[BH-Edit] LINH DỊ CỬU THIÊN - TUYỆT CA (Hoàn)

Chương 22: Kết cục



Chương 22: KẾT CỤC



Chúng đại thần đi rồi, Lăng Linh ngồi thêm một chút, liền đứng dậy đi đến một ngọn núi phía trong động.

Trong động này, tất cả đều là thạch anh, đồ dùng trong nhà đều do thạch anh tạo thành, ngay cả giường đều như vậy. Nhưng giường này cùng giường ở nhân gian không giống nhau, tuy hình dạng giống như chiếc giường, nhưng bên trong lại là một ao nhỏ, bên trong chứa đầy chất lỏng trong suốt, trong chất lỏng hiện lên tinh quang.

Lăng Linh nằm vào, chậm rãi biến thành một Tiểu Long cuộn dưới đáy ao. 

Trong đầu tràn đầy hình ảnh nàng và Thiên Luân lúc mới gặp nhau, khi đó các nàng có bao nhiêu vui vẻ. 

Lúc đại chiến, hình ảnh Thiên Luân lại xuất hiện trước mắt nàng, Thiên Luân cứ như vậy rời bỏ nàng, cô là sợ nàng bị thương tổn đi. Nhưng là, Thiên Luân lại không biết, thực chất thương tổn lớn nhất chính là cô rời bỏ nàng đi! Nàng không thể rời bỏ được cô!

Nàng không thể rời bỏ Thiên Luân!

Một ngàn năm trước nàng không muốn rời bỏ Thiên Luân, vậy ngàn năm sau thì sao? Nàng hiện tại có thể sao? Hiện tại có thể đem Thiên Luân trong trí nhớ của nàng bỏ đi sao? Nàng biết nàng không thể, cho dù là lấy đi trái tim của nàng cũng không thể. Đột nhiên bây giờ nàng cảm thấy thật đáng buồn, thật bi thương. 

Hai mắt nàng nhắm nghiền, có lẽ, để nàng cứ như vậy ngủ đi cũng tốt. 

Mí mắt dần dần chìm xuống, cũng không biết ngủ đi bao lâu, trong mơ nàng vẫn nhìn thấy Thiên Luân.

Nàng nhìn thấy Thiên Luân dung nhan bi thương, ánh mắt thê lương, trong lòng của nàng như bị nhéo đau, đau đến mức đem nàng từ trong mộng bừng tỉnh. 

Nàng chuyển người lại trong nước, nàng khó chịu, vậy ngày đó Luân dễ chịu sao? Cô cũng yêu nàng mà!


Nàng đột nhiên rất muốn nhìn thấy Luân, gặp một chút cũng tốt, nàng muốn biết cô hiện tại thế nào, có tốt không? Nàng sợ cô đang như vậy đau đớn. Trong đầu nàng hiện lên bộ dáng Hoa Lôi nội tâm đau đớn ở nhà nàng.

Lăng Linh ngồi dậy, lại biến thành hình người, sau đó chạy thẳng ra ngoài. 

Chạy ra khỏi Cửu Thiên, Lăng Linh đột nhiên hiểu ra, nàng trở lại Cửu Thiên thiên để biến mất là sai, bởi vì, lòng của nàng vẫn còn ở bên người Thiên Luân, cho dù nàng có chạy đến chân trời nào, cũng không thể trốn thoát được.

Không biết Thiên Luân ở nơi nào, Lăng Linh chạy đến Thần giới tìm cô trước. 

Trong Thần giới vẫn như cũ tĩnh mịch, ngay cả cái bóng cũng không có, Thần mẫu cũng không biết đã đi nơi nào.

Nàng lại đến nhân gian, lúc rơi xuống mặt đất dưới nhân gian là 10 giờ sáng.

Lăng Linh từ từ nhắm lại hai mắt, cố gắng cảm thụ hơi thở và phương hướng Thiên Luân. Khí tức của cô rất yếu, yếu đến mức độ nàng không cảm nhận được phương vị của cô tột cùng là ở nơi nào.

Trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt. Nàng vội vàng chạy đến công ty, sau khi nghe ngóng mới biết được Hoa Lôi đang ở bệnh viện. Hoa Lôi mất tích hơn mười ngày, mọi người mới phát hiện cô ở bờ biển ngoài ngoại ô. Cô đứng ở bờ biển không nhúc nhích giống như pho tượng, vô luận có kêu như thế nào, kích thích như thế nào cô đều không phản ứng, sau khi đưa đến bệnh viện, trải qua kiểm tra Y sinh, nói nàng đã trở thành người sống đời sống thực vật.

Lăng Linh lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến bệnh viện.

Dù đã đến bệnh viện, nhưng vẫn cảm thấy hơi thở của Hoa Lôi rất yếu, lúc có lúc không, lúc đứt lúc nối. Lăng Linh chạy một mạch từ tầng một đến tầng năm bệnh viện, cuối cùng dựa vào một chút hơi thở mỏng manh kia tìm gặp nàng.

Trong bệnh viện có rất nhiều người, có Thần mẫu, cha mẹ Hoa Lôi, còn có Lăng Yến và Lăng nãi nãi ở cạnh.

Hoa mẫu đứng một bên giường khóc ầm lên, Thần mẫu ngồi cạnh, nắm chặt tay Hoa Lôi, không ngừng truyền linh lực qua cho cô. Hoa phụ ngồi ở một bên ghế nhìn Hoa Lôi chăm chăm, âm thanh thở dài không ngừng truyền ra, tóc cũng đã trắng đi nhiều.

Hoa Lôi nằm trên giường, khí tức của nàng mỏng manh, chỉ lộ ra một tia cực nhỏ. Điện tâm đồ kế bên hiển thị nhịp tim của cô, mỏng manh nhưng lại vững vàng.

Thần mẫu là người đầu tiên phát hiện ra Lăng Linh đang đứng ở cửa, kinh hỉ kêu lên "Tiểu điện hạ." Trong vành mắt bà xuất hiện lệ quang

"Cuối cùng con cũng đã đến."

Lăng Linh chậm rãi đi đến trước giường, cúi đầu nhìn Hoa Lôi. Mặt của cô tái nhợt đến trong suốt, môi không có một tia huyết sắc, hai mắt nhắm nghiền, chân mày nhẹ nhàng nhăn lại.

Lăng Linh một tay điểm đến trán cô, nhắm mắt lại, thăm dò đến thế giới nội tâm của Hoa Lôi.

Nàng nhìn qua chỉ thấy mờ mịt một mảnh, thế giới nội tâm của cô, nàng cái gì cũng không nhìn thấy, thậm chí còn tìm không thấy bóng dáng của Hoa Lôi. Lăng Linh nhanh chóng đi tìm, tại cổng tâm giao gọi tên Hoa Lôi, nhưng vẫn như cũ không có chút phản ứng.

Nàng thử một lần rồi một lần, cuối cùng vẫn không thể tìm thấy gì, mở mắt ra run rẩy

"Nàng —— "

"Con cũng tìm không thấy nàng sao?" Thần mẫu thất vọng hỏi.

"Vì sao con chỉ có thể nhìn thấy một mảnh trắng xóa?" Lăng Linh hỏi có chút sợ hãi.

"Ta cũng không rõ ràng lắm." Thần mẫu lắc lắc đầu, nói: "Bất quá, linh hồn của nàng cũng không có ly thể, điểm này ta xác định."

"Đều là cô, là cô hại nữ nhi của ta, nhất định là cô." Hoa mẫu vọt tới trước mặt Lăng Linh một bạt tay đánh lên mặt nàng.

Mọi người ở nơi này đều hoảng hồn, nhất là những người biết được thân phận của Lăng Linh như Thần mẫu và Lăng nãi nãi.

Lăng Linh cũng không để ý đến Hoa mẫu, nàng ngồi xuống bên cạnh giường, gắt gao nắm lấy tay Hoa Lôi, hôn lên tay nàng lên tiếng

"Lôi, em đã trở về, thực xin lỗi, em sai lầm rồi, em không nên ích kỷ như vậy chỉ nghĩ đến chính mình, chỉ nhìn thấy bản thân bị tổn thương, không đứng trên lập trường của chị mà suy nghĩ. Thực xin lỗi, em sai lầm rồi."

Nàng gắt gao nắm chặt tay Hoa Lôi, nàng tin tưởng Hoa Lôi sẽ cảm giác được sự tồn tại của nàng.

"Ngươi cút đi cho ta!" Hoa mẫu phẫn nộ hướng Lăng Linh quát, nói xong liền muốn động thủ.

Thần mẫu kéo Hoa mẫu lại, vội vàng lên tiếng: "Đừng như vậy, nàng là người duy nhất có thể làm cho con của bà tỉnh lại, nếu đuổi nàng đi, Thiên Luân cũng xong rồi." Thần mẫu nói xong đau xót, cơ hồ muốn rơi lệ.

Thần mẫu nói như vậy, động tác của Hoa mẫu cũng dừng lại, không xác định hỏi: "Lăng Linh có thể làm cho Lôi nhi tỉnh lại?"

"Cũng chỉ có nàng." Thần mẫu nhìn Lăng Linh, trong mắt tràn ngập thương tiếc. Hai người con trai của bà đã ăn khổ nhiều như vậy, các nàng không nên cũng như vậy. Bà hy vọng Lăng Linh đủ khả năng xoay chuyển Thiên Luân, bằng không, lấy tình cảm của hai nàng, Lăng Linh nhất định sẽ cùng đi theo.

Lăng Linh nhẹ nhàng vỗ về mặt tái nhợt của Hoa Lôi, chuyên chú nhìn mắt, mũi, môi cô, đã thật lâu, nàng không có nghiêm túc ngắm nhìn cô như vậy. Nàng trong lòng gọi tên Hoa Lôi, nàng tin tưởng cô có thể nghe được.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua, một ngày lại một ngày tiến đến. Trong phòng bệnh người đến lại người đi, mọi người cũng dần dần mất đi kiên nhẫn. Cha mẹ Hoa Lôi đều không còn tin tưởng Lăng Linh, bọn họ chuẩn bị đưa Hoa Lôi sang Nhật trị liệu. Trên điện tâm đồ, nhịp tim của Hoa Lôi đã rất yếu, chỉ nhảy lên một chút xíu, hô hấp của nàng phải nhờ đến dưỡng khí mới duy trì được.

Lăng Linh vẫn ngồi bên giường Hoa Lôi chưa từng dời qua, nàng tin tưởng Hoa Lôi sẽ tỉnh lại, nàng sẽ không rời khỏi cô.

Y tá đi vào phòng, chuẩn bị mang Hoa Lôi khiêng đi.

"Lăng tiểu thư, mời cô tránh ra một chút!"

Lăng Linh không để ý đến bọn họ, nàng nhẹ nhàng vỗ về hai má Hoa Lôi, hai hàng lệ từ trong hốc mắt nàng chảy xuống, rớt lên mặt Hoa Lôi. Lăng Linh mím môi lên tiếng

"Lôi, em không tin Lôi sẽ rời bỏ em, em không tin. Lôi, vì sao Lôi không cảm giác được em đang ở bên cạnh Lôi, vì sao Lôi không cảm nhận được em đã trở về?"

Nước mắt của nàng từng mảnh, từng mảnh rơi xuống, ướt cả gương mặt nàng, cũng ướt cả gương mặt Hoa Lôi.

"Đừng ở đây giả mù sa mưa, đem nàng lôi ra." Hoa mẫu quát to.

Thần mẫu ngơ ngác đứng một bên, đau khổ vô cùng, hơi thở nữ nhi bà đã rất yếu, không còn là thở, linh khí còn lại cũng chỉ có một tia mỏng manh, bà sắp mắt đi nàng.

Nhân viên y tế lôi kéo Lăng Linh, lại bị một cổ khí vô hình trên người nàng đánh văng ra ngoài. Bọn họ ngơ ngác một chút, thấy có điểm kỳ lạ, sợ hãi buông Lăng Linh, không tiếp tục đem nàng kéo ra.

Giữa ấn đường của Hoa Lôi nổi lên một chùm tia sáng, một làn khói màu vàng từ trong đó tỏa ra.

Lăng Linh giống như bị người nặng nề đánh một chưởng thật mạnh, động cũng không động được. Làn khói này nếu tan hết, linh hồn của Hoa Lôi cũng biến mất, cô đã bắt đầu tiêu tán.

Một đạo sét đánh qua không trung, giống như đem lòng nàng chém thành hai nửa, Lăng Linh cảm thấy mình cũng sắp chết. Nàng vô lực ngã xuống người Hoa Lôi chậm rãi "Một khi đã như vậy, chúng ta cùng nhau rời đi đi."

Lăng linh nhẹ nhàng di chuyển thân thể, đem môi của nàng chụp lên môi của Hoa Lôi, đem toàn bộ linh lực rót vào trong cơ thể Hoa Lôi, rót đến đầy tràn. Cho dù là chết, nàng cũng muốn linh hồn cùng nhau tan đi, cùng nhau rời đi.

"Lôi, em muốn chết cùng Lôi."

"Lôi, em không muốn cùng Lôi tách ra."

"Lôi, chúng ta sinh tử cũng sẽ ở cùng một chỗ!"

Một âm thanh không ngừng vang vọng bốn phía, nhiều tiếng nói quanh quẩn đâu đây.

Ai? Ai đang nói chuyện? Âm thanh đó từ đâu phát ra?

Trong thế giới mênh mông xuất hiện một điểm ánh sáng chói mắt như những vì sao, còn có giọt mưa ẩm ướt rơi xuống. Mỗi một vì sao kia đều như lời nói muốn cùng cô ở chung một chỗ, mỗi một giọt mưa ẩm ướt kia đều là thương tâm đến đau lòng.

Là ai vậy? Cảm giác thực sự rất quen thuộc, người nói chuyện này, người rơi lệ này thực sự rất quen thuộc với cô, người này là ai vậy?

Linh!

Lăng Linh! Là giọng nói của Lăng Linh! Là nàng!

Đột nhiên một đạo ánh sáng cực mạnh chiếu vào, tiếp đó, cô đột nhiên mở mắt.

"Linh". Một tiếng rên rĩ vô cùng nhẹ xuyên qua màng nhĩ Lăng Linh.

Lăng Linh giống như điện giật ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Lôi, là cô đang gọi nàng, cô đã mở mắt ra, cô đã tỉnh.

Lăng Linh ngơ ngác nhìn cô, không thể tin được dụi dụi đôi mắt mình, thật sự là Hoa Lôi đang gọi nàng. Cô khẽ nháy mắt liếc nhìn nàng, giọng nói nhỏ nhẹ từ trong miệng cô tràn ra "Linh, là em sao?"

"Lôi." Nước mắt nàng là không ngăn được rơi xuống, nàng ôm cô thật chặt "Lôi cuối cùng cũng tỉnh, Lôi cuối cùng cũng tỉnh, Lôi, em nghĩ Lôi sẽ không bao giờ tỉnh nữa, em đã nhìn thấy linh khí của Lôi bắt đầu tan đi. Em sợ, em thật sự sợ sẽ mất đi Lôi, em không nên bỏ Lôi mà đi, có chết em cũng phải cùng Lôi ở chung một chỗ."

"Linh, là em sao? Tôi đang nằm mơ sao? Tôi nghĩ em sẽ không bao giờ để ý đến tôi nữa, tôi thực sự quá hỗn đản, lại làm tổn thương em sâu như vậy." Hoa Lôi áy náy lên tiếng, cô níu lấy Lăng Linh.
"Tôi thực sự xin lỗi em!"

"Không phải, Lôi không có không tốt, không có hỗn đản, là em không tốt, em không hiểu nổi khổ tâm của Lôi, là lỗi của em." Lăng Linh ôm Hoa Lôi thật chặt, hơn nữa vẫn không ngừng đưa linh khí vào cho cô.

Lúc Hoa Lôi tỉnh lại, linh hồn của cô tán đi cũng đã tụ lại, ánh sáng bó buộc trên trán cũng đã biến mất, cô không rời đi.

Thần mẫu trong tuyệt vọng nhìn thấy Hoa Lôi tỉnh lại, bà có chút không thể tin được. Thoáng cái đã chạy đến bên cạnh cô kêu lên: "Thiên Luân!"

"Mẫu hậu." Cô nhìn Thần mẫu, nức nở kêu thành tiếng.

"Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi." Thần mẫu cố nén nước mắt vui mừng lên tiếng, "Tỉnh là tốt rồi, sau này hai người đừng tra tấn lẫn nhau nữa."

Hoa Lôi nắm tay Lăng Linh, yếu ớt nói: "Linh, sau này chúng ta không phân ly, cho dù chết hay biến mất cũng phải cùng một chỗ."

"Uhm" Lăng Linh đáp lời, vẫn đang không ngừng đưa linh khí vào cơ thể Hoa Lôi.

Cô nằm mấy ngày này, linh hồn nằm trong trạng thái vô tri giác quá lâu, linh khí trên người đã muốn tan gần hết.

Hoa Lôi nắm tay Lăng Linh, cảm thấy một cổ lực không ngừng truyền vào cơ thể cô, lúc đầu cả tâm cô đều đặt hết trên người Lăng Linh nên cũng không để ý, thấy Lăng Linh không lên tiếng cô mới đột nhiên phát hiện, vội vàng kêu "Em đang truyền linh khí cho tôi?"

Lăng Linh cười cười nói: "Cho Lôi nhanh chóng khỏe lên." Không chờ Hoa Lôi kịp rống ra, nàng đã hôn lên môi cô, dùng miệng chặn miệng Hoa Lôi.

Trong mắt ý cười xấu xa, Hoa Lôi hiểu rõ ý nghĩa của nụ hôn này, chiêu này chính cô đã từng dùng với nàng.

Hoa Lôi lúc này cực độ suy yếu, ngay cả khí lực giãy dụa đều không có, chỉ có thể mặc cho Lăng Linh xâu xé.


Hai tháng sau,

Lăng Linh cùng Hoa Lôi nắm tay nhau đi ở trên đường, mười ngón tay hai người gắt gao đan xen.

Hoa Lôi hỏi Lăng Linh, "Băng Long giới cũng đã mở ra, vì sao chúng ta còn không quay về? Phụ thân em đã nói đợi chiến tranh kết thúc liền cho chúng ta thành thân."

Lăng Linh cười, nói: "Em là của Lôi, thành thân muộn một chút cũng đâu có sao. Chúng ta tiếp tục ở nhân gian thêm vài chục năm nữa, chờ cha mẹ của Lôi và nãi nãi em trăm tuổi rồi chúng ta trở về cũng được. Bọn họ nuôi chúng ta nhiều năm như vậy, chúng ta không thể cứ như vậy bỏ lại bọn họ mặc kệ."

"Cũng đúng, vậy hôn lễ của chúng ta trước hết là tiến hành ở nhân giới đi. Hôm qua tôi đã  nói chuyện với phụ thân, muốn cùng em kết hôn, tuy rằng ở trong nước còn chưa cho phép, nhưng là chúng ta chỉ đãi tiệc cưới, bọn hắn cũng không thể nói chúng ta phạm luật." Hoa Lôi cười cười nói.

Lăng Linh quay đầu nheo mắt "Nếu không báo cho mẫu hậu dùng thần lực can thiệp nhân gian, bản thân em rất muốn đem cái pháp luật này sửa lại."

"Haha, không cần em sửa lại luật, không qua bao lâu nữa, bọn họ cũng phải sửa lại luật này thôi."

Hoa Lôi nói xong liền kéo Lăng Linh lôi vào tiệm áo cưới bên đường.

TOÀN VĂN HOÀN.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật