Nhật Ký 7 Ngày Lão Công Đi Công Tác

Ngày Thứ Bảy (2)



"Vài chục năm nữa?"

"À không, tớ nói đùa đó." Liễu Thiên Nguyệt cười cười.

Cảm giác bất an của Hạ Di An ngày càng lớn. Một suy nghĩ kinh khủng lóe lên trong đầu, kinh khủng đến mức cậu không dám tin là thật.

"Làm gì nhìn tớ ghê vậy? Mặt tớ có dính gì à?" Liễu Thiên Nguyệt đưa tay sờ sờ mặt, cổ tay hắn lộ khỏi áo, dòng chữ nho nhỏ viết bằng mực xanh hiện ra trước mặt Hạ Di An.

22/7/2016, 19:00.

"22/7", "19:00", "bỏ", "tai nạn máy bay"...

"Kính coong"...

"Nguyệt Nguyệt, chị đến thăm cậu nè~"

"... Em mới nghe giọng chị ở ngoài hành lang mà, sao mới chớp mắt chị đã đứng đây rồi?"

Liễu Thiên Nguyệt đờ đẫn nhìn nữ nhân tinh thần phấn chấn đang loay hoay thay dép đi trong nhà.

"Thì chị có chìa khóa nhà cậu mà?" Trương Ái Linh xoay xoay chùm chìa khóa trong tay, ngơ ngác hỏi.

Đó không phải là trọng điểm! Dù có chìa khóa, người thường cũng phải tốn khoảng năm giây để mở cửa chứ! Còn đằng này chị mở kiểu gì mà em còn chưa kịp thấy nữa kìa! Nói, chị là gián điệp người ngoài hành tinh phái đến do thám Trái Đất phải không?!

"À mà sao tự dưng chị kêu em là "Nguyệt Nguyệt" thế? Không phải chị nói chị thích gọi "tiểu Nguyệt" à?"

Chậc, lại nhớ đến tên đầu hói trời đánh thánh đâm kia nữa rồi... Mỗi lần năn nỉ cái gì đó thì lại "Nguyệt Nguyệt à", "Nguyệt Nguyệt ơi" luôn mồm... Đúng là buồn nôn...

"Thì tại nam thần của chị gọi bạn gái anh ấy là "Đán Đán" mà~ Cậu là đàn ông, chắc không để ý cách xưng hô đâu ha? Ý, An An cũng ở đây à? May quá, chị đang định gọi cậu đây."

Hạ Di An nãy giờ vẫn ngó đăm đăm vào Liễu Thiên Nguyệt, lúc này bị gọi liền giật mình, lập tức trả lời:

"Bộ chị có chuyện gì ạ?"

"Nào có nào có. Rủ cậu qua nhậu thôi. Bản thảo lần trước của tên này in rồi, bán chạy lắm. Thế nên chị muốn tổ chức một bữa tiệc kỷ niệm, đồ ăn cũng mua hết rồi nè."

Trương Ái Linh giơ bọc đồ bự chảng lên, vẻ mặt như cún con vòi khen.

"Ý, mà hình như thiếu thiếu ai đó thì phải..." Trương Ái Linh đột nhiên nhớ ra, cô quay sang Liễu Thiên Nguyệt, há miệng định hỏi.

"Chị Ái Linh, chúng ta đi chuẩn bị thức ăn đi. Tranh thủ kẻo không kịp." Hạ Di An đột nhiên ngắt lời cô. Cô chưa kịp ừ hử gì cả đã bị cậu lôi tuột xuống bếp.

"Này này, hai người dùng cho cẩn thận. Tháng này tôi hết tiền rồi đó!"

Liễu Thiên Nguyệt gọi với theo, nụ cười nhạt treo trên khóe môi, mãi đến khi bóng hai người khuất sau bức tường mới từ từ hạ xuống.

Trong phòng khách chỉ còn một mình hắn, cảm giác trống rỗng ập đến, trống rỗng như cái đêm hắn dồn hết công sức làm một bàn đồ ăn, rốt cuộc lại chẳng có ai thưởng thức.

Không gian cô quạnh này đè nặng lên trái tim hắn, khiến hắn cảm thấy khó thở.

Thật mệt mỏi. Hắn có thể vui cười trong một ngày, một tuần, một tháng, một năm, nhưng ai biết được, trong hai năm, ba năm, năm năm tới, hắn còn khả năng lừa mình dối người này hay không?

Trong phòng bếp.

"An An à, tại sao lúc nãy cậu lại ngắt lời chị thế?" Trương Ái Linh bất mãn phồng má.

"Chi không thấy thái độ cậu ấy hôm nay rất lạ sao?" Hạ Di An nhỏ giọng.

"Lạ à? Ừm... Đúng là có hơi khang khác, cứ thấy cứng nhắc kiểu gì ấy... Chắc có lẽ liên quan đến Lâm Hạo Thiên."

"Em nghĩ tôi biết lý do rồi. Mặc dù cậu ấy vẫn chưa thừa nhận, nhưng mà..."

Hạ Di An ghé tai Trương Ái Linh. Theo từng lời cậu nói, sắc mặt cô ngày càng tái.

"Không đến nỗi vậy chứ... Chưa chắc gì Lâm Hạo Thiên đi chuyến bay đó." Trương Ái Linh buột miệng.

"Cũng phải... Nhưng mà nếu đổi chuyến bay thì Lâm Hạo Thiên phải báo cho Thiên Nguyệt chứ. Nhưng nhìn thái độ của Thiên Nguyệt, chắc chắn là chẳng nhận được tin tức gì của anh ta rồi."

"Thôi, trước mắt cứ an ủi Nguyệt Nguyệt cái đã."

"Ừ."

Trong lúc hai người trong phòng bếp đang vò đầu bứt tóc tìm ra giải pháp tốt nhất để làm dịu tâm trạng của Liễu Thiên Nguyệt, thì ngoài cửa lại vang lên tiếng chuông, theo sau là âm thanh tiếng chân chạy trên sàn nhà, cùng giọng nói của Liễu Thiên Nguyệt: "Tới đây."

"Xin chào..." Câu nói chưa trọn vẹn đã đột ngột tắt lịm, những âm tiết mắc ở cổ họng, nghẹn ứ.

Liễu Thiên Nguyệt ngây ngốc nhìn người ngoài cửa đến quên cả thở.

"Vợ à, ngạc nhiên đến vậy sao? Anh về rồi nè."

Đúng là giọng nói ấm áp đó, đúng là mùi hương quen thuộc đó, đúng là... bản mặt muốn đánh đó!

"Rầm!"

Liễu Thiên Nguyệt đóng sầm cửa lại, đúng lúc Lâm Hạo Thiên định bước vào, thế là cái mũi của y được dịp tiếp xúc thân mật với cánh cửa, nhìn không ổn chút nào.

Tiếng động vừa rồi cũng kéo hai bạn trẻ từ phòng bếp lật đật chạy ra, rồi chứng kiến một màn khó quên: Liễu Thiên Nguyệt dùng thân chặn cửa, khuôn mặt anh tuấn tèm lem nước mắt, vừa chặn vừa hét:

"Cút cho ông! Đồ đáng ghét, có ngon thì đi luôn đi, đừng có về nữa!!"

"Giỏi lắm, làm ông đây đau khổ gần chết! Suýt nữa đập đầu vô tường tự tử rồi!!"

Liễu Thiên Nguyệt càng chửi càng hăng, khóc càng dữ dội, cuối cùng hắn chửi cái gì chính hắn còn không hiểu.

Chỉ tội cho Lâm Hạo Thiên, mới đáp máy bay về nhà đã bị ăn một trận chửi no nê dù chẳng biết lý do là gì.
Y chỉ còn cách vừa ôm mũi vừa xoa dịu bảo bối đang phát điên. Dù phần lớn lời y nói ra đều bị tiếng của Liễu Thiên Nguyệt át mất.

Rất lâu sau đó, đến khi Liễu Thiên Nguyệt không còn sức chửi, cộng thêm áp lực từ hàng xóm xung quanh, Lâm Hạo Thiên cũng được vào nhà.

Sau khi nghe rõ lý do, Lâm Hạo Thiên dở khóc dở cười:

"Em tưởng anh chết à? Thật là, chẳng phải anh đã gửi tin nhắn sẽ dời chuyến bay lại vì chuyện đột xuất sao?"

"Tin nhắn cái đầu anh! Đừng có mà ngụy biện!"

"Thật." Lâm Hạo Thiên rút điện thoại ra, bấm vào mục tin nhắn, sau đó chìa ra trước mặt Liễu Thiên Nguyệt và hai người kia, "Xem này."

"..." x3

"Đại ca à, anh chưa bấm "send" đó." Trương Ái Linh nhẹ nhàng nhắc nhở.

Lâm Hạo Thiên ngớ người, vội vàng xem lại. Đúng là có tin nhắn, nhưng tin nhắn ấy lại vẫn nằm chình ình trong phần soạn thảo văn bản...

"Ha ha... Chỉ là quên, quên thôi mà..."

Liễu Thiên Nguyệt lại có dấu hiệu nổi bão.

"Chúng tôi về nhé. Đồ ăn để lại hết cho hai người đó. Buổi tối vui vẻ."

Trương Ái Linh và Hạ Di An hai miệng một lời, sau đó nhanh chóng chạy biến.

Tối đó đúng là một "buổi tối vui vẻ"~

Hết

Soạn tin quên gửi là chuyện có thật đó nha~








Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật