Trai Hư Gái Ngoan - Tốt, Xấu, và Bị Bắt Nạt

Chương 9: Vì Mình Là Bạn Trai Của Cậu Đó, Nomi



"Mấy người đâu có giữ tôi ở đây mãi được !" Tôi gào lên.

Jordan cười to. "Đó có được xem là lời thách thức không?"

Tôi nghiến răng. "Tôi đang nghiêm túc đó!"

Declan nói với vào. "Naomi à, bọn tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi."

"Không hề!" Tôi gắt. "Mấy cậu không có được nhốt tôi lại như vậy!"

"Thật ra là được đấy," Bennett nói như đúng rồi.

Tôi rên rỉ và nảy ngược lên giường. Ba người họ đứng mặt kia cửa, cho tôi được chút riêng tư.

Tôi vẫn ở trong căn phòng mà tôi tỉnh dậy. Hóa ra đấy là phòng của Bennett. Cũng không có gì đáng ngạc nhiên lắm. Cái chính là đây không phải là nhà của Bennett, không phải nhà của bố mẹ mà là căn hộ của cậu ta. Từ những gì Jordan nói, đây đích thị là kiểu căn hộ thiếu gia. Cậu ta sống một mình ở đây chỉ với một người giúp việc đến dọn dẹp vào thứ Hai, thứ Tư và thứ Bảy. Nhưng cái đó vẫn chẳng quan trọng. Quan trọng là thế quái nào tôi vẫn còn ở đây.

Họ thực sự sẽ nhốt tôi lại, mặc cho tôi la làng phản đối. Tôi bảo rằng mình khỏe nhiều rồi đi học bình thường được. Họ bảo không. Tôi bảo rằng mình về nhà được. Họ bảo không. Tôi bảo rằng mình tự đi vệ sinh được, câu trả lời vẫn là không.

Họ hoàn toàn không cho tôi rời khỏi căn phòng này. Tôi không thể cúp học thêm một ngày nào nữa đâu, ngay cả khi Jordan sử dụng đủ các ngón nghề máy tính để lừa cả cha lẫn mẹ và nhà trường. Cứ nghĩ đến đống bài tập chất chồng là tôi lại ngứa ngáy (mọt sách mà), tôi cũng đâu có nhờ ai đó trong trường nói lại cho biết là hôm nay học gì được đâu (tôi là Naomi mà). Và hiển nhiên là ba tên kia hoàn toàn không giúp ích được gì ở chuyện này.

Với cả họ bị đình chỉ học ba tuần. Đúng rồi đấy, ba tuần. Cũng chả phải là điều đáng ngạc nhiên gì. Hiệu trưởng Barnes sẽ không dễ tha cho vậy đâu, nhất là sau những gì ba người đã làm hôm thứ Hai. Họ đáng lẽ phải bị phạt một tháng, thậm chí có thể là hai. Đã có người bị đình chỉ lâu hơn cho mấy việc vặt vãnh hơn nữa kìa. Đợt kia có cặp đôi cứ thích ôm ấp hôn hít trong tủ lao công, bà hiệu trưởng đã đình chỉ tụi nó trong hai tháng khác nhau để chúng nó sẽ không gặp nhau được. Thế là bốn tháng liền khỏi nhìn mặt nhau.

Jordan giải thích với tôi rằng thực ra Bennett đã hối lộ Hiệu trưởng Barnes để bà ta đình chỉ họ trong ba tuần thôi, mỗi người một tuần cộng dồn. Cậu ta cũng nói rằng bà ta là "cứng như cục đá", đấy là cậu ta nói nhé, không phải tôi. Có điên tôi mới phát ngôn như vậy. Bennett giải quyết chuyện này như vụ ông quản lý Starbucks. Vấn đề chỉ ở chỗ bà cô Barnes không chút lung lay, ít nhất là cho đến khi Bennett cứ nâng giá lên cao hơn. Jordan nói rằng cả hai đều đeo khuôn mặt poker bình thản tới mức như tranh minh họa trong từ điển. Mãi cho đến khi Bennett đưa con số lên đến hàng bốn nhân ba thì Hiệu trưởng Barnes mới lung lay. Không bị mời phụ huynh, một mình Bennet phá đảo hết.

"Này Naomi," Jordan ngập ngừng từ phía sau cánh cửa. "Cô còn giận à?"

Cái gối đập thẳng vào cửa. Tôi nghe loáng thoáng đâu đó tiếng kêu cứu của Jordan. Tôi mỉm cười chiến thắng.

"Không biết nữa. Sao cậu không tự vô xem?"

Có một khoảng lặng. "Nà, khỏi."

Tôi liếc cánh cửa đóng, ba người kia đang đứng ở mặt kia.

Tôi đe dọa, "May cho cậu là giữa chúng ta có một cánh cửa -"

"Và sàn nhà, giường, chăn. Còn gì nữa không?" Jordan hỏi.

"Cậu biết đây tính là bắt cóc không?"

"Bị giam giữ trái ý muốn?" Declan hỏi.

Trước khi tôi kịp mở miệng, cả bọn đồng thanh, "Nà."

"Tôi thích gọi là lời khuyên của bác sĩ hơn," Bennett nói.

Tôi chớp mắt. "Làm gì có bác sĩ nào ở đây."

"Tôi nói là tôi thích gọi thế," cậu sửa lại.

Tôi rên rỉ lần nữa. "Tôi không muốn ở đây thật mà."

Có tiếng sì sụt phía bên kia. Tôi nao núng trước âm thanh đó. Liệu họ có đang bệnh không? Hay là đang cảm? Nhưng rồi lạ có thêm tiếng khịt mũi khác. Không, không thể nào.

"Cô không muốn ở đây sao?" Declan hỏi tôi.

"Tôi tưởng cô thích bọn tôi cơ mà," Bennett bối rối.

"Cái gì-?"

"Sao cô có thể như vậy chứ?" Jordan gào lên.

"Không phải!" Tôi hét. "Tôi xin lỗi! Tôi thích ở đây! Tôi thích! Tôi thích thật! Bây giờ tôi đi ngủ. Được chứ? Đừng khóc nữa mà."

Tôi vùi mình trong ổ chăn. Dù đó không phải là giường mình, tôi vẫn cảm thấy thoải mái. Gối mềm mại, chăn ấm cúng. Tôi không thể không mỉm cười với chiếc giường đẹp như vậy.

"Được thôi," Jordan đồng ý, khịt mũi.

"Đưa tao miếng khăn giấy." Bennett lẩm bẩm với Declan.

Declan xì mũi. "Nè."

Tôi bắt đầu giả vờ ngáy. Bọn họ im lặng một chút. Một nửa trong tôi nghĩ rằng họ ngừng khóc vì muốn tôi ngủ ngon. Nhưng nửa kia thì thừa biết họ chỉ đùa thôi, nhưng chơi cùng cũng vui.

"Mày nghĩ cô ấy có ngủ thật chưa?" Declan thì thầm với hai người kia.

"Tao không biết," Jordan thì thầm lại. "Để xem."

Cánh cửa kêu nhẹ khi nó mở ra. Tôi rúc mặt vào gối, ngáy to hơn một chút. Tôi hình dung khuôn mặt Jordan có lẽ đang liếc nhìn vào phòng, quan sát tôi. Rồi tôi nghe thấy tiếng bước bước chân. Tôi thực sự có thể cảm thấy sự hiện diện của cậu ta, lờ mờ trên tôi, cách xa một chút. Đến lúc tưởng chừng mũi mình không tiếp tục ngáy giả được nữa, thì ai đó xoa nhẹ nhàng đầu tôi rồi chỉnh lại chăn. Cậu ta rón rén rút lui, và tôi nghe thấy tiếng cửa khót khét. Sau đó, nó lặng lẽ đóng lại.

"Rồi, cô ấy đang ngủ," Jordan nói.

"Tốt", Bennett nói. "Tao mừng vì thuốc ngủ trong thức ăn cuối cùng cũng thấm. Cô ấy cần ngủ."

Họ đánh thuốc tôi? Bằng đồ ăn? Thể loại độc ác gì mà lại bỏ thuốc vào thứ vô tội như đồ ăn vậy? À, đợi đến khi tôi tỉnh lại đi, rồi các người chết chắc. Nhưng giờ thì hiểu tại sao tôi buồn ngủ rồi. Tôi nén lại một cái ngáp.

"Ê?" Jordan hỏi.

Tôi cố hết sức mở mắt tỉnh táo. Chỉ cần thêm chút nữa thôi là nghe được họ nói gì rồi.

"Bây có lo không?"

"Lo cái gì?" Declan hỏi.

"Naomi." Có một chút khoảng lặng trước khi Bennett lên tiếng.

"Có thể đây là một sai lầm." Bennett nói, nhưng trước khi những người khác kịp xen vào, anh tiếp tục. "Mới ngày đầu của hợp đồng Starbucks mà cô ấy đã bị thương. Tao không muốn nghỉ đến tuần sau, tháng sau sẽ như thế nào luôn. Rõ ràng là lỗi chúng ta, cô ấy nhận được nhiều sự chú ý không cần thiết hơn vì chúng ta. "

Họ cùng im lặng một lúc.

"Tao cũng không muốn cô ấy bị thương," Declan lẩm bẩm.

"Tao thích cô ấy," Jordan nói, trước khi nhanh chóng thêm vào. "Tất nhiên là như một người bạn."

"Cô ấy không xứng đáng với bất kỳ điều này," Bennett nói. "Tao thấy, bọn mình thấy, khi cô ấy ký hợp đồng là vậy đó. Chúng ta phải bảo vệ cô ấy. Nhưng thực ra chúng ta chỉ làm mọi thứ tệ hơn."

Tôi lắc đầu. Tôi muốn nói rằng họ đã sai. Tôi không quan tâm đến thứ gì nữa đâu. Tôi chỉ hạnh phúc, vì cuối cùng mình cũng có ... b-b-bạn rồi. Sao từ đó vẫn khó đọc quá vậy.

"Nhưng ngoài trường ra thì chúng ta còn có nhiều thứ khác phải lo," Declan chỉ ra. "lũ Trẻ Lạc đang bắt đầu lò mò trên địa bàn mình rồi đấy."

Trẻ Lạc? Tên nhóm nào đó à? Ai vậy? Tôi khá chắc họ không phải đang nói về cuốn sách của JM Barrie, Peter Pan đâu.

"Trẻ Lạc?" Jordan hỏi. "Tao tưởng là đã giao kèo là thành phố ai nấy ở mà. Tụi nó đang làm gì ở đây?"

Declan nhún vai và tiếp tục. "Một thằng của nó đã phục kích tao ở ga đó."

"Ga bán sandwich hả?" Jordan hỏi ngớ ngẩn.

"Ừa nó đó. Tất nhiên không phải rồi thằng đần, ga tàu điện ngầm," Declan vặn lại, tôi nghe thấy tiếng thịch và biết Declan đã đánh Jordan.

"Shh," Bennett nói. "Đừng có đánh thức Naomi."

"Chuyện là," Declan nói. "Chúng nó mà thấy Naomi đi với mình là chắc chắn sẽ nhắm ngay vào cô ấy. Mạng sống của cô ấy gặp nguy hiểm khi ở bên cạnh chúng ta."

Khá là mỉa mai khi mà địa vị xã hội của họ đang trên bờ vực sụp đổ vì đứng gần tôi thì có. Nhưng chắc đây không phải là lúc để nói đùa. Nhắm vào tôi nghĩa là sao? Và mạng sống của tôi đang gặp nguy hiểm á? Tôi biết ba người họ có băng có nhóm. Nhưng mỗi khi nhắc đến băng đảng, tôi chỉ nghĩ đến một đám trai trẻ tán chuyện xàm xí trước một cửa tiệm nào thôi. Hoặc có thể chúng hát hò nhảy múa choảng nhau như trong West Side Story. Nhưng rồi nghĩ đến việc cả hai tên thủ lĩnh đều đi đời thì tôi bắt đầu cảm thấy không ổn.

"Lũ Trẻ Lạc mất thằng đầu sỏ thì đúng là lạc trôi rồi," Bennett nói, bỏ lơ tiếng cười của Jordan. "Chúng nó lộn xộn vô tổ chức vì Nicotine đi mất. Chúng ta nên lợi dụng điều này trước khi chúng kịp làm gì Naomi."

Ai là Nicotine? Cha mẹ kiểu gì lại đặt tên thằng con là là Nicotine vậy? Lợi dụng điều này là lợi dụng điều gì? Các câu hỏi xoay vòng vòng quanh đầu tôi. Tất cả sẽ không được trả lời cho đến khi họ cho rằng tôi đã sẵn sàng để biết.

"Ừ, mày nói đúng," Declan đồng ý. "Phải làm gì đó trước khi quá muộn."

"Nhưng khi nào?" Jordan hỏi. "Có chết tao cũng không muốn để Naomi thấy tụi mình bầm dập gấp ba lần cô ấy."

"Cái đó tính thêm sau." Bennett nói. Tôi nghe thấy những tấm ván sàn cọt kẹt. Bọn họ đang rời đi. Có tiếng bước chân, nhưng một trong số họ khựng lại.

"Khoan," Jordan nói. "Naomi ngừng ngáy hả?"

Đáp lại, tôi ngáy phè ra. Cả ba người cười khúc khích.

"Chậc, ngáy mà cũng dễ thương," Jordan thừa nhận.

"Để cô ấy ngủ đi," Bennett nói. "Nên trân trọng giấc ngủ trước khi mọi thứ loạn xà ngầu lên."

Declan càu nhàu. "Vậy thì ngăn nó xảy ra đi."

Tôi chớp mắt vài lần. Tôi muốn hiểu những gì họ nói. Tôi muốn họ ngừng lo lắng cho tôi. Tôi không muốn mình là một gánh nặng. Tôi cần phải tìm cách thay đổi suy nghĩ của họ. Để họ nhận ra tôi đã sẵn sàng để biết thêm cuộc sống của ba người.

Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay bầm tím của mình và gập nó thành nắm đấm.

Nhưng ngón tay của tôi dần thả lỏng. Mí mắt tôi sụp xuống, sức nặng dần chùng xuống. Miệng tôi không giữ lại mà ngáp thẳng một hơi dài. Tôi chui sâu hơn vào sự ấm áp ổ chăn và để giấc ngủ đến với mình.

"Kem, soda, anh đào trên đỉnh, bạn trai của bạn là ai, tôi quên mất," tôi hát.

Cậu ấy nhìn tôi bắt đầu hát bảng chữ cái trong lúc tự chơi nhảy dây. Cậu ngồi một mình trên băng ghế, nghỉ ngơi sau khi chơi với các thằng con trai khác.

"A, B, C, D-"

Nhưng đột nhiên cậu ấy nhảy bật lên và ngăn tôi lại. Tôi gần như vấp phải sợi dây nhảy, nhưng cậu đã kịp vịn tôi lại trước khi tôi ngã xuống. Tôi không muốn bị trầy đầu gối như lần trước đâu, nó đau và tôi đã khóc mặc cho cậu ấy đã cố an ủi bao nhiêu.

"Domi!" Tôi kêu lên. "Bạn làm gì vậy?"

"Bài hát cậu đang hát. Nó kêu ai là bạn trai của cậu kìa. Nên mình mới ngắt lời cậu đấy."

" Tại sao chứ? "

" Vì mình là bạn trai của cậu đó, Nomi. " Rồi cậu lại nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ. "Hay là...có người khác làm bạn trai của cậu nữa?"

Tôi lắc đầu." Tất nhiên là không rồi Domi! "
" Ồ, thật không? " Cậu ấy nói. " Ray thì sao? "

" Ray? " Tôi ngạc nhiên. " Cậu ta không phải bạn mình. Cậu ta lúc nào cũng đối xử tệ với mình hết."

Tôi cau mày nghĩ đến những kỷ niệm không vui đó. Những lúc cậu ta đẩy tôi ngã. Vẽ bậy lên bài vẽ của tôi. Đạp đổ khối nhà gỗ của tôi. Và rồi còn ăn cướp bánh quy socola của tôi lúc tôi không để ý nữa.

Cậu quay khoanh tay lại và quay ngoảnh đi, cau mày. "Mình biết. Nhưng Ray luôn ở bên cậu và mình không thích thế."

" Không, Domi. Cậu là bạn trai duy nhất của mình mà! "

Cái cau mày trở thành một nụ cười. " Tốt. "

" Nhưng bài hát này không nói về bạn bè con trai, nó khác. "

" Khác? " Cậu ấy bối rối không hiểu.

"Nó không phải bạn bè. Nó giống như ... um ... " Tôi đỏ mặt và quay đi. " Thôi, bỏ qua đi."

Cậu ấy nắm lấy tay tôi và kéo tôi về phía mình. " Nói mình nghe đi mà."

"Bài hát không phải là về bạn bình thường đâu..." Tôi cố gắng giải thích. " Đó là kiểu bạn bè mà, cậu biết đấy, um ... "

"Nomi ..."

"Hôn nhau," Tôi buột miệng, rồi đặt tay lên miệng, đỏ ửng cả mặt.

Cậu ấy buông tay tôi ra và gò má cũng hồng lên.

"À."

Tôi mân mê viền áo. "Ừa ..."

"Nomi nè, mình nghĩ chúng ta sẽ như thế á."

"Cái gì? Tôi hét to đến cả sân chơi đều nghe.

"Suỵt," Cậu nói, kiềm tôi lại. "Nhỏ thôi."

"Xin lỗi. Nhưng cậu nghĩ vậy thật hả? Bọn mình hôn nhau ấy? "

Tôi nhìn xuống đất.

"Là sao, cậu có nghĩ mình dễ thương hay gì không?" Tôi lo lắng hỏi.

"C-Có, cậu là cô gái xinh nhất trường," Cậu ấy bẽn lẽn.

"C-Cậu có thấy mình cũng dễ thương không?" Cậu ấy nhìn tôi đầy hy vọng.

Tôi gật đầu ngượng nghịu. "Một chút ..."

Khuôn mặt cậu sáng lên. "Vậy cậu nghĩ là bọn mình sẽ thành kiểu bạn như vậy chứ?"

"Kiểu bạn mà hôn nhau á?" tôi hỏi, cậu ấy gật gật.

Tôi im lặng chốc lát rồi nói, "Chắc vậy ... Nhưng cậu phải hứa với mình chuyện này."

Cậu ấy mỉm cười, đôi mắt sáng lên. "Bất cứ chuyện gì."

"Cậu không được bỏ rơi mình, nhé. "


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật