[SasuNaru] Nam thần phòng bên

Chap 27



Mọi thứ đang dần trở nên tốt đẹp, anh có công việc ổn định, có địa vị cao ngất ngưỡng như ngày xưa, có các mối quan hệ đáng tin cậy, cậu tìm được việc làm tại một tờ báo có tiếng. Mỗi người có những thu nhập riêng, cậu không cần phải quá phụ thuộc anh như trước kia, ít nhất cậu còn thể dùng chính tiền của mình mua bộ quần áo mới cho anh, cho mình. Cậu không muốn mình hóa thành một gã ỏng ẹo, suốt ngày chỉ biết nằm nhà, tới tháng lại vòi tiền của người yêu, cậu sợ mình sẽ thành con người mà mình ghét nhất. 

Nhân được ngày thảnh thơi, cả hai cùng ở nhà, kể lại những quá khứ tươi đẹp khi mới gặp nhau, anh nấu món cậu thích, xem phim tới tận khuya, ăn bỏng ngô, ... Kết thúc bộ phim, cậu nằm gối đầu lên đùi anh, chọc chọc vào mái tóc đen óng, chiếc mũi thẳng và đôi mắt chứa hàng ngàn vì sao lấp lánh. Anh chỉ cười xòa, tay chống má, nhìn cậu, người con trai mà anh thương nhất cuộc đời này. 

Từ bé anh đã thiếu thốn tình thương của người thân, chỉ có cậu mang lại cho anh cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc và ấm áp nhường nào. Anh nhớ về đoạn quá khứ mình từng bị đối xử tàn nhẫn thế nào khi mồ côi mẹ lúc 5 tuổi, những gã quản gia, những người làm vườn thay nhau dèm pha, nói những lời nặng nề, người bố lúc nào cũng mặt lầm lầm lì lì, không một lời hỏi han, không một giọt nước mắt, không một tiếc thương trong tang lễ mẹ anh. Anh đã lớn lên trong một môi trường như thế, trái tim rỉ máu lành lại, đóng một lớp băng dày và ngạo nghễ, khiến anh trở nên vô cảm với mọi thứ xung quanh. Mười tám tuổi anh đã leo lên chức giám đốc trong công ty, trở nên có địa vị trong mắt bao người, trở thành ông chồng mơ ước của nhiều cô gái, đã có nhiều cuộc xem mắt do bố anh sắp đặt, nhưng anh đều làm ngơ, anh chỉ nhớ, cô gái đeo đuổi lâu nhất là Haruno Sakura, một con người vô vàn thủ đoạn nhưng trên mặt lúc nào cũng là nét thơ ngây, hiền hòa, anh luôn cảm thấy kinh tởm và sợ hãi con người này. 

Những tưởng anh sẽ sống một đời lạnh lẽo như vậy đến cuối đời, có đôi lúc anh cũng suy nghĩ có khi nào, cuối đời trong đám tang mình không một ai tham dự không? Nhưng tất cả vỏ bọc băng giá của anh hoàn toàn tan chảy dưới ánh nắng từ Naruto. Ngay từ lần đầu gặp mặt, cái cách cậu trả thẻ cho anh, hay cách gấp một hộp quà hình trái tim, tất cả tỉ tỉ những điều nhỏ xinh ấy đều giết chết dần dần lớp băng dày cộm trong anh. Anh dần nhớ tới cậu nhiều hơn, nhớ hình ảnh cậu nhóc tóc vàng cháy cười rạng rỡ với anh, hay cách cậu mặt ửng đỏ khi bị anh trêu ghẹo... Anh giật mình, đây... là cảm giác khi yêu một người ư? 

Vượt qua những rào cản khó khăn, giờ đây, người anh thương đang nằm trong lòng anh, chọc ghẹo anh, nói những thứ linh tinh vớ vẩn. Anh cảm nhận được niềm hạnh phúc đang len dần trong nhịp đập con tim mình. Khi cậu đã chìm vào giấc ngủ, đôi má phính hồng hào, đôi môi ửng hồng, xinh đẹp hơn bất cứ người con gái nào. Anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ấy, rồi bế cậu vào phòng, đặt lên giường, để cậu nằm gọn trong vòng tay anh. Anh tắt đèn, "ngủ ngon nhé, bảo bối", cậu mỉm cười, rút sâu vào người anh. Màn đêm buông xuống, trong một căn phòng nhỏ, hình ảnh hai người con trai ôm nhau mặc kệ đầy rẫy khó khăn. Bởi họ tin rằng, một ánh nhiệm màu sẽ đến với họ, sẽ nhanh thôi!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật