[One Piece SA] Những Mẩu Chuyện Linh Tinh Ngắn Ngủn

Sanji X Luffy



Sau khi trở thành Vua Hải Tặc, Luffy từ bỏ tình cũ là Law, tình một đêm Zoro và vô số dàn harem khác để đến với Sanji. Lí do là cậu chỉ muốn lấy một người có khả năng chăm lo cho cái dạ dày "bé bỏng" này của mình suốt đời mà thôi.

Sanji: này thuyền trưởng, món hôm nay anh cho em ăn hợp khẩu vị chứ?

Luffy: ùm... của anh hôm nay vừa miệng em lắm, nó đặc đặc, sệt sệt và không có loãng, tanh nồng như ngày hôm kia.

Sanji *nhếch môi*: em đã vắt kiệt hết nó chưa đấy? Đừng để sót một giọt nào nhé, khó khăn lắm anh mới dự trữ đủ để thỏa mãn em đó.

Luffy *cười tươi*: shishishi, rồi ạ, món CHÁO CÁ của chồng là nhất ạ.

Sanji *ôm từ đằng sau*: thưởng cho anh đi nào vợ bé nhỏ.

Luffy *bĩu môi*: tối hôm qua làm 69 chập rồi còn gì, hơn nữa em còn xài Gear 10 để tăng độ dẻo dai các kiểu con đà điểu nữa, anh đòi hỏi nhiều quá đấy.

Sanji *hôn vào cổ, cắn*: đành vậy thôi, anh không muốn vợ yêu của mình phải lao lực nhiều đến thế đâu. Cơ mà thịt của em dạo này đàn hồi không được tốt lắm nhỉ, phải ăn nhiều đồ bổ lên đấy.

Luffy *cười tít mắt*: vâng ạ.

Sanji *xoa đầu*: ngoan lắm, chỉ cần em chịu nghe lời thì muốn cái gì anh cũng chiều tất.

Luffy *bỗng nhiên xụ mặt*: chồng à, dạo này em không thấy Zoro, Torao và mọi người đâu nữa, chẳng lẽ họ giận vì chúng ta đám cưới với nhau sao?

Sanji *trầm ngâm*: anh cũng thắc mắc là giờ này không biết họ đang ở đâu. Nhưng sẽ ổn thôi vợ à, mọi người sẽ tự biết chăm sóc cho bản thân mình, nên hãy đừng suy nghĩ nhiều nữa nhé?

Luffy *gật gật*: em biết rồi ạ.

Sanji *hôn vào môi*: giờ thì anh phải đi chuẩn bị nguyên liệu để nấu cho bữa tối đây. Và liệu em còn nhớ?

Luffy *nhanh nhảu*: vâng, em nhớ chứ! "Không được tò mò xâm phạm vào nhà bếp riêng tư của chồng", có đúng không ạ?

Sanji *cười*: tốt lắm.

.

.

.

Sanji đi đến phòng bếp riêng tư của mình. Anh mở cửa ra rồi bước xuống kho chứa "nguyên liệu":

Một nhúm tóc dài màu cam nằm trong tủ đông.

Một cặp sừng quen thuộc nằm bất động ở dưới đất.

Ba thanh kiếm bị gãy nằm ngổn ngang trong kệ.

Một chiếc mũ lông chấm bi thấm đẫm màu của chất lỏng đỏ sệt đang nằm trên tấm thớt lạnh lẽo.

Và vô số những "nguyên liệu" quen thuộc khác nữa hiện hữu khắp xung quanh...

Chàng đầu bếp nở một nụ cười nhẹ, rất sắc và có chút điên loạn:

Sanji: "Em có biết gì không hỡi Vua Hải Tặc của lòng anh? Thật tốt biết bao nếu như những "thứ" cản trở chúng ta biến mất khỏi cõi đời này nhỉ? Hơn nữa cũng không tệ khi "chúng" có thể trở thành những thứ nguyên liệu tuyệt vời như thế này. Anh hi vọng rằng em sẽ luôn được ngon miệng, vợ yêu quí của anh."

--- END ---


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật