[Đam Mỹ] Cận Vị Lai

Phần 4 Chương 34+35+36 (Hoàn)



~ Editor: L.H

~ Beta:

Chương 34:

Gian Đồng đem khăn mặt nhúng ướt bằng nước trong chậu rửa mặt, trước để thấm nước trong chốc lát, rồi mới vắt vắt vài cái, cuối cùng vắt ráo. Tiếp theo mới xoay người đem khăn mặt mới vừa nhúng nước qua thay cho chiếc khăn cũ đắp ở trên trán của Hoa Hoa. chiếc khăn được thay ra đặt ở trên bàn tay có loại xúc cảm ấm áp, giống như cũ nhiệt độ không hề giảm.

Cửa phòng chậm rãi bị đẩy, phát ra âm thanh khe khẽ.

Gian Đồng ngẩng đầu, nhìn thấy tiến vào chính là Xuân Di đến thăm. "Hoa Hoa con bé...... Như thế nào?......" Một bộ dáng muốn biết nhưng lại sợ nếu nghe được đến tin tức xấu từ Gian Đồng.

Gian Đồng nở nụ cười trấn an, "Hoa Hoa sốt chưa giảm, nhưng nhiệt độ đã chậm rãi ổn định xuống, cháu nghĩ không lâu bệnh tình có thể chuyển biến tốt đẹp lên." Không thể nói ra sự thật chính là, cho đến bây giờ toàn thân Hoa Hoa cũng vẫn luôn duy trì ở tình trạng cực nóng, khăn ướt không ngừng đổi, nhưng đều không thấy khá hơn.

"Phải không......" Xuân Di gật đầu. "Kia nhiệt độ của bé hiện tại là bao nhiêu độ?" Sau đó lại đột nhiên hỏi.

"Cái này......" Không có chuẩn bị tốt tinh thần, Gian Đồng ậm ừ không biết nên trả lời như thế nào.

Xuân Di nhìn nhìn Hoa Hoa trên giường, ngay cả thống khổ rên rỉ tựa hồ cũng không có cách nào phát ra, bé nắm chặt đôi tay.

"Dì biết rồi."

Nói xong khép lại cửa.

"Dì Xuân Di! ──"

Gian Đồng chỉ kịp kêu một tiếng như thế, tay vươn ra treo ở giữa không trung, cửa đã đóng lại kín mít.

..........................................

"......Căn cứ kia, chính là phòng thí nghiệm của quân đội chuyên khai phá nghiên cứu các loại thuốc mới, đồng thời tiến hành các loại thực nghiệm trên cơ thể sống ......"

"Bạch chính là từ nơi đó chạy ra sao?" Tuyết Kiến hỏi.

"Vâng."

"Khó trách cô luôn cảm thấy em ấy cùng người bình thường có chút không giống nhau......" Tuyết Kiến cúi đầu trầm ngâm, tựa hồ là ở trong đầu đang sửa sang lại tin tức Tĩnh Nhân vừa mới nói cho cô. Qua một thời gian, cô nói, "Dựa theo cách nói của em, những người tập kích Bạch cùng A Dũng mục đính chính là tới đuổi bắt em ấy trở về căn cứ phòng thí nghiệm kia?"

"Không sai."

"Nhưng vì cái gì chứ ? Vì cái gì hiện tại sẽ đến đuổi bắt? Tại thời điểm bây giờ, không đề cập tới tang thi hoành hành trước mắt, ngay cả phòng thí nghiệm căn cứ đều bị hủy diệt rớt, lại đem em ấy bắt giữ trở về là có ý gì?"

Tĩnh Nhân thở dài: "Đây cũng là việc em nghĩ mãi không ra."

Hai người đều chìm vào trong suy nghĩ của chính mình.

Thật lâu sau, Tĩnh Nhân hồi tưởng lại thời điểm trước khi Tuyết Kiến gọi mình tới nói chuyện "Đúng rồi, cô Tuyết Kiến, lúc trước cô nói là có chuyện muốn nói với em, là chuyện gì vậy ạ?"

"Cái kia a......" Tuyết Kiến hít một hơi thật sâu, "Tĩnh Nhân, em nhất định cảm thấy rất kỳ quái, vì sao trong thành thị đông đúc như vậy nhưng vẫn có nhiều người thành công thoát đi khiến cho số lượng người trở thành tang thi trong thành thị là cực nhỏ, vậy mà chúng ta vẫn bị kẹt ở đây?"

Cô nhìn hành lang thật dài bên tay phải, lại nhìn về phía Tĩnh Nhân nói, "Em biết không, thành phố này của chúng ta, cho tới nay còn có một cái tên khác──'Thành phố Kim Tự Tháp'."

.....................................

Thạch Điền đưa lỗ tai ghé sát tại một chỗ khác của hành lang nghe lén Tĩnh Nhân cùng Tuyết Kiến đối thoại với nhau, khi biết được chân tướng tại sao Bạch cùng A Dũng phải chịu tập kích, hắn từ từ đem đầu kề sát trên vách tường nâng lên.

"Nguyên lai là như vậy a......" Hắn lẩm bẩm nói.

Nói cách khác, hết thảy những nguy hiểm, đều là bởi vì sự tồn tại của Bạch mà ra. Thạch Điền ở trong lòng âm thầm tính toán, như vậy, chỉ cần cùng bọn họ tách ra, liền sẽ không gặp được nguy hiểm đuổi giết như vậy nữa. Chỉ cần chính bọn họ thoát ly đi thì hệ số an toàn liền sẽ được đề cao lên rất nhiều.

Một bên nghĩ như thế, một bên xoay người hướng về căn phòng có đặt hành lý của chính mình mà đi"Không thể lại cùng bọn họ cùng nhau đi tiếp nữa." Cuối cùng lưu lại chính là một câu như thế.

Chương 35:

Không thể tiếp tục chờ đợi như thế nữa.

Xuân Di tay cầm nắm cửa, vặn thật mạnh, rồi mới buông ra. Tiếp theo sải bước mà hướng theo hướng cửa thang lầu hành lang mà đi.

Tuy rằng lúc trước vì Tuyết Kiến khẩn thiết khuyên bảo mà tạm thời tiếp nhận những gì cô nói "Lại chờ một lát, quan sát tình huống của Hoa Hoa xem có thể hay không có chuyển biến tốt đẹp, nếu thật sự không được, nhất định sẽ lập tức kêu mọi người cùng đi ra ngoài hỗ trợ Hoa Hoa tìm thuốc chữa bệnh". Nhưng khi thật sự nhìn đến tình trạng của Hoa Hoa...... Quả nhiên, quả nhiên vẫn là không có cách nào xem như không có việc gì mà ngồi yên ở một bên, cái gì cũng không có làm mà để mặc như vậy, như vậy bà chẳng khác nào cái loại mẹ vô trách nhiệm không thể lo cho con mình.

Đúng là bởi vì không có cha tồn tại, làm mẹ như bà càng là muốn gánh vác toàn bộ trách nhiệm.

Xuân Di đi tới cầu thang, từng bước đi xuống.

Bên trái tiểu Thiến vừa mới nhẹ nhàng từ cửa phòng Bạch đi ra, phát hiện đối phương sắp xuống lầu liền hỏi ── "Dì Xuân Di, dì muốn đi đâu?"

Bà cũng không quay đầu lại nói "Nếu các người đều sợ nguy hiểm không muốn đi, vậy tôi chính mình một người đi là tốt rồi. Hoa hoa là con gái của tôi, tôi không thể trơ mắt mà nhìn con bé chịu khổ lại cái gì cũng đều không làm."

"Chính là, chính là cô Tuyết Kiến không phải đã cùng dì nói qua sao, bên ngoài hiện tại là bão táp rất nguy hiểm. Là một tập thể, mọi người nên ngồi xuống cùng nghĩ cách tương đối sẽ tốt hơn."

"Chờ, chờ, chờ! Kia phải chờ đến thời điểm nào mới được!"

"Dì Xuân Di! ──"

Xuân Di không thèm để ý tiếng kêu phía sau bà, thanh âm mưu toan khuyên bà quay đầu lại, ba bước làm hai liền lao xuống lầu mà đi.

Muốn tìm người hỗ trợ đã không còn kịp rồi, tiểu Thiến dậm chân, vội vàng đuổi theo.

Vẫn luôn ở trong phòng khách đem toàn bộ quá trình thu vào mắt,Thạch Điền trào phúng mà cười cười, kéo ra một rương hành lý thật lớn, từ một cầu thang khác đi xuống.

............................

"Nơi này là nằm ở ngoại khu thành thị, các em là người sinh hoạt ở trung tâm thành thị nên khả năng không cảm giác được, chính là chúng ta ở ngoại khu, không nói cũng biết, ít nhất đại bộ phận ngoại khu thành thị đều có phân chia cấp bậc rõ ràng. Trong đó thành phố này đặc biệt có giai cấp phân tầng nghiêm trọng nhất.

...... Hạ đẳng công dân xuất thân so ra kém thượng tầng công dân, người bình thường nỗ lực, có tài trí so ra lại kém hơn kẻ ăn không ngồi rồi chỉ số thông minh siêu cao, người có tư chất bình phàm so ra sẽ kém hơn người sinh ra liền có được ưu dị năng lực, hết thảy hết thảy đều bởi vì vậy mà phân chia ra ba bảy loại. Hạ đẳng bình dân ở tại một góc có phương tiện công cộng kém cỏi nhất, giống nhau đều là dân thường, thượng đẳng công dân hoặc người có ưu dị tư chất sẽ ở tại nơi có hoàn cảnh thoải mái ưu nhã, tầng lớp quyền quý còn lại là ở tại địa phương tốt nhất tập trung hết thảy tài nguyên ......

Một tầng lại một tầng, giống như là kim tự tháp không thể vượt qua, người bị vây ở đỉnh cao nhất liền có tư cách khinh bỉ thậm chí giẫm đạp người ở hạ tầng, đây là thành thị nơi chúng ta ở.

Mà những người như chúng ta, hoàn toàn chính là một bộ phận những công dân hạ đẳng ...... phụ nữ độc thân chưa kết hôn đã có thai, nữ sinh bỏ học rời nhà trốn đi làm ca sĩ quán bar, viên chức công ty sắp bị đuổi việc, binh lính bởi vì bị thương mà phải xuất ngũ, nghiên cứu sinh vẫn luôn vô pháp thành công thông qua tốt nghiệp, chúng ta chính là những người như vậy. khi tài nguyên thiếu thốn, suy xét phải từ bỏ trước hết chính là nhóm người này cũng chính là chúng ta ......

Cho nên mới sẽ như vậy, khi binh lực không đủ bảo hộ mọi người an toàn rút lui, chúng ta những người này sẽ bị vứt bỏ, mặc kệ trở thành tang thi cũng tốt, đói chết cũng tốt, liền như thế mà tùy ý tự sinh tự diệt.

Cô cảm thấy thực không công bằng, nhưng hiện thực chính là như vậy, chúng ta không có cách nào đi thay đổi nó."

Nói xong, Tuyết Kiến lấy tay che lại mặt, thanh âm nghẹn ngào.

"Cô Tuyết Kiến ......"

Tĩnh Nhân chần chờ, nghĩ muốn vươn tay an ủi cô.

"Cô không có việc gì," Tuyết Kiến lau mặt một phen, ngẩng đầu, "Là cô quá kích động." Sau đó cố gắng cười cười, "Sở dĩ cùng em nói việc này, không phải vì cái gì khác, chỉ là muốn nói cho em biết ── chúng ta đều là từ hoàn cảnh như vậy tập trung lại đây, đừng nhìn chúng ta hiện tại có thể duy trì một cái đoàn thể hành động ở bên nhau, một khi có chuyện nguy cấp phát sinh, nếu phát hiện nguy hiểm bọn họ sẽ tự thân mà thoát ly...... Liền sẽ giống tên sinh viên kia lái xe mà chạy trốn ......"

Tuyết Kiến bàn tay tạo thành một động tác "Vỡ vụn".

Bên ngoài mưa gió đánh vào cửa kính tạo ra âm thanh đinh tai nhức óc.

Chương 36:

Tới lầu một, Xuân Di một phen kéo ra cửa lớn liền xông ra ngoài. Tiểu Thiến đuổi tới dưới lầu, nhìn thấy bà chạy ra ngoài, cắn răng một cái, cầm lấy áo mưa treo ở vách tường tùy ý khoác lên người liền một mạch cũng chạy ra theo.

"Dì Xuân Di!"

Cuối cùng thì cũng đuổi kịp khi bà sắp chạy ra bên ngoài sân, đem bà ngăn ở rào chắn bên cạnh, tiểu Thiến hai tay dang ra ngăn trước mặt bà, "Dừng lại đi dì."

Xuân Di vì chạy vội tới nên phải cố phanh một cái mới miễn cưỡng dừng lại mà không va phải vào người tiểu thiến, bà nhìn thẳng vào người đang chặn đường mình "Để tôi đi qua."

"Không có khả năng!!!" Tiểu Thiến lắc đầu.

Mưa to trắng xóa một vùng, nước mưa theo quần áo mà trút xuống, dưới chân nhanh chóng hình thành một vũng nước nhỏ. Hình ảnh trước mắt trở nên mơ hồ không thấy rõ, bóng người bị màn mưa che lấp, tiểu Thiến mặc mũ choàng áo mưa nỗ lực mở to hai mắt, chỉ có thể nhìn thấy đối phương đầu tóc tán loạn, quần áo dính sát tại thân thể nhăn thành một đoàn.

"Tôi nhất định phải đi qua."

"Dì Xuân Di, đây là vì muốn tốt cho dì." Tiểu Thiến thử dùng đạo lý thuyết phục bà, "Mưa to như vậy, không biết rốt cuộc có tiệm thuốc ở nơi nào, chỉ có thể giống như con ruồi lạc hướng khắp nơi đâm chạm chỉ biết dựa vào vận khí, không chỉ tiêu phí thời gian cùng tinh lực quá lớn, càng có khả năng cái gì đều không tìm được. Đối với tình hình như bây giờ mà nói, cách làm của dì như vậy căn bản là vô ích."

"Tôi nói cô tránh ra!" Xuân Di gằn từng chữ một mà nói.

Mây đen tầng tầng chậm rãi mà tụ lại đây.

"Cháu sẽ không làm......"

Vừa dứt lời, Tiểu Thiến liền cảm giác được đối diện vọt tới một cổ lực đẩy mạnh mẽ khiến cho chính mình không đứng thẳng được.

Xuân Di một phen nâng tay đẩy ra Tiểu Thiến sau đó liền thẳng hướng phía trước mà chạy, bên tai vang lên một tiếng kinh hô ngắn ngủi, bà không để ý thêm một chút nào, lập tức đẩy ra tấm lưới sắt chạy vào trong màn mưa mênh mang, có vẻ dồn dập mà chật vật.

Bà không chú ý tới, thời điểm Tiểu Thiến bị bà đẩy ra té lăn trên mặt đất. Vừa lúc trên mặt đất có hòn đá lộ ra một nửa phần đầu bén nhọn, Tiểu Thiến tránh không kịp, bị hòn đá vạch một đường thật sâu rạch qua yết hầu của nàng.

Tiểu Thiến giãy giụa vài cái, trong miệng nôn ra mấy ngụm máu, liền không còn phát ra tiếng động nào nữa.

Bóng tối bao trùm lấy thân ảnh dần dần đi xa kia , cùng với một đôi mắt nhìn về không trung, tràn đầy không dám tin tưởng.

.............................................

"Phát hiện hai nguyên điểm?!"

Ở bên kia màn hình Dương thiếu tướng vỗ bàn đứng lên.

"Đúng vậy, nếu dụng cụ dò xét không lầm, theo tin tức phản hồi về cho thấy, xác thật là tồn tại hai nguyên điểm." Chu Phòng đáp.

"Trải qua kiểm tra nghiệm chứng qua, dụng cụ bác sĩ Trần lưu lại không có khả năng xuất hiện sai lầm...... Là có chỗ quan trọng nào bị để sót sao......" Dương thiếu tướng lẩm bẩm tự nói, một lát sau, hắn từ trong suy tư hồi phục lại, đối với hai người đang đứng trước mắt chờ đợi mệnh lệnh của hắn mà nói, "Chuyện này tôi đã biết, chúng ta cứ tiếp tục hướng về phía trước tùy tình huống mà xử lí, trước mắt không có mệnh lệnh nà được đưa ra, các anh liền cứ duy trì hành động như ban đầu kế hoạch không thay đổi."

Hai người cúi chào: "Đã hiểu!"

.........................................

Trong cơn mưa, Thạch Điền kéo rương hành lý chật vật mà đi ra cửa lớn.

Hắn dọc theo đường mòn trong sân mà đi, mỗi bước đi như dè chừng, e sợ có người phát hiện hành vi chạy trốn của hắn. Quá lưu tâm đến bốn phía không có chú ý tới dưới chân, chân không cẩn thận mà vướng phải một vật gì đó, lảo đảo một cái liền muốn té sấp về phía trước, may mắn đúng lúc ổn định thân thể. Thạch Điền nhìn xuống dưới chân, muốn nhìn xem là cái gì vướng tới chân mình ──

Rõ ràng là thi thể đang nằm của Tiểu Thiến!

Phản xạ có điều kiện liền muốn quay đầu lại hô to gọi người tới, nhưng Thạch Điền đúng lúc che lại miệng ngăn trở hành động này của chính mình.

Cẩn thận cúi đầu nhìn lại, hòn đá bén nhọn xuyên phá yết hầu của tiểu Thiến, đồng tử mở to, đã hoàn toàn không còn hô hấp.

Là...... Chết chắc rồi đi, kia...... Thạch Điền run rẩy đôi tay quay đầu lại nhìn thoáng qua căn nhà cao lớn, ổn định tâm trạng, đôi mắt không hề hướng về vị trí thi thể, làm bộ cái gì cũng chưa nhìn thấy từ bên cạnh cô vòng đi qua.

.....................................

"Hai cái nguyên điểm a......"

Dương thiếu tướng mang đến tin tức làm cho ông lão nhịn không được mà nhíu mày. Dương thiếu tướng đứng ở một bên nhìn ông lão lâm vào trầm tư, một hồi lâu, ông mới một lần nữa mở to mắt, đối Dương thiếu tướng vẫy vẫy tay, "Tốt, tôi đã biết. Anh về trước đi."

"Được."

Dương thiếu tướng xoay người rời khỏi cái văn phòng đặc biệt này.

Sau một lúc lâu, ông lão dạo bước đến sau chiếc bàn dài của chính mình, nghĩ nghĩ, cầm lấy chiếc điện thoại thời đại cũ trên mặt bàn dùng để liên lạc thông tin, nhấn một cái liền dễ dàng thông qua dãy số kết nối thông tin liên lạc.

Đợi một hồi đầu dây bên kia xuất hiện một giọng nữ, ông lão nói, "Phiền cô giúp tôi chuyển đường dây kết nối liên lạc với phòng tư lệnh...... Ân, đúng vậy......"

Một chuỗi âm thanh xì xào sóng điện dường như là tạp âm quấy nhiễu, một lúc sau liền có người có người nhấc lên điện thoại, "Alo?"

"Tư lệnh, nguyên mục tiêu ban đầu xuất hiện."

Ông lão đối mặt vách tường, microphone gần sát bên tai, thì thầm mà gọi điện thoại.

"............"

"............"

"...... Tốt, tôi đã hiểu."

Ngay khi mới vừa nói chuyện điện thoại xong, dập máy, đột nhiên liền có người vội vã mà vọt vào trong văn phòng.

Ông lão nhìn tên lính trẻ trước mắt thở hồng hộc, nói: "Có chuyện gì? Sao gấp như vậy?! Ngay cả một chút kỷ luật cũng không có là sao?!"

"Báo...... Báo, báo cáo thượng tướng, bên trong khu bảo hộ lại xuất hiện trường hợp cảm nhiễm virus tang thi, đội trưởng đội phòng vệ kêu tôi chạy nhanh đến đây mời ngài đi qua một chuyến."

"Lúc nãy mới qua bao lâu, lại xuất hiện người bị lây nhiễm. Gần đây việc này phát sinh càng ngày càng thường xuyên." Ông lão đi ra bàn dài, đối với tên lính còn đứng ở đó không có phản ứng mà gầm lên, "Còn không mau dẫn đường!"

"A...... Vâng!"

Một trước một sau vội vàng mà đi.

..........................................

Một lúc sau đột nhiên một thanh âm sợ hãi vang đến

Tĩnh Nhân cùng Tuyết Kiến đang nói chuyện nghe thấy tiêng kêu, liền lao ra đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mới vừa chạy đến vị trí phòng khách, Tĩnh Nhân liền nhạy bén mà nhận thấy được bầu không khí xung quanh không thích hợp, trên vách tường từng tia sáng dao động chiếu rọi đồng tử của cậu, đột nhiên như xác định được cái gì đó mà dừng lại.

Tuyết Kiến quay đầu lại nghi hoặc mà liếc nhìn cậu một cái, giây tiếp theo đã bị Tĩnh Nhân ấn trụ đầu cùng cậu nằm sấp xuống, "Cẩn thận!"

Khoảng cách bất quá chỉ trong chốc lát, mãnh liệt sóng xung kích xuyên phá qua cửa kính, bắn nhanh đến trên sàn nhà. Trên thảm trải sàn nhà thực nhanh liền bị đốt trụi.

Tuyết Kiến đôi mắt mở to mà nhìn, một cái lỗ thủng to cỡ bàn tay liền xuất hiện ở vị trí bọn họ nằm sấp chỉ cách có mấy centimet .

Không nói gì, Tĩnh Nhân lôi Tuyết Kiến xoay người một cái tránh ở đằng sau ghế sô pha. Lại là một đạo sóng xung kích nhắm vào bọn họ mà bắn tới, xuyên qua sô pha lưu lại trên mặt đất một cái lỗ thủng.

"Đi mau!"

Tĩnh Nhân đẩy cô đi tới, may mà Tuyết Kiến phản ứng cũng đủ nhanh nhạy, phối hợp với Tĩnh Nhân lại xoay người một cái trốn đến sau tường.

"Là những người đó đuổi tới sao?" Tuyết Kiến nhìn về phía Tĩnh Nhân hỏi.

Không đợi đến Tĩnh Nhân trả lời, ầm một tiếng vang lớn, sóng âm cường đại đem cửa sổ sát đất cùng đèn pha lê toàn bộ chấn vỡ, mảnh nhỏ lách cách mà rơi rụng đầy đất. Tĩnh Nhân cẩn thận đem hết tình cảnh ở bên ngoài thu vào trong mắt, thấy được hai bóng người nhỏ bé từ hai phía cầu thang nhanh chóng xẹt qua, tiếp theo liền thấy một nam một nữ trong tay giơ súng nhắm vào trên ban công.

"Nhanh chóng xuất hiện đi, các ngươi trốn không thoát đâu."

Chu Phòng hừ lạnh một tiếng.

Hai người ngừng thở, không nói một lời, nhưng đều lặng lẽ hoạt động, tính toán tìm cách thoát đi.

"Chúng ta là người đến từ căn cứ quân đội, tới nơi này là vì đuổi bắt một người tên là Bạch. Chỉ cần các ngươi tích cực phối hợp với nhiệm vụ của chúng ta, cam đoan sẽ không thương tổn các ngươi." Đạm Vân đứng cạnh có nề nếp mà thông báo. Đợi trong chốc lát, mặt sau bức tường lại vẫn như cũ không có động tĩnh gì, ả mặt vô biểu tình mà nâng lên súng trong tay, "Nếu các ngươi không chịu hợp tác......"

"Các người là muốn tìm tôi đi."

Đột nhiên thanh âm vang lên, hai người đang muốn đối với người trong phòng tiến hành công kích nghe thấy liền xoay người qua nhìn, một nam sinh đang đứng dựa vào cửa nhìn về phía bọn họ.

Trên khuôn mặt không có cảm xúc quá lớn dao động, chỉ là lông mày hơi nhíu lại, "Tôi và hai người đi là được, không cần phải liên lụy tới những người khác."

"Cái người giúp mày tẩu thoát mấy lần cũng không quan hệ?"

Chu Phòng lạnh lùng cười, sau đó tiến lên vài bước dùng súng nhắm thẳng lên trán của Bạch, "Bất quá dù sao cũng tìm được mày, như vậy liền tính là hoàn thành nhiệm vụ, mặt khác đều là chuyện không quan trọng."

"Đừng chĩa súng vào tôi." Bạch giơ tay ấn hạ súng của hắn xuống, "Tôi nói rồi, đi liền đi, sẽ không trốn."

"Kia vậy đi thôi." Đạm Vân vẫy tay một cái liền xoay người bước đi.

"Từ từ!"

Hai âm thanh khác nhau không hẹn mà cùng lúc này vang lên.

Tĩnh Nhân ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ khi nào Gian Đồng cũng xuất hiện ở cửa.

"Cuối cùng cũng chịu xuất hiện sao?" Chu Phòng quét mắt liếc nhìn Tĩnh Nhân một cái, sau đó đem ánh mắt đặt ở trên người Gian Đồng đột nhiên xuất hiện, "Cậu là......" Không biết tại sao, tổng cảm thấy bộ mặt của người mới xuất hiện này có chút quen thuộc.

"Các người là người của thanh cấp đặc công đi." Gian Đồng nói.

"Sao cậu biết?" Chu Phòng lộ ra biểu tình kinh ngạc, lúc này Đạm Vân lấy ra máy dò xét được cất giấu trong túi, trái phải quan sát.

Thấp giọng ở bên tai Chu Phòng nói, "Là hai phản ứng nguyên điểm." Hắn trong phút chốc như là nghĩ tới cái gì, chỉ vào Gian Đồng, "Là cậu!"

Ngay lúc này, truyền đến một trận âm thanh cánh quạt vang dội, mọi người từ cửa sổ sát đất nhìn qua, chỉ thấy một hàng phi cơ trực thăng xa xa bay tới, xoay quanh ở trên ban công, cửa trực thăng mở ra, tiếp theo một chiếc thang dây được tung ra. Một nam tử mặc chế phục tướng lĩnh quân đội theo dây thang trèo xuống, thân thủ nhanh nhẹn, cuối cùng nhảy xuống ban công.

Nam tử chậm rãi đứng vững, ngẩng đầu lên, Tĩnh Nhân hơi híp mắt, "Dương thiếu tướng!"

"Là tôi." Nam tử cười cười, "Bất quá hôm nay vai chính không phải tôi." Nói xong hắn ở một bên nắm tay ổn định dây thang.

Sau đó có hai ông lão một trước một sau từ trực thăng đi xuống, người trước tiếp đến mặt đất liền lập tức đứng qua một bên, ông lão xuống cuối cùng thì đứng ở giữa, tuy rằng đã đầy đầu tóc bạc, nhưng nhìn qua tinh thần vẫn phấn chấn như cũ.

"Tư lệnh!" Chu Phòng cùng Đạm Vân lập tức xoay người cúi chào.

Cư nhiên là tư lệnh? Tĩnh Nhân cả kinh, người tới có thân phận vượt qua tưởng tượng của hắn, nhưng càng làm cho hắn kinh ngạc chính là ──

"Ông nội" Gian Đồng hô.

Lời vừa nói ra, trừ bỏ ông lão kia là ngoại lệ cơ bản mọi người ở đây đều là trợn mắt há hốc mồm. Ánh mắt mọi người ở giữa hai người mà bồi hồi dao động.

Tư lệnh nện bước vững vàng, chậm rãi hướng Gian Đồng đến gần, cuối cùng ở khoảng cách ước chừng một cánh tay thì dừng lại.

"Đã lâu không gặp, cháu của ta." Ngữ âm trong lời nói mang theo chút cảm xúc.

"Đúng thật là đã lâu không gặp." Gian Đồng nhìn ông, "Ông lần này tới, là đến mang cháu trở về đi."

"Đó là mục đích ta tới đây." Ông lão gật đầu.

"Cùng ông trở về có thể, nhưng cháu có điều kiện." Gian Đồng nhìn chung quanh bốn phía, Tuyết Kiến không biết lúc nào đã đi ra, đang đứng ở bên cạnh nhìn chính mình, "Một là chiếu cố tốt cô Tuyết Kiến cùng A Dũng, chữa khỏi bệnh cho Hoa Hoa, đưa bọn họ đến khu bảo hộ trọng điểm trong căn cứ......"

"Không thành vấn đề." Ông lão gật đầu đáp, "Kia hai người bọn họ thì sao? Không cần à?" Nói hai người chính là Tĩnh Nhân cùng Bạch.

Gian Đồng ánh mắt chuyển về phía hai người.

"Hai là......"

........................................

Một lúc sau, ở nơi nào đó gần biển.

"Tốt, liền đưa đến nơi này đi."

Gian Đồng nói xong xe thiết giáp liền dừng lại, Tĩnh Nhân cùng Bạch nhảy xuống xe. Hắn nhìn hai người, "Tôi chỉ đưa đến nơi này, con đường còn lại, các cậu liền chính mình đi thôi."

"Gian Đồng, cậu......" Tĩnh Nhân muốn nói lại thôi.

"Tôi ở chỗ này sẽ được bảo hộ, tuy rằng không có tự do, nhưng ông nội tôi là tư lệnh quân khu, không cần lo lắng quá nhiều. Tuy nhiên các cậu, đã không có sự bảo hộ, chỉ có thể dựa vào chính mình, một đường cần cẩn thận nhiều hơn." Gian Đồng cười nói.

Tĩnh Nhân gật đầu, "Tới được nơi này cùng nơi mà bọn tôi muốn đến cũng không sai biệt lắm, nguy hiểm không lớn, không cần lo lắng."

"Ừ." Gian Đồng tay phải nắm lại vươn tới, "Hết thảy đều sẽ tốt đẹp."

"Hết thảy đều sẽ tốt đẹp." Tĩnh Nhân làm theo động tác của Gian Đồng cười rộ lên.

Hai người nhẹ nhàng chạm nắm tay.

"Vậy thì, hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại."

Vẫy vẫy tay, Tĩnh Nhân cùng Bạch xuất phát.

Gian Đồng đứng ở tại chỗ nhìn theo bọn họ rời đi, thật lâu không di chuyển.

Một ông lão từ trong xe khom lưng đi ra. "Luyến tiếc sao?" Đối với Gian Đồng nói.

"Không có gì phải luyến tiếc." Gian Đồng lắc đầu.

"Vì cái gì không nói cho bọn họ, kỳ thật cháu mới là thí nghiệm cơ thể sống đầu tiên thành công, tuy rằng chỉ là thí nghiệm bán thành phẩm, cuối cùng còn bị đánh gãy, nhưng cháu vẫn chân chính là trường hợp đầu tiên thành công. Mà ông nội cháu, chính là bởi vì đồng ý tiến hành loại thí nghiệm như vậy trên cơ thể cháu, mới làm con hắn và hắn cãi nhau thậm chí từ quan hệ."

"Bọn họ sẽ không biết, bọn họ cũng vĩnh viễn không có khả năng biết." Gian đồng ngẩng đầu nhìn ông lão, "Yên tâm đi, ông nội."

"Trở về đi, cháu rời đi đã đủ lâu rồi. Thí nghiệm virus tang thi cần được bắt đầu ngay lập tức." Ông lão nói, một lần nữa chui vào bên trong xe.

Gian Đồng cuối cùng quay lại nhìn theo phương hướng hai người rời đi, sau đó cúi người chui vào trong xe.

......................................

Mấy ngày sau.

Một con thuyền chạy ở trên biển, mặt biển xanh lam mênh mông bát ngát, gió nhẹ từ từ mà gợi lên, những cánh hải âu phất nhẹ qua mặt biển, phát ra tiếng kêu thật vui tai.

Tĩnh Nhân cùng Bạch sóng vai đứng ở trên boong tàu, ngắm nhìn biển cả rộng lớn.

"Chỉ có nơi này vẫn còn duy trì bộ dáng yên bình." Tĩnh Nhân tâm có điều cảm thán, "Như là một chốn thiên đường."

"Lên chuyến tàu này, thực nhanh là có thể tới đảo nhỏ của cha mẹ cậu đi." Bạch nói.

"Ừ." Rất nhanh là có thể lại một lần nữa được gặp nhau. Nghĩ như thế, Tĩnh Nhân dưới đáy lòng đột nhiên sinh ra một tia cảm xúc nôn nóng.

"Cũng không biết khung cảnh yên bình như vậy, có thể hay không vẫn luôn tiếp tục duy trì?"

Lời nói của Bạch theo làn gió biển, chậm rãi tiêu tán ở nơi xa.

Trong tương lai, có phải sẽ giống như chúng ta chờ mong, vĩnh viễn là một tương lai tốt đẹp, tràn ngập quang minh tươi sáng?

Không ai biết cả.

Sự tình xảy ra trong tương lai, ai có thể nói rõ ràng đâu.

~ Toàn văn hoàn ~

Ừm thì, cuối cùng cũng xong truyện rồi. Kết thúc ở đây có vẻ đã đủ rồi, vì số phận của từng người đều đã được an bài. Không biết Gian Đồng sau này sẽ thế nào, nhưng nếu không có Gian Đồng thì Bạch sẽ không được ở bên Tĩnh Nhân như vậy.

Sau gần 1 năm mới edit xong hự hự! Đến lúc kết thúc vẫn cảm thấy không nỡ xíu nào..... Mặc dù đây chỉ là câu chuyện về tình người nhưng nó vẫn là tác phẩm đam mỹ đầu tay của nhà mình! Mong sau này các dự án mới của bọn mình sẽ làm các bạn hài lòng hơn!!

Cám ơn tất cả *tung bông* ✿◕ ‿ ◕✿


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật