình

Tô Phóng Hào thấy thế cười nói:

-Đúng rồi, Lý Nhạc Phàm đâu, sao không cùng các người trở về?

-………

Không khí vừa mới thoải mái, chỉ một câu hỏi vô tình của Tô Phóng Hào đã làm cho trầm trọng lên

-Gia Gia, Lý đại ca hắn…

Thiết Nam đang muốn mở miệng thì bị Lý Đàm ngắt lời:

-Ẩn lâm đại hội kì này tràn ngập nguy hiểm, may mà có Nhạc Phàm tương trợ, chúng ta mới có thể bình yên trở về, nhưng mà Nhạc Phàm cũng bị thương không nhẹ, đang phải bế quan chữa thương. Hơn nữa Nhạc Phàm lại là hộ pháp Phật tông, cho nên hắn xuất quan còn nhiều chuyện cần xử lý, cho nên không theo chúng ta về.

-A?

Tô Phóng Hào trên mặt cũng không có biểu tùng gì, trong lòng cũng hơi trầm xuống. Dừng một chút, hắn liếc mắt qua tiểu Băng Nhi, đòng thời cũng liếc nhìn ánh mắt của Miêu Lam Phượng.

Miêu Lam Phượng hiểu ý gật đầu,sau đó chuyển hướng sang tiểu Băng Nhi nói:

-Tiểu Băng Nhi, gia gia bọn họ còn chính sự cần nói, để Miêu di đưa ngươi đi chơi trong thôn, được không?

Tiểu nha đầu tâm hồn còn thuần khiết, cũng chưa nhìn ra điều gì, nhưng cũng có một chít do dự, nhưn vẫn theo Miêu Lam Phương ly khai

-Thật là một đứa trẻ hiểu chuyện.

Tô Phóng Hào khen một tiếng, sai đó nhìn thẳng Lý Đàm trầm giọng nói:

-Lý lão đệ, rốt cuộc là có chuyện gì? Mấy lời vừa rồi nếu nói cho người khác có lẽ còn tin được. nhưng lão phu rất rành tính tình của Nhạc Phàm, hắn rât có tình nghĩa, sao lại không cùng các ngươi trở về chuứ, trừ phi…

Đang nói tới đây, lão nhân thật sự không muốn nói tiếp.

Lý Đàm thấy thái độ của đối phương biến hóa, khô khốc lắc đầu nói:

-Không hổ là chưởng môn Thần Cơ Các, cái gì cũng không thể dối gạt lão.

Thanh âm dừng lại, Lý Đàm phải tận lực khống chế cảm xúc của mình:

-Nhạc Phàm… Hắn… Hắn chết rồi.

-Choang!

Tô Phóng Hào nghe vậy thân mình khồn khỏi run lên, chén trà trong tay cũng rơi xuống đất.

Thấy lão nhân gia xúc động mạnh, Thiết Cường vội vàng chạy tới đỡ

-Tiểu…Tiểu Băng Nhi có biết không?

Tô Phóng Hào bình tĩnh lại, nhưng vẽ mặt tràn ngập bi thương

Lý Đầm nén nỗi đau nói:

-Tiểu Băng Nhi chưa biết, ta cũng không biết phải nói sao… Ta nghĩ Nhạc Phàm cũng muốn tiểu Băng Nhi lớn lên trong vui vẻ!

Tô Phóng Hào gật đầu, hiển nhiên cũng đồng ý với cách làm của đối phương. Tiểu Băng Nhi hiện tại còn quá nhỏ, lại mới gặp lại Nhạc Phàm. Có thể nói là cốt nhục tình thân, nếu thời điểm này mà nàng biết phụ thân mình đã chết, sẽ tạo thành bóng ma, khó mà xóa mờ.

-Lý đại thúc, không cần quá bi quan

Thiết Hàm khuyên:

Thiết đại ca không phải đã nói sao, Lý Đại ca là bị khuông gian loạn lưu cuốn đi, nhất định không có chuyện gì, huống chi Huyền Ky lão tiền bối đã nói Lý đại ca sinh tử không thể đoán được, có nghĩa theo lý thuyết Lý đại ca vẫn còn sống

Nói đến câu sau, thanh âm của Thiết Nam cũng từ từ yếu đi, hắn cũng không dám bào đảm

Không gian loạn lưu, đó là một nơi hoàn toàn cách biệt với bên ngoài, một khi đã vào trong đó, thì không bao giờ trở lại được nữa, ít nhất là từ xưa đến nay cũng chưa có ai bước vào trong đó mà quay trở về

Tô Phóng Hào cố nén bi thương nói:

-Nhạc Phàm làm người rất cần thận, như thế nào lại bị cuốn vào không gian loạn lưu?

Lý Đàm lúc này rất bi thống , cho nên Thiết Nam đem chuyện tiến vào Thiên Tuyệt cốc kể lại tỉ mỉ từng chút một.

-…. Cuối cùng Hồng Mông đại điện sụp đổ, vài vị đại tôn cùng thiết huyết mới thoát ra được

Dừng một chút, Thiết Nam nói tiếp:

-Căn cứ theo lời Thiết đại ca nói, Lý đại ca vì tru sát Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân, cùng cực kiếm đại tôn vung tay, sau cực kiếm đại tôn không địch lại, cho nên các vị đại tôn khác liền cùng nhau giúp đỡ. Vốn Lê trưởng lão cũng muốn tiến lên giúp đỡ, thì thời điểm mọi người còn đang tranh đấu, Mộ Dung ngạo hàn hóa thân tà ma lại đột nhiên làm khó đẽ, từ sau lưng đánh lén Lý đại ca tới chỗ chết

Nghe đến đó, Tô Phóng Hào buồn bực nói:

-Tên Mộ Dung Ngạo Hàn kia tại sao tự dung lại làm khó dễ. Chiếu theo lý thuyết, hắn phải tọa sơn xem hổ đấu chứ, để cho hai bên lưỡng bại câu thương, như vậy mới sáng suốt.

Thiết Nam gật đầu nói:

-Chúng ta cũng nghĩ như vậy, nhưng mà nghe Thiết đại ca nói, tên Mộ Dung Ngạo Hàn hình như rất sợ Lý đại ca, nên muốn nhân cơ hội này liên thủ với mấy tên kia giết Lý đại ca.

-Thúi lắm

Tô Phóng Hào vỗ lớn vào thành ghế, giận không thể kìm, hận không thể có mặt ở đó, nhưng hắn chứng kiến vẻ mặt bất thường của Lý Đàm thì lại sợ sự tình không phải đơn giản như mình nghĩ, sau đó hắn ngồi xuống bình tĩnh lại nói:

-Cái gì mà diệt thế chi tử, nhân gian hạo kiếp, hết thảy đều là đồ chó má! Nghĩ mình là đại tôn, cao cao tại thượng, mà lại đi làm khó người thường, còn cái tên Tà Ma hóa thân, căn bản là vạn ác chi nguyên chính là hạo kiếp của muôn dân trăm họ.

Thiết Nam không phản bác, tiếp tục nói:

-Song phương đánh nhau kịch liệt, kết quả là Hồng Mông đại điện bị phá nát, làm cho Lý đại ca và Mộ Dung Ngạo Hàn bị cuốn vào không gian loạn lưu.

Kể xong, Tô Phóng Hào nhăn mày:

-Chỉ sợ việc này có chút kỳ quái, người khác cũng không có việc gì, vì sao chỉ có Nhạc Phàm và tên Mộ Dung kia lại bị cuốn vào? Nói thế nào, Nhạc Phàm giết hại mấy tên đại tôn kia là không thể chối, còn có lời của Thiết Huyết chỉ từ một phía, không thể hoàn toàn tinh tưởng…

-Không thể nào!

Thiết Nam ngạc nhiên, miệng không ngớt lời:

-Gia Gia, Thiết đại ca và Lý đại ca là sinh tử chi gia, Lý dại ca vì huynh ấy mà không từ mệnh, cho nên Thiết Huyết không có hãm hại Lý đại ca đâu.

Tô Phóng hào sắc mặt trầm tĩnh:

-Lão Phu cũng tin là ánh mắt của Nhạc Phàm không kém, lão phu cũng tin là Thiết Huyết là một người trọng tình cảm, nhưng không có gì là tuyệt đối. có một số việc ai có thể nói chính xác? Dù sao mấy người từ trong đại điện đi ra, bên trong xảy ra chuyện gì, thì ngoài mấy người bọn họ ra, ai mà biết được chứ.

-Nhưng

Thiết Nam còn muốn nói, Tô Phóng Hào mệt mỏi phất tay:

-Được rồi, các người đi ra đi, ta và Lý lão đệ nhiều năm không gặp, muốn tâm sự với hắn

-Dạ, gia gia

Thiết Nam uể oải mang theo Tư Đồ Yến đi ra khỏi phòng

Mà Thiết Cường lại dặn dò lão nhân gia giữ gìn sức khỏe rồi cũng nhanh chòng rời đi

 Chương 5 : Sư công

Đợi bọn người Thiết Nam ly khai, trong phòng im lặng dị thường.

Trầm mặc một lát, Tô Phóng Hào chậm rãi mở miệng nói: “Lý lão đệ, ta thấy thần sắc ngươi vừa rồi khác thường, có phải có cái gì khó nói? Hiện ở trong này chỉ có ta và ngươi, có lời gì khó nói ngươi cứ nói đừng ngại.”

Thấy Lý Đàm cúi đầu không nói, Tô Phóng Hào nói thẳng: “Lý lão đệ, có phải là vì “Diệt thế chi tử” vừa mới nói?”

“Tô lão, ngươi…”

Lý Đàm bất ngờ biến sắc, lại bị lão nhân ngắt lời nói: “Ta Thần Cơ Các lịch sử đã lâu, đối với vài thượng cổ lưu truyền tự nhiên là cũng biết. Cổ lão tương truyền, mỗi lần Thiên Địa đại nạn buông xuống, sẽ có người đại ác đúng thời cơ mà sinh ra, người này sát thần diệt ma, hủy thiên diệt địa, bị thế nhân xưng là “Diệt thế chi tử, là chỉ điềm xấu… Cái gì “Diệt thế chi tử”, cái gì hủy thiên diệt địa, đây đều là một chút truyền thuyết chó má mà thôi, mỗi một Thiên Địa kiếp nạn, không phải là bởi vì cường giả tranh đấu tạo thành ư? Nhân tâm tham lam, mới có thể nổi lên đại họa như thế, cùng cái gì “Diệt thế chi tử” không hề liên hệ nửa điểm, đáng giận chính là những người không biết, lại đem hư vô mờ mịt gì đó trên người áp đặt vào thân người khác, làm ra vẻ mình cao thượng vĩ đại cỡ nào, quả thật là coi trời bằng vung, hừ!

Không đợi Lý Đàm đáp lại, Tô Phóng Hào nói tiếp: “Lý lão đệ, về việc Nhạc Phàm thân là truyền thừa huyết mạch của vu bộ tộc, hắn từng nói cho ta, dường như ngươi cũng có bổn sự này vậy thì huyết mạch phải thức tỉnh rồi đi! Đều nói bộ tộc Thiên vu tàn bạo bất nhân, thị huyết điên cuồng, là bộ tộc bị trời nguyền rủa, nhưng mà lão phu xem ra, bộ tộc Thiên vu mới là chân chính chiến sĩ, bọn họ có tín niệm kiên định, tinh thần dũng cảm bất khuất, bọn họ vì bảo hộ chính quê hương, thân nhân, bằng hữu của mình mà không tiếc cùng kẻ xâm lược tử chiến đến cùng, chẳng lẽ bộ tộc như vậy, sẽ vì lợi ích bản thân mà hủy diệt vạn vật trong thiên địa? Nam nhi đại trượng phu, làm sao có thể vì xàm ngôn của kẻ khác mà bị cuốn theo, rơi vào trầm luân?”

Giọng nói nhẹ nhàng lại, lão thở dài: “Lý lão đệ, lão phu cùng phụ tử các ngươi giao hảo, đều vì các ngươi chính là người trung trực, không vì cái gì khác. Lão phu chưa từng truy vấn bối cảnh các ngươi, cũng không cần biết, cho nên, mặc kệ người khác thấy thế nào, nói như thế nào, nghĩ như thế nào, lão phu cho tới bây giờ đều không ngại, lão phu chỉ biết là Nhạc Phàm trong lòng ta, vĩnh viễn đều là hài tử hết sức thủ tín, cương nghị kiên cường, chính trực thiện lương, là một hài tử tốt. Hắn có mệnh khổ đến mức không có bất luận kẻ nào bằng, trên lưng hắn mang trách nhiệm nhiều hơn bất luận kẻ nào, nhưng nhiều năm như vậy, hắn lại chưa bao giờ buông tha. Thử hỏi, một cái hảo hài tử như vậy, hắn sẽ làm bị thương thân nhân, bằng hữ của mình ư? Sẽ làm tổn thương sinh mệnh vô tội ư? Không thể, hắn tuyệt đối không thể!”

Tô Phóng Hào vẻ mặt nghiêm túc, không có một chút ý khoa trương, đó là một loại khẳng định, một loại tín nhiệm.

“Tô lão…”

Thân mình Lý Đàm nhẹ nhàng run lên, hắn từ trong ánh mắt của đối phương đã hiểu ra rất nhiều, lo lắng trong cơ thể đã chảy xuôi, trong lòng lại cảm động vạn phần

Từ khi biết mình khác với thường nhân, Lý Đàm thường xuyên xem mình là quái vật, thậm chí hoài nghi có phải là bởi vì mình là người mang điềm xấu, cho nên thê tử mình mới mất sớm, giâ tộc gặp biến đổi lớn. Mỗi lần nghĩ đến như vậy, tim của hắn như bị dao cắt. Hôm này, lời nói của Tô Phóng Hào, không thể nghi ngờ đã xóa đi ám ảnh ở trong lòng hắn rất lâu.

Cái gì là tốt? Cái gì là xấu? Cái gì là thiện? Cái gì là ác?

Bất luận là gì cũng có hai mặt, cứ như thanh kiếm, có thể giết người, cũng có thể cứu người, mà chủ yếu là người cầm kiếm.

Người cùng với tâm, tâm cùng với kiếm.

Trong lúc Lý Đàm cùng Tô Phóng Hào nói chuyện, trên giường truyền ra động tĩnh

Hai người quay đầu nhìn lại, thấy Long Tuấn trong hôn mê tỉnh lại

“Ách! Ta… Ta đây là đang làm sao?” 

Long Tuấn chậm rãi mở hai mắt, thấy xung quanh đều là một mảnh mơ hồ.

Vỗ vỗ đầu của mình, mắt của Long Tuấn dần dần rõ ràng, hắn nhìn xung quanh, phát hiện Đinh Nghị cùng Vương Sung không có ở đây, bất giác nhẹ nhàng thở ra.

Cốt mộ quả thật là địa phương hung hiểm, mình mới ở tầng thứ năm đã không được, nếu không mang trên người “Ngọc tinh hồn” của Huyền cơ lão nhân, chỉ sợ là đã chết. Xem tình huống này, mình đã được người cứu đi!

“Tiểu tử, tỉnh rồi à?”

Bên tai đột nhiên truyền tới thanh âm già nua, Long Tuấn liền hoảng sợ, vội nhìn lại, thấy một cái lão tóc hoa râm đi tới.

“Ngô!? Ngươi… Tiền bối là ai? Đây là đâu?”

Long Tuấn chắp tay, rất nhanh tỉnh táo táo lại.

“Tâm tính không sai, không làm mất mặt sư phụ ngươi.” Tô Phóng Hào vừa lòng gật đầu nói: “Chỗ này chính là Ẩn tiên cốc, lão phu Tô Phóng Hào, chắn hẳn tiểu tử Vân Phương đã nói về lão phu cho ngươi rồi đi.”

“A! Tiền bối chính là người Vân Phương nói, lão các chủ Thần Cơ Các ư?”

Long Tuấn đầu tiên là rùng mình, lập tức nhảy xuống giường, cung kính đưa lễ: “Tiểu tử Long Tuấn, bái kiến Tô lão gia tử.”

“Hảo hảo hảo, cũng không là ngoại nhân, không cần khách khí như vậy.”

Tô Phóng Hào nâng Long Tuấn lên, cười vuốt vuốt râu bạc trắng, trong mắt lộ vài phần vui mừng cùng buồn bã. Lý Nhạc Phàm mất rồi, nhưng mà để lại hai cái mầm mống tốt, lão tin tưởng rằng, cuối cùng sẽ có một ngày hai khỏa mầm mống này giống như sư phụ của họ, trở thành cây đại thụ che trời, che chở một phương muôn dân trăm họ.

“A?”

Long Tuấn phóng mắt nhìn phía sau lão nhân, phát hiện trong phòng còn có người, hắn cẩn thận dò xét, phát hiện nửa mặt của đối phương nhìn qua có chút dữ tợn, bất quá Long Tuấn lập tức nhận ra là hắc y nhân nọ.

“Long Tuấn gặp qua tiền bố!”

Long Tuấn khom người bái hạ, trong lòng buồn bực vì sao hắc y nhân không gỡ mặt nạ xuống, bất quá nghĩ lại cho thoáng, hắn cùng mình không có quan hệ, vì thế không tim không phổi cười nói: “Tiền bối như thế nào cũng đến đây, thật sự là quá tốt!”

Lý Đàm nhàn nhạt gật đầu, không nói thêm gì.

Tô Phóng Hào cười khổ nói: “Ngốc tiểu tử, Lý lão đệ là phụ thân của sư phụ ngươi, còn không mau quỳ xuống hành lễ.”

“Cái gì?! Phụ thân của sư phụ?!”

Long Tuấn tâm thần chấn động, nghẹn hồi lâu mới nói: “Tô lão gia tử, ngài… Ngài không phải là trêu chọc tiểu tử đi?”

“Ngươi cho là lão phu sẽ giỡn với người loại chuyện này ư?”

Tô Phóng Hào nghiêm mặt, hừ một tiếng nói: “Lý lão đệ năm đó bị kẻ gian hãm hại, thiếu chút nữa thì chết, bất quá hắn mạng lớn, được cao nhân cứu… Sau đó Lý lão đệ vì tìm kiếm Nhạc Phàm, lại tại biên quan khổ chờ mười năm, những năm gần đây, nếu không có Lý lão đệ thủ, giúp các ngươi chống đỡ cường địch, các ngươi sớm chỉ còn có một đống xương cốt.”

“Ta…”

Long Tuấn vẻ mặt xấu hổ, mạnh mẽ quỳ trên đất dập đầu nói:” Long Tuấn bái kiến sư tổ, cảm tạ sư tổ những năm gần đây tại quan ải, chúng ta… Chúng ta sẽ không làm ngài cùng sư phụ mất mặt.”

Nói xong, Long Tuấn mặt xấu hổ lui về, ánh mắt kiên định nhìn thẳng Lý Đàm.

Có thể tại biên quan hung hiểm thủ vững mười năm dài, cần phải có tín niệm kiên định cùng quyết tâm cỡ nào mới có thể làm được? Nhưng Long Tuấn cùng Đinh Nghị tin rằng bọn họ chẳng những làm được, hơn nữa còn phải làm rất tốt, phải để bọn họ tự hào, kiêu ngạo.

“Đứng lên đi!”

Lý Đàm tự mình tiến lên, nâng Long Tuấn lên, vỗ vỗ bả vai đối phương nói: “Các ngươi làm rất tốt, ta đều thu vào trong mắt, tiểu Phàm có truyền nhân tài năng như các ngươi, nó cũng sẽ rất vui mừng

“Ha hả, sư tổ quá khen”.

Cười ngây ngô, Long Tuấn ngượng ngùng gãi ót. Có thể nhận được sư tổ tán thành, trong lòng hắn như có khỏa đường mật, nhưng nghe ngữ khí của sư tổ, tựa hộ có một loại chua xót.

“Ân?”

Lý Đàm nhìn vào cổ tay Long Tuấn, ánh mắt ngưng tụ: “Tay ngươi đang mang cái gì?”

“A, đây là “Kiếm Luân”, là…”

Đang nói đột nhiên ngừng lại, yết hầu hắn như bị cái gì chặn lại, sững sỡ nhìn vào cổ tay trái, nửa ngày mới thốt ra vài chữ: “Này… Cảm giác không đúng a!”

“Làm sao vậy?”

Tô Phóng Hào tò mò nhìn qua, Long Tuấn vẻ mặt đau khổ giải thích: “Ta cảm giác thứ này như đang sống, hơn nữa hình dạng cũng thay đổi.”

Nhìn vào “Kiếm Luân” màu Ô Kim, từng trận nhịp đập truyền đến, trong lòng Long Tuấn bắt đầu có cảm giác vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.

Nhìn một lát, Lý Đàm biểu tình ngưng trọng nói: “”Kiếm Luân” của Long Tuấn tiềm tàng một ý chí vô cùng cường đại, ta vừa mới vận dụng thần niệm xem một chút, không ngờ bị bắn về.”

“Ba!”

Long Tuấn đả khai kiếm khẩu, “Tranh” một tiếng, Tử nhu kiếm xuất ra, chỉ thấy

kiếm ý sắc bén, khí hướng tận trời, chỉ thấy lưu quang màu Ô kim thoát ra, đem cả phòng chiếu sáng, sau đó dần thu liễm, giống như cỗ ý chí khổng lồ dần dần ngủ say.

“Này… Cái này là cái gì?!”

Long Tuấn nhìn vào tử nhu trong tay, giật mình đến thất thần.

Nhớ lại lúc trải qua trong cốt mộ, Long Tuấn lại bình thường trở lại vài phần. Hắn nhớ rõ mình lúc đó bị một ý chí cường đại áp bách, giằng co rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn thua mình. Chẳng lẽ thời điểm cốt mộ sụp đổ, cỗ ý chí kia biến thành Kiếm Linh, tiến vào trong Tử Nhu kiếm, sau đó bị mình dẫn ra theo?

Càng nghĩ càng thấy có khả năng, Long Tuấn thậm chí còn cảm thấy trong kiếm có hơi thở tương tự

Lúc này, Đinh Nghị cũng tỉnh lại, mở hồ bước xuống giường

“Ồn ào cái gì thế, không cho người ta ngủ tiếp mà, thật là đáng ghét!”

Bị Đinh Nghị cắt ngang, Long Tuấn buồn cười đáp lại hắn hai câu: “Ngủ ngủ ngủ, chỉ biết ngủ, ngươi lười chỉ biết ăn cơm và ngủ, ngoài hai thứ đó ra chẳng lẽ không có cái nào khác ư?”

“Ách?! A Tuấn, chúng ta như thế nào còn chưa chết a? Đây là chỗ nào?”

Đinh Nghị cuối cùng tỉnh táo lại, lời nói của hắn thiếu chút nữa làm cho Long Tuấn nghẹn chế, bĩu môi nói: “Tên chết tiệt, ngươi không thể nói ra lời nói chút may mắn như chúc mừng phát tài, đại cát đại lợi, thiên hạ vô địch ư…”

Dừng một chút, Long Tuấn như nổi giận nói: “Quên đi, với ngươi nói mấy cái này như đàn gảy tai trâu, chúng ta đang ở Ẩn Tiên cốc, nơi Vân Phương đại ca nói, vị trước mặt ngươi chính là lão các chủ Thần Cơ Các đại danh đỉnh đỉnh, Tô lão gia tử…”

“A! Chỗ này chính là Ẩn Tiên cốc?”

Định Nghị tiến lên hành lễ nói: “Tiểu tử Đinh Nghị bái kiến Tô lão gia tử, chúc ngài vạn phúc an khang, sống lâu trăm tuổi

“Ha ha ha ha! Hảo hảo hảo!”

Tô Phóng Hào tâm tình thư sướng, ánh mắt lộ ra vài phần tươi cười.

“A? Tiền bối cũng ở đây a! Thật sự là quá tốt.”

Là hai huynh đệ, lời nói cũng cơ hồ giống nhau như đúc. Đinh Nghị chứng kiến Lý Đàm ở đây, bất giác nở nụ cười, hắn không thèm để ý khuôn mặt Lý Đàm khác thường, dù sao cũng là phát ra từ tôn kính trong nội tâm.

“ Ba!”

Long Tuấn hung hăng cho Đinh Nghị một cái bạt tai: “Tiền bối cái gì, kêu sư tổ!”

“Sư tổ? Chúng ta đâu có sư tổ a?”

Đinh Nghị vẻ mặt mờ mịt, đau khổ suy tư.,

“Ba!”

Lại là một cái bạt tai, Long Tuấn hiên ngang lẫm liệt giáo huấn nói: “Cái gì không phải, cha của sư phụ không phải là sư công sao?”

“Cha của sư phụ!”

Đinh Nghị đầu óc ong ong, không tin tưởng nhìn vào Lý Đàm nói: “Tiền bối thật sự là cha của sư phụ ư? Không… Không đúng nha! Tuy rằng… Nhưng, nhưng cha của sư phụ không phải đã…”

“Ba!”

Lại cho một cái bạt tai, Long Tuấn buồn cười nói: “Sư tổ sống lâu trăm tuổi, đại phú đại quý, nói bậy bạ vô nghĩa quá, nhanh kêu sư tổ đi!”

Tại vấn đề này Đinh Nghị biết Long Tuấn không dám đem cha của sư phụ ra giỡn, vì thế liền quỳ thằng xuống, cung kính dập đầu ba cái: “Đinh Nghị bái kiến sư tổ.”

“Tốt lắm, đứng lên đi!”

Lý Đàm cũng không quen nhìn người khác quỳ dập đầu, bất quá hai cái đồ tôn này hắn vô cùng vừa lòng, tất cả lễ này cũng chịu nhận.

Bầu không khí hài hòa, Đinh Nghị hỏi: “Đúng rồi a Tuấn, vừa rồi ngươi làm cái gì? Ta cảm giác trên người có cái gì đâm vào.”

“Ngô!”

Long Tuấn nghe vậy đắc ý cười cười, cầm tử nhu trong tay đưa cho đối phương: “Kiếm của ta giống như biến hóa lợi hại, ngươi nhìn xem…”

“Tranh!”

Tử nhu kiếm mới vừa nắm trong tay, Đinh Nghị liền cảm giác bị một cỗ lực lượng cường đại bài xích từ thân kiếm truyền đến, giãy mình rồi quăng lại cho Long Tuấn.

Một màn như thế làm cho mọi người sững sờ.

Long Tuấn kinh ngạc, nhìn tử nhu kiếm trong tay, một loại cảm xúc khó tả nổi lên. Tử nhu kiếm đi theo hắn nhiều năm, hắn dám khẳng định, tử nhu phát sinh biết biến hóa như vậy là tuyệt đối từ cốt mộ đi ra mới thế.

Thật lâu sau, Tô Phóng Hào không khỏi tán tưởng nói: “Thần kiếm có linh là vì Kiếm linh, xem ra Long tiểu tử kiếm được bảo bối rất tốt !”

“Hắc hắc!”

Long Tuấn ngây ngốc cười, cái đuôi đều sắp vểnh lên tới trời rồi.

Đinh Nghị hâm mộ nhìn vào tử nhu kiếm trong tay Long Tuấn, phát ra cao hứng từ trong nội tâm, nên thấy đối phương vênh váo như thế liền nhịn không được cho đối phương một cái xem thường.

“A? Đây là vật gì?”

Đinh Nghị chú ý liếc nhìn cánh tay trái bỗng dưng ngứa, lại phát hiện cánh tay không ngờ lại có thêm một đạo hắc sắc ấn ký hình đao, quấn quanh thật là quỷ dị.

Long Tuấn hết sức hiếu kỳ: “Tiểu tử Đinh, ngươi lúc nào lại có hình xăm thế, ta sao lại không biết?”

“Cái gì! Ngươi làm sao biết đến được, ta cũng không nhàm chán làm cái này nha, kỳ quái!”

Đinh Nghị cảm thấy chẳng biết vì sao, lấy tay chà xát, không ngờ đạo đao ấn chợt lóe, hóa thành một thanh tiểu đao bảy tấc chân thật tại trung ương bàn tay Đinh Nghị

“Này… Đây là có chuyện gì.”

Đinh Nghị có chút phát ngốc, cho rằng mình còn đang nằm mơ, hắn nhéo nhéo đùi mình, có cảm giác đau, vậy đây là thực sự.

“Chẳng lẽ đây là cái bảo bối gì?”

Nghe được Đinh Nghị thì thào tự nói, Long Tuấn khinh thường cười nói: “Ha ha, thật sự là buồn cười, thứ này mà ngươi cũng coi là bảo bối? Ta xem nó cùng với cái tiểu huynh đệ phía dưới của ngươi không sai lắm!”

“Thúi lắm!”

Đinh Nghị trừng mắt nhìn đối phương, cả giận nói: “Sư tổ ở đây, ngươi còn nói lời ô nhiễm lỗ tai, tin hay không ta vả cho người phù mỏ lên”.

Thấy huynh đệ mình phát hỏa, Long Tuấn ngượng ngùng cười, không dám nói thêm lời châm chọc, nhất là nhớ tới “Sư tổ” ở bên cạnh, quả thật nên thu liễm một chút.

“Con mẹ nó, ngươi như thế nào nhỏ vậy? Nếu lớn hơn chút nữa thì tốt rồi.”

Đinh Nghị vốn có chút buồn bực, ai ngờ ý niệm vừa lên, tiểu đao trong tay lập tức lớn lên, tròng mắt hắn đều muốn nhanh rơi ra: “Nó … Nó không ngờ có thể lớn lên!”

“Lớn chút! Lớn chút nữa! Tiếp tục lớn chút! Ha ha ha----“

Đinh Nghị giống như là tiểu hài tử phát hiện đồ chơi mới, không chút che giấu nội tâm hưng phấn. Mà “tiểu đao cũng không chịu thua kém, như là cảm giác được người khác khinh thị, vì thế liều mạng biến lớn thêm!

Thật to thật đại!

“Tiểu đao” không ngừng duỗi thân, làm cho vật xung quanh đều ngã xuống đất, thậm chí ngay cả nóc nhà đều xuyên.

Thấy cảnh tượng như vậy, Long Tuấn trợn mắt há mồm nhìn lên, rung động không thể nói.

“Nhanh! Mau dừng lại!”

Lý Đàm cùng Tô Phóng Hào vội vàng quát bảo ngưng lại, Đinh Nghị lúc này mới tỉnh ra, gấp giọng hô to: “Dừng dừng dừng! Dừng a!”

“Tiểu đao” đình chỉ biến hóa, thân đao truyền đến một tiếng âm vang hùng hậu, như là đáp lại chủ nhân của mình.

Nhìn thấy phòng ốc không có việc gì, mọi người không khỏi nhẹ nhàng thở ra, Đinh Nghị lại âm thầm lau mồ hôi lạnh, may mắn mình không có gây ra đại họa.

Đợi cho mọi người tỉnh táo lại, lập tức đưa ánh mắt dừng ở tiểu đao… Không, phải là đại đao.

Đại đao! Đúng vậy, chính là đại đao!

Đao dài hơn hai trượng, thân đao rộng như người, quả thực đao như hình trụ lớn, người thường ôm cây đao này, đừng nói cầm nó đánh nhau, chính là muốn nâng lên cũng không có khả năng.

“Ta kháo, này… Gia hỏa này cũng lớn quá đi! Đây là đao sao?”

Long Tuấn há hốc miệng, nắm tay đều có thể nhét vừa vào ! Hắm dám thề, đây là “Đao” nhất hắn đời này chứng kiến, đao của Khấu Phỉ kia so sánh với nó thì như đại thụ cùng cọng giá không khác biệt, hơn nữa nhìn tình hình vừa rồi, nếu không phải quát ngừng lại, sẽ tạo nên quang cảnh như thế nào.

Đinh Nghị tỉnh lại, lau nước miếng ở khóe miệng, mừng rỡ không thôi: “Hảo đao! Hảo đao a! Nam nhân phải dùng đại đao, càng lớn càng tốt! Ta…ô!”

Lời còn chưa nói xong, Đinh Nghị bỗng cảm giác một trận mệt mỏi kéo tới, đặt mông té lên mặt đất.

Long Tuấn nhìn thấy liền bị dọa, vội vàng đem Đinh Nghị đỡ lấy: “Tiểu Đinh tử, xảy ra chuyện gì, có phải là thương thế chưa khôi phục?”

“Ta… Ta cũng không biết nữa!

Đinh Nghị thần thái suy yếu: “Ta cảm giác như toàn thân nhũn ra, nửa điểm khí lực cũng không phát ra được, quả thực mệt hơn cả đánh giặc.”

“Ầm!”

Đại đao không được Đinh Nghị nắm, liền khẽ động bay quanh biến thành nguyên trạng, sau hóa thành đạo lưu quanh trở lại trên cánh tay trái của chủ nhân.

“Ta nghĩ, ta biết nguyên nhân…”

Thanh âm Lý Đàm vang lên, Long Tuấn quay lại nhìn, chỉ nghe đối phương nói: “Ta từng nghe người ta nhắc tới, thế gian chỉ có cổ bảo mới có thể biến lớn nhỏ. Cây đao này phải là một kiện cổ bảo, uy lực cường đại, bất quá lấy năng lực của Đinh Nghị, căn bản không có khả năng điều khiển bảo vật như vật,vừa rồi hắn lần đầu tiên vận dụng cổ bảo, chẳng biết sử dụng lực, nên mới bị cổ bảo phản phệ, lấy đi tất cả khí lực.”

“Thì ra là thế!”

Tô Phóng Hào cùng Long Tuấn bừng tỉnh đại ngộ, Đinh Nghị còn dở khóc dở cười, vốn tưởng rằng có thể đùa giỡn uy phong như thế trước mặt Long Tuấn, không nghĩ tới ngược lại còn làm ra cái trò cười lớn như vậy cho thiên hạ, thật sự là mất hết mặt mũi.

“Cừ thật, dĩ nhiên là một kiện cổ bảo a!”

Long Tuấn mắt sáng lên, cầm lấy cánh tay Đinh Nghị lăn qua lộn lại, sờ nắm, muốn giống như hai người đồng dạng. Nếu Đinh Nghị hiện tại không vô lực, chỉ sợ là đã giẫm Long Tuấn lên mặt đất đánh 1 trận rồi.

“Ha hả, hai tiểu gia hỏa các ngươi phúc duyên sâu a!

Tô Phóng Hào vuốt râu bạc trắng, nở nụ cười cảm khái: “Bao nhiêu người tiến vào cốt mộ nếu không phải là bị giết thì cùng bị nhốt cho đến chết, có thể sống đi ra là tốt rồi, càng không nói tìm được chỗ tốt gì!”

“Lý Đàm cũng nói: “Các ngươi có phúc duyên như thế, không nên tự cao tự đại, kiêu ngạo tự mãn mới được.”

“Ghi nhớ sư tổ dạy bảo, đệ tử luôn nhớ trong lòng.”

Long Tuấn cùng Đinh Nghị vẻ mặt nghiêm nghị. Bởi vị bọn họ biết, con đường đi của mình còn rất dài, sao có thể vì chút thành tựu mà thỏa mãn. Hồi tưởng đoạn đường đi qua, tuy rằng gian khổ, nhưng mà mỗi một bước như vậy là cần thiết, cảm giác như vậy mới là bọn hắn cần theo đuổi.

“Ầm!”

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Thiết Nam cùng Tư Đồ Yến chạy vào.

“Này… Này, vừa rồi phát sinh chuyện gì? A! Hai người tỉnh!”

Chứng kiến trong phòng một mảnh bừa bãi, Thiết Nam sững người, rồi nhìn thấy Long Tuấn cùng Đinh Nghị tỉnh lại, lập tức nhiệt tình nghênh đón.

Hàn huyên một phen, Đinh Nghị hiếu kỳ nói: “Vương Sung gia hỏa sao còn chưa tỉnh a? Không biết hắn có chuyện gì không?”

Lý Đàm khoát tay nói: “Vương Sung tạm thời không ngại, chỉ có điều hắn bị đại tôn gây thương tích, toàn thân kinh mạch vỡ tan, muốn khôi phục không dễ dàng như vậy

“Đúng rồi sư tổ, như thế nào chỉ có mấy người tiền bối ở đây, những tiền bối khác ở đâu? Sư phụ cùng Khấu lão gia tử đâu rồi?”

Long Tuấn nhìn nhìn ngoài phòng, cũng không thấy tung tích những người khác.

Lý Đàm chưa mở miệng, Thiết Nam liền nói: “Biên quan Đại Đồng thành bị Thát Đát mọi rợ công phá, đã tới Thái Nguyên, Khấu tiền bối cùng Minh Hữu huynh đệ cũng đi trợ giúp.”

“Cái gì!?”

“Biên quan thất thủ!”

Long Tuấn tâm thần run rẩy, sát khí nồng đậm mạnh mẽ phát ra. Ngay lập tức Đinh Nghị cũng từ trên mặt đất nhảy dựng lên, hồn nhiên quên thân thể mỏi mệt của mình

Thiết nam bị dọa một cái thấy hai người phản ứng như thế, vội vàng giải thích: “Các ngươi đừng vội, Khấu tiền bối bọn họ đã tiến đến, tin tưởng rằng sẽ không có vấn đề, chờ thương thế các ngươi khôi phục, chúng ta sẽ tiếp tục đi hỗ trợ sau.

Nghe xong lời này, huynh đệ hai người liền tỉnh táo lại, sau đó hỏi một lần tình huống hiện tại

“Sư phụ chúng ta đâu?”

Đinh Nghị thình lình hỏi một câu, Thiết Nam bọn người hai mặt nhìn nhau không biết mở miệng thế nào.

Long Tuấn đem biểu tình mọi người thu vào trong mắt, tâm tình tức khắc chìm xuống.

 Chương 6 Cửu Hoang tuyệt địa

Mặt trời lên cao, một trận cuồng phong đảo qua, bão cát nổi lên cuồn cuộn đầy trời.

Thần Châu cực tây ngoài ngàn dặm, chính là một mảnh hoang mạc vô tận. Từ xưa lưu truyền, nơi đây là bị trời nguyền rủa, hàng năm bị bão cát bao phủ, hình thành một lá chắn thiên nhiên, chim bay không tới, rồng đất cũng không thể vào, bất luận kẻ nào chỉ cần tới sát chỗ này, tự nhiên sẽ chết oan uổng, có thể nói là ngăn cách hoàn toàn sự sống.

Nơi đây được thời xưa xưng là địa phương bị bỏ rơi “Cửu hoang tuyệt địa”.

Bão cát nổi lên, lúc này ba đạo quang ảnh xẹt qua chân trời, hướng nơi này bay tới với tốc độ kinh người

“Bồng!”

Ba thân ảnh tới gần vùng phụ cận lá chắn, xâm nhập mà không hề sợ bão cát.

Cầm đầu là một lão già tóc trắng xóa, trên mặt đầy nếp nhăn, trong mắt lại lóe ra thần sắc kích động, bên tay trái hắn là một gã có khuôn mặt mỹ mão, lãnh tuấn, nội tâm không ngừng rung động.

Mà ở tay phải lão là một gã trẻ tuổi, khoanh tay đứng nhìn, trông thật bất phàm.

Đúng vậy! Bọn họ chính là Thiết Huyết cùng Lê,Phượng hai vị trưởng lão.

- Rốt cuộc lại trở về!

Thiết Huyết nhàn nhạt nhìn vào thế giới bên trong lá chắn, nắm chặt quyển trục trong tay, trong lòng lại có loại tư vị không nói lên lời. Có chút phiền muộn, có chút bi thương, thậm chí còn có điểm do dự, không biết tại sao mình là do dự, cũng không muốn suy nghĩ, đúng và sai vốn không có giới hạn, nhưng đôi khi mình lại không thể không lựa chọn.

Đó là một quyển trục cổ xưa, trên thân kim quang lưu chuyển, mây tía lượn lờ, làm cho người ta có cảm giác chính khí cùng đại đạo.

Đây là lúc Lý Nhạc Phàm bị cuốn vào không gian phong bạo đã ném cho hắn, tác dụng của cái này đối với người khác là tờ giấy bỏ đi, nhưng mà đối với Thiết Huyết mà nói, cái này so với tính mạng của hắn còn quý trọng hơn, đây chính là vật mà Chín Lê bộ tộc bọn họ tìm kiếm mấy ngàn năm ----- thượng cổ chiếu thư.

Có thượng cổ chiếu thư này, Cửu Lê bộ tộc sẽ lại có thể thấy ánh mặt trời, ly khai khỏi địa phương tuyệt vòng này mà trờ lại Thần Châu. Nhưng nghĩ tới lý nhạc phàm, còn có chuyện phát sinh tại hồng mông đại điện, trong lòng Thiết Huyết tràn ngập áy náy cùng tự trách.

“Nhạc Phàm…”

Thiết Huyết thì thào lẩm bẩm: “Ngươi bảo ta như thế nào trả lại ân tình của ngươi, Thiết Huyết nợ ngươi, chỉ sợ cả đời cũng không thể trả hết.”

- Hài tử, đừng nghĩ quá nhiều…”

Lê Trường tựa như nhìn ra cảm xúc Thiết Huyết khác thường, vì thế vỗ vỗ bả vai đối phương nói:

- Có vài thứ vốn ngươi không thể thừa nhận, nhưng mà trên thân ngươi tồn lại dòng máu của Cửu Lê nhất tộc. Có lẽ cái này đối với ngươi thật không công bằng, thậm chí là tàn nhẫn, nhưng ông trời không cho ngươi quyền lợi quyết định, đây chính là số mệnh..

- Ta biết, nhưng ta không hối hận.

Thiết Huyết ổn định cảm xúc, ánh mắt nhìn phương xa, biểu thị nội tâm phức tạp.

- Đi thôi! Mọi người đã chờ lâu lắm rồi, chúng ta về trước rồi nói sau.

Lê trưởng lão lấy ra “Cửu cực đại la bàn”, nâng lên không trung, một đạo cực quang hình thành bên trong lá chắn.

“Ong ong ông!”

Thiên địa rung động, một cổ lực lượng vô hình đem xé bên trong lá chắn một chỗ hổng, chỗ hổng này phi thường nhỏ, vẻn vẹn chỉ có thể chứa từng người, hơn nữa tùy thời có khả năng khép kín.

Ba người thấy thế không trì hoàn, lắc mình liền bay vào đó.

Đây là một thế giới hoang vu, là một thế giới bị người quên lãng.

Đi trong hoang mạc, mảnh đất dưới chân làm cho người ta cảm thấy thê lương cùng bi thương, chỗ này không hề thấy nửa điểm sinh cơ, chỉ có tuyệt vọng vô cùng vô tận.

Đây là lần thứ hai Thiết Huyết tới “cửu hoang tuyệt địa”, mỗi lần đến, hắn đều có mang trong lòng một áp lực nặng trịch. Lần đầu tiên là đến đây tu hành, lần thứ hai này là vì dẫn dắt tộc nhân ra khỏi tuyệt cảnh.

“Ong ong ông!”

Mặt đất đột nhiên run lên, phóng nhãn nhìn lại, chỉ thấy cát bụi đầy trời, cuồn cuộn mà đến.

Ba người không ngừng cước bộ, không hề hoảng hốt.

Trong nháy mắt, thân ảnh lại gần, chính là người cửu lê bộ tộc đến đón chào.

- Đại phong bộ, Phong Dã…

- Lôi hình bộ, Hách Mỗ…

- Lương vũ bộ, Tô Lạp…

- Lĩnh tộc nhân cung nghênh đại trưởng lão, nhị trưởng lão, thiếu tộc trưởng trở về.

Âm thanh dừng lại, gần ngàn người trước mắt nhất tề ào ào nửa quỳ trên mặt đất.

Đại phong bộ cùng Lôi hình bộ đều là nam nhân trung niên, trên thân xích lõa ( có thể hiểu là gần như trần truồng), gắn đầy Đồ Đằng, chỉ có một bọc da thú, cứ như man thú ở nơi hoang dã, toàn thân phát ra một cỗ hung lệ khí. Trong đó Đại phong bộ dáng nhỏ lùn, mà Lôi hình bộ nhìn vẻ ngoài thô lỗ, cao lớn, thân hình cao hơn nửa thanh so với người bình thường, ngay cả nắm tay so với đầu người bình thường còn lớn hơn, không khó tưởng tượng, một quyền hạ xuống, có thể oanh bạo một đầu người, cái này làm sao còn giống người thường, quả thực tựa như một đầu thú to lớn đầy sát khí.

So sánh với 2 bộ, Lương vũ bộ lại đều là nữ tử, bất quá trên thân các nàng tỏa khí bưu hãn không kém nam tử, ánh mắt lại càng thêm hung hãn, giống như ác ma giữa biển máu. Nghĩ lại cũng đúng, trong hoàn cảnh như vậy, một nữ nhân không đổ máu và mồ hôi, kết cục chờ các nàng sẽ tàn khốc như thế nào.

Lê trưởng lão cùng Phượng trưởng lão đảo mắt nhìn xuống, mắt có chút ướt át. Cửu lê bộ tộc, hôm nay chỉ còn ba bộ, dân cư từ mấy vạn xuống chỉ còn mấy ngàn, bộ tộc kéo dài tới hôm nay cũng là một vấn đề, bảo sao bọn hắn không cảm thấy bi ai sao được.

- Hảo hảo hảo, mọi người tốt!

Lê trưởng lão cố nén thanh âm run rẩy nói:

- Thiếu tộc trưởng đã lấy được thượng cổ chiếu thư, sau này bộ tộc cửu lê chúng ta lại có hi vọng.

- Thượng cổ chiếu thư?

Mọi người bất ngờ ngẩng đầu, mừng như điên nhìn về phía Thiết Huyết, hắn trịnh trọng gật đầu, cầm quyển trục nâng lên.

Điều này làm cho người của ba bộ toàn bộ đều quỳ rạp trên đất, vui vẻ khôn cùng.

Trong vòng vây của ba người thủ lĩnh , Thiết Huyết đi theo ra khỏi đội ngũ vây quanh.

Đi vào thâm cốc, từng tòa từng tòa bồng trướng cao thấp chỉnh tề dựa vào núi, cẩn thận đếm ít nhất cũng có bảy tám Thiên hộ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai sẽ biết được ở nơi tuyệt địa như vậy, không ngờ có một cái bộ lạc khổng lồ sống ở đây.

Tin tức ba người trở về, chốc lát liền lan cả bộ lạc. Không quá lâu, vô luận là tu luyện trong tộc hay là ra ngoài săn bắn, tất cả đều tụ tập đầy đủ.

- Thiết Huyết, ngươi đi tới đây…

Tế đàn trên cao, Lê trưởng lão cùng vài vị trưởng lão đứng chung một chỗ. Phía dưới bọn họ, nam nữ già trẻ mấy ngàn tộc nhân đều trông mong hy vọng.

Thiết Huyết tiến lên quỳ xuống, cởi áo ra, đem lưng lộ ra ngoài.

Lê trưởng lão từ trên đưa xuống một vật, dạng như con dấu:

- Còn đây là binh sát ấn phù, là tín vật tối cao Cửu Lê bộ tộc, trên đấu Cửu Thiên, dưới phá U Minh, thần phật khó chắn, yêu ma né lui, chưởng quản quyền sinh sát thề gian. Từ giờ phút này trở đi, ngươi trở thành người đứng đầu Cửu Lê nhất tọc, kế thừa Xi Dậu đại nhân, vô thượng ý chí, bất khuất tinh thần!.

Dứt lời, Lê trưởng lão cầm ấn phù, trực tiếp đánh vào trên lưng Thiết Huyết.

Ấn phù vừa mới tiếp xúc làn da Thiết Huyết, liền hóa thành một dòng chất lỏng màu đen, sau đó không ngừng kéo dài vòng quanh… Cuối cùng trên lưng hắn xuất hiện một hình xăm kỳ quái, đây chính là hình tướng của Xi Dậu bên trong lời nói của Lê trưởng lão.

Xi Dậu là ai, có lẽ mọi người không rõ lắm, nhưng mà Xi Vưu hai chữ, chắc hẳn không ít người nghe nói. Đúng vậy! Xi Dậu chính là Xi Vưu, cũng chính là người khởi xướng tranh đấu thời thượng cổ, “Thần” tối cao của Cửu Lê nhất tộc.

“Tư tư tư!”

Theo Xi Vưu chi tướng hình thành, Thiết Huyết cảm thấy trên lưng như bị lửa thiêu, từ bên ngoài thẩm thấu vào trong.

Đau đớn khó cản, trong đầu Thiết Huyết không khỏi hiện ra cảnh tượng năm đó một màn.

Chẳng bao lâu sau, mình cùng là bình thường trong thế giới, một cái tiểu nhân vật bé nhỏ, vì nhi nữ tình trường, đi lên một con đường không lối về, nhưng mà, một người thần bí xuất hiện, làm cho vận mệnh của hắn nổi lên biến hóa nghiêng trời lệch đất, bắt đầu một đoạn nhân sinh khác thường.

Thiết huyến cả đời này là cô độc, hắn không dám có bất kỳ bằng hữu nào, cũng không có cái gì tưởng niệm, bởi vì hắn biết, lưng mình phải gánh vận mệnh của tộc nhân.

“A!”

Tiếng hô rung trời, phá tan chân trời.

Thân hình Thiết Huyết chậm rãi đứng lên, một cổ ý chí thần bí và cường đại bao bọc hắn, một đạo hư ảnh dần dần hiển lộ.

Ma diễm ngập trời, cuồn cuộn thiêu đốt, kinh thiên động địa, tựa hồ phải thiêu đốt toàn bộ thiên địa này sạch sẽ.

Giờ này khắc này, Thiết Huyết mới tính là chân chính chiếm được Cửu Lê tán thành, đạt được huyết mạch truyền thừa, cũng có thực lực cùng đại tôn đối kháng.

- Từ nay về sau, ta lấy danh nghĩa Thiết Huyết, mang tới tộc nhân của ta hưởng an lành, phúc lộc muôn đời.

Thanh âm băng lãnh và hùng hậu từ yết hầu Thiết Huyết truyền ra, giống như chỉ dụ Ma thần, hiệu lệnh thiên địa.

- Tham kiến tộc trưởng…

- Tộc trưởng vạn tuế!

- Tộc trưởng vạn tuế! Tộc trưởng vạn tuế! Tốc trưởng vạn tuế!

- Xi Dậu phù hộ!

- Xi Dậu phù hộ! Xi Dậu phù hộ! Xi Dậu phù hộ!

Tiếng hô lớn vang lên liên tiếp, tộc nhân liên tục náo nức, thậm chí lâm vào điên cuồng.

Đời đời trông mong, chấp niệm lớn của nhiều thế hệ, hôm nay rốt cuộc cũng thành công, làm sao bọn hắn có thể không hưng phấn.

 Chương 7: Cầu viện

Sau khi sôi nổi qua đi, tâm tình mọi người chậm rãi bình ổn lại.

Lê trưởng lão lúc này mới quay sang khẽ gật đầu nói với Thiết Huyết nói: - Tộc trưởng, đến giờ rồi, chúng ta bắt đầu tế tổ đi..

- Được!

Hư ảnh Ma Thần sau lưng Thiết Huyết dần thu liễm khí thế rồi tiêu tán.

- Các vị tổ tiên linh thiêng, hậu duệ Thiết Huyết hôm nay kế thừa tộc vị, xin thề chắc chắn sẽ suất lĩnh tộc nhân thoát khỏi khốn cảnh, cả đời này bảo hộ tộc nhân, không cầu trường sinh, không cầu quyền lực, chỉ nguyện vì tộc nhân khai sáng tương lai tươi sáng muôn đời...

Thanh âm của Thiết Huyết vang vọng trong sơn cốc thật lâu không dứt, tựa như lời thề cùng thiên địa.

- Tươi sáng muôn đời.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều đồng loạt quỳ rạp xuống, trán chạm mặt đất. Đây là lễ nghi cao nhất của bộ tộc Cửu Lê.

Đến lúc này, tộc Cửu Lê mới khôi phục cổ chế, mới chân chính giải tỏa nỗi nhớ nhà của vạn chúng.

Tế bái xong xuôi, Thiết Huyết nhìn quyển sách cổ trong tay yên lặng không nói gì.

Lê trưởng lão tiến lên nói:

- Tộc trưởng, mời người động thủ, bộ tộc Cửu Lê đã đợi ngày này mấy nghìn năm rồi.

Thiết Huyết khẽ vuốt cằm, giơ quyển sách cổ lên quá đầu, những tin tức tang thương tràn ngập thiên địa.

- Thượng cổ chiếu thư: Nhân hoàng chiếu dụ...

- Thiên địa hồng hoang, vạn vật thành linh, ngày tính khó diệt, tranh đấu không ngớt... Tranh giành một trận, tam tộc ở thế chân vạc, binh chiến mười năm, hậu họa nghìn vạn... Trẫm làm nhân hoàng, thấy rõ mối họa này, nay chiếu mời các vị hiền thần Cổ tộc nhất mạch, đồng mạch tương liên, trở về Thần Châu, hậu duệ đời sau cầm chiếu thư này, truyền thánh dụ trẫm, mở ra kết giới...

Ầm ầm...

Một tiếng nổ lớn vang lên giống như tiếng sấm.

Trên sách cổ lúc này có một đạo kim sắc quang mang phá không mà ra.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cuồng sa đầy trời bị đạo kim quang kia đánh tan, mảnh tuyệt địa từ trước tới nay cứ như vậy mà hé ra ánh mặt trời chiếu rạng ngời khuôn mặt của tất cả mọi người.

Ánh mặt trời đại biểu sinh cơ, đại biểu cho sức sống sinh sôi không ngừng.

Mọi người ở hiện trường nhìn thấy cảnh tượng như vậy tức thì chấn động!

Màn chắn Cửu Hoang tuyệt địa mở ra, một cỗ sát khí tích tụ mấy ngàn năm phóng lên cao.

Nửa tháng sau, Cổ thành Lạc Dương.

Trải qua vài lần chiến tranh, Lạc Dương nay đã bớt đi vài phần phồn hoa, thêm vào đó là không khí tiêu điều.

Trên đường cái, nơi nơi đều có người tuần tra, đến đêm cũng có lệnh cấm lưu thông trên đường.

Mặc dù như vậy, Lạc Dương so với rất nhiều thành thị khác vẫn ổn định hơn rất nhiều. Ít nhất không xuất hiện tình trạng bất ổn. Có được cục diện như vậy không thể không nói Thiên Địa Minh có tác dụng mấu chốt trong chuyện này.

Trên tửu lâu không có không khí huyên náo như trước mà chỉ có vài người nhàn rỗi vô sự tụ tập.

- Kim huynh, Thiết Huyết minh chủ sao còn chưa xuất quan, liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?

- Cái gì ngoài ý muốn? Thiên đạo cao thủ cảm ngộ thiên địa, bế quan trăm ngày cũng chả là gì.

- Nhưng hiện tại trong thành Lạc Dương người người hoảng sợ, nếu không có Thiết Huyết minh chủ tọa trấn chỉ sợ không ổn.

- Hạ lão đệ, ngươi lo lắng quá rồi. Hiện tại Thiên Địa Minh có trên trăm vị cao thủ thiên đạo tọa trấn, cái thành nhỏ này thì có thể xảy ra chuyện gì? Lại nói, cao thủ bên trong Thiên Địa Minh quá nhiều, mâu thuẫn bên trong lại càng lớn. Nếu Thiết Huyết minh chủ chậm chạp xuất quan, mâu thuẫn sẽ càng lúc càng trở nên gay gắt, Thiên Địa Minh cũng sớm tan rã.

- Kim huynh nói có lý, nhưng cũng thật kỳ quái, cái Thiên Địa Minh này đang êm đẹp sao lại biến thành Thiên Đạo liên minh?

- Có gì mà kỳ quái, trong Thiên Địa Minh toàn là cao thủ thiên đạo, đổi thành Thiên Đạo liên minh cũng là hợp lý. Nghe nói, sau này trong giang hồ, Thiên Đạo cao thủ không được tùy ý nhúng tay chuyện giang hồ, nếu không sẽ phải chịu chếài quản lý của Thiên Đạo liên minh.

- Hắc hắc, đến lúc đó Thiên Đạo liên minh chẳng phải còn to hơn hoàng đế sao? Đó mới là mối nguy lớn nhất.

- Hiện tại loạn thế, chỉ cần có thực lực, ngươi có làm Thiên Vương lão tử cũng không ai dám mở mồm ra ý kiến nửa câu.

- Lời ấy không sai, chúng ta được bảo vệ trong thành Lạc Dương, cũng coi như là tốt chán. Còn có tin đồn Thát Đát cùng với Đại Yến liên minh, Nghiễm Châu với Nam Kinh chiến hỏa mấy ngày liền.

- Hiện tại triều đình đang ở thế yếu, khắp nơi đều muốn phân một chén canh, không ai để chuyện sống chết của dân chúng vào mắt, thực là loạn thế mạng người chẳng bằng mạng chó. Không biết ngày như vậy khi nào mới kết thúc.

- Vậy cũng không đúng, nghe nói biên cảnh đều có tin tức truyền về, đại quân của các quốc gia đã đóng quân ở biên giới, bất cứ lúc nào cũng có thể xâm lấn giang sơn Đại Minh.

- Giang sơn Đại Minh? Ài! Giờ nào còn cái gì gọi là Đại Minh, kinh thành cũng bị Đại Yến chiếm rồi, Đại Minh đã trở thành lịch sử.

- Đúng vậy, vương triều Đại Minh đã bị tử tôn nhà họ Chu làm cho nát bét, nếu tổ tiên nhà họ Chu dưới suối vàng mà biết, không biết có tức đến chết đi sống lại không nữa.

- Đáng tiếc nhất là ngờ một ngày bị đám mọi rợ Thát Đát phá thành, thương vong thảm trọng.

- Thôi không nói mấy chuyện này nữa, càng nói càng đau lòng. Chúng ta uống rượu, uống rượu.

- Lên, uống!

- Cao đại ca, vừa rồi có tin tức, thành Tế Nam đã bị công phá.

- Con mẹ nó, bị phá nhanh như vậy sao? Đám quan quân thủ thành ăn phân sao?

- Còn không phải tên cẩu tặc Vương Thắng kia sợ chết, không ngờ lại mở cửa thành đầu hàng. Ai biết đám mọi rợ Thát Đát không thu liễm lại mà hạ lệnh tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành... Ài, nghe nói ngày đầu tiên chết gần vạn người, thật là nghiệp chướng a.

- Tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành ba ngày? Ta nói con mẹ tổ tông nhà nó, đám súc sinh này quả thật không phải người. Ngươi nói người tại sao lại đẻ ra chúng được chứ? Lão thiên không có mắt hay sao?

- Cao đại ca bớt giận, thế đạo bây giờ là như vậy.

- Hừ, đám Thát Đát mọi rợ này chung quy sẽ có một ngày không được chết tử tế.

- Hoa lão đệ, Ngô lão đệ, các ngươi có còn nghe tin tức gì nữa không? Lý Nhạc Phàm chết rồi.

- Cái gì? Lý Nhạc Phàm chết rồi sao? Không thể nào!

- Đúng vậy, Trần lão ca, chuyện này không nói xàm được đâu, chuyện mất đầu đó...

- Hừ hừ, hai người các ngươi không chịu động não. Việc này có thể nói ra lung tung được chắc? Lão ca ta có căn cứ.

Ách!

- Không đúng, không phải mới đây có thông tin nói hắn được y tiên ở Thánh Vực cứu sống sao? Còn đi tham gia Ẩn Lâm đại hội gì đó, sao đột nhiên lại chết?

- Đúng vậy! Sao lại chết được?

- Tình hình cụ thể ta cũng không rõ lắm. Ta chỉ nghe một người em vợ nói lại. Em vợ ta là một tạp dịch trong Thiên Địa Minh, việc này chắc mười phần, không thể sai được.

- Thực sự không nghĩ ra, ngay cả hung thần Lý Nhạc Phàm cũng đã chết. Xem ra Ẩn Lâm đại hội kia nhất định là vô cùng nguy hiểm.

- Vậy cũng không chắc, nge nói Thiên Đạo cao thủ trong thiên hạ đều tham gia, đánh rất hung a.

Nghe tiếng nghị luận ầm ỹ bên tai, tâm tình Phó Suất không khỏi trầm trọng vài phần, nghe một lát rồi rốt cuộc cũng không nghe nổi nữa.

Bỏ lại một chút bạc vụn, Phó Suất đứng dậy rời đi.

Đúng như lời của đám người trong tửu lâu đó, lúc này Thiên Địa Minh đã đổi thành Thiên Đạo liên minh, ngay cả bảng hiệu phía trên đại môn cũng đã đổi lại.

- Làm phiền các hạ đi thông báo một tiếng, có Phó Suất tới chơi.

Phó Suất đi lên phía trước, khách khí chắp tay nói với môn vệ.

Tên môn vệ đều lĩnh này cũng là người có nhãn lực tốt, vừa nghe đối phương nói đã biết đối phương có thân phận bất phàm, hiện tại lại nghe hai chữ Phó Suất, lập tức đã biết đối phương là ai, chính là kiếp hiệp đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ.

- Hóa ra là Phó đại hiệp tới chơi, mời theo ta vào trong đại đường nghỉ chốc lát, ta phái người đi bẩm báo.

Nói xong, người nọ liền phân phó thuộc hạ bên cạnh, sau đó dẫn Phó Suất vào bên trong tổng đàn.

Một mình ngồi ở ghế, Phó Suất vài lần nâng chén trà lên lại đặt xuống, không phải là trà không ngon, mà căn bản là hắn không có tâm tình uống trà.

- Phó đại hiệp tới chơi, Đồng Tường không thể tiếp đón từ xa, thứ tội, thứ tội.

Đồng Tường và Trữ Uyển Can đi vào đại sảnh, tiến lên phía trước chào.

Phó Suất cũng không khách sáo cùng hắn, vì vậy nói thẳng:

- Được rồi, từ khi nào ngươi trở nên khách khí như vậy? Hôm nay ta tới đây là có chuyện quan trọng, Thiết Huyết đâu? Ta muốn gặp hắn.

- Chuyện này...

Vẻ mặt Đồng Tường có chút khó xử, cười khổ nói:

- Phó đại hiệp tới thực sự là không đúng lúc, THiết đại ca hiện tại đang bế quan, sợ rằng phải mấy ngày nữa mới xuất quan. Không biết Phó đại hiệp tự mình đến đây là có chuyện gì? Chỉ cần Đồng Tường có thể làm được, tuyệt không chối từ.

Phó Suất đối với tình huống của Thiết Huyết cũng biết chút ít, vì vậy cũng không có hỏi Đồng Tường, mà trực tiếp nói ra mục đích lần này tới đây:

- Phó mỗ lần này mạo muội tới đây là muốn nhờ vả một việc, chính xác hơn là tới cầu viện, xin Thiên Đạo liên minh xuất thủ giúp đỡ.

- Tại sao? Ngay cả các ngươi cũng không chống được đám mọi rợ Thát Đát sao?

Trữ Uyển Can cảm thấy kỳ quái, theo đạo lý mà nói, bằng vào thực lực của đám người Khấu Phỉ, muốn bảo trụ tính mạng của mình hẳn không phải là chuyện gì khó khăn. Thế nhưng hiện tại tĩnh quốc quân lại phái người tới đây cầu viện, vậy chẳng phải nói rõ đám mọi rợ Thát Đát kia so với trong sự tưởng tượng của bọn họ còn lợi hại hơn rất nhiều sao?

Phó Suất lắc đầu, buồn bực nói:

- Cao thủ Ma Môn tụ tập, tuy rằng chúng ta có thể tạm thời chống đỡ, thế nhưng cũng không chống đỡ được thời gian quá dài.

Đồng Tường trầm ngâm một lát rồi nói:

- Chuyện này quá mức trọng đại, đã không còn là việc mà ta có thể quyết định, sợ rằng cần phải tìm Quan phó minh chủ và mấy vị hộ pháp để thương lượng.

- Việc này không thể chậm trễ, chúng ta cùng đi thương nghị với bọn họ.

Phó Suất nóng ruột, nhưng vẫn cố bình tĩh nói.

Mặc dù Đồng Tường chủ trì sự vụ hằng ngày của Thiên Đạo liên minh, thế nhưng hắn cũng không thể tùy ý quyết định, nhất là trước mặt đông đảo cao thủ Thiên Đạo, phân lượng của hắn còn xa mới bằng lão đại.

Dứt lời, ba người đứng dậy rời đi.

 Chương 8 : Hàng Lâm

Nam Cương ở vào vùng cực Tây, nơi có vô số đầm lầy và bụi cây sinh trưởng là một chỗ rất hung hiểm. Bởi vì điều kiện địa lý hạn chế, nên các triều đại Hoàng đế chưa bao giờ thiết trí châu phủ, thành lập nha môn ở chỗ này, bởi vậy triều đình đối với nơi này quản chế cực kỳ bé nhỏ.

Hơn nữa, nơi đây quanh năm chướng khí bao phủ, độc trùng mãnh thú vô số, càng có không ít giáo hóa không khai mở, như ác dân uống máu, những người tầm thường , nếu không có vạn bất đắc dĩ, tuyệt sẽ không giao thiệp với Nam Cương nửa bước, mặc dù là Thiên Đạo cao thủ cũng sẽ như thế.

Tại một chỗ ở sâu trong rừng hoang, nhật nguyệt vô quang.

Lúc này, trong bộ lạc, trên tế đàn, một ngân sắc thiếu nữ chắp tay trước ngực, quỳ xuống đất cầu nguyện, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

Ở phía dưới tế đàn, quỳ đầy nam "Dã nhân", những dã nhân này mặt sắc ngăm đen, tóc rối tung, trên người ăn mặc cực kỳ đơn sơ, nhưng trên mặt mỗi người bọn chúng biểu lộ lại cực kỳ thành kính, trong miệng nói lẩm bẩm, tựa hồ tại cầu xin cái gì.

Một hồi qua đi, dã nhân thủ lĩnh giương cánh tay hô to: "Hỏa thần phù hộ, tộc của ta an khang... Mãi mãi hưng thịnh, vĩnh viễn hưởng cực lạc..."

"Tế tự bắt đầu... Châm lửa!"

Một tiếng ra lệnh, tế đàn chung quanh bị một bó đuốc đốt lên, ngọn lửa bốc lên cháy cao vút, chiếu rọi khuôn mặt của mỗi người, xua tan trong lòng bọn hắn sợ hãi và hàn ý, mang lại cho bọn hắn dũng khí và ôn hòa.

"Đại hỏa!"

"Đại hỏa! Đại hỏa! Đại hỏa!"

Độ nóng của ngọn lửa càng ngày càng cao, trên tế đàn trung tâm thiếu nữ bị nóng toàn thân đỏ bừng. Trong lúc tưởng như thiếu nữ sẽ bị chết cháy, vừa vặn ngay lúc đó, bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, ngay sau đó sấm sét nổi lên, mưa to gió lớn, từng hạt mưa xối xả như trút nước xuống.

Đối mặt với biến thiên của thời tiết thay đổi này, những dã nhân ở đây chẳng những không có kinh sợ, ngược lại vô cùng hưng phấn nhảy dựng lên, như là tổ chức tụ hội một cái gì đó.

Tại thời điểm mưa to trút xuống, lửa trên tế đàn dần dần bị dập tắt.

Mưa quất vào mặt thiếu nữ, đánh tan thống khổ của nàng, trong mắt nàng dần dần khôi phục một tia thần thái. Nhưng mà, không đợi thiếu nữ phục hồi tinh thần lại, cổ xưa tế đàn lập tức bị một cỗ lực lượng thần bí bao phủ.

Từng đạo bạch sắc quang vân hợp thành một bộ đồ án kỳ diệu, phía dưới mọi người tất cả đều đình chỉ động tác, cả đám trợn mắt há mồm nhìn trên tế đàn.

Không có ai biết tế đàn này được kiến tạo từ khi nào, bọn hắn chỉ biết là khi mình sinh ra thì đã bắt đầu có tế đàn rồi, chính vì vậy có lẽ tế đàn tồn tại giống như đã thật lâu rồi, mà qua nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy qua kỳ quan như thế.

"Ầm!"

Bạch sắc quang vân bỗng nhiên phát nổ, một mảng khí cực lớn đập vào mặt, đem những người phía dưới thổi bay lên, ngã xuống đất. Mọi người vội vàng nhìn sang, chỉ thấy hào quang mãnh liệt qua đi, trên tế đàn dần dần hiển lộ ra một cự đại hư ảnh.

"Hỏa... Hỏa thần hiển linh rồi!"

Không biết là ai đã kêu một tiếng, lập tức đốt cháy lên tâm tình mọi người.

"Hỏa thần hiển linh!"

"Hỏa thần hiển linh! Hỏa thần hiển linh! Hỏa thần hiển linh!"

"Đại hỏa!"

"Đại hỏa! Đại hỏa! Đại hỏa!"

Tế đàn trung tâm, một gã nam tử toàn thân trần truồng đứng giữa bầu trời, dần dần trong con ngươi lộ ra chút ánh sáng tím. Hắn hờ hững bao quát phía dưới, tựa như Ma Thần cao cao tại thượng, ánh mắt tử kim sắc nhàn nhạt đảo qua đám người vừa té xỉu thành 1 mảng ban nãy.

Mọi người kinh hãi không hiểu chuyện gì, lúc bấy giờ thủ lĩnh mới giật mình phát hiện chính mình và mọi người vì ngạc nhiên và bất ngờ như vậy mà quên quỳ xuống hành lễ.

"Cung nghênh Hỏa thần đại nhân hàng lâm tộc của ta!"

"Cung nghênh Ma Thần đại nhân hàng lâm… "

"Cung nghênh Ma Thần đại nhân hàng lâm… cung nghênh Ma Thần đại nhân hàng lâm."

Đã có thủ lĩnh dẫn đầu, tất cả mọi người hết thảy đều quỳ phục trên mặt đất, trong miệng hô lớn không ngừng.

Nam tử mắt nhắm lại, khí thế cuồng bạo cũng tùy theo tâm tình mà thu liễm.

Tại chính thời điểm mọi người ở đây cảm giác nhẹ nhàng thở ra một hơi, Ma Thần nam tử cứ vậy mà chậm rãi ngã xuống, đúng lúc rơi vào bên trên người thiếu nữ tế tự.

Mọi người kinh ngạc không thôi, ánh mắt nhao nhao nhìn về hướng thủ lĩnh.

Trong bóng tối chạy trốn, không ngừng đi về phía trước, không ngừng vấp ngã.

Một tia quang minh rơi xuống, Nhạc Phàm từ trong bóng tối tỉnh lại, hắn chậm rãi mở hai mắt ra, khắc sâu vào trong óc là một hoàn cảnh lạ lẫm, trong không khí tràn ngập mùi hương cỏ nhàn nhạt phảng phất,.

Tại đây không phải cổ vực, giống như là bên trong của một cái cây. Ý nghĩ trong đầu lóe lên, Nhạc Phàm ngồi dậy, vô số trí nhớ, hình ảnh trong đầu xông lên, nhất là sự việc phát sinh hết thảy trong Hồng Mông đại điện...

Chính mình vốn đã tiếp nhận cái gọi là Hồng Mông chi nguyên tẩy lễ, thân thể xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất, đón nhận lấy trong kí ức cất đi lấy một đoạn đoạn lịch sử bị chôn dấu, cuối cùng lại bị bốn vị Đại Tôn cùng Mộ Dung Ngạo Hàn liên thủ một kích, đem mình đánh vào cấm chế vực sâu...

Thế nhưng mà, chính mình tại sao lại xuất hiện ở tại đây?

Ngay tại thời điểm Nhạc Phàm lâm vào trầm tĩnh, một thiếu nữ bưng chậu gỗ chân thành đi vào nhà trong thân cây.

"A! Hỏa... Hỏa thần đại nhân người đã tỉnh?" Thiếu nữ kinh ngạc hô lên đã cắt đứt trầm tư trong lòng Nhạc Phàm, ngay lập tức nàng vội vàng buông chậu gỗ, tiến lên quỳ rạp trên đất.

"Hỏa thần? Ngươi là người nào? Nơi đây là địa phương nào?" Nhạc Phàm nhẹ nhàng phất tay, một cỗ lực lượng vô hình đem thiếu nữ nâng lên.

Người thiếu nữ này nhìn chừng vừa mới hai mươi tám tuổi, khuôn mặt thanh tú thuần mỹ, một thân ngân trang càng lộ ra vẻ tịnh lệ, ngược lại là mỹ nhân thập phần bại hoại. Nhìn khuôn mặt của thiếu nữ, Nhạc Phàm hơi có chút ấn tượng, chính là thiếu nữ đã xuất hiện ở trên tế đàn.

"Ta... Ta..." Thiếu nữ vẻ mặt kinh hồn vẫn chưa chưa trấn định, ngay cả lời đều nói không rõ ràng.

Nhạc Phàm thấy thế nhíu nhíu mày, cũng không muốn làm đối phương khó xử, vì vậy nhàn nhạt khoát tay áo nói: "Đã xong việc, ngươi hãy đi ra ngoài."

"Dạ?" Thiếu nữ nghe vậy vội vàng lại quỳ rạp xuống đất, dốc sức liều mạng, dập đầu nói: "Đại nhân đừng đuổi ta đi, đừng đuổi ta đi, ta sẽ phụng dưỡng đại nhân thật tốt, mong đại nhân đừng đuổi ta đi ..."

Thiếu nữ thực sự là người phi thường minh bạch, vận mệnh của mình khẳng định là đã bị nắm giữ ở trong tay vị đại nhân này. Lúc ấy, nếu không phải vị "Hỏa thần" lăng không mà đến, nếu không phải người thủ lĩnh cho mình ở lại để hầu hạ "Hỏa thần", nói không chừng chính mình đã sớm bị chôn sống hoặc bị đốt chết rồi. Hiện tại khi nghe xong đại nhân muốn đuổi nàng đi, nàng làm sao có thể không khẩn trương cho được, có thể tưởng tượng, nếu bị đại nhân xem thường thì chính mình sẽ gặp sự đãi ngộ thê thảm đến như thế nào.

Thiếu nữ bên cạnh khóc than, làm cho Nhạc Phàm ý chí sắt đá, cũng không khỏi thở dài một tiếng. Nghĩ lại, Nhạc Phàm lập tức đã minh bạch ý nghĩ trong nội tâm của thiếu nữ, vì vậy nhẹ nhàng nói: "Đứng lên đi cô nương, ngươi có thể lưu lại, nhưng mà phải nói cho ta biết mấy vấn đề."

Nghe xong lời nói của Nhạc Phàm, thiếu nữ quả nhiên ngừng tiếng khóc, nhưng mà nàng vẫn co lại thân thể y như cũ, sợ hãi nhìn vào đối phương.

"Nơi đây là địa phương nào?"

"Bẩm... bẩm đại nhân, nơi này... Nơi này là Nam Cương nội địa, Hỏa Ẩn bộ lạc."

Thiếu nữ ấp a ấp úng trả lời Nhạc Phàm vấn đề, sau đó lặng lẽ nhìn đối phương, nhưng lại trầm mặc không nói.

Ngay tại thời điểm thiếu nữ tâm thần bất định, Nhạc Phàm mở miệng lần nữa nói: "Ngươi tên là gì?"

"A! Ta..." Thiếu nữ hiển nhiên không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi tên của mình, vội vàng hấp tấp nói: "Bẩm đại nhân, ta... Nô tài họ Mục, tên là Mục Kim Châu, mẫu thân thường nói, Kim Châu đại biểu cho cát tường..."

Nói đến đây, thiếu nữ vội vàng cúi đầu, nước mắt tranh nhau rơi xuống.

Mục Kim Châu chính là thiên kim tiểu thư của một hộ thương nhân trong thành Vân Nam, nàng vốn phong nhã hào hoa, được đối đãi tử tế trong nhà, hưởng thụ sự ấm áp của gia đình, được cha mẹ yêu thương, tương lai tươi sáng... Không ngờ tình thế bất ngờ thay đổi, quan binh làm phản, khiến cho chính mình tan cửa nát nhà, nàng một đường chạy trốn dưới sự bảo hộ của hạ nhân, kết quả ngộ nhập Hỏa Ẩn tộc lãnh địa, bị bắt đến tế tự.

"Đứng lên đi!" Nhạc Phàm thở dài, tự mình tiến lên đem thiếu nữ nâng dậy, lần thứ hai nàng không dám phản kháng, chỉ là thân thể bị dọa cho lạnh run.

"Ta ngủ đã bao lâu?"

"Đại nhân ngủ đã ba ngày ba đêm..."

Mục Kim Châu do dự một chút, ấp úng nói: "Tộc... Trưởng nói, đại nhân vừa mới hàng lâm nơi đây, cần tĩnh tu để khôi phục nguyên khí,... Cần tinh huyết của xử nữ... Nô, nô tài tới là để hầu hạ đại nhân."

Thiếu nữ sau khi nói xong, tự nguyện nằm xuống, hai tay bắt chéo nhau ôm trước ngực, nhanh chóng nhắm chặt hai mắt lại, như là đang đợi phán quyết cuối cùng.

Chứng kiến bộ dạng của thiếu nữ như thế, Nhạc Phàm làm sao có thể không hiểu là chuyện gì đang xảy ra, lập tức một cỗ tức giận xông lên đầu. Chừng nào thì bắt đầu? tánh mạng con người là bực nào ti tiện? Một người tôn nghiêm là bực nào thấp kém? Cái này là loạn thế sao? Không có lực lượng, sẽ không có tư cách phản kháng, cũng như Mục Kim Châu là người bất hạnh như vậy, mỗi ngày đều thế, mọi người đều biết, thế nhưng ai có thể đi cứu vớt bọn họ.

Mục Kim Châu đợi cả buổi, nhưng không thấy bất kỳ phản ứng nào, vì vậy nàng lặng lẽ mở hai mắt ra, len lén đánh giá Nhạc Phàm.

Kỳ thật, thiếu nữ giờ phút này trong lòng đang phi thường mâu thuẫn, một phương diện nàng không muốn mất đi sự trong sạch, một phương diện khác nàng lại cảm thấy chỉ có trở thành “người” của đại nhân, mới có thể bảo trụ được tính mạng của chính mình. Đây là do tính tình mềm yếu, không cần phải trách cứ, thực sự mà nói, nàng cũng chẳng qua cũng chỉ là một hài tử mười sáu mười bảy tuổi mà thôi.

"Đại nhân..."

Mục Kim Châu cắn môi, đang muốn mở miệng, lại bị Nhạc Phàm trực tiếp ngắt lời nói: "Ngươi hãy bỏ đi, ta không cần những thứ này, ngươi hãy ở bên cạnh ta là tốt rồi."

"Dạ dạ."

Từ trên giường đứng lên, Mục Kim Châu liên tục gật đầu không ngừng, trong nội tâm nhẹ nhàng thở ra, cảm giác vị "Đại nhân" này so trong tưởng tượng hoàn hoãn rất nhiều, ít nhất không giống Hỏa Ẩn tộc hung tàn như vậy.

"Ta muốn đi ra ngoài nhìn xem." Nhạc Phàm nói một tiếng, sau đó hướng phía trước cửa phòng đi ra.

 Chương 9: Cổ Đô

Hỏa Ẩn Tộc diện tích không lớn, nhân khẩu chỉ có mấy trăm người, nhưng bọn hắn lại có được tế tự truyền thừa phi thường nguyên vẹn.

Trong ấn tượng của Nhạc Phàm, tế tự là một bộ lạc linh hồn cùng với tinh thần tín ngưỡng, có thể có được hoàn thành tế tự truyền thừa, không khỏi là phi thường cổ xưa bộ tộc, bởi vậy có thể thấy được, Hỏa Ẩn Tộc cũng hẳn là thượng cổ bộ lạc còn sót lại chi nhánh.

"Sấy, nhanh lên sấy, bổn đại gia muốn ăn, nếu không có lòng tốt, bổn đại gia đã ăn các ngươi!" Vừa vừa đi ra khỏi nhà trên cây, Nhạc Phàm liền nghe được một thanh âm non nớt đang quát mắng.

Nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một tiểu nam hài choai choai dáng vẻ công tử, ngồi cao trên mặt ghế bằng xương cốt, nhàn nhã gặm hoa quả, một lão nhân gày như củi bộ mặt vô cùng cung kính, ở bên cạnh giúp hắn thét to, mà chung quanh người đến người đi qua lại không ngừng bận việc.

"Hắn..." Nhạc Phàm nhìn đứa bé kia có chút quen mắt, nhìn kỹ lại, sáu bảy tám tuổi, lông mày xanh đôi mắt đẹp, hai mắt linh động lộ ra vài phần tà mị.

"Đứa nhỏ này là ai?"

Thấy Nhạc Phàm hỏi như vậy, Mục Kim Châu vốn đang sững sờ, lập tức hiếu kỳ nói: "À? Đại... Đại nhân quên rồi sao, đứa nhỏ này với ngươi cùng hàng lâm một chỗ, hắn nói hắn là thị vệ của ngươi."

"Thị vệ?"

Nhạc Phàm ngược lại rất kì quái, không nói trước chính mình có biết hay không đứa bé kia, trước là nhìn tiểu gia hỏa thân thể, cũng không giống là thị vệ đem theo một chút nào!

Mục Kim Châu cũng nghi hoặc, nhưng là với thân phận và địa vị của nàng ở đây, làm sao dám hàm hồ mở miệng.

Trầm ngâm một lát, Nhạc Phàm vòng lại hướng phía trước đứa bé kia đi tới.

"A! Là Hỏa thần đại nhân tới rồi!"

"Hỏa thần đại nhân!"

"Tham kiến Hỏa thần đại nhân!"

Nhìn thấy Nhạc Phàm đi ra khỏi nhà trên cây, tất cả mọi người dừng hết lại mọi công việc bên trong, dưới sự dẫn đầu của thủ lĩnh dần dần đi qua, quỳ xuống đất hành lễ.

Đối với một bộ tộc thiểu số chưa khai hóa – Man tộc, Nhạc Phàm không muốn để ý tới, cũng chẳng muốn phải giải thích điều gì, hắn lược qua đám người, hướng phía trước đi đến, Mục Kim Châu thần sắc khẩn trương đi theo phía sau.

"A! Ngươi như thế nào còn không có... Ách, ngươi đã tỉnh?"

Đứa bé kia chứng kiến Nhạc Phàm đi tới, vốn định nói "Ngươi như thế nào còn chưa có chết", bất chợi vừa nghĩ tới tình cảnh của mình, thân thể nhịn không được hung hăng run lên một cái, hoa quả trên tay đều rơi trên mặt đất.

"Ngươi..."

Nhạc Phàm vừa muốn mở miệng, Tiểu hài vẻ mặt tươi cười nói: "Hỏa thần đại nhân, ngươi có thể tỉnh, muốn kéo ta chết sao!"

"Ta và ngươi rất quen sao?"

Nhạc Phàm thật sự nghi hoặc, nhưng là đứa bé kia nghe thấy lời này, lập tức dáng tươi cười cứng đờ, nghĩ kỹ ra một đống lớn lí do thoái thác tất cả đều thu trở về.

"Hắc hắc!" Đứa bé kia cười khan hai tiếng, nịnh nọt ton hót nói: "Đại nhân ngài đã quên, bên trong Hồng Mông đại điện, ta và ngươi cùng một chỗ bị cuốn vào không gian loạn lưu..."

"Ách?" Nhạc Phàm triệt để ngây ngẩn cả người, nếu hắn nhớ không lầm, ngày đó tại thời điểm hắn bị đánh nhập cấm chế, thần chí hỗn loạn, tiện tay đem Mộ Dung Ngạo Hàn kéo đi vào cùng một chỗ.

Mộ Dung Ngạo Hàn? Không thể nào!

Nhạc Phàm lại khẽ giật mình, một lần nữa dò xét Tiểu hài kia, phát hiện đối phương trên trán xác thực cùng Mộ Dung Ngạo Hàn có chỗ tương ự vài phần.

"Ngươi là Mộ Dung Ngạo Hàn, ngươi như thế nào biến thành bé rồi hả?"

Nghe Nhạc Phàm hỏi như vậy, Tiểu hài cười quái dị nói: "Mộ Dung Ngạo Hàn Tiểu gia hỏa kia đã bị bổn đại gia cho ma hóa rồi, ta chính là vĩ đại tà ma Cổ Đô, đáng hận tại không gian loạn lưu lại xảy ra một chút vấn đề, mới có thể biến thành Tiểu hài bộ dáng... Nhưng mà không có sao, đợi bổn đại gia hút hết thế gian tà khí oán niệm, ta lại có thể sự khôi phục sức khỏe và lực lượng, trở thành vĩ đại tồn tại."

"Chát!"

Nhạc Phàm thưởng cho chú bé một cái bạt tai, mặt lạnh tanh nói: "Ít nói lời vô ích, ngươi theo ta nhưng mà như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này?"

Vô luận là Mộ Dung Ngạo Hàn hoặc là cái gì tà ma hóa thân, hắn đều không có gì ấn tượng tốt, nếu không phải đối phương hiện tại biến thành cái dạng này, hắn tuyệt đối không chút khách khí đem đối phương một chưởng đánh chết!

"Ngươi... Ngươi dám đánh bổn đại gia!"

Tiểu hài hung hăng bị ăn một bạt tai, vẫn còn đang ngỡ ngàng, từ khi hắn ra đời đến bây giờ, còn chưa từng có ai dám bạt tai của hắn, coi như là Viễn Cổ đại năng cũng chỉ là đưa hắn trấn áp mà thôi, không nghĩ tới bây giờ chính mình tự do, ngược lại luân lạc tới loại hoàn cảnh này, hắn cảm thấy vũ nhục, đây chính là trần truồng vũ nhục đối với tà ma.

"Bổn đại gia chính là tà ma Cổ Đô vĩ đại, ngươi lại dám đánh ta, bổn đại gia đã muốn ăn ngươi! Muốn ăn ngươi!"

Tự xưng Cổ Đô Tiểu hài dữ tợn gào thét, phóng tới Nhạc Phàm, thế nhưng mà thân thể yếu nhược của trẻ con, như thế nào có thể là đối thủ của Lý Nhạc Phàm được, hắn lại nhẹ nhàng bị một chưởng hất lên rồi bị vứt ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất.

Đám người Hỏa Ẩn Tộc xem trợn tròn cả mắt, cái này là cái gì? là như thế nào?! Tiểu hài không phải tự xưng hắn chính là hộ vệ của hỏa thần đại nhân sao? Làm sao lại dám cùng đại nhân nhe răng trợn mắt gào thét, quả thực là nghịch thiên rồi.

Cổ Đô hai mắt đỏ lên, còn muốn đi lên hung hăng cùng Lý Nhạc Phàm dốc sức liều mạng, ai biết được Hỏa Ẩn Tộc thủ lĩnh tiến lên một bước, giơ trong tay cốt trượng ung hăng tựu là phất một cái.

"Bồng "

Cổ Đô bị đau, chỉ nghe thấy bên cạnh truyền đến lời lão giả gầm lên: "Thị vệ lớn mật, lại dám đối với đại nhân vô lễ, người đâu, tới đem hắn kéo lên bên trên tế đàn, tế tự Hỏa thần đại nhân."

"Đúng!"

"Đúng đó, đúng đó!"

Nghe được thủ lĩnh hạ lệnh, mọi người xúc động phẫn nộ kêu to, vài tên tráng hán liền bước lên phía trước đem Cổ Đô dựng ngược lên, xem tình thế như thế này, chỉ cần Nhạc Phàm gật đầu một cái thôi, Cổ Đô chỉ sợ không chết cũng phải lột một tầng da rồi.

Giờ này khắc này, Cổ Đô cuối cùng cũng đã nhớ tới tình cảnh của mình, thoáng một phát rất là biết điều. Hôm nay lực lượng của hắn hoàn toàn biến mất, liền một người bình thường tu sĩ cũng đánh không lại, chứ đừng nói trước mắt đám dã nhân mọi rợ này, chính là bản thân Lý Nhạc Phàm, thổi một hơi cũng có thể diệt chính mình. Hay nói giỡn, đối phương thế nhưng mà có được Thần Vân truyền thừa diệt thế chi tử !

Vừa nghĩ tới Lý Nhạc Phàm khủng bố, Cổ Đô không khỏi rùng mình một cái, đỏ thẫm ánh mắt lập tức biến mất.

"Cứu ta, họ Lý..."

"Đại... Đại nhân cứu mạng, Cổ Đô sai rồi, sai rồi!"

Khuất nhục! Thiên đại khuất nhục! Cổ Đô hận không thể tìm mặt đất mà chui đầu vào cho xong việc. Thân là vĩ đại tà ma, vậy mà rất sợ chết, lại còn phải đau khổ cầu khẩn người khác, đây là cái thời thế con mẹ gì!

Cổ Đô nói xong, đầu óc một mảnh hỗn loạn, hắn không thể tin được vừa rồi chính mình nói như vậy, đây chính là sỉ nhục, tà ma bị sỉ nhục ! Thế nhưng mà nhục thì có thể như thế nào? Tình thế bây giờ so với người cường, không mềm yếu là không được. Cổ Đô hiện tại đã là linh thể hợp nhất, nếu là người bị tổn hại, linh thức tất nhiên không thể trường tồn, tuy nói tà ma vĩnh hằng bất diệt, nhưng cái này cũng không đại biểu chính mình tựu nguyện ý ngủ say, lần sau tỉnh lại, còn không biết phải đợi bao nhiêu năm tháng tuế nguyệt nữa.

Cổ Đô một bên cầu xin tha thứ, một bên âm thầm chửi bới, đợi hắn khôi phục thực lực vào cái ngày đó, nhất định phải làm cho đối phương đẹp mắt.

"Đưa hắn xuống." Nhạc Phàm đã mở miệng, Hỏa Ẩn Tộc tự nhiên đem hắn chụp vào một cái túi đưa xuống, mà chung quanh tộc nhân tùy theo lui sang một bên.

Cổ Đô vốn định quát mắng vài câu, nhưng nhìn Nhạc Phàm ánh mắt ẩn chứa hàn khí sát cơ, cố đem lời nói nuốt ngược trở về.

Nhạc Phàm sở dĩ không giết hắn, chính là vì tà ma biết rõ rất nhiều thượng cổ điển tịch, đem hắn mang theo trên người, nói không chừng sẽ có một chút không thể tưởng tượng được hiệu quả.

"Lý..."

Cổ Đô vừa muốn mở miệng, Nhạc Phàm thuận tay bắt lấy cái túi của đối phương nhốt Cổ Đô mang tới, hướng phía trên tế đàn đi đến.

 Chương 10: Quy Lai ( Trở về) – Nhất

"Đây là nơi nào?"

Nhạc Phàm vung tay hất Cổ Đô xuống đất, đi lên trên tế đàn, ánh mắt lấp lánh hàn quang.

Cổ Đô vốn định oán thán mấy câu nhưng khi cảm nhận được mục quang lạnh lẽo kia liền câm bặt. Hắn thừa hiểu Lý Nhạc Phàm là dạng chủ nhân tàn nhẫn vô cùng, chỉ cần trái ý một câu thì chỉ sợ hôm nay sẽ nếm mùi đau khổ.

“Đây… đây phải chăng chính là một tòa trận tiếp dẫn từ thời thượng cổ truyền lại…”

Dù trong lòng không ngớt mắng chửi Nhạc Phàm nhưng bề ngoài hắn lại giả bộ thành thật giải thích: “Vào thời kỳ viễn cổ, khi cánh cửa dẫn lên Thiên giới còn chưa đóng lại, các bộ lạc xa xưa đều thiết lập tế đàn, sau đó cứ sau một khoảng thời gian nhất định lại cử hành nghi lễ cúng bái, đem những người có tư chất tốt nhất trong bộ lạc mình hiến tế cho trời đất. Nếu như thỏa mãn đủ điều kiện thì sẽ được Thiên giới đón nhận, trở thành Thiên nhân. Còn ngược lại, điều kiện không phù hợp thì sẽ phải gánh chịu Thiên phạt, loại bỏ thẳng luôn. Việc trên vốn không có vấn đề gì nhưng đáng tiếc nhiều năm sau, dạng cúng bái kiểu này đã trở thành một con đường chết bởi vì bọn họ không biết rằng cánh cửa dẫn tới Thiên giới đã đóng lại, hơn nữa đã loạn mất rồi…”

“Đã vậy thì sao chúng ta lại có mặt tại đây…”

Cổ Đô ngừng lại một chút, vốn định làm bộ làm tịch một chút nhưng vấp phải ánh mắt khó chịu của Lý Nhạc Phàm liền rùng mình rồi đáp liền: “Bởi vì tòa tiếp dẫn có từ viễn cổ này còn tương đối hoàn chỉnh, hơn nữa người cúng tế của Hỏa Ẩn Tộc này có liên hệ với Hồng Mông Đại Điện nên sau khi chúng ta phát động cấm chế liền bị cuốn vào vòng luân chuyển không gian, dịch chuyển theo hướng ngược lại, có mặt tại nơi này”

Nói liền một mạch đoạn Cổ Đô thở hắt ra rồi trộm nhìn Nhạc Phàm đang vừa trầm ngâm lắng nghe vừa gật gù.

“Gã sát tinh kia cứ chờ đấy, đại gia ta đã mà khôi phục được sức mạnh, không đem ngươi ra… Mà không, chờ sau khi khôi phục được sức mạnh, đại gia ta đây sẽ chuồn khỏi ngươi, càng xa càng tốt, tha hồ ung dung, thoải mái nhé.”

Cổ Đô còn đang thầm tính toán mưu kế thì đã thấy cổ bị siết chặt, thì ra đã lại bị Lý Nhạc Phàm túm lấy,

“Các ngươi tự xử lý đi.”

Nhạc Phàm liếc nhìn mọi người một lượt rồi đem Mục Kim Châu phá không bay đi.

Thấy vậy, người dân Ẩn Hỏa Tộc đồng loạt quỳ sụp xuống bái lạy.

Vân Nam Thành nằm tại mạn biên thùy Nam Cương, được truyền tụng là Vân Lĩnh của trời Nam

Phong cảnh đất này vô cùng tươi đẹp, khí hậu ôn hòa, thường được dân gian ví là chốn bồng lai tiên cảnh.

Tình tiết không có thật nhạy cảm, liên quan đến Việt Nam, bỏ.

“Họ Lý kia, ngươi mau thả ta ra, nếu không ta sẽ ăn thịt nhai xương nhà ngươi, uống máu lột da ngươi nghe không?”

“…”

“Ta chính là tà ma vĩ đại Cổ Đô, sao ngươi dám làm như vậy với ta!!”

“…”

“Huhuhu! Có giỏi thì giết ta đi, mau giết ta đi!”

Trên đường cái, xuất hiện một nam tử sắc mặt thâm trầm, lặng lặng mà đi, tay trái kéo theo một đứa bé đang khóc oa oa.

Chứng kiến cảnh tượng như vậy, mọi người đều lắc đầu bàn tán.

“Ôi! Giờ đây thế sự thật đáng chê cười, giữa ngày ban mặt, đường đường là một nam nhân lại đi bắt nạt một đứa nhỏ, thật không biết xấu hổ là gì”

“Đúng vậy đấy, theo sau hắn không phải còn có một tiểu cô nương kia sao, thật là tạo nghiệt mà.”

“Haha, cậu bé kia cũng không phải tay vừa à, mở miệng ra là muốn ăn thịt người, chẳng hiểu đại gia nhà hắn dạy dỗ kiểu gì.”

“Một đứa trẻ thì biết cái gì, khẳng định bị người ta làm cho hoảng quá nên nói năng lảm nhảm vậy thôi.”

“Hầy, mọi người khẽ tiếng một chút nào, người kia thoáng nhìn là biết hạng hung ác, cẩn thận kẻo rước họa vào thân đấy.”

Nhạc Phàm thản nhiên dẫn Cổ Đô đi thẳng về phía trước, chẳng thèm đếm xỉa đến những ánh mắt dị thường xung quang. Mục Kim Châu theo sau Nhạc Phàm, chứng kiến bộ dạng vừa hung ác vừa đáng thương của Cổ Đô muốn cười mà chẳng dám cười.

“Ấy”

Cổ Đô đang định tiếp tục mắng chửi thì Nhạc Phàm đột nhiên dừng bước, quay sang nói với Mục Kim Châu: “Giờ đã vào thành, ngươi mau đi đi, cố sống cho tốt!”

Nói đoạn, Nhạc Phàm lấy từ trong người ra một túi vàng lớn đặt vào tay thiếu nữ.

“Này! Tên họ Lý kia, ta muốn ăn thịt ngươi! Sao ngươi tự tiện đem đồ của người khác đi cho, ngươi rõ ràng là phường trộm cướp, trộm cướp trắng trợn đây mà!”

Cổ Đô giận dữ kêu lên, túi vàng kia vốn là hắn đoạt của Hỏa Ẩn Tộc, giờ lại bị đưa cho người khác nên khiến hắn rất bực bội!

Nhạc Phàm không để ý đến Cổ Đô, dặn dò đôi lời với thiếu nữ xong liền quay vào tửu lâu.

Bên trong tửu lâu lúc này đang cực kì ồn ào, đủ các loại người.

Thực ra Nhạc Phàm chẳng có bụng dạ nào ăn uống cả, hắn vốn đến nơi này để tìm hiểu một chuyện, nào ngờ mới nghe tin tức đầu tiên thì đã lòng đã nặng trĩu.

“Không hay rồi, tại hạ vừa nhận được tin quân Đại Yến đã lui về biên quan, đến cả Tĩnh Quốc cũng rút chạy…”

“Không thể nào! Đến Tĩnh Quốc mà cũng chiến bại ư!”

“Đúng thế! Liên minh Thiên đạo chẳng phải đã phái rất nhiều cao thủ Thiên đạo đến trợ chiến sao? Thế sao Tĩnh Quốc lại bại trận?”

“Nghe nói hoàng đế tiền triều là Chu Khang Cảnh hợp sức cùng với bọn Thát Đát.”

“Chu Khang Cảnh đúng là hạng chó má, cõng rắn cắn gà nhà! Chỉ hận thay giang sơn của người Hán chúng ta lại bị bon man di ngoại tộc rầy xéo”

“Ngay đến cả Tĩnh Quốc cũng không chống cự nổi thì phen này Trung Nguyên nguy rồi”

“Đúng rồi, hiện giờ tình hình thế nào?”

“Nghe nói, hiện giờ Tĩnh Quốc lui binh tới tận Lạc Dương, phối hợp cùng với liên mình Thiên đạo chống cự với quân địch, chỉ có điều đại quân của An Nam Quốc và một số nước khác đã vào Trung Nguyên, tiến thẳng tới thành Lạc Dương, ta thấy… Lạc Dương khó lòng trụ được.”

“Ôi!”

Khách khứa trong tửu lâu đều túm năm tụm ba bàn bạc về lý do bại trận rồi cả kế sách đánh lui quân địch.

Nhạc Phàm nhất thời trầm ngâm suy nghĩ, chẳng nói chẳng rằng.

“Lý Nhạc Phàm, cô nương kia xinh đẹp như hoa mà ngươi cũng không muốn, ngươi thật ra có phải là nam nhân hay không đây?”

Cổ Đô lòng đầy oán hận nhưng hắn hiểu mình không đánh lại đối phương nên chỉ dám đánh võ mồm mà thôi.

“Haha, nếu ngươi không cần thì tặng cho bổn đại gia đi, bổn đại gia cũng lâu rồi không được hưởng mùi vị của nữ nhân, chắc chắn cô nương kia vẫn còn là xử nữ, chớ có lãng phí như vậy…”

Thấy Lý Nhạc Phàm tỏ vẻ thờ ơ, Cổ Đô tiếp tục nói với giọng điệu tràn ngập vẻ dụ hoặc: “Lý Nhạc Phàm, nói cho ngươi biết nhé, mùi vị của nữ nhân cực kì tuyệt với đấy, không nghe đến câu “dục tiên dục tử” sao, hé hé… Đi mau. Đè nghiến ra! Xé toang y phục nàng, chiếm hữu thân thể nàng, hút sạch linh hồn nàng…”

“Bốp”

“Binh”

Một bàn tay Nhạc Phạm hạ xuống, túm Cổ Đô đập dính vào tường”

“Ngươi… Lý Nhạc Phàm, ngươi dám đánh ta hả? Ta muốn ăn thịt ngươi!”

Xúc động chính là ma quỷ, lời này chẳng hề sai, hai mắt Cổ Đô đỏ ngầu, hoàn toàn mất lý trí, liều mạng khua khoắng đánh về phía Nhạc Phàm, liền lần thứ hai bị ném lăn xuống đất không đứng dậy nổi.

Bên này xảy ra ẩu đả liền thu hút sự chú ý của mọi người trong tửu lâu.

Lý Nhạc Phàm đang định mang Cổ Đô rời đi, nào ngờ lại có một thân ảnh mỹ miều vọt đến trước mặt.

“Đại… đại nhân, ngài dẫn ta đi cùng với.

Mục Kim Châu bất ngờ quỳ mọp xuống, không ngừng dập đầu nói: “Hiện giờ Kim Châu chẳng còn nơi nào để về, khẩn cầu đại nhân thu nạp, Kim Châu biết thêu thùa, biết đánh đàn, biết nhảy múa, còn biết cả giặt giũ nữa, cái gì Kim Châu cũng có thể làm được, mong đại nhân đừng đuổi Kim Châu đi…”

Thiếu nữ này tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng hiểu rõ tình cảnh của mình, đơn độc một thân khó mà bươn trải sống được. Hơn nữa, quãng thời gian ngắn qua, nàng nhận ra “đại nhân” trước mặt này chẳng phải là loại người lãnh khốc vô tình, nếu không đã chẳng tặng mình túi vàng lớn kia, lưu cho chính mình một con đường sống.

Nàng thiếu nữ than khóc lệ nhòa quả nhiên khiến cho người ta phải thương tâm, yếu lòng.

Mọi người quanh đó đều sôi giận trừng mắt nhìn Lý Nhạc Phàm, dường như muốn trách móc hắn tại sao lại đối xử như vậy với một cô bé đáng thương.

Khóe miệng Nhạc Phàm run run, bất dĩ thở dài. Tất nhiên hắn hiểu một tiểu cô nương thế kia muốn tồn tại trong cuộc sống là rất khó khăn, nhưng nếu cứ đi theo mình, thì e rằng cũng hung hiểm vạn phần.

“Thôi được, tạm thời sẽ dẫn ngươi đi theo, sau này sẽ bố trí cho ngươi một chỗ ổn thỏa”.

Nói đoạn, Lý Nhạc Phàm rời khỏi tửu lâu.

Mục Kim Châu mừng rỡ khôn cùng, vội vàng chạy theo sau.

“Đại nhân, chúng ta sẽ đi đâu vậy?”

“Lạc Dương”

“Lạc Dương? Tên họ Lý kia, ngươi muốn chết hả? Ngươi muốn chết thì cũng đừng kéo theo ta, mau thả ta ra!”

“Câm miệng.”

“Ấy ấy! Mau buông ta ra, ta muốn ăn thịt ngươi!”

Âm thanh nhỏ dần, bóng hình ba người khuất dạng nơi chân trời.

 Chương 11: Quy Lai ( Trở về ) - Nhị

Giờ phút này, bên ngoài thành Lạc Dương binh lâm như núi, bên trong là một mảnh hỗn loạn. Mọi người cứ nghĩ rằng, Tĩnh Quốc Quân có thể ngăn cản được đại quân Thát Đát, ai ngờ không đến nửa tháng ngắn ngủi, thất bại liên tiếp ở Thái Nguyên, rồi rút lui đến Lạc Dương. Ngày nay quân Hán ở khắp nơi đua nhau bạo loạn, rồi đầu hàng quân Thát Đát. Người đông thế mạnh, quân Thát Đát liên tục công phá mấy thành trì, chẳng mấy chốc đã đánh tới Lạc Dương. Ngoài thì không có viện binh, bên trong thì nội đấu. Ai cũng nghĩ thành Lạc Dương bị phá chẳng qua là chuyện sớm hay muộn.

Hiện tại, trong tổng đàn Thiên Đạo liên minh , phần đông các đã cao thủ tề tụ, mà ngay cả Lý Đàm cùng Vương Sung cũng đều chạy đến tương trợ. Mọi người trong đại sảnh chia làm hai phe, một phe là Quan Tâm, Đồng Tường đại biểu cho Thiên Đạo liên minh, còn bên kia thì là Long Tuấn, Đinh Nghị thay mặt cho Phàm Môn thế lực. Đây không phải lần thứ nhất song phương gặp mặt, hội ý, nhưng biểu tình trên mặt mọi người có chút cứng ngắc, vì vấn đề lần này có liên quan đến chiến sự. Thiên Đạo liên minh muốn rút lui theo hướng Tây Nam, nhưng thế lực phàm trần lại không muốn bỏ thành rời đi. Vì vậy, 2 bên một mực tranh luận không ngớt, vẫn chưa đưa ra được quyết định.

- Đồng huynh, Quan cô nương, hiện tại việc quân cấp bách, thật sự nếu không sớm đưa quyết định đám mọi rợ Thát Đát kia sẽ công thành, hậu quả thiết nghĩ mọi người cũng đã biết.

Long Tuấn cố nén nộ khí, lần nữa đưa ra ý kiến của mình. Quan Tâm không giỏi về việc chiến sự, nên không dám đưa ra ý kiến. Đồng Tường nhíu mày nói:

- Long Tuấn huynh đệ, không phải là chúng ta sợ chết, bất quá bây giờ cùng lien minh bảy nước bọn chúng quả là cử chỉ không khôn ngoan chút nào. Thiết đại ca đã suất lĩnh tộc nhân tiến về biên cương, ta nghĩ rất nhanh sẽ có tin tức truyền đến, chỉ cần chúng ta bảo tồn thực lực, đến lúc đó cùng Thiết đại ca hợp lại, nhất định có thể xoay chuyển tình thế, đem ngoại tộc man di đuổi ra Trung Nguyên.

- Hừ!

Đinh Nghị lạnh lùng tiếp lời:

- Đám mọi rợ Thát Đát hung ác tàn nhẫn, chúng ta bỏ thành mà đi, vậy biết ăn nói làm sao với bá tính trong thành?

Mọi người nghe vậy không khỏi thầm than, đối với cử chỉ tàn ác của đám người Thát Đát giết hại không biết bao nhiêu người vô tội, bọn hắn vô cùng rõ ràng, nhất là thế lực phàm tục. Nhất là việc bọn họ đã tự mình trải những lần bị phá thành, mỗi lần bọn họ rút lui, đều mang dân chúng trong thành đi theo, nên mỗi lần bại trận, Tĩnh Quốc Quân đều chết tổn thương thảm trọng, nếu không phải có phần đông Thiên Đạo cao thủ tương trợ, chỉ sợ Tĩnh quân không có mấy người còn sống rút lui đến Lạc Dương.

Đồng Tường hiểu rõ suy nghĩ đối phương, nếu như có thể, hắn cũng không muốn bỏ thành mà đi. Dù sao nơi này là tổng đàn Thiên Đạo liên minh, nơi mà hắn bỏ ra nhiều năm vất vả gây dựng nên. Thế nhưng hắn cũng có chỗ khó xử của hắn, nếu như mang theo một số đông người rút lui, không nói trước có thể thành công hay không, mà chỉ nghĩ đến việc cung cấp lương thực cùng việc sinh hoạt ăn ở cho bá tính cũng là một vấn đề khó có thể giải quyết ngay được. Thở dài một cái, Đồng Tường có chút khó xử nói:

- Long Tuấn, Đình Nghị, các ngươi nghĩ ta lãnh huyết vô tình sao? Nếu quả thật muốn giết địch, Đồng Tường tuyệt đối không núp sau bóng người khác... Thế nhưng các ngươi có nghĩ tới hay không? Hiện tại liên minh bảy nước kia, chẳng những binh lực có tới 300 vạn người, lại có phần đông là Thiên Đạo cao thủ trợ trận, bằng chút nhân thủ này của chúng căn bản là không thủ được Lạc Dương, đến lúc đó thành Lạc Dương thất thủ, dân chúng trong thành tất sẽ đối mặt sự trả thù tàn khốc của quân Thát Đát.

Dừng một chút, Đồng Tường tiếp tục nói:

- Lùi một bước mà nói, ta chỉ muốn bảo tồn thực lực, bảo tồn được nó mới có hi vọng phục hồi giang sơn. Nếu như các ngươi, chúng ta, mọi người tất cả đều chết ở chỗ này, ai tới cứu vãn Thần Châu đại địa? Chúng ta bây giờ thế đơn lực bạc, chỉ dựa vào một mìnhThiết đại ca, cho dù muốn thế nhưng chỉ sợ cũng là lực bất tòng tâm a!

Nghe xong lời nói này, mọi người đã trầm mặc. Không thể không nói, Đồng Tường này nói quả thực rất có đạo lý. Long Tuấn cũng biết rõ điều này, thế nhưng bọn hắn vô luận như thế nào cũng không thể từ bỏ được. Bọn hắn trấn thủ biên quan mười năm, không phải là vì bảo hộ dân chúng sao? Bọn hắn còn nhớ rõ sư phụ đã từng nói qua, thứ bọn hắn thủ hộ không phải giang sơn của đại Minh, mà là hàng nghìn, hàng vạn dân chúng bá tính sau lưng. Hôm nay dân chúng chịu khổ, bọn hắn như thế nào có thể không quan tâm. Song phương đều có lý của mình, tranh chấp hồi lâu cũng không thể thống nhất ý kiến. Ngay lúc mọi người đang tranh luận gay gắt, bên ngoài bỗng nhiên có người bẩm báo:

- Bẩm báo nhị vị minh chủ, quân của đám mọi rợ Thát Đát thế như sấm vang chớp giật, đại quân chính đã ngay ở dưới thành chúng ta.

- Cái gì?

Mọi người nghe xong, mặt sắc đại biến.

- Đi, đi lên thành...

Đám người Long Tuấn thình lình đứng dậy.

- Cùng lắm thì cùng bọn họ liều mạng.

Đinh Nghị chạy, không quên quay đầu lại hung hăng trừng mắt vói Đồng Tường.

- Chẳng lẽ... Ta thật sự sai rồi?

Đồng Tường vẻ mặt chán nản, trong lòng phiền muộn. Quan Tâm không có nhiều lời, nhìn Đồng Tường, sau đó chạy theo hướng đám người Long Tuấn. Trong giang hồ, cho tới bây giờ đều là khoái ý ân cừu, lại càng không có cái gọi là nhiệt huyết, đã có Quan Tâm dẫn đầu, mọi người còn lại đều theo hướng trên thành chạy tới. Mọi người rời đi, đại sảnh lúc này chỉ còn lại Đồng Tường và mấy người tâm phúc. Trữ Uyển Can tiến lên đặt tay vào bả vai Đồng Tường nói:

- Việc này không trách ngươi, ngươi không có sai, bọn hắn cũng không có sai, chỉ là chúng ta ý nghĩ của mọi người bất đồng mà thôi, ta tin tưởng, nếu như Thiết đại ca ở chỗ này, hắn cũng sẽ quyết định như vậy.

- Tình nghĩa như thế, mặc dù chết cũng không uổng...

Trong đầu Đồng Tường đột nhiên hiện ra tám chữ, đây chính là câu mà năm đó Thiết Huyết đã nói với hắn , thế nhưng nhiều năm qua đi, hắn thiếu chút nữa quên cái gì là huyết tính, cái gì là đại nghĩa, hôm nay nhiệt huyết của hắn hắn dần nguội lạnh, mọi chuyện đều nghĩ tới đại cục, nhưng lại không để ý đến việc người khác cảm thụ thế nào. Sai rồi, bản than hắn sai thật rồi. Đồng Tường nở nụ cười khô khan, tâm tình nhiều năm bị đè né cũng buông xuống.

- Đi, chúng ta cũng đi

-Tốt.

Đồng Tường nghĩ thông suốt, Trữ Uyển Can chăm chú nhẹ gật đầu, lộ ra một nụ cười ngọt ngào. Trên cổng thành, tất cả binh sĩ giương cung bạt kiếm, trận địa sẵn sàng đón quân địch. Mắt thấy Thát Đát đại quân sắp tới gần, trên cổng thành mọi người dần khẩn trương, không ít binh sĩ đổ mồ hôi như mưa. Không có trải qua cái cảm giác đối mặt với thiên quân, thì làm sao hiểu được tâm tình của mọi người bây giờ.

Trương Phong Nghị tại quân đài, 2 nhị nữ đứng 2 bên, mỗi người trên mặt đều tràn ngập tử chiến.

-"PHỐC!"

Tại 1 góc thành lâu bỗng một mũi tên xé gió bay ra.

- "A!"

Hét thảm một tiếng, 1 kỳ tướng quân dịch rớt xuống ngựa, lập tức bỏ mình. Làm cho Thát Đát đại quân trở tay không kịp, trong khoảng thời gian ngắn xuất hiện hỗn loạn, lập tức đại quân ngừng lại.

Từ phía sau, Đa Nhĩ Cổn suất lĩnh chư tướng chậm rãi tiến về phía trước. Bên cạnh, Triệu Thiên Cân , Chu Khang Cảnh cùng các Thiên Đạo cao thủ đang trông xem thế nào, thần sắc trong lúc đó có phần ngưng trọng. Hôm nay cùng đại quân Thát Đát liên hợp, binh lực tuyệt đối còn hơn bất kỳ đội quân nào, không biết làm sao Tĩnh quân là khối xương cứng, muốn gặm cũng không dễ dàng như vậy, huống chi, hiện tại lại có Thiên Đạo liên minh tương trợ, nếu không cường thế áp chế, hậu quả thật sự khó có thể đoán trước.

Không ai có thể so với Chu Khang Cảnh và Thiên Đạo cao thủ, hiểu rõ hơn thực lực của Thiên Đạo liên minh tiềm ẩn uy hiếp. Chỉ là ngắn ngủn thời gian, liền tụ tập trên trăm cao thủ, nếu là tiếp qua vài năm, thì cổ thế lực tuyệt đối có thể chống lại tu hành giới. Mọi người ở đây đều trầm nín, trên tường thành hàn quang lóe lên.

"Ngừng!"

Đa Nhĩ Cổn ra lệnh một tiếng, đại quân dừng lại tiến lên bộ pháp.

" Mũi tên thật là lợi hại, khoảng cách ngàn trượng, mà không có ai đỡ được."

Nghe được Đa Nhĩ Cổn đánh giá như thế, chung quanh tướng sĩ mặt sắc biến đổi. Không có chiến nào sĩ, có thể dễ dàng tha thứ chính mình khi mà chủ soái ở trước mặt mình khen địch nhân lợi hại. Không ít người xung phong, tiến lên khai mở trận, lại bị Đa Nhĩ Cổn ánh mắt ám lạnh dọa trở về. Chu Khang Cảnh lườm phía trước thành lâu, thản nhiên nói:

“Chắc hẳn kia chính là nhiếp chính vương thường xuyên nâng lên thần cung.”

"Đúng vậy..."

Đa Nhĩ Cổn gật đầu nói:

"Người này tên là Đồ Lôi, một thân tu vi đã đến Tiên Thiên đại thừa chi cảnh, tuy là Tiên Thiên, nhưng mỗi, mỗi lần công thành quân của ta chất dưới tay hắn không ít, từ Đại tướng, thậm chí còn có Thiên Đạo vẫn lạc, cao thủ Điền cung phụng cùng Máo cung phụng chính là chết ở trong tay người này, mà ngay cả Thiên Phong đại sư cũng bị người này gây thương tích."

"A!"

Chu Khang Cảnh cùng ác Thiên Đạo cao thủ lập tức mặt sắc có chút mất tự nhiên. Điền cung phụng cùng Máo cung phụng chẳng qua là Thiên Đạo sơ cảnh tu sĩ, tại trong mắt người không coi là cái gì, nhưng là Thiên Phong đại sư lại bất đồng, mấy chục năm trước là Thiên Đạo đỉnh phong cao thủ, một chân đã bước vào Thiên Đạo chi cảnh, không nghĩ tới nhân vật như vậy cũng bị Đồ Lôi gây thương tích. Nếu như Đồ Lôi là Thiên Đạo cao thủ thì chẳng nói làm gì, nhưng đối phương hết lần này tới lần khác chỉ là Tiên Thiên chi cảnh, đều không tính là tu sĩ, bởi vậy có thể thấy được người này xác thực không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá được. Chu Khang Cảnh thần sắc hờ hững, không có chút nào nửa điểm dị động.

Đa Nhĩ Cổn thấy vẻ mặt của Chu Khang Cảnh hờ hững, thì cảm thấy thất vọng. Hắn vốn định xui Chu Khang Cảnh xung phong, đáng tiếc đối phương đồng dạng là giảo hoạt, như thế nào lại bị mắc lừa. Lập tức, Đa Nhĩ Cổn chuyển hướng Triệu Thiên Cân, cung kính nói:

"Đại quân tùy thời chờ lệnh, kính xin môn chủ đưa ra chủ ý."

Triệu Thiên Cân có chút gật đầu nói:

"Hành quân chiến tranh do ngươi cùng với đại soái, bất quá lần này tranh đấu liên quan đến Thiên Đạo tu sĩ, đại quân không nên đi đầu..."

"Cái kia..."

"Không sao, đối phương cao thủ nhiều như vậy, đã như thế, bổn tọa cùng Chu huynh tự mình đi lên vi ngươi áp trấn, đợi bọn hắn cùng Thiên Đạo cao thủ bị kiềm chế, ngươi liền hạ lệnh đại quân phá thành mà vào."

"Đa Nhĩ Cổn lĩnh mệnh."

 Chương 12: Quy Lai ( Trở về ) - Tam

Phía trên thành lâu, một mũi tên xuyên tim của Đồ Lôi khiến một vị tướng trong quân Thát Đát ngã xuống.

Tiễn pháp như thần, đến rất kịp lúc! Không những cứu Tĩnh Quốc Quân khỏi nguy cơ tử vong, mà còn giúp không khí căng thẳng trên thành lâu hạ xuống không ít.

- Đồ Lô huynh đệ! Hảo tên pháp, bắn chết hết đám man rợ này đi !

Một viên đại tướng cười to nói, mọi người liền sôi nổi phụ họa, trong khoảnh khắc sĩ khí đã tăng lên rất nhiều!

- Ầm!

Trên bầu trời vang lên tiếng nổ lớn, chỉ thấy một gã nam tử tiên phong tiến ra.

Người này nhẹ nhàng đứng đó, khí thế phi phàm, dung mạo trẻ tuổi hiện lên chút tàn nhẫn.

- Ai là Đồ Lôi ?

Nam tử này bộ dáng cao cao tại thượng, giọng điệu lộ ra vẻ cao ngạo và khinh thường, đúng kiểu lão tử đây mới là đệ nhất thiên hạ.

- Như thế nào, có gan giết người lại không có gan…

Giọng nói tức thì ngừng lại, cùng lúc đó một đạo hàn mang đã nhắm thẳng cổ họng tên nam tử mà lao đến.

Đã sớm chuẩn bị từ trước, nhưng nhìn một tiễn kinh người này nam tử vẫn cảm thấy sợ hãi. Hắn không ngờ uy lực của một tên này lại lớn đến như vậy, dường như còn mang theo một đạo ý chí mãnh liệt, khiến cho hắn khó cử động thân thể.

- Không! Không thể có khả năng, sao lại có một tiễn nhanh như vậy được ? Trốn! Phải trốn!

Nam tử liều mạng giãy giụa, vào phút cuối trước khi mũi tên đâm trúng, hơi lách người thoát khỏi. Chính vì cử động này mới thoát được mũi tiễn đoạt mạng này, đoạt lại sinh tử trong nguy cấp.

- Bị thương? Không ngờ ta lại bị thương !

Đôi đồng tử co rút lại, nam tử vuốt vuốt cái cổ mình, tức thì cảm giác nóng hổi, đau đớn.

Mũi tiễn đến quá nhanh và mạnh, nam tử tuy kịp tránh thoát, nhưng cổ vẫn bị tiễn phong cắt một đường.

- Đồ Lô huynh đệ! Tiễn pháp thật tuyệt !

- Đồ Lôi !

- Đồ Lôi ! Đồ Lôi! Đồ Lôi !

Phía trên thành lâu nhất thời vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt, cùng tiếng la hét vang trời.

Sau khi hoàn hồn, nam tử giận dữ hướng về thành lâu hét lớn :

- Đám chuột nhắn dám bắn lén sau lưng ta, mau đi ra cho lão tử, lén lén lút lút thì có bổn sự gì? Có gan thì cũng lão tử đánh một trận công bằng, lão tử muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn.

Ngươi này quả thật âm hiểm, đường đường chính nói, cũng không nghĩ lại xem hắn tốt xấu cũng là một tu sĩ cảnh giới Thiên Đạo, không ngờ lại muốn đọ sức công bằng với một võ giả Tiên Thiên, lẽ nào hắn không biết ngượng ? Hơn nữa, ở trên chiến trường là người sống ta chết, cần gì biết hắn sử dụng thủ đoạn âm hiểm ám toán nào… Thát Đát phái một cái bao cỏ như thế ra khiêu chiến, thật sự là đã không còn ai để dùng sao?

Có lẽ cảm giác bản thân mất hết mặt mũi cho nên Triệu Thiên Cân tức giận hừ hai tiếng, lập tức ngoắc tay ra hiệu, ba đạo thân ảnh lăng không xuất hiện phía trên thành lâu.

- Người tới là ai mau xưng tên !

Trên thành lâu, một gã tướng lĩnh quát lớn hỏi.

- Môn hạ Ma Tôn Phần Hỏa.

- Môn hạ Ma Tôn Liệt Phong.

- Môn hạ Ma Tôn Kính Thủy.

Ba người này chính là ba trong bốn Phần Hỏa Sứ Giả, Liệt Phong, Phần Hỏa và Kính Thủy Sứ Giả.

Sau khi Cuồng Sa chết đi, ba vị sứ giả này chịu đả kích rất lớn vì thế mà bỏ hết tạp vụ, bế quan tu hành, dưới sự trợ giúp của Ma Tôn ba người bọn họ đều bước chân vào cảnh giới Thiên Đạo, khác hẳn lúc xưa.

- Ta khuyên các ngươi hãy đầu hàng đi, đừng cố vũng vẫy vô ích nữa.

Thanh âm Phần Hỏa tràn ngập dụ hoặc, khiến cho tâm trạng người nghe thả lỏng, cực kỳ sảng khoái.

- Xuy !

Lại tiếp một tiễn, đáng tiếc lần này không tạo thành chút uy hiếp nào với ba người.

- Chỉ là một mũi tên nhỏ, chỉ là một chút tiểu xảo cũng dám đem ra bêu xấu sao?

Phần Hỏa cười khinh thường, đem mũi tên trong tay bẻ gãy.

Ba đại sứ giả đang định trả đòn, thì một thanh âm khàn khàn vang lên bên tai.

- Ngươi nói tiễn pháp chỉ là một tiểu xảo sao ? Tốt ! Tốt lắm, vậy để Lý mỗ cho các ngươi chứng kiến tiểu xảo này có uy lực như thế nào !

Vừa dứt lời, một mũi tên phá không mà đến.

So sánh với mũi tên vừa rồi của Đồ Lôi, mũi têndường như chậm hơn rất nhiều, hơn nữa cũng không có thanh thế lớn.

Nhưng ba người Phần Hỏa nhìn thấy mũi tên này thì như gặp quỷ, biến sắc.

- Lui !

Phần Hỏa hét lớn, cả người đột nhiên lui về sau, bay lên trời.

Liệt Phong và Kính Thủy sứ giả cũng như vậy, hơn nữa còn chia thành hai đường.

Một mũi tên làm sao có thể đuổi theo ba người, không ngờ đạo tiễn mang này khẽ rung động, chia là ba hướng, tự đuổi theo mục tiêu.

Lúc này từng đạo nhân ảnh từ trên trời hạ xuống, xuất hiện phía trên thành lâu, chính là đám người Long Tuấn vừa đuổi đến.

- Long soái !

- Đình Soái !

- Khấu tiền bối !

- Thích thiếu hiệp, Phó đại hiệp !

Bọn người Long Tuấn đến khiến cho mọi người vui mừng không ngớt, chỉ tiếc bây giờ không phải là lúc tâm sự, tất cả tướng sĩ sau khi chào hỏi đám người Long Tuấn liền tự trở về vị trí của mình.

Lý Đàm nhìn về hướng ba người bỏ chạy, hừ một tiếng, sau đó nhìn về Đồ Lôi nói :

- Tiểu huynh đệ, làm tốt lắm… Vạn vật trên đời đều có đặc tính riêng, tiễn là sát khí , đại hung đại hiểm, chỉ tiến mà không lùi, chỉ công mà không thủ, cương trực bất khuất, không bao giờ lui.

Đều xuất thân từ thợ săn, tất nhiên Lý Đàm có vài phần thân thiết với Đồ Lôi, sau khi chứng kiến tài bắn tên cao siêu của đối phương liền muốn truyền thụ tiễn pháp. Vì vậy mà nhân lúc này, đem một số cảm ngộ của bản thân về tiễn pháp nói cho đối phương.

- Thiên hạ chí cường chí khí, là tiễn !

Một chữ cuối cùng vừa hết, ba đạo tiễn mang trên trời chợt bạo phát, biến thành ba đạo lưu quang xuyên qua thân thể ba người.

Tam đại sứ giả rớt xuống mặt đất, không rõ sống chết, trên tường thành vang lên tiếng hoan hô.

Thu lại tiễn mang, Lý Đàm lại hỏi :

- Ngươi nhớ kỹ chưa ?

- Vãn bối đã nhớ kỹ, đa tạ tiền bối chỉ điểm !

Đồ Lôi cảm kích trong lòng, khom người bái tạ.

Tất cả mọi người đều biết, Lý Đàm chính là phụ thân của Lý Nhạc Phàm, cho nên nhìn thấy Lý Đàm đích thân truyền thụ tiễn pháp cho Đồ Lôi, cả đám đều lộ ra thần sắc hâm mộ, nếu không phải tình hình bây giờ nguy cấp thì mọi người đã chạy đến chúc mừng rồi.

So sánh với bên Tĩnh Quốc đang vui vẻ, sĩ khí trào dâng, thì bên Thát Đát sắc mặt ai nấy đều cực kỳ khó coi.

Trận thứ nhất, tuy rằng thắng có chút mệt mỏi thế nhưng cũng không có gì, trận thứ hai thì lại đại bại. Đây quả thực là giáng một cái bạt tai, làm mất hết mặt mũi của Triệu Thiên Cân.

Mà nam tử lúc đầu bước ra khiêu chiến, cố gắng đè nén sự sợ hãi trong lòng tiến lên kiểm tra, phát hiện hơi thở của ba người cực kỳ mỏng manh, gần như sắp chết.

Vừa ra tay đã đem ba gã cao thủ cảnh giới Thiên Đạo đánh chết, đây là cao thủ cỡ nào ? Sắc mặt nam tử trắng bệch, làm sao còn dám ra mặt, vội vàng đem theo ba người chạy về phía đại quân Thát Đát.

- Hừ!

Sắc mặt Triệu Thiên Cân âm trầm, hiển nhiên đã động sát khí.

Chu Khang Cảnh bên cạnh cười nhạt nói :

- Triệu tông chủ, trên chiến trường là dựa vào sát phạt quyết định, cũng không phải dựa vào luận võ đọ sức, không cần giữ quy củ nhiều như vậy, một khi đã muốn đánh thì sao không xuất hết toàn bộ lực lượng. Lấy thế lôi đình đem tất cả địch nhân tiêu diệt, như vậy tổn thất phe ta sẽ nhỏ hơn rất nhiều.

Đa Nhĩ Cổn nghe xong liền phụ họa :

- Tông chủ, lời Chu huynh nói rất có đạo lý, nếu đem tất cả bọn Tĩnh Quốc Quân tiêu diệt hết, vậy thì không phải lo lắng gì cả rồi.

Vẻ mặt Triệu Thiên Cân đăm chiêu, sau đó khẽ gật đầu.

Phía trên thành lâu, Trương Phong đang cùng đám người Long Tuấn thương lượng đối sách, lúc này tiếng tù và bên phía Thát Đát lại vang lên, trăm vạn đại quân đã chia hai cánh trái phải tiến đến.

- Chuẩn bị nghênh địch !

- Đại pháo Oanh Thiên Lôi Hỏa chuẩn bị !

- Cung tiễn thủ chuẩn bị !

- Máy bắn đá chuẩn bị !

- Dầu hỏa chuẩn bi !

- Lôi Hỏa doanh chuẩn bị !

Liên tiếp các mệnh lệnh được ban xuống, tướng sĩ trên thành lâu nhanh chóng vào tư thế chuẩn bị chiến đấu

- Một nghìn trượng…Tám trăm trượng… Năm trăm trượng…

Địch nhân càng lúc càng gần, tới lúc còn khoảng ba trăm trượng, thanh âm hỏa pháo vang lên đầu tiên, báo hiệu mở màn cuộc chiến.

- Ầm !

- Ầm…Ầm….Ầm !!!

Tiếng nổ vang trời, đất rung núi chuyển.

Bên ngoài thành Lạc Dương, tiếng chém giết vang vọng tận trời, vô số chiến sĩ Thát Đát ngã xuống vũng máu quanh người, tình cảnh vô cùng thảm thiết. Chẳng qua đại quân Thát Đát đông đảo, trang bị rất tốt cho nên đạo thiết kỵ rất nhanh đã vượt qua được phòng tuyến thứ nhất.

- Bắn tên !

Một hiệu lệnh vang lên, mưa tên trút xuống liên tục khiến cho vô số kỵ binh Thát Đát gục ngã.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp.

Chiến đấu kéo dài, Hổ Uy quân đã từ bên phải đánh bất ngờ, áp sát vào bên dưới tường thành… Thang gỗ, xe lầu, hỏa dược, xe phá cổng thành… Bất cứ thủ đoạn nào cũng đều được đem ra.

- Nhanh, nhanh phóng chết con bà chúng nó đi !

- Ném đá !

- Đổ dầu lửa !

- Ném Thiên Lôi đạn !

- Người đâu, điều chỉnh đại pháo bắn sập cái xe lâu kia cho lão tử.

Một bên không cần quan tâm sống chết tấn công, một bên cũng quyết thủ giữ vững trận địa quyết không nhường nhịn.

Khói thuốc súng cuồn cuồn, chiến đấu vô cùng kịch liệt.

- Ầm !

Tiếng sấm ầm ầm, cả thành lâu giống như đang ở trong một hồi thiên kiếp tuyệt thế.

Đám người Long Tuấn ngẩng đầu nhìn lên trời, lạnh lùng cười :

- Cẩu tặc gì đó cuối cùng cũng không nhịn được muốn ra tay sao ?

 Chương 13: Quy Lai ( Trở về ) - Tứ

Ma môn đã có từ lâu, nội tình dĩ nhiên là thâm sâu.

Dưới sự hướng dẫn của Triệu Thiên Cân, tứ đại Kiếm Nô, hai mươi tám vị Ma Sư, mấy trăm vị Độc Nhân đồng loạt tiến lên.

Tứ đại kiếm nỗ tương đương với một vị cường giả thiên đạo đỉnh phong, mỗi một Ma Sư cũng có tu vi trên cả cảnh giới thiên đạo, mà mấy trăm Độc Nhân kia lại càng đáng sợ, mặc dù tu vi không bằng kiếm nô cùng Ma Sư, nhưng trên người bọn họ nhuộm đầy kịch độc, người bình thường nếu chỉ dính vào một chút, lập tức sẽ bị lây nhiễm, so với ôn dịch còn đáng sợ hơn ba phần.

Mà bên kia, thế lực của Chu Khang Cảnh vẫn giống như trước không có bổ sung thêm, mười hai tinh tú, lại thêm ba mươi sáu bộ, bảy mươi hai tổ, một trăm lẽ tám tử sĩ, từng người từng người hợp lại thành trận, thanh thế cực kỳ khổng lồ.

Trên thành lâu, chúng tướng sĩẻ mặt kinh hãi, mắt thấy một trường hạo kiếp sắp nổ ra.

Long Tuấn cùng Đinh Nghị ngang nhiên không hãi sợ, sóng vai xông vào trong Lôi Vân.

Ngay sau đó, đám Khấu Phỉ cũng giơ đao xông lên, Vương Sung vung thương xông ra ngăn chặng, Vợ chồng Phó Xuất cũng vung trường kiếm đi theo.

Lý Đàm, Thiết Nam, Tư Đồ Yến, Chu Tĩnh Nguyệt, Chu Phượng, Không Văn, Thái Tiêu, Mạc Bắc, Điêu Minh, Cửu Huyền...

Cả một đám tranh nhau xông lên, ai cũng vận khởi lên toàn bộ lực lượng

"Ngao!"

Một tiếng rít gào đầy dã tính vang lên, một thân ảnh hừng hực lửa đỏ xông vào trong quân Thác Đát, tùy ý xuyên qua, mở đầu một trường đồ sát

Xác thịt tung bay, máu chảy thành sông, khói thuốc cuồn cuộn che cả bầu trời. .

- A Đồ, Thiên Sinh, các ngươi lưu lại bảo vệ Trương đại soái, hiệp trợ thủ thành, ta lên hỗ trợ phía trên

Thích Minh Hữu sau khi dặn dò hai người a đồ liền phi thân hướng bầu trời lao đi.

Đồng Tường cùng đám người Quan Tâm đến chậm một bước, cũng không nói một lời trực tiếp xông vào Lôi Vân hỗ trợ.

Trên bầu trời, lôi vân quay cuồng, Thiên đạo tu sĩ đánh thành một đoàn.

Phàm Môm cùng thiên đạo liên minh mặc dù cao thủ không nhiều nhưng nhân thủ lại rất đông.

- Chu Khang Cảnh, tên cẩu tặc bán nước cầu vinh này, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!

Chu Tĩnh Nguyệt cùng tỷ muội Chu Phượng lập tức ra tay, kích phá xung quanh sau đó trực tiếp bổ nhào về phía Chu Khang Cảnh. . . Thù giết cha, mối hận mất nước, Chu Tĩnh Nguyệt đối với Chu Khang Cảnh có thể nói là hận thấu xương, cho dù chết, bọn họ cũng tuyệt đối muốn Chu Khang Cảnh chôn cùng.

- Chỉ là Bát Long chi cảnh, cũng dám khoe tài trước mặt bổn hoàng! Thật sự là buồn cười!

Chu Khang Cảnh nhìn thấy chung quanh Chu Tĩnh Nguyệt có tám con Tử Long lượn lờ, không khỏi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó cười lạnh không ngừng nói:

- Bổn hoàng sẽ cho các ngươi biết một chút cái gì mới chân chính là cửu ngũ Chí Tôn, chân mệnh thiên tử!

- Tử khí đông lai, Cửu Long quy nhất.

Gầm…………

Một con Tử Long khổng lồ xuát hiện xoay quanh trên đỉnh đầu Chu Khang Cảnh, giương nanh múa vuốt, ngẩng cao đầu rít gào.

Trước mặt con cự long này, tám con tử long của Chu Tĩnh Nguyệt giống như là gặp phải khách tinh, gắt gao bị áp chế. Vừa mới tiếp xúc, vô vàn mây tía liền bị đối phương mạnh mẽ cắn nuốt, làm cho Chu Tĩnh Nguyệt lâm vào bị động.

- Tĩnh Nguyệt tránh ra!

Long Tuấn phi thân tiến lên, thế chỗ Chu Tĩnh Nguyệt.

"Tranh!"

Tử Nhu kiếm vừa ra, liền phóng xuất một cổ ý chí cường đại

Chu Khang Cảnh cảm giác áp lực vô cùng, liền xuất ra Xích Tiêu bảo kiếm chống đở.

Hai người cuốn lấy nhau, thế nhưng cảnh giới của Long Tuấn so sánh với Chu Khang Cảnh thì kém hơn một bậc, do đó liền bị đối phương áp chế.

- A Tuấn bình tĩnh, ta đến giúp ngươi!

Đinh Nghị thấy huynh đệ mình không địch lại, lập tức bỏ lại đối thủ, giơ đao hướng Chu Khang Cảnh chém tới.

Bên kia, đám Khấu Phỉ cùng Không Văn bị Thập Nhị Tinh Tú đại trận bao vây, khó có thể thoát thân, mà Thích Minh Hữu cùng vợ chồng Thiết Nam thì bị đám người Triệu Thiên Cân cuốn lấy giằng co

So với bên dưới, thiên đạo liên minh ngăn cản mấy trăm Độc Nhân, cũng là hung hiểm vạn phần.

Có độc nhân sau khi bị thương nặng, lập tức nổ tung, độc khí tràng lan khiến mọi người khó có thể chống đỡ.

Mắt thấy Thiên đạo liên minh liên tiếp bại lui,đ một đạo thủy linh khí từ trên trời giáng xuống, cuốn đi độc khí, giải cứu mọi người.

- Sư phụ!

Quan Tâm nhìn thấy người tới, nhất thời vui mừng, người tới không phải là Thủy Thiện thì còn có thể là ai. Quan Tâm tưởng rằng sư phụ mình vốn lãnh đạm sẽ không đến, không nghĩ tới cuối cùng Thủy Thiện vẫn tới.

Thủy Thiện chính là cường giả Thiên đạo đỉnh phong, hắn vừa xuất hiện liền xoay chuyển tình thế bại lui của Thiên đạo liên minh.

Thấy vậy, sắc mặt Triệu Thiên Cân âm trầm tới cực điểm, cho nên quát to:

- Thủy Thiện, đây là tranh đấu của thế tục, ngươi thật là rảnh rỗi, chạy tới nơi này làm gì? Còn không mau thối lui, nếu không Tôn Giả biết được, nhất định sẻ không để yên cho ngươi.

Thủy Thiện nghe vậy, hờ hững cười một tiếng nói:

- Thủy mỗ muốn làm cái gì thì làm cái đó, cho dù Đại Tôn giả cũng không quản được ta, ngươi chỉ là một tay sai của Đại Tôn giả, dựa vào đâu mà dám quản ta. Ta khuyên các ngươi một câu, hãy mau mau rút lui đi, nếu không hôm nay các ngươi chỉ có tới chứ không có về.

- Cuồng vọng!

Một tiếng gầm lên, bên phía ma môn xuất hiện ba vị cao thủ thiên đạo, chia lam ba hướng bao vây lấy Thủy Thiện. Ba người này chính là Ngữ Phi Tuyệt đệ nhất môn đồ dưới trướng Cực Kiếm Đại Tôn còn hai người kia chính là đại đệ tử của Thiên Tiệm và Cửu Huyền.

Càng ngày càng có thêm nhiều cường giả tham gia tranh đấu, bên trong Lôi Vân đánh đến khó phân thắng bại.

Lúc này, liên quân sáu nước đã gặp nhau ở Lạc Dương, chia ra các hướng khởi binh tiến công

Phía tây do Liễu Sinh Ngự Minh cùng Thích Ma Thượng Sư cầm đầu; phía nam do Tiên Vu Thông, Ách Lạp Lạp cầm đầu; mà mặt đông thì do Ô Khách Nhĩ, Hồng Việt cầm đầu.

"Sát!"

Cuộc chiến công thành, càng ngày càng kịch liệt, đã tiến vào giai đoạn gay cấn. tường thành cổ xưa bị ba phương thế lực đông thời tiến công nhất thời lung lay muốn sập

- A Di Đà Phật, phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật... đệ tử Thiếu Lâm xin đến trợ trận.

Tiếng phật hiệu vang lên, một đám tăng nhân nhảy lên tường thành, đem đám man di ngoại tộc đang leo lên thành lâu hất xuống.

Ngay sau đó, một đám lại một đám nhân sĩ giang hồ tới tương trợ.

- Đệ tử Võ Đang Hề Phi Song đến đây

- Thanh Thành Dư Mộng Cầm...

- Côn Luân Viên Tam Tuyệt...

- Không Động Đới Lực...

- Hoa Sơn Nhạc Tiểu San...

- Nga Mi Diệt Duyên...

- Vô Cực Liễu Dật Ngôn...

- Thiên Sơn Lâm Mộc Vũ...

Người tới không ngừng báo tên, chín môn phái chính đạo không thiếu một ai, kể cả Thiên Hạ Hội, Võ Lâm Minh, Cái Bang, cùng một vài thế lực thế gia cũng đều tới hỗ trợ.

Có đám người trong giang hồ này gia nhập, thành lâu tạm thời được ổn định.

"Oanh!"

Lôi Vân vẫn đang lượng lờ, không ngừng xuất hiện thân ảnh bị đánh rơi, có cao thủ của thiên đạo liên minh, cũng có tu sĩ Ma Môn.

Không ai chú ý đến, sát khí, huyết tinh, oán niệm… trên chiến trường không ngừng bị hút vào trong Lôi Vân

"Ầm ầm ầm!"

Lôi đình trên trời bất chợt dị động, Lôi Vân trở nên đỏ đậm, một cổ khí huyết thô bạo bao trùm lấy thành lâu, giồng như là đã đến ngày tận thế

- Không tốt

Nhìn thấy tình cảnh như thế, sắc mặt Thủy Thiện trở nên âm trầm.

- Sư phụ, đây là có chuyện gì?

Quan Tâm cũng nhìn ra tình huống không ổn, mới vừa mở miệng, đã nghe thanh âm của Thích Minh Hựu hét lên

- Lui lại! Mọi người mau lui lại!

Đám người Long Tuấn không dám chần chờ, lập tức hất đối thủ ra, toàn bộ lui về trên thành lâu

- Minh Hữu huynh đệ, kia là cái gì vậy?

Giờ phút này Long Tuấn dù cho mắt có mờ thì cũng cảm giác được trong đám Lôi Vân kia có điều cổ quái.

Chỉ nghe Thích Minh Hữu trầm giọng nói:

- Đó là một loại thượng cổ bí thuật, Huyết Lôi Tế, lấy khí huyết sát trên chiến trương ngưng tụ thành lôi đình, nếu là bị thứ này đánh trúng, cả người đều hóa thành máu loãng, đây là một thủ đoạn phi thường ngoan độc, không nghĩ tới Ma Môn lại dám dùng loại cấm thuật như vậy, chẳng lẽ bọn họ không sợ bị trời phạt sao? Hừ!

- Cái gì?

- Chiêu số tối độc

- Đáng giận!

Mọi người nghe vậy đều cảm thấy phẫn nộ dị thường, một mãng Lôi Vân khổng lồ như thế nếu toàn bộ đều hạ xuống, thiết tưởng hậu quả thật là không thể tưởng tượng.

- Minh Hữu huynh đệ, có biện pháp nào ngăn cản không?

Đinh Nghị vội vàng hỏi thăm, Thích Minh Hữu bất đắc dĩ lắc đầu.

Ma Môn lần này là có chuẩn bị mà đến, há có thể dễ dàng để cho người khác phá giải thế cục này.

"Ầm ầm!"

Đạo lôi đình thứ nhất đánh xuống,

Tướng sĩ trên tường thành bất ngờ không kịp phòng bị, hơn mười người bị nổ tung, máu thịt tinh khí bị cuốn vào trong Lôi Vân.

- Chu Khang Cảnh! Triệu Thiên Cân! Hai tên cẩu tặc các ngươi ra đây cho lão tử…

Ánh mắt Long Tuấn như muốn nức toát ra, hung hăng trừng mắt hướng bầu trời mà mắng.

Chỉ tiếc, mắng cũng chỉ là mắng không thể làm chết người được, đám người Chu Khang Cảnh há lại để ý.

"Ầm ầm!"

Lại là một đạo lôi đình hiện lên, lần này lại mang theo tính mạng của ba gã cao thủ Thiên đạo.

Mắt thấy thể tích lôi đình càng lúc càng lớn, mọi người trên thành lâu chỉ cảm thấy mình bị áp lực sắp không thở nổi.

 Chương 14 : Quy Lai ( Trở về ) - Ngũ

Lôi Vân bao phủ, đám người Long Tuấn cảm giác không gian chung quanh giống như bị cô đặc lại, căn bản không cách nào đột phá đi ra ngoài được.

Thế cục chiến trường thiên biến vạn hóa. Trong nháy mắt một bên đã hoàn toàn bị áp chế

Thấy cơ hội này, Đa Nhĩ Cổn lập tức hạ lệnh, sai người đánh thẳng vào cửa thành.

"Sát!"

"Sát! Sát! Sát!"

Đại quân Thát Đát lại mãnh công, đem đại bộ phận tập hợp lại bên ngoài cửa thành.

"Ầm!"

Cửa thành rốt cục cũng bị công phá, đại quân Thát Đát sĩ khí ngúi trời, tranh nhau tiến vào trong thành.

Chẳng lẽ, đây là vận mệnh?

Chẳng lẽ, hết thảy cứ như vậy đã xong sao?

Nhìn vào đám binh lính đang điên cuồng tiến vào thành, trên thành lâu tất cả mọi người đều hiện lên một loại ý niệm tuyệt vọng.

"A!"

"A! A! A!"

Một tiếng tiếng kêu thảm thiết truyền đến, đám người Long Tuấn cảm thấy càng chói tai.

- A! Có chút không đúng...

Dưới cửa thành đột nhiên trở nên hổn loạn, mọi người vội vàng nhìn lại, lại thấy đại quân Thát Đát không ngờ đang từ trong thành lui ra.

- Chuyện này... Đây là có chuyện gì?

Đinh Nghị nghẹn họng nhìn trân trối, tất cả những người khác cũng sửng sờ tại chỗ.

- Mau nhìn, phía dưới có người.

- Người nọ là ai?

Mọi người vội vàng nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy dưới thành đang có một đạo quang ảnh xẹt qua, xẹt lại, thiên quân vạn mã lập tức tan tác.

Đối mặt biến cố bất thình lình, Đa Nhĩ Cổn cảm thấy không ổn. Đang lúc Đa Nhĩ Cổn chuẩn bị hạ lệnh triệt thoái, bất ngờ phía sau có một luồng hàn mang từ xa đánh tới, không cách nào cách trở xuyên thấu qua lồng ngực của hắn!

Không! Không có khả năng! Bổn vương không thể như vậy mà chết được ...

Bổn vương còn chưa khiến cho vó ngựa của thảo nguyên san bằng Trung Nguyên...

Bổn vương còn chưa có đi lên ngôi vị hoàng đế...

Bổn vương còn có rất nhiều việc còn chưa làm...

Bổn vương sao có thể chết ở đây?

“Không —— "

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, tràn ngập ý tuyệt vọng cùng với nuối tiếc không cam lòng

Chúng nhân chỉ biết trợn mắt mà nhìn Đa Nhĩ Cổn chậm rãi rơi khỏi lưng ngựa.

Chứng kiến một màn như thế, đại quân Thát Đát không còn dục vọng tiến công, tất cả tướng sĩ nháo nhào rút lui.

"Ầm ầm —— "

Lôi vân lại đánh xuống, so với lúc trước còn khủng bố hơn.

Đứng dưới lôi vân, đám người Long Tuấn cảm giác được một cỗ huyết tinh chi khí vô cùng bá đạo đập vào mặt.

Mắt thấy lôi đình sắp hạ xuống, không ít tướng sĩ đã tuyệt vọng nhắm hai mắt lại...

Trong lúc chỉ mành treo chuông, đạo thân vừa rồi lập tức xuất hiện trên tường thành.

"Cút đi!"

Một tiếng hét to, sát ý ngất trời, giống như song thần cuồng cuộn, trực tiếp đem lôi vân trên bầu trời đánh cho xơ xác, mà đám người Chu Khang Cảnh ẩn núp trong Lôi Vân còn bị đánh cho toàn bộ đều rơi xuống.

- Cái gì! ? Đó... Đó là ai vậy, nói đến là làm ngay!

- Đến cùng là ai?

- Là... Là hắn!

- Người đó là... Là Lý Nhạc Phàm? Dĩ nhiên là Lý Nhạc Phàm! Hắn không chết! Hắn như thế nào lại không chết?

- Không! Không phải là sự thật!

Đám người Chu Khang Cảnh thấy rõ người mới xuất hiện, trong lòng cảm thấy ớn lạnh, trong một lúc tâm thần trở nên đại loạn. Bọn họ không dám tin, chính miệng mấy vị Đại Tôn đã nói Lý Nhạc Phàm đã chết, làm sao có thể là giả được?

So với vẻ khó tin của đám người Chu Khang Cảnh, đám người Long Tuấn tâm thần phấn khởi lộ vẻ mừng như điên.

- Là sư phụ! Đúng vậy, là sư phụ!

- Sư phụ không có việc gì, sư phụ đã trở về... Ha ha ha!

Long Tuấn cùng Đinh Nghị vừa khóc vừa cười, bước nhanh ra nghênh đón.

Một đạo Huyết Ảnh thoáng hiện, tiểu hỏa đã hiện ra bên cạnh Lý Nhạc Phàm.

Đám người Khấu Phỉ sửng sốt hồi lâu cũng chưa có lấy lại tinh thần, Lý Nhạc Phàm bị cuốn vào không gian loạn lưu là chính miệng Thiết Huyết nói, lấy quan hệ giữa hắn và Lý Nhạc Phàm, căn bản là không có khả năng đem chuyện như vậy ra nói chơi với mọi người. Nhưng hiện tại Lý Nhạc Phàm vẫn đang hiển hiện ở trước mặt mình, đây là có chuyện gì xảy ra.

Dĩ nhiên, nghi ngờ cũng chỉ là nghi ngờ, thế nhưng cũng không thể ngăn trong lòng cảm thấy vui sướng. Vô luận là có chuyện gì xảy ra cũng không trọng yếu, chỉ cần người còn sống là tốt rồi!

- Lý tiểu tử!

- Lý đại ca...

- Nhạc Phàm huynh đệ...

- Lý tiên sinh...

Mọi người đồng loạt tiến lên, vốn dĩ lối đi trên thành lâu đã rất nhỏ, nhất thời càng trỏ nên chật hẹp dù là giọt nước cũng khó mà lọt qua.

Đám tướng lãnh Trương Phong Nghị, vốn còn muốn đi tới trước chào hỏi Lý Nhạc Phàm, nhưng khi nhìn thấy tràng diện như thế thì không khỏi lắc đầu cười khổ, đồng thời cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù Trương Phong Nghị chính là chủ soái, nhưng trong lòng mọi người cũng vô cùng rõ ràng, Lý Nhạc Phàm mới là linh hồn quân đội. Cho nên khi hắn biết tin Lý Nhạc Phàm gặp chuyện không may, trước tiên liền cấm đem việc này truyền ra ngoài, nếu không lòng quân không yên, cuộc chiến này không cần đánh cũng đã thua.

Trên thực tế, Lý Nhạc Phàm xuất hiện quả thật làm tinh thần đại chấn, nhất là mới vừa rồi tiếng hét kinh thiên kia, càng làm cho toàn quân trên dưới tràn đầy long tin tất thắng.

Ngoại đám người này, còn có hai người lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, yên lặng nhìn Lý Nhạc Phàm, một người là Thích Minh Hữu, người kia chính là Lý Đàm.

Trong lòng Thích Minh Hữu, Lý Nhạc Phàm vừa như là huynh trưởng lại giống như la cha mình vậy, mặc dù bây giờ đã lớn khôn, nhưng thủy chung trong lòng vẫn có ý ỷ lại.

"Đi đi!"

Lý Đàm đi đến bên người Thích Minh Hữu, trong mắt lộ vẻ cổ vũ.

Thích Minh Hữu liên tục gật gật đầu, sau đó hướng Nhạc Phàm đi tới.

- Nhạc Phàm đại ca.

Thích Minh Hữu vốn không muốn khóc, nhưng hắn ức chế không kìm được chua xót cùng vui sướng trong lòng. Có lúc, nước mắt không có nghĩa là mềm yếu, nó cũng có thể đại biểu cho một loại cố chấp.

Lý Nhạc Phàm nhẹ nhàng vỗ vỗ vai đối phương, lộ ra một nụ cười.

Loại tình cảm trải qua sinh tử mới là đáng quý! Nhìn từng khuôn mặt quen thuộc xung quanh, Lý Nhạc Phàm cảm thấy trong lòng ấm áp. Vô luận là thế giới thay đổi như thế nào, ít nhất vẫn còn có bọn họ ở lại bên mình.

"Ân!"

Ánh mắt tạm dừng, cuối cùng tầm mắt của Lý Nhạc Phàm cũng dừng lại trên người đám người bên ngoài.

Đám Long Tuấn cũng nhận thấy được cái gì đó, vì thế tự giác tránh ra một con đường.

Vừa rồi Lý Đàm vẫn như mang mặt nạ, nhưng khi hắn thấy Lý Nhạc Phàm xuất hiện, hắn liền chậm rãi tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt bị phỏng nặng.

Nhìn vào khuôn mặt kia, trong lòng Lý Nhạc Phàm giống như bị kim đâm.

- Cha, xin lỗi, là con hại người bị thương, xin lỗi! Xin lỗi!

- Tiểu phàm đừng khóc, nam tử hán nên kiên cường, con phải phải nhớ kỹ, nước mắt vĩnh viễn cũng là để lại cho người con yêu thương nhất.

- Cha chính là người mà tiểu phàm yêu thương nhất.

- Thiên Hành Kiện, là nam nhi phải không ngừng vươn lên.

- Cha, những lời này là có ý gì?

- Những lời này là của một lão tiền bối nói, chắc ý muốn nói là phải biết tự lực cánh sinh, kiên cường dũng cảm.

- Vâng, tiểu phàm nhớ kỹ.

- Hắc hắc, tên tiểu tử này, khí lực càng ngày càng lớn nha, đi, ngày mai cha sẽ đưa con đi tập bắn cung.

- Tiểu phàm, lúc kéo cung, tay phải ổn, mắt phải định, lưng phải thẳng...

- Tiểu phàm, phải thận nhẫn nại và bình tĩnh, là một thợ săn phải học được bổn sự...

- Tiểu phàm, con đã trưởng thành.

Từng mản từng mản chuyện cũ lần lược kéo về giống như mới vừa sảy ra ngày hôm qua. Chẳng qua là, cái ngày hôm qua đó đã quá mức xa xôi. . .

- Tiểu phàm...

Thanh âm khàn khàn lọt vào tai tai Lý Nhạc Phàm, thân mình hắn kịch liệt run rẩy, nhìn chằm chằm vào phía trước.

- Cha!

Hai đầu gối hắn khụy lại quỳ rạp xuống đất, trong mắt ngân ngấn lệ.

Cái quỳ này, đủ để khiến cho thiên hạ kinh ngạt

Cái quỳ này, khiến cho Xích Huyết thất sắc.

Một cái quỳ của một nam nhi đỉnh thiên lập địa

Trên thành lâu trở nên lặng yên, mọi ánh mắt đều dồn về phía Lý Nhạc Phàm và Lý Đàm

Phụ tử đoàn tụ, vốn là việc vui, mà trường hợp như vậy lại làm cho người ta cảm thấy lòng chua xót, vạn phần thương cảm, tựa hồ mọi thứ đều đơn giản và bình thản, giống như không liên quan gì đến Lý Nhạc Phàm.

- Lão phó... Nhạc Phàm huynh đệ, hắn... Hắn rất khổ .

Nhan Nguyệt Thi tựa vào lòng Phó Suất khóc thút thít, ngay cả Khấu Phỉ một đại lão gia như vậy mà cũng cãm thấy bùi ngùi.

Lý Đàm từng bước tiến lên, hắn chưa bao giờ cảm thấy cước bộ của mình lại chậm và nặng đến vậy, phảng phất như mỗi một bước chân cũng phải dùng hết sức mình vậy.

- Tiểu phàm, con rất tốt... Rất tốt...

Chỉ mấy chữ đơn giản như vậy cũng đã bao hàm toàn bộ ý quan tâm của Lý Đàm đối với Nhạc Phàm, Nhạc Phàm vô cùng hảnh diện

Nước mắt lăng dài qua khuôn mặt, Nhạc Phàm đột nhiên cảm giác được thiết thực rất nhiều, bởi vì ở trên thế giới này, còn có một người có huyết mạch tương liên ở bên cạnh hắn. Mặc dù hai lần gặp nhau Lý Đàm đều làm như không có quen biết, nhưng Lý Nhạc Phàm không có đuổi theo hỏi, hắn biết, phụ thân làm như vậy tất nhiên có lý do của hắn.

- Cha...

Lý Nhạc Phàm ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào cha mình:

- Con muốn báo thù, vì vạn gia gia, vì thôn dân của Thủy Lưu Thôn chúng ta, vì những oan hồn vô tội kia. . . Báo thù!

Hai chữ "Cừu hận", gợi lên sự đau xót trong lòng hai người.

- Chu Khang Cảnh!

Bất ngờ Lý Nhạc Phàm đứng dậy, hướng tới đại quân Thát Đát nhìn lại. Ánh mắt hắn giống như hai mũi tên nhọn, đảo qua trăm vạn đại quân, đâm thẳng đến chỗ Chu Khang Cảnh.

- Phốc!

Tiếp xúc với ánh mắt của Nhạc Phàm, Chu Khang Cảnh cảm giác tâm thần rung động, trong đàu đau nhức, kinh hãi tột cùng!

- Chạy!

Giờ phút này đối mặt với Lý Nhạc Phàm, Chu Khang Cảnh căn bản là dũng khí động tay cũng không có, hai chân mạnh mẽ đạp một cái, hướng nơi xa bay đi.

Chỉ tiếc là, một người dù có nhanh đến đâu nữa cũng không thể nhanh hơn tiễn được, nhất là Tiễn mang được ngưng luyện từ thần hồn.

"Phốc!"

Chu Khang Cảnh bay đi còn chưa tới một trượng, một đạo hàn mang tư phía sau đâm xuyên qua ngực hắn.

"A!"

Một tiếng kêu tê tâm liệt phế ( đau tim xé phổi) vang dội phía chân trời, Chu Khang Cảnh rơi trên mặt đất hộc máu không ngừng. Hắn chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, thân ảnh Lý Nhạc Phàm đã hiện ra trước mặt.

Lý Nhạc Phàm gắt gao nhìn vào Chu Khang Cảnh, ánh mắt mang đầy cừu hận, giết người cũng không phải một việc sung sướng gì, cho dù đối phương có là kẻ thù của mình, cho dù là vì lý do gì mà mình phải giết chết đối phương.

"Khụ! Khụ!"

Chu Khang Cảnh cố nén ho khan, thê thảm cười nói:

- Tốt! Tốt! Lý Nhạc Phàm, không thể tưởng tượng được là ngươi vẫn còn sống, chỉ cần ngươi còn sống, ta biết sẽ có ngày hôm nay, đây chính là báo ứng ! Báo ứng ! Ha ha ha... Khụ khụ khụ khụ!

Cười thảm vài tiếng, Chu Khang Cảnh lại hộc máu, ánh mắt dần dần trở nên hoảng hốt.

Từ một tên hoàng tộc nghèo túng không quyền không thế, mà có thể leo lên được địa vị hiển hách như ngày hôm nay, cuộc đời của Chu Khang Cảnh có thể nói là một truyền kỳ, nhưng ai có thể hiểu được cái cảm giác mỗi ngày đi lại, cảm thụ trong Hắc Ám đầy hiểm ác đây?

Tuy đã trải qua nhiều như vậy nhưng trong lòng Chu Khang Cảnh thủy chung vẫn có một khoảng không gian đầy lương thiện, đó là trên người một nữ nhân mỹ lệ. đúng vậy, chính là ở chỗ nữ nhân này, vẫn còn có một điểm cuối cùng này, một nơi để cho hắn còn có cảm giác mình còn là một con người.

Trên thế gian đúng là hoàn toàn không có gì là vĩnh hằng bất diệt, sở hữu quyền thế, đến cuối cùng thì cũng chỉ là một bãi đất mà thôi, đạo lý này có lẽ rất nhiều người cũng hiểu, tuy nhiên không có mấy người có thể buông ra được.

- Chu Khang Cảnh ta cả đời không hối hận, chỉ là, ta có lỗi với nàng...

Mang theo sự tiếc nuối không cam lòng, không muốn xa rời, Chu Khang Cảnh trút hơi thở cuối cùng dần dần biến mất.

Từ nay về sau, trên thế gian này không còn ai gọi là Chu Khang Cảnh, muôn vàn năm sau, cũng sẽ không còn ai nhớ đến cái tên này.

Trong lòng Nhạc Phàm cảm thấy muôn vàn sầu bi, hắn vừa đưa ánh mắt chuyển tới trên người Triệu Thiên Cân.

- Lý... Lý Nhạc Phàm, ngươi không thể giết ta, ngươi không thể giết ta! Ta là ma môn

Nhìn Lý Nhạc Phàm giống như thần chết đang từng bước đi tới, trong lòng Triệu Thiên Cân tràn ngập sợ hãi

Đừng nói cái gì là tông chủ ma môn, đừng nói cái gì mà là cường giả đỉnh phong, căn bản sợ chết chính là bản tính của con người, Triệu Thiên Cân cũng không cảm thấy cầu xin tha thứ thì có gì đáng xấu hổ, bởi vì chỉ có người sống, mới có tư cách đi cười nhạo người khác, mới có thể đúng vững trên đời.

- Không! Đừng tới đây, ngươi đừng tới đây...

Mặc cho Triệu Thiên Cân gào thét như thế nào, Nhạc Phàm cũng không hề cử động.

Đám ngươi Ma Môn hai mặt nhìn nhau, vào lúc này không có một ai dám ra mặt vì Triệu Thiên Cân, ngay cả Ngữ Phi Tuyệt cũng không dám.

"Xuy!"

Một quyền của Lý Nhạc Phàm đánh xuống, Triệu Thiên Cân cảm giác giống như trên đầu đang có một tòa núi đang áp xuống vậy, căn bản hắn không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn quả đấm của đối phương đánh lên người mình.

- Dừng tay!

Một tiếng gầm lên, một hư ảnh khổng lồ từ trên trời giáng xuống, đem Triệu Thiên Cân bảo vệ. vốn là đang vô cùng tuyệt vọng, bỗng dâng lên một tia hi vọng.

"Oanh!"

Nắm tay hạ xuống, đập nát hư ảnh, đnhá mạnh lên người Triệu Thiên Cân

Thẳng đến khi chết đi, trong mắt Triệu Thiên Cân vẫn lộ ra vẻ khó tin và không thể tưởng tượng được.

Người đã chết như đèn cạn dầu, tất cả đều là vô nghĩa.

Cừu hận tích tụ trong lòng Lý Nhạc Phàm hơn mười năm, rốt cục vào giờ khắc này đã có thể buôn bỏ được rồi, tuy đại thù đã báo, nhưng trong lòng Lý Nhạc Phàm vẫn không được vui vẻ, chẳng qua là cảm thấy cả người nhẹ nhõm mà thôi. Có lẽ, đây chính là điều mà phật gia thường nói.

Giải quyết xong nhân quả, mới có thể chân chính thảnh thơi.

 Chương 15: Nhất đại tông sư

Hai đại cường giả Thiên đạo cứ như vậy mà bị giết, mọi người bỗng cảm thấy mình như đang mơ.

Lúc này bọn họ mới lại nhận thức rõ hơn sự mạnh mẽ của Lý Nhạc Phàm, danh xưng tuyệt thế hung thần quả nhiên không phải để làm cảnh.

- Tiểu tử, nhà ngươi muốn chết!

Tiếng hét như sấm động cuồn cuộn chảy đến.

Nhạc Phàm ngẩng đầu, chỉ cảm thấy một cỗ áp lực cực lớn đánh xuống, chính là kiếm khí cực lớn.

Hừ!

Mắt Nhạc Phàm lộ ra hàn quang, một quyền đánh tới nhìn như không có gì đặc biệt, nhưng mà ngưng tụ một cỗ lực lượng mang tính hủy diệt.

Thấy cảnh tượng như vậy, Khấu Phỉ bọn người không khỏi bị Lý Nhạc Phàm làm cho đổ mồ hôi lạnh, hắn không ngờ chỉ dùng một đôi tay trần để đỡ kiếm khí cứng rắn, thế này cũng quá mức kinh thế hãi tục đi!

Bồng!

Một quyền một kiếm chạm vào nhau, kết quả hoàn toàn ngoài dự liệu của mọi người, nắm tay Nhạc Phàm hoàn hảo không tổn hại gì, còn mũi tên lớn kia bị đánh thành bột phấn.

Quyền ý như thiên, lại cao với thiên!

Quyền ý như hải, lại dung với hải.

Nhạc Phàm đánh một quyền này, quả thực thuyết minh rõ ràng cho hai chữ “lực lượng” cực chuẩn.

Ánh mắt mọi người nhìn lại, chỉ thấy bốn đạo quang ảnh ở bầu trời, giống như thần linh cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh nhỏ bé không đáng kể.

- Là… Là đại tôn!

Tĩnh Quốc Quân một phương, Khấu Phỉ bọn người bỗng nhiên biến sắc.

Đại tôn nhập thế, không giống lẽ thường, giống như Thát Đát tộc xâm lấn Trung Nguyên, phải hỏi hoặc được Đại tôn ngầm đồng ý, nếu đúng như vậy, sự việc hôm nay chỉ sợ bất thiện.

Trái ngược với tâm tình của Tĩnh Quốc quân, đại quân Thát Đát tuy rằng bị chém mất vài thủ lĩnh, nhưng mà Đại tôn xuất hiện, ý nghĩa rằng bọn họ dĩ nhiên có thể đạt được thắng lợi cuối cùng, mà sự ám ảnh của Lỹ Nhạc Phàm trong lòng họ giờ đã phai nhạt đi rất nhiều.

Nhạc Phàm dĩ nhiên là không để ý người khác nghĩ gì, chỉ ngẩng đầu lạnh lùng nhìn bốn vị Đại tôn trên bầu trời.

Đại tôn thì sao?

Chẳng lẽ Đại tôn có thể tùy ý chơi đùa với vận mệnh người khác?

Chẳng lẽ đại tôn có thể cao cao tại thượng là chúa tể mọi thứ?

Nhớ đến mấy vị Đại Tôn hoành hành bá đạo tại Hồng Mông đại điện, một cỗ lửa giận không thể áp chế cháy lên trong lòng Nhạc Phàm.

- Xuống đây cho ta!

Nhạc Phàm đột nhiên hét to, thanh âm to đến nỗi chấn động màng nhĩ khiến cho mọi người đều đau đớn.

Theo thanh âm của Nhạc Phàm truyền tới, bốn điểm quang ảnh trên bầu trời kịch liệt rung động, sau đó đột ngột rơi xuống, là Cực Kiếm, Thiên Khung, Nguyên Hoang và Minh Huyễn bốn vị Đại Tôn.

Đại Tôn hàng lâm, Ma môn cùng Chu Khang Cảnh tất cả mọi người cùng tiến lên hỏi thăm, nhất là Chu Khang Cảnh một phương quần long vô thủ, đều bị hung tính của Lý Nhạc Phàm dọa cho sợ đến mức không dám ra tay, chỉ có thể hi vọng được Đại Tôn che chở dưới danh nghĩa môn hạ.

- Lý Nhạc Phàm, ngươi quá càn rỡ!

Nguyên Hoang Đại Tôn trừng mắt lạnh lẽo, trong lòng tức giận khôn nguôi. Nhĩ rằng mình đường đường là đại tôn, không ngờ bị một vãn bối quát lớn trước mặt, còn bị còn bị đánh cho mất hết cả thanh danh, chuyện này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi Nguyên Hoang đại tôn hắn chẳng phải mất hết sao.

Đương nhiên, phẫn nộ thì phẫn nộ, Nguyên Hoang không ngốc đến nỗi làm chim đầu đàn. Xung quanh cũng như vậy, so với hai con cáo già Minh Huyễn đại tôn và Thương Khung đại tôn thì Nguyên Hoang đại tôn còn kém một chút, ít nhất biểu hiện của người ta rất lạnh nhạt, vừa rồi cũng không nói gì.

So với những vị đại tôn khác, sắc mắt Cực Kiếm đại tôn khó coi dị thường.

Cực Kiếm vốn tưởng rằng, Lý Nhạc Phàm bị không gian loạn lưu cuốn trôi đi, từ nay về sau không còn xuất hiện nữa. Không nghĩ tới người này phúc lớn mệnh lớn, có thể thoát ra khỏi không gian loạn lưu. Mà thực lực Nhạc Phàm thể hiện ra lúc này còn mạnh hơn hắn ước chừng, một kiếm vừa rồi tuy là thăm dò nhưng hắn cũng đã dùng đến ba thành thực lực, không nghĩ tới Lý Nhạc Phàm chẳng những dễ dàng hóa giải mà còn đập nát kiếm mang.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn thế nào cũng không thể tin được, huyết nhục của một người có thể đạt trình độ dẻo dai mạnh mẽ đến vậy, chẳng lẽ Đại Diệt thần văn khủng bố như trong truyền thuyết sao.

Ánh mắt đỏ sậm của Nhạc Phàm lạnh lùng nhìn qua bốn vị đại tôn, đạm mạc nói:

- Các ngươi còn chưa nói cho ta, quyền lợi và lực lượng thật sự trọng yếu vậy sao?

Bốn vị đại tôn không nghĩ tới đối phương đột ngột hỏi vấn đề dạng này, trong thời gian ngắn không biết nên trả lời ra sao.

Chỉ nghe Nhạc Phàm tiếp tục nói:

- Các ngươi đều cao cao tại thượng, được hưởng vô thượng vinh quang và quyền lợi, các ngươi có lực lượng cường đại, tại thế gian này, chỉ cần các ngươi muốn là sẽ đạt được, gần như mặc cho các ngươi tùy chọn, nhưng mà các ngươi lại không nghĩ tới bảo vệ muôn dân trăm họ, ngược lại vì lợi ích bản thân tàn hại chúng sinh… Các ngươi cũng biết mỗi một sinh mệnh đều trân quý, đều có tôn nghiêm của mình chứ không phải để nô dịch, bị an bài.

- Thiết Huyết nói đúng như vậy, các ngươi ích kỉ, các ngươi chưa từng nghĩ tới, chưa từng…

Nói tới đây, sắc mặt Nhạc Phàm trở nên lạnh lùng, sát khí trong mắt tăng vọt:

- Cho nên tất cả các ngươi đều đáng chết!

- Chết đii!

Lời còn chưa dứt, một cỗ sát ý đã hướng tới, khuấy động cả chân trời.

Lực lượng tuyệt đối không cần thiết phải ngụy trang gì cả, cứ như nắm tay của Lý Nhạc Phàm, nắm giữ lực lượng hủy diệt và tử vong, đó là lực lượng cường đại nhất thế gian.

Một đấm đánh ra thiên địa đại động!

Chỉ một quyền đơn giản này, khiến cho bốn vị đại tôn không thể không phòng ngự.

Oanh!

Oanh! Oanh! Oanh!

Lực phá kinh thiên, khí thế cuồng bạo.

Mặt đất bị bổ ra một cái hố to lớn.

Nhìn vào Lý Nhạc Phàm như đang điên cuồng, sắc mặt bốn vị đại tôn càng thêm ngưng trọng.

Lúc trước tại Hồng Mông đại điện, năm vị đại tôn cùng một vị tà ma liên thủ cũng không thể không chế Lý Nhạc Phàm, nếu không phải đánh nhau động vào cấm chế, nói không chừng người ngã xuống cuối cùng chính là bọn họ.

Hôm nay đối mặt với Lý Nhạc Phàm bọn họ mới cảm nhận sâu sắc chỗ khủng bố của đối phương, nó đã vượt quá phạm vi nhân lực có khả năng nắm giữ, nếu dùng cảnh giới để tính toán thì tuyệt đối siêu việt Thiên đạo.

Một quyền đánh lui tứ tôn, thần lực này ai cản nổi?

Mọi người lập tức kêu lên sợ hãi, cả đám há mắt trợn mồm, kinh ngạc nhìn miệng hố cực lớn bên cạnh Lý Nhạc Phàm.

Vẻn vẹn chỉ một quyền, đủ để nâng tầm Lý Nhạc Phàm lên ngang hàng đại tôn.

Lý Đàm chứng kiến cảnh tượng như vậy, không khỏi lộ ra một tia vui mừng đắc ý.

Đại khí bàng bạc, hậu trọng như sơn, bất tri bất giác, Lý Nhạc Phàm đã trở nên cường đại mạnh mẽ như thế, nhấc tay giơ chân đều hiển lộ ra phong phạm siêu việt nhất đại tông sư.

Sắc mặt Cực Kiếm đại tôn càng thêm âm trầm, khóe miệng Thiên Khung đt và Nguyên Hoang đại tôn lại có chút chua xót, vốn tưởng tập hợp tứ tôn lực của bọn họ hẳn là đủ ngăn chặn Lý Nhạc Phàm, không ngờ rằng bị một quyền của đối phương đã đánh lui bọn hắn.

- Linh giới hóa hình, vạn kiếm quy tâm!

Nghe được Cực Kiếm đại tôn niệm trong miệng, sắc mặt Thiên Khung đại tôn cùng Nguyên Hoang đại tôn đại biến, bọn họ biết lão gia hỏa này chuẩn bị muốn liều mạng. Bất quá bây giờ bọn họ đâm lao phải theo lao, chỉ có thể kiên trì tới cùng.

- Khai thiên tích địa, Càn khôn nghịch chuyển!

- Man hoang hồng lưu, trấn thủ vạn cổ!

- Thái thượng vô tình, thất thải lưu quang!

Lực lượng thế giới vận chuyển đến cực hạn, thế giới của bốn vị đại tôn tương hỗ trùng điệp bao phủ Lý Nhạc Phàm vào trong.

Chỉ tiếc, bọn họ đã xem nhẹ lực lượng của Lý Nhạc Phàm.

Rống!

Gầm lên giận dữ, mi tâm Nhạc Phàm lóe ra, một đạo ấn ký bạch sắc dần xuất hiện, không phải lửa chẳng phải mây, không phải vật chất chẳng phải linh hồn, nó giống như phù chú thần bí.

Ngay sau đó, từng đạo văn ấn bạch sắc từ ấn kí nơi mi tâm kéo dài ra toàn bộ thân thể.

Một hơi thở thê lương cổ lão tràn ngập cả trời đất, dù là thế giới của đại tôn cũng không thể ngăn cản.

 Chương 16: Phong Lệnh

Cảm nhận được biến hóa của Nhạc Phàm, sắc mặt bốn vị đại tôn đại biến, tâm thần rúng động không ngừng.

Hèn mọn! yếu nhược! Bất khả kháng ( không có khả năng kháng cự được )!

Một cảm giác nguy hiểm chưa bao giờ có xuất hiện, phảng phất cả trời đất giống như một chiếc lồng khổng lồ, mà bản thân mình lại chính là ti tiện bị nhốt bên trong.

- Các ngươi, đều đáng chết!

Lý Nhạc Phàm đứng lơ lửng trên bầu trời, nổi giận hét lên, Từ trong mắt hắn bắn ra Tử Sắc kim quang, so với ánh sao trên bầu trời còn lấp lánh hơn, hô hấp của hắn, giống như cuồng phong cuốn qua, ý chí của hắn, tràng đầy ý sinh diệt đầy ảo diệu…..

Hắn chính là trung tâm của thế giới, hắn chính là hóa thân của thiên địa.

"Vù vù vù!"

Thế giới của mấy vị Đại Tôn kịch liệt run rẩy, tựa hồ khó có thể thừa nhận được lực lượng của Nhạc Phàm.

Một tiếng nổ vang, Nhạc Phàm phóng lên cao, giống như một mũi tên sắc bén, muốn phá vỡ hết thảy phiến thiên địa này.

"Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!"

Sức mạnh phá tan thế giới đánh mạnh vào thần hồn của bốn vị đại tôn, khiến họ phun đầy máu tươi

Trên bầu trời, Nhạc Phàm giống như một mặt trời sáng chói, từng vòng ấn văn màu trắng có quy luật di động, khuếch tán ra xung quạnh, hóa thành một kết giới khổng lồ, rồi sau đó tất cả hóa thành Lưu Tinh rơi xuống!

"Xuy xuy xuy!"

Quang ảnh vụt qua, phá không mà đến, lần đầu tiên bốn vị Đại Tôn lộ ra vẻ hoảng sợ!

Tử vong! Là khí tức tử vong!

Tự khi trở thành đại tôn, bọn họ chưa bao giờ phải cảm thụ qua cảm giác tử vong cùng tuyệt vọng như thế này.

Trong bốn người, Minh Huyễn Đại Tôn thực lực mạnh nhất, mặc dù bị áp chế, nhưng cũng không phải là không có sức phản kháng, chỉ thấy ngay mi tâm hắn đột nhiên xuất hiện một cái khe, từ trong đó phát ra những tia sáng kỳ dị, lóng lánh bảy sắc!

Thiên đạo vô tình, Luân hồi lục đạo!

Thiên đạo hữu tình, vạn linh thành chúng!

Thiên đạo chí tình, Vạn Nguyên Quy Nhất!

Chí tình chí tình, mới là đại đạo!

Từng đạo ý niệm truyền, cưỡng ép xâm nhập vào sâu bên trong linh hồn Nhạc Phàm, lưu quang do Nhạc Phàm biến thành bỗng nhiên dừng lại, bên trong thần hồn tựa hồ có một cái gi đó.

Tự phù cổ xưa, ý chí vô tình, từng điểm từng điểm ăn mòn lấy linh hồn Nhạc Phàm, cũng ăn mòn tâm tình của hắn.

“Thiên địa chí tình sách!"

Trong đầu Lý Nhạc Phàm bất ngờ hiện ra vật này, « Thiên Địa chí tình sách » cho tới bây giờ vẫn vô cùng thần bí, không người nào có thể hoàn toàn hiểu được, mình cũng là do dưới một cơ duyên xảo hợp mới dung nhập vật kia vào trong thần trí của mình, hơn nữa cũng chỉ có một nửa. Cho nên, hiện giờ Lý Nhạc Phàm hoàn toàn có thể khẳng định, một nửa kia của « Thiên Địa chí tình sách» tuyệt đối là đang ở trên người Minh Huyễn Đại Tôn, còn đối với phương pháp lấy ý niệm thôn phệ, hiển nhiên là không có ý tốt rồi. 

Thôn phệ! Đúng vậy, chính là thôn phệ.

Minh huyễn Đại Tôn này là nhất mạch, vẫn tu luyện bản thiếu của « Thiên Thư », đạt tới cảnh giới thái thượng vong tình, biến vô tình thành hữu tình mà thành tựu đại đạo. . . Chỉ tiếc thiên thư không hoàn toàn, khó có thể phỏng đoán, do đó công pháp của Minh Huyễn nhất mạch liền có điễm thiếu sót rất nghiêm trọng, do đó mà tình cảm của Minh Huyễn nhất mạch mới trở nên phức tạp.

Lý Nhạc Phàm lấy tình chứng đạo, vừa lúc cùng Minh Huyễn Đại Tôn tương phản,

Kể từ khi Minh Huyễn Đại Tôn biết được nữa cuốn thiên thư kia ở trên người Lý Nhạc Phàm, hắn liền hao tốn vô số tâm lực tới an bài bố trí. Chẳng qua là không nghĩ tới, vừa mới bắt đầu Lý Nhạc Phàm lại có thể thoát khỏi sự khống chế của mình, thậm chí là lúc ở Hồng Mông đại điện, nếu không phải đụng phải cấm chế, nói không chừng mình đã thành công.

Mà hiện tại, Minh Huyễn Đại Tôn chính là muốn thừa cơ hội này, đem những hiểu biết về thiên địa của Lý Nhạc Phàm cùng với những lý giải về tình của hắn mà thôn phệ, nhầm bổ khuyết cho đại đạo của minh.

Một bên là đại biểu cho Thiên đạo vô tình, một bên là đại biểu cho Thiên đạo chí tình, hai loại quan niệm cực đoan này va chạm lẫn nhau, mâu thuẫn tự nhiên khó có thể điều hòa.

Một phen tranh đấu, bên trong ý thức hải của Nhạc Phàm thần hồn hóa tiến bay thẳng đi.

- Cút cho ta!

Lý Nhạc Phàm bình tĩnh quyết đoán, không tiếc làm tổn thương Thần hồn, đem đoạn văn tự thần bí kia dần dần tách ra khỏi linh hồn.

- Sao có thể?

Minh huyễn Đại Tôn tâm thần thất thủ, lần nữa hộc máu, sắc mặt so với vừa rồi càng trở nên khó coi, hắn đã cố tâm chuẩn bị thủ đoạn cuối cùng này vậy mà lại thất bại trong gang tấc, đả kích như thế đối với Minh Huyễn Đại Tôn mà nói là vô cùng thảm trọng.

Chỉ tạm dừng mọt chút, Lý Nhạc Phàm lại hóa thành lưu quang, hướng tới bốn vị đại tôn hạ xuống!

- Thủ hạ lưu tình!

Trên thành lâu Lý Đàm đột nhiên mở miệng, lưu quang trên bầu trời có chút khựng lại, bay lệch khỏi quỹ tích lúc đầu.

"Ầm ầm!"

Một tiếng nổ vang, mặt đất dưới chân kịch liệt lay động, có người còn không đứng vững, ngã nhào trên mặt đất.

Mọi người vội vàng nhìn lại, chỉ thấy phía khói bụi phía trước đang dần tiêu thất, hiện ra trước mắt mọi người là một chiếc hố khổng lồ.

Cái này... Đây còn là lực lượng của con người sao?

Hủy thiên diệt địa, lực lượng viễn cổ chỉ sợ cũng chỉ đến thế này là cùng!

Nhìn lại cách cái hố đó không xa, bốn vị Đại Tôn đều té ngổn ngang trên mặt đất, đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, nhìn qua chật vật dị thường, còn chỗ nào là bộ dạng của một vị ĐạiTôn đâu chứ.

Các vị Đại Tôn không gì là không làm được trong mắt mọi người, lại rơi vào tình thế thê thảm như vậy, là do mình hoa mắt? Hay là thế giới này đã quá điên cuồng rồi?

Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn vào trong sân, nhất là bên phía ma môn đã bị đả kích cực lớn, thậm chí cả tín ngưỡng cũng bị dao động. Bọn họ chẳng bao giờ nghĩ tới các vị Đại Tôn lại bại dưới tay Lý Nhạc Phàm, hơn nữa lại là bị bại thảm như vậy, khi bọn hắn lần nữa nhìn về phía Lý Nhạc Phàm, tràn ngập trong ánh mắt đã không còn là kinh hãi nữa, mà là sợ hãi. Cái thân thể kia cũng không tính gì là cường tráng nhưng lại ẩn chứa lực lượng hủy thiên diệt địa như vậy, tựa hồ ở dưới lớp da kia không phải là một con người, mà là một con thú dữ, tuyệt thế mãnh thú!

"Tôn giả!"

Ngữ Phi Tuyệt dẫn đầu vọt tới bên cạnh Vô Cực Kiếm Đại Tôn, các tu sĩ còn lại cũng thi nhau chạy tới, đem bốn vị Đại Tôn bảo vệ bên trong, Đại Tôn dù sao cũng là mục tiêu của giới tu hành, trong lòng chúng tu sĩ đã sớm khắc sâu dấu ấn rồi, hàng phục Đại Tôn, đây đã là một tập quán rồi, hoặc có thể nói đã là bản năng rôi. Bọn họ đều biết, lực lượng của mình căn bản là không sánh bằng một ngón tay của Lý Nhạc Phàm, nhưng linh hồn của bọn hắn thủy chung vẫn là nô dịch của thể xác bọn hắn khiến cho bọn hắn không được tự do.

Lúc này, đám người Khấu Phỉ cũng rối rít nhảy xuống, hướng Lý Nhạc Phàm đi tới.

- Nhạc Phàm, thế nào? Ngươi không sao chứ!

Chúng nhân ân cần hỏi thăm mấy câu, cho đến khi xác nhận Lý Nhạc Phàm vô sự mới chính thức yên lòng.

- Cha, sao lại buông tha bọn họ?

Lý Nhạc Phàm bây giờ đã khôi phục trạng thái bình thường, nhìn qua so với thường nhân không khác gì, không giống với bộ dạng dọa ngươi như vừa rồi.

Lý Đàm vỗ vỗ vai Nhạc Phàm nói:

- Tiểu Phàm, cho bọn hắn một chút dạy dỗ thì được rồi, Đại Tôn dù sao cũng là tồn tại chí cao của giới tu hành, quả thật nếu có cái gì sai lầm, tất nhiên làm cho giới tu hành đại loạn, đến lúc đó, các thế lực vì tranh đoạt tài nguyên, tất nhiên sẽ dính líu đến phàm tục. Hơn nữa, chuyện Thiên Tuyệt Cốc còn chưa kết thúc, thập phương thế giới đã có vô số oán linh trốn thoát, mặc dù Thiên Tuyệt Cốc đã bị phong ấn, nhưng thủy chung vẫn là một hậu hoạn, nơi đó nhất định phải có Đại Tôn trấn áp, nếu không một khi xảy ra vấn đề gì, hạo kiếp sẽ gặp phủ xuống. . .

Nghe được lời nói này của Lý Đàm, bốn vị Đại Tôn càng thêm nổi giận, đường đường là các bật Đại Tôn thế nhưng lại luân lạc tới nỗi phải nhờ đến một hậu sinh vãn bối thay mình cầu tình . Nhớ ngày đó, bọn họ đối phó với Vô Danh Đại Tôn, không phải là đã ép người bị thượng đến tuyệt lộ sao, chẳng lẽ đây chính là nhân quả tuần hoànlà báo ứng hay sao?

Tự biết mình so với Lý Nhạc Phàm chênh lệch quá lớn, bốn vị Đại Tôn càng thêm nản lòng thoái chí, cũng mất luôn ý nghĩ động thủ.

Bất quá, bốn vị Đại Tôn cũng hiểu được ý trong lời nói của Lý Đàm, cho nên bốn người nhìn nhau một phen.

Đại Tôn dù sao cũng là Đại Tôn, mặc dù mới vừa rồi bị đả kích không nhỏ, nhưng rất nhanh liền khôi phục như cũ, chỉ là bản thân bọn hắn đã mất đi tư cách cao ngạo.

Một lát sau, Thiên Khung Đại Tôn hướng về phía Lý Nhạc Phàm nói:

- Đa tạ Lý. . . Lý tiên sinh hạ thủ lưu tình, chuyện hôm nay nếu đã có định số, bọn ta cũng không nói thêm gì nữa, bản thân ta đại biểu mấy vị Đại Tôn ở chỗ này hứa hẹn, từ nay về sau, mở ra phong lệnh, trong giới tu hành không ai được can thiệp tới sự vận chuyển của thế tục, hơn nữa mấy người chúng ta sẽ thay phiên nhau trấn thủ, trấn áp oán linh trong Thiên Tuyệt Cốc.

Lơi này của Thiên Khung đã tỏ ra thành ý thật lớn, dù sao tính mạng của mình cũng nằm trên tay người ta, căn bản là không có tư cách cò kè mặc cả. Mà phong lệnh này ban ra, cả giới tu hành sẽ chân chính được ngăn cách, nói cách khác, từ nay về sau, trên thế gian sẽ không có giới tu hành.

- Tốt

Lý Nhạc Phàm nhàn nhạt gật đầu, cũng là gọn gàng. Hắn hiểu được cha mình đúng, cũng đồng ý với quan điểm của phụ thân, nếu như có thể hòa bình, cần gì phải động tới sát tâm. Hiện tại Lý Nhạc Phàm, đã cực độ chán ghét tranh đấu, rất muốn có một cuộc sống bình thản.

Trong lòng hoài niệm, ánh mắt Lý Nhạc Phàm nhìn về phương xa.

Bốn vị Đại Tôn rời đi, đại quân Thát Đát đã không còn chỗ dựa, chỉ có thể lui về quan ngoại, chỉ còn lại lien quân sáu nước, lại càng không dám dừng lại.

Thành lâu trên, mọi người nhìn theo mấy trăm vạn đại quân đang không ngường ly khai, trong lòng có chút cảm khái.

Trận đánh ngày hôm này, quả thật vô cung nguy hiểm, nếu không phải Lý Nhạc Phàm đúng lúc trở về, chỉ sợ thành Lạc Dương đã thất thủ, bọn họ quả thật là sinh tử đã khó có thể bảo toàn rồi!

- Bẩm báo Phó minh chủ, mới vừa nhận được truyền thư của Minh chủ...

Một gã tướng sĩ chạy nhanh đến, cung kính đem truyền thư đưa lên.

Đồng Tường vội vàng mở ra xem, chỉ thấy phía trên viết mấy chữ đơn giản:

- Mọi chuyện đã ổn, phản quân đã quy hàng.

- Tốt, tốt, tốt

Đồng Tường cười to một trận, đem nội dung trong thư báo cho mọi người, chúng nhân nghe vậy trong lòng tràn đầy vui sướng.

- Chư vị ta muốn đem chuyền ở Lạc Dương báo cho đại ca biết, xin phép cáo lui trước

Hướng mọi người nói mấy câu, đám người Đồng Phi liền cáo lui rời đi.

 Chương 17: Thương thiên nhất khúc

Hậu viện Thiên Đạo liên minh, đám người Nhạc Phàm gặp nhau.

- Di? Hai tên tiểu tử này là ai?

Mọi người nhìn về phía Nhạc Phàm thì thấy bên cạnh hắn có hai khuôn mặt xa lạ, một người là thiếu nữ thanh tú đang ngại ngùng, kẻ còn lại là một nam hài có chút nghịch ngợm. Bọn họ không nghĩ tới Lý Nhạc Phàm đi ra ngoài một chuyến lại dẫn theo hai tiểu hài tử trở về, thực sự là kỳ quái.

Nhạc Phàm còn chưa có trả lời thì tiểu hài tử kia đã tranh nói trước:

- Đám người các ngươi vểnh tai lên mà nghe rõ cho bổn đại gia, bổn đại gia chính là Tà Ma Cố Đô đại danh đỉnh đỉnh.

Mọi người tức thì ngẩn ra, sau đó không ngừng cười lớn.

- Lý tiểu tử, ngươi chạy đi đâu mà tìm được một tên tiểu tử có ý tứ như vậy?

Khấu Phỉ không nhịn được, ôm bụng cười không ngớt.

Nhạc Phàm trắng mắt liếc nhìn đối phương, chính sắc nói:

- Tiểu cô nương này là do ta mang từ một bộ lạc ra, thời gian ta hôn mê chính là do nàng chăm sóc.

Dừng một chút, Nhạc Phàm chỉ vào cố đố nói:

- Người này là hóa thân của tà ma, ta với hắn đều bị tiến vào không gian loạn lưu, sau khi đi ra liền biến thành dáng dấp này.

- Cái gì?

- Hóa thân của tà ma?

- Thực sự là ta ma sao?

Chúng nhân kinh ĩa, không tự giác mà lui lại phía sau một bước.

Khấu Phỉ nhìn Cố Đô một lượt, vẻ mặt có chút quái dị nói:

- Trách không được ta thấy tên tiểu tử này có chút quen mắt, hóa ra là dung mạo của tiểu tử Mộ Dung Ngạo Hàn kia.

Cố Đô nghe vậy tức giận nói:

- Tên kia, bổn đại gia là tà ma Cố Đô, Tà ma vĩ đại,....

Mọi người kéo tới, cắt đứt lời nói của Cố Đô. Nhan Nguyệt Thi thì lấy tay nhéo hai má của Cố Đô...

- Không được mạo phạm bổn đại gia...

Cố Đô tức giận nói, quay về phía mọi người cố tỏ ra hung ác:

- Oa oa! Các ngươi dám ức hiếp ta, ta muốn ăn các ngươi, ăn các ngươi!

Thấy một tiểu hài tử ra vẻ hung ác, mọi người không khỏi cười lớn.

Nhạc Phàm liếc mắt nhìn Cố Đô, thản nhiên nói:

- Tốt nhất ngươi nên thành thật một chút, bằng không ta sẽ một cước đá văng ngươi đi.

- Ách!

Cố Đô vốn đang muốn làm ầm ĩ, thế nhưng thấy bộ dáng như vậy của Nhạc Phàm, cũng không dám lỗ mãng làm gì.

Sau khi hàn huyên một phen, Long Tuấn chính sắc nói:

- Sư phụ, hiện tại Thát Đát mọi rợ tuy rằng đã thối lui, thế nhưng hiện tại thiên hạ hỗn loạn, rất nhiều chuyện cần xử lý gấp, không biết sự phụ có kiến nghị gì không?

Nhạc Phàm khoát tay áo nói:

- Việc quốc quân các ngươi tự mình xử lý, ta nghe theo là được.

Lúc này, Trương Phong Nghị dẫn theo các tướng lĩnh đi tới.

- Chư vị, kinh đô từ trước tới nay đều là tượng trưng cho quyền lợi tối cao của Hoa Hạ, chỉ cần chúng ta có thể tiến vào kinh đô, xác định danh phận, đến lúc đó thiên hạ tự quy về một mối.

- Nói thì dễ thế nhưng muốn vào kinh đô thì cần phải có một cái cớ hợp ký, bằng không căn cơ bất ổn, khó khiến kẻ dưới phục tùng.

- Ân, phải danh chính ngôn thuận mới được.

Các tướng lĩnh mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, đám người Nhạc Phàm đều gật đầu.

Đình Nghị tiếp lời:

- Vậy hiện tại chúng ta phải lấy cớ gì tiến vào kinh đô mới chiếm được đại nghĩa?

Mọi người nhìn nhau, không biết nên trả lời thế nào.

Con mắt Long Tuấn không ngừng chuyển động, cuối cùng kiến nghị:

- Nếu Tĩnh Quốc Quân chúng ta lấy danh nghĩa phục hưng, lập ra quốc quân của Đại Minh, khôi phục non sông Hán Thất, thì có được không?

- Lập ra quốc quân Đại Minh?

Mọi người giật mình, trên mặt hiện lên sự thận trọng.

Lão tướng Trần Phong cười khổ nói:

- Lập quốc quân không phải là không được, thế nhưng lập ai? Chẳng lẽ lại lập những tên hậu duệ hoàng tộc, quần áo lụa là, vô năng sao?

Long Tuấn hắc hắc cười nói:

- Lập đám giá áo túi cơm này đương nhiên là không được, không phải trong đám người chúng ta có sẵn hai hậu duệ hoàng tộc sao?

Mọi người kinh ngạc, lập tức bừng tỉnh nói:

- Đúng vậy, Chu Tam công chúa là huyết mạch hoàng tộc, nếu như chúng ta ủng hộ nàng thành hoàng đế, thì danh chính ngôn thuận.

- Cái gì? Chu Tam công chúa? Hoàng đế?

Không ít người vẻ mặt kinh hãi, ngay cả Chu Tĩnh Nguyệt cũng có chút mông lung.

Long Tuấn sớm biết mọi người sẽ có phản ứng như vậy, tự nhiên sẽ không để ý ở trong lòng. Dù sao từ xưa tới này muốn lập một người là đế vương, trở ngại vô cùng lớn. Chỉ là, nếu như việc này có Lý Nhạc Phàm chống đỡ, tất cả mọi trở ngại sẽ không còn là vấn đề.

Đây không phải là Long Tuấn ham muốn quyền lực, mà chỉ đơn thuần là muốn thành toàn cho Chu Tĩnh Nguyện mà thôi.

- Sư phụ, người thấy thế nào?

Long Tuấn hỏi ý kiến Nhạc Phàm, những người còn lại cũng quay về phía hắn.

Hiện tại Nhạc Phàm trong mắt mọi người không chỉ là một bằng hữu, thực lực của hắn đã định trước địa vị siêu nhiên, cho nên, hiện tại lời nói của hắn tuyệt đối có quyền lực.

Nhạc Phàm cũng hiểu được suy nghĩ của mọi người, lập quốc quân là việc đại sự, quốc quân anh minh thì là phúc của bách tính, hôn quân thì bách tính khổ.

- Nếu ngươi làm vua thì sẽ làm những gì?

Nghe được câu hỏi của Nhạc Phàm, Chu Tĩnh Nguyệt lúc này mới có phản ứng, thế nhưng nàng chỉ lắc đầu, không nói gì.

Chu Phượng ở bên cạnh có chút nóng nảy, vội vã thay tỉ tỉ đáp lại:

- Lý tiên sinh, làm hoàng đế thì có gì khó, không phải là phục hưng Đại Minh, khôi phục giang sơn xã tắc sao? Đương nhiên, còn phải chống ngoại tộc xâm lấn, trừng tram quan...

Mọi người không nói gì, chỉ là, bao nhiêu ánh mắt dồn lên người Chu Tĩnh Nguyệt.

Một lát sau, dưới ánh mắt cổ vũ của Long Tuấn, Chu Tĩnh Nguyệt chậm rãi nói:

- Mấy năm nay ở biên quan, nhìn cảnh sinh ly từ biệt, mới biết sinh mệnh đáng quý ra sao... Chiến tranh vĩnh viễn không thể mang tới hòa bình chân chính, thế nhưng chúng ta lại phải dùng nó để thủ hộ mảnh đất của mình, ta không biết mình có thể cai quản một quốc gia cho tốt được không, thế nhưng ta sẽ cố gắng, để thiên hạ thái bình, bách tính an cư...

Dừng một chút, Chu Tĩnh Nguyệt lại nói:

- Nếu như ta thực sự trở thành hoàng đế, ta sẽ bỏ hoàng quyền, trọng tổ nội các, thi thành chế độ mới, để người trong thiên hạ chân chính là chủ thiên hạ.

Nghe nàng nói vậy, ánh mắt mọi người sáng lên, không tự giác mà gật đầu, trong lòng vô cùng vui mừng. Mặc kệ hoàng đế là nam hay là nữ, chỉ cần thực sự vì nước vì dân, thì giới tính đâu có quan trọng gì.

Mọi người rốt cuộc cũng tán thành, cuối cùng, ánh mắt chúng nhân chuyển về phía Nhạc Phàm.

- Lý Nhạc Phàm, thay mặt bách tính cảm ơn đại nghĩa của công chúa.

Nhạc Phàm trịnh trọng khom người hành lễ khiến cho Chu Tĩnh Nguyệt giật mình, vội vàng hoàn lễ.

Thấy như vậy, mọi người đều vui mừng.

Chiến hỏa nhiều năm rốt cuộc đã kết thúc.

Tĩnh Quốc Quân thế như trẻ che, tiến quân thần tốc, lấy thế lôi đình tiêu diệt dư nghiệt ngoại tộc, chiếm lĩnh kinh đô. Quân dân khắp nơi thấy vậy đều chuyển hướng đầu nhập vào phía triều đình.

Đến lúc này, việc phục hưng Đại Minh đã trở thành điều hiển nhiên, thiên hạ cuối cùng cũng có được sự yên ổn.

Hoàng thành kinh đô. Trong triều!

Chu Tĩnh Nguyệt ngồi xuống long ỷ, thân mặc trang phục hoàng đế, toát ra khí chất tao nhã.

- Chúng thần tham kiến bệ hạ...

Hoàng quyền mới lập, không ít đại thần tiền triều đều quay lại.

- Chư vị hãy bình thân!

Chu Tĩnh Nguyệt nhàn nhạt mở miệng, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều biểu hiện oai nghiêm của đế vương.

Tiếng Chu Tĩnh Nguyệt vang lên trong đại điện:

- Hiện tại triều đình khôi phục chế độ cũ, thế nhưng cần phải cải cách, quốc sự nặng nhọc, cho nên cần chư vị ái khanh cố gắng ra sức nhiều hơn.

- Chúng thần cho dù thịt nát xương tan cũng cố hết sức.

Thấy chúng thần phụ họa, Chu Tĩnh Nguyệt gật đầu, lại nói:

- Thát Đát bộ tộc hiện nay mặc dù bị đánh cho chạy về quan ngoại, thế nhưng lòng lang dạ thú vẫn còn âm ỉ, cho nên chúng ta phải đề phòng. Mặc khác, chế độ nội các cần phải sắp xếp một lần nữa... Lục bộ còn phải điều chỉnh...

Thời loạn thế, phế cũ lập mới, trăm nghìn việc phải lo, khiến cho nàng mệt mỏi không thôi.

Kỳ thực, làm hoàng đế cũng không tốt như trong tưởng tượng.

Một lát sau, đám đại thần xếp thành hai hàng đi ra khỏi đại điện.

- Khởi tấu bệ hạ, quốc quân mới lập, liệu có nên chiếu cáo thiên hạ, trấn an dâm tâm hay không?

Nghe đại thần nói vậy, Chu Tĩnh Nguyệt gật đầu nói:

- Lễ pháp không thể thiếu, việc đăng cơ giao cho Lễ Bộ phụ trách, thời gian do Khâm Thiên giám lựa chọn... Niên hiệu của ta là Kỷ Niên, quốc hiệu... Thái bình.

- Thần tuân chỉ.

Vừa mới bàn luận xong, bên ngoài cửa liền có thông báo.

- Báo.

- Truyền!

- Khởi bẩm bệ hạ, Thiết Huyết thống lĩnh đại quân vây quanh kinh thành, thống lĩnh không dám tự ý quyết định, cho nên đặc biệt tới xin ý chỉ.

- Cái gì?

Lời vừa nói xong, văn võ bá quan trong triều kinh hãi, tiếng xôn xao không ngừng vang lên.

Đại quân của Thiết Huyết tiếp cận, bằng vào một chút binh lực của kinh thành sợ rằng khó có thể chống đỡ, nếu như bị bên ngoài đánh vào, cục diện sợ rằng khó có thể khống cế.

Nhìn các vị đại thần xôn xao, Chu Tĩnh Nguyệt trầm xuống nói:

- Yên lặng! Các ngươi đều là trọng thần của Đại Minh, là quan phụ mẫu của dân chúng, thất thố như vậy còn ra thể thống gì? Còn không im lặng cho ta.

- Ách!

Nghe hoàng đế quát lớn như vậy, chúng đại thần mặt đỏ tía tai, xấu hổ không dám nói gì.

Chu Tĩnh Nguyệt thấy như vậy nói tiếp:

- Thiết Huyết là người đứng đầu Cửu Lê, thống trị giang hồ, sở dĩ hắn làm như vậy là muốn tìm một lối thoát cho bộ tộc mà thôi, các ngươi không cần khẩn trương, việc này sẽ có người để ý.

- Thần thất thố, xin hoàng thượng trách phạt.

- Được rồi, nghị sự hôm nay tới đây thôi. Các ngươi lui ra.

- Chúng thần lĩnh chỉ.

Ngoài hoàng thành, hơn mười vạn binh mã giương cung bạt kiếm, tùy thời đều có thể công phá thành.

- Nhạc Phàm, ngươi thực sự muốn ngăn ta sao?

- Thiết Huyết, ngươi đừng ép ta.

- Vậy động thủ đi!

Thiết Huyết nhìn thẳng vào Nhạc Phàm, thần sắc phức tạp. Người đã từng là huynh đệ hôm nay lại đứng ở phía đối lập, đây không phải là một chuyện đáng cười sao?

Viêm Hoàng nhất tộc và Cửu Lê nhất tộc đã có ân oán từ thời thượng cổ, hiện tại Cửu Lê nhất tộc trở về, mâu thuẫn giữa hai tộc không thể né tránh. Thiết Huyết lo lắng bi kịch thời thượng cổ có thể tái diễn lần thứ hai cho nên mới có hành động như vậy.

Thấy Nhạc Phàm không đáp, Thiết Huyết cười cười nói:

- Nhạc Phàm, ngươi cuối cùng vẫn xử sự theo cảm tính.

Dứt lời, Thiết Huyết giơ tay đánh vào ngực mình.

- Phụt!

- Thiết Huyết, ngươi...

- Không được qua đây.

Thiết Huyết miệng phun tiên huyết, giơ tay ngăn cản Nhạc Phàm tiến lên:

- Nhạc Phàm, xin lỗi, đừng trách ta, ta phải cấp cho tộc nhân của ta một cái công đạo, bọn họ đã chờ mấy nghìn năm rồi, ta không muốn để cho bọn họ thất vọng.

Dừng một chút, Thiết Huyết nói:

- Ta nói ngươi xử trí theo cảm tính, thế nhưng ngay cả bản thân ta cũng vậy. Làm huynh đệ nhiều năm như vậy, sao có thể là địch với ngươi? Một chưởng vừa rồi chính là ta trả lại tình huynh đệ này, từ nay về sau, ta với ngươi cắt đứt...

- Đến đây đi! Để chúng ta đánh một trận, chết cũng không hối tiếc.

Lời còn chưa dứt, Thiết Huyết vận khí, một hư ảnh Ma Thần xuất hiện phía sau lưng hắn.

Quanh thân Nhạc Phàm tản ra từng đạo bạch sắc quang mang, không ngừng khuếch tán trong thiên địa.

Hai người đều động, đánh về phía đối phương.

Một bên ma diễm ngập trời, một bên như mặt trời ban trưa khiến cho người xem hoảng sợ biến sức.

Trong lúc mọi người nghĩ rằng hai người muốn lưỡng bại câu thương, nắm tay Nhạc Phàm đã dừng lại trước mặt Thiết Huyết một tấc, mà kiếm chỉ của Thiết Huyết cũng dừng lại trước mặt Nhạc Phàm một tấc. Có thể tưởng tượng ra nếu như một kích này thực sự đánh vào người đối phương, sợ rằng...

- Vì sao không hạ thủ?

Hai người đồng thời mở miệng hỏi, sau đó nhìn nhau cười, thu hồi cánh tay.

Đây quả thực là tiếng sấm lớn, mưa lại nhỏ, đám người vây quanh xem đảo cặp mắt trắng dã, trong lòng thầm nghĩ bọn họ bị hai người này đùa cợt. Chỉ là, hai người cùng vô sự, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.

- Thiết Huyết...

Nhạc Phàm đang định nói, Thiết Huyết khoát tay áo ngắt lời nói:

- Ta biết, bản thân mình đã thua... Ta không có khả năng hạ thủ được, ngươi cũng thế, thế nhưng ngươi ở chỗ này chính là thất bại của ta. Được làm vua, thua làm giặc, không có gì để nói.

Trầm mặc một lát, Nhạc Phàm mới nói:

- Thiết Huyết, ngươi và ta đều từ chiến trường mà đi ra, chắc hẳn ngươi cũng hiểu suy nghĩ trong lòng ta. Hiện tại, ngươi còn nhớ rõ những người đã chết dưới đao của mình không? Bọn họ đã chết thì có ai được nhớ kỹ? Chiến tranh vĩnh viễn đều tàn khốc như vậy, vô luận ai thua ai thắng người chịu khổ vẫn là dân chúng bình thường. Mà khi trước chúng ta không phải là một trong số họ sao?

Thấy Thiết Huyết không đáp, Nhạc Phàm nói tiếp:

- Chúng ta hiện tại có thể đứng ở đỉnh cao quyền lực này, lẽ nào thực sự là vi thiên đạo trường sinh mờ mịt kia? Ta có trách nhiệm của ta, ngươi có lý tưởng của ngươi...

Thiết Huyết nghe vậy trợn mắt nói:

- Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy tiểu tử ngươi nói nhiều như vậy, lại còn dùng để giáo huấn ta, thực sự là... Quên đi, không nói với ngươi nữa.

- Ta chỉ hy vọng thiên hạ được thái bình.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nhạc Phàm, vẻ mặt Thiết Huyết vô cùng ngưng trọng nói:

- Ai lại không hy vọng thiên hạ thái bình? Nếu như có thể, ta nguyện ý đem tộc nhân tìm tới một địa phương yên tĩnh, hảo hảo sinh sống, thế nhưng... Nhạc Phàm a, ta có thể tin ngươi không?

- Có thể.

- Tốt! Lý Nhạc Phàm, ta cũng đáp ứng ngươi, Cửu Lê nhất tộc đời đời kiếp kiếp không quản việc quân chính, vĩnh viễn trấn thủ ở Nam Cương! Chỉ là, ta vẫn sẽ nhìn xem, quyết định của ngươi hôm nay có chính xác hay không, thế giới này có thực sự như lời ngươi nói hay không.

- Đón lấy.

Nhạc Phàm lấy ra một vò rượu ném cho Thiết Huyết, Thiết Huyết ngửa đầu uống một ngụm lớn, tâm tình vui sướng nói:

- Ngon! Hảo tửu! Huynh đệ cùng uống rượu, thiên địa đều trong đầu.

Lạc diệp phiến phiến khô trung tàng,

Hàn ý sắt sắt nhiễm phong sương.

Túy ngọa hoa gian quân mạc tiếu,

Tàn dương bạn ảnh phẩm hồi hương.

Lá vàng lớp lớp rụng tả tơi

Khí lạnh miên man ngập khắp trời

Chốn đây nằm say xin chớ lạ

Hoàng hôn khuất bóng kẻ hồi hương

( Dịch thơ : Tuladaide )

Mặt trời ngả về phía tây, đại quân của Cửu Lê bộ tộc cuối cùng cũng lui.

Đúng như lời Thiết Huyết nói, bọn họ rời khỏi trung nguyên, đi Nam Cương.

- Huynh đệ, bảo trọng!

Nhìn Thiết Huyết rời đi, Nhạc Phàm không khỏi cảm thấy thất lạc. Hắn biết sau khi Thiết Huyết rời đi, sau này rất khó có thể gặp lại.

- Bảo trọng!

Con đường gian nan, khó ở chỗ ông trời.

Đường thông thiên nguy hiểm, còn hơn cả hoàng tuyền.

Đứng ở trước Thông Thiên phong, Nhạc Phàm bỗng nhiên thất thần.

Tiểu Băng Nhi bên cạnh bĩu môi nói:

- Cha, không phải người nói muốn đi đón mẫu thân sao? Vì sao còn chưa đi? Băng nhi chờ lâu rồi.

- Tốt, chúng ta đi đón mẫu thân con...

Nhạc Phàm ôm Tiểu Băng Nhi, bước chân về phía đỉnh núi.

Dưới hàn đàm, một bóng hình xinh đẹp sau bai nhiêu năm rốt cuộc cũng đi ra.

Khuôn mặt Trần Hương hiện ra, mang theo sự đau thương, vui sướng, còn có yêu thương vô tận.

Con đường dù tối tăm tới đâu, phía cuối vẫn còn có ánh sáng.

Hai đạo thân ảnh càng ngày càng rút ngắn khoảng cách, cuối cùng gặp nhau.

Hát vang tới, chân trân đi, muôn sông nghìn núi có mấy tình?

Đa tình khổ, vô tình khổ, phần tình ý này kéo dài thiên cổ.

Ly biệt sầu, khiến tóc bạc, thân ảnh cô độc giữa nhân gian.

Nâng chém đối ẩm cùng hồng nhan, nhắm mắt sầu lại càng thêm sầu.

Quân không thấy, sớm tối lạnh như tuyết, bao lâu trở về còn quê hương?

Thiên ngôn vạn nữ không nói hết, nhi nữ thường tình.

Vểnh tai lên mà nghe, một Thương Thiên nhất khúc, hai đầu tóc bạc vẫn yêu thương.

Mộng hồng trần không thoát khỏi chữ tình, chốn nhân gian ngàn vạn hương.

Hết.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật