BẢN GHI CHÉP CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC Ở TRIỀU THANH

BỆNH DỊCH



  Tô Bồi Thịnh quỳ mọp trên đất, nước mắt ràn rụa nói: "Phúc tấn là thật ạ, gia ngài ấy thực sự bị nhiễm bệnh dịch."

"Mấy ngày trước gia còn rất tốt mà, sao tự dưng lại bị nhiễm bệnh?" Điềm Nhi siết chặt lòng bàn tay, vẻ mặt không thể nào tin được.

"Tối hôm qua, Thái tử gia đột nhiên phát sốt, gia chúng ta đi thăm, không ngờ trở về chỉ mới hai canh giờ, sắc mặt liền không tốt, nửa đêm bắt đầu đau đầu phát sốt, mà đến bây giờ..." hắn nghẹn ngào im lặng một lúc, đoạn kêu khóc nói: "Đã co giật ngất lịm đi rồi, phúc tấn a ngài mau đi xem một chút đi!"

Không để ý tới hai chân đã như tê liệt, Điềm Nhi hít một hơi thật sâu, lớn tiếng quát: "Khóc cái gì gia là cát nhân thiên tướng, tất nhiên sẽ không có việc gì, bây giờ ngươi lập tức dẫn đường, đi..." Dứt lời, cũng không màng mình có mang giày hay không, cứ như vậy chạy thẳng ra ngoài.

Hai khắc sau, họ đã đi tới một căn lều trại ở phía nam, cách từ rất xa đã nhìn thấy nơi này mũi đao san sát, có mấy trăm thị vệ canh giữ chặt chẽ bao vây xung quanh.

Lúc này Điềm Nhi trong lòng nóng như lửa đốt, không chút nghĩ ngợi muốn đi vào trong, ai ngờ lại bị người ngăn lại.

"Nô tài không có mắt, đây là Ung thân vương phúc tấn, ngươi dám cản đường?" Tô Bồi Thịnh như con sói bị chọc điên, bước lên liền đá mạnh một cước vào đầu gối thủ vệ kia.

"Không có thánh chỉ của Hoàng thượng, bất luận kẻ nào cũng không được xông vào." Thủ vệ kia, mắt cũng không hề chớp, nói.

Điềm Nhi cắn chặt răng, ép chính mình tỉnh táo lại, xoay người hỏi Tô Bồi Thịnh: "Ngươi có biết lúc này thánh giá ở đâu không?"

Tô Bồi Thịnh lau mắt một cái, gật đầu thật mạnh.

Lại mất thêm chút thời gian, bọn họ rốt cuộc đã đi tới trước một cái lều to màu vàng. Nơi này thủ vệ càng canh chừng nghiêm mật hơn, đám ngự tiền thị vệ mặc hoàng mã quái*, trong tay cầm trường thương, thân hình uy vũ, ánh mắt ẩn hiện sát ý.

(* hoàng mã quái: quan phục thời Thanh)

Lòng nóng như lửa chờ bên ngoài một lát, rốt cuộc mới có người ra thông truyền, Khang Hy tuyên nàng yết kiến. Điềm Nhi không chút do dự bước vào, liền thấy trong lều lớn màu vàng bao quanh, có rất nhiều người đang đứng, mà duy nhất đang ngồi chính là thiên hạ chí tôn, hoàng đế Khang Hy.

"Con dâu Nữu Hỗ Lộc thị tham kiến Hoàng a mã, Hoàng a mã vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Ừ." Khang Hy khẽ gật đầu, ngược lại không gọi đứng dậy, chỉ hỏi: "Chuyện của lão Tứ, ngươi cũng đã biết rồi?"

Điềm Nhi gật đầu mạnh một cái, nhìn thẳng vào hai mắt Khang Hy, trực tiếp nói: "Con dâu muốn vào lều hầu hạ, thỉnh Hoàng a mã cho phép." Lời này vừa nói ra, cả lều trướng đều im phăng phắc.

Đại a ca Dận Thì, Ngũ a ca Dận Kỳ, Bát a ca Dận Tự, cùng tất cả mọi người không khỏi dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nữ tử quỳ trên mặt đất kia. Trông nàng tóc mai tán loạn, ăn mặc không đồng đều, toàn thân không hề có chút nào là khí khái đoan trang của một Phúc tấn Thân vương, ngược lại có vẻ vô cùng chật vật, thậm chí, ngay cả giày cũng không mang, đôi vớ trắng trên hai chân, đã dính đầy bùn đất, thậm chí mơ hồ còn rỉ ra vết máu loang lổ.

Nhưng trông bộ dạng thê thảm như vậy, lại không có một ai cười nhạo nàng. Vì lời nàng nói, nàng nguyện ý vào lều hầu hạ, không có một tia miễn cưỡng, không có một chút do dự, chỉ có đầy ngập lo lắng sốt ruột và khẩn cầu tha thiết.

Khang Hy chợt đứng bật dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng: "Nữu Hỗ Lộc thị ngươi cũng đã biết, chứng bệnh dịch này dễ lây bệnh nhất, người bên cạnh, mười người có chín người sẽ dính vào, ngươi, không sợ sao?"

Sợ, tại sao phải sợ? Điềm Nhi bình tĩnh nói: "Chàng sống con sống, chàng chết con chết."

Thật là một nữ tử trung trinh như một!

Giờ phút này, tất cả nam nhân trong lều, trong lòng cũng không khỏi run bắn lên, vừa cảm động nữ tử cương liệt này, vừa thầm nghĩ, nếu lúc này người bị nhiễm bệnh là mình, liệu sẽ có một nữ nhân nào nguyện ý đồng sinh cộng tử cùng mình chăng.

"Chỉ có một chuyện," đúng lúc này, Điềm Nhi mở miệng nói: "Tứ gia cùng con dâu có một đứa con trai, tên là Hoằng Đán, con trẻ còn non nớt lại ngây thơ không biết gì. Nếu lần này... không thể quay lại, xin Hoàng thượng hãy xem nó là huyết mạch duy nhất của Tứ gia, mà bảo hộ thằng bé lớn lên. Con dâu xin dập đầu tạ ơn Hoàng a mã!"

Nặng nề dập đầu một cái, Điềm Nhi cũng không quan tâm có được cho phép đứng dậy hay không, cứ như vậy mà đi cũng không quay đầu lại. Bởi vì đi gấp gáp, mơ hồ dường như còn đụng phải một người.

Sau khi Điềm Nhi đi rồi, toàn bộ lều vua vẫn lặng ngắt như tờ, mãi đến khi Khang Hy lên tiếng nói: "Hảo, hảo, hảo, không hổ là con dâu nhà Ái Tân Giác La chúng ta."

Đại a ca Dận Thì gật đầu một cái, sau đó bước lên trước khuyên nhủ: "Hoàng a mã, chứng bệnh dịch này cực hung mãnh khó dò, mà lần này xảy ra lại cổ quái như vậy, nhi thần cung thỉnh Hoàng a mã lập tức trở về hành cung, thánh thể mới là quan trọng nhất." nói xong liền hai chân khuỵu, quỳ mạnh xuống.

Bát a ca Dận Tự cũng nói: "Hoàng a mã, nhi thần nguyện ý ở lại chiếu cố Thái tử, Tứ ca và Thập Ngũ Đệ đệ."

"Thỉnh Hoàng thượng lên đường hồi cung." Thoáng chốc, mọi người trong lều đều rào rào quỳ xuống.

Khang Hy đế sắc mặt cực kém, lần này, ông có ba con trai dính vào bệnh dịch, đặc biệt là Thái tử, từ nhỏ ông đã bồi dưỡng hắn lớn lên, dành rất nhiều hy vọng. Cho dù những năm gần đây, hai cha con họ có ẩn hiện xa cách câu nệ, quan hệ không thân thiết bằng trước kia, nhưng tự đáy lòng, Khang Hy vẫn rất coi trọng hắn.

Nặng nề nhắm mắt lại, ngay sau đó, Khang Hy lại đột nhiên hỏi: "Trẫm nhớ rõ phủ Thái tử cũng có một trắc phúc tấn theo tới cùng, tại sao đến bây giờ cũng không thấy bóng dáng nàng ta?"

Đang nói, đại thái giám Trương Đức Toàn liền bước chân vội vã từ bên ngoài đi vào: "Hoàng thượng, Thái tử trắc phúc tấn Lý Giai thị, sáng sớm hôm nay bị trật hong, bây giờ không thể ngồi dậy được ạ."

Khang Hy nghe vậy, sắc mặt chợt sa sầm. Sớm không bị, muộn không bị, cố tình bị thương vào lúc này. Là người ai cũng đều rõ, đây bất quá là kiếm cớ thoái thác mà thôi.

Khang Hy tức giận run cả người, liền thấy ông cười lạnh lùng, lúc vừa muốn bắt đầu nói gì đó. Bên dưới đã có một người quỳ lết tới, dập đầu nói: "Hoàng tổ phụ, tôn nhi nguyện ý hầu bệnh a mã."

Người mang dáng vẻ thiếu niên này, chính là con ruột của Thái tử và Lý Giai thị, Hoằng Tích. Lúc này trong lòng hắn cũng run sợ, vừa hận mẫu thân tham sống sợ chết, vừa sợ Khang Hy vì thế sẽ chán ghét con trai của bà cũng là chính mình. Rơi vào đường cùng cũng không còn màng được cái gì khác, hắn chỉ có thể cứng rắn nói như vậy.

Đại a ca Dận Thì đầu cúi gằm, khóe miệng giương lên tia cười lạnh, giữa hai lông mày hiện vẻ hưng phấn không che dấu được. Nếu lần này, Thái tử cùng lão Tứ, đều chết hết... Nghĩ đến đây hắn không thể không kín đáo mà véo mình một cái, bằng không nhất định sẽ bật cười không kiềm được.

So với Đại a ca trong ngoài không đồng nhất, Dận Tự ngược lại vẻ mặt hoàn toàn lo lắng trùng trùng, liền nghe hắn nói: "Hoằng Tích chất nhi, con hãy bớt lo lắng. Thái tử còn có thái y, đám cung nhân hầu hạ, không thiếu đi một mình con đâu, lại nói thân thể con xưa nay yếu ớt, vẫn không nên đi thì hơn."

"Không! Phụ thân đổ bệnh, thân làm nhi tử há có thể không hầu hạ bên giường." Hoằng Tích vừa khóc vừa nói, bộ dạng hận không thể lấy thân mình ra thế chỗ.

Ánh mắt Khang Hy thật sâu dừng lại trên người hắn một lát, rồi sau đó lại đem tầm mắt dừng trên người Đại a ca, Ngũ a ca, Bát a ca. Có lẽ ánh mắt của ông rất có lực uy hiếp, trong lúc nhất thời, không người nào dám đón lại ánh mắt đó, tất cả đều đem đầu đặt ở trước ngực.

"Thế thì sáng sớm ngày mai, liền khởi giá hồi cung, Thái tử cũng theo về cùng trẫm, cách xa một chút cũng không sao, về phần lão Tứ và Lão Thập Ngũ." Khang Hy nói: "Trước hết lưu lại nơi này chữa bệnh, đợi sau khi lành bệnh rồi quay về."

"Hoàng a mã, không thể a, Thái tử..."

"Đủ rồi!" Không đợi Đại a ca nói hết lời, lông mày của Khang Hy dựng thẳng, lớn tiếng trách mắng: "Dận Thì ngươi dám nghi ngờ quyết định của trẫm ư!"

"Nhi thần không dám, nhi thần không dám."

Uy nghiêm của Khang Hy, không một ai dám mạo phạm.

Đương lúc người người trong lều vua đều đang kinh hồn bạt vía, sợ thiên uy lan đến gần mình, thì lúc này Điềm Nhi đã một lần nữa đi tới trước lều ở phía nam.

"Hai người các ngươi không cần đi vào." Điềm Nhi nói với Truy Nguyệt, Thu Lăng sau lưng.

"Phúc tấn..." Hai người đồng thời khẽ kêu một tiếng.

"Được rồi, không cần nhiều lời, hai người các ngươi hãy về trước đi, nếu có cơ hội thì tự quay về hành cung đi."

"Không! Nô tỳ nguyện ý đi theo chủ tử." Ai ngờ, Truy Nguyệt phịch một tiếng liền quỳ xuống, níu lấy góc váy Điềm Nhi nói: "Xin chủ tử hãy cho nô tỳ một cơ hội."

Điềm Nhi lẳng lặng nhìn nàng, trên dung mạo bình thường của Truy Nguyệt toát ra một loại kiên định.

"Được!"

Thu Lăng nhìn ba người họ lướt qua đám vệ binh, xốc màn lều đi vào, miệng mở rồi mở, bước chân rốt cuộc lại không hoạt động, không phải ai cũng có dũng khí lấy mạng mình đánh cuộc vào tương lai.

Sau khi Điềm Nhi vào lều, ngay tức khắc, một mùi hương nồng nặc mùi thuốc đông y cùng mùi tanh hôi gay mũi xông thẳng vào mặt.

Liền thấy một tấm bình phong tám mảnh bằng gỗ tử đàn dựng ở đó, thỉnh thoảng có vài cung nữ miệng bịt vải ướt, tay bưng chén thuốc, chậu đồng đi tới lui.

Đó là Dận Chân thật sao?

Điềm Nhi trợn to hai mắt, không thể tin nhìn người nằm trên giường kia, gương mặt vàng vọt gầy sọp, xương gò má lộ ra thật cao, bộ dạng mỏng manh như tơ nhện kia, thật sự là trượng phu của nàng, thật sự chính là Ung thân vương Dận Chân đỉnh thiên lập địa, coi như bất cứ chuyện gì cũng sẽ không làm cho hắn dao động nửa phần đó ư?

Không ——— Không thể nào!

Điềm Nhi như một con báo mẹ bị kinh hoảng, phốc một cái bổ nhào bên giường hắn, cầm thật chặt bàn tay gầy chỉ còn lại đầu khớp xương.

"Dận Chân, Dận Chân, chàng mở mắt ra đi, chàng mở mắt ra nhìn thiếp một cái a, thiếp là Điềm Nhi a, thiếp ở đây rồi, Dận Chân... Dận Chân... Dận Chân... hu hu hu..."

Có lẽ do nghe thấy tiếng khóc đầy đau thương này, Dận Chân chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt vô cùng đục ngầu kia khẽ lóe lên một chút ánh sáng, giọng khàn khàn lên tiếng: "Nàng, nàng đến đây làm gì."

"Làm gì là làm gì a, chàng tên ngốc này, ngu ngốc, đại ngốc, tại sao lại để mình thành như vậy a, không phải chàng là lợi hại nhất sao... Hu hu... Dận Chân! Dận Chân, chàng sẽ không sao đâu, tuyệt đối không." Nàng vừa khóc vừa từ từ cúi người xuống, tại bờ môi đầy mùi khác thường kia, nhẹ nhàng hôn xuống, nàng nức nở nói: "Đừng sợ, thiếp sẽ luôn luôn, luôn luôn ở bên cạnh chàng."

Khóe mắt Dận Chân, có hơi ươn ướt.

  "Các ông thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc bệnh tình của gia thế nào?" Điềm Nhi dựng thẳng lông mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh diễm lộ vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có.


Hai thái y đứng bên dưới không tự chủ liếc nhìn nhau.

Điềm Nhi liền nhìn một người trong đó nói: "Hứa thái y, ông cũng coi như là người quen của phủ Ung vương chúng ta, ông mau nói cho ta biết, bệnh tình của gia rốt cuộc đã đến tình trạng nào?"

Lần này, ở trong lều phụ trách chăm sóc Dận Chân ngoài Điềm Nhi ra, còn có bốn cung nữ, bốn tiểu thái giám đến từ hành cung, cùng với hai vị thái y Hứa, Vương đứng trước mặt này.

Từ lúc bế Tám Cân, là Hứa thái y một tay chăm sóc thân thể thằng bé, cho nên Điềm Nhi rất tin tưởng vị lão giả này.

Hứa thái y vuốt chòm râu hoa râm của mình, trầm ngâm rồi nói: "Khởi bẩm phúc tấn, cái gọi là bệnh dịch kỳ thật chính là loại bệnh mùa hè đột phát dữ dội nặng hơn, có tính lây nhiễm rất mạnh, thực tại khó mà phòng bị. Về phần, bệnh tình của Tứ gia..." lão cẩn thận nhìn Điềm Nhi một cái, cắn chặt răng nói: "Rất trầm trọng, có nguy cơ sẽ không qua khỏi".

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc nghe được câu "không qua khỏi" này, trái tim Điềm Nhi vẫn co thắt mạnh lại. Sắc mặt trắng bệch, nàng nói: "Nếu như thế, hai vị thái y có diệu thủ gì mới có thể giải được nguy hiểm này của Tứ gia?"

Hai vị thái y Hứa, Vương đều trầm mặc.

Điềm Nhi thấy vậy, trong lòng vừa lo lắng vừa tức giận, mạng sống của Dận Chân hiện tại nằm trong tay hai người họ, nếu ngay cả bọn họ đều bảo trì trầm mặc, chẳng phải là nói, Dận Chân đang chờ chết sao?

"Hứa thái y, Vương thái y, ta sẽ nói thẳng, bây giờ chúng ta là châu chấu buộc trên một sợi dây thừng. Nếu Tứ gia tốt đẹp, thì chúng ta cũng tốt, nếu Tứ gia không xong..." Điềm Nhi dùng giọng điệu cay nghiệt trước nay chưa từng có: "Chúng ta một người cũng không thoát được."

Ý uy hiếp đầy trong lời nói.

Hai vị thái y nghe vậy, trên mặt đều cười khổ, liền thấy vị họ Vương tầm tuổi trung niên dáng người cao gầy kia tiến lên một bước, chắp tay nói: "Thần tất nhiên sẽ toàn lực thi cứu... Có điều, bệnh tình Tứ gia lần này đã nghiêm trọng đến mức không thuốc nào cứu được... Phúc tấn, ngài là người bên gối Tứ gia, hẳn chăm sóc chu đáo cẩn thận không ai bằng, hơn nữa đối với tinh thần Vương gia cũng có thể cổ vũ rất lớn, chỉ cần có thể trong vòng mười ngày này, làm cho ngài ấy không còn nôn ra nước vàng nữa, nói không chừng, sẽ có hy vọng."

Nói vậy cũng có khác nào là không nói chứ!! Trong lòng Điềm Nhi thầm oán hận hai người này vô dụng, nhưng cũng biết, bọn họ thật sự đã không còn cách nào khác, đành phất phất tay, để bọn họ đi nghiên cứu cách chữa trị.

Vì thế trong những ngày tiếp theo, Điềm Nhi dùng toàn bộ tinh thần chăm sóc Dận Chân, vô luận là rửa mặt lau người hay là đút canh mớm thuốc, toàn bộ đều không mượn tay người khác.

Nhưng liên tục ba ngày trôi qua, bệnh tình của Dận Chân vẫn lặp đi lặp lại, không thấy chút chuyển biến tốt. Thời gian hắn hôn mê càng ngày càng nhiều, chỉ thỉnh thoảng có tỉnh lại một chút, cũng không thể nhận thức được ai.

Trong lòng Điềm Nhi tưởng như lục phủ ngũ tạng đều bốc cháy, cảm giác nhìn người yêu thương bước từng bước một đến cái chết, quả thực gần như bức nàng đến nổi điên.

"Phúc tấn, thuốc của hôm nay đây ạ." Miệng mũi bịt vải trắng, Truy Nguyệt cẩn thận bưng chén thuốc đi vào. Điềm Nhi buông hai tay đang xoa bóp người cho Dận Chân, xoay người nhận lấy, dùng thìa bạc quấy nhẹ, xác nhận nhiệt độ vừa phải, Điềm Nhi mới kêu người nâng nam nhân trên giường dậy.

"Dận Chân, Dận Chân, chàng dậy uống thuốc đi nào." Nàng nhẹ giọng gọi.

Trên gương mặt khô gầy của nam nhân không có một chút ý nào là thanh tỉnh. Trong lòng Điềm Nhi đau xót, không còn cách nào, đành phải kêu người mạnh mẽ cạy miệng hắn ra, đổ thuốc vào. Lúc uống thuốc thì vất vả, nhưng lúc nôn thuốc ra lại cực dễ dàng. Nhìn Dận Chân hai mắt vẫn nhắm nghiềm, trong vô tri vô giác miệng không ngừng nôn mửa, Điềm Nhi gấp đến mức nước mắt tí tách lăn dài.

Vô luận uống vào bao nhiêu thuốc, hắn đều nôn ra, nếu cứ tiếp tục như vậy, bệnh tình sẽ không thể chuyển biến tốt được. Điềm Nhi càng ngày càng khảm sâu trong tuyệt vọng, thời gian vẫn lẳng lặng trôi qua, trong nháy mắt đã là bảy ngày sau.

Một ngày nọ, sau giờ ngọ.

Điềm Nhi vừa lau chùi xong uế vật phun trên người Dận Chân, bên ngoài liền có người đến báo. Trong lòng nàng kinh ngạc, nơi này đã hoàn toàn bị cô lập, liệu có ai còn muốn gặp nàng chứ.

Người đến cũng là một tên thái giám, Điềm Nhi không tiện đi ra ngoài, chỉ nói chuyện với hắn qua tấm màn.

"Cái gì? Ngươi nói Thập Ngũ a ca ngài ấy..." gắt gao bụm chặt miệng, khuôn mặt nhỏ tiều tụy tái nhợt của nàng không còn một tia huyết sắc.

Lại nghe người bên ngoài, dùng tiếng the thé đặc hữu của cung nhân khóc nói: "Ô ô... nửa đêm hôm qua đột nhiên cả người Thập Ngũ a ca co giật, đến sáng nay gà gáy... đã không qua khỏi."

Điềm Nhi nghe xong hai chân bất chợt mềm nhũn, cứ như vậy mà ngã nhào trên đất.

Sau khi đến bãi săn Mộc Lan, nàng từng nhìn thấy Thập Ngũ a ca từ xa, đó là một thiếu niên bộ dạng cực tốt, bên khóe miệng luôn mang theo nụ cười thân thiết. Nhưng nay, rốt cuộc nụ cười đó cũng không còn thấy được nữa, người đã thành một khối thi thể lạnh băng, nghe nói năm sau Hoàng thượng sẽ chỉ hôn đích phúc tấn cho hắn, nhưng cứ như vậy mà, như vậy mà...

Nỗi thương đau chua xót trong lòng Điềm Nhi quả thực không thể nói nên lời, vừa bi thương cho cái chết của Thập Ngũ a ca, nhưng nhiều hơn là lo lắng cho Dận Chân, liệu có phải ngay sau đó sẽ đến phiên hắn hay không.

Suy nghĩ đó liều mạng đánh thẳng vào phòng tuyến trong lòng Điềm Nhi, khiến trong lòng nàng vốn đã rã rời tan tác, lại càng tiến gần đến bờ vực sụp đổ.

Tin Thập Ngũ a ca qua đời, khiến trong lều đều hoàn toàn yên tĩnh. Chúng hạ nhân dùng ánh mắt thấp thỏm lo âu nhìn Điềm Nhi ngã ngồi thừ người ở đó, thậm chí có vài cung nữ cúi đầu khóc nấc lên, dường như đã dự cảm được vận mệnh tuyệt vọng của mình.

Tuyệt đối không thể cứ tiếp tục như vậy được!! Điềm Nhi cắn chặt răng, không buồn lau đi nước mắt trên mặt. Nàng đứng lên, hít sâu một hơi, nói với Truy Nguyệt: "Đi mời hai vị thái y đến đây!"

Một lát sau, hai vị thái y Hứa – Vương xuất hiện, Điềm Nhi thanh âm bình tĩnh nói chuyện của Thập Ngũ a ca. Sau khi nghe được tin này, biểu tình của hai vị thái y lại bất đồng.

Vương thái y trên mặt là kinh hoảng, mơ hồ mang theo chút tuyệt vọng. Mà Hứa thái y vẻ mặt lại 'quả là như thế', mơ hồ như mang theo tia tiếc nuối.

"Ta muốn hai ông phải đưa ra một phương pháp chân chính hữu dụng." Điềm Nhi gần như cắn răng nghiến lợi nói: "Hiện tại, lập tức, ngay lập tức!!!"

Hai thái y nghe vậy liền run rẩy, nếu có biện pháp bọn họ đã dùng từ lâu rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ?

Điềm Nhi cũng đã chó cùng rứt giậu rồi, chỉ thấy nàng Choang~ một cái, ném mạnh chén thuốc bên cạnh xuống đất, răng rắc một tiếng, rơi thành vô số mảnh nhỏ, nàng cúi đầu, chậm rãi nhặt lên một mảnh lớn nhất trong đó, sau đó đem nó dí lên cổ Vương thái y, nhấn một cái liền có vệt máu chảy ra.

Trong đôi mắt Điềm Nhi mang theo tia liều lĩnh cuồng loạn, một lần nữa lập lại: "Hoặc là đưa ra phương pháp cứu Vương gia, hoặc là, hai người các ông liền chết trước cho ta."

"Phúc tấn bớt giận, phúc tấn bớt giận!" Vương thái y hoảng sợ mặt mũi trắng bệch, không dám nhúc nhích, nói: "Tại hạ, tại hạ có một cách có lẽ có thể cứu được Vương gia."

"Nói mau!"

Vương thái y sắp xếp lại ngôn từ, sau một hồi khá lâu, mới mở miệng nói: "Thân thể con người vô cùng huyền diệu, từ lúc sinh ra đã mang trong cơ thể một luồng sinh khí, sinh khí mạnh, thì người sẽ khỏe mạnh; sinh khí yếu, thì người yếu nhược. Nếu sinh khí đứt đoạn, là sẽ chết không thể nghi ngờ. Thần nói biện pháp này chính là dùng kim đâm vào huyệt, kích khởi luồng sinh khí trong cơ thể, sinh khí mạnh lên, vậy khí bệnh kia tự sẽ thối lui."

Điềm Nhi nghe xong, liền cảm thấy lời này cũng có vài phần đạo lý, không khỏi vui mừng quá đỗi. "Vậy xin thái y lập tức thi châm." Buông mảnh vỡ trong tay, nàng khẩn cấp nói.

Chờ đợi càng khiến nàng thêm tuyệt vọng, nàng muốn phải là hành động xác thực, bởi vì Dận Chân đã không còn lại bao nhiêu thời gian!

"Nhưng cách này có hai khó khăn..." Vương thái y có chút ấp a ấp úng nói: "Một là, nếu thi châm thành công, tuy cứu được người về cũng sẽ hao tổn tuổi thọ. Hai là, lúc tiến hành phương pháp này, cực kỳ nguy hiểm, không cẩn thận dù chỉ mảy may một chút, người bệnh sẽ lập tức mất mạng, vả lại từ lúc hành nghề y tới nay, thần vẫn chưa thử qua, cho nên, xác xuất thành công..."

Phảng phất như một chậu nước lạnh úp trên đầu, Điềm Nhi cắn môi hỏi: "Ông nắm chắc được bao nhiêu phần?"

"Một phần, không, hai phần..."

"Phúc tấn không thể a!" Vương thái y vừa dứt lời, Hứa thái y bên cạnh liền lập tức nhảy dựng lên, mặt đỏ mũi to liên tục xua tay nói: "Phương pháp này đại hung, đại hung a."

Điểm này, làm sao Điềm Nhi lại không biết chứ? Thế nhưng, Thập Ngũ a ca đã chết rồi, như vậy Dận Chân cùng mắc một loại bệnh, có thể chống đỡ được bao lâu đây? Điềm Nhi cười thảm một tiếng, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Như vậy Hứa thái y có phương pháp gì tốt hơn sao?"

"Việc này, việc này..." gương mặt đầy nếp nhăn của Hứa thái y tràn đầy lo lắng, lại tránh né ánh mắt của Điềm Nhi, liên tiếp nói: "Vương gia là cát nhân thiên tướng, chắc chắn sẽ không có việc gì, nói không chừng, nói không chừng, qua một hai ngày nữa, sẽ tự chuyển biến tốt đẹp, vẫn nên chờ thêm một chút, chờ thêm một chút đi."

Điềm Nhi nghe vậy cũng không để ý tới ông ta nữa, nói với Vương thái y: "Hai thành xác xuất thành công thì quá thấp."

"Hay là, có thể để thần luyện tập một chút, để nâng cao một chút."

"Được!" trong ánh mắt Điềm Nhi lóe lên vẻ kiên định: "Bản phúc tấn sẽ để cho ngươi luyện."

Phương pháp châm kim vào huyệt đạo này, cần liên tiếp không ngừng châm tám mươi mốt cây lên thân thể. Trừ ngực 27 châm, cùng với 1 châm sinh tử lên huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu, còn lại 53 châm thì hầu hết cần châm vào kinh mạch thiểu dương và thiểu âm trên hai cánh tay.

Nếu muốn luyện tập, tất nhiên là phải dùng người sống, hai mươi mấy châm trên thân thể, Vương thái y đã thử vài lần lên đám tiểu thái giám tùy thị, trên cơ bản đã nắm rõ được quy luật. Nhưng còn dư lại chính là trên hai cánh tay...

Vương thái y nhìn đôi tay trắng nõn lại gầy yếu trước mắt, sợ tới nhũn cả hai đầu gối.

"Châm!" Điềm Nhi lạnh lùng nói.

Vương thái y cắn chặt răng, cầm ngân châm lên.

Cơn đau bén nhọn đánh úp lên quả tim, Điềm Nhi không thể tự kiềm chế mà run lên một cái, nhưng mà....

Nàng xoay đầu hướng về phía bên cạnh, Dận Chân vẫn còn đang hôn mê nằm nơi đó.

Rất nhanh, sẽ rất nhanh thôi là có thể cứu được chàng rồi.

Cho nên, xin chàng hãy kiên trì thêm một chút nữa, xin chàng!!!

  Hai ngày sau.


Điềm Nhi đứng bên giường, vẻ mặt khẩn trương nhìn Vương thái y bên cạnh, từng hàng ngân châm đã xếp ngay ngắn bên cạnh, hắn thở sâu, chắp tay nói: "Phúc tấn, bây giờ thần sẽ bắt đầu!"

Cho dù đây là vì không còn cách nào, nhưng chuyện tới trước mặt, Điềm Nhi vẫn không tự chủ mà sợ hãi. Nàng cắn chặt đôi môi tái nhợt, trong cổ họng như có dầu sôi, sửng sốt nói không ra một chữ.

Vương thái y thấy thế cũng chỉ có thể đứng ở đó, thật ra mà nói, thật lòng ông không muốn làm điều này, nếu thi châm thất bại, Tứ gia đột tử ngay tại chỗ, vậy ông chính là hung thủ trực tiếp nhất. Hoàng thượng sao có thể tha cho ông chứ, sợ là một nhà già trẻ cũng phải đi gặp Diêm vương. Sớm biết như thế, ngày ấy nên cắn chặt răng, nếu Tứ gia bởi vậy mà đi, cùng lắm thì chỉ mình ông đi theo thôi, người nhà cũng có thể được giữ được mạng a. Ôi, hối hận a!!!

Không nói đến Vương thái y còn đang ở đó hối hận không thôi, mà Điềm Nhi cũng đã lâm vào tình trạng thiên nhân giao chiến (người đấu với trời). Nàng vốn chỉ là một tiểu cô nương tính tình yếu đuối, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng trải qua sóng gió gì, mà nay nàng phải đưa ra lựa chọn liên quan đến sinh mạng của Dận Chân, sao có thể không bối rối do dự cho được?

Nhưng mà — Điềm Nhi cắn răng một cái, lúc này không phải lúc do dự sợ hãi. Nếu đã quyết định làm, như vậy chuyện đã đến trước mắt, tuyệt đối không thể rút lui.

"Vương thái y, vậy mời ông..." Điềm Nhi còn chưa dứt lời, đã thấy một bóng người từ bên ngoài vọt vào.

Chòm râu hoa râm của Hứa thái y rung rung, luôn miệng nói: "Phúc tấn, Vương thái y, cách này thật sự phiêu lưu quá lớn, lúc này thân thể Tứ gia cực kỳ hư nhược, nếu lỡ có gì bất trắc, chỉ sợ không chống đỡ được đến lúc thi châm xong, xin phúc tấn hãy cân nhắc a."

Lời này, làm sao Điềm Nhi lại không rõ, nếu có biện pháp khác nàng đã không đi đến nước này a. "Không cần nhiều lời, ý ta đã quyết, Vương thái y..." đương lúc Điềm Nhi cố lấy dũng khí lớn nhất đời này, quyết định đánh cuộc sinh mệnh của bọn họ, thì trên giường bệnh vốn vô thanh vô giác, Dận Chân đột nhiên khẽ ư hừ rên một tiếng.

Điềm Nhi sửng sốt, một giây tiếp theo vội nhào đến bên giường, nắm bàn tay của hắn, kêu to: "Dận Chân, Dận Chân, chàng đã tỉnh sao? Chàng đã tỉnh rồi đúng không?"

Đã ròng rã suốt ba ngày không mở mắt, nam nhân chậm rãi hé mí mắt lên. Trông hắn vẫn yếu ớt thoi thóp, nhưng trong mắt dường như có chút tỉnh táo, không còn mờ nhạt ảm đạm như trước.

Lúc này Hứa thái y vội vàng đi tới, vươn tay ấn lên cổ tay Dận Chân, một lát sau vẻ mặt kinh hỉ nói: "Phúc tấn, mạch tượng của gia đã bắt đầu có lực, đây là dấu hiệu tốt a!"

"Ông nói sao?" trên mặt Điềm Nhi cực kỳ kinh hỉ: "Gia, gia, có thể khá hơn sao?"

Hứa thái y vô cùng khẳng định gật đầu.

Niềm vui đến quá nhanh, Điềm Nhi gần như muốn ngã quỵ.

Dận Chân nhìn thê tử lệ rơi đầy mặt, đột nhiên mấy máy môi, dùng thanh âm vô cùng khàn nói: "Nàng..."

"Dận Chân, Dận Chân, chàng đã không sao rồi, chàng đã không sao rồi." Điềm Nhi vừa khóc vừa cười nói. Lúc này nàng căn bản không suy nghĩ tại sao Dận Chân lại đột nhiên chuyển biến tốt lên như vậy? Nàng chỉ toàn tâm toàn ý vui mừng.

Vương thái y ở bên cạnh thấy thế, trong lòng cũng thả lỏng: Tạ ơn trời đất, rốt cuộc cũng không cần phải đánh cuộc cơ hội nhỏ nhoi kia nữa.

Quả như lời Hứa thái y, từ sau kỳ tích Dận Chân tỉnh lại, bệnh tình của hắn liền bắt đầu chuyển biến tốt. Ít nhất mỗi ngày cho uống thuốc sẽ không nôn ra nữa, cũng có thể ăn chút thức ăn lỏng.

Một ngày nọ, Điềm Nhi bưng bát cháo trắng, từng muỗng từng muỗng đút cho hắn. Dận Chân nằm nghiêng trên gối, bỗng nói: "Nàng gầy đi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngày thường viên nhuận đầy sức sống kia đã teo lại đến thoát hình, thân thể cũng gầy yếu lợi hại, mặc bộ kỳ phục xanh ngọc thêu hoa trên mình trông càng đong đưa rộng thùng thình. Trong hai mắt Dận Chân không thể kiềm chế hiện lên vẻ đau lòng thật sâu, hắn mấy máy mở miệng, như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.

"Thật sao, gầy mới đẹp á!" Điềm Nhi cố dùng giọng điệu vui vẻ: "Lúc mùa xuân tích nhiều mỡ quá, bây giờ giảm bớt, vậy mà vừa đúng lúc. Gia nhìn xem, thiếp thân có đẹp hơn không?" Nói xong, còn cố ý phóng vài cái mị nhãn với nam nhân.

Dận Chân trầm mặc nhìn nàng, nhưng cảm xúc trong lòng lại như núi lửa bùng nổ, có cảm động, có thương tiếc, còn có một tia áy náy. Hắn chợt vươn tay, bắt lấy cánh tay thê tử, thanh âm có chút chuyển giọng nói: "Điềm Nhi, gia..."

"Hítss..." Điềm Nhi đau hít một ngụm khí lạnh, chén cháo cầm trong tay thiếu chút nữa sánh ra ngoài.

Dận Chân nhíu mày, sau đó tựa như nhớ ra cái gì, sắc mặt đại biến chợt kéo cao ống tay áo thê tử, liền đập vào trong mắt là trên hai cánh tay gầy sắp thành que củi, chằng chịt chi chít một mảnh xanh tím, có chỗ thậm chí còn rỉ ra tia máu.

Nhìn vô số lỗ kim kia, trong lòng Dận Chân như gào thét đau thương từng lớp chồng chất.

Điềm Nhi vội rút tay về, vén cổ tay áo xuống, cố giả vờ không sao, cười nói: "Không cẩn thận đụng trúng thôi, chàng đừng lo."

Lời nói dối trắng trợn như vậy sao có thể gạt được Dận Chân. Hắn nhìn chằm chằm vào dung nhan bị giày vò đến mỏi mệt không chịu nổi của thê tử, thanh âm khàn khàn nói: "Đáng giá không?"

Điềm Nhi khẽ cười nói: "Không có đáng hay không đáng, chỉ có nguyện ý hay không mà thôi." Nàng vươn tay vuốt ve gò má trượng phu: "Chỉ cần chàng có thể bình an vô sự, thì cho dù có dùng mạng thiếp đi đổi, cũng nguyện ý."

Giờ phút này Dận Chân không thể nói ra được lời gì nữa, hắn vươn tay ôm thê tử vào trong ngực. Hắn ôm chặt như thế, chặt đến nỗi Điềm Nhi gần như không thở nổi.

"Chỉ cần nàng không bao giờ thay đổi, Chân về sau nhất định sẽ không phụ nàng."

Điềm Nhi nghe vậy nước mắt trào ra, trong lòng lại có chút buồn cười nghĩ, vị hôn phu đại nhân quả nhiên thật hẹp hòi nhỏ mọn, ngay cả hứa hẹn cũng phải thêm điều kiện vào trước. Nhưng mà, quên đi... Điềm Nhi dùng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình cọ cọ trong ngực trượng phu: chỉ cần hắn có thể thật tốt, cái gì cũng được cả.

Bệnh tình của Dận Chân chuyển biến tốt thật nhanh, chỉ năm sáu ngày đã có thể bước xuống giường, Điềm Nhi tìm thời điểm nói cho hắn chuyện của Thập Ngũ a ca, Dận Chân nghe xong sắc mặt liền âm trầm, Điềm Nhi khuyên giải một lúc lâu cũng không thấy hiệu quả.

Bởi vì thái y nói, người bệnh không thể gặp gió, sợ tà phong nhập vào cơ thể. Cho nên từ lúc vào lều, màn cửa liền đóng thật kín, không nói cũng biết chất lượng không khí bên trong thế nào.

Mắt thấy Dận Chân càng ngày càng khá hơn, Điềm Nhi liền hỏi ý kiến thái y, sau khi được cho phép mới sai người đem tất cả màn cửa chính, cửa sổ mở ra hết, ánh ban trưa ấm áp trực tiếp rọi thẳng vào, làm cho người tắm trong đó, lập tức liền dấy lên cảm giác: còn sống thật tốt a.

Không chỉ có thế, Điềm Nhi còn ngại không khí trong lều nồng nặc, bèn sai người dùng rượu mạnh, dấm ăn lau chùi mỗi một nơi, lại dùng lư đồng tám cạnh hun y thảo hoặc cái loại trà hương ướp hoa. Lặp lại vài lần như vậy, không khí trong lều lập tức trong lành hẳn lên, không còn cảm giác bệnh uế như trước.

Mà đối với thân thể Dận Chân, nàng chăm sóc càng thêm cẩn thận. Chẳng những mỗi ngày phải đích thân theo dõi hắn uống thuốc, lại còn ra quy định nghiêm chỉnh trong mỗi bữa cơm. Bởi vì đều chuẩn bị đồ ăn thanh đạm lại dồi dào dinh dưỡng, dễ dàng tiêu hóa, cho nên Dận Chân cũng rất phối hợp.

Cứ như vậy lại là mười ngày trôi qua, sau khi được hai vị thái y Hứa, Vương chẩn đoán chắc chắn, "bệnh dịch" của Dận Chân đã hoàn toàn khỏi hẳn. Lời vừa nói ra, bất kể Điềm Nhi hay đám cung nữ, thái giám trong lều, trên dưới tất cả đều vui mừng không thôi.

Trên mặt Dận Chân cũng hơi lộ ra chút ý cười, nói với Điềm Nhi: "Gia đã gởi tin cho Hoàng a mã rồi, ngày mai chúng ta liền quay về hành cung."

Điềm Nhi nghe xong lại càng vui mừng hơn, nàng nhẩm tính, lúc này Tám Cân cũng đã theo Khang Hy trở về Bắc Kinh, cả nhà họ muốn đoàn tụ sợ là phải thêm một đoạn thời gian nữa mới được. Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Điềm Nhi cũng có chút đau lòng.

Dận Chân hơi phất tay, người bên dưới phi thường tự giác lui xuống, để Điềm Nhi ngồi dựa vào lồng ngực mình, hắn dùng thanh âm trầm thấp nói bên tai nàng: "Đừng thất vọng, lúc này Tám Cân còn đang ở trong hành cung."

Điềm Nhi nghe xong, chợt ngẩng phắt đầu, lập tức như nghĩ đến điều gì đó, trên mặt lộ ra biểu tình tức giận.

"Đừng có đoán mò!" Dận Chân giơ tay lên, vỗ nhẹ lên trán thê tử một cái: "Hoàng a mã ban đầu vốn muốn dẫn thằng bé cùng hồi kinh, nhưng tiểu tử kia vô luận thế nào cũng đòi nhất định ở lại chờ chúng ta trở về... Vì thế, còn không tiếc quỳ cầu xin Hoàng tổ phụ... Hoàng a mã không lay chuyển được lại cảm động thằng bé còn nhỏ mà hiếu thuận, nên đã đồng ý."

Điềm Nhi vừa nghe xong, trong lòng thật sự vừa đau vừa xót. Tám Cân của nàng, rõ ràng vẫn còn là một đứa bé nhỏ như vậy, lại phải trải qua chuyện này... Ô... Không xong, nước mắt lại muốn chảy xuống.

"Tiểu tử thúi kia, thật không nghe lời, sau khi trở về, nhất định phải đánh cho cái mông nở hoa."

Lần này Dận Chân vậy mà không nói câu: nàng muốn đánh ai, nhưng trong giọng nói cũng không khó nghe ra một loại cảm khái và đắc ý: "Tám Cân là một đứa bé ngoan."

Nói thừa!! Ngẩng đầu, trợn mắt liếc trượng phu một cái, Điềm Nhi vừa khóc vừa cười, hờn dỗi nói: "Cũng không nhìn xem là ai sinh!"

Dận Chân cười phá lên.

Ban đêm, Điềm Nhi liền bắt tay vào chuẩn bị công việc trở về. Đương nhiên, trước đó, nàng còn có một việc phải làm.

Bảo Truy Nguyệt gọi tất cả hạn nhân hầu hạ trong lều đến, Điềm Nhi chân thành nói với họ: "Những ngày gia sinh bệnh đều là nhờ các vị hầu hạ tỉ mỉ, ta ở trong này đa tạ mọi người." Nói xong, liền chậm rãi cúi người.

Thế đạo nào có chuyện chủ tử hành lễ với nô tài chứ, đám hạ nhân bị dọa sợ tất cả đều phịch phịch quỳ rạp trên đất, luôn miệng nói: "Nô tài / nô tỳ không dám."

Màn cúi đầu này thuần túy phát ra từ nội tâm, nàng thật lòng cảm tạ họ. "Được rồi, được rồi, tất cả đều đứng lên đi!" Điềm Nhi cười nói: "Muốn quỳ lạy cũng phải chờ sau khi ban thưởng rồi hãy quỳ a."

Điềm Nhi cầm lấy hà bao từ cái khay bên cạnh, tự tay đưa cho từng người, mỗi bao là tờ ngân phiếu hai trăm lượng.

Những cung nữ thái giám xuất thân từ trong hành cung này, giống như tên gọi, tất cả đều ở tại hành cung, ngày thường không hầu hạ quý nhân, tuy công việc nhàn nhã nhưng đồng thời cũng không được chút gì béo bở, mỗi tháng chỉ có thể lĩnh chút tiền lương ít ỏi, cuộc sống quả thực rất khó khăn.

Mà với tình trạng của Điềm Nhi lại không thể đem theo tất cả bọn họ hồi kinh, cho nên phương pháp đơn giản nhất chính là thưởng thêm chút bạc. Hai trăm lượng bạc, ở trong niên đại này, đủ để cho một gia đình bình thường cả đời áo cơm không lo. Mọi người tất nhiên là người người tạ ơn, cảm giác sâu sắc thấy cũng không "bán mạng" uổng phí.

Điềm Nhi lại cười nói một chút, rồi mới cho bọn họ lui xuống.

"Truy Nguyệt..." Lúc này, nàng xoay người đối với nữ tử diện mạo bình thường, trong thần sắc lại ẩn chứa vẻ cứng cỏi đứng bên cạnh, nói: "Sau này, ngươi sẽ hầu hạ bên cạnh ta, được chứ?"

Truy Nguyệt quỳ phịch trên mặt đất, kích động nói: "Tạ ơn chủ tử."

Cuối tuần, Tứ hoàng tử Ung thân vương Dận Chân chữa khỏi bệnh dịch, cùng đích phúc tấn Nữu Hỗ Lộc thị từ bãi săn Mộc Lan trở về hành cung.  


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật