[Xuyên Không] Hương Y - Vũ Lâu Hoa

Chương 265-266



Nguồn: vohasontrang.wordpress.com

~~~~~~

Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm

Edit+Beta: Hà Hin

Mọi chuyện nàng nói đều là sự thật, nàng không hiểu nhầm hắn!

Nhìn bộ dáng cúi đầu nhận tội của Trầm Chung Khánh, trong lòng Chân Thập Nương tuyệt vọng. Mặt nàng đỏ bừng lên, khó thở.

"Thập Nương, Thập Nương...." Trầm Chung Khánh bị dọa ôm lấy nàng, "Không phải, không phải." vuốt nhẹ lên lưng giúp nàng nhuận khí.

Cố gắng hít thở, Chân Thập Nương nhìn Trầm Chung Khánh, "Không phải cái gì?"

Trầm Chung Khánh đơ ra.

"Ngươi đi, đi đi!" Thấy hắn lại đơ ra, trong lòng nàng lại buồn bực (sở trường của huynh là đơ....(〜 ̄△ ̄)) "Nàng ta ở ngay Bích Trúc viên, ngươi thích thì đi tìm đi!" Dùng hết sức đẩy rồi lại đẩy Trẩm Chung Khánh. Giọng cũng không thể kiềm chế được mà càng ngày càng sắc bén.

Trầm Chung Khánh phát hãi, Chân Thập Nương luôn ôn hòa dịu dàng, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng khóc lóc om sòm như vậy (đàn bà 1 khi ghen thì chua như nhau (╯°口°)(┴—┴)

Hắn ghét phụ nữ la lối khóc lóc, nên không bao giờ cho phép nữ nhân của mình la lối khóc lóc với mình. Nhưng, thấy Chân Thập Nương làm loạn vô lý như thế, trong lòng hắn lại thấy vui vẻ khó hiểu. Chân Thập Nương đã coi hắn là người thân, đang làm nũng với hắn. Thấy mặt nàng càng ngày càng đỏ, sợ nàng mệt đến khó thở, vội vàng nắm lấy tay nàng, "Thập Nương, Thập Nương...." thấy Chân Thập Nương không thèm để ý đến mình, Trầm Chung Khánh kích động, buột miệng nói, "Ta không yêu nàng ấy."

Bỗng chốc căn phòng chìm trong im lặng

Chân Thần Nương nhất thời nghẹn lại, nhìn hắn chằm chằm.

Trầm Chung Khánh than một hơi, ôm lấy nàng, "...Khi còn nhỏ, mẫu thân rất ngang ngược, mỗi lần nhìn thấy phụ thân bị mẫu thân mắng mỏ cặm cụi làm việc. Ta từng thề sau này nhất định phải lấy một người thật dịu dàng, Sở Hân Di là nữ nhân dịu dàng, hiền thục lại hiểu ý người khác đầu tiên mà ta gặp. Hồi ấy từ ngay lần gặp đầu tiên ta đã quyết định, chính là nàng ấy. Sau này ta cứ mặc kệ mọi người thường hay đùa gọi chúng ta là thanh mai trúc mã, ta không hề phản đối. Lúc đó, vẫn luôn tưởng rằng mình thích nàng ấy, cũng thật lòng muốn lấy nàng lấy làm thê tử. " Thấy cả người Chân Thập Nương cứng đờ, Trầm Chung Khánh ôm chặt lấy nàng. "Sau này gặp nàng, ta bị ép cắt đứt quan hệ với nàng ấy. Lúc đó trong lòng cảm thấy tiếc nuối, Nhưng...." Hắn cầm lấy tay Chân Thập Nương áp lên ngực, "Bây giờ, mỗi khi thấy nàng buồn, mỗi khi nghĩ đến nàng sắp ra đi, nghĩ đến nàng không thích ta. Thì nơi này sẽ rất đau, đau đến khó thở. Không giống nhau, thật sự không giống....". Nếu ngày ấy hắn có tình cảm với Sở Hân Di, thì bọn họ nhất định sẽ không bị chia rẽ chỉ vì một thánh chỉ tứ hôn. Hắn nhất định sẽ liều mạng cưới Sở Hân Di. Nếu như vậy, trong cuộc đời của hắn sẽ không có sự xuất hiện của Chân Thập Nương.

Nhưng, ngay từ đầu hắn đã không có cảm giác đó với Sở Hân Di.

Bây giờ nghĩ lại, Sở Hân Di ngày ấy, chỉ phù hợp tiêu chuẩn của thê tử trong lòng hắn mà thôi. Chỉ đơn giản là một thiếu niên trẻ hướng tới một viễn cảnh tốt đẹp với người con gái lý tưởng đầu tiên.

Cảm nhận từng nhịp đập của con tim Trầm Chung Khánh dưới bàn tay. Chân Thập Nương cảm thấy vùng ngực nghẹn lại bao lâu nay của mình dường như tan biến, cả người nhẹ nhõm hẳn.

Cảm thấy rõ ràng từng thay đổi của Chân Thập Nương, Trầm Chung Khánh cảm thấy vui hẳn lên, "Nàng chịu tin chưa?" hắn ghé sát vào tai Chân Thập Nương thầm thì.

"Ai bảo chàng nuông chiều nàng ta như thế!" Chân Thập Nương đánh hắn một cái.

Lần này, Sở Hân Di hại nàng suýt nữa thì mất mạng.

Hắn chỉ lạnh nhạt buông một câu "Không hi vọng xảy ra lần nữa" rồi đuổi đi.

Hắn có biết rằng khi nghe thấy câu này, lòng nàng như tan nát hay không.

Trầm Chung Khanh ngớ ra "...Ta đang làm mồi câu nội gián trong viện của mẫu thân nha." Hắn chớp mắt nhìn Chân Thập Nương, "Chẳng nhẽ Thập Nương của hắn đột nhiên bị ngốc?" đơn giản như thế mà cũng không nhận ra.

Hắn vẫn tưởng rằng nàng biết chứ.

Mặt Chân Thập Nương đỏ bừng.

Cũng đúng.

Sở Hân Di chưởng quản nội viện Tướng quân phủ. Đám người này muốn truyền tin ra ngoài thì phải lấy được lệnh bài từ chỗ nàng. Đợt vừa rồi bị Trầm Chung Khánh làm căng, đám người đó cũng không dám làm gì. Bây giờ thấy mình thất sủng, thì lại bắt đầu lục đục. Bây giờ án binh bất động , để tìm sơ hở từ chỗ lệnh bài trong tay Sở Hân Di, khiến đối phương lộ ra sơ hở.

Kế đơn giản như vậy, bình thường nàng chỉ cần nhìn là biết tỏng. Bây giờ lại.... lại.... Quả nhiên trí thông minh của nữ nhân đang yêu bằng không ha. Nàng mang tâm lý mặc định Trầm Chung Khánh thích Sở Hân Di, nhìn hắn bảo vệ, bao che cho Sở Hân Di, sao có thể phân biệt phải trái nữa chứ.

Lần này, nàng đúng là trách nhầm Trầm Chung Khánh rồi.

Mặt Chân Thập Nương đỏ tới tận mang tai.Trầm Chung Khánh kích động, cúi đầu hôn một cái.

Trong phòng thấp thoáng vang lên tiếng hít hở.

Tuy nhận lời ký thác của Thái Hậu, nhưng Vân Thanh Đạo Trưởng cũng rất thích Giản Văn, Giản Vũ. Hai đứa nhỏ rất có thiên phú, nhất là Giản Vũ ngang ngược nhưng rất rộng lượng. Là một kì tài luyện võ hiếm gặp, là người duy nhất Vân Thanh Đạo Trưởng gặp trong nhiều năm qua. Người muốn bái vào môn hạ của ông nhiều vô số kể. Nhưng có thể gặp được một kỳ tài có thể làm rạng danh y bát của ông đúng là rất khó. Vì thế ông thật lòng muốn nhận Giản Vũ làm đệ tử quan môn.

Thấy Trầm Chung Khánh quan tâm tới sức khỏe của Chân Thập Nương. Không muốn để ông mang bọn nhỏ đi. Đành lấy lùi làm tiến, hẹn mỗi năm đến tướng quân phủ ở mấy tháng chuyên dạy cho Giản Văn, Giản Võ. Đợi thêm vài năm rồi đón bọn nhỏ đi.

Chân Thập Nương vui ngoài sức tưởng tượng, bảo Giản Văn, Giản Vũ quỳ xuống bái sư.

Tâm trạng tốt, người cũng thèm ăn. Thấy nàng sai nha hoàn đi lấy cháo, Trầm Chung Khánh há hốc mồm. Mấy hôm nay, lần nào cũng là hắn ép nàng mới chịu ăn vài miếng cho có, bây giờ thì ăn hai bát rồi mà vẫn muốn lấy tiếp!

Mồm thèm nhưng bụng đã no, vừa bưng cháo lên, Chân Thập Nương ăn vài miễng thấy no căng không chứa nổi nữa. Nàng nhìn bát cháu cau có, Trầm Chung Khánh sợ nàng đột nhiên ăn nhiều quá không chịu nổi, cầm lên ăn hộ nàng, "....Tẹo nữa đói lại ăn tiếp."

Chân Thập Nương có thói quen không bỏ thừa đồ ăn, đang bực không biết xử lý thế nào.Thấy Trầm Chung Khánh không chê đồ thừa, cầm lên ăn hết, trong lòng ngọt ngào.

Ăn xong cơm, cả nhà bốn người thắp đèn lồng trong noãn sảnh đi bộ một vòng. Ban ngày bị dọa sợ, Giản Văn và Giản Vũ bám chặt theo đuôi Chân Thập Nương, nàng phá lệ cùng đưa bọn nhỏ về Bá Vương Cư với Trầm Chung Khánh, rồi kể truyện dỗ dành bọn nhỏ ngủ.

Vừa vào phòng, Trầm Chung Khánh vội vàng cởi giày cởi áo cho Chân Thập Nương rồi ôm lên giường, vừa xoa bóp chân cho nàng, vừa hỏi han "....sao nào, mệt rồi hả?" Chân Thập Nương đã lâu không vận động, người cứ uể oải, đầu ngón tay cũng không muốn động. Ngay cả bản vẽ cũng chả buồn động, phần lớn thời gian đều nằm lì trong phòng ngủ. Đột nhiên lại vận động nhiều như thế, Trầm Chung Khánh chỉ sợ nàng bị mệt, nhưng nhìn bọn nhỏ lưu luyến quấn lấy nàng hắn không nỡ làm nhi tử mất hứng.

Nhìn bàn tay to lớn vụng về cận thận như sợ làm mình đau của Trầm Chung Khánh, Lòng Chân Thập Nương ngọt như mật, ánh mắt si mê.

Tóc đen như mực, đôi mắt dài sáng long lanh như ngày nào, khuôn mặt gầy đường nét rõ ràng khiến trong phần khôi ngô tuấn tú lộ ra vẻ cương nghị sắc bén, ánh mắt dịu dàng, khuôn mặt uy nghiêm cố tỏ vẻ dịu dàng. Chân Thập Nương mải nhìn, nhìn đến tim đập loạn.

Nam nhân này bá đạo, cố chấp. Không phải là một người dịu dàng. Nhưng hắn lại vì nàng mà làm những chuyện dịu dàng, tại sao nàng lại ngu đến mức nghĩ rằng hắn không yêu mình chứ?

Nghĩ đến thời gian hai người chiến tranh lạnh. Xa cách, nửa đêm đột nhiên tỉnh nhìn thấy ánh mắt ưu buồn của Trầm Chung Khánh, Chân Thập Nương cảm thấy đau lòng.

Sức khỏe càng ngày càng kém, tự tay thiết lập một ván cờ, lại đau lòng vì sắp phải sinh ly tử biệt với nhi tử. Mấy ngày nay cả người chết lặng, chả hứng thú với cái gì. Ngày nào hắn cũng cố gắng hết sức dỗ nàng vui vẻ, nhưng vẫn phải chịu nàng giận cá chém thớt.

Sao hắn có thể chịu đựng được a~

Nhìn mặt gầy nhọn ra của Trầm Chung Khánh, mặt Chân Thập Nương hơi tái.

Liếc thấy Chân Thập Nương đang nhìn mình si mê, trong lòng Trầm Chung Khanh phơi phới.

Ánh mắt ấy hắn rất quen thuộc, khi trúng trạng nguyên khoác lụa đỏ, giành chiến thắng đưa tù binh về Ngọ Môn, có bao nhiêu người từng đổ xô ra đường, bao nhiêu nữ tử nhìn hắn bằng ánh mắt si mê ấy.

Nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn hắn như vậy.

Hóa ra không phải hắn kiểu nhìn này, mà là người nhìn hắn không đúng.

Trầm Chung Khánh chỉ cảm thấy ngọt ngào, ngọt hơn cả mật, mặt mày tươi như hoa.

Chân Thập Nương lúng túng, Trầm Chung Khánh cố nhịn không để cười ra tiếng, vừa ngẩng đầu nhìn mặt Chân Thập Nương thấy hơi tái, bị dọa: "Thập Nương, nàng sao thế?" buông chân nàng ra rồi ôm nàng vào lòng, "...không thoải mái chỗ nào à?" trán áp trán thử độ ấm, "Nhức đầu hả?" hắn biết mấy ngày nay nàng rất hay nhức đầu.

"...Tướng quân gầy rồi." tay Chân Thập Nương vuốt mặt hắn, buồn rầu.

Chân Thập Nương đau lòng vì hắn.

Trầm Chung Khánh ngơ ra, rồi cười lớn "....người ta còn bảo ta anh tuấn uy vũ đó." mặt dụi vào tay nàng, nhẹ giọng trêu chọc "Nữ nhân bên ngoài nhìn không chớp mắt luôn."

Chân Thập Nương vốn dĩ trong lòng còn tự trách, ngực khó chịu nghe xong bật cười "bảnh chọe!" vỗ vỗ mặt hắn.

Không khí buồn rầu thoáng cái tiêu tan.

Trầm Chung Khánh thở phào.

"Thập Nương..." Hắn mượn thế áp sát mặt nàng, "Sau này dù có chuyện gì, đừng nhịn trong lòng, nhất định phải nói ra." Lần lại hại bản thân đến nôn ra máu rồi.

Nhớ lại lúc ban ngày nàng nôn ra máu, trong lòng Trầm Chung Khánh nghẹn lại.

Chân Thập Nương nghĩ đến chuyện sinh hoạt của hai người không hòa hợp, mắt lại buồn xuống. (đang nghĩ trong sáng, mà cô nghĩ chi vậy hả Thập Nương) ( ̄ε(#) Σ a

"Thập Nương..." Trầm Chung Khánh gọi nàng nhẹ nhàng.

Tất xấu khó nói như vậy sao có thể mở mồm được chứ.

Mặt Chân Thập Nương nghẹn đến đỏ bừng.

Trầm Chung Khánh dùng cằm cọ mặt Chân Thập Nương "Thập Nương...."

Chân Thập Nương ngẩng đầu, "Thiếp... ờ... hình như bị chướng ngại tâm lý."
( ̄▽ ̄)╭╮( ̄▽ ̄)╭╮( ̄▽ ̄)╭╮( ̄▽ ̄)

Chương 266: Nổi lên

Edit+Beta: Hà Hin

Chướng ngại gì?

Trầm Chung Khánh không hiểu, ngừng động tác lại chớp mắt nhìn Chân Thập Nương.

Mặt Chân Thập Nương đỏ bừng.

Trong lòng muốn bỏ dở giữa chừng, nhưng nghĩ đến đây chính là trở ngại lớn nhất ảnh hưởng đến quan hệ phu thê của hai người, Chân Thập Nương lại quay người, ôm lấy cổ Trầm Chung Khánh thầm thì vào tai hắn.

Trầm Chung Khánh mắt trợn tròn, "...Sao nàng lại nghĩ đến mấy thứ linh tinh này?" kinh ngạc nhìn Chân Thập Nương.

Ai cũng bảo nam nhân háo sắc, thấy trong đầu người đẹp lại nghĩ đến mấy chuyện này. Đến tuổi này rồi hắn vẫn là lần đầu thấy trong đầu nữ nhân lại nghĩ tới mấy thứ này.

Biết này là tên này sẽ cười mình mà!

Chân Thập Nương quay người đi.

"Thập Nương, Thập Nương...." Thấy Chân Thập Nương mắt ngấn nước, Trầm Chung Khánh vội ôm lấy nàng, "Không phải thế.... chỉ là ta...." hắn giải thích hộ nàng, "Chắc chắn trước đây nàng nghĩ ta thích nàng ấy mới gặp chướng ngại." Vừa nói, mặt nghiêm chỉnh như lầm đại địch, "Nàng vừa khỏi bệnh, lại nôn ra máu. Cứ nghỉ ngơi điều dưỡng đi hãn, đợi bao giờ sắc khỏe ổn định hơn chúng ta lại thử. Nhất định sẽ có cách giải quyết mà."

Lời tâm tình chàng chàng thiếp thiếp lại dùng giọng điệu như lâm đại địch khiến Chân Thập Nương cảm thấy kỳ kỳ, tròn mắt nhìn Trầm Chung Khánh.

Trầm Chung khánh không nhịn được nữa, phì cười, cắn tai Chân Thập Nương, "...Thập Nương muốn thử ngay bây giờ?" giọng đê mê, nỉ non.

Ngay bây giờ?

Sức khỏe của nàng.... vừa ngẩng đấy thấy ý cười trong mắt Trầm Chung Khánh. Mới biết Trầm Chung Khánh vẫn luôn nghiêm chỉnh lại trêu nàng. Máu nóng nổi lên. "....Thử thì thử." Quay người nhào tới, cắn nhẹ vào tai hắn.

Trầm Chung Khánh trợn tròn, "Thập Nương, Thập Nương...." Đi bộ cũng mệt phờ người, sức khỏe của nàng bây giờ không thể chịu được, lý trí thì nghĩ vậy, nhưng hắn chưa bao giờ thấy Chân Thập Nương chủ động như thấy. Huyết dịch trong người sôi trào, "Thập Nương, Thập Nương! Sức khỏe của nàng không chịu được, ta.... ta..." giọng nói cũng trở nên dồn dập.

Cảm thấy người Trầm Chung Khánh cứng ngắc, Chân Thập Nương bị dọa sợ, xoay người nhìn lại, thấy mặt hắn đỏ bừng, bộ dạng không được thỏa mãn, ôm chăn cừơi sằng sặc.

Mãi mới áp chế được dục vọng, Trầm Chung Khánh bất mãn trừng Chân Thập Nương.

Tuy mắt trợn rất to, nhưng lại tràn đầy nhu tình, cưng chiều. Chả có tý uy nghiêm nào, cười càng khoái trá.

Trầm Chung Khánh lắc đầu bất lực,

Thu Cúc vào bẩm báo, "...Vinh Thăng cầu kiến tướng quân."

Hầu hạ Trầm Chung Khánh mặc áo khoác ra ngoài, Thu Cúc hầu hạ Chân Thập Nương rửa mặt. Đang lim dim chuẩn bị ngủ thì Trầm Chung Khánh mặt u ám đi vào. Cảm thấy không khí không bình thường, Chân Thập Nương mở mắt, "....Tướng quân về rồi."

"Ừm..." Trầm Chung Khánh đè nén ngồi xuống bên giường.

Sao thế?

Thấy mặt Trầm Chung Khánh không tốt, Chân Thập Nương khoác áo ngồi dậy, đang định nói thì Trầm Chung Khánh khoát tay đuổi nha hoàn ra ngoài, "....Bắt được rồi, là ma ma chăm sóc hoa cỏ ở Dưỡng Tâm Viện, Khương Tẩu. Đã khai hết rồi."

Khương tẩu?

Chân Thập Nương nhớ đến vị ma ma mặt đầy nếp nhăn, thật thà giản dị như đại tẩu hàng xóm. Hình như chưa bao giờ xuất hiện ở tiền viện Dưỡng Tâm Viện. Nếu nàng không đặc biệt chú ý đến người của Dưỡng Tâm Viện, biết rõ từng người trong danh sách. Chắc sẽ không nhớ được người này.

"Sao lại là bà ấy?" Buộc chặt nút buộc, Chân Thập Nương đón lấy tách trà Thu Cúc vừa bưng lên cho Trầm Chung Khánh.

"Bà ta vào phủ từ bảy năm trước. Chúng ta đều bị vẻ ngoài của bà ấy đánh lừa...." Hắn từng điều tra tất cả những người hầu bảy năm trước của Dưỡng Tâm Viện, bao gồm cả Tử Nguyệt. Vài nha hoàn, ma ma đều bị giám sát, lại bỏ qua lão ma ma Khương Tẩu vẫn luôn ngây người ở hậu hoa viên. Bộ dáng thật thà, chất phác, một chữ bẻ đôi không biết, "....Bà ta mới là kẻ đứng đậu. Đám người kia, ngay cả Bích Nguyệt cũng phải nghe lời bà ta. Hồi đó Bích Nguyệt bị bà ta diệt khẩu."

"Sao lại phát hiện ra bà ta?" Chân Thập Nương.

".... Gần đây đột nhiên bà ta thân thiết với đại nha hoàn Điền Tinh, mới lọt vào mắt mọi người." Trầm Chung Khánh uống trà, "Hôm nay bà ta lấy được lệnh bài thông qua Điền Tinh, muốn tặng nhà mẹ mấy chậu hoa. Vừa xuất phủ thì bị Vinh Thăng sai người trói chặn lại, phát hiện mật thư trong chậu hoa.

Như vậy tức là cách của Trầm Chung Khánh có hiệu quả!

Nhớ lại mình hiểu nhầm Trầm Chung Khánh, Chân Thập Nương lau mồ hôi, "...Đồng lõa là ai?" thân phận của Khương Tẩu không thể vào chính phòng, muốn mở cửa sổ hành lang, nhất định là người có thể vào phòng lão phu nhân.

Sắc mặt Trầm Chung Khánh xám xịt, hắn hít sâu một hơi, "Là Dương lam và Lý Thải Hương. Dương Lam tính kế dắt tiểu nha hoàn đi, Lý Thải Hương mở cửa sổ."

Quả nhiên là đám di nương.

Thảo nào hắn thất vọng thế, người cùng giường bên gối bao nhiêu năm lại là gián điệp, nếu là ai cũng sẽ thấy khó chịu.

Chân Thập Nương thở dài, nàng chủ động cầm tay Trầm Chung Khánh.

Trầm Chung Khánh ngẩng đầu nhìn nàng, mặt hơi tái, "....Khương Tẩu khai, bọn họ hại nàng mấy lần. Nàng vừa vào phủ Dương Lam từng bỏ độc vào cốc trà Nhàn tỷ kính nàng. Chỉ là nàng không uống nên mới tránh được." Trầm Chung Khánh vừa nói, trong lòng vừa sợ hãi, may mà hắn nghi ngờ đám di nương từ lâu, cũng cẩn thận hơn với Nhàn tỷ nhắc nhở Chân Thập Nương. Không thì.... Trầm Chung Khánh không dám nghĩ tiếp. "Bỏ độc vào trong cốc Nhàn tỷ kính nàng. Thấy nàng không uống, sốt ruột nên mới tìm cách mạnh mẽ hơn. Mở cửa sổ cũng không phải muốn nàng nhiễm lạnh." Dương Lam và Lý Thải Hương không ngờ. Chỉ một cơn gió cũng có thể khiến Chân Thập Nương mất mạng.

"Vậy bọn họ muốn làm gì?" Chân Thập Nương ngồi thẳng lên.

"Muốn ám sát nàng, tuy Khương Tẩu rất giỏi ám tiễn. Nhưng thân phận của bà ta quá thấp. Không thể tiếp cận nàng, cửa sổ đúng giữa lưng nàng. Mở cửa sổ, Khương Tẩu có thể hạ thủ từ bên ngoài. Chẳng qua Thu Cúc, và Đông Cúc vẫn luôn đứng sau nàng, chắn tầm mắt của bà ta. Kết quả đám người Dương Lam chưa kịp tìm cơ hội dẫn hai người bọn họ đi thì nãng đã ngất rồi...."

Nguy hiểm quá.

Chân Thập Nương toát mồ hôi hột. (toát mồ hôi: ẩn dụ lo lắng, sợ hãi)

Dương Lam và Lý Thải Hương không thể giữ lại nữa!

Ngày đầu vào phủ, nằng đắn đo không biết nên xử lý đám di nương không, có cần động thủ loại trừ bọn họ giúp Giản Văn, Giản Vũ không? Qua một thời gian quan sát, thấy bọn họ tuy tâm cơ thâm trần, nhưng cũng không ác độc tàn nhẫn, dã tâm bừng bừng như Sở Hân Di. Chắc chắn không dám có ý nghĩ không an phận với Giản Văn, Giản Vũ; mình cũng chả sống được bao lâu nữa, cũng không nhất thiết phải gây khó dễ với các nàng. Giữ lại để sau này khi nàng chết bọn họ còn có thế kiềm chế được "mẹ kế" của Giản Văn, Giản Vũ. Để các nàng đấu đá long trời lở đất, Giản Văn Giản Vũ mới được bình yên. Nàng cũng đỡ tốn công tốn sức đi giải quyết bọn họ. Như vậy sau này "mẹ kế" của Giản Văn, Giản Vũ vừa vào cửa đã độc hưởng chuyên sủng đã đành, lại còn bỏ toàn bộ tinh thần để mê hoạch Trầm Chung Khánh và đối phó bọn nhỏ. Dốc lòng tạo người, hết lòng trừ khử Giản Văn, Giản Vũ.

Nếu như thế thật, thì nàng thành tự mình hại mình rồi.

Chính vì thế, ban đầu nàng định trước khi chết sẽ xử lý Sở Hân Di, những người khác thì giữ lại. Sau đó hiểu nhầm Trầm Chung Khánh thích Sở Hân Di, thật lòng không muốn hắn đau lòng mới quyết định dứt khoát giữ lại tất cả, nhịn đau thiết kế đưa nhi tử đi.

Lại không thể ngờ, nàng tha cho họ nhưng họ lại không chịu tha cho mình.

Vậy thì không thể trách nàng nữa rồi.

Nghĩ tới đây, Chân Thập Nương đang định mở mồm, nghĩ tới dù sao Dương Lam cũng là thân nương của Nhàn tỷ, bèn nhịn xuống, hỏi: "....Tướng quân định thế nào?"

Nghĩ tới Nhàn tỷ, Trầm Chung Khánh cảm thấy đau khổ.

"Ta đã sai người để mắt tới họ rồi." Hắn thở dài, "Muộn rồi, ngày mai sẽ đưa tới Dưỡng Tâm Viên đối chất với nàng và lão phu nhân."

Đối chất?

Chân Thập Nương ngẩn ngơ.

Trầm Chung Khánh giải thích, "Để chính bọn họ kể loại chuyện bảy năm trước với lão phu nhân, lão phu nhân sẽ tin." Cho dù thế nào, hắn vẫn hi vọng lão phu nhân có thể gỡ bỏ khúc mắc, rồi có thể ngậm kẹo đùa cháu hưởng thụ niềm vui tuổi già.

Bảy năm trước?

Chân Thập Nương mờ mịt.

Bảy năm trước nàng chả biết gì hết a, đối chất kiểu gì hả trời?

"....Năm đó tại ta trách nhầm nàng." Trầm Chung Khánh hổ thẹn, "Bát cháo tổ yến nàng đưa Lý Thải Hương là thật lòng cho nàng ta dưỡng thai. Là Lý Thải Hương chịu sai sử của Khương Tẩu tự mình uống thuốc sẩy thai hãm hại nàng." Ban đầu khi Lý Thải Hương sẩy thai, hắn cảm thấy tuy Chân Thập Nương ngang ngược, nhưng không đến mức ngu. Hại con của hắn một cách công khai trắng trợn, biết nàng là một người kiêu ngạo nên hắn cũng từng điều tra kỹ.

Để đại phu kiểm tra tất cả đồ ăn của Lý Thải Hương ngày hôm đó, chỉ có bát cháo tổ yến là bị hạ dược, lại hỏi tất cả những người có mặt lúc đó ngay cả Lý Hải Hương, Tử Nguyệt. Nghe nói Lý Thải Hương có tin vui, sáng sớm mọi người đã tới chúc mừng, chỉ có Chân Thập Nương là không tới. Phân phó Hỉ Thước mang tới một bát cháo tổ yến để bồi bổ. Lý Thải Hương uống luôn lúc đó..... mà bát cháo kia chỉ có Chân Thập Nương, Lý Thải Hương và Hỉ Thước động vào.

Lúc đó không ai có thể ngờ rằng Lý Thải Hương vì mất con mà không thiết sống lại nhẫn tâm giết đi cốt nhục của chính mình chứ!

Hung thủ tất nhiên sẽ là Chân Thập Nương của bảy năm trước rồi!

Bản thân không có vấn đề thì người khác cũng chẳng hãm hại được, chính vì mâu thuẫn giữ họ quá lớn nên mới bị kẻ khác tính kế ly gián, "...Tại sao chàng nguyện tin tất cả mọi người cũng không chịu tin thiếp!" Khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội ấy chất vấn hắn lúc bảy năm trước hiện lên trong đầu, Trầm Chung Khánh vô cùng hổ thẹn.

Nếu, năm đó, hắn có thể tin tưởng nàng như bây giờ, thì nàng đã không phải rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay.

Chân Thập Nương thổn thức không ngớt, chẳng trách lại bị kẻ khác ly gián thành công. Chủ nhân của cơ thể này cũng ngốc thật, đây chẳng khác nào bị kẻ khác kề dao trên cổ vẫn nằm im.

Thấy mặt Trầm Chung Khánh hơi tái, biết trong lòng hắn đang buồn, liền an ủi, "Mọi chuyện đã qua rồi, tướng quân đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ thôi."

Nhìn ánh mắt dịu dàng của Chân Thập Nương. Không biết tại sao, trong lòng Trầm Chung Khánh cũng đỡ hơn, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc Chân Thập Nương, "...Nàng nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai còn phải đối chất với lão phu nhân, phải vất vả một trận,"

Trong lòng Chân Thập Nương thầm suy tính.

Đối chất chuyện bảy năm trước?

Bên cạnh nàng không có ai biết rốt cuộc bảy năm trước xảy ra chuyện gì, ngày mai, sẽ không bị lộ tẩy chứ?

Cũng không biết bây giờ tới Ngô Đồng Trấn đón Hỉ Thước còn kịp không?

Đuổi Đông Cúc hầu hạ Trầm Chung Khánh rửa mặt, phu thê hai người vừa tắt đèn nghỉ ngơi.

Bên ngoài viện vang lên tiếng gõ tiệng bộp bộp bộp.

"....Tướng quân, phu nhân! Không hay rồi, không hay rồi. Đại di nương và nhị di nương tự sát rồi!"


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật