[One Piece SA] Những Mẩu Chuyện Linh Tinh Ngắn Ngủn

Sabo X Luffy



P/S: Seme lịch thiệp, phong nhã và uke ngọt ngào, đáng yêu! :3

------------------------------------------------

Ở một tòa lâu đài rộng lớn nào đó, có một chàng hoàng tử và một cậu bé người hầu...

Luffy *giở chăn ra*: hoàng tử à! Dậy đi nào! Đã hơn 8h sáng rồi!

Sabo *cục cựa *: ưm... hãy để ta ngủ thêm chút nữa...

Luffy *phụng phịu *: không được! Mọi người đang chờ ngài ở ngoài đại sảnh kia kìa!

Sabo *kéo tay xuống, ôm vào lòng *: thay vì cứ tăng động mãi như thế thì sao em không chịu làm gối ôm cho ta một lúc nhỉ?

Luffy *hốt hoảng *: kh... không được đâu hoàng tử! Hãy mau buông em ra! Nếu có ai mà nhìn thấy được thì chắc cái mạng nhỏ bé này sẽ không còn mất!

Sabo *cau mày, nghiêm giọng *: có ta ở đây bảo vệ em thì em sợ cái gì? Chẳng phải cái mạng bé nhỏ này đã thuộc về ta từ lâu rồi hay sao?

Luffy *toát mồ hôi, xấu hổ *: nh... nhưng mà... một người cao quí như ngài... thì không nên chạm vào một kẻ có thân phận thấp hèn như em... hơn nữa em lại là con trai nên không hay lắm đâu...

Sabo *nhướn mày *: nghĩa là em ghét ta chạm vào người em sao?

Luffy *lắc đầu lia lịa *: ý em không phải thế!

Saobo *buông ra không ôm nữa *: ta hiểu rồi, giờ thì em có thể đi.

Luffy *tái mặt *: hoàng tử! Hoàng tử ơi! Xin đừng giận em mà! Trong lâu đài này chỉ có mỗi mình ngài là đối xử tốt với em! Em không muốn bị ngài ghét đâu! Nếu nó trở thành sự thật thì ngài muốn em sống sao đây?

Sabo *giọng lạnh tanh*: là do em không làm tròn bổn phận trước, và hãy yên tâm đi, sẽ có một cậu bé người hầu ngoan ngoãn, đáng yêu khác sớm thay thế em để hầu hạ cho ta. Kể từ nay em không cần ở bên cạnh ta nữa.

Luffy *nhói đau*: em... em biết rồi... em sẽ đi liền đây...

Thế là cậu bé người hầu lẳng lặng lau nước mắt, bước xuống khỏi chiếc giường của chàng hoàng tử và ra đi...

.

.

.

Sabo *bật dậy*: ĐỨNG LẠI!!!

Luffy *giật bắn người*: d... dạ???

Sabo *tức giận lao tới, cốc vào đầu*: em muốn làm ta tức chết sao??? Ai nói gì thì em cũng tin hết à??? Thiệt là ngu hết sức tưởng tượng!!!

Luffy *xoa đầu, rơm rớm nước mắt *: em nào dám không tin lời của bề trên đâu chứ...

Sabo *mắng mỏ*: trời ạ! Uổng công ta nuôi em từ đó đến giờ. Biết vậy bỏ em lại ở cái làng nhỏ bé rách rưới đó cho rồi, khi không nổi hứng lên đem em về đây làm người hầu chi không biết???

Luffy *xụ mặt*: em xin lỗi... em sai rồi...

Sabo *thở dài, ôm vào lòng*: em chẳng làm sai gì cả, nhưng vì thế nên mới có tội đấy.

Luffy *đơ*: eh?

Sabo *tặc lưỡi *: thôi đừng để ý.

Luffy *ngơ ngác*: vậy hoàng tử không giận em nữa sao?

Sabo *gật đầu*: ừ, giận em ta giận không quá mười giây.

Luffy *vui ra mặt *: tốt quá! Em đội ơn hoàng tử suốt đời!

Sabo *hôn lên trán *: coi như đây là em đền bù cho ta. Vì ta chưa đánh răng nên mới hôn ở đây thôi đấy, chứ đáng lẽ ra là ở...

Luffy *cười tít mắt*: ngài cứ xạo hoài à, thường ngày thì em luôn bị ngài đè ra hôn tới tấp kể cả khi ngài chưa đánh răng ấy chứ!

Sabo *sờ mó lung tung*: ngốc ạ! Hôm nay phải thay đổi vì chúng ta đang bị đám độc giả hám hint nhìn lén.

Luffy *ái ngại*: vậy hành động ngài đang làm là gì đây?

Sabo *tiếp tục sờ mó *: chịu, thói quen khó bỏ rồi.

Luffy *chớp chớp mắt*: hoàng tử, sao ngài lại đối xử tốt với em như vậy? Em muốn biết lí do lắm!

Sabo *cười dịu dàng *: vì em là Cậu Bé Lọ Lem Mũ Rơm trong lòng ta, và ta yêu em!

--- END ---


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật