[Oneshot_CCS]

Ngoại truyện(Eri_Sa)



Lời của Sa:

Tôi và Eriol chơi thân với nhau từ bé.Nhà chúng tôi gần sát nhau nên chẳng khác gì anh em.Cậu ấy thường đứng bên kia bờ rào trắng, nghịch ngợm mái tóc ngắn ngủn của tôi, cùng tôi trốn bố mẹ chạy nô dưới rừng anh đào vào những buổi chiều đầy gió.

Eri có một bộ sưa tập những thẻ bài.Cậu ấy giấu chúng trong nhà kho nhưng không dám treo đèn vì sợ bố phát hiện. Thật chẳng thể hiểu tại sao cậu ta có thể trân trọng những thẻ bài tầm thường đến vậy? Chúng chán ngắt!Chỉ là những tờ bìa cứng tầm thường nhưng cậu lại nói chúng có một sức mạnh phi thường và cậu đang tìm hiểu nó.

-Nếu vậy thì..._Tôi chìa ra một tấm thẻ_ Tớ tặng cậu, tớ nhặt được nó ngoài đường từ một con mèo vàng làm rơi, tớ định vứt đi nhưng nếu thích, cậu có thể giữ nó!

Eriol mắt sáng rực, tươi cười cầm lấy, luyên thuyên về chuyện cái thẻ này rất đặc biệt và cảm ơn tôi rối rít.Mặc dù không có thiện cảm với cái sở thích kì quặc này nhưng trong vô thức, tôi mỉm cười.

Hôm qua, tôi đã xem một cái này rất hay. Tôi mê mẩn trong chuyến thám hiểm của Cua cua (đố biết là ai?🦀)nên ngay lập tức lôi cậu Eriol đến, bày trò khám phá cây cổ thụ rất to ở đầu ngõ.Chúng tôi mỗi đứa cầm một cái túi nilon nhỏ đựng nước và đồ ăn vặt, buộc miệng bằng một cái dây rồi lại buộc vào tay.Mất cả buổi mới trèo lên được ngọn cây, ngắm nghía, hú hét một lúc rồi lại trèo xuống, Nhưng cảm giác mà được chinh phục một cái gì đó, nó sướng lắm! Ngồi vắt vẻo trên cành cây cao ngắm nhìn mọi thứ ở dưới có cái thú vị của nó, nhưng ghê lắm! Tôi phải cách mặt đất ít nhất là 5m ấy chứ!!!! Nhưng quan trọng vui là chính! Hoàn thành chuyến đi là chính! Vì hôm sau,chiếc cây........đã bị chặt mất rồi.

Tôi lại trốn mẹ ra ngoài bãi cỏ giữa trưa hè nắng gắt. Eriol bảo ở bãi cỏ gần đường có một cái hang, cậu ấy nghĩ rằng sẽ bắt được dế chúa trong đó.

- Này, cậu có chắc sẽ bắt được dế chúa không đấy? Tớ đã phải đặt cược tính mạng vào vụ này đó!Nếu mà không có, cậu sẽ phải "đền bù" nhiều đó!_ Tôi bĩu môi, làm màu

Eriol quay sang, nhìn tôi chằm chặp

- Sẽ có mà!.......********....

Sau đó cậu ta nói cái gì đó, rất nhỏ, mà tôi chẳng thể nghe thấy. Thôi, cũng chẳng buồn hỏi, cậu ta là một đứa hay giấu giếm, tốt nhất là không nên mất thời gian dây dưa

Hai đứa chúng tôi lấy hai cái cốc nhựa, múc nước gần đó đổ vào cái hang, đổ mãi mà chẳng thấy dế đâu, chỉ thấy một đống kiến bò ra, sẵn cốc nước, hất luôn mấy phát cho chết cả lũ... Tôi là đứa ghét kiến chỉ sau muỗi,chuột, gián và sâu róm mà. Đang cười phởn, từ đằng xa, thoáng thấy một bóng hình quen quen...Là mẹ tôi với cái chổi lông gà!!!!

Kết quả,cả hai đứa đều bị phạt đứng úp mặt vào góc tường sau khi bị dần cho nhừ tử. Tôi đau điếng, lầm bầm vài câu. Eriol cúi đầu, môi bặm lại, đánh tiếng:
- Tớ rất xin lỗi, vì tớ mà cậu bị phạt. Nhất định lần sau bọn mình sẽ bắt được dế chúa thôi.
Tôi phủi tay, cười trừ
- Ừ nhất định là thế rồi, cậu đừng lo cho tớ, dù sao hôm nay cũng rất vui, thật đấy!
Một cơn gió đột nhiên tới thổi tung mái tóc Eri, qua một thoáng,tôi thấy môi cậu nở nụ cười...
-----------------------------------------------------------
Lời của Eri:

Thời gian trôi qua thật nhanh, tôi và Sa đã lên cấp 2, bọn tôi vẫn thân thiết như vậy, thường đi học cùng nhau nhưng không còn những trò trẻ con thưở xưa nữa. Dạo gần đây, tôi thấy Sa có cái gì đó rất lạ. Cậu ấy lạnh lùng hơn, muốn tránh mặt tôi, cậu ấy đi về một mình và đôi khi là cùng với một vài bạn nữ.

Tình trạng này đã kéo dài hơn một tuần, tôi cần phải biết lí do. Hôm nay, sau giờ tan trường, tôi đứng chờ cậu ấy ở cửa lớp vì cậu ấy được giao một số việc nên phải ở lại muộn hơn.

- Sakura-chan! Mình muốn nói chuyện!

Sakura lừ mắt, lạnh nhạt:

- Không phải lúc này, Hiragizawa-san, mình đang mệt.

Đây là lần đầu tiên cậu ấy gọi tôi bằng họ, lại còn san nữa! Như kiểu chúng tôi chỉ là nhưng người xa lạ. Sao mà khó nghe và ảm đạm tới vậy?..... Tôi không thể nhẹ nhàng được nữa!!!

- Hm....TẠI SAO CẬU LẠI ĐỐI XỬ VỚI TỚ KÌ LẠ NHƯ VẬY???SAKURA-CHAN?????

Sakura dừng chân, nhưng không ngoảnh đầu lại.

- Tạo sao cậu lại như vậy? Tớ đã làm gì sai à? Tại sao? Tại sao???

- VẬY TỚ PHẢI NÓI GÌ? Tớ không muốn các bạn ấy trêu chọc, gán ghép tớ và cậu! Tớ cảm thấy tự ti, còn cậu thì có biết gì đâu?! CẬU CHẲNG HIỂU GÌ CẢ!!!! VÌ VẬY LÀM ƠN GỌI TỚ LÀ KINOMOTO-SAN ĐI! ĐỪNG GỌI SAKURA -CHAN THÂN MẬT NHƯ THẾ NỮA!

Nói xong cô ấy chạy mất, để lại cho tôi sự ngỡ ngàng, nó đã làm tôi suy nghĩ cả đêm. Tôi quyết định, việc này sẽ phải chấm dứt!

~ *dư luận xã hội sẽ nhảy xổ vào phá hoại nó một cách gián tiếp. Nhưng người ta chỉ tò mò trước một cách cửa đóng kín, chứ không ai lại rảnh rỗi lo chuyện bao đồng trước một cách của đã mở toang cả! *~

-------------------------------------------------------------------------

Hôm sau, Sakura vẫn như vậy, vẫn một khuôn mặt lạnh băng cùng với cái nhìn đầy tránh né.Tôi chẳng thể có cơ hội nói chuyện với cô ấy. Đã đến tiết cuối rồi, tôi giật mình nhận ra vì hầu như cả giờ chỉ ngồi quan sát từng cử chỉ của Sakura. Tiết cuối là tiết thể dục, hôm nay thi chạy, tôi khá lo vì Sakura bị hạ đường huyết. Tôi chỉ nói nhỏ với cậu ấy rằng đừng chạy quá sức nhưng mà cậu ấy lại trả lời: "Tôi tự biết bản thân chịu được đến đâu" Thế đấy! Mình là một đứa bao đồng, lo lắng cho mà người ta lại từ chối, ờ được! Đã thế bố không thèm quan tâm gì nữa!

Vòng 1 ,vòng2 cậu ấy chạy khá ổn nhưng đến vòng 3 cậu ấy bắt đầu chạy rất nhanh, vươn lên dẫn đầu như muốn chứng tỏ rằng sự lo lắng của tôi là thừa. Đến hơn nửa vòng thứ 3 cậu ấy chạy chậm lại dần...Cuối cùng ngất xỉu ở đầu vòng thứ 4. Biết ngay mà, hậu quả cho những đứa "đã yếu còn thích ra gió".....

---------------------------------------------------------------------------

Sakura từ từ mở mắt, tỉnh lại dần

- Sao tôi lại ở đây?

- Mình đưa cậu lên phòng y tế trong lúc cậu đang xỉu._ Tôi bâng quơ

- Sao cậu đưa tôi lên?

- Vì chúng ta là bạn bè!_ Tôi cười

-.......Sau những gì tôi làm, cậu vẫn....

- Tất nhiên, tớ sẽ luôn coi cậu là bạn. Dù cậu có chối bỏ tình bạn này, tớ vẫn sẽ duy trì nó, mặc kệ cậu có đồng ý hay không. Vì cậu là bạn thân của tớ, cậu là người tớ tin tưởng cho xem bộ bài phép thuật, là người đi khám phá cây long nhãn với tớ, là người chịu đòn roi với tớ, sao mà tớ có thể quên được những kỉ niệm ấy?! Mặc kệ mọi người có bàn tán gì về tụi mình, tớ không quan tâm đâu! Họ nói gì thì kệ họ, họ chỉ ghen tị thôi mà! Bọn mình vẫn là bạn thân! Nhưng nếu cậu xấu hổ hay khó chịu, tớ không muốn bắt ép cậu....phải tiếp tục tình bạn này._ Tôi nói một tràng dài rồi đứng lên_ Nghỉ ngơi nhé, lần sau đừng gắng sức quá.

Tôi bỏ đi, để lại trong căn phòng vắng sự ngậm ngùi trong đôi mắt trong veo của cô bạn

----------------------------------------------------------------------------------

Hôm sau, vừa đóng cổng nhà lại, tôi nghe tiếng gọi vọng từ ngoài ngõ:

- Eriol-kun ơi, đợi tớ với! Tụi mình cùng nhau đi học nhé!

Sakura chạy đến, nắng chảy trên mái tóc nâu mềm mại tung bay trong làn gió sớm. Tay mân mê vạt áo, bén lén cười, tinh nghịch:

- Cậu làm sao có thể đi mà không có tớ được chứ, phải không?

Tôi nhìn cô bạn, cười hiền:

- Ừ!


                                                          o0o


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật