Đạo mộ bút ký-Đoản tín-Ảo cảnh

Chương 31



Chương thứ 31

Trương Tiểu Xà ngồi trên cây, ở đây cây cối che rợp trời, mây mù vắt ngang qua tán lá dưới chân hắn, giống như là đang lơ lửng trên một đại thụ ở Thừa Thiên nam Thiên môn.

Công tử ca và Muộn Du Bình không giỏi leo trèo, đã sớm chùm áo mà ngủ, trong sương mù khó mà nhìn được xa hơn ba bốn mét.

Tất cả rắn trên người Trương Tiểu Xà đều đã tản ra bốn phía, chúng quấn trên người hắn đã hấp thụ đủ nhiệt lượng để hoạt động, ngày hôm nay Trương Tiểu Xà săn được vài con côn trùng, bọc thêm ít thịt khô, cho lũ rắn ăn.

Nuôi rắn rất dễ chỉ cần một tuần cho chúng nó ăn một lần là đủ.

Sau khi cho ăn xong, lũ rắn tỏa đi, nếu như chúng muốn được ăn no hơn thì phải tự mình đi kiếm mồi, Công tử ca và Muộn Du Bình giờ đã cùng nhập bọn với hắn, hắn cũng để hai người họ uống rượu xà dược hằng ngày nên sẽ không bị cắn nhầm nữa.

Vào rừng chưa tới một tuần, hắn liền biết bọn họ đang muốn đi tới nguồn của con sông, lúc trước người Mỹ muốn xây đập liền bị dân tộc Di giết sạch, giờ nghĩ lại, Công tử nói không rõ chuyện, chắc nước bên dưới phải có cái gì đó chứ.

Hắn lấy ra một mảnh gương đồng, đánh que diêm lên soi lông mi mình, có thể thấy một con rắn nhỏ màu đen ở ngay dưới chân lông hắn, phần đuôi và mạch máu liền với nhau.

Hắn thở dài, thổi tắt bùi nhùi, quấn chặt quần áo, trong luồng hơi ẩm mà từ từ thiếp đi. Bốn phía rắn bắt đầu di chuển vào trong các tán cây.

Tới khi mặt trời xua đi màn sương, mây mù tan hết, tôi quay đầu nhìn xem Muộn Du Bình đang ở đâu, chợt thấy ánh nắng chiều rọi qua khe cửa sổ.

Hết rồi, tôi ngẩn ra trong chốc lát mới ý thức được.

Mình đã trở lại trong trạm biến thế nhỏ này.

Từ từ, tôi bắt đầu có cảm giác ở tay chân, cơn đau kịch liệt từ xoang mũi tràn tới. Trong mũi đầy mùi máu tươi, tất cả máu đều chảy ngược lại vào miệng tôi.

Trong tôi lập tức sống lại, một tia thống khổ bùng lên, khiến tôi phải lặng người đi giây lát.

Ảo cảnh còn chưa phải quá mức hoàn mỹ vì rốt cục nó cũng đã biến mất, bạn nghĩ rằng mình sẽ lấy được, bắt được nhưng kỳ thực lại chẳng có gì, hồi ức này quả thật chỉ là hồi ức, không có gì khác biệt. Bản thân rốt cuộc cũng không thể tự mình nắm giữ được điều gì.

Thực sự là cảm giác quen thuộc, cả người cuộn tròn sau khi thức dậy, tôi nhắm mắt đợi cái cảm giác đau đớn cùng cực kia ập tới.

Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, tôi cắn chặt răng.

Tôi không thể hình dung nổi cảm giác lúc này. Bản thân chỉ biết bắt đầu gầm rú, đau đớn khiến tôi bất giác gào thét lên.

Sáu giờ tối, tôi mới đứng dậy lần đầu tiên, nhấp thêm vài ngụm sprite.

Nước ngọt có thể bù đắp cho thương tổn mà tôi phải chịu đựng, tôi đang háo đường nên khi uống sprite vào cảm giác cực độ thích thú. Tôi uống hết hai chai con, lúc đó mới từ từ tỉnh tảo được.

Lấy ra bút ghi chép, ghi lại hai cái tên: Trương Tiểu Xà, tiểu Trương ca, hai người sau này thế nào, đó là một đầu mối, tôi sẽ đi tìm hiểu bọn họ.

Chỉ mới qua một ngày thôi, chưa thể dừng lại được. Tôi tự nói với bản thân, ép buộc bản thân phải đứng lên, dùng khăn ướt lau mồ hôi, lau hết cả máu trên mặt và cổ, thu thập đồ đạc, rồi chầm chậm đi khỏi căn phòng nhỏ trên đồi này.

Nhìn về Hàng Châu xa xa, Tây Hồ bên kia chỉ toàn những chấm sáng và ánh đèn canh đê vẫn leo lét như thế, mặt hồ không thấy được nữa.

Tôi không thể dừng nỗi cảm khái này lại, lần thứ hai tôi tự nhủ với bản thân.

Đường núi một khoảng tối đen, tôi đeo tai nghe lên bật nhạc nhè nhẹ, từ từ đi xuống chân núi.

"Cậu cứ mạnh dạn mà bước về phía trước đi nha". Trong bụi cỏ ven đường có người khách uống say hát lên một câu, giọng còn khó nghe hơn cả quỷ khốc.

"Đi thì đi." Tôi nhìn bầu trời đầy sao, hít một hơi gió lạnh.

2014 hạ tuế thiên ảo cảnh hoàn.



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật