[Longfic][KaiYuan] Yêu Em Từ Thời Niên Thiếu |LOVE YOU FROM YOUNG AGE|FULL

Chap 29| Anh đã về -END



Cánh cổng ngôi biệt thự thân quen vẫn luôn rộng mở đón cậu bé trai tuổi đã 20 nhưng vẫn luôn là bé nhỏ ngây thơ trong mắt cha mẹ, dù không dứt ruột sinh ra nhưng luôn hết mực cưng chiều. Bữa cơm gia đình vô cùng đầm ấm, Papa liên tục hỏi han về tình hình học hành cũng như công việc buôn bán của mẹ cậu, dù rằng chuyện này tuần nào cũng được lặp đi lặp lại như dự báo thời tiết vậy. Bất chợt, mẹ nuôi chen vào một chủ đề mới, mà có lẽ Vương Nguyên cũng rất đỗi quan tâm:

- Cuối tuần này nghe nói Tuấn Khải sẽ về nước, ông có thời gian đi đón con không?

- Ôi zời, nó lớn rồi, đi được thì về được. Đón rướt làm gì cho mất công!

- Ông này, dù sao nó cũng đi xa mấy năm nay, phải đến đón cho con nó mừng chứ! Hồi tiễn nó đi ông cũng đã ra vào giờ chót còn gì, thái độ tỏ ra không nhiệt tình nhưng thực chất là phải hủy cả buổi họp quan trọng nữa!

Papa vẫn thế, luôn giữ thái độ nghiêm khắc dành cho anh, nhưng thực ra là vô cùng thương và quan tâm - dù gì cũng là con ruột mà. Sau đó mẹ nuôi lại quay sang nhìn cậu, cậu vẫn im lặng ăn cơm, không nói, cũng không có biểu hiện gì...

- Con cũng đi ra sân bay đón anh con chứ?

- Dạ? – Cậu hơi lúng túng trước đề nghị của mẹ, khựng lại một lát. - Dạ, con cũng không biết có rãnh không nữa...

Bất chợt cậu cảm thấy hơi chột dạ khi ánh mắt của ba mẹ nuôi đều nhìn cậu với biểu hiện mông lung. Suốt 2 năm qua kể từ khi Khải đi, hai người tuyệt nhiên không hề đề cập tới mối quan hệ của cậu với anh, không phản đối, cũng không lên tiếng chấp nhận, tựa hồ như họ tỏ ra chưa hề biết sự việc này vậy. Ba và hết chén cơm, uống ngụm nước rồi tằng hắng một cái, đứng lên rời khỏi ghế rồi nói với cậu một câu:

- Chuyện hai đứa ba cũng chưa rõ sẽ đi đến đâu, nhưng đều đã trưởng thành hết rồi, hãy biết lựa chọn điều đúng đắn nhất mà bản thân các con cảm thấy mong muốn! Đừng suy tính thiệt hơn nữa!

Nói rồi papa bước ra phòng khách xem tivi, dù thái độ có phần hơi lãnh đạm nhưng trong câu nói lấp lửng mang ý khuyên bảo lại có chút gì đó như là chấp thuận. Còn lại mẹ nuôi và cậu, bà nắm lấy tay cậu, nở nụ cười hiền hậu như xưa nay vẫn thế:

- Thật sự khi biết được sự thật về con và Tuấn Khải, mẹ đã vô cùng tức giận! Cái cảm giác phát sinh như hồi còn nhỏ mẹ đánh con vậy.

Cậu nhớ lại cái khoảnh khắc hồi 5 tuổi của mình, đó là lần duy nhất cậu trốn ra khỏi nhà chui vào ống thoát nước ngoài công viên lúc đó, lần duy nhất cậu cãi lời mẹ nuôi, cũng là lần duy nhất cậu bị bà la mắng rồi giận quá đánh cậu một cái vào mông. Với một đứa con nít nhát đòn lại mang tâm lý người phụ nữ đó không phải mẹ ruột mình, hiển nhiên cậu rất khó lòng tiếp nhận, nên chẳng mấy gần gũi với bà, suốt ngày chỉ quấn lấy papa. Mẹ nuôi lại tiếp tục:

- Mẹ đã từng nói, không ai hoàn hảo tuyệt đối cả, ai cũng đều có lòng sân si ích kỷ của mình. Lúc đầu chẳng phải dễ dàng gì để mẹ có thể tiếp nhận đứa con của người phụ nữ từng là người yêu của chồng mình, huống chi con lại có nét mặt vô cùng giống với bà ấy. Nhưng một đứa trẻ dù do ai sinh ra cũng không có tội, cũng như chuyện tình cảm của con và Tuấn Khải vậy! Hai con giờ đây đều là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của ba mẹ rồi. Vì thế, cho dù hai đứa có là anh em hay là cái gì đó khác thì cũng không sao, miễn là hai con được hạnh phúc, mẹ đều sẽ chấp nhận tất cả!

Lời mẹ nuôi nói chẳng khác gì lời của mẹ cậu, Cậu vốn đã từng nghĩ mình vô cùng may mắn, mới có thể có được tình yêu thương vô bờ bến từ hai người phụ nữ tuyệt vời này, và cả người cha cao cả hết lòng vì con nữa. Như vậy là đủ rồi, thật sự quá nhiều rồi...

Cậu bước lên căn phòng quen thuộc, nơi đã từng gắn bó cả khoảng trời thơ ấu đẹp tươi của mình qua bao năm tháng. Cậu lướt qua phòng mình, rồi đi sang phòng bên cạnh. Không gian vẫn thế, chìm vào lặng im cô quạnh, chỉ có ríu rít phất phơ từ tiếng gió thổi vào tấm màn nhung ngoài cửa sổ len vào. Vương Nguyên tuần nào cậu cũng vào lau dọn để căn phòng không bám bụi, cảm nhận hơi ấm nồng nàn còn vương vấn của người chủ căn phòng này, dù biết đã xa rất xa...

Không dưới một lần, Cậu tưởng tượng ra khung cảnh khi gặp lại. Có thể anh sẽ vô tình xuất hiện, mở cửa phòng và la toáng lên bảo sao lại tự ý vào phòng anh . Cũng có thể bất chợt anh chàng sẽ vào quán ăn của mẹ cậu giống như Dương Dương, đòi người tiếp là cậu mới chịu gọi món. Hay vô tình trên dòng đường tấp nập, hai hình bóng nhận ra nhau, trùng phùng rưng rưng xúc động... Rất nhiều, rất nhiều những suy tưởng rất Drama mà Vương Nguyên nghĩ ra từ những cảnh cuối trong mấy phim tình cảm. Nhưng có lẽ đời thực không thể đẹp như thế...

Cậu cởi quần áo, vào phòng tắm cho mát hòng xua đi cái nắng oi bức của mùa hè. Từng tia nước trong vòi sen đổ xuống gương mặt rồi chảy xuống khắp cơ thể, làm thanh tẩy tâm hồn đang mang nặng nỗi niềm thương nhớ chờ mong. Mọi âm thanh bị hòa tan, chỉ còn tiếng nước chảy đều đặn êm ả,... Bất chợt có một sự va chạm nào đó từ phía sau cơ thể cậu, sau đó lòn ra phía trước ngực, động tác mềm mại, nhẹ nhàng, như kiểu vuốt ve êm ái. Mọi cơ quan cảm giác của cậu lúc này tựa hồ bị rơi vào khoảng không vũ trụ, mắt vẫn nhắm nghiền, tận hưởng sự đê mê bất chợt ùa đến. Thân thể phía sau đang áp sát vào cậu, cũng trần trụi và ướt át, mang theo sự nóng ấm pha lẫn yêu thương từ nụ hôn nồng nàng.

Cậu không rõ mình đã rời khỏi phòng tắm bằng cách nào, lau khô người như thế nào, dường như cậu luôn ở thế bị động, mặc tình cho "người lạ" làm tất, không chút phản kháng. Cậu vẫn nhắm nghiền mắt, oằn người đón nhận cơn mưa hôn cuồng nhiệt. Cậu không muốn mở mắt ra, vì sợ rằng chỉ là mộng đẹp, hay sợ rằng đó không phải là người mà cậu mong chờ. Nhưng cậu đã chắc chắn, đã rất rõ rồi, mùi hương ấy, thân thể ấy, cử chỉ ấy, tiếng thở rất gợi tình ấy... chỉ có thể là...

Mây mưa ái ân vần vũ suốt cả đêm dài, tựa hồ như hai thân thể hòa trộn làm một, rã rời tê tái... đúng là loài động vật ăn thịt lâu ngày chịu kiên, cũng như con mồi kia cũng vô cùng nhiệt tình hưởng ứng...

Ánh bình minh đã ló dạng, xua đi bóng đêm nồng nàn tưởng chừng bất tận vừa qua... Vương Nguyên đã thức, nhưng cậu vẫn nhắm nghiền mắt, có lẽ vẫn là nỗi lo sợ mơ hồ về mộng đẹp chóng tan. Cho đến khi hình dáng to lớn áp sát đến gần, hôn lên trán cậu, cất tiếng nói dịu dàng:

- Anh nhớ em đến phát điên lên được!

Lúc này cậu mới mỉm cười mở mắt ra, chấp nhận thực tế. Người đang nằm sát bên cậu, hôn cậu, đưa cậu vào chốn thiên đường nồng cháy đêm qua, chính là anh - người mà Vương nguyên mãi yêu và mong nhớ. Tuấn Khải khẽ vuốt ve làn tóc mềm mượt của người yêu bé nhỏ của mình , ánh mắt nhìn cậu chất đầy sự ôn nhu, tiếp tục rướn tới gần tính trải nghiệm tiếp nụ hôn bất tận, nhưng cậu cúi mặt xuống, tránh môi anh rồi áp sát vào ngực đối phương cắn mạnh một cái, hằn cả dấu răng:

- Ui da, đau chết đi được. Em muốn để lại sẹo trên cơ thể hoàn mĩ của anh à?

- Đúng vậy đó, để anh không thể khoe body lên cho bàn dân thiên hạ ngắm nữa!

- À... thì ra có người đang giận dỗi vì ta đây được nhiều kẻ chết mệt chết mê... Rồi còn âm thầm tạo một tài khoản ảo để bắt chuyện làm quen với ta nữa!

- Hứ, nhờ vậy mới biết lòng ai kia thế nào... - Cậu xoay người lại đối lưng với anh .

- Hì, anh thừa biết người đó là em, cách nói chuyện không thể trộn lẫn với ai được, Vương Nguyên rất Vương Nguyên. - Anh tiếp tục áp sát ngực vào lưng cậu, hai cơ thể dính chặt lấy nhau.

- Em tưởng anh đã "cải tà quy chính", quen được mấy cô bạn gái Tây phương bốc lửa bên đó rồi chứ!

- Xời... anh chỉ thích hàng nội địa, không xài hàng ngoại đâu!

Cậu xoay người lại đối diện với Khải, ôm sát người anh, cảm nhận hơi ấm đã bao lâu cậu khao khát. Đến giờ phút này, cậu không còn muốn dối lòng nữa, không muốn trốn tránh nữa. Bấy nhiêu thời gian xa nhau cũng đã đủ để bản thân nhận ra cậu yêu anh nhiều như thế nào, và có lẽ anh cũng vậy...

- Anh sẽ về luôn chứ? Còn đi nữa không?

- Cũng chưa biết, có thể sẽ lại đi nữa... - Anh nói lấp lửng, ánh nhìn đang xem xét biểu hiện của cậu có phần hơi buồn nhẹ, cố giấu che. – Nhưng nếu có đi nữa, anh cũng sẽ không đi một mình đâu! Anh sẽ đưa một người cùng đi với anh.

- Ai mà may mắn dữ vậy ta?! – Cậu nhìn lên trần nhà, đặt câu hỏi chờ mong.

Khải cười nhẹ, thể hiện nét kiêu hãnh sâu xa. Anh chàng với tay lên đầu giường, giật sợi dây mảnh, bỗng dưng từ trên cao có quả cầu ánh kim hạ xuống. Anh bảo cậu cầm lấy, nhấn nút trên đỉnh quả cầu, lập tức nó tách ra, bên trong chứa một chiếc hộp nhỏ. Khỏi phải đoán cũng biết được trong chiếc hộp chứa gì...

- Đeo chiếc nhẫn này vào, xem như từ nay anh đi đâu thì em theo đó!

Cậu mở to mắt đứng hình 10 giây vì kinh ngạc. Cậu còn chưa xử tội anh vì đã lén về mà không báo một tiếng, mà chắc chắn việc này có cả sự thỏa hiệp của ba mẹ nuôi. Vậy mà giờ đây, anh còn cho cậu thêm một bất ngờ lớn nữa... Nhưng dù gì cũng phải làm giá một chút chứ!

- Anh đừng nói với em đây là lời cầu hôn nha?

- Nếu em đã nghĩ như vậy, thì cứ xem như là vậy đi!

- Thật bó tay với anh, chẳng lãng mạn được chút xíu nào hết. Người ta cầu hôn thì phải thật romantic, ở một không gian thật lãng mạn, có nến, có hoa, rồi quỳ xuống trao nhẫn cho đối phương nữa chứ!

- Zời ạ, đây là thời đại nào mà còn làm ba cái vụ xến chảy nước đó chứ! Em tưởng mình đang đóng phim tình cảm dài tập đấy à? Bây giờ có chịu hay không, cơ hội không đến lần hai đâu! Mà dù có không chịu anh vẫn sẽ bắt cóc em ở bên cạnh anh thôi à!

- Anh... Anh thật đúng là bá đạo hết thuốc trị mà!!! – Cậu tức cùng cực với cái bản tính khó dời hơn gian sơn của anh.

Đột nhiên, tiếng nói dõng dạc của papa vang lên ngoài cửa phòng, thúc giục hai đứa ra mở cửa có chuyện cần bàn bạc. Lúc này anh mới hốt hoảng với thân thể trần như nhộng của cả hai, cộng với cửa phòng không khóa. Cậu nháo nhào tìm quần áo mặc vào, nhưng vì hấp tấp nên mặc lộn tùm lum, trong khi papa vẫn liên tục quát:

- Hai đứa nhanh lên, làm gì mà chậm như rùa vậy! Ba đếm từ 1 tới 3, không ra là ba xông vào đấy nhá!

- Trời, ba ơi từ từ đã! - Anh cũng luống cuống không kém.

- 1.........................2................. – Papa vẫn tiếp tục vô tình đếm.

Trong khi đó cậu tìm mãi không ra cái quần lót để mặc vào, sau đó mới thấy nó nằm lẫn trong tấm mền, có cả cái quần của anh. Quá hấp tấp vì ba sắp đếm tiếng thứ 3, cả hai nhào xuống giường toan chạy ra chặn cửa, nhưng chiếc mền chết tiệt vướng víu khiến cả hai va vào nhau ngã nhào xuống sàn...

- RẦM!!!!!!!!!!!!!!

Cậu nằm đè lên người anh, tay nắm chặt nhau, trên ngón tay cả hai đều đã đeo chiếc nhẫn đôi lấp lánh dưới ánh mặt trời như chứng minh cho tình yêu kiên trì của đôi tình nhân này vậy..

___HẾT___


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật