[BH - Edit] Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng - Thất Miên Thất Dạ

Chương 46: Tiêu: Hươu chết vào tay ai (hạ)




Hai người Kiều Tử Mặc và Ngô Phóng Ca bị trúng chiêu tôi cũng không kỳ quái, thế nhưng An Nhiên cũng không có chịu ảnh hưởng, trái lại là ngoài dự liệu của tôi.

Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, không khỏi mỉm cười: So với Kiều Tử Mặc ăn ngấu nghiến, An Nhiên cũng chẳng mấy động đũa, cả quá trình dường như đang chuyên chú suy nghĩ một số chuyện nào đó, nên thành phần mê dược hấp thụ vào không đủ để khống chế thần trí. Xem ra, thói xấu vặt thích suy nghĩ lung tung trái lại vào thời khắc quan trọng có đất dụng võ?

Tôi gối lên cánh tay lặng yên suy nghĩ, đột nhiên cảm giác có người khiêng tôi lên vai, mùi mồ hôi nồng nặc với nhiệt độ cơ thể nóng ran khiến tôi buồn nôn từng trận, nhưng chỉ có thể ráng nhẫn nhịn.

Người khiêng tôi di chuyển xóc nảy, thả tôi lên xe, bên cạnh tôi là Kiều Tử Mặc và Ngô Phóng Ca mất đi ý thức, nhưng không có khí tức của An Nhiên, kiềm chế lại đáy lòng bất an, tôi lựa chọn chờ đợi thời cơ.

Qua chừng 7-8 phút đường xe, tôi bị mang tới khu biệt thự ban đầu, thông qua mùi của gỗ long não thanh u, tôi biết, đây là biệt thự màu cà phê Bách Lý Trục Lộc ở.

Thản nhiên mở mắt, tôi thấy thế giới phản chiếu đang chầm chậm lui về phía sau, ánh đèn lờ mờ, căn phòng u tối, trong không khí tràn ngập mùi mốc ẩm ướt... Bị người thô lỗ ném ở trên sàn nhà, tôi duy trì trạng thái tĩnh, trong lòng hiểu rõ: Đây chính là nhà kho trong miệng Bách Lý Trục Lộc nói.

Gã đàn ông vận chuyển tôi tới đây cũng không có lập tức rời đi, tôi có thể nghe thấy tiếng thở dốc dần dần gia tăng của hắn, mùi hormone nam giới tỏa ra trên người hắn tới gần tôi hơn, trong hoàn cảnh yên tĩnh, tôi thậm chí có thể nghe được nhịp tim gia tốc của hắn. Hừ, đáng tiếc là, rất nhanh, tim hắn liền không cần phải đập nữa.

Trước khi hắn sắp sửa chạm vào mặt tôi, tôi mở mắt ra, trở mình nhảy lên, phần eo trong nháy mắt phát lực, ngửa ra sau vọt đến sau lưng hắn, đầu gối chặn lại huyệt thân trụ sau lưng hắn, tay trái bóp cổ hắn, dùng sức nhấn hắn ngã xuống đất, dứt khoát đạp nát đốt sống ngực thứ tư của hắn. Trước khi hắn phát ra tiếng kết liễu tính mạng của hắn.

Không tiếp tục nhìn bộ thi thể kia nữa, tôi đơn giản nhìn quanh một vòng gian nhà kho này; nói là nhà kho thì cũng không đúng lắm, không gian chật hẹp không nói, cũng chưa từng dùng để tích trữ vật tư, chỉ chất đống một ít công cụ khai quật linh ta linh tinh, giống như là phòng chứa tạp vật bỏ hoang hơn, khiến tôi có chút thất vọng, kế hoạch dọn sạch nhà kho sợ là phải thất bại. Vẫn là tìm được An Nhiên trước rồi tính toán sau thôi.

Đi ra ngoài theo con đường lúc tới, tôi khống chế nhịp bước, không hề phát ra một chút âm thanh. Nơi này hẳn là tầng hầm biệt thự, nếu như Bách Lý Trục Lộc thật muốn có chút quấy rối đối với An Nhiên, địa điểm rất có thể sẽ đặt ở phòng ngủ của hắn, mà dựa theo kết cấu biệt thự, gian phòng thoải mái nhất đều ở lầu hai, tôi và An Nhiên xa cách đã hơn bảy phút, xem ra tôi cần dành thời gian rồi.

Trước mặt của tôi là một tấm cửa gỗ lớn sẫm màu, sau cửa có ít nhất ba dị năng giả thủ vệ. Trải qua lần này dẫn xà xuất động, Bách Lý Trục Lộc rốt cuộc tìm được cớ thanh tẩy căn cứ, phái phần lớn tâm phúc ra ngoài đi bắt cá lọt lưới, chính mình chỉ để lại mấy tên hộ vệ, sơ hở duy nhất của hắn là đánh giá sai mấy cái biến số chúng tôi, tự cho là gối cao không lo, chỉ tâm tâm niệm niệm tầm hoan tác nhạc (mua vui), trái lại cho tôi cơ hội thừa dịp.

Trong nháy mắt đẩy cửa ra, một người bị chắn tầm mắt, một người bị tôi đánh chính diện, chỉ còn lại một dị năng giả có cơ hội phản kháng, không hổ là hộ vệ lá bài bí mật hắn lưu lại, năng lực ứng biến quả nhiên không yếu, vậy mà phản ứng trong tích tắc, phát ra công kích về phía sau lưng tôi.

Đó là một dị năng giả hệ băng, mũi tên băng sắc nhọn mà lạnh giá đâm thủng đầu vai tôi, tạm thời khóa lại năng lực hoạt động của tay trái tôi, thế nhưng cùng lúc đó, tôi đã đá ngã lăn dị năng giả sau cái cửa, tay phải cũng trong nháy mắt bóp nát xương cổ tên thứ hai.

Tên dị năng giả tổn thương đến tôi con mắt bỗng nhiên co rút, hoảng sợ há miệng, dường như là muốn kêu cứu, chẳng qua trước khi hắn kịp phát ra tiếng, tôi đã rút ra mũi tên băng trên vai, trở tay quăng về phía hắn, mũi tên băng thế nhanh như tia chớp, đột nhiên xuyên thấu cổ họng hắn, máu tươi rỉ ra từ cổ hắn, nhưng hắn chỉ có thể ôm chặt lấy cổ, phát ra tiếng thở khàn khàn "hừ hừ", xụi lơ ngã ra sau.

Năng lực hắn lấy làm tự hào nhất, cuối cùng lại là vũ khí cướp lấy tính mạng hắn, biết bao châm chọc.

Vuốt ve vết thương trên vai đang khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy, tôi nhìn qua gã dị nặng giả cuối cùng ngã lăn trên đất mặt không thể tin, trong ánh mắt hoảng sợ của hắn, không hề chần chờ mà đạp gãy cổ hắn.

Nhanh chóng giải quyết hết ba tên lính gác, tôi nhẹ nhàng đi lên thang lầu, cẩn thận cảm nhận khí thế của Bách Lý Trục Lộc, căn phòng thứ ba bên tay trái.

Thu lại khí tức trên người đến mức hư vô, tôi nhẹ nhàng đến gần cạnh cửa, nín thở tập trung, liền nghe thấy một tiếng đàn ông âm nhu thoải mái cười nói: "Tạ tiểu thư thật là quá khen, tại hạ rất xấu hổ! Ha ha..."

Chuyện gì vậy? Nghe động tĩnh này, hai người trò chuyện vui vẻ, cũng không phải giương cung bạt kiếm, tình thế nguy cấp như trong dự đoán của tôi...Tên Bách Lý Trục Lộc này, trong hồ lô bán thuốc gì? An Nhiên lại có dự tính gì?

Làm lơ phiền não trong lòng, tôi miễn cưỡng nhịn xuống xúc động đạp cửa xông vào, chịu đựng tiếp tục nghe tiếp.

Chỉ nghe An Nhiên cười khẽ tiếp lời: "Bách Lý đại ca quá khiêm nhường, tôi và đồng bạn cùng nhau đồng hành, đi qua nhiều nơi như vậy, dị năng giả song hệ là mới thấy lần đầu! Có điều tôi rất hiếu kỳ, dị năng song hệ như anh là sẵn có sao?"

Bách Lý Trục Lộc dừng chốc lát, lúc này mới nói: "Tôi cũng không dối gạt em, dị năng song hệ này đương nhiên không phải sẵn có từ đầu."

"Ồ?" An Nhiên nghi ngờ nói, ngay sau đó vang lên tiếng băng ghế di chuyển, "Ấy Bách Lý đại ca anh trả lời trước đã, đừng gấp mà!"

Nghe ý của nàng, chẳng lẽ tên Bách Lý Trục Lộc này bắt đầu táy máy chân tay rồi?

Tôi siết chặt quả đấm, do dự nên xông vào hay không.

Cũng may sau đó tiếng bất đắc dĩ của Bách Lý Trục Lộc vang lên, ngăn lại xúc động của tôi. "Được rồi, được rồi, tôi không qua đó, em đừng núp nữa." Có tiếng nước chảy, dường như đang rót rượu, "Em hẳn biết, mỗi một dị năng giả đều sẽ có não tinh, dĩ nhiên, tôi là chỉ dị năng giả, không phải biến dị giả." Cách hai giây sau, hắn lại nói, "Tôi vốn là một dị năng giả hệ băng, bạn gái tôi là dị năng giả hệ phong, cô ấy chết dưới tay xác sống, mà tôi, bởi vì hấp thụ não tinh của cô ấy, bất ngờ đạt được dị năng của cô ấy."

Nói thiệt dễ nghe, chỉ sợ bạn gái dị năng giả kia của hắn, bị chết kỳ lạ.

"Theo như anh nói, hấp thụ não tinh người khác có thể lấy được dị năng của người khác? Vậy dị năng giả đa hệ há chẳng phải có thể chế tạo số lượng lớn?" An Nhiên lập tức đưa ra vấn đề, đây cũng là câu trả lời tôi muốn lấy được từ trên người hắn.

"Dĩ nhiên...không được." Trong giọng nói của Bách Lý Trục Lộc mang theo chút ý cười, giống như bị An Nhiên chọc cười, tôi híp mắt, trong lòng lại ghi nợ hắn một khoản, "Sau vụ đó, tôi cũng đã làm thí nghiệm mấy lần, nhưng mà thứ nhất não tinh dị năng giả không dễ thu thập như não tinh xác sống; thứ hai, tỷ lệ thất bại quá cao, ngoài tôi ra, gần như không có ai có thể hấp thụ não tinh của người khác, nhẹ thì mất ý thức, nặng thì chết tại chỗ."

Thí nghiệm? Ôi, thực là hời hợt.

Không ngừng lải nhải nói nhiều như vậy, chẳng qua là đang khoe khoang chính mình vận may trăm người có một, thật là một gã đàn ông tẻ nhạt.

Bên trong yên tĩnh một lúc, liền nghe tiếng Bách Lý Trục Lộc rầu rĩ vang lên, mang theo một chút mập mờ: "An Nhiên, tâm tư của tôi đối với em, em hẳn là biết rõ, chúng ta không cần phải vòng vo nữa..." Trong lòng tôi cười lạnh, đuôi cáo quả nhiên không giấu được, giả làm thân sĩ lâu như vậy, cuối cùng sắp lộ ra nguyên hình sao? A, tôi còn tưởng rằng hắn có thể giả bộ nhiều hơn nữa đây.

Chẳng muốn nghe tiếp, tôi một cước đạp mở cửa, liền nhìn thấy hai người đồng thời quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía tôi; khác cái là, Bách Lý Trục Lộc là giận lớn hơn kinh hãi, An Nhiên thì lại mặt mũi vui mừng.

"Tiêu!" Ngay sau đó, trên mặt của nàng liền hiện ra lo lắng, tôi không khỏi bật cười: Làm sao, lẽ nào ở trong mắt An Nhiên, sức mạnh tôi còn không sánh bằng Bách Lý Trục Lộc sao?

Tức giận đột xuất khiến tôi thoáng sửng sốt — tôi đây là làm sao vậy?

Cơ trí mà nhu nhược, điềm tĩnh mà thong dong, không phải hình tượng tôi luôn luôn muốn thể hiện ở trước mặt An Nhiên sao? Vì sao ấn tượng của An Nhiên về tôi phát triển như mong muốn, nhưng trái lại tôi bởi vậy cảm thấy không vui?

Tôi không biết... Hiển nhiên, giờ cũng không phải lúc thích hợp suy nghĩ.

Nghiêng đầu tránh đi ba cái gai băng của Bách Lý Trục Lộc đánh tới, tôi thôi bước chân hững hờ, nghiêm túc hơn một chút. Gai băng được tốc độ gió gia trì bốc lên hàn khí âm u, tuyệt đối không thể so sánh với dị năng giả hệ băng vừa mới bị tôi dễ dàng xuyên thủng yết hầu. Tôi nên nói, không hổ là thủ lĩnh căn cứ sao?

Ngược lại cũng không khó như tưởng tượng, nắm giữ hai loại dị năng công kích hẳn là coi trời bằng vung mà giẫm người khác dưới chân. Đáng tiếc là, ở trước mặt tôi, hắn cũng chỉ có thể kiên trì thêm một ít thời gian, chẳng khác gì con kiến hôi sớm nộp mạng mà thôi.

Tôi cho An Nhiên một mỉm cười động viên, tuy rằng tôi biết trong lòng nàng nhất định đã nổi lên nghi hoặc, thế nhưng tôi lúc nãy lỗ mãng đã là không cách nào cứu vãn, chỉ có thể sau đó giải thích với nàng. Trở tay chặn cú đá trước của Bách Lý Trục Lộc, tôi thuận thế nắm lấy bắp chân hắn, tay phải chặn ở cơ tứ đầu (cơ đùi trước) của hắn, hai tay đồng thời dùng sức bẻ gãy chân hắn về hướng ngược lại, tiếng xương đầu gối gãy lìa thanh thúy làm tôi hài lòng cong lên khóe môi. Không nhớ rõ là từ khi nào, tôi vậy mà lại thích tiếng vang giòn giã của xương cốt gãy lìa, loại âm sắc độc nhất vô nhị này càng khiến người ta sung sướng hơn tiếng thủy tinh nổ tung.

Hắn rên lên một tiếng, nhưng không có hét lên, điều này làm cho mức độ sung sướng của tôi giảm đi, kéo theo đó cũng thay đổi dự định dừng tay ban đầu. Oán độc trong mắt hắn nồng đậm như mực nước, với tôi cũng như gãi ngứa, chỉ coi như thuốc điều chế gia tăng tính giải trí.

Mới vừa đối mặt, dù tôi phế bỏ một chân hắn, thế nhưng hai tay của hắn vẫn hoàn hảo, không có lựa chọn tiếp tục công kích tôi, cho thấy hắn đã nhìn rõ ràng sự chênh lệch giữa chúng tôi. Không thể không nói, hắn rất hiểu đạo lý kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, điều đó cũng làm cho căm ghét của tôi đối với hắn lại thâm sâu mấy phần.

Dưới cái nhìn của tôi, hắn yếu thế chẳng qua là thủ đoạn quanh co làm đối thủ mất cảnh giác để cầu một kích ắt trúng. Tôi làm sao sẽ cho hắn cơ hội trở mình chứ?

Đá hắn cách hơi xa An Nhiên một chút, tôi nửa ngồi tới gần hắn, trong tay thưởng thức dao giải phẫu mỏng nhẹ tôi quen dùng, lưỡi dao kề sát gò má của hắn, nhẹ nhàng xẹt qua liền lưu lại một vết máu, hắn thả nhẹ hô hấp, trong mắt nhưng vẫn là cương quyết.

"Tiêu..." An Nhiên ở phía sau tôi nhỏ giọng khuyên nhủ. Tôi biết không nên để nàng nhìn thấy một mặt máu tanh tàn nhẫn của tôi, thế nhưng tôi không khống chế được hung tàn nơi ngực như ngọn lửa ngút trời, chỉ muốn lột da tróc thịt gã đàn ông dám có ý xấu đối với An Nhiên. Không hề lý trí, không hề lạnh lùng, nhưng cũng là một tôi chân chính khác.

Tôi vừa chống cự bản thân bộc lộ ra bản chất khiến An Nhiên sợ hãi, vừa giống như nhập ma không chịu thu tay lại. Có lẽ, ở trong lòng tôi vẫn tồn tại chút ít may mắn: Hi vọng An Nhiên có thể tiếp thu tôi, tiếp thu một cái tôi khác điên cuồng mà lãnh khốc.

"Đừng lo lắng, tôi chỉ là có chút vấn đề muốn hỏi hắn, chỉ cần hắn phối hợp, tôi sẽ không giết hắn." Tôi bảo đảm với An Nhiên, đương nhiên, tôi chỉ nói là lưu hắn một cái mạng, còn những thứ khác, vậy thì phải xem biểu hiện của hắn, "Em đi xuống xem qua Tử Mặc với Tiểu Ngô trước đi, cẩn thận chút." Suy nghĩ một chút, tôi vẫn quyết định đẩy nàng ra.

"... Ừm." An Nhiên thở dài, muốn nói cái gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn rời đi.

Tôi đưa mắt nhìn nàng ra cửa, khi quay đầu lại, trên mặt đã thu hồi hết thảy biểu tình, ở trong ánh mắt co rúm của Bách Lý Trục Lộc, tôi niêm phong lại miệng hắn, dao giải phẫu tàn nhẫn xuyên thủng xương bả vai của hắn. Liên lụy tới căn cứ? Chỗ dựa sau lưng? Những thứ này đều không quan trọng, tôi chỉ biết là, tôi cần hắn dùng máu tươi và đau đớn để dập tắt lửa giận của tôi.

Một lúc sau, sắc mặt An Nhiên ửng đỏ đẩy cửa đi vào, tôi đang ngồi ở trên ghế sô pha ung dung thong thả bảo dưỡng dao giải phẫu của tôi. Bách Lý Trục Lộc đã đau đến mức hôn mê bất tỉnh, tôi đã giúp hắn xử lý đơn giản, từ bề ngoài hầu như không nhìn ra hắn bị thương gì, tuy rằng phần lớn xương cùng kinh mạch của hắn đều bị trọng thương, so với bệnh nhân bại liệt cũng không khá hơn bao nhiêu.

An Nhiên chỉ liếc mắt nhìn hắn, không có nhìn ra đầu mối, liền ngồi vào bên cạnh tôi, cúi đầu không nói lời nào.

Tôi thoáng nhìn nàng, cười hỏi: "Nhìn thấy thứ không nên nhìn?"

"Ừm...em cũng không phải cố ý." Nàng lúng túng gãi gãi gò má, ngượng ngùng cười với tôi, dáng vẻ ngại ngùng khuôn mặt trắng nõn lộ hồng, khiến tôi giật mình, vô cùng muốn xoa đầu nàng.

Xem ra, giữa Kiều Tử Mặc và Ngô Phóng Ca, cũng có chuyện chúng tôi không biết ... Nhưng thứ tôi quan tâm, chỉ có một cái nhíu mày một nụ cười của An Nhiên mà thôi.

"Tiêu... ban nãy chị, là đang tức giận sao?" Tôi đang vui mừng bởi vì sau đó Kiều Tử Mặc có lẽ sẽ ít dính lấy An Nhiên, thì thấy nàng nhăn nhó một lúc, bỗng nhiên hỏi như vậy.

Tức giận? Tôi sao?

Bàn tay đang lau chùi dao cụ của tôi hơi khựng lại, trầm mặc không biết nên trả lời như thế nào.

Phủ nhận? Không, ngay cả tôi cũng không thể lừa gạt mình, cơn cuồng nộ trong nháy mắt đó mãnh liệt khó mà áp chế.

"Tại sao tức giận?" Nàng lại tiếp tục tung một vấn đề, nhưng tôi vẫn không cách nào trả lời.

An Nhiên rất kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào tôi, cho dù không có ngẩng đầu tôi cũng có thể cảm nhận được ánh nhìn chăm chú sáng quắc của nàng, điều này làm cho tôi không tự chủ muốn tránh đi, gò má hiện lên một cơn nóng sốt.

"Tôi lo lắng hắn ta gây bất lợi cho em." Nghĩ một hồi, tôi chậm rãi nói ra đáp án.

"Thật không? Chị đang lo lắng cho em?" Nửa người trên của An Nhiên đều nhích lại gần, tôi thậm chí có thể ngửi thấy được mùi tươi mát độc hữu của nàng, trong giọng nói của nàng ngoài ôn hòa, còn có giảo hoạt hiếm thấy, "Tiêu ~ "

Nàng kéo dài giọng gọi tên tôi, làm tôi có hơi căng thẳng tay chân luống cuống, nhưng mà đến tột cùng vì sao căng thẳng, tôi cũng không rõ lắm; tôi chỉ cảm thấy, giờ phút này An Nhiên, có một số khác biệt với cô nàng mà tôi quen, đến cùng là khác chỗ nào, nhưng tôi không nói được.

"Tiêu..." Nàng lại trầm thấp gọi tôi một tiếng, như là mèo con đang làm nũng.

Tôi ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt của nàng trong trẻo, thật giống lớp màu nền do ánh mặt trời vàng chói tỏa ra, môi hơi mỉm ra một độ cong e lệ, muốn nói lại thôi.

"Ừ?" Tôi giả vờ bình tĩnh đáp một tiếng, cũng không bình tĩnh như mặt ngoài.

Bất giác, lòng tôi, rối loạn.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật