Khuynh thế hoàng phi (quyền đấu, full)

Bản kết cục Internet (21/2/2016 - 14/11/2017)



Bản kết cục Internet [Coi như cho độc giả một niềm an ủi]

Kết thúc: Thượng thiên, hạ hoàng tuyền

Mười năm yêu, tình khó giải.

Sơ Tuyết.

Nhiều năm sau, Sơ Tuyết ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, cầm lược ngọc chải tóc. Nàng hiện giờ đang tuổi cập kê, dậy thì duyên dáng yêu kiều, khóe môi cong lên như cười như không khiến người ta cảm thấy mơ màng vô hạn.

Khi đầu ngón tay chạm vào mái tóc hơi lạnh, nàng lại nhớ đến khi còn bé thường âu yếm sờ mái tóc đen thùi như mực của mẫu phi, rất mềm rất trơn, còn có cả mùi thơm thấm vào ruột gan, đó là mùi thơm cơ thể. Trước khi gặp bà, nàng vẫn nghĩ mình là một đứa bé cô độc, trừ nhị thúc ra, không còn ai yêu thương nữa. Mẫu phi xuất hiện, giúp nàng hiểu hàm nghĩa chân chính của hai chữ "Mẫu thân".

Nàng không muốn xa rời cảm giác này, thậm chí mấy độ nghĩ rằng mẫu phi là mẫu thân, nhưng nàng biết, mẫu thân đã chết từ lâu, bị phụ hoàng ban lụa trắng thắt cổ, mà người khởi xướng chính là nhị thúc. Nàng nhớ rõ, điều công chúa Tương Vân - Thê tử của nhị thúc nhất thời buột miệng nói với nàng.

"Sơ Tuyết, mày tưởng mày cao quý lắm sao? Chỉ là đứa con hoang mà thôi. Mày biết con hoang là gì không? Bởi vì mày con gái của gian tế Kỳ Quốc. Mày nghĩ Lan tần mẹ mày chết như thế nào? Bị phụ hoàng Liên Thành của mày đích thân hạ chiếu ban chết, nhị thúc Liên Hi tự tay tuyên chiếu, ép ả ta tự sát!" Từng câu từng chữ gõ sâu vào tim nàng, mẫu thân là gian tế? Bà bị phụ hoàng ban chết? Nhị thúc ép bà tự sát? Sơ Tuyết... Là đứa con hoang?

Nhiều năm qua mỗi khi đêm khuya, nàng lại giật mình bừng tỉnh từ trong mộng, sau đó khóc lớn một hồi. Nàng rất nhớ vòng tay ấm áp của mẫu phi, rất muốn vuốt ve mái tóc suôn dài óng mượt, nhưng mỗi khi nghĩ tới hồng nhan đầu bạc ấy, nàng lại cảm thấy kinh hãi. Rốt cuộc, thứ gì mới có thể khiến mẫu phi bạc đầu trong nháy mắt? Người quyến luyến nam nhân kia đến vậy sao?

Yêu, thế nhưng có thể đến mức độ này.

Đã bao lần nàng tự hỏi chính mình, hận nhị thúc sao? Chính nhị thúc ép mẫu thân phải chết! Nên hận nam tử luôn luôn đối đãi với nàng như phụ thân vì vị mẫu thân chưa từng gặp mặt? Không, nàng không làm được, nàng không hận nhị thúc được.

Mà nhị thúc, tuy vẫn xử lý triều chính, quan tâm quốc sự, nhưng đâu còn khí thế hừng hực của năm nào. Thúc thúc dần sa đà trong rượu thịt, men say thành thứ mỗi ngày phải uống, thành thói quen không thể rời bỏ. Nhớ khi xưa nhị thúc ôm nàng vào lòng, bễ nghễ hoàng cung, quan sát giang sơn, hùng hồn nói muốn nhất thống thiên hạ, báo thù cho phụ hoàng. Nàng đã sùng kính nhị thúc biết bao, cho rằng thúc thúc là bậc đế vương hoàn mỹ nhất trên đời.

Nhưng thống nhất thiên hạ xong, thúc thúc đánh mất khí phách, không còn dã tâm, việc bắt đầu từ khi nào? Là từ nhiều năm trước mẫu phi nháy mắt bạc đầu ấy. Mười ngày nhị thúc không vào triều, sớm chiều bi thống. Hàng năm vào ngày giỗ mẫu phi, thúc thúc thường đứng trước bia mộ hoàng lăng lẩm bẩm điều gì. Nàng thấy đố kỵ, vì sao nhị thúc lại quyến luyến mẫu phi như thế? Rõ ràng trong lòng mẫu phi chỉ có gã nam nhân tự sát ở Thiên Lao mà thôi...

Ảm đạm buông lược ngọc, nàng lấy chiếc khăn dính máu từ ngăn kéo cuối cùng của hộp trang sức ra, vết máu đã ngả màu, những vẫn thấy rõ ràng mấy chữ: Hãy sống thật tốt!

Nàng nắm chặt khăn tay, nước mắt mơ hồ tầm mắt, kí ức phiêu về buổi đêm của nhiều năm trước...

Nghe nói mẫu phi sắp gả cho nhị thúc, sắp làm Thần phi của nhị thúc? Thần phi?

Mẫu phi là Thần phi của phụ hoàng không phải ư? Vì sao lại thành Thần phi của nhị thúc? Khi đó nàng còn nhỏ, nghĩ thế nào cũng không ra nguyên nhân. Nhưng nàng hiểu, nàng sắp mất nhị thúc!

Đột nhiên, nàng nghĩ tới gã nam nhân ôm ấp mẫu phi trong ngục, hắn tên là Nạp Lan Kì Hữu, là hoàng đế Kỳ Quốc, mà nay đã trở thành tù nhân, hắn là người mẫu phi yêu nhất sao? Nghĩ đến đây, bất chấp lúc này đã gần giờ tý, nàng liền cất bước ghé thăm Thiên Lao.

Thiên Lao u ám vô cùng tĩnh lặng, các phạm nhân đều mệt mỏi đến không thể khóc kêu, chỉ biết nặng nề chìm vào giấc ngủ. Sơ Tuyết tìm được Nạp Lan Kì Hữu rất dễ dàng, bởi khí chất đế vương và sức hút tỏa ra từ hắn, không cách nào có thể ngó lơ.

Xung quanh ai nấy ngủ say, chỉ mình hắn là mở to đôi mắt vô hồn, mờ mịt nhìn phía trước. Sơ Tuyết rón rén tới gần, cúi đầu gọi, "Ông là người mẫu phi yêu nhất phải không?"

Âm thanh non nớt kéo Kì Hữu về hiện thực, nhìn đứa trẻ tràn đầy sức sống trước mặt, chẳng phải cô bé lần trước tới Thiên Lao gọi Phức Nhã là "Mẫu phi" đấy ư?

"Ông có biết mẫu phi sắp làm Thần phi không? Thần phi của nhị thúc ta." Sơ Tuyết nắm song sắt, ánh mắt sáng ngời nhìn kĩ nam nhân này.

Hắn nở nụ cười, cực kì bình tĩnh.

Sơ Tuyết nghi hoặc hỏi, "Sao lại cười, chẳng lẽ ông không buồn?"

"Vậy cháu muốn ta làm gì?" Giọng hắn khàn khàn, lộ rõ tang thương.

Sơ Tuyết rút tấm khăn trắng từ trong vạt áo đưa cho Kì Hữu, "Nè, ông cứ viết 'Đừng gả cho Liên Hi', ta giao cho mẫu phi, khẳng định mẫu phi sẽ nghe ông."

Hắn giật giật tay, cầm lấy khăn, chăm chú nhìn hồi lâu, "Cháu là con của Liên Thành phải không? Mẫu thân là Lan tần?"

Sơ Tuyết ngẩn ra, "Ông biết mẹ ta?"

Kì Hữu vươn ngón tay thon dài xoa gò má phấn nộn của Sơ Tuyết, "Mẹ cháu là nữ nhân tốt, cháu cũng phải làm đứa trẻ ngoan."

Bị hắn đụng vào, thật lạ là nàng không phản cảm, "Mẹ ta là nữ nhân tốt?"

Hắn gật gật đầu, thu tay, "Phức Nhã luôn mong có con, ta lại không cho được. Thấy nàng yêu thương cháu hết lòng, hy vọng cháu có thể coi nàng như mẹ đẻ, như vậy... Ta an tâm được rồi." Dứt lời, hắn trải khăn trên cỏ khô, cắn ngón tay, chấm máu lên khăn trắng.

Một lát sau, giao cho Sơ Tuyết bốn chữ chói mắt: Hãy sống thật tốt.

"Sống thật tốt? Ông..." Đôi môi Sơ Tuyết run run, nước mắt bồi hồi trên vành mắt.

"Phức Nhã ở bên ta đã chịu quá nhiều khổ, ta không muốn nàng phải chết cùng ta, nàng xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Đợi Phức Nhã thành hôn xong, cháu đưa khăn này cho nàng, nàng nhất định sẽ tự chăm sóc mình thật tốt..." Hắn siết chặt tay, hốc mắt ửng đỏ, "Sơ Tuyết, hứa với ta, đại hôn xong sẽ giao khăn cho nàng." Nhìn ánh mắt thành khẩn vô cùng của hắn, đáy lòng rung động, hoàn toàn quên mục đích đến đây, "Được, ta hứa với ông, đại hôn xong nhất định giao cho mẫu phi."

Kì Hữu rốt cục thoải mái tươi cười, hai đấm cũng dần dần buông lỏng, "Cảm ơn cháu, Sơ Tuyết."

Liên Hi.

Khi nghe tin Phức Nhã gục ngã ở Chiêu Dương cung, đầu óc Liên Hi nháy mắt trống rỗng, kinh ngạc đứng trong đại điện hồi lâu không thể hoàn hồn, mãi tới khi một vị đại thần gọi câu 'Hoàng Thượng' hắn mới trở về thực tại, vội vàng chạy tới Chiêu Dương cung.

Tuyết lớn bao trùm người hắn, ẩm ướt đế giày. Lúc đẩy cửa tẩm cung ra, hắn thấy một nữ tử ngã trên mặt đất lạnh lẽo, khóe miệng có vết máu rợn người. Sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, gió luồn vào mái tóc trắng như tuyết, bay phiêu phiêu.

"Phức Nhã..." Hắn run run gọi, đầu ngón tay vuốt ve vầng trán, khóe mắt, hai má, cuối cùng là sợi tóc của nàng. Sống mũi cay cay, hốc mắt nóng lên, cảm xúc ồ ạt trào đến khiến lồng ngực đau nhói.

Nữ tử trong lòng dần dần chuyển tỉnh, nhìn bông tuyết bay tán loạn ngoài cửa sổ, ánh mắt vô thần, tuyệt vọng thê lương.

"Lan Lan... Ở dưới gối..." Phức Nhã giật giật môi, yếu ớt nói.

Lan Lan khóc ướt khuôn mặt, vừa nghe lời ấy liền chạy tới cạnh giường, lật gối tìm được một bản tấu chương ố vàng, mặt trên kí tên Nạp Lan Kì Hữu. Lan Lan sửng sốt một lát mới đem tấu chương cho Thần phi.

Phức Nhã như nhận được bảo vật, tươi cười ôm nó vào lòng, nước mắt rơi xuống mu bàn tay, chậm rãi chảy xuống tấu chương. "Sinh tử hay xa cách, duyên tình đã định ba kiếp, quyết không hối hận."

"Hậu cung ba ngàn giai nhân đẹp, nhưng ba ngàn sủng ái chỉ dành hết cho nàng."

Nàng lặp lại từng câu từng chữ, ngữ điệu hoài niệm vô cùng. Liên Hi gồng cứng đôi tay ôm chặt nàng, khàn khàn hỏi, "Sao nàng phải tới mức ấy?"

"Phức Nhã là kiểu người như vậy, nếu yêu, sẽ yêu cả đời... Dù bị phụ bạc bao nhiêu lần... Vẫn yêu chàng son sắt..." Hơi thở dần mong manh, "Liên Hi... Phức Nhã muốn... Muốn xin ngươi một chuyện... Xin cho ta... Hợp táng cùng... Kì Hữu..."

"Không, không cho nàng chết, ta không cho nàng chết!" Liên Hi kích động quát to, đánh mất bình tĩnh thường ngày.

"Xin ngươi đồng ý... Đây là yêu cầu cuối cùng của ta..." Nàng túm tay áo Liên Hi khẩn cầu, đây là lần đầu tiên nàng hèn mọn van nài hắn như thế. Liên Hi nắm chặt hai đấm, ánh mắt lạnh lùng, lửa giận hừng hực trong lồng ngực hóa thành giọt lệ tràn ra khóe mắt. Hắn gật mạnh đầu, "Được, trẫm đồng ý."

Được đến lời này, nét mặt căng thẳng của nàng rốt cục nhẹ nhõm, giống như vừa được giải thoát, cười chăm chú nhìn Liên Hi, "Cảm..." Lời chưa dứt, hai mắt đã nhắm nghiền. Tựa như mỹ nhân ngủ say lẳng lặng dựa trong lòng hắn, hai tay buông thõng, bản tấu chương trượt xuống nền nhà, để lộ lớp giấy ố vàng có ghi vài chữ.

-- Phan Ngọc là tình yêu của nhi thần.

Lời thề đã trôi theo thời gian, chỉ lưu lại duy nhất trên mặt giấy tang thương loang lổ.

Đôi tay Liên Hi run run, ngóng nhìn nữ tử đã hương tan ngọc nát, "Phức Nhã, nàng yêu Nạp Lan Kì Hữu đến vậy sao?" Hắn lẩm bẩm, lập tức nở nụ cười, chuyện cũ hiện lên trong tâm trí.

Mùng một tháng giêng năm ấy, tuyết trắng lắc rắc phía chân trời, bao phủ khắp hoàng cung phồn hoa, cực kì diễm lệ. Hai nước Dục - Hạ đến hoàng cung Kỳ Quốc để yết kiến hoàng đế Nạp Lan Kì Hữu.

Liên Hi dịch dung thành thị vệ hộ tống đại ca tiến vào Dưỡng Tâm điện, phía sau là bảy cung nữ - chính là bảy thuộc hạ của hắn. Mục đích bọn họ đến đây không đơn giản là yết kiến, mà là để ám sát.

Trong điện ca múa tưng bừng, một điệu "Hồ toàn" của Tĩnh phu nhân hấp dẫn mọi ánh mắt, nhưng bọn họ không có tâm trạng thưởng thức, bọn họ phải chờ đợi thời cơ.

Đến lượt một cô gái che mặt khoác xiêm y lụa đỏ xuất hiện ở Dưỡng Tâm điện, đại ca thế nhưng thất lễ, đánh nghiêng chén rượu trong tay, rượu đổ khắp bàn. Liên Hi không khỏi nghiêng đầu nhìn cô gái, nửa khuôn mặt nàng che khuất dưới lớp khăn gấm đỏ, chỉ lộ ra cặp mắt xinh đẹp. Cộng thêm dáng người dịu dàng và kỹ thuật múa tuyệt vời càng khiến cho đám đông trầm trồ không ngớt. Nàng quả thật là vũ nữ trời sinh, ngay cả hắn cũng tò mò, liệu dung mạo bên dưới có tuyệt mỹ như kỹ thuật múa hay không.

Khi điệu "Phượng vũ cửu thiên" kết thúc bằng động tác "Cửu toàn vũ", đại ca liền vọt tới giữa đại điện giật khăn che mặt của nàng. Hắn thầm kêu không ổn, đại ca làm sao vậy, bọn họ đến ám sát Nạp Lan Kì Hữu cơ mà?! Tấm khăn rơi xuống, hắn không khỏi giật mình, một khuôn mặt quá đỗi bình thường, vô cùng tự nhiên chân thật, nhưng hoàn toàn không hòa hợp với ánh mắt, dáng người, hay khí chất.

"Hoàng Thượng, thần có một yêu cầu quá đáng, thần muốn cô gái này." Đại ca nắm chặt tay nàng, xoay người nhìn Nạp Lan Kì Hữu.

Kì Hữu mỉm cười, chậm rãi bước xuống bậc thang, kéo Phức Nhã vào lòng, lấy một câu "Đây là Tuyết tiệp dư của trẫm" để kết thúc phong ba.

Đại ca cho hắn biết, cô gái ấy là vị hôn thê của đại ca - công chúa Phức Nhã. Nhớ rõ mùa đông nhiều năm trước, đại ca dùng bồ câu đưa tin nói việc liên minh cùng Hạ Quốc với hắn. Nhưng câu cuối cùng trong thư lại viết: Dưới tán hoa mai, bông tuyết bay đầy, công chúa Phức Nhã, diễm lệ mê say.

Lần đầu tiên nghe đại ca nhắc tới nữ nhân, đã vậy còn dùng bốn chữ 'Diễm lệ mê say'. Hắn không khỏi tò mò, rốt cuộc cô gái ấy ra sao mới có thể được đại ca ngợi khen như thế.

Tới lần đại bại Âm Sơn, hắn biết, nhất định đại ca sẽ nhụt chí, sẽ luẩn quẩn trong lòng. Hắn âu lo nghĩ cách an ủi, đại ca đã gửi bồ câu đưa thư. Đầu thư có viết: May nhờ công chúa Phức Nhã khuyên nhủ, vi huynh đã nghĩ thông. Ghi khắc nỗi nhục Âm Sơn, thề tiêu diệt Kỳ Quốc.

Khi ấy, hắn lại càng tò mò về Phức Nhã.

Thêm một lần bồ câu bay đến, nội dung lần này khiến hắn còn kinh ngạc hơn. Đại ca nói rằng, hoàng đế Biện Quốc - Linh Ngạo Phi nhát gan yếu đuối, không dám tấn công Hạ Quốc, thậm chí còn định cúi đầu trước Kỳ Quốc. Đại ca quyết định đoạt ngôi. Hắn biết, giết vua đoạt vị, đại ca chỉ vì một người, công chúa Phức Nhã. Đại ca hứa sẽ phục quốc giúp Phức Nhã trong vòng bốn năm, nếu hoàng đế Biện Quốc không thảo phạt Hạ Quốc, vậy chẳng khác nào đại ca thất hứa với nàng.

Ngay thời khắc đó, hắn nóng lòng muốn gặp cô gái liên tục được đại nhắc đến trong thư.

Nhưng khi rốt cục được gặp, dung mạo nàng ta sao lại quá bình thường. Vì nàng xuất hiện mà đại ca hủy bỏ kế hoạch ám sát dày công xây đắp nhiều năm. Đại ca chỉ nói một câu: Không muốn Phức Nhã đau lòng.

Hắn không cam lòng, đồng thời nội tâm cũng bùng lên ham muốn, phải nói chuyện với cô gái ấy.

Vì thế, mấy đêm hôm sau hắn dịch dung thành đại ca đột nhập Chiêu Phượng cung, cách nhiều tầng lụa mỏng ngóng nhìn cô gái nằm trên giường, vầng trán nàng rịn mồ hôi lạnh, có lẽ bị ác mộng quấy rầy. Hắn vừa định tiến lên đánh thức, nàng đã tự bừng tỉnh, nhìn thấy hắn liền thét chói tai, hắn lập tức trốn sau tấm rèm.

Trông nàng bình tĩnh đuổi đám nô tài ra ngoài, thái độ hoàn toàn không sợ hãi, kích động như ban nãy. Thì ra, đây là cá tính của cô gái đại ca yêu.

Hắn hỏi: "Mặt của nàng bị Linh Thủy Y phá hủy đúng không?" để bắt đầu; Và câu "Đừng hối hận" để kết thúc.

Thật lạ lùng, đối thoại cùng nàng, hắn không hề gượng gạo, bộc bạch tình cảm đại ca dành cho nàng tự nhiên tựa như... Hắn chính là đại ca.

Bốn năm, hắn biết công chúa Phức Nhã từ thư tín của đại đã bốn năm, luôn tò mò về nàng. Hôm nay rốt cục thỏa ước được gặp, đáng tiếc, dung mạo lại là giả. Hắn đã dùng tay vuốt qua, đó là thuật dịch dung, có thể đạt được cảnh giới "Giả mà như thật" này chỉ có thể là sư phụ của hắn, thiên hạ đệ nhất thần y. Nhưng tính tình sư phụ quái gở, cho dù biếu ngàn vạn lượng vàng cũng chưa chắc đồng ý xem bệnh, vậy thì tại sao? Xem ra, hắn phải đi gặp sư phụ một chuyến.

Hắn còn âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nghiên cứu phương pháp phục hồi gương mặt cũ cho nàng. Bởi vì... Hắn muốn nhìn xem, liệu nàng có khuynh quốc khuynh thành như lời đại ca kể hay không.

Gặp công chúa Phức Nhã lần thứ hai là ở trong nhà trọ, hắn không hề bất ngờ. Sư đệ Hàn Minh gửi tin tức từ sớm, đệ ấy nói, hết thảy tiến hành thuận lợi, công chúa đã rời khỏi hoàng cung. Hàn Minh thề son sắt cam đoan, đệ ấy hiểu tính tình công chúa, càng hiểu tầm quan trọng của đứa con với một người nữ tử, vậy nên nhất định công chúa sẽ hành động theo kế hoạch của bọn họ.

Quả nhiên, nàng đầu độc Tâm Uyển xong liền lặng lẽ trốn chạy, lúc gần đi, mấy lời Hàn Minh nói với nàng, hắn có nghe rành mạch, lời nông nhưng tình ý thâm sâu. Thì ra, Minh sư đệ cũng yêu nàng như vậy, so với đại ca không thua kém chút nào.

Hàn Minh nhìn bóng nàng đi xa, đứng lặng trong bụi cỏ như một tòa băng khắc. Hắn đi tới bên cạnh, "Người đi rồi, còn nhìn gì nữa?"

Hàn Minh giật mình thu tầm mắt, tươi cười khó hiểu, "Sư huynh, hứa với đệ, đừng làm nàng tổn thương."

"Cho ta một lý do." Hắn cười lạnh, Hàn Minh nói những lời này, không hiểu sao lại khiến hắn tức giận.

Hàn Minh nhíu mày, hai đấm nắm chặt, tựa như kìm nén điều gì, "Bởi vì đại ca của huynh yêu nàng, vậy nên, xin huynh đừng làm nàng tổn thương. Để nàng vĩnh viễn ở Dục Quốc đi, đừng kéo nàng vào âm mưu này nữa."

"Không kéo, biết khống chế Nạp Lan Kì Hữu thế nào? Đệ chớ mang lòng dạ đàn bà, mục đích của đệ là báo thù cho muội muội, mục đích của ta là đoạt giang sơn Kỳ Quốc và công chúa Phức Nhã cho đại ca, nếu Phức Nhã không phản bội đại ca, ta không có lý do gì để thương tổn nàng hết. Đệ chỉ cần báo cáo tình hình Kỳ Quốc, trông chừng Liên Tư giúp ta là được." Lạnh lùng dứt lời, liền đuổi theo Phức Nhã.

Hắn đem Phức Nhã đến Vu Nhiên sơn trang, lấy khôi phục dung mạo làm điều kiện giao dịch, dự định đưa nàng về bên đại ca. Qua nhiều ngày ở chung hắn phát hiện, thì ra Phức Nhã cũng chỉ là nữ tử bình thường. Mà có lẽ chính sự bình thường này đã thu hút đại ca. Ngày đó ở ngoài Trường Sinh điện, được nàng đỡ giúp một mũi tên của Nạp Lan Kì Hữu, nội tâm hắn vô cùng rung động, chẳng lẽ nàng không sợ chết?

Cũng bởi vì mũi tên ấy, hắn thuật lại thời niên thiếu với nàng, chỉ giấu diếm về muội muội Liên Tư. Biết ơn là một chuyện, Liên Hi hắn tuyệt đối sẽ không để tình cảm riêng ảnh hưởng đến đại sự.

Nhưng vì sao khi đưa Phức Nhã tới Dục Quốc, trong lòng hắn lại có chút hụt hẫng? Không, hắn không được hụt hẫng, hắn phải mừng thay cho đại ca, dù sao Phức Nhã là giấc mộng đại ca theo đuổi nhiều năm, hắn phải giúp đại ca thực hiện.

Đến tận khi Phức Nhã đến cầu xin thay cho Kỳ Quốc, hắn mới chính thức hiểu được trái tim mình, hắn luôn kìm nén, bởi cô gái hắn yêu, cũng là cô gái mà đại ca yêu... Bắt đầu từ khi nào? Có lẽ từ khi nàng đỡ tên thay cho hắn, có lẽ từ khi thấy nàng múa điệu "Phượng vũ cửu thiên" trong Dưỡng Tâm điện, hoặc có khi... Từ rất nhiều năm trước trao đổi thư tín với đại ca, hắn đã nảy sinh tình ý với cô gái chưa từng gặp mặt.

Hắn không muốn kìm nén nữa, hắn muốn yêu một lần, dù không giành được trái tim của nàng, hắn cũng muốn độc chiếm lấy thân thể.

Nhưng hắn lầm rồi, giữ được thân thể, lại không giữ được sinh mệnh.

Nháy mắt bạc đầu...

Nàng yêu Nạp Lan Kì Hữu đến mức nào, mới có thể như thế?

Hắn coi thường tình yêu của bọn họ rồi ư?

Sơ Tuyết nắm chặt chiếc khăn thấm máu vọt vào tẩm cung, vừa nâng mắt liền nhìn thấy mẫu phi hương tan ngọc nát, an tường tựa trong lòng nhị thúc. Cho dù nháy mắt bạc đầu, vẫn khuynh thành khuynh quốc.

Nước mắt Sơ Tuyết như châu ngọc đứt dây, ngã nhào từng giọt.

"Mẫu phi!" Tiếng gọi đau xé tâm can vang vọng Chiêu Dương cung.

Chiếc khăn dính máu bay theo gió bắc, uốn lượn trong tẩm cung, có thể thấy rõ ràng bốn chữ: Hãy sống thật tốt.

Kết thúc.

Mùa đông năm Nguyên Dữ thứ tư. Thần phi hoăng.

Mùa xuân năm Nguyên Dữ thứ năm, tước bỏ phong hào Thần phi Phức Nhã, khôi phục phong hào Đế hoàng phi, hợp táng cùng Kỳ Tuyên Tông Nạp Lan Kì Hữu.

Mùa đông năm Nguyên Dữ thứ mười bốn. Dục Cao Tông Liên Hi hoăng, nguyên nhân không rõ.

-------------------

Phương bắc có một giai nhân,

Dung nhan tuyệt thế cõi trần, đứng riêng.

Liếc nhìn thành quách ngả nghiêng,

Liếc thêm lần nữa nước liền lung lay.

Thành nghiêng nước đổ mặc bay,

Giai nhân há dễ gặp lần thứ hai!



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật