HỒN MA TRINH NỮ

CHAP 16: CHÂN TƯỚNG PHƠI BÀY



"Chạy khá lắm lên được tận đến đây rồi."
Diệp Dao múa con dao găm trước tầm mắt ánh mắt khẽ lướt qua Hứa Mễ Mễ ngồi thẫn thờ trên nền đất rồi cười nửa miệng.
"Biểu cảm đó của cậu là cho ai nhìn vậy Mễ Mễ. Ồ đúng rồi cậu không nhớ vì sao cậu chết cơ mà để tôi nhắc lại một chút giúp cậu."
Diệp Dao lại gần đưa con dao găm lướt trên đôi gò má trắng mịn của Hạ Mỹ Kỳ, khiến Hứa Mễ Mễ giật mình tỉnh táo lại con ngươi chăm chú nhìn đường đi của lưỡi dao đến khi cảm nhận thứ lành lạnh trên mặt được gia tăng lực đạo di chuyển ấn mạnh xuống cô hét lên:
"Đừng, đừng làm hại thân xác Hạ Mỹ Kỳ. Diệp Dao sao cậu lại đối xử với tớ như thế? Cậu mau bỏ dao xuống đi, có gì từ từ nói."
Diệp Dao nghe xong thì cười lớn:
"Tao buông ra để mày chạy mất à? Tao đâu có ngu. Mày nhớ vì sao mày chết đó không? Mười năm trước ý, như vậy mà đã mười năm rồi."
Hứa Mễ Mễ chợt rùng mình, nhìn sắc mặt ả đáng sợ lúc này cô chợt thấy có chút quen thuộc đầu lại ong ong khó chịu.
Tiếng quạ hoảng loạn kêu vang trời cùng tiếng đập cánh phành phạch trong không trung. Hứa Mễ Mễ mở to hai mắt, nhìn không có chủ đích.
"Vẻ mặt như thế là nhớ rồi có phải không? Mày vẫn như thế vẫn quá ngu ngốc. Nhờ mày mà tao ngộ ra một chuyện không bao giờ tin tưởng người khác một cách mù quáng."
Nước mắt vô thức rơi, Hứa Mễ Mễ không kìm lại được, con ngươi bi thống nhìn Diệp Dao:
"Tại sao chứ? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Chùm đèn sân khấu đó đột nhiên rơi xuống sao cậu lại đẩy tôi vào đó? Cậu là hung thủ giết chết tôi."
Hứa Mễ Mễ gào lên, cô càng đau khổ khi nhìn thấy vẻ mặt vui thích sung sướng của Diệp Dao, giết cô từ trước đến nay cô ấy chưa từng hối hận chưa từng đau khổ dằn vặt hay sao?
"Haha mày hỏi tại sao à? Tại vì mày quá xuất sắc, quá giỏi, quá xinh đẹp, lúc nào mày cũng được ưu ái hơn tao, đi thi idol cũng là mày được giải nhất. Nếu mày là tao mày có chịu được không?"

"Chúng ta không phải là bạn hay sao?" Hứa Mễ Mễ nghẹn ngào nói

"Chúng ta đã từng làm bạn. Đúng thế, nhưng từ khi người tao thích chỉ nhìn về hướng mày chúng ta đã không thể làm bạn được nữa."

Diệp Dao túm lấy tóc của Hạ Mỹ Kỳ khiến cô kêu lên một tiếng "a" thê lương, đôi mắt đẫm lệ nhìn cô.

"Giết mày một lần, làm ma còn không an phận muốn báo thù là sao? Vậy thì tao không ngán giết mày lần thứ hai giết luôn giết hết tất cả những người liên quan đến mày, giúp đỡ mày để cô lập mày. Cảm giác rất tuyệt đúng không?"

Hứa Mễ Mễ sững người tay gạt mạnh bàn tay đang túm tóc mình ra. Da đầu ê buốt, nhìn trên tay Diệp Dao là một túm tóc đen nhánh.

"Cậu, là cậu làm hại Vương Nguyên, khiến anh ấy bị rơi xuống vực thẳm."

Hứa Mễ Mễ không ngừng lùi lại phía sau, cô kinh tởm con người độc ác hơn cả loài dã thú đang đứng trước mặt mình.

Diệp Dao cười khẩy, từng bước Hứa Mễ Mễ lùi xuống lại là một bước cô tiến lên, ánh mắt thích thú nhìn ra phía ban công đằng xa, nếu để Hứa Mễ Mễ rơi xuống dưới đó thì...

"Đúng vậy, tao chỉ là động tay động chân vào đai an toàn của cậu ta thôi. Ai bảo cậu ta ngu ngốc đến hỏi chuyện tao làm gì. À còn cả tên Vương Tuấn Khải, đẹp trai xuất sắc thì cũng chỉ đến đó thôi, nằm đó mà chờ chết."

Hứa Mễ Mễ đứng lại, như không tin vào tai mình, hai mắt trống rỗng, lệ dường như đã cạn không thể tuôn ra được nữa. Giới hạn lớn nhất của nỗi đau chính là không thể rơi lệ, không thể nói bất cứ điều gì. Người bạn từng cùng cô vui vẻ từ khi nào sau lưng cô đã nhìn cô bằng ánh mắt hằn học muốn giết người, từ khi nào trở thành con quỷ đáng sợ như vậy.

"Thế nào? Có phải rất đau lòng, rất muốn chết không? Để tao giúp mày thành toàn. Lần này giết mày tao sẽ ưu ái thêm cho mày một lá bùa này, giúp mày hồn bay phách tán không bao giờ nhập luân hồi được nữa."

Diệp Dao rút trong túi ra một lá bùa quơ quơ trước mặt Hứa Mễ Mễ. Lá bùa chỉ vừa mới xuất hiện mà Hứa Mễ Mễ cảm giác như sinh lực bị rút cạn, khó khăn gập người thở dốc. Toàn thân mềm nhũn không còn sức lực để chạy, cô muốn bảo vệ thân xác Hạ Mỹ Kỳ nhưng lực bất tòng tâm mất rồi. Chỉ hối hận một chuyện, đáng lẽ ra cô không nên cố chấp đi tìm sự thật, nên nghe lời Diêm Vương gạt bỏ chấp niệm mà đầu thai, không nên chẳng may mắc kẹt trong thân xác Hạ Mỹ Kỳ như vậy sẽ không ai bị tổn thương không ai đau khổ. Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải vì cô mà bị thương không rõ sống chết, cô có bị hồn bay phách tán cũng không rửa được tội nghiệt của mình.

"Hiệu nghiệm thật đấy. Tao vốn không tin lắm vào mất cái này nhưng nhìn bộ dạng mặt mày xanh mét đổ mồ hôi lạnh của mày thì tao cũng tin rồi đấy. Xem ra cũng không cần tốn công sức từ đây đẩy mày xuống dưới nữa rồi, để mày chết dưới con dao của tao là nhanh nhất. Chịu chết đi."

Diệp Dao điên cuồng cầm dao lao tới, Hứa Mễ Mễ không còn sức để tránh nhắm mắt đứng im mặc kệ con dao tử thần tới cướp đi mạng sống của mình.

Phập. Tiếng dao chọc qua da thịt ngọt lịm. Hứa Mễ Mễ cảm giác nóng ấm nơi bụng mình, cùng một bàn tay vững chãi ôm cô trong lòng, cô không hề cảm thấy đau đớn mới bàng hoàng mở mắt ra. Khuôn mặt đau đớn của Dịch Dương Thiên Tỉ đập vào trong mắt, vòng tay ôm cô nới lỏng dần rồi trượt xuống, nơi thắt lưng bị đâm xuyên không ngừng chảy máu tạo thành một vũng máu lớn chói mắt.

Hứa Mễ Mễ hoảng sợ ôm lấy cơ thể cậu đang trượt xuống nhưng sức lực không có nên cơ thể cậu vẫn cứ nằm lạnh lẽo trên sàn nhà, ánh mắt cậu vẫn dịu dàng nhìn cô. Hứa Mễ Mễ hoảng loạn gọi tên cậu:

"Thiên Tỉ, Thiên Tỉ, anh sao rồi? Đừng dọa em."

Hốc mắt cay xè, cô nghĩ nước mắt đã cạn khô ai ngờ một lần nữa lại chảy xuống.

"Vương Nguyên nói anh bảo vệ em... Bọn anh cũng hứa sẽ giúp em... cho nên bọn anh nhất định thực hiện lời hứa."

Dịch Dương Thiên Tỉ máu chảy quá nhiều sắc mặt tái xanh nói xong liền ngất lịm đi.

Diệp Dao ở bên cạnh vẫn còn kinh ngạc hai mắt mở to, ba chàng trai nhất nhất bảo vệ một con ma, cái này là chuyện cười gì, cô ngửa mặt cười lớn, cười đến nỗi ruột gan muốn đứt lìa:

"Ha ha ha Hứa Mễ Mễ xem cô là ma rồi mà còn có đàn ông theo, hy sinh mạng sống để bảo vệ. Tài cán của cô quả không tồi."

Hứa Mễ Mễ đau đớn lay lay người cậu nhưng đôi mắt cậu vẫn nhắm nghiền, không mở ra nghe tiếng cô gọi. Một giọt lệ từ hốc mắt rơi xuống tọa trên khuôn mặt cậu, giọt lệ đỏ chói, huyết lệ hồn ma trinh nữ.

Ánh mắt bỗng đỏ ngầu giận dữ, cô từ từ đứng dậy, ngửa cổ cười thật lớn cười đến nỗi trời đất ai oán, chim chóc bay loạn khỏi tổ rồi rơi xuống đất mà chết. Diệp Dao nghe thấy tiếng khóc khóe mắt không tự chủ mà cũng rơi lệ, đưa tay lên lau cũng là một màu đỏ chói, huyết lệ, hốc mắt của cô chảy máu chỉ vì tiếng khóc thê lương kia.

Gió bắt đầu thổi, thổi loạn mái tóc của Hứa Mễ Mễ khiến nó bay tứ tung trong không trung, ánh mắt đỏ rực khát máu như loài dã thú. Sức mạnh của tấm bùa kia đã không thể ảnh hưởng đến cô vì cô hiện tại đã vì bị Diệp Dao áp bức đến bước đường cùng mà trở thành linh hồn ác quỷ, lao như cắt đến bên cạnh Diệp Dao, nắm lấy cần cổ của cô, hai tay không ngừng gia tăng lực đạo siết chặt, giọng nói âm trầm khàn khàn nơi cổ họng:

"Là mày ép tao. Tao sẽ thành toại cho mày. Linh hồn của mày, rất ngon đấy."

Hứa Mễ Mễ nói xong không quên liếm mép hưởng thụ, bàn tay đưa cổ Diệp Dao vào gần hàm răng của mình. Diệp Dao sắc mặt trắng hơn tờ giấy, tuyệt vọng muốn vùng vẫy nhưng cơ thể giống như không theo sự điều khiển chỉ có thể đứng im mặc Hứa Mễ Mễ làm gì cô ấy thích.

"Không được tạo nghiệt."

Một giọng nói mạnh mẽ vang lên, tiếng tràng hạt rơi vụng về trên nền đất vang vọng bên tai.

Hạ Mỹ Kỳ cùng Diệp Dao thân thể dần trượt xuống nơi mặt đất. Hứa Mễ Mễ nhờ phép thuật của pháp sư Uông mà thoát khỏi thân xác Hạ Mỹ Kỳ, cơ thể vùng bẫy điên cuồng bị quấn quanh bởi sợi dây của Uông Ngự, càng muốn cử động, sợi dây lại thít chặt. Uông Ngự nhìn cô thở dài một tiếng:

"May mà đến kịp, cô có biết nếu như cô giết người ở nhân gian cô sẽ không bao giờ có thể đầu thai chuyển thế được hay không?"

Uông Ngự bước lên phía cô, dán lên trán Hứa Mễ Mễ một tấm bùa khiến ánh mắt cô dần dịu lại, mơ hồ nhìn những gì vừa xảy ra. Cô vừa biến thành linh hồn ác quỷ dọa nạt người khác, nhìn khuôn mặt nhuộm đầy máu tươi của Hạ Mỹ Kỳ cô lại đau đớn khôn nguôi, cũng vì cô khiến Hạ Mỹ Kỳ chịu dày vò nhiều như vậy.

Pháp sư Uông thấy cô không trả lời thì cũng im lặng, may mắn ông nghe thấy tiếng chuông kêu liên hồi liền chạy tới, nếu không hậu quả thật khôn lường, ông cũng sẽ ân hận suốt đời vì việc làm của mình. Ánh mắt ông chợt liếc qua Diệp Dao đang từ từ ngóc đầu dậy, ánh mắt điên dại nhìn xung quanh:

"Có ma, có quỷ."

Hứa Mễ Mễ vẫn đứng yên tại chỗ mắt chuyển tầm nhìn qua Dịch Dương Thiên Tỉ tuy bị trói nhưng cô vẫn có thể bay tới chỗ cậu trong một cự li ngắn.

"Pháp sư Uông, làm ơn gọi cấp cứu cho anh ấy."

Uông Ngự theo tiếng nói của cô chạy đến xem tình hình. Nhất thời không để ý đến Diệp Dao hóa điên vì quá hoảng loạn đang mon men lại gần lan can, cười ngây ngốc trèo lên phía trên, thích thú kêu "Ya, Ya" một cái như đang cưỡi ngựa, một cơn gió bất ngờ thổi đến đem thân thể không vững vàng của Diệp Dao thổi bay, rơi xuống từ trên sân thượng cao 50 mét.

Hứa Mễ Mễ ánh mắt lướt qua, đồng tử co rúm lại, cô vội vàng chạy lại như muốn túm lấy Diệp Dao nhưng không được, bàn tay cô xuyên qua bàn tay đang buông lỏng của cô ấy. Diệp Dao cứ thế rơi xuống, Hứa Mễ Mễ còn nhìn thấy rõ nụ cười thanh thản lúc đó của cô. Không gian vang lên một tiếng bịch nặng nề, một giọt nước mắt của Hứa Mễ Mễ rơi xuống, coi như đây là món quà cuối cùng cô tặng cho Diệp Dao. Khi hồn phách Diệp Dao thoát ra ngay lập tức bị phán quan đưa đi. Uông Ngự nói, sống làm người gây quá nhiều oan trái đến khi chết đi sẽ bị trừng phạt thích đáng, đày xuống mười tám tầng địa ngục cho hồn bay phách tán. Cô cũng suýt nữa đã giết chết Diệp Dao suýt chút thì dấn thân vào giới quỷ, cô lơ lửng bên cạnh Uông Ngự, nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ và Hạ Mỹ Kỳ được đưa lên xe cứu thương mới lên tiếng, giọng nói nhẹ bẫng như giải tỏa được khúc mắc trong lòng:

"Pháp sư Uông, giúp tôi được siêu thoát có được không?"

"Cô không muốn đi gặp mặt những người bạn của cô lần cuối à?" Pháp sư Uông đưa mắt nhìn cô, đợi câu trả lời.

Nhưng cô lại lắc đầu:

"Không cần đâu, nhìn thấy họ tôi lại không nỡ đi, sẽ nổi tà niệm thành linh hồn ác quỷ mất."

"Được. Vậy chúng ta bắt đầu thôi."

Hứa Mễ Mễ nhớ lại những kí ức ngắn ngủi nhưng hạnh phúc của hai tháng qua, ba chàng trai như từ thiên đường giáng xuống cứu vớt cuộc đời cô, một chàng trai trong đó vô tình cướp mất trái tim cô. Hồn phách hoá thành một luồng sáng nhập vào luân hồi:

"Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải, Dịch Dương Thiên Tỉ, cảm ơn ba anh rất nhiều. Em nhất định sẽ phù hộ cho các anh sống thật tốt."

...

Ánh đèn sân khấu rực rỡ dát bạc ba thân ảnh đang phiêu trong tiếng nhạc, phía dưới là tiếng reo hò không ngớt của fan hâm mộ. TFBOYS tên nhóm nhạc đã đi vào huyền thoại, thực hiện lời hứa mười năm và còn tiếp tục bước đi trên con đường CBiz huy hoàng mà cũng đầy thử thách này. Nhưng không một ai biết trong lòng ba con người tài hoa nơi sân khấu kia đều tồn tại một cái tên Hứa Mễ Mễ, cô gái tốt bụng trong sáng, gặp cô khiến họ trưởng thành hơn, quyết tâm hơn, nghị lực của cô là tấm gương là động lực giúp họ vượt qua khó khăn thử thách.

Tiết mục kết thúc, TFBOYS đi về phía hậu trường, đột nhiên đâu đó vang lên giọng nói trẻ con trong trẻo:

"TFBOYS, em yêu các anh, em yêu anh Vương Nguyên."

Vương Nguyên giật mình quay lại, nhìn bé gái nhỏ nhắn chỉ cao đến chân mình thì bật cười, cậu ngồi xuống đối diện với cô bé:

"Em bé, em tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Cảm ơn em vì đã thích bọn anh nhé."

Cô bé cười híp mắt, ngây thơ trả lời:

"Em tên Hứa Mễ Mễ, năm nay em năm tuổi rồi."

Vương Nguyên kinh ngạc nhớ lại, khóe miệng giương lên nụ cười nhẹ, Hứa Mễ Mễ cũng đã đầu thai được sáu năm rồi, đã không ở bên cả ba người sáu năm rồi. Nụ cười của cậu chợt nở rộ, vốn định tiếp lời cô bé thì giọng nói của Dịch Dương Thiên Tỉ lại vang lên:

"Vương Nguyên, cậu đang làm gì vậy? Mau đi thay đồ đi, bắt tớ và Tiểu Khải đợi đến bao giờ, còn Hạ Mỹ Kỳ đang đợi cậu nữa đó. Hẹn hò gì mà không có lấy một chút khẩn trương, cậu có thật lòng với người ta không vậy."

Nhìn sắc mặt cau có của Dịch Dương Thiên Tỉ Vương Nguyên chợt mỉm cười, chạy lại phía cậu không quên chào tạm biệt cô bé dễ thương không biết làm cách nào mà vào được phần hậu trường của idol:

"Mễ Mễ, tạm biệt. Hẹn gặp lại."

Cô bé nhỏ nhắn tên Hứa Mễ Mễ cười rạng rỡ đưa tay vẫy chào bóng lưng Vương Nguyên ngày càng khuất xa.

Đã có duyên phận thì kiếp này hay kiếp sau đều có thể gặp được nhau.

..... The End.....


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật