Độc giả hòa chủ giác tuyệt bức thị chân ái

Phiên ngoại 3.



"Cậu có biết nam sinh chuyên ngành máy tính đó không?"

.

"Cậu nói...?"

.

"Hình như tên là Đỗ... Đỗ Trắc? Đỗ Trạch? Tớ nhớ ra rồi, tên là Đỗ Trạch."

.

"A, cậu nói cậu ta à, đương nhiên biết! Nghe nói tai cậu ta không tốt, là một kẻ lập dị, cứ lầm bầm lầu bầu một mình, có những hành động quái gở, người trong lớp cũng không thể tiếp xúc với cậu ta."

.

"Hê hê, cậu có biết tại sao không? Tớ có bạn học cùng chuyên ngành với cậu ta, nói nhỏ cho cậu này, thật ra nam sinh kia hình như có thể thấy được 'mấy thứ đó'."

.

" 'Mấy thứ đó'? ... Ý cậu là thể chất đặc biệt hả?"

.

"Bingo! Cho nên tên đó mới lầm bầm lầu bầu, thêm nữa những người tiếp xúc với cậu ta cũng luôn tìm cách né tránh, bởi vì có 'mấy thứ đó'."

.

"Lời đồn này mà cậu cũng tin được hả?"

.

"Không phải đồn đâu! Cậu biết không, tuần trước bên lớp thương mại quốc tế có người ném đĩa sắt làm vỡ kính, Đỗ Trạch ngồi bên cửa sổ mà không bị thương tí nào."

.

"Thần kỳ thế à!"

.

...

.

Đỗ Trạch nghe cuộc trò chuyện của hai nam sinh trên hành lang, rồi nhìn kẻ nào đó đã biến cậu thành truyền thuyết quái dị trong trường học.

.

Nhận ra cái nhìn từ Đỗ Trạch, Tu mỉm cười hỏi: "Sao thế?"

.

Đỗ Trạch lắc đầu, đột nhiên nhận ra đây chính là động tác quái gở mà nam sinh ban nãy nhắc đến, cái đầu đang lắc chợt cứng đờ lại. Từ lúc khai giảng, Tu vẫn cứ tàng hình để đến trường cùng cậu, những người khác không thấy được Tu, lại không thể né được chỗ mà Tu đang có mặt, bởi vậy mới tạo nên nhiều truyền thuyết kỳ dị.

.

Tên ngốc nào đó nghĩ nghĩ, giữa đám sinh viên đang chăm chú nghe giảng lại làm động tác lắc đầu với thứ không tồn tại, làm người ta có cảm giác rằng hóa ra thằng này hôm nay chưa uống thuốc, cả người cứ khờ khệch.

.

Hơn nữa lúc này Đỗ Trạch còn lắc đầu, thế là sinh chuyện.

.

"Cậu sinh viên sát bên cửa sổ kia." Giáo viên toán cao cấp gõ bàn, "Tôi thấy cậu lắc đầu, có ý kiến gì với bài giảng của tôi hả?"

.

Dưới những con mắt nhìn chòng chọc, thanh niên tóc đen lạnh mặt đứng lên, không nói một lời nào mà đối mặt với giáo viên. Giáo viên toán cao cấp nhướng mày chuẩn bị dạy bảo, lại chợt cảm thấy nguy hiểm đến gần mà chẳng hiểu tại sao – cứ như là đang bị một con dã thú theo dõi. Giáo viên toán cao cấp run chân tì vào bục giảng, nở nụ cười khô khan nói: "Ngồi, ngồi xuống đi."

.

Đỗ Trạch vừa mới hạ nửa người xuống, thì chợt căng cứng lại.

.

【Tu...!】 Đỗ Trạch không tiếng động hô lên cái tên của Thú tộc đằng sau. Tu vốn đang ngồi cạnh lại chen người đến sau cậu, nếu giờ cậu mà ngồi xuống, thì vừa khéo đáp luôn lên đùi Tu.

.

Tu vươn tay ôm Đỗ Trạch vào ngực, để tránh cho mình trông như hạc trong bầy gà, Đỗ Trạch đành khom người nửa nằm lên bàn. Vì cậu ngồi hàng cuối cùng, tay vịn của ghế cũng khá cao, cho nên cũng không thấy gì kỳ lạ.

.

【Để tôi xuống dưới.】

.

Tu liếc tờ giấy mà Đỗ Trạch đẩy tới, chẳng những không thả ra, cái đuôi thú còn quấn lên cánh tay Đỗ Trạch.

.

"Nghe bà ta giảng mà buồn ngủ." Tu cọ cọ cổ cậu, "Chẳng bằng làm một chút việc thú vị đi?"

.

【Tôi đang lên lớp.】

.

"Khi về ta sẽ dạy cho em," Tu dửng dưng nói, "Hôm trước ta có dùng hình thái Nhân tộc để xem qua, cũng không khó."

.

— Thánh học đừng có tới kéo độ thù hận! Anh có biết trên cái cây cao (toán cao cấp) đã treo (kết án) biết bao nhiêu thi thể của sinh viên rồi không!

.

"Hoặc là lúc thi ta sẽ ngồi bên đọc đáp án cho em."

.

... Không, không được ti bỉ cám dỗ cậu sa ngã như thế! Mà đáng xấu hổ hơn là cậu lại động lòng!

.

Đỗ Trạch chỉ có thể trơ mắt nhìn cái đuôi của Tu nhanh nhẹn khép sách toán của cậu lại, tay người nọ thì đã tiến vào trong áo sơmi mà mò xuống dưới, vuốt ve qua lại dọc theo vòng eo.

.

"Em đừng động đậy." Tu liếm tai Đỗ Trạch, "Chỉ cần cảm nhận ta là được rồi."

.

"...!"

.

Đỗ Trạch gục xuống bàn, dùng tay che mặt để tránh mình lộ ra bất cứ biểu cảm kỳ quái hoặc phát ra bất cứ âm thanh kỳ quái nào. Khá may là Tu vẫn còn rất chừng mực, chỉ ôm ôm hôn hôn liếm liếm cắn cắn – đừng tạo ra dấu vết lồ lộ thế chứ manh chủ đại nhân!

.

"Đỗ Trạch, tối qua cậu không ngủ à? Thấy cậu cứ nằm sấp lên bàn mà ngủ." Sau khi tan học, lớp trưởng đến thu bài chợt hỏi một câu.

.

Đỗ Trạch nhìn như lạnh lùng mà thực chất là ai oán hướng mắt sang bàn bên. "... Ngủ không ngon." Đây là sự thật.

.

"Tớ thấy mà." Lớp trưởng rất thấu hiểu gật gật đầu, "Ngày hôm qua bị muỗi cắn cả đêm chứ gì, gáy đều đỏ cả lên."

.

Đỗ Trạch theo bản năng che cổ mình lại, nghe Chu Nho đang ghé trên người mình phát ra tiếng cười ha ha, lỗ tai tức thì đỏ gay.

.

Qua một hồi cẩn thận tự hỏi, Đỗ Trạch quyết định đưa ra cho Tu một đề nghị, ờ, nho nhỏ.

.

"Hiện hình?" Tu hỏi ngược lại.

.

Đỗ Trạch trịnh trọng gật đầu, đây là đối sách cậu đã nghĩ ra sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, trong lúc đó còn bị manh chủ hung hăng "khiển trách" một phen vì bất mãn cậu thất thần. Chỉ cần Tu xuất hiện trước mặt mọi người, có thể bị những người khác thấy, tất nhiên Tu sẽ không thể trực tiếp làm mấy chuyện như vầy như vầy với cậu. Ngoài ra còn có một điểm tốt là, phần lớn hình thái chủng tộc của Tu không thể xuất hiện trước những người khác, bất kể là Thú tộc, Chu Nho, Tinh Linh hay là Long tộc đều phải hóa trang một chút, Thiên tộc và Ma tộc thì hoàn toàn không thể để người ta nhìn thấy. Như vậy, chỉ còn hình thái Nhân tộc và Vong Linh là có thể sử dụng.

.

Hình thái Nhân tộc của Tu rất dễ bảo, Đỗ Trạch chỉ nói một chút đã làm theo, hình thái Vong Linh của Tu cũng không thích khi dễ cậu, kế hoạch một mũi tên bắn chết hai con chim này có thể nói là rất hoàn hảo.

.

... Cái quỷ gì thế!

.

Độc giả ngu ngốc đã hoàn toàn quên sức phá hoại từ vẻ ngoài của manh chủ nhà mình. Tu mà Nhất Diệp Tri Khâu đã viết nên hoàn toàn là một món vũ khí với lực sát thương quy mô lớn. Lúc Đỗ Trạch đang cùng thanh niên tóc vàng mặc thường phục tới trước khu lớp học, tên ngốc nào đó phát hiện mình nửa bước cũng khó đi.

.

"Cậu học ngành gì?"

.

"Làm bạn được không? Đây là số điện thoại của mình."

.

...

.

"A, em từng gặp anh ở trong mơ!"

.

Đỗ Trạch không nói gì nhìn thiếu niên đang rất kích động trước mặt mình – không sai, là thiếu niên, người đang thổ lộ với Tu là tình nhân trong mộng nhìn chỗ nào cũng là con trai. Hóa ra sức hút của manh chủ đã đạt tới mức nam nữ đều giết sao sao sao...

.

Tu không nói gì, kéo Đỗ Trạch rời đi, trước khí thế của Tu, không ai dám ngăn cản thanh niên tóc vàng nữa.

.

Dù đã đi xa, Đỗ Trạch vẫn còn nghe thấy tiếng gọi với theo của thiếu niên: "Em đúng là đã gặp anh rồi mà – lúc đó không phải anh đang tìm một người tên là 'Đỗ Trạch' ư?"

.

... ?

.

Đỗ Trạch quay mạnh sang nhìn Tu. Tu cười với Đỗ Trạch, thản nhiên nói: "Ừ, hắn đã gặp ta rồi – vì ta đã từng kêu gọi hắn."

.

Kêu... gọi?

.

"Sau khi hủy diệt thế giới, ta phát hiện chân tướng của thế giới. Khi thử rời khỏi thế giới đó, ta không ngừng kêu gọi người của thế giới này để tìm được em."

.

Chỉ vỏn vẹn một câu, nhưng lượng thông tin chứa trong đó đã khiến cổ họng Đỗ Trạch trở nên chát đắng. Từ sau khi Tu đến bên cậu, hai người đều không hề nhắc đến những chuyện trong《Hỗn huyết》, khoảng thời gian họ chia lìa như là một vùng cấm, không thể nói, cũng không thể chạm vào.

.

Cậu rất muốn hỏi sau khi mình rời đi thì Tu sống thế nào, cậu muốn hỏi Tu có thật đã hủy diệt thế giới kia hay không, cậu muốn hỏi Tu tới đây bằng cách nào. Cậu muốn hỏi rất nhiều, nhưng mà cuộc sống bây giờ quá hạnh phúc, cho nên cậu không muốn vạch trần hạnh phúc được đắp nên bởi bao nhiêu xương trắng.

.

Đỗ Trạch há miệng thở dốc, giọng nói phát ra rất kỳ quái, không giống với giọng nói thường ngày của mình. "Anh – đã sống thế nào?"

.

Tu chăm chú nhìn Đỗ Trạch, rồi lắc đầu, "Không quan trọng."

.

— Tốt hay không không còn quan trọng nữa rồi.

.

Đỗ Trạch nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tu, trái tim co rút đến mức đau đớn. Câu trả lời như vậy còn khiến người ta cảm thấy khó chịu hơn cả hai chữ "Không tốt".

.

Cảm nhận được sự đau lòng từ Đỗ Trạch, Tu đưa tay xoa gáy cậu, mỉm cười trấn an: "Hiện giờ chúng ta đã ở cùng nhau rồi."

.

— Đúng vậy, giờ họ đã ở bên nhau nên không cần phải thấp thỏm lo âu, không cần phải tiếp tục trốn tránh nữa.

.

Đỗ Trạch đối mặt với Tu, hỏi: "Anh còn kêu gọi những người khác?"

.

Tu "Ừ" một tiếng: "Sau khi biết được chân tướng của thế giới, ta bắt đầu thử đột phá khoảng cách giữa hai thế giới. Thế nhưng ta không có tư cách – nghĩa là sự đồng ý của người sáng lập thế giới này, cho nên ta chỉ có thể đợi. Trong lúc này, ta đã nghiên cứu ra quy luật kêu gọi. Ta thử kêu gọi em, nhưng có lẽ do sai điều kiện, người xuất hiện không phải là người mà ta muốn."

.

Tu nói rất nhẹ nhàng, nhưng Đỗ Trạch nhớ lại ảo giác nhìn thấy lúc trước, chỉ thấy một cơn buốt lạnh tràn ra từ đáy lòng.

.

Ở trong bóng đêm bốn bề khép kín không có bất cứ vật thể nào, Tu vẫn cứ thế chờ đợi một cái tư cách mà có lẽ không bao giờ xuất hiện? Lúc trước, Tu chờ đợi bên ngoài bánh xe thời gian bốn năm đã mất đi lý trí, dựa theo cách tính thời gian giữa hai thế giới, làm thế nào mà con người này vượt qua được khoảng thời gian tưởng chừng vô tận kia chứ?

.

Đỗ Trạch không dám nghĩ, bởi vì điều đó thật sự quá nặng nề.

.

Chỉ nghĩ đến bóng tối và sự hư vô sau khi thế giới bị hủy diệt thôi, Đỗ Trạch cũng đã cảm thấy nghẹt thở.

.

"Anh... đã hủy diệt thế giới sao?"

.

Khi ý thức được vấn đề, Đỗ Trạch đã hỏi ra câu đó. Tu không trả lời ngay, mà đột nhiên hỏi một chuyện khác, "Em có biết về 'Chứng minh rỗng' không, ở trong thế giới này, nó được gọi là chứng minh Ác Ma."

.

Thấy Đỗ Trạch lắc đầu, Tu giải thích; "Ác Ma là sinh vật tưởng tượng ở thế giới này, nếu muốn chứng minh sự tồn tại của nó thì rất đơn giản, chỉ cần tìm được Ác Ma thì đó là một luận cứ hoàn hảo. Thế nhưng muốn chứng minh Ác Ma không tồn tại lại gần như là chuyện bất khả thi. Bởi vì dù lật tung toàn bộ thế giới cũng không tìm được Ác Ma, nhưng không thể chứng minh được có phải Ác Ma chẳng qua đang trốn ở nơi em không thể nhìn thấy hay không. Và người cho là 'Có' cũng có thể nói, Ác Ma tồn tại, chẳng qua cho tới giờ em chưa tìm được mà thôi. Ta vẫn luôn tin rằng em thật sự tồn tại, chỉ là ta vẫn chưa tìm được. Bởi vậy, ta tìm trên đại lục hỗn độn hàng ngàn, hàng vạn năm, nhưng vẫn không thể tìm thấy em." Đôi mắt xanh của Tu chợt lóe lên một sắc tối, "Vì thế ta không thể không bắt đầu chứng minh em là 'rỗng', rồi ta dần dần phá hủy thế giới – dần thu nhỏ lại tất cả những nơi mà em có thể 'trốn', khiến em không còn chỗ để 'trốn' nữa."

.

Hô hấp của Đỗ Trạch hơi ngừng lại, cậu nhớ tới hình ảnh trong mơ cũng như trong hành lang không-thời gian lúc trước, hóa ra Tu không phải hủy diệt thế giới vì mắc bẫy?

.

"Qua hủy diệt thế giới, ta chứng minh được em là 'rỗng' – nếu thế giới này không có em, khi nhớ lại đặc điểm của em, ta ý thức được em rất có thể đến từ bên ngoài thế giới." Tu nhẹ giọng nói, "Vì thế ta phát hiện chân tướng của thế giới."

.

Tìm ra chân tướng của thế giới, có được bằng chứng, bởi vậy Tu mới đi tới thế giới này. Để trả giá, thế giới bên trong cuốn sách phải bị hủy diệt.

.

Tu nhìn vẻ mặt hơi tối đi của Đỗ Trạch, "Em đang nghĩ gì vậy?"

.

"Ariel, Enoch... họ thì sao?"

.

Cho dù Tu không hủy diệt thế giới, trải qua thời gian dài như vậy, những người đã từng bên cạnh cậu chắc hẳn đều không còn nữa rồi.

.

"Em muốn thấy họ sao?" Tu hỏi.

.

Đỗ Trạch bất giác gật đầu.

.

"Vậy thì nhắm mắt lại đi."

.

Đỗ Trạch theo bản năng nghe lời Tu. Dù nhắm mắt lại, cậu vẫn có thể cảm giác được ánh sáng chiếu vào mí mắt thoạt đầu tối đi, sau đó bùng sáng lên một cách mãnh liệt.

.

"Mở mắt ra được rồi."

.

Đỗ Trạch mở to mắt, á khẩu nhìn thành phố mang phong cách Baroque xa hoa trước mắt.

.

Nơi này là... Thiên Thành?

.

Mắt Đỗ Trạch giật mạnh, cậu không chớp mắt nhìn về phía trước. Ở nơi đó, một đám người như đang nhàm chán chờ đợi điều gì đó. Khi đạo tặc tóc ngắn chú ý tới bên này, ánh mắt của gã nháy mắt trở nên kích động.

.

"Này, sao về trễ quá vậy? Tặc gia chờ sắp mốc rồi đây."

.

"Tiểu chủ nhân, Đỗ Trạch thiếu gia, đã lâu không gặp."

.

"Tu đại nhân/bệ hạ, ngài đã trở lại."

.

【Đỗ Trạch, rất nhớ ngươi.】

.

"Leng keng – "

.

Một con chim màu đỏ vàng bay vụt qua bầu trời sáng rực, nhẹ nhàng đậu lên vai Đỗ Trạch. Phượng Hoàng Lửa như một đứa trẻ chạm vào mama của mình, dùng cái đầu nhỏ cọ lên hai má Đỗ Trạch. Đỗ Trạch không thốt nổi thành lời trân trối nhìn tất cả, cậu quay đầu một cách máy móc, ngơ ngác nhìn thanh niên tóc vàng bên cạnh, tất cả suy nghĩ đều rối như tơ vò.

.

"Lúc đi ra ngoài, ta gặp được người sáng lập thế giới này." Tu cười khẽ nói, "Ta lấy đi từ hắn quyền sáng tạo của thế giới này.'

.

Thần Tối Cao hôn lên mi mắt thanh niên tóc đen, chào đón người tình duy nhất của mình trở về.

.

"Mừng trở lại, Đỗ Trạch."

.

——————————

.

Cẩm Y cuối cùng cũng bắt được con thú ha ha nào đó ở hội chiêu đãi tác giả. Đối mặt với biên tập đang chạy tới tìm mình để tính sổ, Nhất Diệp Tri Khâu cũng chỉ cực kỳ hòa nhã mỉm cười: "Tôi đưa《Hỗn huyết》cho người khác rồi."

.

"Cho ai?!"

.

"Nhân vật chính của《Hỗn huyết》.0"

.

"..." Cẩm Y hết nói nổi, "Anh vẫn còn kiên trì giữ cái tư tưởng quái đản 'Thế giới này là một quyển tiểu thuyết' kia hả? Nếu anh tính viết một quyển mới về đề tài này, em sẽ ủng hộ cả hai tay hai chân."

.

Nhất Diệp Tri Khâu ha ha một cái, sau đó hỏi một câu: "Cậu đã nghe nói về não trong bình đại não chưa?"

.

"Là gì vậy?"

.

"Đặt giả thiết đầu óc của cậu bị một nhà khoa học ác độc nào đó lấy ra, bỏ vào một bình có dịch dinh dưỡng có thể giúp đại não sống sót. Đầu dây thần kinh của đại não nối với máy tính. Máy tính này theo trình tự truyền thông tin vào đầu cậu, khiến cậu vẫn có ảo giác như tất cả đều hoàn toàn bình thường. Đối với cậu thì, người, sự vật, không trung – toàn bộ thế giới đều tồn tại, cả hoạt động của bản thân, cảm giác của thân thể cũng có thể đưa vào. Đầu óc của cậu còn có thể bị đưa vào hoặc lấy ra ký ức, bỏ thêm một đoạn mối tình đầu tuyệt vời, hoặc là một vụ tai tiếng khó có thể quên."

.

Nhất Diệp Tri Khâu nhìn Cẩm Y đã hoàn toàn bị nhiễu choáng.

.

"Như vậy, sao cậu có thể xác định được chính mình đang không ở trong khốn cảnh đó?"

.
"Làm sao chắc chắn được... cậu đang không ở trong một quyển tiểu thuyết?".



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật